Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 27: Người chị họ từ nước ngoài trở về
Hai người đến sân bay phải đợi rất lâu, bỗng một cô gái xinh đẹp và cao ráo bước tới, cô ta
vỗ vỗ vai Diệp Băng Dung từ phía sau, cười hi hi và hỏi: “Có nhận ra chị không?”
“Nhã Hân, sao chị cao lên nhiều thế!” Diệp Băng Dung kéo tay cô, vui mừng nhìn ngắm một
hồi.
La Thuần cũng liếc nhìn cô ta vài cái, cô chị họ này rất xinh đẹp, lúc nhỏ, anh từng gặp một
lần nhưng cô ta khá kiêu ngạo, trước nay không để ai vào mắt, chỉ chơi với đám con cháu
nhà họ Diệp.
“Hầy, nghe nói em kết hôn với cái thằng nhà quê đó rồi à, chuyện là thế nào vậy?” Dường
như Đường Nhã Hân không nhìn thấy La Thuần nên khẽ hỏi với vẻ hứng thú.
Diệp Băng Dung nhíu mày: “Nhã Hân, bây giờ La Thuần là chồng em rồi, chị đừng nói xấu
anh ấy như vậy!” Nói xong, cô giơ tay, khoác cánh tay của La Thuần.
Bấy giờ Đường Nhã Hân mới nhìn về phía La Thuần, cất tiếng xin lỗi: “Xin lỗi nha, ban nãy tôi
không nhận ra, cậu đừng để bụng!”
Cô ta ngước đầu nhìn La Thuần một cái, vẫn là ánh mắt giống hệt như năm đó, tràn ngập vẻ
khinh thường và chế giễu.
“Lên xe đi!” La Thuần cũng lười quan tâm, anh lên xe khởi động xe luôn.
Hai cô gái ngồi ở phía sau trò chuyện, từ đầu đến cuối Đường Nhã Hân không nói gì với La
Thuần, thỉnh thoảng cô ta có nhắc tới thì cũng chỉ hỏi một câu rất lạnh nhạt.
Câu trả lời của La Thuần cũng không mặn không nhạt. Có lẽ trước kia anh sẽ so đo tính
toán, nhưng bây giờ không thèm để bụng tới hạng người này, chỉ cần cô ta không chọc vào
mình là được. Nếu ngày nào đó, Đường Nhã Hân quá đáng đến mức không thể chịu nổi nữa,
anh cũng không ngại trừng trị cô ta một chút.
Anh lái xe về thẳng biệt thự Sơn Đông, Đường Thiền đã chuẩn bị sẵn cả một bàn tiệc phong
phú. Đường Nhã Hân cất tiếng chào hỏi mọi người một cách quen thuộc, đồng thời lấy quà
ra tặng họ, chỉ thiếu mỗi phần của La Thuần.
Bầu không khí bỗng chốc có phần lúng túng, Diệp Băng Dung khẽ nhéo lòng bàn tay của La
Thuần, dùng ánh mắt ý bảo anh đừng để bụng.
La Thuần nở nụ cười thản nhiên, anh ngồi xuống rồi nói: “Cũng không sớm nữa, ăn cơm đi.”
Những người khác lục tục ngồi vào chỗ, trong lúc ăn, Đường Thiền hỏi han tình hình học tập
của cháu gái, Đường Nhã Hân đặt đũa xuống, gương mặt đắc ý: “Cháu đã lấy được học vị
tiến sĩ của trường kinh doanh Judge trực thuộc đại học Cambridge. Tuy Diệp Băng Dung có
thể đưa công ty tới vị trí hàng đầu của thành phố Hà Đông, nhưng vẫn còn thiếu sót về
phương diện quản lý, nhất là cổ đông từ ba gia tộc mới gia nhập lần này, chắc chắn họ sẽ
không phục. Dùng phương thức quản lý mà cháu đã học được ở trường kinh doanh tuyệt
đối có hiệu quả, đảm bảo sẽ trị cho họ ngoan ngoãn phục tùng thì thôi!”
La Thuần nghe xong mà tự thấy nực cười, nếu không có anh tọa trấn, nhà họ Diệp bây giờ
đã bị nuốt sạch không chừa mảnh xương nào rồi, bao nhiêu phương án quản lý của cô ta
cũng không có tác dụng.
