Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 38
: Long Vương Tế Tác Giả: Phương Uyên Thể loại: HUyễn Huyễn
Chương 38: Anh hổi tôi là ai?!
"Chủ nhân, ngài không thể quá nhân từ mà nương tay! Tiêu Chiến này quá kiêu ngạo!"
Nghe vậy trong lòng Khương Thái Xương vô cùng tức giận, sắc mặt càng không kìm được, lạnh giọng nói: "Qúa kỳ cục! Mấy người các người, đi trói Tiêu Chiến lại đây cho tôi!"
Nhưng, đột nhiên, tiếng thiếu úy Phương vang lên, lạnh lùng nói: "Làm càn! Thiếu tá Hàn nói rằng anh Tiêu là bạn tốt của ngài ấy, ngài ấy muốn chúng ta lấy lễ đến tiếp đón anh ấy! Nhà họ Khương các người làm loạn, lại muốn trói anh Tiêu lại đây! Tôi xem ai dám!"
Đọc nhanh ở VietWriter
Giận mắng xong, thiếu úy Phương trực tiếp rút súng từ bên hông, khiến cả nhà họ Khương sợ tới mức cả người đều run sợ!
Bọn họ nào giờ đã nhìn thấy cảnh này đâu!
"Cái này, cái này ... Thiếu úy Phương, ngài bớt giận, rốt cuộc tình hình là như thế nào? Tiêu Chiến này chỉ là tàn dư của nhà họ Tiêu trước đây, là một tang gia khuyển, không có bản lĩnh gì. Làm sao anh ta có thể là bạn của Thiếu tá Hàn tôn kính chứ? Ngài có nhầm lẫn gì không? "
Khương Thái Xương vội vàng hỏi, trên măt lô ra vẻ khó hiểu: “Hừ!”
Thiếu úy Phương hừ lạnh một tiếng, nói: "Đây không phải chuyện tôi phải quan tâm! Tôi chỉ biết hôm nay thiếu tá Hàn đích thân ra lệnh cho tôi, muốn tôi đem thư mời tới, đích thân đưa tận tay cho anh Tiêu! Nhà họ Khương các người, hãy tự biết mà làm!"
Tê tê!
Những lời này chắc chắn là một lời tuyên án rồi!
Khương Thái Xương già nhưng tâm không già, tâm tư lung lay, hiểu ngay việc cần phải làm.
Mau đi mời Tiêu Chiến!” Lão gia
Đọc nhanh ở VietWriter
xoay người, chống gậy mang theo một đám người nhà họ Khương đi thẳng vào sân nhỏ nơi Tiêu Chiến và Khương Vũ Nhu đang ở.
Chờ bọn họ đến nơi, họ thấy Tiêu Chiến đang dạy Cacao học võ thuật.
Nhìn thấy người nhà họ Khương đột nhiên xông vào, Khương Vũ Nhu đang dọn dẹp nhà cửa, cũng vô cùng hoảng sợ, cô còn tưởng rằng bọn họ tới là để truy vấn tội chuyện vừa rồi.
Vì vậy, cô nhanh chóng buông dụng cụ trong tay xuống, lon ton chạy đến bên cạnh lão gia, khom lưng xin lỗi, nói: "Ồng ơi, thật xin lỗi, vừa rồi là Tiêu Chiến không đúng. Là anh ấy nói
bậy, xin ông đừng trách tội anh ấy."
Khương Thái Xương nào dám đắc tội Tiêu Chiến đâu!
Đây chính là bạn của thiếu tá Hàn!
Bọn họ không đắc tội nổi với nhà họ Tiêu!
Vì vậy, Khương Thái Xương trực tiếp đẩy Khương Vũ Nhu ra, chạy chậm đến trước mặt Tiêu Chiến, nói: "Tiêu Chiến, mau đi nhận thư mời!"
Tiêu Chiến nhíu mày, ánh mắt lạnh lẽo, nhìn về phía người nhà họ Khương đang chen chúc trong nhà, rất bất mãn nói: "Xin lỗi, nơi này nhỏ
như vậy không chứa nổi nhiều người như vậy."
