Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 466: Cảnh sát bắt người thật rồi
“Em trai, có chuyện gì vậy?” Châu Kế Quang hỏi thẳng vào vấn đề.
“Chính là tên này đã gian lận, sau đó ra tay đánh người của em bị thương, còn xúi giục người xung quanh gây rối.” Châu Hoa chỉ về phía Diệp Phàm, kể đầu đuôi mọi chuyện cho Châu Kế Quang nghe.
Nghe xong lời của Châu Hoa, Châu Kế Quang bỏ kính đen xuống, đi đến bên cạnh Diệp Phàm, cười rồi nói: “Anh bạn, mọi người đều là người Hoa Hạ ở nước ngoài, tôi cũng không muốn làm khó cậu, cậu chỉ cần nhận mình gian lận, kể lại chi tiết về thủ thuật gian lận của cậu, quỳ xuống xin lỗi em trai tôi, chuyện này coi như bỏ qua.”
Nghe thấy lời Châu Kế Quang, Diệp Phàm vẫn chưa nói gì, Châu Hoa đã vội vàng nói: “Không được, anh trai, tên này quá đáng ghét, hôm nay không chặt hai tay hắn, cắt lưỡi hắn, em sẽ không bao giờ bỏ qua.”
“Em trai!” Châu Kế Quang trầm giọng nói: “Anh thường nói với em, nên khoan dung độ lượng.”
“Hơn nữa, mọi người đều là người Hoa Hạ.”
“Sinh sống ở nước ngoài, càng phải biết trợ giúp lẫn nhau.”
“Anh em chúng ta lúc mới đến thành phố MUA, cuộc sống khó khăn như thế nào em quên rồi sao? Lúc đó, nếu như không có nhiều người Hoa Hạ giúp đỡ chúng ta, chúng ta đã bị chết đói ở đầu đường xó chợ rồi, chứ đừng nói đến có vị trí như ngày hôm nay.”
“Nhưng mà…” Châu Hoa rất không cam lòng.
“Được rồi, cứ quyết định vậy đi!” Châu Kế Quang ngắt lời Châu Hoa, không để cho Châu Hoa phản bác lại.
Sau đó, Châu Kế Quang nhìn về phía Diệp Phàm, nói: “Anh bạn, đề nghị vừa rồi của tôi, cậu thấy có được không?”
“Không được!” Diệp Phàm lắc đầu.
“Ồ?” Châu Kế Quang ngẩn người một lát, hỏi: “Vậy anh bạn muốn giải quyết như thế nào?”
“Ấn tượng ban đầu của anh với tôi không tệ, thế này đi, chỉ cần em trai anh quỳ xuống xin lỗi tôi, rồi quyên góp một tỷ cho trẻ em nghèo vùng núi, chuyện này coi như chưa có gì.” Diệp Phàm nghĩ một lúc rồi nói.
“Ha ha!”
Nghe thấy lời Diệp Phàm, Châu Kế Quang phá lên cười.
Sau khi cười xong, hắn tỉ mỉ quan sát Diệp Phàm một lượt, nói: “Anh bạn, tôi nể mọi người đều là người Hoa Hạ nên mới tha cho cậu một cái mạng, cậu đừng có mà không biết điều.”
“Không phải tôi không biết điều, chỉ là tôi làm việc gì cũng xem trọng chữ lý, nếu đây là sòng bạc, tôi đến đây đánh bạc, chỉ cần không có bằng chứng tôi gian lận, thì không nên làm khó tôi chứ, đúng không? Nhưng em trai anh cứ mở miệng ra là muốn chặt tay tôi, đây rõ ràng là không có lý chút nào?”
Diệp Phàm điềm đạm nói.
“Anh bạn, tôi không muốn nghe cậu nói đạo lý, tôi cũng không phải là con người nói đạo lý, tôi khuyên cậu lần cuối, tốt nhất là cậu nên làm theo những gì tôi vừa nói, tôi sẽ không làm khó cậu, nếu không đừng trách tôi không niệm tình mọi người đều là người Hoa Hạ.” Châu Kế Quang trầm giọng nói.
“Vậy thì chờ cảnh sát đến đi!” Diệp Phàm không hề sợ Châu Kế Quang, vẻ mặt hời hợt nói.
