Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 65: Người đàn ông đeo mặt nạ quỷ
Tất cả mọi người đều kinh ngạc mà há hốc miệng mồm.
Sau khi Đường Sở Sở thừ người ra vài giây mới kịp phản ứng lại.
Vội vàng đi tới đỡ Tôn Thái Vân đang dập đầu trên mặt đất.
"Cô Sở Sở, xin cô thứ lỗi, tha thứ cho đứa cháu trai bất tài này của tôi."
Giang Thần ở bên cạnh bỗng dưng nói: "Hình như anh ta muốn Sở Sở đi theo anh ta ba ngày thì phải?"
"Cái gì?"
Nghe vậy, Tôn Thái Vân giận tím mặt.
Ông ta tức giận đứng lên, tìm đồ vật xung quanh, tìm thấy được một chiếc ghế đẩu, cầm chiếc ghế đẩu lên, khom nửa người xuống ném về phía Tôn Trạch.
"A..."
Tiệm quần áo, truyền đến tiếng gầm gừ tê tâm liệt phế.
Đũng quần Tôn Trạch, trong nháy mắt chảy ra một bãi máu.
Anh ta đau đến mức trực tiếp hôn mê bất tỉnh!
Khuôn mặt bê bết máu của Phùng Tiểu Hội bị dọa đến tái đi, không ngừng lui về phía sau, liên tục khóc thút thít.
Những người khác cũng bị dọa cho lùi về phía sau vài bước, tất cả đều hít một hơi lạnh.
Quá độc ác!
Ném chiếc ghế này xuống, Tôn Trạch thực sự sẽ tàn phế!
Sau khi đập xong, Tôn Thái Vân lại quỳ trên mặt đất một lần nữa: "Cô Sở Sở, cô xem, như vậy đã hết giận chưa?"
Đường Sở Sở cũng bị dọa đến mức sắc mặt tái nhợt, theo bản năng lùi về phía sau, túm lấy tay Giang Thần, nhìn anh một cái: "Thần, chuyện này... chuyện này?"
Vẻ mặt Giang Thần vô tội nói: "Em nhìn anh làm gì, không phải ông ta xin em tha lỗi sao, Sở Sở, em không biết nhân vật tai to mặt lớn nào hả?"
"Em?"
Đường Sở Sở khiếp sợ.
Nhân vật tai to mặt lớn?
Cô chưa biết?
Chẳng qua, cô thật sự nghĩ tới một người.
Đó chính là cuộc đấu giá lần trước do nhà họ Tiêu tổ chức ở trên tầng cao nhất của nhà hàng Giang Trung.
Cô bị Tiêu Chiến cào nát mặt, ngay vào lúc cô hết hy vọng, một người đàn ông đeo mặt nạ quỷ xuất hiện, cứu cô.
"Chẳng lẽ, là anh ta?
Đường Sở Sở có chút mất hồn.
Chợt khẽ lắc đầu, bác bỏ ý nghĩ trong lòng mình.
Cô biết rõ người này đã giết Tiêu Biệt Hạc của nhà họ Tiêu, còn giết Tiêu Chiến, ngay sau đó giết thêm tộc trưởng của ba gia tộc lớn khác.
Nhưng, người này đã bị Tiêu Dao Vương bắt được, bị bắn chết.
Nhưng mà, ngoại trừ người này ra, thì dường như cô không biết nhân vật nào lợi hại như vậy nữa, hơn nữa suy cho cùng cô và người đàn ông đeo mặt nạ quỷ này cũng không quen biết.
Đã mười năm rồi, cô không bước ra khỏi cửa, cũng không ra ngoài, làm sao có thể quen nhân vật lớn nào?
Chẳng lẽ, là Giang Thần?
Cô nghi ngờ liếc nhìn Giang Thần một cái.
Ngay sau đó, cô lại phủ nhận suy nghĩ trong lòng.
Không thể nào là Giang Thần, tuy rằng anh đã từng làm chức lớn ở Nam Hoang, nhưng làm việc sai trái, đã bị xét xử, bị xóa sổ khỏi quân tịch.
"Ầm, ầm..."
