Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 526: Đã đến thành phố Áo
Đùng đùng đùng!
Trảo ảnh màu xanh không ngừng đánh lên chiếc kén màu đỏ của Diệp Khởi Sơn, nhưng chẳng gây ra thương tích gì cho ông ta.
Thực lực của Diệp Khởi Sơn rất mạnh, là một người biến dị siêu cấp.
Đương nhiên, khả năng chiến đấu của ông ta không mạnh bằng Zeus, nếu không, ông ta đã có thể giết chết Bạng Địch chỉ bằng một chiêu.
Bạng Địch từ khi ăn được quả thế giới, khả năng chiến đấu tăng lên đáng kể, nhất là mấy ngày nay không biết nó dùng chiêu thức gì, ngủ mấy ngày mấy đêm trên máy bay, lúc tỉnh dậy, khả năng chiến đấu lại tăng lên một tầm cao mới.
Nếu không, Bạng Địch không thể ngay lập tức khống chế được Cao Hư Khâu.
Bạng Địch và Diệp Khởi Sơn chém giết lẫn nhau, hai người không hề nương tay, bây giờ, linh khí trên trái đất đang được phục hồi, khắp mọi nơi trên thế giới đều xảy ra những biến đổi kì lạ, người biến dị đã sớm được dân chúng biết đến.
Vì thế nên, dù là người biến dị hay là tu sĩ, đều không cần ẩn giấu năng lực khi gặp người thường như lúc trước.
Mọi người xung quanh thấy Bạng Địch và Diệp Khởi Sơn chém giết lẫn nhau, ai ai cũng đứng từ xa xem.
“Đứa trẻ kia thật khó tin, dám giao chiến với Diệp Khởi Sơn, phải biết, Diệp Khởi Sơn là một trong bốn ông trùm của thành phố Áo, năng lực chiến đấu vô cùng mạnh, thời gian trước, có một con thú biển biến dị bất ngờ tấn công bến cảng của thành phố Áo, Diệp Khởi Sơn đã chém chết nó chỉ bằng một chiêu.”
“Tên đó không phải là trẻ con đâu, mà là một tu sĩ tu luyện công pháp cải lão hoàn đồng đấy.”
“Diệp Khởi Sơn đích thân đến sân bay thành phố Áo, đám người Diệp Phàm, Bạng Địch sợ là lần này sắp bay màu rồi, mặc dù bọn họ đều là kẻ có năng lực, nhưng tục ngữ nói cấm có sai, phép vua cũng thua lệ làng.”
“Không, không, không, tôi cảm thấy, lần này Diệp Khởi Sơn sắp gặp họa rồi, đám người Diệp Phàm và Bạng Địch đều là kẻ rất mạnh, hôm nay, bọn họ có lẽ sẽ lật đổ lệ làng.”
…
Mọi người đều bàn tán sôi nổi, phát biểu ý kiến của bản thân.
Tuy nhiên, Diệp Phàm chẳng thèm quan tâm đến mấy lời bàn tán kia, anh vô cùng bình tĩnh xem Bạng Địch đánh nhau với Diệp Khởi Sơn, trong lòng thầm tính toán khả năng chiến đấu của Diệp Khởi Sơn.
Triệu Vũ đứng bên cạnh cũng muốn trợ giúp cho Bạng Địch, nhưng bị Diệp Phàm ngăn lại.
Bởi vì Diệp Phàm ngoài việc muốn tính toán khả năng chiến đấu của Diệp Khởi Sơn thì còn muốn tìm ra cực hạn của Bạng Địch.
Trong quá trình hai người đánh nhau, mặc dù Bạng Địch có nhiều chiêu thứ kì diệu, nhưng khả năng chiến đấu của hai người không chênh nhau mấy, vậy nên, vừa bắt đầu họ còn chưa phân cao thấp, nhưng rất nhanh Bạng Địch đã rơi vào thế yếu.
Lúc này, Diệp Phàm đã tính toán được khả năng của Diệp Khởi Sơn, anh đã đạt đến cấp độ thần tiên lục địa, mặc dù lần trước không đánh lại bốn con đại yêu xuất hiện ở núi Rocky.
