Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 89
Phương thức mà Trương Thán và Thái Thủy Trạch mai phục rất “đặc biệt”.
Mặc dù “đặc biệt”, nhưng bọn họ vẫn ở cùng với nhau, hơn nữa còn có thể nhìn thấy rõ ràng cử chỉ của đối phương. Trương Thán rất lưu ý đến hành động của Thái Thủy Trạch.
Thái Thủy Trạch cũng đã phát hiện điểm này.
Hắn đang nhìn đàn kiến trên đất.
Đàn kiến đang dọn nhà, có con xen ở giữa “hộ tống”, có con đi ở phía trước và hai bên “dò xét”, có con đưa càng lên “canh chừng”, có con khiêng thức ăn còn nặng hơn ít nhất bốn lần so với bản thân bọn chúng.
Hắn đang nhìn đội hình của kiến, giống như đang đặt một bàn cờ, đọc một quyển sách thâm thuý và thú vị.
Hắn chuyên chú như vậy, nhưng lại chợt ngẩng đầu lên nhìn Trương Thán:
- Ngươi đang nhìn ta.
Trương Thán nhìn người trước mắt, giống như nhìn cáu bẩn trong móng tay của mình.
Thái Thủy Trạch lại nói tiếp:
- Ngươi đã nhìn ta lâu rồi.
Trương Thán cười lạnh:
- Ngươi biết vì sao ta lại nhìn ngươi chăm chú như vậy không?
Thái Thủy Trạch đáp:
- Bởi vì ngươi sợ ta chạy mất.
Trương Thán nói:
- Không ngờ ngươi cũng tự biết mình.
- Ngươi vẫn để bụng chuyện trước kia sao?
- Đừng nhắc tới quá khứ! Ta và ngươi không có quá khứ, hơn nữa chuyện của ngươi cũng không vĩ đại đến mức khiến người ta phải nhớ kỹ như vậy.
Thái Thủy Trạch dùng ngón tay chạm vào ngọn lửa nơi tim đèn.
Hắn dùng ngón cái và ngón trỏ bóp nó.
Một tiếng “xì” vang lên, ngọn lửa nhàn nhạt thiêu đốt đầu ngón tay của hắn.
Trương Thán lạnh lùng nói:
- Người đùa với lửa cuối cùng cũng bị lửa đốt, người sợ chết cuối cùng vẫn phải chết, người sợ chuyện cho dù không gây chuyện, nhưng kết quả vẫn có chuyện không thể tránh khỏi.
Thái Thủy Trạch cũng không tức giận, chợt đổi đề tài:
- Ngươi thấy tối nay liệu có chiến đấu hay không?
Trương Thán hơi trầm ngâm:
- E rằng khó tránh khỏi.
- Là sinh cục hay tử cục?
- Sinh tử khó phân, thắng bại chưa định.
- Ngươi có lo lắng cho cục diện tối nay không?
- Ta chỉ lo lắng cho Thiên Y Cư Sĩ.
- Tại sao?
- Bởi vì mục đích chủ yếu của Nguyên Thập Tam Hạn không phải là chặn đánh hoặc ngăn cản việc ám sát Thái Kinh. Nếu như muốn đề phòng có người lấy mạng Thái Kinh, hắn chỉ cần ở bên cạnh họ Thái cẩn thận bảo vệ là được, cần gì phải điều động binh lực đến Điềm sơn chặn đường? Nguyên Thập Tam Hạn vốn muốn đối phó với Thiên Y Cư Sĩ, cho dù Thiên Y Cư Sĩ ở lại Bạch Tu viên, hắn cũng sẽ tìm tới cửa. Cho nên Thiên Y Cư Sĩ mới đẩy chiến trường về phía trước, khiến kẻ sau lưng Nguyên Thập Tam Hạn bị uy hiếp, biến bị động thành chủ động, đổi thủ thành công. Ta lo một khi thật sự đánh nhau, chúng ta đều không giúp được gì cho cư sĩ.
- Cho nên ngươi sợ?
- Ngươi có ý gì?
Thái Thủy Trạch cười, trong nụ cười của hắn lại mang theo sự bất đắc dĩ vô hạn, nhưng hoàn toàn không có địch ý:
- Ta nhớ trước kia ngươi từng nói với ta, trước chiến dịch ngươi luôn suy nghĩ “quãng thời gian này khi nào mới hết? Bao giờ mới có thể vượt qua cửa ải này? Giây phút này qua đi thì tâm tình sẽ thế nào? Sau khi chiến dịch kết thúc luôn cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng vì sao trước thời điểm quan trọng thì lại chẳng biết gì cả”. Ngươi còn nói “đây là thời điểm khó chịu nhất”.
Ánh mắt Trương Thán giống như bị ngọn lửa trên tay Thái Thủy Trạch đốt sáng.
Bởi vì Thái Thủy Trạch còn nhớ những gì hắn nói.
Có chuyện gì cao hứng hơn so với chuyện người khác nhớ được những lời mà mình cũng cảm thấy đắc ý?
Cho nên, muốn làm cho một nam nhân vui vẻ thật ra rất dễ dàng.
Ít nhất so với làm nữ nhân vui vẻ thì chỉ tốn một chút tâm tư, cũng không tốn tiền.
Vì vậy hắn nói ra:
- Một chiến dịch quan trọng, áp lực là ở trước đó chứ không phải trong trận chiến hay sau trận chiến. Trong trận chiến làm sao có thời gian suy nghĩ, chỉ biết toàn lực ứng phó, quên hết tất cả. Sau trận chiến thì kết quả đã định, tốt hay xấu, sống hay chết đều không quan trọng nữa. Con người cảm thấy áp lực nhất là khi biết một chuyện sẽ xảy ra nhưng lại không biết kết quả. Thời gian không thể thay đổi và dịch chuyển, nếu không, tâm tình trước một thoáng và sau một thoáng đã hoàn toàn khác nhau. Cho nên đối mặt với chiến dịch quan trọng, ta luôn hi vọng nó qua nhanh một chút, đồng thời cũng suy nghĩ nếu bây giờ mọi chuyện đã qua, tâm tình của ta sẽ trở nên như thế nào?
