Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 339: Nợ cũ
Editor: Tinh Di
Lại là đề tài quen thuộc, lần nào nói đến chuyện này tiểu Niếp cũng không nhịn được cười, bản thân chồng cô còn thường xuyên tranh luận với Thủ trưởng Trương về chuyện này.
Cô không ngại chuyện con bé sẽ có nước da như thế nào, nếu là đen thì cũng là mạnh mẽ cứng cỏi! Nếu Ninh Chấn Khiêm vẫn trắng nõn như ngày ấy có khi cô còn thấy chướng mắt! Cho nên, nếu da đen mà là con gái, con bé sẽ là một đoá hoa hồng đen kiêu hãnh; còn nếu là con trai.. có lẽ không sớm thì muộn sẽ trở thành nam thần….
Lần này tiểu Niếp sẽ đứng về phía Thủ trưởng nhà mình, dù sao từ khi sáu tuổi anh đã trở thành người cô yêu quý nhất, không thể để anh bị ‘khi dễ’, dù là anh em bạn bè!
Cô lập tức níu tay Ninh Chấn Khiêm, vẻ mặt sùng bái: “Da đen cũng tốt mà! Khi nào con bé đi được, hai người tôi sẽ đưa con bé đến thao trường, để con bé hiểu được cuộc sống của cha mình. Con gái nhà chúng tôi dù có da đen thì cũng sẽ xinh đẹp, mạnh mẽ!”
Tiểu Niếp mới không sợ thể hiện ân ân ái ái trước mặt bạn bè, dù sao mọi người đều biết cả, cô còn hôn trộm Thủ trưởng của mình thành công trước mặt bao nhiêu binh lính như thế, nhiêu đây tính là gì!
“Chậc chậc chậc chậc!” Tiêu Y Đình không nói lại được, cũng định ôm vợ mình thể hiện tình cảm một chút nhưng bị Diệp Thanh Hòa vô tình đẩy ra….
Còn Ninh Chấn Khiêm vô cùng cảm thụ bầu không khí này, tựa lưng về phía sau, thoả mãn mỉm cười.
Tiểu Niếp vẫn chưa chịu dừng, cô lấy một miếng trái cây, đưa đến bên miệng anh: “Thủ trưởng ăn trái cây đi, môi đều khô nẻ hết rồi….”
Chậc chậc….
Lúc này mọi người đều phải cảm thán. Đặc biệt mấy người đàn ông quay về phía người phụ nữ của mình với vẻ mặt mong chờ…..
Mà nhõng nhẹo nũng nịu thì chính là sở trường của không ai khác ngoài Tiêu Y Đình, lập tức nói với Diệp Thanh Hòa: “Bảo bối, anh muốn ăn Thanh Long….”
Mỗi lần anh kêu ‘Bảo bối’ cả người Diệp Thanh Hòa liền run rẩy, nổi da gà, cô đẩy đĩa Thanh Long trước mặt anh lại gần anh hơn nữa: “Không phải ở ngay đây sao?”
“…” Ánh mắt anh tối sầm, “Thôi, không ăn nữa….” Là anh ám chỉ không đủ rõ hay em gái quá ngốc?! Cô không hiểu? Không phải cô rất thông minh sao?
Mấy người khác nhìn vào Tiêu Y Đình không nhịn được cười, thầm thấy may mắn vì bản thân không mặt dày nói ra…..
Những đôi ở đây, đôi của lão Đại hoà hợp một cách đặc biệt. Ninh Chấn Khiêm luôn cứng rắn khô khan giống như núi, còn tiểu Niếp lại mềm mại dịu dàng như nước, bao lấy ôm ấp ngọn núi của cuộc đời mình….
Đương nhiên những người đàn ông ở đây không ai có ý ghen tị cả, vì với họ người phụ nữ của mình luôn là tốt nhất, chỉ là không chịu được cảm giác người khác lên mặt trước mắt mình, làm như mình anh ta có vợ vậy!
Người nào đó vừa bị mất mặt đặc biệt không thể để yên: “Hừ! Ân ân ái như kia thì có gì vui…..”
Tiêu Y Đình cũng chú ý ở đây còn trẻ nhỏ nên không nói tiếp…
Nhưng vẫn có người hiểu – lão Tam.
Năm đó anh từng nói câu này sau lưng Tả Thần An, nhưng chắc chắn cậu ấy vẫn nghe thấy được, chẳng qua không muốn tranh cãi cùng anh, giờ cũng đến lúc rồi!
Tả Thần An hắng giọng, nghiêm túc nói với Tiêu Y Đình: “Lão Nhị, trước kia cậu cũng từng nói với tôi ‘ân ái như kia thì có gì vui’….”
“Về sau thì sao? Bị tôi nói trúng rồi đúng không?” Tiêu Y Đình cười ha ha.
“Về sau….” Tả Thần An hắng giọng lần nữa, cười quái dị, “Quá high, ừm… lực chiến đấu bền bỉ chưa từng có….”
Tiểu Lộ cảm thấy mọi chuyện dần dần sai sai……
“Anh có ý gì?” Cô hỏi Tả Thần An.
“À…. Ý là….” Tả Thần An nghĩ nghĩ, “… Thôi để về nhà anh nói em nghe.. hoặc là…. buối tối…”
“….” Tiểu Lộ lúc này mới rõ ý của anh, dù đã làm mẹ nhưng vẫn không tránh được xấu hổ đỏ bừng mặt, “Mấy người đàn ông các anh không còn chuyện gì để nói nữa sao?!”
