Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 14: Kẻ Thù
Lam Phi được đưa đến một căn phòng kín.
Bọn người áo đen nhốt cô lại bên trong.
Cả căn phòng lớn này ngoại trừ một ô cửa sổ bé nằm trên cao thì không có bất kì lối ra nào ngoài cửa chính.
Ngay cả Lục Tử Hàn cũng bị bọn chúng mang đi đâu đó.
Trong cơn kích động, Lam Phi liền lấy điện thoại ra muốn gọi cho trợ lí.
Tuy nhiên, ở đây không có sóng, không thể liên lạc với bên ngoài.
Cô cứ ngồi một góc trong phòng không biết bị nhốt qua bao lâu, cuối cùng cũng có người mở cửa.
Lam Phi còn chưa vui mừng được thì Lục Tử Hàn bị đám người kia đẩy vào trong phòng.
Trên người hắn lại xuất hiện những vết thương rướm máu.
- Tử Hàn…
Cô lay lay người của hắn nhưng không được.
Ánh mắt Lam Phi chợt loé lên thứ gì đó.
Nhân lúc một tên áo đen quay lưng lại, cô lao đến dùng nắm đấm nện thẳng vào lưng của đối phương.
Còn không đợi người bên ngoài kịp phản ứng, cô đã thành công đoạt lấy súng của tên áo đen kia.
- Các người mau tránh ra!
- Lục thiếu phu nhân, dù cô có đe doạ thì cũng không thể đưa hai người rời khỏi.
Đừng cố làm mình bị thương.
Lam Phi không để ý đến lời nói của ai, chỉ cầm súng lên đạn rồi bắn một phát lên trần nhà cảnh cáo.
- Tránh ra!
Đám áo đen kia đồng loạt nhìn nhau rồi tránh sang một bên.
Lam Phi cầm chặt khẩu súng trong tay rồi đỡ Lục Tử Hàn dậy.
Cô lo cho vết thương trên người hắn.
Rõ ràng mới phải nhập viện mà vết thương mới chồng chất vết thương cũ.
Nếu cứ ở đây, không khéo cả tính mạng của hai người cũng khó giữ.
Cách tốt nhất bây giờ chính là liều một lần.
Cô đem Lục Tử Hàn đi ra ngoài, cảnh giác giơ súng chĩa xung quanh.
Cô sợ rằng, chỉ cần nơi lỏng một chút thì bản thân sẽ bị thất thủ.
Thật không ngờ, còn chưa đi xa được bao lâu, một tiếng súng vang lên khiến Lam Phi trợn tròn mắt.
Đối phương bắn rất chuẩn, khiến súng trên tay cô rơi xuống đất mà không hề khiến cô bị thương chút nào.
- Tiểu Phi, súng rất nguy hiểm.
Cái giọng nói quen thuộc này khiến Lam Phi lạnh cả sống lưng.
Đám áo đen chỉ chờ như vậy liền xông đến tách cô và Lục Tử Hàn ra.
Hai tay cô bị bẻ về phía sau, ấn quỳ xuống đất.
Hai hàng nước mắt của Lam Phi bỗng tuôn ra.
Sự sợ hãi năm đó bỗng lại ùa về khiến cô cả người cô dường như đông cứng.
Lục Cẩn đi đến, từ từ ngồi xuống trước mặt Lam Phi.
Hắn nhẹ nhàng vươn tay giúp cô vắt lại mấy sợi tóc rối rơi xuống.
- Lâu rồi không gặp, Tiểu Phi của tôi…
Cô nhìn Lục Cẩn bằng cặp mắt vừa sợ hãi vừa căm hận.
- Sao lại khóc rồi? Em không vui sao?
- Anh là người đàn ông đeo mặt nạ đó?
- Thật thông minh.
Lục Cẩn còn muốn chạm vào cô nữa nhưng lần này Lam Phi tránh đi.
Bên kia, Lục Tử Hàn từ từ tỉnh lại.
Hắn nghe thấy tiếng nói của Lam Phi, còn có giọng nói của người đó.
Lục Tử Hàn theo bản năng, chế trụ hai tên áo đen phía sau mà lao về phía giọng nói của Lam Phi, đứng chắn trước mặt cô.
Thuộc hạ của Lục Cẩn đồng loạt rút súng ra chĩa vào hai người.
Mà Lục Cẩn nhìn bộ dạng thảm hại này của Lục Tử Hàn thì cảm thấy rất thú vị.
Rõ ràng đã bị mù, vậy mà vẫn liều mạng bảo vệ Lam Phi.
