Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 430: Pete hống hách
Pete rất hống hách.
Dường như hắn ta đã quên chuyện suýt nữa bị Mộ Dung Khuê ném khỏi máy bay.
Ngoài Pete, người phụ nữ gợi cảm đó cũng đến, hung dữ nhìn Diệp Phàm và Mộ Dung Thiên Tâm, lạnh lùng nói: “Lúc trên máy bay không phải các người rất hống hách sao?
“Bây giờ, hống hách nữa đi cho tôi xem nào?
“Biết điều thì bây giờ quỳ xuống liếm sạch bụi bẩn trên giày cho tôi, tôi có thể suy xét để các người chết không đau khổ như thế nữa”.
Đối diện với người người phụ nữ gợi cảm và Pete hống hách, Mộ Dung Thiên Tâm vẫn rất bình thản, không coi hai kẻ này ra gì, càng không để ý đến mấy trăm tên lao ra từ ngõ hẻm xung quanh của con đường phía đối diện.
Cô là gia chủ của nhà Mộ Dung ở Cô Tô.
Trận đánh cỏn con này có thể làm cô ấy sợ hãi sao? Vậy e là quá ngây thơ rồi.
Mộ Dung Chấn và Mộ Dung Khuê ở bên cạnh cô càng bình tĩnh hơn.
Bọn họ là cao thủ Kim Đan trung kỳ, sống hơn hai trăm năm rồi, có trận đấu lớn nào mà chưa từng trải qua đâu?
Thậm chí ngày xưa lúc các nước phương Tây đánh nhau với Hoa Hạ, bọn họ đã từng ra trận, chém giết trong trận chiến nghìn quân vạn mã.
Cảnh tượng bây giờ so với trận chiến lúc đó.
Đúng là không đáng nhắc tới.
“Vốn dĩ, tôi định tha cho các người, nhưng các người lại muốn chết, vậy thì tôi sẽ tác thành cho các người.” Mộ Dung Thiên Tâm thể hiện sự mạnh mẽ của mình, nói với Pete và người phụ nữ gợi cảm.
“Haha!”
Nghe Mộ Dung Thiên Tâm nói, Pete cười ầm lên.
Hắn ta nhìn Mộ Dung Thiên Tâm trước mặt giống như nhìn một kẻ ngốc.
Hắn ta cho rằng Mộ Dung Thiên Tâm chắc chắn vẫn chưa biết, mấy trăm tên lao đến từ đường phố là người của hắn.
Vì thế, đến tận bây giờ Mộ Dung Thiên Tâm vẫn chưa lộ vẻ sợ hãi.
“Đúng là đồ ngu xuẩn, cô nhìn phía trước đi, cô thấy chưa? Đó đều là người của tôi, đại ca của tôi là người có quyền thế ở thành phố MUA, trong tay có trên dưới nghìn thuộc hạ đấy.” Pete cười khẩy nói với Mộ Dung Thiên Tâm.
Người phụ nữ gợi cảm cũng đứng bên cạnh thêm mắm thêm muối, nói với Mộ Dung Thiên Tâm: “Con đàn bà ngu ngốc này, không phải cô cho rằng mình rất cao quý sao? Đợi lát nữa, tôi sẽ khiến cô bị mười tên da đen…….”
Bốp!
Tuy nhiên, người phụ nữ gợi cảm còn chưa nói xong, Diệp Phàm đột nhiên bước ra, lao đến bên cạnh người phụ nữ gợi cảm, tát cô ta bay ra ngoài cách đó bốn, năm mét.
Lúc trên máy bay, cô ta đã bị Mộ Dung Thiên Tâm tát sưng tím má.
Bây giờ bên má đó lại bị Diệp Phàm tát, nửa bên má lập tức lõm vào, xương mặt nát vụn, điều đáng sợ là cô ta còn bị rơi mất mấy cái răng.
Nửa bên má máu chảy đầm đìa, thảm không tả nổi.