“Đợi một chút! Oan uổng! Quá oan uổng! Mấy tên đàn ông này quá cặn bã rồi! Một thanh thiếu niên như tôi làm sao có thể chịu được? Là họ nói chuyện ‘trẻ con không thể nghe’, không phải tôi….” Tiêu Thành Trác lớn tiếng thanh minh.
“Tôi cũng không, tôi rất chính trực.” Phó Chân Ngôn nói xong còn nhìn về phía Tiêu Y Đình, vẻ mặt đang nhìn một kẻ xấu xa….
Vương Triết còn khoa trương giơ cao tay giống như hồi Trung học: “Báo cáo bạn học Diệp Thanh Hòa, tôi cũng rất chính trực, có quản thì quản anh hai bạn thôi!”
“Ơ này!” Tiêu Y Đình tìm đồ ném về phía Vương Triết, “Tôi thực sự nghi ngờ năm đó mỗi lần tôi đi net có phải cậu là người báo với em gái không?”
“….” Vương Triết tỏ vẻ vô tội, “Sao người này lại bịa đặt như vậy? Cậu đi net bị em gái bắt như vậy đúng là không có tiền đồ! Sao tôi lại không biết mấy chuyện đó nhỉ? Nếu biết thì tôi đã loan ra cả trường luôn rồi!”
“Không phải cậu? Vậy sao em ấy tìm được tôi?” Anh nghĩ lại chuyện này vẫn cảm thấy kì quá… hay là em gái gắn thiết bị theo dõi lên người anh? Quán net ở xa lắc xa lơ cô vẫn tìm được là sao?
Đột nhiên ánh mắt Tiêu Y Đình nhìn về phía Tiêu Thành Trác….
Tiêu Thành Trác vội vàng xua tay: “Không phải chú! Chú cũng đâu biết mấy chuyện đó! Chú là đứa trẻ ngoan ngoãn nghe lời, chưa bao giờ ra quán net!”
Cũng đúng…..
Anh nhìn đến Tả Thần An, nhưng lão Tam cùng chơi với anh, sao có thể thông báo cho em gái được?
Phó Chân Ngôn? Không có khả năng, hồi đó hai người còn chẳng liên quan gì đến nhau, sao anh ta phải đi cáo tội anh?
Lần này tới lão Đại, ánh mắt sói già nhìn tiểu Niếp không dời thế kia! Cô ấy chính xác là cừu non rồi!
Tiêu Y Đình dù nghi ngờ ai cũng sẽ không nghi nhờ lão Đại, anh ấy là người thật thà hiền lành như vậy…..
“Thực sự khó hiểu…. Em gái, chẳng nhẽ em thực sự thần thông quảng đại? Hay trên người anh có thiết bị theo dõi?” Anh quá tò mò rồi, “Em gái, chuyện cũng đã qua rồi, bây giờ em nói anh nghe được không? Sao em lại biết anh chơi ở đâu?”
“Hả?” Diệp Thanh Hòa không thể bán đứng lão Đại… “.. là thiết bị theo dõi… ừm… rất hiệu quả…”
“…” Lời này nghe không hợp lý một chút nào! Xem Tiêu Y Đình là tên ngốc sao? Ánh mắt oán hận của anh quay về chỗ Tả Thần An, “Lão Tam đáng chết! Chắc chắn là cậu! Nếu không phải cậu Tiêu Y Đình tôi sẽ bò theo tiểu Ô Quy! Tiểu tử thối! Nhất định là cậu hại tôi!”
Tả Thần An vô tội nhìn Tiêu Y Đình: “Lão Nhị, tôi thực sự vô tội….”
“Còn kêu oan! Ai chẳng biết cậu là tên giảo hoạt, đảo mắt cái đã thành người xấu! Nói đi, năm đó em gái cho cậu cái gì mà cậu lại chọn bán đứng tôi?” Tuy là việc đã qua nhưng phải làm cho ra lẽ! Sao anh em của anh lại có thể bán đứng anh cho em gái!
Tả Thần An lắc lắc đầu thở dài: “Haizz, thông minh một đời hồ đồ một khắc….”
“Có ý gì?” Tiêu Y Đình không hiểu.
Tả Thần An vẫn lắc đầu: “Người giảo hoạt thường có lớp áo tốt đẹp bên ngoài, người như tôi mới là người đáng tin….”
“…” Ý của lão Tam là…. Anh không thể tin được! Sự thật này quá hỏng tam quan của anh luôn rồi! Không ngờ người luôn đâm sau lưng anh suốt thời niên thiếu lại là….. “Lão Đại… trái tim của tôi….”
Tiêu Y Đình bày ra dáng vẻ đau đớn vô cùng…..
Trong mắt Ninh Chấn Khiêm lúc này chỉ có vợ anh, mọi cử chỉ hành động dù là nhỏ nhặt của cô cũng đặc biệt xinh đẹp, không quản ai hay người nào tức giận. Anh phất phất tay: “Được rồi, chuyện hư hỏng của cậu đương nhiên phải để em gái cậu biết.”
“Anh còn bán đứng chuyện gì nữa?” Thật không ngờ! Người mà Tiêu Y Đình tin tưởng nhất…..
“Ừm… Còn chuyện tiền thưởng, tiền chơi bóng rổ, còn có….” Ninh Chấn Khiêm còn định nói nữa nhưng vì tiểu Niếp đút đồ ăn đến miệng, anh liền ngừng lại để ăn.
