Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 3
Chương 3: Người giết ông!
Đã tới mùa thu.
Mặc dù bây giờ mới bảy giờ tối.
Nhưng sắc trời đã tối sầm xuống rồi.
Diệp Thu đi tới bên ngoài biệt thự, lấy ra chiếc di động của mình ở trong ngực, bấm một số điện thoại.
"Lão đại?
Không phải anh đang làm người chồng tốt sao, sao đột nhiên lại nghĩ ra gọi điện thoại cho em vậy?"
Một giọng nam đầy từ tính truyền ra từ trong điện thoại.
Chính là người đàn ông đẹp trai đã đưa Diệp Thu trở về lúc sáng.
"Điều tra cho tôi, gần đây có ai đang đối nghịch với tập đoàn Lâm Thị!"
Diệp Thu lạnh lùng nói.
Cho dù đã cách cái di động.
Người đàn ông đẹp trai vẫn cảm nhận được hàn ý ầm ầm của Diệp Thu.
"Vâng, anh cho em một phút!"
Người đàn ông đẹp trai ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, không dám lắm lời nữa, lập tức đi điều tra.
Diệp Thu cúp điện thoại, anh ngồi xuống bậc thềm trước cửa biệt thự, lấy ra một bao thuốc lá, đang chuẩn bị châm một điếu.
Nhưng nghĩ lại, Lâm Thanh Nhã không thích mùi thuốc lá.
Diệp Thu bất đắc dĩ lắc đầu cười, đành cất điếu thuốc đi rồi đứng dậy.
Một phút thời gian trôi qua.
Chuông điện thoại của Diệp Thu lại vang lên.
Diệp Thu không nhìn mà bắt máy luôn.
"Lão đại, đã tra ra rồi!"
Giọng nói của người đàn ông đẹp trai từ trong điện thoại truyền ra.
"Nói!"
Diệp Thu bình thản nói.
Người đàn ông đẹp trai ở đầu dây bên kia hít sâu một hơi, nói: "Gần đây tập đoàn Tiền Thị có một khoản nợ rất lớn, lần khất không chịu trả cho Lâm Thị, tình cờ lại gặp phải Lâm Thị đang mở rộng mấy dự án quan trọng, cần đến một khoản vốn lớn."
"Nếu không hạch toán hết tiền thì những dự án quan trọng này sẽ buộc phải ngừng lại. Đến lúc đó thiệt hại của Lâm Thị không thể tính được. Cho nên hai ngày nay chị dâu vẫn đang thương lượng với tổng giám đốc Tiền Thị, Tiền Đa Quang về chuyện trả tiền."
"Nhưng mà tên Tiền Đa Quang này là một tên khốn nạn, hắn ta viện các loại cớ để không trả tiền, thậm chí còn đưa ra điều kiện rất quá đáng, muốn chị dâu đi một mình tới khách sạn ngủ với hắn một đêm, nếu không khoản nợ sẽ kéo dài vô kỳ hạn!"
Nghe thấy vậy.
Sắc mặt Diệp Thu nháy mắt trở nên rét lạnh, hàn quang lập lòe trong mắt anh.
Nếu để cho những đối thủ ngày xưa nhìn thấy vẻ mặt này của Diệp Thu, phỏng chừng đã hôn mê bất tỉnh ngay tại chỗ.
"Dám có ý đồ với vợ tôi đúng không?
Trong ba mươi giây, tôi muốn thông tin cá nhân của Tiền Đa Quang cùng với vị trí hiện tại của hắn!"
Diệp Thu nói xong, trực tiếp cúp máy.
Ước chừng ba mươi giây trôi qua.
Diệp Thu nhân được tin nhắn của cậu thanh niên đẹp trai gửi tới.
Nội dung bên trên chính là thông tin cá nhân của Tiền Đa Quang, cùng với định vị hiện tại của hắn.
Diệp Thu nhìn một cái, sau đó cả người trực tiếp hóa thành một bóng đen, hòa vào trong đêm tối...Thành phố Giang Châu, là một thành phố có vị trí tương đối đặc biệt.
Một con sông lớn chảy qua giữa thành phố, chia cả thành phố thành hai.
Cho nên Giang Châu cũng chia ra Giang Nam và Giang Bắc.
Tọa lạc ở khu thương mại CBD sầm uất nhất Giang Bắc.
Tòa nhà của Tiền Thị đặt sừng sững ở đây.
