-
Chương 05: "Cô có tin vào kiếp trước không?"
(Umio des)
"Rốt cuộc cậu có não không đó?!"
Trong giờ nghỉ trưa giữa thời gian quay ngoại cảnh, khi mọi người đều đang vui vẻ ăn cơm hộp thì ở một ô tránh nắng, Phàm Doanh mặt đỏ gay gắt, hằm hằm quay lưng bỏ đi. Phía sau cậu bé, Giản Hạ Hạ đứng đờ người như mất hồn, hai viền mắt đỏ ửng lên.
Sơ Vũ bỏ dở hộp cơm đang ăn, định đi tới an ủi cô bé một chút, ai ngờ lại thấy Hạ Hạ mím môi quyết không bật ra tiếng khóc. Vừa đưa tay lau nước mắt chuẩn bị ứa ra cô bé vừa từ từ ngồi xuống chuyên tâm nghiên cứu lời thoại, vờ như không để ý tới ánh mắt tò mò của cả đoàn làm phim.
Thấy vậy, mọi người đều không bàn tán gì nữa mà quay lại xử lý nốt bữa trưa của mình. Chỉ có đạo diễn Khương ném mẩu thuốc lá đang hút xuống chân rồi xô ghế đứng dậy bỏ đi. Sơ Vũ đoán có lẽ ông ta đi tìm Phàm Doanh nói chuyện, dù gì Giản Hạ Hạ cũng là cháu nội của Tần gia, vuốt mặt thì phải nể mũi. Đạo lý đó kẻ ngốc cũng hiểu được.
Lại nói tới Giản Huyên, mấy ngày hôm nay theo đoàn đi quay ngoại cảnh ở ngoại ô thành phố Y, cô đã không thấy mặt mũi anh ta đâu rồi. Nghe đám nhân viên rảnh rỗi tám chuyện thì hình như anh ta còn có công việc ở Cục Văn hóa nên đành phải gửi Hạ Hạ cho đoàn phim chăm sóc.
"Tôi nghe đạo diễn Khương nói thì đêm nay anh ta sẽ thu xếp công việc để lên đây xem xét tình hình đó. Thế mà các cô xem, thằng bé Phàm Doanh đúng là chẳng biết trời cao đất dày chút nào…" Chị Dương vừa cắn hạt dưa vừa nói.
"Hừm… Nhưng con bé Giản Hạ Hạ ấy cũng thật là, vấp thoại nhiều như thế đến tôi đứng xem còn thấy sốt ruột thay nữa…" Một chị gái đứng tuổi khác lại lên tiếng bênh vực cho Phàm Doanh.
Mỗi người góp một câu, câu chuyện về Hạ Hạ càng lúc càng rôm rả.
Sơ Vũ cảm thấy hơi khó chịu, liền rón rén rời khỏi phòng khách của nhà trọ để ra ngoài hít thở không khí, không ngờ vừa mới ra tới hiên đã thấy Giản Hạ Hạ nằm cuộn tròn trên ghế mây, chăm chỉ đọc thuộc kịch bản dưới ánh điện lờ mờ.
Cô bé vừa nghe thấy tiếng động thì liền ngẩng mặt lên, "Là cô xinh đẹp đấy ạ..."
Sơ Vũ nhẹ nhàng kéo ghế nhựa tới bên cạnh Hạ Hạ, khi cảm nhận rõ vẻ buồn bã trên gương mặt cô bé, cô không khỏi suy nghĩ. Hạ Hạ vốn rất tinh nghịch, hoạt bát, vậy mà mấy ngày gần đây chỉ vì những lời gắt gỏng của Phàm Doanh và sự đàm tiếu của đám nhân viên thích tám chuyện mà cô bé trầm lặng hẳn đi. Cô bé thường lui tới những góc vắng người để ôn lại lời thoại, ngay cả Sơ Vũ, Hạ Hạ cũng chẳng buồn ríu rít chuyện trò như trước nữa.
"Học làm diễn viên khó lắm, phải không?" Sơ Vũ mỉm cười nhìn tập bản thảo dày cộp trên tay Hạ Hạ.
Hạ Hạ di di đầu ngón tay lên vành ghế mây, khẽ đáp: "Đúng vậy ạ... Cô xinh đẹp ơi, bao giờ cháu mới giỏi được như cô? Bao giờ Phàm Doanh mới thôi la rầy cháu chuyện không thuộc kịch bản đây?"
