Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 14: Năng lực dị thường
Trái tim La Thuần đập thình thịch, anh đờ đẫn nhìn hai bàn tay mình, làn da dường như đã
trở nên trong suốt, anh có thể nhìn rõ mạch máu và cơ bắp bên dưới.
La Thuần ngẩng đầu lên lần nữa, cánh cửa ở phía sau cũng trở nên trong suốt, anh có thể
nhìn rõ cảnh tượng ở phía sau cánh cửa.
“Đây là... Nhìn xuyên thấu!”
La Thuần hít thở thật sâu, vất vả lắm anh mới giữ cho tâm trạng kích động của mình bình tĩnh
trở lại. Anh phát hiện ra khả năng nhìn xuyên thấu của mình có giới hạn về khoảng cách, chỉ
có thể nhìn xuyên vật chướng ngại vật dày khoảng mười xen-ti-mét, dày hơn nữa thì không
nhìn rõ.
Nhưng chỉ như vậy thôi cũng đủ khiến người ta kích động rồi, nếu ở trên chiến trường, có
được khả năng nhìn xuyên thấu như vậy đúng là sự tồn tại ngang với thần thánh.
Huống hồ dường như đôi mắt của anh đang không ngừng trở nên mạnh mẽ hơn nhờ tác
dụng nuôi dưỡng của luồng khí, chưa biết chừng sau này, anh có thể nhìn xuyên qua
chướng ngại vật dày một mét, mười mét, thậm chí là hàng trăm mét!
Anh quay người đi xuống tầng, đúng lúc bắt gặp Diệp Băng Dung bước ra từ phòng ngủ, cô
mặc áo ngủ khá mỏng manh. Anh vô thức nhìn chăm chú, sau đó không khỏi đỏ mặt tía tai.
Đôi mắt nhìn xuyên thấu của anh nhìn xa – thu lại rất tự nhiên. Lần trước mới chỉ liếc vội một
cái, chưa thể nhìn rõ toàn diện, lần này có thể xuyên qua lớp quần áo nhìn rõ thân hình gần
như hoàn hảo của Diệp Băng Dung, hai ‘ngọn núi nhỏ’ cao vút trước ngực khẽ rung rung là
thứ mê hoặc người ta nhất. Không thể không thừa nhận, cơ thể cô gần như hoàn mỹ!
“Sao mặt anh đỏ vậy, có bị sốt không đấy?” Diệp Băng Dung chủ động bước lên phía trước,
giơ tay chạm vào trán anh để thử nhiệt độ.
“Không có, không có!” La Thuần ngửi thấy mùi thơm trên cơ thể cô, nhịp tim bỗng chốc
nhanh hơn hẳn, máu huyết dường như sắp dồn về một vị trí nào đó, vội vàng nhìn đi chỗ
khác, ho nhẹ một tiếng: “À ừm, anh đi đánh răng rửa mặt trước.”
Lúc dùng bữa sáng, La Thuần cố kiềm nén ý nghĩ chủ động sử dụng đôi mắt nhìn xuyên
thấu. Ba người trên bàn ăn không phải là kiểu mẫu thông thường, chỉ nhìn bừa một tí cũng
đủ khiến người ta chảy máu mũi.
Diệp Băng Dung nói: “Lát nữa con phải đến công ty một chuyến, Băng Bồng đi cùng với chị,
chị hẹn một bác sĩ tâm lý cho hai người trò chuyện... Anh có thể lái xe đưa chúng tôi qua
công ty không?” Nói rồi cô dùng cánh tay huých huých La Thuần.
“Được chứ!”
Ăn sáng xong, La Thuần lái xe đưa hai người kia tới tòa nhà Thái An. Đây là lần thứ hai anh
đến công ty, Diệp Băng Dung vừa vào phòng làm việc là đã bắt đầu bận rộn với công việc, La
Thuần thì cùng Diệp Băng Bồng đến văn phòng bên cạnh đợi chuyên viên tư vấn tâm lý.
Trong lúc chờ đợi, anh lấy giấy bút ra, chuẩn bị soạn sẵn một phần đơn ly hôn.
