Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 82: BÁNH GATÔ
CHƯƠNG 82: BÁNH GATÔ
“Ngồi đi!” Đường Hạo Tuấn không trả lời mà hắt cằm về phía ghế đối diện bàn làm việc.
Tống Vy đi đến ghế trước mặt, sau khi nói cám ơn thì kéo ghế ra ngồi xuống.
Mười ngón tay Đường Hạo Tuấn đan vào nhau, lúc này mới đi vào chuyện chính: “Thiết kế mùa thu năm nay mà hội nghị lần trước đã đề cập đến, em làm đến đâu rồi?”
“Gần xong rồi.” Tống Vy trả lời.
“Có lưu trữ không?” Đường Hạo Tuấn hỏi.
“Có.” Tống Vy gật đầu.
Đường Hạo Tuấn đẩy laptop về phía trước mặt cô.
Tống Vy đưa tay gõ bàn phím máy lần, rồi chuyển máy tính lại cho Đường Hạo Tuấn: “Tổng giám đốc Đường, được rồi.”
Đường Hạo Tuấn ừ một tiếng, di chuột kiểm tra.
Sau khi xem được máy phút, anh chọt nghĩ đến gì đó, gọi Trình Hiệp vào: “Mang cho nhà thiết kế Tống ly cà phê, lấy thêm phần bánh ga tô.”
“Tổng giám đốc Đường…” Tống Vy vừa muốn nói không cần, Trình Hiệp đã gật đầu đồng ý trước: “Được, tôi đi chuẩn bị ngay.”
Nói xong, anh ta nhìn Tống Vy đầy ý tứ một chút, rồi quay người đi ra cửa.
Anh ta vẫn lấy làm lạ, tại sao mấy ngày gần đây, tổng giám đốc lại bảo anh ta đi mua bánh gatô.
Sau khi mua về, tổng giám đốc lại không hề ăn, mà cứ đặt ở trong tủ lạnh, đến lúc tan làm lại vứt bỏ, đến ngày hôm sau lại bổ sung một cái mới, thì ra là như thế này.
Trình Hiệp nhanh chóng bưng một cái khay đến, đặt từng món cà phê và bánh gatô tới trước mặt Tống Vy.
Tống Vy hơi ngượng ngùng nhìn Đường Hạo Tuấn đối diện một chút, nói: “Tổng giám đốc Đường, cái này không tốt lắm?”
“Thế nào, em không thích à?” Đường Hạo Tuấn ngẩng đầu từ máy tính.
Tống Vy liên tục xua tay: “Không phải, chỉ là ở trong văn phòng của anh ăn đồ…”
“Không sao, bản thiết kế rất nhiều, tôi cần một lúc mới xem xong, em có thể ăn chút gì đó để giết thời gian.”
Dứt lời, Đường Hạo Tuấn lại vùi đầu làm việc, không tiếp tục để ý cô nữa.
Anh cũng đã nói đến mức này, Tống Vy cũng ngại từ chối, cô cầm lấy cái nĩa tinh xảo cắt một khối nhỏ bánh gatô bỏ vào miệng, hương vị đặc biệt tràn vào vị giác của cô, khiến cô hạnh phúc đến mức hai mắt híp lại.
“Ăn ngon không?” Đường Hạo Tuấn đột nhiên hỏi, tay di chuột cũng ngừng lại.
“Hết sức ngon miệng.” Tống Vy liếm liếm kem trên cái dĩa, mỉm cười trả lời.
Đường Hạo Tuấn nhìn bờ môi gợi cảm của cô, ánh mắt tối lại, tiếng nói cũng trầm thấp, trở nên hơi khàn khàn: “Vậy là tốt rồi, còn lại lát nữa em mang hết đi.”
“Cái này…”
“Cho hai đứa bé ăn.” Biết cô muốn nói gì, Đường Hạo Tuấn trực tiếp ngắt lời cô.
Tống Vy há to miệng, lập tức mỉm cười: “Vậy thì cám ơn tổng giám đốc Đường.”
Đường Hạo Tuấn ừ một tiếng, nhìn về phía Trình Hiệp.
