Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 492
Hoắc Linh Nhi tuy đã sớm dự liệu được trước thân pháp quỷ dị của Nhạc Lan Đình nhanh chóng tuyệt luân, nhưng chân chính đối chiến vẫn không khỏi có một chút ngoài ý muốn, thân pháp của đối phương quả thật là nhanh tới mức mình không kịp đề phòng.
Bắp đùi và xương hông truyền đến bạo kình cương liệt, Hoắc Linh Nhi không cần đưa mắt nhìn thì làn da nhạy cảm cũng cảm nhận được đây chính là đòn đánh tương tự như thủ pháp Hải Để Băng, lại vừa giống với chấn kình của Thái Cực Quyền, như là bị đại thương đánh trúng thân thể, sau khi bị đánh trúng, lập tức xương cốt bên trong sẽ bị nghiền nát, hoàn toàn mất đi sức chiến đấu, cả đời bị bại liệt.
" Thân pháp của đối phương chẳng những mau lẹ như Quỷ Mị, mà lực lượng cũng rất cường đại, xem ra lần này thật sự phải trải qua một cuộc ác chiến rồi". Trong nháy mắt, não hải của Hoắc Linh Nhi lóe lên những ý niệm, cuối cùng dần dần trở nên yên ổn bình tĩnh.
Tâm thần an bình, não hải như băng tuyết, thông minh mà lạnh lẽo, Hoắc Linh Nhi có một loại cảm giác " Nắm rõ trong lòng bàn tay”.
Trong chớp mắt gặp phải công kích của đối thủ cường đại, trong thời sắc quyết định sinh tử Hoắc Linh Nhi cũng tiến nhập vào trạng thái phát huy thực lực vượt qua trình độ vốn có. Đột nhiên một quyền từ dưới tiểu phúc đưa qua, chính là Kim Báo Phiên Chưởng trong Báo quyền ngạnh kháng một quyền kia của Nhạc Lan Đình.
Ầm! Quyền chưởng va chạm, xưng thịt đọ sức! Hoắc Linh Nhi liền lùi lại ba bước, tóc tai tán loạn, mái tóc đen cuồng loạn tung bay.
Tuy nàng tiếp được một quyền vừa rồi của Nhạc Lan Đình, không để cho nó đánh trúng hông. Nhưng bởi vì phát kình vội vàng cho nên đã thoáng rơi vào hạ phong, lúc này bị chấn động kịch liệt nên chỉ có thể lui bước để giảm bớt lực lượng.
"Ồ?" Nhạc Lan Đình phát ra giọng mũi, tựa hồ không hài lòng đối với kết quả đạt được khi liên tục sử dụng thân pháp công kích với tốc độ nhanh.
Vừa rồi, trong tích tắc công kích, trong nội tâm của Nhạc Lan Đình hiểu rất rõ ràng. Bản thân vận dụng: Bát Cực, Thái Cực, Nhạc thức tán thủ, mà bộ pháp chính là bản thân năm đó ma luyện võ công trong tập đoàn ám sát God đã lén xem thủ lĩnh God luyện công, mà suy nghĩ ra Ngọa Đấu Pháp.
Ngay từ đầu liên tục công kích, thật ra Nhạc Lan Đình đã thi triển ra toàn bộ thực lực của bản thân. Trong suy nghĩ của nàng thì kết quả phải là tấn công một mạch cho đến khi đánh bại Hoắc Linh Nhi.
Nhưng mà thế công sắc bén trùng trùng điệp điệp kia lại chỉ có thể khiến cho Hoắc Linh Nhi lui về phía sau để giảm bớt lực, thoáng rơi vào thế hạ phong.
"Thực lực đồ đệ của Vương Siêu quả nhiên không tầm thường. Nhưng mà cũng còn tốt, ta đã chiếm được một chút thượng phong. Nếu như dưới thế công liên tiếp của ta nàng ngay cả một bước cũng không lùi lại, thì đã lập tức nhận thua rồi". Trong nội tâm của Nhạc Lan Đình cũng nổi lên một ý nghĩ như thiểm điện lướt qua não hải.