Thái Thủy Trạch nói:
- Chỉ cần qua được cửa ải khó khăn, phần lớn mọi người đều cảm thấy nhẹ nhõm, rất ít khi nhớ lại tâm tình thấp thỏm trước khi qua ải, cho nên cũng không biết quý trọng tâm tình lúc này, vô sự mới chính là hạnh phúc.
Trương Thán:
- Đúng vậy. Khi chưa vượt qua cửa ải khó khăn, ta cũng thường suy nghĩ, những danh hiệp đại hiệp, chiến tướng dũng tướng kia, trước một trận đánh định giang sơn liệu có sợ hãi, có khẩn trương, có băn khoăn lo nghĩ giống như ta hay không? Chúng ta chỉ biết là bọn họ chiến thắng trận này, danh động thiên hạ ra sao, uy chấn bát phương thế nào, nhưng trước trận đánh đó bọn họ có sợ hãi không? Có hoảng hốt không? Có lo lắng cho hậu quả nếu thảm bại không? Tất cả ta đều không biết.
Thái Thủy Trạch nói:
- Bọn họ cũng sợ như vậy.
- Hử?
- Bọn họ cũng là người, mà là người thì sẽ sợ, sẽ quan tâm được mất, sẽ mong chờ thắng lợi. Ta nghĩ trước khi quyết chiến bọn họ cũng sẽ hốt hoảng lo sợ như vậy. Ta cũng từng hỏi một số tiền bối cao thủ và nhân vật lớn, bọn họ cũng thừa nhận điểm này. Bọn họ còn nói, không lo lắng thì không phải là người, hơn nữa khẩn trương cũng có chỗ tốt, khẩn trương mới có thể hoàn toàn kích phát tiềm lực, có thể phát huy sức mạnh lớn hơn gấp mười gấp trăm lần so với bình thường. Cho nên có lúc sợ cũng là chuyện tốt, có sợ hãi thì mới có vượt qua sợ hãi; có cửa ải cũng là chuyện hay, có cửa ải thì mới có xông qua cửa ải.
Trương Thán lúc này mới có chút ý cười trên mặt:
- Còn ngươi?
Thái Thủy Trạch nói:
- Ta à?
- Ngươi vẫn giống như trước chứ? Trước khi quyết chiến, vì muốn mình được thả lỏng, cho nên cố ý tìm một số chuyện để phân tâm. Ta với ngươi đã cùng nhau tác chiến không ít lần đúng không? Lần đó cùng Đào Hoa xã đi đối phó với Tứ Đại Danh Bổ, ngươi lại nghiên cứu đường hôn nhân nơi lòng bàn tay của mình và các huynh đệ đồng hành…
- Ta vốn chỉ xem cho mình, kết quả là mọi người đều muốn ta xem một chút.
- Có lần Thất Đạo Toàn Phong chúng ta đi đối phó với Cửu Đại Quỷ, ngươi lại nói rằng mình bị đau bụng.
- Ngày đó thật sự là bụng ta đau như xoắn.
- Nhưng ngươi lại rất say sưa, giống như là một loại hưởng thụ vậy.
- Đó cũng là bình thường, khi một người đang chịu cơn đau bị đứt tay, sẽ không nhớ tới chút đau đớn do muỗi chích.
- Lần đó hai người chúng ta mai phục tập kích Kim Đại Chu và Chu Đại Kim, ngươi lại nhìn một con rết, nhìn đến mức giống như ngây dại.
- Đó quả thật là một con rết xinh đẹp động lòng người.
- Nhưng đó chỉ là một con rết.
- Cho dù chỉ là một con sâu nho nhỏ, trời cao dựng nên vạn vật đều đẹp đến kinh người. Chỉ cần nhìn một đóa hoa, một cọng cỏ, một nhành cây, một chiếc lá, đều có vẻ đẹp làm cho người ta tán dương cả đời không hết.
- Cho nên vừa rồi ngươi mới nhìn kiến.
- Con kiến vĩ đại hơn con người.
- Vĩ đại?
- Bọn chúng đoàn kết hơn con người, hơn nữa lại không bị phân hóa, bọn chúng không chỉ vĩ đại mà còn mạnh hơn con người.
- Mạnh?
- Mỗi con trong bọn chúng đều có thể nâng những thứ nặng hơn bốn mươi lần so với chính mình. Còn con người chúng ta, ngoại trừ một số cao thủ luyện võ có thành tựu, chỉ với năng lực của bản thân thì móng không sắc bằng hổ, răng không nhọn bằng rắn, ngay cả cánh cũng không có. Con kiến có khả năng biết trước địa chấn, đất sụp, mưa lớn, hỏa hoạn và sét đánh, những thứ này chúng ta đều không có.
- Ta lại có một chút.
- Cho nên ta cũng thích quan sát ngươi.
- Nhưng ta lại không thích ngươi. Ta thấy ngươi ích kỷ, gặp chuyện thì trốn tránh, chỉ mong tự bảo vệ mình. Ngươi để huynh đệ bằng hữu đi trước, còn ngươi lui ra một bên, dùng nhiệt tình giả để làm vô tình thật, dùng lãnh khốc hại người để làm trò chơi giúp người. Ta đã nhìn thấu ngươi rồi.
Thái Thủy Trạch cúi thấp đầu xuống:
- Ta không mong sự tha thứ của ngươi.
Sau khi nói xong những lời này, hắn không nói gì nữa.
Lúc này lại vang lên tiếng hét thảm kinh tâm động phách của Chu Đại Khối Nhi.
Trương Thán biến sắc.
Thái Thủy Trạch lại trấn định:
- Hắn không phải gặp kẻ địch, chỉ là không biết lại đạp trúng cái gì rồi.
- Làm sao ngươi biết hắn không gặp nguy hiểm?
- Tiếng hét này giống y như lần trước hắn nhìn thấy một con rắn mối. Có một số người, bình thường luôn nhát gan sợ sệt, nhưng khi gặp phải đại địch thật sự, lại có thể dũng mãnh kiên định hơn bất cứ người nào.
