Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 50: Đề nghị của Giang Thần
Đường Tùng bị quát cho một câu lập tức đã sợ không dám nói nữa.
Trong lòng cậu ta hận Giang Thần đến chết mất.
Hồi trước, mẹ cậu ta đâu có thế này.
Hồi trước vì tiền, Hà Diễm Mai có thể cam chịu tủi nhục đi cầu xin gia tộc, vậy mà giờ tiền dâng đến tận cửa bà ta cũng không cần nữa.
Tất cả là do từ lúc Giang Thần xuất hiện, mẹ cậu ta đã thay đổi rồi.
Bữa tối cũng vì sự xuất hiện của cả nhà Đường Hải mà không còn vui vẻ được nữa.
Cơm nước xong, cả nhà ngồi trên sô pha xem ti vi chiếu lễ kỷ niệm Tiêu Dao Vương kế nhiệm, còn Giang Thần thì rửa bát dưới bếp.
Đường Tùng đi tới trước mặt Đường Sở Sở, nhỏ giọng nói: "Chị, chị khuyên mẹ chút đi, chỗ đó đều là tiền cả đó, chị biết thừa hai mươi phần trăm cổ phần tương đương với bao nhiêu mà, với lại ông nội cũng nói rồi, chị có thể tiếp tục làm giám đốc điều hành, chị biết như vậy thì quyền lực sẽ rộng cỡ nào không, chị còn không biết mấy năm bác cả làm giám đốc điều hành đã ăn bao nhiêu tiền hoa hồng, biết Đường Lỗi không, anh ta chả bao giờ đi làm mà vẫn đi xe hàng trăm vạn kìa."
Nói đến Đường Lỗi, Đường Tùng lại thấy ghen tị.
Đều là người nhà họ Đường, mà sao khác biệt giữa bọn họ lại lớn đến vậy?
Giờ cậu ta sắp được thăng quan tiến chức rồi mà mẹ lại giở chứng thay đổi một trăm tám mươi độ, tiền dân tới tận cửa nhà cũng không thèm nữa.
Đường Sở Sở cũng không muốn quan hệ giữa mọi người trong nhà trở nên bế tắc.
Cô hiểu rõ ông nội, ông ta cũng có mặt tốt, dù có nằm mơ cũng mong muốn dẫn dắt nhà họ Đường trở nên phát triển thịnh vượng, trở thành một gia tộc giàu có thật sự.
Mấy năm gần đây, nhà họ Đường cũng hết sức cố gắng phấn đấu vì mục tiêu này.
"Để chị đi nói chuyện với mẹ."
"Chị, nhất định chị phải thuyết phục được mẹ."
"Chị sẽ cố."
Đường Sở Sở đứng dậy, đi tới chỗ Hà Diễm Mai: "Mẹ!"
Hà Diễm Mai đang chăm chú xem ti vi, quay người lại đã thấy Đường Sở Sở: "Ừm, có chuyện gì?"
Đường Sở Sở nói: "Mẹ à, chẳng phải mẹ rất muốn nhà mẹ đẻ của mình được nở mày nở mặt sao. lần này là một cơ hội tốt đó, ông nội để chúng ta trở về nhà họ Đường, còn cho chúng ta nhiều cổ phần như thế, hơn nữa ông nội còn muốn cho con tiếp tục làm giám đốc điều hành, nếu con mà đảm nhiệm chức vụ ấy thì có phải lúc mẹ về quê sẽ có thể thẳng sống lưng lên nói chuyện với người ta không?"
"Ài."
Hà Diễm Mai khẽ thở dài: "Sở Sở, con còn không hiểu ông nội con là người như thế nào sao, bây giờ ông ta rộng lượng là bởi vì ông ta đang cần con, đợi đến khi không còn giá trị sử dụng nữa thì sẽ đá văng đi, giờ ông ta cho chúng ta nhiều cổ phần như vậy sớm muộn cũng có ngày lấy lại mà thôi."
