Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 534: Đêm tuyệt diệu
“Hãy nhớ lời anh nói hôm này, nếu anh còn dám động đến Thanh Nhã, tôi đảm bảo sẽ khiến anh chết không toàn thây.”
Diệp Phàm lạnh lùng nói.
“Vâng, vâng, vâng …”, Hoắc Thiên Hoa vội vàng nói.
Sở Thanh Nhã đứng một bên, nhìn Diệp Phàm ra mặt giúp cô, con ngươi xinh đẹp loé lên, lộ ra vẻ phức tạp.
Quan hệ của cô và Diệp Phàm rất phức tạp.
Sau khi ly hôn, mặc dù hai người vẫn luôn giữ mối quan hệ thân thiết, đều hiểu tình cảm của đối phương, nhưng hai người vẫn bị ngăn cách bởi những nút thắt thời gian đầu, nên không dám tỏ tình với đối phương.
Nhưng hôm này thái độ của Diệp Phàm rất khác, bởi vì nhìn thấy rõ Hoắc Thiên Hoa có ý với Sở Thanh Nhã, nên anh mới dạy cho Hoắc Thiên Hoa một bài học nhớ đời, đồng thời cảnh cáo cậu ta không được phép làm phiền Sở Thanh Nhã nữa.
Hành động này cứ như ác quỷ cuồng vợ!
Chỉ có điều, đây là vợ cũ!
Diệp Phàm uy hiếp Hoắc Thiên Hoa xong liền quay người kéo tay Sở Thanh Nhã rời đi.
Đi ra khỏi nhà hàng Thiên Hạ thành phố Áo, Sở Thanh Nhã lái xe, đưa Diệp Phàm đến bờ biển thành phố Áo.
Hai người nắm tay nhau đi tản bộ trên bờ biển.
Trên con đường cạnh bờ biển, những ngọn đèn nhiều màu sắc sáng lên, dưới ánh sáng của ngọn đèn, họ vừa thảnh thơi đi dao, vừa lắng nghe tiếng gió biển thổi.
Vô cùng lãng mạn!
Trong lòng Sở Thanh Nhã dậy sóng.
Nhớ đến lúc nãy ở nhà hàng Thiên Hạ thành phố Áo, Diệp Phàm vì cô mà gây sự với Hoắc Thiên Hoa, trái tim cô có một cảm giác không nói nên lời.
Nhưng cô vẫn hơi sợ.
Dù sao, lúc đầu là cô có lỗi với anh, đặt lợi ích của nhà họ Sở lên trên hết, mấy lần đối đầu với Diệp Phàm, còn Diệp Phàm nhìn thấy cô liền không tính toán với nhà họ Sở nữa.
Vậy nên mặc dù cô cũng rất nặng tình với Diệp Phàm, nhưng không dám bộc lộ tình cảm của mình ra.
Cô sợ bị từ chối.
Đi dạo một lúc ở bờ biển, Sở Thanh Nhã chủ động bắt chuyện hỏi Diệp Phàm: “Diệp Phàm, lần này anh định ở lại thành phố Áo bao lâu?”
“Tầm hai ba ngày!”, Diệp Phàm nói: “Những biến dị ở mọi nơi trên Hoa Hạ đều rất lớn, ảnh hưởng đến bố trí của tôi ở Hoa Hạ, nên tôi phải thay đổi một chút, vậy nên …”
“Anh không cần giải thích, tôi hiểu mà!”, Sở Thanh Nhã chặn lời Diệp Phàm.
“Thanh Nhã, tôi …”, Diệp Phàm nhìn Sở Thanh Nhã, ánh mắt tràn đầy yêu thương.
Anh đã yêu Sở Thanh Nhã mất rồi, tuy nhiên, dù là một người đàn ông trưởng thành, lòng dạ bao dung, rộng lượng, nhưng anh vẫn khá để ý chuyện quá khứ, không bỏ qua được.
Vậy nên, mặc dù hiểu tình cảm của Sở Thanh Nhã, nhưng anh vẫn khó có thể bộc lộ được tâm tình của mình với Sở Thanh Nhã.
Anh chỉ đành giấu tình cảm của mình với Sở Thanh Nhã ở tận sâu trong đáy lòng.
