Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 68
Edit: Ry
"Mấy người có thấy thiếu tướng đâu không?" Lưu Minh Hổ đi tới, thấy Lý Chiến và Tôn Tiểu Nhị ở cách đó không xa, bèn mở miệng hô lên.
Lý Chiến lắc đầu, lạnh nhạt trả lời: "Tôi không thấy."
"Tôi thấy." Tôn Tiểu Nhị giơ tay. "Lúc nãy tôi thấy thiếu tướng dẫn theo chị dâu đi ra bãi cỏ đằng kia phơi nắng."
"Chỗ nào? Nhiều bãi cỏ như vậy, sao tôi biết chỗ cậu nói là chỗ nào chứ." Lưu Minh Hổ nhìn xung quanh rồi thúc giục: "Tiểu Nhị, mau dẫn tôi đến đó đi."
"Vâng." Tôn Tiểu Nhị nói với Lý Chiến một tiếng, gãi đầu đi tới.
Lý Chiến nhìn bọn họ, đá cục đá dưới chân: "Tôi đi cùng mấy người, tôi cũng cần báo cáo chút quân vụ với thiếu tướng."
"Đi thôi." Tôn Tiểu Nhị mang hai người bọn họ đi lên phía trước, hỏi Lưu Minh Hổ bên cạnh: "Anh tìm thiếu tướng làm gì thế?"
"Tôi muốn nghiên cứu thảo luận với thiếu tướng một chút về chuyện tiệc ăn mừng, định là trước khi anh ấy rời khỏi thành phố An làm một bữa chúc mừng."
Lưu Minh Hổ thích nhất là náo nhiệt, mấy chuyện như tiệc mừng này từ trước đến nay vốn do gã xử lý. Bây giờ thật vất vả mới giành được thắng lợi, gã cảm thấy mọi người nên ngồi lại với nhau liên hoan nhảy nhót vui vẻ một chút, cho nên mới muốn tìm Lư Dương để thương lượng chọn một ngày thích hợp.
Tôn Tiểu Nhị nghe Lưu Minh Hổ nói vậy, không khỏi cảm thán: "Đúng là nên làm một bữa tiệc tử tế. Thiếu tướng của chúng ta thật lợi hại! Chắc là sau khi trở về thủ đô anh ấy sẽ được thăng lên làm tướng quân nhỉ, lịch sử đế quốc chưa từng có vị tướng quân nào trẻ như anh ấy đâu. Sau này ra ngoài, tôi có thể khoe khoang với mọi người tôi ở trong đại đội của anh ấy, chắc chắn người ta sẽ cực kì ngưỡng mộ cho mà xem."
Lý Chiến hừ lạnh một tiếng, có hơi kiêu ngạo nói: "Lúc trước anh ấy lên làm thiếu tướng, chẳng phải cũng là thiếu tướng trẻ nhất từ trước tới giờ của đế quốc đó sao?"
Lưu Minh Hổ ở bên cạnh bắt đầu cười ha ha: "Ông nói cũng đúng. Ngay từ đầu thiếu tướng đã là cái gì đó ngoại lệ rồi, đúng là xưa nay chưa từng có, anh ấy đã trở thành người lợi hại nhất rồi."
Tôn Tiểu Nhị gật đầu, rất tán thành: "Thiếu tướng đương nhiên là lợi hại rồi, anh ấy chính là Alpha trong đám Alpha đó. Mấy năm nay, anh ấy đã bao lần gặp phải cửa ải khó, nhưng có lần nào mà anh ấy không tự mình vượt qua? Mấy người thấy anh ấy đã bao giờ thấp hèn cầu xin người khác chưa?"
Hắn nói đến đây, bỗng thấy hơi tò mò: "Mấy người nói thử xem thiếu tướng ở trước mặt chị dâu sẽ như thế nào? Có khi nào sẽ làm nũng không?"
"Đương nhiên là không rồi." Lưu Minh Hổ nhớ tới chuyện nguyên hình của Nguyễn Miên là thỏ tai cụp, không khỏi toét miệng cười, vung tay lên, không chút do dự nói: "Tôi đoán là lúc nói chuyện, thiếu tướng có lỡ lớn tiếng một chút thôi là chị dâu sẽ run cầm cập ấy chứ."
Thỏ tai cụp Omega ở trước mặt sói tuyết Alpha, chỉ có thể cúi đầu chịu thua, làm gì có con thỏ nào dám ở trước mặt sói giương nanh múa vuốt? Vuốt sói chỉ cần vỗ nhẹ một cái là đã có thể đập cho con thỏ choáng váng rồi.
