-
Chương 191-195
Chương 191: Sóng gió trở lại
Lúc quay về, Trần Dương lại ngồi xe của Hạ Lam, bởi lẽ không ai cho anh đi nhờ cả.
Sau khi lên xe, Hạ Lam đã quạt cho Trần Dương một trận.
Cô ta nói Trần Dương rằng đàn ông con trai là phải tự chủ và nam tính, cô ta còn đặc biệt nhấn mạnh chuyện đã xảy ra tối nay.
Trần Dương toát mồ hôi lạnh.
Hạ Lam vừa nói vừa lái xe.
Đột nhiên, cô ta cảm thấy hơi khó chịu, hơi tức ngực, tim cũng đập nhanh hơn.
Đồng thời, cơ thể cũng bắt đầu toát mồ hôi lạnh.
Hạ Lam bắt đầu hoảng sợ, mình bị làm sao vậy?
Sao tim lại đập nhanh vậy?
Nhìn thấy Hạ Lam có gì đó không ổn, Trần Dương liền hỏi: "Cô giáo Hạ, cô sao vậy?"
Hạ Lam ôm ngực, lắc đầu: "Tôi không biết, có thể là do uống rượu”.
Trần Dương cau mày, đây đâu phải triệu chứng khi uống rượu, chẳng lẽ là do viên Thiên Linh Hộ Cương hoàn?
Thiên Linh Hộ Cương hoàn đó là viên đan đã bị luyện hỏng, đã là thuốc thì sẽ ẩn chứa rủi ro, huống chi đây còn là thuốc đã hỏng nữa.
Sau khi về nhà, Trần Dương vội vã mở "Thiên Kim Dược Phương" ra.
Sau khi tìm thấy Thiên Linh Hộ Cương hoàn, Trần Dương lập tức xem kỹ hơn.
"Thiên Kim Dược Phương" viết rất chi tiết, một khi Thiên Linh Hộ Cương hoàn bị điều chế hỏng, nó sẽ trở thành một loại độc dược, sau khi uống sẽ gây tức ngực và tim đập nhanh.
Sau đó thực lực của người tu luyện sẽ tiếp tục suy giảm cho đến khi họ trở thành người thường.
Chậc!
Trần Dương hít vào một hơi lạnh, tác dụng phụ của viên đan hỏng này chính là khiến cho người tu luyện bị tụt cấp.
Trong lúc Trần Dương còn đang sửng sốt, điện thoại di động chợt rung lên.
Muộn như vậy rồi, ai còn gọi vào giờ này nhỉ?
Trần Dương lắc đầu, hoàn hồn, lấy điện thoại di động trong túi ra xem, lập tức giật mình, mẹ kiếp, đây là điện thoại của Tư Mã Yến Như.
Trần Dương vỗ đầu, sao anh có thể quên chuyện này được cơ chứ.
Trần Dương lấy điện thoại di động ra xem, đây là cuộc gọi video.
Hơn nữa đó còn là cuộc gọi của một cô gái tên là Tần Vũ Hàm.
Trần Dương chả thèm nghĩ lấy một giây, định tắt ngay đi nhưng lại bị run tay, ấn nhầm vào nút nghe!
Video được kết nối ngay lập tức.
Vào thời điểm video được kết nối, tim Trần Dương đã lỡ một nhịp.
Một cô gái xinh đẹp xuất hiện trong video, cô ta đang nằm trên giường, mặc một bộ đồ ngủ màu hồng, nhìn vào phần nhô lên có thể thấy, cô ta thậm chí còn không mặc đồ lót.
Hơn nữa áo của cô ta rất hở hang, thứ trắng nõn nà đó đập thẳng vào mắt Trần Dương.
Ực!
Trần Dương vô thức nuốt nước bọt.
Anh muốn quay đầu đi, nhưng như bị trúng thuật định thân, anh không thể rời mắt khỏi đó.
Nhìn khoảng tầm ba giây, Trần Dương càng nhìn càng thấy quen, cứ như thể ... như thể đã nhìn thấy cô gái này ở đâu đó rồi!
Trong đầu Trần Dương chợt lóe lên một tia sáng.
Mẹ kiếp, đây không phải là cháu gái của ông già đã bỏ ra 5,5 tỷ để đấu giá Phá Chướng Đan trong cuộc đấu giá Đinh Đinh lần trước sao?
Á!
Đột nhiên từ trong video phát ra tiếng kêu của cô gái.
Tần Vũ Hàm nhìn thấy người nhận điện không phải chị Yến Như mà là một người đàn ông, cô ta kêu lên một tiếng rồi ngay lập tức ngắt kết nối.
Cô ta cắn chặt môi, ôm lấy ngực, trong lòng vô cùng sợ hãi.
Chuyện... chuyện gì thế, không phải chị Yến Như không có bạn trai sao? Sao người nhận điện lại là một người đàn ông?
Hơn nữa, người đàn ông này nhìn lại rất quen!
Tần Vũ Hàm nghĩ ngợi, cô ta nhớ ra ngay lập tức.
Người đàn ông đó không phải là Trần Dương, người đã cứu ông của cô ta trong buổi đấu giá Đinh Đinh lần trước sao!
Tần Vũ Hàm và Tư Mã Yến Như là chị em tốt của nhau.
Hơn nữa, nhà họ Tư Mã đã gia nhập Thần Long Giáo từ ba năm về trước, nhưng chuyện này được giữ bí mật rất kín và rất ít người biết về nó.
Thần Long Giáo đã âm thầm thu nạp rất nhiều gia tộc.
Ví dụ, Nguyên Chẩn Đầu Đà đã chiêu mộ nhà họ Trần.
Khi đó, chính là Tần Vũ Hàm là người phụ trách việc đi chiêu mộ nhà họ Tư Mã, dần dần hai người trở thành bạn tốt.
Tần Vũ Hàm không thể ngờ rằng Trần Dương ở đầu bên kia của video, hơn nữa đôi mắt của anh còn dán vào...bị nhìn thấy hết rồi.
Nghĩ đến đây, Tần Vũ Hàm có chút tức giận, liền cầm điện thoại gửi tin nhắn WeChat: "Anh là Trần Dương?"
Trần Dương thật sự bối rối, trả lời thì không được mà không trả lời cũng không xong.
Đang lúc còn đang phân vân có nên trả lời hay không, thì điện thoại lại vang lên.
"Tại sao anh lại cầm điện thoại của chị Yến Như?"
Trần Dương lập tức trả lời: "Tôi nhặt được ở trên đường”.
"Ngày mai anh đem trả điện thoại cho chị ấy, vừa rồi xem như không có chuyện gì xảy ra cả, nếu chuyện này bị người thứ ba biết thì anh không xong với tôi đâu”, tin nhắn của Tần Vũ Hàm gửi đến vừa như đe dọa vừa có ý ra lệnh.
Trần Dương mỉm cười, thật thú vị, nếu cô ta biết mình là Hương chủ của Thần Long Giáo, thì sẽ thế nào đây nhỉ?
...
Đêm đó Trần Dương ngủ rất ngon, quả nhiên ngủ trong biệt thự lớn thì thoải mái hơn thật.
Trần Dương cảm thấy tràn đầy năng lượng, anh đến trường từ rất sớm.
Vừa bước vào lớp, Trần Dương liền cau mày.
Không biết từ bao giờ ở trong lớp lại xuất hiện một tên đầu trọc.
Cha này không phải là Địch Thiên Đông thì còn có thể là ai nữa!
Sao tên này lại tới học viên Lục Phái, chả nhẽ Đàm Tiểu Long đã tha cho hắn rồi sao?
Trần Dương suy nghĩ một chút, chắc là Đàm Tiểu Long còn bận việc khác.
Nếu không, với tính cách nhớ lâu thù dai của đệ tử Thần Long Giáo, Địch Thiên Đông đã chết từ lâu rồi.
Nghĩ vậy, Trần Dương sải bước đi vào.
Khi Địch Thiên Đông nhìn thấy Trần Dương bước vào, hắn cũng bị sốc.
Chết tiệt, sao thằng cha ở rể này cũng ở đây?
Trước đây, khi ở trang viên nhà họ Tô, mình đã chọc ghẹo Tô Diệu và bị hắn đập cho một trận.
Sau đó, khi vào tù lại bị tẩn cho trận nữa.
Mẹ nó, đến tận học viện Lục Phái cũng đụng độ phải hắn!
Nghĩ đến đây, Địch Thiên Đông vô cùng bực dọc.
Hai người nhìn nhau, mặt đối mặt, Địch Thiên Đông lúng túng cúi đầu.
Trần Dương mỉm cười, ngồi vào chỗ của mình, lúc này, một bóng dáng xinh đẹp từ bên ngoài bước vào.
Đó là Tư Mã Yến Như!
Tư Mã Yến Như đi thẳng một mạch về phía Trần Dương, khi đã đến trước mặt, Tư Mã Yến Như chìa bàn tay ngọc ngà của mình ra và nói với Trần Dương: "Trần Dương, trả điện thoại lại cho tôi”.
Tối hôm qua, Tần Vũ Hàm đã điện đến nhà cô ấy.
Sau khi nghe Tần Vũ Hàm nói, Tư Mã Yến Như mới biết điện thoại di động của mình đã bị Trần Dương lấy mất!
Cái gì?
Trần Dương lấy điện thoại của Tư Mã Yến Như?
Cả lớp ngay lập tức im bặt, từng người một nhìn về phía Trần Dương.
Trần Dương có chút bối rối, lấy điện thoại trong túi ra, cười nói: "Thực xin lỗi, tối hôm qua tôi nhặt được ở cửa phòng vệ sinh, muốn trả lại cho cô thì thấy cô đã lái xe đi mất rồi”.
Tư Mã Yến Như hoàn toàn không tin vào lời nói của Trần Dương, cô ấy tiến lên một bước, trịnh thượng nhìn Trần Dương, hỏi: "Tôi hỏi lại lần nữa, sao điện thoại của tôi lại ở chỗ anh!"
Nghĩ đến việc điện thoại di động của mình ở trong tay Trần Dương cả đêm, cô ấy không khỏi tức giận.
Cô có rất nhiều ảnh cá nhân ở trong đó.
Anh ấy ... có phải là đã thấy rồi không ...
Đương nhiên, Trần Dương không thể nói là mình trộm được, anh thở dài, nói: "Tôi nói rồi, tôi nhặt được ở cửa nhà vệ sinh”.
Haha, anh nghĩ là tôi sẽ tin à?
Tư Mã Yến Như cười lạnh một tiếng: "Vớ vẩn, điện thoại của tôi rơi sao tôi lại không biết?"
Trần Dương cười khổ, đang định lên tiếng giải thích, Vương Phàn ở bên cạnh nhân cơ hội đứng lên, chỉ vào Trần Dương giễt cợt: "Trần Dương, cậu còn dám ngụy biện à, cậu chính là kẻ đã trộm điện thoại của nữ thần!"
"Đúng, là cậu ta làm!"
Vương Phàn vừa nói xong, Nghiêm Thọ đứng dậy và hét lớn: "Mọi người cẩn thận, giữ đồ của mình cho tốt vào, lớp mình có trộm đấy!"
"Mọi người mau kiểm tra xem mình có thiếu mất đồ gì không!"
Vừa dứt lời, mọi người vội vàng lục lọi tụi áo và túi xách của mình, xem xem bản thân có mất gì không.
Trần Dương lạnh lùng nhìn Vương Phàn và Nghiêm Thọ, sao lúc nào cũng là hai người này cơ chứ?
Hơn nữa, bọn họ kẻ tung người hứng, nói lời thật quá đáng, bây giờ mọi người đều nhìn mình với ánh mắt cảnh giác và chán ghét rồi.
Lúc này, Địch Thiên Đông nhếch mép cười, đứng lên nói: "Các cậu không biết đấy thôi, trước đây ấy, Trần Dương trộm đồ lót của phụ nữ còn bị bắt tống vào ngục cơ, hơn nữa còn chung phòng giam với tôi!"
Sau khi Địch Thiên Đông nói xong, cả lớp bỗng trở nên nhốn nháo.
Sao cơ?
Thằng ở rể này vậy mà lại vào cửa hàng đồ lót ăn trộm đồ lót?
Sau một hồi im lặng, cả phòng học phá lên cười, mọi người nhìn Trần Dương với vẻ mặt khinh thường.
Mẹ nó, thằng này không chỉ là một tên trộm, mà còn là một tên biến thái!
Nhiều bạn nữ trong lớp nhìn Trần Dương với con mắt khác, ai nấy đều bảo vệ ngực của mình, như thể sợ Trần Dương sẽ ra tay với họ.
Lâm Phi và Lâm Kiều Kiều ở bên cạnh lại càng tức giận.
"Thằng nghèo hèn đốn mạt này, sao anh họ mình lại đi ngao du với cái loại người như hắn nhỉ, nhất định phải làm cho anh họ nhìn rõ bộ mặt thật của hắn!"
Lúc này, Lý Thiên Bá vẫn chưa đến nên cô ta đã bí mật lấy điện thoại ra quay lại.
Chương 192: Tà giáo làm điều ác
Khi nhìn thấy Lâm Phi quay video, Đồng Quân ở bên cạnh đứng lên châm chọc nói: “Tôi thật không thể nào nghĩ đến việc cậu lại là người như vậy đó, lấy trộm đồ đã ngại rồi, đây lại còn biến thái đi lấy trộm đồ lót phụ nữ sao? Mà cậu nói cậu lấy đồ lót thì cũng không sao, giờ lại còn dám lấy trộm điện thoại di động của nữ thần? Vậy mà còn già mồm nói là nhặt được, định lừa trẻ con à!”
Haizz.
Trần Dương thầm chửi trong lòng, rồi sau đó hít một hơi thật sâu, hướng về phía Tư Mã Yến Như nói: “Tôi xin lỗi, tối hôm qua tôi có nhặt được điện thoại mà không trả cho cô, là tôi sai!”
Sao có thể nhận là lấy trộm được, anh cũng không quên nhiệm vụ vì sao anh vào học viện Lục Phái này, nếu như mọi việc vỡ lở ra thì lại càng thêm nguy hiểm.
Tư Mã Yến Như trừng mắt nhìn Trần Dương một cái, trong lòng tỏ rõ sự tức giận không thể nói ra.
Cô ấy không tin là Trần Dương nhặt được điện thoại, đúng là học cùng một kẻ chân tay không sạch sẽ như vậy chẳng khác nào nỗi sỉ nhục đối với cô ấy!
Trần Dương cười khổ một tiếng, đúng là chó cắn áo rách, khó trách người ta nói, để che lấp những việc đã làm là phải dùng hàng ngàn hàng vạn câu để giải thích, trước kia anh không hiểu, nhưng mà bây giờ thì đã hiểu ra rồi.
Suy nghĩ một lát, Trần Dương cắn răng cắn lợi đi tới giải thích: “Tư Mã Yến Như, tôi biết chuyện tôi nhặt được điện thoại mà không trả cho cô là tôi sai, nhưng nguyên nhân mà tôi không trả lại, là do tối hôm qua ở khách sạn Vương Triều, lúc tôi đi vào nhà vệ sinh thì có nghe được Đồng Quân cậu ta nói không trả nổi tiền ăn, nên tính để cô trả, vậy nên tôi mới không trả lại cho cô!”
Tư Mã Yến Như tỏ ra vẻ ghét bỏ nhìn Trần Dương, cô ấy không tin lời anh nói.
Hơn nữa khi Trần Dương nói những lời này, các học sinh khác trong phòng học đều cười phá lên.
Chuyện đùa à, hay là não của thằng chạn vương này bị kẹp vào đâu rồi!
Chuyện khôi hài như vậy mà cũng nói ra được.
Theo như tôi thấy, tên này đang cố tình muốn đổ tiếng xấu cho Đồng Quân.
Đồng Quân đứng bên cạnh trong lòng hoảng hốt, hắn liền quay đầu nhìn về phía Vương Phàn và Nghiêm Thọ.
Lúc này khuôn mặt hai kẻ đó cũng nhăn nhó khó coi, Nghiêm Thọ mở mồm định nói thì bị Đồng Quân trừng mắt nhìn.