Sở Thanh Nhã nhìn Diệp Phàm, con ngươi lóe sáng, không biết cô lấy đâu ra dũng khí, nhón chân lên, hôn Diệp Phàm.
Diệp Phàm sững người.
Với nụ hôn bất ngờ của Sở Thanh Nhã này, anh vừa kinh ngạc, khiếp sợ, vừa vui mừng.
Vì Sở Thanh Nhã chủ động trước, nên Diệp Phàm cũng không từ chối, lập tức duỗi tay nắm lấy eo cô, cúi đầu hôn cô.
Hai người đứng bên bờ biển hôn nhau, giải phóng cho tình cảm của mình.
Ngọn lửa tình yêu trong trái tim hai người bỗng chốc cháy bùng lên.
Sau nụ hôn mãnh liệt, Diệp Phàm bế Sở Thanh Nhã về thẳng chiếc xe thể thao màu bạc, sau đó lái đến một khách sạn gần đó.
Đêm lãng mạn trôi qua thật nhanh.
Buổi sáng sớm ngày hôm sau, Diệp Phàm tỉnh dậy từ trong mơ, nhìn thấy Sở Thanh Nhã đang rúc vào lòng mình, trong mắt đầy ấm áp.
Lúc này, hàng mi Sở Thanh Nhã khẽ rung, đôi mắt to tròn từ từ mở ra, nhưng khi nhìn thấy Diệp Phàm đang nhìn cô, cô sững sờ, sau đó xấu hổ đến đỏ măt, nói: “Diệp Phàm, anh nhìn cái gì? Có gì đẹp đâu?”
“Có!”, Diệp Phàm nghiêm túc gật đầu, nói: “Nếu có thể, anh muốn nhìn em cả đời”.
“Nói năng ngọt xớt, hừ, anh từng nói câu này với không ít cô rồi nhỉ?”
“Khụ khụ …”
“Ho cái gì? Cảm à, hay là bị em nói trúng tim đen rồi, đồ giả dối?”
“…”
“Á, bây giờ cũng mười giờ sáng rồi, trời ạ, em phải nhanh chóng đến sòng bạc”, Sở Thanh Nhã không tiếp tục làm khó Diệp Phàm nữa, cô nhìn đồng hồ, vội vã ngồi giậy, bắt đầu mặc quần áo, tắm rửa.
Diệp Phàm cũng ngồi dậy.
Hai người ăn sáng cùng nhau, sau đó Sở Thanh Nhã đến sòng bạc.
Cô đưa chìa khóa nhà mình cho Diệp Phàm, để Diệp Phàm về nhà mình nghỉ ngơi.
Sau khi tách khỏi Sở Thanh Nhã, Diệp Phàm cũng không lập tức đến nhà cô, mà gọi điện thoại cho Triệu Vũ, nói muốn gặp cậu ta, bảo cậu ta đưa địa chỉ hiện tại cho anh.
Chẳng mấy chốc, Triệu Vũ đã gửi địa chỉ cho anh.
Triệu Vũ, Bạng Địch được Lâm Thiền sắp xếp ở một biệt thự cao cấp ở vùng ngoại ô phía Đông thành phố Áo.
Một tiếng sau, Diệp Phàm ngồi xe đến biệt thự mà Triệu Vũ và Bạng Địch đang ở, có Triệu Vũ đứng ở cổng lớn đón nên Diệp Phàm thuận lợi cùng Triệu Vũ đi vào biệt thự.
Vừa vào đại sảnh biệt thự, Diệp Phàm đã thấy Bạng Địch đang ngồi trên sô pha.
Bạng Địch lúc này trái ôm phải ấp mấy cô gái đẹp.
Nó rất vui, cảm giác như được sống cuộc sống của thần tiên vậy.
Nhìn thấy cảnh này, Diệp Phàm lập tức cau mày, anh biết hình dạng thật của Bạng Địch là quái trùng, cùng họ với loài rồng, nên cũng phải kế thừa tình cách ‘đa tình’ của loài rồng, không có khả năng ‘miễn dịch’ với gái đẹp.
Đúng lúc này, Lâm Thiền cũng đến đây.