Thỏ sợ sói, là thiên tính.
Lưu Minh Hổ tươi cười, có người nào không biết thỏ tai cụp luôn nhát gan mềm mại, còn sói tuyết thì luôn kiêu ngạo hung hăng?
Tôn Tiểu Nhị gật đầu: "Anh nói đúng, thiếu tướng lợi hại như vậy, ở trong nhà chắc chắn cũng là người nói một không nói hai."
Bọn họ tiếp tục đi lên phía trước, Lưu Minh Hổ còn đang định khen Lư Dương thêm một câu, ngẩng đầu lên đã thấy Lư Dương và Nguyễn Miên đang nằm ở bãi cỏ trước mặt, vội dừng bước chân.
Lư Dương đang nằm trên bãi cỏ, một tay chống cằm, tay kia đang nhàm chán nghịch một cây cỏ đuôi chó, ánh mặt trời ấm áp chiếu lên người anh.
Một con thỏ tai cụp đang nằm trên đầu anh, uế oải duỗi ra tứ chi, nằm đó phơi nắng. Thỏ tai cụp còn để lộ ra cái bụng mềm mại, thỉnh thoảng lăn qua lăn lại trên đầu Lư Dương.
Tôn Tiểu Nhị kinh ngạc nhìn con thỏ tai cụp trắng muốt đang nằm trên đầu thiếu tướng, hắn há miệng, không thể tin được hỏi: "Thiếu tướng kiếm đâu ra con thỏ vậy?"
Sao hắn lại không biết trong quân khu có thứ đồ chơi lông xù nho nhỏ này chứ?
Tôn Tiểu Nhị không biết, nhưng Lý Chiến và Lưu Minh Hổ thì biết, con thỏ kia chính là chị dâu của bọn họ.
Lưu Minh Hổ trợn tròn mắt, khiếp sợ không nói ra lời: "..." Chị dâu, cậu là một con thỏ nhỏ, sao lại dám không chút kiêng dè ra oai trên đầu con sói thế?
Lý Chiến nhìn thấy thỏ tai cụp, mắt nhỏ lóe lên tia sáng khó có thể thấy, nhìn chằm chằm vào cái đuôi xù lông của con thỏ, không dời nổi ánh mắt.
Bọn họ còn đang do dự không biêt có nên đi qua không thì đã nghe thấy vị thiếu tướng tài giỏi sáng suốt của họ cực kì tủi thân mà mở miệng: "Thỏ con, đến lúc nào em mới chịu gả cho anh đây?"
Lưu Minh Hổ và Lý Chiến đồng thời ngậm miệng lại, thiếu tướng của bọn họ đang cầu hôn! Chỉ có Tôn Tiểu Nhị còn đang ngu ngơ, không biết là thiếu tướng đang nói chuyện với ai.
Lư Dương vừa dứt lời, cái tai của thỏ tai cụp lập tức dựng lên. Nó trở mình trên đầu Lư Dương, duỗi ra cái chân thỏ nhẹ nhàng vỗ một cái lên đỉnh đầu anh.
Lý Chiến không chớp mắt nhìn thỏ tai cụp dựng thẳng cái tai thỏ, mắt lập tức sáng bừng, thật đáng yêu!
Lư Dương bị vuốt thỏ đập cho một cái cũng không tức giận, tiếp tục nói với giọng điệu ung dung: "Khi còn bé, anh cho em ăn hết kẹo của anh rồi, em không thể không kết hôn với anh."
Thỏ tai cụp nghe vậy, cái đầu nhẹ nhàng nghiêng sang một bên, không hiểu sao cậu cảm thấy những lời này của Lư Dương nghe quen quen. Cậu cúi đầu suy nghĩ một lát, hình như là lúc đính hôn, Lư Dương cũng dùng lý do này để cậu phải đồng ý.
Cuối cùng cậu biến lại thành hình người, lăn trên bãi cỏ đến bên cạnh Lư Dương, gối lên lưng anh, trong con ngươi trong veo đựng đầy ánh nắng.
Cậu nhìn Lư Dương, nhẹ nhàng hứ một tiếng, bạnh khóe miệng, bất mãn nói: "Lúc đính hôn anh cũng uy hiếp em như thế."
Mặc dù cậu không muốn thừa nhận, nhưng nhớ lại thì đúng là từ nhỏ đến lớn, cậu cứ bị Lư Dương dùng kẹo để lừa.
Lần này cậu không muốn mắc lừa nữa đâu, phải cố gắng kiên trì một chút, không nên để người ta dễ dàng bắt cóc mình như vậy.
