Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 18: Vị khách từ ngoài hành tinh
La Thuần không khỏi kinh ngạc: "Không ở trên trái đất sao?"
Tên ăn mày bật cười rồi nói: "Trên Thiên Kình Cổ Tinh, có lẽ các cậu cũng chưa từng nghe
tới đâu, nơi đó lớn hơn trái đất này rất nhiều. Để tìm ra Tinh Hải Châu, đệ tử Tinh Hải Môn
chúng tôi đã tìm tới các hành tinh, hầu như ở mỗi hành tinh có sự sống, trận pháp không
gian của tôi đều bị kẻ thù phá hoại, trong lúc di chuyển thì xảy ra chuyện ngoài ý muốn, mẹ
nó chứ, suýt chút nữa thì tôi đã bị xé thành từng mảnh rồi, nhưng dù sao cuối cùng cũng tới
được hành tinh này, đáng tiếc là tôi lại bị trọng thương, sống không được bao lâu nữa, tôi
còn cho rằng ta vĩnh viễn không tìm được Tinh Hải Châu, cũng coi như ông trời chiếu cố,
không ngờ tôi lại cảm nhận được sức mạnh tinh tú trên người cậu."
Ông ta liếc nhìn La Thuần, nói tiếp: "Nói như vậy, một đại môn phái tiếng tăm đã tồn tại suốt
mấy vạn năm như Tinh Hải Môn chúng ta, đã từng là nguồn gốc của Thiên Đế, nhưng từ chín
vạn năm trước khi đánh mất Tinh Hải Châu, Tinh Hải Môn hoàn toàn thất bại, hiện giờ còn bị
người ta bắt nạt đè đầu cưỡi cổ, đối mặt với nạn diệt môn, cho nên bất đắc dĩ phải đi tìm
Tinh Hải Châu để vượt qua đại nạn này."
Sắc mặt La Thuần thay đổi, anh nói: "Vậy có cách nào để lấy sức mạnh tinh tú ra khỏi cơ thể
của tôi không?"
"Không có!" Tên ăn mày nhìn chằm chằm La Thuần mà nói: "Tinh Hải Châu là bảo vật mà
Thiên Đế của bản môn phái để lại, có thể chứa đựng sức mạnh tinh tú vô tận, trước khi chết
mỗi vị môn chủ hoặc trưởng lão sẽ đem tu vi đã tu luyện cả đời truyền vào Tinh Hải Châu, hy
vọng rằng vạn năm sau sẽ tìm được một thiên tài hấp thu nó, một lần nữa tạo nên Thiên Đế.
Không ngờ chín vạn năm trước môn chủ đột nhiên biến mất cùng Tinh Hải Châu, từ đó
không có tung tích. Ba năm trước bản môn phái tìm ra kẻ phản bội, bí mật này được công bố
ra bên ngoài, đúng là đại nạn, bảo vật này ai thấy mà không thèm muốn cơ chứ, kể cả người
ta không chiếm đoạt được thì cũng muốn phá hủy nó, vì vậy Tinh Hải Môn của chúng bị các
tông phái khác bao vây tấn công, toàn môn phái lưu vong, khi đó môn phái đã phái ba nghìn
đệ tử đi tới các nơi trong vũ trụ để tìm kiếm Tinh Hải Châu, hy vọng có thể cứu vãn đợt sóng
gió lớn này."
Ông ta dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Những môn phái khác cũng phái tổng cộng năm vạn
đệ tử đi tìm kiếm Tinh Hải Châu, cho nên tốt nhất là cậu nên tự cầu phúc cho bản thân đi, nói
không chừng sẽ có ai đó đột nhiên xuất hiện đòi giết cậu đấy, hơn nữa người nào người nấy
đều lợi hại hơn tôi."
La Thuần há hốc miệng, không biết nên nói gì cho phải, chuyện này nghe thì cực kỳ khó tin,
nhưng lại khiến người ta không thể không tin, anh cũng không thể cứ ngồi chờ chết được.
