Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 45
Du Nhiên được Lục Đình Phong đưa lên bờ, hai tay đan chặt ấn xuống bụng cô vài cái.
Du Nhiên bị lực tác động nôn hết nước ra ngoài, mí mắt run rẩy liên tục.
Lục Đình Phong lau nước trên mặt cô xuống, đôi mắt xinh đẹp kia liền mở ra.
Đầu Du Nhiên vẫn chưa thoát khỏi choáng váng, cô nhìn thấy lục Đình Phong rồi, bao nhiêu uất ức cùng bực bội kìm nén từ lúc nãy đến giờ bắt đầu bộc phát.
Lục Đình Phong nhìn thấy nhóc con tỉnh lại, còn chưa kịp vui mừng lại thấy hốc mắt Du Nhiên bất chợt ửng đỏ, môi cô mím lại thành một đường, hai hàng lông mày thanh tú cau chặt lại, là một bộ dáng khổ sở khiến người khác đau lòng.
Lục Đình Phong hoảng rồi, cứ sợ cô rơi xuống hồ tay chân đụng phải thứ gì nên bây giờ bị đau, hắn nâng người lên, vừa kiểm tra vừa dỗ cô.
“Không khóc nhé, em đau chỗ nào chỉ cho anh biết đi, được không?”
Hắn kiểm tra mãi mà chẳng thấy cô có vết thương nào, nhưng nếu không bị đau lại sao mặt lại mếu máo như thế kia?
Du Nhiên ôm lấy cổ Lục Đình Phong dụi dụi, hoàn toàn là bộ dáng ‘Bảo bối đau, bảo bối bị ức hiếp, khó chịu lắm’.
Lục Đình Phong nhìn mà thương chết đi được, hắn ôm chặt cô, hỏi.
“Anh đưa em về nhà nhé?”
Du Nhiên chỉ đợi có bao nhiêu đó, cả người rúc trong lòng anh, gật đầu.
Lục Đình Phong ôm người lên, lúc đi ngang qua chỗ của Hồ Y Mỹ, phát hiện cánh tay ôm lấy cổ hắn của Du Nhiên siết chặt hơn, đầu của Du Nhiên cũng chôn chặt vào ngực hắn, cảm giác ấm nóng trượt trên xương quai xanh.
Nhóc con lại khóc nhè rồi.
“Đừng sợ, có anh ở đây.”
Du Nhiên biết học xấu rồi, cô lúc nãy đi ngang liền trừng mắt với Hồ Y Mỹ, vẻ mặt tự đắc chẳng xem ai ra gì, sau đó lại giả vờ tủi thân khóc lóc với Lục Đình Phong một trận.
Mặc dù biết là điều này không nên, nhưng cô cứ thích chọc tức Hồ Y Mỹ đấy, ai bảo cô ta thích Lục Đình Phong trước cô, tỏ tình trước cô, lại còn muốn giành Lục Đình Phong với cô.
Du Nhiên không thích cô ta, cô chính là muốn lên mặt ra vẻ như thế cho Hồ Y Mỹ tức đấy, thì làm sao.
Dù gì ngài Lục cũng tin cô, tàn cuộc này, cứ để cho hắn dẹp đi.
Trong lòng Du Nhiên vì chút xíu thắng lợi này mà vui vẻ, nhưng cô không dám cười lớn, đành gục mặt nhắm mắt, vờ như không có gì.
Vừa rồi sau khi Du Nhiên được đưa lên, Hồ Y Mỹ cũng được một người khác giúp.
Cô ta dần lấy lại tỉnh táo, vẫn không quên được cảnh tượng mình vừa nhìn thấy.
Lục Đình Phong từ lúc nhảy xuống hồ cho đến lúc đem Du Nhiên lên bờ chưa đến mười giây, mà trong khoảng thời gian đó, hắn chưa từng chia cho Hồ Y Mỹ cô một giây nào.
Ánh mắt hắn đặt mãi ở chỗ Du Nhiên, cho đến khi cô lấy lại được tỉnh táo, Lục Đình Phong chẳng thèm quay mặt nhìn cô dù chỉ một chút.
Rõ ràng là cô ta theo đuổi hắn ba năm, nhưng Lục Đình Phong lại đối xử với cô ta như người xa lạ.
Hồ Y Mỹ nhìn Lục Đình Phong ôm Du Nhiên đi qua, nhìn thấy khuôn mặt Du Nhiên ở sau lưng trừng mắt ra vẻ cảnh cáo với cô ta, Hồ Y Mỹ tức lắm, nhưng cô chẳng còn sức để đi đến chất vấn Du Nhiên.
Đành trơ mắt nhìn họ đi khỏi, cả ba chữ Lục Đình phong kia, Hồ Y Mỹ cũng bị nghẹn không nói ra được.
