Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 505
Đại hội vỗ đạo, thứ tự từ sáu đến mười đều đã được xác định ra! Nhưng hấp dẫn chân chính các ánh mắt chính là năm cái tên cuối cùng, cũng đã chính thức mở màn.
Năm người cuối cùng, Vương Siêu, Thủ lĩnh GOD, Ba Lập Minh, Nghiêm Nguyên Nghi, Phong Thải.
Năm người này, không ai không là tuyệt đỉnh trong tuyệt đỉnh thiên hạ, thần, thánh trong giới võ thuật! Đỉnh điểm của thể lực nhân loại, đỉnh điểm của tu hành, cực hạn của khai phát tiền năng của toàn bộ nhân loại.
Tiềm lực nhân loại, đến tột cùng có thể đạt tới trình độ gì? Nhân loại tu luyện, đến tột cùng có thể đạt tới cảnh giới như thế nào?
Năm cái tên cuối cùng của Đại hội võ đạo lần này, đã thuyết minh hoàn mỹ cho vấn đề này, dùng năng lực bản thân, đưa ra lời giải thích hoàn mỹ nhất.
Giao thủ cuối cùng, không ai là không mong đợi.
Thời điểm cuối cùng, không ai là không mong đợi.
Bất quá trận đầu tiên giao thủ trong năm người là Phong Thải, Nghiêm Nguyên Nghi, không để ý tới ánh mắt của những người ở đây, hai người đồng thời đi xuống sân, đưa mắt nhìn nhau, đột nhiên nở nụ cười.
“Luyện võ nhiều năm như vậy, tu thân tu tâm, đến hiện tại, rốt cuộc cũng không có gì tiếc nuối. Tôi lúc này mới cảm giác được, tất cả những gì trải qua, đều như mây bay, không đáng coi trọng, duy chỉ có hôm nay, mới là ngày vui vẻ nhất. Nguyên Nghi, trận chiến này bất kể sinh tử, bất luận thành bại, chỉ cầu một chữ thống khoái”.
“Ừm” Nghiêm Nguyên Nghi nghênh đón ánh mắt của Phong Thải, một chút cũng không nhượng, trong ánh mắt của hai người có một loại hiểu ý nói không nên lời.
“Bất kể sinh tử, bất luận thành bại, chỉ cầu một chữ thống khoái!”
Hai vị tuyệt thế cao thủ đồng thời chạm tay nhau.
Toàn bộ Đại hội võ đạo, giống như chấn động một chút.
Cũng không phải là chấn động nơi sân, mà là lòng người chấn động. Mọi người ở đây, bất luận đại quan quân chính, tỷ phú, đầu não tập đoàn tài chính, hay là cao thủ võ đạo, lãnh đạo một quốc gia, đều cảm giác được khi Nghiêm Nguyên Nghi và Phong Thải hai người chạm tay, một loại va chạm giữa tâm và tâm đã chấn động ra.
Tay vừa chạm, đã tách ra. Hai người cũng không có thử lực, mà là một loại hiểu ý lẫn nhau.
Sau khi tách ra, hai người cách xa nhau chừng năm thước, lẳng lặng đứng thẳng, cùng đợi tiếng chuông của Đại hội võ đạo vang lên.
“Sư phụ, một trận chiến này của họ, là sinh tử giao tranh, chỉ sợ…” Hoắc Linh Nhi đứng ở bên cạnh Vương Siêu, với nhãn quang của nàng, tự nhiên nhìn ra được được, Nghiêm Nguyên Nghi Phong Thải là quyết đấu, đã muốn từ bỏ tất cả nhân tố bên ngoài, chính như các nàng đã nói, bất kể sinh tử, bất luận thành bại, chỉ cầu một chữ thống khoái!
Nhưng với thân phận của hai người này, một là con gái của đại quan quân đội, một là vợ của yếu nhân chính giới, hai nhà đều ở Bắc Kinh, cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy, hiện tại liều mình giao chiến, vô luận theo phương diện nào mà nói, đều không có gì tốt, tình huống tốt nhất chính là hai người chỉ thử tay, một bên thoái nhượng, hoặc ngang tay, là tất cả đều vui mừng.
