Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 3
Trong cơn hoảng hốt, Sở Tấn phảng phất nhìn thấy thiếu niên Quý Thiên Trạch mười mấy năm trước, khi đó gã cũng đứng ở cửa như vậy rồi nói với anh: "Tiểu Tấn, chúng ta về nhà đi."
Sở Tấn nhớ ngày hôm qua gặp phải nhóm học sinh cao trung, các thiếu niên không buồn không lo trắng noãn sạch sẽ giống như tờ giấy, có lẽ anh cũng đã từng như vậy, dâng trái tim của mình đến trước mặt Quý Thiên Trạch, bị chà đạp mọi cách, trở nên dơ bẩn không chịu nỗi. Cho dù bị đạp lên mấy đạp cũng không xấu hổ, chẳng cần che chở.
Còn Quý Thiên Trạch đã thành một bộ dạng khác, trở nên lõi đời khôn khéo, mặt mày đáng ghét.
Sở Tấn rất mờ mịt, anh trước đây lại yêu người này sao? Người đàn ông này ích kỷ cay nghiệt? Tình yêu ngốc nghếch không oán không tiếc bỏ ra mười năm thanh xuân, còn không cầu mong đáp lại?
{Truyện được edit bởi Huỳnh JJ. Được post duy nhất tại Wattpad: HuynhJJ. Những nơi post ngoài HuynhJJ đều là ăn cắp. Đề nghị ngừng đọc truyện ở nơi khác ngoài wattpad: HuynhJJ}
Trên đời này còn có người nào ngu xuẩn như anh sao?
Trang Hãn Học kỳ thực có nghe một ít về cuộc sống riêng của Sở Tấn, đồn đại rất nhiều, đều rất khó nghe.
Đàn ông gần ba mươi tuổi cuộc sống riêng có thể sạch sẽ sao? Chưa bao giờ bính phụ nữ? Thậm chí đồng nghiệp nữ lấy lòng anh đều thờ ơ không động lòng?
Đều là đàn ông, trên đời nào có Liễu Hạ Huệ?
Không phải có bệnh liệt dương, thì chính là gay!
Trong đầu Trang Hãn Học đột nhiên bừng tỉnh, nhanh chóng thả tay đang ôm Sở Tấn, hắn tuy rằng là công tử bột, nhưng cũng không muốn làm tiểu tam xen giữa một cặp gay, liên tục phủ nhận: "Tiên sinh anh hiểu lầm rồi, tôi chỉ là ông chủ của Sở Tấn."
"Ảnh đột nhiên muốn từ chức. Tôi rất khổ não, nên van cầu ảnh ở lại."
Sở Tấn cảm thấy thật hoang đường, tại sao phải nói chuyện đó với Quý Thiên Trạch, dường như họ Quý chính là bạn trai anh vậy.
Sở Tấn lấy lại tinh thần, nhìn về phía Trang Hãn Học, nói với hắn: "Giải thích với anh ta làm cái gì?"
Quý Thiên Trạch thế mới biết chính mình hiểu lầm Sở Tấn, không được tự nhiên nói ra: "Cậu không thể nói chuyện đàng hoàng sao? Tôi hiểu lầm cậu là tôi không tốt, ngữ khí cậu dễ nghe chút, tôi cũng không đến nỗi sai."
Sở Tấn lạnh mặt chống trả: "Coi như tôi thật sự yêu đương với người khác thì có liên quan gì tới anh? Chúng ta trước đây cũng chỉ là bạn, hiện tại cả bạn bè cũng không phải, anh dựa vào cái gì quản tôi?"
Quý Thiên Trạch bị Sở Tấn chọt đúng chỗ đau, gã từ lâu đã quen với một Sở Tấn dịu ngoan, bây giờ Sở Tấn như bị người khác nhập, đầy người gai nhọn, ai muốn chạm vào anh, cần phải quấn lại bàn tay đầy máu tươi. Trên đời hai người ở chung, đều là người cứng ta mềm, người mềm ta cứng, Sở Tấn cứng rắn như vậy, Quý Thiên Trạch liền mềm giọng: "Tôi có lòng tốt, cậu cần gì phải như vậy? Tôi chỉ là muốn nói xin lỗi cậu, ai cho cậu lằng nhà lằng nhằng với người khác chứ."