Lúc này Nghiêm Thọ mở miệng nhạo báng: “Trần Dương, cậu nghĩ ra chuyện cũng hay đấy, anh Quân mà không có tiền được sao? Vậy thì hôm qua cậu ra khỏi khách sạn Vương Triều bằng cách nào? Nếu như không phải anh Quân trả tiền, thì cậu có ra được khỏi cửa của bọn họ không?”
Đúng là, đồ điên!
Đúng là não tàn, muốn gắp lửa bỏ tay người thì cũng nên lắp não vào trước nhé!
Trần Dương không nói gì, mấy người này đều cho rằng lời anh nói là giả, nên anh có giải thích thêm thì cũng vô ích.
Lúc này, Hạ Lam đi vào.
Nhìn thấy tình cảnh trong phòng học lúc này, Hạ Lam nhíu mày: “Đã xảy ra chuyện gì, sao lại ồn ào như vậy?”
Đồng Quân lập tức chỉ vào Trần Dương, lớn tiếng nói: “Thưa cô, chính Trần Dương đã lấy trộm điện thoại của Tư Mã Yến Như”.
Cái gì?
Lấy trộm điện thoại sao?
Đôi lông mày thanh tú của Hạ Lam hơi cau lại, nói: “Đồng Quân, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, em nói rõ hơn xem nào!”
Chuyện này…
Thật ra thì Đồng Quân cũng không có chứng cớ chứng minh người lấy trộm điện thoại là Trần Dương, hắn mở miệng nói: “Điện thoại của Tư Mã Yến Như nằm trong tay Trần Dương, chính là cậu ta lấy trộm!”
“Thưa cô, điện thoại này là do em nhặt được!”, Trần Dương bình tĩnh nói.
Đây là lần nói dối đầu tiên trước mặt nhiều người như vậy của Trần Dương, nhưng anh nghĩ đến việc lần trước đến đồ lót phụ nữ anh còn lấy trộm được, thì nói dối cũng có làm sao.
Đồng Quân đang muốn lên tiếng tranh cãi thì Hạ Lam xua xua tay nói: “Được rồi, Trần Dương nói là nhặt được thì là nhặt được, không cần nói thêm nữa!”
Chỉ một câu nói này của Hạ Lam đã quyết định cục diện, Đồng Quân định nói thêm vài câu nữa, những nghĩ đến tính tình của của Hạ Lam, thì hắn không nói thêm gì nữa.
Chỉ dám nhìn Trần Dương bằng ánh mắt bất mãn.
Trần Dương trong lòng thở phào nhẹ nhõm, chuyện này rốt cuộc cũng qua rồi.
Sau khi Hạ Lam nói xong, sắc mặt trở nên nghiêm túc: “Tôi có chuyện muốn thông báo, mấy ngày trước có đám người tà giáo đã đến cướp bóc và uy hiếp trẻ em ở một thôn xa, mấy chục xóm bị chúng tập kích, người bị thương và chết rất nhiều. Vừa hay đúng lúc vị tiền bối trong lục đại phái chúng ta đi qua, vị tiền bối này đã chiến đấu lại với đám tà giáo đó, cuối cùng tà không thể thắng chính, đã tiêu diệt được đám đệ tử tà giáo”.
Hạ Lam trầm giọng nói: “Tuy nhiên, hành động của chúng lần này đã khiến nhiều gia đình tan cửa nát nhà, sáu đại phái lớn của chúng ta danh môn chính phái, những điều ác mà lần này tà giáo làm ra, chúng ta cần ra tay để xoa dịu, vậy nên học viện quyết định, quyên góp toàn trường. Mọi người ai có thể quyên góp bao nhiêu thì quyên góp bấy nhiêu”.
Tà giáo? Quyên góp?
Trời, giờ là thời đại nào rồi, tà giáo sao lại dám ngang ngược như vậy!
Thấy mọi người bàn luận sôi nổi, Hạ Lam giơ tay trấn áp: “Lần này, để khích lệ mọi người, thì nhà trường có đưa ra là người quyên góp nhiều nhất của mỗi lớp sẽ có phần thưởng! Các em đều là người có năng lực, nên hãy giúp hết mình nhé, phần thưởng lần này từ phía nhà trường rất lớn đó!”
Mẹ khỉ?
Còn có thưởng cơ à? Vậy sao không nói sớm!
Vừa nghe đến chuyện có thưởng, ai nấy đều kích động. Những ngôi trường thượng võ đúng là khác với các trường khác, phần thưởng nhất định sẽ khác người, nếu không phải là linh đan diệu dược thì cũng là tuyệt thế thần binh!
Lúc này, có người hỏi: “Thưa cô, chúng em quyên tiền vào đâu ạ?”
Hạ Lam nhẹ nhàng cười, nói: “Các em quyên tiền vào tài khoản của trường, đến lúc đó nhà trường cũng sẽ công bố danh sách quyên tiền của các lớp, số tiền, và thứ hạng!”
Nói xong, Hạ Lam viết số tài khoản của trường lên trên bảng.
Mọi người ai nấy rối rít lấy điện thoại ra, bắt đầu chuyển tiền, có những người gia cảnh bình thường thì chỉ quyên góp mấy nghìn tỏ lòng thành, còn có những cậu ấm nhưng trong người không có tiền thì lập tức gọi điện cho bố, nhân cơ hội quyên góp tiền này để lừa chút tiền.
Nhiều thì trăm nghìn rồi tiền triệu cũng có!
Chuyển dứt tay xong thì liền qua hỏi người bên cạnh: “Cậu góp bao nhiêu? Tôi góp ba trăm nghìn”.
“Trời, có ba trăm nghìn thôi à, tôi góp năm trăm nghìn đấy”.
Số tiền bọn họ quyên góp, đều được hiển thị trên màn hình toàn trường.
Vậy nên mọi người vừa quyên tiền, vừa không khỏi dán mắt vào màn hình.
Lúc này, xếp hạng đầu tiên chính là một bạn học lớp Địa Tự A, góp 2 triệu tệ.
“Trời ơi!”
Lúc này, một nữ sinh kinh hãi lên tiếng: “Anh Quân góp ba triệu!”
Thông tin Đồng Quân khuyên góp ba triệu bỗng chốc hiện lên đầu danh sách!
Lúc này, ai nấy đều nhìn về phía Đồng Quân.
Không nói lời nào mà góp tận ba triệu, đúng quả thực là ngầu quá đi!
Hạ Lam cũng rất vui vẻ.
Tuyệt thật, cậu học trò Đồng Quân quả không tệ, đúng là một hạt giống tốt!
Lời khen ngợi xung quanh truyền đến không ngớt, Đồng Quân vô cùng đắc ý.
Hắn cầm điện thoại quơ quơ trước mặt Trần Dương: “Nhìn thấy không, ba triệu, tôi không cần suy nghĩ mà xuống tay luôn đó, vậy mà cậu lại nói tôi không trả nổi tiền sao?”
Vừa nói Đồng Quân còn nhổ nước bọt hai lần khinh thường nói: “Đồ bỏ đi như cậu, sau này nếu còn dám bôi nhọ phỉ báng tôi, cẩn thận tôi sẽ khiến cậu ngậm ngùi nhận trái đắng!”
Hắn vừa dứt lời, những kẻ khác trong lớp cũng lên tiếng chỉ trích.
“Đúng vậy, sau này nếu để tôi nghe được cậu nói xấu anh Quân, tôi nhất định sẽ là người đần tiên không tha cho cậu!”
“Đúng vậy, cái đồ mắt trắng dã nhà cậu, tối hôm qua anh Quân mời cậu ăn cơm cậu không cảm ơn cũng được, đây lại còn đi bêu xấu người ta, thật là đồ cặn bã!”
Trong lớp ai nấy đều không ngừng lên tiếng chỉ trích Trần Dương.
Hạ Lam lúc này đứng trên bục giảng, tâm trạng của cô cũng bị xấu đi, tại sao nhà trường lại phân một kẻ cạn bã như vậy vào lớp của mình: “Trần Dương, cậu nói thật đi, có phải cậu đã lấy trộm điện thoại của Tư Mã Yến Như hay không?”
Tâm trạng của Hạ Lam hôm nay vốn đã không tốt, vì sáng nay lúc cô ta ngồi thiền, phát hiện cương khí hộ thân không thể nào ngưng tụ lại được nữa, sau khi kiểm tra thì mới phát hiện ra là cô ta đã bị hạ xuống cảnh giới Tiên Thiên viên mãn.
Cô ta cho rằng cảnh giới không được củng cố, cho nên định bụng sau giờ dạy hôm nay, sẽ về để củng cố lại, nhưng ai ngờ được là vừa đến lớp học đã gặp phải chuyện mệt mỏi như vậy.
Lúc này, Nghiêm Thọ cũng đứng lên: “Cô, em có thể làm chứng, chính Trần Dương đã lấy trộm điện thoại của Tư Mã Yến Như”.
Nghiêm Thọ vừa dứt lời, những người khác cũng rối rít gật đầu, tỏ ý có thể làm chứng.
Hạ Lam thấy nhiều người nguyện ý đứng ra làm chứng như vậy thì càng tức giận hơn, chỉ vào Trần Dương nói: “Trần Dương, tôi vẫn cho rằng là tính cách của cậu có chút mềm yếu, chứ không thể nào tưởng tượng được cậu lại là kẻ như vậy, tôi thấy thật là thất vọng về cậu!”
Trần Dương thở dài, lấy điện thoại từ trong túi ra nói: “Thưa cô, nếu cô không tin, vậy em sẽ quyên tiền…”
Sao cơ…
Không nghe lầm chứ?
Tên ở rể này muốn quyên tiền sao, chuyện thật là khôi hài mà!
Trong lớp ai nấy đều không nhịn được cười, đúng là thích đùa mà!
Hạ Lam mặt đầy nghiêm túc nói: “Trần Dương, cậu nghèo cũng không sao nhưng mà phải có chí khí chứ. Thân đã là một thằng ở rể thì lấy tiền đâu ra mà quyên, cậu không có thì nói không có, không cần phải lên gân lên cốt như vậy!”
Trần Dương không nói gì, trực tiếp chuyển tiền vào trong tài khoản nhà trường.
Lúc này, Lâm Phi không nhịn nổi liền giễu cợt Trần Dương: “Trần Dương, cậu có muốn tôi cho cậu vay tiền không?”
Lâm Kiều Kiều cũng che miệng cười nói: “Chị à, ăn trộm điện thoại cũng kiếm được nhiều tiền mà, cần gì mượn tiền của chị chứ”.
Ha ha ha, buồn cười chết đi được…
Cả lớp lại được phen cười lớn.
“Trời ạ…”
Khi đám học sinh này còn đang cười lớn, có người nhìn lên bảng xếp hạng trên màn hình lớn ở bên ngoài kinh ngạc kêu lên.
Ngay sau đó, đám học sinh trong lớp cũng nhanh chóng nhìn ra ngoài, ai nấy trợn tròn mắt, như thể họ đang nhìn thấy quỷ vậy!
Chương 193: Chân khí phóng ra ngoài
Lúc này, bảng xếp hạng trên màn hình lớn lại thay đổi!
Hóa ra xếp hạng của Đồng Quân, người đã quyên góp ba triệu và đứng đầu danh sách đã bị tụt xuống một hạng, và số tiền quyên góp cao nhất đã tăng tới sáu triệu!
Nhìn thấy tên người tên lớp hiện phía sau số tiền quyên góp, tất cả mọi người đều sốc.
Chết tiệt!
Sáu triệu!
Thằng cha ở rể không nói không rằng đã quyên tặng sáu triệu.
Chúa ơi, thế giới này điên rồi!
Cậu ta lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?
Lẽ nào là cậu ta ăn trộm?
Hạ Lam nhìn thấy sự kinh ngạc của tất cả học sinh, cau mày hỏi: "Làm sao vậy, nhìn thấy quỷ à!"
Lúc này, một nữ sinh nói với Hạ Lam: "Cô giáo ... cô nhìn màn hình lớn kìa”.
Hạ Lam đi tới cửa phòng học nhìn ra bên ngoài, ngay lập tức mở to hai mắt.
Sao!
Đứng đầu danh sách lại là ... Trần Dương!
Trần Dương ... cậu ta ... cậu ta thực sự đã quyên góp sáu triệu!
Hạ Lam nghi ngờ nhìn Trần Dương.
Lúc này, Tư Mã Yến Như cũng lộ ra vẻ kinh ngạc.
Anh ấy có thể quyên góp sáu triệu trong nháy mắt.
Vậy sao có thể trộm điện thoại của cô ấy được?
Chẳng lẽ lời anh ấy nói vừa rồi là thật sao? Anh ấy thực sự nhặt được điện thoại của mình?
Lúc này, trong lòng Tư Mã Yến Như vô cùng mâu thuẫn.
Trong đám người đang há hốc mồm vì kinh ngạc đó, Lâm Phi và Lâm Kiều Kiều càng thêm choáng váng, nhìn nhau, không nói nên lời.
Đặc biệt là Lâm Phi vừa quay video, lúc này đang cầm điện thoại di động, cô ta đột nhiên cảm thấy ngượng ngùng.
Chuyện này ... sao có thể thế này, sao hắn có thể quyên góp nhiều tiền như vậy!
Trần Dương lúc này mới chậm rãi đi tới trước mặt Đồng Quân, nói: "Giờ cậu còn nghĩ tôi trộm điện thoại nữa không? Vậy giờ cậu cho tôi sáu triệu, tôi sẽ đi trộm một cái điện thoại cho cậu xem!"
Sau khi Trần Dương nói xong, cả phòng học im phăng phắc.
Đồng Quân tức đến đỏ mặt tía tai!
Chết tiệt, thằng phế vật này lấy đâu ra nhiều tiền như vậy! Đúng rồi! Thằng này ở rể, đây chắc hẳn là tiền của vợ anh ta!
Đồng Quân nghiến răng, hắn cầm điện thoại di động lên, quyên tặng thêm sáu triệu. Hắn chỉ còn sáu triệu, sau khi quyên tặng, cả người hắn chỉ còn lại 2 triệu!
"Mọi người xem, anh Quân góp thêm sáu triệu nữa kìa!"
Lúc này, có người hô lớn khi nhìn thấy bảng xếp hạng lại thay đổi trên màn hình lớn.
Lúc này, vị trí đầu tiên trong danh sách đã trở thành Đồng Quân, và số tiền quyên góp là 9 triệu.
Mẹ nó, giàu thật đấy, hôm qua vừa mời mọi người đến khách sạn Vương Triều ăn cơm, tốn 18 triệu, hôm nay lại quyên tặng 9 triệu nữa!
Giàu thật đấy!
Nhưng, Đồng Quân vẫn sẵn sàng bỏ ra 9 triệu để làm từ thiện, anh đúng là người có tiền!
Đúng là một người đàn ông có tấm lòng nhân hậu, nhiều nữ sinh nhìn Đồng Quân với ánh mắt say mê.
Đồng Quân sau khi quyên góp tiền xong, lòng đau như cắt nhưng vẫn tỏ ra rộng lượng, sau đó cầm lấy điện thoại, lắc lắc trước mặt Trần Dương, trịnh thượng nhìn Trần Dương: "Cậu nhìn thấy chưa, thứ ông đây có là tiền, cậu khỏi phải giả bộ trước mặt tôi nữa, đừng cho rằng tôi không biết sáu triệu cậu quyên góp kia là tiền của vợ cậu, cậu đường đường là một thằng đàn ông mà không hề có tí liêm sỉ nào, tiêu tiền của phụ nữ mà còn ở đó vênh vênh tự đắc à?"
Đồng Quân vừa nói xong, mọi người cũng đều hướng ứng theo.
Đúng, cậu ta ở rể, sao có thể có nhiều tiền như vậy.
Đó rõ ràng là tiền của vợ cậu ta.
Trần Dương nhún vai nói: "Muốn so tiền à? Được, xem ai nhiều tiền hơn ai!"
Nói xong, Trần Dương lại cầm điện thoại di động lên, quyên tặng thêm tiền.
Bốn triệu?!
Trần Dương bất ngờ quyên góp thêm bốn triệu!