“Giờ khắc này, là thời điểm vui sướng nhất của các nàng. Bất kể sinh tử, bất luận thành bại, bất kể điều gì chỉ cần một trận giao thủ thống khoái, đối với chúng ta mà nói, so với cái gì cũng đều quan trọng hơn. Ta cũng sắp giao thủ! Tương lai sẽ có bộ dáng gì đây?”
Vương Siêu nói xong, ánh mắt nhìn lên trên, tựa hồ muốn khán phá hư không vô cùng vô tận, nhìn đến khi thời gian đã hết, sinh mệnh cáo chung.
Đây đã là thời điểm cuối cùng của Đại hội võ đạo, trận chiến cuối cùng, giao thủ cuối cùng, xác thực, cái gì cũng không đáng coi trọng, cái gì cũng không cần cố kỵ.
Reng reng reng…
Tiếng chuông bắt đầu của Đại hội võ đạo rốt cuộc đã vang lên.
Phong Thải, Nghiêm Nguyên Nghi hai người hơi gật gật đầu, xoạt! Đều tự bày ra tư thế.
Phong Thải bày ra quyền thế, hai nắm đấm như chùy, hoành dưới vạt áo, cước bộ cũng không mở ra, mà tự nhiên rảo bước tiến lên, đúng là “Phiêu chủy thế” trong Tam Hoàng pháo chủy, nhìn như nhẹ nhàng phiêu diêu, thật ra lực quán toàn thân, nặng như cự thạch vạn cân.
Mà vẻ mặt của Nghiêm Nguyên Nghi ngưng trọng, chân đạp xuống đất, một tay đưa ra trước hai ngón tay như kiếm, một tay thành trảo, hạ xuống bảo vệ yếu hại trên dưới toàn thân, cũng là Cầm Nã Thế trong Truy Phong Đoản Đả Trạc Huyệt Thủ.
Trong nháy mắt sau khi bày ra tư thế, hai người đồng thời phát động công kích.
Phong Thải cước bộ đạp liên tục, nhẹ nhàng như chuồn chuồn điểm nước, nhẹ nhàng làm cho người ta nghĩ đến toàn thân của nàng như không có sức nặng, thân thể như theo gió mà đến.
Nhưng khi bay đến trước mặt Nghiêm Nguyên Nghi, Phong Thải liền bạo xuất ra cự lực, một chủy đánh thẳng nhập trung cung, hướng về đầu của Nghiêm Nguyên Nghi.
Chiếu đầu nhất chủy.
Lấy chủy kình của Phong Thải, thì có là đầu của bò tót, trúng một chủy này, cũng xác định xương sọ sẽ bị đập nát, óc văng tung tóe. Tảng đá lớn cũng bị đập nát.
Đối mặt với Chiếu đầu nhất chủy khai sơn phá thạch, nhập thẳng trung cung này, Nghiêm Nguyên Nghi cũng không né tránh, đột nhiên đem khủy tay dựng thẳng lên, một “Đính trửu” ngăn trên chủy của Phong Thải.
Chủy cùng khủy tay chạm vào nhau, hai người đều tách ra, đều thối lui ba bước.
Chỉ có không khí trong khi va chạm vào nhau, giống như là một khí cầu bùng nổ, dòng khí bị đè nén nổ phành lên một tiếng.
Hai người giao thủ trong nháy mắt, vừa hợp đã phân, đã số mọi người căn bản giống như là cưỡi ngựa xem hoa, chỉ nhìn thấy bóng người nhoáng lên, chỉ có ánh mắt của tuyệt đỉnh cao thủ, mới có thể nhìn ra được ảo diệu cùng với động tác trong đó.
Sau khi phân ra, Nghiêm Nguyên Nghi chiếm tiên một bước, dưới chân thi triển ra chiêu số Bộ Bộ Sinh Liên, nhất khu nhất ấn, mặt đất giống như một miếng đậu hũ, ấn ra một vết chân.
Chỉ mượn một bước này, Nghiêm Nguyên Nghi đã cướp tới trước mặt Phong Thải, đơn chưởng dựng thẳng lên, lấy chưởng thế xuyên tâm, thẳng hướng trái tim! Một nhát đâm này, cả cánh tay nwh có một dòng khí lưu phụt thẳng ra ngoài.