Thấy Đường Sở Sở một lúc lâu không nói chuyện, Tôn Thái Vân tiếp tục quỳ trên mặt đất dập đầu.
Đường Sở Sở cũng không rõ, cũng không muốn nghĩ nhiều, vội vàng đỡ Tôn Thái Vân dậy, nói: "Ông, ông Tôn, ông xem, anh ta cũng đã chảy nhiều máu như vậy, đưa đi bệnh viện nhanh lên."
"Cảm ơn cô Sở Sở tha lỗi."
Tôn Thái Vân mừng rỡ, cuối cùng cũng đã được tha lỗi.
Nếu không thì, nhà họ Tôn ông ta xong đời rồi.
Tôn Thái Vân đứng lên, liếc mắt nhìn Giang Thần một cái.
Vừa nhìn, ông ta đã nhịn không được mà run lên, thiếu chút nữa đã ngã quỵ trên mặt đất.
Giang Thần nói: "Ông Tôn, ông làm gì vậy hả? Không nghe thấy lời Sở Sở nói sao, mau đưa đi bệnh viện đi, còn nữa, chuyện đánh người này, không có liên quan đến Sở Sở nhà tôi, ông cũng đừng có báo cảnh sát bắt Sở Sở đấy."
"Được, là tôi đánh, hoàn toàn không liên quan đến cô Sở Sở."
Nói xong, Tôn Thái Vân ngay lập tức gọi một cuộc điện thoại.
Rất nhanh, đã có mấy người tới, mang Tôn Trạch hôn mê bất tỉnh và Phùng Tiểu Hội với khuôn mặt đầy máu còn đang kinh ngạc đi.
"Chuyện đó, có cần bồi thường quần áo nữa không?" Giang Thần nhìn quản lí tiệm quần áo đứng ở bên cạnh.
Quản lý phản ứng lại, cả người đều run lên, vội vàng nói: "Không, không cần."
Ngay cả Tôn Thái Vân cũng đã dập đầu nhận sai, cô ta nào dám chứ!
Mà những người khác trong cửa hàng, đã sớm thông báo chuyện này cho chủ cửa tiệm.
Chủ của tiệm quần áo cao cấp này, không phải ai khác, chính là Lâm Y.
Mặc dù Lâm Y là tổng giám đốc của công nghiệp dược phẩm Trường Sinh.
Nhưng, công nghiệp dược phẩm Trường Sinh là của gia tộc, cô ra cũng chỉ là hỗ trợ quản lý mà thôi.
Trừ việc đó ra, cô ta cũng có không it nghề tay trái.
Cửa hàng này chính là một trong số đó,
Cô ta nghe được chuyện Đường Sở Sở và Giang Thần gây sự ở trong cửa tiệm, nhanh chóng từ công ty tới.
Giang Thần nhìn đám người anh Ba còn đứng ở bên cạnh, nhướng mày, nói: "Chủ của các người cũng đã đi rồi, còn muốn đánh nhau với tôi sao?"
Cả người anh Ba run lên, sợ hãi khom lưng, giải thích một câu: "Vâng, thật xin lỗi, tôi xin đi về."
Nói xong, anh ta cũng không ở lại thêm, dẫn đám anh em, nhanh chóng chạy đi.
Ôi!
Đường Sở Sở hít sâu một hơi.
Quá giống mơ!
Tất cả những chuyện này, thật là không thể tưởng tượng nổi!
Ngay giờ phút này, một chiếc siêu xe Ferrari dừng ở trước cửa.
Một người phụ nữ cao ráo, thân hình tuyệt đẹp, khí chất xuấn thần mặc áo đen và chiếc váy đen ôm sát hông đi xuống.
Cộc, cộc...
Giày cao gót tiếp xúc với mặt đất, phát ra tiếng vang thanh thúy.
"Tổng giám đốc Lâm."
Người phụ nữ đi tới, vẻ mặt của nhân viên bán hàng trong tiệm đều trở nên tôn kính.
Quản lý Lý Mẫn cũng kính trọng kêu lên: "Tổng giám đốc Lâm."