“Cảnh sát?” Châu Kế Quang ngây người một lát, vẻ mặt mông lung nhìn Châu Hoa.
Châu Hoa bây giờ mới nhớ ra chuyện Diệp Phàm vừa gọi điện báo cảnh sát, vội vàng nói với Châu Kế Quang: “Anh trai, tên này vừa báo cảnh sát, hơn nữa, hắn còn nhờ người có quan hệ với cục cảnh sát nữa.”
“Ờm…” Nghe thấy lời giải thích của Châu Hoa, Châu Kế Quang nhìn về phía Diệp Phàm, có chút dở khóc dở cười nói: “Anh bạn, đây là lần đầu tiên cậu đến thành phố MUA à? Tôi có thể đảm bảo với cậu, đây không phải là Hoa Hạ, cảnh sát ở đây không có bất cứ tác dụng nào.”
“Đừng nói đến việc cậu xảy ra chuyện ở sòng bạc Las Vegas.”
“Cho dù cậu có bị giết chết ở ngoài đường, cảnh sát cũng chẳng thèm quan tâm cậu sống hay chết đâu, cho dù cậu có người quan hệ với cục cảnh sát thì cùng lắm cục cảnh sát họ cũng chỉ giúp cậu lập hồ sơ chứ không thật sự hao phí công sức để giúp cậu giải quyết khó khăn đâu.”
“Cảnh sát Hoa Hạ là cảnh sát của nhân dân, vì nhân dân phục vụ, còn cảnh sát ở nước ngoài, là chó săn tư bản, chỉ phục vụ cho tư bản thôi.”
“Ò í e ò í e..”
Nhưng đúng lúc Châu Kế Quang vừa nói xong, liền nghe thấy tiếng còi cảnh sát vừa ngắn vừa dồn dập vang lên.
Vẻ mặt Châu Kế Quang đơ ra như vừa mới thấy ma.
Hắn nhìn Diệp Phàm, ánh mắt có chút khác thường, trực giác mách bảo hắn, Diệp Phàm không đơn giản.
Nếu không, cảnh sát sao có thể bởi vì Diệp Phàm mà dám đến Las Vegas chứ?
Phải biết rằng mấy ông chủ của Las Vegas đều là những nhân vật lớn ở phương Tây, một số nhân vật một tay che trời ở thành phố MUA cũng có quan hệ với mấy ông chủ của Las Vegas.
Cho dù Las Vegas có xảy ra chuyện lớn mà chưa có sự đồng ý của mấy ông chủ của Las Vegas thì cảnh sát cũng chẳng dám đến.
Mọi người xung quanh đều trợn trong mắt, vẻ mặt không thể tin được nhìn Diệp Phàm.
“Trời đất ơi, chuyện gì vậy? Cảnh sát đến sòng bạc Las Vegas thật sao? Vãi chưởng, thật sao? Từ lúc Las Vegas thành lập đến giờ, chưa bao giờ thấy cảnh sát đặt chân vào Las Vegas một bước, hôm nay làm sao thế?”
“Thân phận của thanh niên kia không đơn giản đâu, cục cảnh sát vì cậu ta mà dám xông vào sòng bạc Las Vegas.”
“Nghĩ cũng đúng đấy, người thanh niên này nếu như không có chút lai lịch, làm sao có thể dám không nể mặt Châu Hoa chứ? Chỉ có điều, cho dù cảnh sát có đến sòng bạc Las Vegas thì làm sao chứ? Chẳng lẽ lại dám vì người thanh niên này mà không nể mặt Châu Kế Quang sao?”
“Nếu cục cảnh sát dám không nể mặt Châu Kế Quang, một khi anh ta nổi giận, chắc chắn sẽ tiêu diệt cả cục cảnh sát, tôi nghe nói, đội quân mà 14K bồi dưỡng gần đây đã đóng quân ở cạnh thành phố MUA, trước mặt đội quân đó, cục cảnh sát ở thành phố MUA chỉ là hạng tép riu thôi.”
…
Trong lúc mọi người xung quanh bàn tán sôi nổi, một đoàn cảnh sát xông vào sảnh đánh bạc tầng một.
Cảnh sát dẫn đầu là một người đàn ông phương Tây.
“Ai là người báo cảnh sát?”