Khương Thái Xương hiểu ý, quay đầu nổi giận nói: "Ở đây làm gì! Cút! Đi ra ngoài!"
Một đám người nhà họ Khương mặc dù bất mãn nhưng vẫn ngoan ngoãn rời khỏi sân, đứng ở cửa ăn hôi.
Sau đó, lão gia mới cười ha ha nhìn Tiêu Chiến nói: "Mau đi nhận thư mời đi! Bằng không thiếu tá Hàn sẽ trách tội tôi, nhà họ Khương tôi không chịu đựng nổi."
Tiêu Chiến hừ lạnh một tiếng, nhìn về phía Khương Vũ Nhu bị vắt sang một
bên, hỏi: "Bà xã, em nói xem, anh có nên đi nhận không?"
Khương Vũ Nhu còn đang ngẩn người, hoàn toàn chưa hiểu đã xảy ra chuyện gì, chờ lão gia giải thích, cô mới che cái miệng nhỏ nhắn lại, kinh ngạc nhìn Tiêu Chiến, hỏi: "Anh thật sự sai người gửi tới một xe thư mời?"
Tiêu Chiến nhún vai, tự đắc nói: "Đương nhiên, anh có khi nào lừa gạt em?"
Ánh mắt Khương Vũ Nhu cảm động nhìn Tiêu Chiến, quả nhiên lựa chọn của cô là không sai!
Sau đó, cô đột nhiên quay đầu lại, hai
tay chống nạnh, kiêu ngạo nhìn về đám người phía nhà họ Khương đang cúi thấp đầu nói: "Các người thấy chưa! Người đàn ông của tôi, không có nói dối tôi! Hoàn toàn không!"
Nhìn thấy Khương Vũ Nhu cắn răng nanh, gấp đến mức không chờ nổi mà khoe ra ngoài, Tiêu Chiến liền cảm thấy cô rất đáng yêu.
“Vũ Nhu, coi như ông nội cầu xin con, mau bảo Tiêu Chiến đi nhận thư mời, muốn nói cái gì để rồi nói tiếp sau, thư mời quan trọng hơn!” Trong lòng Khương Thái Xương sốt ruột, nếu chậm trễ thiếu úy Phương thì sẽ không có cái gì để ăn.
Khương Vũ Nhu gật đầu, nhìn Tiêu Chiến, Tiêu Chiến tự nhiên hiểu ý, bế Cacao lên, trực tiếp đi xuyên qua đám người trước mặt, đi ra khỏi sân nhỏ.
Sau đó, dưới sự dẫn dắt của mênh mông cuồn cuộn người nhà họ Khương, Tiêu Chiến đã nhận được thư mời.
“Anh Tiêu, nhiệm vụ của chúng ta đã hoàn thành! Hẹn gặp lại!” Thiếu úy Phương chào Tiêu Chiến, sau đó không có nói nhiều vội vàng lên xe rời đi.
Nhìn thấy xe quân đội rời đi, người nhà họ Khương thở phào nhẹ nhõm, trên trán Khương Thái Xương toát
đầy mồ hôi lạnh, dưới chân lảo đảo hai bước.
Mà lúc này, ánh mắt Tiêu Chiến lạnh băng quét tới đám người nhà họ Khương, nói: "Tôi nhớ rõ ràng. Vừa rồi có người nói nếu tôi có thể nhận được thư mời, thì sẽ quỳ xuống dập đầu xin lỗi tôi!"
Nghe vậy, người nhà họ Khương tất cả đều cúi đầu xuống, sắc mặt như cà tím bị sương muối!
Ngô Khoan Nghiệp bất mãn, lao ra ngoài, chỉ vào mũi Tiêu Chiến, quát hỏi: "Nói đi! Rốt cuộc anh là ai vậy? Làm sao có thể là bạn của Thiếu tá Hàn? Tôi không tin! Chắc chắn là anh
giở trò rồi!"
Trong lòng Ngô Khoan Nghiệp rất tức giận!
Tiêu Chiến hoàn toàn cướp mất spotlight của anh!
“Ha ha, anh hỏi tôi là ai?” Tiêu Chiến cười lạnh một tiếng.