Lục Đình Phong lúc nãy là đang dùng ánh mắt mà cô say mê để cảnh báo cô đừng động vào người của hắn.
Thái độ bảo vệ che chở như thế làm lòng cô ta phát đau.
Hồ Y Mỹ cuộn người ôm lấy bụng, hai cái đạp của Du Nhiên lúc nãy làm bụng cô vừa đau lại càng ê ẩm hơn.
“Chị, chị có sao không chị?”
Hồ Y Mỹ ngồi sụp xuống ôm bụng, lắc đầu.
Là cô đã hiểu sai về Du Nhiên, cô ta vốn không phải là một con thỏ trắng dễ bắt nạt.
Lúc Trịnh Hạc tìm được Lục Đình Phong thì đã thấy hắn bế Du Nhiên, có vẻ như muốn về nhà.
Anh ta chạy đến, ngại ngùng sờ mũi.
“Ây anh à, hay là trước khi về hai người lên lầu thay đồ lại đi, nếu cứ mang đồ ướt này về đến nhà, chị dâu sẽ đổ bệnh mất.”
Lục Đình Phong biết chuyện xảy ra hôm nay vốn không phải lỗi của Trịnh Hạc, nhưng vẫn chưa thoát khỏi sự lo lắng ban nãy, nét mặt vẫn khó coi như cũ, Trịnh Hạc còn đang lo lắng không biết làm sao thì nhận được sự đồng ý của Lục Đình Phong, bất an trong lòng được bỏ xuống.
Biệt thự của Trịnh Hạc đúng là thứ gì cũng có, Du Nhiên cùng Lục đình Phong thay đồ xong xuôi, Du Nhiên liền từ trên giường nhích lại gần, sau đó ngồi lên đùi Lục Đình Phong đòi ôm.
Lục Đình Phong biết Du Nhiên vẫn còn sợ chuyện ban nãy, trong lòng không an tâm nên muốn thân cận với hắn hơn.
Lục Đình Phong vuốt ve lưng Du Nhiên, dùng chất giọng trầm ấm của mình gọi cô.
“Tiểu Nhiên, anh ở đây này, không sợ nữa.”
Lục Đình Phong sờ đầu cô, phát hiện điện thoại trên bàn sáng lên.
Hắn vươn tay lấy điện thoại, thì ra là Du Nhiên nhắn cho hắn.
“Hồ Y Mỹ là người xấu.”
Lục Đình Phong không hiểu vì sao cô lại nhắc đến cái tên này, nhưng nhìn đến ánh mắt buồn bã cùng thái độ dính người giống ban nãy, trong đầu Lục Đình Phong lóe lên một ý nghĩ.
Hắn quay sang thăm dò cô.
“Nhưng anh cảm thấy cô ấy cũng không xấu lắm, chuyện bọn em xô xác hôm nay chắc là có hiểu lầm gì đấy.”
Du Nhiên nghe lời Lục Đình Phong nói xong vội đẩy người ra, hai mắt trừng lớn với anh, biểu tình không thể tin nổi hiện lên trên mặt.
Cô há miệng muốn nói, cuối cùng lại cúi đầu gõ tin nhắn.
Lục Đình Phong nhìn thấy tay Du Nhiên vừa nhắn vừa run, chẳng biết là do tức giận hay sợ hãi nữa.
“Anh đừng gặp mặt cô ấy nữa, được không? Em không thích.”
Lục Đình Phong ra vẻ bất ngờ.
“Không được, dù sau công ty của anh cũng cần tạo quan hệ với Hồ thị mà.
”
Lục Đình Phong vốn muốn nói là nhà họ Hồ chẳng có quan hệ gì với công ty hắn cả, một bên về khai thác công trình, một bên là kinh doanh hàng tiêu dùng, làm gì có liên quan với nhau được.
Nhưng nhìn bộ dáng nhịn đến sắp nghẹn của Du Nhiên kìa.
“Vậy, chỉ gặp ở công ty thôi, anh…đừng gặp cô ta ở bên ngoài được không?”
“Không được, em biết mà, chuyện xã giao bên ngoài làm sao tránh khỏi, nói không chừng anh còn phải đi uống rượu với mấy người đó nữa.
”
“Vậy, anh có thể nhờ cấp dưới đi được mà.”
“Du Nhiên à, không được đâu, trước sau gì anh cũng phải gặp mặt với Hồ tiểu thư đó thôi, có lẽ là phải gặp rất nhiều lần nữa.”
Du Nhiên phát hiện ra lục Đình Phong nãy giờ là đang tìm cớ, người như hắn một khi không muốn gặp ai rồi thì người đó có thể thấy mặt hắn sao.
Du Nhiên quăng cái máy nhắn tin lên giường, nhận ra nếu Lục Đình Phong thật sự muốn gặp Hồ Y Mỹ, cô muốn cản cũng không cản được, nước mắt tủi thân lạch tạch rơi xuống..
