Lục Ngạn không yêu cô, cô biết. Những tưởng sau khi kết hôn, quan hệ của hai người có thể tốt lên đôi chút, nhưng có lẽ Lâm Huyền đã nghĩ sai.
Suốt hai năm hôn nhân, Lục Ngạn chưa từng xem cô là vợ của mình. Anh rất ít khi về nhà, mà dẫu cho có về cũng tự nhốt mình trong phòng, không cho ai lại gần.
Anh càng lãnh đạm, người hầu trong nhà lại càng chẳng xem cô ra gì. Ngay cả một người giúp việc cô cũng không thể sai bảo.
Dần dà, địa vị của Lâm Huyền trong Lục gia ngày một sa sút. Hoặc có thể nói là chẳng một ai xem Lâm Huyền là nữ chủ nhân của căn nhà này cả.