Trong lúc suy nghĩ thì tay của Nhạc Lan Đình cũng không có ngừng lại. Cước bộ nhẹ nhàng chớp động, mau lẹ như là ong mật chớp động đôi cánh. một quyền nhẹ nhàng lóe lên phóng về phía trước.
Một quyền này của Nhạc Lan Đình giống như Vân Thủ trong Thái Cực Quyền, nhìn qua thì nhẹ nhàng như không có khí lực. Nhưng mà trong lúc chưởng thế phát ra thì năm ngón tay khẽ run, giống như lúc người ta tung lưới, trên dưới trái phải, bốn phương tám hướng phô thiên cái địa vây lấy Hoắc Linh Nhi.
Một chưởng này, về khí thê thì càng thêm sắc bén, tất cả cao thủ đang quan sát trận chiến này đều cảm nhận được sự áp bách như từ trên cao nhìn xuống.
Chiếm được thượng phong, đương nhiên sẽ không thể buông tha cho đối thủ, Hoắc Linh Nhi dường như cũng cảm nhận được có điều không ổn.
Trên khán đài, Vương Siêu đi tới bên người một nữ nhân mặc y phục màu trắng, chính là Phong Thái.
Thần sắc của Phong Thái điềm tĩnh, an bình, so với trước kia thì thiếu đi một chút phong vận, nhưng lại nhiều hơn một chút tư vị thần thánh.
"Thương thế của cô đã khỏi rồi?" Vương Siêu liếc nhìn Phong Thái cất lời hỏi thăm. Ánh mắt của hắn rất lợi hại, nhìn khí sắc của Phong Thái lập tức có thể nhận ra thương thế của Phong Thái đã hoàn toàn khỏi hẳn.
"Đã lành hẳn". Phong Thái nói, ánh mắt lại nhìn về phía trung tâm sân thi đấu, nơi mà Nhạc Lan Đình cùng Hoắc Linh Nhi đang quyền qua cước lại, kịch liệt chiến đấu.
Thời gian hai người nói chuyện chỉ ngắn ngủi chừng hơn mười giây đồng hồ, trận đấu của Hoắc Linh Nhi cùng Nhạc Lan Đình đã hoàn toàn bước vào giai đoạn gay cấn.
Sau khi Nhạc Lan Đình chiếm được thượng phong ở đợt tấn công đầu tiên, thì lập tức một hơi không ngừng nghỉ xuất ra từng chiêu tàn nhẫn. Bộ pháp phiêu diêu như Tinh Đấu, xẹt qua bầu trời, quyền đầu xuất ra như lưu tinh cản nguyệt, vừa nhanh lại vừa tán nhẫn, không để cho Hoắc Linh Nhi có thời gian thở dốc.
Mà Hoắc Linh Nhi lại thi triển thủ pháp Đại Trừu Ti, như đang bóc kén tằm, vô cùng tinh tế, 'binh tới tướng đở nước đến đất ngăn'. Tuy ở vào thế hạ phong, nhưng lại thủy chung vẫn vững vàng không lay chuyển, không mảy may để cho Nhạc Lan Đình tiến thêm một bước mở rộng thành quả chiến đấu.
Hai người một công một thủ, nhìn qua thì giống như đang giằng co, nhưng thực ra mỗi chiêu đều cực kỳ hung hiểm, chỉ cần có một chút sơ sẩy, hoặc là tâm thần hơi dao động, lập tức sẽ bỏ mình tại đương trường.
"Ngay từ đầu Nhạc Lan Đình đã triển khai thế công cường đại nhất, bộ pháp của nàng dường như có điểm giống với bước đi của Hỏa Lý Tài Liên. Nhưng lại có phần bất đồng, hẳn là Ngọa Đấu Pháp của Đạo gia cổ đại, luyện công phía dưới Tinh Đấu. Cước bộ dựa theo tinh quang của chùm sao Bắc Đẩu, qua lại như con thoi, là một loại công phu quyền cước cổ lão, cùng loại với Thất Tinh Thế trong Thái Tổ Trường Quyền. Chẳng qua là Linh nhi bị đánh thình lình, nhưng mà giờ đây đã bảo vệ chặt chẽ, cũng không gặp trở ngại gì". Vương Siêu lẳng lặng nói, dường như thời ở đối với việc sống chết của Hoắc Linh Nhi, hoặc là có thể do hắn mười phần tin tưởng, cảm thấy rằng Hoắc Linh Nhi mặc dù ở thế hạ phong nhưng sẽ không bại trận thân vong.