Mời các bạn đọc truyện Long Vương TếCập nhật nhanh nhất trên
Các bạn vàogroup facebookđể theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
Chương 38: Anh hổi tôi là ai?!
"Chủ nhân, ngài không thể quá nhân từ mà nương tay! Tiêu Chiến này quá kiêu ngạo!"
Nghe vậy trong lòng Khương Thái Xương vô cùng tức giận, sắc mặt càng không kìm được, lạnh giọng nói: "Qúa kỳ cục! Mấy người các người, đi trói Tiêu Chiến lại đây cho tôi!"
Nhưng, đột nhiên, tiếng thiếu úy Phương vang lên, lạnh lùng nói: "Làm càn! Thiếu tá Hàn nói rằng anh Tiêu là bạn tốt của ngài ấy, ngài ấy muốn chúng ta lấy lễ đến tiếp đón anh ấy! Nhà họ Khương các người làm loạn, lại muốn trói anh Tiêu lại đây! Tôi xem ai dám!"
Đọc nhanh ở VietWriter
Giận mắng xong, thiếu úy Phương trực tiếp rút súng từ bên hông, khiến cả nhà họ Khương sợ tới mức cả người đều run sợ!
Bọn họ nào giờ đã nhìn thấy cảnh này đâu!
"Cái này, cái này ... Thiếu úy Phương, ngài bớt giận, rốt cuộc tình hình là như thế nào? Tiêu Chiến này chỉ là tàn dư của nhà họ Tiêu trước đây, là một tang gia khuyển, không có bản lĩnh gì. Làm sao anh ta có thể là bạn của Thiếu tá Hàn tôn kính chứ? Ngài có nhầm lẫn gì không? "
Khương Thái Xương vội vàng hỏi, trên măt lô ra vẻ khó hiểu: “Hừ!”
Thiếu úy Phương hừ lạnh một tiếng, nói: "Đây không phải chuyện tôi phải quan tâm! Tôi chỉ biết hôm nay thiếu tá Hàn đích thân ra lệnh cho tôi, muốn tôi đem thư mời tới, đích thân đưa tận tay cho anh Tiêu! Nhà họ Khương các người, hãy tự biết mà làm!"
Tê tê!
Những lời này chắc chắn là một lời tuyên án rồi!
Khương Thái Xương già nhưng tâm không già, tâm tư lung lay, hiểu ngay việc cần phải làm.
Mau đi mời Tiêu Chiến!” Lão gia
Đọc nhanh ở VietWriter
xoay người, chống gậy mang theo một đám người nhà họ Khương đi thẳng vào sân nhỏ nơi Tiêu Chiến và Khương Vũ Nhu đang ở.
Chờ bọn họ đến nơi, họ thấy Tiêu Chiến đang dạy Cacao học võ thuật.
Nhìn thấy người nhà họ Khương đột nhiên xông vào, Khương Vũ Nhu đang dọn dẹp nhà cửa, cũng vô cùng hoảng sợ, cô còn tưởng rằng bọn họ tới là để truy vấn tội chuyện vừa rồi.
Vì vậy, cô nhanh chóng buông dụng cụ trong tay xuống, lon ton chạy đến bên cạnh lão gia, khom lưng xin lỗi, nói: "Ồng ơi, thật xin lỗi, vừa rồi là Tiêu Chiến không đúng. Là anh ấy nói
bậy, xin ông đừng trách tội anh ấy."
Khương Thái Xương nào dám đắc tội Tiêu Chiến đâu!
Đây chính là bạn của thiếu tá Hàn!
Bọn họ không đắc tội nổi với nhà họ Tiêu!
Vì vậy, Khương Thái Xương trực tiếp đẩy Khương Vũ Nhu ra, chạy chậm đến trước mặt Tiêu Chiến, nói: "Tiêu Chiến, mau đi nhận thư mời!"
Tiêu Chiến nhíu mày, ánh mắt lạnh lẽo, nhìn về phía người nhà họ Khương đang chen chúc trong nhà, rất bất mãn nói: "Xin lỗi, nơi này nhỏ
như vậy không chứa nổi nhiều người như vậy."
Khương Thái Xương hiểu ý, quay đầu nổi giận nói: "Ở đây làm gì! Cút! Đi ra ngoài!"