- Đúng rồi. Giống như có một số người, bình thường luôn bình tĩnh trấn định, nhưng khi gặp phải chuyện lớn cần có dũng sắc hào tình, hắn lại chỉ có thể lấy ra háo sắc tuyệt tình.
Thái Thủy Trạch cười khổ.
Hắn biết Trương Thán vĩnh viễn sẽ không bỏ qua cho hắn.
Có một số người dễ dàng quên đi chuyện mình làm có lỗi với người khác, đây là loại người hạnh phúc.
Nhưng Thái Thủy Trạch hiển nhiên không phải, bởi vì hắn thường nhớ được sai lầm của mình.
Có một số người rất khó quên những chuyện có lỗi với người khác, đó là loại người bất hạnh.
Trương Thán hiển nhiên là một trong số đó.
Ít nhất khi nhớ tới Thái Thủy Trạch trong chiến dịch “Đài Tự Kỳ”, hắn lại nổi giận.
Chiến dịch đó vốn không cần Thất Đạo Toàn Phong ra tay.
Cửu liên minh hợp sức, muốn nuốt chửng Thích Hoa Văn đường.
Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì Thích Hoa Văn đường không nên quật khởi, còn đã quật khởi thì không thể không quy thuận “Thất bang Bát hội Cửu liên minh”.
Cho nên, Cửu liên minh đã dùng sức mạnh như nước lũ, muốn nuốt chửng lưu phái nho nhỏ nhưng trước giờ luôn nêu cao chính nghĩa này. Thích Hoa Văn đường một thân một mình, chỉ có hàng hoặc chiến.
Thích Hoa Văn đường trên dưới mười tám người thà chết không hàng. Đối mặt với dung nham như núi lửa bộc phát, cho dù hóa thành tro bụi cũng muốn cùng chết trong trận, vĩnh viễn không hối, chỉ sợ tiếc nuối.
Điều này đã gây nên cơn giận của xã trưởng Đào Hoa xã là Lại Tiếu Nga.
Nàng đi hỏi Tát Tinh Hào của Hổ minh trong Cửu liên minh:
- Tại sao các ngươi lại chèn ép Thích Hoa Văn đường?
Câu trả lời của Hổ minh là:
- Bởi vì bọn chúng không đủ lớn mạnh.
Nàng lại đi hỏi Vương Tha Nga của Long minh.
Câu trả lời của Long minh càng tuyệt hơn:
- Bởi vì chúng ta cao hứng.
Lại Tiếu Nga lập tức nói:
- Vậy nếu như chúng ta cao hứng, cũng có thể đứng về phía Thích Hoa Văn đường, đối phó với các ngươi chứ?
Vương Tha Nga cười lớn:
- Chúng ta tiêu diệt Thích Hoa Văn đường giống như Thái Sơn đè đầu, giết những phái nhỏ hệ nhỏ tổ chức nhỏ này giống như giết chết con kiến. Ngươi giúp bọn chúng là tự tìm đường chết.
Tát Tinh Hào cũng lớn cười:
- Lại Tiếu Nga, ngươi nên đi trông coi Đào Hoa xã của ngươi đi, xen vào chuyện người khác không có kết quả tốt đâu. Huống hồ phía ngươi muốn giúp chỉ là mấy con chuột võ lâm, lại có thể đắc tội với sư tử lão hổ, không đáng chút nào. Bọn chúng là chuột còn chúng ta mèo, thanh trừ bại hoại cho giang hồ là chuyện của chúng ta, không phải chuyện của ngươi. Ngươi cứ ngồi xem chúng ta làm sao đuổi tận giết tuyệt những tên tiểu bối không biết lượng sức, trốn ở trong hang này đi. Tốt nhất là ngươi giúp chúng ta đào hố chôn những con chuột này, giành lấy công lớn.
Nghe được lời của bọn họ, Lại Tiếu Nga nở nụ cười.
Trương Thán vĩnh viễn không quên được nụ cười của Lại đại tỷ.
Đó là nụ cười rất khí khái và đàn ông.
- Được, đã như vậy thì chúng ta sẽ giúp con chuột, mèo tới cắn mèo, chó tới cắn chó, người đến cũng phải cắn cho hắn mấy cái.
Giọng nói như chuông bạc của Lại Tiếu Nga vang lên:
- Ta giúp Thích Hoa Văn đường, đấu với các ngươi.
Tát Tinh Hào và Vương Tha Nga đều rất kinh ngạc:
- Quá ngu ngốc, quá hoang đường, quá không biết tự trọng!
- Tại sao ngươi muốn làm như vậy?
- Không vì gì cả. Các ngươi ỷ mạnh hiếp yếu, còn ta sẽ giúp kẻ yếu, ta cho rằng đó là một chuyện rất thú vị.
- Ngươi!
- Ngươi đừng hối hận!
Lại Tiếu Nga bình sinh làm việc, đương nhiên sẽ không hối hận.
Không hối hận chưa chắc đã là chuyện tốt, người không biết kiểm điểm cũng sẽ không hối hận; nhưng một người nếu có thể không hối hận và không hổ thẹn, đó mới thực sự là không hối không tiếc.
Nàng làm như vậy, không chỉ muốn đứng về phía chính nghĩa, đồng thời cũng đứng về phía kẻ yếu.
Nàng muốn khiêu chiến những cao thủ đương thời.
Các huynh đệ đều ủng hộ nàng.