"Chẳng phải đó là chuyện sau này sao, để sau rồi tính." Đường Sở Sở cố gắng khuyên nhủ.
Vừa nói cô vừa nghẹn ngào: "Mẹ, con xin lỗi, mấy năm nay con đã khiến mẹ mất mặt, khiến cho mẹ không thể ngẩng đầu trước người ngoài, thậm chí là người trong gia tộc."
"Sở Sở, con đừng tự trách mình, đó không phải chuyện của con, ông nội con cũng không yêu thương gì bố của con, bố con là một người đàn ông vô dụng, không biết tranh giành hay cướp đoạt cái gì cả, cho nên địa vị trong dòng tộc mới ngày càng thấp kém, những người nhà họ Đường khác thì đều đi làm ở Vĩnh Nhạc, ai nấy đều tậu xe mua nhà, nhìn bố con xem, giờ vẫn phải đi ở nhà thuê."
Hà Diễm Mai lộ rõ vẻ bất lực.
Hồi còn ở trường học, Đường Bác là một cậu trai vô cùng ưu tú xuất sắc, bà ta chỉ không ngờ rằng chồng mình lại yếu đuối, thật thà đến như vậy, tốt xấu gì cũng là một giám đốc nhưng ông ta lại không biết ăn bớt tiền hoa hồng.
Quảng cáo sau 4 giây, cảm ơn bạn đã ủng hộ!
"Mẹ, chúng ta về đi."
Giang Thần cũng vừa rửa bát xong, nghe thấy thế thì không khỏi nói: "Sở Sở, em cũng đừng nóng lòng, hiện giờ nhà họ Đường là đang cầu xin em, nếu địa vị của bố mẹ mình trong nhà họ Đường đã thấp kém thế thì nhân cơ hội lần này để mọi thứ trở về đúng chỗ của nó đi."
"Đồ vô dụng, anh nói nhiều vừa thôi." Đường Tùng tức giận mắng to: "Giang Thần, tôi cảnh cáo anh, đây là chuyện riêng nhà tôi, anh đừng có chõ mồm vào."
Vốn là Đường Tùng cũng có chút cảm tình với Giang Thần, bởi vì Giang Thần đưa tiền cho mẹ để cậu ta mua xe.
Còn bây giờ thì cậu ta vô cùng ghét anh.
Giang Thần ngồi xuống, lấy một điếu thuốc ra châm điếu hút, tiện thể còn đưa một điếu cho Đường Bác đang ngồi nghiêm túc xem ti vi bên cạnh: "Bố, hút điếu thuốc đi ạ."
Đường Bác nhận lấy, ông ta liếc Hà Diễm Mai rồi đứng dậy đi ra ban công hút thuốc.
Giang Thần cũng không quan tâm nhiều, anh hít sâu một hơi, khói thuốc từ từ tản ra từ mũi anh.
Anh thản nhiên nói: "Nếu đã muốn tranh giành, vậy thì phải giành nhiều nhiều một chút, mẹ, mẹ nghe con, nếu lần sau bọn họ còn tới thì mẹ cứ việc đòi thẳng một nửa số cổ phần, nếu bọn họ không đồng ý thì chúng ta không về, nếu đồng ý thì chúng ta về."
"Anh, anh nói xàm cái gì đấy?" Đường Tùng vẫn quát lớn: "Anh có biết sản nghiệp nhà họ Đường nhiều cỡ nào không? Có biết năm mươi phần trăm cổ phần là bao nhiêu tiền không hả?"
Đường Sở Sở cũng không nhịn nổi mà quát: "Thần, anh đừng có làm loạn thêm nữa."
