Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 467: Thần bài trong truyền thuyết
Tuy nhiên, George không thèm để ý đến Châu Hoa, trái lại còn quát những viên cảnh sát không dám ra tay: “Các người còn sững ra đó làm gi? Còn không mau làm?”
“Vâng!”
Các viên cảnh sát ngơ ngác nhìn nhau, hầu hết bọn họ đều là người bản địa ở thành phố MUA, vì biết rõ lai lịch của Châu Hoa, nên họ cũng rất bất ngờ khi biết George muốn bắt Châu Hoa, nhưng dù sao họ cũng là cấp dưới của George, vì thế cũng chỉ dám nghe theo lời anh ta.
Ngay khi cảnh sát định bắt Châu Hoa, thì Châu Kế Quang đang đứng cạnh bỗng nhiên lên tiếng.
“Cảnh sát trưởng George, anh oai phong phết đấy!”
Châu Kế Quang trầm giọng nói.
Nghe thấy giọng nói của Châu Kế Quang, sắc mặt George liền thay đổi, anh ta cười hậm hực, rồi nói với Châu Kế Quang: “Châu, anh Châu à, thật xin lỗi, lúc nãy tôi không nhìn thấy anh, anh đừng trách tôi nhé!”
“Ha ha!” Châu Kế Quang cười khẩy hai tiếng, nói: “Cảnh sát trưởng George, ai cho anh lá gan đem người đến sòng bạc Las Vegas đấy? Anh quên rằng sòng bạc Las Vegas có cổ phần của 14K sao? Còn nữa, tôi không nghe lầm đấy chứ, anh muốn bắt em trai của tôi à?”
“Tôi, tôi, tôi...”
Geroge run lên cầm cập.
Đương nhiên anh ta biết Châu Kế Quang, và cũng biết thủ đoạn và lai lịch của Châu Kế Quang.
Phải biết là quan chức của thành phố MUA chỉ tổ chức một cuộc họp cách đây vài ngày, để thảo luận về chuyện quân đội 14K đột ngột đóng tại thành phố MUA.
Mặc dù các quan chức rất không hài lòng với việc quân đội 14K đóng ở thành phố MUA, thậm chí có người còn đề xuất quốc gia nên đưa quân đến đánh đuổi 14K đang đóng ở thành phố MUA, nhưng đến ngày họp, Châu Kế Quang lại đích thân đi đến địa điểm họp.
Trước mặt tất cả mọi người giết hết những người đưa ra đề xuất quốc gia nên đưa quân đến đánh đuổi 14K đang đóng ở thành phố MUA , điều này khiến các quan chức lúc đó trở nên vô cùng sợ hãi.
Geroge đã ở đó vào lúc đấy, thế nên anh ta thật sự rất sợ Châu Kế Quang.
“Được rồi, cảnh sát trưởng George, tôi cũng không làm khó anh nữa, mau đưa người của anh cút đi, việc ở đây cứ để tôi xử lý.” Châu Kế Quang lạnh lùng nói với George.
“Không, không được!” Mặc dù George đang run rẩy sợ hãi đối mặt với Châu Kế Quang, nhưng anh ta vẫn nghiến răng từ chối yêu cầu của Châu Kế Quang.
Châu Kế Quang sững ra một lúc, anh ta không thể ngờ rằng George lại dám làm trái ý mình.
Anh ta liếc nhìn Diệp Phàm với vẻ ngạc nhiên, rồi tiếp tục nói với George: “Cảnh sát trưởng George, từ chối tôi ư, anh chán sống rồi sao?”
“Hay là thế này đi, anh nói cho tôi nghe xem anh bạn này có lai lịch như thế nào.”
“Mà anh lại dám vì hắn ta mà làm trái ý tôi?”
“Nếu vậy thì tôi có thể bỏ qua cho anh.”
“Chuyện này...” Giọng George run rẩy, anh ta nhìn Diệp Phàm, rồi lại nhìn Châu Kế Quang, và cuối cùng hạ quyết tâm, nghiến răng nói: “Anh Châu, xin, xin lỗi anh, thứ lỗi tôi không thể nói.”
“Nhưng tôi vẫn khuyên anh không nên tham dự vào chuyện này.”
“Lần này, anh Hoa đã động vào người không nên động vào, nếu như can thiệp thì chỉ rước họa vào thân mà thôi.”
“Ha ha!” Nghe George nói xong, Châu Kế Quang phá lên cười, nói: “Cảnh sát trưởng George, anh đang kể chuyện cười đấy à?”
“Có vẻ như tôi quá nhân từ rồi nhỉ.”
“Vậy nên các người đã quên mất cách tôi “làm việc” rồi sao?”