Diệp Băng Bồng ghé tới, tò mò hỏi: “Anh đang viết cái gì đó?” Trải qua trận đại nạn tối hôm
qua, cô ta dường như biến thành một con người khác, mái tóc cũng nhuộm về màu đen,
quần áo cũng ăn mặc bình thường hơn, ngoan ngoãn như một con mèo vậy.
La Thuần liếc mắt nhìn cô rồi đáp: “Viết đơn ly hôn, cô có muốn giúp không?”
“Anh thật sự muốn ly hôn với chị em hả?” Diệp Băng Bồng cuống quýt lên: “Anh không nhìn
ra chị ấy đã không còn muốn ly hôn với anh nữa rồi sao, hai người đừng ly hôn được không?
Trước kia em không hiểu chuyện, cứ cảm thấy sau khi anh đến nhà em thì bố em sẽ chỉ
quan tâm anh, không để ý gì tới mình nữa, cho nên em mới bắt nạt anh. Nhưng em đảm bảo
sau này tuyệt đối không làm thế nữa, bọn em đã sớm coi anh như người một nhà rồi, không
thì em cũng sẽ không bắt nạt anh nữa. Có được không hả anh rể?”
Đây là lần đầu tiên cô ta mở miệng gọi anh rể, La Thuần thấy cũng mới mẻ, nhưng anh chỉ
cười và lắc đầu: “Người mà chị em thích không phải kiểu như anh. Chị em thích quân tử dịu
dàng, còn anh chỉ là một tên lỗ mãng không có văn hóa. Anh không làm anh rể của em được
đâu.”
“Ai nói thế!” Diệp Băng Bồng phản đối: “Anh là một anh hùng, em rất thích khí phách anh
dũng của anh!”
Cô ta còn chưa nói xong, cửa phòng đột ngột bị đẩy ra, thư ký thò đầu vào nhìn nhìn rồi hỏi:
“Tổng giám đốc Diệp không có ở đây hả? Lạ nhỉ, hình như ban nãy chị ấy đâu có ra ngoài!”
Diệp Băng Bồng đỏ mặt, lúng túng vô cùng, nếu bị đồn đại ra ngoài thì há chẳng phải bị
người ta nói rằng cô là em vợ quyến rũ anh rể đó sao?
La Thuần mơ hồ cảm thấy không ổn lắm, anh bước tới văn phòng bên ngoài liếc mắt nhìn
một lượt, phát hiện văn kiện trên bàn rất lộn xộn, bút rơi xuống đất, trong lòng bắt đầu trào lên
một dự cảm không lành.
Đúng lúc này,điện thoại của anh đổ chuông, là lời mời đàm thoại bằng video do Diệp Băng
Dung gửi tới. La Thuần vội vàng ấn nhận cuộc gọi, trong khung hình, Diệp Băng Dung đang
ngồi trên xe, tóc tai rối bù, bị băng dính bịt chặt miệng, không ngừng giãy dụa, bên cạnh có
một người đeo mặt nạ ghé tới sát ống kính mà cười hề hề: “Thằng họ La kia, tao vẫn còn
nhớ cú đạp của ngày hôm qua đấy nhé, khụ khụ, bây giờ một mình mày tới xưởng số ba
trong khu công nghiệp ở La Trang, tao sẽ đợi mày ở đó. Nhưng trước khi đến đó, tao phải
nếm thử con vợ mày, xem ở trên giường con ả này có còn lạnh lùng, đoan trang như vậy
không đã, ha ha!”
Nghe giọng nói, hiển nhiên hắn ta là Cao Phi, không cần nghi ngờ gì.
Trong khung hình, Diệp Băng Dung nước mắt ràn rụa, nhìn chằm chằm vào ống kính, ánh
mắt đau đớn mà tuyệt vọng.
Sau đó cuộc gọi video bị ngắt, Diệp Băng Bồng cuống cuồng kêu lên: “Làm sao bây giờ,
chúng ta mau tới khu công nghiệp đi!”