Đây là tòa nhà văn phòng của một mình tập đoàn Tiền Thị, cao mười chín tầng, vô cùng khí thế.
Điều này cũng thể hiện thực lực hùng hậu của tập đoàn Tiền Thị.
Xét cho cùng thì ở khu vực CBD tấc đất tấc vàng này, có thể độc chiếm cả một tòa nhà, thì đó không phải là chuyện mà một công ty nhỏ bình thường có thể làm được.
Mà tập đoàn Tiền Thị, với tư cách được xếp vào top mười công ty thương mại quốc tế của thành phố Giang Châu, tuyệt đối có vốn liếng này.
Tầng cao nhất của tòa nhà Tiền Thị, văn phòng tổng giám đốc.
Cửa sổ sát đất thật lớn, trang hoàng tráng lệ.
Mỗi một chỗ trong phòng làm việc, thậm chí là mỗi một ngóc ngách, đều thể hiện tài lực hùng hậu của Tiền thị.
Trên chiếc ghế sô pha chuyên dùng để tiếp khách trong phòng làm việc.
Giờ phút này đang có hai thân ảnh đang ngồi nói chuyện.
Một người trong đó.
Là một người đàn ông đỏm dáng khoảng hơn ba mươi tuổi.
Anh ta mặc một bộ comle hàng hiệu màu đen, trên cổ tay đeo một chiếc đồng hồ Rolex vàng sáng bóng.
Trang phục đắt tiền như vậy, vừa nhìn là biết xuất thân không tầm thường.
Mà người này, chính là tổng giám đốc tập đoàn Tiền Thị, Tiền Đa Quang.
Đang ngồi đối diện Tiền Đa Quang là một người đàn ông trung niên hơi lớn tuổi.
Cách ăn mặc của người đàn ông, mặc dù không phả ra mùi tiền như Tiền Đa Quang, ông ta chỉ mặc một bộ quần áo kiểu Tôn Trung Sơn vô cùng đơn giản.
Nhưng khắp người lại tràn ngập khí tức của bậc bề trên, đầy uy nghiêm.
Hơn nữa phía sau người đàn ông trung niên, còn có hai vệ sẽ cao to lực lưỡng đeo kính đen đứng sau.
Cao gần một mét chín, toàn thân có cơ bắp cuồn cuộn, thái dương phồng cao, chỉ đứng ở đó thôi cũng tạo cho người khác một cảm giác áp bách vô hình.
Khí thế này, nhìn một cái là biết không phải là vệ sĩ bình thường, tuyệt đối là cấp bậc lính đặc chủng giải ngũ, một đánh hai mươi cũng không vấn đề gì.
Mà người có thể sử dụng vệ sĩ cấp bậc này, có thể là người bình thường sao?
Tiền Đa Quang ngồi đối diện với người đàn ông trung niên, tươi cười treo đầy trên mặt, vừa nói chuyện vừa rót trà.
Đối diện với người đàn ông trung niên này.
Cho dù là hắn, cũng không dám sơ suất.
Bởi vì người đàn ông trung niên này, là vua thế giới ngầm của cả khu vực Giang Bắc, Chu Thái.
Người này nắm giữ gần chín phần chỗ ăn chơi ở Giang Bắc như: các hộp đêm, quán bar, KTV...
Có thể nói thế này, thế giới ngầm ở Giang Bắc, chỉ cần ông ta nói là được.
Chỉ cần ông ta dậm chân một cái, toàn bộ Giang Bắc phải run rẩy.
Một nhân vật lợi hại như này.
Tiền Đa Quang tất nhiên không dám tùy tiện đắc tội, không có chuyện gì còn phải tặng quà, hẹn gặp ăn một bữa cơm gì gì đó.
Dù sao thì tập đoàn Tiền Thị cũng đóng tại Giang Bắc, nếu quan hệ tốt với Chu Thái cũng có lợi cho sự phát triển của tập đoàn.
"Nào, Chu gia, uống trà đi!"
Tiền Đa Quang cầm một chén trà ngon, khách khách khí khí đưa tới trước mặt Chu Thái.
Chu Thái nhận chén trà, nhấp một ngụm nhỏ, sau đó liếc Tiền Đa Quang một cái, bình thản hỏi: "Lần này Tiền tổng tìm tới tôi, không biết là có chuyện gì?"
