Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2
Đến khi ánh nắng ban mai vừa lọt vào trong hang động, đúng lúc Hàn Tử Kỳ cũng vừa mở mắt ra.
Cậu bé đứng lên cảm thấy trong người sảng khoái lạ lùng, trải qua một đêm, chẳng những bệnh đã lành lại mà còn gia tăng thêm nội lực nữa.
Hàn Tử Kỳ vô cùng hoan hỉ đưa mắt nhìn qua, trông thấy Thiên Tàn Quái Tẩu đã tỉnh giấc tự bao giờ, vẫn tịnh tọa trên chiếc bồ đoàn lát cỏ khô.
Hàn Tử Kỳ chắp tay trước ngực cung kính:
- Tiểu bối xin vạn tạ công ơn cứu mạng của lão tiền bối, ân đức này trọn đời không dám quên.
Thiên Tàn Quái Tẩu khoát tay:
- Tiểu tử đừng đa lễ. Lão phu cứu ngươi chẳng cần kể tới công ơn cũng chẳng cần ngươi phải nhớ, ta chỉ cần ngươi làm một chuyện. Ngươi nghĩ thế nào?
Hàn Tử Kỳ vẫn một mực cung kính:
- Lão tiền bối là đại ân nhân của tiểu bối, lão tiền bối cần sai bảo chuyện gì xin cứ nói ra.
Lặng đi một lúc, Thiên Tàn Quái Tẩu cất giọng ai oán:
- Lão phu có hai mối tử thù cần phải trả, chẳng hiểu ngươi có khứng chịu chăng?
Hàn Tử Kỳ khẳng khái:
- Tiểu bối xin bái lãnh, dù có phải nhảy vào dầu sôi lửa bỏng quyết chẳng từ nan.
Thiên Tàn Quái Tẩu gật gật đầu tỏ sự hài lòng, giọng lão nhân càng thêm ai oán:
- Lão phu có hai mối thù chưa trả được, lòng ta canh cánh từ mười mấy năm qua rồi.
Ngươi hãy giết bọn chúng cho ta trước khi ta nhắm mắt lìa cỏi đời.
Ồ ra lão tiền bối này có mối thù không đội trời chung, có lẽ hung thủ đã chặt cụt chân lão chứ chẳng còn ai nữa. Hàn Tử Kỳ nghĩ thầm như thế, liền hỏi:
- Thưa lão tiền bối, bây giờ tiểu bối phải giết ai?
Thiên Tàn Quái Tẩu nghiến răng:
- Ngươi hãy giết chết ả Ngọc Diện Ma Cơ Điêu Nguyệt Hồ và lão tặc Bắc Khuyết Thần Ma, chính hai tên này đã chặt chân ta. Ngươi có bằng lòng không?
Hàn Tử Kỳ cương quyết:
- Tiểu bối xin bái lãnh, tiểu bối sẽ giết Ngọc Diện Ma Cơ Điêu Nguyệt Hồ và lão đại ma đầu đó rửa hận cho lão tiền bối.
Chợt cậu bé hỏi:
- Lão tiền bối, tiểu bối mạo muội xin được hỏi, có phải ả Ngọc Diện Ma Cơ trước đây là nội thê của lão tiền bối không?
Thiên Tàn Quái Tẩu gật đầu:
- Ngươi đóan không sai, Ngọc Diện Ma Cơ trước đây là nội tướng của lão phu, đã từng chung sống với lão phu tại Thiên nhai bên cạnh Động đình hồ suốt một năm trời, tình nghĩa sâu hơn biển, nặng tày non, nhưng ...
Hàn Tử Kỳ hỏi mau:
- Lão tiền bối, rồi sau đó thế nào?
Giọng nói của Thiên Tàn Quái Tẩu càng thêm bi oán:
- Trong suốt thời gian đó, lão phu đã truyền dạy võ công lẫn nội lực ba mươi năm cho ả, với kỳ vọng sau đó sẽ cùng tái xuất giang hồ khử trừ những tên bại hoại, nào ngờ tính nết của ả hoang dâm vô độ, ta đã từng tha thứ ả rất nhiều lần, cho ả ăn năn hối ngộ, nhưng hỡi ơi ...
Tới đây Thiên Tàn Quái Tẩu vụt ngưng đi, hình như trong lòng lão đang đau thương cùng cực...
