-
Chương 236-240
Chương 236: Ly hôn với vợ đi
Nghe Trần Dương nói vậy, Hạ Lam hoàn toàn tuyệt vọng.
Cái tên Trần Dương này, lúc này là lúc nào rồi mà còn giương oai diễu võ ở đây?
Không lẽ hôm nay Hạ Lam phải bỏ mạng nơi đây?
Nghĩ vậy, một giọt nước mắt rơi xuống từ khóe mi cô ta.
Lúc này Hướng Cường như bùng nổ, hắn dùng chiêu Long Trảo Thủ lao đến muốn bóp lấy yết hầu Trần Dương.
Chỉ cần bóp nhẹ một cái là có thể bóp gãy xương cổ của nó, sau đó mình sẽ khiến nó từ từ chết ngạt.
Trước khi nó chết, có thể cho nó xem một màn phim sex miễn phí.
Hướng Cường cảm thấy vô cùng phấn khích khi nghĩ đến cảnh này.
“Mày chịu chết đi!”
Hướng Cường hét lớn một tiếng, hắn lao nhanh như gió đến.
Thấy hắn lao đến, Trần Dương nhanh chóng né, anh sử dụng Phù Du Công, chỉ trong nháy mắt đã biến khỏi tầm mắt của Hướng Cường.
Hướng Cường bắt hụt, sắc mặt hắn sầm xuống, lần này hắn sử dụng đến móng tay, sau đó dùng chiêu Đại Lực Kim Cương Chưởng trong 72 tuyệt kỹ Thiếu Lâm.
Một chưởng này thôi sức công phá cũng vô cùng lớn, có thể đánh vỡ lồng ngực Trần Dương.
Hướng Cường dồn hết sát khí vào chưởng này.
Ánh mắt Trần Dương lóe lên, anh vận chân khí, sử dụng tuyệt học trấn phái Nhật Nguyệt Luân Chuyển của Nhật Nguyệt Thần Giáo.
“Ầm!”
Hai người trực tiếp giao chiến với nhau, luồng chân khí cực lớn va vào nhau.
“Phụp!”
“Phụp!”
Hai người liền bắn ra ngoài trong nháy mắt, cả hai hộc ra ngụm máu lớn.
Trong khoảnh khắc ngã văng ra, Trần Dương cảm nhận được cánh tay mình như sắp gãy.
Tuy nhiên Hướng Cường còn thê thảm hơn, sau khi hộc máu, phần cánh tay phía trước của hắn thì bị đông cứng, còn phần phía sau thì như bị nướng chín.
Một luồng chân khí vô cùng lớn đang đánh ngang dọc trong cơ thể của hắn.
“Phụp!”
Hướng Cường lại hộc máu thêm một lần nữa, hắn cảm giác trong cơ thể lúc này một nửa như đang bị lửa đốt, nửa kia thì băng giá giống như là bắc cực vậy.
Cơ hội tốt đây rồi!
Trần Dương cắn răng đứng dậy, vỗ mạnh một chưởng vào đỉnh đầu Hướng Cường.
Đầu của hắn lập tức lõm vào, ngã ra đất chết tươi, trước lúc chết đến một tiếng thảm thiết cũng không kịp kêu lên.
Haizz!
Giết được Hướng Cường rồi, người Trần Dương cũng mềm nhũn ra, anh ngã khuỵu xuống đất.
Sau khi tuy luyện Tẩy Tủy Kinh anh đã lên được Tiên Thiên hậu kỳ, nhưng chân khí của anh lại mạnh mẽ hơn cả Tiên Thiên viên mãn.
Tên Hướng Cường đó mặc dù đạt đến Tiên Thiên viên mãn, nhưng xét cho cùng hắn chưa bao giờ luyện qua Tẩy Tủy Kinh.
Thêm vào đó Trần Dương còn học được tuyệt học trấn phái Nhật Nguyệt Luân Chuyển của Nhật Nguyệt Thần Giáo, nên anh cũng đã sớm đoán được là sẽ có kết quả này.
Nhưng dù gì thì kinh nghiệm chiến đấu thực tế của anh còn quá ít, vậy nên lúc nãy trong lúc đánh nhau với Hướng Cường, anh cũng đã bị nội thương.
Lúc này, dược tính của Hoan Hỷ Hương mà Hạ Lam hít phải đã phát huy toàn bộ tác dụng, cô ta còn không biết chuyện ban nãy đã xảy ra đánh nhau.
“Nóng quá, nóng quá…”
“Xoẹt” một tiếng, Hạ Lam xé áo mình ra, để lộ chiếc áo lót hấp dẫn.
Há!
Nhìn thấy vẻ đẹp gợi cảm ấy, Trần Dương cũng khó mà kìm nổi, tim đập thình thịch.
“Nào… Trần Dương, mau lại đây…”, Hạ Lam cắn đầu ngón tay, ánh mắt quyến rũ nhìn Trần Dương, cô ta ngoắc ngoắc ngón tay về phía anh, trông hấp dẫn và gợi tình vô cùng.
“Chết rồi, cô giáo Hạ trúng phải Mị Dược rồi…”
“Không lẽ nào, sao lại nóng như vậy…”
Đột nhiên Trần Dương cảm thấy miệng lưỡi khô khốc, toàn thân anh nóng ran lên.
“Trần Dương…”, Hạ Lam từ bên cạnh bò đến, ôm lấy chân Trần Dương.
“Cô giáo Hạ… Cô tỉnh lại đi…”
Anh còn chưa dứt lời, Hạ Lam liền chặn miệng anh lại, sau đó đẩy lưỡi của mình vào sâu trong miệng Trần Dương.
Há!
Trần Dương cảm thấy con quái thú ẩn sâu trong người anh như bị phóng ra ngoài.
Theo bản năng anh ôm chặt lấy Hạ Lam, sau đó anh dần mất đi lý trí…
“Ôi…”
Cùng với tiếng kêu đau nhè nhẹ ấy, Trần Dương dường như đang lạc đến một nơi mới mẻ, cảm giác thèm khát dâng cao.
Không khác nào gặp được ốc đảo giữa sa mạc đầy cát, mỗi tế bào trên cơ thể của anh đều như đang sung sướng nhảy múa.
Có những lúc bừng tỉnh, anh cảm giác mình như được trở lại đêm hoan lạc ở Nhật Nguyệt Thần Giáo, dường như anh còn thấy Mộc Thuyên đang ngoắc tay về phía mình.
Chỉ cần một cái cau mày hay một tiếng cười cũng đủ khiến anh điên cuồng!
…
“Hu hu…”
Ngày hôm sau, Trần Dương bị đánh thức bởi tiếng khóc thút thít.
Khi anh nhìn thấy Hạ Lam toàn thân đầy vết bầm tím, tay đang ôm lấy hai chân co ro khóc, thì anh liền tỉnh lại.
Mẹ kiếp, ngày hôm qua mình… mình đã ngủ với cô giáo Hạ sao ?
Giây phút này trong đầu Trần Dương hiện lên rất nhiều hình ảnh.
Mẹ kiếp, hôm qua sơ sơ chắc cũng bảy phát.
Chẳng trách hôm nay lại đau lưng như vậy.
Dẹp dẹp, đang là lúc nào rồi còn suy nghĩ mấy cái chuyện này!
Trần Dương liền nhặt bộ quần áo dưới đất lên mặc vào.
Anh lúng túng nhìn Hạ Lam: “Cô… cô giáo Hạ, cô… cô mặc quần áo vào trước đi”.
Vừa nói Trần Dương vừa nhặt những mảnh quần áo vụn trên đất lên. Đúng rồi, anh nhớ ra rồi, hôm qua chính Hạ Lam đã tự xé quần xé áo mình.
Nghĩ vậy anh thầm cười khổ, rồi anh nhanh chóng chạy đến phòng ngủ, lấy tấm chăn đến trùm lên người Hạ Lam.
Hạ Lam vẫn khóc tu tu, cô ta cũng chẳng thèm để ý những gì Trần Dương làm.
“Cô Hạ, cô đánh em đi, cô mắng em đi…”, giờ Trần Dương cũng không biết phải làm sao cả, anh đâu có thể ngờ được Hạ Lam vẫn là gái còn trinh, tối hôm qua anh lại làm mạnh như vậy, nhất định là đã khiến cô ấy tổn thương rất nhiều.
“Cút đi, cậu mau cút đi!”, Hạ Lam hét lớn về phía Trần Dương.
“Được được, em cút, em cút!”, Trần Dương vẻ mặt đau khổ liên tục gật đầu, khi đi ra đến cửa bỗng anh sực nhớ ra một chuyện.
Chết rồi, không thể đi được, đây là ký túc của cô Hạ, mới sáng sớm mà mình đã đi từ đây ra, nếu bị thầy cô nào nhìn thấy thì biết làm sao?
Nghĩ vậy, Trần Dương buông tay nắm cửa ra.
Hơn nữa, còn thi thể của Hướng Cường, đây chính là mối lo lớn!
“Cô Hạ… để lát nữa em đi được không?”, Trần Dương cảm thấy mình đúng là một thằng cặn bã, nhưng nếu không xử lý yên mấy chuyện này, để cho học viện Lục Phái biết được Hướng Cường chết ở ký túc của Hạ Lam, thì sẽ phiền phức lớn.
“Đợi lát nữa sau khi cô đi dạy, em sẽ lôi xác Hướng Cường đi chôn, cô thấy sao?”
Thực ra sáng sớm nay khi tỉnh dậy, Hạ Lam đã muốn ra tay giết anh ngay lập tức.
Đặc biệt là nhìn thấy những vết bầm tím rồi toàn thân thì đau đớn, như nói với cô ta một điều rằng những chuyện xảy ra đêm qua đều là thật.
Nhưng không hiểu sao cô ta lại không thể xuống tay nổi.
Giết Trần Dương rồi thì sao?
Chẳng lẽ lấy lại được sự trong sạch cho mình sao?
Lúc này, Hạ Lam đã ngừng khóc, cô ta nhìn Trần Dương với đôi mắt sưng đỏ.
Trần Dương cảm thấy sợ hãi khi nhìn ánh mắt đó, anh liền quay đầu đi: “Cô… cô Hạ, em…”
“Cậu không cần nói gì nữa”, Hạ Lam giọng khàn khàn nói, sau đó cô ta đứng lên, kéo tấm chăn che kín thân mình rồi đi vào phòng ngủ.
Lát sau Hạ Lam thay một bộ quần áo dài, để che đi những vết bầm tím trên cơ thể.
Tuy nhiên vết hôn trên cổ còn rõ quá, nếu không dùng phấn nền, thì e là không có cách nào che được.
Cô ta cầm lấy một bình sứ nhỏ, đi đến bên cạnh xác Hướng Cường, đổ một ít bột từ trong đó ra.
Xèo xèo xèo!
Vừa đổ bột lên, trong nháy mắt xác của Hướng Cường dường như tan biến, một làn khói trắng bốc lên.
Mấy phút sau cái xác đó đã hóa thành một vũng máu.
Há!
Trần Dương thấy vậy chỉ biết kinh ngạc, chẳng… chẳng lẽ đây chính là loại bột Hóa Thi được ghi chép lại trong “Thiên Kim Dược Phương”?
Sau khi giải quyết xong, Hạ Lam mở cửa sổ ra để thông gió, cuối cùng cô ta lấy một xô nước, hắt lên trên sàn. Mọi dấu vết dường như bị xóa sạch.
Loại bột Hóa Thi này quả là lợi hại, đúng là bảo bối cho những kẻ giết người, lúc nào cũng cần có.
“Trần Dương, cậu qua đây!”, Hạ Lam ngồi trên ghế sofa gọi Trần Dương.
“Cô… cô Hạ, có chuyện gì cô cứ nói, em nghe thấy mà!”
Hạ Lam quát một tiếng thật lớn: “Mau qua đây!”
“Vầng!”, Trần Dương bất đắc dĩ đi đến.
“Cậu định làm thế nào?”, Hạ Lam lạnh lùng nói.
“Em không biết…”, Trần Dương lắc đầu nói, thực ra hiện giờ anh đang rất rối bời.
“Tôi cho cậu hai tháng, cậu ly hôn vợ đi, sau đó kết hôn với tôi!”
“Chuyện này không được!”, Trần Dương đứng dậy, anh sao có thể ly hôn với Tô Diệu được?
“Được, nếu cậu không ly hôn thì cũng được thôi, nếu thế thì một là cậu giết tôi, hai là tôi sẽ giết cậu!”, lúc này Hạ Lam nói một cách vô cùng lạnh lùng.
“Cô Hạ… sao cô lại có suy nghĩ cực đoan như vậy?”, Trần Dương chỉ biết cười khổ, anh không bao giờ nghĩ đến chuyện sẽ đi đến mức này.
Nếu sớm biết như vậy, tối qua anh đã… Thôi được, anh vẫn sẽ tới, nếu thật sự để tên Hướng Cường kia làm nhục cô ta, thì chắc cô ta đã tự sát từ lâu rồi.
“Tôi cho cậu hai tháng, hai tháng sau hy vọng cậu có thể kết thúc!”, nói rồi Hạ Lam đứng lên, đẩy cửa đi ra ngoài.
Trần Dương chỉ còn biết ngây ra, không nói lên lời.
…
Đến khoảng 10 giờ sáng, khi tất cả các thầy cô đều đã đi dạy thì anh mới lặng lẽ từ phòng ký túc của Hạ Lam đi ra.
Trần Dương không đến trường, cũng không về nhà mà anh qua công ty.
Anh không biết phải đối mặt với Hạ Lam như thế nào, càng không biết phải đối diện với Tô Diệu ra sao.
Cho nên, anh không biết làm gì khác ngoài việc vùi đầu vào công việc, hai ngày liên tiếp anh không hề bước ra khỏi văn phòng nửa bước.
Hai ngày nay, Tô Diệu, Lý Thiên Bá, Từ Tiểu Nhu gọi đến rất nhiều cuộc, rồi gửi đến hàng trăm tin nhắn nhưng anh đều không trả lời.
Cho đến đêm ngày thứ ba, Trần Dương lặng lẽ đột nhập khu ký túc của giáo viên học viện Lục Phái, anh gõ cửa tòa 8, sau đó để một vật nhỏ ở cửa rồi biến mất trong đêm tối.
“Ai?”, Hạ Lam mở cửa, nhìn ra bên ngoài.
Ngoài cửa không một bóng người, cũng không thấy có gì, đúng lúc cô ta muốn đóng cửa thì nhìn thấy chiếc hộp nhỏ đặt ở cửa.
Hạ Lam cúi người xuống nhặt lấy chiếc hộp, sau đó xoay người đóng cửa phòng lại.
Sau khi mở hộp ra, Hạ Lam hoàn toàn sững sờ, bên trong hộp là một viên đan dược màu tím, bên cạnh còn đặt một tờ giấy.
Trên tờ giấy viết là: “Uống đan dược vào sẽ khôi phục được công lực”.
Nhìn thấy dòng chữ này, Hạ Lam nhận ra được là chữ của ai.
“Hừ, cái tên này, coi như còn có chút lương tâm!”, nghĩ vậy, Hạ Lam cầm lấy viên đan dược nuốt vào.
Ngay sau khi nuốt viên đan dược vào, một luồng sức mạnh như cuốn lấy toàn thân cô ta, những kinh mạch đang bị ứ trệ cũng dần trở nên thông suốt.
Hạ Lam liền khoanh chân ngồi thiền, một giờ sau mở mắt ra, cô ta thử nhẹ nhàng chỉ ngón tay lên tường một cái.
“Bục” một tiếng, trong nháy mắt bức tường xuất hiện một cái lỗ bằng ngón tay cái.
Lúc này, công lực của cô ta đã hoàn toàn được khôi phục, thậm chí còn mạnh hơn trước vài phần.
Chương 237: Kẻ mày
Đan dược Trần Dương luyện cho Hạ Lam tên là "Tẩy Tẫn Duyên Hoa Đơn", là một loại đan giải độc cao cấp.
Nguyên liệu cần có Trần Dương đã hái được trong lần đầu đến Băng Hoả Đảo. Anh không luyện nhiều mà chỉ luyện hai viên, một viên anh giữ lại dùng.
Trần Dương đang chuẩn bị về công ty, kết quả vừa bước ra khỏi ký túc xá giáo viên học viện Lục Phái, thì một bóng người đột nhiên nhảy từ cái cây bên cạnh xuống.
Trần Dương giật nảy người, lúc nhìn rõ người này là ai, anh không khỏi cười khổ: "Tôn Giả gầy, sao lại là anh?"
"Nhận lệnh phu nhân, đưa anh về Thần Giáo", dứt lời, Tôn Giả gầy xách cổ áo Trần Dương, nhảy lên một cái.
"Tôn... Tôn Giả gầy, anh có thể thả tôi xuống không? Tôi tự đi được!", gió không ngừng thốc vào miệng Trần Dương, vô cùng khó chịu.
"Chết rồi, tôi sắp nôn rồi..."
Còn chưa nói xong, cổ anh đau nhói, trước mắt tối sầm, ngất đi.
…
Lúc Trần Dương tỉnh lại, anh đã ở trong khuê phòng của Giáo chủ phu nhân.
Cảnh tượng thật quen thuộc.
"Tỉnh rồi à?"
Mộc Thuyên ngồi trước bàn trang điểm, tay cầm một miếng son giấy mỏng, đang tự tô son.
Trần Dương vội vàng đứng lên: "Phu nhân ạ".
"Anh tỉnh lại đúng lúc lắm, nào, vẽ mày cho tôi đi", Mộc Thuyên xoay người lại, tay cầm bút kẻ mày.
Tay trắng mềm như ngó sen, da trắng như mỡ đông, cổ cao nõn nà, răng đều như hạt bắp, trán cao mày ngài, nụ cười duyên dáng, mắt đẹp long lanh.
Không biết sao, khoảnh khắc nhìn thấy Mộc Thuyên, trong đầu anh đột nhiên nảy ra mấy câu này.
Hôm nay Mộc Thuyên mặc áo bào đỏ tươi, đầu đội mũ phượng, thần thái uy nghi, trông vô cùng cao quý nhã nhặn.
"Còn ngây ra đó làm gì? Mau lại đây!"
"Tôi đến đây", Trần Dương định thần lại, vội vàng bước đến nhận lấy bút kẻ mày. Thật ra đây là lần đầu anh kẻ mày cho phụ nữ.
Tuy hơi căng thẳng, nhưng anh và Tô Diệu đã kết hôn lâu như vậy, anh cũng đã nhìn quen.
Phù!
Hai người mặt đối mặt, hơi thở thơm mát của Mộc Thuyên chui thẳng vào mũi Trần Dương, khiến lòng anh rạo rực.
Trên người phụ nữ này có mùi thơm quá, khiến Trần Dương không nhịn được muốn nhìn cô ta.
Không hiểu sao anh luôn có một ảo tưởng rằng.
Hình như Giáo chủ phu nhân bắt anh về, sau khi thấy anh thì rất vui.
Khoé miệng cô ta còn đọng ý cười như có như không.
Kẻ mày vốn là một chuyện rất thân mật, ở thời cổ đại đều là chồng kẻ mày cho vợ.
Lẽ nào phu nhân thích anh?
Nghĩ đến đây, Trần Dương không nhịn được khen: "Hôm nay phu nhân đẹp quá".
"Thật sao?"
Trần Dương gật đầu: "Đương nhiên, phu nhân là người phụ nữ xinh đẹp nhất trong mắt tôi".
"Miệng lưỡi dẻo quẹo", Mộc Thuyên không nhịn được vặc anh một câu, nhưng trong lòng lại như rót mật.
Thấy vẻ mặt phu nhân tươi rói, trong lòng Trần Dương càng thêm chắc chắn: "Phu nhân, tấm lòng của tôi đối với cô trời đất có thể chứng giám, câu nào của tôi cũng là thật".
Trần Dương vừa kẻ mày vừa nhích lại gần hơn.
Phù!
Hơi thở đàn ông phả lên mặt, Mộc Thuyên cảm thấy trái tim càng đập nhanh hơn.
Một luồng không khí mờ ám lan giữa hai người.
Trần Dương cũng mạnh dạn hơn, ôm cô ta vào lòng, cười híp mắt nói: "Phu nhân, ôm thế này mới dễ kẻ mày".