"Đừng ủ rũ." Tên ăn mày mỉm cười nói: "Cũng may là cậu có đôi mắt của Thiên Đế, Thiên
Đế đời trước khi đã tới tuổi trung niên, năm đó Thiên Đế thua trong trận đại chiến với ba tên
Độc Đế nên đã tự hủy Đế thân, hồn phách và cơ thể rải rác khắp nơi trong vũ trụ, bất kỳ ai
có được dù chỉ một sợi tóc của Thiên Đế thì đều có thể dùng như roi, cậu thì khá may mắn,
có được đôi mắt của Thiên Đế, lại còn phá giải được phù chú, hấp thụ được sức mạnh tinh
tú bên trong Tinh Hải Châu, hai cái hỗ trợ lẫn nhau, cùng lớn mạnh, theo thời gian, cậu có
thể trở thành Thiên Đế đời tiếp theo hay không vẫn còn khó nói, nhưng nếu có ai khác có vận
may tốt hơn cậu, có được mấy bộ phận kiểu như hồn phách của Thiên Đế, hay trái tim của
Thiên Đế, thì người ta không chỉ mạnh hơn cậu một chút thôi đâu."
"Thiên Đế lợi hại như vậy sao?" La Thuần cảm nhận được rõ ràng uy lực từ đôi mắt của
anh, có thể tưởng tượng được nếu như Thiên Đế không chết, thì sẽ mạnh mẽ tới mức nào.
"Thiên Đế ấy à..." Tên ăn mày sâu xa mà nói: "Tôi chỉ có thể nói với cậu rằng, vũ trụ rộng lớn
như vậy, tất cả tài nguyên tích tụ lại, chỉ vừa đủ để tạo ra một vị Thiên Đế mà thôi. Đợi cả tỉ
năm sau, vạn vật lại sinh trưởng, tới khi cực kỳ phồn thịnh, mới xuất hiện vị Thiên Đế tiếp
theo, trong vũ trụ có rất nhiều chủng tộc, ai nấy đều muốn trở thành Thiên Đế bằng mọi giá.
Khi đã đạt tới vị trí của Thiên Đế rồi, thì tuổi thọ có thể kéo dài ngàn năm, hủy diệt cả một
hành tinh chỉ trong nháy mắt, thống lĩnh thiên hạ, uy phong tới mức nào cơ chứ. Đáng tiếc là
thời vận của Thiên Đế đời trước không tốt, xuất hiện ba tên Độc Đế, bị bọn chúng đánh cho
tơi bời tan tác..."
"Ba tên Độc Đế?" La Thuần còn muốn hỏi thăm, thì tên ăn mày lại ho khụ khụ mấy tiếng, nôn
ra hai ngụm máu: "Thời gian của tôi không còn nhiều, bây giờ tôi sẽ truyền lại sách tu hành bí
mật của Tinh Hải Môn cho cậu, cậu nhận lấy, cố gắng tu luyện, nó có thể giúp cậu tăng cao
tu vi, tuyệt đối không được làm mất đấy." Ông ta tìm kiếm trong quần áo của mình cả nửa
ngày, sau đó dường như cầm được thứ gì đó, đột nhiên từ khe hở trên quần áo của ông ta
xuất hiện ánh sáng màu trắng chói mắt, ông ta rên rỉ một tiếng, vẻ mặt rất đau đớn, sau đó
lại nôn ra mấy ngụm máu, rồi mới run rẩy lấy một miếng Tinh Bàn hình tròn tỏa ra ánh sáng
màu trắng, những điểm sáng màu trắng ở bên trên không ngừng lấp lánh, trông rất đẹp mắt.
Tên ăn mày xé bộ đồ trên người La Thuần ra, đặt miếng Tinh Bàn lên ngực anh, miếng tinh
bàn lại tiếp tục tỏa ra ánh sáng chói mắt, lập tức hòa nhập vào trong ngực anh, biến mất
không một dấu vết.
La Thuần cảm nhận được trong người anh có thêm thứ gì đó, liên kết với luồng khí trong
bụng anh, như thể hai người bạn cũ lâu năm không gặp vậy. Trong đầu anh cũng xuất hiện
rất nhiều văn tự và hình vẽ, mặc dù những văn tự này khác với chữ Hán, nhưng không hiểu
sao anh lại hiểu được chúng.