Sau khi ăn cơm xong, Đường Thiền mỉm cười: “Băng Dung, Nhã Hân vừa mới về, con đưa
nó đi chơi đi. Các con đều là thanh niên, nói chuyện sẽ hợp hơn.”
Mẹ vợ anh có vẻ rất coi trọng cô cháu gái này, còn La Thuần chẳng hề hứng thú. Anh đang
định nói là mình không đi thì thấy ánh mắt chờ mong của Diệp Băng Dung đảo tới, bất giác
mềm lòng, chỉ có thể gật đầu đồng ý.
“Con đi thay quần áo đã!”
Diệp Băng Dung kéo La Thuần vào phòng ngủ, vừa vào cửa đã đu người lên cổ anh: “Đừng
giận nha, được không nè? Chị họ em là như vậy đó, đợi tiếp xúc qua một thời gian, chắc
chắn chị ấy sẽ rất khâm phục anh!”
La Thuần vuốt tóc cô, anh cười: “Chỉ cần em khâm phục anh là được rồi!”
Diệp Băng Dung ôm chặt eo của anh, cười hi hi: “Anh là anh hùng của em, là người đàn ông
giỏi giang nhất thiên hạ, không khâm phục anh thì khâm phục ai?”
Hai người lề mà lề mề mất nửa tiếng đồng hồ mới thay xong quần áo, La Thuần thích mặc
quần áo rộng rãi thoải mái, cho nên vẫn mặc bộ đồ thể thao màu đen không hề nổi bật của
mình.
Đường Nhã Hân và Diệp Băng Bồng thì ăn mặc trang điểm hoa hòe lá hẹ, cộng thêm vẻ
ngoài vốn đã xuất chúng, vừa ra khỏi cửa, họ đã thu hút vô số ánh mắt.
La Thuần một lần nữa nhận chức tài xế, chở ba người tới quán karaoke quy mô lớn nhất
thành phố.
Nơi này trước kia vốn là gia sản của nhà họ Lâm, như bây giờ đã được sang tên cho nhà họ
Diệp, vẫn do nhà họ Lâm tiến hành quản lý, mỗi năm cho họ ba phần lợi nhuận, coi như
khoản phí bù vào công sức của họ.
Diệp Băng Bồng đã đặt sẵn phòng từ trước đó, bốn người họ tiến vào phòng riêng rộng
thênh thang, Diệp Băng Bồng vỗ vỗ vai Đường Nha Hân: “Này, không phải chị nói chị có
người tình trong mộng ở Hà Đông hả, gọi ra đây cho mọi người ngó tí nào!”
“Con bé này, nói linh tinh cái gì đó? Người ta vẫn chưa chắc chắn đâu, để chị thử xem.”
Đường Nhã Hân đỏ mặt, cô ta nghiêng người, lấy điện thoại ra gửi tin nhắn WeChat, chưa
được bao lâu đã hoan hỉ reo lên: “Anh ấy sẽ tới đó, mau mau mau, đọc địa chỉ cho chị đi.”
Diệp Băng Dung tỏ mò hỏi: “Sao em không nghe nói gì hết vậy, Nhã Hân, chị có người tình
trong mộng từ hồi nào đó?”
Đường Nhã Hân mím môi cười tủm tỉm một hồi lâu rồi mới nói: “Bọn chị quen nhau ở
London đó, anh ấy vừa cao to vừa đẹp trai, đã thế còn biết võ công! Lúc ấy khi đang đi dạo
phố thì bị bọn côn đồ quấy rầy, anh ấy chỉ cần một loáng đã đánh gục đám côn đồ rồi. Nghe
nói ở Hà Đông này anh ấy có một câu lạc bộ Lôi Võ, hội viên toàn là cao thủ võ thuật, rất nổi
tiếng! Băng Dung, em có thể cho chồng em qua bên đó học hỏi, cứ nói tên chị sẽ được
miễn phí!”
“Coi chị đắc ý chưa kìa!” Diệp Băng Bồng nhéo cô ta thêm một lần: “Anh rể của em giỏi lắm
đó, bảo người tình trong mộng của chị qua học hỏi anh rể em nghe còn hợp lý hơn.”