Vì vậy cuối cùng ác đấu đã diễn ra. Đám người Trương Thán, Chu Đại Khối Nhi, Đao Hạ Lưu Đầu, Trương Than *, Tiểu Tuyết Y, Tề Tương Hảo đều muốn mời Thái Thủy Trạch tương trợ. Nhưng Thái Thủy Trạch lại nói “Thiên Hỏa thần đao” của hắn còn chưa luyện thành, đang đến bước ngoặt quan trọng, không thể nửa đường hủy bỏ, cho nên không thể cùng nhau vượt qua nguy gian. Khai chiến không lâu, Đào Hoa xã và Thích Hoa Văn đường hoàn toàn không chịu nổi thế công dời non lấp biển, chỉ có thể vừa lui vừa chiến. Có một lần bọn họ chạy trốn đến Hắc Diện Thái gia, Trương Thán xin Thái Thủy Trạch để đám huynh đệ tỷ muội mắc nạn này tránh một thời gian, còn xin hắn mời thêm những cao thủ khác của Hắc Diện Thái gia đến giúp đánh lui kẻ địch. Nhưng những điều này đều bị Thái Thủy Trạch lần lượt từ chối, lý do là:
- Cha mẹ huynh đệ tỷ muội của ta, tuy sinh ra và lớn lên tại “Binh khí đại vương Hắc Diện Thái gia”, nhưng đều không phải là người trong võ lâm. Ta không thể nhúng tay vào thị phi ân oán giang hồ để bọn họ bị liên lụy.
Thế là hắn đã không ra tay, cũng không chứa chấp.
Vì vậy Trương Thán khinh bỉ hắn, căm ghét hắn. May mà lúc đó có Lại đại tỷ ngăn cản:
- Không chừng hắn cũng có nỗi khổ khó nói. Làm một hiệp đạo, có thể vì chính nghĩa không sợ nguy hiểm, nhưng không thể bắt người khác cũng hi sinh thân mình. Chỉ cần hắn không giết ngược một đao, cho dù không phải là huynh đệ của chúng ta, cũng có thể xem là bằng hữu.
Lần đó, nếu không nhờ có đám người “Cửu Đại Quan Đao” Long Phóng Khiếu trợ giúp, có lẽ Đào Hoa xã và Thích Hoa Văn đường đã bị diệt rồi.
Nhưng Trương Thán vẫn không thể tha thứ cho Thái Thủy Trạch, bởi vì hắn từng thật lòng xem đối phương là huynh đệ của mình.
Huynh đệ không giống như bằng hữu. Ngươi có thể quan tâm đến bằng hữu, nhưng sẽ bán mạng vì huynh đệ.
Huynh đệ không ai làm như vậy.
Từ đó Trương Thán xem thường Thái Thủy Trạch, không muốn ở cùng với hắn. Mấy năm nay, Thái Thủy Trạch lần nữa xông pha giang hồ, chẳng biết có phải vì duyên phận hay không, lại luôn luôn đụng mặt Trương Thán, mỗi lần Trương Thán đều mượn cớ tránh né.
Lần này lại không tránh được.
Bọn họ chẳng những cùng một trận tuyến, hơn nữa còn cùng một tổ hợp, đồng thời lại cùng nhau ở trong một ngôi chùa để mai phục kẻ địch.
Bọn họ cùng ở trong ngôi chùa nào?
Lão Lâm tự trên đỉnh Điềm sơn.
Bọn họ cùng ở nơi nào trong chùa?
Một nơi mà kẻ địch sẽ không phát hiện ra bọn họ.
Đó là nơi nào?
Lúc này kẻ địch đã bắt đầu tiến vào trong chùa.
Bọn họ nhìn thấy kẻ địch lặng lẽ tiến vào đại điện trong chùa, kéo ra hai chiếc bóng thật dài.
Một người giống như trên tay cầm một con rắn đang quay cuồng, xoay chuyển, lưu động, ngọ nguậy.
Con rắn màu đen kia lại không phát ra âm thanh.
Một người khác, roi trên tay chiếu rọi ánh nến trong miếu đường, sáng rực giống như trước mắt liên tục có những vụ nổ bừng lên ánh vàng.
Đó là Tư Mã, còn có Tư Đồ.
Hai người tiến vào phật điện.
Bọn họ hiển nhiên không phát hiện ra Trương Thán và Thái Thủy Trạch.
Thái Thủy Trạch và Trương Thán lại nhìn thấy bọn họ.
Hai người rốt cuộc là trốn ở đâu, mới có thể theo dõi nhất cử nhất động của kẻ địch, hơn nữa còn nhìn thấy rõ ràng, nhưng kẻ địch lại không thể phát hiện được bọn họ?
Tư Đồ và Tư Mã vừa vào phật điện liền bắt đầu cảm giác, có người đang nhìn chăm chú vào bọn họ.
Nhưng người ở đâu?
Hai người nhanh chóng quan sát chung quanh.
Không có ai.
Nhưng bọn họ đối phó với kẻ địch nhiều năm, từng trải qua sóng to gió lớn trong giang hồ, tin rằng cảm giác của mình sẽ không sai.
Cảm giác được kẻ địch tồn tại nhưng lại không tìm được, đó chính là địch ở trong tối còn ta ở ngoài sáng, là tình cảnh rất bất lợi.
Ngoại trừ cửa mà bọn họ vừa tiến vào, còn có ba lối ra khác.
Tư Đồ cười nói:
- Xem ra là có đường sống.
Tư Mã nói tiếp:
- Nhưng chúng ta giống như đã vào trong cục.
Tư Đồ nói:
- Vào cục mới có thể phá cục.
Tư Mã nói:
- Chỉ sợ là người trong cục mơ hồ.
Tư Đồ nói:
- Nếu không muốn người trong cục mơ hồ, có một biện pháp.
Tư Mã nói:
- Đó là phải cải tử hoàn sinh.
Tư Đồ nói:
- Chỉ cần tìm một người chết thay, chúng ta sẽ có thể sống tiếp.
Tư Mã nói:
- Cho nên tử cục vào tay chúng ta, cũng phải biến thành sinh cục.
Tư Đồ nói:
- Nếu như nơi này thật sự có bố cục của kẻ địch, vậy thì lần này chúng ta có thể đập nát cục của hắn; còn nếu như không có, thử một lần này cũng nhất định có thể biết được.
Tư Mã nói:
- Vì vậy đối với chúng ta, người có thể xoay chuyển càn khôn thì vĩnh viễn có thể nắm giữ sinh cục, phá tan tử cục.
Chú thích:
* Trong Đào Hoa xã có hai người cùng tên Trương Thán, cách đọc giống nhau nhưng viết thì khác nhau. Để dễ phân biệt nên mình sẽ giữ nguyên cái tên “Phạn Vương” Trương Thán, còn người kia sẽ đổi thành Trương Than.