Đứa cháu của hắn rốt cuộc đang muốn liều mạng hay kiên trì muốn chống đối hắn như 7 năm trước?
- Tử Hàn, nếu cháu ngoan ngoãn giống em trai cháu… Năm đó, cháu cũng không rơi vào tay chú nhỏ.
- Tôi gọi ngài một tiếng chú nhỏ đã giữ mặt mũi cho ngài lắm rồi.
Muốn mạng của tôi cũng được, không được động vào cô ấy.
Lục Cẩn chợt nở nụ cười.
Hắn tiến lên thêm một bước, Lam Phi cũng sợ hãi nắm chặt vạt áo nấp sau Lục Tử Hàn.
- Chú nhỏ sẽ để cháu đi với điều kiện Lam Phi ở đây… thế nào? Tử Hàn, bây giờ cháu không tiền, không thế, lại là một tên mù.
Cho dù chạy trốn, nhưng có thoát được sao?
Nói đến đây, không hiểu sao Lục Cẩn ném một khẩu súng về phía của Lục Tử Hàn.
- Tài sản của người thừa kế đã được phân ra 2 nửa.
Một là của cháu, một là của Lục Tư Thâm.
Giờ cháu quay lại Lục gia, nhất định sẽ hưởng phần tài sản đó.
Ta cho cháu một cơ hội sửa sai…
Dù không muốn nhưng Lục Cẩn vẫn phải nghe lời ông cụ Lục không được làm hại đến Lục Tử Hàn.
Sự tình hiện tại, hắn sẽ tha cho đứa cháu trai này, nếu nó từ bỏ Lam Phi.
Hắn cầm khẩu súng lên rồi bất động.
Tim của Lam Phi giờ đây đập nhanh liên hồi.
Cô sợ rằng… Sợ rằng Lục Tử Hàn sẽ bỏ cô.
Nếu là Lục Tư Thâm, hắn sẽ làm vậy.
Nhưng liệu Lục Tử Hàn có giống hắn không?
Lục Tử Hàn chợt vươn một tay ra giữa không trung thả khẩu súng xuống, tay còn lại kéo bỏ tấm băng trên mắt mình xuống rồi nói.
- Tin tưởng anh chứ?
- Tin.
Lục Tử Hàn hít một hơi sâu rồi cầm tay Lam Phi để cô buông vạt áo mình ra.
- Tôi sẽ về Lục gia, cô ấy… Ở đây….
Bọn người áo đen nhốt cô lại bên trong.
Cả căn phòng lớn này ngoại trừ một ô cửa sổ bé nằm trên cao thì không có bất kì lối ra nào ngoài cửa chính.
Ngay cả Lục Tử Hàn cũng bị bọn chúng mang đi đâu đó.
Trong cơn kích động, Lam Phi liền lấy điện thoại ra muốn gọi cho trợ lí.
Tuy nhiên, ở đây không có sóng, không thể liên lạc với bên ngoài.
Cô cứ ngồi một góc trong phòng không biết bị nhốt qua bao lâu, cuối cùng cũng có người mở cửa.
Lam Phi còn chưa vui mừng được thì Lục Tử Hàn bị đám người kia đẩy vào trong phòng.
Trên người hắn lại xuất hiện những vết thương rướm máu.
- Tử Hàn…
Cô lay lay người của hắn nhưng không được.
Ánh mắt Lam Phi chợt loé lên thứ gì đó.
Nhân lúc một tên áo đen quay lưng lại, cô lao đến dùng nắm đấm nện thẳng vào lưng của đối phương.
Còn không đợi người bên ngoài kịp phản ứng, cô đã thành công đoạt lấy súng của tên áo đen kia.
- Các người mau tránh ra!
- Lục thiếu phu nhân, dù cô có đe doạ thì cũng không thể đưa hai người rời khỏi.
Đừng cố làm mình bị thương.
Lam Phi không để ý đến lời nói của ai, chỉ cầm súng lên đạn rồi bắn một phát lên trần nhà cảnh cáo.
- Tránh ra!
Đám áo đen kia đồng loạt nhìn nhau rồi tránh sang một bên.
Lam Phi cầm chặt khẩu súng trong tay rồi đỡ Lục Tử Hàn dậy.
Cô lo cho vết thương trên người hắn.
Rõ ràng mới phải nhập viện mà vết thương mới chồng chất vết thương cũ.
Nếu cứ ở đây, không khéo cả tính mạng của hai người cũng khó giữ.
Cách tốt nhất bây giờ chính là liều một lần.
Cô đem Lục Tử Hàn đi ra ngoài, cảnh giác giơ súng chĩa xung quanh.