Gã không phải không biết rằng Sở Tấn yêu thích mình, nhưng gã là thẳng nam, gã làm sao có thể tiếp thu Sở Tấn? Nhưng Sở Tấn yêu thích người khác, gã cũng không thể nào tiếp thu được.
Đây là chuyện hoang đường nhất trên đời. Sở Tấn đột nhiên lửa giận bốc cao ba trượng: "Tôi cần lòng tốt của anh sao? Anh chừng nào thì biết lo lắng cho tôi? Hiện tại anh lại nói với tôi những lời này?"
Thân thể anh không thoải mái không phải mới ngày một ngày hai, Quý Thiên Trạch không quan tâm tới một câu, anh chạy tới bệnh viện làm kiểm tra mấy lần, Quý Thiên Trạch chưa bao giờ phát hiện, chỉ cho là anh tăng ca, oán giận anh không rãnh tới làm việc vặt! Mẹ nó còn có mặt mũi nói lo lắng cho mình!
Buồn cười, buồn cười quá đi.
Sở Tấn chưa bao giờ phát hỏa với gã lớn như vậy, như là thật sự muốn cắt đứt với gã, Quý Thiên Trạch nói: "Cho nên không phải tôi tới tìm cậu rồi sao?"
"Tôi, tôi xin lỗi cậu còn không được sao?"
Sở Tấn nghĩ, nếu ngày hôm qua Quý Thiên Trạch xuống nước với mình, nói không chắc anh đã tiện hề hề mà quay đầu lại rồi, Sở Tấn lui một bước: "Quá trễ."
Quý Thiên Trạch vô cùng phiền muộn, Sở Tấn còn muốn gã làm gì? Gã đã chủ động xin lỗi, trước đây cho dù có mâu thuẫn, gã hơi hơi chịu thua, Sở Tấn sẽ tha thứ gã. Làm sao lại không có hiệu quả? Tại sao vậy chứ?
Gã cho là Sở Tấn bị mình nắm gọn trong lòng bàn tay, mặc gã xoa tròn bóp dẹp, tại sao đột nhiên lại phản nghịch?
Nhất thời tình thế cấp bách, Quý Thiên Trạch bật thốt lên câu hỏi: "Cậu không thích tôi nữa sao?"
Sở Tấn cười lạnh: "Hóa ra anh cũng biết trước đây tôi thích anh? Tôi còn tưởng rằng anh muốn giả vờ đến chết đấy?"
Quý Thiên Trạch thực sự không hiểu: "Đến cùng cậu giận cái gì? Ngày hôm qua không phải cũng giống như lúc thường? Cậu không hiểu ra sao đã giận tôi rồi."
Gã nói mãi cũng có chút nóng giận, gã không muốn rơi vào thế yếu bị Sở Tấn bắt bí: "Tôi không giả vờ, tôi chỉ là không nhắc đến mà thôi. Hơn nữa, tôi cũng không cần cậu yêu thích tôi, là cậu đơn phương thích tôi, rồi bỗng nhiên tự ý không thích nữa, còn quay lại trách tôi không thích cậu! Là cậu tự nguyện thích, tôi cũng không ép buộc cậu."
Từng chữ đều đâm vào lòng.
"Đúng vậy, tôi đáng bị coi thường." Sở Tấn nở nụ cười, "Trách tôi, anh một chút cũng không có sai, vậy xin anh giơ chân cao quý, bước ra khỏi cửa nhà tôi, sau này cũng đừng đến nữa."
Quý Thiên Trạch không muốn tuyệt giao, nhưng không ăn nói khép nép được, vẫn luôn là Sở Tấn làm gã vui lòng, gã căn bản không biết phải làm sao để lấy lòng Sở Tấn. Gã bực cả một ngày, ngày hôm nay đi mua quà cho Sở Tấn, đi dạo một vòng khu mua sắm, cũng không biết được Sở Tấn thích gì, chắc là gã đưa cái gì Sở Tấn cũng sẽ thích thôi.
Sở Tấn nhìn gã, đáy lòng không một gợn sóng, anh không có quá nhiều oán giận, chỉ cảm thấy buồn bực. Đối mặt với sống chết, thì yêu hận tình thù có là cái gì? Anh đã lãng phí một nửa cuộc đời trên người Quý Thiên Trạch rồi, chẳng lẽ còn phải tiếp tục nữa sao? Quý Thiên Trạch với anh, như là một tờ cổ phiếu không có giao dịch, anh kỳ thực nên sớm bứt ra để ngừng thiệt hại, thế nhưng đầu tư vào quá lâu quá nhiều, cứ mãi do dự, cứ bị u mê, cuối cùng là thua lỗ.