Hàn Tử Kỳ không dám hỏi, chỉ nhìn Thiên Tàn Quái Tẩu chờ đợi. Lúc sau Thiên Tàn Quái Tẩu tiếp:
- Lão phu không ngờ ả tính nào tật nấy, vẫn tiếp tục con đường tội lỗi, lại còn thông đồng với Bắc Khuyết Thần Ma phục rượu cho ta say bất tỉnh, rồi chặt chân ta như ngươi đã thấy, sau đó lại còn đầu độc ta bằng kịch độc “Tàn chi tán cốt”.
Hàn Tử Kỳ kêu lên:
- Quả là ác phụ.
Thiên Tàn Quái Tẩu gật đầu:
- Không sai. Đến khi lão phu tỉnh lại thấy mình đang nằm trong một cánh rừng già, chính là khu rừng này, ta nhờ có linh đan “Truy xu bách độc” và nội lực thâm hậu mới tống nổi kịch độc kia ra ngoài, sống tới ngày nay. Mười mấy năm ở trong Thiên Tàn phủ này, lòng ta luôn nghĩ đến mối hận thù, chưa trả xong chưa đành nhắm mắt, nhưng vì tàn phế ta không thể nào di chuyển xa được để giết ả dâm phụ Ngọc Diện Ma Cơ Điêu Nguyệt Hồ và lão tặc Bắc Khuyết Thần Ma, nên cam đành nuốt hận cho tới bây giờ...
Nhìn Hàn Tử Kỳ, Thiên Tàn Quái Tẩu đổi giọng:
- Nay duyên trời khiến xui ngươi đến đây, lão phu xem ngươi cốt cách phi thường, đúng là một đóa kỳ hoa của võ lâm sau này, chỉ có ngươi mới giúp được ta trả nổi mối hận thù mãi canh cánh trong lòng ta chẳng giây phút nào yên được.
Hàn Tử Kỳ chắp tay trước ngực:
- Tiểu bối xin bái mạng. Tiểu bối thề sẽ giết cho bằng được ả Ngọc Diện Ma Cơ Điêu Nguyệt Hồ và lão quỷ Bắc Khuyết Thần Ma, đền đáp phần nào công ơn cứu mạng của lão tiền bối vừa rồi.
Thần sắc trên gương mặt Thiên Tàn Quái Tẩu hiện lên nét hoan hỉ hết sức hài lòng:
- Tiểu tử, ngươi hãy còn quá trẻ, hiện nay nội lực chẳng có được là bao, võ công hãy còn thô thiển, nếu ngươi ra chốn giang hồ đương đầu với ả Ngọc Diện Ma Cơ Điêu Nguyệt Hồ hay lão tặc Bắc Khuyết Thần Ma chẳng khác nào đem trứng chọi đá, ngươi hãy lưu lại Thiên Tàn phủ này khoảng hai năm ta sẽ truyền cho ngươi ba chiêu “Hàng ma nhất thức”.
“Hàng ma nhị thức” và “Hàng ma tam thức” mới có thể tạm thời đối đầu với bọn giang hồ được.
Hàn Tử Kỳ cung kính:
- Tiểu bối sẽ tận tâm, tận lực tập luyện võ công đặng giết chết cặp gian phu dâm phụ kia trả thù cho lão tiền bối, dù có tan thây nát cốt cũng không sờn lòng.
Thiên Tàn Quái Tẩu bật khen:
- Tốt, trong hai năm nay lão phu sẽ gom bí pháp cho ngươi có ba mươi năm nội lực, nhưng vẫn chưa đủ đâu, sau khi ngươi ra chốn giang hồ cần phải tìm dị phẩm hoặc gặp kỳ duyên, luyện chiêu Hàng ma tam thức, mới có thể đối diện với ả Ngọc Diện Ma Cơ và lão tặc Bắc Khuyết Thần Ma được. Ngươi hãy ghi nhớ lời ta dặn.
Hàn Tử Kỳ chưa kịp trả lời, bỗng nhiên Thiên Tàn Quái Tẩu đổi giọng quát to:
- Tiểu tử, nếu ngươi thấy sứ mạng của lão phu quá khó khăn nguy hiểm, hãy mau mau rời khỏi Thiên Tàn phủ này, đừng đứng đó làm bẩn mắt ta.
