Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 3: Giấc mộng ba năm, câu chuyện tỏ tình xấu hổ
Translator: Nguyetmai
"Đang yên đang lành, sao căn cốt, ngộ tính lại cao hơn nhỉ?"
"Chẳng lẽ là mơ thật sao? Mình đã sống ba năm ở trong mơ à?"
Sáng sớm, Trần Khải Tâm cầm sách vở, miệng cắn bánh bao cay, đi giữa quân đoàn sinh viên đang đi học, còn mờ mịt nghĩ tới sự lạ lùng khi căn cốt, ngộ tính của mình được nâng cao.
Ba năm trước, khi hắn vào game, căn cốt chỉ được 15 điểm, ngộ tính 17 điểm. Khi đó, bên quản lý game đã hé lộ rằng người có điểm căn cốt cao nhất là 35, ngộ tính 27!
Nghe nói dù có xóa nick đi rồi lập lại, thuộc tính của nhân vật cũng sẽ không thay đổi. Không ngờ sau ba năm, hắn quay trở lại thì điểm căn cốt đã tăng lên 18, điểm ngộ tính là 25, còn hai hạng khác thì vẫn như lúc trước, lực cánh tay là 21, thân pháp 18.
Nói tóm lại, tình hình hiện tại tốt hơn rất nhiều so với ba năm trước, hồi đó bị thiệt thòi do ngộ tính thấp, hắn gặp phải rất nhiều trắc trở, dẫn đến việc mất đi nhiều cơ duyên học tập võ thuật đẳng cấp.
"Thảo nào một bà thím tốt bụng của Mộ Dung gia tộc ở Cô Tô lại chọn mình một cách tùy ý như vậy, thì ra là vì ngộ tính đạt tới mức 25…"
Mặc dù cảm thấy khó hiểu, nhưng Khai Tâm cũng thấy mừng thầm trong lòng.
Ngộ tính cao, đồng nghĩa với việc sẽ có nhiều cơ hội đạt được võ học cao cấp hơn!
Đương nhiên, võ học cao cấp cũng sẽ không tự nhiên rơi thẳng vào đầu ai cả, nếu không chăm chỉ làm nhiệm vụ, hoàn thành những nhiệm vụ có độ khó lớn, ngộ tính có cao đến mấy cũng vô dụng, không thì những người có ngộ tính, căn cốt thấp phải làm sao bây giờ?
Nghĩ tới đây, Trần Khải Tâm lập tức lấy lại bình tĩnh…
Năm đó, bắt đầu với thứ hạng hơn một triệu trên bảng xếp hạng, hắn đã dựa vào sự cố gắng gian khổ của bản thân để vào được top mười sáu của cuộc luận bàn kiếm thuật ở Hoa Sơn, khi đó căn cốt, ngộ tính của hắn đều không tốt, kết quả thì sao? Thuộc tính ban đầu tốt hay xấu không thể quyết định được sự thắng bại và vận mệnh của một người sau này.
Phải dựa vào… chính bản thân mình!
Trần Khải Tâm hoàn toàn không phát hiện ba người bạn tốt của mình đã lặng lẽ rời khỏi từ lúc nào.
Từ sân học viện đi đến lớp học, có vô số người soi mói, chỉ trỏ, bàn tán về cái tên vô danh háo sắc đã chủ động đưa ô cho hoa khôi Hứa Hinh của khoa lúc tan học này, ấy thế mà đương sự lại chẳng hề cảm thấy xấu hổ, không có chút phản ứng nào cả, lại còn ra sức động viên bản thân nữa chứ.
Tới tận khi vào lớp mà Trần Khải Tâm cũng không tỏ vẻ khác thường gì, rất nhiều người đưa ra kết luận là tinh thần bị suy sụp: "Không ngờ da mặt của tên này đã dày đến mức đó rồi!"
Tất cả thành viên của ký túc xá nữ 203 đang chen lấn đi theo cũng rất thất vọng, lúc đầu định cho tên nam sinh to gan đó biết tay, nào ngờ người ta lại hoàn toàn không hề có ý định quay đầu lại nhìn, uổng công bọn họ hưng phấn nãy giờ.