Sở Tấn đuổi gã: "Anh còn không đi?"
Quý Thiên Trạch buồn bực mất tập trung, không thể ứng phó: "Sao cậu lại biến thành như vậy?"
Sở Tấn lạnh lùng vô tình: "Tôi không hề thay đổi, tôi vẫn luôn như vậy, ở trước mặt anh tôi mới phải giả vờ. Mang lên lớp mặt nạ khác, đừng xuất hiện ở trước mặt tôi nữa."
Quý Thiên Trạch bị tức đến cười: "Được, được lắm, cậu nhớ kỹ lời mình nói."
Sở Tấn nói: "Tôi nhớ rất rõ ràng."
Một hồi ác chiến, lưỡng bại câu thương*.
(*) Ý của câu thành ngữ này là chỉ trong cuộc giành giật, cả hai bên đều bị tổn thương, chẳng có bên nào được lợi cả.
Câu thành ngữ này có xuất xứ từ “Sử ký - Truyện Trương Nghi Liệt”
Sở Tấn đỡ cửa thở dốc, cảm thấy ngực và bụng dưới mơ hồ đau đớn.
Một lúc sau, nghe thấy tiếng vang kèn kẹt, Sở Tấn quay đầu lại, nhìn thấy Trang Hãn Học đang ngồi ở ghế sô pha, ăn hộp điểm tâm trên khay trà, bên trong đã ít đi nửa hộp.
Sở Tấn sửng sốt: "Cậu còn chưa đi?" Bị Quý Thiên Trạch gây chú ý, quên mất còn có người.
Trang Hãn Học cười cười, vỗ vỗ đồ văn dính trên tay, ngượng ngùng nói: "Ăn đến khô cả miệng, có nước trái cây không? Làm phiền rót cho em một ly, tốt nhất là nước dừa."
Sở Tấn: "..."
Sở Tấn: "Cút."
Trang Hãn Học ôm chặt ghế sô pha, chính trực nói: "Anh Sở, em nhất định sẽ giúp anh giữ kín bí mật!"
Sở Tấn gỡ xuống kính mắt: "Cậu đang uy hiếp tôi?"
Trang Hãn Học lắc đầu liên tục: "Không dám, không dám... Nếu như anh đồng ý về công ty, em sẽ giới thiệu một người bạn trai tốt cho anh."
Sở Tấn tức giận đến bật cười: "A, cậu cũng mau cút."
Trang Hãn Học tiếp tục chơi xấu: "Không sao, ngày mai em còn tới tìm anh..."
Sở Tấn trào phúng: "Cậu cho rằng tôi sẽ rơi vào bẫy của cậu cho cậu vào cửa?"
Lại bắt đầu giằng co.
Trang Hãn Học khóc lóc van nài mà nói: "Anh Sở, anh Sở, dù thế nào anh cũng phải cho em một lý do! Không thì em sẽ không từ bỏ ý định."
Sở Tấn thực sự hết cách, buông tay ra, căm tức nói: "Bởi vì tôi sắp chết rồi! Nguyên nhân này cậu hài lòng chưa?"
Trang Hãn Học ngơ ngác: "Có ý gì?"
Sở Tấn lạnh mặt, hít sâu một hơi, âm thanh hạ thấp, từng chữ rõ ràng, ngữ khí hờ hững, như đang nói chuyện của người khác: "Ý trên mặt chữ, tôi mắc bệnh nan y, bác sĩ nói tôi chỉ còn sống nửa năm."
Trong phòng tức thì trở nên yên tĩnh chết lặng.
Một cơn gió thổi tới, bức rèm cửa sổ vang vọng thành tiếng.
{Truyện được edit bởi Huỳnh JJ. Được post duy nhất tại Wattpad: HuynhJJ. Những nơi post ngoài HuynhJJ đều là ăn cắp. Đề nghị ngừng đọc truyện ở nơi khác ngoài wattpad: HuynhJJ}
Trang Hãn Học ngốc ngốc đứng yên thật lâu, muốn nói lại thôi: "... Xin lỗi."
