Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 141-142-143-144-145-146-147-148-149-150
Chương 141: Hình phạt bức cung nghiêm
khắc
"Lộ sư muội giỏi quá." Ngao Chấn lập tức vỗ tay, lên trước điểm mấy cái huyệt vị
trên người Mario, Mario lập tức cảm thấy toàn thân mềm nhũn không chút sức lực.
Ngao Chấn xách hắn gã lên và ném lên bàn, cậu ta rút một con dao găm sắc nhọn
từ bên hông ra, nhìn Lộ Tinh và nói: "Tiểu sư muội, cảnh tượng tiếp theo đây có lẽ là
sẽ có chút thô tục, phải nhờ muội lánh đi một chút rồi."
Lộ Tinh hừ và nói: "Có gì mà phải thần bí chứ, muội sẽ ở đây xem, học hỏi thủ pháp
bức cung của huynh một chút."
“Được rồi!” Ngao Chấn cầm con dao găm lên, cắt bộ quần áo trên người Mario
thành vài ba sợi vải, Mario hét lớn: “Các người muốn làm gì!”
Ngao Chấn cười khà khà và nói: “Tao hỏi mày một vấn đề, gần đây người Hoa liên
tục mất tích, mày nói cho tao biết xem chuyện này là thế nào, nếu như mày trả lời
đúng ý tao thì tao sẽ tha cho mày một mạng, nếu mày trả lời không đúng ý tao thì
tao sẽ cắt bỏ hai quả trứng của mày.”
“Tao không biết, tao không biết cái gì hết!” Mario kêu gào hết sức lực. Ngao Chấn
trực tiếp cởi tất của mình ra nhét vào trong miệng gã, xoay múa con dao găm trong
tay và nói: “Mày biết người ta tặng cho tao một cái biệt hiệu, biệt hiệu đó gọi là gì
không?”
Mario ngào thét ư ư, sắp bị mùi thối của chiếc tất trong miệng làm cho ngất đi rồi.
Ngao Chấn tự độc thoại: “Người ta tặng biệt hiệu cho tao là chuyên gia phá lựu đạn,
mày yên tâm, thủ pháp phá lựu đạn của tao rất chuyên nghiệp, tuyệt đối sẽ không
nổ, cũng sẽ không làm tổn thương đến những khu vực khác.” Nói xong thì ‘xoẹt’ một
tiếng, xé rách đũng quần của Mario.
“Ai ya!”
Lộ Tinh vẫn là một cô gái ngây thơ chưa từng nếm trải sự đời nên khi thấy vậy liền e
lệ rụt rè cúi đầu xuống bên vai La Thuần, quát to: “Cái đồ biến thái nhà anh, sao lại
có loại thủ pháp ép cung biến thái như vậy chứ.”
Ngao Chấn vô tội nói: “Là cô nói muốn xem mà, cô xem hiệu quả không tồi đấy thôi.”
Mario đã bị dọa sợ đến nỗi toàn thân run rẩy, không ngừng lắc đầu, Lý Thanh Lôi rút
chiếc tất trong miệng gã ra, một mùi thối kinh tởm xém chút nữa làm anh ta ngộp
thở, vội vàng vung tay sang người ở bên cạnh, bóp chặt cổ họng và nói: “Tiểu tử
cậu bao lâu rồi chưa rửa chân hả, ôi mẹ ơi, tất của cậu mới là dụng cụ ép cung tàn
độc nhất đấy!”
“Cũng được đấy nhỉ!” Ngao Chấn cầm chiếc tất lên hỏi rồi lại để chiếc tất lên mũi
của Mario và nói: “Mày ngửi có thấy thối không?”
Mario đầu óc choáng váng, liền nôn ra ngoài.
Những người khác thấy thế đều cười phá lên, Ngao Chấn sờ sờ mũi, giơ con dao
găm lên, con dao găm bắt đầu miết qua miết lại trên hai quả trứng của Mario.
Mario cảm nhận được cảm giác mũi dao lạnh như băng từ phần thân dưới truyền
đến, gã bị dọa sợ đến nỗi hồn bay phách lạc, hét lớn: “Tôi nói, là lão đại Parker của
đảng Hắc Thủ, ông ta sai tôi tìm người đi đánh những người biểu tình, không liên
quan đến tôi, tôi chỉ là chân sai vặt thôi.”
“Dẫn bọn tao đi tìm Parker!”
Mario khổ sở van xin: “Bọn họ sẽ giết tôi mất.”
Ngao Chấn cười và nói: “Bọn chúng sẽ không giết mày đâu, bởi vì bọn tao sẽ tiêu
diệt cái tên Parker này.”
Mấy người áp tải Mario ra khỏi ktv, bắt một cái xe và chạy thẳng đến bên ngoài chỗ
cái cổng lớn màu đỏ.
Ở đây là một con phố rất bình thường, Mario chỉ vào cái cổng lớn màu đỏ, lắp bắp
nói: “Chính là chỗ này.”
Lý Thanh Lôi hỏi: “Mày chắc chắn?”
“Chắc chắn!”
Lý Thanh Lôi mạnh mẽ xông lên trước hai bước và húc vào cửa, cửa sắt màu đỏ
‘bịch’ một tiếng và bị húc bay ra, trong sân lập tức vang lên tiếng hét, không lâu sau
vô số người cầm súng xông ra, ngắm bắn vào nhóm người Lý Thanh Lôi.
Lý Thanh Lôi chắn ở trước mặt, da thịt cứng rắn chống lại súng đạn. Đồ Long sớm
đã biến đâu mất tiêu, chỉ thấy ở bên trong sân không ngừng có tiếng người kêu gào
thảm thiết đến cùng, một vài tên muốn chạy trốn, thì phi đao trên tay La Thuần một
mũi trúng một tên, giết chết tất cả.
Chương 142: Chiến đấu với Paul lần nữa
Cuối cùng chỉ còn lại ba tên sống sót, một lần nữa lại do Ngao Chấn tra khảo, áp tải
ba tên này ra khỏi cửa, đến sào huyệt tổng bộ của bọn chúng.
Mario ở bên cạnh sớm đã đờ đẫn, trong lòng gã lại càng thêm sợ hãi hơn.
Mọi người lái xe đuổi đến một nông trại ở ngoại thành, bên trong đèn đuốc sáng rực,
người canh giữ ở bên ngoài tuần tra kỹ lưỡng. La Thuần vung tay phóng ra hai
thanh phi đao giết chết tên gác cổng. Bỗng nhiên bên trong sơn trang vang lên tiếng
cảnh báo ‘u u u u’, Lý Thanh Lôi nói: “Bị phát hiện rồi, chúng ta xông vào.”
Lý Thanh Lôi dẫn đầu xông vào cổng, Ngao Chấn lấy làm lạ, nói: “Sao bọn chúng lại
đột nhiên phát cảnh báo chứ? Chúng ta không hề để lộ mà?”
Lý Thanh Lôi làm đầu tàu gương mẫu, sớm đã xông vào bên trong sân, đột nhiên
trên không trung xuất hiện một bóng đen, tên này mặc áo choàng màu đen, chính là
con của chúa trời mà lần trước đã vây đánh La Thuần, Paul.
“Gã lại có thể bay lượn trong không trung!” Ngao Chấn kinh hãi nói: “Không lẽ nào
gã đã đạt đến đại cảnh Phản Hư rồi!” Bọn họ đều từng được nghe La Thuần nhắc
đến, chỉ cần đạt đến đại cảnh Hóa Thần thì đã có thể bay trên ngự kiếm, đạt đến đại
cảnh Phản Hư thì có thể không cần đến kiếm mà vẫn bay được trong gió, ngao du
thiên hạ.
Tên này có thể dừng lại trong không trung, chẳng phải chính là đại cảnh Phản Hư
trong truyền thuyết sao?
La Thuần ngẩng đầu nhìn Paul, lắc đầu nói: “Tên này không phải là người tu hành,
gã ta là người dị năng, có thể dựa vào sức mạnh tinh thần lớn mạnh để nâng mình
lên, mọi người cần phải cẩn thận một chút.”
“Bọn mày lại dám đến địa bàn của tao tìm cái chết?”
Paul từ trên cao nhìn xuống, thản nhiên nhìn mọi người.
Lý Thanh Lôi quát: “Mày hại chết sư nương của tao, vừa hay hôm nay tao sẽ chặt
đầu của mày để báo thù!” Anh ta tung người nhảy lên, nhảy lên cao hơn mười mét
húc vào Paul.
Paul khẽ hất tay, cơ thể của Lý Thanh Lôi bỗng ngừng lại, ngay lập tức bị ngã đập
mạnh xuống đất, khiến mặt đá xanh bị đập thành một cái lỗ lớn.
Trong chớp mắt, Lý Thanh Lôi đã bò dậy, hét lớn một tiếng, lại tiếp tục nhảy lên, lần
này La Thuần cũng ra tay, hàng chục thanh phi đao liên tiếp phóng ra không ngừng,
nhưng khi những phi đao này phóng đến trước mặt Paul thì toàn bộ đều dừng lại, lơ
lửng trong không trung.
Nhưng cũng vào lúc này, Lý Thanh lôi đã xông đến trước mặt Paul, trong chớp mắt
trong không trung truyền đến một tiếng gầm thét, một gã đàn ông cơ bắp cường
tráng hơn cả Lý Thanh Lôi xuất hiện, hai người đâm vào nhau, phát ra tiếng ‘bịch’
lớn, hai người đều bay lùi về phía sau.
Đây vẫn là lần đầu tiên mà Lý Thanh Lôi gặp phải một đối thủ mạnh như vậy, thấy
đối phương cao không kém gì mình, nhưng cơ bắp thì lại vạm vỡ chắc khỏe hơn,
khiến ý chí chiến đấu trong lòng cao vút, hét lớn: “Tiếp tục!”
Trong chớp mắt hai người lại giao đấu với nhau, mọi người thấy tên da thịt rắn chắc
như xe tăng đó lại có thể chiến đấu không phân thắng bại với Lý Thanh Lôi thì trong
lòng đều thầm kinh ngạc, trong lòng nghĩ đám người dị năng này quả nhiên có bản
lĩnh.
Lúc này, xung quanh đã xuất hiện không ít người, Paul cũng từ từ từ đáp từ trên
không trung xuống, được bốn người bảo vệ chặt chẽ ở chính giữa.
Người Đồ Long khẽ động, trong nháy mắt đã biến mất tại chỗ.
Anh ta vốn nghĩ sẽ nhân cơ hội dùng lợi thế nhanh như chớp để chế ngự Paul,
không ngờ rằng bóng người vút quá bên cạnh, đối phương lại có người chặn đường
đi của mình.
“Tốc độ của tên này!”
Đồ Long cảm thấy mình đã gặp được đối thủ, anh ta cảm thấy mình đã đủ nhanh rồi,
không ngờ rằng kẻ địch lại cũng nhanh không kém.
Nhưng năng lực thực chiến của hai bên rõ ràng không phải cùng một đẳng cấp. Đồ
Long phóng người tiến lên trước, vươn tay tóm lấy cổ của đối phương, tên đó tự tin
muốn vung cú đấm chống đỡ, không ngờ rằng chân khí của Đồ Long phóng ra, trực
tiếp đánh nội thương tên kia, hắn ta nôn ra máu và bị hất ra ngoài.
Tai nạn này khiến nhóm người La Thuần đều kinh ngạc, vốn cho rằng tên này không
chỉ tốc độ cực nhanh, hơn nữa còn có năng lực chiến đấu mạnh như vậy, là một
nhân vật độc ác.
Chương 143: Chặt đầu
La Thuần lại ra tay, phóng phi đao ra như mưa rào.
Tốc độ phi đao của anh đã vượt qua cả tốc độ của âm thanh, uy lực mạnh hơn súng
đạn gấp bội lần, nhưng vẫn bị Paul cản lại. Những người khác chính là đang chờ
đợi cơ hội này, Đồ Long lại ra tay xông về phía Paul lần nữa, nhưng dưới sức mạnh
tinh thần chống đỡ dũng mãnh của Paul, hành động của anh ta trở nên vô cùng
chậm chạp.
Đường Hiệp chuẩn bị âm thầm vòng ra phía sau, lại bị một tên có thị lực siêu mạnh
cản lại, hai tên của bên đối phương vây tới, dường như hai tên đó có thể khống chế
kim loại, khiến Đường Hiệp xém chút nữa đến cả thanh kiếm trong tay cũng không
cầm chắc được nữa.
Hai người Ngao Chấn và Lộ Tinh cũng không dễ dàng đi đâu được, những tên địch
còn lại vây chặt lấy bọn họ, khói lửa gươm đao bủa kín trời xông tới, hai người ứng
phó có phần vất vả.
Đột nhiên, có tiếng sấm sét cuồn cuộn trong không trung, không biết từ lúc nào đã tụ
tập thành đám mây đen lớn, bên trong đám mây đen là sấm sét đùng đoàng, khí thế
kinh hoàng.
Một người phụ nữ tóc trắng bước ra, vươn hai tay, toàn bộ sấm sét đều tụ lại trong
tay cô ta.
La Thuần cười nhạt và nói: “Việc này phải cảm ơn cô nhiều rồi!”
Dẫn Lôi Kiến của anh chỉ lên trời, sau khi tiếng sấm sét ‘đùng đoàng’ vang lên, hàng
chục tia chớp tụ lại trên mũi kiếm của anh, phóng xuống theo kiếm và người.
Sấm sét mãnh liệt đánh vào đám người dị năng đang vây đánh Ngao Chấn và Lộ
Tinh, đối phương vội vàng ra tay chống đỡ, Ngao Chấn nhân cơ hội này phản công,
hai chưởng đánh ra, khiến hai tên bị đánh chết ngay tại chỗ.
Lộ Tinh cũng vung múa hai tay, bẻ gãy cổ của ba tên một lúc.
Lúc này, Ngao Chấn nghe thấy tiếng nói chuyện của bốn tên ở bên cạnh gã Paul,
cậu ta vội vàng nói: “Phải bắt mấy tên này lại!”
“Không được để bọn chúng chạy thoát!”
Dẫn Lôi Kiếm trên tay phải của La Thuần không ngừng triệu hồi sấm chớp tấn
công, quả cầu kim loại trên tay trái anh âm thầm xuất hiện trên tay, trong nháy mắt
bao phủ bàn tay, chân khí vận chuyển, một tia laser phóng về phía Paul.
Một tên đứng bên cạnh Paul lập tức dũng cảm đứng ra, trước mặt tên đó sáng lên
một luồng ánh sáng, lại có thể hấp thụ cả tia laser.
Nhưng rõ ràng là tên đó cũng không dễ chịu gì, cơ thể lắc la lắc lư, lùi lại bên cạnh.
Đột nhiên gã Paul khẽ mắng một tiếng, một luồng năng lực tinh thần ngang tàng nổ
ra. La Thuần cảm thấy mình giống như bị rơi xuống vũng bùn vậy, mỗi lần hành
động đều vô cùng trắc trở.
Nhóm người Lý Thanh Lôi càng thấy khó chịu hơn, tốc độ ra tay theo không kịp, chỉ
có đứng im chịu đánh. Lý Thanh Lôi đã bị đối phương đấm cho hơn mười cú, giận
giữ hét một tiếng triệu hồi bộ giáp đen Huyền Vũ, thế này có thể chống đỡ được hơn
phần nào.
Tay trái của La Thuần giơ lên, phóng ra vô số tia laser về phía Paul, uy lực của tia
laser lớn mạnh hơn phi đao rất nhiều. Bốn tên bên cạnh gã xếp thành một hàng,
cùng ra tay chống đỡ, màn ánh sáng cực lớn không ngừng hấp thu những tia laser
mà La Thuần phóng ra để đảm bảo rằng gã Paul ở phía sau có thể khống chế được
toàn bộ tình thế.
La Thuần hét lớn: “Đồ Long, ra tay!”
Trong lúc nói chuyện, hai mắt anh sáng lên ánh sáng vàng kim. Gã Paul lo lắng, nhớ
lại cảnh tượng lần trước, vội vàng tập trung ý niệm ứng phó với ngọn lửa được
phóng ra từ trong mắt La Thuần.
Nhưng lúc này đã muộn, hai ngọn lửa căn bản không bị khống chế, trong nháy mắt
đã thiêu rụi bốn tên chắn trước mặt gã Paul thành tro. Paul nhanh như bay tản ra
phía sau, con dao găm trong tay đâm vào trong tim của gã.
Nhóm người La Thuần bị hạn chế cuối cùng cũng lấy lại được tự do. Lý Thanh Lôi
hét lớn một tiếng, tóm chặt lấy tên da thịt rắn chắc như xe tăng kia, điên cuồng đập
loạn xạ xuống đất.
La Thuần ở trong không trung thì tay trái phóng tia laser, tay phải có sấm chớp,
trong chớp mắt đã đánh vang một tiếng ‘oành’ lớn thấu trời vào khoảng đất trống
trước mặt trang viên.
Tất cả những kẻ dị năng đều bị giết chết, gã Paul cũng bị đâm xuyên tâm.
Đồ Long vén áo choàng của gã ra, dùng con dao trong tay chém xuống, chặt đứt
đầu của gã, treo trên khung cửa của trang viên.
Chương 144: Một trăm linh tám thanh phi
đao
Nhóm người Lý Thanh Lôi lặng lẽ nhìn cái đầu người kia, nhớ lại tình cảnh Diệp
Băng Dung bị lời nguyển rủa của Satan đánh trúng vào ngày hôm đó mà trong lòng
họ đau buồn, thất vọng.
La Thuần khẽ thở dài một cái, vẫy tay nói: “Vào trong căn phòng dưới đất xem thử.”
Khi nãy anh đã dùng đôi mắt xuyên thấu nhìn qua, bên dưới của cả sơn trang ẩn
giấu một căn phòng dưới đất cực lớn, bên trong căn phòng này giam giữ không ít
người.
Lý Thanh Lôi dẫn người tiến vào cứu thoát mấy chục người ở trong căn phòng dưới
đất ra hết. Lộ Tinh đảo mắt một lượt nhìn những người trong đám người đó thì phát
hiện ra bố mình, thấy quần áo ông ta rách rưới, sắc mặt tiều tụy, hốc hác khiến cô ta
mềm lòng, bước lên hỏi: “Bố không sao chứ.”
Lộ Chiến Phong thấy đây là Lộ Tinh, kích động nói: “Tiểu Tinh, con đến rồi, cuối
cùng thì con cũng đến rồi, đáng sợ quá!”
Người đàn ông hơn bốn mươi tuổi này lại ôm lấy Lộ Tinh khóc nức nở khiến những
người khác nhớ lại những điều đã trải qua trong mấy ngày qua, đều không kìm nổi
nước mắt chảy ra, lần lượt bày tỏ sự cảm ơn với nhóm người La Thuần.
Ngao Chấn hỏi tỉ mỉ, kỹ càng mới biết, hóa ra những người này đều bị bắt đến đây
làm thực nghiệm, cả ngày phải nếm trải sự tấn công của tia điện và các loại cực
hình đau đớn, thê thảm. Lý do bọn họ bị bắt là nghe nói vì người địa phương rất
căm thù người Hoa, thế nên mới chuyên môn đi bắt người Hoa về làm thực nghiệm.
La Thuần bảo Lý Thanh Lôi phát cho mỗi người bọn họ một ít tiền, đồng thời hộ tống
bọn họ đến sân bay, đặt vé máy bay và cùng về nước.
Sau khi mọi người rời khỏi đó được hai tiếng đồng hồ, phía cảnh sát địa phương
mới phát hiện ra tình hình thảm khốc của sơn trang. Vụ án lớn kinh thiên động địa
này rất nhanh thì đã lên báo, bị phía chính phủ địa phương chỉ trách là phía chính
phủ Hoa Hạ âm thầm dở trò, nhưng lại không có chứng cứ, thế nên chuyện này chỉ
có thể bỏ mặc.
Sau khi nhóm người La Thuần xuống máy bay thì trực tiếp về Long Sơn chỉnh đốn,
những người được cứu về thì do nhân viên liên quan có chuyên môn đi tra hỏi.
Sau khi về đến đại trận Long Sơn, La Thuần đi thẳng vào phòng luyện vũ khí, muốn
nhanh chóng luyện ra phi đao cường lực thuộc về mình, có thể đủ để không có gì
kiên cố mà không phá được, không có vật gì mà không đâm vỡ được, dù có gặp
phải đối thủ giống như gã Paul thì cũng phải khiến đối phương đến cả thời gian để
phản ứng cũng không có, giết ngay tại chỗ.
Anh lấy miếng kim loại lần trước luyện vũ khí còn thừa đem ra ngoài, cộng thêm
thanh kiếm ngắn lấy được từ tay của Hồ Thánh, hai thứ đồ này cộng lại thì vật liệu
cũng khá nhiều rồi.
Ngay sau đó, anh móc ra quyển sách cổ lấy được từ tay Shani ra xem, đặc biệt
nghiên cứu phù trận Phong hệ một chút, bởi vì tốc độ của phi đao nhất định phải
nhanh, thế nên phù trận Phong hệ là phù trận chính, nhưng đồng thời vẫn cần phối
hợp với phù trận Kim hệ để cho nó càng thêm sắc bén, phù trận Mộc hệ để cho nó
có thể có tính dẻo.
Có thể nói mỗi loại pháp khí đều cần phải phối hợp với loại phù trận có thuộc tính
khác nhau, mới khiến nó phát huy được tác dụng lớn mạnh hơn nữa. Nhưng phối
hợp phù trận như thế nào thì thầy luyện vũ khí phải học hỏi lâu dài và kĩ càng mới
có thể tìm tòi ra được.
Trước tiên La Thuần đã dành thời gian hơn một tháng để nghiên cứu phù trận, sau
khi phương án được quyết định xong xuôi mới bắt đầu bật lò luyện vũ khí, ném
miếng kim loại và thanh đoản kiếm đó vào trong, dùng thời gian một ngày để nung
nó thành nước sắt, sau đó đổ đều vào trong khuôn, tổng cộng đúc được 108 thanh
phi đao phôi thô.
Tiếp theo đó là do Lý Thanh Lôi và Ngao Chấn giúp đỡ, đem 108 thanh phi đao này
đập và mài thành hình, dù không khắc phù trận lên nhưng trình độ sắc bén của nó
vẫn cứ đủ để cắt đứt bất cứ kim loại nào trên thế giới.