Hàn Tử Kỳ kinh hãi nhủ thầm:
- Quả nhiên lão tiền bối này là một nhân vật nửa tà, nửa chánh, tâm tánh thất thường, khi đã nổi giận lên ta không nên làm nghịch ý lão, có lẽ lão đang nghi ngờ ta hứa hẹn dối trá bởi ta và lão chưa có tình nghĩa gì để có thể tin là ta dám hy sinh cho lão, ta phải tìm cách hóa giải tình trạng này.
Thầm nghĩ xong, Hàn Tử Kỳ càng tỏ ra cung kính hơn trước:
- Tiểu bối đã hứa sẽ tận tâm tận lực hoàn thành sứ mạng lão tiền bối đã phó thác, nhưng lão tiền bối vẫn còn hoài nghi, tiểu bối xin thỉnh cầu một điều.
Lừ cặp mắt sáng như hai ngọn đèn nhìn Hàn Tử Kỳ, Thiên Tàn Quái Tẩu gằn giọng:
- Ngươi thỉnh cầu lão phu điều gì hãy nói ra mau!
Hàn Tử Kỳ thành khẩn:
- Hiện nay song thân của tiểu bối không hiểu chết sống lẽ nào, tiểu bối là một đứa trẻ bơ vơ lạc lỏng, không nơi nương tựa, tiểu bối xin thỉnh cầu được làm nghĩa tử của lão tiền bối, chẳng hiểu lão tiền bối có nhủ lòng thương hại khứng chịu cho chăng?
- Ha ha ... ha ha ha ... Ha ha ...
Thiên Tàn Quái Tẩu gióng lên tràng cười chấn động, gió hốt ù ù, bụi cát tung mù trong hang động, khiến cho Hàn Tử Kỳ phải khiếp thầm, nhưng chưa rõ duyên cớ nào khiến lão nhân trổ loạt cười quái gở như thế. Cậu bé đứng yên đợi chờ.
Chấm dứt tràng cười quái gở, Thiên Tàn Quái Tẩu nhìn Hàn Tử Kỳ, cất giọng ôn nhu:
- Tiểu tử, ngươi quả là một đứa bé thông minh tuyệt đỉnh, ngươi đã điểm trúng trái tim của lão phu, thỉnh cầu của ngươi là chánh đáng lẽ nào ta lại từ chối hay sao.
Hàn Tử Kỳ vội quỳ sụp xuống hô to:
- Nghĩa tử xin bái lễ cùng nghĩa phụ.
Cậu bé lạy đủ chín lạy, rồi vẫn còn quỳ đó không dám đứng lên.
Phất cánh tay nâng Hàn Tử Kỳ đứng lên, Thiên Tàn Quái Tẩu vui vẻ:
- Hài nhi chớ nên đa lễ. Vừa rồi lão phu đã thử thách ngươi, không ngờ ngươi là một trang nam tử chí khí, can trường, đạo nghĩa, ta rất an tâm. Ngươi hãy ở lại đây hai năm như lời ta đã nói.
Hàn Tử Kỳ xúc động rơi hai giòng nước mắt, trong lòng cảm kích khôn cùng. Cậu bé không ngờ Thiên Tàn Quái Tẩu, một nhân vật tính tình cổ quái lại có lòng nhân như thế.
Trỏ tay về phía sau hang động, Thiên Tàn Quái Tẩu bảo Hàn Tử Kỳ:
- Phía sau đã có thạch trì nước đầy quanh năm, lúc khát hài tử hãy múc uống không cần phải đi tìm suối, chung quanh hồ lại có rất nhiều nấm bách niên lúc đói ngươi hãy lấy mà ăn, thỉnh thoảng ngươi vào cánh rừng phía trước Thiên Tàn phủ săn một vài con thú đem về làm lương thực phòng khi lúc gió mưa tâm tả. Ngươi hãy cố gắng luyện ba chiêu rồi sẽ ra chốn giang hồ.
Hàn Tử Kỳ chắp tay trước ngực:
- Hài tử xin tuân lời nghĩa phụ.
Thiên Tàn Quái Tẩu buông tiếng thở mạnh như vừa trút đi một mối ưu tư đã chồng chất trong lòng qua nhiều năm tháng:
- Bây giờ hài nhi hãy ra phía sau lo mọi việc, lão phu cần phải nghỉ ngơi một lúc rồi sẽ gặp lại ngươi sau.
Dứt lời, Thiên Tàn Quái Tẩu nhắm mắt lại, tịnh thần. Hàn Tử Kỳ bước ra phía sau hang động bắt đầu việc luyện võ công.