Lúc này Trần Dương đã chắc chắn trong lòng phu nhân có mình, cô ta sẽ không nổi giận.
Mộc Thuyên không nhịn được kêu khẽ một tiếng, muốn giãy dụa nhưng lại không có chút sức nào.
"Trần Dương, anh mau buông tôi ra...", Mộc Thuyên vừa ngại vừa giận.
Trần Dương không những không lỏng tay mà còn ôm chặt hơn.
"Phu nhân đừng động đậy, nhỡ tay bị run thì kẻ mày không còn đẹp đâu", Trần Dương ôm chặt Mộc Thuyên, khẽ nói bên tai cô ta.
Hơi thở đàn ông phả nhẹ lên gần cổ cô ta, khiến nó lập tức ửng hồng.
Người phụ nữ này thật là nhạy cảm.
Trần Dương kìm nén sự xao động trong lòng, kẻ mày cho Mộc Thuyên.
Mộc Thuyên cả người đã mềm nhũn, dựa hẳn vào người Trần Dương.
Khoảnh khắc kẻ xong chân mày, Trần Dương không nhịn được nữa, hôn lên đôi môi Mộc Thuyên.
Mộc Thuyên theo bản năng nhắm mắt lại, nếu đã không phản kháng được thì... để mặc anh vậy.
Nhưng chờ một lúc mà không thấy Trần Dương có hành động tiếp theo.
Cô ta mở mắt, nhìn thấy Trần Dương vẻ mặt khó hiểu.
"Anh... anh sao vậy?", Mộc Thuyên không nhịn được hỏi.
"Phu nhân, tôi...", lúc này Trần Dương rất mâu thuẫn, hai ngày trước anh mới làm tổn thương Hạ Lam, lẽ nào hôm nay lại làm tổn thương Mộc Thuyên?
Quả nhiên, đàn ông đều có một thói xấu, đó chính là háo sắc.
"Vì tôi không đẹp sao?"
"Không phải, phu nhân xinh đẹp như tiên, đến thần tiên nhìn thấy cũng phải động lòng phàm".
"Vậy anh... tại sao... tại sao không...", hai chữ phía sau cô ta quả thực không thốt ra được, bèn nhắm mắt lại.
Tại sao anh ta không hôn?
Lẽ nào anh ta chê mình đã từng kết hôn? Hay là anh ta chê mình đã lớn tuổi?
Nghĩ đến đây, Mộc Thuyên cười buồn: "Có phải anh chê thân phận của tôi..."
Nghe Mộc Thuyên nói, Trần Dương lập tức ngây người.
Đúng lúc anh định giải thích, ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng cười sang sảng.
"Ha ha, phu nhân, ta đến rồi đây..."
Chết rồi!
Là Giáo chủ!
Mộc Thuyên vội vàng rời khỏi người Trần Dương, hốt hoảng sửa sang quần áo, nhìn Trần Dương lo lắng: "Mau, Giáo chủ đến rồi..."
Mẹ kiếp, Giáo chủ á?
Đêm hôm khuya khoắt, nếu nhìn thấy mình và Giáo chủ phu nhân đang ở bên nhau, ông ta chẳng phải một chưởng đánh chết mình sao?
Làm sao bây giờ?
Trần Dương nhìn quanh phòng một cái, chỉ xuống gầm giường nói: "Tôi... tôi trốn dưới gầm giường nhé!"
"Không được, sẽ bị phát hiện mất!"
Mộc Thuyên vội vàng kéo tay Trần Dương, với cảnh giới của Giáo chủ, chỉ cần hơi có tiếng động thì chắc chắn sẽ bị ông ta phát hiện.
Nghĩ đến đây, Mộc Thuyên cắn môi, chỉ dưới người mình: "Mau, mau chui vào váy tôi".
"Mẹ kiếp, chui váy phụ nữ, việc này..."
Tiếng bước chân bên ngoài ngày càng gần, Trần Dương hít sâu một hơi vén tà váy Mộc Thuyên lên, chui vào.
Đại trượng phu biết co biết duỗi, tính mạng quan trọng hơn cả.
Trần Dương vừa chui vào trong thì cửa phòng cạch một tiếng mở ra.
Giáo chủ của Nhật Nguyệt Thần Giáo bước vào.
Giáo chủ năm nay tuy đã đến tuổi xưa nay hiếm, nhưng vóc dáng cao to, giọng nói vẫn sang sảng.
Thấy Giáo chủ bước vào, Mộc Thuyên trong lòng vô cùng hoảng loạn, nhưng cô ta vẫn cố giữ vẻ bình tĩnh, nở nụ cười ngọt ngào: "Giáo chủ, em đang tập trang điểm cho tiệc mừng ngày mai, xin Giáo chủ thứ tội vì không kịp đón tiếp".
Giáo chủ bật cười, bước đến ngồi bên cạnh Mộc Thuyên: "Em có lòng như vậy, anh vui còn không kịp, sao có thể trách em chứ?"
"Cảm ơn Giáo chủ", dứt lời, Mộc Thuyên nhìn Giáo chủ với vẻ khó hiểu: "Giáo chủ, đã muộn thế này rồi, sao anh còn có thời gian đến chỗ em thế?"
Bình thường vào giờ này, ông ta không phải đang bế quan thì cũng đang nghiên cứu bí tịch.
Hôm nay sao lại rảnh rỗi đến đây?
Uông Thần Thông vung tay áo lên, bước đến bên cạnh Mộc Thuyên, mỉm cười: "Ngày mai chính là sinh nhật của anh nên anh vui".
Từ khi được gả đến Băng Hoả Đảo, Uông Thần Thông đối xử với cô ta rất tốt.
Trừ chuyện nam nữ, chỉ cần Mộc Thuyên muốn gì, Uông Thần Thông đều đồng ý với cô ta.
Có thể nói trong Nhật Nguyệt Thần Giáo, cô ta dưới một người, trên vạn người.
Nhưng Mộc Thuyên vẫn không mặn mà gì với ông ta, khiến Uông Thần Thông cũng rất buồn phiền.
Bây giờ thấy Mộc Thuyên dốc sức trang điểm kĩ càng cho sinh nhật mình, trong lòng Uông Thần Thông đương nhiên vô cùng vui vẻ.
Nghĩ đến đây, Uông Thần Thông cười híp mắt nói: "Phu nhân, lần này anh đến có một món đồ rất thú vị cho em".
Dứt lời ông ta lấy một chiếc mặt nạ da người từ sau lưng ra như làm trò ảo thuật.
Mộc Thuyên ngây ra, nhận lấy chiếc mặt nạ.
Chiếc mặt nạ này sờ vào lành lạnh, mỏng dính, dán lên mặt chắc chắn rất dễ chịu.
"Phu nhân, anh đọc các bí tịch, vô tình đọc được thuật dịch dung. Thuật dịch dung không đơn giản chút nào, không chỉ làm được mặt nạ da người, mà còn có thể thông qua các cách đặc biệt để thay đổi khuôn mặt", dứt lời Uông Thần Thông dán chiếc mặt nạ lên mặt ông ta, sau đó miết vài cái.
Mười mấy giây sau, một Giáo chủ mang cái đầu của Tôn Giả gầy đã xuất hiện.
"Tôn Giả gầy" cười híp mắt nhìn Mộc Thuyên: "Phu nhân, em thấy sao?"
Ông ta vừa nói xong, Mộc Thuyên cứng người lại, bởi vì cô ta cảm giác Trần Dương ở phía dưới đang ngọ nguậy, hơi thở nóng rực phả lên đùi cô ta, vừa tê vừa ngứa.
Cái tên chết tiệt này cũng thật là to gan, nhỡ bị Giáo chủ phát hiện thì chết.
Thật ra, vừa rồi lúc Giáo chủ biểu diễn thuật dịch dung, cô ta chẳng nghe lọt câu nào. Cô ta dồn hết sự chú ý vào Trần Dương, nhưng để giấu anh không bị phát hiện, cô ta chỉ đành ra vẻ rất hứng thú.
Lúc này, Trần Dương đang bò trên mặt đất, anh cảm thấy tay chân tê dại, cổ cũng đau nhức.
Nhất là hai cái đùi trắng nõn kia kẹp đầu anh ở giữa, suýt nữa khiến anh ngạt thở.
Không được, cứ thế này thì không cần Giáo chủ ra tay, anh cũng chết ngạt mất.
Nghĩ đến đây, đầu anh không nhịn được nhô về phía trước, cú nhô này khiến Mộc Thuyên kêu lên một tiếng kinh hãi.
Nghe thấy tiếng kêu, Uông Thần Thông vội hỏi: "Phu nhân, em sao vậy?"
"Không... không sao đâu Giáo chủ", Mộc Thuyên cố nặn ra nụ cười: "Tại thuật dịch dung này thần kỳ quá, em không kìm được mới kêu lên".
Dứt lời, cô ta nhìn Uông Thần Thông: "Giáo chủ, rốt cuộc anh làm thế nào vậy?"
Uông Thần Thông không chút nghi ngờ, cười nói: "Được, nếu phu nhân có hứng thú thì anh dạy em. Đầu tiên là chiếc mặt nạ da người này, phải dùng bột mỳ thượng hạng, sau đó thêm Thần Tiên Thủy..."
Uông Thần Thông đầu tiên nói cặn kẽ cách làm mặt nạ da người, rồi lại nói: "Sau đó chúng ta ấn vào ba mươi sáu huyệt vị như đầu duy, dương bạch, ấn đường, âm bạch, ngư yêu, thái dương, thừa khấp, dùng chân khí kích thích huyệt vị là có thể biến đổi khuôn mặt theo ý mình".
Trần Dương trốn dưới tà váy Mộc Thuyên cau mày, thần kỳ đến thế sao?
Nếu như có thể đích thân trải nghiệm thì tốt.
Nhưng anh không dám gây tiếng động gì.
Đùa à, nếu bị phát hiện thì anh chết chắc.
Lúc này, Mộc Thuyên đã không còn kiên nhẫn nữa, cô ta chỉ muốn Uông Thần Thông rời đi càng nhanh càng tốt.
Nghĩ một lát, cô ta cười hỏi: "Giáo chủ, không còn sớm nữa, hay là anh ở lại đây nghỉ nhé?"
Cô ta biết Uông Thần Thông không ham nữ sắc, cũng không có năng lực đó, nên mọi lần chỉ cần cô ta nói như vậy, Uông Thần Thông sẽ rời đi.
Nhưng Trần Dương không biết điều này.
Nghe Mộc Thuyên nói, anh sốt ruột như ngồi trên đống lửa, sao cô ta còn bảo Giáo chủ ở lại làm gì?
Thế chẳng phải tự mua dây buộc mình sao?
Không được, phải nhắc nhở cô ta.
Nghĩ đến đây, Trần Dương bèn nhô đầu về phía trước, cú nhô này của anh bị một đôi tay giữ chặt.
Mặt anh dán sát vào đùi non, mùi thơm quyến rũ bay vào trong mũi.
Mẹ kiếp, người phụ nữ này điên rồi!
Bây giờ bộ phận kín đáo nhất đang bị Trần Dương dán vào, Mộc Thuyên vô cớ đỏ bừng mặt, hơi thở cũng trở nên dồn dập.
Uông Thần Thông không nhận ra sự thay đổi của cô ta, cười khan một tiếng: "Anh còn phải nghiên cứu bí tịch, không nghỉ ở chỗ em được".
Nói rồi ông ta đứng dậy, bước ra ngoài cửa.
Giờ phút này, cả Mộc Thuyên và Trần Dương đều thở phào nhẹ nhõm theo bản năng.
Đúng lúc Trần Dương tưởng mình có thể ra ngoài, Uông Thần Thông vốn đã đi đến cửa đột nhiên vòng quay lại: "Đúng rồi, phu nhân, còn một chuyện này anh muốn hỏi em".
Mẹ kiếp!
Sao Giáo chủ lại quay lại? Chắc không phải ông ta phát hiện ra mình đấy chứ?
Nghĩ đến đây, trái tim Trần Dương như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Chương 238: Ban thần dược
Mộc Thuyên giữ chặt đầu Trần Dương, cố ra vẻ bình tĩnh: "Giáo chủ nói đi!"
Uông Thần Thông nói: "Phu nhân, em nói xem Thần Long Giáo có ý gì vậy? Còn cử người đến tặng quà cho anh".
Thần Long Giáo tặng quà?
Nghe vậy Mộc Thuyên thở phào nhẹ nhõm, hoá ra Uông Thần Thông đúng là có chuyện muốn hỏi cô ta.
Đây là chuyện bình thường, Nhật Nguyệt Thần Giáo có chuyện lớn nhỏ gì, Uông Thần Thông cũng thường đến bàn bạc với cô ta.
Vì vậy cô ta cũng có cái danh nữ Gia Cát trong Nhật Nguyệt Thần Giáo.
"Thần Long Giáo và Nhật Nguyệt Thần Giáo chúng ta trước giờ quan hệ rất tệ, sao đột nhiên lại tặng quà cho chúng ta?", Mộc Thuyên nhíu mày: "E là có âm mưu".
Giáo chủ gật đầu đáp: "Phu nhân nói phải, anh cũng nghi ngờ chúng có âm mưu, nhưng cũng còn một khả năng nữa".
Khả năng gì?
Uông Thần Thông cười nói: "Thần Long Giáo gần đây bị Lục Đại Phái vây giết, anh đoán bọn chúng không trụ được nữa, lần này nhân cơ hội sinh nhật anh đến tặng quà, mục đích là muốn chúng ta giúp đỡ".
Mộc Thuyên gật đầu: "Đúng là có khả năng này, Lục Đại Phái tuy riêng lẻ thì chúng ta không sợ, nhưng đoàn kết lại vẫn có sức uy hiếp. Giáo chủ thánh minh, nhưng chúng ta cũng không thể lơ là".
"Phu nhân nói có lý", Uông Thần Thông bật cười: "Phu nhân đoán xem lần này Thần Long Giáo tặng quà gì nào?"
Mộc Thuyên lắc đầu: "Em chịu không đoán được, Giáo chủ đừng vòng vo nữa, mau nói đi".
Uông Thần Thông mỉm cười: "Thái Âm Kinh".
Cái gì?
Thái Âm Kinh?
Đây là cái gì vậy?
Nhưng lúc này Mộc Thuyên lại rùng mình, kinh ngạc thốt lên: "Sao cơ? Thần Long Giáo tặng hẳn Thái Âm Kinh?"
Trên đời tổng cộng có tám quyển kỳ thư, bốn quyển Thái Cực Kinh, bốn quyển Thái Âm Kinh.
Nghe nói trong tám quyển kinh thư này ẩn giấu bí mật cực kỳ lớn.
Nhưng mấy trăm năm nay, chưa ai từng sở hữu đầy đủ. Có lời đồn rằng, chỉ có người nào thấu hiểu bí mật trong đó thì mới có thể trường sinh.
Mỗi khi lên được một cảnh giới, tuổi thọ của người tu hành sẽ được kéo dài nhất định. Người tu hành cảnh giới Tiên Thiên như Trần Dương, cả đời không bệnh tật tai nạn, ít nhất có thể sống được một trăm tuổi.
Đối với người trong giang hồ, sống càng lâu thì càng sợ chết.
Nhất là với những người đứng ở vị trí cao, tu luyện có thành tựu, trường sinh là một từ vô cùng mê hoặc.
Đến vị Hoàng đế thiên cổ như Tần Thủy Hoàng cũng bắt Từ Phúc dẫn ba nghìn tiên đồng ra biển tìm thuốc trường sinh bất lão.
"Giáo chủ, Thần Long Giáo này chắc chắn không có ý tốt", Mộc Thuyên giả vờ tức giận nói.
"Bất kể Thần Long Giáo muốn làm gì, đến đâu hay đến đó. Nếu chúng đã đưa kinh thư đến mà anh không nhận, thì chẳng phải sẽ bị chúng cười vào mặt sao?"
Mộc Thuyên gật đầu, không lên tiếng.
"Phu nhân, không giấu gì em, mấy năm nay anh đã tìm được hai quyển Thái Cực Kinh và một quyển Thái Âm Kinh. Thêm Thái Âm Kinh Thần Long Giáo tặng, chúng ta đã sở hữu một nửa rồi. Với tốc độ này, chẳng bao lâu nữa, anh sẽ có thể hoàn thành một việc lớn dang dở mấy trăm năm. Hiểu được bí mật của kinh thư là chúng ta có thể trường sinh rồi”.
"Vậy em xin chúc mừng Giáo chủ".
Nghe đến đây Trần Dương mới hiểu, hoá ra ngoài Thái Cực Kinh còn có Thái Âm Kinh.
Trong tay Giáo chủ đã có hai quyển Thái Cực Kinh và một quyển Thái Âm Kinh, thêm Thái Âm Kinh Thần Long Giáo tặng, tổng cộng là bốn quyển.
Còn một quyển Thái Cực Kinh trong tay Trương Viễn Kiều.
Nếu lấy được quyển đó nữa thì tổng là năm quyển.
Lợi hại, mấy trăm năm chưa ai sở hữu đủ tám quyển kinh thư, vậy mà Giáo chủ lại sắp làm được điều này.
Uông Thần Thông nghĩ một lát, lấy ra hai quyển Thái Cực Kinh bìa vàng và hai quyển Thái Âm Kinh bìa xanh, đặt vào tay Mộc Thuyên: "Phu nhân, bốn quyển kinh thư này phiền em giữ gìn vậy".
"Giáo chủ làm thế sao được? Kinh thư quý giá như vậy, anh để ở chỗ em thì chẳng phải là..."
Không chờ cô ta nói hết, Uông Thần Thông đã xua tay nói: "Phu nhân, mấy quyển kinh thư này anh đã đọc chán chê rồi vẫn chưa tìm được bí mật ẩn giấu trong đó. Phu nhân là người thông minh, với tài trí của em không chừng có thể nhìn ra bí mật của kinh thư này".
Ông ta hơi dừng lại rồi nói tiếp: "Hơn nữa, mang theo kinh thư này cũng không tiện, để ở phòng bế quan anh lại không yên tâm, để ở chỗ phu nhân là anh yên tâm nhất".
"Vậy... được rồi!", Mộc Thuyên bất đắc dĩ gật đầu.
"Thôi anh đi đây, em nghỉ sớm nhé", Thấy Mộc Thuyên đã nhận kinh thư, Uông Thần Thông thở phào nhẹ nhõm.
Dứt lời, ông ta rời đi.
Chờ tiếng bước chân xa hẳn, Trần Dương vội vàng chui khỏi váy Mộc Thuyên.
Sau đó hít lấy hít để không khí trong lành.
Mẹ kiếp, suýt nữa thì anh chết ngạt!
Trốn trong váy thơm thì có thơm nhưng cũng thật là kinh khủng.
Trần Dương vừa chui ra đã nhìn thấy Mộc Thuyên sắc mặt đỏ bừng.
"Hơ hơ, phu nhân... Cảm ơn phu nhân...", Trần Dương ngại ngùng nói.
Nghĩ đến chuyện vừa rồi Trần Dương trốn dưới làn váy của mình, cô ta cảm thấy mình không còn mặt mũi nào nhìn anh nữa.
"Anh... mau đi đi, nhỡ Giáo chủ quay lại thì không hay".
Nghe Mộc Thuyên nói, Trần Dương cũng cảm thấy sợ hãi, vội vàng gật đầu: "Vậy phu nhân nghỉ sớm đi, tôi... đi đây".
Dứt lời, Trần Dương rời khỏi phòng của Mộc Thuyên.
Nhìn bóng lưng Trần Dương, Mộc Thuyên không khỏi thở dài, nở nụ cười buồn bã. Anh ta... quả nhiên vẫn chê mình nhiều tuổi, chê thân phận của mình...
Nghĩ đến đây, bả vai Mộc Thuyên run lên, khóc rấm rứt.
…
Hôm sau, Băng Hoả Đảo giăng đèn kết hoa, vô cùng nhộn nhịp.
Các đệ tử bình thường ở bên ngoài hôm nay cũng đều trở về chúc thọ Giáo chủ. Còn có rất nhiều gia tộc và thế lực nhỏ dựa dẫm Nhật Nguyệt Thần Giáo cũng cử không ít người đến chúc thọ.