La Thuần nhốt mình trong phòng, trước mặt anh bày 108 thanh phi đao sơn đầy
màu đen.
Phi đao nhẹ và mảnh, xem có vẻ không có lưỡi sắc, nhưng khẽ cứa một cái thì có
thể cắt đứt được cái bàn đá cẩm thạch.
Mỗi thanh phi đao đều là bảo bối.
Chỗ ngón tay sâu của La Thuần đặt lên phi đao, đầu ngón tay sáng lên ánh sàng
vàng kim nhạt, bắt đầu khắc phù trận lên phi đao.
Sau ba ngày ba đêm!
Cuối cùng La Thuần cũng đã khắc xong phù trận lên thanh phi đao đầu tiên.
Chương 145: Cảm ứng phù trận
Bởi vì phù trận La Thuần học được từ sách cổ rất phức tạp, mỗi phù trận đều cần
rất nhiều thời gian, tổng hợp lại chẳng khác gì một công trình lớn, ba ngày ba đêm
cũng chẳng khoa trương chút nào.
La Thuần yêu thích nhìn thanh phi đao trên tay, mở cuốn sách cổ kia ra, bỗng nhiên
phát hiện một cái phù trận cực kỳ phức tạp ở trang cuối cùng. Có thể nói đây là cái
phù trận phức tạp nhất anh từng thấy, đến nỗi là thuộc tính gì thì anh cũng không
cảm nhận được.
"Hơi kỳ quái." La Thuần suy nghĩ một lúc, quyết định thử khắc cái phù trận này ra
xem thử thế nào.
Lần này anh mất vừa tròn hai ngày, rốt cuộc cũng khắc xong phù trận. Nhưng
khoảnh khắc hoàn thành, phi đao bỗng sáng lên ánh sáng vàng nhàn nhạt, La
Thuần như cảm thấy giữa mình và nó có một loại liên kết bí ẩn.
"Thử xem uy lực thế nào!"
Anh đứng ở cửa phòng luyện vũ khí, ném phi đao ra ngoài, phi đao màu đen biến
mất trong chớp mắt, tốc độ nhanh hơn trước gấp mấy lần.
Phi đao xuyên thủng bức tường dày, cho đến khi đâm vào đại trận vòng phòng hộ
mới bị bắn ngược trở lại, lực lượng rất mạnh giống như là tia laser, vụt vụt bắn
thủng rất nhiều chướng ngại vật, sau đó lực lượng mới dần tiêu hao hết, rơi vào
trong núi đá.
La Thuần vẫn có thể cảm nhận được mối liên kết bí ẩn kia, anh vươn tay cảm ứng
một lúc lâu, phi đao mới lắc lư chậm chạp trở lại trên tay anh.
Cái phù trận này lại có cả tác dụng này! La Thuần vô cùng vui mừng, đây quả thực
là niềm vui ngoài ý muốn, anh còn lo rằng mình phóng phi đao ra sẽ không tìm lại
được. Bây giờ xem ra, thanh phi đao thứ một trăm lẻ tám này sẽ trở thành vũ khí đi
cùng anh trong khoảng thời gian rất dài.
Nếu tương lai có thể tìm được Khí Linh, tế luyện phi đao thành linh khí, đến lúc đó
sẽ hoàn toàn cảm ứng được phi đao, gần như có thể khống chế phương hướng và
quỹ tích trên không trung của phi đao, làm cho kẻ địch khó mà phòng bị!
Kế tiếp La Thuần bỏ ra vài chục ngày, khắc được tất cả chín thanh phi đao, số còn
lại anh bỏ hết vào trong hồ lô Tử Kim, sau này có thời gian lại khắc phù trận tiếp.
Ra khỏi phòng, cả đại trận Long Sơn tràn ngập khí trời, hít sâu một hơi có thể khiến
người ta sảng khoái tinh thần. La Thuần dõi mắt nhìn, thấy phía dưới hồ nước có
một con thuồng luồng đen ngoi lên, Tiểu Hắc đang chơi đùa với đám Ngao Chấn ở
trên mặt hồ, xem ra đã rất thân thuộc với mọi người.
Đột nhiên Tiểu Hắc bay lên trời, uốn lượn hai vòng trên không trung, sau đó cuộn lại
thành quả cầu, rơi tõm xuống nước. Nó liên tục xoay tròn, tạo ra một xoáy nước
khổng lồ.
La Thuần như nhận thấy được điều gì, đột nhiên anh cảm giác khí luân ở vị trí đan
điền của mình cũng xoay tròn, hơn nữa còn càng xoay càng nhanh.
Sắp đột phá rồi!
Anh lập tức ngồi xuống, chân khí toàn thân tuần hoàn không ngừng nghỉ, trên đầu
liên tục hấp thu linh khí đại trận Long Sơn, dần dà tạo thành vòng xoáy khí lưu màu
trắng.
Khí luân trong cơ thể cũng chuyển động càng ngày càng nhanh, điên cuồng hấp thu
linh khí ở bên ngoài, tiến hành nén một cách liền mạch, càng lúc càng cần nhiều linh
khí. Xoáy nước màu trắng trên đầu đã lớn bằng cái bánh xe, toàn bộ linh khí ở cả
đại trận Long Sơn đều tụ tập về phía đỉnh đầu của anh, thậm chí còn xen lẫn tiếng
gió vù vù.
"Sư phụ sắp đột phá rồi!"
Đám người Ngao Chấn ở phía dưới phát hiện động tĩnh, Lộ Tinh tung người bật
nhảy, đạp vách đá nhanh chóng đi lên, lớn tiếng nói: "Nhanh tới hộ pháp, không thể
để cho bất cứ ai tới gần."
Bốn đồ đệ canh giữ ở bên người La Thuần, mặc dù nơi này không có nguy hiểm gì,
nhưng vẫn phải đề phòng tình huống bất ngờ. Nếu bị quấy nhiễu trong lúc đột phá,
sẽ rất dễ thất bại, mà một khi thất bại, thì cả đời đều sẽ dừng ở cảnh giới này, khó
tăng tiến thêm được.
Lúc này vòng xoáy khí lưu màu trắng trên đầu La Thuần không ngừng lớn mạnh, đã
mở rộng ra phạm vi mười mét, may mà trong đại trận Long Sơn tràn trề linh khí, đủ
để liên tục cung ứng. Nhưng hai tiếng sau, xoáy nước màu trắng đã mở rộng hơn
trăm mét, gần như bao phủ cả đỉnh núi. Lý Thanh Lôi sợ hãi nói: "Còn tiếp tục thế
này, đại trận Long Sơn sẽ không đủ linh khí để tiêu hao nữa mất!"
Ngao Chấn đứng dậy bảo: "Vậy phải lập tức bố trí trận Tụ Linh, tiểu sư muội để ý sư
phụ, còn hai người mau đi theo tôi."
Ba người lấy tất cả nguyên liệu trong đại trận Long Sơn ra, cho Ngao Chấn bố trí.
Cậu ta sử dụng linh thạch và giáp vàng bày ra một cái trận Tụ Linh nhỏ ở bên cạnh
La Thuần. Trong phút chốc toàn bộ linh khí trong sơn cốc đều bị trận Tụ Linh hấp
thu, thậm chí trong không khí còn xuất hiện linh dịch do linh khí ngưng tụ thành,
vòng xoáy khí màu trắng trên đỉnh đầu La Thuần cũng dần thu nhỏ lại, nhưng trông
nó chân thật hơn hẳn lúc trước, linh khí cũng càng thêm tràn trề.
Ngao Chấn tặc lưỡi hít hà: "Đây chính là cảnh giới Ngưng Đan ư? Không ngờ cần
nhiều linh khí như thế mới có thể đột phá."
Lúc này luồng khí xoáy trong cơ thể La Thuần không ngừng hấp thu và nén lại,
giống như vĩnh viễn không có hồi kết. Cũng không biết qua bao lâu, luồng khí xoáy
trong cơ thể bỗng hơi rung động, ngay sau đó chân khí toàn thân cũng bị hấp thu
hết chỉ trong tích tắc. Ngay cả xoáy nước màu trắng trên đầu La Thuần cũng bị hút
sạch, trận Tụ Linh không kịp bổ sung, trong khoảnh khắc lại xuất hiện trạng thái
chân không.
Ngao Chấn vội đứng lên, trợn mắt bỏ thêm hai khối linh tinh vào trong trận Tụ Linh.
Trong cả đại trận Long Sơn toàn là tiếng gió thét gào, tất cả linh khí như bão táp thổi
quét tới. Toàn bộ trận Tụ Linh bị La Thuần hấp thu vào trong cơ thể. Hiện tại đã rơi
vào tình huống cung không đủ cầu.
Lộ Tinh khiếp sợ hỏi: "Còn chưa đột phá à?"
Sắc mặt Ngao Chấn rất nghiêm trọng, nói: "Nếu tình huống cứ tiếp tục như thế này,
đại trận Long Sơn sẽ bị nuốt hết, hỏng hết hoàn toàn. Đến lúc đó nếu sư phụ vẫn
chưa đột phá, sợ rằng..."
Đúng lúc này, La Thuần đột nhiên mở mắt, há mồm khẽ hút, tất cả linh khí trong đại
trận đều bị anh hút vào miệng, rốt cuộc khí luân trong cơ thể cũng ngưng tụ thành
hình đan.
Cảnh giới Ngưng Đan, đột phá thành công!
Trận Tụ Linh vang lên tiếng răng rắc, linh thạch vỡ tan tành, toàn bộ đại trận Long
Sơn cũng hỏng hết hoàn toàn, không còn một chút linh khí nào.
La Thuần đứng lên, đánh ra một quyền, dưới chân núi truyền đến một tiếng ầm
vang, một tảng đá lớn như một căn nhà bị quyền phong đập thành phấn vụn, trên
mặt đất còn xuất hiện cả một cái hố sâu hoắm hình nắm đấm, như là bị sao chổi rơi
xuống.
Bốn đồ đệ nhìn đến sững người, lòng đầy chấn động, đều tự hỏi đây chính là thực
lực của cảnh giới Ngưng Đan sao? Quả thực quá mạnh mẽ!
La Thuần thở dài một hơi: "Đạt tới cảnh giới Ngưng Đan, trên trái đất này ngoài vũ
khí hạt nhân ra, tôi không sợ gì hết."
Cảnh giới Ngưng Đan đã là đại giới Luyện Khí đỉnh cao, kế tiếp anh muốn đột phá
tới đại giới Hóa Thần. Chỉ cần có thể vào đại giới Hóa Thần, ngay cả vũ khí hạt
nhân anh cũng đỡ được. Đến lúc đó trên Trái Đất sẽ không còn bất kỳ thế lực gì có
thể uy hiếp được anh.
"Chúc mừng sư phụ!" Bốn đồ đệ đều cực kỳ vui mừng, tràn ngập sùng bái nhìn La
Thuần.
La Thuần mỉm cười đáp: "Tương lai mọi người cũng sẽ đi tới bước này, không cần
hâm mộ, chỉ cần cố gắng, sớm ngày đột phá."
"Vâng!"
Bốn người cùng hô to, chỉ hận không thể lập tức đi bế quan ngay bây giờ.
Đồ Long ra khỏi cung điện, buồn bực hỏi: "Có chuyện gì vậy? Sao đột nhiên linh khí
biến mất hết rồi?"
Lý Thanh Lôi cười ha ha đáp: "Sư phụ chúng ta mới vừa đột phá, trực tiếp hút sạch
Long Sơn, lợi hại không?"
Vừa dứt lời, đằng xa có một bóng người vội vã chạy tới, hét ầm lên: "Không xong,
có người đánh vào rồi!"
Chương 146: Có người đánh vào rồi
Người đến là đồ đệ nòng cốt của hội võ thuật Tinh Hà, người này vừa chạy vừa đầy
vẻ hoảng loạn nói: “Bên ngoài có một người thanh niên xông vào, gào thét muốn
giết hết chúng ta, đã có vài sư huynh bỏ mạng dưới tay hắn rồi.”
Lý Thanh Lôi tức giận đáp: “Để tôi đi xem sao, kẻ nào mà to gan lớn mật vậy!”
Lý Thanh Lôi nổi giận xông ra ngoài với đồ đệ đó, La Thuần ra hiệu cho bốn người
khác nói: “Chúng ta cũng ra đó xem sao!”
Mấy người họ lần lượt đi ra khỏi đại trận, từ xa đã trông thấy trước đại điện có tiếng
nổ vang, một ánh sáng màu vàng lóe lên, hàng loạt tòa cung điện bị kéo sập. Rất
nhiều người đang kêu khóc chạy từ trong điện ra, trên người đều là vết máu.
“Dừng tay!”
Lý Thanh Lôi nổi giận, tung người lên, đâm vào bóng người màu trắng ở trên không
trung. Hai người lập tức giao đấu, Lý Thanh Lôi bị đánh bay ra ngoài như đạn pháo,
xô đổ vô số bức tường của các căn phòng.
Ngao Chấn kinh ngạc nói: “Kẻ nào vậy?”
Từ xa, La Thuần nhìn thấy có một người thanh niên mặc áo trắng đang đứng trên
mái nhà. Hắn có vẻ kiêu ngạo, liếc nhìn mọi người ở phía dưới nói: “Tên Lôi Thần
chó má đã giết chết tam sư huynh của tao đâu, mau thò mặt ra đây chịu chết!”
“Ngông cuồng!”
Ngao Chấn xông lên, năm luồng chân khí lượn quanh cơ thể, cậu ta đẩy hai tay ra
như rời núi lấp biển. Người thanh niên áo trắng đó tùy ý vung tay, toàn thân Ngao
Chấn chấn động mãnh liệt, cậu ta loạng choạng lùi lại mười mấy bước, hộc ra một
ngụm máu nhỏ.
Người thanh niên áo trắng lắc đầu nói: “Mày quá yếu, không phải người đã giết tam
sư huynh của tao. Thằng khốn tên là Lôi Thần đâu, mau thò cái mặt ra đây. Tao cho
mày mười giây, thêm một giây, tao sẽ giết một người!”
Nói rồi, hắn tùy ý chỉ tay, chỉ phong bén nhọn bắn về phía đầu của một đứa nhóc
khoảng mười ba, mười bốn tuổi.
Đứa nhóc đó đang chạy trốn, không hề cảm nhận được sự uy hiếp ở sau đầu mình.
Người có thực lực như tên thanh niên áo trắng, tùy ý chỉ một cái đã có uy lực mạnh
hơn đạn súng, nếu bị bắn trúng thì chết là cái chắc.
Mọi người xung quanh đều sợ đến nín thở, vào thời khắc quan trọng, một tia sáng
màu đen lóe lên, trừ khử chỉ phong đó.
Cây phi đao màu đen đâm xuyên qua bức tường dày, ngay sau đó bay ngược trở lại
tay của La Thuần.
“Là mày?”
Người thanh niên áo trắng nhìn sang La Thuần, đột nhiên hắn rút một cái roi mềm
màu đỏ chói từ hông ra, cái roi rung lên vù vù hệt như có linh tính.
La Thuần cau mày nói: “Linh khí? Cậu là người của Tần Lĩnh Thần Cung?”
“Đúng!” Người thanh niên áo trắng vung cái roi lên nói: “Tao chính là Bạch Lộc Lâm
của Tần Lĩnh Thần Cung, Dịch Thiên Hành là tam sư huynh của tao. Mày giết ông
ấy, tao sẽ bắt cả nhà mày phải đền mạng. Tất cả những ai có mặt ở đây hôm nay
đều phải chết!”
La Thuần mỉm cười hờ hững nói: “Tần Lĩnh Thần Cung phái loại gà mơ như cậu đến
à, hết người rồi sao?”
Bạch Lộc Lâm bật cười điên cuồng đáp: “Lát nữa mày sẽ không còn nghĩ như vậy
nữa đâu, một đám dân đen ngu ngốc thì sao biết được sự thần thông quảng đại của
Tần Lĩnh Thần Cung tao chứ, chịu chết đi!”
Cái roi mềm trong tay hắn chợt vung ra, cuốn lấy cổ La Thuần như con rắn độc.
Trên chiếc roi mềm này có gai, nếu thật sự bị cuốn trúng, chắc đến đầu cũng bị cứa
đứt. La Thuần làm như không thấy, bắn hai cây phi đao màu đen ra, một cái nhằm
vào cổ, một cái nhắm vào cổ tay hắn.
Phi đao của anh bây giờ đã hơn hẳn các cây phi đao bình thường lúc trước, sau khi
khắc phù trận lên, tốc độ của chúng đã nhanh lên gấp mấy lần. Dường như chỉ trong
phút chốc, chúng đã bay đến trước mặt Bạch Lộc Lâm, khiến hắn không có cơ hội
để phản ứng.
Bạch Lộc Lâm thật sự không ngờ trên đời lại có cây phi đao nhanh đến vậy, hắn sợ
đến mức nghiêng người sang một bên. Cây phi đao bắn xượt qua cổ hắn, nhưng
cây phi đao còn lại thì đã cứa trúng cổ tay hắn, xoẹt một tiếng rạch nát quần áo,
nhưng chưa tổn thương đến da thịt.
Bạch Lộc Lâm thầm thở phào một hơi nói: “May mà lúc đi, tao đã mặc giáp Bạch
Long.” Hắn nhìn La Thuần, lạnh giọng nói: “Mày có thể đánh tao bị thương cũng coi
như có chút bản lĩnh, xem đây!”
Lần này, hắn đã có sự chuẩn bị. Hắn múa chiếc roi mềm như một tấm lưới lớn, La
Thuần bắn hai cây phi đao tới, nhưng đều bị đối phương chặn lại.
“Để tao xem mày còn có tài năng gì nữa!”
Bạch Lộc Lâm quất chiếc roi từ trên cao xuống, bấy giờ La Thuần mới kinh hãi phát
hiện mình đã rơi vào vòng vây từ chiếc roi của đối phương, anh muốn chạy thì cũng
đã muộn.
“Chết đi!”
Chiếc roi mềm lập tức siết chặt, vào lúc nguy cấp, La Thuần triệu hồi long giáp, toàn
thân anh được bao phủ bởi chiếc áo giáp màu đen. Sau khi quấn lấy người anh,
chiếc roi mềm lập tức siết chặt, bên trên có tia lửa văng tung tóe, La Thuần cảm
thấy chiếc roi này cực kỳ mềm, nhưng anh không thể thoát ra được.
Bạch Lộc lâm cười ha ha nói: “Mày sẽ là người chết đầu tiên!”
Trên tay hắn xuất hiện thêm một thanh kiếm, hắn chém về phía cổ La Thuần.
Đột nhiên, sau lưng Bạch Lộc Lâm xuất hiện một giọng nói như của ma quỷ, thân
kiếm thon dài lặng lẽ đâm vào lưng hắn.
Lông măng trên toàn thân Bạch Lộc Lâm dựng lên, hắn lập tức quay người, chém
một kiếm ra, hai mũi kiếm giao nhau, phát ra một tiếng cheng lớn. Đường Hiệp hộc
máu lùi lại, được Đồ Long chạy từ phía sau lên đỡ được, đặt cậu ta sang một bên.
Bạch Lộc Lâm hừ lạnh nói: “Lát nữa tao sẽ xử lý chúng mày.”
Hắn quay lại tiếp tục đâm kiếm vào La Thuần, thoáng cái Đồ Long đã xuất hiện sau
lưng Bạch Lộc Lâm, anh ta vung con dao găm lên cắm vào cổ hắn. Bạch Lộc Lâm
ngoảnh lại đánh trả, nhưng bóng dáng của Đồ Long đã biến mất, anh ta lại xuất hiện
trước mặt và đâm con dao găm vào tim hắn.
Bạch Lộc Lâm thầm thấy kinh ngạc, nghĩ sao người này lại có tốc độ nhanh đến vậy.
Hắn lập tức dùng hết mọi bản lĩnh của mình, liên tục tung ra ba quyền, hai quyền
tung lên phía trước đều đánh vào không khí, nhưng quyền thứ ba đã đánh trúng Đồ
Long.
Xét về tốc độ, Đồ Long hơn hắn một bậc, nhưng thực lực thì thua hắn. Đồ Long đã
bị đánh gãy tay phải, nhanh chóng bỏ chạy.
“Không chịu nổi một đòn!” Bạch Lộc Lâm bật cười ha ha, ngoảnh lại nhìn thì thấy La
Thuần đã thoát khỏi chiếc roi mềm, hắn hầm hừ cười nói: “Bộ áo giáp trên người
mày được đấy, hèn gì tam sư huynh đòi lấy cho bằng được. Nếu huynh ấy đã chết,
thì để tao giúp huynh ấy thực hiện nguyện vọng này!”
Hắn lại vung chiếc roi mềm lên, bao phủ lấy toàn bộ không gian bên cạnh La Thuần,
khiến anh không còn đường trốn chạy.
La Thuần biết chiếc roi mềm của hắn là một món vũ khí lợi hại, nếu anh không phá
hỏng, chắc hôm nay sẽ không thể thắng hắn được. Trông thấy chiếc roi mềm lại
vung tới, đôi mắt anh lóe lên tia sáng màu vàng, hai ngọn lửa phun ra, đốt cháy
chiếc roi đang bay tới.
“Được đấy!”
Bạch Lộc Lâm kêu lên kinh ngạc, sau đó quay người bỏ chạy, nhưng La Thuần đã
nhanh chóng bắn chín cây phi đao màu đen ra, chặn đứng mọi lối thoát của hắn.
Bạch Lộc Lâm quay lại vung kiếm lên đỡ, một loạt tiếng cheng cheng cheng vang
lên. Chín cây phi đao của La Thuần đều bị đánh bay, nhưng thanh kiếm của Bạch
Lộc Lâm vẫn còn nguyên vẹn, xem ra nó cũng là một món vũ khí lợi hại.
Đúng lúc này, Lý Thanh Lôi chợt xông tới, đâm mạnh vào người Bạch Lộc Lâm.
Thoáng cái, chín cây phi đao đã quay lại tay của của La Thuần, anh tiếp tục bắn ra,
Bạch Lộc Lâm bị Lý Thanh Lôi đâm vào người nên đứng không vững, hắn miễn
cưỡng né được bảy cây phi đao, hai cây còn lại đã đâm vào lưng hắn.
Cây phi đao màu đen có thể làm tách vàng nứt đá, nhưng chỉ cắm được nửa tấc vào
lưng Bạch Lộc Lâm, hắn tức giận gào lên: “Mày dám làm tao bị thương,chết đi!”