La Thuần mở phần mềm điện thoại, nhìn chấm nhỏ không ngừng di chuyển trên bản đồ, anh
cười lạnh: “Chúng đi về phía hang ổ của Hàn Kim Tuyền rồi, ở khu công nghiệp chắc chắn
có một đám người mai phục sẵn, chờ tôi sa lưới.” Anh ngừng lại trong thoáng chốc: “Xem ra
trong tay Hàn Kim Tuyền vẫn còn cao thủ, nếu không lão sẽ không dễ dàng bắt Băng Dung đi
như vậy được.”
Từ sau khi Diệp Băng Bồng bị bắt cóc, La Thuần đã cài đặt phần mềm theo dõi ở điện thoại
của mỗi người trong nhà họ Diệp. Dù gì Cao Phi cũng chỉ là một thằng côn đồ, không đủ
chuyên nghiệp, không những không kiểm tra đồ dùng mà Diệp Băng Dung mang theo, đã vậy
còn dám dùng điện thoại của cô để gọi video với anh.
“Em cứ ở lại đây, không được đi đâu hết, anh đi một lúc rồi sẽ về.”
La Thuần dặn dò Diệp Băng Bồng, sau đó quay người bỏ đi.
Tin tức Diệp Băng Dung bị bắt cóc nhanh chóng truyền đi khắp thành phố Hà Đông, bởi lẽ
mâu thuẫn của nhà họ Diệp và Hàn Kim Tuyền trong mấy ngày gần đây đã được vô số
người theo dõi, cộng thêm việc La Thuần mạnh mẽ vả vào mặt Hàn Kim Tuyền trong buổi
tiệc, người nào sáng mắt đều biết chuyện lần này chắc chắn do người nhà họ Hàn làm.
Tại tập đoàn Thiên Chính.
Trương Văn Hải đang chơi cờ cùng người bố Trương Hoành, nghe được tin tức này mà kinh
ngạc vô cùng: “Hàn Kim Tuyền vội vàng ra tay đến vậy sao?”
Đinh Uyển ở bên cạnh hừ một tiếng: “Đã bảo lần này ông chồng của Diệp Băng Dung gây ra
họa lớn rồi mà, nếu họ mà biết mình vớ phải một anh con rể gây họa như thế, e rằng lúc
trước có bị đánh chết cũng không chịu đồng ý. Hừ, ai bảo Diệp Băng Dung xinh đẹp như thế
làm gì, đến cả ông trời cũng không vừa mắt nữa, muốn trừng phạt cô ta một chút.”
Gương mặt Trương Hoành lộ rõ vẻ già nua nhưng đôi mắt vẫn rất có thần, ông ta gật đầu và
tiếp lời: “Hàn Kim Tuyền chắc hẳn đã ủ mưu từ lâu, nếu không sẽ không hành động nhanh
nhạy như vậy đâu. Lần này coi như Diệp Thái chôn vùi cuộc đời vào tay thằng con rể rồi.”
Trương Văn Hải lắc đầu, nói: “Coi như nhà họ Diệp xong đời rồi! E rằng đến Diệp Thái cũng
không ngờ mình kiếm được một anh con rể ăn hại gia đình đến thế. Bố, sau này bố phải chú
ý tới chuyện hôn nhân của em gái con, đừng học theo người nhà họ Diệp!”
Nhà họ Diệp gần như đã biến thành trò cười của cả thành phố, ai cũng biết Diệp Thái kiếm
được một anh con rể báo hại, tự tay đẩy nhà họ Diệp hướng về phía vực sâu vạn trượng.
Cùng lúc đó, La Thuần đã đuổi theo tới bên ngoài biệt thự của nhà họ Hàn, từ phía xa xa đã
thấy mười mấy tên cao to đen hôi không ngừng đi tuần vòng quanh biệt thự. Trong hoàn
cảnh canh phòng nghiêm ngặt như vậy, đến con ruồi cũng không lọt vào được.