Đường Nhã Hân trợn trắng mắt: “Em chớ có tin người quá! Tuy kẻ từng đi lính tuy cũng có
chút bản lĩnh, nhưng thật sự không thể nào so bì với người ta được. Đến lúc đó để anh ấy đi
vài đường quyền là các em sẽ biết được sự lợi hại ngay.” Trong lòng cô ta hoàn toàn không
tin La Thuần có bản lĩnh lớn đến đâu, cho nên chỉ nghĩ Diệp Băng Bồng đang nói đùa với
mình.
Cô ta ngừng lại trong chốc lát rồi nói tiếp: “Chị nói thật đó, Băng Dung, chị cảm thấy em nên
để La Thuần học hỏi thứ gì đó, cậu ấy có biết gì về kinh doanh đâu! Nếu đã từng đi bộ đội, có
cơ sở, đến câu lạc bộ Lôi Võ giúp chút việc vặt, chưa biết chừng sau này người ta cũng có
thể giúp cậu ta mở một võ quán nho nhỏ gì đó, tốt hơn bây giờ nhiều, cả ngày chỉ ăn không
ngồi rồi!”
Diệp Băng Dung thật sự muốn phì cười, cô quay đầu nhìn La Thuần bằng ánh mắt rất thâm
tình: “Cho dù anh ấy thật sự không có bản lĩnh gì to tát, em cũng bằng lòng nuôi anh ấy cả
đời.”
“Ôi chao, đến quỳ với em luôn!”
Đường Nhã Hân lắc đầu bất đắc dĩ, thật sự không biết người đàn ông chẳng có bản lĩnh kia
đã chuốc bùa mê thuốc lú gì cho em họ của mình mà khiến con bé một lòng một dạ như vậy,
tức chết đi được. Trong lòng cô ta càng thêm khinh thường La Thuần, gắn luôn cho anh cái
mác tên lừa tình.
Chưa được bao lâu, cửa phòng bị đẩy ra, một chàng thanh niên với thân hình săn chắc
bước vào.
Đường Nhã Hân lập tức đứng dậy, mặt mũi đỏ ửng, bước tới bên cạnh người này: “Xin giới
thiệu cùng mọi người, đây là ‘đại hiệp’ Lý Thanh Lôi câu lạc bộ Lôi Võ!”
“Không dám không dám!” Lý Thanh Lôi mỉm cười xua tay, Đường Nhã Hân giới thiệu vài nét
trọng điểm về Diệp Băng Dung và Diệp Băng Bồng với anh ta, đến khi nhắc tới La Thuần, cô
ta chỉ giới thiệu tên.
Cho dù là vậy, Lý Thanh Lôi vẫn giơ tay với La Thuần: “Chào anh!”
Cái bắt tay của người này rất mạnh mẽ, La Thuần nảy sinh chút hảo cảm với người này, tuy
có bản lĩnh nhưng người này vẫn giữ thái độ khiêm tốn, bây giờ hiếm thấy thanh niên nào
được như vậy.
Đám đông ngồi vào vị trí, Đường Nhã Hân lập tức lải nhải như cái máy hát về sự tích anh
hùng của Lý Thanh Lôi, hai cô gái còn lại lắng nghe vô cùng hào hứng. La Thuần cũng nghe,
anh biết Lý Thanh Lôi là cao thủ về Nội Kình, nhưng cao đến mức độ nào thì không thể phán
đoán được.
Mấy người vừa ăn uống vừa trò chuyện, Diệp Băng Bồng chủ động hát tặng một bài “Mượn
ông trời thêm năm trăm năm nữa”, nhưng giọng hát quả thực khiến người ta phải khiếp sợ.
Đến lượt Đường Nhã Hân lại là một giọng ca đẹp, không biết có phải vì người tình trong
mộng đang ở bên cạnh nhìn cô ta hay không, cô ta hát rất thâm tình và cảm động, đến cả La
Thuần cũng phải vỗ tay.
