Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 228: Xin lỗi đi
Đàn em của Đinh Ngọc Long bị đá một cước bay ra ngoài.
Một cước này lực mạnh như thế nào những người khác cũng không rõ lắm.
Tất cả những gì bọn họ thấy là cơ thể của người đàn em này bay xa hơn hai mét, sau đó mạnh mẽ ngã xuống đất, phát ra thanh âm thê thảm, đau khổ hu hu kêu to.
Giang Thần bước trên đôi giày to, đi tới.
Cộp! Cộp! Cộp!
Mỗi khi đi một bước, sẽ truyền đến âm thanh cộp.
Đinh Ngọc Long theo bản năng lùi về sau vài bước, trong biểu cảm mang theo vài phần sợ hãi.
Điều này quá khủng khiếp, nếu cái này đá vào người anh ta, thì người chịu đau khổ chính là anh ta.
"Một cước cũng không chịu được?"
Giang Thần đi đến trước người đàn em này, từ trên cao nhìn xuống.
Giang Thần đi đến trước người đàn em này, từ trên cao nhìn xuống.
Trước bao nhiêu anh mắt nhìn chăm chú, anh nhấc chân lên, bỗng nhiên đạp mạnh một cái.
Người này lăn ra như một trái bóng, làm đổ rất nhiều bàn ghế trong hội trường.
"A, đừng đánh nữa, đừng đánh nữa..."
Người đàn em này sợ.
Một cước này cũng làm gãy rất nhiều xương trên người anh ta, giờ phút này anh ta đau đớn không thể chịu nổi, nếu tiếp tục đánh tiếp, anh ta sẽ chết mất.
Giang Thần nhìn Đinh Ngọc Long, thản nhiên nói: "Bây giờ chỉ mới được hai lần, còn hơn ba mươi cái nữa, ai tới nào?"
Đinh Ngọc Long nuốt nước bọt một cái.
Tên vô dụng nổi tiếng mà thế giới bên ngoài đồn đại này, hóa ra lại đáng sợ như vậy.
"Mày, mày đi."
"Mày, mày đi."
Đinh Ngọc Long tiện tay đẩy một đàn em.
Có ba trăm vạn trong tay rồi, anh ta sẽ không dễ dàng giao ra.
Đàn em này rụt rè bước tới: "Thằng, thằng nhãi, tao, tao không sợ mày đâu."
Ngoài miệng nói vậy nhưng cơ thể anh ta đang run lên.
Giang Thần đi tới, đột nhiên ra tay, nắm lấy cánh tay của anh ta, kéo xuống.
"A!"
Vẻ mặt của đàn em nhăn nhó, nghẹn ngào hét to lên.
Giang Thần tung quyền, đột nhiên đánh lên người anh ta.
Đàn em bị đánh văng xa mấy mét, đập vào một cái bàn, ngay lập tức cái bàn bị vỡ tan tành.
Đàn em nằm trên mặt đất, ngay cả sức lực ngồi dậy cũng không có, chỉ có thể kêu thảm trên mặt đất.
Giang Thần lại nhìn về phía Đinh Ngọc Long.
Cách đó không xa, Hứa Tinh hơi kinh ngạc.
Liếc nhìn Đường Sở Sở, không nhịn được nói: "Không ngờ Giang Thần lại có sức mạnh như vậy."
Đường Sở Sở bất đắc dĩ gật đầu.
Giang Thần xuất thân là một người lính, kỹ năng của anh rất đáng sợ, cô đã từng nhìn thấy Giang Thần, hạ gục hàng chục người trong vòng vài phút.
"Hứa Tinh, đi ngăn cản đi, nếu cứ tiếp tục đánh, thì sẽ xảy ra chuyện mất."