“….” Tiêu Y Đình cảm thấy nhân vật chính của ngày khai trương hôm nay đã bị hai vợ chồng người kia giành mất, ân ân ái ái như vậy thật không chịu được! “Tôi nói này hai người, lão Đại đại tẩu, không bằng hai người vào phòng riêng đi, đút tới đút lui, chuyện trẻ con không nên nhìn! Y Thần còn đang ở đây đó!”
Y Thần vẫn say sưa với chỗ đồ điểm tâm, không để tâm đến mấy chuyện người lớn đang nói, đột nhiên bị nhắc đến tên con bé liền hỏi Ninh Chấn Khiêm: “Bác, hôm nay đi máy bay sớm nên bác mệt quá ạ?”
“Ưm… sao cháu lại hỏi vậy?” Ninh Chấn Khiêm cực kì yêu thích giọng nói ngô nghê của Y Thần, xem ra anh phải cố gắng nhiều hơn nữa…..
Y Thần hồn nhiên đáp, “Bởi vì papa chỉ đút cơm cho mẹ con, không đút cho con, nói con lớn rồi phải tự ăn cơm, con có nói mẹ còn lớn hơn con nhưng papa nói mẹ bị mệt, không còn sức ăn cơm, nên bây giờ bác cũng đang mệt đúng không ạ?”
Y Thần nói quá bất ngờ khiến Tả Thần An muốn ngăn lại cũng không kịp, chỉ có thể lắc đầu cười khổ.
Ninh Chấn Khiêm vui vẻ xuôi theo Y Thần, dù sao cũng không thể dạy hư trẻ nhỏ: “Ừm… bác thực sự có chút mệt mỏi….”
“Vậy để Y Thần đút cho bác!” Y Thần cầm một miếng bánh ngọt lên, hướng về phía miệng Ninh Chấn Khiêm.
Ninh Chấn Khiêm há miệng, cảm giác hạnh phúc vô cùng, không khỏi cảm thán: “Có con gái thật là tốt! Tiểu Niếp, chúng ta phải cố gắng hơn nữa!”
Tiểu Niếp trừng mắt với anh, chuyện này chọn chỗ chỉ có hai người để nói khó vậy sao?
Người buồn bực nhất bây giờ chính là Tiêu Y Đình, bao nhiêu năm không nhận là khuôn mặt thật của lão Đại mình, không ngờ hơn là em gái anh có thể biến hai người thân cận nhất của anh thành tai mắt của cô, hai người anh tín nhiệm nhất lại bán đứng anh, anh đau lòng lắm cô có biết không? Bây giờ cái anh cần nhất là trấn an, an ủi!
“Em gái….” Ánh mắt đáng thương của Tiêu Y Đình hướng về phía Diệp Thanh Hòa, hi vọng cô có thể qua ánh mắt này, nhìn thấu vào nội tâm tổn thương của anh…..
Diệp Thanh Hòa lấy một miếng Thanh Long đút cho anh, vỗ vỗ đầu: “Ngoan, không được làm loạn…”
Anh giống một đứa trẻ đến vậy sao?
Dù sao cũng được cô đút cho rồi!
Anh tựa đầu vào vai Diệp Thanh Hòa, cười nheo mắt: “Ngọt quá…”
Bao nhiêu tổn thương từ sự phản bội, tam sinh quan bị phá vỡ, tất cả chỉ một miếng Thanh Long là có thể bù đắp!
Diệp Thanh Hòa không nói gì, cô quá quen với sự ngây thơ của anh rồi!
Nhưng việc anh dựa vào vai cô có gì đó không đúng? Không phải nên là nữ dựa nam sao? Tiêu Y Đình anh người cao 1m8, vậy mà lại dựa vào vai Diệp Thanh Hòa nhỏ gầy, quá không phù hợp rồi…..
Lúc này Vương Triết nhớ ra chuyện gì đó: “Tôi nhớ ra một chuyện, vừa nãy có người nói, nếu không phải Tả Thần An bán đứng người đó thì người đó sẽ bò theo tiểu Ô Quy……”
“…” Người nào đó đang vô cùng hưởng thụ bị làm cho hoảng loạn không ít, nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại, vẻ mặt vô tội, “Có sao? Ai nói vậy? Sao tôi không biết gì?”
“Không có sao? Tiêu Đại Luật sư?” Vương Triết nhìn xung quanh, “Chúng ta có rất nhiều nhân chứng ở đây….”
Tiêu Y Đình mỉm cười tự tin: “Vậy sao? Có ai ghi âm lại không? Không có ghi âm làm sao tôi biết được có phải mọi người cố ý hãm hại tôi hay không?”
“Tiêu Đại Luật sư, tuy tôi không rành pháp luật nhưng cậu không có cách nào phủ nhận tất cả lời làm chứng của chúng tôi.” Vương Triết vẫn rất tự tin.
“Ừm… ở đây tôi có một nhân chứng chứng minh tôi không nói câu đó, em gái, em nói đi, anh có nói hay không?” Anh nhìn cô.
Đương nhiên là Diệp Thanh Hòa không đến mức để anh xấu mặt trước mặt nhiều người như vậy, vì vậy vô cùng phối hợp, “Có sao? Tôi cũng không nghe thấy….”
Vương Triết tức tối, chỉ có thể gật đầu: “Được! Vợ chồng hai người! Được lắm!”
“Ha ha…” Tiêu Y Đình thoả mãn cười, “Hai bên đều có nhân chứng, kết quả chỉ có Quan toà mới có thể phán xét!”