Trình Hiệp đẩy kính mắt: “Biết rồi, tôi đi gói lại.”
Xem đi, anh ta quả nhiên đoán chuẩn rồi.
Bánh ga tô đó là chuẩn bị cho nhà thiết kế Tống.
Nửa giờ sau, Tống Vy mang theo một hộp bánh ga tô ra khỏi văn phòng Tổng giám đốc, đi về phía phòng thiết kế.
Trên đường, cô nhận được điện thoại của Kiều Phàm: “Vy Vy, tối nay em có rảnh không?”
“Có, có chuyện gì thế?” Tống Vy hỏi lại.
Kiều Phàm đứng trước cửa sổ, ấm giọng nói: “Là thế này, tôi đã có một luận văn liên quan não khoa đăng trên tạp chí y học quốc tế.”
“Thật sao?” Tống Vy không khỏi mừng rỡ.
Kiều Phàm khẽ gật đầu: “Đúng vậy.”
“Vậy thật chúc mừng anh, Phàm.” Tống Vy vội chúc mừng, từ đáy lòng cảm thấy mừng cho anh ta.
Kiều Phàm khẽ cười: “Cảm ơn, buổi tối, chúng ta cùng đi ăn cơm thế nào, coi như chúc mừng.”
“Chỉ hai chúng ta sao?” Tống Vy hỏi.
Ánh mắt Kiều Phàm hơi lóe lên: “Dĩ nhiên không phải, tôi còn gọi cả Hạ nữa.”
“Được, vậy anh gửi địa chỉ cho tôi, tan làm tôi sẽ qua.” Nghe thấy Giang Hạ cũng đi, Tống Vy vui vẻ đồng ý.
Sau khi cúp máy, tin nhắn của Kiều Phàm được gửi tới.
Tống Vy nhìn thấy địa chỉ phía trên, không khỏi nhíu mày: “Phi Sắc Niên Hoa, mình nhớ hình như đó là nhà hàng dạng quán bar, xem ra không thể mang hai đứa bé theo rồi.”
Lẫm bẩm xong, cô cắt điện thoại, đẩy cửa phòng thiết kế ra đi vào Sau khi bóng dáng cô biến mắt, Đường Hạo Tuấn nhanh chóng từ góc rẽ thang máy đi ra, trong tay mang theo một cái túi, ánh mắt nặng nề nhìn về phía phòng thiết kế, không biết đang suy nghĩ gì.
Một lát sau, anh mắp máy môi mỏng, không chút do dự xoay người rời đi, trở về tầng cao nhất.
Nhìn thấy Đường Hạo Tuấn trở về nhanh như vậy, Trình Hiệp cảm thấy hơi kinh ngạc: “Tổng giám đốc, không phải anh đưa quần áo cho nhà thiết kế Tống sao, sao quần áo vẫn còn ở đây?”
Ánh mắt anh ta dừng trên cái túi Đường Hạo Tuấn mang theo.
Đường Hạo Tuấn không trả lời anh ta ngay, đặt cái túi xuống, hờ hững hỏi: “Có phải Mạnh Ngọc hẹn tôi buổi tối đi Phi Sắc Niên Hoa uống rượu hay không?”
“Đúng vậy.” Trình Hiệp gật đầu.
Đường Hạo Tuấn giật giật cà vạt: “Báo cho cậu ta, tôi sẽ đến đúng giờ.”
Trình Hiệp hơi mờ mịt: “Nhưng mà không phải buổi sáng anh nói không đi sao?”
“Hửm?” Đường Hạo Tuấn không vui nhướng mày nhìn anh ta.
Đối mặt với ánh mắt lạnh như băng của anh, Trình Hiệp sờ chóp mũi, lập tức đổi giọng: “Tôi đã biết, tôi sẽ liên hệ với bác sĩ Mạnh ngay.”
Dứt lời, anh ta vội lấy điện thoại di động ra.
Lúc này, Đường Hạo Tuấn mới thu tầm mắt lại.
