Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 28: Võ quán Huyền Long
“Mấy người là ai?” Đường Nhã Hân nhíu mày, cô ta ghét bỏ nhìn mấy người kia
Người đàn ông lực lưỡng cầm đầu xăm trổ toàn thân, cất tiếng cười khà khà: “Xem ra người
vừa hát là cô rồi, hát được đấy, công tử nhà tôi có lời mời, qua đó hát vài bài nhé?”
“Anh coi tôi là hạng người gì hả? Mau cút đi!”
Đường Nhã Hân mắng chửi một tiếng, mặt mũi của mấy gã kia lập tức biến sắc, đồng loạt
xắn tay áo lên: “Con đàn bà này, rượu mừng không uống, thích uống rượu phạt. Nếu tự mày
không biết đi, tao sẽ “mời” được mày đi.”
Mấy gã xông vào, vươn tay định lôi Đường Nhã Hân đi, Lý Thanh Lôi kịp thời đứng ra khuyên
can: “Có gì từ từ nói, có gì từ từ nói, đừng động tay động chân!”
“Mẹ kiếp, mày lại là thằng nào? Cút qua một xó đi!”
Đám lưu manh này vốn là dạng chỉ thích mểm mỏng ngon ngọt chứ không thích cứng đầu,
thấy Lý Thanh Lôi tuy rắn chắc, nhưng dường như không có gan làm liều nên không để anh
vào mắt.
“Đi theo tao!” Gã lực lưỡng kia giơ tay nắm lấy cổ tay Đường Nhã Hân, lôi cô ta ra ngoài,
mặt mũi Lý Thanh Lôi biến sắc, anh ta quát lên: “Buông ra!” Rồi giơ chân đạp vào cánh tay
của gã đô con. Đối phương lập tức kêu lên thất thanh, ôm lấy cánh tay lui về phía sau, đến
khi cúi đầu nhìn lại, cánh tay đã sưng lên thành một cục rồi.
“Thích chết à, xông hết lên cho tao!”
Mấy gã đàn ông lực lưỡng nhào lên cùng lúc , Lý Thanh Lôi vung tay đánh bại hai người, anh
ta di chuyển trong phòng rất linh hoạt, mỗi lần vung nắm đấm đều như rắn linh hoạt chụi ra
khỏi hang động, tốc độ nhanh nhạy, chỉ trong thoáng chốc, mấy người kia đã bị vật ngã ra
nền đất, không ngừng kêu gào.
“Ai dám động vào người của Hoàng Hâm tao!”
Một tiếng quát giận dữ từ phía cửa ra vào vọng lại, một gã thanh niên gầy gò dẫn theo bảy
tám tên lực lưỡng khác tiến vào phòng.
Gương mặt gã xuất hiện vẻ yếu đuối nhợt nhạt giống một con bệnh, hiển nhiên là dấu hiệu
của việc chơi ma túy lâu ngày, gã vừa vào cửa đã chỉ trúng Lý Thanh Lôi: “Mẹ kiếp, mày là
thằng nào? Báo tên họ ra đây, xem xem tao có động vào được không.”
“Lý Thanh Lôi!”
Hoàng Hâm nghĩ ngợi mất nửa ngày trời: “Chưa nghe qua bao giờ, dần chết nó cho tao!”
Bảy, tám tên theo sau gã bắt đầu quơ lấy chai rượu hoặc chân bàn xông về phía Lý Thanh
Lôi, Đường Nhã Hân nào đã từng thấy trận địa này bao giờ, cô ta sợ đến mức bất giác lùi về
sau.
Lý Thanh Lôi có võ công bất phàm, thậm chí mấy gã đô con còn không sờ được vào góc áo
của anh ta, chai rượu hay cái ghế của chúng toàn rơi vào một chỗ trống hết.
Đột nhiên ba người phụ nữ trong phòng đồng loạt hét ầm lên: “Cẩn thận!”