“Anh Diệp, anh đến rồi ạ?”, nhìn thấy Diệp Phàm, Lâm Thiền sững người, sau đó vui mừng, vội vàng chạy đến bên Diệp Phàm, khoác cánh tay anh, nói: “Đúng lúc em muốn tham gia một buổi tiệc, anh đi cùng em nhé”.
“Tôi không rảnh!”, Diệp Phàm không do dự liền từ chối Lâm Thiền.
“Em không quan tâm, anh nhất định phải đi cùng em, nếu không, em sẽ luôn quấy rầy anh”, Lâm Thiền bướng bỉnh nói.
Diệp Phàm cau mày, định trực tiếp hất tay Lâm Thiền ra.
Tuy nhiên, lúc này Bạng Địch đã đứng dậy khỏi ghế sô pha và nói: “Anh Diệp, anh cứ đi dự tiệc cùng chị Lâm Thiền đi, dù sao cũng không phải vội rời thành phố Áo mà”.
“Đi cùng chị Lâm Thiền một lần đi.”
“Chị Lâm Thiền rất tốt với em và Triệu Vũ, ân tình này, chúng ta nhất định phải trả.”
Bạng Địch vô cùng ‘trượng nghĩa’.
Thậm chí, Triệu Vũ còn do dự mà nói với Diệp Phàm: “Anh Diệp, em nghĩ Bạng Địch nói có lý đấy”.
Diệp Phàm liếc nhìn Bạng Địch và Triệu Vũ, anh có thể đoán được Bạng Địch sẽ nói giúp cho Lâm Thiền, nhưng không ngờ, ngay cả Triệu Vũ cũng nói giúp Lâm Thiền.
Do dự một hồi, Diệp Phàm nói với Lâm Thiền: “Được rồi, lần này tôi đi cùng cô, nhưng sẽ không có lần sau”.
“Được rồi!”, Lâm Thiền vội vã gật đầu, vui vẻ nói: “Anh Diệp, đừng lo lắng, chỉ cần anh đi cùng em tới bữa tiệc hôm nay, em hứa sẽ không bao giờ quấy rầy anh nữa”.
“Đi thôi!”, Diệp Phàm nhẹ nói.
“Ừm, anh Diệp à, trước khi đi dự tiệc, em nghĩ còn phải giúp anh thay đổi…”, Lâm Thiền nhìn Diệp Phàm chằm chằm rồi nói.
Diệp Phàm lạnh lùng nói.
“Vâng, vâng, vâng …”, Hoắc Thiên Hoa vội vàng nói.
Sở Thanh Nhã đứng một bên, nhìn Diệp Phàm ra mặt giúp cô, con ngươi xinh đẹp loé lên, lộ ra vẻ phức tạp.
Quan hệ của cô và Diệp Phàm rất phức tạp.
Sau khi ly hôn, mặc dù hai người vẫn luôn giữ mối quan hệ thân thiết, đều hiểu tình cảm của đối phương, nhưng hai người vẫn bị ngăn cách bởi những nút thắt thời gian đầu, nên không dám tỏ tình với đối phương.
Nhưng hôm này thái độ của Diệp Phàm rất khác, bởi vì nhìn thấy rõ Hoắc Thiên Hoa có ý với Sở Thanh Nhã, nên anh mới dạy cho Hoắc Thiên Hoa một bài học nhớ đời, đồng thời cảnh cáo cậu ta không được phép làm phiền Sở Thanh Nhã nữa.
Hành động này cứ như ác quỷ cuồng vợ!
Chỉ có điều, đây là vợ cũ!
Diệp Phàm uy hiếp Hoắc Thiên Hoa xong liền quay người kéo tay Sở Thanh Nhã rời đi.
Đi ra khỏi nhà hàng Thiên Hạ thành phố Áo, Sở Thanh Nhã lái xe, đưa Diệp Phàm đến bờ biển thành phố Áo.
Hai người nắm tay nhau đi tản bộ trên bờ biển.
Trên con đường cạnh bờ biển, những ngọn đèn nhiều màu sắc sáng lên, dưới ánh sáng của ngọn đèn, họ vừa thảnh thơi đi dao, vừa lắng nghe tiếng gió biển thổi.
Vô cùng lãng mạn!
Trong lòng Sở Thanh Nhã dậy sóng.