"Vậy để anh đổi lí do..." Lư Dương nhìn làn da trắng sữa của Nguyễn Miên, cảm thấy hơi chột dạ, đúng là không thể cứ dùng một viên kẹo để uy hiếp thỏ nhỏ được, phải đổi mới thôi.
Nguyễn Miên ngước mặt nhìn anh, ánh mắt cậu chờ mong.
Lư Dương cúi đầu ngẫm nghĩ, trầm ngâm một hồi rồi nói: "À... Lúc nhỏ anh còn cho em ăn kem của anh, bánh ngọt cà rốt, bánh gạo nếp xốp giòn..."
Ừ, lý do lần này đủ phong phú rồi.
Lưu Minh Hổ: "..." Thiếu tướng, lúc cầu hôn, sao lại mang mấy thứ đồ ăn vặt hồi bé ra uy hiếp người ta?
Đã gọi là Alpha trong Alpha mà! Mạnh mẽ lên! Trực tiếp ôm người ta đi!
Tôn Tiểu Nhị đứng ở xa xa nhìn bọn họ, con mắt trợn tròn, nửa ngày mới tỉnh ra: "Chị dâu là thỏ tai cụp? Hóa ra cả chị dâu và thiếu tướng đều là người thuần chủng? Lợi hại quá vậy."
Người thuần chủng vô cùng hiếm, không ngờ thiếu tướng và chị dâu đều là người thuần chủng.
Lý Chiến nhếch miệng, rất muốn bất bình thay cho thỏ nhỏ, bị Lư Dương dùng cái phương pháp này cầu hôn, thỏ nhỏ chịu gả cho anh mới là lạ!
Lư Dương vừa hồi tưởng, vừa liệt kê từng món ăn mà Nguyễn Miên thích, nét mặt chăm chú, không hề phát hiện ra Nguyễn Miên đang nghe mình nói, khóe miệng càng lúc càng xệ xuống.
"Kẹo hoa quả này, dâu tây này, bánh ngọt hoa hồng..."
Mắt Nguyễn Miên rực lửa, thở phì phò nhìn Lư Dương một lúc, trong cơn tức giận, lại biến thành thỏ tai cụp. Cậu ngậm chặt miệng, không muốn nói chuyện với Lư Dương nữa, càng không muốn nghe anh nói chuyện.
Lư Dương liệt kê hết ra những món mà anh có thể nghĩ tới, sau khi nói xong, tưởng là lần này Nguyễn Miên sẽ đồng ý, ai dè, đợi nửa ngày cũng không nghe được câu trả lời của Nguyễn Miên.
Anh hơi kinh ngạc quay đầu lại, lúc này mới phát hiện ra Nguyễn Miên đã biến mất từ khi nào. Anh lo lắng nhìn bốn phía, lúc cúi đầu xuống mới thấy con thỏ tai cụp bé nhỏ đang cuộn thành một cục ngồi trên bãi cỏ, trông như một cục lông nhỏ.
Thỏ tai cụp đưa lưng về phía anh, ánh nắng chiếu lên thân, lông tơ màu trắng được phủ thêm sắc vàng óng ánh, lông của thỏ tai cụp xõa ra, nhẹ nhàng lay động theo làn gió. Hai cái tai dài đang mềm mại rũ xuống sau lưng, cái đuôi thỉnh thoảng sẽ nghịch ngợm lắc lắc một chút.
Trái tim Lư Dương mềm nhũn, khóe miệng không nhịn được mà nhếch lên. Anh thò tay chọc cái đuôi nhỏ của thỏ tai cụp, cái đuôi nhỏ cảm nhận được anh chạm vào, soạt một cái né ra một chút.
"... Thỏ con?" Anh ngẩn người, thấy Nguyễn Miên không có phản ứng, chần chừ một chút rồi lại giơ tay chọc cái đuôi nhỏ.
Ngón tay của anh vừa chạm đến cái đuôi nhỏ của thỏ tai cụp, cái đuôi nhỏ lại né tránh. Thỏ tai cụp hơi khựng lại một chút, rồi bước những bước nhỏ xê dịch sang bên cạnh, vẫn đưa lưng về phía anh như cũ, còn cố ý đặt cái đuôi xuống dưới mông, không cho anh đụng vào.
Đúng lúc này, một chiếc lá cây rơi xuống đỉnh đầu thỏ tai cụp. Thỏ tai cụp ngẩng đầu, con mắt đen láy ngước lên, con ngươi trong veo sạch sẽ dưới ánh mặt trời như viên ngọc lưu ly tinh xảo, xinh đẹp mà độc nhất.