Ca khúc kết thúc, cửa phòng đột nhiên “rầm” một tiếng mở ra, mấy người đàn ông lực lưỡng
say ngật ngưỡng đứng ở cửa quát lên: “Ban nãy đứa nào hát đấy?”
vỗ vỗ vai Diệp Băng Dung từ phía sau, cười hi hi và hỏi: “Có nhận ra chị không?”
“Nhã Hân, sao chị cao lên nhiều thế!” Diệp Băng Dung kéo tay cô, vui mừng nhìn ngắm một
hồi.
La Thuần cũng liếc nhìn cô ta vài cái, cô chị họ này rất xinh đẹp, lúc nhỏ, anh từng gặp một
lần nhưng cô ta khá kiêu ngạo, trước nay không để ai vào mắt, chỉ chơi với đám con cháu
nhà họ Diệp.
“Hầy, nghe nói em kết hôn với cái thằng nhà quê đó rồi à, chuyện là thế nào vậy?” Dường
như Đường Nhã Hân không nhìn thấy La Thuần nên khẽ hỏi với vẻ hứng thú.
Diệp Băng Dung nhíu mày: “Nhã Hân, bây giờ La Thuần là chồng em rồi, chị đừng nói xấu
anh ấy như vậy!” Nói xong, cô giơ tay, khoác cánh tay của La Thuần.
Bấy giờ Đường Nhã Hân mới nhìn về phía La Thuần, cất tiếng xin lỗi: “Xin lỗi nha, ban nãy tôi
không nhận ra, cậu đừng để bụng!”
Cô ta ngước đầu nhìn La Thuần một cái, vẫn là ánh mắt giống hệt như năm đó, tràn ngập vẻ
khinh thường và chế giễu.
“Lên xe đi!” La Thuần cũng lười quan tâm, anh lên xe khởi động xe luôn.
Hai cô gái ngồi ở phía sau trò chuyện, từ đầu đến cuối Đường Nhã Hân không nói gì với La
Thuần, thỉnh thoảng cô ta có nhắc tới thì cũng chỉ hỏi một câu rất lạnh nhạt.
Câu trả lời của La Thuần cũng không mặn không nhạt. Có lẽ trước kia anh sẽ so đo tính
toán, nhưng bây giờ không thèm để bụng tới hạng người này, chỉ cần cô ta không chọc vào
mình là được. Nếu ngày nào đó, Đường Nhã Hân quá đáng đến mức không thể chịu nổi nữa,
anh cũng không ngại trừng trị cô ta một chút.
Anh lái xe về thẳng biệt thự Sơn Đông, Đường Thiền đã chuẩn bị sẵn cả một bàn tiệc phong
phú. Đường Nhã Hân cất tiếng chào hỏi mọi người một cách quen thuộc, đồng thời lấy quà
ra tặng họ, chỉ thiếu mỗi phần của La Thuần.
Bầu không khí bỗng chốc có phần lúng túng, Diệp Băng Dung khẽ nhéo lòng bàn tay của La
Thuần, dùng ánh mắt ý bảo anh đừng để bụng.
La Thuần nở nụ cười thản nhiên, anh ngồi xuống rồi nói: “Cũng không sớm nữa, ăn cơm đi.”
Những người khác lục tục ngồi vào chỗ, trong lúc ăn, Đường Thiền hỏi han tình hình học tập
của cháu gái, Đường Nhã Hân đặt đũa xuống, gương mặt đắc ý: “Cháu đã lấy được học vị
tiến sĩ của trường kinh doanh Judge trực thuộc đại học Cambridge. Tuy Diệp Băng Dung có
thể đưa công ty tới vị trí hàng đầu của thành phố Hà Đông, nhưng vẫn còn thiếu sót về
phương diện quản lý, nhất là cổ đông từ ba gia tộc mới gia nhập lần này, chắc chắn họ sẽ
không phục. Dùng phương thức quản lý mà cháu đã học được ở trường kinh doanh tuyệt
đối có hiệu quả, đảm bảo sẽ trị cho họ ngoan ngoãn phục tùng thì thôi!”
La Thuần nghe xong mà tự thấy nực cười, nếu không có anh tọa trấn, nhà họ Diệp bây giờ
đã bị nuốt sạch không chừa mảnh xương nào rồi, bao nhiêu phương án quản lý của cô ta
cũng không có tác dụng.