Còn khả năng chiến đấu của Bạng Địch cũng sắp đạt đến cấp thần tiên lục địa rồi.
Đùng!
Bạng Địch không cẩn thận, liền bị Diệp Khởi Sơn tóm được thời cơ, một cước đá vào ngực, lập tức bị văng ra xa, ngã trên mặt đất cách đó mười mấy mét.
Sau khi đánh Bạng Địch trọng thương, Diệp Khởi Sơn lập tức tiếp tục tấn công, không cho Bạng Địch bất kì cơ hội nào để hồi sức.
Diệp Phàm thấy vậy liền định xông đến cứu.
Nhưng vào phút 89, một người mặc đồ đen xông đến, chắn giúp Bạng Địch đòn tấn công của Diệp Khởi Sơn.
“Hà Ngạn? Cậu muốn gì?”
Diệp Khởi Sơn ổn định lại cơ thể, nhìn người áo đen vừa chắn giúp Bạng Địch một đòn kia, không khỏi cau mày.
Người mặc đồ đen kia là một cậu nhanh niên khoảng 24 25 tuổi, khuôn mặt lạnh lùng, trên người toát ra khí thế vô cùng mạnh mẽ, khiến người khác vừa nhìn liền sợ.
Cậu thanh niên tên ‘Hà Ngạn’ này là đàn em đắc lực đáng tin cậy nhất của một trong bốn ông trùm thành phố Áo – Hà Vân Hồng.
Diệp Khởi Sơn không hiểu nổi tại sao Hà Ngạn lại xuất hiện, mặt ông ta lộ vẻ nghi ngờ.
“Diệp Khởi Sơn, tôi muốn bảo vệ người này” Hà Ngạn nói.
“Ha Ha!” Nghe thấy lời của Hà Ngạn, Diệp Khởi Sơn lập tức cười lớn, trầm giọng nói: “Cậu dựa vào đâu để bảo vệ kẻ mà ông đây muốn giết? Cậu cho rằng tôi sẽ sợ Hà Vân Hồng sao?”
“Diệp Khởi Sơn, nếu không muốn người nhà ông chết hết, tôi khuyên ông nên biết điều một chút” Hà Ngạn lạnh lùng nói.
“Cậu có ý gì?”
“Ông gọi điện cho vợ rồi sẽ rõ.”
Diệp Khởi Sơn cau mày, do dự một chút nhưng vẫn lấy điện thoại từ trong túi ra, gọi cho vợ mình.
Chẳng mấy chốc, đã có người bắt máy.
Khi có người bắt máy, Diệp Khởi Sơn vội vã hỏi: “Vợ ơi, em có sao không? Không xảy ra chuyện gì chứ?”
“Diệp Khởi Sơn, ông yên tâm, vợ và bố mẹ ông không sao, đều đang đứng cạnh tôi.” Đầu kia điện thoại truyền đến giọng nói trầm trầm của một người đàn ông.
“Hà Vân Hồng?” Mặt Diệp Khởi Sơn biến sắc, lập tức nghiến răng nói: “Ông, ông tốt nhất đừng có làm loạn, nếu không, tôi sẽ liều chết với ông.”
“Ông chắc chắn là muốn liều với tôi chứ? Vậy bây giờ tôi giúp ông tiễn vợ ông, bố mẹ ông đến miền cực lạc nơi phương Tây nhé? “Hà Vân Hồng bình tĩnh nói.
“Ông …” Diệp Khởi Sơn vô cùng tức giận, cả người đằng đằng sát khí, nhưng điểm yếu của ông ta đang nằm trong tay Hà Vân Hồng, nên lúc này ông ta chỉ có thể chọn cách thỏa hiệp, ông ta hít sâu một hơi, kìm nén lửa giận trong lòng, sau đó nói với Hà Vân Hồng: “Rốt cuộc ông muốn gì?”
“Con trai ông gan to tận trời, dám sàm sỡ con gái tôi, bây giờ ông nói xem tôi nên làm thế nào? Được rồi, hay tôi đưa vợ ông, bố mẹ ông tới nhà tôi làm khách nhé, ba ngày sau, hi vọng ông có thể làm ra điều gì đó khiến tôi hài lòng, nếu không ông cũng biết kết quả rồi đấy.”