"Cháu giỏi hơn cô nhiều chứ!" Sơ Vũ vui vẻ nhìn ánh mắt mở to đầy kinh ngạc của cô bé, sau đó mới chậm rãi kể, "Hồi cô bằng tuổi cháu, cô chẳng biết làm gì cả. Vậy mà bây giờ Giản Hạ Hạ đã được đi đóng phim bom tấn rồi, lớn lên Hạ Hạ nhất định còn giỏi hơn cả cô xinh đẹp nữa!"
"Hạ Hạ biết không, trước đây mẹ cô không bao giờ nói những lời ngọt ngào với cô cả. Bà thường mắng cô là đồ xấu xí, vô dụng. Những lúc đó cô đã ao ước mình là một cô gái thật xinh đẹp, thật giỏi giang để mẹ cô phải hối hận vì đã nói ra những lời cay nghiệt như thế. Cứ vậy, cô lớn lên và quyết tâm theo nghiệp diễn viên. Cô đã từng cho rằng đó là một thế giới thật tuyệt vời, khi cô trở nên xinh đẹp, giàu có và nổi tiếng..."
"..."
"Nhưng tất nhiên là nó không hề đẹp như suy nghĩ của cô." Sơ Vũ ngước mắt nhìn lên bầu trời đen thẫm ngoài mái hiên nhỏ, những ngôi sao ở đây lấp lánh lấp lánh không hề bị lu mờ bởi bất kỳ thứ ánh sáng nhân tạo nào.
"Cái giá của sự nổi tiếng đôi khi quá đắt. Nhưng thật may là cô đã lựa chọn đi thậm chậm, thật chắc, có lẽ sẽ nhiều gian truân nhưng cũng sẽ thanh thản hơn... Và cô nhận ra một điều, mọi cố gắng của chúng ta nhất định sẽ được đền đáp, Hạ Hạ à, chỉ là sớm hay muộn mà thôi!"
"Vậy cô xinh đẹp ơi, cuối cùng mẹ cô đã thấy cô thật xinh đẹp và giỏi giang trên màn hình tivi chưa? Bà nhất định là tự hào về cô lắm... giống như bố của cháu vậy!"
Sơ Vũ cười buồn, "Tiếc là bà ấy đã không kịp thấy cô trên tivi, Hạ Hạ. Sự đền đáp của cô đến quá muộn."
"Vậy ạ..." Hạ Hạ đặt bàn tay mũm mĩm trắng hồng lên mu bàn tay của Sơ Vũ, "Cô xinh đẹp đừng buồn và cũng đừng trách mẹ mình nhé! Cháu chưa bao giờ được thấy mẹ cả, bố cháu nói mẹ đang đi lạc ở một nơi rất xa, hai bố con cháu phải đi tìm mẹ và đưa mẹ trở về nhà!"
"Vậy sao?" Sơ Vũ chợt nhớ ra từng có người trong đoàn làm phim đưa tin rằng Giản Hạ Hạ không có mẹ, Giản Huyên cũng chưa từng tiết lộ với giới truyền thông về mẹ của cô bé. Cho dù Giản Huyên có nuông chiều con gái tới đâu, hẳn là Hạ Hạ cũng sẽ cảm thấy thiếu thốn tình cảm so với bạn bè cùng trang lứa.
"Xin lỗi Hạ Hạ nhé, tự dưng cô lại bắt cháu phải nghe mấy chuyện không đâu này!"
"Không sao đâu ạ!" Hạ Hạ trườn khỏi chiếc ghế mây rộng rãi, tinh nghịch nhảy lên nằm gọn trong lòng Sơ Vũ. Cô bé vừa đưa tay dụi dụi mắt vừa thì thầm thật khẽ, "Cháu thích cô xinh đẹp lắm! Ước gì cô xinh đẹp có thể trở thành mẹ của cháu…"
*
* *
"Sao băng!"
Tiếng hét của một cô gái bên đường đã thu hút sự chú ý của Lâm Y và nhiều người khác. Lâm Y vội vã ngẩng đầu nhìn lên nền trời tím thẫm.
Đúng là sao băng!