Xung quanh nàng trong vòng ba bước, đều sinh ra một loại khí áp bành trướng ra ngoài.
Cảnh giới ngoại cương, lực lượng xuất thủ lớn, tốc độ mau, một bước là đến, có thể đem khí lưu vài bước quanh thân đè ép khiến cho người ta nhấc chân không được, đạt tới thủ đoạn thần kỳ cách không giết người.
Như Vương Siêu xông tới, có thể giống như một đầu xe lửa, khí lưu phát ra có thể làm cho nhưng người ở hai bên hắn đều bị khí lưu chấn văng ra.
Phong Thải vào lúc này, trầm tĩnh như nước.
Đối mặt với một chiêu chiếm tiên công kích này của Nghiêm Nguyên Nghi, Xuyên Tâm Chưởng, Phong Thải mặt không có nửa điểm đổi sắc, ánh mắt cũng không thèm nhìn, nghiêng người thân thể chợt lóe, sau khi tránh thoát, ánh mắt hướng xuống nhìn về phía dưới.
Bằng vào trực giác của nàng, sát chiêu chân chính của Nghiêm Nguyên Nghi, là “Phúc Địa Ấn” ở phía dưới.
Quả nhiên, khi Phong Thải nghiêng người né tránh “Xuyên tâm Chưởng”, Nghiêm Nguyên Nghi một chưởng kết thành ấn, đúng là một chiêu “Phúc Địa Ấn” đã đánh bại Nhạc Bằng.
Lúc này, Phong Thải đã có chuẩn bị, năm ngón tay mở ra, lòng bàn tay đột khởi, năm ngón tay trong khi kích thích, thật giống như là Ngũ nhạc đại sơn chuyển dời đến năm ngón tay, trầm trọng vô cùng, hơn nữa trên ngón tay vang lên âm thanh khí huyết sôi trào, rõ ràng có thể nghe thấy.
Một chưởng này là thế hạ ấn, năm ngón tay như Ngũ nhạc, vô cùng nặng, mà trên tay khí huyết sôi trào, như biển lớn nổi sóng.
Nhấn xuống dưới một cái, làm cho Nghiêm Nguyên Nghi có một loại ảo giác, Phong Thải lúc này thật giống như đem Ngũ nhạc đại sơn tiến vào trong biển lớn mênh mông nổi sóng, trấn trụ hải dương.
Chiêu tuyệt sát “Ngũ Nhạc Trấn Hải” trong Tam Hoàng pháo chủy!
Chỉ bằng một cái nhấn này, vừa lúc đã đè lại một chưởng của Nghiêm Nguyên Nghi, hai bên va chạm, không có thanh âm va chạm, nhưng toàn bộ mặt đất nhẹ nhàng lay động một chút.
Một chưởng ngăn chận tay của Nghiêm Nguyên Nghi, Phong Thải ánh mắt như đao, trực tiếp xuất thủ, “Kim Thương Tỏa Hầu” xuyên phá hướng tới cổ họng của Nghiêm Nguyên Nghi.
Nghiêm Nguyên Nghi rút tay lại, bàn tay xoẹt một cái đã bung ra như cây dù, là “Xanh Tán Giá” trong Nga Mi Tiên Thiên Quyền, chiêu thức này bàn tay xòe ra, như một cái dù, vừa lúc chặn “Kim Thương Tỏa Hầu”.
Sau khi ngăn trở công kích, Nghiêm Nguyên Nghi cũng không dừng lại, mà là hướng về trước yết hầu của mình chụp lấy, giữ lại nắm tay của Phong Thải, rồi gạt ra phía ngoài, thân thể lại đè ép hướng về phía trong.
Cú chụp này, ngoài gạt ra, trong đè ép, là tuyệt chiêu cầm nã trong Nga Mi Tiên Thiên Quyền, hai tay lần lượt thay đổi, như muốn đem Phong Thải xé thành hai nửa.
Đối mặt với sát chiêu cầm nã như vậy, trong nháy mắt, trong mắt của Phong Thải co rút lại thành một điểm nhỏ, thân thể đột nhiên mềm nhũn, vung ra phía ngoài, giải thân trượt ra, thuận theo chiêu thế của Nghiêm Nguyên Nghi, một chiêu “Linh Thiện Xuyên Sa”, từ dưới eo của Nghiêm Nguyên Nghi mà luồn ra, xoay tròn ra sau lưng, nhân thế một quyền bổ vào thắt lưng.