"Hứa Hinh, tan học nhé, lúc tan học chúng ta đứng ở cửa hành lang, chắc chắn thằng nhóc này sẽ tỏ tình với cậu."
"Người ta cũng có ý tốt thôi, các cậu thật là…"
"Đàn ông toàn là sói già vẫy đuôi cả, ý tốt gì chứ, chúng ta phải bảo vệ tốt bảo bối của phòng 203 chúng ta, không thể để tên nào lừa đi được."
"Đúng vậy, đúng vậy, ít nhất phải qua được cửa này của chúng ta đã."
Tập thể nữ sinh phòng 203 đều lên tiếng, khiến nam sinh xung quanh đều nhìn sang và bắt đầu toan tính.
"Mặc kệ các cậu!"
Hứa Hinh đỏ mặt ôm sách vở vào phòng học, một loạt tiếng cười vang lên ở đằng sau.
…
Sau khi tan học, ba nữ sinh phòng 203 nhanh chân rời khỏi phòng học để xuống dưới lầu chờ, kết quả lại không thấy Trần Khải Tâm với dáng vẻ thư sinh đi đến. Sau một hồi nghe ngóng, họ mới biết được tên đó lại làm một chuyện khiến cả trường chấn động.
Trần Khải Tâm đến phòng học ngồi một lúc rồi đến thẳng văn phòng, tìm mấy thầy cô bộ môn, nói rằng sau này hắn sẽ không đến lớp học nữa, chỉ ôn tập ở ký túc.
Điều mà mọi người không thể hiểu nổi là tất cả giáo viên đều đồng ý hết!
Vốn Hứa Hinh cũng không chú ý đến anh chàng lạ lùng lại dễ thẹn thùng đó cho lắm, nhưng sau khi biết tin này, cô cũng không khỏi cảm thấy tò mò, lần đầu tiên lẩm bẩm tên của hắn những mấy lần, ghi nhớ trong lòng.
…
Trong khi các sinh viên của đại học Nam Hoa đang mải mê cố gắng trên lớp học, Khai Tâm đã trở lại với "Giang hồ" đầy ân oán, trở lại với phủ Mộ Dung thế gia ở Cô Tô, hắn ra chợ mua cà rốt, sau đó đến hậu viện, cho đàn thỏ trắng mà tiểu thư của Mộ Dung gia nuôi, cuộc sống có thể xem như thoải mái, nhàn nhã.
Bình thường, những việc nhỏ nhặt như thế này sẽ phải kiên nhẫn làm bảy, tám ngày mới có thể mở ra nhiệm vụ tiếp theo, nếu không "vận may" của giai đoạn trước đó sẽ dừng lại ở đây, bị quản gia gắn cho cái nhãn là lười biếng rồi điều về sân trước, bắt đầu làm việc vặt và học những tâm pháp ngoại môn cơ bản nhất như những người chơi bình thường khác.
Khai Tâm đã lăn lộn trong giang hồ ba năm, hắn đã quen với cái kiểu này rồi, vậy nên luôn rất cẩn trọng khi ở trong phủ Mộ Dung, không có chỗ nào để soi mói được cả.
Có mấy lần offline để ăn cơm, ba con sói cô đơn hỏi tình hình của Khai Tâm ở trong game, nghe nói hắn đang ở Mộ Dung thế gia, ai nấy đều hưng phấn như dùng thuốc lắc.
Hỏi thêm một chút nữa, biết Khai Tâm đã làm việc vặt mấy ngày, thậm chí còn chẳng học được chút võ công và tâm pháp nào, bọn họ lập tức thôi hứng thú.
"Sao lại vậy chứ?"
"Liệu có phải không có nhiệm vụ không, Khai Tâm, tôi thấy cậu nên rút đi thì hơn… Tiếp tục như vậy thì lãng phí thời gian quá, còn không bằng bắt đầu từ ngoại môn ấy, nói không chừng bây giờ đã học được chút ít công phu rồi."
"Đúng đó, suốt ngày cho thỏ ăn, chẳng ra làm sao cả."