Hà Vân Hồng nói, sau đó lập tức cúp máy.
Sắc mặt Diệp Khởi Sơn vô cùng khó coi, ông ta nhìn Hà Ngạn, lại nhìn Bạng Địch, mặc dù không cam tâm, nhưng ông ta cũng vẫn phải để Hà Ngạn bảo vệ cho Bạng Địch.
“Bố, xảy ra chuyện gì vậy?”
Biết được tình hình đang không có lợi, Diệp Thế Xung vội vã đến trước mặt hỏi Diệp Khởi Sơn.
“Mày cút cho bố!”
Diệp Khởi Sơn đang tức điên, lại thấy khởi nguồn của mọi chuyện là Diệp Thế Xung, ông ta càng điên, giơ tay tát Diệp Thế Xung một cái, khiến gã bay ra xa, ngã trên mặt đất cách đó vài mét.
“Bố, sao bố lại đánh con? Con, con là đứa con mà bố yêu thương nhất mà.”
Diệp Thế Xung bị bố đánh, nói với ông ta.
Từng cơn đau rát trên khuôn mặt khiến mặt hắn xưng lên.
Nhìn thấy Diệp Thế Xung bị đánh đến thảm, Diệp Khởi Sơn vô cùng đau lòng, ông ta do dự một chút, không tiếp tục tức giận với Diệp Thế Xung nữa, mà nhìn về phía Diệp Phàm và Triệu Vũ, duỗi tay chỉ về hướng họ, nói với Diệp Thế Xung: “Xung Nhi, có đúng là hai người này bắt nạt con không?”
“Vâng, nhất là hắn, không chỉ đánh con mấy trận, mà dọa giết con, còn nói trong mắt hắn, bố chẳng là cái đinh gì.” Diệp Thế Xung duỗi tay chỉ về phía Diệp Phàm, thêm mắm thêm muối mà nói với Diệp Khởi Sơn.
Trảo ảnh màu xanh không ngừng đánh lên chiếc kén màu đỏ của Diệp Khởi Sơn, nhưng chẳng gây ra thương tích gì cho ông ta.
Thực lực của Diệp Khởi Sơn rất mạnh, là một người biến dị siêu cấp.
Đương nhiên, khả năng chiến đấu của ông ta không mạnh bằng Zeus, nếu không, ông ta đã có thể giết chết Bạng Địch chỉ bằng một chiêu.
Bạng Địch từ khi ăn được quả thế giới, khả năng chiến đấu tăng lên đáng kể, nhất là mấy ngày nay không biết nó dùng chiêu thức gì, ngủ mấy ngày mấy đêm trên máy bay, lúc tỉnh dậy, khả năng chiến đấu lại tăng lên một tầm cao mới.
Nếu không, Bạng Địch không thể ngay lập tức khống chế được Cao Hư Khâu.
Bạng Địch và Diệp Khởi Sơn chém giết lẫn nhau, hai người không hề nương tay, bây giờ, linh khí trên trái đất đang được phục hồi, khắp mọi nơi trên thế giới đều xảy ra những biến đổi kì lạ, người biến dị đã sớm được dân chúng biết đến.
Vì thế nên, dù là người biến dị hay là tu sĩ, đều không cần ẩn giấu năng lực khi gặp người thường như lúc trước.
Mọi người xung quanh thấy Bạng Địch và Diệp Khởi Sơn chém giết lẫn nhau, ai ai cũng đứng từ xa xem.
“Đứa trẻ kia thật khó tin, dám giao chiến với Diệp Khởi Sơn, phải biết, Diệp Khởi Sơn là một trong bốn ông trùm của thành phố Áo, năng lực chiến đấu vô cùng mạnh, thời gian trước, có một con thú biển biến dị bất ngờ tấn công bến cảng của thành phố Áo, Diệp Khởi Sơn đã chém chết nó chỉ bằng một chiêu.”