Cậu bé đứng lên cảm thấy trong người sảng khoái lạ lùng, trải qua một đêm, chẳng những bệnh đã lành lại mà còn gia tăng thêm nội lực nữa.
Hàn Tử Kỳ vô cùng hoan hỉ đưa mắt nhìn qua, trông thấy Thiên Tàn Quái Tẩu đã tỉnh giấc tự bao giờ, vẫn tịnh tọa trên chiếc bồ đoàn lát cỏ khô.
Hàn Tử Kỳ chắp tay trước ngực cung kính:
- Tiểu bối xin vạn tạ công ơn cứu mạng của lão tiền bối, ân đức này trọn đời không dám quên.
Thiên Tàn Quái Tẩu khoát tay:
- Tiểu tử đừng đa lễ. Lão phu cứu ngươi chẳng cần kể tới công ơn cũng chẳng cần ngươi phải nhớ, ta chỉ cần ngươi làm một chuyện. Ngươi nghĩ thế nào?
Hàn Tử Kỳ vẫn một mực cung kính:
- Lão tiền bối là đại ân nhân của tiểu bối, lão tiền bối cần sai bảo chuyện gì xin cứ nói ra.
Lặng đi một lúc, Thiên Tàn Quái Tẩu cất giọng ai oán:
- Lão phu có hai mối tử thù cần phải trả, chẳng hiểu ngươi có khứng chịu chăng?
Hàn Tử Kỳ khẳng khái:
- Tiểu bối xin bái lãnh, dù có phải nhảy vào dầu sôi lửa bỏng quyết chẳng từ nan.
Thiên Tàn Quái Tẩu gật gật đầu tỏ sự hài lòng, giọng lão nhân càng thêm ai oán:
- Lão phu có hai mối thù chưa trả được, lòng ta canh cánh từ mười mấy năm qua rồi.
Ngươi hãy giết bọn chúng cho ta trước khi ta nhắm mắt lìa cỏi đời.
Ồ ra lão tiền bối này có mối thù không đội trời chung, có lẽ hung thủ đã chặt cụt chân lão chứ chẳng còn ai nữa. Hàn Tử Kỳ nghĩ thầm như thế, liền hỏi:
- Thưa lão tiền bối, bây giờ tiểu bối phải giết ai?
Thiên Tàn Quái Tẩu nghiến răng:
- Ngươi hãy giết chết ả Ngọc Diện Ma Cơ Điêu Nguyệt Hồ và lão tặc Bắc Khuyết Thần Ma, chính hai tên này đã chặt chân ta. Ngươi có bằng lòng không?
Hàn Tử Kỳ cương quyết:
- Tiểu bối xin bái lãnh, tiểu bối sẽ giết Ngọc Diện Ma Cơ Điêu Nguyệt Hồ và lão đại ma đầu đó rửa hận cho lão tiền bối.
Chợt cậu bé hỏi:
- Lão tiền bối, tiểu bối mạo muội xin được hỏi, có phải ả Ngọc Diện Ma Cơ trước đây là nội thê của lão tiền bối không?
Thiên Tàn Quái Tẩu gật đầu:
- Ngươi đóan không sai, Ngọc Diện Ma Cơ trước đây là nội tướng của lão phu, đã từng chung sống với lão phu tại Thiên nhai bên cạnh Động đình hồ suốt một năm trời, tình nghĩa sâu hơn biển, nặng tày non, nhưng ...
Hàn Tử Kỳ hỏi mau:
- Lão tiền bối, rồi sau đó thế nào?
Giọng nói của Thiên Tàn Quái Tẩu càng thêm bi oán:
- Trong suốt thời gian đó, lão phu đã truyền dạy võ công lẫn nội lực ba mươi năm cho ả, với kỳ vọng sau đó sẽ cùng tái xuất giang hồ khử trừ những tên bại hoại, nào ngờ tính nết của ả hoang dâm vô độ, ta đã từng tha thứ ả rất nhiều lần, cho ả ăn năn hối ngộ, nhưng hỡi ơi ...
Tới đây Thiên Tàn Quái Tẩu vụt ngưng đi, hình như trong lòng lão đang đau thương cùng cực...
