Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2: Bị làm nhục vì mất mẹ
Thấy sát khí của La Thuần quá mạnh mẽ, Hàn Khắc có cảm giác, tên điên này sẽ thật sự
giết mình, vậy nên vội vàng gật đầu, quỳ ngay xuống dưới đất, ho lên hai tiếng rồi nói: “Xin lỗi
anh, xin lỗi anh!”
La Thuần giơ chân đạp cậu ta bay ra, khinh bỉ nói: “Thứ rác rưởi này mà cũng xứng đáng
tham gia hôn lễ của tao à, cút!”
Hàn Khắc và đám tay chân của anh ta vừa lồm cồm bò vừa lết chạy ra ngoài.
Cả hội trường im phăng phắc, ai có thể ngờ rằng chú rể mới ban nãy trông chật vật như
vậylại đột nhiên hung hãn như thế chứ.
La Thuần quay đầu nhìn khách khứa ngồi đầy trong sảnh và nói: “Tôi là người thô lỗ, không
hiểu khách sáo và giả tạo, nếu coi trọng tôi thì mọi người cùng một ly rượu tử tế, không coi
trọng tôi cũng đừng gây sự!”
Phần kính rượu sau đó trở nên thuận lợi hơn nhiều, tất cả mọi người không dám coi thường
anh nữa, ai cũng uống sạch ly rượu trong tay mình.
Vợ chồng nhà họ Diệp ngồi ở phía xa nhìn thấy cảnh ấy thì mỗi người có một biểu cảm, mẹ
vợ Đường Thiền mặt mũi xanh lét, bà ta nói với chồng: “Làm mích lòng Hàn Khắc rồi đấy!
Làm sao bây giờ, chắc chắn cậu ta sẽ tới báo thù! La Thuần giỏi gây chuyện thị phi như thế,
sau này chưa biết chừng sẽ toàn mang rắc rối về thôi!”
Diệp Thái hừ lạnh một tiếng: “Năm xưa, nếu không vì tôi bất chấp tất cả cướp lấy vụ làm ăn
đầu tiên trong tay Hàn Kim Tuyền, liệu có nổi ngày hôm nay không? Đàn ông thà rằng lá gan
to bằng trời chứ nhất quyết không làm kẻ yếu đuối vô dụng, đúng là suy nghĩ của đàn bà!”
“Ông...”
...
Hôn lễ kéo dài tới tận chiều mới kết thúc, quan khách lục tục rời đi, một số bạn bè hoặc thân
thích thì kéo tới biệt thự Đông Sơn của nhà họ Diệp tiếp tục vui đùa trò chuyện cùng Diệp
Băng Dung.
La Thuần cũng không nói được gì với mấy người kia nên anh nói chuyện và uống rượu cùng
vợ chồng Lý Bình.
Sắc trời mau chống tối đi, bạn bè thân thiết cũng lần lượt ra về, hơi men trong người La
Thuần bắt đầu bốc lên, anh cảm thấy toàn thân nóng bức, lảo đảo đi về phòng tân hôn của
mình, đẩy cửa bước vào; nhưng vừa ngước mắt nhìn lên đã thấy Diệp Băng Dung đang thay
quần áo, thân thể trắng như tuyết lắc lư trước mặt anh, vòng eo thanh mảnh, đôi mông căng
tròn…
“Á!” Diệp Băng Dung kinh hoảng, vội vàng kéo quần áo che thân thể mình, tức giận quát lên:
“Ai cho anh vào đây, ra ngoài ngay!”
La Thuần vốn dĩ bừng bừng hứng thú, thấy sắc mặt của cô, anh nhăn mặt: “Đây là phòng tân
hôn, anh không ngủ ở đây thì ngủ ở đâu?”
Diệp Băng Dung lạnh lùng đáp: “Anh đi đâu ngủ thì tôi không cần biết, tóm lại sau này anh
không được tùy tiện vào phòng của tôi, cũng không được phép chạm vào tôi, nếu không lập
tức ly hôn!”
La Thuần đóng sầm cánh cửa lại, quay người đi về phía sân thượng.