Vậy mà, Hà Diễm Mai lại đứng thẳng người dậy, nói: "Ngược lại mẹ thấy Giang Thần nói cũng có lý, nếu muốn cho thì phải cho năm mươi phần trăm cổ phần, dù sao mẹ cũng không thèm quay về cái nhà đó, đưa năm mươi phần trăm thì mẹ còn suy nghĩ một chút, hơn nữa sau này chúng ta cũng phải được quyền quyết định ở nhà họ Đường."
"Mẹ, việc đó là không thể nào, ông nội sẽ không đồng ý đâu."
"Đúng vậy, mẹ, hai mươi phần trăm là đủ rồi, mẹ nghĩ đi, mỗi tháng lãi hơn một triệu, cộng thêm lương của chị, không đến một năm chúng ta đã có thể mua được biệt thự rồi đó."
Hà Diễm Mai cũng bị dao động rồi.
Giang Thần lập tức lên tiếng: "Mẹ, mẹ đừng mềm lòng, đây chính là dịp để mẹ nở mày nở mặt, nhà họ Đường mang tới một cơ hội tốt đến vậy, bỏ lỡ rồi thì sẽ không còn cơ hội nào nữa đâu."
Hà Diễm Mai dằn lòng không được bèn nói: "Năm mươi phần trăm? Thế có nhiều quá không? Cụ ông sẽ đồng ý chứ?"
Giang Thần phân tích: "Mọi người đều đã biết địa vị của Thiên Quân trong Giang Trung rồi, mà Thiên Quân cũng chỉ là một trong số những tập đoàn thành phố của nhà họ Diệp mà thôi, riêng Thiên Quân đã có giá tới trăm tỷ, cả nhà họ Diệp thì khỏi cần nghĩ cũng biết."
"Mà nhà họ Đường, tính cả toàn bộ sản nghiệp gộp lại cũng mười mấy tỷ, mà hơn nữa phần lớn đều là tài sản cổ định, chỉ có hợp tác với nhà họ Diệp thì gia sản nhà họ Đường mới được tăng cao, mặc dù ông nội cố chấp nhưng ông ta không hề ngốc."
Giang Thần dừng một lát rồi lại nói tiếp: "Biết khu trung tâm thương mại Thành Trung không, chỗ đó chính là trung tâm thương mại tài chính đắt giá bậc nhất, muốn gia nhập vào đó còn khó hơn cả lên trời, một xí nghiệp nhỏ như nhà họ Đường thì làm sao vào nổi chỗ đó, nhưng mà sĩ diện của ông nội rất lớn. luôn muốn nhà họ Đường thật sự trở thành tài phiệt, cho nên ông ta sẽ nghĩ mọi cách để có thể vào được khu trung tâm thương mại Thành Trung, mất đi chỗ dựa là nhà họ Diệp thì ông ta còn dựa vào đâu được nữa?"
"Cho nên ông ta mới muốn Sở Sở quay về, chỉ có Sở Sở về điều hành lại công việc ở nhà họ Đường thì việc hợp tác cùng Thiên Quân mới lâu dài được."
Giang Thần phân tích mặt lợi mặt hại một cách tỉ mỉ.
Nói rất rõ ràng mạch lạc.
Nói tới mức mà người nhà họ Đường không hề có một chút nghi ngờ.
"Chỉ khi Sở Sở trờ về tiếp tục đảm nhiệm chức vụ giám đốc điều hành Vĩnh Nhạc thì đơn đặt hàng của nhà họ Đường mớ càng ngày càng tăng, sản lượng dần dần tăng trưởng, còn về phần sổ sách, đương nhiên ông nội sẽ trực tiếp xem xét."
Nghe Giang Thần nói vậy, Hà Diễm Mai lập tức vỗ tay hùng hồn: "Đúng, phải lấy năm mươi phần trăm, con rể tốt của mẹ, con đúng là cứu tinh của cả nhà ta, nếu Đường Bác mà suy nghĩ được như con thì nhà ta cũng đâu đến nỗi chẳng có chút địa vị nào trong dòng tộc cơ chứ."