Hàn Tử Kỳ không dám hỏi, chỉ nhìn Thiên Tàn Quái Tẩu chờ đợi. Lúc sau Thiên Tàn Quái Tẩu tiếp:
- Lão phu không ngờ ả tính nào tật nấy, vẫn tiếp tục con đường tội lỗi, lại còn thông đồng với Bắc Khuyết Thần Ma phục rượu cho ta say bất tỉnh, rồi chặt chân ta như ngươi đã thấy, sau đó lại còn đầu độc ta bằng kịch độc “Tàn chi tán cốt”.
Hàn Tử Kỳ kêu lên:
- Quả là ác phụ.
Thiên Tàn Quái Tẩu gật đầu:
- Không sai. Đến khi lão phu tỉnh lại thấy mình đang nằm trong một cánh rừng già, chính là khu rừng này, ta nhờ có linh đan “Truy xu bách độc” và nội lực thâm hậu mới tống nổi kịch độc kia ra ngoài, sống tới ngày nay. Mười mấy năm ở trong Thiên Tàn phủ này, lòng ta luôn nghĩ đến mối hận thù, chưa trả xong chưa đành nhắm mắt, nhưng vì tàn phế ta không thể nào di chuyển xa được để giết ả dâm phụ Ngọc Diện Ma Cơ Điêu Nguyệt Hồ và lão tặc Bắc Khuyết Thần Ma, nên cam đành nuốt hận cho tới bây giờ...
Nhìn Hàn Tử Kỳ, Thiên Tàn Quái Tẩu đổi giọng:
- Nay duyên trời khiến xui ngươi đến đây, lão phu xem ngươi cốt cách phi thường, đúng là một đóa kỳ hoa của võ lâm sau này, chỉ có ngươi mới giúp được ta trả nổi mối hận thù mãi canh cánh trong lòng ta chẳng giây phút nào yên được.
Hàn Tử Kỳ chắp tay trước ngực:
- Tiểu bối xin bái mạng. Tiểu bối thề sẽ giết cho bằng được ả Ngọc Diện Ma Cơ Điêu Nguyệt Hồ và lão quỷ Bắc Khuyết Thần Ma, đền đáp phần nào công ơn cứu mạng của lão tiền bối vừa rồi.
Thần sắc trên gương mặt Thiên Tàn Quái Tẩu hiện lên nét hoan hỉ hết sức hài lòng:
- Tiểu tử, ngươi hãy còn quá trẻ, hiện nay nội lực chẳng có được là bao, võ công hãy còn thô thiển, nếu ngươi ra chốn giang hồ đương đầu với ả Ngọc Diện Ma Cơ Điêu Nguyệt Hồ hay lão tặc Bắc Khuyết Thần Ma chẳng khác nào đem trứng chọi đá, ngươi hãy lưu lại Thiên Tàn phủ này khoảng hai năm ta sẽ truyền cho ngươi ba chiêu “Hàng ma nhất thức”.
“Hàng ma nhị thức” và “Hàng ma tam thức” mới có thể tạm thời đối đầu với bọn giang hồ được.
Hàn Tử Kỳ cung kính:
- Tiểu bối sẽ tận tâm, tận lực tập luyện võ công đặng giết chết cặp gian phu dâm phụ kia trả thù cho lão tiền bối, dù có tan thây nát cốt cũng không sờn lòng.
Thiên Tàn Quái Tẩu bật khen:
- Tốt, trong hai năm nay lão phu sẽ gom bí pháp cho ngươi có ba mươi năm nội lực, nhưng vẫn chưa đủ đâu, sau khi ngươi ra chốn giang hồ cần phải tìm dị phẩm hoặc gặp kỳ duyên, luyện chiêu Hàng ma tam thức, mới có thể đối diện với ả Ngọc Diện Ma Cơ và lão tặc Bắc Khuyết Thần Ma được. Ngươi hãy ghi nhớ lời ta dặn.
Hàn Tử Kỳ chưa kịp trả lời, bỗng nhiên Thiên Tàn Quái Tẩu đổi giọng quát to:
- Tiểu tử, nếu ngươi thấy sứ mạng của lão phu quá khó khăn nguy hiểm, hãy mau mau rời khỏi Thiên Tàn phủ này, đừng đứng đó làm bẩn mắt ta.