Gió đêm thổi tới khiến anh tỉnh táo hơn rất nhiều, thầm nghĩ nếu Diệp Băng Dung đã không
thích mình, sau này chắc chắn cô ta sẽ đưa ra đề nghị ly hôn, đến lúc đó chú Diệp sẽ không
quá đau lòng, bản thân anh cũng không bị coi là làm trái với di nguyện của mẹ.
Lúc ấy mọi việc cũng đã rồi, anh sẽ đi lang bạt khắp chân trời, làm một kẻ lang thang tự do
tự tại.
Điều đáng tiếc duy nhất là trong lần hành động cuối cùng vào nửa tháng trước, anh đã mất đi
“Thiên Lý Nhãn” mà mình vẫn luôn tự hào.
Từ nhỏ La Thuần đã phát hiện ra mình có thị lực tốt với khả năng nhìn xa hơn hẳn người
thường, có thể nhìn thấy sự vật ở cách đó hàng nghìn mét một cách rõ ràng. Sau này anh
tham gia quân đội, được đội đặc chủng thu nhận, huấn luyện hai năm rồi tác chiến tại chiến
trường ở nước ngoài, dùng tài năng bắn tỉa tung hoành khắp chiến trường Trung Đông,
được người ta ca tụng là “Tay súng của quỷ”.
Chỉ có điều, trong một nhiệm vụ hộ tống từ hai tháng trước, anh bất ngờ chạm phải một quả
cầu nhỏ màu vàng được bọn anh hộ tống, một luồng sức mạnh xông vào cơ thể, bám chặt
ở chỗ đan điền (vùng dưới rốn), điên cuồng hấp thu sức mạnh khiến sức lực của anh bị tổn
hại nặng nề, đến cả thiên lý nhãn cũng không ngừng suy giảm, bất đắc dĩ, anh đành giải ngũ
về nước.
Quả cầu vàng chết tiệt đó rốt cuộc là thứ gì vậy? Nguồn năng lượng mà anh đã hấp thụ vào
bụng là thứ gì vậy?
Anh không kiềm lòng được mà sờ tới vị trí rốn của mình, chỗ đó đến bây giờ vẫn có cảm
giác ấm nóng, dường như có một luồng không khí đang nhu động ở đó.
Ngẩng đầu nhìn bầu trời lấp lánh ánh sao, La Thuần đột nhiên thấy lòng mình lay động; luồng
không khí ở bụng anh cũng lay động theo, như thể có cảm ứng vậy, men theo phần bụng
dưới, tỏa đi khắp xương cốt toàn thân.
Anh chưa từng có cảm giác nào kỳ dị đến vậy, luồng không khí ấm nóng ấy chạy dọc cơ thể.
Khi nó lướt qua đôi mắt, La Thuần cảm thấy hai mắt của mình bỗng chốc sáng hẳn lên, có
thể nhìn rõ mồn một con bọ hung đang dồn sức đẩy cục phân trên thảm cỏ ở dưới tầng,
cảm giác quen thuộc này khiến toàn thân anh chấn động.
Cả đêm đó, La Thuần ngẩng đầu nhìn bầu trời sao, cho đến khi mặt trời ló rạng, trăng sao
biến mất, anh mới ngừng lại, cảm giác mình có tinh thần hơn gấp trăm lần, thị lực cũng cải
thiện đến mức có thể nhìn được muỗi bọ cách đó hàng trăm mét, hơn nữa cơ thể có sức
sống hơn trước, đây đều là công hiệu mà luồng khí trong bụng mang tới.
La Thuần vô cùng phấn khởi, không ngờ lần này trong họa vẫn có phúc, cũng không biết sau
này luồng khí kia sẽ mang tới cho bản thân mình niềm vui bất ngờ như thế nào đây?