Hứa Tinh khoanh tay ôm ngực cười nói: "Đinh Ngọc Long vốn cũng không phải người tốt lành gì, để Giang Thần dạy cho anh ta một bài học cũng được mà, tớ muốn nhìn xem, người chồng vô dụng này của cậu rốt cuộc có bản lĩnh gì, có thể giải quyết chuyện này như thế nào."
Không biết vì sao, Hứa Tinh lại càng ngày càng hứng thú với người chồng Giang Thần của Đường Sở Sở.
Đường Sở Sở bất mãn nói: "Chồng tớ không phải vô dụng, chỉ là anh ấy thật sự quá thấp kém thôi, nhưng chồng của tớ xuất sắc về y thuật và võ nghệ lắm đấy."
"Ồ, thật giống với Hắc Long." Hứa Tinh cười nhẹ.
"Hử?"
Đường Sở Sở cũng cau mày.
Mỗi khi Hứa Tinh nói về Hắc Long, cô đã nghĩ kỹ lại, hình như đúng là giống thật.
Người ta đồn rằng sức mạnh của Hắc Long là vô song trên thế giới, y thuật cũng giỏi số một không ai số hai.
Hắc Long cũng tên là Giang Thần.
Chồng của cô không chỉ giỏi mỗi y thuật mà sức mạnh của anh cũng rất đáng sợ.
Lúc này, Đường Sở Sở có một loại ảo giác, rằng chính người chồng Giang Thần của mình chính là Hắc Long.
Ý nghĩ đó chợt lóe qua trong đầu.
Giang Thần của tập đoàn Giang Long, Hắc Long tên Giang Thần kia cô đã từng gặp qua, anh ta với chồng của mình vốn dĩ là hai người khác nhau, mà Hắc Long tên Giang Thần kia đã chết ở núi Thiên Quang ở Nam Hoang rồi.
Làng Long Tuyền, phòng khách.
Giang Thần từng bước đi về phía Đinh Ngọc Long: "Hai thằng đàn em mà mày đưa ra, lúc nãy tao mới tung vài chiêu thôi, còn lại sợ không chịu nổi nhỉ?"
Đinh Ngọc Long nhìn đàn em đang nằm trên mặt đất phát ra âm thanh đau khổ, trong lòng nhịn không được run lên.
Có vẻ như số tiền này không dễ cầm được rồi.
"Giang Thần, mày đừng có mà ép người quá đáng, mày có biết tao là ai không, mày có biết tao có quan hệ với ai không? Tao nói cho mày biết, đại ca của tao là anh tam Thiên, đắc tội anh tam Thiên, thì mày muốn sống cũng không được mà chết cũng không xong."
Đinh Ngọc Long bắt đầu uy hiếp. một cách gay gắt.
Giang Thần không để ý, từng bước đi về phía Đinh Ngọc Long. Đinh Ngọc Long liên tục lùi về phía sau, hét lên: "Hai bọn mày còn đứng ngây ra đó làm gì nữa, đánh nó cho tao."
Hai người đàn em tao nhìn mày, mày nhìn tao.
Chớp mắt.
Chớp mắt.
Đồng loạt quỳ trên mặt đất, cầu xin tha thứ: "Đại, đại ca Giang Thần, chuyện này không liên quan đến bọn em, làm ơn tha mạng."
Đinh Ngọc Long lớn tiếng mắng chửi, nhấc chân đạp hai đàn em xuống đất.
Cảnh tượng này, bị rất nhiều người nhìn thấy được.
Những người này đều là có chung một loại biểu cảm đó là biểu cảm khi đang xem một vở kịch.
Ai mà ngờ được rằng, con rể nhà Đường ở Giang Trung nổi tiếng lại có sức mạnh như vậy.
Giang Thần đi về phía Đinh Ngọc Long, đột nhiên kéo lấy anh ta, ném về phía Lâm Tử Minh.
Bịch!
Cơ thể rơi xuống đất, bị ném ngã đất mức đầu óc rối mù, xương mũi gãy vụn.
Cơ thể của Lâm Tử Minh bị dọa lùi về phía sau vài bước.