"Có thể cút chưa?" Sở Tấn khép lại hai mắt, hít sâu, cố nén giận, "Không nên ép tôi nói ra, tôi ghét nhất người khác dùng loại ánh mắt này nhìn tôi."
Trang Hãn Học tâm tình phức tạp, cuối cùng ngoan ngoãn đứng dậy rời đi, đi tới cạnh cửa, thì dừng lại: "Em tìm bác sĩ cho anh? Trị bệnh xong anh lại về công ty."
Sở Tấn nhịn không nỗi nữa, cầm hoa quả trên bàn trà phang hắn: "Cậu có phiền hay không?"
Trang Hãn Học chạy vội: "Được, được, em đi."
Chọi thêm một quả táo tây, Sở Tấn dữ dằn mắng: "Không được nói cho người khác biết!"
Trang Hãn Học nói thầm: "Thật sự không giống người sắp chết chút nào."
Sở Tấn cảm thấy rất khó chịu, không gian cũ làm cho anh nghẹt thở, phong bế như quan tài, anh không tiếp tục chờ nữa.
Sở Tấn lên mạng đặt một phòng tổng thống trong khách sạn 5 sao, ngày hôm sau đã sớm xuất phát, sau đó bẻ gãy thẻ sim, đổi số không ai biết.
Sở Tấn buổi trưa đến khách sạn, anh muốn đi chơi, cũng không biết nên đi đâu.
Anh thành thật đứng đắn qua hai mươi chín năm, chưa bao giờ phóng túng hưởng thụ, đi chơi cũng không biết.
Sở Tấn nín một hơi, nói chung chỉ là tầm hoan mua vui, có cái gì khó?
Anh nghĩ tới nghĩ lui, tiếc nuối nhất từ lúc sinh ra cho đến bây giờ là chỉ sống như một linh mục, đến tuổi này vẫn còn là xử nam, anh không muốn đến chết vẫn là một lão xử nam.
Anh ở hồng trần thế tục lăn lê bò lết nhiều năm như vậy, chưa từng làm, nhưng cũng đã gặp.
Sở Tấn bấm một dãy số, trước đây anh tới thành phố này, nhận thức một người, làm kẻ dắt mối, Sở Tấn đặt hàng: "Tôi muốn một suất ca, phải trẻ tuổi anh tuấn, không quá 25 tuổi, công phu trên giường tốt. Giá tiền không thành vấn đề."
Đối phương lấy được tiền đặt cọc: "Buổi tối hãy đến. Anh ở phòng nào?"
Sở Tấn nói: "2509."
Đèn rực rỡ sáng lên.
Một chiếc xe máy màu đen bạc như một tia chớp, thật nhanh xuyên qua đường phố, cuối cùng dừng lại ở cửa quán bar. Một đôi chân dài rơi xuống đất, chống đỡ xe, hắn lấy xuống mũ bảo hiểm, lộ ra một gương mặt tuấn mỹ khỏi chê.
Người giữ xe tiến lên, hắn ném chiếc chìa khóa cùng mũ bảo hiểm cho người nọ, để người nọ đi đậu xe, mặt lạnh tự mình vào.
Hắn nhìn qua năm nay chừng hai mươi lăm tuổi, người đàn ông, mới vừa mất đi sự non nớt, không thành thục thái quá, còn mang theo hơi thở sạch sẽ của thiếu niên, áo da, quần bò, giày thể thao, bao tay da màu đen, quần áo nhìn tựa hồ phản nghịch, nhưngvkhông có nhuộm tóc, cũng không có bấm tai đeo vòng cổ.
Một người không hề cố tình che đậy, như con sói cô độc hoang dã khó thuần.
Hắn đi quầy bar cầm chìa khóa phòng trước.
"2506, tầng 25."
Hắn không lên lầu, đi đến quán bar phụ cận uống rượu giải sầu trước, cảm thấy uống đủ mới trở về khách sạn.
Tìm tới một gian phòng.
Không biết tại sao mở cửa không ra, chất rượu làm cho đầu óc có chút không rõ ràng, hắn gõ cửa.
Có người mở cửa cho hắn, một nam nhân đứng ở bên trong cửa, nhìn thấy hắn, thật sự giống như hơi sốt sắng, ra tay kéo hắn vào.
"?"