Bỗng nhiên, toàn thân hắn có ánh sáng trắng bắn ra, khí thế chợt tăng vọt lên gấp
bội, hai cây phi đao vèo một tiếng đã bị bắn bay ra ngoài.
Chương 147: Bí pháp
Tất cả những người có mặt đều cảm nhận được rõ ràng chỉ trong nháy mắt, thực
lực của hắn ta tăng lên gấp mấy lần, hiển nhiên hắn đã dùng bí pháp nào đó.
Lúc này, Lưu Kim Đỉnh và Hình Hoài dẫn theo mấy trăm đệ tử của hội võ thuật Tinh
Hà trang bị giáp vàng đuổi đến nơi. Nhóm của Lý Thanh Lôi cũng lấy áo giáp ra,
theo phía sau La Thuần, sẵn sàng đánh một trận sống mái bất cứ lúc nào.
La Thuần nghiêm mặt: “Tất cả cẩn thận, bảo vệ bản thân, bí pháp của hắn không
thể duy trì quá lâu, hãy kéo dài thời gian.”
Bạch Lộc Lâm cười ha ha: “Mày nói không sai, bí pháp của tao chỉ có thể duy trì
được mười phút, nhưng như vậy cũng đủ để giết sạch bọn mày!”
Trường kiếm trong tay chém xuống, một đường kiếm khí mãnh liệt xuyên qua không
trung chém đống đổ nát thành hai nửa, tạo thành khe nứt sâu hơn mấy trượng.
“Tất cả vào đại trận!”
La Thuần vừa ra lệnh, Lưu Kim Đỉnh lập tức dẫn người chạy vào trong đại trận Long
Sơn. La Thuần tung người nhảy vọt lên, Dẫn Lôi Kiếm trên tay chỉ thẳng lên trời.
Bầu trời vốn xanh trong bỗng nhiên truyền đến tiếng sấm ầm ầm, nháy mắt ở nơi
chân trời đã hội tụ một mảng lớn mây đen ùn ùn kéo sang.
Sau khi bước vào cảnh giới Ngưng Đan, thực lực của La Thuần đã có sự tăng vọt
về chất, lần này dùng toàn lực ra tay có thể gọi là thanh to thế lớn. Cả bầu trời
dường như đều bị mây đen che phủ, toàn bộ Tề Châu như đều bị nhấn chìm trong
mây đen.
Nhiều người dân thành phố nhìn thấy hiện tượng kì lạ này đều lấy điện thoại ra chụp
ảnh. Dù sao thì cảnh tượng như thế này thật sự hiếm thấy, ngay cả đài khí tượng
cũng đưa tin khẩn, báo động vàng.
Long Sơn, nơi La Thuần đang đứng vô cùng đáng sợ. Trên đỉnh đầu, từng đám mây
lớn không ngừng quay cuồng, mơ hồ hiện lên màu tím đen. Trong đó tiếng sấm
cuồn cuộn, tiếng ầm ầm giống như bom nổ vang lên không ngừng.
Đương nhiên Bạch Lộc Lâm cũng phát giác được uy lực trong đó, không dám buông
lỏng, hắn đột ngột vung kiếm xông tới La Thuần, phẫn nộ hét lớn: “Chết đi cho tao!”
La Thuần nhảy vọt lên, nháy mắt Dẫn Lôi Kiếm trong tay dẫn xuống hàng vạn tia sét
trên đỉnh đầu, mạnh mẽ giáng về phía Bạch Lộc Lâm.
Ngàn vạn tia sét ầm ầm đánh xuống, tựa hồ phía ngoài đại trận Long Sơn đều bị
sấm sét đánh thành phế tích. Nhưng sau khi sấm sét qua đi, Bạch Lộc Lâm vẫn
không tổn hại gì, chỉ có áo quần trên người là bị cháy sém, lộ ra áo giáp màu trắng
trên người.
“Lôi Thần cũng chỉ vậy thôi!” Bạch Lộc Lâm lại xông qua lần nữa, có kiếm khí giống
như thực thể bổ xuống đầu, La Thuần không dám đón đỡ. Thấy mọi người ở phía
sau đều đã vào trong đại trận Long Sơn, anh dừng lại, hai mắt tiếp tục phun lửa.
Bạch Lộc Lâm bị đánh quá đột ngột không kịp đề phòng, vội vàng lấy tay bảo vệ
mặt, nhưng thân mình bị ngọn lửa mãnh liệt thiêu đốt, đến giáp Bạch Long cũng bị
nóng chảy. Hắn kêu thảm một tiếng, đưa tay kéo giáp Bạch Long đã bị đốt thành sắt
vụn xuống, đầu bù tóc rối, cực kì chật vật.
La Thuần thầm than đáng tiếc, nếu ngọn lửa của mình có thể duy trì thêm một lúc,
Bạch Lộc Lâm chắc chắn sẽ toi mạng.
Thời cơ không thể để mất, anh xoay người chạy thẳng vào trong đại trận Long Sơn.
Cho dù là thực lực vừa mới đột phá đến cảnh giới Ngưng Đan của anh cũng không
phải đối thủ của đối phương, chứng tỏ Bạch Lộc Lâm đã là nhân vật lợi hại cảnh
giới Ngưng Đan đỉnh cao, từ đó có thể thấy Tần Lĩnh Thần Cung quả nhiên không
dễ dây vào.
Sau khi La Thuần chạy vào đại trận, Ngao Chấn lập tức đóng kín lối vào. Bên ngoài
truyền đến tiếng hét giận dữ của Bạch Lộc Lâm: “Bọn mày mau ra đây chịu chết đi!”
Bên ngoài đại trận nổ ầm một tiếng thật lớn, dường như cả ngọn núi đều đang rung
chuyển.
Sắc mặt Lộ Tinh trắng bệch: “Sao đột nhiên thực lực của tên này lại tăng lên nhiều
vậy?”
La Thuần nói: “Chắc chắn là đã dùng bí pháp sư môn gì đó. Tên đệ tử của Tần Lĩnh
Thần Cung, Bạch Lộc Lâm này đã lợi hại đến vậy, người đứng sau lưng hắn chắc
chắn sẽ còn lợi hại hơn. Chúng ta đều không phải đối thủ, cứ tránh đi mươi phút rồi
tính sau vậy.”
Bên ngoài không ngừng truyền đến tiếng đánh phá, Ngao Chấn lo lắng, lên tiếng
hỏi: “Sư phụ, chúng ta có cần đề nghị bên quân đội giúp đỡ không?”
“Không cần.” Chưa đến lúc cùng đường, La Thuần không muốn đánh động đến
quân đội. Nếu ngay cả chút chuyện nhỏ này mà anh cũng không giải quyết được,
tương lai e là sẽ không có vốn liếng để đối phó với Tần Lĩnh Thần Cung.
Bên ngoài không ngừng truyền đến tiếng đánh phá, vô số linh thạch trong đại trận
nối tiếp nhau vỡ vụn. Mười phút sau, bên ngoài vang lên một tiếng rầm thật lớn,
màn sáng trên không trung biến mất, Bạch Lộc Lâm phá trận xông vào, cất tiếng
cười lớn: “Không ngờ đến đúng không, tao lừa bọn mày thôi, bí pháp này có thể duy
trì được hai mươi phút. Ha ha, chịu chết đi!”
La Thuần hơi biến sắc, phất tay nói: “Rút về sau!”
Anh tung người nhảy xuống hồ nước bên dưới, gọi lớn: “Tiểu Hắc!”
Mặt hồ đột nhiên sôi sục, Tiểu Hắc từ mặt nước phóng vọt lên không trung, vừa
khéo đón lấy La Thuần nhảy từ phía trên xuống.
Trải qua khoảng thời gian tĩnh dưỡng này, mỗi ngày Tiểu Hắc được cho ăn số lượng
lớn tôm cá, lại thêm linh khí dồi dào trong đại trận, nó đã điều dưỡng lại từ lâu, cơ
thể càng thêm cứng cáp mạnh mẽ.
Thân thuồng luồng to lớn nâng La Thuần xông về phía Bạch Lộc Lâm nhanh như
chớp. Bạch Lộc Lâm hiển nhiên không ngờ trên thế giới này thật sự có thuồng luồng
tồn tại, hắn hơi biến sắc, hai tay cầm kiếm chém xuống một nhát, xoay người bỏ
chạy.
Tiểu Hắc linh hoạt tránh né đòn tấn công của đối phương, duỗi mình một cái lại tiếp
tục đuổi theo.
Bạch Lộc Lâm thấy thuồng luồng đen đuổi đến trong chớp mắt, sợ đến mức mất hồn
mất vía, lại tiếp tục xoay người chém ra một kiếm. Thế nhưng phi đao trong tay La
Thuần đã được chuẩn bị sẵn, chín thanh phi đao bắn ra, ép Bạch Lộc Lâm không
thể không dừng lại ứng phó.
Ngay khi hắn dừng lại ứng phó, Tiểu Hắc đã vọt người tới, há miệng ngoạm về phía
hắn.
Bạch Lộc Lâm quơ kiếm gạt phi đao ra, thét lên một tiếng lại chém về phía Tiểu Hắc.
Kiếm khí của hắn thực sự quá mãnh liệt, Tiểu Hắc cũng không dám miễn cưỡng cắn
nuốt, chỉ có thể nghiêng đầu tránh đi, xoay vòng vòng với hắn. Bạch Lộc Lâm bình
tĩnh được một chút, lập tức vồ ngược lại, kiếm khí trong tay chém ngang chém dọc,
khiến một người một thuồng luồng không ngừng tránh né.
Hắn đã hoàn toàn bình tâm lại, cười lớn: “Bọn mày chết chắc rồi!”
Sau đó, hắn lại xông tới La Thuần, La Thuần khẽ lách mình, thấp giọng nói: “Tiểu
Hắc, chuẩn bị!” Anh biết trí tuệ của Tiểu Hắc không kém gì người trưởng thành, tung
người nhảy vọt về phía Bạch Lộc Lâm. Dẫn Lôi Kiếm trong tay gọi đến tia chớp có
độ dày cỡ tháp nước, kèm theo âm thanh ầm ầm chém về phía Bạch Lộc Lâm.
“Đến đúng lúc lắm!”
Bạch Lộc Lâm cầm kiếm, một luồng sáng trắng bắn ra từ thân kiếm, va chạm với tia
chớp khổng lồ ấy.
Kình khí mạnh mẽ va chạm với nhau, khiến cả khe núi lung lay, nơi trung tâm càng
biến thành một mảnh hỗn độn. Đá vụn trên mặt đất hóa thành bột mịn, không khí
phát sinh dao động mãnh liệt, đánh bay những đệ tử tu vi thấp ở xung quanh.
La Thuần mặc long giáp kiên cường vượt qua trung tâm vụ nổ, xuyên qua ánh sáng
nóng rực, nháy mắt đã đến trước mặt Bạch Lộc Lâm, Toái Tinh Quyền nhắm thẳng
vào ngực hắn.
Bạch Lộc Lâm bỗng nhiên gặp phải tập kích, mặc dù trong lòng hoảng hốt nhưng
kinh nghiệm chiến đấu của hắn phong phú, ứng biến cực nhanh, phút chốc giơ tay
lên cứng rắn đối quyền với La Thuần. Chiêu Toái Tinh Quyền này đã dùng hết tất cả
sức lực của anh, uy lực vô song, Bạch Lộc Lâm cũng bị chấn động đến mức bay
ngược ra sau. La Thuần lại càng như rã rời từng khớp xương, cả người giống như
cưỡi mây lướt gió trên không trung, không còn chút sức lực nào.
Hiện tại chỉ có thể trông cậy vào Tiểu Hắc thôi!
Ánh mắt anh từ đầu tới cuối vẫn không rời Tiểu Hắc, nhìn thấy ngay khoảnh khắc
mình ra tay nó đã xông lên, nhân lúc Bạch Lộc Lâm bị đánh lui mà tiếp cận từ phía
sau, há to miệng ngoạm lấy hắn.
Chương 148: Hàn trưởng lão
“A!”
Hàm răng Tiểu Hắc như được chế tạo từ hợp kim, lực cắn càng khiến người ta kinh
hãi. Bạch Lộc Lâm trong miệng nó phát ra tiếng kêu thảm thiết, ngay sau đó không
còn âm thanh nào nữa, chỉ có tiếng nhai xương cốt rào rạo.
Những người có mặt cuối cùng cũng thở phào. Tiểu Hắc ăn Bạch Lộc Lâm xong thì
ợ một cái thỏa mãn, lặn xuống dưới hồ một lần nữa.
La Thuần nhìn cảnh cả đại trận Long Sơn tan hoang, không những không còn linh
khí, mà trước mắt ngay cả chỗ dung thân cũng không còn nữa, nơi này đã hoàn
toàn biến thành một mảnh đất hoang phế.
Lý Thanh Lôi cắn răng: “Tần Lĩnh Thần Cung này thật khiến người ta căm hận, đã
phá hoại đại trận Long Sơn của chúng ta, lại còn giết nhiều người vô tội như thế.”
La Thuần híp mắt lại: “Món nợ này tôi sẽ bắt bọn họ phải trả.”
Ngay sau khi Bạch Lộc Lâm chết, cả Tần Lĩnh Thần Cung sôi sục lên. Cung chủ
Bạch Hạo Thiên nổi giận ngút trời, đứa con trai duy nhất của mình lại bị người tu
hành thế tục ở bên ngoài giết chết, đúng là sự sỉ nhục cho cả Thần Cung.
Tại đại điện trung tâm của Thần Cung, tất cả thành viên chủ yếu đều được tập hợp
lại. Bạch Hạo Thiên ngồi ở ghế Hỏa Ngọc Long, phẫn nộ quát: “Bên ngoài có kẻ đã
giết chết Bạch Lộc Lâm!”
“Cái gì?”
Trong đại sảnh rộ lên tiếng xôn xao, ông lão đứng đầu bên dưới kinh hãi lên tiếng:
“Lộc Lâm là kỳ tài trăm năm hiếm có của Thần Cung chúng ta, chỉ mới mười tám
tuổi đã đạt đến cảnh giới Ngưng Đan, cho dù hành tẩu ở trần thế cũng không có ai
là đối thủ, vậy rốt cuộc là ai đã ra tay?”
Bạch Hạo Thiên cố nén đau buồn, thấp giọng nói: “Theo ấn kí hiển thị thì chắc chắn
là thế hệ ở Tề Châu. Hàn trưởng lão, ông lập tức dẫn người đến đó, tra rõ nguyên
nhân cái chết của Lộc Lâm, bắt hung thủ đã giết Lộc Lâm về đây cho ta, những kẻ
còn lại giết hết toàn bộ!”
“Vâng!”
Hàn trưởng lão đáp lại một tiếng, lập tức lui xuống chuẩn bị.
Bạch Hạo Thiên nghiến răng nghiến lợi: “Gần đây người thế tục càng lúc càng
ngang ngược, dám năm lần bảy lượt khiêu chiến uy nghiêm của Thần Cung ta. Tất
cả các ngươi cùng lên đường, lần này phải hành động phô trương một chút, ta
muốn cả thế giới này đều biết đến sự uy nghiêm của Thần Cung ta!”
“Vâng!”
Tất cả đồng thanh trả lời, sau đó lui xuống.
Đêm hôm đó, La Thuần tăng cường tuần tra, đích thân ngồi trên đỉnh Long Sơn, hai
mắt quan sát động tĩnh trên khắp Tề Châu, nếu có kẻ hiềm nghi tiếp cận thì anh có
thể phát hiện ra trong thời gian sớm nhất.
Thực lực của Bạch Lộc Lâm thực sự quá mạnh, anh không thể không đề phòng.
Lúc nửa đêm, La Thuần đang chuẩn bị quan sát sao trời tu luyện thì trên con đường
phía xa bỗng có vài chiếc xe Sedan màu đen lái tới. Anh lập tức lấy điện thoại gọi
cho nhóm Lý Thanh Lôi để bọn họ toàn tâm phòng bị.
Con đường đó chỉ dẫn đến Long Sơn, cho nên chắc chắn là những người kia tới tìm
mình.
Xe chạy đến phía trước đống đổ nát, hơn mười người nam nữ già trẻ từ trên xe
bước xuống. Những người này khí phách hơn người, ông lão dẫn đầu mang khí thế
không hề thua kém Bạch Lộc Lâm, còn có hai cao thủ cảnh giới Ngưng Đan.
Nhóm bốn người Đồ Long và Lý Thanh Lôi lên đến đỉnh núi, đứng bên cạnh La
Thuần.
Ông lão kia hết nhìn đống đổ nát, lại nhìn lên La Thuần phía trên đỉnh núi, gật đầu
nói: “Hóa ra là mi đã giết chết con trai của cung chủ. Đầu tiên mi giết chết ba đệ tử
của Tần Lĩnh Thần Cung, sau đó lại giết chết con trai ruột của cung chủ, mi thật sự
cho rằng Thần Cung bọn ta dễ ức hiếp hay sao?”
La Thuần cười khà khà: “Các người ra tay trước, muốn cướp bảo bối tôi lấy được từ
Lop Nur, chẳng lẽ tôi không được phản kháng sao?”
Ông lão kia khinh thường nói: “Trước mặt Thần Cung bọn ta, mi không có tư cách
phản kháng. Hôm nay, nếu mi ngoan ngoãn giao ra ba trăm bộ giáp vàng, ta sẽ tha
cho vợ con già trẻ trong nhà mi, bằng không, tiêu diệt cửu tộc cũng không phải là nói
đùa.”
La Thuần thản nhiên nói: “Vậy tôi cũng khuyên ông nên rời đi cho sớm, nếu không,
hôm nay có một đệ tử của tôi chết, tôi sẽ san bằng Tần Lĩnh Thần Cung của các
người, báo thù cho những người vô tội!”
Ông lão và những người đứng phía sau cười ồ lên, một người trẻ tuổi nói: “Cái thứ
không biết trời cao đất dày, Tần Lĩnh Thần Cung bọn ta truyền thừa hàng nghìn
năm, thu hút tất cả đệ tử thiên tài trên thế tục, ai nấy đều có tư chất ngút trời. Đám
người ngu ngốc không có thiên phú các ngươi cũng xứng khiêu chiến với Thần
Cung bọn ta, nực cười.”
Một người khác nói: “Chỉ riêng Hàn trưởng lão của bọn ta đã là cảnh giới Ngưng
Đan đỉnh cao, sắp đột phá đến đại cảnh Hóa Thần. Với đám người kém cỏi các
ngươi, Hàn trưởng lão chỉ động ngón tay là có thể nghiền chết các người ngay.”
Ông lão kia rất hưởng thụ, vuốt râu nói: “Cho nên ta khuyên các người…”
Ông ta còn chưa nói xong, trên mặt đột nhiên dính mấy giọt nước nong nóng, quay
đầu lại thì thấy đệ tử trẻ tuổi đứng cạnh mình vừa lên tiếng lúc nãy đã bị một thanh
phi đao màu đen đâm thấu tim, máu tươi bắn lên mặt mình.
Hàn trưởng lão phẫn nộ hét lên: “Mi muốn chết!”
Ông ta chợt giơ tay lên, hai con rồng đất rít gào lao về phía La Thuần. Những đệ tử
khác phía sau lưng ông ta cũng xông qua theo, chạy thẳng lên đỉnh núi Long Sơn.
Trên núi đột nhiên bừng sáng vô số ánh sáng vàng, giống như thắp lên muôn ngàn
ngọn đèn sáng trong đêm. Những luồng sáng vàng ấy bỗng chốc vọt tới từ bốn
phương tám hướng, bao vây đám người Hàn trưởng lão vào giữa.
Lúc này bọn họ mới phát hiện đó đều là những chiến sĩ mặc giáp vàng, nhìn qua
đông đến mức không thấy điểm cuối. Hàn trưởng lão hoảng sợ kêu lên: “Đây là…
chính là ba nghìn quân giáp vàng? Vậy ra lời đồn là thật?”
Có người trẻ tuổi la lên: “Hàn trưởng lão không cần phải sợ, những người này chỉ có
thực lực Nội Kình đỉnh cao, người chỉ cần động đầu ngón tay là có thể giết chết tất
cả bọn chúng!”
“Nói cũng đúng, phải cho bọn chúng thấy bản lĩnh của Tần Lĩnh Thần Cung ta!” Hàn
trưởng lão quát lớn một tiếng, trên tay xuất hiện một thanh trường đao quét ngang
qua, quân giáp vàng xông tới bị quét bay trong nháy mắt. Tuy vậy, trên người bọn họ
có giáp vàng bảo vệ, mặc dù bị thương nặng nhưng lại chưa đến mức chí mạng,
những người ở phía sau xông lên nhanh chóng bao phủ bọn họ.
Những đệ tử đi theo Hàn trưởng lão đa số đều là đệ tử cảnh giới Ngưng Khí, nói
cho cùng tu vi vẫn còn thua kém một khoảng, khó mà địch lại nhiều người, chẳng
mấy chốc đã có vài đệ tử chết trong trận ẩu đả.
Hàn trưởng lão phẫn nộ, biết rằng nếu hôm nay thất bại, e là trở về sẽ phải chịu sự
trừng phạt không nhỏ. Ông ta gầm lên một tiếng giận dữ, hai tay nâng đao lên quá
đỉnh đầu, đảo một vòng quanh người, đao phong mạnh mẽ quét bay mấy trăm quân
giáp vàng đang xông tới. Cuối cùng bọn họ cũng có khoảng trống để phản kích, Hàn
trưởng lão cao giọng nói: “Theo ta xông ra ngoài!”
Ông ta dẫn đầu xông ra ngoài, những đệ tử khác vội vàng lao theo.
Quân giáp vàng đột ngột lui ra, một đội quân trăm người chỉnh tề nhất loạt xông lên
từ phía sau, dẫn đầu là Lưu Kim Đỉnh, Hình Hoài và Nhị lão Âm Dương. Gần đây
bốn người chuyên tâm tu luyện cực khổ, đều đã đạt đến cảnh giới Khí Luân, sau khi
mặc giáp vàng vào có thể chiến đấu một trận với cường giả cảnh giới Ngưng Đan.
Một trăm đệ tử phía sau lưng bọn họ lại là vũ khí bí mật do bọn họ huấn luyện.
Những người này đã được chọn ra từ lúc sớm nhất, chuyên tâm bồi dưỡng, qua
thời gian đều đã đạt đến cảnh giới Ngưng Khí, sau khi mặc giáp vàng vào có thể
xem là một thanh đao nhọn của cả hội võ thuật Tinh Hà.