"Tốt rồi..." Tên ăn mày vui mừng mỉm cười, nhưng hai mắt ông ta lại trở nên vô thần, sắc
mặt u ám cả đi, hiện rõ vẻ sức cùng lực kiệt, thân thể lảo đảo, như thể ông ta có thể ngã gục
bất cứ lúc nào vậy.
"Tiền bối!" La Thuần vội vàng đỡ lấy ông ta.
Tên ăn mày giữ chặt tay của La Thuần, khó khăn lấy hơi rồi nói: "Các bộ phận của Thiên Đế
có thể cảm ứng lẫn nhau, chỉ sợ chẳng bao lâu nữa sẽ có người tìm được hành tinh này,
cướp đi đôi mắt của Thiên Đế trên người cậu, cậu phải nỗ lực tu luyện, ứng phó với đại địch.
Sau này nếu cậu đạt được thành tựu, tôi...tôi chỉ muốn nhờ cậu một việc mà thôi, sau
này...sau này nếu gặp được đệ tử của Tinh Hải Môn, hãy giúp bọn họ..."
"Tôi nhất định sẽ giúp!" La Thuần trịnh trọng gật đầu, trong lòng đột nhiên xuất hiện một nỗi
buồn.
"Có người đến rồi, đi mau, đi càng xa càng tốt." Tên ăn mày đẩy La Thuần ra, mặc dù mạng
sống của ông ta đã sắp kết thúc, nhưng ông ta vẫn có thể đẩy La Thuần ra xa cả mấy chục
mét.
Trên đỉnh núi đột nhiên xuất hiện mấy bóng người mà không có bất kỳ tiếng động nào, La
Thuần có thể cảm nhận được thực lực của bọn họ đều không hề thua kém hai người vừa rồi
đánh nhau, mơ hồ có người nói: "Đây là kiếm của Đinh Lão Cẩu, mau tìm xem, bản đồ hẳn
phải ở trên người hắn ta...tên ăn mày này từ đâu tới vậy, cút ngay...a..."
Có tiếng la hét và kêu gào thảo thiết từ trên núi truyền tới, La Thuần rất muốn quay lại giúp
tên ăn mày kia, nhưng anh biết giờ anh tới đó thì chỉ có thể chịu chết mà thôi, La Thuần đành
quay người chạy về phía biệt thự Đông Sơn.
Anh càng chạy xa, những tiếng la hét kia cũng dần biến mất theo, nhưng La Thuần có thể
tưởng tượng được cảnh lão ăn mày một mình đối phó với nhiều người như vậy sẽ khó khăn
tới mức nào, trong lòng không khỏi buồn bã.
Quay về tầng thượng trong biệt thự, La Thuần vuốt ngực nơi Tinh Bàn hòa nhập vào, thầm
nghĩ anh có được bảo vật của Tinh Hải Môn, lại được vị lão tiền bối này cứu một mạng, sau
này nếu có gặp được đệ tử của Tinh Hải Môn, nhất định anh phải dốc sức giúp đỡ, giúp bọn
họ vượt qua khó khăn. Nhưng vũ trụ mênh mông như vậy, còn có cả những kẻ chiếm được
bộ phận khác của Thiên Đế ao ước đôi mắt của Thiên Đế trên người anh, lại còn năm vạn
kẻ địch mạnh đang đi tìm Tinh Hải Châu, trên người anh có hai món bảo vật lớn, trong thời
khắc đối mặt với nguy cơ phải chết, ý chí chiến đấu trong lòng La Thuần đột nhiên dâng cao
tận trời, ngươi không đụng tới ta thì thôi, kẻ nào dám ngang nhiên cướp đoạt, chặt tay kẻ đó!
Đêm nay anh không còn tâm trạng nào mà tu luyện nữa, La Thuần chăm chú quan sát động
tĩnh trên ngọn núi ở phía xa, những kẻ kia đang không ngừng tìm kiếm trên núi, rõ ràng là
muốn tìm tấm bản đồ, đến khi trời sáng mới không cam tâm mà rời khỏi.
La Thuần lấy tấm bản đồ ra xem một chút, anh phát hiện tấm bản đồ này vẽ sông vẽ núi,
chất liệu đặc biệt, không biết là làm từ thứ gì, cực kỳ dai.
Anh xem qua một chút rồi nhét nó và kẽ hở giữa mái nhà, sau đó lại chạy lên đỉnh núi tối hôm
qua lần nữa.