Diệp Phàm ra tay quá hung dữ, thủ đoạn tàn độc, không hề nể nang.
Mộ Dung Thiên Tâm ở bên cạnh hơi sững sờ, ngạc nhiên nhìn Diệp Phàm, cô không ngờ anh lại ra tay mạnh như thế.
Cái bạt tai vừa rồi thực sự quá thảm đối với người phụ nữ gợi cảm kia, đồng thời cũng khiến cô cảm thấy vô cùng dễ chịu, khoan khoái.
Pete nhìn thấy cảnh này lập tức sững sờ.
Hắn đã chủ động nói rồi, vài trăm tên lao đến chỗ này đều là người của hắn, nhưng Diệp Phàm và Mộ Dung Thiên Tâm lại chẳng hề sợ hãi, thậm chí còn trực tiếp ra tay với bạn gái của hắn.
Điều này khiến hắn ta không hiểu nổi!
Hắn đang nghĩ, có phải lúc nãy hắn nói không đủ rõ ràng!
Lúc này Diệp Phàm nhìn Mộ Dung Thiên Tâm, mỉm cười rồi nói: “Để tôi làm tròn nghĩa vụ của người bản địa nhé.”
“Được thôi!” Mộ Dung Thiên Tâm cười rồi gật đầu.
“Aaaaaaaa……” Người phụ nữ gợi cảm kêu thảm thiết bò dậy, cô ta nhìn Diệp Phàm với ánh mắt căm thù, hận không thể xé xác anh thành nghìn mảnh.
Cô ta chạy đến bên cạnh Pete, nói với hắn ta: “Pete, anh mau báo thù cho em đi, bảo người của anh đánh tàn phế hai kẻ chó chết này đi, em, em phải biến chúng thành người lợn, dày vò chúng mười năm, hai mươi năm, ba mươi năm……”
Pete nhìn thấy bộ dạng thảm thương của người phụ nữ gợi cảm, ánh mắt tràn đầy sự ghét bỏ.
Nếu như là yêu cầu khác, có lẽ hắn sẽ không đồng ý với cô ta, nhưng đối phó với Diệp Phàm và Mộ Dung Thiên Tâm thì hắn bằng lòng.
Nghĩ đến cảnh ngộ của bản thân trên máy bay, Pete liền cảm thấy hắn chịu sự sỉ nhục vô cùng lớn.
Chỉ khi giết chết Diệp Phàm và Mộ Dung Thiên Tâm mới có thể xả nỗi hận trong lòng hắn.
Vì thế, Pete lập tức hung dữ nói với Diệp Phàm: “Đến tận bây giờ, mày vẫn còn ngang ngược như thế này, dám ra tay với người phụ nữ của tao, mày xem lát nữa tao dày vò mày đến chết như thế nào.”
Lúc Pete nói lời lẽ cay độc với Diệp Phàm, mấy trăm tên từ con phố đối diện đã lao đến nơi.
Đám người này đều là người phương Tây, ai cũng cao to vạm vỡ.
Trong đó một gã đàn ông mặc vest đen đến bên cạnh Pete, nói với hắn ta: “Anh Pete, thằng chó chết nào không có mắt dám động vào anh vậy?”
“Chính là bọn chúng!” Pete vội chỉ vào Diệp Phàm và Mộ Dung Thiên Tâm, nói với gã đàn ông đó: “Ake, lập tức bảo người của cậu đánh tàn phế hai người bọn chúng trước đi.”
“Pete, anh yên tâm, em nhất định sẽ khiến anh hài lòng.” Ake nói một cách hùng hồn đầy tự tin, sau đó hắn ta nói với Diệp Phàm bằng vẻ mặt cao ngạo: “Này, tên da vàng chó chết kia, biết điều thì mau quỳ xuống xin tha thứ đi, tao có thể suy xét, cho mày bớt chịu khổ.
Một khi người của tao ra tay, mày lập tức sẽ đứt tay đứt chân.