"Hì hì, Chu gia, ông cũng biết biết chuyện của tôi và cô gái nhỏ nhà họ Lâm. Lần này, tôi nhất định phải bắt được cô ta vào tay, vì thế tôi muốn nhờ ngài giúp đỡ. Ngài xem, có thể phát mấy tên đàn em đi tới mấy dự án đang mở rộng của tập đoàn Lâm Thị làm loạn, phá rối, gia tăng một chút sức ép cho cô ta, làm cho cô ta sớm ngày sa vào lòng tôi!"
Tiền Đa Quang nhếch mép cười, nói thẳng vào vấn đề.
"Việc này có lợi gì cho tôi?"
Chu Thái híp hai mắt, cười lạnh hỏi.
"Sau khi chuyện thành công, Lâm Thanh Nhã đã là người phụ nữ của tôi rồi, số tiền mà tôi nợ tập đoàn Lâm Thị, tất nhiên cũng không cần trả nữa. Số tiền này, chúng ta chia bảy ba, tôi bảy, ông ba!"
Tiền Đa Quang nhếch miệng cười nói.
Nghe thấy vậy.
Chu Thái nhíu mày trầm tư suy nghĩ một lát, đang định mở miệng.
"Phanh!"
Một tiếng nổ đột ngột vang lên.
Cánh cửa phòng làm việc bị người từ bên ngoài đá một cước văng ra.
Một thanh niên trẻ tuổi mặc bộ quần áo thể thao màu đen thoải mái xuất hiện ở cửa phòng làm việc.
Làm cho Tiền Đa Quang và Chu Thái đều sửng sốt.
"Cậu là ai?
Vậy mà dám đạp cửa của tôi, không muốn sống nữa đúng không?"
Tiền Đa Quang hung hăng trừng mắt nhìn người chàng trai trẻ, cũng không nghĩ nhiều, há miệng mắng to luôn.
"Tôi ư?
Người giết ông!"
Diệp Thu cười nhẹ một cái, khóe miệng khẽ nâng lên nụ cười lành lạnh.
Ngay sau đó chỉ thấy một đạo bóng đen vụt qua.
Giây tiếp theo.
Diệp Thu đã xuất hiện trước mặt Tiền Đa Quang.
Đã tới mùa thu.
Mặc dù bây giờ mới bảy giờ tối.
Nhưng sắc trời đã tối sầm xuống rồi.
Diệp Thu đi tới bên ngoài biệt thự, lấy ra chiếc di động của mình ở trong ngực, bấm một số điện thoại.
"Lão đại?
Không phải anh đang làm người chồng tốt sao, sao đột nhiên lại nghĩ ra gọi điện thoại cho em vậy?"
Một giọng nam đầy từ tính truyền ra từ trong điện thoại.
Chính là người đàn ông đẹp trai đã đưa Diệp Thu trở về lúc sáng.
"Điều tra cho tôi, gần đây có ai đang đối nghịch với tập đoàn Lâm Thị!"
Diệp Thu lạnh lùng nói.
Cho dù đã cách cái di động.
Người đàn ông đẹp trai vẫn cảm nhận được hàn ý ầm ầm của Diệp Thu.
"Vâng, anh cho em một phút!"
Người đàn ông đẹp trai ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, không dám lắm lời nữa, lập tức đi điều tra.
Diệp Thu cúp điện thoại, anh ngồi xuống bậc thềm trước cửa biệt thự, lấy ra một bao thuốc lá, đang chuẩn bị châm một điếu.
Nhưng nghĩ lại, Lâm Thanh Nhã không thích mùi thuốc lá.
Diệp Thu bất đắc dĩ lắc đầu cười, đành cất điếu thuốc đi rồi đứng dậy.
Một phút thời gian trôi qua.
Chuông điện thoại của Diệp Thu lại vang lên.
Diệp Thu không nhìn mà bắt máy luôn.
"Lão đại, đã tra ra rồi!"
Giọng nói của người đàn ông đẹp trai từ trong điện thoại truyền ra.
"Nói!"
Diệp Thu bình thản nói.
Người đàn ông đẹp trai ở đầu dây bên kia hít sâu một hơi, nói: "Gần đây tập đoàn Tiền Thị có một khoản nợ rất lớn, lần khất không chịu trả cho Lâm Thị, tình cờ lại gặp phải Lâm Thị đang mở rộng mấy dự án quan trọng, cần đến một khoản vốn lớn."