“Quan toà ở đây là….” Vương Triết cười hỏi, anh mơ hồ biết được người đó rồi.
“Quan toà đương nhiên là chủ nhân của tiểu Ô Quy, cũng chính là em gái tôi!” Anh trịnh trọng đưa tay về phía cô.
Biết mà…
“Thật nhàm chán….” Vương Triết chỉ có thể lắc đầu.
“Nhàm chán? Vậy chúng ta chơi bài đi! Lão Đại, lão Tam, ba chúng ta lập thành một bàn, mặc kệ những người khác!” Lão Đại dám bán đứng anh, anh với Tả Thần An phải cho anh ấy thua thảm hại mới được!
Ai ngờ Ninh Chấn Khiêm nói, “Không chơi, tiền bạc của tôi đều giao cho tiểu Niếp, không còn tiền để cho mấy cậu mưu mô cướp đoạt nữa đâu.”
“….” Tiêu Y Đình và Tả Thần An nhìn nhau.
“Lão Đại, anh biết chuyện gì rồi?” Tiêu Y Đình hỏi lại.
“Ừ..” Ninh Chấn Khiêm nhàn nhạt nhìn qua hai người, “Tôi lại không biết hai người các cậu giở trò gì? Hai người các cậu đều làm mấy trò cần nhiều tiền như theo đuổi con gái, chơi game… Tôi thì lại không cần dùng nhiều tiền như vậy…”
Tiêu Y Đình cảm động, muốn chạy đến ôm Ninh Chấn Khiêm, thì ra lão Đại của hai người tốt như vậy…..
Nhưng hình như lại có chuyện phát sinh….
“Hả? Anh còn mất tiền để theo đuổi con gái? Sao em không biết những chuyện này?” Hạ Vãn Lộ hỏi Tả Thần An.
“….” Không đâu tự nhiên nhắc lại mấy chuyện quá khứ làm gì? Tả Thần An cười lấy lòng, tay lấy đồ điểm tâm định đút cho vợ mình, “Ăn đi, ăn đi, đồ ở đây là ngon nhất! Còn chuyện kia là chuyện của lão Nhị, anh không có, thực sự không có……”
Hạ Vãn Lộ há miệng, đôi mắt xinh đẹp khẽ trừng, “Anh cứ đợi đấy!”
“Đúng rồi, phục vụ quán, cậu không tính làm cơm trưa cho chúng tôi sao? Mau đi chuẩn bị đi, chúng tôi tự uống trà ăn điểm tâm được rồi!” Tả Thần An nhanh chóng chuyển đề tài.
Tiêu Y Đình vui vẻ, “Được được được! Tôi đi ngay! Chỉ là… có chút lo lắng cho người nào đó… Tối hôm nay bàn phím nhà tôi có việc làm rồi.. tiểu Lộ, cho thuê miễn phí! Miễn phí luôn nhé!”
“Cậu cho là cậu trong sạch?” Tả Thần An oán hận nói.
Tiêu Y Đình thực sự không biết xấu hổ là gì, “Tôi không biết! Nhưng tôi là người thành thực! Tôi đã nói hết cho em gái chuyện từ hồi đi nhà trẻ rồi! Thần An, đừng nói là anh em mà tôi không nhắc cậu, thành thật sẽ được khoan hồng, kháng cự sẽ bị nghiêm trị….”
Sau đó tặng cho Tả Thần An một nụ cười vô cùng chói mắt rồi mới xuống bếp.
“Tôi cũng phải đi xem, mọi người ngồi chơi vui vẻ.” Diệp Thanh Hòa đứng lên.
“Không được!” Kiều Tư giữ cô lại, “Lâu như vậy rồi không được cùng ngồi nói chuyện, cứ để đó anh hai cậu lo là được rồi! Anh ta còn khoác lác mình lên được phòng ngủ xuống được phòng bếp đó!”
“….” Cô thấy xấu hổ thay cho anh…..
Nhóm người trẻ ngồi lại tán gẫu hồi lâu. Tô Chỉ San và Kiều Tư đi nghỉ trước, lôi kéo theo Diệp Thanh Hòa để hỏi han, bày tỏ ngưỡng mộ cuộc sống của hai người, muốn được sống ở trấn nhỏ này, làm hàng xóm của họ.
Diệp Thanh Hòa cười nói: “Mọi người có thời gian thì tới thăm, mọi thứ đều miễn phí! Còn nếu chúng tôi quay lại Bắc Kinh, sẽ lại phiền đến mọi người.”
Tô Chỉ San mừng rỡ: “Hai người có định quay lại Bắc Kinh?”
Diệp Thanh Hòa mỉm cười, “Đó là gốc, bỏ đi không được, gia đình đều ở đó….”
“Cũng đúng….” Tô Chỉ San ôm cô, “Vậy được, chúng mình sẽ đợi hai người ở Bắc Kinh, nhớ quay lại sớm đó…”
Diệp Thanh Hòa chỉ có thể mỉm cười. Những người bạn này chỉ biết chuyện anh đến Giang Nam tìm cô chứ không biết chuyện ở nhà họ Tiêu, như vậy cũng tốt….
Sau khi tất cả bạn bè đi nghỉ, cô và anh liền tới chỗ của Tiêu Thành Hưng.
Ngày hôm nay đều ở cùng bạn bè, không nói được nhiều chuyện với ông, không biết ông có cảm thấy nhàm chán không? Đã đi ngủ chưa?