Khai Tâm chỉ mỉm cười, nhưng không tiếp nhận lời khuyên của ba con sói cô đơn đó.
Thời gian "Giang hồ" ra mắt quá ngắn, có rất nhiều bí quyết chưa được tiết lộ, bọn họ không biết cũng có thể hiểu được.
"Thực ra cũng không phải hoàn toàn không có thu hoạch gì."
Khai Tâm cười giải thích: "Ngày nào cũng đi lại rồi bắt thỏ, tôi cảm thấy lực cánh tay và thân pháp đều tiến bộ, tôi định làm thêm mấy ngày nữa, nếu không có gì thay đổi thì sẽ nghe theo các cậu."
"Cũng được."
Vẻ mặt của bọn họ đều rất bất đắc dĩ, không ai miễn cưỡng bắt ép gì cả.
Từ nay về sau Khai Tâm không cần đi học nữa, có cả đống thời gian rảnh, nên dù hy sinh mấy ngày thì cũng có thể bắt kịp nhanh chóng.
Lại hai ngày qua đi.
Lúc Khai Tâm cho thỏ ăn ở hậu viện, hắn phát hiện có một con thỏ không đến ăn, trông có vẻ rất ủ rũ, nằm co lại ở góc tường, màu lông cũng nhạt đi nhiều, hắn cảm thấy kỳ lạ, bèn chạy lại ôm lấy nó.
Biết rằng tình hình đang có thay đổi, Khai Tâm vội vàng ôm con thỏ nhỏ đi tìm quản gia!
"Đứng lại." Một giọng nói thánh thót vang lên từ phía sau: "Ngươi ôm Tiểu Bạch của ta đi đâu?"
Khai Tâm xoay người lại nhìn, phát hiện ra đó là cô gái áo trắng từng nhìn thấy ở sân trước, không biết xuất hiện trong vườn từ khi nào. Trông nàng ấy hệt như tiên nữ, mắt ngọc mày ngài, tay áo trắng bay bay, khiến người ta nhìn vào là cảm thấy tự ti.
"Nó bị bệnh, ta định đi tìm quản gia, gọi đại phu cho nó."
Nhìn tiểu thư của Mộ Dung gia, Khai Tâm ấp úng nói.
"Ha ha." Mộ Dung tiểu thư cười một tiếng: "Thỏ bị bệnh ai lại tìm đại phu, cậu bé này thật đáng yêu."
"…"
Khai Tâm gãi đầu cười ngờ nghệch, lại khiến Mộ Dung tiểu thư buồn cười thêm lần nữa: "Được rồi, đưa Tiểu Bạch cho ta."
"Vâng."
Mộ Dung tiểu thư không hề để ý đến việc con thỏ đang bị bệnh, nàng ấy nhận lấy nó, đôi mắt biếc nhìn về phía Khai Tâm: "Tên ngươi là gì?"
"Khai Tâm."
"Khai Tâm, hay đó… Tiểu Bạch bị bệnh rồi, nể tình ngươi đã chăm sóc cẩn thận cho đám thỏ này, ta sẽ dạy cho ngươi một tâm pháp. Ngươi đến rừng Tử Trúc ở phía Đông ngoại thành, chặt ba đốt trúc về đây cho ta." Mộ Dung tiểu thư đến gần Khai Tâm, giao cho hắn một tờ giấy màu trắng và một cây kiếm ngắn, sau đó nhẹ nhàng rời đi.
"Nhận được một quyển 'Toàn Chân Tâm Pháp'."
"Nhận được một thanh kiếm ngắn."
Nghe thấy lời nhắc của hệ thống, Khai Tâm lập tức sửng sốt, mới đầu tưởng đó là võ học thượng thừa của Mộ Dung thế gia, không ngờ lại chỉ là "Toàn Chân tâm pháp" bình thường nhất của Toàn Chân đạo giáo.
"Toàn Chân Tâm Pháp thì Toàn Chân tâm pháp vậy, có phải chưa luyện bao giờ đâu."