Lưu Minh Hổ và Tôn Tiểu Nhị không nhịn được mà cảm thán: "Chị dâu đáng yêu quá đi."
"Đi thôi." Lý Chiến liếc nhìn Lư Dương và Nguyễn Miên thêm một chút rồi thôi, quay người trở về.
Anh ta bước vội vàng, bờ môi kéo căng thành một đường thẳng.
Nếu cứ đứng đó đợi tiếp, có khi anh ta sẽ không nhịn được mà xông tới giành lấy con thỏ tai cụp mất.
Mặc dù Lưu Minh Hổ muốn còn muốn xem tiếp, nhưng vừa nhìn đã biết thiếu tướng cầu hôn kiểu này sẽ không thành công. Mà nếu thất bại, gã bị thiếu tướng phát hiện đang lén lút đứng đây nhìn, chắc chắn anh ấy sẽ dồn hết lửa giận lên người gã, đến lúc đó gã chết chắc.
Gã nghĩ vậy, lập tức đi theo Lý Chiến, lặng yên không tiếng động rời đi.
Còn vụ tiệc mừng thì cứ để sau rồi nói.
Tôn Tiểu Nhị đương nhiên không dám ở lại một mình, cũng vội vàng chạy theo bọn họ.
Gã nhìn Lý Chiến đang hối hả, không nhịn được hỏi: "Không phải là ông có quân vụ cần phải báo cáo với thiếu tướng sao? Vội vàng như vậy là định đi đâu thế?"
"Quân vụ không vội, để sau rồi nói cũng được." Lý Chiến không ngừng bước, cũng không thèm quay đầu lại, anh ta nói: "Tôi đi một chuyến đến cửa hàng thú cưng, nếu lát nữa thiếu tướng tìm tôi, mấy người xin phép nghỉ giúp tôi."
Lưu Minh Hổ hơi sửng sốt: "Ông rảnh thế à, tự nhiên đến cửa hàng thú cưng làm gì?"
Lý Chiến càng chạy càng nhanh, im lặng không có trả lời: "..." Đương nhiên là đi mua thỏ về nuôi rồi!
Chuyện đáng sợ nhất trên thế giới này chính là có một con thỏ tai cụp làm tình địch, mà hết lần này tới lần khác, bạn lại phát hiện ra mình là người cuồng thỏ!
...
Lư Dương giúp thỏ tai cụp lấy lá cây trên đầu xuống, cơ thể của thỏ tai cụp cứng đờ, nhưng nó vẫn không quay đầu lại.
Lư Dương kinh ngạc nhìn bóng lưng bé xíu đầy tức giận của thỏ tai cụp, cuối cùng mới nhận ra, mình đã khiến cho thỏ nhỏ tức giận.
Anh thận trọng tiếng tới, xoa lên cái tai thỏ, nhẹ nhàng hỏi: "Thỏ con, em giận à?"
Cái tai thỏ của nó hơi giơ lên, né tránh tay của anh, không cho anh chạm vào. Thái độ không cần nói cũng biết, từ trên xuống dưới, cả người đều viết đầy mấy chữ từ chối.
Lư Dương: "..." Xem ra là giận thật rồi, còn giận không nhẹ nữa.
Anh nhẹ nhàng xoa ngón tay, cúi đầu tự hỏi nên làm gì để dỗ dành thỏ nhỏ.
Anh ngẫm nghĩ, biến thành dạng sói tuyết, đi qua dùng cái đuôi cuốn thỏ tai cụp vào lòng mình, lấy lòng liếm lông cho thỏ tai cụp.
Anh còn đang rất đắc ý nghĩ, lần này chắc chắn sẽ khiến cho thỏ nhỏ nguôi giận.
Nửa phút sau, thỏ tai cụp bị liếm lông rối bời, ngơ ngác chớp mắt, sau khi nhận ra, móng vuốt lập tức đập vào mặt sói trắng.
Sói trắng: "..." Có vẻ không giống như tưởng tượng cho lắm.
___________________
Cái này có được gọi là ngu bất thình lình không nhỉ =))))))
Wow, 5 chương 1 ngày, I"m so pro =))))))))))))))
Còn 10 chương nữa thui! Cố lên nào!
Theo dự định là mị sẽ hoàn bộ này trong tuần sau rồi tập trung vào bộ Đảo Thanh Mai.