Từng vệt, từng vệt sao lấp lánh bay qua bầu trời thành phố tựa như một cơn mưa ánh sáng. Lâm Y thầm tiếc nuối, vạn vật thế gian đã đổi dời, nhưng sao băng thì vẫn đẹp đến mê hồn như vậy…
Vài người khẩn trương rút điện thoại khỏi túi để ghi lại khoảnh khắc đáng nhớ. Vài người lại vội vã chắp tay nguyện cầu.
Lâm Y cũng không bỏ lỡ giây phút quý giá ấy. Cô từ từ khép mi, hai tay đan lại trước ngực, khẽ thầm thì một lời ước nguyện có lẽ chẳng bao giờ trở thành hiện thực.
Vệt sao cuối cùng cũng bay qua, trả lại bầu trời một màu đen tuyền huyền ảo.
Lâm Y nhẹ nhõm quay gót bước tiếp, vào đúng khoảnh khắc ấy, ở giữa chốn đông người ấy, ánh mắt của cô khẽ rơi vào một đáy mắt trầm tư.
Lâm Y như ngừng thở…
"Cắt! Tốt lắm!" Đạo diễn Khương hét to vào loa.
Sơ Vũ vội vàng đưa tay lau giọt nước mắt vô thức chảy trên gò má. Đúng lúc ấy, Khả Ân lách qua đám đông trên đường để tiến về phía cô. Anh xúc động nắm lấy vai cô, khẽ cười: "Làm tốt lắm, Vũ Vũ. Quả không hổ danh hoa đáncủa giới giải trí nhỉ?"
Đó là cảnh quay cuối cùng của họ trong bộ phim Ước nguyện cùng sao băng. Mới ngày nào Sơ Vũ còn nắm tay Khả Ân, nhiệt tình nói: "Hợp tác vui vẻ nhé! Có gì sai sót mong đàn anh chỉ dẫn!", vậy mà đã đến ngày bộ phim đóng máy.
"Này anh xem, mũi của em phổng lên rồi đây này!"
Cuối cùng Sơ Vũ giả vờ đấm vào vai Khả Ân, mỉm cười nói, "Đùa đấy, em còn phải cố gắng nhiều. Mong rằng sau này còn được hợp tác với anh."
Khả Ân cũng cúi đầu thì thầm, "Ừm mong là vậy… Thôi, chúng ta cùng đi ăn mừng nào ~."
Sơ Vũ một mình leo lên xe chuyên dụng để tẩy trang và thay quần áo trước khi đi ăn lẩu đêm cùng đoàn ê kíp. Không gian trong phòng tĩnh lặng, tiếng ồn ào bên ngoài quảng trường chỉ còn là những âm thanh lao xao ngoài cửa xe.
Sơ Vũ ngồi thừ người trước bàn trang điểm, không hiểu sao cảm xúc trong cảnh quay cuối cùng vẫn đọng lại dư âm trong tâm trí cô.
"Sơ Vũ, cô có tin vào kiếp trước không?"
Người đó đã hỏi cô như vậy…Cô đột nhiên nhớ tới buổi đêm một tháng trước…
Phân đoạn quay ngoại cảnh thành công ngoài sức tưởng tượng. Giản Hạ Hạ không những không lúng túng vấp thoại mà còn diễn xuất rất cảm xúc.
Trong phân đoạn đó, khi cô bé A Tố nhớ nhà ngồi trên bậc thầm lặng lẽ ngắm trăng trên bầu trời hoàng cung, tiểu Thái tử nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh cô, chống cằm hỏi: "Vì sao ngươi buồn rầu thế?"
A Tố kể lể nỗi nhớ nhà hồi lâu, cuối cùng cô bé bật khóc, thổn thức nói: "Tiểu nữ rất nhớ mẹ. Nếu như không có tiểu nữ ở bên cạnh, mẹ sẽ phải làm thế này đây? Có phải mẹ sẽ cô đơn lắm không?"
Hạ Hạ diễn chân thực đến nỗi một vài người trong ê kíp vừa nhớ tới mẹ mình vừa bùi ngùi rơi nước mắt.