Tay Sở Tấn có chút phát run, ở đáy lòng chê cười sự lúng túng của mình, trấn định xuống, rồi nói: "Vào đi."
- --Nghe ông thụ chửi người vui gì đâu ah!?
Sở Tấn nhớ ngày hôm qua gặp phải nhóm học sinh cao trung, các thiếu niên không buồn không lo trắng noãn sạch sẽ giống như tờ giấy, có lẽ anh cũng đã từng như vậy, dâng trái tim của mình đến trước mặt Quý Thiên Trạch, bị chà đạp mọi cách, trở nên dơ bẩn không chịu nỗi. Cho dù bị đạp lên mấy đạp cũng không xấu hổ, chẳng cần che chở.
Còn Quý Thiên Trạch đã thành một bộ dạng khác, trở nên lõi đời khôn khéo, mặt mày đáng ghét.
Sở Tấn rất mờ mịt, anh trước đây lại yêu người này sao? Người đàn ông này ích kỷ cay nghiệt? Tình yêu ngốc nghếch không oán không tiếc bỏ ra mười năm thanh xuân, còn không cầu mong đáp lại?
{Truyện được edit bởi Huỳnh JJ. Được post duy nhất tại Wattpad: HuynhJJ. Những nơi post ngoài HuynhJJ đều là ăn cắp. Đề nghị ngừng đọc truyện ở nơi khác ngoài wattpad: HuynhJJ}
Trên đời này còn có người nào ngu xuẩn như anh sao?
Trang Hãn Học kỳ thực có nghe một ít về cuộc sống riêng của Sở Tấn, đồn đại rất nhiều, đều rất khó nghe.
Đàn ông gần ba mươi tuổi cuộc sống riêng có thể sạch sẽ sao? Chưa bao giờ bính phụ nữ? Thậm chí đồng nghiệp nữ lấy lòng anh đều thờ ơ không động lòng?
Đều là đàn ông, trên đời nào có Liễu Hạ Huệ?
Không phải có bệnh liệt dương, thì chính là gay!
Trong đầu Trang Hãn Học đột nhiên bừng tỉnh, nhanh chóng thả tay đang ôm Sở Tấn, hắn tuy rằng là công tử bột, nhưng cũng không muốn làm tiểu tam xen giữa một cặp gay, liên tục phủ nhận: "Tiên sinh anh hiểu lầm rồi, tôi chỉ là ông chủ của Sở Tấn."
"Ảnh đột nhiên muốn từ chức. Tôi rất khổ não, nên van cầu ảnh ở lại."
Sở Tấn cảm thấy thật hoang đường, tại sao phải nói chuyện đó với Quý Thiên Trạch, dường như họ Quý chính là bạn trai anh vậy.
Sở Tấn lấy lại tinh thần, nhìn về phía Trang Hãn Học, nói với hắn: "Giải thích với anh ta làm cái gì?"
Quý Thiên Trạch thế mới biết chính mình hiểu lầm Sở Tấn, không được tự nhiên nói ra: "Cậu không thể nói chuyện đàng hoàng sao? Tôi hiểu lầm cậu là tôi không tốt, ngữ khí cậu dễ nghe chút, tôi cũng không đến nỗi sai."
Sở Tấn lạnh mặt chống trả: "Coi như tôi thật sự yêu đương với người khác thì có liên quan gì tới anh? Chúng ta trước đây cũng chỉ là bạn, hiện tại cả bạn bè cũng không phải, anh dựa vào cái gì quản tôi?"
Quý Thiên Trạch bị Sở Tấn chọt đúng chỗ đau, gã từ lâu đã quen với một Sở Tấn dịu ngoan, bây giờ Sở Tấn như bị người khác nhập, đầy người gai nhọn, ai muốn chạm vào anh, cần phải quấn lại bàn tay đầy máu tươi. Trên đời hai người ở chung, đều là người cứng ta mềm, người mềm ta cứng, Sở Tấn cứng rắn như vậy, Quý Thiên Trạch liền mềm giọng: "Tôi có lòng tốt, cậu cần gì phải như vậy? Tôi chỉ là muốn nói xin lỗi cậu, ai cho cậu lằng nhà lằng nhằng với người khác chứ."
Gã không phải không biết rằng Sở Tấn yêu thích mình, nhưng gã là thẳng nam, gã làm sao có thể tiếp thu Sở Tấn? Nhưng Sở Tấn yêu thích người khác, gã cũng không thể nào tiếp thu được.
