Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Long Uy Chiến Thần - Chương 656: Chiến Tranh Bùng Nổ
Lê Uy Long lập tức ngồi lại vị trí chỉ huy trong phòng làm việc, nhìn tình hình chiến đấu, tiếp tục chỉ huy tác chiến.
Hiện tại quân địch chưa có hành động gì, nổ pháo trước để muốn tiêu huỷ căn cứ quân sự ở chiến khu phía Nam.
Nhưng chiến khu phía Nam đã chuẩn bị xong xuôi, lần nhả đạn đầu tiên của quân địch đã bị chặn lại giữa chừng.
Lúc này, ở Đà Lạt và Bắc Giang đã trở thành một mảnh đất trống, các dân cư đã trốn hết vào các động phòng ngự.
Đạn bom của địch bay tới từng đợt, khi bị ngăn lại cũng có cá lọt lưới.
Chiến khu phía Nam chỉ có thể bảo đảm căn cứ quan trọng không bị bom của phía địch tiêu diệt, còn những mục tiêu tập kích khác thì không thể lo nổi.
Loading...
Lúc này, một quả bom lọt lưới từ trên trời rơi xuống, rơi vào đỉnh của toà kiến trúc cao nhất Đà Lạt là tập đoàn Galaxy!
“Uỳnh!”
Một tiếng nổ lớn, đế vương của thương nghiệp Đà Lạt, tập đoàn Galaxy của Chu Nhược Mai ngói gạch tứ tán, tan thành tro bụi trong nháy mắt!
Vụ nổ nhức óc khiến những kiến trúc xung quanh tập đoàn Galaxy cũng ồ ạt sụp xuống. Đợt công kích mạnh mẽ khiến vô số những toà lầu bị san bằng!
Những người trốn trong hầm, động cũng cảm nhận được mặt đất và núi đang rung chuyển.
Họ đều biết bom đạn đã rơi vào Đà Lạt, nhưng họ không biết sức phá huỷ của quả bom này lại lớn tới thế, rốt cuộc những toà nhà nào đã nổ.
Thiên Thành, Hà Ngọc Lan và những hộ vệ tinh anh và năm mươi hộ vệ mà Lê Uy Long để lại cũng đang trốn trong động phòng không, bảo vệ Chu Nhược Mai.
Nhiệm vụ chủ yếu của họ bây giờ là bảo vệ phu nhân của hộ soái bảo vệ, những chuyện khác thì không quan tâm nổi nữa.
Vì chiến tranh bùng nổ, hai nước nước Liệp Ưng và nước Cự Hùng đã chính thức tuyên chiến, đặc công của họ cũng to gan hơn nhiều, ra ngoài giết người.
Rất có khả năng chúng sẽ ra tay với vợ của hộ soái Lê Uy Long là Chu Nhược Mai.
“Dư Hân, ban nãy tiếng nổ đó hình như vang lên từ phía tập đoàn Galaxy, có khi nào tập đoàn nổ mất tiêu rồi không?” Nguyễn Tú Cẩm lo lắng nói.
“Nguyễn Tú Cẩm, cậu đừng nghĩ tới chuyện tập đoàn Galaxy nữa, bây giờ chiến tranh nổ ra, thứ chúng ta cần nghĩ tới là bảo vệ tính mạng, những thứ khác chỉ là vật ngoài thân thôi, không quan trọng nữa!” Chu Nhược Mai nói.
“Nhưng mà tập đoàn Galaxy là sản nghiệp của Long Quốc, mỗi năm đóng không ít thuế cho Long Quốc, nếu như bị huỷ thì không chỉ là tổn thất đối với cậu mà còn là tổn thất với Long Quốc!” Nguyễn Tú Cẩm nói.
“Đây là cái giá của chiến tranh, có chiến tranh thì sẽ có tổn thất, Nếu như tập đoàn Galaxy bị huỷ, tớ sẽ không đau lòng đâu, tớ chỉ hy vọng nước chúng ta sẽ giành được thắng lợi. Đợi khi chiến tranh kết thúc, chúng ta có thể xây dựng lại, mọi thứ đều có thể làm lại từ đầu!” Chu Nhược Mai cũng cảm thấy vụ nổ ban nãy có thể đã phá huỷ tập đoàn mình, nhưng cô đã không còn quan tâm nữa.”
“Ừm, chỉ cần giữ được đất nước mình, không để kẻ địch xâm phạm thì những thứ khác đều không quan trọng nữa.” Nguyễn Tú Cẩm nói.
“Đúng, cậu nghĩ thế được là tốt, chỉ cần Long Quốc không sao, mọi thứ có thể làm lại, giữ được núi xanh thì việc gì phải lo không có củi đốt.” Chu Nhược Mai nói.
Lúc này, ở phòng tác chiến chiến khu phía Nam.
Lê Uy Long nhìn cả quá trình tập đoàn Galaxy bị bom của kẻ địch phá huỷ, nhưng vẫn không chút lay động nào, không hề tỏ ra tức giận và tiếc nuối chút nào.
Làm thống lĩnh của vạn quân, chỉ huy tác chiến hàng vạn binh, sao có thể rối loạn vì một toà nhà bị phá huỷ chứ?