Chết tiệt!
Cộng thêm 6 triệu đã quyên góp trước đó, bây giờ đã thành là 10 triệu!
Lúc này, tất cả mọi người đều không nói nên lời, cả người đều sốc.
Đồng Quân lại càng sững sờ.
Chết tiệt, thằng cha này muốn một mất một còn với mình chắc?
Anh ta sẽ không quyên góp hết tiền của vợ đâu nhỉ?
Bây giờ mình chỉ còn lại hai triệu!
Đậu, tuyệt đối không được hoảng! Đồng Quân nghiến răng, quyên góp nốt hai triệu còn lại.
Lúc này, tay Đồng Quân run lên, 11 triệu, cộng thêm 18 triệu tối hôm qua, là 29 triệu!
Hai ngày tiêu mất gần 30 triệu, nếu để bố hắn biết, nhất định sẽ đánh hắn không trượt phát nào.
"Mọi người nhìn kìa, Anh Quân đã lên đầu danh sách một lần nữa, tổng số tiền quyên góp đã lên đến 11 triệu. Anh Quân thật tuyệt vời”.
Bằng cách này, tên Đồng Quân đã làm cho bọn họ tâm phục khẩu phục .
Trần Dương lúc này mới cười nhẹ, chậm rãi nói: "Đồng Quân, muốn đọ nữa không?"
Thằng cha này, hôm qua ăn ở khách sạn Vương Triều đã suýt chút nữa không trả nổi.
Bây giờ còn quyên góp 11 triệu, chắc chắn là hết tiền rồi.
Trần Dương nói xong liền cầm điện thoại lên, lại chuyển tiền lần nữa!
Ba giây sau, mọi người trong lớp đều há hốc mồm.
Thấy mọi người ngây ra như phỗng, Đồng Quân vội quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Nhìn lên màn hình lớn, hoàn toàn chết lặng.
Mười triệu.
Trần Dương thực sự đã quyên góp thêm 10 triệu, lúc này, tổng số tiền quyên góp đã lên đến 20 triệu, xếp đầu bảng.
Nhìn Đồng Quân đang ngẩn tò te, Trần Dương cười nhẹ nói: "Đồng Quân, sao, có so nữa không? Dù sao cũng là làm từ thiện, tôi cũng không quan trọng tiền nhiều tiền ít, chỉ cần cậu đồng ý chơi thì dù có là một trăm triệu tôi cũng sẽ cùng cậu chơi đến cùng".
Trần Dương không hề nói to nhưng tất cả đều nghe rõ mồt một.
Anh vừa dứt lời, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào Đồng Quân.
"Trần Dương ... cậu...”
Đồng Quân chỉ vào Trần Dương, không nói được lời nào.
Lúc này, lòng hắn nóng như lửa đốt, tối qua mời cơm hắn xin bố 20 triệu.
Đã bị mắng như tát nước vào mặt rồi.
Nếu hôm nay hắn dám gọi điện về nhà đòi tiền nữa, bố hắn chắc chắn sẽ đánh giết hắn!
Trong khi lòng Đồng Quân còn đang rối như tơ vò, Trần Dương chậm rãi đi tới trước mặt Đồng Quân, cười nói: "Còn vu oan cho tôi trộm điện thoại không? Bây giờ ai nhiều tiền hơn? Nếu cậu không phục, chúng ta có thể đọ tiếp!"
Nói rồi Trần Dương chuyển thêm năm triệu nữa, ba giây sau, số tiền của Trần Dương quyên góp trên màn hình lớn đã thay đổi từ 20 triệu thành 25 triệu!
Tất cả mọi người đều chết lặng, họ đã bàng hoàng đến mức không nói nên lời.
“Đã thấy chưa?”, Trần Dương cười lạnh: “Còn muốn so không? Nếu không đọ lại được thì mau xin lỗi tôi đi, lúc nãy cậu nhổ nước bọt vào mặt tôi, sỉ nhục tôi, nếu không xin lỗi, thì tôi đành phải xin lỗi mọi người ở đây, tự mình trừng trị cậu!"
"Cậu ...”, Đồng Quân vừa kinh ngạc vừa tức giận: "Cậu ... cậu dám!"
"Phụt"
Đồng Quân còn chưa nói xong, Trần Dương đã há miệng và nhổ nước bọt vào mặt hắn, điều mà mọi người không ngờ là Đồng Quân lại bất ngờ bị ngã ngửa ra sau.
Má trái của hắn đã sưng lên với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
"Phụt Phụt"
Trước khi mọi người kịp phản ứng, Trần Dương lại nhổ tiếp.
"Á!"
Đồng Quân hét lên, má phải hắn sưng vù lên.
Khiếp, mọi người đều sợ hãi. Nó là nước bọt hay là đạn? Làm thế nào nó có thể mạnh như vậy!
Trong giây lát, cả lớp học lặng như tờ.
Tư Mã Yến Như ở bên cạnh đồng tử hơi co lại: "Chân khí phóng ra ngoài, cảnh giới Tiên Thiên!"
Cô ấy không ngờ rằng, cha ở rể bị tất cả mọi người chết giễu này lại là cao thủ của cảnh giới Tiên Thiên!..quả….quả là sốc.
Bất ngờ.
"Trần Dương!"
Hạ Lam lúc này không nhịn được nữa, đập bàn: "Láo toét, trong lớp còn dám ngang nhiên đánh bạn học à?"
Cô ta không ngờ Trần Dương lại dám đánh người trước mặt mình!
Thật không còn coi giáo viên chủ nghiệm ra gì nữa rồi.
Trần Dương nhún vai, vô tội nói: "Thưa cô, cô cũng vừa rồi thấy đấy, là cậu ta nhổ nước bọt vào em trước, cả lớp ai cũng thấy cả, cô không thể thiên vị thế được, em cũng là học sinh của cô mà! Hơn nữa, em không có đánh cậu ta, em chỉ nhổ nước bọt có vài lần, ai mà ngờ cậu ta lại giỏi làm bộ thế!"
"Cậu!"
Hạ Lam rất tức giận, nhưng cô ta không thể phản bác lại, bởi vì vừa rồi Đồng Quân đã nhổ nước bọt trước mặt mọi người.
Nếu cô ta bao che thì sẽ ảnh hưởng đến hình tượng của cô ta trong lòng học sinh.
Nghĩ đến đây, Hạ Lam cau mày, khi Trần Dương nhổ nước bọt, cô ta cảm nhận rõ ràng sự dao động của chân khí.
Lẽ nào cậu ta là cao thủ của cảnh giới Tiên Thiên không chừng? Vì lực của mấy bãi nước bọt quá mạnh, chỉ có tu sĩ ở cảnh giới Tiên Thiên mới có thể khiến cho giọt nước xuyên qua đá.
Trầm ngâm một hồi, Hạ Lam nhìn Trần Dương nói: "Trần Dương, cậu ra đây với tôi”.
Dù anh có ở cảnh giới Tiên Thiên hay không, thì cô ta cũng không thể để mất đi sự uy nghiêm của chủ nhiệm!
Trần Dương nhún vai, vô tư đi theo Hạ Lam ra khỏi lớp học.
“Trần Dương, tôi nói cậu lần cuối cùng, không được phép đánh nhau ở trong trường, cậu nghe rõ chưa!”, Hạ Lam lạnh lùng nói.
Trần Dương gật đầu nói: "Biết rồi ạ, thưa cô!"
Nói rồi anh dừng lại một chút, rồi lại tiếp tục: "Thưa cô, có phải trong người không được khỏe? Hơn nữa, cảnh giới của cô dường như đã tụt xuống Tiên Thiên viên mãn...”
Lúc nãy, khi Hạ Lam bước vào lớp học, Trần Dương đã sử dụng Vọng Khí Thuật trong "Thiên Kim Dược Phương" để nhìn cảnh giới của Hạ Lam và phát hiện ra rằng cô ta quả thực giống như ghi chép trong " Thiên Kim Dược Phương", cảnh giới của cô ta đã tụt xuống Tiên Thiên viên mãn rồi.
Sao cơ?
Hạ Lam nghi ngờ nhìn Trần Dương: "Cậu ... sao cậu biết?"
Chương 194: Khách không mời mà đến
Sáng sớm hôm nay cảnh giới của Hạ Lam đã bị hạ xuống Tiên Thiên viên mãn, sao Trần Dương có thể nhìn ra được?
Trần Dương thở dài nói: “Không phải hôm qua em đã nhắc cô rồi sao, viên Thiên Linh Hộ Cương đó có vấn đề, nhưng cô đâu có tin em. Cô đánh mất cảnh giới Phản Phác, chính là vì độc tố trong viên đan được đang đánh vào kỳ kinh bát mạch của cô”.
Thấy Trần Dương nói mấy lời kỳ lạ, Hạ Lam cũng thấy có chút lo lắng.
Không lẽ, viên Thiên Linh Hộ Cương đó thực sự có vấn đề?
“Độc tính của những viên Thiên Linh Hộ Cương hỏng vô cùng mạnh, nó sẽ xâm nhập và làm tiêu hao cương khí, chân khí, nội khí của cô. Cho đến khi cô trở về là một người bình thường, thậm chí còn làm giảm khí huyết, khiến cơ thể suy nhược, đợi đến khi toàn bộ khí huyết tiêu tán thì e là đã quá muộn!”
Sao cơ?
Không những đánh mất hết cảnh giới mà còn làm tiêu hao khí huyết?
Hạ Lam bủn rủn chân tay, đôi mắt đẹp long lanh cũng toát lên vẻ sợ hãi.
Xét về tư chất hay căn cốt, cô ta đều rất tốt, có thể sau này còn đạt đến được cảnh giới Quy Chân, nhưng mà như này thì e rằng là cảnh giới Lục Địa Chân Tiên bình thường thôi cô ta cũng không còn cơ hội.
Cô ta là trưởng lão trẻ tuổi nhất Vô Lượng Kiếm phái, thậm chí còn có khả năng lên làm trưởng giáo, nhưng nếu như trở về là một người bình thường, thì cô ta sẽ mất tất cả.
Đầu óc Hạ Lam trở nên trống rỗng.
Nhưng một lát sau cô ta trấn tĩnh lại, nhìn Trần Dương với ánh mắt dò xét: “Nói mau, có phải cậu cô ý bịa ra chuyện này để dọa tôi không?”
Cô ta cau mày, Thiên Linh Hộ Cương hoàn là loại đan được cao cấp nổi tiếng, cũng được viết trong sách cổ của Vô Lượng Kiếm phái, nhưng trong đó không nhắc đến việc Thiên Linh Hộ Cương hoàn lại có tác dụng phụ lớn đến như vậy?
Không thể nào?
Trần Dương chỉ cười nói: “Em đã nói hết những gì em biết, nếu như cô không tin thì em cũng không còn cách nào khác, cô cứ suy nghĩ kỹ đi nếu muốn thì cứ tới tìm em, nói không chừng em có thể giúp được cô!”
Nói xong, Trần Dương liền trở về phòng học.
Cậu ta có thể giúp được mình?
Đúng là chém gió!
Những chuyện gần đây xảy ra khiến Hạ Lam có ấn tượng vô cùng xấu với anh, vậy nên cô ta nửa tin nửa ngờ, nói đúng hơn là không tin vào những gì Trần Dương nói.
Dù không tin, nhưng những lời Trần Dương nói không khác nào thanh gươm của tiên tri Damocles, khiến cô ta phải suy nghĩ, buổi dạy hôm nay tâm trạng Hạ Lam hỗn loạn, như người mất hồn.
Nếu sự thật đúng như lời Trần Dương nói, thì cô ta phải làm sao?
Trong lúc Trần Dương đang mơ màng nghe giảng, có cục giấy nhỏ từ đâu đó bay đến.
Mẹ khỉ, cái này ở đâu ra vậy!
Trần Dương không suy nghĩ nhiều, anh mở tờ giấy ra thì thấy phía trên viết mấy dòng chữ nhỏ ngay ngắn: “Trần Dương, chuyện lúc đó tôi đã hiểu lầm anh!”
Trần Dương sực tỉnh, thì ra là Tư Mã Yến Như sao, mình còn tưởng đại tiểu thư này tính tình cao ngạo, không ngờ còn biết cúi đầu nhận lỗi cơ đấy.
Lúc này Trần Dương bỗng thấy có chút cảm tình với người đẹp lạnh lùng này.
Trần Dương cười một tiếng, anh đang suy nghĩ xem phải trả lời thế nào thì điện thoại trong túi bỗng rung lên.
Anh lấy điện thoại ra xem, Lý Lâm gửi đến cho anh tận mười mấy tin nhắn.
Trần Dương mở ra nhìn qua, nội dung của tin nhắn đều là Lý Lâm xin lỗi anh: “Thầy, là lỗi của con, sau này…sau này con sẽ không bao giờ dám đối đầu với Lý Thiên Bá nữa”.
Trần Dương lạnh lùng cười, cũng không nhắn lại, anh vốn đã không muốn dạy cho cô ta cách luyện đan, giờ cô ta lại cả gan đánh người bạn thân của anh, thì không có chuyện dạy dỗ gì ở đây nữa cả!
Lúc này tại nhà họ Trần.
Sau khi ông cụ Trần đồng ý với lời thỉnh cầu của Thanh Uyển sư thái, ông ta bố trí cho đệ tử của phái Nga My ở phòng khách trong trang viên nhà họ Trần.
Nhà họ Trần đã có truyền này thống hàng trăm năm nay, trong trang viên của nhà họ cũng có những phòng riêng cho khách nữ.
Vậy trên, ông cụ Trần đã bố trí cho họ ở đó.
Ngoài ra ông ta còn ra lệnh, không cho phép bất cứ đệ tử nào được phép quấy rầy đệ tử của phái Nga My.
Lúc này, Thanh Uyển sư thái đang ngồi niệm kinh ở giữa hồ.
Cô ta mặc một chiếc áo choàng màu xanh than, tuy không quá bắt mắt, nhưng vẻ đẹp thanh tú đó là điều không thể phủ nhận.
Chậc chậc, chiếc áo choàng rộng kia cũng không thể nào che hết đi dáng vẻ uyển chuyển, đầy đặn của cô ta, thật là hấp dẫn.
Thanh Uyển không biết rằng lúc này đang có một tên háo sắc đang theo dõi mình, một đôi mắt chưa đầy sự thèm khát.
Không ai khác đó chính là Trần Toàn! Sau khi đệ tử của phái Nga My chuyển vào đây ở, hắn ta luôn mong đợi có cơ hội được gặp mặt những người đẹp này.
Đẹp quá, thật là đẹp quá.
Đệ tử của phái này ai nấy đều có một mài tóc dài óng mượt, nhưng Thanh Uyển sư thái thì còn đặc biệt hơn, hơn nữa Trần Toàn cũng chưa được nếm qua mùi vị của ni cô bao giờ.
Thực ra, trong mắt Trần Toàn thì Thanh Uyển sư thái cũng chỉ là một ni cô thôi.
Khi hắn ta nhớ đến những hình ảnh khi lén xem trong Liêu Trai Chí Dị, thì toàn thân nóng bừng lên, nếu có thể nếm thử mùi vị của Thanh Uyển sư thái thì hẳn là sẽ tuyệt lắm đây!
“Cậu Trần”.
Lúc Trần Toàn đang phê pha với ý nghĩ tà dâm của mình, thì Thanh Uyển sư thái chợt mở mắt, cô ta đứng dậy, tay hất cây phất trần sang một bên, chắp tay nói: “Cậu Trần, cậu có chuyện gì không?”
Trần Toàn vội vã lau nước miếng trên miệng, nói: “Thanh Uyển sư thái, tôi định hai ngày nữa sẽ mở một cuộc nghênh đón đặc biệt, hôm qua chúng tôi tiếp đón vội vàng quá, chỉ chuẩn bị được một bữa cơm nhạt, nếu người trong giang hồ biết chuyện này e rằng họ sẽ đánh giá nhà họ Trần chúng tôi, vậy nên mong sư thái nể mặt, đưa đệ tử đến tham dự buổi tiệc này."