Sau khi ăn cơm xong, Đường Thiền mỉm cười: “Băng Dung, Nhã Hân vừa mới về, con đưa
nó đi chơi đi. Các con đều là thanh niên, nói chuyện sẽ hợp hơn.”
Mẹ vợ anh có vẻ rất coi trọng cô cháu gái này, còn La Thuần chẳng hề hứng thú. Anh đang
định nói là mình không đi thì thấy ánh mắt chờ mong của Diệp Băng Dung đảo tới, bất giác
mềm lòng, chỉ có thể gật đầu đồng ý.
“Con đi thay quần áo đã!”
Diệp Băng Dung kéo La Thuần vào phòng ngủ, vừa vào cửa đã đu người lên cổ anh: “Đừng
giận nha, được không nè? Chị họ em là như vậy đó, đợi tiếp xúc qua một thời gian, chắc
chắn chị ấy sẽ rất khâm phục anh!”
La Thuần vuốt tóc cô, anh cười: “Chỉ cần em khâm phục anh là được rồi!”
Diệp Băng Dung ôm chặt eo của anh, cười hi hi: “Anh là anh hùng của em, là người đàn ông
giỏi giang nhất thiên hạ, không khâm phục anh thì khâm phục ai?”
Hai người lề mà lề mề mất nửa tiếng đồng hồ mới thay xong quần áo, La Thuần thích mặc
quần áo rộng rãi thoải mái, cho nên vẫn mặc bộ đồ thể thao màu đen không hề nổi bật của
mình.
Đường Nhã Hân và Diệp Băng Bồng thì ăn mặc trang điểm hoa hòe lá hẹ, cộng thêm vẻ
ngoài vốn đã xuất chúng, vừa ra khỏi cửa, họ đã thu hút vô số ánh mắt.
La Thuần một lần nữa nhận chức tài xế, chở ba người tới quán karaoke quy mô lớn nhất
thành phố.
Nơi này trước kia vốn là gia sản của nhà họ Lâm, như bây giờ đã được sang tên cho nhà họ
Diệp, vẫn do nhà họ Lâm tiến hành quản lý, mỗi năm cho họ ba phần lợi nhuận, coi như
khoản phí bù vào công sức của họ.
Diệp Băng Bồng đã đặt sẵn phòng từ trước đó, bốn người họ tiến vào phòng riêng rộng
thênh thang, Diệp Băng Bồng vỗ vỗ vai Đường Nha Hân: “Này, không phải chị nói chị có
người tình trong mộng ở Hà Đông hả, gọi ra đây cho mọi người ngó tí nào!”
“Con bé này, nói linh tinh cái gì đó? Người ta vẫn chưa chắc chắn đâu, để chị thử xem.”
Đường Nhã Hân đỏ mặt, cô ta nghiêng người, lấy điện thoại ra gửi tin nhắn WeChat, chưa
được bao lâu đã hoan hỉ reo lên: “Anh ấy sẽ tới đó, mau mau mau, đọc địa chỉ cho chị đi.”
Diệp Băng Dung tỏ mò hỏi: “Sao em không nghe nói gì hết vậy, Nhã Hân, chị có người tình
trong mộng từ hồi nào đó?”
Đường Nhã Hân mím môi cười tủm tỉm một hồi lâu rồi mới nói: “Bọn chị quen nhau ở
London đó, anh ấy vừa cao to vừa đẹp trai, đã thế còn biết võ công! Lúc ấy khi đang đi dạo
phố thì bị bọn côn đồ quấy rầy, anh ấy chỉ cần một loáng đã đánh gục đám côn đồ rồi. Nghe
nói ở Hà Đông này anh ấy có một câu lạc bộ Lôi Võ, hội viên toàn là cao thủ võ thuật, rất nổi
tiếng! Băng Dung, em có thể cho chồng em qua bên đó học hỏi, cứ nói tên chị sẽ được
miễn phí!”
“Coi chị đắc ý chưa kìa!” Diệp Băng Bồng nhéo cô ta thêm một lần: “Anh rể của em giỏi lắm
đó, bảo người tình trong mộng của chị qua học hỏi anh rể em nghe còn hợp lý hơn.”