Khai Tâm ngồi khoanh chân xuống ngay tại chỗ, nhớ kỹ Toàn Chân Tâm Pháp, bắt đầu vận hành theo nội dung trên tờ giấy…
"Đang yên đang lành, sao căn cốt, ngộ tính lại cao hơn nhỉ?"
"Chẳng lẽ là mơ thật sao? Mình đã sống ba năm ở trong mơ à?"
Sáng sớm, Trần Khải Tâm cầm sách vở, miệng cắn bánh bao cay, đi giữa quân đoàn sinh viên đang đi học, còn mờ mịt nghĩ tới sự lạ lùng khi căn cốt, ngộ tính của mình được nâng cao.
Ba năm trước, khi hắn vào game, căn cốt chỉ được 15 điểm, ngộ tính 17 điểm. Khi đó, bên quản lý game đã hé lộ rằng người có điểm căn cốt cao nhất là 35, ngộ tính 27!
Nghe nói dù có xóa nick đi rồi lập lại, thuộc tính của nhân vật cũng sẽ không thay đổi. Không ngờ sau ba năm, hắn quay trở lại thì điểm căn cốt đã tăng lên 18, điểm ngộ tính là 25, còn hai hạng khác thì vẫn như lúc trước, lực cánh tay là 21, thân pháp 18.
Nói tóm lại, tình hình hiện tại tốt hơn rất nhiều so với ba năm trước, hồi đó bị thiệt thòi do ngộ tính thấp, hắn gặp phải rất nhiều trắc trở, dẫn đến việc mất đi nhiều cơ duyên học tập võ thuật đẳng cấp.
"Thảo nào một bà thím tốt bụng của Mộ Dung gia tộc ở Cô Tô lại chọn mình một cách tùy ý như vậy, thì ra là vì ngộ tính đạt tới mức 25…"
Mặc dù cảm thấy khó hiểu, nhưng Khai Tâm cũng thấy mừng thầm trong lòng.
Ngộ tính cao, đồng nghĩa với việc sẽ có nhiều cơ hội đạt được võ học cao cấp hơn!
Đương nhiên, võ học cao cấp cũng sẽ không tự nhiên rơi thẳng vào đầu ai cả, nếu không chăm chỉ làm nhiệm vụ, hoàn thành những nhiệm vụ có độ khó lớn, ngộ tính có cao đến mấy cũng vô dụng, không thì những người có ngộ tính, căn cốt thấp phải làm sao bây giờ?
Nghĩ tới đây, Trần Khải Tâm lập tức lấy lại bình tĩnh…
Năm đó, bắt đầu với thứ hạng hơn một triệu trên bảng xếp hạng, hắn đã dựa vào sự cố gắng gian khổ của bản thân để vào được top mười sáu của cuộc luận bàn kiếm thuật ở Hoa Sơn, khi đó căn cốt, ngộ tính của hắn đều không tốt, kết quả thì sao? Thuộc tính ban đầu tốt hay xấu không thể quyết định được sự thắng bại và vận mệnh của một người sau này.
Phải dựa vào… chính bản thân mình!
Trần Khải Tâm hoàn toàn không phát hiện ba người bạn tốt của mình đã lặng lẽ rời khỏi từ lúc nào.
Từ sân học viện đi đến lớp học, có vô số người soi mói, chỉ trỏ, bàn tán về cái tên vô danh háo sắc đã chủ động đưa ô cho hoa khôi Hứa Hinh của khoa lúc tan học này, ấy thế mà đương sự lại chẳng hề cảm thấy xấu hổ, không có chút phản ứng nào cả, lại còn ra sức động viên bản thân nữa chứ.
Tới tận khi vào lớp mà Trần Khải Tâm cũng không tỏ vẻ khác thường gì, rất nhiều người đưa ra kết luận là tinh thần bị suy sụp: "Không ngờ da mặt của tên này đã dày đến mức đó rồi!"
Tất cả thành viên của ký túc xá nữ 203 đang chen lấn đi theo cũng rất thất vọng, lúc đầu định cho tên nam sinh to gan đó biết tay, nào ngờ người ta lại hoàn toàn không hề có ý định quay đầu lại nhìn, uổng công bọn họ hưng phấn nãy giờ.