Giang Thần cười nhàn nhạt, còn Đường Tùng thì lại nói: "Mong là đề nghị của anh sẽ có tác dụng, nếu đến cuối cùng ngay cả hai mươi phần trăm cũng mất thì tôi sẽ không tha cho anh đâu."
Đe dọa Giang Thần xong, Đường Tùng lại cười tủm tỉm nhìn sang Hà Diễm Mai: "Mẹ, mẹ xem, chúng ta sắp sửa có được năm mươi phần trăm cổ phần, sắp trở thành người có tiền, sắp mua được xe rồi phải không?"
Hà Diễm Mai lườm Đường Tùng một cái.
Đường Tùng lại nhìn sang Giang Thần, cầu xin anh nói gì đi.
Giang Thần cười nhàn nhạt, nói: "Mẹ, Tiểu Tùng nói đúng đó, nhà chúng ta đúng là cũng cần mua một chiếc xe sang rồi, khi mẹ về quê mà đi chiếc xe đó còn cảm thấy hãnh diện nữa chứ, đúng không?"
"Ừm, có lý." Hà Diễm Mai gật đầu, nói: "Mua, ngày mai đi mua luôn."
Đường Tùng kích động nhìn Giang Thần một cái, cái tên này, đúng là hữu dụng thật mà.
Giang Thần lại chỉ cười hiền hiền.
Điều khiến Đường Sở Sở quan tâm nhất chính là người nhà, cô xem trọng nhất chính là người thân của mình nghĩ như thế nào.
Anh làm những điều này, chẳng qua cũng chỉ muốn gia đình mình hòa thuận hơn chút.
Anh liếc nhìn Đường Sở Sở một cái, phát hiện ra trên gương mặt cô, dường như phảng phất ý cười mà đến chính bản thân cô cũng không cảm nhận được.
Đây chính là niềm vui xuất phát từ trong trái tim, là nụ cười bất giác mà có.
Chỉ cần có thể khiến Đường Sở Sở vui vẻ, thì anh có phải làm bất cứ thứ gì cũng được.
Trong lòng cậu ta hận Giang Thần đến chết mất.
Hồi trước, mẹ cậu ta đâu có thế này.
Hồi trước vì tiền, Hà Diễm Mai có thể cam chịu tủi nhục đi cầu xin gia tộc, vậy mà giờ tiền dâng đến tận cửa bà ta cũng không cần nữa.
Tất cả là do từ lúc Giang Thần xuất hiện, mẹ cậu ta đã thay đổi rồi.
Bữa tối cũng vì sự xuất hiện của cả nhà Đường Hải mà không còn vui vẻ được nữa.
Cơm nước xong, cả nhà ngồi trên sô pha xem ti vi chiếu lễ kỷ niệm Tiêu Dao Vương kế nhiệm, còn Giang Thần thì rửa bát dưới bếp.
Đường Tùng đi tới trước mặt Đường Sở Sở, nhỏ giọng nói: "Chị, chị khuyên mẹ chút đi, chỗ đó đều là tiền cả đó, chị biết thừa hai mươi phần trăm cổ phần tương đương với bao nhiêu mà, với lại ông nội cũng nói rồi, chị có thể tiếp tục làm giám đốc điều hành, chị biết như vậy thì quyền lực sẽ rộng cỡ nào không, chị còn không biết mấy năm bác cả làm giám đốc điều hành đã ăn bao nhiêu tiền hoa hồng, biết Đường Lỗi không, anh ta chả bao giờ đi làm mà vẫn đi xe hàng trăm vạn kìa."
Nói đến Đường Lỗi, Đường Tùng lại thấy ghen tị.
Đều là người nhà họ Đường, mà sao khác biệt giữa bọn họ lại lớn đến vậy?
Giờ cậu ta sắp được thăng quan tiến chức rồi mà mẹ lại giở chứng thay đổi một trăm tám mươi độ, tiền dân tới tận cửa nhà cũng không thèm nữa.