"Nếu cứ như vậy mà đánh tiếp, Nhạc Lan Đình chỉ cần giữ thế công, với thực lực của Hoắc Linh Nhi thì chưa đủ để vãn hồi bại thế". Phong Thái cười cười cất lời.
"Nhạc Lan Đình sớm muộn gì cũng ngừng lại thế công liên tục. Lúc đó thì phải xem Linh nhi có thể nắm chắc cơ hội hay không thôi". Vương Siêu lắc đầu nói.
"Làm sao anh biết nàng sẽ không tiếp tục tấn công mà sẽ ngừng tay?" Phong Thái hỏi.
"Các nàng còn chưa đạt tới trình độ nhạy cảm, để có thể nắm chắc về thể lực của mình cùng thể lực của đối thủ như chúng ta". Vương Siêu vừa nói xong một câu này. Đột nhiên trong sân truyền tới một tiếng kêu bén nhọn, quả nhiên là Nhạc Lan Đình tấn công một lúc lâu, cảm giác được thể lực của bản thân tiêu hao quá lớn. Nếu cứ tiếp tục như vậy thì ngược lại chưa đánh bại được Hoắc Linh Nhi, chỉ sợ rằng thể lực của mình đã tiêu hao hết, như vậy sẽ sa vào vòng tính toán của đối thủ, vì vậy nàng mới dừng tay.
"Với thể lực của ta ước chừng chỉ có thể duy trì ba mươi lần công kích, còn khí tức trong cơ thể đối phương cũng không ổn định, huyết dịch đã dâng trào, nhưng pháp và thân hình cũng không có tán loạn, cũng có thể duy trì được hơn ba mươi chiêu nữa. Trong ba mươi lần va chạm nếu như nàng ta có thể duy trì được, thể lực của ta đã cạn kiệt, hẳn là phải chết không thể nghi ngờ, nếu như sau ba mươi chiêu nàng ta không duy trì được thì nàng cũng phải chết không thể nghi ngờ. Nhưng mà, giờ đây ta không thể nắm được chính xác, ta còn khiếm khuyết, khiếm khuyết này chính là chưa thể nắm rõ thể lực của đối thủ, nếu cảm nhận được rõ điều này thì đã chân chính có phong phạm của tuyệt đỉnh cao thủ". Trong nội tâm của Nhạc Lan Đình lóe lên lên một ý niệm như điện quang thạch hỏa(ánh sáng lóe lên khi đánh đá lửa).
Quả nhiên tình huống diễn ra đúng như Vương Siêu dự liệu, trong khi đang chiến đấu kịch liệt Nhạc Lan Đình không thể nhìn thấu thực lực của mình và đối phương nên đã ngừng thế công.
Nhạc Lan Đình cũng không ngờ rằng sức kiên nhẫn của Hoắc Linh Nhi lại mạnh mẽ như vậy, dưới công kích mãnh liệt của mình mà vẫn còn có thể chịu đựng được. Nàng đưa mắt quan sát, cũng không thể nhìn ra trong ba mươi chiêu thì thể lực của song phương sẽ còn lại bao nh. Cũng không dám tiêu hao thể lực tới mức tận cùng, khi mà song phương phân ra thắng bại. Thế là ở thế thượng phong, nàng ta mạo hiểm thi triển ra sát chiêu.
Một tiếng cười vang lên, chân Nhạc Lan Đình bước trái hai bước, lui ra phía sau một bước, bỏ đi thế thượng phong, sau đó ôm khuỷu tay. Lưng cong lại, toàn thân trở thành hình dáng một con rùa đen, mà cánh tay của nàng uốn lượn, bắp thịt nổi lên, chuyển động như long xà loạn vũ. Sau khi súc lực, nàng đột nhiên bộc phát, một khuỷu tay hung hăng hướng về phía lồng ngực của Hoắc Linh Nhi mà đánh tới.