Ngày quan trọng thế này đương nhiên không thể vắng mặt Nhật Nguyệt Nhị Sứ và Tứ Đại Tinh Quân của Nhật Nguyệt Thần Giáo.
Lúc này, khách khứa đến chúc thọ đều đã vào chỗ.
Giáo chủ Uông Thần Thông ngồi trên đại điện, ngồi cạnh ông ta là phu nhân Mộc Thuyên.
Thoạt nhìn vô cùng uy phong, ngạo nghễ.
Mộc Thuyên hôm nay mặc chiếc áo bào đỏ tươi của tối qua, lông mày do Trần Dương kẻ.
Trần Dương là Thánh Tử của Nhật Nguyệt Thần Giáo, đương nhiên ngồi dưới Giáo chủ và Giáo chủ phu nhân.
Sau đó là Nhật Nguyệt Nhị Sứ và Tứ Đại Tinh Quân.
Đây là lần đầu Trần Dương nhìn thấy Nhật Nguyệt Nhị Sứ, lần trước khi anh được phong Thánh Tử thì hai người này vắng mặt.
Hai người này đều đeo mặt nạ, một người mặc quần áo có vành nhật hoa, một người mặc quần áo hình mặt trăng. Một người rất cao, gầy như que củi.
Một người rất thấp, béo như quả bóng tròn.
Mẹ kiếp, tên béo này chẳng phải là Tôn Giả gầy sao?
Trần Dương nhìn một cái đã nhận ra Tôn Giả gầy đang đeo mặt nạ, trước đó anh còn đang nghĩ tên Tôn Giả gầy này có địa vị gì ở Nhật Nguyệt Thần Giáo, không ngờ hắn lại là một trong Nhật Nguyệt Nhị Sứ.
Thảo nào hắn nói có thể bảo vệ được anh, hoá ra cũng không phải chém gió.
Nghĩ đến đây, Trần Dương bèn để tâm, lát nữa nhất định phải chú ý hơn.
Ngoài ra còn có Tứ Đại Tinh Quân, người duy nhất anh quen trong số này là Huyền Vũ Tinh Quân Triệu Uy Vũ. Lần trước phu nhân phong anh làm Thánh Tử, cũng chính tên này phản đối gay gắt.
Còn lại Thương Long Tinh Quân, Bạch Hổ Tinh Quân và Chu Tước Tinh Quân thì anh không quen.
Thương Long Tinh Quân tướng mạo đẹp trai, khí chất trầm tĩnh, ngồi yên bất động, như một pho tượng tạc.
Bạch Hổ Tinh Quân là một người đàn ông trung niên hơn ba mươi tuổi, nhất là mái tóc xoăn tít của hắn ta lại càng bắt mắt.
Người khiến Trần Dương chú ý nhất là Chu Tước Tinh Quân, cô ta tóc vàng mắt xanh, là một người nước ngoài.
Quần áo cô ta mặc là của Ba Tư.
Thú vị đấy, Nhật Nguyệt Thần Giáo này còn để một người nước ngoài làm Tinh Quân.
Lúc Trần Dương đánh giá bọn họ thì bọn họ cũng đang đánh giá anh.
Đúng lúc này, Huyền Vũ Tinh Quân Triệu Uy Vũ đứng lên, quỳ một gối nói với Giáo chủ: "Bẩm Giáo chủ, Trần Dương tuổi còn trẻ, thực lực còn non, không xứng làm Thánh Tử, xin Giáo chủ minh xét!"
Anh ta vừa nói xong, Bạch Hổ Tinh Quân cũng ở bên cạnh bước ra, chắp tay nói: "Giáo chủ, Huyền Vũ Tinh Quân nói đúng, để một thằng nhãi miệng còn hôi sữa làm Thánh Tử đúng là thiếu suy nghĩ".
Đây cũng là lần đầu Uông Thần Thông nhìn thấy Trần Dương, thật ta, lúc ông ta tính kế đẩy Trần Dương ra, cũng không hề suy xét đến cảnh giới của anh.
Tiên Thiên hậu kỳ đối với người bình thường đúng là không tệ, nhưng đối với Uông Thần Thông thì đúng là tầm thường, đến Tứ Đại Tinh Quân cũng đạt đến cảnh giới Phản Phác hậu kỳ.
Nghĩ đến đây, Uông Thần Thông dùng chân khí truyền âm: "Phu nhân, Trần Dương này có tu vi thấp quá, tu vi như vậy đừng nói là làm bia ngắm, cho dù tự bảo vệ mình cũng khó".
Lần đầu tiên Trần Dương đến Băng Hoả Đảo thì ông ta đang bế quan, nếu ông ta biết Trần Dương có tu vi thấp như vậy thì chắc chắn sẽ không để anh làm Thánh Tử.
Thật ra, bây giờ Mộc Thuyên đã thấy hối hận. Nếu biết mình sẽ mất đời con gái trong tay Trần Dương, cô ta chắc chắn sẽ không để anh vào Nhật Nguyệt Thần Giáo.
Nhưng bây giờ chuyện đã đến nước này, điều duy nhất cô ta muốn làm chính là bảo vệ vị trí của Trần Dương.
Mộc Thuyên nhìn Huyền Vũ Tinh Quân và Bạch Hổ Tinh Quân, vẻ mặt tức giận: "Hai người thật là hỗn xược, ngày vui mà dám làm mất hứng như vậy? Có phải các anh không coi Giáo chủ ra gì không?"
Rồi cô ta nói với Uông Thần Thông: "Giáo chủ, tuy Trần Dương thực lực không cao, nhưng anh ta còn trẻ, cũng tức là có tương lai rộng mở. Hơn nữa Trần Dương một lòng trung thành với Thần Giáo, là lựa chọn chính xác nhất cho vị trí Thánh Tử".
Những lời này cô ta nói cho cả Huyền Vũ Tinh Quân, Bạch Hổ Tinh Quân và Uông Thần Thông nghe.
Uông Thần Thông tuy võ công cái thế, nhưng năm nay ông ta đã bảy mươi tuổi, có không ít người đã nhòm ngó vị trí Giáo chủ.
Để củng cố địa vị của mình, Uông Thần Thông mới nghĩ ra cách đề bạt một Thánh Tử để thu hút sự chú ý của mọi người.
Giáo chủ trầm ngâm một lát rồi lên tiếng: "Phu nhân nói đúng, hiện giờ Nhật Nguyệt Thần Giáo chúng ta không thiếu cao thủ, Trần Dương một lòng trung thành, có các cậu giúp đỡ, cậu ta chắc chắn sẽ nhanh chóng nâng cao tu vi".
Tu vi thấp tuy không tốt, nhưng lại dễ khống chế.
Uông Thần Thông nói xong, ánh mắt Tứ Đại Tinh Quân nhìn Trần Dương đều thay đổi. Vốn tưởng Giáo chủ sẽ lật đổ vị trí Thánh Tử của Trần Dương, không ngờ lại bảo bọn họ giúp đỡ anh.
Lẽ nào Giáo chủ đang bồi dưỡng Trần Dương trở thành Giáo chủ đời tiếp theo?
Nghĩ đến đây, sắc mặt bọn họ lập tức trở nên khó coi.
Nhưng Giáo chủ nói là làm.
Ông ta đã nói như vậy rồi, ai dám trái lời?
Huyền Vũ Tinh Quân và Bạch Hổ Tinh Quân hậm hực trở về chỗ ngồi của mình.
Đúng lúc này, Uông Thần Thông đột nhiên lên tiếng: "Lần trước phu nhân sắc phong Trần Dương làm Thánh Tử thì tôi đang bế quan. Lần này nhân dịp sinh nhật tôi, tiện thể tặng cậu một món quà gặp mặt".
Dứt lời ông ta vỗ tay: "Mang thần dược lên đây!"
Ông ta vừa nói xong, một nữ đệ tử bưng khay bước lên.
Chứng kiến cảnh này, tất cả mọi người đều ngây ra.
Chương 239: Âm mưu của Thần Long Giáo
Trần Dương cũng ngây ra.
Thần dược?
Thần dược gì?
Uông Thần Thông cầm đan dược trong khay đưa cho Trần Dương: "Thánh Tử, đây là đan dược tôi đã bỏ rất nhiều công sức mới luyện được, trong đó có thêm rất nhiều dược liệu quý giá như Thiên Sơn Tuyết Liên, nhân sâm trăm năm, tuyết mật, cực kỳ bổ".
"Đây là thuốc bổ sao?"
Trần Dương ngây người, mẹ kiếp, rõ ràng đây là Âm Dương Sinh Tử Đan.
Khốn kiếp, đây là thuốc độc mà.
Giáo chủ này quả nhiên không có lòng tốt mà.
Nhưng lúc này Trần Dương chỉ có thể ra vẻ ngây ngô không biết gì, vô cùng cảm kích lên tiếng: "Cảm ơn Giáo chủ, nhưng thần dược này tôi phải chọn ngày lành tháng tốt, xông hương tắm gội sạch sẽ rồi mới dùng, nếu không sẽ là bất kính với Giáo chủ".
Sao cơ?
Nghe Trần Dương nói, Uông Thần Thông sửng sốt.
Mộc Thuyên ở bên cạnh muốn cười mà không dám, cái tên lươn lẹo này rõ ràng đã biết đây là Âm Dương Sinh Tử Đan, mà còn ra vẻ cảm kích lắm.
Lần trước cô ta trúng độc phát tác, chính nhờ Trần Dương chế được thuốc giải, nếu không đã đi đời nhà ma rồi.
Thực ra Trần Dương dám nói vậy vì anh chắc chắn Mộc Thuyên sẽ không vạch trần mình, và anh đã cược thắng.
Nghĩ đến đây, anh nhìn Mộc Thuyên đầy cảm kích.
Những người khác thì trố mắt ra, mẹ kiếp, lại còn thế nữa?
Bọn họ đã vào Nhật Nguyệt Thần Giáo từ lâu, sao có thể không nhận ra thần dược trong tay Giáo chủ là "Âm Dương Sinh Tử Đan" chứ?
"Ha ha ha, cậu có tấm lòng này là tôi mãn nguyện lắm rồi", Uông Thần Thông cười lớn: "Bây giờ cậu uống nó đi, tôi sẽ không trách tội cậu”.
Dứt lời, ông ta đưa đan dược đến trước mặt Trần Dương.
Mẹ kiếp!
Lão già này thật là nham hiểm!
Nhưng anh không dám từ chối, chỉ đành mỉm cười nhận lấy đan dược, vô cùng đội ơn nói: "Cảm ơn Giáo chủ, chúc Giáo chủ phúc như Đông Hải, thọ tựa Nam Sơn".
"Hừ, đồ nịnh hót, xem sau này biết mình uống phải thuốc độc, cậu có còn cảm kích như vậy không", Triệu Uy Vũ và Bạch Hổ Tinh Quân Mạnh Hổ nhìn nhau một cái, cùng cười lạnh.
"Ha ha ha, phu nhân, Thánh Tử em chọn thật là thú vị!", Uông Thần Thông cười lớn nói.
Mộc Thuyên thở dài lên tiếng: "Trần Dương, Giáo chủ ban cho anh thần dược, anh mau uống đi".
Nghe Mộc Thuyên nói, Trần Dương cười khổ trong lòng, không còn cách nào khác, chỉ đành nuốt Âm Dương Sinh Tử Đan.
Thấy Trần Dương đã nuốt đan dược, mọi người xung quanh đều tỏ vẻ vui mừng khi người khác gặp hoạ.
Nhưng sợ Giáo chủ nhìn thấy nên ai nấy đều cố nhịn cười.
Cười cái quái gì? Ông đây ra ngoài sẽ lập tức chế thuốc giải. Muốn hại ông đây á? Còn lâu!
Trần Dương hậm hực thầm nghĩ.
Mộc Thuyên thở phào nhẹ nhõm, nói với Trần Dương: "Thánh Tử, Giáo chủ đã ban cho anh thần dược, anh có quà gì tặng lại Giáo chủ không?"
Cô ta vừa dứt lời, tất cả mọi người đều đổ dồn mắt vào Trần Dương, bọn họ muốn xem tên nhãi này có thể tặng được quà gì.
Trần Dương tuy trong lòng khó chịu nhưng ngoài mặt không thể hiện gì, anh đứng lên, chắp tay nói với Uông Thần Thông đầy cung kính: "Giáo chủ, hôm nay là sinh nhật ngài, tôi đã chuẩn bị một món quà, mong là Giáo chủ thích".
Dứt lời, anh lấy một viên đan dược ra.
Bây giờ nguy hiểm bủa vây, có không ít kẻ đang ở trong tối như hổ rình mồi.
Tuy lão già này hại anh, nhưng muốn sống sót rời khỏi Băng Hoả Đảo thì phải lấy lòng ông ta.
Uông Thần Thông cũng vô cùng vui vẻ, nhìn viên đan dược trong tay Trần Dương: "Khá lắm, Thánh Tử có tấm lòng này, tôi cũng thấy rất vui, không biết Thánh Tử dâng đan dược gì vậy?"
Thực ra ông ta cũng biết chế thuốc, nhưng chỉ biết chế hai loại, một loại là Âm Dương Sinh Tử Đan, một loại là thuốc giải của Âm Dương Sinh Tử Đan.
Từ sau khi Đan Tông và Thiên Ma Tông cùng chết với nhau, việc kế thừa thuật luyện đan đã bị cắt đứt.
Vậy nên ông ta cũng không biết Trần Dương tặng loại đan dược gì.
Trần Dương mỉm cười, hỏi ngược lại: "Không biết Giáo chủ đã từng nghe nói đến Phá Chướng Đan chưa?"
Cái gì?
Phá Chướng Đan?
Chính là loại thần đan có thể giúp người tu hành phá vỡ nút thắt?
"Thánh Tử, Phá Chướng Đan cậu nói có phải là thần đan giúp người tu hành phá vỡ nút thắt trong truyền thuyết không?", Uông Thần Thông hỏi với vẻ không dám tin.
"Đúng vậy", Trần Dương mỉm cười gật đầu: "Viên Phá Chướng Đan này có thể giúp người tu hành phá vỡ sự ràng buộc của cảnh giới".
Chà!
Nghe thấy câu này, tất cả mọi người có mặt đều không khỏi kinh ngạc.
Đây... đây là thần đan đó, sao tên nhãi này lại có được thần đan như vậy?
Cậu ta lấy ở đâu ra?
Giáo chủ vô cùng kích động, vội vàng bước đến bên cạnh Trần Dương nhận lấy đan dược, sau đó vỗ vai anh khen ngợi: "Khá lắm, Thánh Tử đúng là có lòng, nhưng tôi muốn hỏi cậu một câu, cậu lấy đan dược này ở đâu vậy?"
Ông ta vừa nói xong, đại điện vốn ồn ào chợt im bặt, tất cả đều vểnh tai lên, sợ để sót điều gì.
"Bẩm Giáo chủ, viên đan dược này là tôi ngẫu nhiên có được từ tay một cao thủ, nghe nói do tổ tiên truyền lại", không thể để lộ chuyện mình biết luyện đan thì chỉ đành nói dối vậy.
"Hoá ra là vậy", Uông Thần Thông lại hỏi: "Bây giờ còn tìm được hắn không?"
Trần Dương lắc đầu, cười khổ nói: "Giáo chủ, cao nhân kia du ngoạn bốn phương, không ở cố định, tôi quả thực không thể tìm được hắn".
Uông Thần Thông tiếc nuối lắc đầu, đây là thần đan đó, không chừng tổ tiên của người kia là người của Đan Tông hoặc Thiên Ma Tông, nếu tìm được hắn thì tốt.
"Cậu làm tốt lắm, tôi rất vui, phu nhân đúng là không nhìn nhầm người", dứt lời ông ta quay lại chỗ ngồi của mình.
Mẹ kiếp, khen hai câu rồi thôi?
Lão già này thật là keo kiệt!
Đây là năm tỷ đấy!
Trần Dương ruột đau như cắt!
Trần Dương tặng đan dược xong, Nhật Nguyệt Nhị Sứ, Tứ Đại Tinh Quân cũng lần lượt dâng quà mừng.
Nào là nhân sâm ngàn năm, linh chi ngàn năm, thái tuế ngàn năm, nhiều không kể xiết.
Đều là mấy loại dược liệu cực phẩm, Trần Dương nhìn mà thèm thuồng.
Thật là hấp dẫn, nếu có được số dược liệu này thì có thể luyện được bao nhiêu đan dược chứ?
Đệ tử ở bên cạnh cao giọng đọc danh sách quà, Giáo chủ nghe mà mặt mày rạng rỡ: "Tốt tốt tốt, mọi người đều có lòng! Người đâu, dâng rượu!"
Giáo chủ hạ lệnh một tiếng, từng nữ đệ tử xinh đẹp tuyệt trần bưng vò rượu rót cho mọi người.
Nhân dịp sinh nhật Giáo chủ, không ít đệ tử mạnh dạn mời rượu ông ta.
Uông Thần Thông rất vui vẻ, ai mời cũng uống, hết ly này đến ly khác.
Hôm nay là sinh nhật ông ta, Mộc Thuyên cũng rất nể mặt, uống khá nhiều, khuôn mặt xinh đẹp cũng dần ửng đỏ.
Sau ba tuần rượu, sứ giả của Thần Long Giáo nâng ly rượu bước lên nói: "Giáo chủ, hôm qua Thần Long Giáo tôi tặng Giáo chủ Thái Cực Kinh mừng thọ, không biết Giáo chủ có thích không?"
"Ha ha, tốt lắm, món quà này tôi rất thích", Uông Thần Thông cười gật đầu.
"Nếu Giáo chủ thích thì tôi có một thỉnh cầu hơi vô lý, mong Giáo chủ có thể đồng ý", sứ giả Thần Long Giáo nói.
"Nếu đã là thỉnh cầu vô lý thì không cần nói đâu", đúng lúc này, Nhật Sứ vốn luôn im lặng mở miệng nói.
"Aizzz, Tôn Giả béo, cứ để hắn nói đi, tôi muốn nghe xem Thần Long Giáo có thỉnh cầu gì".
"Cảm ơn Giáo chủ", sứ giả Thần Long Giáo chắp tay nói: "Nghe nói Nhật Nguyệt Thần Giáo đã thu thập được hai quyển Thái Cực Kinh, một quyển Thái Âm Kinh, thêm quyển Thái Âm Kinh chúng tôi tặng Giáo chủ nữa là bốn quyển kinh thư. Có thể nói, tám quyển sách quý thì đã có một nửa vào tay Giáo chủ, tôi muốn xin Giáo chủ chia sẻ bí mật trong kinh thư với tất cả mọi người".
Cái gì?
Thật là to gan!
Hắn ta vừa dứt lời, Nhật Nguyệt Nhị Sứ, Tứ Đại Tinh Quân đều đứng hết lên, giận dữ nhìn sứ giả của Thần Long Giáo.
Lui xuống!
Uông Thần Thông quở trách mọi người. Hôm nay là tiệc mừng thọ ông ta, nếu đánh nhau thì chẳng phải mất mặt ông ta sao?
"Phu nhân, bốn quyển kinh thư đó em đọc thấy thế nào?", Uông Thần Thông nhìn Mộc Thuyên hỏi.
Ông ta vừa dứt lời, tất cả mọi người đều dừng hành động lại.
Đã mấy trăm năm trôi qua nhưng chưa từng có ai giải được bí mật trong kinh thư, nên bọn họ đều rất tò mò.
Mộc Thuyên lắc đầu, sau đó lấy bốn quyển kinh thư ra: "Giáo chủ, em đã đọc rất lâu, nhưng quả thực không hiểu, không phát hiện được trong kinh thư này có bí mật gì".
Nghe vậy, Giáo chủ cau mày, nói với sứ giả của Thần Long Giáo: "Anh nghe rõ chưa? Phu nhân tôi vô cùng thông minh, tài trí hơn xa người thường mà cũng không hiểu được bí mật trong đó. Rất có thể bí mật ẩn giấu trong kinh thư là giả?"
Sao cơ?
Là giả?
Nghe Uông Thần Thông nói vậy, tất cả mọi người đều sửng sốt.