Hoàng Hâm đã giơ một con dao găm không biết từ bao giờ, lặng lẽ chuồn ra phía sau lưng
Lý Thanh Lôi, giơ tay găm đâm vào lưng anh.
Lý Thanh Lôi nghe thấy tiếng hét thất thanh, cảm giác không ổn, không cần nghĩ ngợi gì đã
vọt về phía trước nửa tiếng, dao găm rạch rách phần áo ở sau lưng, quẹt ra một vết thương
khá nông.
“Chết tiệt!” Lý Thanh Lôi khinh thường nhất là loại người nham hiểm đánh lén sau lưng, anh
ta trở tay túm lấy cổ tay Hoàng Hâm, bẻ mạnh một cái, Hoàng Hâm la lên thất thanh, dao
găm rơi xuống đất, trên trán gã lấm tấm mồ hôi, hiển nhiên cổ tay đã bị vặn gãy nhưng ngoài
miệng vẫn không chịu thua. Gã gào ầm lên: “Mẹ kiếp tao phải chém chết mày, mẹ kiếp!”
“Cút ra ngoài đi!” Lý Thanh Lôi giơ chân đạp gã, Hoàng Hâm bị đạp bay ra khỏi cửa, lăn lông
lốc trên nền đất như quả hồ lô, mấy tên lực lượng kia vội vàng bò dậy, chạy ra ngoài đỡ
Hoàng Hâm chuồn mất.
Trong phòng vô cùng hỗn độn, Đường Nhã Hân hoảng sợ mãi vẫn chưa hoàn hồn được, vội
vàng bước tới trước chạm vào lưng của Lý Thanh Lôi: “Anh bị thương rồi, chúng ta mau tới
bệnh viện thôi.”
Lý Thanh Lôi cười: “Vết thương nhỏ thôi, không đáng ngại, lát nữa nó sẽ tự lành.”
“Cái gì mà vết thương nhỏ, chảy bao nhiêu máu đây này!” Đường Nhã Hân cuống cuồng
dung giấy ăn lau máu cho anh, Diệp Băng Dung và Diệp Băng Bồng thì tới quầy lễ tân để xin
bông băng để băng bó, nhanh chóng xử lý ổn thỏa.
Đường Nhã Hân quay đầu thấy La Thuần ung dung ngồi trên sô-pha uống trà, tức giận quát
ầm lên: “Đều tại cậu cả, nếu ban nãy cậu bước ra giúp sức, Thanh Lôi có đến mức bị
thương không? Tôi chưa thấy người đàn ông nào vô dụng như cậu, lại còn từng đi bộ đội
nữa chứ, có tác dụng quái gì đâu!”
Lý Thanh Lôi can ngăn: “Đây không phải chuyện đùa được, lúc đó tình thế hỗn loạn, nếu anh
La mà tới chắc cũng sẽ bị thương.”
Đường Nhã Hân cười gằn: “Đúng vậy, để một số người nào đó làm rùa rụt cổ rất ổn luôn, ít
nhất có thể đảm bảo bản thân không bị thương.”
La Thuần không để tâm lắm, anh liếc mắt nhìn Lý Thanh Lôi: “Mấy người đó không phải đối
thủ của anh, anh sơ suất quá rồi!”
Lý Thanh Lôi lộ rõ vẻ kinh ngạc, nhưng chưa kịp nói gì thì Đường Nhã Hân đã chen giọng chỉ
trích: “Đến lượt cậu ở đó nói mát nói mẻ à? Cậu giỏi giang thế thì sao không xông lên, tôi
thấy bản lĩnh khác thì mày không có chứ chém gió khua môi múa mép thì giỏi vô cùng.”
Lý Thanh Lôi có phần lúng túng: “Hay là hôm nay đến đây thôi, một buổi tụ tập vui vẻ bị đám
người kia quấy rầy rồi, hôm khác chúng ta gặp nhau sau nhé.”