"Nếu không hạch toán hết tiền thì những dự án quan trọng này sẽ buộc phải ngừng lại. Đến lúc đó thiệt hại của Lâm Thị không thể tính được. Cho nên hai ngày nay chị dâu vẫn đang thương lượng với tổng giám đốc Tiền Thị, Tiền Đa Quang về chuyện trả tiền."
"Nhưng mà tên Tiền Đa Quang này là một tên khốn nạn, hắn ta viện các loại cớ để không trả tiền, thậm chí còn đưa ra điều kiện rất quá đáng, muốn chị dâu đi một mình tới khách sạn ngủ với hắn một đêm, nếu không khoản nợ sẽ kéo dài vô kỳ hạn!"
Nghe thấy vậy.
Sắc mặt Diệp Thu nháy mắt trở nên rét lạnh, hàn quang lập lòe trong mắt anh.
Nếu để cho những đối thủ ngày xưa nhìn thấy vẻ mặt này của Diệp Thu, phỏng chừng đã hôn mê bất tỉnh ngay tại chỗ.
"Dám có ý đồ với vợ tôi đúng không?
Trong ba mươi giây, tôi muốn thông tin cá nhân của Tiền Đa Quang cùng với vị trí hiện tại của hắn!"
Diệp Thu nói xong, trực tiếp cúp máy.
Ước chừng ba mươi giây trôi qua.
Diệp Thu nhân được tin nhắn của cậu thanh niên đẹp trai gửi tới.
Nội dung bên trên chính là thông tin cá nhân của Tiền Đa Quang, cùng với định vị hiện tại của hắn.
Diệp Thu nhìn một cái, sau đó cả người trực tiếp hóa thành một bóng đen, hòa vào trong đêm tối...Thành phố Giang Châu, là một thành phố có vị trí tương đối đặc biệt.
Một con sông lớn chảy qua giữa thành phố, chia cả thành phố thành hai.
Cho nên Giang Châu cũng chia ra Giang Nam và Giang Bắc.
Tọa lạc ở khu thương mại CBD sầm uất nhất Giang Bắc.
Tòa nhà của Tiền Thị đặt sừng sững ở đây.
Đây là tòa nhà văn phòng của một mình tập đoàn Tiền Thị, cao mười chín tầng, vô cùng khí thế.
Điều này cũng thể hiện thực lực hùng hậu của tập đoàn Tiền Thị.
Xét cho cùng thì ở khu vực CBD tấc đất tấc vàng này, có thể độc chiếm cả một tòa nhà, thì đó không phải là chuyện mà một công ty nhỏ bình thường có thể làm được.
Mà tập đoàn Tiền Thị, với tư cách được xếp vào top mười công ty thương mại quốc tế của thành phố Giang Châu, tuyệt đối có vốn liếng này.
Tầng cao nhất của tòa nhà Tiền Thị, văn phòng tổng giám đốc.
Cửa sổ sát đất thật lớn, trang hoàng tráng lệ.
Mỗi một chỗ trong phòng làm việc, thậm chí là mỗi một ngóc ngách, đều thể hiện tài lực hùng hậu của Tiền thị.
Trên chiếc ghế sô pha chuyên dùng để tiếp khách trong phòng làm việc.
Giờ phút này đang có hai thân ảnh đang ngồi nói chuyện.
Một người trong đó.
Là một người đàn ông đỏm dáng khoảng hơn ba mươi tuổi.
Anh ta mặc một bộ comle hàng hiệu màu đen, trên cổ tay đeo một chiếc đồng hồ Rolex vàng sáng bóng.
Trang phục đắt tiền như vậy, vừa nhìn là biết xuất thân không tầm thường.
Mà người này, chính là tổng giám đốc tập đoàn Tiền Thị, Tiền Đa Quang.
Đang ngồi đối diện Tiền Đa Quang là một người đàn ông trung niên hơi lớn tuổi.
Cách ăn mặc của người đàn ông, mặc dù không phả ra mùi tiền như Tiền Đa Quang, ông ta chỉ mặc một bộ quần áo kiểu Tôn Trung Sơn vô cùng đơn giản.
Nhưng khắp người lại tràn ngập khí tức của bậc bề trên, đầy uy nghiêm.
Hơn nữa phía sau người đàn ông trung niên, còn có hai vệ sẽ cao to lực lưỡng đeo kính đen đứng sau.
