Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 84: Lại bị cướp công
Mao Nam gọi điện thoại kêu thêm người tới.
La Phong lập tức sợ hãi.
Nếu như Chó điên thực sự dẫn người đến, nhìn thấy anh ta ở chỗ này thì anh ta chắc chắn sẽ bị vạ lây, sẽ bị đánh, thậm chí Chó điên sẽ trả thù cả nhà họ La.
Anh ta bị dọa đến hai chân mềm nhũn, cũng không đoái hoài gì đến Hà Tâm nữa, xoay người rời đi, lên xe, lái xe đến chỗ xa rồi quan sát.
Hà Tâm cũng có chút lo lắng.
Tuy cô ta không phải người Giang Trung.
Nhưng cô ta biết nhà họ La cũng xem như là kẻ có tiền ở Giang Trung này, bây giờ lại sợ thành bộ dạng như vậy.
Điều này cho thấy người này không dễ chọc.
Cô ta lôi kéo Giang Thần, nhỏ giọng nói: “Nhanh chuồn thôi.”
Nhưng Giang Thần vẫn làm thinh.
Anh nhìn thấy Mao Nam gọi điện thoại kêu thêm người đến, Mao Nam cũng xem như đẹp trai, bởi vì có một gương mặt tuấn tú nên mới có thể dụ dỗ được một số người phụ nữ ham muốn hư vinh tốt hơn.
Anh thản nhiên cười một tiếng: “Gọi thêm nhiều người một chút, gọi ít, không đủ cho tôi đánh đâu.”
Trên gương mặt tuấn tú của Mao Nam hiện lên sự hận thù ác độc.
“Nhóc con, dù cho mày có lai lịch như thế nào thì mày cũng nhất định phải chết.”
“Anh rể, mau chạy thôi.” Hà Tâm kéo Giang Thần.
Giang Thần cười nhạt nói với cô ta: “Không sao đâu, nếu như em đã biết anh đến nhà họ Đường ở rể, vậy chắc cũng biết anh là lính xuất ngũ trở về, năm ba người thế này anh vẫn chưa để vào trong mắt đâu.”
Nghe thấy vậy, Hà Tâm yên tâm hơn nhiều.
Giang Thần không đi thì cô ta cũng ở lại, cô ta cũng muốn nhìn xem thân thủ của Giang Thần.
Rất nhanh, một đội xe SUV thật dài chạy đến.
Dáng vẻ như hung thần ác sát, những người đàn ông cầm côn sắt trong tay xuống xe như ong vỡ tổ.
Ở cách đó mấy chục mét, La Phong ngồi trên xe Audi nhìn thấy cảnh này thì bị dọa đến run rẩy cả người.
“Xong rồi, cái tên ở rể của nhà họ Đường này tiêu rồi. Tâm Nhi của anh, sao em vẫn chưa đi vậy? Đi sớm một chút không phải là không có việc gì sao, làm sao bây giờ, anh cũng không dám đi cứu em.”
Mà Mao Nam nhìn thấy người của mình đến thì lập tức ra vẻ, hất mặt với Giang Thần một cái: “Nhóc con, mày nhất định phải chết.”
“Mao Mao, đó là ai vậy?”
Một người đàn ông chừng ba chục tuổi, đầu trọc, trên đầu có một vết sẹo đi tới, anh ta mặc áo ba lỗ màu đen, trên cổ đeo một sợi dây chuyền vàng thô to, vẻ mặt như hung thần ác sát.
Chỉ riêng vết sẹo trên đầu thôi đã có thể dọa sợ không ít người bình thường rồi.
Đây chính là thuộc hạ số một dưới trướng của Chó điên Chung Phong của khu Đông. Hải Thâm đã từng liên tục thắng ba mươi tám lần trên lôi đài ngầm, đánh chết không ít người.
Mao Nam lập tức đi đến, khom người: “Anh Hải, chút chuyện nhỏ này anh phái mấy anh em tới là được rồi, sao lại đích thân đến đây vậy?”