Lâm Y nhìn quanh, liếc mắt nhìn Giang Thần một cái, cuối cùng dừng lại trên người Đường Sở Sở, làm ra vẻ thân mật, kéo tay cô, cười nói: "Sở Sở, là cô thật sao?"
"..."
Đường Sở Sở khó hiểu.
Trong khoảng thời gian ngắn, không nhận ra được người phụ nữ xinh đẹp trước mặt này là ai.
"Sở Sở, là tôi, tôi là Lâm Y, năm đó học chung trường với cô, khi nghe giáo sư Tề giảng bài, có một lần cô phát biểu ngôn luận, chiếm được sự khích lệ của mọi người, lúc đó tôi cũng ở đó."
Đường Sở Sở nhớ lại kỷ niệm.
Dường như thực sự có chuyện như vậy.
Chẳng qua là, cô không biết Lâm Y.
"Cô, cô chính là Lâm Y đã đưa thiệp mời cho tôi, là tổng giám đốc công nghiệp dược phẩm Trường Sinh, Lâm Y?"
"Đúng vậy." Lâm Y kéo tay Đường Sở Sở, nói: "Việc đó tôi cũng đã nghe nói, tôi lập tức đuổi hai người nhân viên bán hàng không coi trọng khách hàng này, cô tới mua quần áo đúng không, đi thôi, tôi dẫn cô lên lầu hai, tự tay chọn quần áo cho cô."
Đường Sở Sở được yêu thường mà lo sợ.
Cái này?
Tổng giám đốc công nghiệp dược phẩm Trường Sinh, làm sao lại tốt với cô như vậy?
Cái này dường như giống như người bạn thân không có gì giấu nhau.
Cô liếc mắt nhìn Giang Thần một cái.
Giang Thần cười nói: "Đi thôi."
Nhận được sự đồng ý, Đường Sở Sở gật đầu, đi theo Lâm Y lên lầu hai.
Lầu hai, đều bán những món đồ xa xỉ, giá cả còn mắc hơn nhiều so với lầu một, lễ phục đều có giá trị đều hơn mười vạn, mỗi một món đều có ánh sáng như thế, chói mắt như thế.
Đường Sở Sở học thiết kế thời trang, nhìn thấy những bộ quần áo đẹp đẽ như thế này, những bộ lễ phục xinh đẹp, nhất thời hai mắt sang lên.
Nhưng, cô không mất đi lý trí, nhìn Lâm Y thướt tha ở bên cạnh, khí chất ngời ngời, xinh đẹp không thua gì mình, nhịn không được hỏi: "Lâm, tổng giám đốc Lâm, tôi với cô cũng không quen biết, làm sao cô lại đưa thiệp mời cho tôi, còn có làm sao lại nhiệt tình với tôi như vậy, cô nói thật cho tôi biết, là ai bảo cô làm như vậy?"
Lâm Y nở nụ cười.
Xem ra, Đường Sở Sở chưa biết thân phận của Giang Thần.
Nếu như đã không biết, cô ta cũng không vạch trần.
"Ôi, cô hỏi mấy thứ này để làm gì, tôi vẫn luôn luôn ngưỡng mộ cô, cô là một thiên tài, mọi phương diện đều có thể làm được."
Đường Sở Sở lại hỏi lại lần nữa: "Là Giang Thần sao? Hay là người đàn ông đeo mặt nạ?"
Trong số những người cô biết, có lẽ chỉ có hai người này mới có thể có năng lực như thế.
Nhưng, là ai, cô không thể xác định được.
Cô đã từng nghi ngờ đó là Giang Thần.
Nhưng mà, đây chẳng qua chỉ là nghi ngờ.
"Người đàn ông đeo mặt nạ?"
Lâm Y sửng sốt, chợt nghĩ tới, khoảng thời gian trước người đàn ông đeo mặt nạ quỷ làm xôn xao dư luận.
Hơn nữa, cô ta còn nghe nói, người đàn ông đeo mặt nạ quỷ này đã từng cứu Đường Sở Sở ở buổi đấu giá của nhà họ Tiêu, còn giết Tiêu Chiến ở trước mặt mọi người.