Lực lượng của khuỷu tay này, gần như là bộc phát uy lực trước giờ chưa từng có. Vô luận là lực lượng hay là tốc độ, hay là về uy thế, đều có thể coi là một kích mạnh nhất của Nhạc Lan Đình.
Bởi vì một khuỷu tay này, là do nàng từ bỏ thế thượng phong, tranh thủ thời gian trong nháy mắt mà tích trữ lực lượng, rồi xuất ra chiêu quyết định. T
"Phù...." Hoắc Linh Nhi thở một hơi thật dài. Khi mà Nhạc Lan Đình bước trái hai bước, lui về sau một bước từ bỏ thế thượng phong, tích súc lực lượng trong nháy mắt, thì toàn thân Hoắc Linh Nhi được thư giãn thoát khỏi áp lực, cảm giác sảng khoái trước nay chưa từng có.
Nhưng mà trong nội tâm nàng cũng hiểu rất rõ ràng, dưới việc áp lực đột ngột giảm xuống trong nháy mắt, thì cao thủ thông thường đều sẽ thừa cơ tiến lên phản kích mãnh liệt, nhưng mà nàng cũng không phải là cao thủ bình thường. Hiểu rằng đây là chiêu quyết định của Nhạc Lan Đình, nếu như tùy tiện nóng vội mà phản kích, thì hẳn là sẽ rơi vào con đường chết.
Vừa rồi thế công hung mãnh cùng bộ pháp xuất quỷ nhập thần của Nhạc Lan Đình làm cho nàng thở không ra hơi, áp lực rất lớn, gây ra một loại cảm giác hít thở không thông, bây giờ đối phương từ bỏ thế thượng phong, tích súc lực lượng để quyết thắng thua trong một chiêu, cuối cùng nàng cũng có thời gian để mà nghỉ xả hơi.
Trong nháy mắt này Hoắc Linh Nhi, thở ra một hơi, hút vào một ngụm, trong nội tâm tỉnh táo vô cùng, sau khi ổn định khí huyết, tùy ý xuất ra một tư thế, chính là Tâm Ấn Mẫu quyền.
Sau khi đã hoàn thành tư thế này, thì khuỷu tay của Nhạc Lan Đình cũng vừa đánh tới, kình phong mãnh liệt gào thét như muốn xé rách không trung, Hoắc Linh Nhi gần như là không thể mở mắt ra. Một cỗ uy thế long trời lở đất, mà Hoắc Linh Nhi giống như là một người trơ trọi sừng sững mà chịu đựng cái uy áp của thiên địa. Loại cảm giác này cực kỳ khủng bố, khiến cho người ta cảm thấy vô cùng bất lực.
"Đòn khuỷu tay thật hung mãnh". Khuỷu tay này tuy hỏa hầu còn khiếm khuyết, nhưng mà lại có được ba bốn phần uy thế Phiên Thiên Ấn của Vương Siêu. Trong nội tâm Hoắc Linh Nhi không nhịn được mà tán thưởng một tiếng.
Nhưng mà tán thưởng thì tán thưởng, chứ tay của Hoắc Linh Nhi cũng không vì thế mà chậm trễ, khi đối mặt với uy thế hung hãn của Nhạc Lan Đình, tinh thần Hoắc Linh Nhi tập trung cao độ, đột nhiên lức này có một loại cảm giác tinh thần linh cảm cùng thân thể hòa hợp.
Trạng thái tinh thần tâm linh cũng nhục thể hợp nhất.
Hai tay Hoắc Linh Nhi trùng trùng điệp điệp xuất ra, một trước một sau chỉ cách nhau từng một tấc phách lên khuỷu tay của Nhạc Lan Đình, lúc này hai tay nàng đánh ra Phiên Thiên Ấn, lấy dữ dội để đấu với dữ dội.
Âm thanh của quyền va chạm lại vang lên, sau khi hai người đối chiếu, thân thể đều không hề nhúc nhích, khuỷu tay của Nhạc Lan Đình trầm xuống, dưới chân bất ngờ 'thần không biết quỷ không hay ' xuất ra một thối đánh thẳng tới khớp xương đầu gối của Hoắc Linh Nhi.
