-
Chương 04: Thân thế thần bí
“Chú Khương… Sao lại là bố con nhà này vậy?”
Sơ Vũ thoáng run run, một tay phải vịn vào vai áo của đạo diễn Khương mới đứng vững. Ông ta đang cao hứng nên nhất thời không để ý tới biểu hiện khác thường của Sơ Vũ.
“Cháu cũng biết cậu Giản này sao? Hôm trước chú tìm cậu ta nhờ tư vấn mấy bộ phục trang cổ, nhân tiện kể cho cậu ta nghe chuyện cô bé diễn viên đột nhiên rút lui làm bọn chú đau đầu một phen. Ai ngờ cậu Giản lại nói, hay là để Hạ Hạ nhà tôi thử sức xem sao, hiện tại cô bé đang nghỉ hè nên không có vấn đề gì cả. Thế là chú mới casting thử một chút, xem ra Hạ Hạ rất có tố chất đóng vai A Tố khi còn nhỏ.”
Lão Khương càng ba hoa, gương mặt xinh đẹp của Sơ Vũ càng trắng bệch. Mặc dù mấy ngày gần đây, những giấc mơ quái dị không còn làm phiền cô nữa nhưng tâm tình vừa mới thoải mái một chút, cô không muốn chạm trán người đàn ông kỳ lạ kia chút nào. Đối diện với anh ta, Sơ Vũ luôn cảm thấy trái tim bị đè nặng dần trở nên bất lực trước một nỗi đau mơ hồ.
Chính bản thân Sơ Vũ cũng không thể lý giải nổi điều này, cô mới gặp Giản Huyên một lần, giữa hai người không hề xảy ra chuyện gì khiến cô đau lòng cả. Có lẽ đúng như Lý Hiểu khuyên nhủ, Lục Sơ Vũ cô quả thật đã đóng phim quá nhập tâm rồi.
“Chào cô xinh đẹp! Là cháu đây, Hạ Hạ đây!” Hạ Hạ vui vẻ chạy tới ôm lấy cổ Sơ Vũ, ríu rít như một chú chim non. Đột nhiên, cô bé rướn người, nghiêm túc thì thầm vào tai Sơ Vũ, “Cô xinh đẹp à, bố cháu rất thích cô đó! Hai người thử nói chuyện xem sao nhé!”
Sơ Vũ mặt méo xệch nhìn người đàn ông đang chuẩn bị tiến tới gần, bất đắc dĩ gật gật đầu.
“Xin chào… cô Lục. Tôi là Giản Huyên, phụ huynh của Hạ Hạ.”
Giản Huyên đứng trước mặt Sơ Vũ, nói chuyện có phần cứng nhắc. Sáng nay anh ta không diện vest mà mặc một bộ đồ thể thao thoải mái, chân cũng mang một đôi giày Nike mẫu mới nhất. Anh ta đứng ngược nắng, cả gương mặt trầm tư chìm trong bóng tối.
“Chào anh Giản, tôi là Lục Sơ Vũ, rất vui được gặp anh.”
“Rất… rất vui được gặp cô, cô Lục.”
Sau khi nói vài câu khách sáo, hai người lúng túng bắt tay nhau. Trong khoảnh khắc tiếp xúc gần gũi, Sơ Vũ dường như cảm nhận được lòng bàn tay của người đối diện đang toát mồ hôi lạnh, chứng tỏ anh ta rất hồi hộp.
Sau đó hai người không hẹn mà cùng im lặng. Sơ Vũ vốn hoạt ngôn, mấy lần định tìm đề tài gì đó để gợi chuyện, kết quả là đứng cả ngày trời cũng không thốt ra nổi một từ. Bầu không khí kỳ quái đột nhiên bao trùm giữa hai người.
“A a… Bố Giản ngượng kìa!” Hạ Hạ bỗng thích thú reo lên, phá tan sự gượng gạo của cuộc đối thoại. Cô bé vừa lắc lắc tay Sơ Vũ vừa lém lỉnh nói: “Cô xinh đẹp ơi, bố cháu là người hâm mộ số một của cô đấy! Bộ phim nào của cô, bố cũng xem đi xem lại mấy lần. Cháu nhớ trong phim Kỳ nghỉ của cô nàng lãng mạn, bố đã tức điên lên khi gương mặt của cô biến mất khỏi màn hình tivi. Bố còn làm điếu thuốc lá rớt trúng tay, rát đến mức sưng phồng lên nữa cơ…”
Hạ Hạ vẫn tiếp tục ríu rít về những bộ phim của Sơ Vũ mà cô bé cùng với bố vẫn thường hay xem, nhưng đến đó thì Sơ Vũ bỗng nhiên không còn nghe thấy âm thanh nào nữa. Cô nhớ, nhớ rất rõ, Kỳ nghỉ của cô nàng lãng mạn là bộ phim đầu tiên cô được tham gia, vai diễn quần chúng xuất hiện trong phân cảnh bãi biển chỉ vỏn vẹn ba giây. Ba giây! Không hơn không kém! Vậy mà người đàn ông này…
Sơ Vũ lén nhìn anh ta bằng ánh mắt ngạc nhiên xen lẫn tò mò. Gò má Giản Huyên thoáng đỏ bừng lên, anh ngượng nghịu kéo Hạ Hạ về phía mình, khẽ nhăn mày trách cứ, “Hạ Hạ, con nói linh tinh gì thế!”