Nhớ tới Tập đoàn Ngải Lạp trước kia, Tiêu Dao Vương ra mặt chùi mông cho Giang Thần.
Cô ta ngay lập tức đoạn ra được một chút.
Người đàn ông đeo mặt nạ quỷ này, nhất định là Hắc Long, cũng chính là Giang thần.
nếu không thì, làm ra nhiều chuyện như thế, làm sao đến sau khi Tiêu Dao Vương kế nhiệm, mới xử bắn người đàn ông đeo mặt nạ đó.
Chắc chắn là Tiêu Dao Vương bợ đít cho Giang Thần, đợi giảm bớt lời đồn bên ngoài, lúc này mới tìm một người chết thay.
Nghĩ vậy, Lâm Y nhoẻn miệng cười.
Hắc Long này, rốt cuộc là muốn làm gì đây?
"Sở Sở, cô không biết thân phận của người đàn ông đeo mặt nạ quỷ sao?"
"Chuyện này, chuyện này tôi nào biết chứ?"
Lâm Y nhỏ giọng nói ở bên tai cô: "Anh ta chính là người mà mười năm trước cô đã cứu ra từ trận cháy của nhà họ Giang, người này hiện tại năng lực rất mạnh, chuyện của bốn gia tộc lớn cô cũng biết, đây là anh ta quay lại báo thù."
"Hả?"
Đường Sở Sở cả kinh.
Mười năm trước cô cứu người?
Cô biết, cô cứu người từ trận cháy của căn biệt thự nhà họ Giang ra.
Còn người được cứu là ai, cô cũng không biết.
Càng không biết, ân oán của nhà họ Giang với bốn gia tộc lớn.
"Anh ta, anh ta là ai vậy, chẳng lẽ... chẳng lẽ là Giang Thần?" Đường Sở Sở nghĩ đến Giang Thần cũng họ Giang, không khỏi kết nối lại.
Lâm Y vỗ một cái vào ót của Đường Sở Sở: "Cô suy nghĩ nhiều quá rồi, Giang Thần chồng của cô là một tên ăn hại, nào có năng lực mạnh như vậy."
Sau khi Đường Sở Sở thừ người ra vài giây mới kịp phản ứng lại.
Vội vàng đi tới đỡ Tôn Thái Vân đang dập đầu trên mặt đất.
"Cô Sở Sở, xin cô thứ lỗi, tha thứ cho đứa cháu trai bất tài này của tôi."
Giang Thần ở bên cạnh bỗng dưng nói: "Hình như anh ta muốn Sở Sở đi theo anh ta ba ngày thì phải?"
"Cái gì?"
Nghe vậy, Tôn Thái Vân giận tím mặt.
Ông ta tức giận đứng lên, tìm đồ vật xung quanh, tìm thấy được một chiếc ghế đẩu, cầm chiếc ghế đẩu lên, khom nửa người xuống ném về phía Tôn Trạch.
"A..."
Tiệm quần áo, truyền đến tiếng gầm gừ tê tâm liệt phế.
Đũng quần Tôn Trạch, trong nháy mắt chảy ra một bãi máu.
Anh ta đau đến mức trực tiếp hôn mê bất tỉnh!
Khuôn mặt bê bết máu của Phùng Tiểu Hội bị dọa đến tái đi, không ngừng lui về phía sau, liên tục khóc thút thít.
Những người khác cũng bị dọa cho lùi về phía sau vài bước, tất cả đều hít một hơi lạnh.
Quá độc ác!
Ném chiếc ghế này xuống, Tôn Trạch thực sự sẽ tàn phế!
Sau khi đập xong, Tôn Thái Vân lại quỳ trên mặt đất một lần nữa: "Cô Sở Sở, cô xem, như vậy đã hết giận chưa?"
Đường Sở Sở cũng bị dọa đến mức sắc mặt tái nhợt, theo bản năng lùi về phía sau, túm lấy tay Giang Thần, nhìn anh một cái: "Thần, chuyện này... chuyện này?"