Nói xong, anh ta chỉ vào Giang Thần và Hà Tâm ở ven đường: “Chính là nhóc con này. Cô gái kia là người phụ nữ mà em xem trọng, đây chính là hàng tốt, em định mang về dâng cho đại ca, nhưng bị nhóc con này cản trở.”
Hải Thâm vừa nhìn thấy Hà Tâm thì hai mắt đều phát sáng.
Anh ta nhìn từ trên xuống dưới.
Cột tóc đuôi ngựa, mặc áo sơ mi màu trắng tay ngắn, váy bò ngắn, một đôi chân dài trắng nõn.
Hàng tốt.
Anh Hải đã từng chơi nhiều hàng tốt rồi, nhưng cũng chưa từng chơi hàng tốt như vậy, anh ta nuốt nước bọt một cái, ra lệnh: “Các anh em, lên cho tôi, nam thì đánh gãy chân, nữ thì mang đi.”
Nhưng mà vào giờ phút này, một chiếc xe Jeep chạy đến, sau đó truyền đến tiếng kèn.
“Những người ở phía trước, tất cả giơ hai tay lên ôm đầu, không được nhúc nhích…”
Giọng nói vang lên từ cái loa, xe Jeep mở ra, vài quân nhân được trang bị vũ trang đi xuống.
Đây là cấp dưới của Tiêu Dao Vương.
Hôm qua sau khi trở về, Tiêu Dao Vương chỉ lo lắng Giang Thần sẽ làm loạn, không muốn đi theo chùi đít cho Giang Thần nữa, vậy nên đã phái một đội nhỏ riêng đi theo Giang Thần.
Một khi Giang Thần có dấu hiệu sắp ra tay đánh người thì lập tức xuất hiện.
Đội ngũ lén đi theo Giang Thần nhìn thấy cảnh này, không dám ẩn núp nữa, lập tức hiện thân.
Nhìn thấy quân nhân có vũ trang đến, Hải Thâm và đám lưu manh sợ choáng váng, lập tức ngồi xổm trên mặt đất, hai tay ôm đầu, không dám nhúc nhích.
Hoắc Đông đi tới, mỉm cười với Giang Thần, sau đó ra lệnh: “Mang những kẻ này đi hết cho tôi.”
Trong chốc lát, mười mấy tên lưu manh như hung thần ác sát đã bị mang đi.
Nhìn thấy Hoắc Đông, trái tim Hà Tâm đập rộn lên.
Đây là Hoắc Đông tướng quân mang quân hàm một sao dưới trướng Tiêu Dao Vương.
Cô ta còn chưa kịp phản ứng lại thì Hoắc Đông đã đi rồi.
Nhìn thấy Hoắc Đông lên xe rời đi, trên mặt cô ta hiện lên vẻ thất vọng, đây là lần cách anh hùng gần nhất, sao mình lại bỏ qua cơ hội chụp ảnh chung với anh hùng được chứ.
Giang Thần đã sớm biết Tiêu Dao Vương âm thầm phái người đi theo anh.
Như vậy cũng tốt, bớt được vài con ruồi nhặng đến trêu chọc anh.
Anh kéo vali của Hà Tâm, cười nói: “Đi thôi.”
Hà Tâm kịp phản ứng lại, gật gật đầu: “Ừm”
La Phong ở phía xa nhìn thấy mấy kẻ lưu manh này đã bị quân nhân mang đi rồi thì lập tức lái xe vọt tới.
Xuống xe đi đến trước mặt Hà Tâm, vội vàng nói: “Tiểu Tâm đừng sợ, anh sẽ bảo vệ em, đúng lúc nhà anh có quen biết một tướng quân, biết được những người này muốn làm loạn nên anh lập tức gọi điện qua đó, gọi những quân nhân này đến, em không sao chứ?”
“Hả?”
Hà Tâm nhìn La Phong một chút: “Anh gọi người đến?”