Nghiêm Nguyên Nghi eo lưng khẽ xoay, trở ngược lại một chưởng, tiếp một quyền bổ tới của Phong Thải, quyền chưởng lại va chạm vào nhau, lần này là lực lượng trực tiếp va chạm, hai người vừa va chạm nhau đã đồng thời lui ra, dưới chân như cày thành một đường về phía sau, trên mặt đất xuất hiện một đường trắng dài.
Liên tiếp giao thủ, hai người đều xuất ra sát chiêu, nhưng đều bị đối phương hóa giải, ai cũng đều không có chiếm được tiện nghi, ai cũng đều không có chiếm được thượng phong, thể lực tiêu hao, cũng đều nhìn không ra ai tiêu hao nhiều hơn, hô hấp vẫn đều đều, khí huyết đều trầm ổn như nhau.
“Thật sự là sảng khoái…” Nghiêm Nguyên Nghi sau khi phân ra, cũng không có tiếp tục xông lên, mà là hít một hơi thật sâu, thỏa mãn than thở.
“Đúng vậy…” Phong Thải hai nắm tay ẩn dưới eo, khửu tay con lại, cả người lại đi từng bước về phía trước, xuất quyền, nửa đường lại thành trảo thế, năm ngón tay xa xa bao lấy Nghiêm Nguyên Nghi, như giam vào trong đó, trong nháy mắt này, bụng vang lên tiếng soàn soạt giống như tiếng va chạm của vảy cá vậy.
Nghiêm Nguyên Nghi đối mặt với một trảo này của Phong Thải, biết đối phương thi triển ra công phu Điêu Trảo trong Tam Hoàng Pháo Chủy, mở miệng phun khí, một ngụm khí màu trắng như mũi tên bắn ra, trong khi miệng phun khí, dưới chân nàng đã bước sáu bước, sáu bước này cũng không phải là liên tục, mà là bước đi bước ngừng, thân hình tuyệt không liền lạc, mà là nghiêng trái ngả phải, nhưng trái phải cân bằng.
Sáu bước này, nhoáng lên một cái đã xẹt dười đi, khoảng dừng ở trong đó, lại hình thành một loại thoái pháp, thân pháp tuyệt diệu, vừa lúc tránh được mũi nhọn trảo pháp của Phong Thải, đồng thời cướp được lỗ hổng trong trảo thế của Phong Thải, một quyền đánh nhanh ra, gấp rút hướng về phía nách.
“Khôn Lục Đoạn!”.
Trảo thế của Phong Thải vừa ra, đã thấy Nghiêm Nguyên Nghi dưới chân bước sau bước, trong lòng dâng lên sự cảnh giác, bộ pháp của đối phương, giống như là hạ bút thành văn, không có chiêu thức, nhưng có điểm tạm dừng, có sự không bàn mà hợp của tiên thiên bát quái, như Lục Đoạn của quẻ Khôn, thần diệu vô cùng.
Trong lòng cảnh giác, Phong Thải cũng không có chút kích động nào, cũng không có dao động gì đối với thắng bại sinh tử, mà là trong nháy mắt, tinh thần, ý chí, khí huyết, linh giác đều bành trướng vô hạn, dung hợp, tâm linh vô hạn của cả người đều đưa ra ngoài, tựa hồ đã chạm đến giới hạn của thời gian, vũ trụ.
Trong khoảnh khắc này, Phong Thải tựa hồ cảm giác được tâm cùng ý của Vương Siêu, chạm đến cảnh giới của Vương Siêu.
Một khủy tay tự nhiên co lại, kẹp lấy nách, rồi hướng ra ngoài mà lật ra!
Phành!
Khủy tay cùng quyền va chạm.
Khí huyết hai người di động, ánh mắt trừng lên, đều từ trong đồng tử của đối phương mà thấy được rõ ràng hình bóng của mình.
Hai người trong khi va chạm, lại chợt xuất thủ, đồng thời hướng tới bộ vị yếu hại của đối phương mà công kích!