Đây là chuyện hoang đường nhất trên đời. Sở Tấn đột nhiên lửa giận bốc cao ba trượng: "Tôi cần lòng tốt của anh sao? Anh chừng nào thì biết lo lắng cho tôi? Hiện tại anh lại nói với tôi những lời này?"
Thân thể anh không thoải mái không phải mới ngày một ngày hai, Quý Thiên Trạch không quan tâm tới một câu, anh chạy tới bệnh viện làm kiểm tra mấy lần, Quý Thiên Trạch chưa bao giờ phát hiện, chỉ cho là anh tăng ca, oán giận anh không rãnh tới làm việc vặt! Mẹ nó còn có mặt mũi nói lo lắng cho mình!
Buồn cười, buồn cười quá đi.
Sở Tấn chưa bao giờ phát hỏa với gã lớn như vậy, như là thật sự muốn cắt đứt với gã, Quý Thiên Trạch nói: "Cho nên không phải tôi tới tìm cậu rồi sao?"
"Tôi, tôi xin lỗi cậu còn không được sao?"
Sở Tấn nghĩ, nếu ngày hôm qua Quý Thiên Trạch xuống nước với mình, nói không chắc anh đã tiện hề hề mà quay đầu lại rồi, Sở Tấn lui một bước: "Quá trễ."
Quý Thiên Trạch vô cùng phiền muộn, Sở Tấn còn muốn gã làm gì? Gã đã chủ động xin lỗi, trước đây cho dù có mâu thuẫn, gã hơi hơi chịu thua, Sở Tấn sẽ tha thứ gã. Làm sao lại không có hiệu quả? Tại sao vậy chứ?
Gã cho là Sở Tấn bị mình nắm gọn trong lòng bàn tay, mặc gã xoa tròn bóp dẹp, tại sao đột nhiên lại phản nghịch?
Nhất thời tình thế cấp bách, Quý Thiên Trạch bật thốt lên câu hỏi: "Cậu không thích tôi nữa sao?"
Sở Tấn cười lạnh: "Hóa ra anh cũng biết trước đây tôi thích anh? Tôi còn tưởng rằng anh muốn giả vờ đến chết đấy?"
Quý Thiên Trạch thực sự không hiểu: "Đến cùng cậu giận cái gì? Ngày hôm qua không phải cũng giống như lúc thường? Cậu không hiểu ra sao đã giận tôi rồi."
Gã nói mãi cũng có chút nóng giận, gã không muốn rơi vào thế yếu bị Sở Tấn bắt bí: "Tôi không giả vờ, tôi chỉ là không nhắc đến mà thôi. Hơn nữa, tôi cũng không cần cậu yêu thích tôi, là cậu đơn phương thích tôi, rồi bỗng nhiên tự ý không thích nữa, còn quay lại trách tôi không thích cậu! Là cậu tự nguyện thích, tôi cũng không ép buộc cậu."
Từng chữ đều đâm vào lòng.
"Đúng vậy, tôi đáng bị coi thường." Sở Tấn nở nụ cười, "Trách tôi, anh một chút cũng không có sai, vậy xin anh giơ chân cao quý, bước ra khỏi cửa nhà tôi, sau này cũng đừng đến nữa."
Quý Thiên Trạch không muốn tuyệt giao, nhưng không ăn nói khép nép được, vẫn luôn là Sở Tấn làm gã vui lòng, gã căn bản không biết phải làm sao để lấy lòng Sở Tấn. Gã bực cả một ngày, ngày hôm nay đi mua quà cho Sở Tấn, đi dạo một vòng khu mua sắm, cũng không biết được Sở Tấn thích gì, chắc là gã đưa cái gì Sở Tấn cũng sẽ thích thôi.
Sở Tấn nhìn gã, đáy lòng không một gợn sóng, anh không có quá nhiều oán giận, chỉ cảm thấy buồn bực. Đối mặt với sống chết, thì yêu hận tình thù có là cái gì? Anh đã lãng phí một nửa cuộc đời trên người Quý Thiên Trạch rồi, chẳng lẽ còn phải tiếp tục nữa sao? Quý Thiên Trạch với anh, như là một tờ cổ phiếu không có giao dịch, anh kỳ thực nên sớm bứt ra để ngừng thiệt hại, thế nhưng đầu tư vào quá lâu quá nhiều, cứ mãi do dự, cứ bị u mê, cuối cùng là thua lỗ.