La Thuần không buồn trốn tránh nữa, anh thẳng thừng sải bước tới trước cổng biệt thự, quát
to: “Hàn Kim Tuyền, mày chết đi!”
trở nên trong suốt, anh có thể nhìn rõ mạch máu và cơ bắp bên dưới.
La Thuần ngẩng đầu lên lần nữa, cánh cửa ở phía sau cũng trở nên trong suốt, anh có thể
nhìn rõ cảnh tượng ở phía sau cánh cửa.
“Đây là... Nhìn xuyên thấu!”
La Thuần hít thở thật sâu, vất vả lắm anh mới giữ cho tâm trạng kích động của mình bình tĩnh
trở lại. Anh phát hiện ra khả năng nhìn xuyên thấu của mình có giới hạn về khoảng cách, chỉ
có thể nhìn xuyên vật chướng ngại vật dày khoảng mười xen-ti-mét, dày hơn nữa thì không
nhìn rõ.
Nhưng chỉ như vậy thôi cũng đủ khiến người ta kích động rồi, nếu ở trên chiến trường, có
được khả năng nhìn xuyên thấu như vậy đúng là sự tồn tại ngang với thần thánh.
Huống hồ dường như đôi mắt của anh đang không ngừng trở nên mạnh mẽ hơn nhờ tác
dụng nuôi dưỡng của luồng khí, chưa biết chừng sau này, anh có thể nhìn xuyên qua
chướng ngại vật dày một mét, mười mét, thậm chí là hàng trăm mét!
Anh quay người đi xuống tầng, đúng lúc bắt gặp Diệp Băng Dung bước ra từ phòng ngủ, cô
mặc áo ngủ khá mỏng manh. Anh vô thức nhìn chăm chú, sau đó không khỏi đỏ mặt tía tai.
Đôi mắt nhìn xuyên thấu của anh nhìn xa – thu lại rất tự nhiên. Lần trước mới chỉ liếc vội một
cái, chưa thể nhìn rõ toàn diện, lần này có thể xuyên qua lớp quần áo nhìn rõ thân hình gần
như hoàn hảo của Diệp Băng Dung, hai ‘ngọn núi nhỏ’ cao vút trước ngực khẽ rung rung là
thứ mê hoặc người ta nhất. Không thể không thừa nhận, cơ thể cô gần như hoàn mỹ!
“Sao mặt anh đỏ vậy, có bị sốt không đấy?” Diệp Băng Dung chủ động bước lên phía trước,
giơ tay chạm vào trán anh để thử nhiệt độ.
“Không có, không có!” La Thuần ngửi thấy mùi thơm trên cơ thể cô, nhịp tim bỗng chốc
nhanh hơn hẳn, máu huyết dường như sắp dồn về một vị trí nào đó, vội vàng nhìn đi chỗ
khác, ho nhẹ một tiếng: “À ừm, anh đi đánh răng rửa mặt trước.”
Lúc dùng bữa sáng, La Thuần cố kiềm nén ý nghĩ chủ động sử dụng đôi mắt nhìn xuyên
thấu. Ba người trên bàn ăn không phải là kiểu mẫu thông thường, chỉ nhìn bừa một tí cũng
đủ khiến người ta chảy máu mũi.
Diệp Băng Dung nói: “Lát nữa con phải đến công ty một chuyến, Băng Bồng đi cùng với chị,
chị hẹn một bác sĩ tâm lý cho hai người trò chuyện... Anh có thể lái xe đưa chúng tôi qua
công ty không?” Nói rồi cô dùng cánh tay huých huých La Thuần.
“Được chứ!”
Ăn sáng xong, La Thuần lái xe đưa hai người kia tới tòa nhà Thái An. Đây là lần thứ hai anh
đến công ty, Diệp Băng Dung vừa vào phòng làm việc là đã bắt đầu bận rộn với công việc, La
Thuần thì cùng Diệp Băng Bồng đến văn phòng bên cạnh đợi chuyên viên tư vấn tâm lý.
Trong lúc chờ đợi, anh lấy giấy bút ra, chuẩn bị soạn sẵn một phần đơn ly hôn.