Một thối này (thối là cẳng chân >"
Bắp đùi và xương hông truyền đến bạo kình cương liệt, Hoắc Linh Nhi không cần đưa mắt nhìn thì làn da nhạy cảm cũng cảm nhận được đây chính là đòn đánh tương tự như thủ pháp Hải Để Băng, lại vừa giống với chấn kình của Thái Cực Quyền, như là bị đại thương đánh trúng thân thể, sau khi bị đánh trúng, lập tức xương cốt bên trong sẽ bị nghiền nát, hoàn toàn mất đi sức chiến đấu, cả đời bị bại liệt.
" Thân pháp của đối phương chẳng những mau lẹ như Quỷ Mị, mà lực lượng cũng rất cường đại, xem ra lần này thật sự phải trải qua một cuộc ác chiến rồi". Trong nháy mắt, não hải của Hoắc Linh Nhi lóe lên những ý niệm, cuối cùng dần dần trở nên yên ổn bình tĩnh.
Tâm thần an bình, não hải như băng tuyết, thông minh mà lạnh lẽo, Hoắc Linh Nhi có một loại cảm giác " Nắm rõ trong lòng bàn tay”.
Trong chớp mắt gặp phải công kích của đối thủ cường đại, trong thời sắc quyết định sinh tử Hoắc Linh Nhi cũng tiến nhập vào trạng thái phát huy thực lực vượt qua trình độ vốn có. Đột nhiên một quyền từ dưới tiểu phúc đưa qua, chính là Kim Báo Phiên Chưởng trong Báo quyền ngạnh kháng một quyền kia của Nhạc Lan Đình.
Ầm! Quyền chưởng va chạm, xưng thịt đọ sức! Hoắc Linh Nhi liền lùi lại ba bước, tóc tai tán loạn, mái tóc đen cuồng loạn tung bay.
Tuy nàng tiếp được một quyền vừa rồi của Nhạc Lan Đình, không để cho nó đánh trúng hông. Nhưng bởi vì phát kình vội vàng cho nên đã thoáng rơi vào hạ phong, lúc này bị chấn động kịch liệt nên chỉ có thể lui bước để giảm bớt lực lượng.
"Ồ?" Nhạc Lan Đình phát ra giọng mũi, tựa hồ không hài lòng đối với kết quả đạt được khi liên tục sử dụng thân pháp công kích với tốc độ nhanh.
Vừa rồi, trong tích tắc công kích, trong nội tâm của Nhạc Lan Đình hiểu rất rõ ràng. Bản thân vận dụng: Bát Cực, Thái Cực, Nhạc thức tán thủ, mà bộ pháp chính là bản thân năm đó ma luyện võ công trong tập đoàn ám sát God đã lén xem thủ lĩnh God luyện công, mà suy nghĩ ra Ngọa Đấu Pháp.
Ngay từ đầu liên tục công kích, thật ra Nhạc Lan Đình đã thi triển ra toàn bộ thực lực của bản thân. Trong suy nghĩ của nàng thì kết quả phải là tấn công một mạch cho đến khi đánh bại Hoắc Linh Nhi.
Nhưng mà thế công sắc bén trùng trùng điệp điệp kia lại chỉ có thể khiến cho Hoắc Linh Nhi lui về phía sau để giảm bớt lực, thoáng rơi vào thế hạ phong.
"Thực lực đồ đệ của Vương Siêu quả nhiên không tầm thường. Nhưng mà cũng còn tốt, ta đã chiếm được một chút thượng phong. Nếu như dưới thế công liên tiếp của ta nàng ngay cả một bước cũng không lùi lại, thì đã lập tức nhận thua rồi". Trong nội tâm của Nhạc Lan Đình cũng nổi lên một ý nghĩ như thiểm điện lướt qua não hải.
Trong lúc suy nghĩ thì tay của Nhạc Lan Đình cũng không có ngừng lại. Cước bộ nhẹ nhàng chớp động, mau lẹ như là ong mật chớp động đôi cánh. một quyền nhẹ nhàng lóe lên phóng về phía trước.