Cô sợ rằng, chỉ cần nơi lỏng một chút thì bản thân sẽ bị thất thủ.
Thật không ngờ, còn chưa đi xa được bao lâu, một tiếng súng vang lên khiến Lam Phi trợn tròn mắt.
Đối phương bắn rất chuẩn, khiến súng trên tay cô rơi xuống đất mà không hề khiến cô bị thương chút nào.
- Tiểu Phi, súng rất nguy hiểm.
Cái giọng nói quen thuộc này khiến Lam Phi lạnh cả sống lưng.
Đám áo đen chỉ chờ như vậy liền xông đến tách cô và Lục Tử Hàn ra.
Hai tay cô bị bẻ về phía sau, ấn quỳ xuống đất.
Hai hàng nước mắt của Lam Phi bỗng tuôn ra.
Sự sợ hãi năm đó bỗng lại ùa về khiến cô cả người cô dường như đông cứng.
Lục Cẩn đi đến, từ từ ngồi xuống trước mặt Lam Phi.
Hắn nhẹ nhàng vươn tay giúp cô vắt lại mấy sợi tóc rối rơi xuống.
- Lâu rồi không gặp, Tiểu Phi của tôi…
Cô nhìn Lục Cẩn bằng cặp mắt vừa sợ hãi vừa căm hận.
- Sao lại khóc rồi? Em không vui sao?
- Anh là người đàn ông đeo mặt nạ đó?
- Thật thông minh.
Lục Cẩn còn muốn chạm vào cô nữa nhưng lần này Lam Phi tránh đi.
Bên kia, Lục Tử Hàn từ từ tỉnh lại.
Hắn nghe thấy tiếng nói của Lam Phi, còn có giọng nói của người đó.
Lục Tử Hàn theo bản năng, chế trụ hai tên áo đen phía sau mà lao về phía giọng nói của Lam Phi, đứng chắn trước mặt cô.
Thuộc hạ của Lục Cẩn đồng loạt rút súng ra chĩa vào hai người.
Mà Lục Cẩn nhìn bộ dạng thảm hại này của Lục Tử Hàn thì cảm thấy rất thú vị.
Rõ ràng đã bị mù, vậy mà vẫn liều mạng bảo vệ Lam Phi.
Đứa cháu của hắn rốt cuộc đang muốn liều mạng hay kiên trì muốn chống đối hắn như 7 năm trước?
- Tử Hàn, nếu cháu ngoan ngoãn giống em trai cháu… Năm đó, cháu cũng không rơi vào tay chú nhỏ.
- Tôi gọi ngài một tiếng chú nhỏ đã giữ mặt mũi cho ngài lắm rồi.
Muốn mạng của tôi cũng được, không được động vào cô ấy.
Lục Cẩn chợt nở nụ cười.
Hắn tiến lên thêm một bước, Lam Phi cũng sợ hãi nắm chặt vạt áo nấp sau Lục Tử Hàn.
- Chú nhỏ sẽ để cháu đi với điều kiện Lam Phi ở đây… thế nào? Tử Hàn, bây giờ cháu không tiền, không thế, lại là một tên mù.
Cho dù chạy trốn, nhưng có thoát được sao?
Nói đến đây, không hiểu sao Lục Cẩn ném một khẩu súng về phía của Lục Tử Hàn.
- Tài sản của người thừa kế đã được phân ra 2 nửa.
Một là của cháu, một là của Lục Tư Thâm.
Giờ cháu quay lại Lục gia, nhất định sẽ hưởng phần tài sản đó.
Ta cho cháu một cơ hội sửa sai…
Dù không muốn nhưng Lục Cẩn vẫn phải nghe lời ông cụ Lục không được làm hại đến Lục Tử Hàn.
Sự tình hiện tại, hắn sẽ tha cho đứa cháu trai này, nếu nó từ bỏ Lam Phi.
Hắn cầm khẩu súng lên rồi bất động.
Tim của Lam Phi giờ đây đập nhanh liên hồi.
Cô sợ rằng… Sợ rằng Lục Tử Hàn sẽ bỏ cô.
Nếu là Lục Tư Thâm, hắn sẽ làm vậy.
Nhưng liệu Lục Tử Hàn có giống hắn không?
Lục Tử Hàn chợt vươn một tay ra giữa không trung thả khẩu súng xuống, tay còn lại kéo bỏ tấm băng trên mắt mình xuống rồi nói.
- Tin tưởng anh chứ?
- Tin.
Lục Tử Hàn hít một hơi sâu rồi cầm tay Lam Phi để cô buông vạt áo mình ra.
- Tôi sẽ về Lục gia, cô ấy… Ở đây….