Thắng bại! Chỉ trong nháy mắt sắp sửa phân ra!![/QUOTE]
Năm người cuối cùng, Vương Siêu, Thủ lĩnh GOD, Ba Lập Minh, Nghiêm Nguyên Nghi, Phong Thải.
Năm người này, không ai không là tuyệt đỉnh trong tuyệt đỉnh thiên hạ, thần, thánh trong giới võ thuật! Đỉnh điểm của thể lực nhân loại, đỉnh điểm của tu hành, cực hạn của khai phát tiền năng của toàn bộ nhân loại.
Tiềm lực nhân loại, đến tột cùng có thể đạt tới trình độ gì? Nhân loại tu luyện, đến tột cùng có thể đạt tới cảnh giới như thế nào?
Năm cái tên cuối cùng của Đại hội võ đạo lần này, đã thuyết minh hoàn mỹ cho vấn đề này, dùng năng lực bản thân, đưa ra lời giải thích hoàn mỹ nhất.
Giao thủ cuối cùng, không ai là không mong đợi.
Thời điểm cuối cùng, không ai là không mong đợi.
Bất quá trận đầu tiên giao thủ trong năm người là Phong Thải, Nghiêm Nguyên Nghi, không để ý tới ánh mắt của những người ở đây, hai người đồng thời đi xuống sân, đưa mắt nhìn nhau, đột nhiên nở nụ cười.
“Luyện võ nhiều năm như vậy, tu thân tu tâm, đến hiện tại, rốt cuộc cũng không có gì tiếc nuối. Tôi lúc này mới cảm giác được, tất cả những gì trải qua, đều như mây bay, không đáng coi trọng, duy chỉ có hôm nay, mới là ngày vui vẻ nhất. Nguyên Nghi, trận chiến này bất kể sinh tử, bất luận thành bại, chỉ cầu một chữ thống khoái”.
“Ừm” Nghiêm Nguyên Nghi nghênh đón ánh mắt của Phong Thải, một chút cũng không nhượng, trong ánh mắt của hai người có một loại hiểu ý nói không nên lời.
“Bất kể sinh tử, bất luận thành bại, chỉ cầu một chữ thống khoái!”
Hai vị tuyệt thế cao thủ đồng thời chạm tay nhau.
Toàn bộ Đại hội võ đạo, giống như chấn động một chút.
Cũng không phải là chấn động nơi sân, mà là lòng người chấn động. Mọi người ở đây, bất luận đại quan quân chính, tỷ phú, đầu não tập đoàn tài chính, hay là cao thủ võ đạo, lãnh đạo một quốc gia, đều cảm giác được khi Nghiêm Nguyên Nghi và Phong Thải hai người chạm tay, một loại va chạm giữa tâm và tâm đã chấn động ra.
Tay vừa chạm, đã tách ra. Hai người cũng không có thử lực, mà là một loại hiểu ý lẫn nhau.
Sau khi tách ra, hai người cách xa nhau chừng năm thước, lẳng lặng đứng thẳng, cùng đợi tiếng chuông của Đại hội võ đạo vang lên.
“Sư phụ, một trận chiến này của họ, là sinh tử giao tranh, chỉ sợ…” Hoắc Linh Nhi đứng ở bên cạnh Vương Siêu, với nhãn quang của nàng, tự nhiên nhìn ra được được, Nghiêm Nguyên Nghi Phong Thải là quyết đấu, đã muốn từ bỏ tất cả nhân tố bên ngoài, chính như các nàng đã nói, bất kể sinh tử, bất luận thành bại, chỉ cầu một chữ thống khoái!
Nhưng với thân phận của hai người này, một là con gái của đại quan quân đội, một là vợ của yếu nhân chính giới, hai nhà đều ở Bắc Kinh, cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy, hiện tại liều mình giao chiến, vô luận theo phương diện nào mà nói, đều không có gì tốt, tình huống tốt nhất chính là hai người chỉ thử tay, một bên thoái nhượng, hoặc ngang tay, là tất cả đều vui mừng.