Buổi tối, Tống Vy đón hai đứa bé từ nhà trẻ về, sau khi thu xếp ổn thỏa thì bắt xe đi Phi Sắc Niên Hoa.
Khi đến, Kiều Phàm đang ngồi trên ghế.
Tống Vy đi tới: “Xin lỗi Phàm, tôi tới muộn rồi, trên đường có chút kẹt xe.”
Cô ngượng ngùng nói.
Kiều Phàm giúp cô đặt túi qua một bên, khẽ cười cười: “Không có, tôi cũng vừa tới không lâu, em mau ngồi đi.”
Tống Vy ừ một tiếng, vuốt vuốt váy ngồi xuống, sau đó phát hiện thiếu người, nhìn Kiều Phàm: “Hạ còn chưa tới sao?”
Nụ cười trên mặt Kiều Phàm lập tức nhạt đi, anh ta cụp mắt trả lời: “Hạ vừa gửi tin cho tôi, nói cô ấy tạm thời có việc, không tới được.”
“Vậy thật đáng tiếc.” Tống Vy cũng không nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy có chút tiếc nuối.
Kiều Phàm mỉm cười đưa menu cho cô: “Em gọi món ăn đi, nhìn xem muốn ăn chút gì không?”
“Vậy tôi không khách khí rồi.” Tống Vy nhận menu lật ra.
Sau khi gọi ba món ăn, cô đưa lại menu cho Kiều Phàm.
Kiều Phàm chỉ nhìn một chút, không gọi đồ ăn, mà gọi một chai Louie XIII sức ngắm về sau rất cao.
Thấy vậy, Tống Vy hơi lo lắng: “Phàm, chúng ta đừng uống rượu, tôi nghe nói uống rượu dễ ảnh hưởng đến tính ổn định của tay, anh là bác sĩ, ngộ nhỡ khi làm phẫu thuật…”
“Không sao, hôm nay vui vẻ, uống một chút không có gì đáng ngại.” Kiều Phàm cười cười, biểu thị không có việc gì.
Anh ta cũng đã nói như vậy, Tống Vy còn có thể làm sao, đành phải nghe theo.
Rượu và đồ ăn nhanh chóng được mang tới.
Kiều Phàm mở nắp chai rượu, rót hai ly rượu, đẩy một ly đến trước mặt Tống Vy.
Tống Vy nâng lên, khẽ cụng ly với anh ta, sau đó ngửa đầu nâng ly, một ngụm uống sạch.
Louie XIII là loại mạnh nhất trong các rượu nổi tiếng, hương vị cũng rất mạnh, một ly vào trong bụng, mặt Tống Vy lập tức đỏ lên, đuôi mắt cũng ẩm ướt.
Thấy thế, khóe môi Kiều Phàm bị ly rượu ngăn trở nên không thể nhếch lên.
Tống Vy không hề phát hiện, uống một hớp, sau khi đè ép mùi rượu trong miệng, lấy từ trong túi ra một hộp quà nhỏ tỉnh xảo đưa cho anh ta: “Phàm, quà luận văn.”
Kiều Phàm không ngờ cô còn chuẩn bị quà tặng cho mình, không khỏi sửng sốt một chút.
Nhưng anh ta nhanh chóng khôi phục nụ cười ôn hòa, mở quà ra.
Trong hộp là một đồng hồ nhãn hiệu xa xỉ, mặc dù không bằng xa xỉ phẩm chân chính, nhưng giá cả cũng không rẻ.
Kiều Phàm lập tức tháo đồng hồ đang đeo trên cỗ tay xuống, đeo đồng hồ mà Tống Vy tặng lên, sau đó lắc lư cổ tay: “Vy Vy, cám ơn em, tôi rất thích.”
“Thích thì tốt.” Tống Vy cao hứng gật đầu.
Kiều Phàm lại rót cho cô ly rượu.
Trong phòng ăn VIP của tầng hai, hai người đàn ông một cao một tháp đứng ở cửa sổ nhìn xuống.
Người đàn ông thấp chọt chậc chậc hai tiếng, nói với người đàn ông bên cạnh: “Hạo Tuần, Kiều Phàm này cũng không có ý gì tốt đâu.”