“Tên đó không phải là trẻ con đâu, mà là một tu sĩ tu luyện công pháp cải lão hoàn đồng đấy.”
“Diệp Khởi Sơn đích thân đến sân bay thành phố Áo, đám người Diệp Phàm, Bạng Địch sợ là lần này sắp bay màu rồi, mặc dù bọn họ đều là kẻ có năng lực, nhưng tục ngữ nói cấm có sai, phép vua cũng thua lệ làng.”
“Không, không, không, tôi cảm thấy, lần này Diệp Khởi Sơn sắp gặp họa rồi, đám người Diệp Phàm và Bạng Địch đều là kẻ rất mạnh, hôm nay, bọn họ có lẽ sẽ lật đổ lệ làng.”
…
Mọi người đều bàn tán sôi nổi, phát biểu ý kiến của bản thân.
Tuy nhiên, Diệp Phàm chẳng thèm quan tâm đến mấy lời bàn tán kia, anh vô cùng bình tĩnh xem Bạng Địch đánh nhau với Diệp Khởi Sơn, trong lòng thầm tính toán khả năng chiến đấu của Diệp Khởi Sơn.
Triệu Vũ đứng bên cạnh cũng muốn trợ giúp cho Bạng Địch, nhưng bị Diệp Phàm ngăn lại.
Bởi vì Diệp Phàm ngoài việc muốn tính toán khả năng chiến đấu của Diệp Khởi Sơn thì còn muốn tìm ra cực hạn của Bạng Địch.
Trong quá trình hai người đánh nhau, mặc dù Bạng Địch có nhiều chiêu thứ kì diệu, nhưng khả năng chiến đấu của hai người không chênh nhau mấy, vậy nên, vừa bắt đầu họ còn chưa phân cao thấp, nhưng rất nhanh Bạng Địch đã rơi vào thế yếu.
Lúc này, Diệp Phàm đã tính toán được khả năng của Diệp Khởi Sơn, anh đã đạt đến cấp độ thần tiên lục địa, mặc dù lần trước không đánh lại bốn con đại yêu xuất hiện ở núi Rocky.
Còn khả năng chiến đấu của Bạng Địch cũng sắp đạt đến cấp thần tiên lục địa rồi.
Đùng!
Bạng Địch không cẩn thận, liền bị Diệp Khởi Sơn tóm được thời cơ, một cước đá vào ngực, lập tức bị văng ra xa, ngã trên mặt đất cách đó mười mấy mét.
Sau khi đánh Bạng Địch trọng thương, Diệp Khởi Sơn lập tức tiếp tục tấn công, không cho Bạng Địch bất kì cơ hội nào để hồi sức.
Diệp Phàm thấy vậy liền định xông đến cứu.
Nhưng vào phút 89, một người mặc đồ đen xông đến, chắn giúp Bạng Địch đòn tấn công của Diệp Khởi Sơn.
“Hà Ngạn? Cậu muốn gì?”
Diệp Khởi Sơn ổn định lại cơ thể, nhìn người áo đen vừa chắn giúp Bạng Địch một đòn kia, không khỏi cau mày.
Người mặc đồ đen kia là một cậu nhanh niên khoảng 24 25 tuổi, khuôn mặt lạnh lùng, trên người toát ra khí thế vô cùng mạnh mẽ, khiến người khác vừa nhìn liền sợ.
Cậu thanh niên tên ‘Hà Ngạn’ này là đàn em đắc lực đáng tin cậy nhất của một trong bốn ông trùm thành phố Áo – Hà Vân Hồng.
Diệp Khởi Sơn không hiểu nổi tại sao Hà Ngạn lại xuất hiện, mặt ông ta lộ vẻ nghi ngờ.
“Diệp Khởi Sơn, tôi muốn bảo vệ người này” Hà Ngạn nói.
“Ha Ha!” Nghe thấy lời của Hà Ngạn, Diệp Khởi Sơn lập tức cười lớn, trầm giọng nói: “Cậu dựa vào đâu để bảo vệ kẻ mà ông đây muốn giết? Cậu cho rằng tôi sẽ sợ Hà Vân Hồng sao?”