Tại sao lại muốn hoàn trong tuần sau à? Vì tuần sau nữa tui đi học rồi =))))))))))) Người ta là năm cuối đó nha =)))))
"Mấy người có thấy thiếu tướng đâu không?" Lưu Minh Hổ đi tới, thấy Lý Chiến và Tôn Tiểu Nhị ở cách đó không xa, bèn mở miệng hô lên.
Lý Chiến lắc đầu, lạnh nhạt trả lời: "Tôi không thấy."
"Tôi thấy." Tôn Tiểu Nhị giơ tay. "Lúc nãy tôi thấy thiếu tướng dẫn theo chị dâu đi ra bãi cỏ đằng kia phơi nắng."
"Chỗ nào? Nhiều bãi cỏ như vậy, sao tôi biết chỗ cậu nói là chỗ nào chứ." Lưu Minh Hổ nhìn xung quanh rồi thúc giục: "Tiểu Nhị, mau dẫn tôi đến đó đi."
"Vâng." Tôn Tiểu Nhị nói với Lý Chiến một tiếng, gãi đầu đi tới.
Lý Chiến nhìn bọn họ, đá cục đá dưới chân: "Tôi đi cùng mấy người, tôi cũng cần báo cáo chút quân vụ với thiếu tướng."
"Đi thôi." Tôn Tiểu Nhị mang hai người bọn họ đi lên phía trước, hỏi Lưu Minh Hổ bên cạnh: "Anh tìm thiếu tướng làm gì thế?"
"Tôi muốn nghiên cứu thảo luận với thiếu tướng một chút về chuyện tiệc ăn mừng, định là trước khi anh ấy rời khỏi thành phố An làm một bữa chúc mừng."
Lưu Minh Hổ thích nhất là náo nhiệt, mấy chuyện như tiệc mừng này từ trước đến nay vốn do gã xử lý. Bây giờ thật vất vả mới giành được thắng lợi, gã cảm thấy mọi người nên ngồi lại với nhau liên hoan nhảy nhót vui vẻ một chút, cho nên mới muốn tìm Lư Dương để thương lượng chọn một ngày thích hợp.
Tôn Tiểu Nhị nghe Lưu Minh Hổ nói vậy, không khỏi cảm thán: "Đúng là nên làm một bữa tiệc tử tế. Thiếu tướng của chúng ta thật lợi hại! Chắc là sau khi trở về thủ đô anh ấy sẽ được thăng lên làm tướng quân nhỉ, lịch sử đế quốc chưa từng có vị tướng quân nào trẻ như anh ấy đâu. Sau này ra ngoài, tôi có thể khoe khoang với mọi người tôi ở trong đại đội của anh ấy, chắc chắn người ta sẽ cực kì ngưỡng mộ cho mà xem."
Lý Chiến hừ lạnh một tiếng, có hơi kiêu ngạo nói: "Lúc trước anh ấy lên làm thiếu tướng, chẳng phải cũng là thiếu tướng trẻ nhất từ trước tới giờ của đế quốc đó sao?"
Lưu Minh Hổ ở bên cạnh bắt đầu cười ha ha: "Ông nói cũng đúng. Ngay từ đầu thiếu tướng đã là cái gì đó ngoại lệ rồi, đúng là xưa nay chưa từng có, anh ấy đã trở thành người lợi hại nhất rồi."
Tôn Tiểu Nhị gật đầu, rất tán thành: "Thiếu tướng đương nhiên là lợi hại rồi, anh ấy chính là Alpha trong đám Alpha đó. Mấy năm nay, anh ấy đã bao lần gặp phải cửa ải khó, nhưng có lần nào mà anh ấy không tự mình vượt qua? Mấy người thấy anh ấy đã bao giờ thấp hèn cầu xin người khác chưa?"
Hắn nói đến đây, bỗng thấy hơi tò mò: "Mấy người nói thử xem thiếu tướng ở trước mặt chị dâu sẽ như thế nào? Có khi nào sẽ làm nũng không?"
"Đương nhiên là không rồi." Lưu Minh Hổ nhớ tới chuyện nguyên hình của Nguyễn Miên là thỏ tai cụp, không khỏi toét miệng cười, vung tay lên, không chút do dự nói: "Tôi đoán là lúc nói chuyện, thiếu tướng có lỡ lớn tiếng một chút thôi là chị dâu sẽ run cầm cập ấy chứ."
Thỏ tai cụp Omega ở trước mặt sói tuyết Alpha, chỉ có thể cúi đầu chịu thua, làm gì có con thỏ nào dám ở trước mặt sói giương nanh múa vuốt? Vuốt sói chỉ cần vỗ nhẹ một cái là đã có thể đập cho con thỏ choáng váng rồi.