Một quyền này của Nhạc Lan Đình giống như Vân Thủ trong Thái Cực Quyền, nhìn qua thì nhẹ nhàng như không có khí lực. Nhưng mà trong lúc chưởng thế phát ra thì năm ngón tay khẽ run, giống như lúc người ta tung lưới, trên dưới trái phải, bốn phương tám hướng phô thiên cái địa vây lấy Hoắc Linh Nhi.
Một chưởng này, về khí thê thì càng thêm sắc bén, tất cả cao thủ đang quan sát trận chiến này đều cảm nhận được sự áp bách như từ trên cao nhìn xuống.
Chiếm được thượng phong, đương nhiên sẽ không thể buông tha cho đối thủ, Hoắc Linh Nhi dường như cũng cảm nhận được có điều không ổn.
Trên khán đài, Vương Siêu đi tới bên người một nữ nhân mặc y phục màu trắng, chính là Phong Thái.
Thần sắc của Phong Thái điềm tĩnh, an bình, so với trước kia thì thiếu đi một chút phong vận, nhưng lại nhiều hơn một chút tư vị thần thánh.
"Thương thế của cô đã khỏi rồi?" Vương Siêu liếc nhìn Phong Thái cất lời hỏi thăm. Ánh mắt của hắn rất lợi hại, nhìn khí sắc của Phong Thái lập tức có thể nhận ra thương thế của Phong Thái đã hoàn toàn khỏi hẳn.
"Đã lành hẳn". Phong Thái nói, ánh mắt lại nhìn về phía trung tâm sân thi đấu, nơi mà Nhạc Lan Đình cùng Hoắc Linh Nhi đang quyền qua cước lại, kịch liệt chiến đấu.
Thời gian hai người nói chuyện chỉ ngắn ngủi chừng hơn mười giây đồng hồ, trận đấu của Hoắc Linh Nhi cùng Nhạc Lan Đình đã hoàn toàn bước vào giai đoạn gay cấn.
Sau khi Nhạc Lan Đình chiếm được thượng phong ở đợt tấn công đầu tiên, thì lập tức một hơi không ngừng nghỉ xuất ra từng chiêu tàn nhẫn. Bộ pháp phiêu diêu như Tinh Đấu, xẹt qua bầu trời, quyền đầu xuất ra như lưu tinh cản nguyệt, vừa nhanh lại vừa tán nhẫn, không để cho Hoắc Linh Nhi có thời gian thở dốc.
Mà Hoắc Linh Nhi lại thi triển thủ pháp Đại Trừu Ti, như đang bóc kén tằm, vô cùng tinh tế, 'binh tới tướng đở nước đến đất ngăn'. Tuy ở vào thế hạ phong, nhưng lại thủy chung vẫn vững vàng không lay chuyển, không mảy may để cho Nhạc Lan Đình tiến thêm một bước mở rộng thành quả chiến đấu.
Hai người một công một thủ, nhìn qua thì giống như đang giằng co, nhưng thực ra mỗi chiêu đều cực kỳ hung hiểm, chỉ cần có một chút sơ sẩy, hoặc là tâm thần hơi dao động, lập tức sẽ bỏ mình tại đương trường.
"Ngay từ đầu Nhạc Lan Đình đã triển khai thế công cường đại nhất, bộ pháp của nàng dường như có điểm giống với bước đi của Hỏa Lý Tài Liên. Nhưng lại có phần bất đồng, hẳn là Ngọa Đấu Pháp của Đạo gia cổ đại, luyện công phía dưới Tinh Đấu. Cước bộ dựa theo tinh quang của chùm sao Bắc Đẩu, qua lại như con thoi, là một loại công phu quyền cước cổ lão, cùng loại với Thất Tinh Thế trong Thái Tổ Trường Quyền. Chẳng qua là Linh nhi bị đánh thình lình, nhưng mà giờ đây đã bảo vệ chặt chẽ, cũng không gặp trở ngại gì". Vương Siêu lẳng lặng nói, dường như thời ở đối với việc sống chết của Hoắc Linh Nhi, hoặc là có thể do hắn mười phần tin tưởng, cảm thấy rằng Hoắc Linh Nhi mặc dù ở thế hạ phong nhưng sẽ không bại trận thân vong.