Du Nhiên bị lực tác động nôn hết nước ra ngoài, mí mắt run rẩy liên tục.
Lục Đình Phong lau nước trên mặt cô xuống, đôi mắt xinh đẹp kia liền mở ra.
Đầu Du Nhiên vẫn chưa thoát khỏi choáng váng, cô nhìn thấy lục Đình Phong rồi, bao nhiêu uất ức cùng bực bội kìm nén từ lúc nãy đến giờ bắt đầu bộc phát.
Lục Đình Phong nhìn thấy nhóc con tỉnh lại, còn chưa kịp vui mừng lại thấy hốc mắt Du Nhiên bất chợt ửng đỏ, môi cô mím lại thành một đường, hai hàng lông mày thanh tú cau chặt lại, là một bộ dáng khổ sở khiến người khác đau lòng.
Lục Đình Phong hoảng rồi, cứ sợ cô rơi xuống hồ tay chân đụng phải thứ gì nên bây giờ bị đau, hắn nâng người lên, vừa kiểm tra vừa dỗ cô.
“Không khóc nhé, em đau chỗ nào chỉ cho anh biết đi, được không?”
Hắn kiểm tra mãi mà chẳng thấy cô có vết thương nào, nhưng nếu không bị đau lại sao mặt lại mếu máo như thế kia?
Du Nhiên ôm lấy cổ Lục Đình Phong dụi dụi, hoàn toàn là bộ dáng ‘Bảo bối đau, bảo bối bị ức hiếp, khó chịu lắm’.
Lục Đình Phong nhìn mà thương chết đi được, hắn ôm chặt cô, hỏi.
“Anh đưa em về nhà nhé?”
Du Nhiên chỉ đợi có bao nhiêu đó, cả người rúc trong lòng anh, gật đầu.
Lục Đình Phong ôm người lên, lúc đi ngang qua chỗ của Hồ Y Mỹ, phát hiện cánh tay ôm lấy cổ hắn của Du Nhiên siết chặt hơn, đầu của Du Nhiên cũng chôn chặt vào ngực hắn, cảm giác ấm nóng trượt trên xương quai xanh.
Nhóc con lại khóc nhè rồi.
“Đừng sợ, có anh ở đây.”
Du Nhiên biết học xấu rồi, cô lúc nãy đi ngang liền trừng mắt với Hồ Y Mỹ, vẻ mặt tự đắc chẳng xem ai ra gì, sau đó lại giả vờ tủi thân khóc lóc với Lục Đình Phong một trận.
Mặc dù biết là điều này không nên, nhưng cô cứ thích chọc tức Hồ Y Mỹ đấy, ai bảo cô ta thích Lục Đình Phong trước cô, tỏ tình trước cô, lại còn muốn giành Lục Đình Phong với cô.
Du Nhiên không thích cô ta, cô chính là muốn lên mặt ra vẻ như thế cho Hồ Y Mỹ tức đấy, thì làm sao.
Dù gì ngài Lục cũng tin cô, tàn cuộc này, cứ để cho hắn dẹp đi.
Trong lòng Du Nhiên vì chút xíu thắng lợi này mà vui vẻ, nhưng cô không dám cười lớn, đành gục mặt nhắm mắt, vờ như không có gì.
Vừa rồi sau khi Du Nhiên được đưa lên, Hồ Y Mỹ cũng được một người khác giúp.
Cô ta dần lấy lại tỉnh táo, vẫn không quên được cảnh tượng mình vừa nhìn thấy.
Lục Đình Phong từ lúc nhảy xuống hồ cho đến lúc đem Du Nhiên lên bờ chưa đến mười giây, mà trong khoảng thời gian đó, hắn chưa từng chia cho Hồ Y Mỹ cô một giây nào.
Ánh mắt hắn đặt mãi ở chỗ Du Nhiên, cho đến khi cô lấy lại được tỉnh táo, Lục Đình Phong chẳng thèm quay mặt nhìn cô dù chỉ một chút.
Rõ ràng là cô ta theo đuổi hắn ba năm, nhưng Lục Đình Phong lại đối xử với cô ta như người xa lạ.
Hồ Y Mỹ nhìn Lục Đình Phong ôm Du Nhiên đi qua, nhìn thấy khuôn mặt Du Nhiên ở sau lưng trừng mắt ra vẻ cảnh cáo với cô ta, Hồ Y Mỹ tức lắm, nhưng cô chẳng còn sức để đi đến chất vấn Du Nhiên.
Đành trơ mắt nhìn họ đi khỏi, cả ba chữ Lục Đình phong kia, Hồ Y Mỹ cũng bị nghẹn không nói ra được.
Lục Đình Phong lúc nãy là đang dùng ánh mắt mà cô say mê để cảnh báo cô đừng động vào người của hắn.