“Vâng, vậy anh về dưỡng thương cho khỏe nhé, em cũng không muốn ở chung một chỗ với
người nào đó nữa.” Đường Nhã Hân trừng mắt nhìn La Thuần rồi tiễn Lý Thanh Lôi xuống
tầng.
Nếu Đường Nhã Hân đã đòi về, ba người còn lại cũng không thể tiếp tục ở lại, Diệp Băng
Bồng theo sau La Thuần, khe khẽ hỏi anh: “Anh rể, tại sao ban nãy anh không ra tay? Nếu
anh ra tay thì làm gì đến lượt ông anh cơ bắp kia nữa.” Cô ta thấy Lý Thanh Lôi toàn thân nổi
đầy cơ bắp nên đặt cho anh ta một biệt hiệu là “Anh chàng cơ bắp”.
La Thuần cười cười: “Toàn là mấy thứ nhãi nhép thôi, anh không có hứng thú ra tay.”
Họ bước ra khỏi quán karaoke, Lý Thanh Lôi vẫy tay tạm biệt mọi người, đang chuẩn bị lên
xe thì bảy tám người đột nhiên bước xuống từ hai chiếc xe bên cạnh, chặn đường Lý Thanh
Lôi.
Đám người này bước nào bước nấy rất ổn định, hiển nhiên là những người luyện võ lành
nghề, Lý Thanh Lôi đưa mắt ra hiệu với đám người La Thuần: “Mọi người đi trước đi.”
Đường Nhã Hân thấy đám người này khí thế hung ác, tưởng rằng đây là trợ thủ mà tên
Hoàng Hâm ban nãy tìm tới, cô ta phẫn nộ lôi điện thoại ra: “Em sẽ báo cảnh sát ngay bây
giờ! Em không tin pháp luật chỉ là vật trang trí!”
“Con nhỏ kia, tốt nhất hãy cất điện thoại của mày đi! Đối với chúng tao mà nói, luật pháp
chính là thứ đồ trang trí!”
Đi đầu là một người đàn ông mặt dài ngoẵng, người gầy nhẳng, ánh mắt giảo hoạt của hắn
không ngừng đánh giá cơ thể Đường Nhã Hân, sau đó nhìn qua Diệp Băng Dung đứng bên
cạnh cô ta, hai mắt bỗng chốc sáng ngời lên, tấm tắc khen: “Ôi chao, tao sống chừng này
năm, chưa từng thấy người phụ nữ nào ngọt nước đến vậy, chúng mày từng thấy bao giờ
chưa?”
“Chưa từng!” Mấy tên theo sau hắn bắt đầu huýt sáo, quả thực chúng chưa từng thấy người
phụ nữ nào xinh đẹp và cao quý đến vậy, ánh mắt xằng bậy không ngừng lướt về phía Diệp
Băng Dung, chẳng biết kiêng nể gì.
Tên mặt dài kia không khỏi lắc đầu, nói với Lý Thanh Lôi: “Võ công của thằng nhãi nhà mày
chẳng ra làm sao, nhưng mấy con hàng bên cạnh đứa nào cũng là cực phẩm, thế nào hả,
có hứng thú chia sẻ với các anh không, có khi bọn tao sẽ tha cho mày một lần.”
Ánh mắt của hắn cứ mải đảo quanh ba người phụ nữ từ đầu đến cuối, không buồn nhìn đến
những người khác.
Lý Thanh Lôi gằn giọng nói: “Ân oán của tao với mày, đừng lôi theo người khác! Cùng lắm
chúng ta đánh một trận đã đời ở đây, sống cùng sống mái cùng mái, đừng ai hòng được lợi.”
