Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 213: Nhà họ Ngụy cầu xin tha thứ
Giang Thần lại đang nghĩ cách khác.
Anh định giết chết nhà họ Ngụy, giết gà để dọa khỉ, để cho người ngoài biết dù có anh đã từ chức rồi, không còn là hắc long nữa, nhưng nếu muốn giết chết một gia tộc thì cũng rất dễ dàng.
Lời đe dọa của Ngụy Tri khiến Đường Sở Sở sợ đến mức toàn thân run rẩy lên.
Cô vừa khóc vừa cầu xin: “Cậu chủ Ngụy, tôi đã sai rồi, xin anh hãy cho tôi một cơ hội.”
Ngụy Tri muốn nói, nhưng bây giờ toàn thân anh ta từ trên xuống dưới đều đau nhức, đau đến mức anh ta không nói nên lời.
Ngụy Quang cũng vậy.
Sau khi Giang Thần ra tay với anh ta, toàn thân đều nóng rát khó chịu, giống như vô số côn trùng đang chui vào trong cơ thể, cắn xé máu thịt anh ta.
Lúc này, anh ta mới nhớ tới Giang Thần có một thân phận khác.
Đó là thần y.
Người ta đồn rằng sức mạnh của Hắc Long là vô địch trên thế giới, y thuật cũng vô song trên thế giới.
Y thuật có thể cứu người, cũng có thể giết người.
Câu nói “không sống qua ba ngày” của Giang Thần, đã hoàn toàn dọa anh ta sợ hãi.
Trong lòng anh ta dâng lên nỗi sợ hãi.
Anh ta muốn đứng dậy và cầu xin tha thứ.
Nhưng cơ thể đang đau đớn, từng tấc cơ, từng đốt xương đều như thể đang bị côn trùng cắn xé.
Anh ta muốn ngất đi, nhưng lại vẫn còn rất tỉnh táo.
“Cậu… cậu Giang, xin anh buông tha cho...” Ngụy Quang đang nằm trên đất nhẹ giọng nói.
Rất nhiều nhân vật nổi tiếng đều cho rằng mình đã nghe nhầm rồi.
Ngụy, Ngụy Quang đang cầu xin tha thứ?
Giang Thần đi tới, ngồi xổm người xuống, túm Ngụy Quang trên mặt đất, lạnh lùng nói: “Còn muốn báo thù nhà họ Đường nữa không?”
“Không, tôi không dám, tôi không dám, cầu xin cậu Giang buông tha cho tôi.” Ngụy Quang lên tiếng, hàm răng run rẩy.
Ông ta cảm thấy toàn thân khó chịu, khuôn mặt đau đớn nổi lên gân xanh, gương mặt méo mó, vẻ mặt hung tợn đáng sợ.
Giang Thần vươn tay gõ vài cái trên người Ngụy Quang.
Cơn đau đớn trong cơ thể của Ngụy Quang lúc này mới biến mất.
Bây giờ, ông ta đã nằm liệt trên mặt đất, mồ hôi đổ ra ướt đẫm.
Giang Thần đi về phía Đường Sở Sở nói: “Sở Sở, đi thôi, nhà họ Ngụy sẽ không trả thù nhà họ Đường đâu.”
“Như vậy…”
Đường Sở Sở do dự.
Giang Thần xoay người, liếc nhìn Ngụy Quang đang ngồi dưới đất một cái, rồi hỏi: “Ngụy Quang, đúng không?”
“Phải, phải, phải.”
Ngụy Quang yếu ớt đứng lên, khó khăn đi đên trước mặt Đường Sở Sở, vẻ mặt hối lỗi nói: “Cô Sở Sở, tôi thực xin lỗi, đây chỉ là hiểu lầm mà thôi, nhà họ Ngụy của tôi tuyệt đối sẽ trả thù nhà họ Đường, cô có thể đi rồi.”
Đường Sở Sở thở phào nhẹ nhõm.
Cô khom lưng thật sâu chào Ngụy Quang.
Cúi đầu thật thấp trước rất nhiều nhân vật nổi tiếng ở Giang Trung đang có mặt ở chỗ này.
“Xin… xin lỗi.”
Nói xong, cô theo Giang Thần rời đi.
Nhiều người nổi tiếng trong biệt thự đều nhìn đến ngây ngốc.
Cái này, như vậy là hết rồi sao?
Bọn họ vẫn chờ để xem kịch hay, nhưng bọn họ không ngờ mới như vậy đã kết thúc rồi?
Nữ chính rời đi rồi, tiệc đính hôn này cũng đã tan thành mây khói, rất nhiều nhân vật lớn cũng lần lượt rời đi.
Ngụy Tri cũng được đưa đến bệnh viện.
Bệnh viện, phòng bệnh.
Ngụy Tri hổn hển chửi rủa: “Tức chết tôi rồi, nếu không giết Giang Thần, tôi không thể nuốt trôi cục tức này.”
Ngụy Quang đứng ở một bên, vẻ mặt sa sầm, lạnh lùng nói: “Đã không còn là Ngũ Đại Soái nữa rồi, vậy mà còn dám không coi ai ra gì như vậy, Giang Thần, anh chờ đó cho tôi, nhà họ Đường hãy chờ Thương Minh Năm Tỉnh báo thù đi, Thời Đại Khoa cũng hãy chờ bị báo thù đi.”
Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.
Ngay sau đó, Mã Hóa Long mang theo một món quà bước vào phòng bệnh.
Trên mặt anh ta nở nụ cười rạng rỡ, nói: “Cậu… cậu chủ Ngụy, tôi tới thăm câu đây.”
Ngụy Tri quát lớn: “Mã Hóa Long, đến gây chuyện với nhà họ Đường đi, trói Đường Sở Sở lại cho tôi. Ta muốn để cho nhà họ Đường biết kết cục của việc dám đắc tội với nhà họ Ngụy của tôi.”
“Không thành vấn đề, cậu chủ Ngụy, chuyện nhỏ này cứ giao hết cho tôi lo.”
……
Nhà họ Đường.
Gia đình quây quần bên nhau.
Tất cả đều xụ mặt xuống.
Đường Sở Sở vẫn còn đang mặc chiếc váy cưới trị giá ba mươi tám triệu nhân dân tệ.
Ngồi trên sô pha, cô nhìn người nhà họ Đường sa sầm mặt lại, lên tiếng gọi: “Bố, mẹ, mọi người đừng trách Giang Thần, anh ấy cũng là vì muốn tốt cho con mà thôi, hơn nữa con và anh ấy vẫn còn là vợ chồng, chuyện này vốn dĩ là lỗi của con.”
Hà Diễm Mai đứng dậy và vung tay tát cô một bạt tai.
“Giang Thần ngu ngốc, con cũng ngu ngốc theo hả?”
“Ngụy Tri là người như thế nào còn cần mẹ nói với con à, chẳng lẽ con không rõ Giang Thần là người như thế nào sao, cậu ta có chỗ nào có thể so sánh được với Ngụy Tri, hôm nay tại nhà họ Ngụy, chỉ cần con nói một tiếng, là có thể đuổi Giang Thần đi ngay, nhưng, nhưng con...”
Vẻ mặt Hà Diễm Mai chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Lần này là lần gần đây nhất bà ta có thể có được một người con rể tuyệt vời.
Tất cả đều đã bị Giang Thần phá hủy.
Khuôn mặt trắng nõn của Đường Sở Sở ngay lập tức có dấu hằn đỏ.
Cô lấy tay che mặt, nước mắt lưng tròng, khóc lóc nức nở: “Chuyện này liên quan gì đến con? Đây vốn là chuyện do con trai của mẹ gây nên. Nếu nó không trộm tiền của con thì sẽ gây ra nhiều chuyện như vậy sao?”
“Con, con còn nói nữa à?” Hà Diễm Mai nổi giận, giơ tay định tát cái nữa.
Đường Sở Sở đột ngột đứng lên, quát lớn: “Vốn dĩ đã như vậy rồi, lỗi của nó, tại sao lại bắt con bồi thường?”
Đường Tùng không hài lòng, đứng dậy nói: “Chị Sở Sở, chị không thể trách em được, nếu không phải là em, chị làm sao có thể nịnh bợ được nhà họ Ngụy, bây giờ thì tốt rồi, mọi việc em đã làm đều đã trở thành vô ích, đều đã bị cái tên Giang Thần này hủy hoại.”
Giang Thần ngồi ở một bên hút thuốc.
Việc nhà của nhà họ Đường, anh không muốn xen vào quá nhiều.
Ting ting ting.
Ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa.
Đường Bác rất biết điều đến gõ cửa.
Là người nhà họ Ngụy.
Khi đến nhà họ Đường, là muốn đòi lại sính lễ trị giá cả tỷ nhân dân tệ, cũng như chiếc váy cưới trị giá liên thành của Đường Sở Sở.
Tuy nhiên, người nhà họ Ngụy đã nói rằng váy cưới đã mặc rồi, không cần nữa, muốn Đường Sở Sở bồi thường theo giá trị thị trường.
Còn của sính lễ cũng không định lấy lại, muốn nhà họ Đường trả tiền theo giá trị thị trường.
Nhà họ Ngụy cho nhà họ Đường thời hạn là ba ngày.
Nếu trong vòng ba ngày không bồi thường tiền, bọn họ sẽ kiện nhà họ Đường theo thủ tục bình thường.
“Xong rồi, xong rồi.”
Đường Tùng nằm liệt trên ghế sô pha, lẩm bẩm nói: “Con đã biết ngay là nhà họ Ngụy sẽ không chịu để yên đâu. Đây mới chỉ là bắt đầu mà thôi, tiếp theo đây nhà họ Ngụy nhất định sẽ báo thù nhà họ Đường.”
Người nhà họ Hà đều tái mặt.
Bồi thường theo giá?
Bọn họ làm gì có nhiều tiền như vậy?
Sắc mặt Giang Thần ảm đạm.
Khi còn ở nhà họ Ngụy, Ngụy Quang đã nói là sẽ không báo thù, nhưng hiện tại ông ta đã bắt đầu nhắm vào nhà họ Đường rồi.
Xem ra, có vẻ như nếu không bóp chết nhà họ Ngụy thì chuyện này sẽ không kết thúc được.
“Giang Thần, phải làm sao đây?” Đường Sở Sở cũng không còn cách nào khác, vẻ mặt lo lắng hỏi: “Nhà… nhà họ Đường làm gì có nhiều tiền như vậy chứ?”
Giang Thần hơi xua tay nói: “Không sao, cứ giao cho anh, anh sẽ lo liệu ổn thỏa.”
Chỉ một nhà họ Ngụy nhỏ nhỏ mà thôi, Giang Thần thật sự không để tâm tới.
Anh muốn bóp chết nhà họ Ngụy còn dễ hơn bóp chết một con kiến.
“Anh sẽ đi ra ngoài một chuyến.”
Giang Thần đứng lên, nhìn Đường Sở Sở đang nước mắt lưng tròng nói:
“Anh đã nói rồi, bất cứ chuyện gì anh cũng có thể giải quyết được, nhưng sau này nếu gặp phải chuyện không giải quyết được, em phải là nói ngay cho anh biết, anh không muốn tất cả mọi người trên đời này đều đã biết, nhưng anh vẫn còn mờ mịt không hay biết gì, anh là chồng của em mà.”
“Ừm.”
Đường Sở Sở nước mắt lưng tròng gật đầu.
Lời nói của Giang Thần rất hợp tình hợp lý.
Cô cũng chợt tin lời nói đí.
Giang Thần đi ra ngoài, đến nhà họ Ngụy, định dạy cho nhà họ Ngụy một bài học.
Anh vừa rời đi, Mã Hóa Long đã dẫn người đến nhà họ Đường và bắt trói Đường Tùng và Đường Sở Sở.
“Trước khi trời tối, phải gom được một tỷ tám rồi đến sơn trang Hoa Quế, nếu không thì cứ chờ gom xác cho hai người bọn họ đi.”
Mã Hóa Long để lại một câu như vậy, rồi trói Đường Sở Sở và Đường Tùng đem đi.
Anh định giết chết nhà họ Ngụy, giết gà để dọa khỉ, để cho người ngoài biết dù có anh đã từ chức rồi, không còn là hắc long nữa, nhưng nếu muốn giết chết một gia tộc thì cũng rất dễ dàng.
Lời đe dọa của Ngụy Tri khiến Đường Sở Sở sợ đến mức toàn thân run rẩy lên.
Cô vừa khóc vừa cầu xin: “Cậu chủ Ngụy, tôi đã sai rồi, xin anh hãy cho tôi một cơ hội.”
Ngụy Tri muốn nói, nhưng bây giờ toàn thân anh ta từ trên xuống dưới đều đau nhức, đau đến mức anh ta không nói nên lời.
Ngụy Quang cũng vậy.
Sau khi Giang Thần ra tay với anh ta, toàn thân đều nóng rát khó chịu, giống như vô số côn trùng đang chui vào trong cơ thể, cắn xé máu thịt anh ta.
Lúc này, anh ta mới nhớ tới Giang Thần có một thân phận khác.
Đó là thần y.
Người ta đồn rằng sức mạnh của Hắc Long là vô địch trên thế giới, y thuật cũng vô song trên thế giới.
Y thuật có thể cứu người, cũng có thể giết người.
Câu nói “không sống qua ba ngày” của Giang Thần, đã hoàn toàn dọa anh ta sợ hãi.
Trong lòng anh ta dâng lên nỗi sợ hãi.
Anh ta muốn đứng dậy và cầu xin tha thứ.
Nhưng cơ thể đang đau đớn, từng tấc cơ, từng đốt xương đều như thể đang bị côn trùng cắn xé.
Anh ta muốn ngất đi, nhưng lại vẫn còn rất tỉnh táo.
“Cậu… cậu Giang, xin anh buông tha cho...” Ngụy Quang đang nằm trên đất nhẹ giọng nói.
Rất nhiều nhân vật nổi tiếng đều cho rằng mình đã nghe nhầm rồi.
Ngụy, Ngụy Quang đang cầu xin tha thứ?
Giang Thần đi tới, ngồi xổm người xuống, túm Ngụy Quang trên mặt đất, lạnh lùng nói: “Còn muốn báo thù nhà họ Đường nữa không?”
“Không, tôi không dám, tôi không dám, cầu xin cậu Giang buông tha cho tôi.” Ngụy Quang lên tiếng, hàm răng run rẩy.
Ông ta cảm thấy toàn thân khó chịu, khuôn mặt đau đớn nổi lên gân xanh, gương mặt méo mó, vẻ mặt hung tợn đáng sợ.
Giang Thần vươn tay gõ vài cái trên người Ngụy Quang.
Cơn đau đớn trong cơ thể của Ngụy Quang lúc này mới biến mất.
Bây giờ, ông ta đã nằm liệt trên mặt đất, mồ hôi đổ ra ướt đẫm.
Giang Thần đi về phía Đường Sở Sở nói: “Sở Sở, đi thôi, nhà họ Ngụy sẽ không trả thù nhà họ Đường đâu.”
“Như vậy…”
Đường Sở Sở do dự.
Giang Thần xoay người, liếc nhìn Ngụy Quang đang ngồi dưới đất một cái, rồi hỏi: “Ngụy Quang, đúng không?”
“Phải, phải, phải.”
Ngụy Quang yếu ớt đứng lên, khó khăn đi đên trước mặt Đường Sở Sở, vẻ mặt hối lỗi nói: “Cô Sở Sở, tôi thực xin lỗi, đây chỉ là hiểu lầm mà thôi, nhà họ Ngụy của tôi tuyệt đối sẽ trả thù nhà họ Đường, cô có thể đi rồi.”
Đường Sở Sở thở phào nhẹ nhõm.
Cô khom lưng thật sâu chào Ngụy Quang.
Cúi đầu thật thấp trước rất nhiều nhân vật nổi tiếng ở Giang Trung đang có mặt ở chỗ này.
“Xin… xin lỗi.”