Bọn họ theo bản năng nghĩ luôn là Giáo chủ đang nói dối, nhưng mà nghĩ lại, quả thực đã mấy trăm năm vẫn chưa ai giải được bí mật trong kinh thư.
Bản thân nó đã nói lên vấn đề!
Đúng lúc này, Thương Long Tinh Quân vốn im lặng nãy giờ đứng lên, cung kính nói: "Giáo chủ, tôi đoán liệu có phải sở hữu đủ tám quyển kinh thư thì mới giải được bí mật này không?"
Thực ra đã có người đưa ra suy đoán này, nhưng mấy trăm năm nay vẫn chưa ai từng sở hữu đủ tám quyển.
Uông Thần Thông gật đầu không nói gì, Mộc Thuyên ở bên cạnh cũng gật đầu đồng ý.
Lúc này, sứ giả của Thần Long Giáo lại lần nữa lên tiếng: "Giáo chủ, một cây làm chẳng nên non, ba cây chụm lại nên hòn núi cao. Ở đây có nhiều người như vậy, hay là Giáo chủ lấy bốn quyển kinh thư ra, để mọi người chuyền tay nhau đọc, có khi lại giải được bí mật trong đó".
Hả?
Hắn ta vừa nói xong, tất cả đều xôn xao.
Phải đấy, nếu để mọi người đọc, có khi lại giải được.
"Giáo chủ, hay là để mọi người đọc đi".
"Phải đấy Giáo chủ, để bọn tôi đọc nữa đi".
Nghe mọi người nói, sắc mặt Uông Thần Thông trở nên khó coi. Kinh thư này sao có thể để mọi người đọc được, nếu để bọn họ giải được thật thì chẳng phải ông ta bị thiệt sao?
"Giáo chủ".
Đúng lúc này, Trần Dương đột nhiên đứng lên nói: "Giáo chủ, liệu có thể để tôi đọc bốn quyển kinh thư này không?"
Cái gì?
Thằng nhãi này là đồ ngốc sao?
Người của Nhật Nguyệt Thần Giáo biến sắc mặt.
Thằng nhãi này là gián điệp Thần Long Giáo cử đến sao?
Loại kỳ thư như "Thái Cực Kinh", "Thái Âm Kinh" chỉ có Giáo chủ mới được đọc.
Tên ngốc này lại đòi hỏi Giáo chủ trước mặt tất cả mọi người.
Rốt cuộc hắn là Thánh Tử của Nhật Nguyệt Thần Giáo hay là Thánh Tử của Thần Long Giáo?
Sắc mặt Uông Thần Thông cũng thoắt cái sầm xuống.
Thằng nhãi này thật ngu xuẩn.
Trên đại điện, cậu ta đòi đọc kinh thư trước mặt bao nhiêu người như vậy?
Cậu ta không nhìn ra đây là âm mưu của Thần Long Giáo sao?
Hỏng rồi!
Mộc Thuyên thấy sắc mặt Uông Thần Thông rất tệ, vội đứng lên trách mắng Trần Dương: "Trần Dương, anh muốn làm gì? Kinh thư này là thứ anh có thể đọc sao?"
Huyền Vũ Tinh Quân và Bạch Hổ Tinh Quân nhìn nhau cười, lập tức đứng lên nói: "Giáo chủ, Trần Dương không coi bề trên ra gì, không biết lễ độ, đòi Giáo chủ sách quý trước bao nhiêu người, đây là tội lớn, xin Giáo chủ hãy miễn chức Thánh Tử của Trần Dương".
"Xin Giáo chủ hãy miễn chức Thánh Tử của Trần Dương".
Các cấp dưới của Huyền Vũ Tinh Quân và Bạch Hổ Tinh Quân đều đồng loạt quỳ xuống.
Nhìn thấy cảnh này, Mộc Thuyên nóng lòng, cô ta đang nghĩ cách làm sao để giải vây cho Trần Dương, nhưng nhất thời không có kế nào hay.
Tên khốn này lúc nào cũng khiến người ta phải bận tâm, anh ta không nhìn ra mấy quyển kinh thư này là bảo bối của Giáo chủ sao?
Chương 240: Biến lớn
Lúc này, Trần Dương cười một tiếng, tỏ vẻ hờ hững nói: “Thưa Giáo chủ, tôi một lòng trung thành với Nhật Nguyệt Thần Giáo, càng vô cùng kính trọng ngài, tuyệt đối không có chuyện hai lòng. Có điều sau khi xem bốn quyển sách kinh kia, thì có một quyển hình như có vấn đề”.
Thái Cực Kinh và Thái Âm Kinh, một bìa vàng một bìa xanh.
Tuy nhiên chất liệu giấy để làm ra hai loại kinh này đều rất đặc biệt, giống như vàng nhưng không phải vàng, giống như đồng như không phải đồng, giống như sắt nhưng không phải sắt, cũng không phải gỗ.
Hơn nữa các quyển kinh thư này vẫn nguyên vẹn sau mấy trăm năm, nhất định là đã được xử lý để chống được nước và lửa.
Trần Dương cảm thấy quyển Thái Âm Kinh mà hôm qua Thần Long Giáo mang đến có vẻ không đúng, anh nhìn thấy trên bề mặt có vết dầu.
Sự khác biệt này cũng quá rõ ràng rồi?
Mấy năm nay Uông Thần Thông đã lật đi lật lại những quyển sách mà ông ta có vô số lần nhưng không hề để lại dấu vết gì, còn quyển mà Thần Long Giáo đưa đến lại có vết dầu, chuyện này vô cùng khả nghi.
Uông Thần Thông nhíu mày, nửa tin nửa ngờ: “Ý cậu muốn nói đến quyển Thái Âm Kinh của Thần Long Giáo mang tới sao?”
“Đúng rồi ạ!”, Trần Dương gật đầu nói.
Có gì khác đâu nhỉ!
Uông Thần Thông đem ra so sánh với những quyển kinh kia, ngoại trừ có vết dầu ra thì những thứ khác đều giống nhau cả!
Những người khác cũng nghển cổ lên nhìn xem có sự khác biệt gì.
Lúc này sứ giả Thần Long Giáo bước ra khỏi hàng nói: “Cậu chớ ngậm máu phun người, Thần Long Giáo chúng tôi đã phải tốn bao công sức mới có được quyển kinh này, giờ chúng tôi mang đến tặng cho Giáo chủ, vậy mà cậu không có lấy một lời cảm ơn thì thôi, lại còn nghi ngờ chúng tôi, rốt cuộc là cậu có dã tâm gì?”
Trần Dương cười nhạo hắn, mặc dù Thần Long Giáo và Nhật Nguyệt Thần Giáo đều là tà giáo đi chăng nữa, nhưng từ lâu vốn vẫn như nước với lửa.
Giờ vào ngày sinh nhật của Giáo chủ Nhật Nguyệt Thần Giáo, Thần Long Giáo lại đưa lễ vật đến há chẳng phải là kỳ lạ sao?
Lại còn mang tặng một quyển sách bên trong chứa đầy bí mật như “Thái Âm Kinh”, nếu như nói là không có vấn đề gì thì ai mà tin nổi?
“Giáo chủ, lòng dạ của tôi ông trời có thể chứng giám, nếu như tôi trách nhầm sử giả của Thần Long Giáo, xin Giáo chủ cứ việc miễn chức Thánh Tử của tôi đi”.
Nghe thấy vậy, Huyền Vũ Tinh Quân và Bạch Hổ Tinh Quân đều tỏ ra vui mừng, vội vàng nói: “Giáo chủ, giờ đưa quyển kinh thư này cho thằng nhãi này, xem hắn ta định giở trò quái quỷ gì!”
Uông Thần Thông trầm ngâm trong chốc lát, sau đó đưa kinh thư cho Trần Dương.
Trần Dương nhận lấy kinh thư rồi mở ra.
“Xoạt xoạt”.
Tiếng lật sách vang lên, một mùi dầu thoang thoảng bay ra từ trong sách.
Mùi rất nhẹ, nếu như không ngửi kỹ sẽ không thấy được.
Bởi vì trên Băng Hỏa Đảo có rất nhiều loại hoa, mùi thơm nồng nàn, vậy nên cũng át đi mùi của dầu.
Giờ anh đã chắc chắn 100% quyển Thái Âm Kinh này là giả.
Lúc này, Trần Dương chắp tay về phía Giáo chủ nói: “Giáo chủ, có thể cho tôi mượn quyển Thái Âm Kinh trong tay ngài được không!”
Uông Thần Thông nhíu mày, có vẻ như sắp vượt ranh giới chịu đựng của ông ta.
“Trần Dương, anh đang làm loạn gì vậy?”, Mộc Thuyên đứng lên, mắng Trần Dương.
“Phu nhân, tôi đang muốn giám định thật giả mà”, Trần Dương nhìn Mộc Thuyên, đôi mắt trong suốt bình tĩnh.
Không hiểu sao khi chạm phải ánh mắt của Trần Dương, cô ta liền trở nên mất tự nhiên rồi cúi đầu: “Giáo chủ, hay là đưa kinh thư cho anh ta đi.”
“Hừ, đây này!”, Uông Thần Thông ném kinh thư qua, sau khi Trần Dương nhận lấy, anh bước sang bên cạnh.
Những chuyện tiếp theo khiến mọi người xung quanh mắt chữ A mồm chữ O.
Trần Dương cầm lấy hai quyển kinh thư, rồi anh để hai quyển kinh thư trên ngọn nến đang cháy.
Trong nháy mắt, một quyển kinh thư bốc cháy.
Mẹ kiếp!
Thằng cha này điên rồi, sao lại đốt kinh thư!
Những người có mặt trong đại điện ai nấy đều thất kinh, sợ hãi.
Huyền Vũ Tinh Quân không nhịn nổi đứng lên, giận dữ trợn mắt nhìn Trần Dương nói: “Trần Dương, cậu thật là to gan”.
Lúc này, Chu Tước Tinh Quân cũng lạnh lùng lên tiếng: “Cậu đang làm gì vậy? Cậu cho rằng mình là Thánh Tử thì không có ai dám giết cậu sao?”
Xoẹt!
Bảo kiếm được lấy ra khỏi vỏ, trên tay Chu Tước Tinh Quân là một thanh bảo kiếm.
Mặt Uông Thần Thông biến sắc hẳn, ông ta tỏ vẻ đầy giận giữ.
Láo xược, sao tên Trần Dương này lại gám cả gan như vậy, dám đốt kinh thư ngay trước mặt mình!
Giấc mơ trường sinh bất lão của ông ta, đã bị Trần Dương phá hỏng!
Hiện giờ ông ta chỉ có một suy nghĩ duy nhất, chính là phanh thây Trần Dương ra làm trăm mảnh!
Lúc này Tứ Đại Tinh Quân ai nấy đều lấy vũ khí của mình ra, họ nghiến răng nghiến lợi muốn ra tay.
Trần Dương chậm rãi vứt quyển kinh thư bị cháy kia xuống dưới đất, sau đó anh dùng tay lau quyển kinh thư còn lại, quyển kinh thư vốn bị ám muội đen nay trong nháy mắt trở về hình dạng ban đầu.
“Mọi người nhìn xem, đây mới là quyển “Thái Âm Kinh” của giáo chủ chúng ta, quyển trên đất kia chính là do Thần Long Giáo đưa đến, thật giả như nào mọi người nhìn qua là biết ngay!”
Thấy vậy, đám người kia càng trở nên tức giận.
Mẹ kiếp, lại còn phải nhìn à, kinh thư thật thì đương nhiên là không cháy, còn giả thì cháy chứ sao.
Lần này, tất cả bọn bọ đều câm nín.
Ngay cả Uông thần Thông cũng không nói gì.
Mộc Thuyên lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, đôi mắt đẹp liên tục nhìn về phía Trần Dương, tên ngốc này đúng là dọa cô ta một phen hú vía.
“Giáo chủ, nếu như tôi đoán không nhầm thì Thần Long Giáo chắc hẳn muốn dùng kinh thư giả để trộm lấy kinh thư thật”, Trần Dương lừ mắt nhìn sang phía tên sứ giả của Thần Long Giáo mặt mày đang tái mét.
Sao cơ!
Uông Thần Thông đứng phắt dậy: “Lũ Thần Long Giáo khốn kiếp, lại dám giở trò làm nhục ta trong ngày đại thọ 70 tuổi, còn muốn dùng quyển sách giả này để trộm lấy quyển kinh thật của ta, quả thật đáng chết! Tao phải giết mày!”
Ông ta nói với vẻ đằng đằng sát khí lan tỏa bốn phía! Giờ ông ta muốn băm tên sứ giả Thần Long Giáo kia ra làm trăm mảnh!
Trong lòng mọi người đều run lên, không ai dám lên tiếng, bọn họ hiểu rằng Giáo chủ đang thực sự nổi giận.
Nhưng một giây sau thôi, còn xảy ra chuyện khủng khiếp hơn.
“Ựa!”
Đột nhiên Uông Thần Thông phun ra máu tươi, uỳnh một cái quỳ trên mặt đất.
“Giáo chủ, sao vậy!”
“Giáo chủ…”
Đám đệ tử của Nhật Nguyệt Thần Giáo vô cùng kinh hãi, ai nấy đều muốn lao tới.
“Uỳnh, uỳnh, uỳnh!”
Đám đệ tử kia đều quỳ sụp xuống đất.
“Chết rồi… trúng độc rồi…”
Thương Long Tinh Quân chỉ cảm nhận được một sự bất lực, đầu gối mềm nhũn quỳ sụp xuống.
“Giáo chủ, Giáo chủ không sao chứ…”
Lúc này Mộc Thuyên cũng ngã lăn ra đất.
Không chỉ vậy, toàn bộ người trong đại điện đều la liệt trên đất.
“Bạch Hổ Tinh Quân, Huyền Vũ Tinh Quân… hai cậu tại sao không bị gì?”, Uông Thần Thông nhìn bọn họ mặt đầy kinh ngạc.
“Khốn kiếp, hai tên khốn kiếp này làm phản rồi!”, Mộc Thuyên trầm giọng nói.
“Ha ha, phu nhân quả thật thông minh!”, Huyền Vũ Tinh Quân cười ha ha một tiếng, rồi bước đến bên cạnh sứ giả Thần Long Giáo nói : “Để tôi nói cho cô biết, tôi và Bạch Hổ Tinh Quân đều đã đầu quân cho Thần Long Giáo rồi”.
Bạch Hổ Tinh Quân đi đến bên cạnh sử giả Thần Long Giáo nói: “Mời sứ giả hãy nhìn cho rõ, giờ chúng tôi sẽ đi lấy đầu lão già Uông Thần Thông”.
Nghe vậy, Huyền Vũ Tinh Quân kéo hắn ta nói: “Sao phải vội thế, tôi muốn làm nhục lão chó già kia một lần thật hả hê trước mặt thật nhiều người”.
Vừa nói hắn vừa đi đến trước mặt Uông Thần Thông: “Lão già chó chết này, chỉ biết bế quan cả ngày lẫn đêm để tìm hiểu bí tịch, không hề ngó ngàng gì đến chuyện trong giáo hết, để cho một con đàn bà quản lý bọn tôi. Tôi và Bạch Hổ Tinh Quân đã đổ bao công sức vì Nhật Nguyệt Thần Giáo nhưng nhận lại được gì? Nực cười hơn nữa là con đàn bà này lại còn để cho một thằng ranh miệng còn hôi sữa làm Thánh Tử, ông coi những người bán mạng vì ông ra cái gì?”
“Chính con đàn bà này, hết thảy đều là do cô ta, hôm nay tôi phải giết cô ta trước mặt ông, ông nhìn cho kỹ đi!”, vừa nói hắn vừa rút dây lưng ra.
“Mày… mày đám… Nhất định tao sẽ băm mày ra hàng trăm mảnh…”, Uông Thần Thông trừng to hai mắt.
“Ha ha, ông đã trúng Bi Dậu Thanh Phong rồi còn dám to mồm à? Đợi kiếp sau nhé!”, vừa nói Triệu Uy Vũ vừa lao đến chỗ Mộc Thuyên.
Trong nháy mắt, Uông Thần Thông dù lúc này đang nằm liệt trên đất nhưng ông ta lại đánh một chưởng vào sau lưng hắn.
Triệu Uy Vũ không tài nào tưởng tượng được Uông Thần Thông còn có khí lực, chỉ một chưởng mà đã đánh bay hắn ra.
“Ựa!”
Triệu Uy Vũ hộc ra đống máu tươi, chỉ chưởng đó thôi đủ khiến hắn không thể nhúc nhích được!
“Huyền Vũ”, như một tia sét đánh xuống, trong nháy mắt Bạch Hổ lao về phía Uông Thần Thông.
“Đùng!”
Hai chưởng đập vào nhau, Bạch Hổ Tinh Quân bị văng ra ngoài.
“Ựa!”
Cùng lúc đó, Uông Thần Thông cũng khạc ra một ngụm máu lớn, ông ta vốn đang sử dụng công phu thâm hậu của mình để khống chế độc tính của Bi Dậu Thanh Phong, nhưng vừa rồi ra tay hai chưởng liên tiếp khiến ông ta không còn đủ khả năng không chế được nữa, trong nháy mắt mất đi khả năng chiến đấu.
Hơn nữa, lần giao đấu ban nãy với Bạch Hổ Tinh Quân cũng khiến ông ta bị nội thương.
“Sứ giả Thần Long Giáo, mau ra tay đi, lão chó già này đã không còn đủ sức chiến đấu rồi…”, Bạch Hổ Tinh Quân và Huyền Vũ Tinh Quân đồng loạt hô.
Tên sứ giả Thần Long Giáo kia cũng chỉ là hàng tu sĩ Tiên Thiên viên mãn, dù ban nãy Uông Thần Thông đã trúng độc, vậy mà còn liên tiếp đánh bại hai người cảnh giới Phản Phác hậu kỳ là Bạch Hổ và Huyền Vũ, thực lực quả thật rất mạnh.
“Mau lên đi, nếu đợi đến khi ông ta khống chế được độc tính, thì chúng ta tiêu đời!”, Triệu Uy Vũ hét về phía sứ giả Thần Long Giáo.
“Hãy chờ đấy!”, sứ giả Thần Long Giáo nghiến răng một cái, vận chưởng đánh Uông Thần Thông.
“Đoàng!”, một âm thanh vang lên.
Uông Thần Thông bị đánh bay ra.
Nhìn Thấy Uông Thần Thông hộc máu xuống đất, sứ giả Thần Long Giáo vô cùng hưng phấn, hắn chưa bao giờ nghĩ tới chuyện mình có thể tự tay giết chết Giáo chủ Nhật Nguyệt Thần Giáo cả.
Đây là công lao vô cùng lớn, nghĩ vậy, toàn thân hắn ta trở nên kích động.
“Ha ha ha… Lão chó già họ Uông kia, Lạc Bân Thần Long Giáo tôi sẽ giết chết ông, chịu chết đi…”, vừa nói Lạc Bân vừa dồn toàn bộ chân khí toàn thân rồi lao đến chỗ Uông Thần Thông.
Uông Thần Thông anh hùng một đời, ông ta không bao giờ nghĩ đến cảnh sinh nhật 70 của ông ta lại chính là ngày giỗ của ông ta.
Giờ phút này ông ta hoàn toàn tuyệt vọng.
Lần này, sau khi biết được Uông Thần Thông hoàn toàn mất đi năng lực chiến đấu, hắn ta chuẩn bị đập mạnh một chưởng lên đầu ông ta.
Nếu như thành công, thì quả này não Uông Thần Thông chỉ có nước bắn tung tóe ra thôi.
“Uỳnh!”
Chính vào lúc Lạc Bân đang sắp đánh mạnh vào đầu Uông Thần Thông, thì bỗng có ai đó đột nhiên lao ra, chỉ một cước đá bay hắn ta.
Lúc này ai nấy đều bối rối.
Chuyện… chuyện này là sao?
Tại sao sứ giả Thần Long giáo lại bị đánh bay ra ngoài!
Mọi người theo bản năng nhìn về phía người kia.
“Trần Dương…”, Mộc Thuyên kinh ngạc vui mừng nhìn anh, cô ta không thể nào nghĩ ra đó lại là Trần Dương.