Sau khi xông vào sảnh đánh bạc tầng một, người đàn ông phương Tây lớn tiếng hỏi.
“Tôi!” Diệp Phàm nói.
“Là anh Diệp phải không?” Người đàn ông phương Tây vội vàng đi đến chỗ Diệp Phàm, vô cùng cung kính hỏi: “Không biết anh Diệp báo cảnh sát rốt cuộc là có chuyện gì?”
“Tôi thắng được tiền ở đây, bọn họ không có chứng cứ chứng minh tôi gian lận, vậy mà cứ khăng khăng bảo tôi gian lận, không những không cho tôi rời đi mà còn muốn chặt tay tôi nữa.” Diệp Phàm thuật lại câu chuyện một cách đơn giản.
“Đúng thật là quá đáng mà? Coi trời bằng vung, là ai dám chặt tay của anh Diệp?” Người đàn ông phương Tây vẻ mặt tức giận, lớn tiếng hét lên.
“Là tôi!” Châu Hoa đứng dậy, không hề sợ cảnh sát.
“Châu…” Nhìn thấy Châu Hoa, người đàn ông phương Tây đó ngây người một lát, vẻ mặt hơi biến sắc, nhưng rất nhanh đã trấn tĩnh lại, nói với cảnh sát khác: “Đưa người này về cho tôi, ngoài ra niêm phong sòng bạc này lại.”
“George, ý anh là sao?” Châu Hoa vẻ mặt đầy kinh ngạc, lập tức hét lên với người đàn ông phương Tây đó: “Anh ăn gan hùm sao? Dám bắt cả tôi?”
Người đàn ông phương Tây đó tên George, là cục trưởng cục cảnh sát ở thành phố MUA, bình thường George cũng thỉnh thoảng đến Las Vegas chơi, cho nên Châu Hoa có biết George.
Chỉ có điều, Châu Hoa trước giờ không thèm coi George ra gì.
Mà trước đây ở trước mặt Châu Hoa, George toàn khúm núm như một con chó vậy.
Nhưng thái độ hôm nay của George lại khác thường, không chỉ giả vờ không quen hắn mà còn muốn bắt hắn, điều này khiến Châu Hoa vừa mông lung vừa phẫn nộ.
“Chính là tên này đã gian lận, sau đó ra tay đánh người của em bị thương, còn xúi giục người xung quanh gây rối.” Châu Hoa chỉ về phía Diệp Phàm, kể đầu đuôi mọi chuyện cho Châu Kế Quang nghe.
Nghe xong lời của Châu Hoa, Châu Kế Quang bỏ kính đen xuống, đi đến bên cạnh Diệp Phàm, cười rồi nói: “Anh bạn, mọi người đều là người Hoa Hạ ở nước ngoài, tôi cũng không muốn làm khó cậu, cậu chỉ cần nhận mình gian lận, kể lại chi tiết về thủ thuật gian lận của cậu, quỳ xuống xin lỗi em trai tôi, chuyện này coi như bỏ qua.”
Nghe thấy lời Châu Kế Quang, Diệp Phàm vẫn chưa nói gì, Châu Hoa đã vội vàng nói: “Không được, anh trai, tên này quá đáng ghét, hôm nay không chặt hai tay hắn, cắt lưỡi hắn, em sẽ không bao giờ bỏ qua.”
“Em trai!” Châu Kế Quang trầm giọng nói: “Anh thường nói với em, nên khoan dung độ lượng.”
“Hơn nữa, mọi người đều là người Hoa Hạ.”
“Sinh sống ở nước ngoài, càng phải biết trợ giúp lẫn nhau.”
“Anh em chúng ta lúc mới đến thành phố MUA, cuộc sống khó khăn như thế nào em quên rồi sao? Lúc đó, nếu như không có nhiều người Hoa Hạ giúp đỡ chúng ta, chúng ta đã bị chết đói ở đầu đường xó chợ rồi, chứ đừng nói đến có vị trí như ngày hôm nay.”
“Nhưng mà…” Châu Hoa rất không cam lòng.
“Được rồi, cứ quyết định vậy đi!” Châu Kế Quang ngắt lời Châu Hoa, không để cho Châu Hoa phản bác lại.