Trần Toàn vừa nói vừa nhìn một lượt thân thể của Thanh Uyển, cô ta quả là đẹp, càng nhìn càng khiến hắn ngứa ngáy.
Thanh Uyển thấy chuyện này không ổn lắm, nhà họ Trần cho họ chỗ ở đã là quá tốt rồi.
Họ sao có thể làm phiền nhiều đến như vậy được.
“Cậu Trần, tấm lòng tốt của cậu chúng tôi xin nhận, nhưng cậu không cần…”
Cô ta còn chưa nói hết câu, Trần Toàn liền cắt lời nói: “Sư thái không nên khách khí, nhà họ Trần chúng tôi vô cùng hiếu khách, luôn biết trước biết sau, nên mong sư thái đừng từ chối tấm chân tình này”.
“Chuyện này…”
Thanh Uyển vô cùng lưỡng lự, người nhà họ Trần đã nói đến mức này, nếu như từ chối họ thì đúng là tỏ ý coi thường nhà họ rồi.
Nhưng bản tính cô ta không thích những chỗ huyên náo, hơn nữa đệ tử phái Nga My đều là nữ, tham gia buổi tiệc khó tránh khỏi việc sẽ phải uống rượu.
Nghĩ đến đây Thanh Uyển nói: “Cậu Trần, xin hãy để tôi suy nghĩ lại đã”.
Tuy Thanh Uyển sư thái không đồng ý ngay khi đó, nhưng Trần Toàn tin rằng cô ta nhất định sẽ đến.
Dù sao hiện giờ bọn họ đang ở nhờ nhà họ Trần, sau này còn nhiều chuyện cần đến sự giúp đỡ của nhà hắn, nên Thanh Uyển nhất định sẽ hiểu được sự quan trọng của việc này.
“Được, vậy tôi mong là sư thái sẽ bớt chút thời gian!”, Trần Toàn chắp tay chào rồi xoay người rời đi.
…
Tô Diệu hôm nay mới học nửa buổi đã bị Đường Tĩnh gọi về nhà.
Lý do là vì bà ta đã hết tiền.
Dạo này kênh livestream Tùng Thử đang bị tra xét, nên đang cần chỉnh sửa lại.
Mấy ngày hôm nay cô không livestream nữa, cũng đồng nghĩa với việc là không có ai tặng thưởng, không ai tặng thưởng thì tức là không có thu nhập.
Chuyện làm Tô Diệu phải đau đầu chính là từ khi cô vào học ở học viện Lục Phái, Đường Tĩnh ở nhà buồn chán nên đâm ra ham đánh bạc, đánh mạt chược, đánh bài.
Nếu như chơi nhỏ thì không nói, đằng này Đường Tĩnh lại không thế, bà ta nghĩ con gái mình hái ra tiền, nên không hề quan tâm thắng thua.
Hơn nữa vận may của bà ta cũng không tốt, có lúc thua rất nhiều, một ngày có thể thua lên đến hơn triệu tệ.
Khi Đường Tĩnh gọi Tô Diệu để yêu cầu chuyển tiền thì cô cảm thấy thật mệt mỏi.
Nếu cô vẫn còn có thể livestream thì không nói, nhưng hiện giờ công việc này đang ngừng lại, số tiền trong tay đã dùng để mua biệt thự nên cô cũng chẳng còn là bao.
Mà mỗi lần Đường Tĩnh mở miệng xin thì không phải là vài chục nghìn tệ, mà là vài trăm thậm chí hàng triệu tệ, cô cảm thấy không thể chịu nổi.
Hôm nay Đường Tĩnh lại gọi cô về để xin tiền đây mà.
Tô Diệu đã khuyên bà ta rất lâu, nhưng Đường Tĩnh tỏ ra thờ ơ, cô nói ra biết bao điểm xấu của chuyện đánh bạc này, nhưng rồi cuối cùng nhận lại được một câu: “Không phải con kiếm được tiền hay sao, hơn nữa, tiền kiếm ra không phải để cho mẹ tiêu sao?”
Nói xong, bà ta ngúng ngẩy đi lên lầu thay quần áo, như không có chuyện gì xảy ra, lát nữa bà ta còn phải đi ra ngoài đánh bài nữa.
Đúng như dự đoán, lát sau Đường Tĩnh đi từ trên lầu xuống.
Tô Diệu nhìn bà ta: “Mẹ, có phải mẹ lại chuẩn bị đi đánh bài không đấy?”
Đường Tĩnh vội vàng thanh minh: “Không phải, hôm nay mẹ có hẹn đi spa cùng hội chị em, con mau chuyển cho mẹ hai trăm nghìn tệ nhé! Mẹ đi nhanh không có họ chờ”.
Thấy ánh mắt né tránh của mẹ, Tô Diệu cũng hiểu được là bà ta muốn đi đánh bài, cô còn đang suy nghĩ xem phải khuyên giải mẹ thế nào thì chuông cửa bỗng vang lên.
Là ai vậy?
Không lẽ là Trần Dương?
Tô Diệu mừng thầm trong lòng, cô vội vàng đứng dậy.
Từ sau cái lần Trần Dương bị mẹ cô mắng, anh đã không trở lại đây, không lẽ anh đã hết giận rồi?
Nghĩ đến đây thôi cô cũng thấy vô cùng mừng rỡ, nhưng khi vừa mở cửa ra thì sự vui mừng đó đã hoàn toàn biến mất.
Chương 195: Mười phần trăm cổ phần
“Bà nội? Sao bà lại đến đây!”
Tô Diệu vừa mở cửa ra, liền phát hiện người đang chống gậy đứng trước cửa là bà Tô.
Còn người đứng phía sau bà ta chính là Tô Hải.
Thấy hai người, Tô Diệu dự là có chuyện chẳng lành.
Từ sau khi bà Tô lừa cô để chiếm đoạt cổ phần, rồi đuổi cô ra khỏi nhà họ Tô, thì Tô Diệu đã không còn chút tình cảm nào với họ nữa.
Cô vẫn nghĩ rằng đời này cô và nhà họ Tô sẽ chẳng còn bất kỳ mối liên hệ nào nữa, vậy nên cô không hiểu sao đột nhiên hôm nay bà Tô lại đích thân đến thăm như vậy.
Sao bà ta biết được là mình ở khu biệt thự Thiên Mộng được? Trong lòng Tô Diệu lúc này đặt ra quá nhiều câu hỏi!
Sau khi bà Tô nhìn thấy Tô Diệu, bà ta liền nở một nụ cười hiền lành nói: “Diệu Diệu, đã lâu không được gặp cháu, hôm nay bà đến thăm cháu đây, sao thế, cháu còn giận bà sao? Hôm nay bà nội đích thân đến đây là để xin lỗi cháu”.
Bà Tô tỏ ra nghẹn ngào khi nói những lời này.
Chứ thực sự trong thâm tâm bà ta chắc chắn là không muốn đến đây.
Nhưng đâu có cách nào khác.
Gần đây nhà họ Tô đang gặp vấn đề về tài chính.
Công ty của họ lại một lần nữa rơi vào hoàn cảnh khó khăn.
Bà ta vì muốn vay tiền mà đã gọi cho rất nhiều người, nhưng ai nấy nghe xong đều cúp máy.
Lúc này bà ta thực sự là đã hết cách rồi.
Nếu không phải hôm qua Tô Hải nói là Tô Diệu livestream rất hot, mỗi ngày đều nhận được hàng đống tiền thì chắc giờ này bà ta chỉ còn cách bán tài sản đi để lấy tiền.
Bà ta nghe Tô Hải nói, mỗi ngày Tô Diệu livestream đều nhận được hàng triệu tiền quà tặng.
Mà cái cô có là tiền, nếu như cô đồng ý giúp đỡ bọn họ, thì nhà họ Tô lần này có thể thoát khỏi tình cảnh khó khăn.
Thấy Tô Diệu im lặng, bà Tô thấy có chút không vui, bà ta đã đích thân đến đây cầu cạnh, cô còn muốn như thế nào nữa?
“Diệu Diệu, cháu không mời bà vào nhà ngồi sao?”
Tô Diệu gật đầu, dù không vui vẻ gì nhưng cô vẫn nói: “Mời bà vào”.
Bà Tô bước vào nhìn căn biệt thự, liền khen lấy khen để: “Đẹp quá, căn biệt thự này đẹp thật đó, cháu rời khỏi nhà họ Tô mà vẫn có thể mua được căn biệt thự đẹp như này, giỏi thật”.
Tô Hải đi bên cạnh cũng gật gù tán thưởng: “Tô Diệu cô khá thật đó, trước giờ trong nhà họ Tô tôi không nghĩ là cô lại có bản lĩnh đến vậy, xem ra để cô rời khỏi nhà đúng là cơ hội để cô phát triển được tài năng của mình”.
Tô Hải nói một cách không biết xấu hổ.
Trong lòng Tô Diệu cảm thấy không thoải mái, nghe anh ta nói như vậy chả khác nào phải cảm ơn vì đã bị đuổi ra khỏi nhà ấy?
Cô hít một hơi thật sâu để nén cơn giận lại, nói một cách khách sáo: “Bà nội, lần này bà đến tìm cháu, không phải là vì nhà bên đó đã gặp chuyện gì chứ?”
Hôm nay dở giời hay sao mà rồng lại đến nhà tôm thế này!
Đường Tĩnh ngồi bên cạnh chỉ yên lặng, trong lòng bà ta đang vô cùng tức giận, nếu như là ngày xưa thì chắc tầm này bà ta đang vội vàng bưng nước đến nịnh nọt bà Tô rồi, còn bây giờ bà ta chỉ ngồi yên trên ghế salon, đến tâm trạng đi đánh bài cũng chẳng còn nữa.
Bà Tô ngồi trên ghế cũng không ngần ngại kể ra đầu đuôi sự tình mà nhà họ Tô đang gặp phải.
Bà ta kể xong xuôi vẫn không thấy Tô Diệu có phản ứng gì, bà Tô lòng nóng như lửa đốt, vội vàng nói: “Diệu Diệu, mọi chuyện trước đây là do bà nội không đúng, bà xin lỗi cháu, dù sao chúng ta cũng là người một nhà, cháu không thể thấy chết mà không cứu chứ”.
“Đúng rồi, nếu như trước đây không phải vì bố cô mang hết tài sản đi đầu tư, thì gia tộc chúng ta cũng không rơi vào bước đường này”.
Tô Hải vừa dứt lời, Đường Tĩnh đứng phắt dậy nói: “Mày đang sủa bậy cái gì đó hả? Sao, chồng tao đầu tư thua có bốn trăm triệu, nhưng không phải chủ tịch Đinh của Liệt Dương đã đưa cho các người một tỷ sao? Đổi lại cậu ta được gì? Cậu ta còn để lại cổ phần cho Diệu Diệu? Nhưng cuối cùng thì sao? Không những không trả lại tiền mà các người còn chiếm nốt sáu trăm triệu đó, tôi còn đang muốn hỏi là các người đã làm gì để rồi thua lỗ cả sáu trăm triệu nữa đấy”.
Bà Tô nghe thấy vậy thì vô cùng lúng túng.
Ngay cả Tô Hải cũng cứng miệng khi nghe được mấy lời này.
“Mẹ, thôi đừng nhắc nữa, mấy chuyện này qua rồi”, Tô Diệu kéo mẹ ngồi xuống vì sợ bà ta sẽ không kiềm chế được.
Tuy trong lòng cô vô cùng tức giận với cái cách mà nhà họ Tô đã đối xử với cô, nhưng bà Tô nói đúng, dù gì thì cô cũng là con cháu nhà đó, lẽ nào bọn họ đã hạ mình đến mà cô lại không giúp?
Nhưng cô cũng hiểu rõ rằng, cho dù là trước đây hay bây giờ thì cô vẫn tự kiếm tiền dựa vào việc livestream, chứ cũng không có dựa vào bọn họ.
Nghĩ đoạn, Tô Diệu hỏi: “Bà nội, nhà họ Tô còn thiếu bao nhiêu tiền?”
Tô Hải mừng như bắt được vàng, nhanh nhảu nói: “Tô Diệu, hiện giờ cô còn bao nhiêu tiền thì cứ lấy hết ra, giúp nhà chúng ta vượt qua được khó khăn trước mắt, đến lúc đó thì cô chính là quý nhân của cả gia tộc”.
Bà Tô cũng gật đầu hưởng ứng: “Lần này, bà sẽ không để cháu phải chịu thiệt thòi đâu, nếu như cháu còn lo lắng, thì bà có thể chia cho cháu một ít cổ phần, cháu thấy sao?”
Chia cổ phần cho mình?
Tô Diệu chả buồn đáp lại, chuyện lần trước còn sờ sờ ra đó, cô sợ lại bị lừa thêm lần nữa!
Đường Tĩnh lên tiếng một cách chế giễu: “Nực cười thật đấy, số cổ phần đó vốn dĩ là thuộc về Diệu Diệu, chính các người đã lừa con bé, vậy mà giờ không biết xấu hổ còn đến đây xin tiền, há chẳng phải là thích giả nhân giả nghĩa hay sao?”
Dù Đường Tĩnh chỉ ở nhà sống trong nhung lụa, nhưng những lời bà ta nói ra thì cũng cay nghiệt vô cùng, nếu không thì lần trước đã không suýt đánh nhau với Trần Dương ở bệnh viện nhân dân số 3.
Nói cho cùng bà ta vẫn luôn là một người mẹ muốn bảo vệ con mình.
“Mẹ à, mẹ đừng nói nữa”, Tô Diệu thấy mệt mỏi, cô suy nghĩ một lát rồi nói: “Bà nội, chuyện này cháu đồng ý, tuy nhiên lần này cháu muốn tìm luật sư làm chứng”.
Hiện giờ trong tay cô còn khoảng hai ba mươi triệu tệ, số tiền này nếu không dùng vào việc gì thì sớm muộn cũng tiêu hết.
Tô Diệu vừa dứt lời, bà Tô vô cùng mừng rỡ, bà ta vô cùng xúc động cầm lấy tay Tô Diệu nói: “Diệu Diệu, cháu quả là cháu gái tốt của bà, bà biết là cháu sẽ không bỏ mặc nhà họ Tô mà! Như thế này đi, cháu đưa cho bà hai mươi triệu, bà sẽ nhượng lại cho cháu mười phần trăm cổ phần”.
“Được”, Tô Diệu gật đầu nói.
Sau khi đạt được mục đích của mình, bà Tô cũng thấy an tâm phần nào, bà ta kéo lấy tay Tô Diệu, vỗ vỗ vào tay cô, chuẩn bị rời đi, đột nhiên bà ta nói: “Đúng rồi, hai mẹ con cháu rời khỏi nhà họ Tô đã lâu, nếu có thời gian thì về thăm nhà một chút, hay là bây giờ cùng về với bà một chuyến?”
Tô Diệu lắc đầu từ chối: “Bà nội, để sau đi, cháu hẹn bạn đi có việc rồi”.
Bà Tô gật đầu đáp: “Được, nhưng mà bà nhắc trước là cháu nhất định phải về thăm bà đấy nhé!”
Nói xong bà ta lại khẽ vỗ đôi bàn tay của Tô Diệu, Tô Hải dìu bà ta rời khỏi biệt thự.
Sau khi hai người đó đi khuất, Đường Tĩnh tức giận nói: “Con gái à, sao con lại dại thế, con không nhớ là trước đây bọn họ đã đối xử với hai mẹ con ta ra sao à? Lẽ nào chúng ta còn phải về nhìn cái bản mặt khó coi của bọn họ?”
Sau chuyện lần đó Đường Tĩnh cũng đã hiểu ra, bà ta không hiểu lúc đó mình bị làm sao, tại sao khi đó cứ phải a dua nịnh nọt bà già đó, nói đúng ra bà già đó chẳng coi bọn họ là người một nhà!
Nếu để Trần Dương thấy được tâm trạng và suy nghĩ lúc này của Đường Tĩnh, chắc anh sẽ rất vui.
Tô Diệu cười trừ nói: “Mẹ à, con biết con đang làm gì mà!”
Nói xong cô lên lầu thay quần áo, khoác lên mình bộ cánh xinh đẹp đi tìm Lý Mật.