“Giờ khắc này, là thời điểm vui sướng nhất của các nàng. Bất kể sinh tử, bất luận thành bại, bất kể điều gì chỉ cần một trận giao thủ thống khoái, đối với chúng ta mà nói, so với cái gì cũng đều quan trọng hơn. Ta cũng sắp giao thủ! Tương lai sẽ có bộ dáng gì đây?”
Vương Siêu nói xong, ánh mắt nhìn lên trên, tựa hồ muốn khán phá hư không vô cùng vô tận, nhìn đến khi thời gian đã hết, sinh mệnh cáo chung.
Đây đã là thời điểm cuối cùng của Đại hội võ đạo, trận chiến cuối cùng, giao thủ cuối cùng, xác thực, cái gì cũng không đáng coi trọng, cái gì cũng không cần cố kỵ.
Reng reng reng…
Tiếng chuông bắt đầu của Đại hội võ đạo rốt cuộc đã vang lên.
Phong Thải, Nghiêm Nguyên Nghi hai người hơi gật gật đầu, xoạt! Đều tự bày ra tư thế.
Phong Thải bày ra quyền thế, hai nắm đấm như chùy, hoành dưới vạt áo, cước bộ cũng không mở ra, mà tự nhiên rảo bước tiến lên, đúng là “Phiêu chủy thế” trong Tam Hoàng pháo chủy, nhìn như nhẹ nhàng phiêu diêu, thật ra lực quán toàn thân, nặng như cự thạch vạn cân.
Mà vẻ mặt của Nghiêm Nguyên Nghi ngưng trọng, chân đạp xuống đất, một tay đưa ra trước hai ngón tay như kiếm, một tay thành trảo, hạ xuống bảo vệ yếu hại trên dưới toàn thân, cũng là Cầm Nã Thế trong Truy Phong Đoản Đả Trạc Huyệt Thủ.
Trong nháy mắt sau khi bày ra tư thế, hai người đồng thời phát động công kích.
Phong Thải cước bộ đạp liên tục, nhẹ nhàng như chuồn chuồn điểm nước, nhẹ nhàng làm cho người ta nghĩ đến toàn thân của nàng như không có sức nặng, thân thể như theo gió mà đến.
Nhưng khi bay đến trước mặt Nghiêm Nguyên Nghi, Phong Thải liền bạo xuất ra cự lực, một chủy đánh thẳng nhập trung cung, hướng về đầu của Nghiêm Nguyên Nghi.
Chiếu đầu nhất chủy.
Lấy chủy kình của Phong Thải, thì có là đầu của bò tót, trúng một chủy này, cũng xác định xương sọ sẽ bị đập nát, óc văng tung tóe. Tảng đá lớn cũng bị đập nát.
Đối mặt với Chiếu đầu nhất chủy khai sơn phá thạch, nhập thẳng trung cung này, Nghiêm Nguyên Nghi cũng không né tránh, đột nhiên đem khủy tay dựng thẳng lên, một “Đính trửu” ngăn trên chủy của Phong Thải.
Chủy cùng khủy tay chạm vào nhau, hai người đều tách ra, đều thối lui ba bước.
Chỉ có không khí trong khi va chạm vào nhau, giống như là một khí cầu bùng nổ, dòng khí bị đè nén nổ phành lên một tiếng.
Hai người giao thủ trong nháy mắt, vừa hợp đã phân, đã số mọi người căn bản giống như là cưỡi ngựa xem hoa, chỉ nhìn thấy bóng người nhoáng lên, chỉ có ánh mắt của tuyệt đỉnh cao thủ, mới có thể nhìn ra được ảo diệu cùng với động tác trong đó.
Sau khi phân ra, Nghiêm Nguyên Nghi chiếm tiên một bước, dưới chân thi triển ra chiêu số Bộ Bộ Sinh Liên, nhất khu nhất ấn, mặt đất giống như một miếng đậu hũ, ấn ra một vết chân.
Chỉ mượn một bước này, Nghiêm Nguyên Nghi đã cướp tới trước mặt Phong Thải, đơn chưởng dựng thẳng lên, lấy chưởng thế xuyên tâm, thẳng hướng trái tim! Một nhát đâm này, cả cánh tay nwh có một dòng khí lưu phụt thẳng ra ngoài.
Xung quanh nàng trong vòng ba bước, đều sinh ra một loại khí áp bành trướng ra ngoài.