Sau đó, Châu Kế Quang nhìn về phía Diệp Phàm, nói: “Anh bạn, đề nghị vừa rồi của tôi, cậu thấy có được không?”
“Không được!” Diệp Phàm lắc đầu.
“Ồ?” Châu Kế Quang ngẩn người một lát, hỏi: “Vậy anh bạn muốn giải quyết như thế nào?”
“Ấn tượng ban đầu của anh với tôi không tệ, thế này đi, chỉ cần em trai anh quỳ xuống xin lỗi tôi, rồi quyên góp một tỷ cho trẻ em nghèo vùng núi, chuyện này coi như chưa có gì.” Diệp Phàm nghĩ một lúc rồi nói.
“Ha ha!”
Nghe thấy lời Diệp Phàm, Châu Kế Quang phá lên cười.
Sau khi cười xong, hắn tỉ mỉ quan sát Diệp Phàm một lượt, nói: “Anh bạn, tôi nể mọi người đều là người Hoa Hạ nên mới tha cho cậu một cái mạng, cậu đừng có mà không biết điều.”
“Không phải tôi không biết điều, chỉ là tôi làm việc gì cũng xem trọng chữ lý, nếu đây là sòng bạc, tôi đến đây đánh bạc, chỉ cần không có bằng chứng tôi gian lận, thì không nên làm khó tôi chứ, đúng không? Nhưng em trai anh cứ mở miệng ra là muốn chặt tay tôi, đây rõ ràng là không có lý chút nào?”
Diệp Phàm điềm đạm nói.
“Anh bạn, tôi không muốn nghe cậu nói đạo lý, tôi cũng không phải là con người nói đạo lý, tôi khuyên cậu lần cuối, tốt nhất là cậu nên làm theo những gì tôi vừa nói, tôi sẽ không làm khó cậu, nếu không đừng trách tôi không niệm tình mọi người đều là người Hoa Hạ.” Châu Kế Quang trầm giọng nói.
“Vậy thì chờ cảnh sát đến đi!” Diệp Phàm không hề sợ Châu Kế Quang, vẻ mặt hời hợt nói.
“Cảnh sát?” Châu Kế Quang ngây người một lát, vẻ mặt mông lung nhìn Châu Hoa.
Châu Hoa bây giờ mới nhớ ra chuyện Diệp Phàm vừa gọi điện báo cảnh sát, vội vàng nói với Châu Kế Quang: “Anh trai, tên này vừa báo cảnh sát, hơn nữa, hắn còn nhờ người có quan hệ với cục cảnh sát nữa.”
“Ờm…” Nghe thấy lời giải thích của Châu Hoa, Châu Kế Quang nhìn về phía Diệp Phàm, có chút dở khóc dở cười nói: “Anh bạn, đây là lần đầu tiên cậu đến thành phố MUA à? Tôi có thể đảm bảo với cậu, đây không phải là Hoa Hạ, cảnh sát ở đây không có bất cứ tác dụng nào.”
“Đừng nói đến việc cậu xảy ra chuyện ở sòng bạc Las Vegas.”
“Cho dù cậu có bị giết chết ở ngoài đường, cảnh sát cũng chẳng thèm quan tâm cậu sống hay chết đâu, cho dù cậu có người quan hệ với cục cảnh sát thì cùng lắm cục cảnh sát họ cũng chỉ giúp cậu lập hồ sơ chứ không thật sự hao phí công sức để giúp cậu giải quyết khó khăn đâu.”
“Cảnh sát Hoa Hạ là cảnh sát của nhân dân, vì nhân dân phục vụ, còn cảnh sát ở nước ngoài, là chó săn tư bản, chỉ phục vụ cho tư bản thôi.”
“Ò í e ò í e..”
Nhưng đúng lúc Châu Kế Quang vừa nói xong, liền nghe thấy tiếng còi cảnh sát vừa ngắn vừa dồn dập vang lên.
Vẻ mặt Châu Kế Quang đơ ra như vừa mới thấy ma.
Hắn nhìn Diệp Phàm, ánh mắt có chút khác thường, trực giác mách bảo hắn, Diệp Phàm không đơn giản.
Nếu không, cảnh sát sao có thể bởi vì Diệp Phàm mà dám đến Las Vegas chứ?