"Mày, ông đây sẽ giết chết mày…"
Đinh Ngọc Long bò dậy từ dưới đất, lấy ra một thanh công tắc.
Nhưng mà, anh ta còn chưa kịp đứng lên, thì Giang Thần đã đi tới, một cước đá lên người anh ta, nhấc chân lên, giẫm lên mặt anh ta, để anh ta không thể cử động, lạnh lùng nói: "Xin lỗi đi."
"Mày cái thằng chết tiệt, Giang Thần, mày xong rồi, tao trịnh trọng nói cho mày biết, mày chờ đấy, chuyện này ông đây sẽ không để yên dễ dàng vậy đâu, mày tốt nhất là thả tao ra ngay lập tức, quỳ trên mặt đất dập đầu ba cái cho tao, nếu không…"
"A!"
Đinh Ngọc Long phát ra tiếng kêu đau đớn.
Sức lực dưới chân của Giang Thần càng ngày càng mạnh, mặt của anh ta và mặt đất áp chặt vào nhau, không ngừng ma sát đã bào mòn da thịt, cảm giác rất đau đớn.
"Xin lỗi đi…"
Giang Thần lại mở miệng nói.
"Vâng, rất xin lỗi, tao sai rồi."
Đinh Ngọc Long thỏa hiệp.
Lâm Tử Minh vội vàng nói: "Không, không có việc gì."
Anh ta nhìn Giang Thần, vẻ mặt cảm kích, nói: "Cảm, cảm ơn cậu, đúng rồi, hay là thôi đi."
Lúc này Giang Thần mới thả Đinh Ngọc Long đi.
Cô em gái gợi cảm quyến rũ kia nhanh chóng chạy đến, đỡ Đinh Ngọc Long dậy, quan tâm hỏi: "Chồng, anh không sao chứ?"
Một nửa khuôn mặt của Định Ngọc Long bị ma sát đến hỏng cả da, chảy đẫm máu, nhìn rất đáng sợ.
Anh ta dữ tợn nhìn Giang Thần, trên mặt lộ ra một phần hận ý.
Mà Giang Thần thì lại lấy điện thoại ra, là Bạch Tố gọi tới.
"Thông báo với ngân hàng bên kia là, tài khoản cá nhân của tôi đã chuyển ra ngoài ba trăm vạn, hãy hoàn trở lại ngay lập tức."
"Thông báo với ngân hàng bên kia là, tài khoản cá nhân của tôi đã chuyển ra ngoài ba trăm vạn, hãy hoàn trở lại ngay lập tức."
Bạch Tố nhận được lệnh, nhanh chóng đi xử lý.
Ngay sau đó số tiền Giang Thần chuyển ra ngoài đã được ngân hàng thu hồi lại.
Đinh Ngọc Long nhận được tin nhắn từ ngân hàng nhắc anh ta rằng tiền trong thẻ đã bị chuyển đi, anh ta tức giận đến nỗi phum một ngụm máu.
Vươn tay chỉ về phía Giang Thần: "Mày, mày..."
Giang Thần mặc kệ anh ta.
"Được, được lắm, Giang Thần, tao nhớ kỹ mày, mày cứ chờ đó cho tao."
Đinh Ngọc Long để lại một cậu nói, mang theo đàn em bị đả thương, cả ngoài u ám rời khỏi làng Long Tuyền.
Xa xa, Hứa Tinh híp mắt, cười nhẹ nói: "Thằng nhóc này, cũng không hẳn hoàn toàn là vô dụng, ra tay rất tàn nhẫn. "
Bên kia Giang Thần đã hòa nhập với các bạn cùng lớp của mình.
Lâm Tử Minh ngồi bên cạnh anh.
Giang Thần nhìn anh ta, hỏi: "Mấy năm qua đều bị như vậy à?"
"Hả?"