“Mày vẫn muốn quyết chiến sống mái với tao à?” Gã mặt dài tỏ vẻ khinh bỉ, cất tiếng cười ha
hả: “Mày đánh gãy tay của thiếu gia võ quán Huyền Long, lần này nhất định phải bẻ luôn hai
cánh tay của mày mới xong được, mày chỉ là một thằng gà què vừa mới luyện được nội
kình, lấy cái gì mà đòi sống cùng sống mái cùng mái với tao, hửm? Thằng nhãi ranh?”
“Vậy thì cứ thử xem!” Lý Thanh Lôi lùi về sau một bước, hai tay ôm trước ngực khẽ rung lên,
sống như hai con rắn chờ thời cơ để hoạt động, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể cho
đối thủ một đòn chí mạng.
La Thuần có ý định xem xem trình độ võ công của anh đến mức nào rồi tính tiếp, không có ý
định trợ giúp, trừ khi anh gặp phải nguy hiểm về tính mạng.
Gã đàn ông mặt dài thuỗn cười ha hả, vung tay bảo: “Xông hết lên cho tao, bắt cái thằng dở
hơi này về, ông mày phải giáo huấn nó đến nơi đến chốn!”
Mấy kẻ phía sau im lìm không nói một tiếng nào, chúng nhào về phía Lý Thanh Lôi như hùm
như sói. Mặt mũi Lý Thanh Lôi vô cùng nghiêm trọng, giơ tay đấm một cái, đẩy lùi được một
đối thủ, chưa đợi chiêu thức của anh biến hóa, nắm đấm cú đá của mấy kẻ phía sau đã ập
hết lên cơ thể anh. Lý Thanh Lôi vừa tiên vào trạng thái nội kình, dù sao cũng không chịu nổi
nhiều người tấn công cùng lúc như thế nên bị đánh đến mức ộc múa, mấy kẻ kia lập tức ấn
anh ta ngã nhào xuống nền đất, dùng dây thừng trói nghiến lại.
“Thanh Lôi!” Đường Nhã Hân hét ầm lên, trong lòng cô ta tuyệt vọng vô cùng, không thể ngờ
rằng Lý Thanh Lôi bị hạ gục nhanh như vậy, chưa đầy nửa phút, anh ta đã không trụ nổi rồi!
Người đàn ông lực lưỡng cầm đầu xăm trổ toàn thân, cất tiếng cười khà khà: “Xem ra người
vừa hát là cô rồi, hát được đấy, công tử nhà tôi có lời mời, qua đó hát vài bài nhé?”
“Anh coi tôi là hạng người gì hả? Mau cút đi!”
Đường Nhã Hân mắng chửi một tiếng, mặt mũi của mấy gã kia lập tức biến sắc, đồng loạt
xắn tay áo lên: “Con đàn bà này, rượu mừng không uống, thích uống rượu phạt. Nếu tự mày
không biết đi, tao sẽ “mời” được mày đi.”
Mấy gã xông vào, vươn tay định lôi Đường Nhã Hân đi, Lý Thanh Lôi kịp thời đứng ra khuyên
can: “Có gì từ từ nói, có gì từ từ nói, đừng động tay động chân!”
“Mẹ kiếp, mày lại là thằng nào? Cút qua một xó đi!”
Đám lưu manh này vốn là dạng chỉ thích mểm mỏng ngon ngọt chứ không thích cứng đầu,
thấy Lý Thanh Lôi tuy rắn chắc, nhưng dường như không có gan làm liều nên không để anh
vào mắt.
“Đi theo tao!” Gã lực lưỡng kia giơ tay nắm lấy cổ tay Đường Nhã Hân, lôi cô ta ra ngoài,
mặt mũi Lý Thanh Lôi biến sắc, anh ta quát lên: “Buông ra!” Rồi giơ chân đạp vào cánh tay
của gã đô con. Đối phương lập tức kêu lên thất thanh, ôm lấy cánh tay lui về phía sau, đến
khi cúi đầu nhìn lại, cánh tay đã sưng lên thành một cục rồi.
“Thích chết à, xông hết lên cho tao!”