Vẻ mặt Giang Thần vô tội nói: "Em nhìn anh làm gì, không phải ông ta xin em tha lỗi sao, Sở Sở, em không biết nhân vật tai to mặt lớn nào hả?"
"Em?"
Đường Sở Sở khiếp sợ.
Nhân vật tai to mặt lớn?
Cô chưa biết?
Chẳng qua, cô thật sự nghĩ tới một người.
Đó chính là cuộc đấu giá lần trước do nhà họ Tiêu tổ chức ở trên tầng cao nhất của nhà hàng Giang Trung.
Cô bị Tiêu Chiến cào nát mặt, ngay vào lúc cô hết hy vọng, một người đàn ông đeo mặt nạ quỷ xuất hiện, cứu cô.
"Chẳng lẽ, là anh ta?
Đường Sở Sở có chút mất hồn.
Chợt khẽ lắc đầu, bác bỏ ý nghĩ trong lòng mình.
Cô biết rõ người này đã giết Tiêu Biệt Hạc của nhà họ Tiêu, còn giết Tiêu Chiến, ngay sau đó giết thêm tộc trưởng của ba gia tộc lớn khác.
Nhưng, người này đã bị Tiêu Dao Vương bắt được, bị bắn chết.
Nhưng mà, ngoại trừ người này ra, thì dường như cô không biết nhân vật nào lợi hại như vậy nữa, hơn nữa suy cho cùng cô và người đàn ông đeo mặt nạ quỷ này cũng không quen biết.
Đã mười năm rồi, cô không bước ra khỏi cửa, cũng không ra ngoài, làm sao có thể quen nhân vật lớn nào?
Chẳng lẽ, là Giang Thần?
Cô nghi ngờ liếc nhìn Giang Thần một cái.
Ngay sau đó, cô lại phủ nhận suy nghĩ trong lòng.
Không thể nào là Giang Thần, tuy rằng anh đã từng làm chức lớn ở Nam Hoang, nhưng làm việc sai trái, đã bị xét xử, bị xóa sổ khỏi quân tịch.
"Ầm, ầm..."
Thấy Đường Sở Sở một lúc lâu không nói chuyện, Tôn Thái Vân tiếp tục quỳ trên mặt đất dập đầu.
Đường Sở Sở cũng không rõ, cũng không muốn nghĩ nhiều, vội vàng đỡ Tôn Thái Vân dậy, nói: "Ông, ông Tôn, ông xem, anh ta cũng đã chảy nhiều máu như vậy, đưa đi bệnh viện nhanh lên."
"Cảm ơn cô Sở Sở tha lỗi."
Tôn Thái Vân mừng rỡ, cuối cùng cũng đã được tha lỗi.
Nếu không thì, nhà họ Tôn ông ta xong đời rồi.
Tôn Thái Vân đứng lên, liếc mắt nhìn Giang Thần một cái.
Vừa nhìn, ông ta đã nhịn không được mà run lên, thiếu chút nữa đã ngã quỵ trên mặt đất.
Giang Thần nói: "Ông Tôn, ông làm gì vậy hả? Không nghe thấy lời Sở Sở nói sao, mau đưa đi bệnh viện đi, còn nữa, chuyện đánh người này, không có liên quan đến Sở Sở nhà tôi, ông cũng đừng có báo cảnh sát bắt Sở Sở đấy."
"Được, là tôi đánh, hoàn toàn không liên quan đến cô Sở Sở."
Nói xong, Tôn Thái Vân ngay lập tức gọi một cuộc điện thoại.
Rất nhanh, đã có mấy người tới, mang Tôn Trạch hôn mê bất tỉnh và Phùng Tiểu Hội với khuôn mặt đầy máu còn đang kinh ngạc đi.
"Chuyện đó, có cần bồi thường quần áo nữa không?" Giang Thần nhìn quản lí tiệm quần áo đứng ở bên cạnh.
Quản lý phản ứng lại, cả người đều run lên, vội vàng nói: "Không, không cần."
Ngay cả Tôn Thái Vân cũng đã dập đầu nhận sai, cô ta nào dám chứ!
Mà những người khác trong cửa hàng, đã sớm thông báo chuyện này cho chủ cửa tiệm.
