Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Phu nhân mất trí nhớ rồi - Chương 9
Lục Ngạn đưa Lâm Huyền về nhà, cố gắng làm quen với bộ dạng ngu ngơ của cô.
“Em thật sự quên hết tất cả mọi chuyện rồi à?”
“ừ. Anh thật sự là chồng tôi sao? Tôi thấy không giống lắm.” Lâm Huyền nhẹ nhàng ngồi xuống sofa, nghi ngờ nhìn Lục Ngạn.
“Tùy em muốn nghĩ thế nào thì nghĩ. Em chỉ cần biết trên tờ giấy kết hôn có tên của hai chúng ta là được.” Lục Ngạn có chút tức giận, cô nghĩ cái gì vậy chứ?
“Tôi đêm qua đi đâu anh không biết, vì sao xảy ra tai nạn anh cũng không biết. Tôi không nghi ngờ mới kì lạ đó.”
Lục Ngạn ứ họng không nói nên lời. Anh chỉ cho cô phòng của mình sau đó vào nhà tắm thay đồ. Đêm qua miệt mài tìm cô cả đêm, anh còn chưa kịp tắm rửa, cả người bây giờ có chút bấn.
Dì Diệp hôm nay vừa mới đi làm lại liền nghe nói Lâm Huyền đã mất trí nhớ. Bà ta bề ngoài thì thương xót, trong lòng lại đang thầm đắc ý. Lâm Huyền bình thường đã nhu nhược, khi mất trí nhớ rồi lại càng chẳng dễ cho bà ta ăn hiếp hay sao?
Lâm Huyền, hai cái tát ngày đó cô cho tôi, tôi nhất định sẽ không đế yên.
“Bà là dì Diệp à? Sao cứ đứng im ra đó thế, còn không nhanh đi làm việc đi.” Lâm Huyền nói xong liền vào phòng, không quan tâm đến gương mặt đen xì của dì Diệp.
“Căn phòng này trang trí cũng đẹp đấy. Gu thẩm mỹ trước kia của mình cũng ốn áp phết nhỉ.” 1
Lâm Huyền đi đi lại lại trong phòng, lục lọi hết món đồ này đến món đồ khác.
“Ấy, quyển sổ này là gì đây? Nhật kí à?” Lâm Huyền tò mò mở sổ ra đọc. Bây giờ cô đã mất trí nhớ, có quyển nhật kí này cũng tốt.
“Xem nào, ngày 4 tháng 7 năm xxxx. Có lẽ chỉ mới viết được một năm gần đây.”
Lâm Huyền lật từng trang một, lúc đọc xong đã gần trưa. Cô cuối cùng cũng hiếu đôi chút về cuộc hôn nhân giữa mình và Lục Ngạn, cũng biết được ý định ly hôn của bản thân.
“Tên Lục Ngạn kia không ngờ lại đối xử với với mình như thế. Sao mình trước kia có thể ngu ngốc yêu anh ta nhỉ? Thật là lạ.”
Lâm Huyền suy nghĩ một hồi lâu, cuối cùng quyết định sẽ ly hôn cùng Lục Ngạn. Dù sao anh ta cũng không yêu cô, nghe đến việc được ly hôn chắc chắn sẽ rất vui.
“Sau khi ly hôn mình sẽ làm gì nhỉ? Mình muốn làm gì? Ca sĩ hay diễn viên ta?”
Cạch! Cửa mớ ra, Lục Ngạn từ ngoài đi vào.
“Ly hôn cái gì?”
Lâm Huyền hoảng sợ quay người lại. Sau khi nhìn thấy người trước mặt là Lục Ngạn, cô thở ra một hơi.
“Anh vào cũng không gõ cửa một cái, làm tôi hết hồn.”
“Tôi đang hỏi em ly hôn cái gì hả?” Lục Ngạn đứng ở trước cửa, lời nói ra hình như có chút tức giận.