Chỉ cần quân binh của mình không bị bom nổ phải thì mọi thứ đều là chuyện nhỏ!
Hiện tại quân địch chưa có hành động gì, nổ pháo trước để muốn tiêu huỷ căn cứ quân sự ở chiến khu phía Nam.
Nhưng chiến khu phía Nam đã chuẩn bị xong xuôi, lần nhả đạn đầu tiên của quân địch đã bị chặn lại giữa chừng.
Lúc này, ở Đà Lạt và Bắc Giang đã trở thành một mảnh đất trống, các dân cư đã trốn hết vào các động phòng ngự.
Đạn bom của địch bay tới từng đợt, khi bị ngăn lại cũng có cá lọt lưới.
Chiến khu phía Nam chỉ có thể bảo đảm căn cứ quan trọng không bị bom của phía địch tiêu diệt, còn những mục tiêu tập kích khác thì không thể lo nổi.
Loading...
Lúc này, một quả bom lọt lưới từ trên trời rơi xuống, rơi vào đỉnh của toà kiến trúc cao nhất Đà Lạt là tập đoàn Galaxy!
“Uỳnh!”
Một tiếng nổ lớn, đế vương của thương nghiệp Đà Lạt, tập đoàn Galaxy của Chu Nhược Mai ngói gạch tứ tán, tan thành tro bụi trong nháy mắt!
Vụ nổ nhức óc khiến những kiến trúc xung quanh tập đoàn Galaxy cũng ồ ạt sụp xuống. Đợt công kích mạnh mẽ khiến vô số những toà lầu bị san bằng!
Những người trốn trong hầm, động cũng cảm nhận được mặt đất và núi đang rung chuyển.
Họ đều biết bom đạn đã rơi vào Đà Lạt, nhưng họ không biết sức phá huỷ của quả bom này lại lớn tới thế, rốt cuộc những toà nhà nào đã nổ.
Thiên Thành, Hà Ngọc Lan và những hộ vệ tinh anh và năm mươi hộ vệ mà Lê Uy Long để lại cũng đang trốn trong động phòng không, bảo vệ Chu Nhược Mai.
Nhiệm vụ chủ yếu của họ bây giờ là bảo vệ phu nhân của hộ soái bảo vệ, những chuyện khác thì không quan tâm nổi nữa.
Vì chiến tranh bùng nổ, hai nước nước Liệp Ưng và nước Cự Hùng đã chính thức tuyên chiến, đặc công của họ cũng to gan hơn nhiều, ra ngoài giết người.
Rất có khả năng chúng sẽ ra tay với vợ của hộ soái Lê Uy Long là Chu Nhược Mai.
“Dư Hân, ban nãy tiếng nổ đó hình như vang lên từ phía tập đoàn Galaxy, có khi nào tập đoàn nổ mất tiêu rồi không?” Nguyễn Tú Cẩm lo lắng nói.
“Nguyễn Tú Cẩm, cậu đừng nghĩ tới chuyện tập đoàn Galaxy nữa, bây giờ chiến tranh nổ ra, thứ chúng ta cần nghĩ tới là bảo vệ tính mạng, những thứ khác chỉ là vật ngoài thân thôi, không quan trọng nữa!” Chu Nhược Mai nói.
“Nhưng mà tập đoàn Galaxy là sản nghiệp của Long Quốc, mỗi năm đóng không ít thuế cho Long Quốc, nếu như bị huỷ thì không chỉ là tổn thất đối với cậu mà còn là tổn thất với Long Quốc!” Nguyễn Tú Cẩm nói.
“Đây là cái giá của chiến tranh, có chiến tranh thì sẽ có tổn thất, Nếu như tập đoàn Galaxy bị huỷ, tớ sẽ không đau lòng đâu, tớ chỉ hy vọng nước chúng ta sẽ giành được thắng lợi. Đợi khi chiến tranh kết thúc, chúng ta có thể xây dựng lại, mọi thứ đều có thể làm lại từ đầu!” Chu Nhược Mai cũng cảm thấy vụ nổ ban nãy có thể đã phá huỷ tập đoàn mình, nhưng cô đã không còn quan tâm nữa.”
“Ừm, chỉ cần giữ được đất nước mình, không để kẻ địch xâm phạm thì những thứ khác đều không quan trọng nữa.” Nguyễn Tú Cẩm nói.
“Đúng, cậu nghĩ thế được là tốt, chỉ cần Long Quốc không sao, mọi thứ có thể làm lại, giữ được núi xanh thì việc gì phải lo không có củi đốt.” Chu Nhược Mai nói.
Lúc này, ở phòng tác chiến chiến khu phía Nam.
Lê Uy Long nhìn cả quá trình tập đoàn Galaxy bị bom của kẻ địch phá huỷ, nhưng vẫn không chút lay động nào, không hề tỏ ra tức giận và tiếc nuối chút nào.
Làm thống lĩnh của vạn quân, chỉ huy tác chiến hàng vạn binh, sao có thể rối loạn vì một toà nhà bị phá huỷ chứ?
Chỉ cần quân binh của mình không bị bom nổ phải thì mọi thứ đều là chuyện nhỏ!