Mặc dù “đặc biệt”, nhưng bọn họ vẫn ở cùng với nhau, hơn nữa còn có thể nhìn thấy rõ ràng cử chỉ của đối phương. Trương Thán rất lưu ý đến hành động của Thái Thủy Trạch.
Thái Thủy Trạch cũng đã phát hiện điểm này.
Hắn đang nhìn đàn kiến trên đất.
Đàn kiến đang dọn nhà, có con xen ở giữa “hộ tống”, có con đi ở phía trước và hai bên “dò xét”, có con đưa càng lên “canh chừng”, có con khiêng thức ăn còn nặng hơn ít nhất bốn lần so với bản thân bọn chúng.
Hắn đang nhìn đội hình của kiến, giống như đang đặt một bàn cờ, đọc một quyển sách thâm thuý và thú vị.
Hắn chuyên chú như vậy, nhưng lại chợt ngẩng đầu lên nhìn Trương Thán:
- Ngươi đang nhìn ta.
Trương Thán nhìn người trước mắt, giống như nhìn cáu bẩn trong móng tay của mình.
Thái Thủy Trạch lại nói tiếp:
- Ngươi đã nhìn ta lâu rồi.
Trương Thán cười lạnh:
- Ngươi biết vì sao ta lại nhìn ngươi chăm chú như vậy không?
Thái Thủy Trạch đáp:
- Bởi vì ngươi sợ ta chạy mất.
Trương Thán nói:
- Không ngờ ngươi cũng tự biết mình.
- Ngươi vẫn để bụng chuyện trước kia sao?
- Đừng nhắc tới quá khứ! Ta và ngươi không có quá khứ, hơn nữa chuyện của ngươi cũng không vĩ đại đến mức khiến người ta phải nhớ kỹ như vậy.
Thái Thủy Trạch dùng ngón tay chạm vào ngọn lửa nơi tim đèn.
Hắn dùng ngón cái và ngón trỏ bóp nó.
Một tiếng “xì” vang lên, ngọn lửa nhàn nhạt thiêu đốt đầu ngón tay của hắn.
Trương Thán lạnh lùng nói:
- Người đùa với lửa cuối cùng cũng bị lửa đốt, người sợ chết cuối cùng vẫn phải chết, người sợ chuyện cho dù không gây chuyện, nhưng kết quả vẫn có chuyện không thể tránh khỏi.
Thái Thủy Trạch cũng không tức giận, chợt đổi đề tài:
- Ngươi thấy tối nay liệu có chiến đấu hay không?
Trương Thán hơi trầm ngâm:
- E rằng khó tránh khỏi.
- Là sinh cục hay tử cục?
- Sinh tử khó phân, thắng bại chưa định.
- Ngươi có lo lắng cho cục diện tối nay không?
- Ta chỉ lo lắng cho Thiên Y Cư Sĩ.
- Tại sao?
- Bởi vì mục đích chủ yếu của Nguyên Thập Tam Hạn không phải là chặn đánh hoặc ngăn cản việc ám sát Thái Kinh. Nếu như muốn đề phòng có người lấy mạng Thái Kinh, hắn chỉ cần ở bên cạnh họ Thái cẩn thận bảo vệ là được, cần gì phải điều động binh lực đến Điềm sơn chặn đường? Nguyên Thập Tam Hạn vốn muốn đối phó với Thiên Y Cư Sĩ, cho dù Thiên Y Cư Sĩ ở lại Bạch Tu viên, hắn cũng sẽ tìm tới cửa. Cho nên Thiên Y Cư Sĩ mới đẩy chiến trường về phía trước, khiến kẻ sau lưng Nguyên Thập Tam Hạn bị uy hiếp, biến bị động thành chủ động, đổi thủ thành công. Ta lo một khi thật sự đánh nhau, chúng ta đều không giúp được gì cho cư sĩ.
- Cho nên ngươi sợ?
- Ngươi có ý gì?
Thái Thủy Trạch cười, trong nụ cười của hắn lại mang theo sự bất đắc dĩ vô hạn, nhưng hoàn toàn không có địch ý:
- Ta nhớ trước kia ngươi từng nói với ta, trước chiến dịch ngươi luôn suy nghĩ “quãng thời gian này khi nào mới hết? Bao giờ mới có thể vượt qua cửa ải này? Giây phút này qua đi thì tâm tình sẽ thế nào? Sau khi chiến dịch kết thúc luôn cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng vì sao trước thời điểm quan trọng thì lại chẳng biết gì cả”. Ngươi còn nói “đây là thời điểm khó chịu nhất”.
Ánh mắt Trương Thán giống như bị ngọn lửa trên tay Thái Thủy Trạch đốt sáng.
Bởi vì Thái Thủy Trạch còn nhớ những gì hắn nói.
Có chuyện gì cao hứng hơn so với chuyện người khác nhớ được những lời mà mình cũng cảm thấy đắc ý?
Cho nên, muốn làm cho một nam nhân vui vẻ thật ra rất dễ dàng.
Ít nhất so với làm nữ nhân vui vẻ thì chỉ tốn một chút tâm tư, cũng không tốn tiền.
Vì vậy hắn nói ra:
- Một chiến dịch quan trọng, áp lực là ở trước đó chứ không phải trong trận chiến hay sau trận chiến. Trong trận chiến làm sao có thời gian suy nghĩ, chỉ biết toàn lực ứng phó, quên hết tất cả. Sau trận chiến thì kết quả đã định, tốt hay xấu, sống hay chết đều không quan trọng nữa. Con người cảm thấy áp lực nhất là khi biết một chuyện sẽ xảy ra nhưng lại không biết kết quả. Thời gian không thể thay đổi và dịch chuyển, nếu không, tâm tình trước một thoáng và sau một thoáng đã hoàn toàn khác nhau. Cho nên đối mặt với chiến dịch quan trọng, ta luôn hi vọng nó qua nhanh một chút, đồng thời cũng suy nghĩ nếu bây giờ mọi chuyện đã qua, tâm tình của ta sẽ trở nên như thế nào?