“Nếu đã như vậy, thì tôi sẽ để cho người ở thành phố MUA nhìn thấy được tôi là người như thế nào.”
“Bây giờ tôi sẽ gọi cho quân đội của 14K, để giết sạch người ở cục cảnh sát của thành phố MUA.”
Châu Kế Quang vừa nói vừa lấy điện thoại ra rồi bấm số.
Song, âm thanh “tít tít” phát ra từ đầu dây bên kia.
Điều này làm cho Châu Kế Quang sững ra một lúc, đồng thời nảy sinh một dự cảm mơ hồ, anh ta nhanh chóng gọi cho một số điện thoại khác, nhưng vẫn không có ai nhấc máy.
Lúc này, Diệp Phàm nói: “Anh không cần gọi nữa, đội quân 14K của anh đóng ở thành phố MUA đã bị tiêu diệt hết rồi.”
“Cái... Cái gì? Cậu, cậu nói cái gì?” Sắc mặt của Châu Kế Quang thay đổi nhanh chóng, giọng nói run rẩy, vô cùng kinh ngạc, anh ta sợ hãi nhìn Diệp Phàm.
“Không chỉ đội quân 14K của anh đóng ở thành phố MUA bị tiêu diệt, mà tất cả thành viên 14K của anh ở đây đều bị diệt sạch, tóm lại là sau hôm nay, 14K sẽ hoàn toàn biến mất khỏi thành phố MUA.” Diệp Phàm nói một cách hời hợt.
Khi tổ chức Cửu Long xóa sổ ảnh hưởng của Ma Đảng ở thành phố MUA, họ đã phát hiện ra 14K giống hệt như Ma Đảng, đều là thành viên của Liên minh Ám Hắc.
Vì vậy, Diệp Phàm đã lên kế hoạch với các thủ lĩnh của tổ chức Cửu Long để xóa sổ 14K khỏi thành phố MUA.
Sau khi anh gọi cho Triệu Vũ lúc nãy, thì Triệu Vũ liền biết được anh đã xảy ra xung đột với Châu Hoa ở Las Vegas, và tổ chức Cửu Long cũng đã nắm được tin tức của Châu Hoa và Châu Kế Quang.
Vì Diệp Phàm đã vô tình đụng độ với Châu Hoa, nên cậu ta đã nhanh chóng ra tay với thế lực của 14K ở thành phố MUA.
Vì vậy, khi Triệu Vũ đến cục cảnh sát, cậu ta đã thông báo cho các thủ lĩnh của tổ chức Cửu Long, để bọn họ bắt đầu kế hoạch xử lý thế lực của 14K ở thành phố MUA.
Thế lực mạnh nhất của 14K ở thành phố MUA là quân đội, nhưng đội quân đó từ lâu đã chịu sự giám sát hoàn toàn của tổ chức Cửu Long, vậy nên chỉ trong nháy mắt, bọn chúng đã bị tổ chức Cửu Long diệt sạch.
“Cậu, rốt cuộc là ai?” Châu Kế Quang hoàn hồn lại, sau đó nhìn Diệp Phàm, rồi thân thể bất giác run lên.
“Tôi là ai không quan trọng!” Diệp Phàm điềm tĩnh nói.
Ngay lúc này, một ông già mặc trang phục thời Đường đi đến sảnh đánh bạc ở tầng một, sắc mặt ông ta thay đổi rõ rệt khi nhìn thấy Diệp Phàm, rồi nhanh chóng xông đến hét vào anh: “Thần... Thần bài, cậu, cậu quay lại rồi ư?”
“Thần bài?”
Tất cả mọi người đều sững sờ khi nghe ông già mặc trang phục thời Đường gọi Diệp Phàm.
Trong giới bài có rất nhiều nhân vật máu mặt, nhưng chưa một người nào được mệnh danh là thần bài, mặc dù mọi người không biết tại sao Diệp Phàm được gọi là thần bài, nhưng đa số họ đều biết ông già mặc trang phục thời Đường.
Ông già này là một trong ba ông chủ ở sòng bài Las Vegas.
Sòng bài Las Vegas được kiểm soát bởi ba ông chủ, dưới quyền của ba ông chủ là quản lí cấp cao và hội đồng quản trị.
Vì cả ba đều đã không còn quan tâm đến việc của sòng bài Las Vegas từ lâu, nên nhiều người chỉ biết đến ba ông chủ, chứ không biết sự lợi hại của họ.
Nhưng Châu Kế Quang, Châu Hoa và những người khác đều biết ba ông chủ lợi hại đến mức nào.
Trước mặt của ba ông chủ, Châu Kế Quang cũng không dám hỗn xược.