Mấy gã đàn ông lực lưỡng nhào lên cùng lúc , Lý Thanh Lôi vung tay đánh bại hai người, anh
ta di chuyển trong phòng rất linh hoạt, mỗi lần vung nắm đấm đều như rắn linh hoạt chụi ra
khỏi hang động, tốc độ nhanh nhạy, chỉ trong thoáng chốc, mấy người kia đã bị vật ngã ra
nền đất, không ngừng kêu gào.
“Ai dám động vào người của Hoàng Hâm tao!”
Một tiếng quát giận dữ từ phía cửa ra vào vọng lại, một gã thanh niên gầy gò dẫn theo bảy
tám tên lực lưỡng khác tiến vào phòng.
Gương mặt gã xuất hiện vẻ yếu đuối nhợt nhạt giống một con bệnh, hiển nhiên là dấu hiệu
của việc chơi ma túy lâu ngày, gã vừa vào cửa đã chỉ trúng Lý Thanh Lôi: “Mẹ kiếp, mày là
thằng nào? Báo tên họ ra đây, xem xem tao có động vào được không.”
“Lý Thanh Lôi!”
Hoàng Hâm nghĩ ngợi mất nửa ngày trời: “Chưa nghe qua bao giờ, dần chết nó cho tao!”
Bảy, tám tên theo sau gã bắt đầu quơ lấy chai rượu hoặc chân bàn xông về phía Lý Thanh
Lôi, Đường Nhã Hân nào đã từng thấy trận địa này bao giờ, cô ta sợ đến mức bất giác lùi về
sau.
Lý Thanh Lôi có võ công bất phàm, thậm chí mấy gã đô con còn không sờ được vào góc áo
của anh ta, chai rượu hay cái ghế của chúng toàn rơi vào một chỗ trống hết.
Đột nhiên ba người phụ nữ trong phòng đồng loạt hét ầm lên: “Cẩn thận!”
Hoàng Hâm đã giơ một con dao găm không biết từ bao giờ, lặng lẽ chuồn ra phía sau lưng
Lý Thanh Lôi, giơ tay găm đâm vào lưng anh.
Lý Thanh Lôi nghe thấy tiếng hét thất thanh, cảm giác không ổn, không cần nghĩ ngợi gì đã
vọt về phía trước nửa tiếng, dao găm rạch rách phần áo ở sau lưng, quẹt ra một vết thương
khá nông.
“Chết tiệt!” Lý Thanh Lôi khinh thường nhất là loại người nham hiểm đánh lén sau lưng, anh
ta trở tay túm lấy cổ tay Hoàng Hâm, bẻ mạnh một cái, Hoàng Hâm la lên thất thanh, dao
găm rơi xuống đất, trên trán gã lấm tấm mồ hôi, hiển nhiên cổ tay đã bị vặn gãy nhưng ngoài
miệng vẫn không chịu thua. Gã gào ầm lên: “Mẹ kiếp tao phải chém chết mày, mẹ kiếp!”
“Cút ra ngoài đi!” Lý Thanh Lôi giơ chân đạp gã, Hoàng Hâm bị đạp bay ra khỏi cửa, lăn lông
lốc trên nền đất như quả hồ lô, mấy tên lực lượng kia vội vàng bò dậy, chạy ra ngoài đỡ
Hoàng Hâm chuồn mất.
Trong phòng vô cùng hỗn độn, Đường Nhã Hân hoảng sợ mãi vẫn chưa hoàn hồn được, vội
vàng bước tới trước chạm vào lưng của Lý Thanh Lôi: “Anh bị thương rồi, chúng ta mau tới
bệnh viện thôi.”
Lý Thanh Lôi cười: “Vết thương nhỏ thôi, không đáng ngại, lát nữa nó sẽ tự lành.”