Vì thế, quỳ xuống đi!”
“Con lợn da trắng, nói đi, mày muốn chết thế nào? Muốn hấp? Hay là kho tàu, đương nhiên, nếu mày muốn thì chiên ngập dầu cũng được!” Diệp Phàm cười mỉa mai rồi nói với Ake.
“Chết tiệt, thằng ranh con, mày giỏi lắm, dám nói với ông mày như thế? Mày có biết, ở thành phố MUA này không có ai dám ăn nói với tao như vậy không.” Ake tức giận, lớn tiếng chửi mắng vài ba câu rồi ra tay với Diệp Phàm.
Lúc này, Pete vội nói với Ake: “Ake, cẩn thận, mấy tên đó biết võ thuật, lúc ở trên máy bay, vệ sĩ của tôi đã bị chúng quật ngã”.
Nghe Pete nói, mặt Ake hơi biến sắc, hắn lập tức lùi về sau vài bước, đứng cách xa Diệp Phàm một khoảng.
Hắn lăn lộn trong xã hội đã từng gặp nhiều người Hoa Hạ biết võ công.
Vì thế hắn rất kiêng dè.
Nhưng kiêng dè không có nghĩa là hắn sợ, phải biết là, theo sau hắn còn có vài trăm thằng đệ.
Cho dù mấy người Diệp Phàm, Mộ Dung Thiên Tâm biết võ công thì sao chứ?
Cho dù là Lý Tiểu Long, có thể một mình chấp mười tên, lẽ nào còn có thể đánh bại hàng trăm tên sao?
Vì thế, Ake chỉ lùi về sau vài bước, chứ không tha cho Diệp Phàm và Mộ Dung Thiên Tâm, sau khi giữ khoảng cách với Diệp Phàm, liền vung tay, hét lớn với vài trăm thằng đệ phía sau: “Các anh em, lên cho tôi, giã cho mấy tên này một trận nhớ đời, đánh đến khi chúng không đứng dậy được nữa thì nói tiếp!”
Dường như hắn ta đã quên chuyện suýt nữa bị Mộ Dung Khuê ném khỏi máy bay.
Ngoài Pete, người phụ nữ gợi cảm đó cũng đến, hung dữ nhìn Diệp Phàm và Mộ Dung Thiên Tâm, lạnh lùng nói: “Lúc trên máy bay không phải các người rất hống hách sao?
“Bây giờ, hống hách nữa đi cho tôi xem nào?
“Biết điều thì bây giờ quỳ xuống liếm sạch bụi bẩn trên giày cho tôi, tôi có thể suy xét để các người chết không đau khổ như thế nữa”.
Đối diện với người người phụ nữ gợi cảm và Pete hống hách, Mộ Dung Thiên Tâm vẫn rất bình thản, không coi hai kẻ này ra gì, càng không để ý đến mấy trăm tên lao ra từ ngõ hẻm xung quanh của con đường phía đối diện.
Cô là gia chủ của nhà Mộ Dung ở Cô Tô.
Trận đánh cỏn con này có thể làm cô ấy sợ hãi sao? Vậy e là quá ngây thơ rồi.
Mộ Dung Chấn và Mộ Dung Khuê ở bên cạnh cô càng bình tĩnh hơn.
Bọn họ là cao thủ Kim Đan trung kỳ, sống hơn hai trăm năm rồi, có trận đấu lớn nào mà chưa từng trải qua đâu?
Thậm chí ngày xưa lúc các nước phương Tây đánh nhau với Hoa Hạ, bọn họ đã từng ra trận, chém giết trong trận chiến nghìn quân vạn mã.
Cảnh tượng bây giờ so với trận chiến lúc đó.
Đúng là không đáng nhắc tới.
“Vốn dĩ, tôi định tha cho các người, nhưng các người lại muốn chết, vậy thì tôi sẽ tác thành cho các người.” Mộ Dung Thiên Tâm thể hiện sự mạnh mẽ của mình, nói với Pete và người phụ nữ gợi cảm.