Hàn Tử Kỳ kinh hãi nhủ thầm:
- Quả nhiên lão tiền bối này là một nhân vật nửa tà, nửa chánh, tâm tánh thất thường, khi đã nổi giận lên ta không nên làm nghịch ý lão, có lẽ lão đang nghi ngờ ta hứa hẹn dối trá bởi ta và lão chưa có tình nghĩa gì để có thể tin là ta dám hy sinh cho lão, ta phải tìm cách hóa giải tình trạng này.
Thầm nghĩ xong, Hàn Tử Kỳ càng tỏ ra cung kính hơn trước:
- Tiểu bối đã hứa sẽ tận tâm tận lực hoàn thành sứ mạng lão tiền bối đã phó thác, nhưng lão tiền bối vẫn còn hoài nghi, tiểu bối xin thỉnh cầu một điều.
Lừ cặp mắt sáng như hai ngọn đèn nhìn Hàn Tử Kỳ, Thiên Tàn Quái Tẩu gằn giọng:
- Ngươi thỉnh cầu lão phu điều gì hãy nói ra mau!
Hàn Tử Kỳ thành khẩn:
- Hiện nay song thân của tiểu bối không hiểu chết sống lẽ nào, tiểu bối là một đứa trẻ bơ vơ lạc lỏng, không nơi nương tựa, tiểu bối xin thỉnh cầu được làm nghĩa tử của lão tiền bối, chẳng hiểu lão tiền bối có nhủ lòng thương hại khứng chịu cho chăng?
- Ha ha ... ha ha ha ... Ha ha ...
Thiên Tàn Quái Tẩu gióng lên tràng cười chấn động, gió hốt ù ù, bụi cát tung mù trong hang động, khiến cho Hàn Tử Kỳ phải khiếp thầm, nhưng chưa rõ duyên cớ nào khiến lão nhân trổ loạt cười quái gở như thế. Cậu bé đứng yên đợi chờ.
Chấm dứt tràng cười quái gở, Thiên Tàn Quái Tẩu nhìn Hàn Tử Kỳ, cất giọng ôn nhu:
- Tiểu tử, ngươi quả là một đứa bé thông minh tuyệt đỉnh, ngươi đã điểm trúng trái tim của lão phu, thỉnh cầu của ngươi là chánh đáng lẽ nào ta lại từ chối hay sao.
Hàn Tử Kỳ vội quỳ sụp xuống hô to:
- Nghĩa tử xin bái lễ cùng nghĩa phụ.
Cậu bé lạy đủ chín lạy, rồi vẫn còn quỳ đó không dám đứng lên.
Phất cánh tay nâng Hàn Tử Kỳ đứng lên, Thiên Tàn Quái Tẩu vui vẻ:
- Hài nhi chớ nên đa lễ. Vừa rồi lão phu đã thử thách ngươi, không ngờ ngươi là một trang nam tử chí khí, can trường, đạo nghĩa, ta rất an tâm. Ngươi hãy ở lại đây hai năm như lời ta đã nói.
Hàn Tử Kỳ xúc động rơi hai giòng nước mắt, trong lòng cảm kích khôn cùng. Cậu bé không ngờ Thiên Tàn Quái Tẩu, một nhân vật tính tình cổ quái lại có lòng nhân như thế.
Trỏ tay về phía sau hang động, Thiên Tàn Quái Tẩu bảo Hàn Tử Kỳ:
- Phía sau đã có thạch trì nước đầy quanh năm, lúc khát hài tử hãy múc uống không cần phải đi tìm suối, chung quanh hồ lại có rất nhiều nấm bách niên lúc đói ngươi hãy lấy mà ăn, thỉnh thoảng ngươi vào cánh rừng phía trước Thiên Tàn phủ săn một vài con thú đem về làm lương thực phòng khi lúc gió mưa tâm tả. Ngươi hãy cố gắng luyện ba chiêu rồi sẽ ra chốn giang hồ.
Hàn Tử Kỳ chắp tay trước ngực:
- Hài tử xin tuân lời nghĩa phụ.
Thiên Tàn Quái Tẩu buông tiếng thở mạnh như vừa trút đi một mối ưu tư đã chồng chất trong lòng qua nhiều năm tháng:
- Bây giờ hài nhi hãy ra phía sau lo mọi việc, lão phu cần phải nghỉ ngơi một lúc rồi sẽ gặp lại ngươi sau.
Dứt lời, Thiên Tàn Quái Tẩu nhắm mắt lại, tịnh thần. Hàn Tử Kỳ bước ra phía sau hang động bắt đầu việc luyện võ công.