Cao gần một mét chín, toàn thân có cơ bắp cuồn cuộn, thái dương phồng cao, chỉ đứng ở đó thôi cũng tạo cho người khác một cảm giác áp bách vô hình.
Khí thế này, nhìn một cái là biết không phải là vệ sĩ bình thường, tuyệt đối là cấp bậc lính đặc chủng giải ngũ, một đánh hai mươi cũng không vấn đề gì.
Mà người có thể sử dụng vệ sĩ cấp bậc này, có thể là người bình thường sao?
Tiền Đa Quang ngồi đối diện với người đàn ông trung niên, tươi cười treo đầy trên mặt, vừa nói chuyện vừa rót trà.
Đối diện với người đàn ông trung niên này.
Cho dù là hắn, cũng không dám sơ suất.
Bởi vì người đàn ông trung niên này, là vua thế giới ngầm của cả khu vực Giang Bắc, Chu Thái.
Người này nắm giữ gần chín phần chỗ ăn chơi ở Giang Bắc như: các hộp đêm, quán bar, KTV...
Có thể nói thế này, thế giới ngầm ở Giang Bắc, chỉ cần ông ta nói là được.
Chỉ cần ông ta dậm chân một cái, toàn bộ Giang Bắc phải run rẩy.
Một nhân vật lợi hại như này.
Tiền Đa Quang tất nhiên không dám tùy tiện đắc tội, không có chuyện gì còn phải tặng quà, hẹn gặp ăn một bữa cơm gì gì đó.
Dù sao thì tập đoàn Tiền Thị cũng đóng tại Giang Bắc, nếu quan hệ tốt với Chu Thái cũng có lợi cho sự phát triển của tập đoàn.
"Nào, Chu gia, uống trà đi!"
Tiền Đa Quang cầm một chén trà ngon, khách khách khí khí đưa tới trước mặt Chu Thái.
Chu Thái nhận chén trà, nhấp một ngụm nhỏ, sau đó liếc Tiền Đa Quang một cái, bình thản hỏi: "Lần này Tiền tổng tìm tới tôi, không biết là có chuyện gì?"
"Hì hì, Chu gia, ông cũng biết biết chuyện của tôi và cô gái nhỏ nhà họ Lâm. Lần này, tôi nhất định phải bắt được cô ta vào tay, vì thế tôi muốn nhờ ngài giúp đỡ. Ngài xem, có thể phát mấy tên đàn em đi tới mấy dự án đang mở rộng của tập đoàn Lâm Thị làm loạn, phá rối, gia tăng một chút sức ép cho cô ta, làm cho cô ta sớm ngày sa vào lòng tôi!"
Tiền Đa Quang nhếch mép cười, nói thẳng vào vấn đề.
"Việc này có lợi gì cho tôi?"
Chu Thái híp hai mắt, cười lạnh hỏi.
"Sau khi chuyện thành công, Lâm Thanh Nhã đã là người phụ nữ của tôi rồi, số tiền mà tôi nợ tập đoàn Lâm Thị, tất nhiên cũng không cần trả nữa. Số tiền này, chúng ta chia bảy ba, tôi bảy, ông ba!"
Tiền Đa Quang nhếch miệng cười nói.
Nghe thấy vậy.
Chu Thái nhíu mày trầm tư suy nghĩ một lát, đang định mở miệng.
"Phanh!"
Một tiếng nổ đột ngột vang lên.
Cánh cửa phòng làm việc bị người từ bên ngoài đá một cước văng ra.
Một thanh niên trẻ tuổi mặc bộ quần áo thể thao màu đen thoải mái xuất hiện ở cửa phòng làm việc.
Làm cho Tiền Đa Quang và Chu Thái đều sửng sốt.
"Cậu là ai?
Vậy mà dám đạp cửa của tôi, không muốn sống nữa đúng không?"
Tiền Đa Quang hung hăng trừng mắt nhìn người chàng trai trẻ, cũng không nghĩ nhiều, há miệng mắng to luôn.
"Tôi ư?
Người giết ông!"
Diệp Thu cười nhẹ một cái, khóe miệng khẽ nâng lên nụ cười lành lạnh.
Ngay sau đó chỉ thấy một đạo bóng đen vụt qua.
Giây tiếp theo.
Diệp Thu đã xuất hiện trước mặt Tiền Đa Quang.