Lại là đề tài quen thuộc, lần nào nói đến chuyện này tiểu Niếp cũng không nhịn được cười, bản thân chồng cô còn thường xuyên tranh luận với Thủ trưởng Trương về chuyện này.
Cô không ngại chuyện con bé sẽ có nước da như thế nào, nếu là đen thì cũng là mạnh mẽ cứng cỏi! Nếu Ninh Chấn Khiêm vẫn trắng nõn như ngày ấy có khi cô còn thấy chướng mắt! Cho nên, nếu da đen mà là con gái, con bé sẽ là một đoá hoa hồng đen kiêu hãnh; còn nếu là con trai.. có lẽ không sớm thì muộn sẽ trở thành nam thần….
Lần này tiểu Niếp sẽ đứng về phía Thủ trưởng nhà mình, dù sao từ khi sáu tuổi anh đã trở thành người cô yêu quý nhất, không thể để anh bị ‘khi dễ’, dù là anh em bạn bè!
Cô lập tức níu tay Ninh Chấn Khiêm, vẻ mặt sùng bái: “Da đen cũng tốt mà! Khi nào con bé đi được, hai người tôi sẽ đưa con bé đến thao trường, để con bé hiểu được cuộc sống của cha mình. Con gái nhà chúng tôi dù có da đen thì cũng sẽ xinh đẹp, mạnh mẽ!”
Tiểu Niếp mới không sợ thể hiện ân ân ái ái trước mặt bạn bè, dù sao mọi người đều biết cả, cô còn hôn trộm Thủ trưởng của mình thành công trước mặt bao nhiêu binh lính như thế, nhiêu đây tính là gì!
“Chậc chậc chậc chậc!” Tiêu Y Đình không nói lại được, cũng định ôm vợ mình thể hiện tình cảm một chút nhưng bị Diệp Thanh Hòa vô tình đẩy ra….
Còn Ninh Chấn Khiêm vô cùng cảm thụ bầu không khí này, tựa lưng về phía sau, thoả mãn mỉm cười.
Tiểu Niếp vẫn chưa chịu dừng, cô lấy một miếng trái cây, đưa đến bên miệng anh: “Thủ trưởng ăn trái cây đi, môi đều khô nẻ hết rồi….”
Chậc chậc….
Lúc này mọi người đều phải cảm thán. Đặc biệt mấy người đàn ông quay về phía người phụ nữ của mình với vẻ mặt mong chờ…..
Mà nhõng nhẹo nũng nịu thì chính là sở trường của không ai khác ngoài Tiêu Y Đình, lập tức nói với Diệp Thanh Hòa: “Bảo bối, anh muốn ăn Thanh Long….”
Mỗi lần anh kêu ‘Bảo bối’ cả người Diệp Thanh Hòa liền run rẩy, nổi da gà, cô đẩy đĩa Thanh Long trước mặt anh lại gần anh hơn nữa: “Không phải ở ngay đây sao?”
“…” Ánh mắt anh tối sầm, “Thôi, không ăn nữa….” Là anh ám chỉ không đủ rõ hay em gái quá ngốc?! Cô không hiểu? Không phải cô rất thông minh sao?
Mấy người khác nhìn vào Tiêu Y Đình không nhịn được cười, thầm thấy may mắn vì bản thân không mặt dày nói ra…..
Những đôi ở đây, đôi của lão Đại hoà hợp một cách đặc biệt. Ninh Chấn Khiêm luôn cứng rắn khô khan giống như núi, còn tiểu Niếp lại mềm mại dịu dàng như nước, bao lấy ôm ấp ngọn núi của cuộc đời mình….
Đương nhiên những người đàn ông ở đây không ai có ý ghen tị cả, vì với họ người phụ nữ của mình luôn là tốt nhất, chỉ là không chịu được cảm giác người khác lên mặt trước mắt mình, làm như mình anh ta có vợ vậy!
Người nào đó vừa bị mất mặt đặc biệt không thể để yên: “Hừ! Ân ân ái như kia thì có gì vui…..”
Tiêu Y Đình cũng chú ý ở đây còn trẻ nhỏ nên không nói tiếp…
Nhưng vẫn có người hiểu – lão Tam.
Năm đó anh từng nói câu này sau lưng Tả Thần An, nhưng chắc chắn cậu ấy vẫn nghe thấy được, chẳng qua không muốn tranh cãi cùng anh, giờ cũng đến lúc rồi!
Tả Thần An hắng giọng, nghiêm túc nói với Tiêu Y Đình: “Lão Nhị, trước kia cậu cũng từng nói với tôi ‘ân ái như kia thì có gì vui’….”
“Về sau thì sao? Bị tôi nói trúng rồi đúng không?” Tiêu Y Đình cười ha ha.
“Về sau….” Tả Thần An hắng giọng lần nữa, cười quái dị, “Quá high, ừm… lực chiến đấu bền bỉ chưa từng có….”
Tiểu Lộ cảm thấy mọi chuyện dần dần sai sai……
“Anh có ý gì?” Cô hỏi Tả Thần An.
“À…. Ý là….” Tả Thần An nghĩ nghĩ, “… Thôi để về nhà anh nói em nghe.. hoặc là…. buối tối…”
“….” Tiểu Lộ lúc này mới rõ ý của anh, dù đã làm mẹ nhưng vẫn không tránh được xấu hổ đỏ bừng mặt, “Mấy người đàn ông các anh không còn chuyện gì để nói nữa sao?!”