Lâm Tử Minh có chút thất thần, nhìn Giang Thần, hỏi: "Cậu, nói chuyện với tôi à?"
Giang Thần xấu hổ, sờ sờ sống mũi, chợt đứng lên, vỗ vỗ bờ vai của cậu: "Không hỏi cậu."
Với thân phận hiện tại này của anh, cũng không nên nhiều lời, xoay người đi về phía ghế sô pha trong góc, lấy điện thoại di động ra, tiếp tục chơi Plants vs Zombie.
Bên ngoài làng Long Tuyền.
Đinh Ngọc Long ngồi trong ô tô, lấy điện thoại ra: "Anh tam Thiên, em bị đánh, em đang ở làng Long Tuyền, anh hãy lập tức đứa mười mấy cao thủ đến đây, em muốn báo thù."
Giang Thần xấu hổ, sờ sờ sống mũi, chợt đứng lên, vỗ vỗ bờ vai của cậu: "Không hỏi cậu."
Với thân phận hiện tại này của anh, cũng không nên nhiều lời, xoay người đi về phía ghế sô pha trong góc, lấy điện thoại di động ra, tiếp tục chơi Plants vs Zombie.
Bên ngoài làng Long Tuyền.
Đinh Ngọc Long ngồi trong ô tô, lấy điện thoại ra: "Anh tam Thiên, em bị đánh, em đang ở làng Long Tuyền, anh hãy lập tức đứa mười mấy cao thủ đến đây, em muốn báo thù."
Kể từ khi sinh ra, Đinh Ngọc Long chưa bao giờ phải chịu sự sỉ nhục như vậy.
anh ta muốn trả thù.
"Giang Thần, mày chờ đi, tao muốn mày đẹp mặt, tao muốn mày nhìn tao làm tình với vợ của mày."
"Hứa Tinh, con đàn bà khốn nạn hôi thối, đợi chút nữa tao sẽ để cho mày ở dưới đũng quần tao cầu xin tha thứ."
Trên khuôn mặt anh ta đầy vẻ căm thù mắng to.
Một cước này lực mạnh như thế nào những người khác cũng không rõ lắm.
Tất cả những gì bọn họ thấy là cơ thể của người đàn em này bay xa hơn hai mét, sau đó mạnh mẽ ngã xuống đất, phát ra thanh âm thê thảm, đau khổ hu hu kêu to.
Giang Thần bước trên đôi giày to, đi tới.
Cộp! Cộp! Cộp!
Mỗi khi đi một bước, sẽ truyền đến âm thanh cộp.
Đinh Ngọc Long theo bản năng lùi về sau vài bước, trong biểu cảm mang theo vài phần sợ hãi.
Điều này quá khủng khiếp, nếu cái này đá vào người anh ta, thì người chịu đau khổ chính là anh ta.
"Một cước cũng không chịu được?"
Giang Thần đi đến trước người đàn em này, từ trên cao nhìn xuống.
Giang Thần đi đến trước người đàn em này, từ trên cao nhìn xuống.
Trước bao nhiêu anh mắt nhìn chăm chú, anh nhấc chân lên, bỗng nhiên đạp mạnh một cái.
Người này lăn ra như một trái bóng, làm đổ rất nhiều bàn ghế trong hội trường.
"A, đừng đánh nữa, đừng đánh nữa..."
Người đàn em này sợ.
Một cước này cũng làm gãy rất nhiều xương trên người anh ta, giờ phút này anh ta đau đớn không thể chịu nổi, nếu tiếp tục đánh tiếp, anh ta sẽ chết mất.
Giang Thần nhìn Đinh Ngọc Long, thản nhiên nói: "Bây giờ chỉ mới được hai lần, còn hơn ba mươi cái nữa, ai tới nào?"
Đinh Ngọc Long nuốt nước bọt một cái.
Tên vô dụng nổi tiếng mà thế giới bên ngoài đồn đại này, hóa ra lại đáng sợ như vậy.
"Mày, mày đi."
"Mày, mày đi."
Đinh Ngọc Long tiện tay đẩy một đàn em.
Có ba trăm vạn trong tay rồi, anh ta sẽ không dễ dàng giao ra.
Đàn em này rụt rè bước tới: "Thằng, thằng nhãi, tao, tao không sợ mày đâu."
Ngoài miệng nói vậy nhưng cơ thể anh ta đang run lên.
Giang Thần đi tới, đột nhiên ra tay, nắm lấy cánh tay của anh ta, kéo xuống.
"A!"
Vẻ mặt của đàn em nhăn nhó, nghẹn ngào hét to lên.
Giang Thần tung quyền, đột nhiên đánh lên người anh ta.
Đàn em bị đánh văng xa mấy mét, đập vào một cái bàn, ngay lập tức cái bàn bị vỡ tan tành.
Đàn em nằm trên mặt đất, ngay cả sức lực ngồi dậy cũng không có, chỉ có thể kêu thảm trên mặt đất.
Giang Thần lại nhìn về phía Đinh Ngọc Long.
Cách đó không xa, Hứa Tinh hơi kinh ngạc.
Liếc nhìn Đường Sở Sở, không nhịn được nói: "Không ngờ Giang Thần lại có sức mạnh như vậy."
Đường Sở Sở bất đắc dĩ gật đầu.
Giang Thần xuất thân là một người lính, kỹ năng của anh rất đáng sợ, cô đã từng nhìn thấy Giang Thần, hạ gục hàng chục người trong vòng vài phút.
"Hứa Tinh, đi ngăn cản đi, nếu cứ tiếp tục đánh, thì sẽ xảy ra chuyện mất."
Hứa Tinh khoanh tay ôm ngực cười nói: "Đinh Ngọc Long vốn cũng không phải người tốt lành gì, để Giang Thần dạy cho anh ta một bài học cũng được mà, tớ muốn nhìn xem, người chồng vô dụng này của cậu rốt cuộc có bản lĩnh gì, có thể giải quyết chuyện này như thế nào."
Không biết vì sao, Hứa Tinh lại càng ngày càng hứng thú với người chồng Giang Thần của Đường Sở Sở.
Đường Sở Sở bất mãn nói: "Chồng tớ không phải vô dụng, chỉ là anh ấy thật sự quá thấp kém thôi, nhưng chồng của tớ xuất sắc về y thuật và võ nghệ lắm đấy."
"Ồ, thật giống với Hắc Long." Hứa Tinh cười nhẹ.
"Hử?"
Đường Sở Sở cũng cau mày.
Mỗi khi Hứa Tinh nói về Hắc Long, cô đã nghĩ kỹ lại, hình như đúng là giống thật.
Người ta đồn rằng sức mạnh của Hắc Long là vô song trên thế giới, y thuật cũng giỏi số một không ai số hai.
Hắc Long cũng tên là Giang Thần.
Chồng của cô không chỉ giỏi mỗi y thuật mà sức mạnh của anh cũng rất đáng sợ.
Lúc này, Đường Sở Sở có một loại ảo giác, rằng chính người chồng Giang Thần của mình chính là Hắc Long.
Ý nghĩ đó chợt lóe qua trong đầu.
Giang Thần của tập đoàn Giang Long, Hắc Long tên Giang Thần kia cô đã từng gặp qua, anh ta với chồng của mình vốn dĩ là hai người khác nhau, mà Hắc Long tên Giang Thần kia đã chết ở núi Thiên Quang ở Nam Hoang rồi.
Làng Long Tuyền, phòng khách.
Giang Thần từng bước đi về phía Đinh Ngọc Long: "Hai thằng đàn em mà mày đưa ra, lúc nãy tao mới tung vài chiêu thôi, còn lại sợ không chịu nổi nhỉ?"
Đinh Ngọc Long nhìn đàn em đang nằm trên mặt đất phát ra âm thanh đau khổ, trong lòng nhịn không được run lên.
Có vẻ như số tiền này không dễ cầm được rồi.
"Giang Thần, mày đừng có mà ép người quá đáng, mày có biết tao là ai không, mày có biết tao có quan hệ với ai không? Tao nói cho mày biết, đại ca của tao là anh tam Thiên, đắc tội anh tam Thiên, thì mày muốn sống cũng không được mà chết cũng không xong."
Đinh Ngọc Long bắt đầu uy hiếp. một cách gay gắt.
Giang Thần không để ý, từng bước đi về phía Đinh Ngọc Long. Đinh Ngọc Long liên tục lùi về phía sau, hét lên: "Hai bọn mày còn đứng ngây ra đó làm gì nữa, đánh nó cho tao."
Hai người đàn em tao nhìn mày, mày nhìn tao.
Chớp mắt.
Chớp mắt.
Đồng loạt quỳ trên mặt đất, cầu xin tha thứ: "Đại, đại ca Giang Thần, chuyện này không liên quan đến bọn em, làm ơn tha mạng."
Đinh Ngọc Long lớn tiếng mắng chửi, nhấc chân đạp hai đàn em xuống đất.
Cảnh tượng này, bị rất nhiều người nhìn thấy được.
Những người này đều là có chung một loại biểu cảm đó là biểu cảm khi đang xem một vở kịch.
Ai mà ngờ được rằng, con rể nhà Đường ở Giang Trung nổi tiếng lại có sức mạnh như vậy.
Giang Thần đi về phía Đinh Ngọc Long, đột nhiên kéo lấy anh ta, ném về phía Lâm Tử Minh.
Bịch!
Cơ thể rơi xuống đất, bị ném ngã đất mức đầu óc rối mù, xương mũi gãy vụn.
Cơ thể của Lâm Tử Minh bị dọa lùi về phía sau vài bước.
"Mày, ông đây sẽ giết chết mày…"
Đinh Ngọc Long bò dậy từ dưới đất, lấy ra một thanh công tắc.
Nhưng mà, anh ta còn chưa kịp đứng lên, thì Giang Thần đã đi tới, một cước đá lên người anh ta, nhấc chân lên, giẫm lên mặt anh ta, để anh ta không thể cử động, lạnh lùng nói: "Xin lỗi đi."
"Mày cái thằng chết tiệt, Giang Thần, mày xong rồi, tao trịnh trọng nói cho mày biết, mày chờ đấy, chuyện này ông đây sẽ không để yên dễ dàng vậy đâu, mày tốt nhất là thả tao ra ngay lập tức, quỳ trên mặt đất dập đầu ba cái cho tao, nếu không…"
"A!"
Đinh Ngọc Long phát ra tiếng kêu đau đớn.
Sức lực dưới chân của Giang Thần càng ngày càng mạnh, mặt của anh ta và mặt đất áp chặt vào nhau, không ngừng ma sát đã bào mòn da thịt, cảm giác rất đau đớn.
"Xin lỗi đi…"
Giang Thần lại mở miệng nói.
"Vâng, rất xin lỗi, tao sai rồi."
Đinh Ngọc Long thỏa hiệp.
Lâm Tử Minh vội vàng nói: "Không, không có việc gì."
Anh ta nhìn Giang Thần, vẻ mặt cảm kích, nói: "Cảm, cảm ơn cậu, đúng rồi, hay là thôi đi."
Lúc này Giang Thần mới thả Đinh Ngọc Long đi.
Cô em gái gợi cảm quyến rũ kia nhanh chóng chạy đến, đỡ Đinh Ngọc Long dậy, quan tâm hỏi: "Chồng, anh không sao chứ?"
Một nửa khuôn mặt của Định Ngọc Long bị ma sát đến hỏng cả da, chảy đẫm máu, nhìn rất đáng sợ.