“Mau cút ra cho ta!”
Hàn trưởng lão quát to, lại vung đao bổ tới, nhưng lần này hiệu quả lại ngoài dự liệu.
Nhị lão Âm Dương đồng thời tiến lên, hai người một quyền một chưởng cứng rắn
đón đỡ đao khí của đối phương.
Chỉ trong nháy mắt, một trăm quân giáp vàng đã xông tới, giết hết tất cả đệ tử đằng
sau Hàn trưởng lão giống như là bổ dưa thái rau.
Chương 149: Mai phục
Lưu Kim Đỉnh và Hình Hoài tham gia cuộc chiến, cùng Nhị lão Âm Dương ép sát tấn
công Hàn trưởng lão, bốn người đồng thời ra tay, Hàn trưởng lão ứng phó hơi khó
khăn, cộng thêm một trăm quân giáp vàng tinh nhuệ quấy rầy ở bên cạnh, phi đao
của La Thuần cũng thỉnh thoảng quấy nhiễu, Hàn trưởng lão nhanh chóng lộ ra vẻ
mỏi mệt, trên người thình lình bị vạch ra một vết thương, Nhị lão Âm Dương lập tức
nắm bắt thời cơ, tấn công từ trên đầu xuống.
Phía sau, một trăm quân giáp vàng cầm súng trường, gào thét ùa lên, đồng thời
đâm về phía Hàn trưởng lão.
Hàn trưởng lão quát to một tiếng, bị Nhị lão Âm Dương đánh cho vỡ đầu, mười mấy
thanh súng trường đâm vào trái tim của ông ta.
Chiến đấu đến đây là kết thúc, tất cả những người Hàn trưởng lão mang đến đều bị
giết sạch. Ngao Chấn đứng trên đỉnh núi thở dài nói: "Cái tên Hàn trưởng lão này
trông cũng chẳng lợi hại lắm, không khác tên Bạch Lộc Lâm lúc sáng là mấy."
La Thuần đáp: "Bạch Lộc Lâm chắc chắn là nhân vật quan trọng của Tần Lĩnh Thần
Cung, mang theo bên người rất nhiều bảo vật quý giá, thế nên trông vẫn lợi hại hơn
chút."
Lý Thanh Lôi hưng phấn nói: "May là sư phụ thông minh, tạm thời gom đủ ba ngàn
áo giáp vàng. Thật không thể ngờ uy lực lại lớn như vậy, có lẽ chúng ta cũng có thể
trực tiếp đánh thẳng vào Tần Lĩnh Thần Cung rồi!"
La Thuần mỉm cười bảo: "Không sai, bước tiếp theo của chúng ta, chính là đánh lên
Tần Lĩnh Thần Cung."
Bốn đệ tử sững sờ hỏi: "Thật á hay đùa vậy?"
Ngao Chấn có phần lo lắng: "Tôi cảm thấy... Vẫn chưa ổn lắm, Tần Lĩnh Thần Cung
tùy tiện phái ra một tên trưởng lão cũng đủ để khiến chúng ta quay cuồng một hồi
rồi. Bây giờ muốn đối chọi trực tiếp với họ, có quá lỗ mãng không?"
Lộ Tinh nhếch mắt nói: "Anh cho rằng ai cũng ngớ ngẩn giống mình à? Chắc chắn là
sư phụ vĩ đại của chúng ta sẽ có đối sách."
La Thuần gật đầu đáp: "Phải, lúc trước tôi đã bàn bạc với lão Đàm. Cấp trên cho chỉ
thị, những kẻ này coi luật pháp như không, lạm sát người vô tội, thực lực lại rất
mạnh, là một thế lực rất nguy hiểm, nhất định phải diệt trừ. Nếu như hang ổ của đối
phương ở trong núi sâu, cấp trên cho phép sử dụng vũ khí hạt nhân."
"Đỉnh thế cơ á?"
Lý Thanh Lôi vỗ tay bảo: "Vậy thì tốt quá, chúng ta sớm hành động thôi nhỉ? Cái tên
chó má đấy hủy hoại Long Sơn của chúng ta, thế thì chúng ta sẽ chiếm Tần Lĩnh
Thần Cung, làm cứ điểm mới của chúng ta."
"Đừng vội nôn nóng, dọn dẹp qua đã, để mọi người nghỉ ngơi xong rồi tính tiếp."
La Thuần ra chỉ thị, mọi người dọn dẹp sau cuộc chiến xong thì bắt đầu tự nghỉ
ngơi, cũng không lâu sau Lưu Kim Đỉnh đến báo cáo thương vong, có hai đệ tử mất
mạng, ba trăm tám mươi đệ tử bị thương, còn lại đều không sao cả.
La Thuần thở dài nói: "Chuẩn bị một khoản bồi thường hậu hĩnh cho người nhà của
những người đã mất, còn các đệ tử bị thương nặng thì cho đi nghỉ ngơi. Bây giờ
thiếu bao nhiêu người nữa mới đủ ba ngàn quân giáp vàng?"
Lưu Kim Đỉnh tính toán rồi đáp: "Trừ đi những đệ tử không thể tác chiến... Thì còn
thiếu hơn hai trăm bảy mươi người. Nhưng hội trưởng không cần lo lắng đâu, chúng
ta vẫn còn rất nhiều đệ tử dự bị đã thông qua khảo sát, tất cả những người đó đều
là tinh nhuệ, có thể đảm nhiệm vị trí này."
"Vậy thì tốt." La Thuần lại bàn bạc thêm nhiều vấn đề cụ thể hơn, mãi cho đến khi
trời sắp sáng mới kết thúc.
Mọi người nghỉ ngơi phục hồi hết nửa ngày, thì bắt đầu cùng di chuyển về phía
Nam.
Máy bay mới vừa hạ cánh, La Thuần bỗng nhận được điện thoại của lão Đàm.
Trong điện thoại ông ấy hấp tấp nói: "Tôi vừa lấy được tin tình báo, một thế lực bí ẩn
có kế hoạch ra tay với lãnh đạo. Theo như điều tra, rất có thể là người của Tần Lĩnh
Thần Cung. Chắc chắn bọn chúng nghe ngóng được tin chúng ta muốn diệt trừ
mình, nên mới quyết định hành động trước."
La Thuần suy nghĩ một lúc rồi nói: "Bây giờ tôi đã xuống máy bay, chuẩn bị chạy tới
núi sâu Tần Lĩnh. Tôi thấy bây giờ có quay về cứu cũng không kịp, thôi thì cứ ‘vây
Nguỵ cứu Triệu’ đi! Chỉ cần bắt được cung chủ của Tần LĩnhThần Cung, không lo
chúng không nghe lời."
Lão Đàm hít sâu một hơi, đáp: "Được, chúng tôi bên này sẽ cố gắng kéo dài thời
gian, cậu phải nhanh lên đấy."
"Tôi hiểu rồi!"
La Thuần cúp máy, trực tiếp dẫn ba nghìn đệ tử đi vào núi sâu, ngay tại lúc đó mười
mấy chiếc xe tải quân đội màu lục cũng đi vào trong núi, cuối cùng hội hợp với đám
người La Thuần, mấy nghìn người rầm rộ tiến vào trong núi.
Tần Lĩnh được xưng là long mạch của Trung Hoa, hàng trăm ngàn năm qua vẫn
luôn là một khu vực bí ẩn, trong núi sâu còn có vô số phong cảnh tuyệt đẹp hoang
sơ ít người lui tới.
Kể từ thời kỳ dựng nước đến nay, bộ phận bí mật của lão Đàm đã bắt đầu thu thập
các hạng mục tình bào. Dựa theo truyền thuyết của dân bản xứ, ở trong núi sâu có
một nơi tiên cảnh, từng có người đi vào, nhưng sau khi đi ra thì không tìm được
đường vào nữa.
Lão Đàm chỉ ra chính xác con đường mà những người dân này từng vào núi trên
bản đồ, chỉ cần có thể tìm được nơi ấy, là Ngao Chấn sẽ tìm ra được vị trí đại trận
của đối phương.
Thế lực truyền thừa mấy ngăn năm giống như Tần Lĩnh Thần Cung, chắc chắn sẽ
chọn nơi phong thủy bảo địa tràn ngập linh khí, người sáng suốt chút là có thể phát
hiện đầu mối.
Vì tránh để cho đối phương âm thầm đánh lừa, La Thuần phái ra một ngàn đệ tử
làm bộ đội tiên phong, dò đường ở phía trước, loại bỏ nguy hiểm, cứ cách ba phút
sẽ có người báo cáo tình hình thông qua bộ đàm.
May là vừa mới vào núi cũng không có gì bất thường, nhưng càng đi sâu đường
càng khó đi. Nhiều đoạn còn hoàn toàn không có đường, thế nên đám người Lý
Thanh Lôi đành phải mở đường ở phía trước cho xe tải chạy qua.
Mọi người lên đường cả ngày cả đêm, cuối cùng tới sáng sớm ngày hôm sau cũng
tới được địa điểm đánh dấu trên bản đồ.
La Thuần dẫn Ngao Chấn lên một đỉnh núi. Lúc này mới sáng tinh mơ, ngọn núi đều
bị mây mù bao phủ, mặt trời dần ló ra từ phía đông, cả ngọn núi nhuốm màu đỏ rực
rỡ, thật đúng là thắng cảnh giữa nhân gian.
La Thuần thầm nghĩ nếu Diệp Băng Dung ở đây thì tốt biết mấy, chắc chắn cô sẽ
thích cảnh đẹp như thế này.
Ngao Chấn tặc lưỡi thở dài: "Tần Lĩnh quả là nơi tốt, những người này cũng biết
hưởng thụ thật đấy."
Cậu ta ngước mắt nhìn lên, chỉ vào một ngọn núi ở đằng xa nói: "Tới bên kia đi, nơi
đó địa hình trống trải, linh khí đậm đặc, cũng rất hợp phong thủy, hơn nữa còn có
dấu vết do con người bố trí. Nếu tôi đoán không sai, thì đó chính là địa bàn của Tần
Lĩnh Thần Cung."
La Thuần cũng chăm chú nhìn sang, thấy chỗ đó bình thường không có gì lạ, cũng
không mang điểm đặc biệt gì, quan trọng nhất là đôi mắt nhìn xuyên thấu của anh lại
không thấy được tình hình ở trong. Lúc này anh mới gật đầu nói: "Đúng, chắc chắn
nơi đó có trận pháp, chúng ta qua đó đi."
Mọi người lập tức lên đường, đi chẳng bao lâu, trong bộ đàm bỗng truyền đến âm
thanh ồn ào, còn kèm theo cả những tiếng gào thét thảm thiết.
"Không tốt, có mai phục..."
Trong bộ đàm truyền đến những lời này, sau đó không phát ra âm thanh gì nữa. La
Thuần cau mày nói: "Đồ Long, chúng ta tới đó xem thử."
Đồ Long yên lặng xuất hiện ở bên cạnh anh, hai người cùng tiến về phía trước.
Tối hôm qua, La Thuần truyền cho anh ta đạo pháp Phong Hệ mà Hải Lão Thanh
học trộm được, giúp cho tốc độ của anh ta tăng thêm một bậc. Bây giờ trên toàn thế
giới không có bất kỳ thứ gì đuổi kịp được anh ta, chỉ trừ ánh sáng.
Hai người chạy hơn năm cây số, thì thấy gần đó có mấy đệ tự mặc giáp vàng nằm
dưới mặt đất. Đồ Long đang muốn tiến lên, thì Thuần kéo anh ta lại bảo: "Đợi một
chút, phía sau núi có mai phục."
Anh đã nhìn thấu cảnh tượng phía sau núi, mấy chục người mai phục ở chỗ đó,
trong tay mỗi người đều nắm một vật có hình cầu, hiển nhiên đó chính là thứ khiến
những đệ tử này bị ngã, La Thuần đoán chắc là khí độc.
Chương 150: Phá trận
"Yên tâm, tôi sẽ tới đánh lạc hướng bọn họ." Bây giờ Đồ Long tuyệt đối tự tin với tốc
độ của mình. Anh ta chậm rãi đi tới, ngồi xổm người xuống giả vờ như đang xem xét
vết thương của mấy đệ tử quân giáp vàng. Bỗng nhiêu phía sau núi có hơn mười
người nhảy ra, tất cả đều nhắm đầu đạn về phía Đồ Long.
Rầm rầm rầm!
Hơn mười viên đạn phát nổ trên người Đồ Long, tỏa ra khói trắng mờ ảo. Những
người đó đang muốn hoan hô, thì nụ cười trên mặt đột nhiên cứng đờ. Chỉ thấy
bóng dáng Đồ Long dần dần biến mất, chỉ để lại một cái bóng mờ!
Những người đó chưa kịp phản ứng, đã có chín người bị phi đao của La Thuần cắt
đứt cổ tay, còn những kẻ khác thì bị Đồ Long đánh ngất từ phía sau.
Những tên vẫn núp ở phía sau núi thấy kẻ địch quá mạnh, đều muốn chạy trốn,
nhưng tốc độ của Đồ Long thực sự quá nhanh, không tới hai giây, đã giải quyết hết
tất cả những người còn lại.
La Thuần mỉm cười nói: "Xem ra cho cậu làm bộ đội tiên phong mới là lựa chọn
chính xác nhất."
Đồ Long nở nụ cười, biến mất tại chỗ, có vẻ anh ta đi làm lính trinh sát tiên phong
thật.
La Thuần rất yên tâm với năng lực của anh ta. Anh cầm bộ đàm báo cho người phía
sau tiếp tục tiến vào, sau đó anh đánh thức một kẻ địch bị đánh ngất, phát hiện đối
phương lại là một cô gái xinh đẹp trẻ trung, La Thuần truyền chân khí vào huyệt đạo
làm cô ta tỉnh lại, hỏi: "Cô là đệ tử của Tần Lĩnh Thần Cung hả?"
Nữ đệ tử lạnh lùng cười nói: "Phải, tôi là đệ tử tạp dịch ở tầng dưới chót nhất của
Thần Cung, anh đánh bại chúng tôi, nhưng phía trước vẫn còn các sư huynh lợi hại
hơn đang chờ các anh. Các anh không phải là đối thủ của Thần Cung, đi vào chỉ có
một con đường chết."
"Thế ư?"
La Thuần mỉm cười đáp: "Cũng tốt, tôi đây sẽ cho cô thấy, Thần Cung các cô tự
xưng là vô địch thiên hạ, cuối cùng lại yếu ớt đến cỡ nào."
Anh dẫn nữ đệ tử này đi tiếp, bám theo phía sau Đồ Long một khoảng xa, nếu như
anh ta gặp nguy hiểm, anh có thể trở giúp bất cứ lúc nào.
Cũng không lâu sau, phía trước xuất hiện một con sông nhỏ. Sau khi đi xuyên qua
con sông, trước mắt xuất hiện một vách núi sâu hơn trăm mét, Đồ Long đang đứng
ở bên vách núi nhìn xung quanh, chỉ thấy một mảnh núi non rừng rậm, anh ta buồn
bực nói: "Quái lạ, sao đến đây đã hết đường rồi? Là thủ thuật che mắt gì ư?"
Nữ đệ tử kia lạnh mặt bật cười, không nói gì.
La Thuần cũng không thèm để ý, ngồi dưới đất bảo: "Đợi một lúc đi, đợi Ngao Chấn
tới đây, dù là đại trận gì cậu ta cũng có thể phá giải được."
Nữ đệ tử kia không nhịn được bật cười ha ha nói: "Tần Lĩnh Thần Cung chúng tôi
thành lập mấy ngàn năm, trận pháp cực kỳ lợi hại, cả trước cả sau có tổng cộng
chín lớp cấm chế, các người đừng có nằm mơ giữa ban ngày! Cái gì mà đại trận gì
cũng phá giải được? Tưởng mình là đại sư phá trận chắc? Bốc phét mà không biết
ngượng."
Đồ Long buồn bực hỏi: "Hình như cô vẫn chưa rõ thân phận mình lúc này là gì nhỉ?
Cô có biết bây giờ mình là tù binh không?"
Nữ đệ tử kia sợ hãi liếc nhìn Đồ Long, khẽ hừ một tiếng, không nói thêm gì nữa.
Cũng không lâu sau, đám người Lý Thanh Lôi lục tục chạy tới, Ngao Chấn đi tới bên
vách núi, cười bảo: "Thú vị thật, Huyễn trận, nhưng cũng không là loại trận pháp khó
mở."
Mặc dù nữ đệ tử kia không dám nói lời nào, nhưng cô ta vẫn nở nụ cười coi thường.
Đồ Long cười ha ha nói: "Tên tù binh xinh đẹp này nói, Tần Lĩnh Thần Cung bọn họ
truyền thừa ngàn năm, có tổng cộng chín đại trận bảo vệ, ai cũng không mở được."
Ngao Chấn thấy cô ta rất xinh đẹp, cười hì hì đáp: "Nếu không chúng ta đánh cuợc
đi, chỉ cần tôi có thể phá đại trận của các cô, thì cô phải làm vợ tôi, được không
nào?"
Nữ đệ tử kia ngạo nghễ đáp: "Dựa vào anh? Cô giáo đây nói cho anh biết, cho dù
anh phá được tám cái đại trận đầu tiên, thì cũng không thể phá được cái đại trận
phòng hộ cuối cùng. Nếu anh có thể phá vỡ được, đừng nói là bảo tôi làm vợ anh,
bảo tôi ăn c*t tôi cũng đồng ý."
"Úi chà, không ngờ cô lại dám chơi như thế cơ đấy! Được thôi, chúng ta cứ cá với
nhau như thế đi, khà khà." Ngao Chấn xoa đôi bàn tay, đứng bên vách núi nhìn một
hồi lâu, nói: "Bất cứ trận pháp nào cũng phải có vật liệu để làm trận tuyến. Có thể ở
bên trong, cũng có thể ở bên ngoài của đại trận. Muốn phá trận, thì phải tác động
vào những vật liệu từ bên ngoài này. Chẳng qua những vật liệu này được che dấu
rất tốt, rất khó phát hiện."
Khi đang nói chuyện, cậu ta nhổ một cái cây mọc ở bên vách đá lên, để lộ nham
thạch màu xanh ở bên trong, cậu ta cười ha ha nói: "Tại sao bên dưới lớp đá hoa
cương lại có phiến đá xanh nhỉ? Chỉ là một cái trận tuyến râu ria, động vào nó không
phá được trận, ngược lại sẽ khóa kín cả cái đại trận kia. Tác động từ bên ngoài
cũng không phá ra được, trừ khi dùng phương pháp bạo lực."
Đồ Long ra vẻ nhàm chán nói: "Xin cậu nắm chặt thời gian đi, nói mấy cái này chúng
tôi cũng không hiểu."
Ngao Chấn đột nhiên quay lại, đi tới phía trước một đống đá nói: "Còn dùng cả tiểu
trận để bảo vệ, đây không phải là giấu đầu hở đuôi hả! Đại sư huynh, phá nó!"
Lý Thanh Lôi nghe tiếng đi tới, hét lên, tung quyền đánh nát một tảng đá, một trận
hào quang lóe lên, những tảng đá khác cũng bị Lý Thanh Lôi đánh nát, để lộ bàn đá
bát quái ở bên trong.
"Chính là nó rồi!"
Ngao Chấn chuyển động ở trên bàn đá, mọi người thấy cậu ta xoay trái xoay phải
rất nhiều vòng, cảnh sắc phía trước vách đá bỗng như bị phai màu, giữa hư không
xuất hiện một cái cầu đá.
"Thành công!"
Ngao Chấn đắc ý liếc nhìn nữ đệ tử kia, bước lên cầu đá đầu tiên. Nữ đệ tử kia ra
vẻ khinh thường nói: "Mới cái thứ nhất mà thôi!"
Những người khác đều đi theo, cái cầu đá này dài đằng đẵng như không thấy cuối,
nhưng đi một lúc lâu, cảnh vật trước mắt chợt thay đổi, cầu nhỏ nước chảy, lại là
một vườn hoa cực lớn.
Ngao Chấn gật đầu bảo: "Không tệ lắm, đây cũng là Huyễn trận, tác dụng tương tự
như mê cung, chẳng qua trong Huyễn trận là Sát trận. Nếu tôi đoán không lầm, chỗ
này tổng cộng ba mươi sáu người chia ra, chỉ cần bọn họ đồng thời phát động trận
pháp, sẽ có thể dời núi lấp biển, vây nhốt chúng ta trong lồng. Chắc chắn cái lồng
đấy là pháp khí luyện chế, rất khó phá vỡ, tôi nói đúng chứ?"
Sắc mặt nữ đệ tử kia hơi thay đổi, vừa muốn hét to, Ngao Chấn đã bịt miệng cô ta,
cười tủm tỉm nói: "Cô dám kêu lên tôi sẽ hôn cô đấy! Chẳng qua cô kêu cũng không
sao cả, bởi vì đại trận cần có thời gian để phát động, còn tôi chỉ cần có hai giây là đã
phá được cái trận pháp này, cô tin không?"Đọc nhanh tại Vietwriter.net
"Hành động!" Nữ đệ tử vẫn hét ầm lên, chòi nghỉ chân ở xung quanh vườn hoa lập
tức biến hóa, mấy bức tường đá vây quanh mọi người, Ngao Chấn uể oải nói: "Lộ
sư muội, dùng chất giọng oanh vàng xuyên kim phá ngọc của muội đi!"
Lộ Tinh trừng mắt liếc nhìn cậu ta, thầm nghĩ rõ ràng chính mình là tiếng gào xuyên
kim phá ngọc, chẳng qua tình thế nguy cấp, cô ta không có thời gian giải thích. Lộ
Tinh hít sâu một cái, tích tắc sau liền há miệng thét lên, một luồng âm thanh bén
nhọn chói tai vang vọng, tất cả mọi người không chịu được đều phải bịt tai lại,
những vẫn cảm thấy đau màng nhĩ, đến mức ngay cả bàn tay như cũng rung lên
theo.
Mấy bức tường đá kia đột nhiên ngừng lại, tất cả đều trở lại như bình thường.