“Đợi một chút! Oan uổng! Quá oan uổng! Mấy tên đàn ông này quá cặn bã rồi! Một thanh thiếu niên như tôi làm sao có thể chịu được? Là họ nói chuyện ‘trẻ con không thể nghe’, không phải tôi….” Tiêu Thành Trác lớn tiếng thanh minh.
“Tôi cũng không, tôi rất chính trực.” Phó Chân Ngôn nói xong còn nhìn về phía Tiêu Y Đình, vẻ mặt đang nhìn một kẻ xấu xa….
Vương Triết còn khoa trương giơ cao tay giống như hồi Trung học: “Báo cáo bạn học Diệp Thanh Hòa, tôi cũng rất chính trực, có quản thì quản anh hai bạn thôi!”
“Ơ này!” Tiêu Y Đình tìm đồ ném về phía Vương Triết, “Tôi thực sự nghi ngờ năm đó mỗi lần tôi đi net có phải cậu là người báo với em gái không?”
“….” Vương Triết tỏ vẻ vô tội, “Sao người này lại bịa đặt như vậy? Cậu đi net bị em gái bắt như vậy đúng là không có tiền đồ! Sao tôi lại không biết mấy chuyện đó nhỉ? Nếu biết thì tôi đã loan ra cả trường luôn rồi!”
“Không phải cậu? Vậy sao em ấy tìm được tôi?” Anh nghĩ lại chuyện này vẫn cảm thấy kì quá… hay là em gái gắn thiết bị theo dõi lên người anh? Quán net ở xa lắc xa lơ cô vẫn tìm được là sao?
Đột nhiên ánh mắt Tiêu Y Đình nhìn về phía Tiêu Thành Trác….
Tiêu Thành Trác vội vàng xua tay: “Không phải chú! Chú cũng đâu biết mấy chuyện đó! Chú là đứa trẻ ngoan ngoãn nghe lời, chưa bao giờ ra quán net!”
Cũng đúng…..
Anh nhìn đến Tả Thần An, nhưng lão Tam cùng chơi với anh, sao có thể thông báo cho em gái được?
Phó Chân Ngôn? Không có khả năng, hồi đó hai người còn chẳng liên quan gì đến nhau, sao anh ta phải đi cáo tội anh?
Lần này tới lão Đại, ánh mắt sói già nhìn tiểu Niếp không dời thế kia! Cô ấy chính xác là cừu non rồi!
Tiêu Y Đình dù nghi ngờ ai cũng sẽ không nghi nhờ lão Đại, anh ấy là người thật thà hiền lành như vậy…..
“Thực sự khó hiểu…. Em gái, chẳng nhẽ em thực sự thần thông quảng đại? Hay trên người anh có thiết bị theo dõi?” Anh quá tò mò rồi, “Em gái, chuyện cũng đã qua rồi, bây giờ em nói anh nghe được không? Sao em lại biết anh chơi ở đâu?”
“Hả?” Diệp Thanh Hòa không thể bán đứng lão Đại… “.. là thiết bị theo dõi… ừm… rất hiệu quả…”
“…” Lời này nghe không hợp lý một chút nào! Xem Tiêu Y Đình là tên ngốc sao? Ánh mắt oán hận của anh quay về chỗ Tả Thần An, “Lão Tam đáng chết! Chắc chắn là cậu! Nếu không phải cậu Tiêu Y Đình tôi sẽ bò theo tiểu Ô Quy! Tiểu tử thối! Nhất định là cậu hại tôi!”
Tả Thần An vô tội nhìn Tiêu Y Đình: “Lão Nhị, tôi thực sự vô tội….”
“Còn kêu oan! Ai chẳng biết cậu là tên giảo hoạt, đảo mắt cái đã thành người xấu! Nói đi, năm đó em gái cho cậu cái gì mà cậu lại chọn bán đứng tôi?” Tuy là việc đã qua nhưng phải làm cho ra lẽ! Sao anh em của anh lại có thể bán đứng anh cho em gái!
Tả Thần An lắc lắc đầu thở dài: “Haizz, thông minh một đời hồ đồ một khắc….”
“Có ý gì?” Tiêu Y Đình không hiểu.
Tả Thần An vẫn lắc đầu: “Người giảo hoạt thường có lớp áo tốt đẹp bên ngoài, người như tôi mới là người đáng tin….”
“…” Ý của lão Tam là…. Anh không thể tin được! Sự thật này quá hỏng tam quan của anh luôn rồi! Không ngờ người luôn đâm sau lưng anh suốt thời niên thiếu lại là….. “Lão Đại… trái tim của tôi….”
Tiêu Y Đình bày ra dáng vẻ đau đớn vô cùng…..
Trong mắt Ninh Chấn Khiêm lúc này chỉ có vợ anh, mọi cử chỉ hành động dù là nhỏ nhặt của cô cũng đặc biệt xinh đẹp, không quản ai hay người nào tức giận. Anh phất phất tay: “Được rồi, chuyện hư hỏng của cậu đương nhiên phải để em gái cậu biết.”
“Anh còn bán đứng chuyện gì nữa?” Thật không ngờ! Người mà Tiêu Y Đình tin tưởng nhất…..
“Ừm… Còn chuyện tiền thưởng, tiền chơi bóng rổ, còn có….” Ninh Chấn Khiêm còn định nói nữa nhưng vì tiểu Niếp đút đồ ăn đến miệng, anh liền ngừng lại để ăn.