Tên ăn mày bật cười rồi nói: "Trên Thiên Kình Cổ Tinh, có lẽ các cậu cũng chưa từng nghe
tới đâu, nơi đó lớn hơn trái đất này rất nhiều. Để tìm ra Tinh Hải Châu, đệ tử Tinh Hải Môn
chúng tôi đã tìm tới các hành tinh, hầu như ở mỗi hành tinh có sự sống, trận pháp không
gian của tôi đều bị kẻ thù phá hoại, trong lúc di chuyển thì xảy ra chuyện ngoài ý muốn, mẹ
nó chứ, suýt chút nữa thì tôi đã bị xé thành từng mảnh rồi, nhưng dù sao cuối cùng cũng tới
được hành tinh này, đáng tiếc là tôi lại bị trọng thương, sống không được bao lâu nữa, tôi
còn cho rằng ta vĩnh viễn không tìm được Tinh Hải Châu, cũng coi như ông trời chiếu cố,
không ngờ tôi lại cảm nhận được sức mạnh tinh tú trên người cậu."
Ông ta liếc nhìn La Thuần, nói tiếp: "Nói như vậy, một đại môn phái tiếng tăm đã tồn tại suốt
mấy vạn năm như Tinh Hải Môn chúng ta, đã từng là nguồn gốc của Thiên Đế, nhưng từ chín
vạn năm trước khi đánh mất Tinh Hải Châu, Tinh Hải Môn hoàn toàn thất bại, hiện giờ còn bị
người ta bắt nạt đè đầu cưỡi cổ, đối mặt với nạn diệt môn, cho nên bất đắc dĩ phải đi tìm
Tinh Hải Châu để vượt qua đại nạn này."
Sắc mặt La Thuần thay đổi, anh nói: "Vậy có cách nào để lấy sức mạnh tinh tú ra khỏi cơ thể
của tôi không?"
"Không có!" Tên ăn mày nhìn chằm chằm La Thuần mà nói: "Tinh Hải Châu là bảo vật mà
Thiên Đế của bản môn phái để lại, có thể chứa đựng sức mạnh tinh tú vô tận, trước khi chết
mỗi vị môn chủ hoặc trưởng lão sẽ đem tu vi đã tu luyện cả đời truyền vào Tinh Hải Châu, hy
vọng rằng vạn năm sau sẽ tìm được một thiên tài hấp thu nó, một lần nữa tạo nên Thiên Đế.
Không ngờ chín vạn năm trước môn chủ đột nhiên biến mất cùng Tinh Hải Châu, từ đó
không có tung tích. Ba năm trước bản môn phái tìm ra kẻ phản bội, bí mật này được công bố
ra bên ngoài, đúng là đại nạn, bảo vật này ai thấy mà không thèm muốn cơ chứ, kể cả người
ta không chiếm đoạt được thì cũng muốn phá hủy nó, vì vậy Tinh Hải Môn của chúng bị các
tông phái khác bao vây tấn công, toàn môn phái lưu vong, khi đó môn phái đã phái ba nghìn
đệ tử đi tới các nơi trong vũ trụ để tìm kiếm Tinh Hải Châu, hy vọng có thể cứu vãn đợt sóng
gió lớn này."
Ông ta dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Những môn phái khác cũng phái tổng cộng năm vạn
đệ tử đi tìm kiếm Tinh Hải Châu, cho nên tốt nhất là cậu nên tự cầu phúc cho bản thân đi, nói
không chừng sẽ có ai đó đột nhiên xuất hiện đòi giết cậu đấy, hơn nữa người nào người nấy
đều lợi hại hơn tôi."
La Thuần há hốc miệng, không biết nên nói gì cho phải, chuyện này nghe thì cực kỳ khó tin,
nhưng lại khiến người ta không thể không tin, anh cũng không thể cứ ngồi chờ chết được.