Ngao Chấn lắc đầu thở dài bảo: "Chậc chậc, truyền thừa từ ngàn năm trước cơ đấy,
vậy mà chút sơ hở như thế cũng không giải quyết, chỉ dùng âm thanh cũng điều
khiển được, đúng là lạc hậu!"
khắc
"Lộ sư muội giỏi quá." Ngao Chấn lập tức vỗ tay, lên trước điểm mấy cái huyệt vị
trên người Mario, Mario lập tức cảm thấy toàn thân mềm nhũn không chút sức lực.
Ngao Chấn xách hắn gã lên và ném lên bàn, cậu ta rút một con dao găm sắc nhọn
từ bên hông ra, nhìn Lộ Tinh và nói: "Tiểu sư muội, cảnh tượng tiếp theo đây có lẽ là
sẽ có chút thô tục, phải nhờ muội lánh đi một chút rồi."
Lộ Tinh hừ và nói: "Có gì mà phải thần bí chứ, muội sẽ ở đây xem, học hỏi thủ pháp
bức cung của huynh một chút."
“Được rồi!” Ngao Chấn cầm con dao găm lên, cắt bộ quần áo trên người Mario
thành vài ba sợi vải, Mario hét lớn: “Các người muốn làm gì!”
Ngao Chấn cười khà khà và nói: “Tao hỏi mày một vấn đề, gần đây người Hoa liên
tục mất tích, mày nói cho tao biết xem chuyện này là thế nào, nếu như mày trả lời
đúng ý tao thì tao sẽ tha cho mày một mạng, nếu mày trả lời không đúng ý tao thì
tao sẽ cắt bỏ hai quả trứng của mày.”
“Tao không biết, tao không biết cái gì hết!” Mario kêu gào hết sức lực. Ngao Chấn
trực tiếp cởi tất của mình ra nhét vào trong miệng gã, xoay múa con dao găm trong
tay và nói: “Mày biết người ta tặng cho tao một cái biệt hiệu, biệt hiệu đó gọi là gì
không?”
Mario ngào thét ư ư, sắp bị mùi thối của chiếc tất trong miệng làm cho ngất đi rồi.
Ngao Chấn tự độc thoại: “Người ta tặng biệt hiệu cho tao là chuyên gia phá lựu đạn,
mày yên tâm, thủ pháp phá lựu đạn của tao rất chuyên nghiệp, tuyệt đối sẽ không
nổ, cũng sẽ không làm tổn thương đến những khu vực khác.” Nói xong thì ‘xoẹt’ một
tiếng, xé rách đũng quần của Mario.
“Ai ya!”
Lộ Tinh vẫn là một cô gái ngây thơ chưa từng nếm trải sự đời nên khi thấy vậy liền e
lệ rụt rè cúi đầu xuống bên vai La Thuần, quát to: “Cái đồ biến thái nhà anh, sao lại
có loại thủ pháp ép cung biến thái như vậy chứ.”
Ngao Chấn vô tội nói: “Là cô nói muốn xem mà, cô xem hiệu quả không tồi đấy thôi.”
Mario đã bị dọa sợ đến nỗi toàn thân run rẩy, không ngừng lắc đầu, Lý Thanh Lôi rút
chiếc tất trong miệng gã ra, một mùi thối kinh tởm xém chút nữa làm anh ta ngộp
thở, vội vàng vung tay sang người ở bên cạnh, bóp chặt cổ họng và nói: “Tiểu tử
cậu bao lâu rồi chưa rửa chân hả, ôi mẹ ơi, tất của cậu mới là dụng cụ ép cung tàn
độc nhất đấy!”
“Cũng được đấy nhỉ!” Ngao Chấn cầm chiếc tất lên hỏi rồi lại để chiếc tất lên mũi
của Mario và nói: “Mày ngửi có thấy thối không?”
Mario đầu óc choáng váng, liền nôn ra ngoài.
Những người khác thấy thế đều cười phá lên, Ngao Chấn sờ sờ mũi, giơ con dao
găm lên, con dao găm bắt đầu miết qua miết lại trên hai quả trứng của Mario.
Mario cảm nhận được cảm giác mũi dao lạnh như băng từ phần thân dưới truyền
đến, gã bị dọa sợ đến nỗi hồn bay phách lạc, hét lớn: “Tôi nói, là lão đại Parker của
đảng Hắc Thủ, ông ta sai tôi tìm người đi đánh những người biểu tình, không liên
quan đến tôi, tôi chỉ là chân sai vặt thôi.”
“Dẫn bọn tao đi tìm Parker!”
Mario khổ sở van xin: “Bọn họ sẽ giết tôi mất.”
Ngao Chấn cười và nói: “Bọn chúng sẽ không giết mày đâu, bởi vì bọn tao sẽ tiêu
diệt cái tên Parker này.”
Mấy người áp tải Mario ra khỏi ktv, bắt một cái xe và chạy thẳng đến bên ngoài chỗ
cái cổng lớn màu đỏ.
Ở đây là một con phố rất bình thường, Mario chỉ vào cái cổng lớn màu đỏ, lắp bắp
nói: “Chính là chỗ này.”
Lý Thanh Lôi hỏi: “Mày chắc chắn?”
“Chắc chắn!”
Lý Thanh Lôi mạnh mẽ xông lên trước hai bước và húc vào cửa, cửa sắt màu đỏ
‘bịch’ một tiếng và bị húc bay ra, trong sân lập tức vang lên tiếng hét, không lâu sau
vô số người cầm súng xông ra, ngắm bắn vào nhóm người Lý Thanh Lôi.
Lý Thanh Lôi chắn ở trước mặt, da thịt cứng rắn chống lại súng đạn. Đồ Long sớm
đã biến đâu mất tiêu, chỉ thấy ở bên trong sân không ngừng có tiếng người kêu gào
thảm thiết đến cùng, một vài tên muốn chạy trốn, thì phi đao trên tay La Thuần một
mũi trúng một tên, giết chết tất cả.
Chương 142: Chiến đấu với Paul lần nữa
Cuối cùng chỉ còn lại ba tên sống sót, một lần nữa lại do Ngao Chấn tra khảo, áp tải
ba tên này ra khỏi cửa, đến sào huyệt tổng bộ của bọn chúng.
Mario ở bên cạnh sớm đã đờ đẫn, trong lòng gã lại càng thêm sợ hãi hơn.
Mọi người lái xe đuổi đến một nông trại ở ngoại thành, bên trong đèn đuốc sáng rực,
người canh giữ ở bên ngoài tuần tra kỹ lưỡng. La Thuần vung tay phóng ra hai
thanh phi đao giết chết tên gác cổng. Bỗng nhiên bên trong sơn trang vang lên tiếng
cảnh báo ‘u u u u’, Lý Thanh Lôi nói: “Bị phát hiện rồi, chúng ta xông vào.”
Lý Thanh Lôi dẫn đầu xông vào cổng, Ngao Chấn lấy làm lạ, nói: “Sao bọn chúng lại
đột nhiên phát cảnh báo chứ? Chúng ta không hề để lộ mà?”
Lý Thanh Lôi làm đầu tàu gương mẫu, sớm đã xông vào bên trong sân, đột nhiên
trên không trung xuất hiện một bóng đen, tên này mặc áo choàng màu đen, chính là
con của chúa trời mà lần trước đã vây đánh La Thuần, Paul.
“Gã lại có thể bay lượn trong không trung!” Ngao Chấn kinh hãi nói: “Không lẽ nào
gã đã đạt đến đại cảnh Phản Hư rồi!” Bọn họ đều từng được nghe La Thuần nhắc
đến, chỉ cần đạt đến đại cảnh Hóa Thần thì đã có thể bay trên ngự kiếm, đạt đến đại
cảnh Phản Hư thì có thể không cần đến kiếm mà vẫn bay được trong gió, ngao du
thiên hạ.
Tên này có thể dừng lại trong không trung, chẳng phải chính là đại cảnh Phản Hư
trong truyền thuyết sao?
La Thuần ngẩng đầu nhìn Paul, lắc đầu nói: “Tên này không phải là người tu hành,
gã ta là người dị năng, có thể dựa vào sức mạnh tinh thần lớn mạnh để nâng mình
lên, mọi người cần phải cẩn thận một chút.”
“Bọn mày lại dám đến địa bàn của tao tìm cái chết?”
Paul từ trên cao nhìn xuống, thản nhiên nhìn mọi người.
Lý Thanh Lôi quát: “Mày hại chết sư nương của tao, vừa hay hôm nay tao sẽ chặt
đầu của mày để báo thù!” Anh ta tung người nhảy lên, nhảy lên cao hơn mười mét
húc vào Paul.
Paul khẽ hất tay, cơ thể của Lý Thanh Lôi bỗng ngừng lại, ngay lập tức bị ngã đập
mạnh xuống đất, khiến mặt đá xanh bị đập thành một cái lỗ lớn.
Trong chớp mắt, Lý Thanh Lôi đã bò dậy, hét lớn một tiếng, lại tiếp tục nhảy lên, lần
này La Thuần cũng ra tay, hàng chục thanh phi đao liên tiếp phóng ra không ngừng,
nhưng khi những phi đao này phóng đến trước mặt Paul thì toàn bộ đều dừng lại, lơ
lửng trong không trung.
Nhưng cũng vào lúc này, Lý Thanh lôi đã xông đến trước mặt Paul, trong chớp mắt
trong không trung truyền đến một tiếng gầm thét, một gã đàn ông cơ bắp cường
tráng hơn cả Lý Thanh Lôi xuất hiện, hai người đâm vào nhau, phát ra tiếng ‘bịch’
lớn, hai người đều bay lùi về phía sau.
Đây vẫn là lần đầu tiên mà Lý Thanh Lôi gặp phải một đối thủ mạnh như vậy, thấy
đối phương cao không kém gì mình, nhưng cơ bắp thì lại vạm vỡ chắc khỏe hơn,
khiến ý chí chiến đấu trong lòng cao vút, hét lớn: “Tiếp tục!”
Trong chớp mắt hai người lại giao đấu với nhau, mọi người thấy tên da thịt rắn chắc
như xe tăng đó lại có thể chiến đấu không phân thắng bại với Lý Thanh Lôi thì trong
lòng đều thầm kinh ngạc, trong lòng nghĩ đám người dị năng này quả nhiên có bản
lĩnh.
Lúc này, xung quanh đã xuất hiện không ít người, Paul cũng từ từ từ đáp từ trên
không trung xuống, được bốn người bảo vệ chặt chẽ ở chính giữa.
Người Đồ Long khẽ động, trong nháy mắt đã biến mất tại chỗ.
Anh ta vốn nghĩ sẽ nhân cơ hội dùng lợi thế nhanh như chớp để chế ngự Paul,
không ngờ rằng bóng người vút quá bên cạnh, đối phương lại có người chặn đường
đi của mình.
“Tốc độ của tên này!”
Đồ Long cảm thấy mình đã gặp được đối thủ, anh ta cảm thấy mình đã đủ nhanh rồi,
không ngờ rằng kẻ địch lại cũng nhanh không kém.
Nhưng năng lực thực chiến của hai bên rõ ràng không phải cùng một đẳng cấp. Đồ
Long phóng người tiến lên trước, vươn tay tóm lấy cổ của đối phương, tên đó tự tin
muốn vung cú đấm chống đỡ, không ngờ rằng chân khí của Đồ Long phóng ra, trực
tiếp đánh nội thương tên kia, hắn ta nôn ra máu và bị hất ra ngoài.
Tai nạn này khiến nhóm người La Thuần đều kinh ngạc, vốn cho rằng tên này không
chỉ tốc độ cực nhanh, hơn nữa còn có năng lực chiến đấu mạnh như vậy, là một
nhân vật độc ác.
Chương 143: Chặt đầu
La Thuần lại ra tay, phóng phi đao ra như mưa rào.
Tốc độ phi đao của anh đã vượt qua cả tốc độ của âm thanh, uy lực mạnh hơn súng
đạn gấp bội lần, nhưng vẫn bị Paul cản lại. Những người khác chính là đang chờ
đợi cơ hội này, Đồ Long lại ra tay xông về phía Paul lần nữa, nhưng dưới sức mạnh
tinh thần chống đỡ dũng mãnh của Paul, hành động của anh ta trở nên vô cùng
chậm chạp.
Đường Hiệp chuẩn bị âm thầm vòng ra phía sau, lại bị một tên có thị lực siêu mạnh
cản lại, hai tên của bên đối phương vây tới, dường như hai tên đó có thể khống chế
kim loại, khiến Đường Hiệp xém chút nữa đến cả thanh kiếm trong tay cũng không
cầm chắc được nữa.
Hai người Ngao Chấn và Lộ Tinh cũng không dễ dàng đi đâu được, những tên địch
còn lại vây chặt lấy bọn họ, khói lửa gươm đao bủa kín trời xông tới, hai người ứng
phó có phần vất vả.
Đột nhiên, có tiếng sấm sét cuồn cuộn trong không trung, không biết từ lúc nào đã tụ
tập thành đám mây đen lớn, bên trong đám mây đen là sấm sét đùng đoàng, khí thế
kinh hoàng.
Một người phụ nữ tóc trắng bước ra, vươn hai tay, toàn bộ sấm sét đều tụ lại trong
tay cô ta.
La Thuần cười nhạt và nói: “Việc này phải cảm ơn cô nhiều rồi!”
Dẫn Lôi Kiến của anh chỉ lên trời, sau khi tiếng sấm sét ‘đùng đoàng’ vang lên, hàng
chục tia chớp tụ lại trên mũi kiếm của anh, phóng xuống theo kiếm và người.
Sấm sét mãnh liệt đánh vào đám người dị năng đang vây đánh Ngao Chấn và Lộ
Tinh, đối phương vội vàng ra tay chống đỡ, Ngao Chấn nhân cơ hội này phản công,
hai chưởng đánh ra, khiến hai tên bị đánh chết ngay tại chỗ.
Lộ Tinh cũng vung múa hai tay, bẻ gãy cổ của ba tên một lúc.
Lúc này, Ngao Chấn nghe thấy tiếng nói chuyện của bốn tên ở bên cạnh gã Paul,
cậu ta vội vàng nói: “Phải bắt mấy tên này lại!”
“Không được để bọn chúng chạy thoát!”
Dẫn Lôi Kiếm trên tay phải của La Thuần không ngừng triệu hồi sấm chớp tấn
công, quả cầu kim loại trên tay trái anh âm thầm xuất hiện trên tay, trong nháy mắt
bao phủ bàn tay, chân khí vận chuyển, một tia laser phóng về phía Paul.
Một tên đứng bên cạnh Paul lập tức dũng cảm đứng ra, trước mặt tên đó sáng lên
một luồng ánh sáng, lại có thể hấp thụ cả tia laser.
Nhưng rõ ràng là tên đó cũng không dễ chịu gì, cơ thể lắc la lắc lư, lùi lại bên cạnh.
Đột nhiên gã Paul khẽ mắng một tiếng, một luồng năng lực tinh thần ngang tàng nổ
ra. La Thuần cảm thấy mình giống như bị rơi xuống vũng bùn vậy, mỗi lần hành
động đều vô cùng trắc trở.
Nhóm người Lý Thanh Lôi càng thấy khó chịu hơn, tốc độ ra tay theo không kịp, chỉ
có đứng im chịu đánh. Lý Thanh Lôi đã bị đối phương đấm cho hơn mười cú, giận
giữ hét một tiếng triệu hồi bộ giáp đen Huyền Vũ, thế này có thể chống đỡ được hơn
phần nào.
Tay trái của La Thuần giơ lên, phóng ra vô số tia laser về phía Paul, uy lực của tia
laser lớn mạnh hơn phi đao rất nhiều. Bốn tên bên cạnh gã xếp thành một hàng,
cùng ra tay chống đỡ, màn ánh sáng cực lớn không ngừng hấp thu những tia laser
mà La Thuần phóng ra để đảm bảo rằng gã Paul ở phía sau có thể khống chế được
toàn bộ tình thế.
La Thuần hét lớn: “Đồ Long, ra tay!”
Trong lúc nói chuyện, hai mắt anh sáng lên ánh sáng vàng kim. Gã Paul lo lắng, nhớ
lại cảnh tượng lần trước, vội vàng tập trung ý niệm ứng phó với ngọn lửa được
phóng ra từ trong mắt La Thuần.
Nhưng lúc này đã muộn, hai ngọn lửa căn bản không bị khống chế, trong nháy mắt
đã thiêu rụi bốn tên chắn trước mặt gã Paul thành tro. Paul nhanh như bay tản ra
phía sau, con dao găm trong tay đâm vào trong tim của gã.
Nhóm người La Thuần bị hạn chế cuối cùng cũng lấy lại được tự do. Lý Thanh Lôi
hét lớn một tiếng, tóm chặt lấy tên da thịt rắn chắc như xe tăng kia, điên cuồng đập
loạn xạ xuống đất.
La Thuần ở trong không trung thì tay trái phóng tia laser, tay phải có sấm chớp,
trong chớp mắt đã đánh vang một tiếng ‘oành’ lớn thấu trời vào khoảng đất trống
trước mặt trang viên.
Tất cả những kẻ dị năng đều bị giết chết, gã Paul cũng bị đâm xuyên tâm.
Đồ Long vén áo choàng của gã ra, dùng con dao trong tay chém xuống, chặt đứt
đầu của gã, treo trên khung cửa của trang viên.
Chương 144: Một trăm linh tám thanh phi
đao
Nhóm người Lý Thanh Lôi lặng lẽ nhìn cái đầu người kia, nhớ lại tình cảnh Diệp
Băng Dung bị lời nguyển rủa của Satan đánh trúng vào ngày hôm đó mà trong lòng
họ đau buồn, thất vọng.
La Thuần khẽ thở dài một cái, vẫy tay nói: “Vào trong căn phòng dưới đất xem thử.”
Khi nãy anh đã dùng đôi mắt xuyên thấu nhìn qua, bên dưới của cả sơn trang ẩn
giấu một căn phòng dưới đất cực lớn, bên trong căn phòng này giam giữ không ít
người.
Lý Thanh Lôi dẫn người tiến vào cứu thoát mấy chục người ở trong căn phòng dưới
đất ra hết. Lộ Tinh đảo mắt một lượt nhìn những người trong đám người đó thì phát
hiện ra bố mình, thấy quần áo ông ta rách rưới, sắc mặt tiều tụy, hốc hác khiến cô ta
mềm lòng, bước lên hỏi: “Bố không sao chứ.”
Lộ Chiến Phong thấy đây là Lộ Tinh, kích động nói: “Tiểu Tinh, con đến rồi, cuối
cùng thì con cũng đến rồi, đáng sợ quá!”
Người đàn ông hơn bốn mươi tuổi này lại ôm lấy Lộ Tinh khóc nức nở khiến những
người khác nhớ lại những điều đã trải qua trong mấy ngày qua, đều không kìm nổi
nước mắt chảy ra, lần lượt bày tỏ sự cảm ơn với nhóm người La Thuần.
Ngao Chấn hỏi tỉ mỉ, kỹ càng mới biết, hóa ra những người này đều bị bắt đến đây
làm thực nghiệm, cả ngày phải nếm trải sự tấn công của tia điện và các loại cực
hình đau đớn, thê thảm. Lý do bọn họ bị bắt là nghe nói vì người địa phương rất
căm thù người Hoa, thế nên mới chuyên môn đi bắt người Hoa về làm thực nghiệm.
La Thuần bảo Lý Thanh Lôi phát cho mỗi người bọn họ một ít tiền, đồng thời hộ tống
bọn họ đến sân bay, đặt vé máy bay và cùng về nước.
Sau khi mọi người rời khỏi đó được hai tiếng đồng hồ, phía cảnh sát địa phương
mới phát hiện ra tình hình thảm khốc của sơn trang. Vụ án lớn kinh thiên động địa
này rất nhanh thì đã lên báo, bị phía chính phủ địa phương chỉ trách là phía chính
phủ Hoa Hạ âm thầm dở trò, nhưng lại không có chứng cứ, thế nên chuyện này chỉ
có thể bỏ mặc.
Sau khi nhóm người La Thuần xuống máy bay thì trực tiếp về Long Sơn chỉnh đốn,
những người được cứu về thì do nhân viên liên quan có chuyên môn đi tra hỏi.
Sau khi về đến đại trận Long Sơn, La Thuần đi thẳng vào phòng luyện vũ khí, muốn
nhanh chóng luyện ra phi đao cường lực thuộc về mình, có thể đủ để không có gì
kiên cố mà không phá được, không có vật gì mà không đâm vỡ được, dù có gặp
phải đối thủ giống như gã Paul thì cũng phải khiến đối phương đến cả thời gian để
phản ứng cũng không có, giết ngay tại chỗ.
Anh lấy miếng kim loại lần trước luyện vũ khí còn thừa đem ra ngoài, cộng thêm
thanh kiếm ngắn lấy được từ tay của Hồ Thánh, hai thứ đồ này cộng lại thì vật liệu
cũng khá nhiều rồi.
Ngay sau đó, anh móc ra quyển sách cổ lấy được từ tay Shani ra xem, đặc biệt
nghiên cứu phù trận Phong hệ một chút, bởi vì tốc độ của phi đao nhất định phải
nhanh, thế nên phù trận Phong hệ là phù trận chính, nhưng đồng thời vẫn cần phối
hợp với phù trận Kim hệ để cho nó càng thêm sắc bén, phù trận Mộc hệ để cho nó
có thể có tính dẻo.
Có thể nói mỗi loại pháp khí đều cần phải phối hợp với loại phù trận có thuộc tính
khác nhau, mới khiến nó phát huy được tác dụng lớn mạnh hơn nữa. Nhưng phối
hợp phù trận như thế nào thì thầy luyện vũ khí phải học hỏi lâu dài và kĩ càng mới
có thể tìm tòi ra được.
Trước tiên La Thuần đã dành thời gian hơn một tháng để nghiên cứu phù trận, sau
khi phương án được quyết định xong xuôi mới bắt đầu bật lò luyện vũ khí, ném
miếng kim loại và thanh đoản kiếm đó vào trong, dùng thời gian một ngày để nung
nó thành nước sắt, sau đó đổ đều vào trong khuôn, tổng cộng đúc được 108 thanh
phi đao phôi thô.
Tiếp theo đó là do Lý Thanh Lôi và Ngao Chấn giúp đỡ, đem 108 thanh phi đao này
đập và mài thành hình, dù không khắc phù trận lên nhưng trình độ sắc bén của nó
vẫn cứ đủ để cắt đứt bất cứ kim loại nào trên thế giới.
La Thuần nhốt mình trong phòng, trước mặt anh bày 108 thanh phi đao sơn đầy
màu đen.