Thỏ sợ sói, là thiên tính.
Lưu Minh Hổ tươi cười, có người nào không biết thỏ tai cụp luôn nhát gan mềm mại, còn sói tuyết thì luôn kiêu ngạo hung hăng?
Tôn Tiểu Nhị gật đầu: "Anh nói đúng, thiếu tướng lợi hại như vậy, ở trong nhà chắc chắn cũng là người nói một không nói hai."
Bọn họ tiếp tục đi lên phía trước, Lưu Minh Hổ còn đang định khen Lư Dương thêm một câu, ngẩng đầu lên đã thấy Lư Dương và Nguyễn Miên đang nằm ở bãi cỏ trước mặt, vội dừng bước chân.
Lư Dương đang nằm trên bãi cỏ, một tay chống cằm, tay kia đang nhàm chán nghịch một cây cỏ đuôi chó, ánh mặt trời ấm áp chiếu lên người anh.
Một con thỏ tai cụp đang nằm trên đầu anh, uế oải duỗi ra tứ chi, nằm đó phơi nắng. Thỏ tai cụp còn để lộ ra cái bụng mềm mại, thỉnh thoảng lăn qua lăn lại trên đầu Lư Dương.
Tôn Tiểu Nhị kinh ngạc nhìn con thỏ tai cụp trắng muốt đang nằm trên đầu thiếu tướng, hắn há miệng, không thể tin được hỏi: "Thiếu tướng kiếm đâu ra con thỏ vậy?"
Sao hắn lại không biết trong quân khu có thứ đồ chơi lông xù nho nhỏ này chứ?
Tôn Tiểu Nhị không biết, nhưng Lý Chiến và Lưu Minh Hổ thì biết, con thỏ kia chính là chị dâu của bọn họ.
Lưu Minh Hổ trợn tròn mắt, khiếp sợ không nói ra lời: "..." Chị dâu, cậu là một con thỏ nhỏ, sao lại dám không chút kiêng dè ra oai trên đầu con sói thế?
Lý Chiến nhìn thấy thỏ tai cụp, mắt nhỏ lóe lên tia sáng khó có thể thấy, nhìn chằm chằm vào cái đuôi xù lông của con thỏ, không dời nổi ánh mắt.
Bọn họ còn đang do dự không biêt có nên đi qua không thì đã nghe thấy vị thiếu tướng tài giỏi sáng suốt của họ cực kì tủi thân mà mở miệng: "Thỏ con, đến lúc nào em mới chịu gả cho anh đây?"
Lưu Minh Hổ và Lý Chiến đồng thời ngậm miệng lại, thiếu tướng của bọn họ đang cầu hôn! Chỉ có Tôn Tiểu Nhị còn đang ngu ngơ, không biết là thiếu tướng đang nói chuyện với ai.
Lư Dương vừa dứt lời, cái tai của thỏ tai cụp lập tức dựng lên. Nó trở mình trên đầu Lư Dương, duỗi ra cái chân thỏ nhẹ nhàng vỗ một cái lên đỉnh đầu anh.
Lý Chiến không chớp mắt nhìn thỏ tai cụp dựng thẳng cái tai thỏ, mắt lập tức sáng bừng, thật đáng yêu!
Lư Dương bị vuốt thỏ đập cho một cái cũng không tức giận, tiếp tục nói với giọng điệu ung dung: "Khi còn bé, anh cho em ăn hết kẹo của anh rồi, em không thể không kết hôn với anh."
Thỏ tai cụp nghe vậy, cái đầu nhẹ nhàng nghiêng sang một bên, không hiểu sao cậu cảm thấy những lời này của Lư Dương nghe quen quen. Cậu cúi đầu suy nghĩ một lát, hình như là lúc đính hôn, Lư Dương cũng dùng lý do này để cậu phải đồng ý.
Cuối cùng cậu biến lại thành hình người, lăn trên bãi cỏ đến bên cạnh Lư Dương, gối lên lưng anh, trong con ngươi trong veo đựng đầy ánh nắng.
Cậu nhìn Lư Dương, nhẹ nhàng hứ một tiếng, bạnh khóe miệng, bất mãn nói: "Lúc đính hôn anh cũng uy hiếp em như thế."
Mặc dù cậu không muốn thừa nhận, nhưng nhớ lại thì đúng là từ nhỏ đến lớn, cậu cứ bị Lư Dương dùng kẹo để lừa.
Lần này cậu không muốn mắc lừa nữa đâu, phải cố gắng kiên trì một chút, không nên để người ta dễ dàng bắt cóc mình như vậy.