“Còn không thì sao.” Vẻ mặt La Phong đắc ý, khoe khoang mà nói: “Em cũng không nhìn một chút xem đây là ở đâu? Đây là Giang Trung, nhà họ La anh ở Giang Trung này cũng có chút địa vị. Mấy ngày trước ông nội của anh còn đến dự đại lễ kế nhiệm của Tiêu Dao Vương nữa kìa, nhà họ La anh ở Giang Trung này là nhà quyền thế, quen biết tướng quân cũng rất bình thường.”
La Phong bắt đầu bốc phét, thật ra nhà họ La chỉ là một gia tộc bậc trung mà thôi, còn không sánh nổi với nhà họ Đường.
Hà Tâm còn tưởng ra La Phong tham sống sợ chết, thì ra là đi gọi điện báo cảnh sát.
Ừm, xem như không tệ, có chút đầu óc, chẳng trách mẹ cô ta lại tán thưởng La Phong như vậy.
“Tiểu Tâm, lên xe đi, chúng ta đến Mỹ Vị Hiên, anh đã đặt bàn rồi.” La Phong cười, nhận lấy vali trong tay Giang Thần, trừng mắt liếc anh một cái, quát lớn: “Nhìn cái gì, tôi đón Tiểu Tâm.”
Giang Thần vẫn im lặng.
Con người bây giờ đúng là biết tận dụng triệt để, công lao gì cũng ôm hết lên người mình.
Anh nhìn Hà Tâm, hỏi: “Em muốn đi theo anh hay đi theo anh ta?”
Hà Tâm nhìn La Phong một chút.
Quả thật dáng vẻ đẹp trai, trong nhà cũng có tiền, còn quen biết tướng quân, hơn nữa cô ta cũng có nghe nói, Mỹ Vị Hiên là nhà hàng sang trọng nhất ở Giang Trung, người bình thường vốn không có tư cách để đặt bàn.
Cô ta cũng muốn đến Mỹ Vị Hiên xem thế nào.
Mà quan trọng hơn là, cô ta muốn đi theo chụp ảnh chung với tướng quân.
Hơn nữa, bây giờ cách nhìn của cô ta về La Phong cũng có chút thay đổi.
Dự định tiếp tục thử qua lại với anh ta một lần.
Cô ta nhìn về phía Giang Thần, vẻ mặt áy náy: “Anh rể, đã phiền anh phải đi một chuyến rồi. Anh về trước đi, đợi lát nữa sau khi ăn cơm xong em sẽ nói La Phong đưa em về nhà của chị họ.”
Nếu đã như vậy, Giang Thần cũng không nói gì nữa.
Anh xoay người rời đi, lên chiếc xe Honda dòng thấp khoảng hai mươi vạn của Đường Tùng.
Còn La Phong thì mời Hà Tâm lên xe, sau đó lái chiếc Audi trăm vạn nghênh ngang rời đi.
Giang Thần lấy điện thoại ra gọi cho Đường Sở Sở: “Sở Sở, anh gặp được em họ rồi, nhưng đã được bạn học của em ấy đón đi rồi. Đúng rồi, hình như tên là La Phong, cái gì, danh tiếng của La Phong ở Giang Trung không tốt sao, đã từng làm sinh viên lớn bụng, ép sinh viên nhảy lầu sao?”
Đường Sở Sở quở trách: “Giang Thần, anh mau đi theo đi, nếu như em họ của em có xảy ra chuyện gì thì em sẽ hỏi tội anh đó.”
Giang Thần không còn cách nào đành phải lái xe đuổi theo.
Nếu như không phải do Đường Sở Sở dặn dò, anh mới lười để ý đến mấy chuyện này.
Chuyện sống chết của Hà Tâm thì có liên quan gì đến anh chứ.
Nhưng bây giờ Đường Sở Sở đã nói đức hạnh của La Phong không được tốt. . Ngôn Tình Ngược
Hà Tâm ăn cơm một mình với anh ta có lẽ sẽ phải chịu thiệt thòi.
Có lẽ Đường Sở Sở cũng từng bị thua thiệt nên có chút lo lắng.
Liên tục nhắc nhở Giang Thần, phải đón Hà Tâm về nhà an toàn, nếu như thiếu mất một sợi tóc thì sẽ không tha cho anh.