Phi đao nhẹ và mảnh, xem có vẻ không có lưỡi sắc, nhưng khẽ cứa một cái thì có
thể cắt đứt được cái bàn đá cẩm thạch.
Mỗi thanh phi đao đều là bảo bối.
Chỗ ngón tay sâu của La Thuần đặt lên phi đao, đầu ngón tay sáng lên ánh sàng
vàng kim nhạt, bắt đầu khắc phù trận lên phi đao.
Sau ba ngày ba đêm!
Cuối cùng La Thuần cũng đã khắc xong phù trận lên thanh phi đao đầu tiên.
Chương 145: Cảm ứng phù trận
Bởi vì phù trận La Thuần học được từ sách cổ rất phức tạp, mỗi phù trận đều cần
rất nhiều thời gian, tổng hợp lại chẳng khác gì một công trình lớn, ba ngày ba đêm
cũng chẳng khoa trương chút nào.
La Thuần yêu thích nhìn thanh phi đao trên tay, mở cuốn sách cổ kia ra, bỗng nhiên
phát hiện một cái phù trận cực kỳ phức tạp ở trang cuối cùng. Có thể nói đây là cái
phù trận phức tạp nhất anh từng thấy, đến nỗi là thuộc tính gì thì anh cũng không
cảm nhận được.
"Hơi kỳ quái." La Thuần suy nghĩ một lúc, quyết định thử khắc cái phù trận này ra
xem thử thế nào.
Lần này anh mất vừa tròn hai ngày, rốt cuộc cũng khắc xong phù trận. Nhưng
khoảnh khắc hoàn thành, phi đao bỗng sáng lên ánh sáng vàng nhàn nhạt, La
Thuần như cảm thấy giữa mình và nó có một loại liên kết bí ẩn.
"Thử xem uy lực thế nào!"
Anh đứng ở cửa phòng luyện vũ khí, ném phi đao ra ngoài, phi đao màu đen biến
mất trong chớp mắt, tốc độ nhanh hơn trước gấp mấy lần.
Phi đao xuyên thủng bức tường dày, cho đến khi đâm vào đại trận vòng phòng hộ
mới bị bắn ngược trở lại, lực lượng rất mạnh giống như là tia laser, vụt vụt bắn
thủng rất nhiều chướng ngại vật, sau đó lực lượng mới dần tiêu hao hết, rơi vào
trong núi đá.
La Thuần vẫn có thể cảm nhận được mối liên kết bí ẩn kia, anh vươn tay cảm ứng
một lúc lâu, phi đao mới lắc lư chậm chạp trở lại trên tay anh.
Cái phù trận này lại có cả tác dụng này! La Thuần vô cùng vui mừng, đây quả thực
là niềm vui ngoài ý muốn, anh còn lo rằng mình phóng phi đao ra sẽ không tìm lại
được. Bây giờ xem ra, thanh phi đao thứ một trăm lẻ tám này sẽ trở thành vũ khí đi
cùng anh trong khoảng thời gian rất dài.
Nếu tương lai có thể tìm được Khí Linh, tế luyện phi đao thành linh khí, đến lúc đó
sẽ hoàn toàn cảm ứng được phi đao, gần như có thể khống chế phương hướng và
quỹ tích trên không trung của phi đao, làm cho kẻ địch khó mà phòng bị!
Kế tiếp La Thuần bỏ ra vài chục ngày, khắc được tất cả chín thanh phi đao, số còn
lại anh bỏ hết vào trong hồ lô Tử Kim, sau này có thời gian lại khắc phù trận tiếp.
Ra khỏi phòng, cả đại trận Long Sơn tràn ngập khí trời, hít sâu một hơi có thể khiến
người ta sảng khoái tinh thần. La Thuần dõi mắt nhìn, thấy phía dưới hồ nước có
một con thuồng luồng đen ngoi lên, Tiểu Hắc đang chơi đùa với đám Ngao Chấn ở
trên mặt hồ, xem ra đã rất thân thuộc với mọi người.
Đột nhiên Tiểu Hắc bay lên trời, uốn lượn hai vòng trên không trung, sau đó cuộn lại
thành quả cầu, rơi tõm xuống nước. Nó liên tục xoay tròn, tạo ra một xoáy nước
khổng lồ.
La Thuần như nhận thấy được điều gì, đột nhiên anh cảm giác khí luân ở vị trí đan
điền của mình cũng xoay tròn, hơn nữa còn càng xoay càng nhanh.
Sắp đột phá rồi!
Anh lập tức ngồi xuống, chân khí toàn thân tuần hoàn không ngừng nghỉ, trên đầu
liên tục hấp thu linh khí đại trận Long Sơn, dần dà tạo thành vòng xoáy khí lưu màu
trắng.
Khí luân trong cơ thể cũng chuyển động càng ngày càng nhanh, điên cuồng hấp thu
linh khí ở bên ngoài, tiến hành nén một cách liền mạch, càng lúc càng cần nhiều linh
khí. Xoáy nước màu trắng trên đầu đã lớn bằng cái bánh xe, toàn bộ linh khí ở cả
đại trận Long Sơn đều tụ tập về phía đỉnh đầu của anh, thậm chí còn xen lẫn tiếng
gió vù vù.
"Sư phụ sắp đột phá rồi!"
Đám người Ngao Chấn ở phía dưới phát hiện động tĩnh, Lộ Tinh tung người bật
nhảy, đạp vách đá nhanh chóng đi lên, lớn tiếng nói: "Nhanh tới hộ pháp, không thể
để cho bất cứ ai tới gần."
Bốn đồ đệ canh giữ ở bên người La Thuần, mặc dù nơi này không có nguy hiểm gì,
nhưng vẫn phải đề phòng tình huống bất ngờ. Nếu bị quấy nhiễu trong lúc đột phá,
sẽ rất dễ thất bại, mà một khi thất bại, thì cả đời đều sẽ dừng ở cảnh giới này, khó
tăng tiến thêm được.
Lúc này vòng xoáy khí lưu màu trắng trên đầu La Thuần không ngừng lớn mạnh, đã
mở rộng ra phạm vi mười mét, may mà trong đại trận Long Sơn tràn trề linh khí, đủ
để liên tục cung ứng. Nhưng hai tiếng sau, xoáy nước màu trắng đã mở rộng hơn
trăm mét, gần như bao phủ cả đỉnh núi. Lý Thanh Lôi sợ hãi nói: "Còn tiếp tục thế
này, đại trận Long Sơn sẽ không đủ linh khí để tiêu hao nữa mất!"
Ngao Chấn đứng dậy bảo: "Vậy phải lập tức bố trí trận Tụ Linh, tiểu sư muội để ý sư
phụ, còn hai người mau đi theo tôi."
Ba người lấy tất cả nguyên liệu trong đại trận Long Sơn ra, cho Ngao Chấn bố trí.
Cậu ta sử dụng linh thạch và giáp vàng bày ra một cái trận Tụ Linh nhỏ ở bên cạnh
La Thuần. Trong phút chốc toàn bộ linh khí trong sơn cốc đều bị trận Tụ Linh hấp
thu, thậm chí trong không khí còn xuất hiện linh dịch do linh khí ngưng tụ thành,
vòng xoáy khí màu trắng trên đỉnh đầu La Thuần cũng dần thu nhỏ lại, nhưng trông
nó chân thật hơn hẳn lúc trước, linh khí cũng càng thêm tràn trề.
Ngao Chấn tặc lưỡi hít hà: "Đây chính là cảnh giới Ngưng Đan ư? Không ngờ cần
nhiều linh khí như thế mới có thể đột phá."
Lúc này luồng khí xoáy trong cơ thể La Thuần không ngừng hấp thu và nén lại,
giống như vĩnh viễn không có hồi kết. Cũng không biết qua bao lâu, luồng khí xoáy
trong cơ thể bỗng hơi rung động, ngay sau đó chân khí toàn thân cũng bị hấp thu
hết chỉ trong tích tắc. Ngay cả xoáy nước màu trắng trên đầu La Thuần cũng bị hút
sạch, trận Tụ Linh không kịp bổ sung, trong khoảnh khắc lại xuất hiện trạng thái
chân không.
Ngao Chấn vội đứng lên, trợn mắt bỏ thêm hai khối linh tinh vào trong trận Tụ Linh.
Trong cả đại trận Long Sơn toàn là tiếng gió thét gào, tất cả linh khí như bão táp thổi
quét tới. Toàn bộ trận Tụ Linh bị La Thuần hấp thu vào trong cơ thể. Hiện tại đã rơi
vào tình huống cung không đủ cầu.
Lộ Tinh khiếp sợ hỏi: "Còn chưa đột phá à?"
Sắc mặt Ngao Chấn rất nghiêm trọng, nói: "Nếu tình huống cứ tiếp tục như thế này,
đại trận Long Sơn sẽ bị nuốt hết, hỏng hết hoàn toàn. Đến lúc đó nếu sư phụ vẫn
chưa đột phá, sợ rằng..."
Đúng lúc này, La Thuần đột nhiên mở mắt, há mồm khẽ hút, tất cả linh khí trong đại
trận đều bị anh hút vào miệng, rốt cuộc khí luân trong cơ thể cũng ngưng tụ thành
hình đan.
Cảnh giới Ngưng Đan, đột phá thành công!
Trận Tụ Linh vang lên tiếng răng rắc, linh thạch vỡ tan tành, toàn bộ đại trận Long
Sơn cũng hỏng hết hoàn toàn, không còn một chút linh khí nào.
La Thuần đứng lên, đánh ra một quyền, dưới chân núi truyền đến một tiếng ầm
vang, một tảng đá lớn như một căn nhà bị quyền phong đập thành phấn vụn, trên
mặt đất còn xuất hiện cả một cái hố sâu hoắm hình nắm đấm, như là bị sao chổi rơi
xuống.
Bốn đồ đệ nhìn đến sững người, lòng đầy chấn động, đều tự hỏi đây chính là thực
lực của cảnh giới Ngưng Đan sao? Quả thực quá mạnh mẽ!
La Thuần thở dài một hơi: "Đạt tới cảnh giới Ngưng Đan, trên trái đất này ngoài vũ
khí hạt nhân ra, tôi không sợ gì hết."
Cảnh giới Ngưng Đan đã là đại giới Luyện Khí đỉnh cao, kế tiếp anh muốn đột phá
tới đại giới Hóa Thần. Chỉ cần có thể vào đại giới Hóa Thần, ngay cả vũ khí hạt
nhân anh cũng đỡ được. Đến lúc đó trên Trái Đất sẽ không còn bất kỳ thế lực gì có
thể uy hiếp được anh.
"Chúc mừng sư phụ!" Bốn đồ đệ đều cực kỳ vui mừng, tràn ngập sùng bái nhìn La
Thuần.
La Thuần mỉm cười đáp: "Tương lai mọi người cũng sẽ đi tới bước này, không cần
hâm mộ, chỉ cần cố gắng, sớm ngày đột phá."
"Vâng!"
Bốn người cùng hô to, chỉ hận không thể lập tức đi bế quan ngay bây giờ.
Đồ Long ra khỏi cung điện, buồn bực hỏi: "Có chuyện gì vậy? Sao đột nhiên linh khí
biến mất hết rồi?"
Lý Thanh Lôi cười ha ha đáp: "Sư phụ chúng ta mới vừa đột phá, trực tiếp hút sạch
Long Sơn, lợi hại không?"
Vừa dứt lời, đằng xa có một bóng người vội vã chạy tới, hét ầm lên: "Không xong,
có người đánh vào rồi!"
Chương 146: Có người đánh vào rồi
Người đến là đồ đệ nòng cốt của hội võ thuật Tinh Hà, người này vừa chạy vừa đầy
vẻ hoảng loạn nói: “Bên ngoài có một người thanh niên xông vào, gào thét muốn
giết hết chúng ta, đã có vài sư huynh bỏ mạng dưới tay hắn rồi.”
Lý Thanh Lôi tức giận đáp: “Để tôi đi xem sao, kẻ nào mà to gan lớn mật vậy!”
Lý Thanh Lôi nổi giận xông ra ngoài với đồ đệ đó, La Thuần ra hiệu cho bốn người
khác nói: “Chúng ta cũng ra đó xem sao!”
Mấy người họ lần lượt đi ra khỏi đại trận, từ xa đã trông thấy trước đại điện có tiếng
nổ vang, một ánh sáng màu vàng lóe lên, hàng loạt tòa cung điện bị kéo sập. Rất
nhiều người đang kêu khóc chạy từ trong điện ra, trên người đều là vết máu.
“Dừng tay!”
Lý Thanh Lôi nổi giận, tung người lên, đâm vào bóng người màu trắng ở trên không
trung. Hai người lập tức giao đấu, Lý Thanh Lôi bị đánh bay ra ngoài như đạn pháo,
xô đổ vô số bức tường của các căn phòng.
Ngao Chấn kinh ngạc nói: “Kẻ nào vậy?”
Từ xa, La Thuần nhìn thấy có một người thanh niên mặc áo trắng đang đứng trên
mái nhà. Hắn có vẻ kiêu ngạo, liếc nhìn mọi người ở phía dưới nói: “Tên Lôi Thần
chó má đã giết chết tam sư huynh của tao đâu, mau thò mặt ra đây chịu chết!”
“Ngông cuồng!”
Ngao Chấn xông lên, năm luồng chân khí lượn quanh cơ thể, cậu ta đẩy hai tay ra
như rời núi lấp biển. Người thanh niên áo trắng đó tùy ý vung tay, toàn thân Ngao
Chấn chấn động mãnh liệt, cậu ta loạng choạng lùi lại mười mấy bước, hộc ra một
ngụm máu nhỏ.
Người thanh niên áo trắng lắc đầu nói: “Mày quá yếu, không phải người đã giết tam
sư huynh của tao. Thằng khốn tên là Lôi Thần đâu, mau thò cái mặt ra đây. Tao cho
mày mười giây, thêm một giây, tao sẽ giết một người!”
Nói rồi, hắn tùy ý chỉ tay, chỉ phong bén nhọn bắn về phía đầu của một đứa nhóc
khoảng mười ba, mười bốn tuổi.
Đứa nhóc đó đang chạy trốn, không hề cảm nhận được sự uy hiếp ở sau đầu mình.
Người có thực lực như tên thanh niên áo trắng, tùy ý chỉ một cái đã có uy lực mạnh
hơn đạn súng, nếu bị bắn trúng thì chết là cái chắc.
Mọi người xung quanh đều sợ đến nín thở, vào thời khắc quan trọng, một tia sáng
màu đen lóe lên, trừ khử chỉ phong đó.
Cây phi đao màu đen đâm xuyên qua bức tường dày, ngay sau đó bay ngược trở lại
tay của La Thuần.
“Là mày?”
Người thanh niên áo trắng nhìn sang La Thuần, đột nhiên hắn rút một cái roi mềm
màu đỏ chói từ hông ra, cái roi rung lên vù vù hệt như có linh tính.
La Thuần cau mày nói: “Linh khí? Cậu là người của Tần Lĩnh Thần Cung?”
“Đúng!” Người thanh niên áo trắng vung cái roi lên nói: “Tao chính là Bạch Lộc Lâm
của Tần Lĩnh Thần Cung, Dịch Thiên Hành là tam sư huynh của tao. Mày giết ông
ấy, tao sẽ bắt cả nhà mày phải đền mạng. Tất cả những ai có mặt ở đây hôm nay
đều phải chết!”
La Thuần mỉm cười hờ hững nói: “Tần Lĩnh Thần Cung phái loại gà mơ như cậu đến
à, hết người rồi sao?”
Bạch Lộc Lâm bật cười điên cuồng đáp: “Lát nữa mày sẽ không còn nghĩ như vậy
nữa đâu, một đám dân đen ngu ngốc thì sao biết được sự thần thông quảng đại của
Tần Lĩnh Thần Cung tao chứ, chịu chết đi!”
Cái roi mềm trong tay hắn chợt vung ra, cuốn lấy cổ La Thuần như con rắn độc.
Trên chiếc roi mềm này có gai, nếu thật sự bị cuốn trúng, chắc đến đầu cũng bị cứa
đứt. La Thuần làm như không thấy, bắn hai cây phi đao màu đen ra, một cái nhằm
vào cổ, một cái nhắm vào cổ tay hắn.
Phi đao của anh bây giờ đã hơn hẳn các cây phi đao bình thường lúc trước, sau khi
khắc phù trận lên, tốc độ của chúng đã nhanh lên gấp mấy lần. Dường như chỉ trong
phút chốc, chúng đã bay đến trước mặt Bạch Lộc Lâm, khiến hắn không có cơ hội
để phản ứng.
Bạch Lộc Lâm thật sự không ngờ trên đời lại có cây phi đao nhanh đến vậy, hắn sợ
đến mức nghiêng người sang một bên. Cây phi đao bắn xượt qua cổ hắn, nhưng
cây phi đao còn lại thì đã cứa trúng cổ tay hắn, xoẹt một tiếng rạch nát quần áo,
nhưng chưa tổn thương đến da thịt.
Bạch Lộc Lâm thầm thở phào một hơi nói: “May mà lúc đi, tao đã mặc giáp Bạch
Long.” Hắn nhìn La Thuần, lạnh giọng nói: “Mày có thể đánh tao bị thương cũng coi
như có chút bản lĩnh, xem đây!”
Lần này, hắn đã có sự chuẩn bị. Hắn múa chiếc roi mềm như một tấm lưới lớn, La
Thuần bắn hai cây phi đao tới, nhưng đều bị đối phương chặn lại.
“Để tao xem mày còn có tài năng gì nữa!”
Bạch Lộc Lâm quất chiếc roi từ trên cao xuống, bấy giờ La Thuần mới kinh hãi phát
hiện mình đã rơi vào vòng vây từ chiếc roi của đối phương, anh muốn chạy thì cũng
đã muộn.
“Chết đi!”
Chiếc roi mềm lập tức siết chặt, vào lúc nguy cấp, La Thuần triệu hồi long giáp, toàn
thân anh được bao phủ bởi chiếc áo giáp màu đen. Sau khi quấn lấy người anh,
chiếc roi mềm lập tức siết chặt, bên trên có tia lửa văng tung tóe, La Thuần cảm
thấy chiếc roi này cực kỳ mềm, nhưng anh không thể thoát ra được.
Bạch Lộc lâm cười ha ha nói: “Mày sẽ là người chết đầu tiên!”
Trên tay hắn xuất hiện thêm một thanh kiếm, hắn chém về phía cổ La Thuần.
Đột nhiên, sau lưng Bạch Lộc Lâm xuất hiện một giọng nói như của ma quỷ, thân
kiếm thon dài lặng lẽ đâm vào lưng hắn.
Lông măng trên toàn thân Bạch Lộc Lâm dựng lên, hắn lập tức quay người, chém
một kiếm ra, hai mũi kiếm giao nhau, phát ra một tiếng cheng lớn. Đường Hiệp hộc
máu lùi lại, được Đồ Long chạy từ phía sau lên đỡ được, đặt cậu ta sang một bên.
Bạch Lộc Lâm hừ lạnh nói: “Lát nữa tao sẽ xử lý chúng mày.”
Hắn quay lại tiếp tục đâm kiếm vào La Thuần, thoáng cái Đồ Long đã xuất hiện sau
lưng Bạch Lộc Lâm, anh ta vung con dao găm lên cắm vào cổ hắn. Bạch Lộc Lâm
ngoảnh lại đánh trả, nhưng bóng dáng của Đồ Long đã biến mất, anh ta lại xuất hiện
trước mặt và đâm con dao găm vào tim hắn.
Bạch Lộc Lâm thầm thấy kinh ngạc, nghĩ sao người này lại có tốc độ nhanh đến vậy.
Hắn lập tức dùng hết mọi bản lĩnh của mình, liên tục tung ra ba quyền, hai quyền
tung lên phía trước đều đánh vào không khí, nhưng quyền thứ ba đã đánh trúng Đồ
Long.
Xét về tốc độ, Đồ Long hơn hắn một bậc, nhưng thực lực thì thua hắn. Đồ Long đã
bị đánh gãy tay phải, nhanh chóng bỏ chạy.
“Không chịu nổi một đòn!” Bạch Lộc Lâm bật cười ha ha, ngoảnh lại nhìn thì thấy La
Thuần đã thoát khỏi chiếc roi mềm, hắn hầm hừ cười nói: “Bộ áo giáp trên người
mày được đấy, hèn gì tam sư huynh đòi lấy cho bằng được. Nếu huynh ấy đã chết,
thì để tao giúp huynh ấy thực hiện nguyện vọng này!”
Hắn lại vung chiếc roi mềm lên, bao phủ lấy toàn bộ không gian bên cạnh La Thuần,
khiến anh không còn đường trốn chạy.
La Thuần biết chiếc roi mềm của hắn là một món vũ khí lợi hại, nếu anh không phá
hỏng, chắc hôm nay sẽ không thể thắng hắn được. Trông thấy chiếc roi mềm lại
vung tới, đôi mắt anh lóe lên tia sáng màu vàng, hai ngọn lửa phun ra, đốt cháy
chiếc roi đang bay tới.
“Được đấy!”
Bạch Lộc Lâm kêu lên kinh ngạc, sau đó quay người bỏ chạy, nhưng La Thuần đã
nhanh chóng bắn chín cây phi đao màu đen ra, chặn đứng mọi lối thoát của hắn.
Bạch Lộc Lâm quay lại vung kiếm lên đỡ, một loạt tiếng cheng cheng cheng vang
lên. Chín cây phi đao của La Thuần đều bị đánh bay, nhưng thanh kiếm của Bạch
Lộc Lâm vẫn còn nguyên vẹn, xem ra nó cũng là một món vũ khí lợi hại.
Đúng lúc này, Lý Thanh Lôi chợt xông tới, đâm mạnh vào người Bạch Lộc Lâm.
Thoáng cái, chín cây phi đao đã quay lại tay của của La Thuần, anh tiếp tục bắn ra,
Bạch Lộc Lâm bị Lý Thanh Lôi đâm vào người nên đứng không vững, hắn miễn
cưỡng né được bảy cây phi đao, hai cây còn lại đã đâm vào lưng hắn.
Cây phi đao màu đen có thể làm tách vàng nứt đá, nhưng chỉ cắm được nửa tấc vào
lưng Bạch Lộc Lâm, hắn tức giận gào lên: “Mày dám làm tao bị thương,chết đi!”