Bối rối ngẩng đầu đối diện với ánh mắt của Sơ Vũ, anh ta lắp bắp nói như phân bua, “Không… không phải đâu cô Lục… Trẻ con, trẻ con hay nói đùa ấy mà…”
“Con không nói đùa mà!” Hạ Hạ bực bội hét toáng lên, “Này nhé, trong phim Lỗi lầm của tình yêu bố đã suýt khóc khi cô xinh đẹp lao ra đỡ dao cho anh Cố Tịch còn gì! Còn nữa, chẳng phải tháng trước đi công tác không kịp về, bố đã mua vé mắc cắt cổ để đưa con đi xem Cửu biệt trọng phùng của cô xinh đẹp hay sao! Bố đừng tưởng nói chuyện điện thoại với chú Ngũ là con không nghe thấy…”
“Này… này…” Giản Huyên hốt hoảng định che miệng Hạ Hạ lại, ai ngờ cô bé nhanh chân nhảy vọt khỏi lòng anh, vừa chạy vừa hét, “Tuần trước có người được gặp idol đã đứng ngồi không yên suốt cả đêm đấy nhé!”
Hạ Hạ sau khi tiết lộ bí mật của Giản Huyên cho cả ê-kíp làm phim nghe, liền lon ton chạy theo nhân viên trang điểm để thử phục trang. Còn lại hai người bối rối đứng đối diện nhau trong ô tránh nắng, Giản Huyên ngại ngùng xoa xoa tay, thân người cao lớn hết nghiêng bên này lại nghiêng sang bên kia, “Cô Lục, đừng tin lời Hạ Hạ nói… Tôi đâu có… đến mức ấy…”
“Ha ha, tôi hiểu mà anh Giản.” Sơ Vũ cười khan mấy tiếng, cổ họng khô khốc, “Tôi… Để tôi vào xem thử Hạ Hạ thế nào nhé!”
Nói xong Sơ Vũ liền vội quay gót rảo bước vào trong hậu trường, để lại Giản Huyên đứng ngẩn ngơ như trời trồng. Anh lặng lẽ nhìn theo bóng vai nhỏ bé của cô chìm dần giữa biển người nhốn nháo, bàn tay vô thức luồn sâu vào túi quần tìm bao thuốc và bật lửa. Đã bảy năm nay, mỗi lần nhớ tới cố nhân, anh đều có thói quen hút thuốc lá để quên đi đau đớn. Hạ Hạ từng lặng lẽ ngồi bên cạnh anh, nhìn anh trầm tư đốt thuốc, buồn bã nói, “Bố Giản à, bố đừng hút thuốc lá nữa. Rồi sẽ có một ngày chúng ta tìm thấy mẹ của con thôi. Chúng ta cùng ngoắc tay hứa nhé!”
Kể từ ngày đó, anh không bao giờ hút thuốc trước mặt con gái nữa. Nhưng bóng lưng của anh thì vẫn luôn cô độc như vậy.
Sơ Vũ, cuối cùng ta và Hạ Hạ cũng đã tìm thấy nàng rồi…
*
* *
“A Tố ngươi xem, sao băng kìa!”
Tiểu thái tử reo lên vui mừng, bàn tay nhỏ chỉ từng vệt sao băng lấp lánh trên nền trời tối thẫm. A Tố tươi cười hớn hở nói:
“Chúng ta cùng ước nguyện nhé.
Ước nguyện sẽ… sẽ…”
“Sẽ bên nhau trọn đời, cho dù có bao gian khó phía trước chờ đợi!”
Phàm Doanh chán nản nhìn Hạ Hạ, hai bả vai buông thõng vì mệt.
Đạo diễn Khương hô “Cắt” một tiếng, sau đó nhìn qua đồng hồ đeo tay, hét lên: “Làm lại một lần nữa rồi nghỉ nhé, tất cả cố gắng lên nào!”
Mọi người uể oải di chuyển dụng cụ quay phim, mấy nhân viên trang điểm ríu rít chạy tới dặm lại phấn cho diễn viên. Hạ Hạ có vẻ hơi ủ rũ, cô bé đã vấp thoại liên tục bốn lần liền, khiến cho thời gian quay ngoại cảnh bị kéo dài hơn so với dự kiến. Bấy giờ đã hơn hai giờ sáng nhưng cả đoàn làm phim vẫn phải làm việc như thoi đưa.