Một đám người nhà họ Khương mặc dù bất mãn nhưng vẫn ngoan ngoãn rời khỏi sân, đứng ở cửa ăn hôi.
Sau đó, lão gia mới cười ha ha nhìn Tiêu Chiến nói: "Mau đi nhận thư mời đi! Bằng không thiếu tá Hàn sẽ trách tội tôi, nhà họ Khương tôi không chịu đựng nổi."
Tiêu Chiến hừ lạnh một tiếng, nhìn về phía Khương Vũ Nhu bị vắt sang một
bên, hỏi: "Bà xã, em nói xem, anh có nên đi nhận không?"
Khương Vũ Nhu còn đang ngẩn người, hoàn toàn chưa hiểu đã xảy ra chuyện gì, chờ lão gia giải thích, cô mới che cái miệng nhỏ nhắn lại, kinh ngạc nhìn Tiêu Chiến, hỏi: "Anh thật sự sai người gửi tới một xe thư mời?"
Tiêu Chiến nhún vai, tự đắc nói: "Đương nhiên, anh có khi nào lừa gạt em?"
Ánh mắt Khương Vũ Nhu cảm động nhìn Tiêu Chiến, quả nhiên lựa chọn của cô là không sai!
Sau đó, cô đột nhiên quay đầu lại, hai
tay chống nạnh, kiêu ngạo nhìn về đám người phía nhà họ Khương đang cúi thấp đầu nói: "Các người thấy chưa! Người đàn ông của tôi, không có nói dối tôi! Hoàn toàn không!"
Nhìn thấy Khương Vũ Nhu cắn răng nanh, gấp đến mức không chờ nổi mà khoe ra ngoài, Tiêu Chiến liền cảm thấy cô rất đáng yêu.
“Vũ Nhu, coi như ông nội cầu xin con, mau bảo Tiêu Chiến đi nhận thư mời, muốn nói cái gì để rồi nói tiếp sau, thư mời quan trọng hơn!” Trong lòng Khương Thái Xương sốt ruột, nếu chậm trễ thiếu úy Phương thì sẽ không có cái gì để ăn.
Khương Vũ Nhu gật đầu, nhìn Tiêu Chiến, Tiêu Chiến tự nhiên hiểu ý, bế Cacao lên, trực tiếp đi xuyên qua đám người trước mặt, đi ra khỏi sân nhỏ.
Sau đó, dưới sự dẫn dắt của mênh mông cuồn cuộn người nhà họ Khương, Tiêu Chiến đã nhận được thư mời.
“Anh Tiêu, nhiệm vụ của chúng ta đã hoàn thành! Hẹn gặp lại!” Thiếu úy Phương chào Tiêu Chiến, sau đó không có nói nhiều vội vàng lên xe rời đi.
Nhìn thấy xe quân đội rời đi, người nhà họ Khương thở phào nhẹ nhõm, trên trán Khương Thái Xương toát
đầy mồ hôi lạnh, dưới chân lảo đảo hai bước.
Mà lúc này, ánh mắt Tiêu Chiến lạnh băng quét tới đám người nhà họ Khương, nói: "Tôi nhớ rõ ràng. Vừa rồi có người nói nếu tôi có thể nhận được thư mời, thì sẽ quỳ xuống dập đầu xin lỗi tôi!"
Nghe vậy, người nhà họ Khương tất cả đều cúi đầu xuống, sắc mặt như cà tím bị sương muối!
Ngô Khoan Nghiệp bất mãn, lao ra ngoài, chỉ vào mũi Tiêu Chiến, quát hỏi: "Nói đi! Rốt cuộc anh là ai vậy? Làm sao có thể là bạn của Thiếu tá Hàn? Tôi không tin! Chắc chắn là anh
giở trò rồi!"
Trong lòng Ngô Khoan Nghiệp rất tức giận!
Tiêu Chiến hoàn toàn cướp mất spotlight của anh!
“Ha ha, anh hỏi tôi là ai?” Tiêu Chiến cười lạnh một tiếng.
Mời các bạn đọc truyện Long Vương TếCập nhật nhanh nhất trên
Các bạn vàogroup facebookđể theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!