Nhưng bây giờ, một trong ba ông chủ không chỉ gọi Diệp Phàm là thần bài, mà còn tỏ vẻ vô cùng phấn khích, chạy như bay đến trước mặt anh, giống hệt như một “fanboy”.
“Vâng!”
Các viên cảnh sát ngơ ngác nhìn nhau, hầu hết bọn họ đều là người bản địa ở thành phố MUA, vì biết rõ lai lịch của Châu Hoa, nên họ cũng rất bất ngờ khi biết George muốn bắt Châu Hoa, nhưng dù sao họ cũng là cấp dưới của George, vì thế cũng chỉ dám nghe theo lời anh ta.
Ngay khi cảnh sát định bắt Châu Hoa, thì Châu Kế Quang đang đứng cạnh bỗng nhiên lên tiếng.
“Cảnh sát trưởng George, anh oai phong phết đấy!”
Châu Kế Quang trầm giọng nói.
Nghe thấy giọng nói của Châu Kế Quang, sắc mặt George liền thay đổi, anh ta cười hậm hực, rồi nói với Châu Kế Quang: “Châu, anh Châu à, thật xin lỗi, lúc nãy tôi không nhìn thấy anh, anh đừng trách tôi nhé!”
“Ha ha!” Châu Kế Quang cười khẩy hai tiếng, nói: “Cảnh sát trưởng George, ai cho anh lá gan đem người đến sòng bạc Las Vegas đấy? Anh quên rằng sòng bạc Las Vegas có cổ phần của 14K sao? Còn nữa, tôi không nghe lầm đấy chứ, anh muốn bắt em trai của tôi à?”
“Tôi, tôi, tôi...”
Geroge run lên cầm cập.
Đương nhiên anh ta biết Châu Kế Quang, và cũng biết thủ đoạn và lai lịch của Châu Kế Quang.
Phải biết là quan chức của thành phố MUA chỉ tổ chức một cuộc họp cách đây vài ngày, để thảo luận về chuyện quân đội 14K đột ngột đóng tại thành phố MUA.
Mặc dù các quan chức rất không hài lòng với việc quân đội 14K đóng ở thành phố MUA, thậm chí có người còn đề xuất quốc gia nên đưa quân đến đánh đuổi 14K đang đóng ở thành phố MUA, nhưng đến ngày họp, Châu Kế Quang lại đích thân đi đến địa điểm họp.
Trước mặt tất cả mọi người giết hết những người đưa ra đề xuất quốc gia nên đưa quân đến đánh đuổi 14K đang đóng ở thành phố MUA , điều này khiến các quan chức lúc đó trở nên vô cùng sợ hãi.
Geroge đã ở đó vào lúc đấy, thế nên anh ta thật sự rất sợ Châu Kế Quang.
“Được rồi, cảnh sát trưởng George, tôi cũng không làm khó anh nữa, mau đưa người của anh cút đi, việc ở đây cứ để tôi xử lý.” Châu Kế Quang lạnh lùng nói với George.
“Không, không được!” Mặc dù George đang run rẩy sợ hãi đối mặt với Châu Kế Quang, nhưng anh ta vẫn nghiến răng từ chối yêu cầu của Châu Kế Quang.
Châu Kế Quang sững ra một lúc, anh ta không thể ngờ rằng George lại dám làm trái ý mình.
Anh ta liếc nhìn Diệp Phàm với vẻ ngạc nhiên, rồi tiếp tục nói với George: “Cảnh sát trưởng George, từ chối tôi ư, anh chán sống rồi sao?”
“Hay là thế này đi, anh nói cho tôi nghe xem anh bạn này có lai lịch như thế nào.”
“Mà anh lại dám vì hắn ta mà làm trái ý tôi?”
“Nếu vậy thì tôi có thể bỏ qua cho anh.”
“Chuyện này...” Giọng George run rẩy, anh ta nhìn Diệp Phàm, rồi lại nhìn Châu Kế Quang, và cuối cùng hạ quyết tâm, nghiến răng nói: “Anh Châu, xin, xin lỗi anh, thứ lỗi tôi không thể nói.”
“Nhưng tôi vẫn khuyên anh không nên tham dự vào chuyện này.”
“Lần này, anh Hoa đã động vào người không nên động vào, nếu như can thiệp thì chỉ rước họa vào thân mà thôi.”
“Ha ha!” Nghe George nói xong, Châu Kế Quang phá lên cười, nói: “Cảnh sát trưởng George, anh đang kể chuyện cười đấy à?”
“Có vẻ như tôi quá nhân từ rồi nhỉ.”
“Vậy nên các người đã quên mất cách tôi “làm việc” rồi sao?”
“Nếu đã như vậy, thì tôi sẽ để cho người ở thành phố MUA nhìn thấy được tôi là người như thế nào.”