"Hứa Hinh, tan học nhé, lúc tan học chúng ta đứng ở cửa hành lang, chắc chắn thằng nhóc này sẽ tỏ tình với cậu."
"Người ta cũng có ý tốt thôi, các cậu thật là…"
"Đàn ông toàn là sói già vẫy đuôi cả, ý tốt gì chứ, chúng ta phải bảo vệ tốt bảo bối của phòng 203 chúng ta, không thể để tên nào lừa đi được."
"Đúng vậy, đúng vậy, ít nhất phải qua được cửa này của chúng ta đã."
Tập thể nữ sinh phòng 203 đều lên tiếng, khiến nam sinh xung quanh đều nhìn sang và bắt đầu toan tính.
"Mặc kệ các cậu!"
Hứa Hinh đỏ mặt ôm sách vở vào phòng học, một loạt tiếng cười vang lên ở đằng sau.
…
Sau khi tan học, ba nữ sinh phòng 203 nhanh chân rời khỏi phòng học để xuống dưới lầu chờ, kết quả lại không thấy Trần Khải Tâm với dáng vẻ thư sinh đi đến. Sau một hồi nghe ngóng, họ mới biết được tên đó lại làm một chuyện khiến cả trường chấn động.
Trần Khải Tâm đến phòng học ngồi một lúc rồi đến thẳng văn phòng, tìm mấy thầy cô bộ môn, nói rằng sau này hắn sẽ không đến lớp học nữa, chỉ ôn tập ở ký túc.
Điều mà mọi người không thể hiểu nổi là tất cả giáo viên đều đồng ý hết!
Vốn Hứa Hinh cũng không chú ý đến anh chàng lạ lùng lại dễ thẹn thùng đó cho lắm, nhưng sau khi biết tin này, cô cũng không khỏi cảm thấy tò mò, lần đầu tiên lẩm bẩm tên của hắn những mấy lần, ghi nhớ trong lòng.
…
Trong khi các sinh viên của đại học Nam Hoa đang mải mê cố gắng trên lớp học, Khai Tâm đã trở lại với "Giang hồ" đầy ân oán, trở lại với phủ Mộ Dung thế gia ở Cô Tô, hắn ra chợ mua cà rốt, sau đó đến hậu viện, cho đàn thỏ trắng mà tiểu thư của Mộ Dung gia nuôi, cuộc sống có thể xem như thoải mái, nhàn nhã.
Bình thường, những việc nhỏ nhặt như thế này sẽ phải kiên nhẫn làm bảy, tám ngày mới có thể mở ra nhiệm vụ tiếp theo, nếu không "vận may" của giai đoạn trước đó sẽ dừng lại ở đây, bị quản gia gắn cho cái nhãn là lười biếng rồi điều về sân trước, bắt đầu làm việc vặt và học những tâm pháp ngoại môn cơ bản nhất như những người chơi bình thường khác.
Khai Tâm đã lăn lộn trong giang hồ ba năm, hắn đã quen với cái kiểu này rồi, vậy nên luôn rất cẩn trọng khi ở trong phủ Mộ Dung, không có chỗ nào để soi mói được cả.
Có mấy lần offline để ăn cơm, ba con sói cô đơn hỏi tình hình của Khai Tâm ở trong game, nghe nói hắn đang ở Mộ Dung thế gia, ai nấy đều hưng phấn như dùng thuốc lắc.
Hỏi thêm một chút nữa, biết Khai Tâm đã làm việc vặt mấy ngày, thậm chí còn chẳng học được chút võ công và tâm pháp nào, bọn họ lập tức thôi hứng thú.
"Sao lại vậy chứ?"
"Liệu có phải không có nhiệm vụ không, Khai Tâm, tôi thấy cậu nên rút đi thì hơn… Tiếp tục như vậy thì lãng phí thời gian quá, còn không bằng bắt đầu từ ngoại môn ấy, nói không chừng bây giờ đã học được chút ít công phu rồi."
"Đúng đó, suốt ngày cho thỏ ăn, chẳng ra làm sao cả."
Khai Tâm chỉ mỉm cười, nhưng không tiếp nhận lời khuyên của ba con sói cô đơn đó.