“Anh không phải không thích tôi à? Tôi bây giờ cũng không thích anh. Vậy nên…”
“Nhớ kĩ, không được nhắc tới hai từ ly hôn trước mặt tôi.” Nói xong, Lục Ngạn đóng cửa rầm một cái sau đó ra ngoài.
Sáng hôm sau, Lâm Huyền thức dậy rất sớm. Cô xuống bếp nấu một tô mỳ ăn rất ngon lành.
“Em dậy sớm thế?”
Lục Ngạn yên lặng đứng nhìn Lâm Huyền một hồi lâu sau đó rời khỏi nhà.
“Anh không ăn sáng à?”
Lục Ngạn đi thẳng ra khỏi nhà, không một câu đáp lại.
“Người gì mà kì lạ vậy chứ?”
Lâm Huyền ăn xong, trong lòng rất thoải mái.
Thật ra cuộc sống này cũng ổn lắm, chỉ là có chút tẻ nhạt. Nếu như có thế rời xa ngôi nhà này thì tốt biết mấy.
Lâm Huyền thầm an ủi bản thân mình, rồi sớm muộn gì Lục Ngạn cũng đồng ý ly hôn thôi. Trong quyến nhật kí của cô có nhắc đến Tống Thanh Ca, hình như anh ta thích cô gái này.
“Rõ ràng mình rất muốn ly hôn nhưng vì sao trong lòng lại có chút đau vậy nhỉ? Là cảm xúc trước kia của mình sao?” Lâm Huyền thở dài ra một hơi, chuyện trước kia đã là quá khứ, cô bây giờ cũng đã khác rồi.
Chương 7: Bước thứ nhất của kế hoạch.
Cốc! Cốc! Cốc! Tiếng gõ cửa dồn dập đánh tan mọi suy nghĩ vớ vẩn trong đầu Lâm Huyền.
Tiểu Thúy ra mở cửa, một cô gái xinh đẹp mỉm cười bước vào.
“Lâm Huyền, chị nghe nói em vừa từ bệnh viện về nên mang ít quà đến thăm em. Em vẫn khỏe chứ?”
“Em thật sự quên hết tất cả mọi chuyện rồi à?”
“ừ. Anh thật sự là chồng tôi sao? Tôi thấy không giống lắm.” Lâm Huyền nhẹ nhàng ngồi xuống sofa, nghi ngờ nhìn Lục Ngạn.
“Tùy em muốn nghĩ thế nào thì nghĩ. Em chỉ cần biết trên tờ giấy kết hôn có tên của hai chúng ta là được.” Lục Ngạn có chút tức giận, cô nghĩ cái gì vậy chứ?
“Tôi đêm qua đi đâu anh không biết, vì sao xảy ra tai nạn anh cũng không biết. Tôi không nghi ngờ mới kì lạ đó.”
Lục Ngạn ứ họng không nói nên lời. Anh chỉ cho cô phòng của mình sau đó vào nhà tắm thay đồ. Đêm qua miệt mài tìm cô cả đêm, anh còn chưa kịp tắm rửa, cả người bây giờ có chút bấn.
Dì Diệp hôm nay vừa mới đi làm lại liền nghe nói Lâm Huyền đã mất trí nhớ. Bà ta bề ngoài thì thương xót, trong lòng lại đang thầm đắc ý. Lâm Huyền bình thường đã nhu nhược, khi mất trí nhớ rồi lại càng chẳng dễ cho bà ta ăn hiếp hay sao?
Lâm Huyền, hai cái tát ngày đó cô cho tôi, tôi nhất định sẽ không đế yên.
“Bà là dì Diệp à? Sao cứ đứng im ra đó thế, còn không nhanh đi làm việc đi.” Lâm Huyền nói xong liền vào phòng, không quan tâm đến gương mặt đen xì của dì Diệp.
“Căn phòng này trang trí cũng đẹp đấy. Gu thẩm mỹ trước kia của mình cũng ốn áp phết nhỉ.” 1
Lâm Huyền đi đi lại lại trong phòng, lục lọi hết món đồ này đến món đồ khác.