La Phong lập tức sợ hãi.
Nếu như Chó điên thực sự dẫn người đến, nhìn thấy anh ta ở chỗ này thì anh ta chắc chắn sẽ bị vạ lây, sẽ bị đánh, thậm chí Chó điên sẽ trả thù cả nhà họ La.
Anh ta bị dọa đến hai chân mềm nhũn, cũng không đoái hoài gì đến Hà Tâm nữa, xoay người rời đi, lên xe, lái xe đến chỗ xa rồi quan sát.
Hà Tâm cũng có chút lo lắng.
Tuy cô ta không phải người Giang Trung.
Nhưng cô ta biết nhà họ La cũng xem như là kẻ có tiền ở Giang Trung này, bây giờ lại sợ thành bộ dạng như vậy.
Điều này cho thấy người này không dễ chọc.
Cô ta lôi kéo Giang Thần, nhỏ giọng nói: “Nhanh chuồn thôi.”
Nhưng Giang Thần vẫn làm thinh.
Anh nhìn thấy Mao Nam gọi điện thoại kêu thêm người đến, Mao Nam cũng xem như đẹp trai, bởi vì có một gương mặt tuấn tú nên mới có thể dụ dỗ được một số người phụ nữ ham muốn hư vinh tốt hơn.
Anh thản nhiên cười một tiếng: “Gọi thêm nhiều người một chút, gọi ít, không đủ cho tôi đánh đâu.”
Trên gương mặt tuấn tú của Mao Nam hiện lên sự hận thù ác độc.
“Nhóc con, dù cho mày có lai lịch như thế nào thì mày cũng nhất định phải chết.”
“Anh rể, mau chạy thôi.” Hà Tâm kéo Giang Thần.
Giang Thần cười nhạt nói với cô ta: “Không sao đâu, nếu như em đã biết anh đến nhà họ Đường ở rể, vậy chắc cũng biết anh là lính xuất ngũ trở về, năm ba người thế này anh vẫn chưa để vào trong mắt đâu.”
Nghe thấy vậy, Hà Tâm yên tâm hơn nhiều.
Giang Thần không đi thì cô ta cũng ở lại, cô ta cũng muốn nhìn xem thân thủ của Giang Thần.
Rất nhanh, một đội xe SUV thật dài chạy đến.
Dáng vẻ như hung thần ác sát, những người đàn ông cầm côn sắt trong tay xuống xe như ong vỡ tổ.
Ở cách đó mấy chục mét, La Phong ngồi trên xe Audi nhìn thấy cảnh này thì bị dọa đến run rẩy cả người.
“Xong rồi, cái tên ở rể của nhà họ Đường này tiêu rồi. Tâm Nhi của anh, sao em vẫn chưa đi vậy? Đi sớm một chút không phải là không có việc gì sao, làm sao bây giờ, anh cũng không dám đi cứu em.”
Mà Mao Nam nhìn thấy người của mình đến thì lập tức ra vẻ, hất mặt với Giang Thần một cái: “Nhóc con, mày nhất định phải chết.”
“Mao Mao, đó là ai vậy?”
Một người đàn ông chừng ba chục tuổi, đầu trọc, trên đầu có một vết sẹo đi tới, anh ta mặc áo ba lỗ màu đen, trên cổ đeo một sợi dây chuyền vàng thô to, vẻ mặt như hung thần ác sát.
Chỉ riêng vết sẹo trên đầu thôi đã có thể dọa sợ không ít người bình thường rồi.
Đây chính là thuộc hạ số một dưới trướng của Chó điên Chung Phong của khu Đông. Hải Thâm đã từng liên tục thắng ba mươi tám lần trên lôi đài ngầm, đánh chết không ít người.
Mao Nam lập tức đi đến, khom người: “Anh Hải, chút chuyện nhỏ này anh phái mấy anh em tới là được rồi, sao lại đích thân đến đây vậy?”