Thái Thủy Trạch nói:
- Chỉ cần qua được cửa ải khó khăn, phần lớn mọi người đều cảm thấy nhẹ nhõm, rất ít khi nhớ lại tâm tình thấp thỏm trước khi qua ải, cho nên cũng không biết quý trọng tâm tình lúc này, vô sự mới chính là hạnh phúc.
Trương Thán:
- Đúng vậy. Khi chưa vượt qua cửa ải khó khăn, ta cũng thường suy nghĩ, những danh hiệp đại hiệp, chiến tướng dũng tướng kia, trước một trận đánh định giang sơn liệu có sợ hãi, có khẩn trương, có băn khoăn lo nghĩ giống như ta hay không? Chúng ta chỉ biết là bọn họ chiến thắng trận này, danh động thiên hạ ra sao, uy chấn bát phương thế nào, nhưng trước trận đánh đó bọn họ có sợ hãi không? Có hoảng hốt không? Có lo lắng cho hậu quả nếu thảm bại không? Tất cả ta đều không biết.
Thái Thủy Trạch nói:
- Bọn họ cũng sợ như vậy.
- Hử?
- Bọn họ cũng là người, mà là người thì sẽ sợ, sẽ quan tâm được mất, sẽ mong chờ thắng lợi. Ta nghĩ trước khi quyết chiến bọn họ cũng sẽ hốt hoảng lo sợ như vậy. Ta cũng từng hỏi một số tiền bối cao thủ và nhân vật lớn, bọn họ cũng thừa nhận điểm này. Bọn họ còn nói, không lo lắng thì không phải là người, hơn nữa khẩn trương cũng có chỗ tốt, khẩn trương mới có thể hoàn toàn kích phát tiềm lực, có thể phát huy sức mạnh lớn hơn gấp mười gấp trăm lần so với bình thường. Cho nên có lúc sợ cũng là chuyện tốt, có sợ hãi thì mới có vượt qua sợ hãi; có cửa ải cũng là chuyện hay, có cửa ải thì mới có xông qua cửa ải.
Trương Thán lúc này mới có chút ý cười trên mặt:
- Còn ngươi?
Thái Thủy Trạch nói:
- Ta à?
- Ngươi vẫn giống như trước chứ? Trước khi quyết chiến, vì muốn mình được thả lỏng, cho nên cố ý tìm một số chuyện để phân tâm. Ta với ngươi đã cùng nhau tác chiến không ít lần đúng không? Lần đó cùng Đào Hoa xã đi đối phó với Tứ Đại Danh Bổ, ngươi lại nghiên cứu đường hôn nhân nơi lòng bàn tay của mình và các huynh đệ đồng hành…
- Ta vốn chỉ xem cho mình, kết quả là mọi người đều muốn ta xem một chút.
- Có lần Thất Đạo Toàn Phong chúng ta đi đối phó với Cửu Đại Quỷ, ngươi lại nói rằng mình bị đau bụng.
- Ngày đó thật sự là bụng ta đau như xoắn.
- Nhưng ngươi lại rất say sưa, giống như là một loại hưởng thụ vậy.
- Đó cũng là bình thường, khi một người đang chịu cơn đau bị đứt tay, sẽ không nhớ tới chút đau đớn do muỗi chích.
- Lần đó hai người chúng ta mai phục tập kích Kim Đại Chu và Chu Đại Kim, ngươi lại nhìn một con rết, nhìn đến mức giống như ngây dại.
- Đó quả thật là một con rết xinh đẹp động lòng người.
- Nhưng đó chỉ là một con rết.
- Cho dù chỉ là một con sâu nho nhỏ, trời cao dựng nên vạn vật đều đẹp đến kinh người. Chỉ cần nhìn một đóa hoa, một cọng cỏ, một nhành cây, một chiếc lá, đều có vẻ đẹp làm cho người ta tán dương cả đời không hết.
- Cho nên vừa rồi ngươi mới nhìn kiến.
- Con kiến vĩ đại hơn con người.
- Vĩ đại?
- Bọn chúng đoàn kết hơn con người, hơn nữa lại không bị phân hóa, bọn chúng không chỉ vĩ đại mà còn mạnh hơn con người.
- Mạnh?
- Mỗi con trong bọn chúng đều có thể nâng những thứ nặng hơn bốn mươi lần so với chính mình. Còn con người chúng ta, ngoại trừ một số cao thủ luyện võ có thành tựu, chỉ với năng lực của bản thân thì móng không sắc bằng hổ, răng không nhọn bằng rắn, ngay cả cánh cũng không có. Con kiến có khả năng biết trước địa chấn, đất sụp, mưa lớn, hỏa hoạn và sét đánh, những thứ này chúng ta đều không có.
- Ta lại có một chút.
- Cho nên ta cũng thích quan sát ngươi.
- Nhưng ta lại không thích ngươi. Ta thấy ngươi ích kỷ, gặp chuyện thì trốn tránh, chỉ mong tự bảo vệ mình. Ngươi để huynh đệ bằng hữu đi trước, còn ngươi lui ra một bên, dùng nhiệt tình giả để làm vô tình thật, dùng lãnh khốc hại người để làm trò chơi giúp người. Ta đã nhìn thấu ngươi rồi.
Thái Thủy Trạch cúi thấp đầu xuống:
- Ta không mong sự tha thứ của ngươi.
Sau khi nói xong những lời này, hắn không nói gì nữa.
Lúc này lại vang lên tiếng hét thảm kinh tâm động phách của Chu Đại Khối Nhi.
Trương Thán biến sắc.
Thái Thủy Trạch lại trấn định:
- Hắn không phải gặp kẻ địch, chỉ là không biết lại đạp trúng cái gì rồi.
- Làm sao ngươi biết hắn không gặp nguy hiểm?
- Tiếng hét này giống y như lần trước hắn nhìn thấy một con rắn mối. Có một số người, bình thường luôn nhát gan sợ sệt, nhưng khi gặp phải đại địch thật sự, lại có thể dũng mãnh kiên định hơn bất cứ người nào.