Nhớ đến lúc nãy ở nhà hàng Thiên Hạ thành phố Áo, Diệp Phàm vì cô mà gây sự với Hoắc Thiên Hoa, trái tim cô có một cảm giác không nói nên lời.
Nhưng cô vẫn hơi sợ.
Dù sao, lúc đầu là cô có lỗi với anh, đặt lợi ích của nhà họ Sở lên trên hết, mấy lần đối đầu với Diệp Phàm, còn Diệp Phàm nhìn thấy cô liền không tính toán với nhà họ Sở nữa.
Vậy nên mặc dù cô cũng rất nặng tình với Diệp Phàm, nhưng không dám bộc lộ tình cảm của mình ra.
Cô sợ bị từ chối.
Đi dạo một lúc ở bờ biển, Sở Thanh Nhã chủ động bắt chuyện hỏi Diệp Phàm: “Diệp Phàm, lần này anh định ở lại thành phố Áo bao lâu?”
“Tầm hai ba ngày!”, Diệp Phàm nói: “Những biến dị ở mọi nơi trên Hoa Hạ đều rất lớn, ảnh hưởng đến bố trí của tôi ở Hoa Hạ, nên tôi phải thay đổi một chút, vậy nên …”
“Anh không cần giải thích, tôi hiểu mà!”, Sở Thanh Nhã chặn lời Diệp Phàm.
“Thanh Nhã, tôi …”, Diệp Phàm nhìn Sở Thanh Nhã, ánh mắt tràn đầy yêu thương.
Anh đã yêu Sở Thanh Nhã mất rồi, tuy nhiên, dù là một người đàn ông trưởng thành, lòng dạ bao dung, rộng lượng, nhưng anh vẫn khá để ý chuyện quá khứ, không bỏ qua được.
Vậy nên, mặc dù hiểu tình cảm của Sở Thanh Nhã, nhưng anh vẫn khó có thể bộc lộ được tâm tình của mình với Sở Thanh Nhã.
Anh chỉ đành giấu tình cảm của mình với Sở Thanh Nhã ở tận sâu trong đáy lòng.
Sở Thanh Nhã nhìn Diệp Phàm, con ngươi lóe sáng, không biết cô lấy đâu ra dũng khí, nhón chân lên, hôn Diệp Phàm.
Diệp Phàm sững người.
Với nụ hôn bất ngờ của Sở Thanh Nhã này, anh vừa kinh ngạc, khiếp sợ, vừa vui mừng.
Vì Sở Thanh Nhã chủ động trước, nên Diệp Phàm cũng không từ chối, lập tức duỗi tay nắm lấy eo cô, cúi đầu hôn cô.
Hai người đứng bên bờ biển hôn nhau, giải phóng cho tình cảm của mình.
Ngọn lửa tình yêu trong trái tim hai người bỗng chốc cháy bùng lên.
Sau nụ hôn mãnh liệt, Diệp Phàm bế Sở Thanh Nhã về thẳng chiếc xe thể thao màu bạc, sau đó lái đến một khách sạn gần đó.
Đêm lãng mạn trôi qua thật nhanh.
Buổi sáng sớm ngày hôm sau, Diệp Phàm tỉnh dậy từ trong mơ, nhìn thấy Sở Thanh Nhã đang rúc vào lòng mình, trong mắt đầy ấm áp.
Lúc này, hàng mi Sở Thanh Nhã khẽ rung, đôi mắt to tròn từ từ mở ra, nhưng khi nhìn thấy Diệp Phàm đang nhìn cô, cô sững sờ, sau đó xấu hổ đến đỏ măt, nói: “Diệp Phàm, anh nhìn cái gì? Có gì đẹp đâu?”
“Có!”, Diệp Phàm nghiêm túc gật đầu, nói: “Nếu có thể, anh muốn nhìn em cả đời”.
“Nói năng ngọt xớt, hừ, anh từng nói câu này với không ít cô rồi nhỉ?”
“Khụ khụ …”
“Ho cái gì? Cảm à, hay là bị em nói trúng tim đen rồi, đồ giả dối?”
“…”
“Á, bây giờ cũng mười giờ sáng rồi, trời ạ, em phải nhanh chóng đến sòng bạc”, Sở Thanh Nhã không tiếp tục làm khó Diệp Phàm nữa, cô nhìn đồng hồ, vội vã ngồi giậy, bắt đầu mặc quần áo, tắm rửa.