Thái độ bảo vệ che chở như thế làm lòng cô ta phát đau.
Hồ Y Mỹ cuộn người ôm lấy bụng, hai cái đạp của Du Nhiên lúc nãy làm bụng cô vừa đau lại càng ê ẩm hơn.
“Chị, chị có sao không chị?”
Hồ Y Mỹ ngồi sụp xuống ôm bụng, lắc đầu.
Là cô đã hiểu sai về Du Nhiên, cô ta vốn không phải là một con thỏ trắng dễ bắt nạt.
Lúc Trịnh Hạc tìm được Lục Đình Phong thì đã thấy hắn bế Du Nhiên, có vẻ như muốn về nhà.
Anh ta chạy đến, ngại ngùng sờ mũi.
“Ây anh à, hay là trước khi về hai người lên lầu thay đồ lại đi, nếu cứ mang đồ ướt này về đến nhà, chị dâu sẽ đổ bệnh mất.”
Lục Đình Phong biết chuyện xảy ra hôm nay vốn không phải lỗi của Trịnh Hạc, nhưng vẫn chưa thoát khỏi sự lo lắng ban nãy, nét mặt vẫn khó coi như cũ, Trịnh Hạc còn đang lo lắng không biết làm sao thì nhận được sự đồng ý của Lục Đình Phong, bất an trong lòng được bỏ xuống.
Biệt thự của Trịnh Hạc đúng là thứ gì cũng có, Du Nhiên cùng Lục đình Phong thay đồ xong xuôi, Du Nhiên liền từ trên giường nhích lại gần, sau đó ngồi lên đùi Lục Đình Phong đòi ôm.
Lục Đình Phong biết Du Nhiên vẫn còn sợ chuyện ban nãy, trong lòng không an tâm nên muốn thân cận với hắn hơn.
Lục Đình Phong vuốt ve lưng Du Nhiên, dùng chất giọng trầm ấm của mình gọi cô.
“Tiểu Nhiên, anh ở đây này, không sợ nữa.”
Lục Đình Phong sờ đầu cô, phát hiện điện thoại trên bàn sáng lên.
Hắn vươn tay lấy điện thoại, thì ra là Du Nhiên nhắn cho hắn.
“Hồ Y Mỹ là người xấu.”
Lục Đình Phong không hiểu vì sao cô lại nhắc đến cái tên này, nhưng nhìn đến ánh mắt buồn bã cùng thái độ dính người giống ban nãy, trong đầu Lục Đình Phong lóe lên một ý nghĩ.
Hắn quay sang thăm dò cô.
“Nhưng anh cảm thấy cô ấy cũng không xấu lắm, chuyện bọn em xô xác hôm nay chắc là có hiểu lầm gì đấy.”
Du Nhiên nghe lời Lục Đình Phong nói xong vội đẩy người ra, hai mắt trừng lớn với anh, biểu tình không thể tin nổi hiện lên trên mặt.
Cô há miệng muốn nói, cuối cùng lại cúi đầu gõ tin nhắn.
Lục Đình Phong nhìn thấy tay Du Nhiên vừa nhắn vừa run, chẳng biết là do tức giận hay sợ hãi nữa.
“Anh đừng gặp mặt cô ấy nữa, được không? Em không thích.”
Lục Đình Phong ra vẻ bất ngờ.
“Không được, dù sau công ty của anh cũng cần tạo quan hệ với Hồ thị mà.
”
Lục Đình Phong vốn muốn nói là nhà họ Hồ chẳng có quan hệ gì với công ty hắn cả, một bên về khai thác công trình, một bên là kinh doanh hàng tiêu dùng, làm gì có liên quan với nhau được.
Nhưng nhìn bộ dáng nhịn đến sắp nghẹn của Du Nhiên kìa.
“Vậy, chỉ gặp ở công ty thôi, anh…đừng gặp cô ta ở bên ngoài được không?”
“Không được, em biết mà, chuyện xã giao bên ngoài làm sao tránh khỏi, nói không chừng anh còn phải đi uống rượu với mấy người đó nữa.
”
“Vậy, anh có thể nhờ cấp dưới đi được mà.”
“Du Nhiên à, không được đâu, trước sau gì anh cũng phải gặp mặt với Hồ tiểu thư đó thôi, có lẽ là phải gặp rất nhiều lần nữa.”
Du Nhiên phát hiện ra lục Đình Phong nãy giờ là đang tìm cớ, người như hắn một khi không muốn gặp ai rồi thì người đó có thể thấy mặt hắn sao.
Du Nhiên quăng cái máy nhắn tin lên giường, nhận ra nếu Lục Đình Phong thật sự muốn gặp Hồ Y Mỹ, cô muốn cản cũng không cản được, nước mắt tủi thân lạch tạch rơi xuống..