Đường Sở Sở cũng không muốn quan hệ giữa mọi người trong nhà trở nên bế tắc.
Cô hiểu rõ ông nội, ông ta cũng có mặt tốt, dù có nằm mơ cũng mong muốn dẫn dắt nhà họ Đường trở nên phát triển thịnh vượng, trở thành một gia tộc giàu có thật sự.
Mấy năm gần đây, nhà họ Đường cũng hết sức cố gắng phấn đấu vì mục tiêu này.
"Để chị đi nói chuyện với mẹ."
"Chị, nhất định chị phải thuyết phục được mẹ."
"Chị sẽ cố."
Đường Sở Sở đứng dậy, đi tới chỗ Hà Diễm Mai: "Mẹ!"
Hà Diễm Mai đang chăm chú xem ti vi, quay người lại đã thấy Đường Sở Sở: "Ừm, có chuyện gì?"
Đường Sở Sở nói: "Mẹ à, chẳng phải mẹ rất muốn nhà mẹ đẻ của mình được nở mày nở mặt sao. lần này là một cơ hội tốt đó, ông nội để chúng ta trở về nhà họ Đường, còn cho chúng ta nhiều cổ phần như thế, hơn nữa ông nội còn muốn cho con tiếp tục làm giám đốc điều hành, nếu con mà đảm nhiệm chức vụ ấy thì có phải lúc mẹ về quê sẽ có thể thẳng sống lưng lên nói chuyện với người ta không?"
"Ài."
Hà Diễm Mai khẽ thở dài: "Sở Sở, con còn không hiểu ông nội con là người như thế nào sao, bây giờ ông ta rộng lượng là bởi vì ông ta đang cần con, đợi đến khi không còn giá trị sử dụng nữa thì sẽ đá văng đi, giờ ông ta cho chúng ta nhiều cổ phần như vậy sớm muộn cũng có ngày lấy lại mà thôi."
"Chẳng phải đó là chuyện sau này sao, để sau rồi tính." Đường Sở Sở cố gắng khuyên nhủ.
Vừa nói cô vừa nghẹn ngào: "Mẹ, con xin lỗi, mấy năm nay con đã khiến mẹ mất mặt, khiến cho mẹ không thể ngẩng đầu trước người ngoài, thậm chí là người trong gia tộc."
"Sở Sở, con đừng tự trách mình, đó không phải chuyện của con, ông nội con cũng không yêu thương gì bố của con, bố con là một người đàn ông vô dụng, không biết tranh giành hay cướp đoạt cái gì cả, cho nên địa vị trong dòng tộc mới ngày càng thấp kém, những người nhà họ Đường khác thì đều đi làm ở Vĩnh Nhạc, ai nấy đều tậu xe mua nhà, nhìn bố con xem, giờ vẫn phải đi ở nhà thuê."
Hà Diễm Mai lộ rõ vẻ bất lực.
Hồi còn ở trường học, Đường Bác là một cậu trai vô cùng ưu tú xuất sắc, bà ta chỉ không ngờ rằng chồng mình lại yếu đuối, thật thà đến như vậy, tốt xấu gì cũng là một giám đốc nhưng ông ta lại không biết ăn bớt tiền hoa hồng.
Quảng cáo sau 4 giây, cảm ơn bạn đã ủng hộ!
"Mẹ, chúng ta về đi."
Giang Thần cũng vừa rửa bát xong, nghe thấy thế thì không khỏi nói: "Sở Sở, em cũng đừng nóng lòng, hiện giờ nhà họ Đường là đang cầu xin em, nếu địa vị của bố mẹ mình trong nhà họ Đường đã thấp kém thế thì nhân cơ hội lần này để mọi thứ trở về đúng chỗ của nó đi."
"Đồ vô dụng, anh nói nhiều vừa thôi." Đường Tùng tức giận mắng to: "Giang Thần, tôi cảnh cáo anh, đây là chuyện riêng nhà tôi, anh đừng có chõ mồm vào."