- Đúng rồi. Giống như có một số người, bình thường luôn bình tĩnh trấn định, nhưng khi gặp phải chuyện lớn cần có dũng sắc hào tình, hắn lại chỉ có thể lấy ra háo sắc tuyệt tình.
Thái Thủy Trạch cười khổ.
Hắn biết Trương Thán vĩnh viễn sẽ không bỏ qua cho hắn.
Có một số người dễ dàng quên đi chuyện mình làm có lỗi với người khác, đây là loại người hạnh phúc.
Nhưng Thái Thủy Trạch hiển nhiên không phải, bởi vì hắn thường nhớ được sai lầm của mình.
Có một số người rất khó quên những chuyện có lỗi với người khác, đó là loại người bất hạnh.
Trương Thán hiển nhiên là một trong số đó.
Ít nhất khi nhớ tới Thái Thủy Trạch trong chiến dịch “Đài Tự Kỳ”, hắn lại nổi giận.
Chiến dịch đó vốn không cần Thất Đạo Toàn Phong ra tay.
Cửu liên minh hợp sức, muốn nuốt chửng Thích Hoa Văn đường.
Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì Thích Hoa Văn đường không nên quật khởi, còn đã quật khởi thì không thể không quy thuận “Thất bang Bát hội Cửu liên minh”.
Cho nên, Cửu liên minh đã dùng sức mạnh như nước lũ, muốn nuốt chửng lưu phái nho nhỏ nhưng trước giờ luôn nêu cao chính nghĩa này. Thích Hoa Văn đường một thân một mình, chỉ có hàng hoặc chiến.
Thích Hoa Văn đường trên dưới mười tám người thà chết không hàng. Đối mặt với dung nham như núi lửa bộc phát, cho dù hóa thành tro bụi cũng muốn cùng chết trong trận, vĩnh viễn không hối, chỉ sợ tiếc nuối.
Điều này đã gây nên cơn giận của xã trưởng Đào Hoa xã là Lại Tiếu Nga.
Nàng đi hỏi Tát Tinh Hào của Hổ minh trong Cửu liên minh:
- Tại sao các ngươi lại chèn ép Thích Hoa Văn đường?
Câu trả lời của Hổ minh là:
- Bởi vì bọn chúng không đủ lớn mạnh.
Nàng lại đi hỏi Vương Tha Nga của Long minh.
Câu trả lời của Long minh càng tuyệt hơn:
- Bởi vì chúng ta cao hứng.
Lại Tiếu Nga lập tức nói:
- Vậy nếu như chúng ta cao hứng, cũng có thể đứng về phía Thích Hoa Văn đường, đối phó với các ngươi chứ?
Vương Tha Nga cười lớn:
- Chúng ta tiêu diệt Thích Hoa Văn đường giống như Thái Sơn đè đầu, giết những phái nhỏ hệ nhỏ tổ chức nhỏ này giống như giết chết con kiến. Ngươi giúp bọn chúng là tự tìm đường chết.
Tát Tinh Hào cũng lớn cười:
- Lại Tiếu Nga, ngươi nên đi trông coi Đào Hoa xã của ngươi đi, xen vào chuyện người khác không có kết quả tốt đâu. Huống hồ phía ngươi muốn giúp chỉ là mấy con chuột võ lâm, lại có thể đắc tội với sư tử lão hổ, không đáng chút nào. Bọn chúng là chuột còn chúng ta mèo, thanh trừ bại hoại cho giang hồ là chuyện của chúng ta, không phải chuyện của ngươi. Ngươi cứ ngồi xem chúng ta làm sao đuổi tận giết tuyệt những tên tiểu bối không biết lượng sức, trốn ở trong hang này đi. Tốt nhất là ngươi giúp chúng ta đào hố chôn những con chuột này, giành lấy công lớn.
Nghe được lời của bọn họ, Lại Tiếu Nga nở nụ cười.
Trương Thán vĩnh viễn không quên được nụ cười của Lại đại tỷ.
Đó là nụ cười rất khí khái và đàn ông.
- Được, đã như vậy thì chúng ta sẽ giúp con chuột, mèo tới cắn mèo, chó tới cắn chó, người đến cũng phải cắn cho hắn mấy cái.
Giọng nói như chuông bạc của Lại Tiếu Nga vang lên:
- Ta giúp Thích Hoa Văn đường, đấu với các ngươi.
Tát Tinh Hào và Vương Tha Nga đều rất kinh ngạc:
- Quá ngu ngốc, quá hoang đường, quá không biết tự trọng!
- Tại sao ngươi muốn làm như vậy?
- Không vì gì cả. Các ngươi ỷ mạnh hiếp yếu, còn ta sẽ giúp kẻ yếu, ta cho rằng đó là một chuyện rất thú vị.
- Ngươi!
- Ngươi đừng hối hận!
Lại Tiếu Nga bình sinh làm việc, đương nhiên sẽ không hối hận.
Không hối hận chưa chắc đã là chuyện tốt, người không biết kiểm điểm cũng sẽ không hối hận; nhưng một người nếu có thể không hối hận và không hổ thẹn, đó mới thực sự là không hối không tiếc.
Nàng làm như vậy, không chỉ muốn đứng về phía chính nghĩa, đồng thời cũng đứng về phía kẻ yếu.
Nàng muốn khiêu chiến những cao thủ đương thời.
Các huynh đệ đều ủng hộ nàng.
Vì vậy cuối cùng ác đấu đã diễn ra. Đám người Trương Thán, Chu Đại Khối Nhi, Đao Hạ Lưu Đầu, Trương Than *, Tiểu Tuyết Y, Tề Tương Hảo đều muốn mời Thái Thủy Trạch tương trợ. Nhưng Thái Thủy Trạch lại nói “Thiên Hỏa thần đao” của hắn còn chưa luyện thành, đang đến bước ngoặt quan trọng, không thể nửa đường hủy bỏ, cho nên không thể cùng nhau vượt qua nguy gian. Khai chiến không lâu, Đào Hoa xã và Thích Hoa Văn đường hoàn toàn không chịu nổi thế công dời non lấp biển, chỉ có thể vừa lui vừa chiến. Có một lần bọn họ chạy trốn đến Hắc Diện Thái gia, Trương Thán xin Thái Thủy Trạch để đám huynh đệ tỷ muội mắc nạn này tránh một thời gian, còn xin hắn mời thêm những cao thủ khác của Hắc Diện Thái gia đến giúp đánh lui kẻ địch. Nhưng những điều này đều bị Thái Thủy Trạch lần lượt từ chối, lý do là:
- Cha mẹ huynh đệ tỷ muội của ta, tuy sinh ra và lớn lên tại “Binh khí đại vương Hắc Diện Thái gia”, nhưng đều không phải là người trong võ lâm. Ta không thể nhúng tay vào thị phi ân oán giang hồ để bọn họ bị liên lụy.