“Ấy, quyển sổ này là gì đây? Nhật kí à?” Lâm Huyền tò mò mở sổ ra đọc. Bây giờ cô đã mất trí nhớ, có quyển nhật kí này cũng tốt.
“Xem nào, ngày 4 tháng 7 năm xxxx. Có lẽ chỉ mới viết được một năm gần đây.”
Lâm Huyền lật từng trang một, lúc đọc xong đã gần trưa. Cô cuối cùng cũng hiếu đôi chút về cuộc hôn nhân giữa mình và Lục Ngạn, cũng biết được ý định ly hôn của bản thân.
“Tên Lục Ngạn kia không ngờ lại đối xử với với mình như thế. Sao mình trước kia có thể ngu ngốc yêu anh ta nhỉ? Thật là lạ.”
Lâm Huyền suy nghĩ một hồi lâu, cuối cùng quyết định sẽ ly hôn cùng Lục Ngạn. Dù sao anh ta cũng không yêu cô, nghe đến việc được ly hôn chắc chắn sẽ rất vui.
“Sau khi ly hôn mình sẽ làm gì nhỉ? Mình muốn làm gì? Ca sĩ hay diễn viên ta?”
Cạch! Cửa mớ ra, Lục Ngạn từ ngoài đi vào.
“Ly hôn cái gì?”
Lâm Huyền hoảng sợ quay người lại. Sau khi nhìn thấy người trước mặt là Lục Ngạn, cô thở ra một hơi.
“Anh vào cũng không gõ cửa một cái, làm tôi hết hồn.”
“Tôi đang hỏi em ly hôn cái gì hả?” Lục Ngạn đứng ở trước cửa, lời nói ra hình như có chút tức giận.
“Anh không phải không thích tôi à? Tôi bây giờ cũng không thích anh. Vậy nên…”
“Nhớ kĩ, không được nhắc tới hai từ ly hôn trước mặt tôi.” Nói xong, Lục Ngạn đóng cửa rầm một cái sau đó ra ngoài.
Sáng hôm sau, Lâm Huyền thức dậy rất sớm. Cô xuống bếp nấu một tô mỳ ăn rất ngon lành.
“Em dậy sớm thế?”
Lục Ngạn yên lặng đứng nhìn Lâm Huyền một hồi lâu sau đó rời khỏi nhà.
“Anh không ăn sáng à?”
Lục Ngạn đi thẳng ra khỏi nhà, không một câu đáp lại.
“Người gì mà kì lạ vậy chứ?”
Lâm Huyền ăn xong, trong lòng rất thoải mái.
Thật ra cuộc sống này cũng ổn lắm, chỉ là có chút tẻ nhạt. Nếu như có thế rời xa ngôi nhà này thì tốt biết mấy.
Lâm Huyền thầm an ủi bản thân mình, rồi sớm muộn gì Lục Ngạn cũng đồng ý ly hôn thôi. Trong quyến nhật kí của cô có nhắc đến Tống Thanh Ca, hình như anh ta thích cô gái này.
“Rõ ràng mình rất muốn ly hôn nhưng vì sao trong lòng lại có chút đau vậy nhỉ? Là cảm xúc trước kia của mình sao?” Lâm Huyền thở dài ra một hơi, chuyện trước kia đã là quá khứ, cô bây giờ cũng đã khác rồi.
Chương 7: Bước thứ nhất của kế hoạch.
Cốc! Cốc! Cốc! Tiếng gõ cửa dồn dập đánh tan mọi suy nghĩ vớ vẩn trong đầu Lâm Huyền.
Tiểu Thúy ra mở cửa, một cô gái xinh đẹp mỉm cười bước vào.
“Lâm Huyền, chị nghe nói em vừa từ bệnh viện về nên mang ít quà đến thăm em. Em vẫn khỏe chứ?”