Sơ Vũ rất sợ nhìn thấy nước mắt của người khác, vì vậy cô hít một hơi đầy khí lạnh vào phổi rồi quay đầu nhìn đi nơi khác. Đúng lúc ấy cô bắt gặp bóng lưng cô độc của Giản Huyên. Hình như anh ta cũng đang né tránh những giọt nước mắt của Hạ Hạ. Hình như anh ta đang hút hết điếu này đến điều khác, nhiều tới mức hơi thuốc lá theo gió thoang thoảng trong không khí…
Người đàn ông ấy sợ hãi điều gì vậy nhỉ? Có lẽ anh ta sợ người mẹ đi lạc của Hạ Hạ, ở một nơi nào đó cũng đang cảm thấy cô đơn…
Đêm hôm ấy, đoàn làm phim được nghỉ sớm hơn thường lệ. Mọi người lục đục kéo nhau về nhà nghỉ tắm suối nước nóng. Riêng Hạ Hạ, không hiểu vì sao cứ nằng nặc đòi bố và cô xinh đẹp dẫn đi tản bộ quanh núi. Vậy mà được vài bước chân, cô bé đã ngủ gục trên lưng Giản Huyên.
Còn lại hai người đi song song nhau trong màn đêm tịch mịch, Sơ Vũ lại cảm thấy bầu không khí gượng gạo đang chế ngự.
Cô im lặng cùng anh bước từng bước, gió mùa hạ rung rinh những tán cây đen thẫm…
"Sơ Vũ, cô có tin vào kiếp trước không?"
Giản Huyên đột nhiên gọi tên thân mật của cô và hỏi một câu không mấy liên quan.
Sơ Vũ nhìn anh ta bằng ánh mắt không hiểu. Anh bèn giải thích, "Cô có tin con người có kiếp trước của họ không? Giống như kịch bản của bộ phim cô đang đóng ấy?"
Sơ Vũ bật cười, "Ồ, không, không. Tôi đóng nhiều phim như vậy nhưng không tin. Anh Giản, anh thì sao?"
"Ngược lại với cô." Giản Huyên đáp ngắn gọn.
"Vậy sao?" Sơ Vũ bỗng nhiên cảm thấy rất hứng thú với đề tài này, cô hào hứng hỏi, "Vậy, anh Giản nghĩ rằng kiếp trước anh là ai?"
Giản Huyên hơi nghiêng đầu suy nghĩ rồi đáp nhỏ: "Thái tử lưu lạc nhân gian. Thế nào, có được không?"
"Ồ, nghe thú vị đó!"
Nghĩ ngợi một lúc, Sơ Vũ reo lên: "Nghĩ ra rồi, nếu có kiếp trước tôi nhất định sẽ là một nữ hiệp giang hồ!"
Người đối diện cố nén cười hỏi lại: "Tại sao?"
Cô đáp không do dự: "Tôi là kiểu người không thích bó buộc. Thế gian rộng lớn như vậy đâu phải để người ta quanh quẩn giữa bốn bức tường thành cả đời chứ!"
"Quả nhiên, đúng là cô…"
"Sao cơ ạ?"
"Không, không có gì." Giản Huyên mỉm cười nói, "Cũng muộn rồi, hình như sương đang xuống, chúng ta nên về nhà trọ thì hơn…"
…
Sơ Vũ không biết sau khi gặp tiểu Thái tử ngày ấy trong hình hài của kiếp này, cô gái Lâm Y kia sẽ làm gì? Có lẽ cô ấy sẽ bất chấp tất cả để theo đuổi người đó một lần nữa. Cũng có thể không… Đó là chuyện của biên kịch và nhà sản xuất.
Nhưng nếu là Sơ Vũ, cô sẽ lựa chọn thế nào?
Một kiếp người đã trôi qua, liệu tình cảm mà cô dành cho người đàn ông ấy và người đàn ông ấy dành cho cô có còn nguyên vẹn như xưa kia hay không? Sơ Vũ nghĩ là không. Cái mà Lâm Y nhìn thấy, có chăng chỉ còn là ảo ảnh của hồi ức.
Tiểu Thái tử ở kiếp này, thực sự đã là một người khác mất rồi.
Sơ Vũ nhìn vào trong gương lắc lắc đầu thật mạnh rồi tự nhéo má mình hai cái. Chuyện điên rồ này thì có liên quan gì tới cô chứ? Cô không tin vào kiếp trước kia mà, đáp án thế nào cũng không còn quan trọng!
Last edited by a moderator: