Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 17: Trục xuất gia tộc
Giang Thần không muốn dây dưa vào, anh mở miệng nói: "Chuyển ít tiền cho tôi đi, tôi đi mua bữa sáng cho Sở Sở.”
Tiểu Hắc nói: "Em chuyển tiền wechat cho anh nhé.”
Giang Thần đi ra khỏi phòng khám, ra đường, mua cho Đường Sở Sở một phần bánh bao và cháo.
Sau khi anh trở về, Đường Sở Sở đã tỉnh.
Trên mặt Đường Sở Sở quấn băng gạc, cô nằm ở trên giường, hai mắt thẫn thờ, nhìn trần nhà ngẩn người.
Giang Thần đi tới, đặt bữa sáng mới mua xuống, nhẹ nhàng kêu cô một tiếng: "Vợ à”.
Đường Sở Sở không đáp lại.
Giang Thần kéo tay cô: "Hết rồi, mọi chuyện đều đã qua rồi.”
Đường Sở Sở xoay người, nhìn Giang Thần, nức nở nhè nhẹ, thân thể nhẹ nhàng run rẩy, trên mặt cô đầy sự khủng hoảng: "Em, em đắc tội với Tiêu Chiến, em, em gặp rắc rối rồi, anh đi đi, em không muốn liên lụy đến anh.”
Giang Thần an ủi cô: "Không sao nữa rồi, sáng nay anh vừa xem tin tức, Tiêu Chiến nhà họ Tiêu đã chết, người nhà họ Đường cũng không sao.”
“Cái gì, ông ta chết rồi?” Đường Sở Sở kinh hãi, khuôn mặt vẫn còn nước mắt lộ rõ vẻ không tin nhìn Giang Thần.
Tiêu Chiến là một tướng quân, sao có thể nói chết là chết dễ dàng thế được?
Giang Thần nói: "Trên tin tức nói, hình như là bị một người đeo mặt nạ quỷ đen giết chết, hiện tại cảnh sát đang truy nã kẻ giết người.”
Nghe vậy, Đường Sở Sở sửng sốt.
Người đàn ông đeo mặt nạ quỷ đen...
Trong tình trạng mơ hồ cô vẫn nhớ rõ, lúc cô tuyệt vọng, bất lực, suy sụp, xuất hiện một người đàn ông đeo mặt nạ quỷ đen, nhưng cô không kịp ghi nhớ nó như thế nào thì đã hôn mê.
"Chết rồi, thật sự đã chết rồi sao?" Trên mặt Đường Sở Sở vô cùng hoảng hốt, cô không thể tin được một người có uy quyền như Tiêu Chiến cứ như vậy mà chết.
"Ừm, chết rồi, lại đây, ăn chút cháo nào."
Quảng cáo sau 4 giây, cảm ơn bạn đã ủng hộ!
Giang Thần ôm Đường Sở Sở lên, để cô dựa vào trong ngực mình, cầm lấy thìa, đút cho cô ăn.
Đường Sở Sở hơi há miệng, ăn cháo.
Cả ngày hôm nay, tinh thần Đường Sở Sở đều rất hoảng hốt, cô đang ngủ say mê, nhưng lại nhanh chóng bừng tỉnh vì mơ thấy ác mộng, mỗi lần tỉnh lại cô đều lêu lên thất thanh vì muốn Tiêu Chiến buông tha cho mình.
Giang Thần biết Đường Sở Sở phải chịu đả kích nặng nề, tinh thần gần như sụp đổ, điều này đã để lại cho cô một bóng ma thật lớn, cần phải kiên nhẫn mới có thể đi ra khỏi bóng tối.
Bên ngoài mọi người đều đang thảo luận chuyện của nhà họ Tiêu, đang bàn luận về cái chết của Tiêu Chiến.
Mà Giang Thần, vẫn luôn ở bên Đường Sở Sở.
Ngày đầu tiên, Đường Sở Sở tinh thần hoảng hốt. Nhưng dưới sự chăm sóc dốc lòng của Giang Thần, cô dần dần thoát ra khỏi bóng ma đó, từ trạng thái trầm mặc ít nói, cô đã có thể nói chuyện cùng với Giang Thần.
Giang Thần cũng thề son sắt rằng nếu anh có thể chữa khỏi cho cô một lần, thì sẽ có thể chữa khỏi cho cô lần thứ hai.
Ba ngày sau, Đường Sở Sở hoàn toàn bước ra khỏi bóng ma đó.
Tuy nhiên, vết thương trên mặt cô vẫn chưa hồi phục.
"Thần, đã qua nhiều ngày như vậy rồi, em muốn về nhà một chút, em sợ bố mẹ lo lắng."
"Ừm."
Giang Thần gật đầu, anh bảo Tiểu Hắc lái chiếc xe thương mại không có biển số đi đến nhà họ Đường.
Trước cửa nhà Đường Sở Sở.
Cửa nhà vẫn đóng chặt.
Đường Sở Sở được Giang Thần dìu, nhẹ nhàng gõ cửa.
Một người đàn ông trung niên lập tức đi tới mở cửa, nhìn thấy Đường Sở Sở, trên mặt ông lộ rõ vẻ vui mừng, vội vàng kéo cô vào phòng: "Sở Sở, con về rồi, con không sao chứ?"
“Bố.” Đường Sở Sở gọi một tiếng: "Con không sao.”
“Đường Bác, ai vậy?” Trong phòng truyền đến tiếng nói chuyện, Hà Diễm Mai đi tới, khi nhìn thấy Đường Sở Sở, mặt bà lập tức sụ xuống, lạnh lùng nói: "Cái đồ sao chổi, chị còn về đây làm gì?"
“Mẹ."
"Đừng gọi tôi là mẹ, tôi không có cô con gái như chị." Hà Diễm Mai nhìn gương mặt đang buộc băng gạc của Đường Sở Sở, tỏ vẻ ghét bỏ.
Bởi vì Đường Sở Sở mà bà ta bị trói, phải chịu không ít tội lỗi.
May mà Tiêu Chiến đã chết, nếu không, nhà họ Đường khẳng định xong đời.
Sau khi Đường Thiên Long trở về thì nổi trận lôi đình, ông ta đưa ra lệnh của gia tộc, hủy bỏ thân phận chủ tịch hội đồng quản trị Vĩnh Nhạc của Đường Sở Sở, trục xuất cô ra khỏi nhà họ Đường, hơn nữa còn tuyên bố với bên ngoài, từ đó về sau, nhà họ Đường không có ai là Đường Sở Sở nữa.
"Diễm Mai, bà làm gì vậy." Đường Bác không khỏi nhíu mày, nói: "Tuy bố đã trục xuất Sở Sở ra khỏi nhà họ Đường, nhưng dù sao đây cũng là con gái của chúng ta cơ mà!”
Hà Diễm Mai hai tay chống vào thắt lưng, lạnh lùng nói: "Ai mà dám cãi lại lời của ông ấy? Đừng quên, bây giờ ông còn cầm tiền lương của Đường thị Vĩnh Nhạc đấy, nếu lại chọc ông ấy tức giận, thì công việc của ông cũng không còn nữa đâu, không có việc làm, ông lấy cái gì để mà trả nợ?”
Sau đó, bà ta giơ tay chỉ vào Đường Sở Sở đang đứng ở cửa, mắng: “Chị, tôi không có đứa con gái như chị, vì chị chính là một ngôi sao chổi, mới làm cho bố chị mất hết địa vị ở nhà họ Đường. Chị nhìn Đường Hải, Đường Kiệt, hay là con cháu khác của nhà họ Đường đi, chúng nó đều có cổ phần của Vĩnh Nhạc, mỗi tháng chỉ cần dựa vào số tiền lợi nhuận là đã có cuộc sống vui vẻ!”
Hà Diễm Mai càng nói càng tức giận, trực tiếp đóng cửa nhà lại đùng một cái.
Hai mắt Đường Sở Sở mờ đi, cô bắt đầu chảy nước mắt.
Cô biết, cô không tranh giành làm cho bố mẹ mất mặt.
Nhưng cô không ngờ là bố mẹ mình lại không cho cô vào nhà.
Cô quỳ gối trên mặt đất ở trước cửa, đau khổ cầu xin: "Bố, mẹ, con biết sai rồi, mở cửa, mở cửa cho con đi, hu hu..."
Giang Thần nhìn thấy thế mà đau lòng, anh nâng Đường Sở Sở từ trên mặt đất dậy, an ủi cô: "Sở Sở, em cứ đứng lên trước đi, chúng ta không trở lại căn nhà này nữa.”
Đường Sở Sở quỳ xuống đất không đứng dậy nổi, cô quỳ ở cửa, không ngừng khóc lóc, không ngừng gõ cửa.
Cửa phòng nhanh chóng được mở ra, Hà Diễm Mai ném ra một vài cái vali, tức giận mắng: “Cút đi mau, cút ra khỏi cái nhà này."
Lúc này, có một người đàn ông hai lăm hai sáu tuổi từ trong nhà bước ra.
Cậu ta ăn mặc bảnh bao, nhìn cũng khá là đẹp trai, cậu ta mở miệng nói: "Mẹ, chị Sở Sở đã quá đáng thương rồi, đến cả có bị ông nội hủy bỏ thân phận chủ tịch hội đồng quản trị và trục xuất khỏi gia tộc, nhưng cũng không thể không cho chị ấy vào nhà chứ, anh rể còn là một người lính xuất ngũ nghèo mới trở về, một là không có việc làm, hai là không có tiền, mẹ không cho chị ấy vào nhà vậy bọn họ phải đi đâu.”
Người nói chuyện chính là em trai của Đường Sở Sở, tên là Đường Tùng.
Cậu ta cũng làm việc ở công ty Vĩnh Nhạc, bình thường không sống ở đây, sau khi kết hôn cậu ta liền mua một căn nhà ở nội thành, bởi vì trong nhà xảy ra chuyện nên anh mới tạm thời trở về nhà ở.
"Mẹ, con xin mẹ, đừng đuổi con đi." Đường Sở Sở quỳ xuống trước người Hà Diễm Mai, kéo ống quần bà ta.
Hà Diễm Mai nhấc chân đạp vào người cô, một cú đá văng Đường Sở Sở.
Sau đó đóng sầm cửa nhà lại.
Giang Thần nâng Đường Sở Sở đang khóc từ trên mặt đất dậy, lau nước mắt cho cô, nâng mặt cô, vẻ mặt nhu tình: "Vợ, để anh dẫn em đến Đế Vương Cư, một khoảng thời gian nữa thì bạn anh mới trở về, trong khoảng thời gian này, chúng ta sẽ đến Đế Vương Cư ở tạm, đợi sau khi bố mẹ hết giận chúng ta lại quay về.”
Thế nhưng, cho dù Giang Thần có nói cái gì, Đường Sở Sở cũng không nghe lọt một chút nào.
Giờ phút này, cô chỉ cảm thấy vô cùng tủi thân. Đồng thời cũng đang tự trách mình. Tự trách mình vô dụng, tự trách mình là sao chổi, làm cho cho bố mẹ xấu mặt với anh em họ hàng.
Cô nhào vào trong ngực Giang Thần, khóc lóc rất đáng thương.
“Em là đồ vô dụng, là đồ sao chổi, em chán ghét chính bản thân mình, năm đó tại sao em lại xông vào trong đám lửa để cứu anh chứ, em rất hối hận, em rất hối hận!”1
Đường Sở Sở có thể có ngày hôm nay, tất cả là bởi vì mười năm trước cô đã vọt vào biển lửa cứu người.
Nếu như không có chuyện mười năm trước, cuộc sống của cô, tuyệt đối sẽ không như vậy.
Nghe được những lời này, trong lòng Giang Thần quặn lên.
Anh cảm thấy áy náy vô cùng, ôm chặt Đường Sở Sở đang khóc ở trong ngực, liên tục xin lỗi: "Xin lỗi, anh thật sự rất xin lỗi em. ”
Tiểu Hắc nói: "Em chuyển tiền wechat cho anh nhé.”
Giang Thần đi ra khỏi phòng khám, ra đường, mua cho Đường Sở Sở một phần bánh bao và cháo.
Sau khi anh trở về, Đường Sở Sở đã tỉnh.
Trên mặt Đường Sở Sở quấn băng gạc, cô nằm ở trên giường, hai mắt thẫn thờ, nhìn trần nhà ngẩn người.
Giang Thần đi tới, đặt bữa sáng mới mua xuống, nhẹ nhàng kêu cô một tiếng: "Vợ à”.
Đường Sở Sở không đáp lại.
Giang Thần kéo tay cô: "Hết rồi, mọi chuyện đều đã qua rồi.”
Đường Sở Sở xoay người, nhìn Giang Thần, nức nở nhè nhẹ, thân thể nhẹ nhàng run rẩy, trên mặt cô đầy sự khủng hoảng: "Em, em đắc tội với Tiêu Chiến, em, em gặp rắc rối rồi, anh đi đi, em không muốn liên lụy đến anh.”
Giang Thần an ủi cô: "Không sao nữa rồi, sáng nay anh vừa xem tin tức, Tiêu Chiến nhà họ Tiêu đã chết, người nhà họ Đường cũng không sao.”
“Cái gì, ông ta chết rồi?” Đường Sở Sở kinh hãi, khuôn mặt vẫn còn nước mắt lộ rõ vẻ không tin nhìn Giang Thần.
Tiêu Chiến là một tướng quân, sao có thể nói chết là chết dễ dàng thế được?
Giang Thần nói: "Trên tin tức nói, hình như là bị một người đeo mặt nạ quỷ đen giết chết, hiện tại cảnh sát đang truy nã kẻ giết người.”
Nghe vậy, Đường Sở Sở sửng sốt.
Người đàn ông đeo mặt nạ quỷ đen...
Trong tình trạng mơ hồ cô vẫn nhớ rõ, lúc cô tuyệt vọng, bất lực, suy sụp, xuất hiện một người đàn ông đeo mặt nạ quỷ đen, nhưng cô không kịp ghi nhớ nó như thế nào thì đã hôn mê.
"Chết rồi, thật sự đã chết rồi sao?" Trên mặt Đường Sở Sở vô cùng hoảng hốt, cô không thể tin được một người có uy quyền như Tiêu Chiến cứ như vậy mà chết.
"Ừm, chết rồi, lại đây, ăn chút cháo nào."
Quảng cáo sau 4 giây, cảm ơn bạn đã ủng hộ!
Giang Thần ôm Đường Sở Sở lên, để cô dựa vào trong ngực mình, cầm lấy thìa, đút cho cô ăn.
Đường Sở Sở hơi há miệng, ăn cháo.
Cả ngày hôm nay, tinh thần Đường Sở Sở đều rất hoảng hốt, cô đang ngủ say mê, nhưng lại nhanh chóng bừng tỉnh vì mơ thấy ác mộng, mỗi lần tỉnh lại cô đều lêu lên thất thanh vì muốn Tiêu Chiến buông tha cho mình.
Giang Thần biết Đường Sở Sở phải chịu đả kích nặng nề, tinh thần gần như sụp đổ, điều này đã để lại cho cô một bóng ma thật lớn, cần phải kiên nhẫn mới có thể đi ra khỏi bóng tối.
Bên ngoài mọi người đều đang thảo luận chuyện của nhà họ Tiêu, đang bàn luận về cái chết của Tiêu Chiến.
Mà Giang Thần, vẫn luôn ở bên Đường Sở Sở.
Ngày đầu tiên, Đường Sở Sở tinh thần hoảng hốt. Nhưng dưới sự chăm sóc dốc lòng của Giang Thần, cô dần dần thoát ra khỏi bóng ma đó, từ trạng thái trầm mặc ít nói, cô đã có thể nói chuyện cùng với Giang Thần.
Giang Thần cũng thề son sắt rằng nếu anh có thể chữa khỏi cho cô một lần, thì sẽ có thể chữa khỏi cho cô lần thứ hai.
Ba ngày sau, Đường Sở Sở hoàn toàn bước ra khỏi bóng ma đó.
Tuy nhiên, vết thương trên mặt cô vẫn chưa hồi phục.
"Thần, đã qua nhiều ngày như vậy rồi, em muốn về nhà một chút, em sợ bố mẹ lo lắng."
"Ừm."
Giang Thần gật đầu, anh bảo Tiểu Hắc lái chiếc xe thương mại không có biển số đi đến nhà họ Đường.
Trước cửa nhà Đường Sở Sở.
Cửa nhà vẫn đóng chặt.
Đường Sở Sở được Giang Thần dìu, nhẹ nhàng gõ cửa.
Một người đàn ông trung niên lập tức đi tới mở cửa, nhìn thấy Đường Sở Sở, trên mặt ông lộ rõ vẻ vui mừng, vội vàng kéo cô vào phòng: "Sở Sở, con về rồi, con không sao chứ?"
“Bố.” Đường Sở Sở gọi một tiếng: "Con không sao.”
“Đường Bác, ai vậy?” Trong phòng truyền đến tiếng nói chuyện, Hà Diễm Mai đi tới, khi nhìn thấy Đường Sở Sở, mặt bà lập tức sụ xuống, lạnh lùng nói: "Cái đồ sao chổi, chị còn về đây làm gì?"
“Mẹ."
"Đừng gọi tôi là mẹ, tôi không có cô con gái như chị." Hà Diễm Mai nhìn gương mặt đang buộc băng gạc của Đường Sở Sở, tỏ vẻ ghét bỏ.
Bởi vì Đường Sở Sở mà bà ta bị trói, phải chịu không ít tội lỗi.
May mà Tiêu Chiến đã chết, nếu không, nhà họ Đường khẳng định xong đời.
Sau khi Đường Thiên Long trở về thì nổi trận lôi đình, ông ta đưa ra lệnh của gia tộc, hủy bỏ thân phận chủ tịch hội đồng quản trị Vĩnh Nhạc của Đường Sở Sở, trục xuất cô ra khỏi nhà họ Đường, hơn nữa còn tuyên bố với bên ngoài, từ đó về sau, nhà họ Đường không có ai là Đường Sở Sở nữa.
"Diễm Mai, bà làm gì vậy." Đường Bác không khỏi nhíu mày, nói: "Tuy bố đã trục xuất Sở Sở ra khỏi nhà họ Đường, nhưng dù sao đây cũng là con gái của chúng ta cơ mà!”
Hà Diễm Mai hai tay chống vào thắt lưng, lạnh lùng nói: "Ai mà dám cãi lại lời của ông ấy? Đừng quên, bây giờ ông còn cầm tiền lương của Đường thị Vĩnh Nhạc đấy, nếu lại chọc ông ấy tức giận, thì công việc của ông cũng không còn nữa đâu, không có việc làm, ông lấy cái gì để mà trả nợ?”
Sau đó, bà ta giơ tay chỉ vào Đường Sở Sở đang đứng ở cửa, mắng: “Chị, tôi không có đứa con gái như chị, vì chị chính là một ngôi sao chổi, mới làm cho bố chị mất hết địa vị ở nhà họ Đường. Chị nhìn Đường Hải, Đường Kiệt, hay là con cháu khác của nhà họ Đường đi, chúng nó đều có cổ phần của Vĩnh Nhạc, mỗi tháng chỉ cần dựa vào số tiền lợi nhuận là đã có cuộc sống vui vẻ!”
Hà Diễm Mai càng nói càng tức giận, trực tiếp đóng cửa nhà lại đùng một cái.
Hai mắt Đường Sở Sở mờ đi, cô bắt đầu chảy nước mắt.
Cô biết, cô không tranh giành làm cho bố mẹ mất mặt.
Nhưng cô không ngờ là bố mẹ mình lại không cho cô vào nhà.
Cô quỳ gối trên mặt đất ở trước cửa, đau khổ cầu xin: "Bố, mẹ, con biết sai rồi, mở cửa, mở cửa cho con đi, hu hu..."
Giang Thần nhìn thấy thế mà đau lòng, anh nâng Đường Sở Sở từ trên mặt đất dậy, an ủi cô: "Sở Sở, em cứ đứng lên trước đi, chúng ta không trở lại căn nhà này nữa.”
Đường Sở Sở quỳ xuống đất không đứng dậy nổi, cô quỳ ở cửa, không ngừng khóc lóc, không ngừng gõ cửa.
Cửa phòng nhanh chóng được mở ra, Hà Diễm Mai ném ra một vài cái vali, tức giận mắng: “Cút đi mau, cút ra khỏi cái nhà này."
Lúc này, có một người đàn ông hai lăm hai sáu tuổi từ trong nhà bước ra.
Cậu ta ăn mặc bảnh bao, nhìn cũng khá là đẹp trai, cậu ta mở miệng nói: "Mẹ, chị Sở Sở đã quá đáng thương rồi, đến cả có bị ông nội hủy bỏ thân phận chủ tịch hội đồng quản trị và trục xuất khỏi gia tộc, nhưng cũng không thể không cho chị ấy vào nhà chứ, anh rể còn là một người lính xuất ngũ nghèo mới trở về, một là không có việc làm, hai là không có tiền, mẹ không cho chị ấy vào nhà vậy bọn họ phải đi đâu.”
Người nói chuyện chính là em trai của Đường Sở Sở, tên là Đường Tùng.
Cậu ta cũng làm việc ở công ty Vĩnh Nhạc, bình thường không sống ở đây, sau khi kết hôn cậu ta liền mua một căn nhà ở nội thành, bởi vì trong nhà xảy ra chuyện nên anh mới tạm thời trở về nhà ở.
"Mẹ, con xin mẹ, đừng đuổi con đi." Đường Sở Sở quỳ xuống trước người Hà Diễm Mai, kéo ống quần bà ta.
Hà Diễm Mai nhấc chân đạp vào người cô, một cú đá văng Đường Sở Sở.
Sau đó đóng sầm cửa nhà lại.
Giang Thần nâng Đường Sở Sở đang khóc từ trên mặt đất dậy, lau nước mắt cho cô, nâng mặt cô, vẻ mặt nhu tình: "Vợ, để anh dẫn em đến Đế Vương Cư, một khoảng thời gian nữa thì bạn anh mới trở về, trong khoảng thời gian này, chúng ta sẽ đến Đế Vương Cư ở tạm, đợi sau khi bố mẹ hết giận chúng ta lại quay về.”
Thế nhưng, cho dù Giang Thần có nói cái gì, Đường Sở Sở cũng không nghe lọt một chút nào.
Giờ phút này, cô chỉ cảm thấy vô cùng tủi thân. Đồng thời cũng đang tự trách mình. Tự trách mình vô dụng, tự trách mình là sao chổi, làm cho cho bố mẹ xấu mặt với anh em họ hàng.
Cô nhào vào trong ngực Giang Thần, khóc lóc rất đáng thương.
“Em là đồ vô dụng, là đồ sao chổi, em chán ghét chính bản thân mình, năm đó tại sao em lại xông vào trong đám lửa để cứu anh chứ, em rất hối hận, em rất hối hận!”1
Đường Sở Sở có thể có ngày hôm nay, tất cả là bởi vì mười năm trước cô đã vọt vào biển lửa cứu người.
Nếu như không có chuyện mười năm trước, cuộc sống của cô, tuyệt đối sẽ không như vậy.
Nghe được những lời này, trong lòng Giang Thần quặn lên.
Anh cảm thấy áy náy vô cùng, ôm chặt Đường Sở Sở đang khóc ở trong ngực, liên tục xin lỗi: "Xin lỗi, anh thật sự rất xin lỗi em. ”