"Vậy để anh đổi lí do..." Lư Dương nhìn làn da trắng sữa của Nguyễn Miên, cảm thấy hơi chột dạ, đúng là không thể cứ dùng một viên kẹo để uy hiếp thỏ nhỏ được, phải đổi mới thôi.
Nguyễn Miên ngước mặt nhìn anh, ánh mắt cậu chờ mong.
Lư Dương cúi đầu ngẫm nghĩ, trầm ngâm một hồi rồi nói: "À... Lúc nhỏ anh còn cho em ăn kem của anh, bánh ngọt cà rốt, bánh gạo nếp xốp giòn..."
Ừ, lý do lần này đủ phong phú rồi.
Lưu Minh Hổ: "..." Thiếu tướng, lúc cầu hôn, sao lại mang mấy thứ đồ ăn vặt hồi bé ra uy hiếp người ta?
Đã gọi là Alpha trong Alpha mà! Mạnh mẽ lên! Trực tiếp ôm người ta đi!
Tôn Tiểu Nhị đứng ở xa xa nhìn bọn họ, con mắt trợn tròn, nửa ngày mới tỉnh ra: "Chị dâu là thỏ tai cụp? Hóa ra cả chị dâu và thiếu tướng đều là người thuần chủng? Lợi hại quá vậy."
Người thuần chủng vô cùng hiếm, không ngờ thiếu tướng và chị dâu đều là người thuần chủng.
Lý Chiến nhếch miệng, rất muốn bất bình thay cho thỏ nhỏ, bị Lư Dương dùng cái phương pháp này cầu hôn, thỏ nhỏ chịu gả cho anh mới là lạ!
Lư Dương vừa hồi tưởng, vừa liệt kê từng món ăn mà Nguyễn Miên thích, nét mặt chăm chú, không hề phát hiện ra Nguyễn Miên đang nghe mình nói, khóe miệng càng lúc càng xệ xuống.
"Kẹo hoa quả này, dâu tây này, bánh ngọt hoa hồng..."
Mắt Nguyễn Miên rực lửa, thở phì phò nhìn Lư Dương một lúc, trong cơn tức giận, lại biến thành thỏ tai cụp. Cậu ngậm chặt miệng, không muốn nói chuyện với Lư Dương nữa, càng không muốn nghe anh nói chuyện.
Lư Dương liệt kê hết ra những món mà anh có thể nghĩ tới, sau khi nói xong, tưởng là lần này Nguyễn Miên sẽ đồng ý, ai dè, đợi nửa ngày cũng không nghe được câu trả lời của Nguyễn Miên.
Anh hơi kinh ngạc quay đầu lại, lúc này mới phát hiện ra Nguyễn Miên đã biến mất từ khi nào. Anh lo lắng nhìn bốn phía, lúc cúi đầu xuống mới thấy con thỏ tai cụp bé nhỏ đang cuộn thành một cục ngồi trên bãi cỏ, trông như một cục lông nhỏ.
Thỏ tai cụp đưa lưng về phía anh, ánh nắng chiếu lên thân, lông tơ màu trắng được phủ thêm sắc vàng óng ánh, lông của thỏ tai cụp xõa ra, nhẹ nhàng lay động theo làn gió. Hai cái tai dài đang mềm mại rũ xuống sau lưng, cái đuôi thỉnh thoảng sẽ nghịch ngợm lắc lắc một chút.
Trái tim Lư Dương mềm nhũn, khóe miệng không nhịn được mà nhếch lên. Anh thò tay chọc cái đuôi nhỏ của thỏ tai cụp, cái đuôi nhỏ cảm nhận được anh chạm vào, soạt một cái né ra một chút.
"... Thỏ con?" Anh ngẩn người, thấy Nguyễn Miên không có phản ứng, chần chừ một chút rồi lại giơ tay chọc cái đuôi nhỏ.
Ngón tay của anh vừa chạm đến cái đuôi nhỏ của thỏ tai cụp, cái đuôi nhỏ lại né tránh. Thỏ tai cụp hơi khựng lại một chút, rồi bước những bước nhỏ xê dịch sang bên cạnh, vẫn đưa lưng về phía anh như cũ, còn cố ý đặt cái đuôi xuống dưới mông, không cho anh đụng vào.
Đúng lúc này, một chiếc lá cây rơi xuống đỉnh đầu thỏ tai cụp. Thỏ tai cụp ngẩng đầu, con mắt đen láy ngước lên, con ngươi trong veo sạch sẽ dưới ánh mặt trời như viên ngọc lưu ly tinh xảo, xinh đẹp mà độc nhất.