Nói xong, cô theo Giang Thần rời đi.
Nhiều người nổi tiếng trong biệt thự đều nhìn đến ngây ngốc.
Cái này, như vậy là hết rồi sao?
Bọn họ vẫn chờ để xem kịch hay, nhưng bọn họ không ngờ mới như vậy đã kết thúc rồi?
Nữ chính rời đi rồi, tiệc đính hôn này cũng đã tan thành mây khói, rất nhiều nhân vật lớn cũng lần lượt rời đi.
Ngụy Tri cũng được đưa đến bệnh viện.
Bệnh viện, phòng bệnh.
Ngụy Tri hổn hển chửi rủa: “Tức chết tôi rồi, nếu không giết Giang Thần, tôi không thể nuốt trôi cục tức này.”
Ngụy Quang đứng ở một bên, vẻ mặt sa sầm, lạnh lùng nói: “Đã không còn là Ngũ Đại Soái nữa rồi, vậy mà còn dám không coi ai ra gì như vậy, Giang Thần, anh chờ đó cho tôi, nhà họ Đường hãy chờ Thương Minh Năm Tỉnh báo thù đi, Thời Đại Khoa cũng hãy chờ bị báo thù đi.”
Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.
Ngay sau đó, Mã Hóa Long mang theo một món quà bước vào phòng bệnh.
Trên mặt anh ta nở nụ cười rạng rỡ, nói: “Cậu… cậu chủ Ngụy, tôi tới thăm câu đây.”
Ngụy Tri quát lớn: “Mã Hóa Long, đến gây chuyện với nhà họ Đường đi, trói Đường Sở Sở lại cho tôi. Ta muốn để cho nhà họ Đường biết kết cục của việc dám đắc tội với nhà họ Ngụy của tôi.”
“Không thành vấn đề, cậu chủ Ngụy, chuyện nhỏ này cứ giao hết cho tôi lo.”
……
Nhà họ Đường.
Gia đình quây quần bên nhau.
Tất cả đều xụ mặt xuống.
Đường Sở Sở vẫn còn đang mặc chiếc váy cưới trị giá ba mươi tám triệu nhân dân tệ.
Ngồi trên sô pha, cô nhìn người nhà họ Đường sa sầm mặt lại, lên tiếng gọi: “Bố, mẹ, mọi người đừng trách Giang Thần, anh ấy cũng là vì muốn tốt cho con mà thôi, hơn nữa con và anh ấy vẫn còn là vợ chồng, chuyện này vốn dĩ là lỗi của con.”
Hà Diễm Mai đứng dậy và vung tay tát cô một bạt tai.
“Giang Thần ngu ngốc, con cũng ngu ngốc theo hả?”
“Ngụy Tri là người như thế nào còn cần mẹ nói với con à, chẳng lẽ con không rõ Giang Thần là người như thế nào sao, cậu ta có chỗ nào có thể so sánh được với Ngụy Tri, hôm nay tại nhà họ Ngụy, chỉ cần con nói một tiếng, là có thể đuổi Giang Thần đi ngay, nhưng, nhưng con...”
Vẻ mặt Hà Diễm Mai chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Lần này là lần gần đây nhất bà ta có thể có được một người con rể tuyệt vời.
Tất cả đều đã bị Giang Thần phá hủy.
Khuôn mặt trắng nõn của Đường Sở Sở ngay lập tức có dấu hằn đỏ.
Cô lấy tay che mặt, nước mắt lưng tròng, khóc lóc nức nở: “Chuyện này liên quan gì đến con? Đây vốn là chuyện do con trai của mẹ gây nên. Nếu nó không trộm tiền của con thì sẽ gây ra nhiều chuyện như vậy sao?”
“Con, con còn nói nữa à?” Hà Diễm Mai nổi giận, giơ tay định tát cái nữa.
Đường Sở Sở đột ngột đứng lên, quát lớn: “Vốn dĩ đã như vậy rồi, lỗi của nó, tại sao lại bắt con bồi thường?”
Đường Tùng không hài lòng, đứng dậy nói: “Chị Sở Sở, chị không thể trách em được, nếu không phải là em, chị làm sao có thể nịnh bợ được nhà họ Ngụy, bây giờ thì tốt rồi, mọi việc em đã làm đều đã trở thành vô ích, đều đã bị cái tên Giang Thần này hủy hoại.”
Giang Thần ngồi ở một bên hút thuốc.
Việc nhà của nhà họ Đường, anh không muốn xen vào quá nhiều.
Ting ting ting.
Ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa.
Đường Bác rất biết điều đến gõ cửa.
Là người nhà họ Ngụy.
Khi đến nhà họ Đường, là muốn đòi lại sính lễ trị giá cả tỷ nhân dân tệ, cũng như chiếc váy cưới trị giá liên thành của Đường Sở Sở.
Tuy nhiên, người nhà họ Ngụy đã nói rằng váy cưới đã mặc rồi, không cần nữa, muốn Đường Sở Sở bồi thường theo giá trị thị trường.
Còn của sính lễ cũng không định lấy lại, muốn nhà họ Đường trả tiền theo giá trị thị trường.
Nhà họ Ngụy cho nhà họ Đường thời hạn là ba ngày.
Nếu trong vòng ba ngày không bồi thường tiền, bọn họ sẽ kiện nhà họ Đường theo thủ tục bình thường.
“Xong rồi, xong rồi.”
Đường Tùng nằm liệt trên ghế sô pha, lẩm bẩm nói: “Con đã biết ngay là nhà họ Ngụy sẽ không chịu để yên đâu. Đây mới chỉ là bắt đầu mà thôi, tiếp theo đây nhà họ Ngụy nhất định sẽ báo thù nhà họ Đường.”
Người nhà họ Hà đều tái mặt.
Bồi thường theo giá?
Bọn họ làm gì có nhiều tiền như vậy?
Sắc mặt Giang Thần ảm đạm.
Khi còn ở nhà họ Ngụy, Ngụy Quang đã nói là sẽ không báo thù, nhưng hiện tại ông ta đã bắt đầu nhắm vào nhà họ Đường rồi.
Xem ra, có vẻ như nếu không bóp chết nhà họ Ngụy thì chuyện này sẽ không kết thúc được.
“Giang Thần, phải làm sao đây?” Đường Sở Sở cũng không còn cách nào khác, vẻ mặt lo lắng hỏi: “Nhà… nhà họ Đường làm gì có nhiều tiền như vậy chứ?”
Giang Thần hơi xua tay nói: “Không sao, cứ giao cho anh, anh sẽ lo liệu ổn thỏa.”
Chỉ một nhà họ Ngụy nhỏ nhỏ mà thôi, Giang Thần thật sự không để tâm tới.
Anh muốn bóp chết nhà họ Ngụy còn dễ hơn bóp chết một con kiến.
“Anh sẽ đi ra ngoài một chuyến.”
Giang Thần đứng lên, nhìn Đường Sở Sở đang nước mắt lưng tròng nói:
“Anh đã nói rồi, bất cứ chuyện gì anh cũng có thể giải quyết được, nhưng sau này nếu gặp phải chuyện không giải quyết được, em phải là nói ngay cho anh biết, anh không muốn tất cả mọi người trên đời này đều đã biết, nhưng anh vẫn còn mờ mịt không hay biết gì, anh là chồng của em mà.”
“Ừm.”
Đường Sở Sở nước mắt lưng tròng gật đầu.
Lời nói của Giang Thần rất hợp tình hợp lý.
Cô cũng chợt tin lời nói đí.
Giang Thần đi ra ngoài, đến nhà họ Ngụy, định dạy cho nhà họ Ngụy một bài học.
Anh vừa rời đi, Mã Hóa Long đã dẫn người đến nhà họ Đường và bắt trói Đường Tùng và Đường Sở Sở.
“Trước khi trời tối, phải gom được một tỷ tám rồi đến sơn trang Hoa Quế, nếu không thì cứ chờ gom xác cho hai người bọn họ đi.”
Mã Hóa Long để lại một câu như vậy, rồi trói Đường Sở Sở và Đường Tùng đem đi.