Cảnh giới ngoại cương, lực lượng xuất thủ lớn, tốc độ mau, một bước là đến, có thể đem khí lưu vài bước quanh thân đè ép khiến cho người ta nhấc chân không được, đạt tới thủ đoạn thần kỳ cách không giết người.
Như Vương Siêu xông tới, có thể giống như một đầu xe lửa, khí lưu phát ra có thể làm cho nhưng người ở hai bên hắn đều bị khí lưu chấn văng ra.
Phong Thải vào lúc này, trầm tĩnh như nước.
Đối mặt với một chiêu chiếm tiên công kích này của Nghiêm Nguyên Nghi, Xuyên Tâm Chưởng, Phong Thải mặt không có nửa điểm đổi sắc, ánh mắt cũng không thèm nhìn, nghiêng người thân thể chợt lóe, sau khi tránh thoát, ánh mắt hướng xuống nhìn về phía dưới.
Bằng vào trực giác của nàng, sát chiêu chân chính của Nghiêm Nguyên Nghi, là “Phúc Địa Ấn” ở phía dưới.
Quả nhiên, khi Phong Thải nghiêng người né tránh “Xuyên tâm Chưởng”, Nghiêm Nguyên Nghi một chưởng kết thành ấn, đúng là một chiêu “Phúc Địa Ấn” đã đánh bại Nhạc Bằng.
Lúc này, Phong Thải đã có chuẩn bị, năm ngón tay mở ra, lòng bàn tay đột khởi, năm ngón tay trong khi kích thích, thật giống như là Ngũ nhạc đại sơn chuyển dời đến năm ngón tay, trầm trọng vô cùng, hơn nữa trên ngón tay vang lên âm thanh khí huyết sôi trào, rõ ràng có thể nghe thấy.
Một chưởng này là thế hạ ấn, năm ngón tay như Ngũ nhạc, vô cùng nặng, mà trên tay khí huyết sôi trào, như biển lớn nổi sóng.
Nhấn xuống dưới một cái, làm cho Nghiêm Nguyên Nghi có một loại ảo giác, Phong Thải lúc này thật giống như đem Ngũ nhạc đại sơn tiến vào trong biển lớn mênh mông nổi sóng, trấn trụ hải dương.
Chiêu tuyệt sát “Ngũ Nhạc Trấn Hải” trong Tam Hoàng pháo chủy!
Chỉ bằng một cái nhấn này, vừa lúc đã đè lại một chưởng của Nghiêm Nguyên Nghi, hai bên va chạm, không có thanh âm va chạm, nhưng toàn bộ mặt đất nhẹ nhàng lay động một chút.
Một chưởng ngăn chận tay của Nghiêm Nguyên Nghi, Phong Thải ánh mắt như đao, trực tiếp xuất thủ, “Kim Thương Tỏa Hầu” xuyên phá hướng tới cổ họng của Nghiêm Nguyên Nghi.
Nghiêm Nguyên Nghi rút tay lại, bàn tay xoẹt một cái đã bung ra như cây dù, là “Xanh Tán Giá” trong Nga Mi Tiên Thiên Quyền, chiêu thức này bàn tay xòe ra, như một cái dù, vừa lúc chặn “Kim Thương Tỏa Hầu”.
Sau khi ngăn trở công kích, Nghiêm Nguyên Nghi cũng không dừng lại, mà là hướng về trước yết hầu của mình chụp lấy, giữ lại nắm tay của Phong Thải, rồi gạt ra phía ngoài, thân thể lại đè ép hướng về phía trong.
Cú chụp này, ngoài gạt ra, trong đè ép, là tuyệt chiêu cầm nã trong Nga Mi Tiên Thiên Quyền, hai tay lần lượt thay đổi, như muốn đem Phong Thải xé thành hai nửa.
Đối mặt với sát chiêu cầm nã như vậy, trong nháy mắt, trong mắt của Phong Thải co rút lại thành một điểm nhỏ, thân thể đột nhiên mềm nhũn, vung ra phía ngoài, giải thân trượt ra, thuận theo chiêu thế của Nghiêm Nguyên Nghi, một chiêu “Linh Thiện Xuyên Sa”, từ dưới eo của Nghiêm Nguyên Nghi mà luồn ra, xoay tròn ra sau lưng, nhân thế một quyền bổ vào thắt lưng.