"Nếu cứ như vậy mà đánh tiếp, Nhạc Lan Đình chỉ cần giữ thế công, với thực lực của Hoắc Linh Nhi thì chưa đủ để vãn hồi bại thế". Phong Thái cười cười cất lời.
"Nhạc Lan Đình sớm muộn gì cũng ngừng lại thế công liên tục. Lúc đó thì phải xem Linh nhi có thể nắm chắc cơ hội hay không thôi". Vương Siêu lắc đầu nói.
"Làm sao anh biết nàng sẽ không tiếp tục tấn công mà sẽ ngừng tay?" Phong Thái hỏi.
"Các nàng còn chưa đạt tới trình độ nhạy cảm, để có thể nắm chắc về thể lực của mình cùng thể lực của đối thủ như chúng ta". Vương Siêu vừa nói xong một câu này. Đột nhiên trong sân truyền tới một tiếng kêu bén nhọn, quả nhiên là Nhạc Lan Đình tấn công một lúc lâu, cảm giác được thể lực của bản thân tiêu hao quá lớn. Nếu cứ tiếp tục như vậy thì ngược lại chưa đánh bại được Hoắc Linh Nhi, chỉ sợ rằng thể lực của mình đã tiêu hao hết, như vậy sẽ sa vào vòng tính toán của đối thủ, vì vậy nàng mới dừng tay.
"Với thể lực của ta ước chừng chỉ có thể duy trì ba mươi lần công kích, còn khí tức trong cơ thể đối phương cũng không ổn định, huyết dịch đã dâng trào, nhưng pháp và thân hình cũng không có tán loạn, cũng có thể duy trì được hơn ba mươi chiêu nữa. Trong ba mươi lần va chạm nếu như nàng ta có thể duy trì được, thể lực của ta đã cạn kiệt, hẳn là phải chết không thể nghi ngờ, nếu như sau ba mươi chiêu nàng ta không duy trì được thì nàng cũng phải chết không thể nghi ngờ. Nhưng mà, giờ đây ta không thể nắm được chính xác, ta còn khiếm khuyết, khiếm khuyết này chính là chưa thể nắm rõ thể lực của đối thủ, nếu cảm nhận được rõ điều này thì đã chân chính có phong phạm của tuyệt đỉnh cao thủ". Trong nội tâm của Nhạc Lan Đình lóe lên lên một ý niệm như điện quang thạch hỏa(ánh sáng lóe lên khi đánh đá lửa).
Quả nhiên tình huống diễn ra đúng như Vương Siêu dự liệu, trong khi đang chiến đấu kịch liệt Nhạc Lan Đình không thể nhìn thấu thực lực của mình và đối phương nên đã ngừng thế công.
Nhạc Lan Đình cũng không ngờ rằng sức kiên nhẫn của Hoắc Linh Nhi lại mạnh mẽ như vậy, dưới công kích mãnh liệt của mình mà vẫn còn có thể chịu đựng được. Nàng đưa mắt quan sát, cũng không thể nhìn ra trong ba mươi chiêu thì thể lực của song phương sẽ còn lại bao nh. Cũng không dám tiêu hao thể lực tới mức tận cùng, khi mà song phương phân ra thắng bại. Thế là ở thế thượng phong, nàng ta mạo hiểm thi triển ra sát chiêu.
Một tiếng cười vang lên, chân Nhạc Lan Đình bước trái hai bước, lui ra phía sau một bước, bỏ đi thế thượng phong, sau đó ôm khuỷu tay. Lưng cong lại, toàn thân trở thành hình dáng một con rùa đen, mà cánh tay của nàng uốn lượn, bắp thịt nổi lên, chuyển động như long xà loạn vũ. Sau khi súc lực, nàng đột nhiên bộc phát, một khuỷu tay hung hăng hướng về phía lồng ngực của Hoắc Linh Nhi mà đánh tới.