Lúc quay về, Trần Dương lại ngồi xe của Hạ Lam, bởi lẽ không ai cho anh đi nhờ cả.
Sau khi lên xe, Hạ Lam đã quạt cho Trần Dương một trận.
Cô ta nói Trần Dương rằng đàn ông con trai là phải tự chủ và nam tính, cô ta còn đặc biệt nhấn mạnh chuyện đã xảy ra tối nay.
Trần Dương toát mồ hôi lạnh.
Hạ Lam vừa nói vừa lái xe.
Đột nhiên, cô ta cảm thấy hơi khó chịu, hơi tức ngực, tim cũng đập nhanh hơn.
Đồng thời, cơ thể cũng bắt đầu toát mồ hôi lạnh.
Hạ Lam bắt đầu hoảng sợ, mình bị làm sao vậy?
Sao tim lại đập nhanh vậy?
Nhìn thấy Hạ Lam có gì đó không ổn, Trần Dương liền hỏi: "Cô giáo Hạ, cô sao vậy?"
Hạ Lam ôm ngực, lắc đầu: "Tôi không biết, có thể là do uống rượu”.
Trần Dương cau mày, đây đâu phải triệu chứng khi uống rượu, chẳng lẽ là do viên Thiên Linh Hộ Cương hoàn?
Thiên Linh Hộ Cương hoàn đó là viên đan đã bị luyện hỏng, đã là thuốc thì sẽ ẩn chứa rủi ro, huống chi đây còn là thuốc đã hỏng nữa.
Sau khi về nhà, Trần Dương vội vã mở "Thiên Kim Dược Phương" ra.
Sau khi tìm thấy Thiên Linh Hộ Cương hoàn, Trần Dương lập tức xem kỹ hơn.
"Thiên Kim Dược Phương" viết rất chi tiết, một khi Thiên Linh Hộ Cương hoàn bị điều chế hỏng, nó sẽ trở thành một loại độc dược, sau khi uống sẽ gây tức ngực và tim đập nhanh.
Sau đó thực lực của người tu luyện sẽ tiếp tục suy giảm cho đến khi họ trở thành người thường.
Chậc!
Trần Dương hít vào một hơi lạnh, tác dụng phụ của viên đan hỏng này chính là khiến cho người tu luyện bị tụt cấp.
Trong lúc Trần Dương còn đang sửng sốt, điện thoại di động chợt rung lên.
Muộn như vậy rồi, ai còn gọi vào giờ này nhỉ?
Trần Dương lắc đầu, hoàn hồn, lấy điện thoại di động trong túi ra xem, lập tức giật mình, mẹ kiếp, đây là điện thoại của Tư Mã Yến Như.
Trần Dương vỗ đầu, sao anh có thể quên chuyện này được cơ chứ.
Trần Dương lấy điện thoại di động ra xem, đây là cuộc gọi video.
Hơn nữa đó còn là cuộc gọi của một cô gái tên là Tần Vũ Hàm.
Trần Dương chả thèm nghĩ lấy một giây, định tắt ngay đi nhưng lại bị run tay, ấn nhầm vào nút nghe!
Video được kết nối ngay lập tức.
Vào thời điểm video được kết nối, tim Trần Dương đã lỡ một nhịp.
Một cô gái xinh đẹp xuất hiện trong video, cô ta đang nằm trên giường, mặc một bộ đồ ngủ màu hồng, nhìn vào phần nhô lên có thể thấy, cô ta thậm chí còn không mặc đồ lót.
Hơn nữa áo của cô ta rất hở hang, thứ trắng nõn nà đó đập thẳng vào mắt Trần Dương.
Ực!
Trần Dương vô thức nuốt nước bọt.
Anh muốn quay đầu đi, nhưng như bị trúng thuật định thân, anh không thể rời mắt khỏi đó.
Nhìn khoảng tầm ba giây, Trần Dương càng nhìn càng thấy quen, cứ như thể ... như thể đã nhìn thấy cô gái này ở đâu đó rồi!
Trong đầu Trần Dương chợt lóe lên một tia sáng.
Mẹ kiếp, đây không phải là cháu gái của ông già đã bỏ ra 5,5 tỷ để đấu giá Phá Chướng Đan trong cuộc đấu giá Đinh Đinh lần trước sao?
Á!
Đột nhiên từ trong video phát ra tiếng kêu của cô gái.
Tần Vũ Hàm nhìn thấy người nhận điện không phải chị Yến Như mà là một người đàn ông, cô ta kêu lên một tiếng rồi ngay lập tức ngắt kết nối.
Cô ta cắn chặt môi, ôm lấy ngực, trong lòng vô cùng sợ hãi.
Chuyện... chuyện gì thế, không phải chị Yến Như không có bạn trai sao? Sao người nhận điện lại là một người đàn ông?
Hơn nữa, người đàn ông này nhìn lại rất quen!
Tần Vũ Hàm nghĩ ngợi, cô ta nhớ ra ngay lập tức.
Người đàn ông đó không phải là Trần Dương, người đã cứu ông của cô ta trong buổi đấu giá Đinh Đinh lần trước sao!
Tần Vũ Hàm và Tư Mã Yến Như là chị em tốt của nhau.
Hơn nữa, nhà họ Tư Mã đã gia nhập Thần Long Giáo từ ba năm về trước, nhưng chuyện này được giữ bí mật rất kín và rất ít người biết về nó.
Thần Long Giáo đã âm thầm thu nạp rất nhiều gia tộc.
Ví dụ, Nguyên Chẩn Đầu Đà đã chiêu mộ nhà họ Trần.
Khi đó, chính là Tần Vũ Hàm là người phụ trách việc đi chiêu mộ nhà họ Tư Mã, dần dần hai người trở thành bạn tốt.
Tần Vũ Hàm không thể ngờ rằng Trần Dương ở đầu bên kia của video, hơn nữa đôi mắt của anh còn dán vào...bị nhìn thấy hết rồi.
Nghĩ đến đây, Tần Vũ Hàm có chút tức giận, liền cầm điện thoại gửi tin nhắn WeChat: "Anh là Trần Dương?"
Trần Dương thật sự bối rối, trả lời thì không được mà không trả lời cũng không xong.
Đang lúc còn đang phân vân có nên trả lời hay không, thì điện thoại lại vang lên.
"Tại sao anh lại cầm điện thoại của chị Yến Như?"
Trần Dương lập tức trả lời: "Tôi nhặt được ở trên đường”.
"Ngày mai anh đem trả điện thoại cho chị ấy, vừa rồi xem như không có chuyện gì xảy ra cả, nếu chuyện này bị người thứ ba biết thì anh không xong với tôi đâu”, tin nhắn của Tần Vũ Hàm gửi đến vừa như đe dọa vừa có ý ra lệnh.
Trần Dương mỉm cười, thật thú vị, nếu cô ta biết mình là Hương chủ của Thần Long Giáo, thì sẽ thế nào đây nhỉ?
...
Đêm đó Trần Dương ngủ rất ngon, quả nhiên ngủ trong biệt thự lớn thì thoải mái hơn thật.
Trần Dương cảm thấy tràn đầy năng lượng, anh đến trường từ rất sớm.
Vừa bước vào lớp, Trần Dương liền cau mày.
Không biết từ bao giờ ở trong lớp lại xuất hiện một tên đầu trọc.
Cha này không phải là Địch Thiên Đông thì còn có thể là ai nữa!
Sao tên này lại tới học viên Lục Phái, chả nhẽ Đàm Tiểu Long đã tha cho hắn rồi sao?
Trần Dương suy nghĩ một chút, chắc là Đàm Tiểu Long còn bận việc khác.
Nếu không, với tính cách nhớ lâu thù dai của đệ tử Thần Long Giáo, Địch Thiên Đông đã chết từ lâu rồi.
Nghĩ vậy, Trần Dương sải bước đi vào.
Khi Địch Thiên Đông nhìn thấy Trần Dương bước vào, hắn cũng bị sốc.
Chết tiệt, sao thằng cha ở rể này cũng ở đây?
Trước đây, khi ở trang viên nhà họ Tô, mình đã chọc ghẹo Tô Diệu và bị hắn đập cho một trận.
Sau đó, khi vào tù lại bị tẩn cho trận nữa.
Mẹ nó, đến tận học viện Lục Phái cũng đụng độ phải hắn!
Nghĩ đến đây, Địch Thiên Đông vô cùng bực dọc.
Hai người nhìn nhau, mặt đối mặt, Địch Thiên Đông lúng túng cúi đầu.
Trần Dương mỉm cười, ngồi vào chỗ của mình, lúc này, một bóng dáng xinh đẹp từ bên ngoài bước vào.
Đó là Tư Mã Yến Như!
Tư Mã Yến Như đi thẳng một mạch về phía Trần Dương, khi đã đến trước mặt, Tư Mã Yến Như chìa bàn tay ngọc ngà của mình ra và nói với Trần Dương: "Trần Dương, trả điện thoại lại cho tôi”.
Tối hôm qua, Tần Vũ Hàm đã điện đến nhà cô ấy.
Sau khi nghe Tần Vũ Hàm nói, Tư Mã Yến Như mới biết điện thoại di động của mình đã bị Trần Dương lấy mất!
Cái gì?
Trần Dương lấy điện thoại của Tư Mã Yến Như?
Cả lớp ngay lập tức im bặt, từng người một nhìn về phía Trần Dương.
Trần Dương có chút bối rối, lấy điện thoại trong túi ra, cười nói: "Thực xin lỗi, tối hôm qua tôi nhặt được ở cửa phòng vệ sinh, muốn trả lại cho cô thì thấy cô đã lái xe đi mất rồi”.
Tư Mã Yến Như hoàn toàn không tin vào lời nói của Trần Dương, cô ấy tiến lên một bước, trịnh thượng nhìn Trần Dương, hỏi: "Tôi hỏi lại lần nữa, sao điện thoại của tôi lại ở chỗ anh!"
Nghĩ đến việc điện thoại di động của mình ở trong tay Trần Dương cả đêm, cô ấy không khỏi tức giận.
Cô có rất nhiều ảnh cá nhân ở trong đó.
Anh ấy ... có phải là đã thấy rồi không ...
Đương nhiên, Trần Dương không thể nói là mình trộm được, anh thở dài, nói: "Tôi nói rồi, tôi nhặt được ở cửa nhà vệ sinh”.
Haha, anh nghĩ là tôi sẽ tin à?
Tư Mã Yến Như cười lạnh một tiếng: "Vớ vẩn, điện thoại của tôi rơi sao tôi lại không biết?"
Trần Dương cười khổ, đang định lên tiếng giải thích, Vương Phàn ở bên cạnh nhân cơ hội đứng lên, chỉ vào Trần Dương giễt cợt: "Trần Dương, cậu còn dám ngụy biện à, cậu chính là kẻ đã trộm điện thoại của nữ thần!"
"Đúng, là cậu ta làm!"
Vương Phàn vừa nói xong, Nghiêm Thọ đứng dậy và hét lớn: "Mọi người cẩn thận, giữ đồ của mình cho tốt vào, lớp mình có trộm đấy!"
"Mọi người mau kiểm tra xem mình có thiếu mất đồ gì không!"
Vừa dứt lời, mọi người vội vàng lục lọi tụi áo và túi xách của mình, xem xem bản thân có mất gì không.
Trần Dương lạnh lùng nhìn Vương Phàn và Nghiêm Thọ, sao lúc nào cũng là hai người này cơ chứ?
Hơn nữa, bọn họ kẻ tung người hứng, nói lời thật quá đáng, bây giờ mọi người đều nhìn mình với ánh mắt cảnh giác và chán ghét rồi.
Lúc này, Địch Thiên Đông nhếch mép cười, đứng lên nói: "Các cậu không biết đấy thôi, trước đây ấy, Trần Dương trộm đồ lót của phụ nữ còn bị bắt tống vào ngục cơ, hơn nữa còn chung phòng giam với tôi!"
Sau khi Địch Thiên Đông nói xong, cả lớp bỗng trở nên nhốn nháo.
Sao cơ?
Thằng ở rể này vậy mà lại vào cửa hàng đồ lót ăn trộm đồ lót?
Sau một hồi im lặng, cả phòng học phá lên cười, mọi người nhìn Trần Dương với vẻ mặt khinh thường.
Mẹ nó, thằng này không chỉ là một tên trộm, mà còn là một tên biến thái!
Nhiều bạn nữ trong lớp nhìn Trần Dương với con mắt khác, ai nấy đều bảo vệ ngực của mình, như thể sợ Trần Dương sẽ ra tay với họ.
Lâm Phi và Lâm Kiều Kiều ở bên cạnh lại càng tức giận.
"Thằng nghèo hèn đốn mạt này, sao anh họ mình lại đi ngao du với cái loại người như hắn nhỉ, nhất định phải làm cho anh họ nhìn rõ bộ mặt thật của hắn!"
Lúc này, Lý Thiên Bá vẫn chưa đến nên cô ta đã bí mật lấy điện thoại ra quay lại.
Chương 192: Tà giáo làm điều ác
Khi nhìn thấy Lâm Phi quay video, Đồng Quân ở bên cạnh đứng lên châm chọc nói: “Tôi thật không thể nào nghĩ đến việc cậu lại là người như vậy đó, lấy trộm đồ đã ngại rồi, đây lại còn biến thái đi lấy trộm đồ lót phụ nữ sao? Mà cậu nói cậu lấy đồ lót thì cũng không sao, giờ lại còn dám lấy trộm điện thoại di động của nữ thần? Vậy mà còn già mồm nói là nhặt được, định lừa trẻ con à!”
Haizz.
Trần Dương thầm chửi trong lòng, rồi sau đó hít một hơi thật sâu, hướng về phía Tư Mã Yến Như nói: “Tôi xin lỗi, tối hôm qua tôi có nhặt được điện thoại mà không trả cho cô, là tôi sai!”
Sao có thể nhận là lấy trộm được, anh cũng không quên nhiệm vụ vì sao anh vào học viện Lục Phái này, nếu như mọi việc vỡ lở ra thì lại càng thêm nguy hiểm.
Tư Mã Yến Như trừng mắt nhìn Trần Dương một cái, trong lòng tỏ rõ sự tức giận không thể nói ra.
Cô ấy không tin là Trần Dương nhặt được điện thoại, đúng là học cùng một kẻ chân tay không sạch sẽ như vậy chẳng khác nào nỗi sỉ nhục đối với cô ấy!
Trần Dương cười khổ một tiếng, đúng là chó cắn áo rách, khó trách người ta nói, để che lấp những việc đã làm là phải dùng hàng ngàn hàng vạn câu để giải thích, trước kia anh không hiểu, nhưng mà bây giờ thì đã hiểu ra rồi.
Suy nghĩ một lát, Trần Dương cắn răng cắn lợi đi tới giải thích: “Tư Mã Yến Như, tôi biết chuyện tôi nhặt được điện thoại mà không trả cho cô là tôi sai, nhưng nguyên nhân mà tôi không trả lại, là do tối hôm qua ở khách sạn Vương Triều, lúc tôi đi vào nhà vệ sinh thì có nghe được Đồng Quân cậu ta nói không trả nổi tiền ăn, nên tính để cô trả, vậy nên tôi mới không trả lại cho cô!”
Tư Mã Yến Như tỏ ra vẻ ghét bỏ nhìn Trần Dương, cô ấy không tin lời anh nói.
Hơn nữa khi Trần Dương nói những lời này, các học sinh khác trong phòng học đều cười phá lên.
Chuyện đùa à, hay là não của thằng chạn vương này bị kẹp vào đâu rồi!
Chuyện khôi hài như vậy mà cũng nói ra được.
Theo như tôi thấy, tên này đang cố tình muốn đổ tiếng xấu cho Đồng Quân.
Đồng Quân đứng bên cạnh trong lòng hoảng hốt, hắn liền quay đầu nhìn về phía Vương Phàn và Nghiêm Thọ.
Lúc này khuôn mặt hai kẻ đó cũng nhăn nhó khó coi, Nghiêm Thọ mở mồm định nói thì bị Đồng Quân trừng mắt nhìn.