Vùng ngoại ô thành phố Y, mặc dù trời đã vào hạ nhưng khi sương khuya xuống vẫn lạnh tới buốt da thịt.
Theo lý, Sơ Vũ không cần có mặt ở trường quay trong phân đoạn này. Từ chiều tối, Khả Ân – bạn diễn nam của cô đã tranh thủ lái xe xuống núi tham gia một sự kiện âm nhạc ở thành phố Y. Anh còn ngỏ lời hỏi cô có muốn quá giang về thành phố hay không, song Lý Hiểu lại khuyên Sơ Vũ nên ở lại với lý do “cần phải cảm nhận vai diễn một cách sâu sắc và toàn diện nhất”!
Thế là Sơ Vũ đành lặng lẽ nuốt nước mắt, ôm hai chiếc chăn bông dày đến trường quay, vừa “cảm nhận vai diễn của mình” vừa run lẩy bẩy trong gió lạnh.
Cô im lặng uống trà đào, nghiêm túc nghiên cứu cảnh quay của Phàm Doanh và Hạ Hạ, trong khi đó mấy nhân viên phục trang và trang điểm bên cạnh lại rôm rả bàn tán.
“Ôi, oải quá! Con bé cứ vấp thoại thế này thì bao giờ mới quay xong? Phải chi Tiểu Phi không bị đậu mùa, có phải đã tốt hơn rồi không!” Chị Tố ôm mặt chán chường.
Một cô gái trẻ hơn lại ôm miệng khúc khích cười: “Đạo diễn Khương còn chưa than vãn, đến lượt chị kêu hay sao? Người ta là tiểu thư kim chi ngọc diệp, chị quản nổi chắc?”
“Đúng đó, đúng đó!” Một giọng nói trong trẻo chen vào, “Cô bé này là cháu nội của Tần Trạch, đến đạo diễn Khương cũng phải nể vì mấy phần.”
Sơ Vũ suýt bị sặc nước trà, kinh ngạc ngẩng mặt lên góp chuyện, “Này chị Dương, ý chị không phải là lão Tần – “vua chứng khoán” đó chứ! Sao Giản Hạ Hạ lại là cháu nội của ông ta được, một người họ Giản, một người họ Tần kia mà!”
Chị Dương và mấy chị em cười khanh khách trước vẻ mặt ngây ngô của Sơ Vũ. “Người đẹp Lục ơi là người đẹp Lục, bình thường em không bao giờ lướt web đọc tin tức hay sao? Hay là em chỉ xem mấy tin viết về mình thôi thế!”
Sơ Vũ đỏ mặt không phủ nhận, chẳng phải cô bận rộn tới mức thời gian ngủ còn không có, huống chi là thời gian lướt web đọc thuyết âm mưu của cánh nhà báo lá cải.
“Tần Trạch vốn dĩ không có con. Giản Huyên… cái anh đẹp trai mà em nói chuyện hồi sáng ấy, chính là con nuôi của ông ta. Thân thế của anh ta cũng khá bí ẩn, nghe đồn đến nay vẫn là một ẩn số với đám “chó săn”. Chỉ biết gần mười năm trước, vợ chồng Tần Trạch đột nhiên thông báo Tần gia có thêm hai thành viên mới là con trai Giản Huyên và cháu gái Giản Hạ Hạ… Có người nói Giản Huyên là con thất lạc của Tần Trạch với mối tình thuở còn hàn vi. Có báo mạng lại khẳng định chắc nịch, anh ta thực ra là con trai của kẻ có huyết hải thâm thù với Tần Trạch năm xưa…”
Chị Dương kể xong thì chau mày suy nghĩ, “Chuyện này nói ra thì thật lạ, đã là người của Tần gia thì chẳng phải nên đổi quách sang họ Tần không? Sao phải giữ lại họ gốc của mình nhỉ…”
Cô gái trẻ ban nãy lại chống cằm mơ mộng hồi lâu, “Đời thật cũng ly kỳ không kém phim truyền hình mấy chị nhỉ? Ước gì em cũng là con gái thất lạc của một ông trùm giàu có…”
Ngay lập tức đám chị em xung quanh phá ra cười khiến cô gái tức giận tới đỏ cả mặt. Vừa hay lúc đó đạo diễn Khương thông báo ê-kíp thu dọn đồ đạc về nhà trọ trên núi nghỉ ngơi.
Mọi người lục tục rời vị trí để thu dọn trường quay, Sơ Vũ cũng đứng dậy, cất bình giữ nhiệt vào túi xách để ra về cùng cả đoàn. Song không giống như những người đang vui vẻ trò chuyện sau một ngày vất vả, Sơ Vũ lại rơi vào trạng thái trầm tư hồi lâu.
Cô tự hỏi: Rốt cuộc thì, Giản Huyên, anh ta là ai?
Last edited by a moderator: