Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 229: Cô gái lông bông lưu manh năm đó
Đinh Ngọc Long không phải là người tốt lành gì.
Anh ta từng là kẻ bắt nạt trong trường, có không ít bạn cùng lớp bị anh ta bắt nạt, bây giờ anh ta bị đuổi đi, có rất nhiều người đều vỗ tay hoan hô.
Giang Thần một mình tự chơi Plants vs Zombie.
Cũng có người đến chào hỏi anh.
Anh cười nhẹ một cái, rồi tiếp tục chơi game tiếp.
"Giang Thần?"
Một giọng nói dễ nghe cất lên.
Giang Thần ngẩng đầu.
Một cô gái đang đứng trước mặt anh.
Cô gái này nhìn khoảng ngoài mười tám hai mươi tuổi, trên người mặc váy trắng, mái tóc đen dài, có làn da trắng nõn, dáng vẻ trong sáng, đặc trưng của người có mái tóc đen dài thẳng.
"Hử?"
Giang Thần cau mày: "Đỗ Tiểu Quyên?"
"Hả?"
Đỗ Tiểu Quyên hơi sửng sốt: "Cậu biết tôi ư?"
Giang Thần cười nhẹ, hỏi: "Làm sao, có chuyện gì không?"
Đỗ Tiểu Quân ngồi xuống đối diện Giang Thần, cười nói: "Cũng không có việc gì, cũng bởi vì cậu tên là Giang Thần, vậy nên tới ngồi xem chút thôi."
"Ồ."
Giang Thần ồ một tiếng, cũng không nói gì nữa.
Đỗ Tiểu Quyên thì nhìn Giang Thần.
Cô ta biết, Giang Thần này không phải Giang Thần kia.
Chỉ là cùng một cái tên mà thôi.
Chỉ là cô ta có một thiện cảm không thể giải thích được với cái tên này, cái tên này khiến trong lòng cô ta dấy lên những gợn sóng.
Bị một người phụ nữ, lại còn là người phụ nữ xinh đẹp quyến rũ nhìn chằm chằm, Giang Thần cũng cảm thấy toàn thân không thoải mái, không thể yên tâm chơi game được, nhấc điện thoại lên, nhàn nhạt hỏi: "Có việc thì nói đi."
Đỗ Tiểu Quyên mỉm cười: "Không có việc gì, thực sự không có việc gì, tôi chỉ ngồi đây một chút được, không được sao?"
"Được, tại sao lại không." Giang Thần cũng không quan tâm, đứng dậy chuẩn bị rời đi.
"Này, đợi đã đợi đã."
"Hử?"
Giang Thần nhìn cô ta.
"Quên đi, không có việc gì..."
Đỗ Tiểu Quyên vốn muốn cùng Giang Thần tán gẫu, nhưng Giang Thần này không phải Giang Thần kia, cũng không cần thiết việc này.
Cách đó không xa, Đường Sở Sở và Hứa Tinh cùng một số bạn học trong lớp tập trung lại một chỗ, người có thể ngồi chung một chỗ với Hứa Tinh, không phải là người bình thường, quan hệ của bọn họ rất tốt, nhưng tâm tư của Đường Sở Sở vẫn luôn hướng về Giang Thần.
Giang Thần ngồi một mình hồi lâu.
Cô lo lắng muốn đưa Giang Thần ra ngoài, nhưng cô lại lạnh nhạt với anh, trong lòng Giang Thần sẽ bất mãn.
Thấy có cô gái xinh đẹp đến chào hỏi, cô thở dài một hơi.
Khi có cô gái xinh đẹp đến chào hỏi, Giang Thần cũng sẽ không nhàm chán nữa, trong lòng cô cũng cảm thấy dễ chịu hơn, ngược lại khi nhìn thấy Giang Thần đơn phương một mình, trong lòng cô cảm giác khó chịu.
Mà Giang Thần nhìn thấy dáng vẻ đầy tâm sự của Đỗ Tiểu Quyên, vẫn ngồi xuống lại lần nữa.
Anh vẫn còn có chút ấn tượng với Đỗ Tiểu Quyên này.
Có tên trong số những kẻ bắt nạt trong năm đầu tiên.
Một người là Đinh Ngọc Long.
Một người là Đỗ Tiểu Quyên.
Khi Đỗ Tiểu Quyên còn đi học, cô ta chính là một cô gái lông bông lưu manh, ăn mặc không đàng hoàng, sau lưng cô ta thường xuyên có mười mấy cô em gái đi theo.
Cô ta hòa mình vào xã hội, hút thuốc, uống rượu, chơi bài, đủ thứ.
Điểm của cô ta đứng cuối lớp.
Nhưng lại thích lớp trưởng.
Cũng chính là Giang Thần.
Giang Thần nhớ tới Đỗ Tiểu Quyên này từng viết thư tình cho anh, nhưng lại bị anh từ chối.
Nghĩ đến đoạn chuyện cũ này, Giang Thần không khỏi sờ sờ lên mũi, đây đều là những hồi ức đáng nhớ.
"Mà này, mười năm qua cô thế nào rồi?"
Nhìn thấy bạn học của mình, cũng khơi gợi lên ký ức của Giang Thần, anh không nhịn được hỏi thăm.
"Tôi, tôi sao?"
Đỗ Tiểu Quyên hơi sửng sốt, sau đó nói: "Hồi đó, tôi viết thư tình cho lớp trưởng Giang Thần, nhưng lại bị từ chối, lớp trưởng Giang Thần nói, muốn theo đuổi cậu ấy, thì đầu tiên thành tích học tập cần phải vượt cậu ấy đã, nhưng mà, thi đại học năm đó, tôi chỉ đạt hơn một trăm điểm thôi."
Đỗ Tiểu Quyên cũng không biết mình tại sao lại muốn nói những cái này cho Giang Thần.
Chỉ là những chuyện này đã ở trong lòng cô ta quá lâu rồi, muốn tìm người để than thở.
"À…”
Giang Thần cười nhẹ, hỏi: "Sau đó thì sao?"
Đỗ Tiểu Quyên thở dài: "Tôi không biết, lớp trưởng Giang Thần biến mất, về sau tôi mới biết được nhà cậu ấy xảy ra chuyện, đến năm thứ hai, tôi học lại, tôi ghi nhớ lời dạy của lớp trưởng, tôi bắt đầu cố gắng học lại, trong năm thứ hai, tôi thành công thi vào đại học Hạ." Giang Thần hơi kinh ngạc.
Anh không ngờ rằng cô gái lông bông lưu manh ăn mặc không theo phong cách chính thống lại học hành chăm chỉ và được nhận vào học viện cao đẳng cao nhất ở Trung Quốc.
"Làm tốt lắm." Giang Thần nhìn dáng vẻ đơn thuần của Đỗ Tiểu Quyên, tán thưởng nói.
"Cảm ơn."
Đỗ Tiểu Quyên mỉm cười.
Hai người trò chuyện rôm rả.
Đúng lúc này, có người bước tới gần Đường Sở Sở, trêu ghẹo cười nói: "Sở Sở, chồng cậu đang bị mê hoặc kia, cô ta tên là Đỗ Tiểu Quyên, mười năm trước chính là cô gái lông bông lưu manh, chuyện môn đi dụ dỗ đàn ông, bây giờ nhìn chồng của cậu đánh nhau giỏi quá, nên mới đi câu dẫn, cậu phải cẩn thận đấy."
Đường Sở Sở khẽ cười nói: "Đang họp lớp mà, chỉ là cùng nhau tán gẫu thôi, không sao cả."
Cô tin tưởng vào Giang Thần.
"Sở Sở, cậu thật là rộng lượng."
"Sở Sở, nói cho chúng ta biết về người chồng vô dụng của cậu đi, cậu xinh đẹp như thế này, nhà họ Đường cũng là gia tộc lớn, làm sao có thể tuyển được con rể này?"
Một nhóm bạn cùng lớp bắt đầu buôn chuyện.
Nói đến Giang Thần, Đường Sở Sở trên mặt nở nụ cười vui vẻ.
Cô đính chính: "Chồng tớ không phải vô dụng đâu, anh ấy chỉ là tên thấp kém chân chính thôi, nếu như anh ấy muốn, thì anh ấy đã nổi tiếng từ lâu rồi, chỉ là anh ấy không muốn theo đuổi những thứ hư danh này thôi."
Đường Sở Sở nói đúng sự thật.
Nhưng các bạn cùng lớp không tin, Giang Thần là người như thế nào, thế giới bên ngoài đã sớm đồn đại.
Một nhóm bạn học tụ họp với nhau.
Chẳng mấy chốc đã đến giờ ăn cơm.
Hai lớp hơn một trăm người, cộng với một số người nhà, ước chừng khoảng một trăm năm mươi người đã tập trung tại hội trường, bắt đầu dùng bữa.
Vào lúc này Thái Khôn cũng xuất hiện, bắt đầu ca hát cổ vũ.
Dựa theo thỏa thuận, anh ta cần hát hai mươi bài.
Tính ra thì giá mười vạn một bài hát.
Có Thái Khôn ca hát cổ vũ, không khí tại hội trường rất sôi động.
Thái Khôn cũng bước ra khỏi sân khấu đã được dựng sẵn, đi tới trước bàn ăn, một bên hát, một bên vỗ tay cùng mọi người, như thể đây là một buổi hòa nhạc.
Thái Khôn đến bàn của Lâm Tử Minh.
Lâm Tử Minh cũng rất cao hứng, anh ta vội vàng đặt bát đũa trong tay xuống để đứng lên, muốn vỗ tay với Thái Khôn.
Nhưng anh ta chưa từng thấy qua cảnh tượng như vậy bao giờ nên có chút kích động, anh ta lúi húi, đặt bát đũa không cẩn thận, làm cho canh đổ đầy trên tay của anh ta, dầu bắn tung tóe người Thái Khôn.
Vào lúc này tiếng hát đột nhiên dừng lại.
Khuôn mặt tuấn tú của Thái Khôn tối sầm lại.
Anh ta là một người có thói quen sạch sẽ, thích mọi thứ sạch sẽ, với lại anh ta cũng rất không thích một số người hâm mộ có chút nghèo.
Bây giờ quần áo của anh ta đều dính đầy dầu mỡ, anh ta lạnh lùng nhìn Lâm Tử Minh.
Lâm Tử Minh hoảng sợ, liên tục xin lỗi: "Tôi rất xin lỗi."
Thái Khôn lạnh lùng nói: "Câu rất xin lỗi có ích không, cậu có biết bộ quần áo này của tôi có giá bao nhiêu tiền không, chúng được thiết kế bởi các nhà thiết kế thời trang hàng đầu của Ý đấy, toàn thế giới chỉ có một cái duy nhất, giá ba trăm vạn."
"Hả, ba trăm vạn ư?"
Lâm Tử Minh trợn tròn mắt.
Cảnh tượng này đã gây không ít sự chú ý của nhiều người.
Hứa Tinh cũng nhìn thấy, cô ta nhanh chóng đi tới, hỏi: "Cậu Thái, có chuyện gì vậy?"
Thái Khôn chỉ vào quần áo của mình: "Cô tự mình xem đi?"
"Cậu Thái, tôi thay anh ta xin lỗi anh, ở đây có nhiều người như vậy, khó tránh sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn."
"Hứa Tinh, bộ quần áo của tôi trị giá ba trăm vạn, tôi đến đâu để biểu diễn chương trình, phí xuất hiện cũng chỉ hai trăm văn, cô đây là đang muốn tôi thua thiệt sao?"
Thái Khôn tỏ vẻ không hài lòng, gần đây anh ta rất thiếu tiền, quần áo dính nhiều dầu mỡ như vậy, chỉ có thể vứt đi, anh ta sẽ không mặc nữa.
Hứa Tinh hỏi: "Vậy anh muốn thế nào?"
"Tôi…"
Thái Khôn mở miệng.
Ngay khi anh ta nói một từ tôi, lập tức nhìn thấy Giang Thần đi tới.
Nhìn thấy Giang Thần, anh ta thật giống như nhìn thấy ma, vẻ mặt trở nên bối rối, lập tức thay đổi thái độ: "Chủ tịch, sao cậu lại ở nơi này?"
Giang Thần liếc anh ta một cái, sau đó nhìn về phía Lâm Tử Minh, thản nhiên nói: "Ca hát thì cứ ca hát đi, đừng tìm phiền phức."
"Được được được."
Thái Khôn không dám nói một chữ "Không"
Không ít ánh mắt của mọi người dừng ở trên Giang Thần.
Hứa Tinh cũng nhìn anh, khẽ nhíu mày.
Chủ tịch?
Chủ tịch gì?
Anh ta từng là kẻ bắt nạt trong trường, có không ít bạn cùng lớp bị anh ta bắt nạt, bây giờ anh ta bị đuổi đi, có rất nhiều người đều vỗ tay hoan hô.
Giang Thần một mình tự chơi Plants vs Zombie.
Cũng có người đến chào hỏi anh.
Anh cười nhẹ một cái, rồi tiếp tục chơi game tiếp.
"Giang Thần?"
Một giọng nói dễ nghe cất lên.
Giang Thần ngẩng đầu.
Một cô gái đang đứng trước mặt anh.
Cô gái này nhìn khoảng ngoài mười tám hai mươi tuổi, trên người mặc váy trắng, mái tóc đen dài, có làn da trắng nõn, dáng vẻ trong sáng, đặc trưng của người có mái tóc đen dài thẳng.
"Hử?"
Giang Thần cau mày: "Đỗ Tiểu Quyên?"
"Hả?"
Đỗ Tiểu Quyên hơi sửng sốt: "Cậu biết tôi ư?"
Giang Thần cười nhẹ, hỏi: "Làm sao, có chuyện gì không?"
Đỗ Tiểu Quân ngồi xuống đối diện Giang Thần, cười nói: "Cũng không có việc gì, cũng bởi vì cậu tên là Giang Thần, vậy nên tới ngồi xem chút thôi."
"Ồ."
Giang Thần ồ một tiếng, cũng không nói gì nữa.
Đỗ Tiểu Quyên thì nhìn Giang Thần.
Cô ta biết, Giang Thần này không phải Giang Thần kia.
Chỉ là cùng một cái tên mà thôi.
Chỉ là cô ta có một thiện cảm không thể giải thích được với cái tên này, cái tên này khiến trong lòng cô ta dấy lên những gợn sóng.
Bị một người phụ nữ, lại còn là người phụ nữ xinh đẹp quyến rũ nhìn chằm chằm, Giang Thần cũng cảm thấy toàn thân không thoải mái, không thể yên tâm chơi game được, nhấc điện thoại lên, nhàn nhạt hỏi: "Có việc thì nói đi."
Đỗ Tiểu Quyên mỉm cười: "Không có việc gì, thực sự không có việc gì, tôi chỉ ngồi đây một chút được, không được sao?"
"Được, tại sao lại không." Giang Thần cũng không quan tâm, đứng dậy chuẩn bị rời đi.
"Này, đợi đã đợi đã."
"Hử?"
Giang Thần nhìn cô ta.
"Quên đi, không có việc gì..."
Đỗ Tiểu Quyên vốn muốn cùng Giang Thần tán gẫu, nhưng Giang Thần này không phải Giang Thần kia, cũng không cần thiết việc này.
Cách đó không xa, Đường Sở Sở và Hứa Tinh cùng một số bạn học trong lớp tập trung lại một chỗ, người có thể ngồi chung một chỗ với Hứa Tinh, không phải là người bình thường, quan hệ của bọn họ rất tốt, nhưng tâm tư của Đường Sở Sở vẫn luôn hướng về Giang Thần.
Giang Thần ngồi một mình hồi lâu.
Cô lo lắng muốn đưa Giang Thần ra ngoài, nhưng cô lại lạnh nhạt với anh, trong lòng Giang Thần sẽ bất mãn.
Thấy có cô gái xinh đẹp đến chào hỏi, cô thở dài một hơi.
Khi có cô gái xinh đẹp đến chào hỏi, Giang Thần cũng sẽ không nhàm chán nữa, trong lòng cô cũng cảm thấy dễ chịu hơn, ngược lại khi nhìn thấy Giang Thần đơn phương một mình, trong lòng cô cảm giác khó chịu.
Mà Giang Thần nhìn thấy dáng vẻ đầy tâm sự của Đỗ Tiểu Quyên, vẫn ngồi xuống lại lần nữa.
Anh vẫn còn có chút ấn tượng với Đỗ Tiểu Quyên này.
Có tên trong số những kẻ bắt nạt trong năm đầu tiên.
Một người là Đinh Ngọc Long.
Một người là Đỗ Tiểu Quyên.
Khi Đỗ Tiểu Quyên còn đi học, cô ta chính là một cô gái lông bông lưu manh, ăn mặc không đàng hoàng, sau lưng cô ta thường xuyên có mười mấy cô em gái đi theo.
Cô ta hòa mình vào xã hội, hút thuốc, uống rượu, chơi bài, đủ thứ.
Điểm của cô ta đứng cuối lớp.
Nhưng lại thích lớp trưởng.
Cũng chính là Giang Thần.
Giang Thần nhớ tới Đỗ Tiểu Quyên này từng viết thư tình cho anh, nhưng lại bị anh từ chối.
Nghĩ đến đoạn chuyện cũ này, Giang Thần không khỏi sờ sờ lên mũi, đây đều là những hồi ức đáng nhớ.
"Mà này, mười năm qua cô thế nào rồi?"
Nhìn thấy bạn học của mình, cũng khơi gợi lên ký ức của Giang Thần, anh không nhịn được hỏi thăm.
"Tôi, tôi sao?"
Đỗ Tiểu Quyên hơi sửng sốt, sau đó nói: "Hồi đó, tôi viết thư tình cho lớp trưởng Giang Thần, nhưng lại bị từ chối, lớp trưởng Giang Thần nói, muốn theo đuổi cậu ấy, thì đầu tiên thành tích học tập cần phải vượt cậu ấy đã, nhưng mà, thi đại học năm đó, tôi chỉ đạt hơn một trăm điểm thôi."
Đỗ Tiểu Quyên cũng không biết mình tại sao lại muốn nói những cái này cho Giang Thần.
Chỉ là những chuyện này đã ở trong lòng cô ta quá lâu rồi, muốn tìm người để than thở.
"À…”
Giang Thần cười nhẹ, hỏi: "Sau đó thì sao?"
Đỗ Tiểu Quyên thở dài: "Tôi không biết, lớp trưởng Giang Thần biến mất, về sau tôi mới biết được nhà cậu ấy xảy ra chuyện, đến năm thứ hai, tôi học lại, tôi ghi nhớ lời dạy của lớp trưởng, tôi bắt đầu cố gắng học lại, trong năm thứ hai, tôi thành công thi vào đại học Hạ." Giang Thần hơi kinh ngạc.
Anh không ngờ rằng cô gái lông bông lưu manh ăn mặc không theo phong cách chính thống lại học hành chăm chỉ và được nhận vào học viện cao đẳng cao nhất ở Trung Quốc.
"Làm tốt lắm." Giang Thần nhìn dáng vẻ đơn thuần của Đỗ Tiểu Quyên, tán thưởng nói.
"Cảm ơn."
Đỗ Tiểu Quyên mỉm cười.
Hai người trò chuyện rôm rả.
Đúng lúc này, có người bước tới gần Đường Sở Sở, trêu ghẹo cười nói: "Sở Sở, chồng cậu đang bị mê hoặc kia, cô ta tên là Đỗ Tiểu Quyên, mười năm trước chính là cô gái lông bông lưu manh, chuyện môn đi dụ dỗ đàn ông, bây giờ nhìn chồng của cậu đánh nhau giỏi quá, nên mới đi câu dẫn, cậu phải cẩn thận đấy."
Đường Sở Sở khẽ cười nói: "Đang họp lớp mà, chỉ là cùng nhau tán gẫu thôi, không sao cả."
Cô tin tưởng vào Giang Thần.
"Sở Sở, cậu thật là rộng lượng."
"Sở Sở, nói cho chúng ta biết về người chồng vô dụng của cậu đi, cậu xinh đẹp như thế này, nhà họ Đường cũng là gia tộc lớn, làm sao có thể tuyển được con rể này?"
Một nhóm bạn cùng lớp bắt đầu buôn chuyện.
Nói đến Giang Thần, Đường Sở Sở trên mặt nở nụ cười vui vẻ.
Cô đính chính: "Chồng tớ không phải vô dụng đâu, anh ấy chỉ là tên thấp kém chân chính thôi, nếu như anh ấy muốn, thì anh ấy đã nổi tiếng từ lâu rồi, chỉ là anh ấy không muốn theo đuổi những thứ hư danh này thôi."
Đường Sở Sở nói đúng sự thật.
Nhưng các bạn cùng lớp không tin, Giang Thần là người như thế nào, thế giới bên ngoài đã sớm đồn đại.