Lúc này Nghiêm Thọ mở miệng nhạo báng: “Trần Dương, cậu nghĩ ra chuyện cũng hay đấy, anh Quân mà không có tiền được sao? Vậy thì hôm qua cậu ra khỏi khách sạn Vương Triều bằng cách nào? Nếu như không phải anh Quân trả tiền, thì cậu có ra được khỏi cửa của bọn họ không?”
Đúng là, đồ điên!
Đúng là não tàn, muốn gắp lửa bỏ tay người thì cũng nên lắp não vào trước nhé!
Trần Dương không nói gì, mấy người này đều cho rằng lời anh nói là giả, nên anh có giải thích thêm thì cũng vô ích.
Lúc này, Hạ Lam đi vào.
Nhìn thấy tình cảnh trong phòng học lúc này, Hạ Lam nhíu mày: “Đã xảy ra chuyện gì, sao lại ồn ào như vậy?”
Đồng Quân lập tức chỉ vào Trần Dương, lớn tiếng nói: “Thưa cô, chính Trần Dương đã lấy trộm điện thoại của Tư Mã Yến Như”.
Cái gì?
Lấy trộm điện thoại sao?
Đôi lông mày thanh tú của Hạ Lam hơi cau lại, nói: “Đồng Quân, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, em nói rõ hơn xem nào!”
Chuyện này…
Thật ra thì Đồng Quân cũng không có chứng cớ chứng minh người lấy trộm điện thoại là Trần Dương, hắn mở miệng nói: “Điện thoại của Tư Mã Yến Như nằm trong tay Trần Dương, chính là cậu ta lấy trộm!”
“Thưa cô, điện thoại này là do em nhặt được!”, Trần Dương bình tĩnh nói.
Đây là lần nói dối đầu tiên trước mặt nhiều người như vậy của Trần Dương, nhưng anh nghĩ đến việc lần trước đến đồ lót phụ nữ anh còn lấy trộm được, thì nói dối cũng có làm sao.
Đồng Quân đang muốn lên tiếng tranh cãi thì Hạ Lam xua xua tay nói: “Được rồi, Trần Dương nói là nhặt được thì là nhặt được, không cần nói thêm nữa!”
Chỉ một câu nói này của Hạ Lam đã quyết định cục diện, Đồng Quân định nói thêm vài câu nữa, những nghĩ đến tính tình của của Hạ Lam, thì hắn không nói thêm gì nữa.
Chỉ dám nhìn Trần Dương bằng ánh mắt bất mãn.
Trần Dương trong lòng thở phào nhẹ nhõm, chuyện này rốt cuộc cũng qua rồi.
Sau khi Hạ Lam nói xong, sắc mặt trở nên nghiêm túc: “Tôi có chuyện muốn thông báo, mấy ngày trước có đám người tà giáo đã đến cướp bóc và uy hiếp trẻ em ở một thôn xa, mấy chục xóm bị chúng tập kích, người bị thương và chết rất nhiều. Vừa hay đúng lúc vị tiền bối trong lục đại phái chúng ta đi qua, vị tiền bối này đã chiến đấu lại với đám tà giáo đó, cuối cùng tà không thể thắng chính, đã tiêu diệt được đám đệ tử tà giáo”.
Hạ Lam trầm giọng nói: “Tuy nhiên, hành động của chúng lần này đã khiến nhiều gia đình tan cửa nát nhà, sáu đại phái lớn của chúng ta danh môn chính phái, những điều ác mà lần này tà giáo làm ra, chúng ta cần ra tay để xoa dịu, vậy nên học viện quyết định, quyên góp toàn trường. Mọi người ai có thể quyên góp bao nhiêu thì quyên góp bấy nhiêu”.
Tà giáo? Quyên góp?
Trời, giờ là thời đại nào rồi, tà giáo sao lại dám ngang ngược như vậy!
Thấy mọi người bàn luận sôi nổi, Hạ Lam giơ tay trấn áp: “Lần này, để khích lệ mọi người, thì nhà trường có đưa ra là người quyên góp nhiều nhất của mỗi lớp sẽ có phần thưởng! Các em đều là người có năng lực, nên hãy giúp hết mình nhé, phần thưởng lần này từ phía nhà trường rất lớn đó!”
Mẹ khỉ?
Còn có thưởng cơ à? Vậy sao không nói sớm!
Vừa nghe đến chuyện có thưởng, ai nấy đều kích động. Những ngôi trường thượng võ đúng là khác với các trường khác, phần thưởng nhất định sẽ khác người, nếu không phải là linh đan diệu dược thì cũng là tuyệt thế thần binh!
Lúc này, có người hỏi: “Thưa cô, chúng em quyên tiền vào đâu ạ?”
Hạ Lam nhẹ nhàng cười, nói: “Các em quyên tiền vào tài khoản của trường, đến lúc đó nhà trường cũng sẽ công bố danh sách quyên tiền của các lớp, số tiền, và thứ hạng!”
Nói xong, Hạ Lam viết số tài khoản của trường lên trên bảng.
Mọi người ai nấy rối rít lấy điện thoại ra, bắt đầu chuyển tiền, có những người gia cảnh bình thường thì chỉ quyên góp mấy nghìn tỏ lòng thành, còn có những cậu ấm nhưng trong người không có tiền thì lập tức gọi điện cho bố, nhân cơ hội quyên góp tiền này để lừa chút tiền.
Nhiều thì trăm nghìn rồi tiền triệu cũng có!
Chuyển dứt tay xong thì liền qua hỏi người bên cạnh: “Cậu góp bao nhiêu? Tôi góp ba trăm nghìn”.
“Trời, có ba trăm nghìn thôi à, tôi góp năm trăm nghìn đấy”.
Số tiền bọn họ quyên góp, đều được hiển thị trên màn hình toàn trường.
Vậy nên mọi người vừa quyên tiền, vừa không khỏi dán mắt vào màn hình.
Lúc này, xếp hạng đầu tiên chính là một bạn học lớp Địa Tự A, góp 2 triệu tệ.
“Trời ơi!”
Lúc này, một nữ sinh kinh hãi lên tiếng: “Anh Quân góp ba triệu!”
Thông tin Đồng Quân khuyên góp ba triệu bỗng chốc hiện lên đầu danh sách!
Lúc này, ai nấy đều nhìn về phía Đồng Quân.
Không nói lời nào mà góp tận ba triệu, đúng quả thực là ngầu quá đi!
Hạ Lam cũng rất vui vẻ.
Tuyệt thật, cậu học trò Đồng Quân quả không tệ, đúng là một hạt giống tốt!
Lời khen ngợi xung quanh truyền đến không ngớt, Đồng Quân vô cùng đắc ý.
Hắn cầm điện thoại quơ quơ trước mặt Trần Dương: “Nhìn thấy không, ba triệu, tôi không cần suy nghĩ mà xuống tay luôn đó, vậy mà cậu lại nói tôi không trả nổi tiền sao?”
Vừa nói Đồng Quân còn nhổ nước bọt hai lần khinh thường nói: “Đồ bỏ đi như cậu, sau này nếu còn dám bôi nhọ phỉ báng tôi, cẩn thận tôi sẽ khiến cậu ngậm ngùi nhận trái đắng!”
Hắn vừa dứt lời, những kẻ khác trong lớp cũng lên tiếng chỉ trích.
“Đúng vậy, sau này nếu để tôi nghe được cậu nói xấu anh Quân, tôi nhất định sẽ là người đần tiên không tha cho cậu!”
“Đúng vậy, cái đồ mắt trắng dã nhà cậu, tối hôm qua anh Quân mời cậu ăn cơm cậu không cảm ơn cũng được, đây lại còn đi bêu xấu người ta, thật là đồ cặn bã!”
Trong lớp ai nấy đều không ngừng lên tiếng chỉ trích Trần Dương.
Hạ Lam lúc này đứng trên bục giảng, tâm trạng của cô cũng bị xấu đi, tại sao nhà trường lại phân một kẻ cạn bã như vậy vào lớp của mình: “Trần Dương, cậu nói thật đi, có phải cậu đã lấy trộm điện thoại của Tư Mã Yến Như hay không?”
Tâm trạng của Hạ Lam hôm nay vốn đã không tốt, vì sáng nay lúc cô ta ngồi thiền, phát hiện cương khí hộ thân không thể nào ngưng tụ lại được nữa, sau khi kiểm tra thì mới phát hiện ra là cô ta đã bị hạ xuống cảnh giới Tiên Thiên viên mãn.
Cô ta cho rằng cảnh giới không được củng cố, cho nên định bụng sau giờ dạy hôm nay, sẽ về để củng cố lại, nhưng ai ngờ được là vừa đến lớp học đã gặp phải chuyện mệt mỏi như vậy.
Lúc này, Nghiêm Thọ cũng đứng lên: “Cô, em có thể làm chứng, chính Trần Dương đã lấy trộm điện thoại của Tư Mã Yến Như”.
Nghiêm Thọ vừa dứt lời, những người khác cũng rối rít gật đầu, tỏ ý có thể làm chứng.
Hạ Lam thấy nhiều người nguyện ý đứng ra làm chứng như vậy thì càng tức giận hơn, chỉ vào Trần Dương nói: “Trần Dương, tôi vẫn cho rằng là tính cách của cậu có chút mềm yếu, chứ không thể nào tưởng tượng được cậu lại là kẻ như vậy, tôi thấy thật là thất vọng về cậu!”
Trần Dương thở dài, lấy điện thoại từ trong túi ra nói: “Thưa cô, nếu cô không tin, vậy em sẽ quyên tiền…”
Sao cơ…
Không nghe lầm chứ?
Tên ở rể này muốn quyên tiền sao, chuyện thật là khôi hài mà!
Trong lớp ai nấy đều không nhịn được cười, đúng là thích đùa mà!
Hạ Lam mặt đầy nghiêm túc nói: “Trần Dương, cậu nghèo cũng không sao nhưng mà phải có chí khí chứ. Thân đã là một thằng ở rể thì lấy tiền đâu ra mà quyên, cậu không có thì nói không có, không cần phải lên gân lên cốt như vậy!”
Trần Dương không nói gì, trực tiếp chuyển tiền vào trong tài khoản nhà trường.
Lúc này, Lâm Phi không nhịn nổi liền giễu cợt Trần Dương: “Trần Dương, cậu có muốn tôi cho cậu vay tiền không?”
Lâm Kiều Kiều cũng che miệng cười nói: “Chị à, ăn trộm điện thoại cũng kiếm được nhiều tiền mà, cần gì mượn tiền của chị chứ”.
Ha ha ha, buồn cười chết đi được…
Cả lớp lại được phen cười lớn.
“Trời ạ…”
Khi đám học sinh này còn đang cười lớn, có người nhìn lên bảng xếp hạng trên màn hình lớn ở bên ngoài kinh ngạc kêu lên.
Ngay sau đó, đám học sinh trong lớp cũng nhanh chóng nhìn ra ngoài, ai nấy trợn tròn mắt, như thể họ đang nhìn thấy quỷ vậy!
Chương 193: Chân khí phóng ra ngoài
Lúc này, bảng xếp hạng trên màn hình lớn lại thay đổi!
Hóa ra xếp hạng của Đồng Quân, người đã quyên góp ba triệu và đứng đầu danh sách đã bị tụt xuống một hạng, và số tiền quyên góp cao nhất đã tăng tới sáu triệu!
Nhìn thấy tên người tên lớp hiện phía sau số tiền quyên góp, tất cả mọi người đều sốc.
Chết tiệt!
Sáu triệu!
Thằng cha ở rể không nói không rằng đã quyên tặng sáu triệu.
Chúa ơi, thế giới này điên rồi!
Cậu ta lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?
Lẽ nào là cậu ta ăn trộm?
Hạ Lam nhìn thấy sự kinh ngạc của tất cả học sinh, cau mày hỏi: "Làm sao vậy, nhìn thấy quỷ à!"
Lúc này, một nữ sinh nói với Hạ Lam: "Cô giáo ... cô nhìn màn hình lớn kìa”.
Hạ Lam đi tới cửa phòng học nhìn ra bên ngoài, ngay lập tức mở to hai mắt.
Sao!
Đứng đầu danh sách lại là ... Trần Dương!
Trần Dương ... cậu ta ... cậu ta thực sự đã quyên góp sáu triệu!
Hạ Lam nghi ngờ nhìn Trần Dương.
Lúc này, Tư Mã Yến Như cũng lộ ra vẻ kinh ngạc.
Anh ấy có thể quyên góp sáu triệu trong nháy mắt.
Vậy sao có thể trộm điện thoại của cô ấy được?
Chẳng lẽ lời anh ấy nói vừa rồi là thật sao? Anh ấy thực sự nhặt được điện thoại của mình?
Lúc này, trong lòng Tư Mã Yến Như vô cùng mâu thuẫn.
Trong đám người đang há hốc mồm vì kinh ngạc đó, Lâm Phi và Lâm Kiều Kiều càng thêm choáng váng, nhìn nhau, không nói nên lời.
Đặc biệt là Lâm Phi vừa quay video, lúc này đang cầm điện thoại di động, cô ta đột nhiên cảm thấy ngượng ngùng.
Chuyện này ... sao có thể thế này, sao hắn có thể quyên góp nhiều tiền như vậy!
Trần Dương lúc này mới chậm rãi đi tới trước mặt Đồng Quân, nói: "Giờ cậu còn nghĩ tôi trộm điện thoại nữa không? Vậy giờ cậu cho tôi sáu triệu, tôi sẽ đi trộm một cái điện thoại cho cậu xem!"
Sau khi Trần Dương nói xong, cả phòng học im phăng phắc.
Đồng Quân tức đến đỏ mặt tía tai!
Chết tiệt, thằng phế vật này lấy đâu ra nhiều tiền như vậy! Đúng rồi! Thằng này ở rể, đây chắc hẳn là tiền của vợ anh ta!
Đồng Quân nghiến răng, hắn cầm điện thoại di động lên, quyên tặng thêm sáu triệu. Hắn chỉ còn sáu triệu, sau khi quyên tặng, cả người hắn chỉ còn lại 2 triệu!
"Mọi người xem, anh Quân góp thêm sáu triệu nữa kìa!"
Lúc này, có người hô lớn khi nhìn thấy bảng xếp hạng lại thay đổi trên màn hình lớn.
Lúc này, vị trí đầu tiên trong danh sách đã trở thành Đồng Quân, và số tiền quyên góp là 9 triệu.
Mẹ nó, giàu thật đấy, hôm qua vừa mời mọi người đến khách sạn Vương Triều ăn cơm, tốn 18 triệu, hôm nay lại quyên tặng 9 triệu nữa!
Giàu thật đấy!
Nhưng, Đồng Quân vẫn sẵn sàng bỏ ra 9 triệu để làm từ thiện, anh đúng là người có tiền!
Đúng là một người đàn ông có tấm lòng nhân hậu, nhiều nữ sinh nhìn Đồng Quân với ánh mắt say mê.
Đồng Quân sau khi quyên góp tiền xong, lòng đau như cắt nhưng vẫn tỏ ra rộng lượng, sau đó cầm lấy điện thoại, lắc lắc trước mặt Trần Dương, trịnh thượng nhìn Trần Dương: "Cậu nhìn thấy chưa, thứ ông đây có là tiền, cậu khỏi phải giả bộ trước mặt tôi nữa, đừng cho rằng tôi không biết sáu triệu cậu quyên góp kia là tiền của vợ cậu, cậu đường đường là một thằng đàn ông mà không hề có tí liêm sỉ nào, tiêu tiền của phụ nữ mà còn ở đó vênh vênh tự đắc à?"
Đồng Quân vừa nói xong, mọi người cũng đều hướng ứng theo.
Đúng, cậu ta ở rể, sao có thể có nhiều tiền như vậy.
Đó rõ ràng là tiền của vợ cậu ta.
Trần Dương nhún vai nói: "Muốn so tiền à? Được, xem ai nhiều tiền hơn ai!"
Nói xong, Trần Dương lại cầm điện thoại di động lên, quyên tặng thêm tiền.
Bốn triệu?!
Trần Dương bất ngờ quyên góp thêm bốn triệu!