“Cái gì mà vết thương nhỏ, chảy bao nhiêu máu đây này!” Đường Nhã Hân cuống cuồng
dung giấy ăn lau máu cho anh, Diệp Băng Dung và Diệp Băng Bồng thì tới quầy lễ tân để xin
bông băng để băng bó, nhanh chóng xử lý ổn thỏa.
Đường Nhã Hân quay đầu thấy La Thuần ung dung ngồi trên sô-pha uống trà, tức giận quát
ầm lên: “Đều tại cậu cả, nếu ban nãy cậu bước ra giúp sức, Thanh Lôi có đến mức bị
thương không? Tôi chưa thấy người đàn ông nào vô dụng như cậu, lại còn từng đi bộ đội
nữa chứ, có tác dụng quái gì đâu!”
Lý Thanh Lôi can ngăn: “Đây không phải chuyện đùa được, lúc đó tình thế hỗn loạn, nếu anh
La mà tới chắc cũng sẽ bị thương.”
Đường Nhã Hân cười gằn: “Đúng vậy, để một số người nào đó làm rùa rụt cổ rất ổn luôn, ít
nhất có thể đảm bảo bản thân không bị thương.”
La Thuần không để tâm lắm, anh liếc mắt nhìn Lý Thanh Lôi: “Mấy người đó không phải đối
thủ của anh, anh sơ suất quá rồi!”
Lý Thanh Lôi lộ rõ vẻ kinh ngạc, nhưng chưa kịp nói gì thì Đường Nhã Hân đã chen giọng chỉ
trích: “Đến lượt cậu ở đó nói mát nói mẻ à? Cậu giỏi giang thế thì sao không xông lên, tôi
thấy bản lĩnh khác thì mày không có chứ chém gió khua môi múa mép thì giỏi vô cùng.”
Lý Thanh Lôi có phần lúng túng: “Hay là hôm nay đến đây thôi, một buổi tụ tập vui vẻ bị đám
người kia quấy rầy rồi, hôm khác chúng ta gặp nhau sau nhé.”
“Vâng, vậy anh về dưỡng thương cho khỏe nhé, em cũng không muốn ở chung một chỗ với
người nào đó nữa.” Đường Nhã Hân trừng mắt nhìn La Thuần rồi tiễn Lý Thanh Lôi xuống
tầng.
Nếu Đường Nhã Hân đã đòi về, ba người còn lại cũng không thể tiếp tục ở lại, Diệp Băng
Bồng theo sau La Thuần, khe khẽ hỏi anh: “Anh rể, tại sao ban nãy anh không ra tay? Nếu
anh ra tay thì làm gì đến lượt ông anh cơ bắp kia nữa.” Cô ta thấy Lý Thanh Lôi toàn thân nổi
đầy cơ bắp nên đặt cho anh ta một biệt hiệu là “Anh chàng cơ bắp”.
La Thuần cười cười: “Toàn là mấy thứ nhãi nhép thôi, anh không có hứng thú ra tay.”
Họ bước ra khỏi quán karaoke, Lý Thanh Lôi vẫy tay tạm biệt mọi người, đang chuẩn bị lên
xe thì bảy tám người đột nhiên bước xuống từ hai chiếc xe bên cạnh, chặn đường Lý Thanh
Lôi.
Đám người này bước nào bước nấy rất ổn định, hiển nhiên là những người luyện võ lành
nghề, Lý Thanh Lôi đưa mắt ra hiệu với đám người La Thuần: “Mọi người đi trước đi.”
Đường Nhã Hân thấy đám người này khí thế hung ác, tưởng rằng đây là trợ thủ mà tên
Hoàng Hâm ban nãy tìm tới, cô ta phẫn nộ lôi điện thoại ra: “Em sẽ báo cảnh sát ngay bây
giờ! Em không tin pháp luật chỉ là vật trang trí!”
“Con nhỏ kia, tốt nhất hãy cất điện thoại của mày đi! Đối với chúng tao mà nói, luật pháp
chính là thứ đồ trang trí!”