Đường Nhã Hân trợn trắng mắt: “Em chớ có tin người quá! Tuy kẻ từng đi lính tuy cũng có
chút bản lĩnh, nhưng thật sự không thể nào so bì với người ta được. Đến lúc đó để anh ấy đi
vài đường quyền là các em sẽ biết được sự lợi hại ngay.” Trong lòng cô ta hoàn toàn không
tin La Thuần có bản lĩnh lớn đến đâu, cho nên chỉ nghĩ Diệp Băng Bồng đang nói đùa với
mình.
Cô ta ngừng lại trong chốc lát rồi nói tiếp: “Chị nói thật đó, Băng Dung, chị cảm thấy em nên
để La Thuần học hỏi thứ gì đó, cậu ấy có biết gì về kinh doanh đâu! Nếu đã từng đi bộ đội, có
cơ sở, đến câu lạc bộ Lôi Võ giúp chút việc vặt, chưa biết chừng sau này người ta cũng có
thể giúp cậu ta mở một võ quán nho nhỏ gì đó, tốt hơn bây giờ nhiều, cả ngày chỉ ăn không
ngồi rồi!”
Diệp Băng Dung thật sự muốn phì cười, cô quay đầu nhìn La Thuần bằng ánh mắt rất thâm
tình: “Cho dù anh ấy thật sự không có bản lĩnh gì to tát, em cũng bằng lòng nuôi anh ấy cả
đời.”
“Ôi chao, đến quỳ với em luôn!”
Đường Nhã Hân lắc đầu bất đắc dĩ, thật sự không biết người đàn ông chẳng có bản lĩnh kia
đã chuốc bùa mê thuốc lú gì cho em họ của mình mà khiến con bé một lòng một dạ như vậy,
tức chết đi được. Trong lòng cô ta càng thêm khinh thường La Thuần, gắn luôn cho anh cái
mác tên lừa tình.
Chưa được bao lâu, cửa phòng bị đẩy ra, một chàng thanh niên với thân hình săn chắc
bước vào.
Đường Nhã Hân lập tức đứng dậy, mặt mũi đỏ ửng, bước tới bên cạnh người này: “Xin giới
thiệu cùng mọi người, đây là ‘đại hiệp’ Lý Thanh Lôi câu lạc bộ Lôi Võ!”
“Không dám không dám!” Lý Thanh Lôi mỉm cười xua tay, Đường Nhã Hân giới thiệu vài nét
trọng điểm về Diệp Băng Dung và Diệp Băng Bồng với anh ta, đến khi nhắc tới La Thuần, cô
ta chỉ giới thiệu tên.
Cho dù là vậy, Lý Thanh Lôi vẫn giơ tay với La Thuần: “Chào anh!”
Cái bắt tay của người này rất mạnh mẽ, La Thuần nảy sinh chút hảo cảm với người này, tuy
có bản lĩnh nhưng người này vẫn giữ thái độ khiêm tốn, bây giờ hiếm thấy thanh niên nào
được như vậy.
Đám đông ngồi vào vị trí, Đường Nhã Hân lập tức lải nhải như cái máy hát về sự tích anh
hùng của Lý Thanh Lôi, hai cô gái còn lại lắng nghe vô cùng hào hứng. La Thuần cũng nghe,
anh biết Lý Thanh Lôi là cao thủ về Nội Kình, nhưng cao đến mức độ nào thì không thể phán
đoán được.
Mấy người vừa ăn uống vừa trò chuyện, Diệp Băng Bồng chủ động hát tặng một bài “Mượn
ông trời thêm năm trăm năm nữa”, nhưng giọng hát quả thực khiến người ta phải khiếp sợ.
Đến lượt Đường Nhã Hân lại là một giọng ca đẹp, không biết có phải vì người tình trong
mộng đang ở bên cạnh nhìn cô ta hay không, cô ta hát rất thâm tình và cảm động, đến cả La
Thuần cũng phải vỗ tay.
Ca khúc kết thúc, cửa phòng đột nhiên “rầm” một tiếng mở ra, mấy người đàn ông lực lưỡng
say ngật ngưỡng đứng ở cửa quát lên: “Ban nãy đứa nào hát đấy?”