Nói xong, anh ta chỉ vào Giang Thần và Hà Tâm ở ven đường: “Chính là nhóc con này. Cô gái kia là người phụ nữ mà em xem trọng, đây chính là hàng tốt, em định mang về dâng cho đại ca, nhưng bị nhóc con này cản trở.”
Hải Thâm vừa nhìn thấy Hà Tâm thì hai mắt đều phát sáng.
Anh ta nhìn từ trên xuống dưới.
Cột tóc đuôi ngựa, mặc áo sơ mi màu trắng tay ngắn, váy bò ngắn, một đôi chân dài trắng nõn.
Hàng tốt.
Anh Hải đã từng chơi nhiều hàng tốt rồi, nhưng cũng chưa từng chơi hàng tốt như vậy, anh ta nuốt nước bọt một cái, ra lệnh: “Các anh em, lên cho tôi, nam thì đánh gãy chân, nữ thì mang đi.”
Nhưng mà vào giờ phút này, một chiếc xe Jeep chạy đến, sau đó truyền đến tiếng kèn.
“Những người ở phía trước, tất cả giơ hai tay lên ôm đầu, không được nhúc nhích…”
Giọng nói vang lên từ cái loa, xe Jeep mở ra, vài quân nhân được trang bị vũ trang đi xuống.
Đây là cấp dưới của Tiêu Dao Vương.
Hôm qua sau khi trở về, Tiêu Dao Vương chỉ lo lắng Giang Thần sẽ làm loạn, không muốn đi theo chùi đít cho Giang Thần nữa, vậy nên đã phái một đội nhỏ riêng đi theo Giang Thần.
Một khi Giang Thần có dấu hiệu sắp ra tay đánh người thì lập tức xuất hiện.
Đội ngũ lén đi theo Giang Thần nhìn thấy cảnh này, không dám ẩn núp nữa, lập tức hiện thân.
Nhìn thấy quân nhân có vũ trang đến, Hải Thâm và đám lưu manh sợ choáng váng, lập tức ngồi xổm trên mặt đất, hai tay ôm đầu, không dám nhúc nhích.
Hoắc Đông đi tới, mỉm cười với Giang Thần, sau đó ra lệnh: “Mang những kẻ này đi hết cho tôi.”
Trong chốc lát, mười mấy tên lưu manh như hung thần ác sát đã bị mang đi.
Nhìn thấy Hoắc Đông, trái tim Hà Tâm đập rộn lên.
Đây là Hoắc Đông tướng quân mang quân hàm một sao dưới trướng Tiêu Dao Vương.
Cô ta còn chưa kịp phản ứng lại thì Hoắc Đông đã đi rồi.
Nhìn thấy Hoắc Đông lên xe rời đi, trên mặt cô ta hiện lên vẻ thất vọng, đây là lần cách anh hùng gần nhất, sao mình lại bỏ qua cơ hội chụp ảnh chung với anh hùng được chứ.
Giang Thần đã sớm biết Tiêu Dao Vương âm thầm phái người đi theo anh.
Như vậy cũng tốt, bớt được vài con ruồi nhặng đến trêu chọc anh.
Anh kéo vali của Hà Tâm, cười nói: “Đi thôi.”
Hà Tâm kịp phản ứng lại, gật gật đầu: “Ừm”
La Phong ở phía xa nhìn thấy mấy kẻ lưu manh này đã bị quân nhân mang đi rồi thì lập tức lái xe vọt tới.
Xuống xe đi đến trước mặt Hà Tâm, vội vàng nói: “Tiểu Tâm đừng sợ, anh sẽ bảo vệ em, đúng lúc nhà anh có quen biết một tướng quân, biết được những người này muốn làm loạn nên anh lập tức gọi điện qua đó, gọi những quân nhân này đến, em không sao chứ?”
“Hả?”
Hà Tâm nhìn La Phong một chút: “Anh gọi người đến?”