Vốn là Đường Tùng cũng có chút cảm tình với Giang Thần, bởi vì Giang Thần đưa tiền cho mẹ để cậu ta mua xe.
Còn bây giờ thì cậu ta vô cùng ghét anh.
Giang Thần ngồi xuống, lấy một điếu thuốc ra châm điếu hút, tiện thể còn đưa một điếu cho Đường Bác đang ngồi nghiêm túc xem ti vi bên cạnh: "Bố, hút điếu thuốc đi ạ."
Đường Bác nhận lấy, ông ta liếc Hà Diễm Mai rồi đứng dậy đi ra ban công hút thuốc.
Giang Thần cũng không quan tâm nhiều, anh hít sâu một hơi, khói thuốc từ từ tản ra từ mũi anh.
Anh thản nhiên nói: "Nếu đã muốn tranh giành, vậy thì phải giành nhiều nhiều một chút, mẹ, mẹ nghe con, nếu lần sau bọn họ còn tới thì mẹ cứ việc đòi thẳng một nửa số cổ phần, nếu bọn họ không đồng ý thì chúng ta không về, nếu đồng ý thì chúng ta về."
"Anh, anh nói xàm cái gì đấy?" Đường Tùng vẫn quát lớn: "Anh có biết sản nghiệp nhà họ Đường nhiều cỡ nào không? Có biết năm mươi phần trăm cổ phần là bao nhiêu tiền không hả?"
Đường Sở Sở cũng không nhịn nổi mà quát: "Thần, anh đừng có làm loạn thêm nữa."
Vậy mà, Hà Diễm Mai lại đứng thẳng người dậy, nói: "Ngược lại mẹ thấy Giang Thần nói cũng có lý, nếu muốn cho thì phải cho năm mươi phần trăm cổ phần, dù sao mẹ cũng không thèm quay về cái nhà đó, đưa năm mươi phần trăm thì mẹ còn suy nghĩ một chút, hơn nữa sau này chúng ta cũng phải được quyền quyết định ở nhà họ Đường."
"Mẹ, việc đó là không thể nào, ông nội sẽ không đồng ý đâu."
"Đúng vậy, mẹ, hai mươi phần trăm là đủ rồi, mẹ nghĩ đi, mỗi tháng lãi hơn một triệu, cộng thêm lương của chị, không đến một năm chúng ta đã có thể mua được biệt thự rồi đó."
Hà Diễm Mai cũng bị dao động rồi.
Giang Thần lập tức lên tiếng: "Mẹ, mẹ đừng mềm lòng, đây chính là dịp để mẹ nở mày nở mặt, nhà họ Đường mang tới một cơ hội tốt đến vậy, bỏ lỡ rồi thì sẽ không còn cơ hội nào nữa đâu."
Hà Diễm Mai dằn lòng không được bèn nói: "Năm mươi phần trăm? Thế có nhiều quá không? Cụ ông sẽ đồng ý chứ?"
Giang Thần phân tích: "Mọi người đều đã biết địa vị của Thiên Quân trong Giang Trung rồi, mà Thiên Quân cũng chỉ là một trong số những tập đoàn thành phố của nhà họ Diệp mà thôi, riêng Thiên Quân đã có giá tới trăm tỷ, cả nhà họ Diệp thì khỏi cần nghĩ cũng biết."
"Mà nhà họ Đường, tính cả toàn bộ sản nghiệp gộp lại cũng mười mấy tỷ, mà hơn nữa phần lớn đều là tài sản cổ định, chỉ có hợp tác với nhà họ Diệp thì gia sản nhà họ Đường mới được tăng cao, mặc dù ông nội cố chấp nhưng ông ta không hề ngốc."