Sở Tấn đuổi gã: "Anh còn không đi?"
Quý Thiên Trạch buồn bực mất tập trung, không thể ứng phó: "Sao cậu lại biến thành như vậy?"
Sở Tấn lạnh lùng vô tình: "Tôi không hề thay đổi, tôi vẫn luôn như vậy, ở trước mặt anh tôi mới phải giả vờ. Mang lên lớp mặt nạ khác, đừng xuất hiện ở trước mặt tôi nữa."
Quý Thiên Trạch bị tức đến cười: "Được, được lắm, cậu nhớ kỹ lời mình nói."
Sở Tấn nói: "Tôi nhớ rất rõ ràng."
Một hồi ác chiến, lưỡng bại câu thương*.
(*) Ý của câu thành ngữ này là chỉ trong cuộc giành giật, cả hai bên đều bị tổn thương, chẳng có bên nào được lợi cả.
Câu thành ngữ này có xuất xứ từ “Sử ký - Truyện Trương Nghi Liệt”
Sở Tấn đỡ cửa thở dốc, cảm thấy ngực và bụng dưới mơ hồ đau đớn.
Một lúc sau, nghe thấy tiếng vang kèn kẹt, Sở Tấn quay đầu lại, nhìn thấy Trang Hãn Học đang ngồi ở ghế sô pha, ăn hộp điểm tâm trên khay trà, bên trong đã ít đi nửa hộp.
Sở Tấn sửng sốt: "Cậu còn chưa đi?" Bị Quý Thiên Trạch gây chú ý, quên mất còn có người.
Trang Hãn Học cười cười, vỗ vỗ đồ văn dính trên tay, ngượng ngùng nói: "Ăn đến khô cả miệng, có nước trái cây không? Làm phiền rót cho em một ly, tốt nhất là nước dừa."
Sở Tấn: "..."
Sở Tấn: "Cút."
Trang Hãn Học ôm chặt ghế sô pha, chính trực nói: "Anh Sở, em nhất định sẽ giúp anh giữ kín bí mật!"
Sở Tấn gỡ xuống kính mắt: "Cậu đang uy hiếp tôi?"
Trang Hãn Học lắc đầu liên tục: "Không dám, không dám... Nếu như anh đồng ý về công ty, em sẽ giới thiệu một người bạn trai tốt cho anh."
Sở Tấn tức giận đến bật cười: "A, cậu cũng mau cút."
Trang Hãn Học tiếp tục chơi xấu: "Không sao, ngày mai em còn tới tìm anh..."
Sở Tấn trào phúng: "Cậu cho rằng tôi sẽ rơi vào bẫy của cậu cho cậu vào cửa?"
Lại bắt đầu giằng co.
Trang Hãn Học khóc lóc van nài mà nói: "Anh Sở, anh Sở, dù thế nào anh cũng phải cho em một lý do! Không thì em sẽ không từ bỏ ý định."
Sở Tấn thực sự hết cách, buông tay ra, căm tức nói: "Bởi vì tôi sắp chết rồi! Nguyên nhân này cậu hài lòng chưa?"
Trang Hãn Học ngơ ngác: "Có ý gì?"
Sở Tấn lạnh mặt, hít sâu một hơi, âm thanh hạ thấp, từng chữ rõ ràng, ngữ khí hờ hững, như đang nói chuyện của người khác: "Ý trên mặt chữ, tôi mắc bệnh nan y, bác sĩ nói tôi chỉ còn sống nửa năm."
Trong phòng tức thì trở nên yên tĩnh chết lặng.
Một cơn gió thổi tới, bức rèm cửa sổ vang vọng thành tiếng.
{Truyện được edit bởi Huỳnh JJ. Được post duy nhất tại Wattpad: HuynhJJ. Những nơi post ngoài HuynhJJ đều là ăn cắp. Đề nghị ngừng đọc truyện ở nơi khác ngoài wattpad: HuynhJJ}
Trang Hãn Học ngốc ngốc đứng yên thật lâu, muốn nói lại thôi: "... Xin lỗi."
"Có thể cút chưa?" Sở Tấn khép lại hai mắt, hít sâu, cố nén giận, "Không nên ép tôi nói ra, tôi ghét nhất người khác dùng loại ánh mắt này nhìn tôi."