Nghe Trần Dương nói vậy, Hạ Lam hoàn toàn tuyệt vọng.
Cái tên Trần Dương này, lúc này là lúc nào rồi mà còn giương oai diễu võ ở đây?
Không lẽ hôm nay Hạ Lam phải bỏ mạng nơi đây?
Nghĩ vậy, một giọt nước mắt rơi xuống từ khóe mi cô ta.
Lúc này Hướng Cường như bùng nổ, hắn dùng chiêu Long Trảo Thủ lao đến muốn bóp lấy yết hầu Trần Dương.
Chỉ cần bóp nhẹ một cái là có thể bóp gãy xương cổ của nó, sau đó mình sẽ khiến nó từ từ chết ngạt.
Trước khi nó chết, có thể cho nó xem một màn phim sex miễn phí.
Hướng Cường cảm thấy vô cùng phấn khích khi nghĩ đến cảnh này.
“Mày chịu chết đi!”
Hướng Cường hét lớn một tiếng, hắn lao nhanh như gió đến.
Thấy hắn lao đến, Trần Dương nhanh chóng né, anh sử dụng Phù Du Công, chỉ trong nháy mắt đã biến khỏi tầm mắt của Hướng Cường.
Hướng Cường bắt hụt, sắc mặt hắn sầm xuống, lần này hắn sử dụng đến móng tay, sau đó dùng chiêu Đại Lực Kim Cương Chưởng trong 72 tuyệt kỹ Thiếu Lâm.
Một chưởng này thôi sức công phá cũng vô cùng lớn, có thể đánh vỡ lồng ngực Trần Dương.
Hướng Cường dồn hết sát khí vào chưởng này.
Ánh mắt Trần Dương lóe lên, anh vận chân khí, sử dụng tuyệt học trấn phái Nhật Nguyệt Luân Chuyển của Nhật Nguyệt Thần Giáo.
“Ầm!”
Hai người trực tiếp giao chiến với nhau, luồng chân khí cực lớn va vào nhau.
“Phụp!”
“Phụp!”
Hai người liền bắn ra ngoài trong nháy mắt, cả hai hộc ra ngụm máu lớn.
Trong khoảnh khắc ngã văng ra, Trần Dương cảm nhận được cánh tay mình như sắp gãy.
Tuy nhiên Hướng Cường còn thê thảm hơn, sau khi hộc máu, phần cánh tay phía trước của hắn thì bị đông cứng, còn phần phía sau thì như bị nướng chín.
Một luồng chân khí vô cùng lớn đang đánh ngang dọc trong cơ thể của hắn.
“Phụp!”
Hướng Cường lại hộc máu thêm một lần nữa, hắn cảm giác trong cơ thể lúc này một nửa như đang bị lửa đốt, nửa kia thì băng giá giống như là bắc cực vậy.
Cơ hội tốt đây rồi!
Trần Dương cắn răng đứng dậy, vỗ mạnh một chưởng vào đỉnh đầu Hướng Cường.
Đầu của hắn lập tức lõm vào, ngã ra đất chết tươi, trước lúc chết đến một tiếng thảm thiết cũng không kịp kêu lên.
Haizz!
Giết được Hướng Cường rồi, người Trần Dương cũng mềm nhũn ra, anh ngã khuỵu xuống đất.
Sau khi tuy luyện Tẩy Tủy Kinh anh đã lên được Tiên Thiên hậu kỳ, nhưng chân khí của anh lại mạnh mẽ hơn cả Tiên Thiên viên mãn.
Tên Hướng Cường đó mặc dù đạt đến Tiên Thiên viên mãn, nhưng xét cho cùng hắn chưa bao giờ luyện qua Tẩy Tủy Kinh.
Thêm vào đó Trần Dương còn học được tuyệt học trấn phái Nhật Nguyệt Luân Chuyển của Nhật Nguyệt Thần Giáo, nên anh cũng đã sớm đoán được là sẽ có kết quả này.
Nhưng dù gì thì kinh nghiệm chiến đấu thực tế của anh còn quá ít, vậy nên lúc nãy trong lúc đánh nhau với Hướng Cường, anh cũng đã bị nội thương.
Lúc này, dược tính của Hoan Hỷ Hương mà Hạ Lam hít phải đã phát huy toàn bộ tác dụng, cô ta còn không biết chuyện ban nãy đã xảy ra đánh nhau.
“Nóng quá, nóng quá…”
“Xoẹt” một tiếng, Hạ Lam xé áo mình ra, để lộ chiếc áo lót hấp dẫn.
Há!
Nhìn thấy vẻ đẹp gợi cảm ấy, Trần Dương cũng khó mà kìm nổi, tim đập thình thịch.
“Nào… Trần Dương, mau lại đây…”, Hạ Lam cắn đầu ngón tay, ánh mắt quyến rũ nhìn Trần Dương, cô ta ngoắc ngoắc ngón tay về phía anh, trông hấp dẫn và gợi tình vô cùng.
“Chết rồi, cô giáo Hạ trúng phải Mị Dược rồi…”
“Không lẽ nào, sao lại nóng như vậy…”
Đột nhiên Trần Dương cảm thấy miệng lưỡi khô khốc, toàn thân anh nóng ran lên.
“Trần Dương…”, Hạ Lam từ bên cạnh bò đến, ôm lấy chân Trần Dương.
“Cô giáo Hạ… Cô tỉnh lại đi…”
Anh còn chưa dứt lời, Hạ Lam liền chặn miệng anh lại, sau đó đẩy lưỡi của mình vào sâu trong miệng Trần Dương.
Há!
Trần Dương cảm thấy con quái thú ẩn sâu trong người anh như bị phóng ra ngoài.
Theo bản năng anh ôm chặt lấy Hạ Lam, sau đó anh dần mất đi lý trí…
“Ôi…”
Cùng với tiếng kêu đau nhè nhẹ ấy, Trần Dương dường như đang lạc đến một nơi mới mẻ, cảm giác thèm khát dâng cao.
Không khác nào gặp được ốc đảo giữa sa mạc đầy cát, mỗi tế bào trên cơ thể của anh đều như đang sung sướng nhảy múa.
Có những lúc bừng tỉnh, anh cảm giác mình như được trở lại đêm hoan lạc ở Nhật Nguyệt Thần Giáo, dường như anh còn thấy Mộc Thuyên đang ngoắc tay về phía mình.
Chỉ cần một cái cau mày hay một tiếng cười cũng đủ khiến anh điên cuồng!
…
“Hu hu…”
Ngày hôm sau, Trần Dương bị đánh thức bởi tiếng khóc thút thít.
Khi anh nhìn thấy Hạ Lam toàn thân đầy vết bầm tím, tay đang ôm lấy hai chân co ro khóc, thì anh liền tỉnh lại.
Mẹ kiếp, ngày hôm qua mình… mình đã ngủ với cô giáo Hạ sao ?
Giây phút này trong đầu Trần Dương hiện lên rất nhiều hình ảnh.
Mẹ kiếp, hôm qua sơ sơ chắc cũng bảy phát.
Chẳng trách hôm nay lại đau lưng như vậy.
Dẹp dẹp, đang là lúc nào rồi còn suy nghĩ mấy cái chuyện này!
Trần Dương liền nhặt bộ quần áo dưới đất lên mặc vào.
Anh lúng túng nhìn Hạ Lam: “Cô… cô giáo Hạ, cô… cô mặc quần áo vào trước đi”.
Vừa nói Trần Dương vừa nhặt những mảnh quần áo vụn trên đất lên. Đúng rồi, anh nhớ ra rồi, hôm qua chính Hạ Lam đã tự xé quần xé áo mình.
Nghĩ vậy anh thầm cười khổ, rồi anh nhanh chóng chạy đến phòng ngủ, lấy tấm chăn đến trùm lên người Hạ Lam.
Hạ Lam vẫn khóc tu tu, cô ta cũng chẳng thèm để ý những gì Trần Dương làm.
“Cô Hạ, cô đánh em đi, cô mắng em đi…”, giờ Trần Dương cũng không biết phải làm sao cả, anh đâu có thể ngờ được Hạ Lam vẫn là gái còn trinh, tối hôm qua anh lại làm mạnh như vậy, nhất định là đã khiến cô ấy tổn thương rất nhiều.
“Cút đi, cậu mau cút đi!”, Hạ Lam hét lớn về phía Trần Dương.
“Được được, em cút, em cút!”, Trần Dương vẻ mặt đau khổ liên tục gật đầu, khi đi ra đến cửa bỗng anh sực nhớ ra một chuyện.
Chết rồi, không thể đi được, đây là ký túc của cô Hạ, mới sáng sớm mà mình đã đi từ đây ra, nếu bị thầy cô nào nhìn thấy thì biết làm sao?
Nghĩ vậy, Trần Dương buông tay nắm cửa ra.
Hơn nữa, còn thi thể của Hướng Cường, đây chính là mối lo lớn!
“Cô Hạ… để lát nữa em đi được không?”, Trần Dương cảm thấy mình đúng là một thằng cặn bã, nhưng nếu không xử lý yên mấy chuyện này, để cho học viện Lục Phái biết được Hướng Cường chết ở ký túc của Hạ Lam, thì sẽ phiền phức lớn.
“Đợi lát nữa sau khi cô đi dạy, em sẽ lôi xác Hướng Cường đi chôn, cô thấy sao?”
Thực ra sáng sớm nay khi tỉnh dậy, Hạ Lam đã muốn ra tay giết anh ngay lập tức.
Đặc biệt là nhìn thấy những vết bầm tím rồi toàn thân thì đau đớn, như nói với cô ta một điều rằng những chuyện xảy ra đêm qua đều là thật.
Nhưng không hiểu sao cô ta lại không thể xuống tay nổi.
Giết Trần Dương rồi thì sao?
Chẳng lẽ lấy lại được sự trong sạch cho mình sao?
Lúc này, Hạ Lam đã ngừng khóc, cô ta nhìn Trần Dương với đôi mắt sưng đỏ.
Trần Dương cảm thấy sợ hãi khi nhìn ánh mắt đó, anh liền quay đầu đi: “Cô… cô Hạ, em…”
“Cậu không cần nói gì nữa”, Hạ Lam giọng khàn khàn nói, sau đó cô ta đứng lên, kéo tấm chăn che kín thân mình rồi đi vào phòng ngủ.
Lát sau Hạ Lam thay một bộ quần áo dài, để che đi những vết bầm tím trên cơ thể.
Tuy nhiên vết hôn trên cổ còn rõ quá, nếu không dùng phấn nền, thì e là không có cách nào che được.
Cô ta cầm lấy một bình sứ nhỏ, đi đến bên cạnh xác Hướng Cường, đổ một ít bột từ trong đó ra.
Xèo xèo xèo!
Vừa đổ bột lên, trong nháy mắt xác của Hướng Cường dường như tan biến, một làn khói trắng bốc lên.
Mấy phút sau cái xác đó đã hóa thành một vũng máu.
Há!
Trần Dương thấy vậy chỉ biết kinh ngạc, chẳng… chẳng lẽ đây chính là loại bột Hóa Thi được ghi chép lại trong “Thiên Kim Dược Phương”?
Sau khi giải quyết xong, Hạ Lam mở cửa sổ ra để thông gió, cuối cùng cô ta lấy một xô nước, hắt lên trên sàn. Mọi dấu vết dường như bị xóa sạch.
Loại bột Hóa Thi này quả là lợi hại, đúng là bảo bối cho những kẻ giết người, lúc nào cũng cần có.
“Trần Dương, cậu qua đây!”, Hạ Lam ngồi trên ghế sofa gọi Trần Dương.
“Cô… cô Hạ, có chuyện gì cô cứ nói, em nghe thấy mà!”
Hạ Lam quát một tiếng thật lớn: “Mau qua đây!”
“Vầng!”, Trần Dương bất đắc dĩ đi đến.
“Cậu định làm thế nào?”, Hạ Lam lạnh lùng nói.
“Em không biết…”, Trần Dương lắc đầu nói, thực ra hiện giờ anh đang rất rối bời.
“Tôi cho cậu hai tháng, cậu ly hôn vợ đi, sau đó kết hôn với tôi!”
“Chuyện này không được!”, Trần Dương đứng dậy, anh sao có thể ly hôn với Tô Diệu được?
“Được, nếu cậu không ly hôn thì cũng được thôi, nếu thế thì một là cậu giết tôi, hai là tôi sẽ giết cậu!”, lúc này Hạ Lam nói một cách vô cùng lạnh lùng.
“Cô Hạ… sao cô lại có suy nghĩ cực đoan như vậy?”, Trần Dương chỉ biết cười khổ, anh không bao giờ nghĩ đến chuyện sẽ đi đến mức này.
Nếu sớm biết như vậy, tối qua anh đã… Thôi được, anh vẫn sẽ tới, nếu thật sự để tên Hướng Cường kia làm nhục cô ta, thì chắc cô ta đã tự sát từ lâu rồi.
“Tôi cho cậu hai tháng, hai tháng sau hy vọng cậu có thể kết thúc!”, nói rồi Hạ Lam đứng lên, đẩy cửa đi ra ngoài.
Trần Dương chỉ còn biết ngây ra, không nói lên lời.
…
Đến khoảng 10 giờ sáng, khi tất cả các thầy cô đều đã đi dạy thì anh mới lặng lẽ từ phòng ký túc của Hạ Lam đi ra.
Trần Dương không đến trường, cũng không về nhà mà anh qua công ty.
Anh không biết phải đối mặt với Hạ Lam như thế nào, càng không biết phải đối diện với Tô Diệu ra sao.
Cho nên, anh không biết làm gì khác ngoài việc vùi đầu vào công việc, hai ngày liên tiếp anh không hề bước ra khỏi văn phòng nửa bước.
Hai ngày nay, Tô Diệu, Lý Thiên Bá, Từ Tiểu Nhu gọi đến rất nhiều cuộc, rồi gửi đến hàng trăm tin nhắn nhưng anh đều không trả lời.
Cho đến đêm ngày thứ ba, Trần Dương lặng lẽ đột nhập khu ký túc của giáo viên học viện Lục Phái, anh gõ cửa tòa 8, sau đó để một vật nhỏ ở cửa rồi biến mất trong đêm tối.
“Ai?”, Hạ Lam mở cửa, nhìn ra bên ngoài.
Ngoài cửa không một bóng người, cũng không thấy có gì, đúng lúc cô ta muốn đóng cửa thì nhìn thấy chiếc hộp nhỏ đặt ở cửa.
Hạ Lam cúi người xuống nhặt lấy chiếc hộp, sau đó xoay người đóng cửa phòng lại.
Sau khi mở hộp ra, Hạ Lam hoàn toàn sững sờ, bên trong hộp là một viên đan dược màu tím, bên cạnh còn đặt một tờ giấy.
Trên tờ giấy viết là: “Uống đan dược vào sẽ khôi phục được công lực”.
Nhìn thấy dòng chữ này, Hạ Lam nhận ra được là chữ của ai.
“Hừ, cái tên này, coi như còn có chút lương tâm!”, nghĩ vậy, Hạ Lam cầm lấy viên đan dược nuốt vào.
Ngay sau khi nuốt viên đan dược vào, một luồng sức mạnh như cuốn lấy toàn thân cô ta, những kinh mạch đang bị ứ trệ cũng dần trở nên thông suốt.
Hạ Lam liền khoanh chân ngồi thiền, một giờ sau mở mắt ra, cô ta thử nhẹ nhàng chỉ ngón tay lên tường một cái.
“Bục” một tiếng, trong nháy mắt bức tường xuất hiện một cái lỗ bằng ngón tay cái.
Lúc này, công lực của cô ta đã hoàn toàn được khôi phục, thậm chí còn mạnh hơn trước vài phần.
Chương 237: Kẻ mày
Đan dược Trần Dương luyện cho Hạ Lam tên là "Tẩy Tẫn Duyên Hoa Đơn", là một loại đan giải độc cao cấp.
Nguyên liệu cần có Trần Dương đã hái được trong lần đầu đến Băng Hoả Đảo. Anh không luyện nhiều mà chỉ luyện hai viên, một viên anh giữ lại dùng.
Trần Dương đang chuẩn bị về công ty, kết quả vừa bước ra khỏi ký túc xá giáo viên học viện Lục Phái, thì một bóng người đột nhiên nhảy từ cái cây bên cạnh xuống.
Trần Dương giật nảy người, lúc nhìn rõ người này là ai, anh không khỏi cười khổ: "Tôn Giả gầy, sao lại là anh?"
"Nhận lệnh phu nhân, đưa anh về Thần Giáo", dứt lời, Tôn Giả gầy xách cổ áo Trần Dương, nhảy lên một cái.
"Tôn... Tôn Giả gầy, anh có thể thả tôi xuống không? Tôi tự đi được!", gió không ngừng thốc vào miệng Trần Dương, vô cùng khó chịu.
"Chết rồi, tôi sắp nôn rồi..."
Còn chưa nói xong, cổ anh đau nhói, trước mắt tối sầm, ngất đi.
…
Lúc Trần Dương tỉnh lại, anh đã ở trong khuê phòng của Giáo chủ phu nhân.
Cảnh tượng thật quen thuộc.
"Tỉnh rồi à?"
Mộc Thuyên ngồi trước bàn trang điểm, tay cầm một miếng son giấy mỏng, đang tự tô son.
Trần Dương vội vàng đứng lên: "Phu nhân ạ".
"Anh tỉnh lại đúng lúc lắm, nào, vẽ mày cho tôi đi", Mộc Thuyên xoay người lại, tay cầm bút kẻ mày.
Tay trắng mềm như ngó sen, da trắng như mỡ đông, cổ cao nõn nà, răng đều như hạt bắp, trán cao mày ngài, nụ cười duyên dáng, mắt đẹp long lanh.
Không biết sao, khoảnh khắc nhìn thấy Mộc Thuyên, trong đầu anh đột nhiên nảy ra mấy câu này.
Hôm nay Mộc Thuyên mặc áo bào đỏ tươi, đầu đội mũ phượng, thần thái uy nghi, trông vô cùng cao quý nhã nhặn.
"Còn ngây ra đó làm gì? Mau lại đây!"
"Tôi đến đây", Trần Dương định thần lại, vội vàng bước đến nhận lấy bút kẻ mày. Thật ra đây là lần đầu anh kẻ mày cho phụ nữ.
Tuy hơi căng thẳng, nhưng anh và Tô Diệu đã kết hôn lâu như vậy, anh cũng đã nhìn quen.
Phù!
Hai người mặt đối mặt, hơi thở thơm mát của Mộc Thuyên chui thẳng vào mũi Trần Dương, khiến lòng anh rạo rực.
Trên người phụ nữ này có mùi thơm quá, khiến Trần Dương không nhịn được muốn nhìn cô ta.
Không hiểu sao anh luôn có một ảo tưởng rằng.
Hình như Giáo chủ phu nhân bắt anh về, sau khi thấy anh thì rất vui.
Khoé miệng cô ta còn đọng ý cười như có như không.
Kẻ mày vốn là một chuyện rất thân mật, ở thời cổ đại đều là chồng kẻ mày cho vợ.
Lẽ nào phu nhân thích anh?
Nghĩ đến đây, Trần Dương không nhịn được khen: "Hôm nay phu nhân đẹp quá".
"Thật sao?"
Trần Dương gật đầu: "Đương nhiên, phu nhân là người phụ nữ xinh đẹp nhất trong mắt tôi".
"Miệng lưỡi dẻo quẹo", Mộc Thuyên không nhịn được vặc anh một câu, nhưng trong lòng lại như rót mật.
Thấy vẻ mặt phu nhân tươi rói, trong lòng Trần Dương càng thêm chắc chắn: "Phu nhân, tấm lòng của tôi đối với cô trời đất có thể chứng giám, câu nào của tôi cũng là thật".
Trần Dương vừa kẻ mày vừa nhích lại gần hơn.
Phù!
Hơi thở đàn ông phả lên mặt, Mộc Thuyên cảm thấy trái tim càng đập nhanh hơn.
Một luồng không khí mờ ám lan giữa hai người.
Trần Dương cũng mạnh dạn hơn, ôm cô ta vào lòng, cười híp mắt nói: "Phu nhân, ôm thế này mới dễ kẻ mày".