Thời gian "Giang hồ" ra mắt quá ngắn, có rất nhiều bí quyết chưa được tiết lộ, bọn họ không biết cũng có thể hiểu được.
"Thực ra cũng không phải hoàn toàn không có thu hoạch gì."
Khai Tâm cười giải thích: "Ngày nào cũng đi lại rồi bắt thỏ, tôi cảm thấy lực cánh tay và thân pháp đều tiến bộ, tôi định làm thêm mấy ngày nữa, nếu không có gì thay đổi thì sẽ nghe theo các cậu."
"Cũng được."
Vẻ mặt của bọn họ đều rất bất đắc dĩ, không ai miễn cưỡng bắt ép gì cả.
Từ nay về sau Khai Tâm không cần đi học nữa, có cả đống thời gian rảnh, nên dù hy sinh mấy ngày thì cũng có thể bắt kịp nhanh chóng.
Lại hai ngày qua đi.
Lúc Khai Tâm cho thỏ ăn ở hậu viện, hắn phát hiện có một con thỏ không đến ăn, trông có vẻ rất ủ rũ, nằm co lại ở góc tường, màu lông cũng nhạt đi nhiều, hắn cảm thấy kỳ lạ, bèn chạy lại ôm lấy nó.
Biết rằng tình hình đang có thay đổi, Khai Tâm vội vàng ôm con thỏ nhỏ đi tìm quản gia!
"Đứng lại." Một giọng nói thánh thót vang lên từ phía sau: "Ngươi ôm Tiểu Bạch của ta đi đâu?"
Khai Tâm xoay người lại nhìn, phát hiện ra đó là cô gái áo trắng từng nhìn thấy ở sân trước, không biết xuất hiện trong vườn từ khi nào. Trông nàng ấy hệt như tiên nữ, mắt ngọc mày ngài, tay áo trắng bay bay, khiến người ta nhìn vào là cảm thấy tự ti.
"Nó bị bệnh, ta định đi tìm quản gia, gọi đại phu cho nó."
Nhìn tiểu thư của Mộ Dung gia, Khai Tâm ấp úng nói.
"Ha ha." Mộ Dung tiểu thư cười một tiếng: "Thỏ bị bệnh ai lại tìm đại phu, cậu bé này thật đáng yêu."
"…"
Khai Tâm gãi đầu cười ngờ nghệch, lại khiến Mộ Dung tiểu thư buồn cười thêm lần nữa: "Được rồi, đưa Tiểu Bạch cho ta."
"Vâng."
Mộ Dung tiểu thư không hề để ý đến việc con thỏ đang bị bệnh, nàng ấy nhận lấy nó, đôi mắt biếc nhìn về phía Khai Tâm: "Tên ngươi là gì?"
"Khai Tâm."
"Khai Tâm, hay đó… Tiểu Bạch bị bệnh rồi, nể tình ngươi đã chăm sóc cẩn thận cho đám thỏ này, ta sẽ dạy cho ngươi một tâm pháp. Ngươi đến rừng Tử Trúc ở phía Đông ngoại thành, chặt ba đốt trúc về đây cho ta." Mộ Dung tiểu thư đến gần Khai Tâm, giao cho hắn một tờ giấy màu trắng và một cây kiếm ngắn, sau đó nhẹ nhàng rời đi.
"Nhận được một quyển 'Toàn Chân Tâm Pháp'."
"Nhận được một thanh kiếm ngắn."
Nghe thấy lời nhắc của hệ thống, Khai Tâm lập tức sửng sốt, mới đầu tưởng đó là võ học thượng thừa của Mộ Dung thế gia, không ngờ lại chỉ là "Toàn Chân tâm pháp" bình thường nhất của Toàn Chân đạo giáo.
"Toàn Chân Tâm Pháp thì Toàn Chân tâm pháp vậy, có phải chưa luyện bao giờ đâu."
Khai Tâm ngồi khoanh chân xuống ngay tại chỗ, nhớ kỹ Toàn Chân Tâm Pháp, bắt đầu vận hành theo nội dung trên tờ giấy…