“Haha!”
Nghe Mộ Dung Thiên Tâm nói, Pete cười ầm lên.
Hắn ta nhìn Mộ Dung Thiên Tâm trước mặt giống như nhìn một kẻ ngốc.
Hắn ta cho rằng Mộ Dung Thiên Tâm chắc chắn vẫn chưa biết, mấy trăm tên lao đến từ đường phố là người của hắn.
Vì thế, đến tận bây giờ Mộ Dung Thiên Tâm vẫn chưa lộ vẻ sợ hãi.
“Đúng là đồ ngu xuẩn, cô nhìn phía trước đi, cô thấy chưa? Đó đều là người của tôi, đại ca của tôi là người có quyền thế ở thành phố MUA, trong tay có trên dưới nghìn thuộc hạ đấy.” Pete cười khẩy nói với Mộ Dung Thiên Tâm.
Người phụ nữ gợi cảm cũng đứng bên cạnh thêm mắm thêm muối, nói với Mộ Dung Thiên Tâm: “Con đàn bà ngu ngốc này, không phải cô cho rằng mình rất cao quý sao? Đợi lát nữa, tôi sẽ khiến cô bị mười tên da đen…….”
Bốp!
Tuy nhiên, người phụ nữ gợi cảm còn chưa nói xong, Diệp Phàm đột nhiên bước ra, lao đến bên cạnh người phụ nữ gợi cảm, tát cô ta bay ra ngoài cách đó bốn, năm mét.
Lúc trên máy bay, cô ta đã bị Mộ Dung Thiên Tâm tát sưng tím má.
Bây giờ bên má đó lại bị Diệp Phàm tát, nửa bên má lập tức lõm vào, xương mặt nát vụn, điều đáng sợ là cô ta còn bị rơi mất mấy cái răng.
Nửa bên má máu chảy đầm đìa, thảm không tả nổi.
Diệp Phàm ra tay quá hung dữ, thủ đoạn tàn độc, không hề nể nang.
Mộ Dung Thiên Tâm ở bên cạnh hơi sững sờ, ngạc nhiên nhìn Diệp Phàm, cô không ngờ anh lại ra tay mạnh như thế.
Cái bạt tai vừa rồi thực sự quá thảm đối với người phụ nữ gợi cảm kia, đồng thời cũng khiến cô cảm thấy vô cùng dễ chịu, khoan khoái.
Pete nhìn thấy cảnh này lập tức sững sờ.
Hắn đã chủ động nói rồi, vài trăm tên lao đến chỗ này đều là người của hắn, nhưng Diệp Phàm và Mộ Dung Thiên Tâm lại chẳng hề sợ hãi, thậm chí còn trực tiếp ra tay với bạn gái của hắn.
Điều này khiến hắn ta không hiểu nổi!
Hắn đang nghĩ, có phải lúc nãy hắn nói không đủ rõ ràng!
Lúc này Diệp Phàm nhìn Mộ Dung Thiên Tâm, mỉm cười rồi nói: “Để tôi làm tròn nghĩa vụ của người bản địa nhé.”
“Được thôi!” Mộ Dung Thiên Tâm cười rồi gật đầu.
“Aaaaaaaa……” Người phụ nữ gợi cảm kêu thảm thiết bò dậy, cô ta nhìn Diệp Phàm với ánh mắt căm thù, hận không thể xé xác anh thành nghìn mảnh.
Cô ta chạy đến bên cạnh Pete, nói với hắn ta: “Pete, anh mau báo thù cho em đi, bảo người của anh đánh tàn phế hai kẻ chó chết này đi, em, em phải biến chúng thành người lợn, dày vò chúng mười năm, hai mươi năm, ba mươi năm……”
Pete nhìn thấy bộ dạng thảm thương của người phụ nữ gợi cảm, ánh mắt tràn đầy sự ghét bỏ.