Trang Hãn Học tâm tình phức tạp, cuối cùng ngoan ngoãn đứng dậy rời đi, đi tới cạnh cửa, thì dừng lại: "Em tìm bác sĩ cho anh? Trị bệnh xong anh lại về công ty."
Sở Tấn nhịn không nỗi nữa, cầm hoa quả trên bàn trà phang hắn: "Cậu có phiền hay không?"
Trang Hãn Học chạy vội: "Được, được, em đi."
Chọi thêm một quả táo tây, Sở Tấn dữ dằn mắng: "Không được nói cho người khác biết!"
Trang Hãn Học nói thầm: "Thật sự không giống người sắp chết chút nào."
Sở Tấn cảm thấy rất khó chịu, không gian cũ làm cho anh nghẹt thở, phong bế như quan tài, anh không tiếp tục chờ nữa.
Sở Tấn lên mạng đặt một phòng tổng thống trong khách sạn 5 sao, ngày hôm sau đã sớm xuất phát, sau đó bẻ gãy thẻ sim, đổi số không ai biết.
Sở Tấn buổi trưa đến khách sạn, anh muốn đi chơi, cũng không biết nên đi đâu.
Anh thành thật đứng đắn qua hai mươi chín năm, chưa bao giờ phóng túng hưởng thụ, đi chơi cũng không biết.
Sở Tấn nín một hơi, nói chung chỉ là tầm hoan mua vui, có cái gì khó?
Anh nghĩ tới nghĩ lui, tiếc nuối nhất từ lúc sinh ra cho đến bây giờ là chỉ sống như một linh mục, đến tuổi này vẫn còn là xử nam, anh không muốn đến chết vẫn là một lão xử nam.
Anh ở hồng trần thế tục lăn lê bò lết nhiều năm như vậy, chưa từng làm, nhưng cũng đã gặp.
Sở Tấn bấm một dãy số, trước đây anh tới thành phố này, nhận thức một người, làm kẻ dắt mối, Sở Tấn đặt hàng: "Tôi muốn một suất ca, phải trẻ tuổi anh tuấn, không quá 25 tuổi, công phu trên giường tốt. Giá tiền không thành vấn đề."
Đối phương lấy được tiền đặt cọc: "Buổi tối hãy đến. Anh ở phòng nào?"
Sở Tấn nói: "2509."
Đèn rực rỡ sáng lên.
Một chiếc xe máy màu đen bạc như một tia chớp, thật nhanh xuyên qua đường phố, cuối cùng dừng lại ở cửa quán bar. Một đôi chân dài rơi xuống đất, chống đỡ xe, hắn lấy xuống mũ bảo hiểm, lộ ra một gương mặt tuấn mỹ khỏi chê.
Người giữ xe tiến lên, hắn ném chiếc chìa khóa cùng mũ bảo hiểm cho người nọ, để người nọ đi đậu xe, mặt lạnh tự mình vào.
Hắn nhìn qua năm nay chừng hai mươi lăm tuổi, người đàn ông, mới vừa mất đi sự non nớt, không thành thục thái quá, còn mang theo hơi thở sạch sẽ của thiếu niên, áo da, quần bò, giày thể thao, bao tay da màu đen, quần áo nhìn tựa hồ phản nghịch, nhưngvkhông có nhuộm tóc, cũng không có bấm tai đeo vòng cổ.
Một người không hề cố tình che đậy, như con sói cô độc hoang dã khó thuần.
Hắn đi quầy bar cầm chìa khóa phòng trước.
"2506, tầng 25."
Hắn không lên lầu, đi đến quán bar phụ cận uống rượu giải sầu trước, cảm thấy uống đủ mới trở về khách sạn.
Tìm tới một gian phòng.
Không biết tại sao mở cửa không ra, chất rượu làm cho đầu óc có chút không rõ ràng, hắn gõ cửa.
Có người mở cửa cho hắn, một nam nhân đứng ở bên trong cửa, nhìn thấy hắn, thật sự giống như hơi sốt sắng, ra tay kéo hắn vào.
"?"
Tay Sở Tấn có chút phát run, ở đáy lòng chê cười sự lúng túng của mình, trấn định xuống, rồi nói: "Vào đi."
- --Nghe ông thụ chửi người vui gì đâu ah!?