Đi đầu là một người đàn ông mặt dài ngoẵng, người gầy nhẳng, ánh mắt giảo hoạt của hắn
không ngừng đánh giá cơ thể Đường Nhã Hân, sau đó nhìn qua Diệp Băng Dung đứng bên
cạnh cô ta, hai mắt bỗng chốc sáng ngời lên, tấm tắc khen: “Ôi chao, tao sống chừng này
năm, chưa từng thấy người phụ nữ nào ngọt nước đến vậy, chúng mày từng thấy bao giờ
chưa?”
“Chưa từng!” Mấy tên theo sau hắn bắt đầu huýt sáo, quả thực chúng chưa từng thấy người
phụ nữ nào xinh đẹp và cao quý đến vậy, ánh mắt xằng bậy không ngừng lướt về phía Diệp
Băng Dung, chẳng biết kiêng nể gì.
Tên mặt dài kia không khỏi lắc đầu, nói với Lý Thanh Lôi: “Võ công của thằng nhãi nhà mày
chẳng ra làm sao, nhưng mấy con hàng bên cạnh đứa nào cũng là cực phẩm, thế nào hả,
có hứng thú chia sẻ với các anh không, có khi bọn tao sẽ tha cho mày một lần.”
Ánh mắt của hắn cứ mải đảo quanh ba người phụ nữ từ đầu đến cuối, không buồn nhìn đến
những người khác.
Lý Thanh Lôi gằn giọng nói: “Ân oán của tao với mày, đừng lôi theo người khác! Cùng lắm
chúng ta đánh một trận đã đời ở đây, sống cùng sống mái cùng mái, đừng ai hòng được lợi.”
“Mày vẫn muốn quyết chiến sống mái với tao à?” Gã mặt dài tỏ vẻ khinh bỉ, cất tiếng cười ha
hả: “Mày đánh gãy tay của thiếu gia võ quán Huyền Long, lần này nhất định phải bẻ luôn hai
cánh tay của mày mới xong được, mày chỉ là một thằng gà què vừa mới luyện được nội
kình, lấy cái gì mà đòi sống cùng sống mái cùng mái với tao, hửm? Thằng nhãi ranh?”
“Vậy thì cứ thử xem!” Lý Thanh Lôi lùi về sau một bước, hai tay ôm trước ngực khẽ rung lên,
sống như hai con rắn chờ thời cơ để hoạt động, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể cho
đối thủ một đòn chí mạng.
La Thuần có ý định xem xem trình độ võ công của anh đến mức nào rồi tính tiếp, không có ý
định trợ giúp, trừ khi anh gặp phải nguy hiểm về tính mạng.
Gã đàn ông mặt dài thuỗn cười ha hả, vung tay bảo: “Xông hết lên cho tao, bắt cái thằng dở
hơi này về, ông mày phải giáo huấn nó đến nơi đến chốn!”
Mấy kẻ phía sau im lìm không nói một tiếng nào, chúng nhào về phía Lý Thanh Lôi như hùm
như sói. Mặt mũi Lý Thanh Lôi vô cùng nghiêm trọng, giơ tay đấm một cái, đẩy lùi được một
đối thủ, chưa đợi chiêu thức của anh biến hóa, nắm đấm cú đá của mấy kẻ phía sau đã ập
hết lên cơ thể anh. Lý Thanh Lôi vừa tiên vào trạng thái nội kình, dù sao cũng không chịu nổi
nhiều người tấn công cùng lúc như thế nên bị đánh đến mức ộc múa, mấy kẻ kia lập tức ấn
anh ta ngã nhào xuống nền đất, dùng dây thừng trói nghiến lại.
“Thanh Lôi!” Đường Nhã Hân hét ầm lên, trong lòng cô ta tuyệt vọng vô cùng, không thể ngờ
rằng Lý Thanh Lôi bị hạ gục nhanh như vậy, chưa đầy nửa phút, anh ta đã không trụ nổi rồi!