Nếu như là yêu cầu khác, có lẽ hắn sẽ không đồng ý với cô ta, nhưng đối phó với Diệp Phàm và Mộ Dung Thiên Tâm thì hắn bằng lòng.
Nghĩ đến cảnh ngộ của bản thân trên máy bay, Pete liền cảm thấy hắn chịu sự sỉ nhục vô cùng lớn.
Chỉ khi giết chết Diệp Phàm và Mộ Dung Thiên Tâm mới có thể xả nỗi hận trong lòng hắn.
Vì thế, Pete lập tức hung dữ nói với Diệp Phàm: “Đến tận bây giờ, mày vẫn còn ngang ngược như thế này, dám ra tay với người phụ nữ của tao, mày xem lát nữa tao dày vò mày đến chết như thế nào.”
Lúc Pete nói lời lẽ cay độc với Diệp Phàm, mấy trăm tên từ con phố đối diện đã lao đến nơi.
Đám người này đều là người phương Tây, ai cũng cao to vạm vỡ.
Trong đó một gã đàn ông mặc vest đen đến bên cạnh Pete, nói với hắn ta: “Anh Pete, thằng chó chết nào không có mắt dám động vào anh vậy?”
“Chính là bọn chúng!” Pete vội chỉ vào Diệp Phàm và Mộ Dung Thiên Tâm, nói với gã đàn ông đó: “Ake, lập tức bảo người của cậu đánh tàn phế hai người bọn chúng trước đi.”
“Pete, anh yên tâm, em nhất định sẽ khiến anh hài lòng.” Ake nói một cách hùng hồn đầy tự tin, sau đó hắn ta nói với Diệp Phàm bằng vẻ mặt cao ngạo: “Này, tên da vàng chó chết kia, biết điều thì mau quỳ xuống xin tha thứ đi, tao có thể suy xét, cho mày bớt chịu khổ.
Một khi người của tao ra tay, mày lập tức sẽ đứt tay đứt chân.
Vì thế, quỳ xuống đi!”
“Con lợn da trắng, nói đi, mày muốn chết thế nào? Muốn hấp? Hay là kho tàu, đương nhiên, nếu mày muốn thì chiên ngập dầu cũng được!” Diệp Phàm cười mỉa mai rồi nói với Ake.
“Chết tiệt, thằng ranh con, mày giỏi lắm, dám nói với ông mày như thế? Mày có biết, ở thành phố MUA này không có ai dám ăn nói với tao như vậy không.” Ake tức giận, lớn tiếng chửi mắng vài ba câu rồi ra tay với Diệp Phàm.
Lúc này, Pete vội nói với Ake: “Ake, cẩn thận, mấy tên đó biết võ thuật, lúc ở trên máy bay, vệ sĩ của tôi đã bị chúng quật ngã”.
Nghe Pete nói, mặt Ake hơi biến sắc, hắn lập tức lùi về sau vài bước, đứng cách xa Diệp Phàm một khoảng.
Hắn lăn lộn trong xã hội đã từng gặp nhiều người Hoa Hạ biết võ công.
Vì thế hắn rất kiêng dè.
Nhưng kiêng dè không có nghĩa là hắn sợ, phải biết là, theo sau hắn còn có vài trăm thằng đệ.
Cho dù mấy người Diệp Phàm, Mộ Dung Thiên Tâm biết võ công thì sao chứ?
Cho dù là Lý Tiểu Long, có thể một mình chấp mười tên, lẽ nào còn có thể đánh bại hàng trăm tên sao?
Vì thế, Ake chỉ lùi về sau vài bước, chứ không tha cho Diệp Phàm và Mộ Dung Thiên Tâm, sau khi giữ khoảng cách với Diệp Phàm, liền vung tay, hét lớn với vài trăm thằng đệ phía sau: “Các anh em, lên cho tôi, giã cho mấy tên này một trận nhớ đời, đánh đến khi chúng không đứng dậy được nữa thì nói tiếp!”