Giang Thần dừng một lát rồi lại nói tiếp: "Biết khu trung tâm thương mại Thành Trung không, chỗ đó chính là trung tâm thương mại tài chính đắt giá bậc nhất, muốn gia nhập vào đó còn khó hơn cả lên trời, một xí nghiệp nhỏ như nhà họ Đường thì làm sao vào nổi chỗ đó, nhưng mà sĩ diện của ông nội rất lớn. luôn muốn nhà họ Đường thật sự trở thành tài phiệt, cho nên ông ta sẽ nghĩ mọi cách để có thể vào được khu trung tâm thương mại Thành Trung, mất đi chỗ dựa là nhà họ Diệp thì ông ta còn dựa vào đâu được nữa?"
"Cho nên ông ta mới muốn Sở Sở quay về, chỉ có Sở Sở về điều hành lại công việc ở nhà họ Đường thì việc hợp tác cùng Thiên Quân mới lâu dài được."
Giang Thần phân tích mặt lợi mặt hại một cách tỉ mỉ.
Nói rất rõ ràng mạch lạc.
Nói tới mức mà người nhà họ Đường không hề có một chút nghi ngờ.
"Chỉ khi Sở Sở trờ về tiếp tục đảm nhiệm chức vụ giám đốc điều hành Vĩnh Nhạc thì đơn đặt hàng của nhà họ Đường mớ càng ngày càng tăng, sản lượng dần dần tăng trưởng, còn về phần sổ sách, đương nhiên ông nội sẽ trực tiếp xem xét."
Nghe Giang Thần nói vậy, Hà Diễm Mai lập tức vỗ tay hùng hồn: "Đúng, phải lấy năm mươi phần trăm, con rể tốt của mẹ, con đúng là cứu tinh của cả nhà ta, nếu Đường Bác mà suy nghĩ được như con thì nhà ta cũng đâu đến nỗi chẳng có chút địa vị nào trong dòng tộc cơ chứ."
Giang Thần cười nhàn nhạt, còn Đường Tùng thì lại nói: "Mong là đề nghị của anh sẽ có tác dụng, nếu đến cuối cùng ngay cả hai mươi phần trăm cũng mất thì tôi sẽ không tha cho anh đâu."
Đe dọa Giang Thần xong, Đường Tùng lại cười tủm tỉm nhìn sang Hà Diễm Mai: "Mẹ, mẹ xem, chúng ta sắp sửa có được năm mươi phần trăm cổ phần, sắp trở thành người có tiền, sắp mua được xe rồi phải không?"
Hà Diễm Mai lườm Đường Tùng một cái.
Đường Tùng lại nhìn sang Giang Thần, cầu xin anh nói gì đi.
Giang Thần cười nhàn nhạt, nói: "Mẹ, Tiểu Tùng nói đúng đó, nhà chúng ta đúng là cũng cần mua một chiếc xe sang rồi, khi mẹ về quê mà đi chiếc xe đó còn cảm thấy hãnh diện nữa chứ, đúng không?"
"Ừm, có lý." Hà Diễm Mai gật đầu, nói: "Mua, ngày mai đi mua luôn."
Đường Tùng kích động nhìn Giang Thần một cái, cái tên này, đúng là hữu dụng thật mà.
Giang Thần lại chỉ cười hiền hiền.
Điều khiến Đường Sở Sở quan tâm nhất chính là người nhà, cô xem trọng nhất chính là người thân của mình nghĩ như thế nào.
Anh làm những điều này, chẳng qua cũng chỉ muốn gia đình mình hòa thuận hơn chút.
Anh liếc nhìn Đường Sở Sở một cái, phát hiện ra trên gương mặt cô, dường như phảng phất ý cười mà đến chính bản thân cô cũng không cảm nhận được.
Đây chính là niềm vui xuất phát từ trong trái tim, là nụ cười bất giác mà có.
Chỉ cần có thể khiến Đường Sở Sở vui vẻ, thì anh có phải làm bất cứ thứ gì cũng được.