“….” Tiêu Y Đình cảm thấy nhân vật chính của ngày khai trương hôm nay đã bị hai vợ chồng người kia giành mất, ân ân ái ái như vậy thật không chịu được! “Tôi nói này hai người, lão Đại đại tẩu, không bằng hai người vào phòng riêng đi, đút tới đút lui, chuyện trẻ con không nên nhìn! Y Thần còn đang ở đây đó!”
Y Thần vẫn say sưa với chỗ đồ điểm tâm, không để tâm đến mấy chuyện người lớn đang nói, đột nhiên bị nhắc đến tên con bé liền hỏi Ninh Chấn Khiêm: “Bác, hôm nay đi máy bay sớm nên bác mệt quá ạ?”
“Ưm… sao cháu lại hỏi vậy?” Ninh Chấn Khiêm cực kì yêu thích giọng nói ngô nghê của Y Thần, xem ra anh phải cố gắng nhiều hơn nữa…..
Y Thần hồn nhiên đáp, “Bởi vì papa chỉ đút cơm cho mẹ con, không đút cho con, nói con lớn rồi phải tự ăn cơm, con có nói mẹ còn lớn hơn con nhưng papa nói mẹ bị mệt, không còn sức ăn cơm, nên bây giờ bác cũng đang mệt đúng không ạ?”
Y Thần nói quá bất ngờ khiến Tả Thần An muốn ngăn lại cũng không kịp, chỉ có thể lắc đầu cười khổ.
Ninh Chấn Khiêm vui vẻ xuôi theo Y Thần, dù sao cũng không thể dạy hư trẻ nhỏ: “Ừm… bác thực sự có chút mệt mỏi….”
“Vậy để Y Thần đút cho bác!” Y Thần cầm một miếng bánh ngọt lên, hướng về phía miệng Ninh Chấn Khiêm.
Ninh Chấn Khiêm há miệng, cảm giác hạnh phúc vô cùng, không khỏi cảm thán: “Có con gái thật là tốt! Tiểu Niếp, chúng ta phải cố gắng hơn nữa!”
Tiểu Niếp trừng mắt với anh, chuyện này chọn chỗ chỉ có hai người để nói khó vậy sao?
Người buồn bực nhất bây giờ chính là Tiêu Y Đình, bao nhiêu năm không nhận là khuôn mặt thật của lão Đại mình, không ngờ hơn là em gái anh có thể biến hai người thân cận nhất của anh thành tai mắt của cô, hai người anh tín nhiệm nhất lại bán đứng anh, anh đau lòng lắm cô có biết không? Bây giờ cái anh cần nhất là trấn an, an ủi!
“Em gái….” Ánh mắt đáng thương của Tiêu Y Đình hướng về phía Diệp Thanh Hòa, hi vọng cô có thể qua ánh mắt này, nhìn thấu vào nội tâm tổn thương của anh…..
Diệp Thanh Hòa lấy một miếng Thanh Long đút cho anh, vỗ vỗ đầu: “Ngoan, không được làm loạn…”
Anh giống một đứa trẻ đến vậy sao?
Dù sao cũng được cô đút cho rồi!
Anh tựa đầu vào vai Diệp Thanh Hòa, cười nheo mắt: “Ngọt quá…”
Bao nhiêu tổn thương từ sự phản bội, tam sinh quan bị phá vỡ, tất cả chỉ một miếng Thanh Long là có thể bù đắp!
Diệp Thanh Hòa không nói gì, cô quá quen với sự ngây thơ của anh rồi!
Nhưng việc anh dựa vào vai cô có gì đó không đúng? Không phải nên là nữ dựa nam sao? Tiêu Y Đình anh người cao 1m8, vậy mà lại dựa vào vai Diệp Thanh Hòa nhỏ gầy, quá không phù hợp rồi…..
Lúc này Vương Triết nhớ ra chuyện gì đó: “Tôi nhớ ra một chuyện, vừa nãy có người nói, nếu không phải Tả Thần An bán đứng người đó thì người đó sẽ bò theo tiểu Ô Quy……”
“…” Người nào đó đang vô cùng hưởng thụ bị làm cho hoảng loạn không ít, nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại, vẻ mặt vô tội, “Có sao? Ai nói vậy? Sao tôi không biết gì?”
“Không có sao? Tiêu Đại Luật sư?” Vương Triết nhìn xung quanh, “Chúng ta có rất nhiều nhân chứng ở đây….”
Tiêu Y Đình mỉm cười tự tin: “Vậy sao? Có ai ghi âm lại không? Không có ghi âm làm sao tôi biết được có phải mọi người cố ý hãm hại tôi hay không?”
“Tiêu Đại Luật sư, tuy tôi không rành pháp luật nhưng cậu không có cách nào phủ nhận tất cả lời làm chứng của chúng tôi.” Vương Triết vẫn rất tự tin.
“Ừm… ở đây tôi có một nhân chứng chứng minh tôi không nói câu đó, em gái, em nói đi, anh có nói hay không?” Anh nhìn cô.
Đương nhiên là Diệp Thanh Hòa không đến mức để anh xấu mặt trước mặt nhiều người như vậy, vì vậy vô cùng phối hợp, “Có sao? Tôi cũng không nghe thấy….”
Vương Triết tức tối, chỉ có thể gật đầu: “Được! Vợ chồng hai người! Được lắm!”
“Ha ha…” Tiêu Y Đình thoả mãn cười, “Hai bên đều có nhân chứng, kết quả chỉ có Quan toà mới có thể phán xét!”