Nghiêm Nguyên Nghi eo lưng khẽ xoay, trở ngược lại một chưởng, tiếp một quyền bổ tới của Phong Thải, quyền chưởng lại va chạm vào nhau, lần này là lực lượng trực tiếp va chạm, hai người vừa va chạm nhau đã đồng thời lui ra, dưới chân như cày thành một đường về phía sau, trên mặt đất xuất hiện một đường trắng dài.
Liên tiếp giao thủ, hai người đều xuất ra sát chiêu, nhưng đều bị đối phương hóa giải, ai cũng đều không có chiếm được tiện nghi, ai cũng đều không có chiếm được thượng phong, thể lực tiêu hao, cũng đều nhìn không ra ai tiêu hao nhiều hơn, hô hấp vẫn đều đều, khí huyết đều trầm ổn như nhau.
“Thật sự là sảng khoái…” Nghiêm Nguyên Nghi sau khi phân ra, cũng không có tiếp tục xông lên, mà là hít một hơi thật sâu, thỏa mãn than thở.
“Đúng vậy…” Phong Thải hai nắm tay ẩn dưới eo, khửu tay con lại, cả người lại đi từng bước về phía trước, xuất quyền, nửa đường lại thành trảo thế, năm ngón tay xa xa bao lấy Nghiêm Nguyên Nghi, như giam vào trong đó, trong nháy mắt này, bụng vang lên tiếng soàn soạt giống như tiếng va chạm của vảy cá vậy.
Nghiêm Nguyên Nghi đối mặt với một trảo này của Phong Thải, biết đối phương thi triển ra công phu Điêu Trảo trong Tam Hoàng Pháo Chủy, mở miệng phun khí, một ngụm khí màu trắng như mũi tên bắn ra, trong khi miệng phun khí, dưới chân nàng đã bước sáu bước, sáu bước này cũng không phải là liên tục, mà là bước đi bước ngừng, thân hình tuyệt không liền lạc, mà là nghiêng trái ngả phải, nhưng trái phải cân bằng.
Sáu bước này, nhoáng lên một cái đã xẹt dười đi, khoảng dừng ở trong đó, lại hình thành một loại thoái pháp, thân pháp tuyệt diệu, vừa lúc tránh được mũi nhọn trảo pháp của Phong Thải, đồng thời cướp được lỗ hổng trong trảo thế của Phong Thải, một quyền đánh nhanh ra, gấp rút hướng về phía nách.
“Khôn Lục Đoạn!”.
Trảo thế của Phong Thải vừa ra, đã thấy Nghiêm Nguyên Nghi dưới chân bước sau bước, trong lòng dâng lên sự cảnh giác, bộ pháp của đối phương, giống như là hạ bút thành văn, không có chiêu thức, nhưng có điểm tạm dừng, có sự không bàn mà hợp của tiên thiên bát quái, như Lục Đoạn của quẻ Khôn, thần diệu vô cùng.
Trong lòng cảnh giác, Phong Thải cũng không có chút kích động nào, cũng không có dao động gì đối với thắng bại sinh tử, mà là trong nháy mắt, tinh thần, ý chí, khí huyết, linh giác đều bành trướng vô hạn, dung hợp, tâm linh vô hạn của cả người đều đưa ra ngoài, tựa hồ đã chạm đến giới hạn của thời gian, vũ trụ.
Trong khoảnh khắc này, Phong Thải tựa hồ cảm giác được tâm cùng ý của Vương Siêu, chạm đến cảnh giới của Vương Siêu.
Một khủy tay tự nhiên co lại, kẹp lấy nách, rồi hướng ra ngoài mà lật ra!
Phành!
Khủy tay cùng quyền va chạm.
Khí huyết hai người di động, ánh mắt trừng lên, đều từ trong đồng tử của đối phương mà thấy được rõ ràng hình bóng của mình.
Hai người trong khi va chạm, lại chợt xuất thủ, đồng thời hướng tới bộ vị yếu hại của đối phương mà công kích!
Thắng bại! Chỉ trong nháy mắt sắp sửa phân ra!![/QUOTE]