Chết tiệt!
Cộng thêm 6 triệu đã quyên góp trước đó, bây giờ đã thành là 10 triệu!
Lúc này, tất cả mọi người đều không nói nên lời, cả người đều sốc.
Đồng Quân lại càng sững sờ.
Chết tiệt, thằng cha này muốn một mất một còn với mình chắc?
Anh ta sẽ không quyên góp hết tiền của vợ đâu nhỉ?
Bây giờ mình chỉ còn lại hai triệu!
Đậu, tuyệt đối không được hoảng! Đồng Quân nghiến răng, quyên góp nốt hai triệu còn lại.
Lúc này, tay Đồng Quân run lên, 11 triệu, cộng thêm 18 triệu tối hôm qua, là 29 triệu!
Hai ngày tiêu mất gần 30 triệu, nếu để bố hắn biết, nhất định sẽ đánh hắn không trượt phát nào.
"Mọi người nhìn kìa, Anh Quân đã lên đầu danh sách một lần nữa, tổng số tiền quyên góp đã lên đến 11 triệu. Anh Quân thật tuyệt vời”.
Bằng cách này, tên Đồng Quân đã làm cho bọn họ tâm phục khẩu phục .
Trần Dương lúc này mới cười nhẹ, chậm rãi nói: "Đồng Quân, muốn đọ nữa không?"
Thằng cha này, hôm qua ăn ở khách sạn Vương Triều đã suýt chút nữa không trả nổi.
Bây giờ còn quyên góp 11 triệu, chắc chắn là hết tiền rồi.
Trần Dương nói xong liền cầm điện thoại lên, lại chuyển tiền lần nữa!
Ba giây sau, mọi người trong lớp đều há hốc mồm.
Thấy mọi người ngây ra như phỗng, Đồng Quân vội quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Nhìn lên màn hình lớn, hoàn toàn chết lặng.
Mười triệu.
Trần Dương thực sự đã quyên góp thêm 10 triệu, lúc này, tổng số tiền quyên góp đã lên đến 20 triệu, xếp đầu bảng.
Nhìn Đồng Quân đang ngẩn tò te, Trần Dương cười nhẹ nói: "Đồng Quân, sao, có so nữa không? Dù sao cũng là làm từ thiện, tôi cũng không quan trọng tiền nhiều tiền ít, chỉ cần cậu đồng ý chơi thì dù có là một trăm triệu tôi cũng sẽ cùng cậu chơi đến cùng".
Trần Dương không hề nói to nhưng tất cả đều nghe rõ mồt một.
Anh vừa dứt lời, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào Đồng Quân.
"Trần Dương ... cậu...”
Đồng Quân chỉ vào Trần Dương, không nói được lời nào.
Lúc này, lòng hắn nóng như lửa đốt, tối qua mời cơm hắn xin bố 20 triệu.
Đã bị mắng như tát nước vào mặt rồi.
Nếu hôm nay hắn dám gọi điện về nhà đòi tiền nữa, bố hắn chắc chắn sẽ đánh giết hắn!
Trong khi lòng Đồng Quân còn đang rối như tơ vò, Trần Dương chậm rãi đi tới trước mặt Đồng Quân, cười nói: "Còn vu oan cho tôi trộm điện thoại không? Bây giờ ai nhiều tiền hơn? Nếu cậu không phục, chúng ta có thể đọ tiếp!"
Nói rồi Trần Dương chuyển thêm năm triệu nữa, ba giây sau, số tiền của Trần Dương quyên góp trên màn hình lớn đã thay đổi từ 20 triệu thành 25 triệu!
Tất cả mọi người đều chết lặng, họ đã bàng hoàng đến mức không nói nên lời.
“Đã thấy chưa?”, Trần Dương cười lạnh: “Còn muốn so không? Nếu không đọ lại được thì mau xin lỗi tôi đi, lúc nãy cậu nhổ nước bọt vào mặt tôi, sỉ nhục tôi, nếu không xin lỗi, thì tôi đành phải xin lỗi mọi người ở đây, tự mình trừng trị cậu!"
"Cậu ...”, Đồng Quân vừa kinh ngạc vừa tức giận: "Cậu ... cậu dám!"
"Phụt"
Đồng Quân còn chưa nói xong, Trần Dương đã há miệng và nhổ nước bọt vào mặt hắn, điều mà mọi người không ngờ là Đồng Quân lại bất ngờ bị ngã ngửa ra sau.
Má trái của hắn đã sưng lên với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
"Phụt Phụt"
Trước khi mọi người kịp phản ứng, Trần Dương lại nhổ tiếp.
"Á!"
Đồng Quân hét lên, má phải hắn sưng vù lên.
Khiếp, mọi người đều sợ hãi. Nó là nước bọt hay là đạn? Làm thế nào nó có thể mạnh như vậy!
Trong giây lát, cả lớp học lặng như tờ.
Tư Mã Yến Như ở bên cạnh đồng tử hơi co lại: "Chân khí phóng ra ngoài, cảnh giới Tiên Thiên!"
Cô ấy không ngờ rằng, cha ở rể bị tất cả mọi người chết giễu này lại là cao thủ của cảnh giới Tiên Thiên!..quả….quả là sốc.
Bất ngờ.
"Trần Dương!"
Hạ Lam lúc này không nhịn được nữa, đập bàn: "Láo toét, trong lớp còn dám ngang nhiên đánh bạn học à?"
Cô ta không ngờ Trần Dương lại dám đánh người trước mặt mình!
Thật không còn coi giáo viên chủ nghiệm ra gì nữa rồi.
Trần Dương nhún vai, vô tội nói: "Thưa cô, cô cũng vừa rồi thấy đấy, là cậu ta nhổ nước bọt vào em trước, cả lớp ai cũng thấy cả, cô không thể thiên vị thế được, em cũng là học sinh của cô mà! Hơn nữa, em không có đánh cậu ta, em chỉ nhổ nước bọt có vài lần, ai mà ngờ cậu ta lại giỏi làm bộ thế!"
"Cậu!"
Hạ Lam rất tức giận, nhưng cô ta không thể phản bác lại, bởi vì vừa rồi Đồng Quân đã nhổ nước bọt trước mặt mọi người.
Nếu cô ta bao che thì sẽ ảnh hưởng đến hình tượng của cô ta trong lòng học sinh.
Nghĩ đến đây, Hạ Lam cau mày, khi Trần Dương nhổ nước bọt, cô ta cảm nhận rõ ràng sự dao động của chân khí.
Lẽ nào cậu ta là cao thủ của cảnh giới Tiên Thiên không chừng? Vì lực của mấy bãi nước bọt quá mạnh, chỉ có tu sĩ ở cảnh giới Tiên Thiên mới có thể khiến cho giọt nước xuyên qua đá.
Trầm ngâm một hồi, Hạ Lam nhìn Trần Dương nói: "Trần Dương, cậu ra đây với tôi”.
Dù anh có ở cảnh giới Tiên Thiên hay không, thì cô ta cũng không thể để mất đi sự uy nghiêm của chủ nhiệm!
Trần Dương nhún vai, vô tư đi theo Hạ Lam ra khỏi lớp học.
“Trần Dương, tôi nói cậu lần cuối cùng, không được phép đánh nhau ở trong trường, cậu nghe rõ chưa!”, Hạ Lam lạnh lùng nói.
Trần Dương gật đầu nói: "Biết rồi ạ, thưa cô!"
Nói rồi anh dừng lại một chút, rồi lại tiếp tục: "Thưa cô, có phải trong người không được khỏe? Hơn nữa, cảnh giới của cô dường như đã tụt xuống Tiên Thiên viên mãn...”
Lúc nãy, khi Hạ Lam bước vào lớp học, Trần Dương đã sử dụng Vọng Khí Thuật trong "Thiên Kim Dược Phương" để nhìn cảnh giới của Hạ Lam và phát hiện ra rằng cô ta quả thực giống như ghi chép trong " Thiên Kim Dược Phương", cảnh giới của cô ta đã tụt xuống Tiên Thiên viên mãn rồi.
Sao cơ?
Hạ Lam nghi ngờ nhìn Trần Dương: "Cậu ... sao cậu biết?"
Chương 194: Khách không mời mà đến
Sáng sớm hôm nay cảnh giới của Hạ Lam đã bị hạ xuống Tiên Thiên viên mãn, sao Trần Dương có thể nhìn ra được?
Trần Dương thở dài nói: “Không phải hôm qua em đã nhắc cô rồi sao, viên Thiên Linh Hộ Cương đó có vấn đề, nhưng cô đâu có tin em. Cô đánh mất cảnh giới Phản Phác, chính là vì độc tố trong viên đan được đang đánh vào kỳ kinh bát mạch của cô”.
Thấy Trần Dương nói mấy lời kỳ lạ, Hạ Lam cũng thấy có chút lo lắng.
Không lẽ, viên Thiên Linh Hộ Cương đó thực sự có vấn đề?
“Độc tính của những viên Thiên Linh Hộ Cương hỏng vô cùng mạnh, nó sẽ xâm nhập và làm tiêu hao cương khí, chân khí, nội khí của cô. Cho đến khi cô trở về là một người bình thường, thậm chí còn làm giảm khí huyết, khiến cơ thể suy nhược, đợi đến khi toàn bộ khí huyết tiêu tán thì e là đã quá muộn!”
Sao cơ?
Không những đánh mất hết cảnh giới mà còn làm tiêu hao khí huyết?
Hạ Lam bủn rủn chân tay, đôi mắt đẹp long lanh cũng toát lên vẻ sợ hãi.
Xét về tư chất hay căn cốt, cô ta đều rất tốt, có thể sau này còn đạt đến được cảnh giới Quy Chân, nhưng mà như này thì e rằng là cảnh giới Lục Địa Chân Tiên bình thường thôi cô ta cũng không còn cơ hội.
Cô ta là trưởng lão trẻ tuổi nhất Vô Lượng Kiếm phái, thậm chí còn có khả năng lên làm trưởng giáo, nhưng nếu như trở về là một người bình thường, thì cô ta sẽ mất tất cả.
Đầu óc Hạ Lam trở nên trống rỗng.
Nhưng một lát sau cô ta trấn tĩnh lại, nhìn Trần Dương với ánh mắt dò xét: “Nói mau, có phải cậu cô ý bịa ra chuyện này để dọa tôi không?”
Cô ta cau mày, Thiên Linh Hộ Cương hoàn là loại đan được cao cấp nổi tiếng, cũng được viết trong sách cổ của Vô Lượng Kiếm phái, nhưng trong đó không nhắc đến việc Thiên Linh Hộ Cương hoàn lại có tác dụng phụ lớn đến như vậy?
Không thể nào?
Trần Dương chỉ cười nói: “Em đã nói hết những gì em biết, nếu như cô không tin thì em cũng không còn cách nào khác, cô cứ suy nghĩ kỹ đi nếu muốn thì cứ tới tìm em, nói không chừng em có thể giúp được cô!”
Nói xong, Trần Dương liền trở về phòng học.
Cậu ta có thể giúp được mình?
Đúng là chém gió!
Những chuyện gần đây xảy ra khiến Hạ Lam có ấn tượng vô cùng xấu với anh, vậy nên cô ta nửa tin nửa ngờ, nói đúng hơn là không tin vào những gì Trần Dương nói.
Dù không tin, nhưng những lời Trần Dương nói không khác nào thanh gươm của tiên tri Damocles, khiến cô ta phải suy nghĩ, buổi dạy hôm nay tâm trạng Hạ Lam hỗn loạn, như người mất hồn.
Nếu sự thật đúng như lời Trần Dương nói, thì cô ta phải làm sao?
Trong lúc Trần Dương đang mơ màng nghe giảng, có cục giấy nhỏ từ đâu đó bay đến.
Mẹ khỉ, cái này ở đâu ra vậy!
Trần Dương không suy nghĩ nhiều, anh mở tờ giấy ra thì thấy phía trên viết mấy dòng chữ nhỏ ngay ngắn: “Trần Dương, chuyện lúc đó tôi đã hiểu lầm anh!”
Trần Dương sực tỉnh, thì ra là Tư Mã Yến Như sao, mình còn tưởng đại tiểu thư này tính tình cao ngạo, không ngờ còn biết cúi đầu nhận lỗi cơ đấy.
Lúc này Trần Dương bỗng thấy có chút cảm tình với người đẹp lạnh lùng này.
Trần Dương cười một tiếng, anh đang suy nghĩ xem phải trả lời thế nào thì điện thoại trong túi bỗng rung lên.
Anh lấy điện thoại ra xem, Lý Lâm gửi đến cho anh tận mười mấy tin nhắn.
Trần Dương mở ra nhìn qua, nội dung của tin nhắn đều là Lý Lâm xin lỗi anh: “Thầy, là lỗi của con, sau này…sau này con sẽ không bao giờ dám đối đầu với Lý Thiên Bá nữa”.
Trần Dương lạnh lùng cười, cũng không nhắn lại, anh vốn đã không muốn dạy cho cô ta cách luyện đan, giờ cô ta lại cả gan đánh người bạn thân của anh, thì không có chuyện dạy dỗ gì ở đây nữa cả!
Lúc này tại nhà họ Trần.
Sau khi ông cụ Trần đồng ý với lời thỉnh cầu của Thanh Uyển sư thái, ông ta bố trí cho đệ tử của phái Nga My ở phòng khách trong trang viên nhà họ Trần.
Nhà họ Trần đã có truyền này thống hàng trăm năm nay, trong trang viên của nhà họ cũng có những phòng riêng cho khách nữ.
Vậy trên, ông cụ Trần đã bố trí cho họ ở đó.
Ngoài ra ông ta còn ra lệnh, không cho phép bất cứ đệ tử nào được phép quấy rầy đệ tử của phái Nga My.
Lúc này, Thanh Uyển sư thái đang ngồi niệm kinh ở giữa hồ.
Cô ta mặc một chiếc áo choàng màu xanh than, tuy không quá bắt mắt, nhưng vẻ đẹp thanh tú đó là điều không thể phủ nhận.
Chậc chậc, chiếc áo choàng rộng kia cũng không thể nào che hết đi dáng vẻ uyển chuyển, đầy đặn của cô ta, thật là hấp dẫn.
Thanh Uyển không biết rằng lúc này đang có một tên háo sắc đang theo dõi mình, một đôi mắt chưa đầy sự thèm khát.
Không ai khác đó chính là Trần Toàn! Sau khi đệ tử của phái Nga My chuyển vào đây ở, hắn ta luôn mong đợi có cơ hội được gặp mặt những người đẹp này.
Đẹp quá, thật là đẹp quá.
Đệ tử của phái này ai nấy đều có một mài tóc dài óng mượt, nhưng Thanh Uyển sư thái thì còn đặc biệt hơn, hơn nữa Trần Toàn cũng chưa được nếm qua mùi vị của ni cô bao giờ.
Thực ra, trong mắt Trần Toàn thì Thanh Uyển sư thái cũng chỉ là một ni cô thôi.
Khi hắn ta nhớ đến những hình ảnh khi lén xem trong Liêu Trai Chí Dị, thì toàn thân nóng bừng lên, nếu có thể nếm thử mùi vị của Thanh Uyển sư thái thì hẳn là sẽ tuyệt lắm đây!
“Cậu Trần”.
Lúc Trần Toàn đang phê pha với ý nghĩ tà dâm của mình, thì Thanh Uyển sư thái chợt mở mắt, cô ta đứng dậy, tay hất cây phất trần sang một bên, chắp tay nói: “Cậu Trần, cậu có chuyện gì không?”
Trần Toàn vội vã lau nước miếng trên miệng, nói: “Thanh Uyển sư thái, tôi định hai ngày nữa sẽ mở một cuộc nghênh đón đặc biệt, hôm qua chúng tôi tiếp đón vội vàng quá, chỉ chuẩn bị được một bữa cơm nhạt, nếu người trong giang hồ biết chuyện này e rằng họ sẽ đánh giá nhà họ Trần chúng tôi, vậy nên mong sư thái nể mặt, đưa đệ tử đến tham dự buổi tiệc này."