Lúc này Trần Dương đã chắc chắn trong lòng phu nhân có mình, cô ta sẽ không nổi giận.
Mộc Thuyên không nhịn được kêu khẽ một tiếng, muốn giãy dụa nhưng lại không có chút sức nào.
"Trần Dương, anh mau buông tôi ra...", Mộc Thuyên vừa ngại vừa giận.
Trần Dương không những không lỏng tay mà còn ôm chặt hơn.
"Phu nhân đừng động đậy, nhỡ tay bị run thì kẻ mày không còn đẹp đâu", Trần Dương ôm chặt Mộc Thuyên, khẽ nói bên tai cô ta.
Hơi thở đàn ông phả nhẹ lên gần cổ cô ta, khiến nó lập tức ửng hồng.
Người phụ nữ này thật là nhạy cảm.
Trần Dương kìm nén sự xao động trong lòng, kẻ mày cho Mộc Thuyên.
Mộc Thuyên cả người đã mềm nhũn, dựa hẳn vào người Trần Dương.
Khoảnh khắc kẻ xong chân mày, Trần Dương không nhịn được nữa, hôn lên đôi môi Mộc Thuyên.
Mộc Thuyên theo bản năng nhắm mắt lại, nếu đã không phản kháng được thì... để mặc anh vậy.
Nhưng chờ một lúc mà không thấy Trần Dương có hành động tiếp theo.
Cô ta mở mắt, nhìn thấy Trần Dương vẻ mặt khó hiểu.
"Anh... anh sao vậy?", Mộc Thuyên không nhịn được hỏi.
"Phu nhân, tôi...", lúc này Trần Dương rất mâu thuẫn, hai ngày trước anh mới làm tổn thương Hạ Lam, lẽ nào hôm nay lại làm tổn thương Mộc Thuyên?
Quả nhiên, đàn ông đều có một thói xấu, đó chính là háo sắc.
"Vì tôi không đẹp sao?"
"Không phải, phu nhân xinh đẹp như tiên, đến thần tiên nhìn thấy cũng phải động lòng phàm".
"Vậy anh... tại sao... tại sao không...", hai chữ phía sau cô ta quả thực không thốt ra được, bèn nhắm mắt lại.
Tại sao anh ta không hôn?
Lẽ nào anh ta chê mình đã từng kết hôn? Hay là anh ta chê mình đã lớn tuổi?
Nghĩ đến đây, Mộc Thuyên cười buồn: "Có phải anh chê thân phận của tôi..."
Nghe Mộc Thuyên nói, Trần Dương lập tức ngây người.
Đúng lúc anh định giải thích, ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng cười sang sảng.
"Ha ha, phu nhân, ta đến rồi đây..."
Chết rồi!
Là Giáo chủ!
Mộc Thuyên vội vàng rời khỏi người Trần Dương, hốt hoảng sửa sang quần áo, nhìn Trần Dương lo lắng: "Mau, Giáo chủ đến rồi..."
Mẹ kiếp, Giáo chủ á?
Đêm hôm khuya khoắt, nếu nhìn thấy mình và Giáo chủ phu nhân đang ở bên nhau, ông ta chẳng phải một chưởng đánh chết mình sao?
Làm sao bây giờ?
Trần Dương nhìn quanh phòng một cái, chỉ xuống gầm giường nói: "Tôi... tôi trốn dưới gầm giường nhé!"
"Không được, sẽ bị phát hiện mất!"
Mộc Thuyên vội vàng kéo tay Trần Dương, với cảnh giới của Giáo chủ, chỉ cần hơi có tiếng động thì chắc chắn sẽ bị ông ta phát hiện.
Nghĩ đến đây, Mộc Thuyên cắn môi, chỉ dưới người mình: "Mau, mau chui vào váy tôi".
"Mẹ kiếp, chui váy phụ nữ, việc này..."
Tiếng bước chân bên ngoài ngày càng gần, Trần Dương hít sâu một hơi vén tà váy Mộc Thuyên lên, chui vào.
Đại trượng phu biết co biết duỗi, tính mạng quan trọng hơn cả.
Trần Dương vừa chui vào trong thì cửa phòng cạch một tiếng mở ra.
Giáo chủ của Nhật Nguyệt Thần Giáo bước vào.
Giáo chủ năm nay tuy đã đến tuổi xưa nay hiếm, nhưng vóc dáng cao to, giọng nói vẫn sang sảng.
Thấy Giáo chủ bước vào, Mộc Thuyên trong lòng vô cùng hoảng loạn, nhưng cô ta vẫn cố giữ vẻ bình tĩnh, nở nụ cười ngọt ngào: "Giáo chủ, em đang tập trang điểm cho tiệc mừng ngày mai, xin Giáo chủ thứ tội vì không kịp đón tiếp".
Giáo chủ bật cười, bước đến ngồi bên cạnh Mộc Thuyên: "Em có lòng như vậy, anh vui còn không kịp, sao có thể trách em chứ?"
"Cảm ơn Giáo chủ", dứt lời, Mộc Thuyên nhìn Giáo chủ với vẻ khó hiểu: "Giáo chủ, đã muộn thế này rồi, sao anh còn có thời gian đến chỗ em thế?"
Bình thường vào giờ này, ông ta không phải đang bế quan thì cũng đang nghiên cứu bí tịch.
Hôm nay sao lại rảnh rỗi đến đây?
Uông Thần Thông vung tay áo lên, bước đến bên cạnh Mộc Thuyên, mỉm cười: "Ngày mai chính là sinh nhật của anh nên anh vui".
Từ khi được gả đến Băng Hoả Đảo, Uông Thần Thông đối xử với cô ta rất tốt.
Trừ chuyện nam nữ, chỉ cần Mộc Thuyên muốn gì, Uông Thần Thông đều đồng ý với cô ta.
Có thể nói trong Nhật Nguyệt Thần Giáo, cô ta dưới một người, trên vạn người.
Nhưng Mộc Thuyên vẫn không mặn mà gì với ông ta, khiến Uông Thần Thông cũng rất buồn phiền.
Bây giờ thấy Mộc Thuyên dốc sức trang điểm kĩ càng cho sinh nhật mình, trong lòng Uông Thần Thông đương nhiên vô cùng vui vẻ.
Nghĩ đến đây, Uông Thần Thông cười híp mắt nói: "Phu nhân, lần này anh đến có một món đồ rất thú vị cho em".
Dứt lời ông ta lấy một chiếc mặt nạ da người từ sau lưng ra như làm trò ảo thuật.
Mộc Thuyên ngây ra, nhận lấy chiếc mặt nạ.
Chiếc mặt nạ này sờ vào lành lạnh, mỏng dính, dán lên mặt chắc chắn rất dễ chịu.
"Phu nhân, anh đọc các bí tịch, vô tình đọc được thuật dịch dung. Thuật dịch dung không đơn giản chút nào, không chỉ làm được mặt nạ da người, mà còn có thể thông qua các cách đặc biệt để thay đổi khuôn mặt", dứt lời Uông Thần Thông dán chiếc mặt nạ lên mặt ông ta, sau đó miết vài cái.
Mười mấy giây sau, một Giáo chủ mang cái đầu của Tôn Giả gầy đã xuất hiện.
"Tôn Giả gầy" cười híp mắt nhìn Mộc Thuyên: "Phu nhân, em thấy sao?"
Ông ta vừa nói xong, Mộc Thuyên cứng người lại, bởi vì cô ta cảm giác Trần Dương ở phía dưới đang ngọ nguậy, hơi thở nóng rực phả lên đùi cô ta, vừa tê vừa ngứa.
Cái tên chết tiệt này cũng thật là to gan, nhỡ bị Giáo chủ phát hiện thì chết.
Thật ra, vừa rồi lúc Giáo chủ biểu diễn thuật dịch dung, cô ta chẳng nghe lọt câu nào. Cô ta dồn hết sự chú ý vào Trần Dương, nhưng để giấu anh không bị phát hiện, cô ta chỉ đành ra vẻ rất hứng thú.
Lúc này, Trần Dương đang bò trên mặt đất, anh cảm thấy tay chân tê dại, cổ cũng đau nhức.
Nhất là hai cái đùi trắng nõn kia kẹp đầu anh ở giữa, suýt nữa khiến anh ngạt thở.
Không được, cứ thế này thì không cần Giáo chủ ra tay, anh cũng chết ngạt mất.
Nghĩ đến đây, đầu anh không nhịn được nhô về phía trước, cú nhô này khiến Mộc Thuyên kêu lên một tiếng kinh hãi.
Nghe thấy tiếng kêu, Uông Thần Thông vội hỏi: "Phu nhân, em sao vậy?"
"Không... không sao đâu Giáo chủ", Mộc Thuyên cố nặn ra nụ cười: "Tại thuật dịch dung này thần kỳ quá, em không kìm được mới kêu lên".
Dứt lời, cô ta nhìn Uông Thần Thông: "Giáo chủ, rốt cuộc anh làm thế nào vậy?"
Uông Thần Thông không chút nghi ngờ, cười nói: "Được, nếu phu nhân có hứng thú thì anh dạy em. Đầu tiên là chiếc mặt nạ da người này, phải dùng bột mỳ thượng hạng, sau đó thêm Thần Tiên Thủy..."
Uông Thần Thông đầu tiên nói cặn kẽ cách làm mặt nạ da người, rồi lại nói: "Sau đó chúng ta ấn vào ba mươi sáu huyệt vị như đầu duy, dương bạch, ấn đường, âm bạch, ngư yêu, thái dương, thừa khấp, dùng chân khí kích thích huyệt vị là có thể biến đổi khuôn mặt theo ý mình".
Trần Dương trốn dưới tà váy Mộc Thuyên cau mày, thần kỳ đến thế sao?
Nếu như có thể đích thân trải nghiệm thì tốt.
Nhưng anh không dám gây tiếng động gì.
Đùa à, nếu bị phát hiện thì anh chết chắc.
Lúc này, Mộc Thuyên đã không còn kiên nhẫn nữa, cô ta chỉ muốn Uông Thần Thông rời đi càng nhanh càng tốt.
Nghĩ một lát, cô ta cười hỏi: "Giáo chủ, không còn sớm nữa, hay là anh ở lại đây nghỉ nhé?"
Cô ta biết Uông Thần Thông không ham nữ sắc, cũng không có năng lực đó, nên mọi lần chỉ cần cô ta nói như vậy, Uông Thần Thông sẽ rời đi.
Nhưng Trần Dương không biết điều này.
Nghe Mộc Thuyên nói, anh sốt ruột như ngồi trên đống lửa, sao cô ta còn bảo Giáo chủ ở lại làm gì?
Thế chẳng phải tự mua dây buộc mình sao?
Không được, phải nhắc nhở cô ta.
Nghĩ đến đây, Trần Dương bèn nhô đầu về phía trước, cú nhô này của anh bị một đôi tay giữ chặt.
Mặt anh dán sát vào đùi non, mùi thơm quyến rũ bay vào trong mũi.
Mẹ kiếp, người phụ nữ này điên rồi!
Bây giờ bộ phận kín đáo nhất đang bị Trần Dương dán vào, Mộc Thuyên vô cớ đỏ bừng mặt, hơi thở cũng trở nên dồn dập.
Uông Thần Thông không nhận ra sự thay đổi của cô ta, cười khan một tiếng: "Anh còn phải nghiên cứu bí tịch, không nghỉ ở chỗ em được".
Nói rồi ông ta đứng dậy, bước ra ngoài cửa.
Giờ phút này, cả Mộc Thuyên và Trần Dương đều thở phào nhẹ nhõm theo bản năng.
Đúng lúc Trần Dương tưởng mình có thể ra ngoài, Uông Thần Thông vốn đã đi đến cửa đột nhiên vòng quay lại: "Đúng rồi, phu nhân, còn một chuyện này anh muốn hỏi em".
Mẹ kiếp!
Sao Giáo chủ lại quay lại? Chắc không phải ông ta phát hiện ra mình đấy chứ?
Nghĩ đến đây, trái tim Trần Dương như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Chương 238: Ban thần dược
Mộc Thuyên giữ chặt đầu Trần Dương, cố ra vẻ bình tĩnh: "Giáo chủ nói đi!"
Uông Thần Thông nói: "Phu nhân, em nói xem Thần Long Giáo có ý gì vậy? Còn cử người đến tặng quà cho anh".
Thần Long Giáo tặng quà?
Nghe vậy Mộc Thuyên thở phào nhẹ nhõm, hoá ra Uông Thần Thông đúng là có chuyện muốn hỏi cô ta.
Đây là chuyện bình thường, Nhật Nguyệt Thần Giáo có chuyện lớn nhỏ gì, Uông Thần Thông cũng thường đến bàn bạc với cô ta.
Vì vậy cô ta cũng có cái danh nữ Gia Cát trong Nhật Nguyệt Thần Giáo.
"Thần Long Giáo và Nhật Nguyệt Thần Giáo chúng ta trước giờ quan hệ rất tệ, sao đột nhiên lại tặng quà cho chúng ta?", Mộc Thuyên nhíu mày: "E là có âm mưu".
Giáo chủ gật đầu đáp: "Phu nhân nói phải, anh cũng nghi ngờ chúng có âm mưu, nhưng cũng còn một khả năng nữa".
Khả năng gì?
Uông Thần Thông cười nói: "Thần Long Giáo gần đây bị Lục Đại Phái vây giết, anh đoán bọn chúng không trụ được nữa, lần này nhân cơ hội sinh nhật anh đến tặng quà, mục đích là muốn chúng ta giúp đỡ".
Mộc Thuyên gật đầu: "Đúng là có khả năng này, Lục Đại Phái tuy riêng lẻ thì chúng ta không sợ, nhưng đoàn kết lại vẫn có sức uy hiếp. Giáo chủ thánh minh, nhưng chúng ta cũng không thể lơ là".
"Phu nhân nói có lý", Uông Thần Thông bật cười: "Phu nhân đoán xem lần này Thần Long Giáo tặng quà gì nào?"
Mộc Thuyên lắc đầu: "Em chịu không đoán được, Giáo chủ đừng vòng vo nữa, mau nói đi".
Uông Thần Thông mỉm cười: "Thái Âm Kinh".
Cái gì?
Thái Âm Kinh?
Đây là cái gì vậy?
Nhưng lúc này Mộc Thuyên lại rùng mình, kinh ngạc thốt lên: "Sao cơ? Thần Long Giáo tặng hẳn Thái Âm Kinh?"
Trên đời tổng cộng có tám quyển kỳ thư, bốn quyển Thái Cực Kinh, bốn quyển Thái Âm Kinh.
Nghe nói trong tám quyển kinh thư này ẩn giấu bí mật cực kỳ lớn.
Nhưng mấy trăm năm nay, chưa ai từng sở hữu đầy đủ. Có lời đồn rằng, chỉ có người nào thấu hiểu bí mật trong đó thì mới có thể trường sinh.
Mỗi khi lên được một cảnh giới, tuổi thọ của người tu hành sẽ được kéo dài nhất định. Người tu hành cảnh giới Tiên Thiên như Trần Dương, cả đời không bệnh tật tai nạn, ít nhất có thể sống được một trăm tuổi.
Đối với người trong giang hồ, sống càng lâu thì càng sợ chết.
Nhất là với những người đứng ở vị trí cao, tu luyện có thành tựu, trường sinh là một từ vô cùng mê hoặc.
Đến vị Hoàng đế thiên cổ như Tần Thủy Hoàng cũng bắt Từ Phúc dẫn ba nghìn tiên đồng ra biển tìm thuốc trường sinh bất lão.
"Giáo chủ, Thần Long Giáo này chắc chắn không có ý tốt", Mộc Thuyên giả vờ tức giận nói.
"Bất kể Thần Long Giáo muốn làm gì, đến đâu hay đến đó. Nếu chúng đã đưa kinh thư đến mà anh không nhận, thì chẳng phải sẽ bị chúng cười vào mặt sao?"
Mộc Thuyên gật đầu, không lên tiếng.
"Phu nhân, không giấu gì em, mấy năm nay anh đã tìm được hai quyển Thái Cực Kinh và một quyển Thái Âm Kinh. Thêm Thái Âm Kinh Thần Long Giáo tặng, chúng ta đã sở hữu một nửa rồi. Với tốc độ này, chẳng bao lâu nữa, anh sẽ có thể hoàn thành một việc lớn dang dở mấy trăm năm. Hiểu được bí mật của kinh thư là chúng ta có thể trường sinh rồi”.
"Vậy em xin chúc mừng Giáo chủ".
Nghe đến đây Trần Dương mới hiểu, hoá ra ngoài Thái Cực Kinh còn có Thái Âm Kinh.
Trong tay Giáo chủ đã có hai quyển Thái Cực Kinh và một quyển Thái Âm Kinh, thêm Thái Âm Kinh Thần Long Giáo tặng, tổng cộng là bốn quyển.
Còn một quyển Thái Cực Kinh trong tay Trương Viễn Kiều.
Nếu lấy được quyển đó nữa thì tổng là năm quyển.
Lợi hại, mấy trăm năm chưa ai sở hữu đủ tám quyển kinh thư, vậy mà Giáo chủ lại sắp làm được điều này.
Uông Thần Thông nghĩ một lát, lấy ra hai quyển Thái Cực Kinh bìa vàng và hai quyển Thái Âm Kinh bìa xanh, đặt vào tay Mộc Thuyên: "Phu nhân, bốn quyển kinh thư này phiền em giữ gìn vậy".
"Giáo chủ làm thế sao được? Kinh thư quý giá như vậy, anh để ở chỗ em thì chẳng phải là..."
Không chờ cô ta nói hết, Uông Thần Thông đã xua tay nói: "Phu nhân, mấy quyển kinh thư này anh đã đọc chán chê rồi vẫn chưa tìm được bí mật ẩn giấu trong đó. Phu nhân là người thông minh, với tài trí của em không chừng có thể nhìn ra bí mật của kinh thư này".
Ông ta hơi dừng lại rồi nói tiếp: "Hơn nữa, mang theo kinh thư này cũng không tiện, để ở phòng bế quan anh lại không yên tâm, để ở chỗ phu nhân là anh yên tâm nhất".
"Vậy... được rồi!", Mộc Thuyên bất đắc dĩ gật đầu.
"Thôi anh đi đây, em nghỉ sớm nhé", Thấy Mộc Thuyên đã nhận kinh thư, Uông Thần Thông thở phào nhẹ nhõm.
Dứt lời, ông ta rời đi.
Chờ tiếng bước chân xa hẳn, Trần Dương vội vàng chui khỏi váy Mộc Thuyên.
Sau đó hít lấy hít để không khí trong lành.
Mẹ kiếp, suýt nữa thì anh chết ngạt!
Trốn trong váy thơm thì có thơm nhưng cũng thật là kinh khủng.
Trần Dương vừa chui ra đã nhìn thấy Mộc Thuyên sắc mặt đỏ bừng.
"Hơ hơ, phu nhân... Cảm ơn phu nhân...", Trần Dương ngại ngùng nói.
Nghĩ đến chuyện vừa rồi Trần Dương trốn dưới làn váy của mình, cô ta cảm thấy mình không còn mặt mũi nào nhìn anh nữa.
"Anh... mau đi đi, nhỡ Giáo chủ quay lại thì không hay".
Nghe Mộc Thuyên nói, Trần Dương cũng cảm thấy sợ hãi, vội vàng gật đầu: "Vậy phu nhân nghỉ sớm đi, tôi... đi đây".
Dứt lời, Trần Dương rời khỏi phòng của Mộc Thuyên.
Nhìn bóng lưng Trần Dương, Mộc Thuyên không khỏi thở dài, nở nụ cười buồn bã. Anh ta... quả nhiên vẫn chê mình nhiều tuổi, chê thân phận của mình...
Nghĩ đến đây, bả vai Mộc Thuyên run lên, khóc rấm rứt.
…
Hôm sau, Băng Hoả Đảo giăng đèn kết hoa, vô cùng nhộn nhịp.
Các đệ tử bình thường ở bên ngoài hôm nay cũng đều trở về chúc thọ Giáo chủ. Còn có rất nhiều gia tộc và thế lực nhỏ dựa dẫm Nhật Nguyệt Thần Giáo cũng cử không ít người đến chúc thọ.