"Đừng ủ rũ." Tên ăn mày mỉm cười nói: "Cũng may là cậu có đôi mắt của Thiên Đế, Thiên
Đế đời trước khi đã tới tuổi trung niên, năm đó Thiên Đế thua trong trận đại chiến với ba tên
Độc Đế nên đã tự hủy Đế thân, hồn phách và cơ thể rải rác khắp nơi trong vũ trụ, bất kỳ ai
có được dù chỉ một sợi tóc của Thiên Đế thì đều có thể dùng như roi, cậu thì khá may mắn,
có được đôi mắt của Thiên Đế, lại còn phá giải được phù chú, hấp thụ được sức mạnh tinh
tú bên trong Tinh Hải Châu, hai cái hỗ trợ lẫn nhau, cùng lớn mạnh, theo thời gian, cậu có
thể trở thành Thiên Đế đời tiếp theo hay không vẫn còn khó nói, nhưng nếu có ai khác có vận
may tốt hơn cậu, có được mấy bộ phận kiểu như hồn phách của Thiên Đế, hay trái tim của
Thiên Đế, thì người ta không chỉ mạnh hơn cậu một chút thôi đâu."
"Thiên Đế lợi hại như vậy sao?" La Thuần cảm nhận được rõ ràng uy lực từ đôi mắt của
anh, có thể tưởng tượng được nếu như Thiên Đế không chết, thì sẽ mạnh mẽ tới mức nào.
"Thiên Đế ấy à..." Tên ăn mày sâu xa mà nói: "Tôi chỉ có thể nói với cậu rằng, vũ trụ rộng lớn
như vậy, tất cả tài nguyên tích tụ lại, chỉ vừa đủ để tạo ra một vị Thiên Đế mà thôi. Đợi cả tỉ
năm sau, vạn vật lại sinh trưởng, tới khi cực kỳ phồn thịnh, mới xuất hiện vị Thiên Đế tiếp
theo, trong vũ trụ có rất nhiều chủng tộc, ai nấy đều muốn trở thành Thiên Đế bằng mọi giá.
Khi đã đạt tới vị trí của Thiên Đế rồi, thì tuổi thọ có thể kéo dài ngàn năm, hủy diệt cả một
hành tinh chỉ trong nháy mắt, thống lĩnh thiên hạ, uy phong tới mức nào cơ chứ. Đáng tiếc là
thời vận của Thiên Đế đời trước không tốt, xuất hiện ba tên Độc Đế, bị bọn chúng đánh cho
tơi bời tan tác..."
"Ba tên Độc Đế?" La Thuần còn muốn hỏi thăm, thì tên ăn mày lại ho khụ khụ mấy tiếng, nôn
ra hai ngụm máu: "Thời gian của tôi không còn nhiều, bây giờ tôi sẽ truyền lại sách tu hành bí
mật của Tinh Hải Môn cho cậu, cậu nhận lấy, cố gắng tu luyện, nó có thể giúp cậu tăng cao
tu vi, tuyệt đối không được làm mất đấy." Ông ta tìm kiếm trong quần áo của mình cả nửa
ngày, sau đó dường như cầm được thứ gì đó, đột nhiên từ khe hở trên quần áo của ông ta
xuất hiện ánh sáng màu trắng chói mắt, ông ta rên rỉ một tiếng, vẻ mặt rất đau đớn, sau đó
lại nôn ra mấy ngụm máu, rồi mới run rẩy lấy một miếng Tinh Bàn hình tròn tỏa ra ánh sáng
màu trắng, những điểm sáng màu trắng ở bên trên không ngừng lấp lánh, trông rất đẹp mắt.
Tên ăn mày xé bộ đồ trên người La Thuần ra, đặt miếng Tinh Bàn lên ngực anh, miếng tinh
bàn lại tiếp tục tỏa ra ánh sáng chói mắt, lập tức hòa nhập vào trong ngực anh, biến mất
không một dấu vết.
La Thuần cảm nhận được trong người anh có thêm thứ gì đó, liên kết với luồng khí trong
bụng anh, như thể hai người bạn cũ lâu năm không gặp vậy. Trong đầu anh cũng xuất hiện
rất nhiều văn tự và hình vẽ, mặc dù những văn tự này khác với chữ Hán, nhưng không hiểu
sao anh lại hiểu được chúng.
"Tốt rồi..." Tên ăn mày vui mừng mỉm cười, nhưng hai mắt ông ta lại trở nên vô thần, sắc
mặt u ám cả đi, hiện rõ vẻ sức cùng lực kiệt, thân thể lảo đảo, như thể ông ta có thể ngã gục
bất cứ lúc nào vậy.