Lực lượng của khuỷu tay này, gần như là bộc phát uy lực trước giờ chưa từng có. Vô luận là lực lượng hay là tốc độ, hay là về uy thế, đều có thể coi là một kích mạnh nhất của Nhạc Lan Đình.
Bởi vì một khuỷu tay này, là do nàng từ bỏ thế thượng phong, tranh thủ thời gian trong nháy mắt mà tích trữ lực lượng, rồi xuất ra chiêu quyết định. T
"Phù...." Hoắc Linh Nhi thở một hơi thật dài. Khi mà Nhạc Lan Đình bước trái hai bước, lui về sau một bước từ bỏ thế thượng phong, tích súc lực lượng trong nháy mắt, thì toàn thân Hoắc Linh Nhi được thư giãn thoát khỏi áp lực, cảm giác sảng khoái trước nay chưa từng có.
Nhưng mà trong nội tâm nàng cũng hiểu rất rõ ràng, dưới việc áp lực đột ngột giảm xuống trong nháy mắt, thì cao thủ thông thường đều sẽ thừa cơ tiến lên phản kích mãnh liệt, nhưng mà nàng cũng không phải là cao thủ bình thường. Hiểu rằng đây là chiêu quyết định của Nhạc Lan Đình, nếu như tùy tiện nóng vội mà phản kích, thì hẳn là sẽ rơi vào con đường chết.
Vừa rồi thế công hung mãnh cùng bộ pháp xuất quỷ nhập thần của Nhạc Lan Đình làm cho nàng thở không ra hơi, áp lực rất lớn, gây ra một loại cảm giác hít thở không thông, bây giờ đối phương từ bỏ thế thượng phong, tích súc lực lượng để quyết thắng thua trong một chiêu, cuối cùng nàng cũng có thời gian để mà nghỉ xả hơi.
Trong nháy mắt này Hoắc Linh Nhi, thở ra một hơi, hút vào một ngụm, trong nội tâm tỉnh táo vô cùng, sau khi ổn định khí huyết, tùy ý xuất ra một tư thế, chính là Tâm Ấn Mẫu quyền.
Sau khi đã hoàn thành tư thế này, thì khuỷu tay của Nhạc Lan Đình cũng vừa đánh tới, kình phong mãnh liệt gào thét như muốn xé rách không trung, Hoắc Linh Nhi gần như là không thể mở mắt ra. Một cỗ uy thế long trời lở đất, mà Hoắc Linh Nhi giống như là một người trơ trọi sừng sững mà chịu đựng cái uy áp của thiên địa. Loại cảm giác này cực kỳ khủng bố, khiến cho người ta cảm thấy vô cùng bất lực.
"Đòn khuỷu tay thật hung mãnh". Khuỷu tay này tuy hỏa hầu còn khiếm khuyết, nhưng mà lại có được ba bốn phần uy thế Phiên Thiên Ấn của Vương Siêu. Trong nội tâm Hoắc Linh Nhi không nhịn được mà tán thưởng một tiếng.
Nhưng mà tán thưởng thì tán thưởng, chứ tay của Hoắc Linh Nhi cũng không vì thế mà chậm trễ, khi đối mặt với uy thế hung hãn của Nhạc Lan Đình, tinh thần Hoắc Linh Nhi tập trung cao độ, đột nhiên lức này có một loại cảm giác tinh thần linh cảm cùng thân thể hòa hợp.
Trạng thái tinh thần tâm linh cũng nhục thể hợp nhất.
Hai tay Hoắc Linh Nhi trùng trùng điệp điệp xuất ra, một trước một sau chỉ cách nhau từng một tấc phách lên khuỷu tay của Nhạc Lan Đình, lúc này hai tay nàng đánh ra Phiên Thiên Ấn, lấy dữ dội để đấu với dữ dội.
Âm thanh của quyền va chạm lại vang lên, sau khi hai người đối chiếu, thân thể đều không hề nhúc nhích, khuỷu tay của Nhạc Lan Đình trầm xuống, dưới chân bất ngờ 'thần không biết quỷ không hay ' xuất ra một thối đánh thẳng tới khớp xương đầu gối của Hoắc Linh Nhi.
Một thối này (thối là cẳng chân >"