“Bây giờ tôi sẽ gọi cho quân đội của 14K, để giết sạch người ở cục cảnh sát của thành phố MUA.”
Châu Kế Quang vừa nói vừa lấy điện thoại ra rồi bấm số.
Song, âm thanh “tít tít” phát ra từ đầu dây bên kia.
Điều này làm cho Châu Kế Quang sững ra một lúc, đồng thời nảy sinh một dự cảm mơ hồ, anh ta nhanh chóng gọi cho một số điện thoại khác, nhưng vẫn không có ai nhấc máy.
Lúc này, Diệp Phàm nói: “Anh không cần gọi nữa, đội quân 14K của anh đóng ở thành phố MUA đã bị tiêu diệt hết rồi.”
“Cái... Cái gì? Cậu, cậu nói cái gì?” Sắc mặt của Châu Kế Quang thay đổi nhanh chóng, giọng nói run rẩy, vô cùng kinh ngạc, anh ta sợ hãi nhìn Diệp Phàm.
“Không chỉ đội quân 14K của anh đóng ở thành phố MUA bị tiêu diệt, mà tất cả thành viên 14K của anh ở đây đều bị diệt sạch, tóm lại là sau hôm nay, 14K sẽ hoàn toàn biến mất khỏi thành phố MUA.” Diệp Phàm nói một cách hời hợt.
Khi tổ chức Cửu Long xóa sổ ảnh hưởng của Ma Đảng ở thành phố MUA, họ đã phát hiện ra 14K giống hệt như Ma Đảng, đều là thành viên của Liên minh Ám Hắc.
Vì vậy, Diệp Phàm đã lên kế hoạch với các thủ lĩnh của tổ chức Cửu Long để xóa sổ 14K khỏi thành phố MUA.
Sau khi anh gọi cho Triệu Vũ lúc nãy, thì Triệu Vũ liền biết được anh đã xảy ra xung đột với Châu Hoa ở Las Vegas, và tổ chức Cửu Long cũng đã nắm được tin tức của Châu Hoa và Châu Kế Quang.
Vì Diệp Phàm đã vô tình đụng độ với Châu Hoa, nên cậu ta đã nhanh chóng ra tay với thế lực của 14K ở thành phố MUA.
Vì vậy, khi Triệu Vũ đến cục cảnh sát, cậu ta đã thông báo cho các thủ lĩnh của tổ chức Cửu Long, để bọn họ bắt đầu kế hoạch xử lý thế lực của 14K ở thành phố MUA.
Thế lực mạnh nhất của 14K ở thành phố MUA là quân đội, nhưng đội quân đó từ lâu đã chịu sự giám sát hoàn toàn của tổ chức Cửu Long, vậy nên chỉ trong nháy mắt, bọn chúng đã bị tổ chức Cửu Long diệt sạch.
“Cậu, rốt cuộc là ai?” Châu Kế Quang hoàn hồn lại, sau đó nhìn Diệp Phàm, rồi thân thể bất giác run lên.
“Tôi là ai không quan trọng!” Diệp Phàm điềm tĩnh nói.
Ngay lúc này, một ông già mặc trang phục thời Đường đi đến sảnh đánh bạc ở tầng một, sắc mặt ông ta thay đổi rõ rệt khi nhìn thấy Diệp Phàm, rồi nhanh chóng xông đến hét vào anh: “Thần... Thần bài, cậu, cậu quay lại rồi ư?”
“Thần bài?”
Tất cả mọi người đều sững sờ khi nghe ông già mặc trang phục thời Đường gọi Diệp Phàm.
Trong giới bài có rất nhiều nhân vật máu mặt, nhưng chưa một người nào được mệnh danh là thần bài, mặc dù mọi người không biết tại sao Diệp Phàm được gọi là thần bài, nhưng đa số họ đều biết ông già mặc trang phục thời Đường.
Ông già này là một trong ba ông chủ ở sòng bài Las Vegas.
Sòng bài Las Vegas được kiểm soát bởi ba ông chủ, dưới quyền của ba ông chủ là quản lí cấp cao và hội đồng quản trị.
Vì cả ba đều đã không còn quan tâm đến việc của sòng bài Las Vegas từ lâu, nên nhiều người chỉ biết đến ba ông chủ, chứ không biết sự lợi hại của họ.
Nhưng Châu Kế Quang, Châu Hoa và những người khác đều biết ba ông chủ lợi hại đến mức nào.
Trước mặt của ba ông chủ, Châu Kế Quang cũng không dám hỗn xược.
Nhưng bây giờ, một trong ba ông chủ không chỉ gọi Diệp Phàm là thần bài, mà còn tỏ vẻ vô cùng phấn khích, chạy như bay đến trước mặt anh, giống hệt như một “fanboy”.