Bỗng nhiên, toàn thân hắn có ánh sáng trắng bắn ra, khí thế chợt tăng vọt lên gấp
bội, hai cây phi đao vèo một tiếng đã bị bắn bay ra ngoài.
Chương 147: Bí pháp
Tất cả những người có mặt đều cảm nhận được rõ ràng chỉ trong nháy mắt, thực
lực của hắn ta tăng lên gấp mấy lần, hiển nhiên hắn đã dùng bí pháp nào đó.
Lúc này, Lưu Kim Đỉnh và Hình Hoài dẫn theo mấy trăm đệ tử của hội võ thuật Tinh
Hà trang bị giáp vàng đuổi đến nơi. Nhóm của Lý Thanh Lôi cũng lấy áo giáp ra,
theo phía sau La Thuần, sẵn sàng đánh một trận sống mái bất cứ lúc nào.
La Thuần nghiêm mặt: “Tất cả cẩn thận, bảo vệ bản thân, bí pháp của hắn không
thể duy trì quá lâu, hãy kéo dài thời gian.”
Bạch Lộc Lâm cười ha ha: “Mày nói không sai, bí pháp của tao chỉ có thể duy trì
được mười phút, nhưng như vậy cũng đủ để giết sạch bọn mày!”
Trường kiếm trong tay chém xuống, một đường kiếm khí mãnh liệt xuyên qua không
trung chém đống đổ nát thành hai nửa, tạo thành khe nứt sâu hơn mấy trượng.
“Tất cả vào đại trận!”
La Thuần vừa ra lệnh, Lưu Kim Đỉnh lập tức dẫn người chạy vào trong đại trận Long
Sơn. La Thuần tung người nhảy vọt lên, Dẫn Lôi Kiếm trên tay chỉ thẳng lên trời.
Bầu trời vốn xanh trong bỗng nhiên truyền đến tiếng sấm ầm ầm, nháy mắt ở nơi
chân trời đã hội tụ một mảng lớn mây đen ùn ùn kéo sang.
Sau khi bước vào cảnh giới Ngưng Đan, thực lực của La Thuần đã có sự tăng vọt
về chất, lần này dùng toàn lực ra tay có thể gọi là thanh to thế lớn. Cả bầu trời
dường như đều bị mây đen che phủ, toàn bộ Tề Châu như đều bị nhấn chìm trong
mây đen.
Nhiều người dân thành phố nhìn thấy hiện tượng kì lạ này đều lấy điện thoại ra chụp
ảnh. Dù sao thì cảnh tượng như thế này thật sự hiếm thấy, ngay cả đài khí tượng
cũng đưa tin khẩn, báo động vàng.
Long Sơn, nơi La Thuần đang đứng vô cùng đáng sợ. Trên đỉnh đầu, từng đám mây
lớn không ngừng quay cuồng, mơ hồ hiện lên màu tím đen. Trong đó tiếng sấm
cuồn cuộn, tiếng ầm ầm giống như bom nổ vang lên không ngừng.
Đương nhiên Bạch Lộc Lâm cũng phát giác được uy lực trong đó, không dám buông
lỏng, hắn đột ngột vung kiếm xông tới La Thuần, phẫn nộ hét lớn: “Chết đi cho tao!”
La Thuần nhảy vọt lên, nháy mắt Dẫn Lôi Kiếm trong tay dẫn xuống hàng vạn tia sét
trên đỉnh đầu, mạnh mẽ giáng về phía Bạch Lộc Lâm.
Ngàn vạn tia sét ầm ầm đánh xuống, tựa hồ phía ngoài đại trận Long Sơn đều bị
sấm sét đánh thành phế tích. Nhưng sau khi sấm sét qua đi, Bạch Lộc Lâm vẫn
không tổn hại gì, chỉ có áo quần trên người là bị cháy sém, lộ ra áo giáp màu trắng
trên người.
“Lôi Thần cũng chỉ vậy thôi!” Bạch Lộc Lâm lại xông qua lần nữa, có kiếm khí giống
như thực thể bổ xuống đầu, La Thuần không dám đón đỡ. Thấy mọi người ở phía
sau đều đã vào trong đại trận Long Sơn, anh dừng lại, hai mắt tiếp tục phun lửa.
Bạch Lộc Lâm bị đánh quá đột ngột không kịp đề phòng, vội vàng lấy tay bảo vệ
mặt, nhưng thân mình bị ngọn lửa mãnh liệt thiêu đốt, đến giáp Bạch Long cũng bị
nóng chảy. Hắn kêu thảm một tiếng, đưa tay kéo giáp Bạch Long đã bị đốt thành sắt
vụn xuống, đầu bù tóc rối, cực kì chật vật.
La Thuần thầm than đáng tiếc, nếu ngọn lửa của mình có thể duy trì thêm một lúc,
Bạch Lộc Lâm chắc chắn sẽ toi mạng.
Thời cơ không thể để mất, anh xoay người chạy thẳng vào trong đại trận Long Sơn.
Cho dù là thực lực vừa mới đột phá đến cảnh giới Ngưng Đan của anh cũng không
phải đối thủ của đối phương, chứng tỏ Bạch Lộc Lâm đã là nhân vật lợi hại cảnh
giới Ngưng Đan đỉnh cao, từ đó có thể thấy Tần Lĩnh Thần Cung quả nhiên không
dễ dây vào.
Sau khi La Thuần chạy vào đại trận, Ngao Chấn lập tức đóng kín lối vào. Bên ngoài
truyền đến tiếng hét giận dữ của Bạch Lộc Lâm: “Bọn mày mau ra đây chịu chết đi!”
Bên ngoài đại trận nổ ầm một tiếng thật lớn, dường như cả ngọn núi đều đang rung
chuyển.
Sắc mặt Lộ Tinh trắng bệch: “Sao đột nhiên thực lực của tên này lại tăng lên nhiều
vậy?”
La Thuần nói: “Chắc chắn là đã dùng bí pháp sư môn gì đó. Tên đệ tử của Tần Lĩnh
Thần Cung, Bạch Lộc Lâm này đã lợi hại đến vậy, người đứng sau lưng hắn chắc
chắn sẽ còn lợi hại hơn. Chúng ta đều không phải đối thủ, cứ tránh đi mươi phút rồi
tính sau vậy.”
Bên ngoài không ngừng truyền đến tiếng đánh phá, Ngao Chấn lo lắng, lên tiếng
hỏi: “Sư phụ, chúng ta có cần đề nghị bên quân đội giúp đỡ không?”
“Không cần.” Chưa đến lúc cùng đường, La Thuần không muốn đánh động đến
quân đội. Nếu ngay cả chút chuyện nhỏ này mà anh cũng không giải quyết được,
tương lai e là sẽ không có vốn liếng để đối phó với Tần Lĩnh Thần Cung.
Bên ngoài không ngừng truyền đến tiếng đánh phá, vô số linh thạch trong đại trận
nối tiếp nhau vỡ vụn. Mười phút sau, bên ngoài vang lên một tiếng rầm thật lớn,
màn sáng trên không trung biến mất, Bạch Lộc Lâm phá trận xông vào, cất tiếng
cười lớn: “Không ngờ đến đúng không, tao lừa bọn mày thôi, bí pháp này có thể duy
trì được hai mươi phút. Ha ha, chịu chết đi!”
La Thuần hơi biến sắc, phất tay nói: “Rút về sau!”
Anh tung người nhảy xuống hồ nước bên dưới, gọi lớn: “Tiểu Hắc!”
Mặt hồ đột nhiên sôi sục, Tiểu Hắc từ mặt nước phóng vọt lên không trung, vừa
khéo đón lấy La Thuần nhảy từ phía trên xuống.
Trải qua khoảng thời gian tĩnh dưỡng này, mỗi ngày Tiểu Hắc được cho ăn số lượng
lớn tôm cá, lại thêm linh khí dồi dào trong đại trận, nó đã điều dưỡng lại từ lâu, cơ
thể càng thêm cứng cáp mạnh mẽ.
Thân thuồng luồng to lớn nâng La Thuần xông về phía Bạch Lộc Lâm nhanh như
chớp. Bạch Lộc Lâm hiển nhiên không ngờ trên thế giới này thật sự có thuồng luồng
tồn tại, hắn hơi biến sắc, hai tay cầm kiếm chém xuống một nhát, xoay người bỏ
chạy.
Tiểu Hắc linh hoạt tránh né đòn tấn công của đối phương, duỗi mình một cái lại tiếp
tục đuổi theo.
Bạch Lộc Lâm thấy thuồng luồng đen đuổi đến trong chớp mắt, sợ đến mức mất hồn
mất vía, lại tiếp tục xoay người chém ra một kiếm. Thế nhưng phi đao trong tay La
Thuần đã được chuẩn bị sẵn, chín thanh phi đao bắn ra, ép Bạch Lộc Lâm không
thể không dừng lại ứng phó.
Ngay khi hắn dừng lại ứng phó, Tiểu Hắc đã vọt người tới, há miệng ngoạm về phía
hắn.
Bạch Lộc Lâm quơ kiếm gạt phi đao ra, thét lên một tiếng lại chém về phía Tiểu Hắc.
Kiếm khí của hắn thực sự quá mãnh liệt, Tiểu Hắc cũng không dám miễn cưỡng cắn
nuốt, chỉ có thể nghiêng đầu tránh đi, xoay vòng vòng với hắn. Bạch Lộc Lâm bình
tĩnh được một chút, lập tức vồ ngược lại, kiếm khí trong tay chém ngang chém dọc,
khiến một người một thuồng luồng không ngừng tránh né.
Hắn đã hoàn toàn bình tâm lại, cười lớn: “Bọn mày chết chắc rồi!”
Sau đó, hắn lại xông tới La Thuần, La Thuần khẽ lách mình, thấp giọng nói: “Tiểu
Hắc, chuẩn bị!” Anh biết trí tuệ của Tiểu Hắc không kém gì người trưởng thành, tung
người nhảy vọt về phía Bạch Lộc Lâm. Dẫn Lôi Kiếm trong tay gọi đến tia chớp có
độ dày cỡ tháp nước, kèm theo âm thanh ầm ầm chém về phía Bạch Lộc Lâm.
“Đến đúng lúc lắm!”
Bạch Lộc Lâm cầm kiếm, một luồng sáng trắng bắn ra từ thân kiếm, va chạm với tia
chớp khổng lồ ấy.
Kình khí mạnh mẽ va chạm với nhau, khiến cả khe núi lung lay, nơi trung tâm càng
biến thành một mảnh hỗn độn. Đá vụn trên mặt đất hóa thành bột mịn, không khí
phát sinh dao động mãnh liệt, đánh bay những đệ tử tu vi thấp ở xung quanh.
La Thuần mặc long giáp kiên cường vượt qua trung tâm vụ nổ, xuyên qua ánh sáng
nóng rực, nháy mắt đã đến trước mặt Bạch Lộc Lâm, Toái Tinh Quyền nhắm thẳng
vào ngực hắn.
Bạch Lộc Lâm bỗng nhiên gặp phải tập kích, mặc dù trong lòng hoảng hốt nhưng
kinh nghiệm chiến đấu của hắn phong phú, ứng biến cực nhanh, phút chốc giơ tay
lên cứng rắn đối quyền với La Thuần. Chiêu Toái Tinh Quyền này đã dùng hết tất cả
sức lực của anh, uy lực vô song, Bạch Lộc Lâm cũng bị chấn động đến mức bay
ngược ra sau. La Thuần lại càng như rã rời từng khớp xương, cả người giống như
cưỡi mây lướt gió trên không trung, không còn chút sức lực nào.
Hiện tại chỉ có thể trông cậy vào Tiểu Hắc thôi!
Ánh mắt anh từ đầu tới cuối vẫn không rời Tiểu Hắc, nhìn thấy ngay khoảnh khắc
mình ra tay nó đã xông lên, nhân lúc Bạch Lộc Lâm bị đánh lui mà tiếp cận từ phía
sau, há to miệng ngoạm lấy hắn.
Chương 148: Hàn trưởng lão
“A!”
Hàm răng Tiểu Hắc như được chế tạo từ hợp kim, lực cắn càng khiến người ta kinh
hãi. Bạch Lộc Lâm trong miệng nó phát ra tiếng kêu thảm thiết, ngay sau đó không
còn âm thanh nào nữa, chỉ có tiếng nhai xương cốt rào rạo.
Những người có mặt cuối cùng cũng thở phào. Tiểu Hắc ăn Bạch Lộc Lâm xong thì
ợ một cái thỏa mãn, lặn xuống dưới hồ một lần nữa.
La Thuần nhìn cảnh cả đại trận Long Sơn tan hoang, không những không còn linh
khí, mà trước mắt ngay cả chỗ dung thân cũng không còn nữa, nơi này đã hoàn
toàn biến thành một mảnh đất hoang phế.
Lý Thanh Lôi cắn răng: “Tần Lĩnh Thần Cung này thật khiến người ta căm hận, đã
phá hoại đại trận Long Sơn của chúng ta, lại còn giết nhiều người vô tội như thế.”
La Thuần híp mắt lại: “Món nợ này tôi sẽ bắt bọn họ phải trả.”
Ngay sau khi Bạch Lộc Lâm chết, cả Tần Lĩnh Thần Cung sôi sục lên. Cung chủ
Bạch Hạo Thiên nổi giận ngút trời, đứa con trai duy nhất của mình lại bị người tu
hành thế tục ở bên ngoài giết chết, đúng là sự sỉ nhục cho cả Thần Cung.
Tại đại điện trung tâm của Thần Cung, tất cả thành viên chủ yếu đều được tập hợp
lại. Bạch Hạo Thiên ngồi ở ghế Hỏa Ngọc Long, phẫn nộ quát: “Bên ngoài có kẻ đã
giết chết Bạch Lộc Lâm!”
“Cái gì?”
Trong đại sảnh rộ lên tiếng xôn xao, ông lão đứng đầu bên dưới kinh hãi lên tiếng:
“Lộc Lâm là kỳ tài trăm năm hiếm có của Thần Cung chúng ta, chỉ mới mười tám
tuổi đã đạt đến cảnh giới Ngưng Đan, cho dù hành tẩu ở trần thế cũng không có ai
là đối thủ, vậy rốt cuộc là ai đã ra tay?”
Bạch Hạo Thiên cố nén đau buồn, thấp giọng nói: “Theo ấn kí hiển thị thì chắc chắn
là thế hệ ở Tề Châu. Hàn trưởng lão, ông lập tức dẫn người đến đó, tra rõ nguyên
nhân cái chết của Lộc Lâm, bắt hung thủ đã giết Lộc Lâm về đây cho ta, những kẻ
còn lại giết hết toàn bộ!”
“Vâng!”
Hàn trưởng lão đáp lại một tiếng, lập tức lui xuống chuẩn bị.
Bạch Hạo Thiên nghiến răng nghiến lợi: “Gần đây người thế tục càng lúc càng
ngang ngược, dám năm lần bảy lượt khiêu chiến uy nghiêm của Thần Cung ta. Tất
cả các ngươi cùng lên đường, lần này phải hành động phô trương một chút, ta
muốn cả thế giới này đều biết đến sự uy nghiêm của Thần Cung ta!”
“Vâng!”
Tất cả đồng thanh trả lời, sau đó lui xuống.
Đêm hôm đó, La Thuần tăng cường tuần tra, đích thân ngồi trên đỉnh Long Sơn, hai
mắt quan sát động tĩnh trên khắp Tề Châu, nếu có kẻ hiềm nghi tiếp cận thì anh có
thể phát hiện ra trong thời gian sớm nhất.
Thực lực của Bạch Lộc Lâm thực sự quá mạnh, anh không thể không đề phòng.
Lúc nửa đêm, La Thuần đang chuẩn bị quan sát sao trời tu luyện thì trên con đường
phía xa bỗng có vài chiếc xe Sedan màu đen lái tới. Anh lập tức lấy điện thoại gọi
cho nhóm Lý Thanh Lôi để bọn họ toàn tâm phòng bị.
Con đường đó chỉ dẫn đến Long Sơn, cho nên chắc chắn là những người kia tới tìm
mình.
Xe chạy đến phía trước đống đổ nát, hơn mười người nam nữ già trẻ từ trên xe
bước xuống. Những người này khí phách hơn người, ông lão dẫn đầu mang khí thế
không hề thua kém Bạch Lộc Lâm, còn có hai cao thủ cảnh giới Ngưng Đan.
Nhóm bốn người Đồ Long và Lý Thanh Lôi lên đến đỉnh núi, đứng bên cạnh La
Thuần.
Ông lão kia hết nhìn đống đổ nát, lại nhìn lên La Thuần phía trên đỉnh núi, gật đầu
nói: “Hóa ra là mi đã giết chết con trai của cung chủ. Đầu tiên mi giết chết ba đệ tử
của Tần Lĩnh Thần Cung, sau đó lại giết chết con trai ruột của cung chủ, mi thật sự
cho rằng Thần Cung bọn ta dễ ức hiếp hay sao?”
La Thuần cười khà khà: “Các người ra tay trước, muốn cướp bảo bối tôi lấy được từ
Lop Nur, chẳng lẽ tôi không được phản kháng sao?”
Ông lão kia khinh thường nói: “Trước mặt Thần Cung bọn ta, mi không có tư cách
phản kháng. Hôm nay, nếu mi ngoan ngoãn giao ra ba trăm bộ giáp vàng, ta sẽ tha
cho vợ con già trẻ trong nhà mi, bằng không, tiêu diệt cửu tộc cũng không phải là nói
đùa.”
La Thuần thản nhiên nói: “Vậy tôi cũng khuyên ông nên rời đi cho sớm, nếu không,
hôm nay có một đệ tử của tôi chết, tôi sẽ san bằng Tần Lĩnh Thần Cung của các
người, báo thù cho những người vô tội!”
Ông lão và những người đứng phía sau cười ồ lên, một người trẻ tuổi nói: “Cái thứ
không biết trời cao đất dày, Tần Lĩnh Thần Cung bọn ta truyền thừa hàng nghìn
năm, thu hút tất cả đệ tử thiên tài trên thế tục, ai nấy đều có tư chất ngút trời. Đám
người ngu ngốc không có thiên phú các ngươi cũng xứng khiêu chiến với Thần
Cung bọn ta, nực cười.”
Một người khác nói: “Chỉ riêng Hàn trưởng lão của bọn ta đã là cảnh giới Ngưng
Đan đỉnh cao, sắp đột phá đến đại cảnh Hóa Thần. Với đám người kém cỏi các
ngươi, Hàn trưởng lão chỉ động ngón tay là có thể nghiền chết các người ngay.”
Ông lão kia rất hưởng thụ, vuốt râu nói: “Cho nên ta khuyên các người…”
Ông ta còn chưa nói xong, trên mặt đột nhiên dính mấy giọt nước nong nóng, quay
đầu lại thì thấy đệ tử trẻ tuổi đứng cạnh mình vừa lên tiếng lúc nãy đã bị một thanh
phi đao màu đen đâm thấu tim, máu tươi bắn lên mặt mình.
Hàn trưởng lão phẫn nộ hét lên: “Mi muốn chết!”
Ông ta chợt giơ tay lên, hai con rồng đất rít gào lao về phía La Thuần. Những đệ tử
khác phía sau lưng ông ta cũng xông qua theo, chạy thẳng lên đỉnh núi Long Sơn.
Trên núi đột nhiên bừng sáng vô số ánh sáng vàng, giống như thắp lên muôn ngàn
ngọn đèn sáng trong đêm. Những luồng sáng vàng ấy bỗng chốc vọt tới từ bốn
phương tám hướng, bao vây đám người Hàn trưởng lão vào giữa.
Lúc này bọn họ mới phát hiện đó đều là những chiến sĩ mặc giáp vàng, nhìn qua
đông đến mức không thấy điểm cuối. Hàn trưởng lão hoảng sợ kêu lên: “Đây là…
chính là ba nghìn quân giáp vàng? Vậy ra lời đồn là thật?”
Có người trẻ tuổi la lên: “Hàn trưởng lão không cần phải sợ, những người này chỉ có
thực lực Nội Kình đỉnh cao, người chỉ cần động đầu ngón tay là có thể giết chết tất
cả bọn chúng!”
“Nói cũng đúng, phải cho bọn chúng thấy bản lĩnh của Tần Lĩnh Thần Cung ta!” Hàn
trưởng lão quát lớn một tiếng, trên tay xuất hiện một thanh trường đao quét ngang
qua, quân giáp vàng xông tới bị quét bay trong nháy mắt. Tuy vậy, trên người bọn họ
có giáp vàng bảo vệ, mặc dù bị thương nặng nhưng lại chưa đến mức chí mạng,
những người ở phía sau xông lên nhanh chóng bao phủ bọn họ.
Những đệ tử đi theo Hàn trưởng lão đa số đều là đệ tử cảnh giới Ngưng Khí, nói
cho cùng tu vi vẫn còn thua kém một khoảng, khó mà địch lại nhiều người, chẳng
mấy chốc đã có vài đệ tử chết trong trận ẩu đả.
Hàn trưởng lão phẫn nộ, biết rằng nếu hôm nay thất bại, e là trở về sẽ phải chịu sự
trừng phạt không nhỏ. Ông ta gầm lên một tiếng giận dữ, hai tay nâng đao lên quá
đỉnh đầu, đảo một vòng quanh người, đao phong mạnh mẽ quét bay mấy trăm quân
giáp vàng đang xông tới. Cuối cùng bọn họ cũng có khoảng trống để phản kích, Hàn
trưởng lão cao giọng nói: “Theo ta xông ra ngoài!”
Ông ta dẫn đầu xông ra ngoài, những đệ tử khác vội vàng lao theo.
Quân giáp vàng đột ngột lui ra, một đội quân trăm người chỉnh tề nhất loạt xông lên
từ phía sau, dẫn đầu là Lưu Kim Đỉnh, Hình Hoài và Nhị lão Âm Dương. Gần đây
bốn người chuyên tâm tu luyện cực khổ, đều đã đạt đến cảnh giới Khí Luân, sau khi
mặc giáp vàng vào có thể chiến đấu một trận với cường giả cảnh giới Ngưng Đan.
Một trăm đệ tử phía sau lưng bọn họ lại là vũ khí bí mật do bọn họ huấn luyện.
Những người này đã được chọn ra từ lúc sớm nhất, chuyên tâm bồi dưỡng, qua
thời gian đều đã đạt đến cảnh giới Ngưng Khí, sau khi mặc giáp vàng vào có thể
xem là một thanh đao nhọn của cả hội võ thuật Tinh Hà.