Một nhóm bạn học tụ họp với nhau.
Chẳng mấy chốc đã đến giờ ăn cơm.
Hai lớp hơn một trăm người, cộng với một số người nhà, ước chừng khoảng một trăm năm mươi người đã tập trung tại hội trường, bắt đầu dùng bữa.
Vào lúc này Thái Khôn cũng xuất hiện, bắt đầu ca hát cổ vũ.
Dựa theo thỏa thuận, anh ta cần hát hai mươi bài.
Tính ra thì giá mười vạn một bài hát.
Có Thái Khôn ca hát cổ vũ, không khí tại hội trường rất sôi động.
Thái Khôn cũng bước ra khỏi sân khấu đã được dựng sẵn, đi tới trước bàn ăn, một bên hát, một bên vỗ tay cùng mọi người, như thể đây là một buổi hòa nhạc.
Thái Khôn đến bàn của Lâm Tử Minh.
Lâm Tử Minh cũng rất cao hứng, anh ta vội vàng đặt bát đũa trong tay xuống để đứng lên, muốn vỗ tay với Thái Khôn.
Nhưng anh ta chưa từng thấy qua cảnh tượng như vậy bao giờ nên có chút kích động, anh ta lúi húi, đặt bát đũa không cẩn thận, làm cho canh đổ đầy trên tay của anh ta, dầu bắn tung tóe người Thái Khôn.
Vào lúc này tiếng hát đột nhiên dừng lại.
Khuôn mặt tuấn tú của Thái Khôn tối sầm lại.
Anh ta là một người có thói quen sạch sẽ, thích mọi thứ sạch sẽ, với lại anh ta cũng rất không thích một số người hâm mộ có chút nghèo.
Bây giờ quần áo của anh ta đều dính đầy dầu mỡ, anh ta lạnh lùng nhìn Lâm Tử Minh.
Lâm Tử Minh hoảng sợ, liên tục xin lỗi: "Tôi rất xin lỗi."
Thái Khôn lạnh lùng nói: "Câu rất xin lỗi có ích không, cậu có biết bộ quần áo này của tôi có giá bao nhiêu tiền không, chúng được thiết kế bởi các nhà thiết kế thời trang hàng đầu của Ý đấy, toàn thế giới chỉ có một cái duy nhất, giá ba trăm vạn."
"Hả, ba trăm vạn ư?"
Lâm Tử Minh trợn tròn mắt.
Cảnh tượng này đã gây không ít sự chú ý của nhiều người.
Hứa Tinh cũng nhìn thấy, cô ta nhanh chóng đi tới, hỏi: "Cậu Thái, có chuyện gì vậy?"
Thái Khôn chỉ vào quần áo của mình: "Cô tự mình xem đi?"
"Cậu Thái, tôi thay anh ta xin lỗi anh, ở đây có nhiều người như vậy, khó tránh sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn."
"Hứa Tinh, bộ quần áo của tôi trị giá ba trăm vạn, tôi đến đâu để biểu diễn chương trình, phí xuất hiện cũng chỉ hai trăm văn, cô đây là đang muốn tôi thua thiệt sao?"
Thái Khôn tỏ vẻ không hài lòng, gần đây anh ta rất thiếu tiền, quần áo dính nhiều dầu mỡ như vậy, chỉ có thể vứt đi, anh ta sẽ không mặc nữa.
Hứa Tinh hỏi: "Vậy anh muốn thế nào?"
"Tôi…"
Thái Khôn mở miệng.
Ngay khi anh ta nói một từ tôi, lập tức nhìn thấy Giang Thần đi tới.
Nhìn thấy Giang Thần, anh ta thật giống như nhìn thấy ma, vẻ mặt trở nên bối rối, lập tức thay đổi thái độ: "Chủ tịch, sao cậu lại ở nơi này?"
Giang Thần liếc anh ta một cái, sau đó nhìn về phía Lâm Tử Minh, thản nhiên nói: "Ca hát thì cứ ca hát đi, đừng tìm phiền phức."
"Được được được."
Thái Khôn không dám nói một chữ "Không"
Không ít ánh mắt của mọi người dừng ở trên Giang Thần.
Hứa Tinh cũng nhìn anh, khẽ nhíu mày.
Chủ tịch?
Chủ tịch gì?