Chủ của tiệm quần áo cao cấp này, không phải ai khác, chính là Lâm Y.
Mặc dù Lâm Y là tổng giám đốc của công nghiệp dược phẩm Trường Sinh.
Nhưng, công nghiệp dược phẩm Trường Sinh là của gia tộc, cô ra cũng chỉ là hỗ trợ quản lý mà thôi.
Trừ việc đó ra, cô ta cũng có không it nghề tay trái.
Cửa hàng này chính là một trong số đó,
Cô ta nghe được chuyện Đường Sở Sở và Giang Thần gây sự ở trong cửa tiệm, nhanh chóng từ công ty tới.
Giang Thần nhìn đám người anh Ba còn đứng ở bên cạnh, nhướng mày, nói: "Chủ của các người cũng đã đi rồi, còn muốn đánh nhau với tôi sao?"
Cả người anh Ba run lên, sợ hãi khom lưng, giải thích một câu: "Vâng, thật xin lỗi, tôi xin đi về."
Nói xong, anh ta cũng không ở lại thêm, dẫn đám anh em, nhanh chóng chạy đi.
Ôi!
Đường Sở Sở hít sâu một hơi.
Quá giống mơ!
Tất cả những chuyện này, thật là không thể tưởng tượng nổi!
Ngay giờ phút này, một chiếc siêu xe Ferrari dừng ở trước cửa.
Một người phụ nữ cao ráo, thân hình tuyệt đẹp, khí chất xuấn thần mặc áo đen và chiếc váy đen ôm sát hông đi xuống.
Cộc, cộc...
Giày cao gót tiếp xúc với mặt đất, phát ra tiếng vang thanh thúy.
"Tổng giám đốc Lâm."
Người phụ nữ đi tới, vẻ mặt của nhân viên bán hàng trong tiệm đều trở nên tôn kính.
Quản lý Lý Mẫn cũng kính trọng kêu lên: "Tổng giám đốc Lâm."
Lâm Y nhìn quanh, liếc mắt nhìn Giang Thần một cái, cuối cùng dừng lại trên người Đường Sở Sở, làm ra vẻ thân mật, kéo tay cô, cười nói: "Sở Sở, là cô thật sao?"
"..."
Đường Sở Sở khó hiểu.
Trong khoảng thời gian ngắn, không nhận ra được người phụ nữ xinh đẹp trước mặt này là ai.
"Sở Sở, là tôi, tôi là Lâm Y, năm đó học chung trường với cô, khi nghe giáo sư Tề giảng bài, có một lần cô phát biểu ngôn luận, chiếm được sự khích lệ của mọi người, lúc đó tôi cũng ở đó."
Đường Sở Sở nhớ lại kỷ niệm.
Dường như thực sự có chuyện như vậy.
Chẳng qua là, cô không biết Lâm Y.
"Cô, cô chính là Lâm Y đã đưa thiệp mời cho tôi, là tổng giám đốc công nghiệp dược phẩm Trường Sinh, Lâm Y?"
"Đúng vậy." Lâm Y kéo tay Đường Sở Sở, nói: "Việc đó tôi cũng đã nghe nói, tôi lập tức đuổi hai người nhân viên bán hàng không coi trọng khách hàng này, cô tới mua quần áo đúng không, đi thôi, tôi dẫn cô lên lầu hai, tự tay chọn quần áo cho cô."
Đường Sở Sở được yêu thường mà lo sợ.
Cái này?
Tổng giám đốc công nghiệp dược phẩm Trường Sinh, làm sao lại tốt với cô như vậy?
Cái này dường như giống như người bạn thân không có gì giấu nhau.
Cô liếc mắt nhìn Giang Thần một cái.
Giang Thần cười nói: "Đi thôi."
Nhận được sự đồng ý, Đường Sở Sở gật đầu, đi theo Lâm Y lên lầu hai.
Lầu hai, đều bán những món đồ xa xỉ, giá cả còn mắc hơn nhiều so với lầu một, lễ phục đều có giá trị đều hơn mười vạn, mỗi một món đều có ánh sáng như thế, chói mắt như thế.