Diệp Băng Bồng ghé tới, tò mò hỏi: “Anh đang viết cái gì đó?” Trải qua trận đại nạn tối hôm
qua, cô ta dường như biến thành một con người khác, mái tóc cũng nhuộm về màu đen,
quần áo cũng ăn mặc bình thường hơn, ngoan ngoãn như một con mèo vậy.
La Thuần liếc mắt nhìn cô rồi đáp: “Viết đơn ly hôn, cô có muốn giúp không?”
“Anh thật sự muốn ly hôn với chị em hả?” Diệp Băng Bồng cuống quýt lên: “Anh không nhìn
ra chị ấy đã không còn muốn ly hôn với anh nữa rồi sao, hai người đừng ly hôn được không?
Trước kia em không hiểu chuyện, cứ cảm thấy sau khi anh đến nhà em thì bố em sẽ chỉ
quan tâm anh, không để ý gì tới mình nữa, cho nên em mới bắt nạt anh. Nhưng em đảm bảo
sau này tuyệt đối không làm thế nữa, bọn em đã sớm coi anh như người một nhà rồi, không
thì em cũng sẽ không bắt nạt anh nữa. Có được không hả anh rể?”
Đây là lần đầu tiên cô ta mở miệng gọi anh rể, La Thuần thấy cũng mới mẻ, nhưng anh chỉ
cười và lắc đầu: “Người mà chị em thích không phải kiểu như anh. Chị em thích quân tử dịu
dàng, còn anh chỉ là một tên lỗ mãng không có văn hóa. Anh không làm anh rể của em được
đâu.”
“Ai nói thế!” Diệp Băng Bồng phản đối: “Anh là một anh hùng, em rất thích khí phách anh
dũng của anh!”
Cô ta còn chưa nói xong, cửa phòng đột ngột bị đẩy ra, thư ký thò đầu vào nhìn nhìn rồi hỏi:
“Tổng giám đốc Diệp không có ở đây hả? Lạ nhỉ, hình như ban nãy chị ấy đâu có ra ngoài!”
Diệp Băng Bồng đỏ mặt, lúng túng vô cùng, nếu bị đồn đại ra ngoài thì há chẳng phải bị
người ta nói rằng cô là em vợ quyến rũ anh rể đó sao?
La Thuần mơ hồ cảm thấy không ổn lắm, anh bước tới văn phòng bên ngoài liếc mắt nhìn
một lượt, phát hiện văn kiện trên bàn rất lộn xộn, bút rơi xuống đất, trong lòng bắt đầu trào lên
một dự cảm không lành.
Đúng lúc này,điện thoại của anh đổ chuông, là lời mời đàm thoại bằng video do Diệp Băng
Dung gửi tới. La Thuần vội vàng ấn nhận cuộc gọi, trong khung hình, Diệp Băng Dung đang
ngồi trên xe, tóc tai rối bù, bị băng dính bịt chặt miệng, không ngừng giãy dụa, bên cạnh có
một người đeo mặt nạ ghé tới sát ống kính mà cười hề hề: “Thằng họ La kia, tao vẫn còn
nhớ cú đạp của ngày hôm qua đấy nhé, khụ khụ, bây giờ một mình mày tới xưởng số ba
trong khu công nghiệp ở La Trang, tao sẽ đợi mày ở đó. Nhưng trước khi đến đó, tao phải
nếm thử con vợ mày, xem ở trên giường con ả này có còn lạnh lùng, đoan trang như vậy
không đã, ha ha!”
Nghe giọng nói, hiển nhiên hắn ta là Cao Phi, không cần nghi ngờ gì.
Trong khung hình, Diệp Băng Dung nước mắt ràn rụa, nhìn chằm chằm vào ống kính, ánh
mắt đau đớn mà tuyệt vọng.
Sau đó cuộc gọi video bị ngắt, Diệp Băng Bồng cuống cuồng kêu lên: “Làm sao bây giờ,
chúng ta mau tới khu công nghiệp đi!”