“Mau cút ra cho ta!”
Hàn trưởng lão quát to, lại vung đao bổ tới, nhưng lần này hiệu quả lại ngoài dự liệu.
Nhị lão Âm Dương đồng thời tiến lên, hai người một quyền một chưởng cứng rắn
đón đỡ đao khí của đối phương.
Chỉ trong nháy mắt, một trăm quân giáp vàng đã xông tới, giết hết tất cả đệ tử đằng
sau Hàn trưởng lão giống như là bổ dưa thái rau.
Chương 149: Mai phục
Lưu Kim Đỉnh và Hình Hoài tham gia cuộc chiến, cùng Nhị lão Âm Dương ép sát tấn
công Hàn trưởng lão, bốn người đồng thời ra tay, Hàn trưởng lão ứng phó hơi khó
khăn, cộng thêm một trăm quân giáp vàng tinh nhuệ quấy rầy ở bên cạnh, phi đao
của La Thuần cũng thỉnh thoảng quấy nhiễu, Hàn trưởng lão nhanh chóng lộ ra vẻ
mỏi mệt, trên người thình lình bị vạch ra một vết thương, Nhị lão Âm Dương lập tức
nắm bắt thời cơ, tấn công từ trên đầu xuống.
Phía sau, một trăm quân giáp vàng cầm súng trường, gào thét ùa lên, đồng thời
đâm về phía Hàn trưởng lão.
Hàn trưởng lão quát to một tiếng, bị Nhị lão Âm Dương đánh cho vỡ đầu, mười mấy
thanh súng trường đâm vào trái tim của ông ta.
Chiến đấu đến đây là kết thúc, tất cả những người Hàn trưởng lão mang đến đều bị
giết sạch. Ngao Chấn đứng trên đỉnh núi thở dài nói: "Cái tên Hàn trưởng lão này
trông cũng chẳng lợi hại lắm, không khác tên Bạch Lộc Lâm lúc sáng là mấy."
La Thuần đáp: "Bạch Lộc Lâm chắc chắn là nhân vật quan trọng của Tần Lĩnh Thần
Cung, mang theo bên người rất nhiều bảo vật quý giá, thế nên trông vẫn lợi hại hơn
chút."
Lý Thanh Lôi hưng phấn nói: "May là sư phụ thông minh, tạm thời gom đủ ba ngàn
áo giáp vàng. Thật không thể ngờ uy lực lại lớn như vậy, có lẽ chúng ta cũng có thể
trực tiếp đánh thẳng vào Tần Lĩnh Thần Cung rồi!"
La Thuần mỉm cười bảo: "Không sai, bước tiếp theo của chúng ta, chính là đánh lên
Tần Lĩnh Thần Cung."
Bốn đệ tử sững sờ hỏi: "Thật á hay đùa vậy?"
Ngao Chấn có phần lo lắng: "Tôi cảm thấy... Vẫn chưa ổn lắm, Tần Lĩnh Thần Cung
tùy tiện phái ra một tên trưởng lão cũng đủ để khiến chúng ta quay cuồng một hồi
rồi. Bây giờ muốn đối chọi trực tiếp với họ, có quá lỗ mãng không?"
Lộ Tinh nhếch mắt nói: "Anh cho rằng ai cũng ngớ ngẩn giống mình à? Chắc chắn là
sư phụ vĩ đại của chúng ta sẽ có đối sách."
La Thuần gật đầu đáp: "Phải, lúc trước tôi đã bàn bạc với lão Đàm. Cấp trên cho chỉ
thị, những kẻ này coi luật pháp như không, lạm sát người vô tội, thực lực lại rất
mạnh, là một thế lực rất nguy hiểm, nhất định phải diệt trừ. Nếu như hang ổ của đối
phương ở trong núi sâu, cấp trên cho phép sử dụng vũ khí hạt nhân."
"Đỉnh thế cơ á?"
Lý Thanh Lôi vỗ tay bảo: "Vậy thì tốt quá, chúng ta sớm hành động thôi nhỉ? Cái tên
chó má đấy hủy hoại Long Sơn của chúng ta, thế thì chúng ta sẽ chiếm Tần Lĩnh
Thần Cung, làm cứ điểm mới của chúng ta."
"Đừng vội nôn nóng, dọn dẹp qua đã, để mọi người nghỉ ngơi xong rồi tính tiếp."
La Thuần ra chỉ thị, mọi người dọn dẹp sau cuộc chiến xong thì bắt đầu tự nghỉ
ngơi, cũng không lâu sau Lưu Kim Đỉnh đến báo cáo thương vong, có hai đệ tử mất
mạng, ba trăm tám mươi đệ tử bị thương, còn lại đều không sao cả.
La Thuần thở dài nói: "Chuẩn bị một khoản bồi thường hậu hĩnh cho người nhà của
những người đã mất, còn các đệ tử bị thương nặng thì cho đi nghỉ ngơi. Bây giờ
thiếu bao nhiêu người nữa mới đủ ba ngàn quân giáp vàng?"
Lưu Kim Đỉnh tính toán rồi đáp: "Trừ đi những đệ tử không thể tác chiến... Thì còn
thiếu hơn hai trăm bảy mươi người. Nhưng hội trưởng không cần lo lắng đâu, chúng
ta vẫn còn rất nhiều đệ tử dự bị đã thông qua khảo sát, tất cả những người đó đều
là tinh nhuệ, có thể đảm nhiệm vị trí này."
"Vậy thì tốt." La Thuần lại bàn bạc thêm nhiều vấn đề cụ thể hơn, mãi cho đến khi
trời sắp sáng mới kết thúc.
Mọi người nghỉ ngơi phục hồi hết nửa ngày, thì bắt đầu cùng di chuyển về phía
Nam.
Máy bay mới vừa hạ cánh, La Thuần bỗng nhận được điện thoại của lão Đàm.
Trong điện thoại ông ấy hấp tấp nói: "Tôi vừa lấy được tin tình báo, một thế lực bí ẩn
có kế hoạch ra tay với lãnh đạo. Theo như điều tra, rất có thể là người của Tần Lĩnh
Thần Cung. Chắc chắn bọn chúng nghe ngóng được tin chúng ta muốn diệt trừ
mình, nên mới quyết định hành động trước."
La Thuần suy nghĩ một lúc rồi nói: "Bây giờ tôi đã xuống máy bay, chuẩn bị chạy tới
núi sâu Tần Lĩnh. Tôi thấy bây giờ có quay về cứu cũng không kịp, thôi thì cứ ‘vây
Nguỵ cứu Triệu’ đi! Chỉ cần bắt được cung chủ của Tần LĩnhThần Cung, không lo
chúng không nghe lời."
Lão Đàm hít sâu một hơi, đáp: "Được, chúng tôi bên này sẽ cố gắng kéo dài thời
gian, cậu phải nhanh lên đấy."
"Tôi hiểu rồi!"
La Thuần cúp máy, trực tiếp dẫn ba nghìn đệ tử đi vào núi sâu, ngay tại lúc đó mười
mấy chiếc xe tải quân đội màu lục cũng đi vào trong núi, cuối cùng hội hợp với đám
người La Thuần, mấy nghìn người rầm rộ tiến vào trong núi.
Tần Lĩnh được xưng là long mạch của Trung Hoa, hàng trăm ngàn năm qua vẫn
luôn là một khu vực bí ẩn, trong núi sâu còn có vô số phong cảnh tuyệt đẹp hoang
sơ ít người lui tới.
Kể từ thời kỳ dựng nước đến nay, bộ phận bí mật của lão Đàm đã bắt đầu thu thập
các hạng mục tình bào. Dựa theo truyền thuyết của dân bản xứ, ở trong núi sâu có
một nơi tiên cảnh, từng có người đi vào, nhưng sau khi đi ra thì không tìm được
đường vào nữa.
Lão Đàm chỉ ra chính xác con đường mà những người dân này từng vào núi trên
bản đồ, chỉ cần có thể tìm được nơi ấy, là Ngao Chấn sẽ tìm ra được vị trí đại trận
của đối phương.
Thế lực truyền thừa mấy ngăn năm giống như Tần Lĩnh Thần Cung, chắc chắn sẽ
chọn nơi phong thủy bảo địa tràn ngập linh khí, người sáng suốt chút là có thể phát
hiện đầu mối.
Vì tránh để cho đối phương âm thầm đánh lừa, La Thuần phái ra một ngàn đệ tử
làm bộ đội tiên phong, dò đường ở phía trước, loại bỏ nguy hiểm, cứ cách ba phút
sẽ có người báo cáo tình hình thông qua bộ đàm.
May là vừa mới vào núi cũng không có gì bất thường, nhưng càng đi sâu đường
càng khó đi. Nhiều đoạn còn hoàn toàn không có đường, thế nên đám người Lý
Thanh Lôi đành phải mở đường ở phía trước cho xe tải chạy qua.
Mọi người lên đường cả ngày cả đêm, cuối cùng tới sáng sớm ngày hôm sau cũng
tới được địa điểm đánh dấu trên bản đồ.
La Thuần dẫn Ngao Chấn lên một đỉnh núi. Lúc này mới sáng tinh mơ, ngọn núi đều
bị mây mù bao phủ, mặt trời dần ló ra từ phía đông, cả ngọn núi nhuốm màu đỏ rực
rỡ, thật đúng là thắng cảnh giữa nhân gian.
La Thuần thầm nghĩ nếu Diệp Băng Dung ở đây thì tốt biết mấy, chắc chắn cô sẽ
thích cảnh đẹp như thế này.
Ngao Chấn tặc lưỡi thở dài: "Tần Lĩnh quả là nơi tốt, những người này cũng biết
hưởng thụ thật đấy."
Cậu ta ngước mắt nhìn lên, chỉ vào một ngọn núi ở đằng xa nói: "Tới bên kia đi, nơi
đó địa hình trống trải, linh khí đậm đặc, cũng rất hợp phong thủy, hơn nữa còn có
dấu vết do con người bố trí. Nếu tôi đoán không sai, thì đó chính là địa bàn của Tần
Lĩnh Thần Cung."
La Thuần cũng chăm chú nhìn sang, thấy chỗ đó bình thường không có gì lạ, cũng
không mang điểm đặc biệt gì, quan trọng nhất là đôi mắt nhìn xuyên thấu của anh lại
không thấy được tình hình ở trong. Lúc này anh mới gật đầu nói: "Đúng, chắc chắn
nơi đó có trận pháp, chúng ta qua đó đi."
Mọi người lập tức lên đường, đi chẳng bao lâu, trong bộ đàm bỗng truyền đến âm
thanh ồn ào, còn kèm theo cả những tiếng gào thét thảm thiết.
"Không tốt, có mai phục..."
Trong bộ đàm truyền đến những lời này, sau đó không phát ra âm thanh gì nữa. La
Thuần cau mày nói: "Đồ Long, chúng ta tới đó xem thử."
Đồ Long yên lặng xuất hiện ở bên cạnh anh, hai người cùng tiến về phía trước.
Tối hôm qua, La Thuần truyền cho anh ta đạo pháp Phong Hệ mà Hải Lão Thanh
học trộm được, giúp cho tốc độ của anh ta tăng thêm một bậc. Bây giờ trên toàn thế
giới không có bất kỳ thứ gì đuổi kịp được anh ta, chỉ trừ ánh sáng.
Hai người chạy hơn năm cây số, thì thấy gần đó có mấy đệ tự mặc giáp vàng nằm
dưới mặt đất. Đồ Long đang muốn tiến lên, thì Thuần kéo anh ta lại bảo: "Đợi một
chút, phía sau núi có mai phục."
Anh đã nhìn thấu cảnh tượng phía sau núi, mấy chục người mai phục ở chỗ đó,
trong tay mỗi người đều nắm một vật có hình cầu, hiển nhiên đó chính là thứ khiến
những đệ tử này bị ngã, La Thuần đoán chắc là khí độc.
Chương 150: Phá trận
"Yên tâm, tôi sẽ tới đánh lạc hướng bọn họ." Bây giờ Đồ Long tuyệt đối tự tin với tốc
độ của mình. Anh ta chậm rãi đi tới, ngồi xổm người xuống giả vờ như đang xem xét
vết thương của mấy đệ tử quân giáp vàng. Bỗng nhiêu phía sau núi có hơn mười
người nhảy ra, tất cả đều nhắm đầu đạn về phía Đồ Long.
Rầm rầm rầm!
Hơn mười viên đạn phát nổ trên người Đồ Long, tỏa ra khói trắng mờ ảo. Những
người đó đang muốn hoan hô, thì nụ cười trên mặt đột nhiên cứng đờ. Chỉ thấy
bóng dáng Đồ Long dần dần biến mất, chỉ để lại một cái bóng mờ!
Những người đó chưa kịp phản ứng, đã có chín người bị phi đao của La Thuần cắt
đứt cổ tay, còn những kẻ khác thì bị Đồ Long đánh ngất từ phía sau.
Những tên vẫn núp ở phía sau núi thấy kẻ địch quá mạnh, đều muốn chạy trốn,
nhưng tốc độ của Đồ Long thực sự quá nhanh, không tới hai giây, đã giải quyết hết
tất cả những người còn lại.
La Thuần mỉm cười nói: "Xem ra cho cậu làm bộ đội tiên phong mới là lựa chọn
chính xác nhất."
Đồ Long nở nụ cười, biến mất tại chỗ, có vẻ anh ta đi làm lính trinh sát tiên phong
thật.
La Thuần rất yên tâm với năng lực của anh ta. Anh cầm bộ đàm báo cho người phía
sau tiếp tục tiến vào, sau đó anh đánh thức một kẻ địch bị đánh ngất, phát hiện đối
phương lại là một cô gái xinh đẹp trẻ trung, La Thuần truyền chân khí vào huyệt đạo
làm cô ta tỉnh lại, hỏi: "Cô là đệ tử của Tần Lĩnh Thần Cung hả?"
Nữ đệ tử lạnh lùng cười nói: "Phải, tôi là đệ tử tạp dịch ở tầng dưới chót nhất của
Thần Cung, anh đánh bại chúng tôi, nhưng phía trước vẫn còn các sư huynh lợi hại
hơn đang chờ các anh. Các anh không phải là đối thủ của Thần Cung, đi vào chỉ có
một con đường chết."
"Thế ư?"
La Thuần mỉm cười đáp: "Cũng tốt, tôi đây sẽ cho cô thấy, Thần Cung các cô tự
xưng là vô địch thiên hạ, cuối cùng lại yếu ớt đến cỡ nào."
Anh dẫn nữ đệ tử này đi tiếp, bám theo phía sau Đồ Long một khoảng xa, nếu như
anh ta gặp nguy hiểm, anh có thể trở giúp bất cứ lúc nào.
Cũng không lâu sau, phía trước xuất hiện một con sông nhỏ. Sau khi đi xuyên qua
con sông, trước mắt xuất hiện một vách núi sâu hơn trăm mét, Đồ Long đang đứng
ở bên vách núi nhìn xung quanh, chỉ thấy một mảnh núi non rừng rậm, anh ta buồn
bực nói: "Quái lạ, sao đến đây đã hết đường rồi? Là thủ thuật che mắt gì ư?"
Nữ đệ tử kia lạnh mặt bật cười, không nói gì.
La Thuần cũng không thèm để ý, ngồi dưới đất bảo: "Đợi một lúc đi, đợi Ngao Chấn
tới đây, dù là đại trận gì cậu ta cũng có thể phá giải được."
Nữ đệ tử kia không nhịn được bật cười ha ha nói: "Tần Lĩnh Thần Cung chúng tôi
thành lập mấy ngàn năm, trận pháp cực kỳ lợi hại, cả trước cả sau có tổng cộng
chín lớp cấm chế, các người đừng có nằm mơ giữa ban ngày! Cái gì mà đại trận gì
cũng phá giải được? Tưởng mình là đại sư phá trận chắc? Bốc phét mà không biết
ngượng."
Đồ Long buồn bực hỏi: "Hình như cô vẫn chưa rõ thân phận mình lúc này là gì nhỉ?
Cô có biết bây giờ mình là tù binh không?"
Nữ đệ tử kia sợ hãi liếc nhìn Đồ Long, khẽ hừ một tiếng, không nói thêm gì nữa.
Cũng không lâu sau, đám người Lý Thanh Lôi lục tục chạy tới, Ngao Chấn đi tới bên
vách núi, cười bảo: "Thú vị thật, Huyễn trận, nhưng cũng không là loại trận pháp khó
mở."
Mặc dù nữ đệ tử kia không dám nói lời nào, nhưng cô ta vẫn nở nụ cười coi thường.
Đồ Long cười ha ha nói: "Tên tù binh xinh đẹp này nói, Tần Lĩnh Thần Cung bọn họ
truyền thừa ngàn năm, có tổng cộng chín đại trận bảo vệ, ai cũng không mở được."
Ngao Chấn thấy cô ta rất xinh đẹp, cười hì hì đáp: "Nếu không chúng ta đánh cuợc
đi, chỉ cần tôi có thể phá đại trận của các cô, thì cô phải làm vợ tôi, được không
nào?"
Nữ đệ tử kia ngạo nghễ đáp: "Dựa vào anh? Cô giáo đây nói cho anh biết, cho dù
anh phá được tám cái đại trận đầu tiên, thì cũng không thể phá được cái đại trận
phòng hộ cuối cùng. Nếu anh có thể phá vỡ được, đừng nói là bảo tôi làm vợ anh,
bảo tôi ăn c*t tôi cũng đồng ý."
"Úi chà, không ngờ cô lại dám chơi như thế cơ đấy! Được thôi, chúng ta cứ cá với
nhau như thế đi, khà khà." Ngao Chấn xoa đôi bàn tay, đứng bên vách núi nhìn một
hồi lâu, nói: "Bất cứ trận pháp nào cũng phải có vật liệu để làm trận tuyến. Có thể ở
bên trong, cũng có thể ở bên ngoài của đại trận. Muốn phá trận, thì phải tác động
vào những vật liệu từ bên ngoài này. Chẳng qua những vật liệu này được che dấu
rất tốt, rất khó phát hiện."
Khi đang nói chuyện, cậu ta nhổ một cái cây mọc ở bên vách đá lên, để lộ nham
thạch màu xanh ở bên trong, cậu ta cười ha ha nói: "Tại sao bên dưới lớp đá hoa
cương lại có phiến đá xanh nhỉ? Chỉ là một cái trận tuyến râu ria, động vào nó không
phá được trận, ngược lại sẽ khóa kín cả cái đại trận kia. Tác động từ bên ngoài
cũng không phá ra được, trừ khi dùng phương pháp bạo lực."
Đồ Long ra vẻ nhàm chán nói: "Xin cậu nắm chặt thời gian đi, nói mấy cái này chúng
tôi cũng không hiểu."
Ngao Chấn đột nhiên quay lại, đi tới phía trước một đống đá nói: "Còn dùng cả tiểu
trận để bảo vệ, đây không phải là giấu đầu hở đuôi hả! Đại sư huynh, phá nó!"
Lý Thanh Lôi nghe tiếng đi tới, hét lên, tung quyền đánh nát một tảng đá, một trận
hào quang lóe lên, những tảng đá khác cũng bị Lý Thanh Lôi đánh nát, để lộ bàn đá
bát quái ở bên trong.
"Chính là nó rồi!"
Ngao Chấn chuyển động ở trên bàn đá, mọi người thấy cậu ta xoay trái xoay phải
rất nhiều vòng, cảnh sắc phía trước vách đá bỗng như bị phai màu, giữa hư không
xuất hiện một cái cầu đá.
"Thành công!"
Ngao Chấn đắc ý liếc nhìn nữ đệ tử kia, bước lên cầu đá đầu tiên. Nữ đệ tử kia ra
vẻ khinh thường nói: "Mới cái thứ nhất mà thôi!"
Những người khác đều đi theo, cái cầu đá này dài đằng đẵng như không thấy cuối,
nhưng đi một lúc lâu, cảnh vật trước mắt chợt thay đổi, cầu nhỏ nước chảy, lại là
một vườn hoa cực lớn.
Ngao Chấn gật đầu bảo: "Không tệ lắm, đây cũng là Huyễn trận, tác dụng tương tự
như mê cung, chẳng qua trong Huyễn trận là Sát trận. Nếu tôi đoán không lầm, chỗ
này tổng cộng ba mươi sáu người chia ra, chỉ cần bọn họ đồng thời phát động trận
pháp, sẽ có thể dời núi lấp biển, vây nhốt chúng ta trong lồng. Chắc chắn cái lồng
đấy là pháp khí luyện chế, rất khó phá vỡ, tôi nói đúng chứ?"
Sắc mặt nữ đệ tử kia hơi thay đổi, vừa muốn hét to, Ngao Chấn đã bịt miệng cô ta,
cười tủm tỉm nói: "Cô dám kêu lên tôi sẽ hôn cô đấy! Chẳng qua cô kêu cũng không
sao cả, bởi vì đại trận cần có thời gian để phát động, còn tôi chỉ cần có hai giây là đã
phá được cái trận pháp này, cô tin không?"Đọc nhanh tại Vietwriter.net
"Hành động!" Nữ đệ tử vẫn hét ầm lên, chòi nghỉ chân ở xung quanh vườn hoa lập
tức biến hóa, mấy bức tường đá vây quanh mọi người, Ngao Chấn uể oải nói: "Lộ
sư muội, dùng chất giọng oanh vàng xuyên kim phá ngọc của muội đi!"
Lộ Tinh trừng mắt liếc nhìn cậu ta, thầm nghĩ rõ ràng chính mình là tiếng gào xuyên
kim phá ngọc, chẳng qua tình thế nguy cấp, cô ta không có thời gian giải thích. Lộ
Tinh hít sâu một cái, tích tắc sau liền há miệng thét lên, một luồng âm thanh bén
nhọn chói tai vang vọng, tất cả mọi người không chịu được đều phải bịt tai lại,
những vẫn cảm thấy đau màng nhĩ, đến mức ngay cả bàn tay như cũng rung lên
theo.
Mấy bức tường đá kia đột nhiên ngừng lại, tất cả đều trở lại như bình thường.
Ngao Chấn lắc đầu thở dài bảo: "Chậc chậc, truyền thừa từ ngàn năm trước cơ đấy,
vậy mà chút sơ hở như thế cũng không giải quyết, chỉ dùng âm thanh cũng điều
khiển được, đúng là lạc hậu!"