“Diệp Khởi Sơn, nếu không muốn người nhà ông chết hết, tôi khuyên ông nên biết điều một chút” Hà Ngạn lạnh lùng nói.
“Cậu có ý gì?”
“Ông gọi điện cho vợ rồi sẽ rõ.”
Diệp Khởi Sơn cau mày, do dự một chút nhưng vẫn lấy điện thoại từ trong túi ra, gọi cho vợ mình.
Chẳng mấy chốc, đã có người bắt máy.
Khi có người bắt máy, Diệp Khởi Sơn vội vã hỏi: “Vợ ơi, em có sao không? Không xảy ra chuyện gì chứ?”
“Diệp Khởi Sơn, ông yên tâm, vợ và bố mẹ ông không sao, đều đang đứng cạnh tôi.” Đầu kia điện thoại truyền đến giọng nói trầm trầm của một người đàn ông.
“Hà Vân Hồng?” Mặt Diệp Khởi Sơn biến sắc, lập tức nghiến răng nói: “Ông, ông tốt nhất đừng có làm loạn, nếu không, tôi sẽ liều chết với ông.”
“Ông chắc chắn là muốn liều với tôi chứ? Vậy bây giờ tôi giúp ông tiễn vợ ông, bố mẹ ông đến miền cực lạc nơi phương Tây nhé? “Hà Vân Hồng bình tĩnh nói.
“Ông …” Diệp Khởi Sơn vô cùng tức giận, cả người đằng đằng sát khí, nhưng điểm yếu của ông ta đang nằm trong tay Hà Vân Hồng, nên lúc này ông ta chỉ có thể chọn cách thỏa hiệp, ông ta hít sâu một hơi, kìm nén lửa giận trong lòng, sau đó nói với Hà Vân Hồng: “Rốt cuộc ông muốn gì?”
“Con trai ông gan to tận trời, dám sàm sỡ con gái tôi, bây giờ ông nói xem tôi nên làm thế nào? Được rồi, hay tôi đưa vợ ông, bố mẹ ông tới nhà tôi làm khách nhé, ba ngày sau, hi vọng ông có thể làm ra điều gì đó khiến tôi hài lòng, nếu không ông cũng biết kết quả rồi đấy.”
Hà Vân Hồng nói, sau đó lập tức cúp máy.
Sắc mặt Diệp Khởi Sơn vô cùng khó coi, ông ta nhìn Hà Ngạn, lại nhìn Bạng Địch, mặc dù không cam tâm, nhưng ông ta cũng vẫn phải để Hà Ngạn bảo vệ cho Bạng Địch.
“Bố, xảy ra chuyện gì vậy?”
Biết được tình hình đang không có lợi, Diệp Thế Xung vội vã đến trước mặt hỏi Diệp Khởi Sơn.
“Mày cút cho bố!”
Diệp Khởi Sơn đang tức điên, lại thấy khởi nguồn của mọi chuyện là Diệp Thế Xung, ông ta càng điên, giơ tay tát Diệp Thế Xung một cái, khiến gã bay ra xa, ngã trên mặt đất cách đó vài mét.
“Bố, sao bố lại đánh con? Con, con là đứa con mà bố yêu thương nhất mà.”
Diệp Thế Xung bị bố đánh, nói với ông ta.
Từng cơn đau rát trên khuôn mặt khiến mặt hắn xưng lên.
Nhìn thấy Diệp Thế Xung bị đánh đến thảm, Diệp Khởi Sơn vô cùng đau lòng, ông ta do dự một chút, không tiếp tục tức giận với Diệp Thế Xung nữa, mà nhìn về phía Diệp Phàm và Triệu Vũ, duỗi tay chỉ về hướng họ, nói với Diệp Thế Xung: “Xung Nhi, có đúng là hai người này bắt nạt con không?”
“Vâng, nhất là hắn, không chỉ đánh con mấy trận, mà dọa giết con, còn nói trong mắt hắn, bố chẳng là cái đinh gì.” Diệp Thế Xung duỗi tay chỉ về phía Diệp Phàm, thêm mắm thêm muối mà nói với Diệp Khởi Sơn.