"Tiền bối!" La Thuần vội vàng đỡ lấy ông ta.
Tên ăn mày giữ chặt tay của La Thuần, khó khăn lấy hơi rồi nói: "Các bộ phận của Thiên Đế
có thể cảm ứng lẫn nhau, chỉ sợ chẳng bao lâu nữa sẽ có người tìm được hành tinh này,
cướp đi đôi mắt của Thiên Đế trên người cậu, cậu phải nỗ lực tu luyện, ứng phó với đại địch.
Sau này nếu cậu đạt được thành tựu, tôi...tôi chỉ muốn nhờ cậu một việc mà thôi, sau
này...sau này nếu gặp được đệ tử của Tinh Hải Môn, hãy giúp bọn họ..."
"Tôi nhất định sẽ giúp!" La Thuần trịnh trọng gật đầu, trong lòng đột nhiên xuất hiện một nỗi
buồn.
"Có người đến rồi, đi mau, đi càng xa càng tốt." Tên ăn mày đẩy La Thuần ra, mặc dù mạng
sống của ông ta đã sắp kết thúc, nhưng ông ta vẫn có thể đẩy La Thuần ra xa cả mấy chục
mét.
Trên đỉnh núi đột nhiên xuất hiện mấy bóng người mà không có bất kỳ tiếng động nào, La
Thuần có thể cảm nhận được thực lực của bọn họ đều không hề thua kém hai người vừa rồi
đánh nhau, mơ hồ có người nói: "Đây là kiếm của Đinh Lão Cẩu, mau tìm xem, bản đồ hẳn
phải ở trên người hắn ta...tên ăn mày này từ đâu tới vậy, cút ngay...a..."
Có tiếng la hét và kêu gào thảo thiết từ trên núi truyền tới, La Thuần rất muốn quay lại giúp
tên ăn mày kia, nhưng anh biết giờ anh tới đó thì chỉ có thể chịu chết mà thôi, La Thuần đành
quay người chạy về phía biệt thự Đông Sơn.
Anh càng chạy xa, những tiếng la hét kia cũng dần biến mất theo, nhưng La Thuần có thể
tưởng tượng được cảnh lão ăn mày một mình đối phó với nhiều người như vậy sẽ khó khăn
tới mức nào, trong lòng không khỏi buồn bã.
Quay về tầng thượng trong biệt thự, La Thuần vuốt ngực nơi Tinh Bàn hòa nhập vào, thầm
nghĩ anh có được bảo vật của Tinh Hải Môn, lại được vị lão tiền bối này cứu một mạng, sau
này nếu có gặp được đệ tử của Tinh Hải Môn, nhất định anh phải dốc sức giúp đỡ, giúp bọn
họ vượt qua khó khăn. Nhưng vũ trụ mênh mông như vậy, còn có cả những kẻ chiếm được
bộ phận khác của Thiên Đế ao ước đôi mắt của Thiên Đế trên người anh, lại còn năm vạn
kẻ địch mạnh đang đi tìm Tinh Hải Châu, trên người anh có hai món bảo vật lớn, trong thời
khắc đối mặt với nguy cơ phải chết, ý chí chiến đấu trong lòng La Thuần đột nhiên dâng cao
tận trời, ngươi không đụng tới ta thì thôi, kẻ nào dám ngang nhiên cướp đoạt, chặt tay kẻ đó!
Đêm nay anh không còn tâm trạng nào mà tu luyện nữa, La Thuần chăm chú quan sát động
tĩnh trên ngọn núi ở phía xa, những kẻ kia đang không ngừng tìm kiếm trên núi, rõ ràng là
muốn tìm tấm bản đồ, đến khi trời sáng mới không cam tâm mà rời khỏi.
La Thuần lấy tấm bản đồ ra xem một chút, anh phát hiện tấm bản đồ này vẽ sông vẽ núi,
chất liệu đặc biệt, không biết là làm từ thứ gì, cực kỳ dai.
Anh xem qua một chút rồi nhét nó và kẽ hở giữa mái nhà, sau đó lại chạy lên đỉnh núi tối hôm
qua lần nữa.