Thế là hắn đã không ra tay, cũng không chứa chấp.
Vì vậy Trương Thán khinh bỉ hắn, căm ghét hắn. May mà lúc đó có Lại đại tỷ ngăn cản:
- Không chừng hắn cũng có nỗi khổ khó nói. Làm một hiệp đạo, có thể vì chính nghĩa không sợ nguy hiểm, nhưng không thể bắt người khác cũng hi sinh thân mình. Chỉ cần hắn không giết ngược một đao, cho dù không phải là huynh đệ của chúng ta, cũng có thể xem là bằng hữu.
Lần đó, nếu không nhờ có đám người “Cửu Đại Quan Đao” Long Phóng Khiếu trợ giúp, có lẽ Đào Hoa xã và Thích Hoa Văn đường đã bị diệt rồi.
Nhưng Trương Thán vẫn không thể tha thứ cho Thái Thủy Trạch, bởi vì hắn từng thật lòng xem đối phương là huynh đệ của mình.
Huynh đệ không giống như bằng hữu. Ngươi có thể quan tâm đến bằng hữu, nhưng sẽ bán mạng vì huynh đệ.
Huynh đệ không ai làm như vậy.
Từ đó Trương Thán xem thường Thái Thủy Trạch, không muốn ở cùng với hắn. Mấy năm nay, Thái Thủy Trạch lần nữa xông pha giang hồ, chẳng biết có phải vì duyên phận hay không, lại luôn luôn đụng mặt Trương Thán, mỗi lần Trương Thán đều mượn cớ tránh né.
Lần này lại không tránh được.
Bọn họ chẳng những cùng một trận tuyến, hơn nữa còn cùng một tổ hợp, đồng thời lại cùng nhau ở trong một ngôi chùa để mai phục kẻ địch.
Bọn họ cùng ở trong ngôi chùa nào?
Lão Lâm tự trên đỉnh Điềm sơn.
Bọn họ cùng ở nơi nào trong chùa?
Một nơi mà kẻ địch sẽ không phát hiện ra bọn họ.
Đó là nơi nào?
Lúc này kẻ địch đã bắt đầu tiến vào trong chùa.
Bọn họ nhìn thấy kẻ địch lặng lẽ tiến vào đại điện trong chùa, kéo ra hai chiếc bóng thật dài.
Một người giống như trên tay cầm một con rắn đang quay cuồng, xoay chuyển, lưu động, ngọ nguậy.
Con rắn màu đen kia lại không phát ra âm thanh.
Một người khác, roi trên tay chiếu rọi ánh nến trong miếu đường, sáng rực giống như trước mắt liên tục có những vụ nổ bừng lên ánh vàng.
Đó là Tư Mã, còn có Tư Đồ.
Hai người tiến vào phật điện.
Bọn họ hiển nhiên không phát hiện ra Trương Thán và Thái Thủy Trạch.
Thái Thủy Trạch và Trương Thán lại nhìn thấy bọn họ.
Hai người rốt cuộc là trốn ở đâu, mới có thể theo dõi nhất cử nhất động của kẻ địch, hơn nữa còn nhìn thấy rõ ràng, nhưng kẻ địch lại không thể phát hiện được bọn họ?
Tư Đồ và Tư Mã vừa vào phật điện liền bắt đầu cảm giác, có người đang nhìn chăm chú vào bọn họ.
Nhưng người ở đâu?
Hai người nhanh chóng quan sát chung quanh.
Không có ai.
Nhưng bọn họ đối phó với kẻ địch nhiều năm, từng trải qua sóng to gió lớn trong giang hồ, tin rằng cảm giác của mình sẽ không sai.
Cảm giác được kẻ địch tồn tại nhưng lại không tìm được, đó chính là địch ở trong tối còn ta ở ngoài sáng, là tình cảnh rất bất lợi.
Ngoại trừ cửa mà bọn họ vừa tiến vào, còn có ba lối ra khác.
Tư Đồ cười nói:
- Xem ra là có đường sống.
Tư Mã nói tiếp:
- Nhưng chúng ta giống như đã vào trong cục.
Tư Đồ nói:
- Vào cục mới có thể phá cục.
Tư Mã nói:
- Chỉ sợ là người trong cục mơ hồ.
Tư Đồ nói:
- Nếu không muốn người trong cục mơ hồ, có một biện pháp.
Tư Mã nói:
- Đó là phải cải tử hoàn sinh.
Tư Đồ nói:
- Chỉ cần tìm một người chết thay, chúng ta sẽ có thể sống tiếp.
Tư Mã nói:
- Cho nên tử cục vào tay chúng ta, cũng phải biến thành sinh cục.
Tư Đồ nói:
- Nếu như nơi này thật sự có bố cục của kẻ địch, vậy thì lần này chúng ta có thể đập nát cục của hắn; còn nếu như không có, thử một lần này cũng nhất định có thể biết được.
Tư Mã nói:
- Vì vậy đối với chúng ta, người có thể xoay chuyển càn khôn thì vĩnh viễn có thể nắm giữ sinh cục, phá tan tử cục.
Chú thích:
* Trong Đào Hoa xã có hai người cùng tên Trương Thán, cách đọc giống nhau nhưng viết thì khác nhau. Để dễ phân biệt nên mình sẽ giữ nguyên cái tên “Phạn Vương” Trương Thán, còn người kia sẽ đổi thành Trương Than.