“Ngồi đi!” Đường Hạo Tuấn không trả lời mà hắt cằm về phía ghế đối diện bàn làm việc.
Tống Vy đi đến ghế trước mặt, sau khi nói cám ơn thì kéo ghế ra ngồi xuống.
Mười ngón tay Đường Hạo Tuấn đan vào nhau, lúc này mới đi vào chuyện chính: “Thiết kế mùa thu năm nay mà hội nghị lần trước đã đề cập đến, em làm đến đâu rồi?”
“Gần xong rồi.” Tống Vy trả lời.
“Có lưu trữ không?” Đường Hạo Tuấn hỏi.
“Có.” Tống Vy gật đầu.
Đường Hạo Tuấn đẩy laptop về phía trước mặt cô.
Tống Vy đưa tay gõ bàn phím máy lần, rồi chuyển máy tính lại cho Đường Hạo Tuấn: “Tổng giám đốc Đường, được rồi.”
Đường Hạo Tuấn ừ một tiếng, di chuột kiểm tra.
Sau khi xem được máy phút, anh chọt nghĩ đến gì đó, gọi Trình Hiệp vào: “Mang cho nhà thiết kế Tống ly cà phê, lấy thêm phần bánh ga tô.”
“Tổng giám đốc Đường…” Tống Vy vừa muốn nói không cần, Trình Hiệp đã gật đầu đồng ý trước: “Được, tôi đi chuẩn bị ngay.”
Nói xong, anh ta nhìn Tống Vy đầy ý tứ một chút, rồi quay người đi ra cửa.
Anh ta vẫn lấy làm lạ, tại sao mấy ngày gần đây, tổng giám đốc lại bảo anh ta đi mua bánh gatô.
Sau khi mua về, tổng giám đốc lại không hề ăn, mà cứ đặt ở trong tủ lạnh, đến lúc tan làm lại vứt bỏ, đến ngày hôm sau lại bổ sung một cái mới, thì ra là như thế này.
Trình Hiệp nhanh chóng bưng một cái khay đến, đặt từng món cà phê và bánh gatô tới trước mặt Tống Vy.
Tống Vy hơi ngượng ngùng nhìn Đường Hạo Tuấn đối diện một chút, nói: “Tổng giám đốc Đường, cái này không tốt lắm?”
“Thế nào, em không thích à?” Đường Hạo Tuấn ngẩng đầu từ máy tính.
Tống Vy liên tục xua tay: “Không phải, chỉ là ở trong văn phòng của anh ăn đồ…”
“Không sao, bản thiết kế rất nhiều, tôi cần một lúc mới xem xong, em có thể ăn chút gì đó để giết thời gian.”
Dứt lời, Đường Hạo Tuấn lại vùi đầu làm việc, không tiếp tục để ý cô nữa.
Anh cũng đã nói đến mức này, Tống Vy cũng ngại từ chối, cô cầm lấy cái nĩa tinh xảo cắt một khối nhỏ bánh gatô bỏ vào miệng, hương vị đặc biệt tràn vào vị giác của cô, khiến cô hạnh phúc đến mức hai mắt híp lại.
“Ăn ngon không?” Đường Hạo Tuấn đột nhiên hỏi, tay di chuột cũng ngừng lại.
“Hết sức ngon miệng.” Tống Vy liếm liếm kem trên cái dĩa, mỉm cười trả lời.
Đường Hạo Tuấn nhìn bờ môi gợi cảm của cô, ánh mắt tối lại, tiếng nói cũng trầm thấp, trở nên hơi khàn khàn: “Vậy là tốt rồi, còn lại lát nữa em mang hết đi.”
“Cái này…”
“Cho hai đứa bé ăn.” Biết cô muốn nói gì, Đường Hạo Tuấn trực tiếp ngắt lời cô.
Tống Vy há to miệng, lập tức mỉm cười: “Vậy thì cám ơn tổng giám đốc Đường.”
Đường Hạo Tuấn ừ một tiếng, nhìn về phía Trình Hiệp.