“Hàn thiếu gia đang hỏi mày đấy!” Tên vệ sĩ ở bên cạnh giơ chân đạp hết toàn bộ đồ cúng
đặt trước ngôi mộ, hoa quả lăn lông lốc trên nền đất, chén trà cũng “loảng xoảng” một tiếng,
vỡ nát.
giết mình, vậy nên vội vàng gật đầu, quỳ ngay xuống dưới đất, ho lên hai tiếng rồi nói: “Xin lỗi
anh, xin lỗi anh!”
La Thuần giơ chân đạp cậu ta bay ra, khinh bỉ nói: “Thứ rác rưởi này mà cũng xứng đáng
tham gia hôn lễ của tao à, cút!”
Hàn Khắc và đám tay chân của anh ta vừa lồm cồm bò vừa lết chạy ra ngoài.
Cả hội trường im phăng phắc, ai có thể ngờ rằng chú rể mới ban nãy trông chật vật như
vậylại đột nhiên hung hãn như thế chứ.
La Thuần quay đầu nhìn khách khứa ngồi đầy trong sảnh và nói: “Tôi là người thô lỗ, không
hiểu khách sáo và giả tạo, nếu coi trọng tôi thì mọi người cùng một ly rượu tử tế, không coi
trọng tôi cũng đừng gây sự!”
Phần kính rượu sau đó trở nên thuận lợi hơn nhiều, tất cả mọi người không dám coi thường
anh nữa, ai cũng uống sạch ly rượu trong tay mình.
Vợ chồng nhà họ Diệp ngồi ở phía xa nhìn thấy cảnh ấy thì mỗi người có một biểu cảm, mẹ
vợ Đường Thiền mặt mũi xanh lét, bà ta nói với chồng: “Làm mích lòng Hàn Khắc rồi đấy!
Làm sao bây giờ, chắc chắn cậu ta sẽ tới báo thù! La Thuần giỏi gây chuyện thị phi như thế,
sau này chưa biết chừng sẽ toàn mang rắc rối về thôi!”
Diệp Thái hừ lạnh một tiếng: “Năm xưa, nếu không vì tôi bất chấp tất cả cướp lấy vụ làm ăn
đầu tiên trong tay Hàn Kim Tuyền, liệu có nổi ngày hôm nay không? Đàn ông thà rằng lá gan
to bằng trời chứ nhất quyết không làm kẻ yếu đuối vô dụng, đúng là suy nghĩ của đàn bà!”
“Ông...”
...
Hôn lễ kéo dài tới tận chiều mới kết thúc, quan khách lục tục rời đi, một số bạn bè hoặc thân
thích thì kéo tới biệt thự Đông Sơn của nhà họ Diệp tiếp tục vui đùa trò chuyện cùng Diệp
Băng Dung.
La Thuần cũng không nói được gì với mấy người kia nên anh nói chuyện và uống rượu cùng
vợ chồng Lý Bình.
Sắc trời mau chống tối đi, bạn bè thân thiết cũng lần lượt ra về, hơi men trong người La
Thuần bắt đầu bốc lên, anh cảm thấy toàn thân nóng bức, lảo đảo đi về phòng tân hôn của
mình, đẩy cửa bước vào; nhưng vừa ngước mắt nhìn lên đã thấy Diệp Băng Dung đang thay
quần áo, thân thể trắng như tuyết lắc lư trước mặt anh, vòng eo thanh mảnh, đôi mông căng
tròn…
“Á!” Diệp Băng Dung kinh hoảng, vội vàng kéo quần áo che thân thể mình, tức giận quát lên:
“Ai cho anh vào đây, ra ngoài ngay!”
La Thuần vốn dĩ bừng bừng hứng thú, thấy sắc mặt của cô, anh nhăn mặt: “Đây là phòng tân
hôn, anh không ngủ ở đây thì ngủ ở đâu?”
Diệp Băng Dung lạnh lùng đáp: “Anh đi đâu ngủ thì tôi không cần biết, tóm lại sau này anh
không được tùy tiện vào phòng của tôi, cũng không được phép chạm vào tôi, nếu không lập
tức ly hôn!”
La Thuần đóng sầm cánh cửa lại, quay người đi về phía sân thượng.