Đường Sở Sở học thiết kế thời trang, nhìn thấy những bộ quần áo đẹp đẽ như thế này, những bộ lễ phục xinh đẹp, nhất thời hai mắt sang lên.
Nhưng, cô không mất đi lý trí, nhìn Lâm Y thướt tha ở bên cạnh, khí chất ngời ngời, xinh đẹp không thua gì mình, nhịn không được hỏi: "Lâm, tổng giám đốc Lâm, tôi với cô cũng không quen biết, làm sao cô lại đưa thiệp mời cho tôi, còn có làm sao lại nhiệt tình với tôi như vậy, cô nói thật cho tôi biết, là ai bảo cô làm như vậy?"
Lâm Y nở nụ cười.
Xem ra, Đường Sở Sở chưa biết thân phận của Giang Thần.
Nếu như đã không biết, cô ta cũng không vạch trần.
"Ôi, cô hỏi mấy thứ này để làm gì, tôi vẫn luôn luôn ngưỡng mộ cô, cô là một thiên tài, mọi phương diện đều có thể làm được."
Đường Sở Sở lại hỏi lại lần nữa: "Là Giang Thần sao? Hay là người đàn ông đeo mặt nạ?"
Trong số những người cô biết, có lẽ chỉ có hai người này mới có thể có năng lực như thế.
Nhưng, là ai, cô không thể xác định được.
Cô đã từng nghi ngờ đó là Giang Thần.
Nhưng mà, đây chẳng qua chỉ là nghi ngờ.
"Người đàn ông đeo mặt nạ?"
Lâm Y sửng sốt, chợt nghĩ tới, khoảng thời gian trước người đàn ông đeo mặt nạ quỷ làm xôn xao dư luận.
Hơn nữa, cô ta còn nghe nói, người đàn ông đeo mặt nạ quỷ này đã từng cứu Đường Sở Sở ở buổi đấu giá của nhà họ Tiêu, còn giết Tiêu Chiến ở trước mặt mọi người.
Nhớ tới Tập đoàn Ngải Lạp trước kia, Tiêu Dao Vương ra mặt chùi mông cho Giang Thần.
Cô ta ngay lập tức đoạn ra được một chút.
Người đàn ông đeo mặt nạ quỷ này, nhất định là Hắc Long, cũng chính là Giang thần.
nếu không thì, làm ra nhiều chuyện như thế, làm sao đến sau khi Tiêu Dao Vương kế nhiệm, mới xử bắn người đàn ông đeo mặt nạ đó.
Chắc chắn là Tiêu Dao Vương bợ đít cho Giang Thần, đợi giảm bớt lời đồn bên ngoài, lúc này mới tìm một người chết thay.
Nghĩ vậy, Lâm Y nhoẻn miệng cười.
Hắc Long này, rốt cuộc là muốn làm gì đây?
"Sở Sở, cô không biết thân phận của người đàn ông đeo mặt nạ quỷ sao?"
"Chuyện này, chuyện này tôi nào biết chứ?"
Lâm Y nhỏ giọng nói ở bên tai cô: "Anh ta chính là người mà mười năm trước cô đã cứu ra từ trận cháy của nhà họ Giang, người này hiện tại năng lực rất mạnh, chuyện của bốn gia tộc lớn cô cũng biết, đây là anh ta quay lại báo thù."
"Hả?"
Đường Sở Sở cả kinh.
Mười năm trước cô cứu người?
Cô biết, cô cứu người từ trận cháy của căn biệt thự nhà họ Giang ra.
Còn người được cứu là ai, cô cũng không biết.
Càng không biết, ân oán của nhà họ Giang với bốn gia tộc lớn.
"Anh ta, anh ta là ai vậy, chẳng lẽ... chẳng lẽ là Giang Thần?" Đường Sở Sở nghĩ đến Giang Thần cũng họ Giang, không khỏi kết nối lại.
Lâm Y vỗ một cái vào ót của Đường Sở Sở: "Cô suy nghĩ nhiều quá rồi, Giang Thần chồng của cô là một tên ăn hại, nào có năng lực mạnh như vậy."