Ngày quan trọng thế này đương nhiên không thể vắng mặt Nhật Nguyệt Nhị Sứ và Tứ Đại Tinh Quân của Nhật Nguyệt Thần Giáo.
Lúc này, khách khứa đến chúc thọ đều đã vào chỗ.
Giáo chủ Uông Thần Thông ngồi trên đại điện, ngồi cạnh ông ta là phu nhân Mộc Thuyên.
Thoạt nhìn vô cùng uy phong, ngạo nghễ.
Mộc Thuyên hôm nay mặc chiếc áo bào đỏ tươi của tối qua, lông mày do Trần Dương kẻ.
Trần Dương là Thánh Tử của Nhật Nguyệt Thần Giáo, đương nhiên ngồi dưới Giáo chủ và Giáo chủ phu nhân.
Sau đó là Nhật Nguyệt Nhị Sứ và Tứ Đại Tinh Quân.
Đây là lần đầu Trần Dương nhìn thấy Nhật Nguyệt Nhị Sứ, lần trước khi anh được phong Thánh Tử thì hai người này vắng mặt.
Hai người này đều đeo mặt nạ, một người mặc quần áo có vành nhật hoa, một người mặc quần áo hình mặt trăng. Một người rất cao, gầy như que củi.
Một người rất thấp, béo như quả bóng tròn.
Mẹ kiếp, tên béo này chẳng phải là Tôn Giả gầy sao?
Trần Dương nhìn một cái đã nhận ra Tôn Giả gầy đang đeo mặt nạ, trước đó anh còn đang nghĩ tên Tôn Giả gầy này có địa vị gì ở Nhật Nguyệt Thần Giáo, không ngờ hắn lại là một trong Nhật Nguyệt Nhị Sứ.
Thảo nào hắn nói có thể bảo vệ được anh, hoá ra cũng không phải chém gió.
Nghĩ đến đây, Trần Dương bèn để tâm, lát nữa nhất định phải chú ý hơn.
Ngoài ra còn có Tứ Đại Tinh Quân, người duy nhất anh quen trong số này là Huyền Vũ Tinh Quân Triệu Uy Vũ. Lần trước phu nhân phong anh làm Thánh Tử, cũng chính tên này phản đối gay gắt.
Còn lại Thương Long Tinh Quân, Bạch Hổ Tinh Quân và Chu Tước Tinh Quân thì anh không quen.
Thương Long Tinh Quân tướng mạo đẹp trai, khí chất trầm tĩnh, ngồi yên bất động, như một pho tượng tạc.
Bạch Hổ Tinh Quân là một người đàn ông trung niên hơn ba mươi tuổi, nhất là mái tóc xoăn tít của hắn ta lại càng bắt mắt.
Người khiến Trần Dương chú ý nhất là Chu Tước Tinh Quân, cô ta tóc vàng mắt xanh, là một người nước ngoài.
Quần áo cô ta mặc là của Ba Tư.
Thú vị đấy, Nhật Nguyệt Thần Giáo này còn để một người nước ngoài làm Tinh Quân.
Lúc Trần Dương đánh giá bọn họ thì bọn họ cũng đang đánh giá anh.
Đúng lúc này, Huyền Vũ Tinh Quân Triệu Uy Vũ đứng lên, quỳ một gối nói với Giáo chủ: "Bẩm Giáo chủ, Trần Dương tuổi còn trẻ, thực lực còn non, không xứng làm Thánh Tử, xin Giáo chủ minh xét!"
Anh ta vừa nói xong, Bạch Hổ Tinh Quân cũng ở bên cạnh bước ra, chắp tay nói: "Giáo chủ, Huyền Vũ Tinh Quân nói đúng, để một thằng nhãi miệng còn hôi sữa làm Thánh Tử đúng là thiếu suy nghĩ".
Đây cũng là lần đầu Uông Thần Thông nhìn thấy Trần Dương, thật ta, lúc ông ta tính kế đẩy Trần Dương ra, cũng không hề suy xét đến cảnh giới của anh.
Tiên Thiên hậu kỳ đối với người bình thường đúng là không tệ, nhưng đối với Uông Thần Thông thì đúng là tầm thường, đến Tứ Đại Tinh Quân cũng đạt đến cảnh giới Phản Phác hậu kỳ.
Nghĩ đến đây, Uông Thần Thông dùng chân khí truyền âm: "Phu nhân, Trần Dương này có tu vi thấp quá, tu vi như vậy đừng nói là làm bia ngắm, cho dù tự bảo vệ mình cũng khó".
Lần đầu tiên Trần Dương đến Băng Hoả Đảo thì ông ta đang bế quan, nếu ông ta biết Trần Dương có tu vi thấp như vậy thì chắc chắn sẽ không để anh làm Thánh Tử.
Thật ra, bây giờ Mộc Thuyên đã thấy hối hận. Nếu biết mình sẽ mất đời con gái trong tay Trần Dương, cô ta chắc chắn sẽ không để anh vào Nhật Nguyệt Thần Giáo.
Nhưng bây giờ chuyện đã đến nước này, điều duy nhất cô ta muốn làm chính là bảo vệ vị trí của Trần Dương.
Mộc Thuyên nhìn Huyền Vũ Tinh Quân và Bạch Hổ Tinh Quân, vẻ mặt tức giận: "Hai người thật là hỗn xược, ngày vui mà dám làm mất hứng như vậy? Có phải các anh không coi Giáo chủ ra gì không?"
Rồi cô ta nói với Uông Thần Thông: "Giáo chủ, tuy Trần Dương thực lực không cao, nhưng anh ta còn trẻ, cũng tức là có tương lai rộng mở. Hơn nữa Trần Dương một lòng trung thành với Thần Giáo, là lựa chọn chính xác nhất cho vị trí Thánh Tử".
Những lời này cô ta nói cho cả Huyền Vũ Tinh Quân, Bạch Hổ Tinh Quân và Uông Thần Thông nghe.
Uông Thần Thông tuy võ công cái thế, nhưng năm nay ông ta đã bảy mươi tuổi, có không ít người đã nhòm ngó vị trí Giáo chủ.
Để củng cố địa vị của mình, Uông Thần Thông mới nghĩ ra cách đề bạt một Thánh Tử để thu hút sự chú ý của mọi người.
Giáo chủ trầm ngâm một lát rồi lên tiếng: "Phu nhân nói đúng, hiện giờ Nhật Nguyệt Thần Giáo chúng ta không thiếu cao thủ, Trần Dương một lòng trung thành, có các cậu giúp đỡ, cậu ta chắc chắn sẽ nhanh chóng nâng cao tu vi".
Tu vi thấp tuy không tốt, nhưng lại dễ khống chế.
Uông Thần Thông nói xong, ánh mắt Tứ Đại Tinh Quân nhìn Trần Dương đều thay đổi. Vốn tưởng Giáo chủ sẽ lật đổ vị trí Thánh Tử của Trần Dương, không ngờ lại bảo bọn họ giúp đỡ anh.
Lẽ nào Giáo chủ đang bồi dưỡng Trần Dương trở thành Giáo chủ đời tiếp theo?
Nghĩ đến đây, sắc mặt bọn họ lập tức trở nên khó coi.
Nhưng Giáo chủ nói là làm.
Ông ta đã nói như vậy rồi, ai dám trái lời?
Huyền Vũ Tinh Quân và Bạch Hổ Tinh Quân hậm hực trở về chỗ ngồi của mình.
Đúng lúc này, Uông Thần Thông đột nhiên lên tiếng: "Lần trước phu nhân sắc phong Trần Dương làm Thánh Tử thì tôi đang bế quan. Lần này nhân dịp sinh nhật tôi, tiện thể tặng cậu một món quà gặp mặt".
Dứt lời ông ta vỗ tay: "Mang thần dược lên đây!"
Ông ta vừa nói xong, một nữ đệ tử bưng khay bước lên.
Chứng kiến cảnh này, tất cả mọi người đều ngây ra.
Chương 239: Âm mưu của Thần Long Giáo
Trần Dương cũng ngây ra.
Thần dược?
Thần dược gì?
Uông Thần Thông cầm đan dược trong khay đưa cho Trần Dương: "Thánh Tử, đây là đan dược tôi đã bỏ rất nhiều công sức mới luyện được, trong đó có thêm rất nhiều dược liệu quý giá như Thiên Sơn Tuyết Liên, nhân sâm trăm năm, tuyết mật, cực kỳ bổ".
"Đây là thuốc bổ sao?"
Trần Dương ngây người, mẹ kiếp, rõ ràng đây là Âm Dương Sinh Tử Đan.
Khốn kiếp, đây là thuốc độc mà.
Giáo chủ này quả nhiên không có lòng tốt mà.
Nhưng lúc này Trần Dương chỉ có thể ra vẻ ngây ngô không biết gì, vô cùng cảm kích lên tiếng: "Cảm ơn Giáo chủ, nhưng thần dược này tôi phải chọn ngày lành tháng tốt, xông hương tắm gội sạch sẽ rồi mới dùng, nếu không sẽ là bất kính với Giáo chủ".
Sao cơ?
Nghe Trần Dương nói, Uông Thần Thông sửng sốt.
Mộc Thuyên ở bên cạnh muốn cười mà không dám, cái tên lươn lẹo này rõ ràng đã biết đây là Âm Dương Sinh Tử Đan, mà còn ra vẻ cảm kích lắm.
Lần trước cô ta trúng độc phát tác, chính nhờ Trần Dương chế được thuốc giải, nếu không đã đi đời nhà ma rồi.
Thực ra Trần Dương dám nói vậy vì anh chắc chắn Mộc Thuyên sẽ không vạch trần mình, và anh đã cược thắng.
Nghĩ đến đây, anh nhìn Mộc Thuyên đầy cảm kích.
Những người khác thì trố mắt ra, mẹ kiếp, lại còn thế nữa?
Bọn họ đã vào Nhật Nguyệt Thần Giáo từ lâu, sao có thể không nhận ra thần dược trong tay Giáo chủ là "Âm Dương Sinh Tử Đan" chứ?
"Ha ha ha, cậu có tấm lòng này là tôi mãn nguyện lắm rồi", Uông Thần Thông cười lớn: "Bây giờ cậu uống nó đi, tôi sẽ không trách tội cậu”.
Dứt lời, ông ta đưa đan dược đến trước mặt Trần Dương.
Mẹ kiếp!
Lão già này thật là nham hiểm!
Nhưng anh không dám từ chối, chỉ đành mỉm cười nhận lấy đan dược, vô cùng đội ơn nói: "Cảm ơn Giáo chủ, chúc Giáo chủ phúc như Đông Hải, thọ tựa Nam Sơn".
"Hừ, đồ nịnh hót, xem sau này biết mình uống phải thuốc độc, cậu có còn cảm kích như vậy không", Triệu Uy Vũ và Bạch Hổ Tinh Quân Mạnh Hổ nhìn nhau một cái, cùng cười lạnh.
"Ha ha ha, phu nhân, Thánh Tử em chọn thật là thú vị!", Uông Thần Thông cười lớn nói.
Mộc Thuyên thở dài lên tiếng: "Trần Dương, Giáo chủ ban cho anh thần dược, anh mau uống đi".
Nghe Mộc Thuyên nói, Trần Dương cười khổ trong lòng, không còn cách nào khác, chỉ đành nuốt Âm Dương Sinh Tử Đan.
Thấy Trần Dương đã nuốt đan dược, mọi người xung quanh đều tỏ vẻ vui mừng khi người khác gặp hoạ.
Nhưng sợ Giáo chủ nhìn thấy nên ai nấy đều cố nhịn cười.
Cười cái quái gì? Ông đây ra ngoài sẽ lập tức chế thuốc giải. Muốn hại ông đây á? Còn lâu!
Trần Dương hậm hực thầm nghĩ.
Mộc Thuyên thở phào nhẹ nhõm, nói với Trần Dương: "Thánh Tử, Giáo chủ đã ban cho anh thần dược, anh có quà gì tặng lại Giáo chủ không?"
Cô ta vừa dứt lời, tất cả mọi người đều đổ dồn mắt vào Trần Dương, bọn họ muốn xem tên nhãi này có thể tặng được quà gì.
Trần Dương tuy trong lòng khó chịu nhưng ngoài mặt không thể hiện gì, anh đứng lên, chắp tay nói với Uông Thần Thông đầy cung kính: "Giáo chủ, hôm nay là sinh nhật ngài, tôi đã chuẩn bị một món quà, mong là Giáo chủ thích".
Dứt lời, anh lấy một viên đan dược ra.
Bây giờ nguy hiểm bủa vây, có không ít kẻ đang ở trong tối như hổ rình mồi.
Tuy lão già này hại anh, nhưng muốn sống sót rời khỏi Băng Hoả Đảo thì phải lấy lòng ông ta.
Uông Thần Thông cũng vô cùng vui vẻ, nhìn viên đan dược trong tay Trần Dương: "Khá lắm, Thánh Tử có tấm lòng này, tôi cũng thấy rất vui, không biết Thánh Tử dâng đan dược gì vậy?"
Thực ra ông ta cũng biết chế thuốc, nhưng chỉ biết chế hai loại, một loại là Âm Dương Sinh Tử Đan, một loại là thuốc giải của Âm Dương Sinh Tử Đan.
Từ sau khi Đan Tông và Thiên Ma Tông cùng chết với nhau, việc kế thừa thuật luyện đan đã bị cắt đứt.
Vậy nên ông ta cũng không biết Trần Dương tặng loại đan dược gì.
Trần Dương mỉm cười, hỏi ngược lại: "Không biết Giáo chủ đã từng nghe nói đến Phá Chướng Đan chưa?"
Cái gì?
Phá Chướng Đan?
Chính là loại thần đan có thể giúp người tu hành phá vỡ nút thắt?
"Thánh Tử, Phá Chướng Đan cậu nói có phải là thần đan giúp người tu hành phá vỡ nút thắt trong truyền thuyết không?", Uông Thần Thông hỏi với vẻ không dám tin.
"Đúng vậy", Trần Dương mỉm cười gật đầu: "Viên Phá Chướng Đan này có thể giúp người tu hành phá vỡ sự ràng buộc của cảnh giới".
Chà!
Nghe thấy câu này, tất cả mọi người có mặt đều không khỏi kinh ngạc.
Đây... đây là thần đan đó, sao tên nhãi này lại có được thần đan như vậy?
Cậu ta lấy ở đâu ra?
Giáo chủ vô cùng kích động, vội vàng bước đến bên cạnh Trần Dương nhận lấy đan dược, sau đó vỗ vai anh khen ngợi: "Khá lắm, Thánh Tử đúng là có lòng, nhưng tôi muốn hỏi cậu một câu, cậu lấy đan dược này ở đâu vậy?"
Ông ta vừa nói xong, đại điện vốn ồn ào chợt im bặt, tất cả đều vểnh tai lên, sợ để sót điều gì.
"Bẩm Giáo chủ, viên đan dược này là tôi ngẫu nhiên có được từ tay một cao thủ, nghe nói do tổ tiên truyền lại", không thể để lộ chuyện mình biết luyện đan thì chỉ đành nói dối vậy.
"Hoá ra là vậy", Uông Thần Thông lại hỏi: "Bây giờ còn tìm được hắn không?"
Trần Dương lắc đầu, cười khổ nói: "Giáo chủ, cao nhân kia du ngoạn bốn phương, không ở cố định, tôi quả thực không thể tìm được hắn".
Uông Thần Thông tiếc nuối lắc đầu, đây là thần đan đó, không chừng tổ tiên của người kia là người của Đan Tông hoặc Thiên Ma Tông, nếu tìm được hắn thì tốt.
"Cậu làm tốt lắm, tôi rất vui, phu nhân đúng là không nhìn nhầm người", dứt lời ông ta quay lại chỗ ngồi của mình.
Mẹ kiếp, khen hai câu rồi thôi?
Lão già này thật là keo kiệt!
Đây là năm tỷ đấy!
Trần Dương ruột đau như cắt!
Trần Dương tặng đan dược xong, Nhật Nguyệt Nhị Sứ, Tứ Đại Tinh Quân cũng lần lượt dâng quà mừng.
Nào là nhân sâm ngàn năm, linh chi ngàn năm, thái tuế ngàn năm, nhiều không kể xiết.
Đều là mấy loại dược liệu cực phẩm, Trần Dương nhìn mà thèm thuồng.
Thật là hấp dẫn, nếu có được số dược liệu này thì có thể luyện được bao nhiêu đan dược chứ?
Đệ tử ở bên cạnh cao giọng đọc danh sách quà, Giáo chủ nghe mà mặt mày rạng rỡ: "Tốt tốt tốt, mọi người đều có lòng! Người đâu, dâng rượu!"
Giáo chủ hạ lệnh một tiếng, từng nữ đệ tử xinh đẹp tuyệt trần bưng vò rượu rót cho mọi người.
Nhân dịp sinh nhật Giáo chủ, không ít đệ tử mạnh dạn mời rượu ông ta.
Uông Thần Thông rất vui vẻ, ai mời cũng uống, hết ly này đến ly khác.
Hôm nay là sinh nhật ông ta, Mộc Thuyên cũng rất nể mặt, uống khá nhiều, khuôn mặt xinh đẹp cũng dần ửng đỏ.
Sau ba tuần rượu, sứ giả của Thần Long Giáo nâng ly rượu bước lên nói: "Giáo chủ, hôm qua Thần Long Giáo tôi tặng Giáo chủ Thái Cực Kinh mừng thọ, không biết Giáo chủ có thích không?"
"Ha ha, tốt lắm, món quà này tôi rất thích", Uông Thần Thông cười gật đầu.
"Nếu Giáo chủ thích thì tôi có một thỉnh cầu hơi vô lý, mong Giáo chủ có thể đồng ý", sứ giả Thần Long Giáo nói.
"Nếu đã là thỉnh cầu vô lý thì không cần nói đâu", đúng lúc này, Nhật Sứ vốn luôn im lặng mở miệng nói.
"Aizzz, Tôn Giả béo, cứ để hắn nói đi, tôi muốn nghe xem Thần Long Giáo có thỉnh cầu gì".
"Cảm ơn Giáo chủ", sứ giả Thần Long Giáo chắp tay nói: "Nghe nói Nhật Nguyệt Thần Giáo đã thu thập được hai quyển Thái Cực Kinh, một quyển Thái Âm Kinh, thêm quyển Thái Âm Kinh chúng tôi tặng Giáo chủ nữa là bốn quyển kinh thư. Có thể nói, tám quyển sách quý thì đã có một nửa vào tay Giáo chủ, tôi muốn xin Giáo chủ chia sẻ bí mật trong kinh thư với tất cả mọi người".
Cái gì?
Thật là to gan!
Hắn ta vừa dứt lời, Nhật Nguyệt Nhị Sứ, Tứ Đại Tinh Quân đều đứng hết lên, giận dữ nhìn sứ giả của Thần Long Giáo.
Lui xuống!
Uông Thần Thông quở trách mọi người. Hôm nay là tiệc mừng thọ ông ta, nếu đánh nhau thì chẳng phải mất mặt ông ta sao?
"Phu nhân, bốn quyển kinh thư đó em đọc thấy thế nào?", Uông Thần Thông nhìn Mộc Thuyên hỏi.
Ông ta vừa dứt lời, tất cả mọi người đều dừng hành động lại.
Đã mấy trăm năm trôi qua nhưng chưa từng có ai giải được bí mật trong kinh thư, nên bọn họ đều rất tò mò.
Mộc Thuyên lắc đầu, sau đó lấy bốn quyển kinh thư ra: "Giáo chủ, em đã đọc rất lâu, nhưng quả thực không hiểu, không phát hiện được trong kinh thư này có bí mật gì".
Nghe vậy, Giáo chủ cau mày, nói với sứ giả của Thần Long Giáo: "Anh nghe rõ chưa? Phu nhân tôi vô cùng thông minh, tài trí hơn xa người thường mà cũng không hiểu được bí mật trong đó. Rất có thể bí mật ẩn giấu trong kinh thư là giả?"
Sao cơ?
Là giả?
Nghe Uông Thần Thông nói vậy, tất cả mọi người đều sửng sốt.