Phải biết rằng mấy ông chủ của Las Vegas đều là những nhân vật lớn ở phương Tây, một số nhân vật một tay che trời ở thành phố MUA cũng có quan hệ với mấy ông chủ của Las Vegas.
Cho dù Las Vegas có xảy ra chuyện lớn mà chưa có sự đồng ý của mấy ông chủ của Las Vegas thì cảnh sát cũng chẳng dám đến.
Mọi người xung quanh đều trợn trong mắt, vẻ mặt không thể tin được nhìn Diệp Phàm.
“Trời đất ơi, chuyện gì vậy? Cảnh sát đến sòng bạc Las Vegas thật sao? Vãi chưởng, thật sao? Từ lúc Las Vegas thành lập đến giờ, chưa bao giờ thấy cảnh sát đặt chân vào Las Vegas một bước, hôm nay làm sao thế?”
“Thân phận của thanh niên kia không đơn giản đâu, cục cảnh sát vì cậu ta mà dám xông vào sòng bạc Las Vegas.”
“Nghĩ cũng đúng đấy, người thanh niên này nếu như không có chút lai lịch, làm sao có thể dám không nể mặt Châu Hoa chứ? Chỉ có điều, cho dù cảnh sát có đến sòng bạc Las Vegas thì làm sao chứ? Chẳng lẽ lại dám vì người thanh niên này mà không nể mặt Châu Kế Quang sao?”
“Nếu cục cảnh sát dám không nể mặt Châu Kế Quang, một khi anh ta nổi giận, chắc chắn sẽ tiêu diệt cả cục cảnh sát, tôi nghe nói, đội quân mà 14K bồi dưỡng gần đây đã đóng quân ở cạnh thành phố MUA, trước mặt đội quân đó, cục cảnh sát ở thành phố MUA chỉ là hạng tép riu thôi.”
…
Trong lúc mọi người xung quanh bàn tán sôi nổi, một đoàn cảnh sát xông vào sảnh đánh bạc tầng một.
Cảnh sát dẫn đầu là một người đàn ông phương Tây.
“Ai là người báo cảnh sát?”
Sau khi xông vào sảnh đánh bạc tầng một, người đàn ông phương Tây lớn tiếng hỏi.
“Tôi!” Diệp Phàm nói.
“Là anh Diệp phải không?” Người đàn ông phương Tây vội vàng đi đến chỗ Diệp Phàm, vô cùng cung kính hỏi: “Không biết anh Diệp báo cảnh sát rốt cuộc là có chuyện gì?”
“Tôi thắng được tiền ở đây, bọn họ không có chứng cứ chứng minh tôi gian lận, vậy mà cứ khăng khăng bảo tôi gian lận, không những không cho tôi rời đi mà còn muốn chặt tay tôi nữa.” Diệp Phàm thuật lại câu chuyện một cách đơn giản.
“Đúng thật là quá đáng mà? Coi trời bằng vung, là ai dám chặt tay của anh Diệp?” Người đàn ông phương Tây vẻ mặt tức giận, lớn tiếng hét lên.
“Là tôi!” Châu Hoa đứng dậy, không hề sợ cảnh sát.
“Châu…” Nhìn thấy Châu Hoa, người đàn ông phương Tây đó ngây người một lát, vẻ mặt hơi biến sắc, nhưng rất nhanh đã trấn tĩnh lại, nói với cảnh sát khác: “Đưa người này về cho tôi, ngoài ra niêm phong sòng bạc này lại.”
“George, ý anh là sao?” Châu Hoa vẻ mặt đầy kinh ngạc, lập tức hét lên với người đàn ông phương Tây đó: “Anh ăn gan hùm sao? Dám bắt cả tôi?”
Người đàn ông phương Tây đó tên George, là cục trưởng cục cảnh sát ở thành phố MUA, bình thường George cũng thỉnh thoảng đến Las Vegas chơi, cho nên Châu Hoa có biết George.
Chỉ có điều, Châu Hoa trước giờ không thèm coi George ra gì.
Mà trước đây ở trước mặt Châu Hoa, George toàn khúm núm như một con chó vậy.
Nhưng thái độ hôm nay của George lại khác thường, không chỉ giả vờ không quen hắn mà còn muốn bắt hắn, điều này khiến Châu Hoa vừa mông lung vừa phẫn nộ.