Lưu Minh Hổ và Tôn Tiểu Nhị không nhịn được mà cảm thán: "Chị dâu đáng yêu quá đi."
"Đi thôi." Lý Chiến liếc nhìn Lư Dương và Nguyễn Miên thêm một chút rồi thôi, quay người trở về.
Anh ta bước vội vàng, bờ môi kéo căng thành một đường thẳng.
Nếu cứ đứng đó đợi tiếp, có khi anh ta sẽ không nhịn được mà xông tới giành lấy con thỏ tai cụp mất.
Mặc dù Lưu Minh Hổ muốn còn muốn xem tiếp, nhưng vừa nhìn đã biết thiếu tướng cầu hôn kiểu này sẽ không thành công. Mà nếu thất bại, gã bị thiếu tướng phát hiện đang lén lút đứng đây nhìn, chắc chắn anh ấy sẽ dồn hết lửa giận lên người gã, đến lúc đó gã chết chắc.
Gã nghĩ vậy, lập tức đi theo Lý Chiến, lặng yên không tiếng động rời đi.
Còn vụ tiệc mừng thì cứ để sau rồi nói.
Tôn Tiểu Nhị đương nhiên không dám ở lại một mình, cũng vội vàng chạy theo bọn họ.
Gã nhìn Lý Chiến đang hối hả, không nhịn được hỏi: "Không phải là ông có quân vụ cần phải báo cáo với thiếu tướng sao? Vội vàng như vậy là định đi đâu thế?"
"Quân vụ không vội, để sau rồi nói cũng được." Lý Chiến không ngừng bước, cũng không thèm quay đầu lại, anh ta nói: "Tôi đi một chuyến đến cửa hàng thú cưng, nếu lát nữa thiếu tướng tìm tôi, mấy người xin phép nghỉ giúp tôi."
Lưu Minh Hổ hơi sửng sốt: "Ông rảnh thế à, tự nhiên đến cửa hàng thú cưng làm gì?"
Lý Chiến càng chạy càng nhanh, im lặng không có trả lời: "..." Đương nhiên là đi mua thỏ về nuôi rồi!
Chuyện đáng sợ nhất trên thế giới này chính là có một con thỏ tai cụp làm tình địch, mà hết lần này tới lần khác, bạn lại phát hiện ra mình là người cuồng thỏ!
...
Lư Dương giúp thỏ tai cụp lấy lá cây trên đầu xuống, cơ thể của thỏ tai cụp cứng đờ, nhưng nó vẫn không quay đầu lại.
Lư Dương kinh ngạc nhìn bóng lưng bé xíu đầy tức giận của thỏ tai cụp, cuối cùng mới nhận ra, mình đã khiến cho thỏ nhỏ tức giận.
Anh thận trọng tiếng tới, xoa lên cái tai thỏ, nhẹ nhàng hỏi: "Thỏ con, em giận à?"
Cái tai thỏ của nó hơi giơ lên, né tránh tay của anh, không cho anh chạm vào. Thái độ không cần nói cũng biết, từ trên xuống dưới, cả người đều viết đầy mấy chữ từ chối.
Lư Dương: "..." Xem ra là giận thật rồi, còn giận không nhẹ nữa.
Anh nhẹ nhàng xoa ngón tay, cúi đầu tự hỏi nên làm gì để dỗ dành thỏ nhỏ.
Anh ngẫm nghĩ, biến thành dạng sói tuyết, đi qua dùng cái đuôi cuốn thỏ tai cụp vào lòng mình, lấy lòng liếm lông cho thỏ tai cụp.
Anh còn đang rất đắc ý nghĩ, lần này chắc chắn sẽ khiến cho thỏ nhỏ nguôi giận.
Nửa phút sau, thỏ tai cụp bị liếm lông rối bời, ngơ ngác chớp mắt, sau khi nhận ra, móng vuốt lập tức đập vào mặt sói trắng.
Sói trắng: "..." Có vẻ không giống như tưởng tượng cho lắm.
___________________
Cái này có được gọi là ngu bất thình lình không nhỉ =))))))
Wow, 5 chương 1 ngày, I"m so pro =))))))))))))))
Còn 10 chương nữa thui! Cố lên nào!
Theo dự định là mị sẽ hoàn bộ này trong tuần sau rồi tập trung vào bộ Đảo Thanh Mai.
Tại sao lại muốn hoàn trong tuần sau à? Vì tuần sau nữa tui đi học rồi =))))))))))) Người ta là năm cuối đó nha =)))))