Trần Toàn vừa nói vừa nhìn một lượt thân thể của Thanh Uyển, cô ta quả là đẹp, càng nhìn càng khiến hắn ngứa ngáy.
Thanh Uyển thấy chuyện này không ổn lắm, nhà họ Trần cho họ chỗ ở đã là quá tốt rồi.
Họ sao có thể làm phiền nhiều đến như vậy được.
“Cậu Trần, tấm lòng tốt của cậu chúng tôi xin nhận, nhưng cậu không cần…”
Cô ta còn chưa nói hết câu, Trần Toàn liền cắt lời nói: “Sư thái không nên khách khí, nhà họ Trần chúng tôi vô cùng hiếu khách, luôn biết trước biết sau, nên mong sư thái đừng từ chối tấm chân tình này”.
“Chuyện này…”
Thanh Uyển vô cùng lưỡng lự, người nhà họ Trần đã nói đến mức này, nếu như từ chối họ thì đúng là tỏ ý coi thường nhà họ rồi.
Nhưng bản tính cô ta không thích những chỗ huyên náo, hơn nữa đệ tử phái Nga My đều là nữ, tham gia buổi tiệc khó tránh khỏi việc sẽ phải uống rượu.
Nghĩ đến đây Thanh Uyển nói: “Cậu Trần, xin hãy để tôi suy nghĩ lại đã”.
Tuy Thanh Uyển sư thái không đồng ý ngay khi đó, nhưng Trần Toàn tin rằng cô ta nhất định sẽ đến.
Dù sao hiện giờ bọn họ đang ở nhờ nhà họ Trần, sau này còn nhiều chuyện cần đến sự giúp đỡ của nhà hắn, nên Thanh Uyển nhất định sẽ hiểu được sự quan trọng của việc này.
“Được, vậy tôi mong là sư thái sẽ bớt chút thời gian!”, Trần Toàn chắp tay chào rồi xoay người rời đi.
…
Tô Diệu hôm nay mới học nửa buổi đã bị Đường Tĩnh gọi về nhà.
Lý do là vì bà ta đã hết tiền.
Dạo này kênh livestream Tùng Thử đang bị tra xét, nên đang cần chỉnh sửa lại.
Mấy ngày hôm nay cô không livestream nữa, cũng đồng nghĩa với việc là không có ai tặng thưởng, không ai tặng thưởng thì tức là không có thu nhập.
Chuyện làm Tô Diệu phải đau đầu chính là từ khi cô vào học ở học viện Lục Phái, Đường Tĩnh ở nhà buồn chán nên đâm ra ham đánh bạc, đánh mạt chược, đánh bài.
Nếu như chơi nhỏ thì không nói, đằng này Đường Tĩnh lại không thế, bà ta nghĩ con gái mình hái ra tiền, nên không hề quan tâm thắng thua.
Hơn nữa vận may của bà ta cũng không tốt, có lúc thua rất nhiều, một ngày có thể thua lên đến hơn triệu tệ.
Khi Đường Tĩnh gọi Tô Diệu để yêu cầu chuyển tiền thì cô cảm thấy thật mệt mỏi.
Nếu cô vẫn còn có thể livestream thì không nói, nhưng hiện giờ công việc này đang ngừng lại, số tiền trong tay đã dùng để mua biệt thự nên cô cũng chẳng còn là bao.
Mà mỗi lần Đường Tĩnh mở miệng xin thì không phải là vài chục nghìn tệ, mà là vài trăm thậm chí hàng triệu tệ, cô cảm thấy không thể chịu nổi.
Hôm nay Đường Tĩnh lại gọi cô về để xin tiền đây mà.
Tô Diệu đã khuyên bà ta rất lâu, nhưng Đường Tĩnh tỏ ra thờ ơ, cô nói ra biết bao điểm xấu của chuyện đánh bạc này, nhưng rồi cuối cùng nhận lại được một câu: “Không phải con kiếm được tiền hay sao, hơn nữa, tiền kiếm ra không phải để cho mẹ tiêu sao?”
Nói xong, bà ta ngúng ngẩy đi lên lầu thay quần áo, như không có chuyện gì xảy ra, lát nữa bà ta còn phải đi ra ngoài đánh bài nữa.
Đúng như dự đoán, lát sau Đường Tĩnh đi từ trên lầu xuống.
Tô Diệu nhìn bà ta: “Mẹ, có phải mẹ lại chuẩn bị đi đánh bài không đấy?”
Đường Tĩnh vội vàng thanh minh: “Không phải, hôm nay mẹ có hẹn đi spa cùng hội chị em, con mau chuyển cho mẹ hai trăm nghìn tệ nhé! Mẹ đi nhanh không có họ chờ”.
Thấy ánh mắt né tránh của mẹ, Tô Diệu cũng hiểu được là bà ta muốn đi đánh bài, cô còn đang suy nghĩ xem phải khuyên giải mẹ thế nào thì chuông cửa bỗng vang lên.
Là ai vậy?
Không lẽ là Trần Dương?
Tô Diệu mừng thầm trong lòng, cô vội vàng đứng dậy.
Từ sau cái lần Trần Dương bị mẹ cô mắng, anh đã không trở lại đây, không lẽ anh đã hết giận rồi?
Nghĩ đến đây thôi cô cũng thấy vô cùng mừng rỡ, nhưng khi vừa mở cửa ra thì sự vui mừng đó đã hoàn toàn biến mất.
Chương 195: Mười phần trăm cổ phần
“Bà nội? Sao bà lại đến đây!”
Tô Diệu vừa mở cửa ra, liền phát hiện người đang chống gậy đứng trước cửa là bà Tô.
Còn người đứng phía sau bà ta chính là Tô Hải.
Thấy hai người, Tô Diệu dự là có chuyện chẳng lành.
Từ sau khi bà Tô lừa cô để chiếm đoạt cổ phần, rồi đuổi cô ra khỏi nhà họ Tô, thì Tô Diệu đã không còn chút tình cảm nào với họ nữa.
Cô vẫn nghĩ rằng đời này cô và nhà họ Tô sẽ chẳng còn bất kỳ mối liên hệ nào nữa, vậy nên cô không hiểu sao đột nhiên hôm nay bà Tô lại đích thân đến thăm như vậy.
Sao bà ta biết được là mình ở khu biệt thự Thiên Mộng được? Trong lòng Tô Diệu lúc này đặt ra quá nhiều câu hỏi!
Sau khi bà Tô nhìn thấy Tô Diệu, bà ta liền nở một nụ cười hiền lành nói: “Diệu Diệu, đã lâu không được gặp cháu, hôm nay bà đến thăm cháu đây, sao thế, cháu còn giận bà sao? Hôm nay bà nội đích thân đến đây là để xin lỗi cháu”.
Bà Tô tỏ ra nghẹn ngào khi nói những lời này.
Chứ thực sự trong thâm tâm bà ta chắc chắn là không muốn đến đây.
Nhưng đâu có cách nào khác.
Gần đây nhà họ Tô đang gặp vấn đề về tài chính.
Công ty của họ lại một lần nữa rơi vào hoàn cảnh khó khăn.
Bà ta vì muốn vay tiền mà đã gọi cho rất nhiều người, nhưng ai nấy nghe xong đều cúp máy.
Lúc này bà ta thực sự là đã hết cách rồi.
Nếu không phải hôm qua Tô Hải nói là Tô Diệu livestream rất hot, mỗi ngày đều nhận được hàng đống tiền thì chắc giờ này bà ta chỉ còn cách bán tài sản đi để lấy tiền.
Bà ta nghe Tô Hải nói, mỗi ngày Tô Diệu livestream đều nhận được hàng triệu tiền quà tặng.
Mà cái cô có là tiền, nếu như cô đồng ý giúp đỡ bọn họ, thì nhà họ Tô lần này có thể thoát khỏi tình cảnh khó khăn.
Thấy Tô Diệu im lặng, bà Tô thấy có chút không vui, bà ta đã đích thân đến đây cầu cạnh, cô còn muốn như thế nào nữa?
“Diệu Diệu, cháu không mời bà vào nhà ngồi sao?”
Tô Diệu gật đầu, dù không vui vẻ gì nhưng cô vẫn nói: “Mời bà vào”.
Bà Tô bước vào nhìn căn biệt thự, liền khen lấy khen để: “Đẹp quá, căn biệt thự này đẹp thật đó, cháu rời khỏi nhà họ Tô mà vẫn có thể mua được căn biệt thự đẹp như này, giỏi thật”.
Tô Hải đi bên cạnh cũng gật gù tán thưởng: “Tô Diệu cô khá thật đó, trước giờ trong nhà họ Tô tôi không nghĩ là cô lại có bản lĩnh đến vậy, xem ra để cô rời khỏi nhà đúng là cơ hội để cô phát triển được tài năng của mình”.
Tô Hải nói một cách không biết xấu hổ.
Trong lòng Tô Diệu cảm thấy không thoải mái, nghe anh ta nói như vậy chả khác nào phải cảm ơn vì đã bị đuổi ra khỏi nhà ấy?
Cô hít một hơi thật sâu để nén cơn giận lại, nói một cách khách sáo: “Bà nội, lần này bà đến tìm cháu, không phải là vì nhà bên đó đã gặp chuyện gì chứ?”
Hôm nay dở giời hay sao mà rồng lại đến nhà tôm thế này!
Đường Tĩnh ngồi bên cạnh chỉ yên lặng, trong lòng bà ta đang vô cùng tức giận, nếu như là ngày xưa thì chắc tầm này bà ta đang vội vàng bưng nước đến nịnh nọt bà Tô rồi, còn bây giờ bà ta chỉ ngồi yên trên ghế salon, đến tâm trạng đi đánh bài cũng chẳng còn nữa.
Bà Tô ngồi trên ghế cũng không ngần ngại kể ra đầu đuôi sự tình mà nhà họ Tô đang gặp phải.
Bà ta kể xong xuôi vẫn không thấy Tô Diệu có phản ứng gì, bà Tô lòng nóng như lửa đốt, vội vàng nói: “Diệu Diệu, mọi chuyện trước đây là do bà nội không đúng, bà xin lỗi cháu, dù sao chúng ta cũng là người một nhà, cháu không thể thấy chết mà không cứu chứ”.
“Đúng rồi, nếu như trước đây không phải vì bố cô mang hết tài sản đi đầu tư, thì gia tộc chúng ta cũng không rơi vào bước đường này”.
Tô Hải vừa dứt lời, Đường Tĩnh đứng phắt dậy nói: “Mày đang sủa bậy cái gì đó hả? Sao, chồng tao đầu tư thua có bốn trăm triệu, nhưng không phải chủ tịch Đinh của Liệt Dương đã đưa cho các người một tỷ sao? Đổi lại cậu ta được gì? Cậu ta còn để lại cổ phần cho Diệu Diệu? Nhưng cuối cùng thì sao? Không những không trả lại tiền mà các người còn chiếm nốt sáu trăm triệu đó, tôi còn đang muốn hỏi là các người đã làm gì để rồi thua lỗ cả sáu trăm triệu nữa đấy”.
Bà Tô nghe thấy vậy thì vô cùng lúng túng.
Ngay cả Tô Hải cũng cứng miệng khi nghe được mấy lời này.
“Mẹ, thôi đừng nhắc nữa, mấy chuyện này qua rồi”, Tô Diệu kéo mẹ ngồi xuống vì sợ bà ta sẽ không kiềm chế được.
Tuy trong lòng cô vô cùng tức giận với cái cách mà nhà họ Tô đã đối xử với cô, nhưng bà Tô nói đúng, dù gì thì cô cũng là con cháu nhà đó, lẽ nào bọn họ đã hạ mình đến mà cô lại không giúp?
Nhưng cô cũng hiểu rõ rằng, cho dù là trước đây hay bây giờ thì cô vẫn tự kiếm tiền dựa vào việc livestream, chứ cũng không có dựa vào bọn họ.
Nghĩ đoạn, Tô Diệu hỏi: “Bà nội, nhà họ Tô còn thiếu bao nhiêu tiền?”
Tô Hải mừng như bắt được vàng, nhanh nhảu nói: “Tô Diệu, hiện giờ cô còn bao nhiêu tiền thì cứ lấy hết ra, giúp nhà chúng ta vượt qua được khó khăn trước mắt, đến lúc đó thì cô chính là quý nhân của cả gia tộc”.
Bà Tô cũng gật đầu hưởng ứng: “Lần này, bà sẽ không để cháu phải chịu thiệt thòi đâu, nếu như cháu còn lo lắng, thì bà có thể chia cho cháu một ít cổ phần, cháu thấy sao?”
Chia cổ phần cho mình?
Tô Diệu chả buồn đáp lại, chuyện lần trước còn sờ sờ ra đó, cô sợ lại bị lừa thêm lần nữa!
Đường Tĩnh lên tiếng một cách chế giễu: “Nực cười thật đấy, số cổ phần đó vốn dĩ là thuộc về Diệu Diệu, chính các người đã lừa con bé, vậy mà giờ không biết xấu hổ còn đến đây xin tiền, há chẳng phải là thích giả nhân giả nghĩa hay sao?”
Dù Đường Tĩnh chỉ ở nhà sống trong nhung lụa, nhưng những lời bà ta nói ra thì cũng cay nghiệt vô cùng, nếu không thì lần trước đã không suýt đánh nhau với Trần Dương ở bệnh viện nhân dân số 3.
Nói cho cùng bà ta vẫn luôn là một người mẹ muốn bảo vệ con mình.
“Mẹ à, mẹ đừng nói nữa”, Tô Diệu thấy mệt mỏi, cô suy nghĩ một lát rồi nói: “Bà nội, chuyện này cháu đồng ý, tuy nhiên lần này cháu muốn tìm luật sư làm chứng”.
Hiện giờ trong tay cô còn khoảng hai ba mươi triệu tệ, số tiền này nếu không dùng vào việc gì thì sớm muộn cũng tiêu hết.
Tô Diệu vừa dứt lời, bà Tô vô cùng mừng rỡ, bà ta vô cùng xúc động cầm lấy tay Tô Diệu nói: “Diệu Diệu, cháu quả là cháu gái tốt của bà, bà biết là cháu sẽ không bỏ mặc nhà họ Tô mà! Như thế này đi, cháu đưa cho bà hai mươi triệu, bà sẽ nhượng lại cho cháu mười phần trăm cổ phần”.
“Được”, Tô Diệu gật đầu nói.
Sau khi đạt được mục đích của mình, bà Tô cũng thấy an tâm phần nào, bà ta kéo lấy tay Tô Diệu, vỗ vỗ vào tay cô, chuẩn bị rời đi, đột nhiên bà ta nói: “Đúng rồi, hai mẹ con cháu rời khỏi nhà họ Tô đã lâu, nếu có thời gian thì về thăm nhà một chút, hay là bây giờ cùng về với bà một chuyến?”
Tô Diệu lắc đầu từ chối: “Bà nội, để sau đi, cháu hẹn bạn đi có việc rồi”.
Bà Tô gật đầu đáp: “Được, nhưng mà bà nhắc trước là cháu nhất định phải về thăm bà đấy nhé!”
Nói xong bà ta lại khẽ vỗ đôi bàn tay của Tô Diệu, Tô Hải dìu bà ta rời khỏi biệt thự.
Sau khi hai người đó đi khuất, Đường Tĩnh tức giận nói: “Con gái à, sao con lại dại thế, con không nhớ là trước đây bọn họ đã đối xử với hai mẹ con ta ra sao à? Lẽ nào chúng ta còn phải về nhìn cái bản mặt khó coi của bọn họ?”
Sau chuyện lần đó Đường Tĩnh cũng đã hiểu ra, bà ta không hiểu lúc đó mình bị làm sao, tại sao khi đó cứ phải a dua nịnh nọt bà già đó, nói đúng ra bà già đó chẳng coi bọn họ là người một nhà!
Nếu để Trần Dương thấy được tâm trạng và suy nghĩ lúc này của Đường Tĩnh, chắc anh sẽ rất vui.
Tô Diệu cười trừ nói: “Mẹ à, con biết con đang làm gì mà!”
Nói xong cô lên lầu thay quần áo, khoác lên mình bộ cánh xinh đẹp đi tìm Lý Mật.