Gió đêm thổi tới khiến anh tỉnh táo hơn rất nhiều, thầm nghĩ nếu Diệp Băng Dung đã không
thích mình, sau này chắc chắn cô ta sẽ đưa ra đề nghị ly hôn, đến lúc đó chú Diệp sẽ không
quá đau lòng, bản thân anh cũng không bị coi là làm trái với di nguyện của mẹ.
Lúc ấy mọi việc cũng đã rồi, anh sẽ đi lang bạt khắp chân trời, làm một kẻ lang thang tự do
tự tại.
Điều đáng tiếc duy nhất là trong lần hành động cuối cùng vào nửa tháng trước, anh đã mất đi
“Thiên Lý Nhãn” mà mình vẫn luôn tự hào.
Từ nhỏ La Thuần đã phát hiện ra mình có thị lực tốt với khả năng nhìn xa hơn hẳn người
thường, có thể nhìn thấy sự vật ở cách đó hàng nghìn mét một cách rõ ràng. Sau này anh
tham gia quân đội, được đội đặc chủng thu nhận, huấn luyện hai năm rồi tác chiến tại chiến
trường ở nước ngoài, dùng tài năng bắn tỉa tung hoành khắp chiến trường Trung Đông,
được người ta ca tụng là “Tay súng của quỷ”.
Chỉ có điều, trong một nhiệm vụ hộ tống từ hai tháng trước, anh bất ngờ chạm phải một quả
cầu nhỏ màu vàng được bọn anh hộ tống, một luồng sức mạnh xông vào cơ thể, bám chặt
ở chỗ đan điền (vùng dưới rốn), điên cuồng hấp thu sức mạnh khiến sức lực của anh bị tổn
hại nặng nề, đến cả thiên lý nhãn cũng không ngừng suy giảm, bất đắc dĩ, anh đành giải ngũ
về nước.
Quả cầu vàng chết tiệt đó rốt cuộc là thứ gì vậy? Nguồn năng lượng mà anh đã hấp thụ vào
bụng là thứ gì vậy?
Anh không kiềm lòng được mà sờ tới vị trí rốn của mình, chỗ đó đến bây giờ vẫn có cảm
giác ấm nóng, dường như có một luồng không khí đang nhu động ở đó.
Ngẩng đầu nhìn bầu trời lấp lánh ánh sao, La Thuần đột nhiên thấy lòng mình lay động; luồng
không khí ở bụng anh cũng lay động theo, như thể có cảm ứng vậy, men theo phần bụng
dưới, tỏa đi khắp xương cốt toàn thân.
Anh chưa từng có cảm giác nào kỳ dị đến vậy, luồng không khí ấm nóng ấy chạy dọc cơ thể.
Khi nó lướt qua đôi mắt, La Thuần cảm thấy hai mắt của mình bỗng chốc sáng hẳn lên, có
thể nhìn rõ mồn một con bọ hung đang dồn sức đẩy cục phân trên thảm cỏ ở dưới tầng,
cảm giác quen thuộc này khiến toàn thân anh chấn động.
Cả đêm đó, La Thuần ngẩng đầu nhìn bầu trời sao, cho đến khi mặt trời ló rạng, trăng sao
biến mất, anh mới ngừng lại, cảm giác mình có tinh thần hơn gấp trăm lần, thị lực cũng cải
thiện đến mức có thể nhìn được muỗi bọ cách đó hàng trăm mét, hơn nữa cơ thể có sức
sống hơn trước, đây đều là công hiệu mà luồng khí trong bụng mang tới.
La Thuần vô cùng phấn khởi, không ngờ lần này trong họa vẫn có phúc, cũng không biết sau
này luồng khí kia sẽ mang tới cho bản thân mình niềm vui bất ngờ như thế nào đây?
“Hàn thiếu gia đang hỏi mày đấy!” Tên vệ sĩ ở bên cạnh giơ chân đạp hết toàn bộ đồ cúng
đặt trước ngôi mộ, hoa quả lăn lông lốc trên nền đất, chén trà cũng “loảng xoảng” một tiếng,
vỡ nát.