La Thuần mở phần mềm điện thoại, nhìn chấm nhỏ không ngừng di chuyển trên bản đồ, anh
cười lạnh: “Chúng đi về phía hang ổ của Hàn Kim Tuyền rồi, ở khu công nghiệp chắc chắn
có một đám người mai phục sẵn, chờ tôi sa lưới.” Anh ngừng lại trong thoáng chốc: “Xem ra
trong tay Hàn Kim Tuyền vẫn còn cao thủ, nếu không lão sẽ không dễ dàng bắt Băng Dung đi
như vậy được.”
Từ sau khi Diệp Băng Bồng bị bắt cóc, La Thuần đã cài đặt phần mềm theo dõi ở điện thoại
của mỗi người trong nhà họ Diệp. Dù gì Cao Phi cũng chỉ là một thằng côn đồ, không đủ
chuyên nghiệp, không những không kiểm tra đồ dùng mà Diệp Băng Dung mang theo, đã vậy
còn dám dùng điện thoại của cô để gọi video với anh.
“Em cứ ở lại đây, không được đi đâu hết, anh đi một lúc rồi sẽ về.”
La Thuần dặn dò Diệp Băng Bồng, sau đó quay người bỏ đi.
Tin tức Diệp Băng Dung bị bắt cóc nhanh chóng truyền đi khắp thành phố Hà Đông, bởi lẽ
mâu thuẫn của nhà họ Diệp và Hàn Kim Tuyền trong mấy ngày gần đây đã được vô số
người theo dõi, cộng thêm việc La Thuần mạnh mẽ vả vào mặt Hàn Kim Tuyền trong buổi
tiệc, người nào sáng mắt đều biết chuyện lần này chắc chắn do người nhà họ Hàn làm.
Tại tập đoàn Thiên Chính.
Trương Văn Hải đang chơi cờ cùng người bố Trương Hoành, nghe được tin tức này mà kinh
ngạc vô cùng: “Hàn Kim Tuyền vội vàng ra tay đến vậy sao?”
Đinh Uyển ở bên cạnh hừ một tiếng: “Đã bảo lần này ông chồng của Diệp Băng Dung gây ra
họa lớn rồi mà, nếu họ mà biết mình vớ phải một anh con rể gây họa như thế, e rằng lúc
trước có bị đánh chết cũng không chịu đồng ý. Hừ, ai bảo Diệp Băng Dung xinh đẹp như thế
làm gì, đến cả ông trời cũng không vừa mắt nữa, muốn trừng phạt cô ta một chút.”
Gương mặt Trương Hoành lộ rõ vẻ già nua nhưng đôi mắt vẫn rất có thần, ông ta gật đầu và
tiếp lời: “Hàn Kim Tuyền chắc hẳn đã ủ mưu từ lâu, nếu không sẽ không hành động nhanh
nhạy như vậy đâu. Lần này coi như Diệp Thái chôn vùi cuộc đời vào tay thằng con rể rồi.”
Trương Văn Hải lắc đầu, nói: “Coi như nhà họ Diệp xong đời rồi! E rằng đến Diệp Thái cũng
không ngờ mình kiếm được một anh con rể ăn hại gia đình đến thế. Bố, sau này bố phải chú
ý tới chuyện hôn nhân của em gái con, đừng học theo người nhà họ Diệp!”
Nhà họ Diệp gần như đã biến thành trò cười của cả thành phố, ai cũng biết Diệp Thái kiếm
được một anh con rể báo hại, tự tay đẩy nhà họ Diệp hướng về phía vực sâu vạn trượng.
Cùng lúc đó, La Thuần đã đuổi theo tới bên ngoài biệt thự của nhà họ Hàn, từ phía xa xa đã
thấy mười mấy tên cao to đen hôi không ngừng đi tuần vòng quanh biệt thự. Trong hoàn
cảnh canh phòng nghiêm ngặt như vậy, đến con ruồi cũng không lọt vào được.
La Thuần không buồn trốn tránh nữa, anh thẳng thừng sải bước tới trước cổng biệt thự, quát
to: “Hàn Kim Tuyền, mày chết đi!”