“Còn không thì sao.” Vẻ mặt La Phong đắc ý, khoe khoang mà nói: “Em cũng không nhìn một chút xem đây là ở đâu? Đây là Giang Trung, nhà họ La anh ở Giang Trung này cũng có chút địa vị. Mấy ngày trước ông nội của anh còn đến dự đại lễ kế nhiệm của Tiêu Dao Vương nữa kìa, nhà họ La anh ở Giang Trung này là nhà quyền thế, quen biết tướng quân cũng rất bình thường.”
La Phong bắt đầu bốc phét, thật ra nhà họ La chỉ là một gia tộc bậc trung mà thôi, còn không sánh nổi với nhà họ Đường.
Hà Tâm còn tưởng ra La Phong tham sống sợ chết, thì ra là đi gọi điện báo cảnh sát.
Ừm, xem như không tệ, có chút đầu óc, chẳng trách mẹ cô ta lại tán thưởng La Phong như vậy.
“Tiểu Tâm, lên xe đi, chúng ta đến Mỹ Vị Hiên, anh đã đặt bàn rồi.” La Phong cười, nhận lấy vali trong tay Giang Thần, trừng mắt liếc anh một cái, quát lớn: “Nhìn cái gì, tôi đón Tiểu Tâm.”
Giang Thần vẫn im lặng.
Con người bây giờ đúng là biết tận dụng triệt để, công lao gì cũng ôm hết lên người mình.
Anh nhìn Hà Tâm, hỏi: “Em muốn đi theo anh hay đi theo anh ta?”
Hà Tâm nhìn La Phong một chút.
Quả thật dáng vẻ đẹp trai, trong nhà cũng có tiền, còn quen biết tướng quân, hơn nữa cô ta cũng có nghe nói, Mỹ Vị Hiên là nhà hàng sang trọng nhất ở Giang Trung, người bình thường vốn không có tư cách để đặt bàn.
Cô ta cũng muốn đến Mỹ Vị Hiên xem thế nào.
Mà quan trọng hơn là, cô ta muốn đi theo chụp ảnh chung với tướng quân.
Hơn nữa, bây giờ cách nhìn của cô ta về La Phong cũng có chút thay đổi.
Dự định tiếp tục thử qua lại với anh ta một lần.
Cô ta nhìn về phía Giang Thần, vẻ mặt áy náy: “Anh rể, đã phiền anh phải đi một chuyến rồi. Anh về trước đi, đợi lát nữa sau khi ăn cơm xong em sẽ nói La Phong đưa em về nhà của chị họ.”
Nếu đã như vậy, Giang Thần cũng không nói gì nữa.
Anh xoay người rời đi, lên chiếc xe Honda dòng thấp khoảng hai mươi vạn của Đường Tùng.
Còn La Phong thì mời Hà Tâm lên xe, sau đó lái chiếc Audi trăm vạn nghênh ngang rời đi.
Giang Thần lấy điện thoại ra gọi cho Đường Sở Sở: “Sở Sở, anh gặp được em họ rồi, nhưng đã được bạn học của em ấy đón đi rồi. Đúng rồi, hình như tên là La Phong, cái gì, danh tiếng của La Phong ở Giang Trung không tốt sao, đã từng làm sinh viên lớn bụng, ép sinh viên nhảy lầu sao?”
Đường Sở Sở quở trách: “Giang Thần, anh mau đi theo đi, nếu như em họ của em có xảy ra chuyện gì thì em sẽ hỏi tội anh đó.”
Giang Thần không còn cách nào đành phải lái xe đuổi theo.
Nếu như không phải do Đường Sở Sở dặn dò, anh mới lười để ý đến mấy chuyện này.
Chuyện sống chết của Hà Tâm thì có liên quan gì đến anh chứ.
Nhưng bây giờ Đường Sở Sở đã nói đức hạnh của La Phong không được tốt. . Ngôn Tình Ngược
Hà Tâm ăn cơm một mình với anh ta có lẽ sẽ phải chịu thiệt thòi.
Có lẽ Đường Sở Sở cũng từng bị thua thiệt nên có chút lo lắng.
Liên tục nhắc nhở Giang Thần, phải đón Hà Tâm về nhà an toàn, nếu như thiếu mất một sợi tóc thì sẽ không tha cho anh.