Bọn họ theo bản năng nghĩ luôn là Giáo chủ đang nói dối, nhưng mà nghĩ lại, quả thực đã mấy trăm năm vẫn chưa ai giải được bí mật trong kinh thư.
Bản thân nó đã nói lên vấn đề!
Đúng lúc này, Thương Long Tinh Quân vốn im lặng nãy giờ đứng lên, cung kính nói: "Giáo chủ, tôi đoán liệu có phải sở hữu đủ tám quyển kinh thư thì mới giải được bí mật này không?"
Thực ra đã có người đưa ra suy đoán này, nhưng mấy trăm năm nay vẫn chưa ai từng sở hữu đủ tám quyển.
Uông Thần Thông gật đầu không nói gì, Mộc Thuyên ở bên cạnh cũng gật đầu đồng ý.
Lúc này, sứ giả của Thần Long Giáo lại lần nữa lên tiếng: "Giáo chủ, một cây làm chẳng nên non, ba cây chụm lại nên hòn núi cao. Ở đây có nhiều người như vậy, hay là Giáo chủ lấy bốn quyển kinh thư ra, để mọi người chuyền tay nhau đọc, có khi lại giải được bí mật trong đó".
Hả?
Hắn ta vừa nói xong, tất cả đều xôn xao.
Phải đấy, nếu để mọi người đọc, có khi lại giải được.
"Giáo chủ, hay là để mọi người đọc đi".
"Phải đấy Giáo chủ, để bọn tôi đọc nữa đi".
Nghe mọi người nói, sắc mặt Uông Thần Thông trở nên khó coi. Kinh thư này sao có thể để mọi người đọc được, nếu để bọn họ giải được thật thì chẳng phải ông ta bị thiệt sao?
"Giáo chủ".
Đúng lúc này, Trần Dương đột nhiên đứng lên nói: "Giáo chủ, liệu có thể để tôi đọc bốn quyển kinh thư này không?"
Cái gì?
Thằng nhãi này là đồ ngốc sao?
Người của Nhật Nguyệt Thần Giáo biến sắc mặt.
Thằng nhãi này là gián điệp Thần Long Giáo cử đến sao?
Loại kỳ thư như "Thái Cực Kinh", "Thái Âm Kinh" chỉ có Giáo chủ mới được đọc.
Tên ngốc này lại đòi hỏi Giáo chủ trước mặt tất cả mọi người.
Rốt cuộc hắn là Thánh Tử của Nhật Nguyệt Thần Giáo hay là Thánh Tử của Thần Long Giáo?
Sắc mặt Uông Thần Thông cũng thoắt cái sầm xuống.
Thằng nhãi này thật ngu xuẩn.
Trên đại điện, cậu ta đòi đọc kinh thư trước mặt bao nhiêu người như vậy?
Cậu ta không nhìn ra đây là âm mưu của Thần Long Giáo sao?
Hỏng rồi!
Mộc Thuyên thấy sắc mặt Uông Thần Thông rất tệ, vội đứng lên trách mắng Trần Dương: "Trần Dương, anh muốn làm gì? Kinh thư này là thứ anh có thể đọc sao?"
Huyền Vũ Tinh Quân và Bạch Hổ Tinh Quân nhìn nhau cười, lập tức đứng lên nói: "Giáo chủ, Trần Dương không coi bề trên ra gì, không biết lễ độ, đòi Giáo chủ sách quý trước bao nhiêu người, đây là tội lớn, xin Giáo chủ hãy miễn chức Thánh Tử của Trần Dương".
"Xin Giáo chủ hãy miễn chức Thánh Tử của Trần Dương".
Các cấp dưới của Huyền Vũ Tinh Quân và Bạch Hổ Tinh Quân đều đồng loạt quỳ xuống.
Nhìn thấy cảnh này, Mộc Thuyên nóng lòng, cô ta đang nghĩ cách làm sao để giải vây cho Trần Dương, nhưng nhất thời không có kế nào hay.
Tên khốn này lúc nào cũng khiến người ta phải bận tâm, anh ta không nhìn ra mấy quyển kinh thư này là bảo bối của Giáo chủ sao?
Chương 240: Biến lớn
Lúc này, Trần Dương cười một tiếng, tỏ vẻ hờ hững nói: “Thưa Giáo chủ, tôi một lòng trung thành với Nhật Nguyệt Thần Giáo, càng vô cùng kính trọng ngài, tuyệt đối không có chuyện hai lòng. Có điều sau khi xem bốn quyển sách kinh kia, thì có một quyển hình như có vấn đề”.
Thái Cực Kinh và Thái Âm Kinh, một bìa vàng một bìa xanh.
Tuy nhiên chất liệu giấy để làm ra hai loại kinh này đều rất đặc biệt, giống như vàng nhưng không phải vàng, giống như đồng như không phải đồng, giống như sắt nhưng không phải sắt, cũng không phải gỗ.
Hơn nữa các quyển kinh thư này vẫn nguyên vẹn sau mấy trăm năm, nhất định là đã được xử lý để chống được nước và lửa.
Trần Dương cảm thấy quyển Thái Âm Kinh mà hôm qua Thần Long Giáo mang đến có vẻ không đúng, anh nhìn thấy trên bề mặt có vết dầu.
Sự khác biệt này cũng quá rõ ràng rồi?
Mấy năm nay Uông Thần Thông đã lật đi lật lại những quyển sách mà ông ta có vô số lần nhưng không hề để lại dấu vết gì, còn quyển mà Thần Long Giáo đưa đến lại có vết dầu, chuyện này vô cùng khả nghi.
Uông Thần Thông nhíu mày, nửa tin nửa ngờ: “Ý cậu muốn nói đến quyển Thái Âm Kinh của Thần Long Giáo mang tới sao?”
“Đúng rồi ạ!”, Trần Dương gật đầu nói.
Có gì khác đâu nhỉ!
Uông Thần Thông đem ra so sánh với những quyển kinh kia, ngoại trừ có vết dầu ra thì những thứ khác đều giống nhau cả!
Những người khác cũng nghển cổ lên nhìn xem có sự khác biệt gì.
Lúc này sứ giả Thần Long Giáo bước ra khỏi hàng nói: “Cậu chớ ngậm máu phun người, Thần Long Giáo chúng tôi đã phải tốn bao công sức mới có được quyển kinh này, giờ chúng tôi mang đến tặng cho Giáo chủ, vậy mà cậu không có lấy một lời cảm ơn thì thôi, lại còn nghi ngờ chúng tôi, rốt cuộc là cậu có dã tâm gì?”
Trần Dương cười nhạo hắn, mặc dù Thần Long Giáo và Nhật Nguyệt Thần Giáo đều là tà giáo đi chăng nữa, nhưng từ lâu vốn vẫn như nước với lửa.
Giờ vào ngày sinh nhật của Giáo chủ Nhật Nguyệt Thần Giáo, Thần Long Giáo lại đưa lễ vật đến há chẳng phải là kỳ lạ sao?
Lại còn mang tặng một quyển sách bên trong chứa đầy bí mật như “Thái Âm Kinh”, nếu như nói là không có vấn đề gì thì ai mà tin nổi?
“Giáo chủ, lòng dạ của tôi ông trời có thể chứng giám, nếu như tôi trách nhầm sử giả của Thần Long Giáo, xin Giáo chủ cứ việc miễn chức Thánh Tử của tôi đi”.
Nghe thấy vậy, Huyền Vũ Tinh Quân và Bạch Hổ Tinh Quân đều tỏ ra vui mừng, vội vàng nói: “Giáo chủ, giờ đưa quyển kinh thư này cho thằng nhãi này, xem hắn ta định giở trò quái quỷ gì!”
Uông Thần Thông trầm ngâm trong chốc lát, sau đó đưa kinh thư cho Trần Dương.
Trần Dương nhận lấy kinh thư rồi mở ra.
“Xoạt xoạt”.
Tiếng lật sách vang lên, một mùi dầu thoang thoảng bay ra từ trong sách.
Mùi rất nhẹ, nếu như không ngửi kỹ sẽ không thấy được.
Bởi vì trên Băng Hỏa Đảo có rất nhiều loại hoa, mùi thơm nồng nàn, vậy nên cũng át đi mùi của dầu.
Giờ anh đã chắc chắn 100% quyển Thái Âm Kinh này là giả.
Lúc này, Trần Dương chắp tay về phía Giáo chủ nói: “Giáo chủ, có thể cho tôi mượn quyển Thái Âm Kinh trong tay ngài được không!”
Uông Thần Thông nhíu mày, có vẻ như sắp vượt ranh giới chịu đựng của ông ta.
“Trần Dương, anh đang làm loạn gì vậy?”, Mộc Thuyên đứng lên, mắng Trần Dương.
“Phu nhân, tôi đang muốn giám định thật giả mà”, Trần Dương nhìn Mộc Thuyên, đôi mắt trong suốt bình tĩnh.
Không hiểu sao khi chạm phải ánh mắt của Trần Dương, cô ta liền trở nên mất tự nhiên rồi cúi đầu: “Giáo chủ, hay là đưa kinh thư cho anh ta đi.”
“Hừ, đây này!”, Uông Thần Thông ném kinh thư qua, sau khi Trần Dương nhận lấy, anh bước sang bên cạnh.
Những chuyện tiếp theo khiến mọi người xung quanh mắt chữ A mồm chữ O.
Trần Dương cầm lấy hai quyển kinh thư, rồi anh để hai quyển kinh thư trên ngọn nến đang cháy.
Trong nháy mắt, một quyển kinh thư bốc cháy.
Mẹ kiếp!
Thằng cha này điên rồi, sao lại đốt kinh thư!
Những người có mặt trong đại điện ai nấy đều thất kinh, sợ hãi.
Huyền Vũ Tinh Quân không nhịn nổi đứng lên, giận dữ trợn mắt nhìn Trần Dương nói: “Trần Dương, cậu thật là to gan”.
Lúc này, Chu Tước Tinh Quân cũng lạnh lùng lên tiếng: “Cậu đang làm gì vậy? Cậu cho rằng mình là Thánh Tử thì không có ai dám giết cậu sao?”
Xoẹt!
Bảo kiếm được lấy ra khỏi vỏ, trên tay Chu Tước Tinh Quân là một thanh bảo kiếm.
Mặt Uông Thần Thông biến sắc hẳn, ông ta tỏ vẻ đầy giận giữ.
Láo xược, sao tên Trần Dương này lại gám cả gan như vậy, dám đốt kinh thư ngay trước mặt mình!
Giấc mơ trường sinh bất lão của ông ta, đã bị Trần Dương phá hỏng!
Hiện giờ ông ta chỉ có một suy nghĩ duy nhất, chính là phanh thây Trần Dương ra làm trăm mảnh!
Lúc này Tứ Đại Tinh Quân ai nấy đều lấy vũ khí của mình ra, họ nghiến răng nghiến lợi muốn ra tay.
Trần Dương chậm rãi vứt quyển kinh thư bị cháy kia xuống dưới đất, sau đó anh dùng tay lau quyển kinh thư còn lại, quyển kinh thư vốn bị ám muội đen nay trong nháy mắt trở về hình dạng ban đầu.
“Mọi người nhìn xem, đây mới là quyển “Thái Âm Kinh” của giáo chủ chúng ta, quyển trên đất kia chính là do Thần Long Giáo đưa đến, thật giả như nào mọi người nhìn qua là biết ngay!”
Thấy vậy, đám người kia càng trở nên tức giận.
Mẹ kiếp, lại còn phải nhìn à, kinh thư thật thì đương nhiên là không cháy, còn giả thì cháy chứ sao.
Lần này, tất cả bọn bọ đều câm nín.
Ngay cả Uông thần Thông cũng không nói gì.
Mộc Thuyên lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, đôi mắt đẹp liên tục nhìn về phía Trần Dương, tên ngốc này đúng là dọa cô ta một phen hú vía.
“Giáo chủ, nếu như tôi đoán không nhầm thì Thần Long Giáo chắc hẳn muốn dùng kinh thư giả để trộm lấy kinh thư thật”, Trần Dương lừ mắt nhìn sang phía tên sứ giả của Thần Long Giáo mặt mày đang tái mét.
Sao cơ!
Uông Thần Thông đứng phắt dậy: “Lũ Thần Long Giáo khốn kiếp, lại dám giở trò làm nhục ta trong ngày đại thọ 70 tuổi, còn muốn dùng quyển sách giả này để trộm lấy quyển kinh thật của ta, quả thật đáng chết! Tao phải giết mày!”
Ông ta nói với vẻ đằng đằng sát khí lan tỏa bốn phía! Giờ ông ta muốn băm tên sứ giả Thần Long Giáo kia ra làm trăm mảnh!
Trong lòng mọi người đều run lên, không ai dám lên tiếng, bọn họ hiểu rằng Giáo chủ đang thực sự nổi giận.
Nhưng một giây sau thôi, còn xảy ra chuyện khủng khiếp hơn.
“Ựa!”
Đột nhiên Uông Thần Thông phun ra máu tươi, uỳnh một cái quỳ trên mặt đất.
“Giáo chủ, sao vậy!”
“Giáo chủ…”
Đám đệ tử của Nhật Nguyệt Thần Giáo vô cùng kinh hãi, ai nấy đều muốn lao tới.
“Uỳnh, uỳnh, uỳnh!”
Đám đệ tử kia đều quỳ sụp xuống đất.
“Chết rồi… trúng độc rồi…”
Thương Long Tinh Quân chỉ cảm nhận được một sự bất lực, đầu gối mềm nhũn quỳ sụp xuống.
“Giáo chủ, Giáo chủ không sao chứ…”
Lúc này Mộc Thuyên cũng ngã lăn ra đất.
Không chỉ vậy, toàn bộ người trong đại điện đều la liệt trên đất.
“Bạch Hổ Tinh Quân, Huyền Vũ Tinh Quân… hai cậu tại sao không bị gì?”, Uông Thần Thông nhìn bọn họ mặt đầy kinh ngạc.
“Khốn kiếp, hai tên khốn kiếp này làm phản rồi!”, Mộc Thuyên trầm giọng nói.
“Ha ha, phu nhân quả thật thông minh!”, Huyền Vũ Tinh Quân cười ha ha một tiếng, rồi bước đến bên cạnh sứ giả Thần Long Giáo nói : “Để tôi nói cho cô biết, tôi và Bạch Hổ Tinh Quân đều đã đầu quân cho Thần Long Giáo rồi”.
Bạch Hổ Tinh Quân đi đến bên cạnh sử giả Thần Long Giáo nói: “Mời sứ giả hãy nhìn cho rõ, giờ chúng tôi sẽ đi lấy đầu lão già Uông Thần Thông”.
Nghe vậy, Huyền Vũ Tinh Quân kéo hắn ta nói: “Sao phải vội thế, tôi muốn làm nhục lão chó già kia một lần thật hả hê trước mặt thật nhiều người”.
Vừa nói hắn vừa đi đến trước mặt Uông Thần Thông: “Lão già chó chết này, chỉ biết bế quan cả ngày lẫn đêm để tìm hiểu bí tịch, không hề ngó ngàng gì đến chuyện trong giáo hết, để cho một con đàn bà quản lý bọn tôi. Tôi và Bạch Hổ Tinh Quân đã đổ bao công sức vì Nhật Nguyệt Thần Giáo nhưng nhận lại được gì? Nực cười hơn nữa là con đàn bà này lại còn để cho một thằng ranh miệng còn hôi sữa làm Thánh Tử, ông coi những người bán mạng vì ông ra cái gì?”
“Chính con đàn bà này, hết thảy đều là do cô ta, hôm nay tôi phải giết cô ta trước mặt ông, ông nhìn cho kỹ đi!”, vừa nói hắn vừa rút dây lưng ra.
“Mày… mày đám… Nhất định tao sẽ băm mày ra hàng trăm mảnh…”, Uông Thần Thông trừng to hai mắt.
“Ha ha, ông đã trúng Bi Dậu Thanh Phong rồi còn dám to mồm à? Đợi kiếp sau nhé!”, vừa nói Triệu Uy Vũ vừa lao đến chỗ Mộc Thuyên.
Trong nháy mắt, Uông Thần Thông dù lúc này đang nằm liệt trên đất nhưng ông ta lại đánh một chưởng vào sau lưng hắn.
Triệu Uy Vũ không tài nào tưởng tượng được Uông Thần Thông còn có khí lực, chỉ một chưởng mà đã đánh bay hắn ra.
“Ựa!”
Triệu Uy Vũ hộc ra đống máu tươi, chỉ chưởng đó thôi đủ khiến hắn không thể nhúc nhích được!
“Huyền Vũ”, như một tia sét đánh xuống, trong nháy mắt Bạch Hổ lao về phía Uông Thần Thông.
“Đùng!”
Hai chưởng đập vào nhau, Bạch Hổ Tinh Quân bị văng ra ngoài.
“Ựa!”
Cùng lúc đó, Uông Thần Thông cũng khạc ra một ngụm máu lớn, ông ta vốn đang sử dụng công phu thâm hậu của mình để khống chế độc tính của Bi Dậu Thanh Phong, nhưng vừa rồi ra tay hai chưởng liên tiếp khiến ông ta không còn đủ khả năng không chế được nữa, trong nháy mắt mất đi khả năng chiến đấu.
Hơn nữa, lần giao đấu ban nãy với Bạch Hổ Tinh Quân cũng khiến ông ta bị nội thương.
“Sứ giả Thần Long Giáo, mau ra tay đi, lão chó già này đã không còn đủ sức chiến đấu rồi…”, Bạch Hổ Tinh Quân và Huyền Vũ Tinh Quân đồng loạt hô.
Tên sứ giả Thần Long Giáo kia cũng chỉ là hàng tu sĩ Tiên Thiên viên mãn, dù ban nãy Uông Thần Thông đã trúng độc, vậy mà còn liên tiếp đánh bại hai người cảnh giới Phản Phác hậu kỳ là Bạch Hổ và Huyền Vũ, thực lực quả thật rất mạnh.
“Mau lên đi, nếu đợi đến khi ông ta khống chế được độc tính, thì chúng ta tiêu đời!”, Triệu Uy Vũ hét về phía sứ giả Thần Long Giáo.
“Hãy chờ đấy!”, sứ giả Thần Long Giáo nghiến răng một cái, vận chưởng đánh Uông Thần Thông.
“Đoàng!”, một âm thanh vang lên.
Uông Thần Thông bị đánh bay ra.
Nhìn Thấy Uông Thần Thông hộc máu xuống đất, sứ giả Thần Long Giáo vô cùng hưng phấn, hắn chưa bao giờ nghĩ tới chuyện mình có thể tự tay giết chết Giáo chủ Nhật Nguyệt Thần Giáo cả.
Đây là công lao vô cùng lớn, nghĩ vậy, toàn thân hắn ta trở nên kích động.
“Ha ha ha… Lão chó già họ Uông kia, Lạc Bân Thần Long Giáo tôi sẽ giết chết ông, chịu chết đi…”, vừa nói Lạc Bân vừa dồn toàn bộ chân khí toàn thân rồi lao đến chỗ Uông Thần Thông.
Uông Thần Thông anh hùng một đời, ông ta không bao giờ nghĩ đến cảnh sinh nhật 70 của ông ta lại chính là ngày giỗ của ông ta.
Giờ phút này ông ta hoàn toàn tuyệt vọng.
Lần này, sau khi biết được Uông Thần Thông hoàn toàn mất đi năng lực chiến đấu, hắn ta chuẩn bị đập mạnh một chưởng lên đầu ông ta.
Nếu như thành công, thì quả này não Uông Thần Thông chỉ có nước bắn tung tóe ra thôi.
“Uỳnh!”
Chính vào lúc Lạc Bân đang sắp đánh mạnh vào đầu Uông Thần Thông, thì bỗng có ai đó đột nhiên lao ra, chỉ một cước đá bay hắn ta.
Lúc này ai nấy đều bối rối.
Chuyện… chuyện này là sao?
Tại sao sứ giả Thần Long giáo lại bị đánh bay ra ngoài!
Mọi người theo bản năng nhìn về phía người kia.
“Trần Dương…”, Mộc Thuyên kinh ngạc vui mừng nhìn anh, cô ta không thể nào nghĩ ra đó lại là Trần Dương.