Diệp Phàm cũng ngồi dậy.
Hai người ăn sáng cùng nhau, sau đó Sở Thanh Nhã đến sòng bạc.
Cô đưa chìa khóa nhà mình cho Diệp Phàm, để Diệp Phàm về nhà mình nghỉ ngơi.
Sau khi tách khỏi Sở Thanh Nhã, Diệp Phàm cũng không lập tức đến nhà cô, mà gọi điện thoại cho Triệu Vũ, nói muốn gặp cậu ta, bảo cậu ta đưa địa chỉ hiện tại cho anh.
Chẳng mấy chốc, Triệu Vũ đã gửi địa chỉ cho anh.
Triệu Vũ, Bạng Địch được Lâm Thiền sắp xếp ở một biệt thự cao cấp ở vùng ngoại ô phía Đông thành phố Áo.
Một tiếng sau, Diệp Phàm ngồi xe đến biệt thự mà Triệu Vũ và Bạng Địch đang ở, có Triệu Vũ đứng ở cổng lớn đón nên Diệp Phàm thuận lợi cùng Triệu Vũ đi vào biệt thự.
Vừa vào đại sảnh biệt thự, Diệp Phàm đã thấy Bạng Địch đang ngồi trên sô pha.
Bạng Địch lúc này trái ôm phải ấp mấy cô gái đẹp.
Nó rất vui, cảm giác như được sống cuộc sống của thần tiên vậy.
Nhìn thấy cảnh này, Diệp Phàm lập tức cau mày, anh biết hình dạng thật của Bạng Địch là quái trùng, cùng họ với loài rồng, nên cũng phải kế thừa tình cách ‘đa tình’ của loài rồng, không có khả năng ‘miễn dịch’ với gái đẹp.
Đúng lúc này, Lâm Thiền cũng đến đây.
“Anh Diệp, anh đến rồi ạ?”, nhìn thấy Diệp Phàm, Lâm Thiền sững người, sau đó vui mừng, vội vàng chạy đến bên Diệp Phàm, khoác cánh tay anh, nói: “Đúng lúc em muốn tham gia một buổi tiệc, anh đi cùng em nhé”.
“Tôi không rảnh!”, Diệp Phàm không do dự liền từ chối Lâm Thiền.
“Em không quan tâm, anh nhất định phải đi cùng em, nếu không, em sẽ luôn quấy rầy anh”, Lâm Thiền bướng bỉnh nói.
Diệp Phàm cau mày, định trực tiếp hất tay Lâm Thiền ra.
Tuy nhiên, lúc này Bạng Địch đã đứng dậy khỏi ghế sô pha và nói: “Anh Diệp, anh cứ đi dự tiệc cùng chị Lâm Thiền đi, dù sao cũng không phải vội rời thành phố Áo mà”.
“Đi cùng chị Lâm Thiền một lần đi.”
“Chị Lâm Thiền rất tốt với em và Triệu Vũ, ân tình này, chúng ta nhất định phải trả.”
Bạng Địch vô cùng ‘trượng nghĩa’.
Thậm chí, Triệu Vũ còn do dự mà nói với Diệp Phàm: “Anh Diệp, em nghĩ Bạng Địch nói có lý đấy”.
Diệp Phàm liếc nhìn Bạng Địch và Triệu Vũ, anh có thể đoán được Bạng Địch sẽ nói giúp cho Lâm Thiền, nhưng không ngờ, ngay cả Triệu Vũ cũng nói giúp Lâm Thiền.
Do dự một hồi, Diệp Phàm nói với Lâm Thiền: “Được rồi, lần này tôi đi cùng cô, nhưng sẽ không có lần sau”.
“Được rồi!”, Lâm Thiền vội vã gật đầu, vui vẻ nói: “Anh Diệp, đừng lo lắng, chỉ cần anh đi cùng em tới bữa tiệc hôm nay, em hứa sẽ không bao giờ quấy rầy anh nữa”.
“Đi thôi!”, Diệp Phàm nhẹ nói.
“Ừm, anh Diệp à, trước khi đi dự tiệc, em nghĩ còn phải giúp anh thay đổi…”, Lâm Thiền nhìn Diệp Phàm chằm chằm rồi nói.