Anh ta dữ tợn nhìn Giang Thần, trên mặt lộ ra một phần hận ý.
Mà Giang Thần thì lại lấy điện thoại ra, là Bạch Tố gọi tới.
"Thông báo với ngân hàng bên kia là, tài khoản cá nhân của tôi đã chuyển ra ngoài ba trăm vạn, hãy hoàn trở lại ngay lập tức."
"Thông báo với ngân hàng bên kia là, tài khoản cá nhân của tôi đã chuyển ra ngoài ba trăm vạn, hãy hoàn trở lại ngay lập tức."
Bạch Tố nhận được lệnh, nhanh chóng đi xử lý.
Ngay sau đó số tiền Giang Thần chuyển ra ngoài đã được ngân hàng thu hồi lại.
Đinh Ngọc Long nhận được tin nhắn từ ngân hàng nhắc anh ta rằng tiền trong thẻ đã bị chuyển đi, anh ta tức giận đến nỗi phum một ngụm máu.
Vươn tay chỉ về phía Giang Thần: "Mày, mày..."
Giang Thần mặc kệ anh ta.
"Được, được lắm, Giang Thần, tao nhớ kỹ mày, mày cứ chờ đó cho tao."
Đinh Ngọc Long để lại một cậu nói, mang theo đàn em bị đả thương, cả ngoài u ám rời khỏi làng Long Tuyền.
Xa xa, Hứa Tinh híp mắt, cười nhẹ nói: "Thằng nhóc này, cũng không hẳn hoàn toàn là vô dụng, ra tay rất tàn nhẫn. "
Bên kia Giang Thần đã hòa nhập với các bạn cùng lớp của mình.
Lâm Tử Minh ngồi bên cạnh anh.
Giang Thần nhìn anh ta, hỏi: "Mấy năm qua đều bị như vậy à?"
"Hả?"
Lâm Tử Minh có chút thất thần, nhìn Giang Thần, hỏi: "Cậu, nói chuyện với tôi à?"
Giang Thần xấu hổ, sờ sờ sống mũi, chợt đứng lên, vỗ vỗ bờ vai của cậu: "Không hỏi cậu."
Với thân phận hiện tại này của anh, cũng không nên nhiều lời, xoay người đi về phía ghế sô pha trong góc, lấy điện thoại di động ra, tiếp tục chơi Plants vs Zombie.
Bên ngoài làng Long Tuyền.
Đinh Ngọc Long ngồi trong ô tô, lấy điện thoại ra: "Anh tam Thiên, em bị đánh, em đang ở làng Long Tuyền, anh hãy lập tức đứa mười mấy cao thủ đến đây, em muốn báo thù."
Giang Thần xấu hổ, sờ sờ sống mũi, chợt đứng lên, vỗ vỗ bờ vai của cậu: "Không hỏi cậu."
Với thân phận hiện tại này của anh, cũng không nên nhiều lời, xoay người đi về phía ghế sô pha trong góc, lấy điện thoại di động ra, tiếp tục chơi Plants vs Zombie.
Bên ngoài làng Long Tuyền.
Đinh Ngọc Long ngồi trong ô tô, lấy điện thoại ra: "Anh tam Thiên, em bị đánh, em đang ở làng Long Tuyền, anh hãy lập tức đứa mười mấy cao thủ đến đây, em muốn báo thù."
Kể từ khi sinh ra, Đinh Ngọc Long chưa bao giờ phải chịu sự sỉ nhục như vậy.
anh ta muốn trả thù.
"Giang Thần, mày chờ đi, tao muốn mày đẹp mặt, tao muốn mày nhìn tao làm tình với vợ của mày."
"Hứa Tinh, con đàn bà khốn nạn hôi thối, đợi chút nữa tao sẽ để cho mày ở dưới đũng quần tao cầu xin tha thứ."
Trên khuôn mặt anh ta đầy vẻ căm thù mắng to.