“Quan toà ở đây là….” Vương Triết cười hỏi, anh mơ hồ biết được người đó rồi.
“Quan toà đương nhiên là chủ nhân của tiểu Ô Quy, cũng chính là em gái tôi!” Anh trịnh trọng đưa tay về phía cô.
Biết mà…
“Thật nhàm chán….” Vương Triết chỉ có thể lắc đầu.
“Nhàm chán? Vậy chúng ta chơi bài đi! Lão Đại, lão Tam, ba chúng ta lập thành một bàn, mặc kệ những người khác!” Lão Đại dám bán đứng anh, anh với Tả Thần An phải cho anh ấy thua thảm hại mới được!
Ai ngờ Ninh Chấn Khiêm nói, “Không chơi, tiền bạc của tôi đều giao cho tiểu Niếp, không còn tiền để cho mấy cậu mưu mô cướp đoạt nữa đâu.”
“….” Tiêu Y Đình và Tả Thần An nhìn nhau.
“Lão Đại, anh biết chuyện gì rồi?” Tiêu Y Đình hỏi lại.
“Ừ..” Ninh Chấn Khiêm nhàn nhạt nhìn qua hai người, “Tôi lại không biết hai người các cậu giở trò gì? Hai người các cậu đều làm mấy trò cần nhiều tiền như theo đuổi con gái, chơi game… Tôi thì lại không cần dùng nhiều tiền như vậy…”
Tiêu Y Đình cảm động, muốn chạy đến ôm Ninh Chấn Khiêm, thì ra lão Đại của hai người tốt như vậy…..
Nhưng hình như lại có chuyện phát sinh….
“Hả? Anh còn mất tiền để theo đuổi con gái? Sao em không biết những chuyện này?” Hạ Vãn Lộ hỏi Tả Thần An.
“….” Không đâu tự nhiên nhắc lại mấy chuyện quá khứ làm gì? Tả Thần An cười lấy lòng, tay lấy đồ điểm tâm định đút cho vợ mình, “Ăn đi, ăn đi, đồ ở đây là ngon nhất! Còn chuyện kia là chuyện của lão Nhị, anh không có, thực sự không có……”
Hạ Vãn Lộ há miệng, đôi mắt xinh đẹp khẽ trừng, “Anh cứ đợi đấy!”
“Đúng rồi, phục vụ quán, cậu không tính làm cơm trưa cho chúng tôi sao? Mau đi chuẩn bị đi, chúng tôi tự uống trà ăn điểm tâm được rồi!” Tả Thần An nhanh chóng chuyển đề tài.
Tiêu Y Đình vui vẻ, “Được được được! Tôi đi ngay! Chỉ là… có chút lo lắng cho người nào đó… Tối hôm nay bàn phím nhà tôi có việc làm rồi.. tiểu Lộ, cho thuê miễn phí! Miễn phí luôn nhé!”
“Cậu cho là cậu trong sạch?” Tả Thần An oán hận nói.
Tiêu Y Đình thực sự không biết xấu hổ là gì, “Tôi không biết! Nhưng tôi là người thành thực! Tôi đã nói hết cho em gái chuyện từ hồi đi nhà trẻ rồi! Thần An, đừng nói là anh em mà tôi không nhắc cậu, thành thật sẽ được khoan hồng, kháng cự sẽ bị nghiêm trị….”
Sau đó tặng cho Tả Thần An một nụ cười vô cùng chói mắt rồi mới xuống bếp.
“Tôi cũng phải đi xem, mọi người ngồi chơi vui vẻ.” Diệp Thanh Hòa đứng lên.
“Không được!” Kiều Tư giữ cô lại, “Lâu như vậy rồi không được cùng ngồi nói chuyện, cứ để đó anh hai cậu lo là được rồi! Anh ta còn khoác lác mình lên được phòng ngủ xuống được phòng bếp đó!”
“….” Cô thấy xấu hổ thay cho anh…..
Nhóm người trẻ ngồi lại tán gẫu hồi lâu. Tô Chỉ San và Kiều Tư đi nghỉ trước, lôi kéo theo Diệp Thanh Hòa để hỏi han, bày tỏ ngưỡng mộ cuộc sống của hai người, muốn được sống ở trấn nhỏ này, làm hàng xóm của họ.
Diệp Thanh Hòa cười nói: “Mọi người có thời gian thì tới thăm, mọi thứ đều miễn phí! Còn nếu chúng tôi quay lại Bắc Kinh, sẽ lại phiền đến mọi người.”
Tô Chỉ San mừng rỡ: “Hai người có định quay lại Bắc Kinh?”
Diệp Thanh Hòa mỉm cười, “Đó là gốc, bỏ đi không được, gia đình đều ở đó….”
“Cũng đúng….” Tô Chỉ San ôm cô, “Vậy được, chúng mình sẽ đợi hai người ở Bắc Kinh, nhớ quay lại sớm đó…”
Diệp Thanh Hòa chỉ có thể mỉm cười. Những người bạn này chỉ biết chuyện anh đến Giang Nam tìm cô chứ không biết chuyện ở nhà họ Tiêu, như vậy cũng tốt….
Sau khi tất cả bạn bè đi nghỉ, cô và anh liền tới chỗ của Tiêu Thành Hưng.
Ngày hôm nay đều ở cùng bạn bè, không nói được nhiều chuyện với ông, không biết ông có cảm thấy nhàm chán không? Đã đi ngủ chưa?