Trình Hiệp đẩy kính mắt: “Biết rồi, tôi đi gói lại.”
Xem đi, anh ta quả nhiên đoán chuẩn rồi.
Bánh ga tô đó là chuẩn bị cho nhà thiết kế Tống.
Nửa giờ sau, Tống Vy mang theo một hộp bánh ga tô ra khỏi văn phòng Tổng giám đốc, đi về phía phòng thiết kế.
Trên đường, cô nhận được điện thoại của Kiều Phàm: “Vy Vy, tối nay em có rảnh không?”
“Có, có chuyện gì thế?” Tống Vy hỏi lại.
Kiều Phàm đứng trước cửa sổ, ấm giọng nói: “Là thế này, tôi đã có một luận văn liên quan não khoa đăng trên tạp chí y học quốc tế.”
“Thật sao?” Tống Vy không khỏi mừng rỡ.
Kiều Phàm khẽ gật đầu: “Đúng vậy.”
“Vậy thật chúc mừng anh, Phàm.” Tống Vy vội chúc mừng, từ đáy lòng cảm thấy mừng cho anh ta.
Kiều Phàm khẽ cười: “Cảm ơn, buổi tối, chúng ta cùng đi ăn cơm thế nào, coi như chúc mừng.”
“Chỉ hai chúng ta sao?” Tống Vy hỏi.
Ánh mắt Kiều Phàm hơi lóe lên: “Dĩ nhiên không phải, tôi còn gọi cả Hạ nữa.”
“Được, vậy anh gửi địa chỉ cho tôi, tan làm tôi sẽ qua.” Nghe thấy Giang Hạ cũng đi, Tống Vy vui vẻ đồng ý.
Sau khi cúp máy, tin nhắn của Kiều Phàm được gửi tới.
Tống Vy nhìn thấy địa chỉ phía trên, không khỏi nhíu mày: “Phi Sắc Niên Hoa, mình nhớ hình như đó là nhà hàng dạng quán bar, xem ra không thể mang hai đứa bé theo rồi.”
Lẫm bẩm xong, cô cắt điện thoại, đẩy cửa phòng thiết kế ra đi vào Sau khi bóng dáng cô biến mắt, Đường Hạo Tuấn nhanh chóng từ góc rẽ thang máy đi ra, trong tay mang theo một cái túi, ánh mắt nặng nề nhìn về phía phòng thiết kế, không biết đang suy nghĩ gì.
Một lát sau, anh mắp máy môi mỏng, không chút do dự xoay người rời đi, trở về tầng cao nhất.
Nhìn thấy Đường Hạo Tuấn trở về nhanh như vậy, Trình Hiệp cảm thấy hơi kinh ngạc: “Tổng giám đốc, không phải anh đưa quần áo cho nhà thiết kế Tống sao, sao quần áo vẫn còn ở đây?”
Ánh mắt anh ta dừng trên cái túi Đường Hạo Tuấn mang theo.
Đường Hạo Tuấn không trả lời anh ta ngay, đặt cái túi xuống, hờ hững hỏi: “Có phải Mạnh Ngọc hẹn tôi buổi tối đi Phi Sắc Niên Hoa uống rượu hay không?”
“Đúng vậy.” Trình Hiệp gật đầu.
Đường Hạo Tuấn giật giật cà vạt: “Báo cho cậu ta, tôi sẽ đến đúng giờ.”
Trình Hiệp hơi mờ mịt: “Nhưng mà không phải buổi sáng anh nói không đi sao?”
“Hửm?” Đường Hạo Tuấn không vui nhướng mày nhìn anh ta.
Đối mặt với ánh mắt lạnh như băng của anh, Trình Hiệp sờ chóp mũi, lập tức đổi giọng: “Tôi đã biết, tôi sẽ liên hệ với bác sĩ Mạnh ngay.”
Dứt lời, anh ta vội lấy điện thoại di động ra.
Lúc này, Đường Hạo Tuấn mới thu tầm mắt lại.
Buổi tối, Tống Vy đón hai đứa bé từ nhà trẻ về, sau khi thu xếp ổn thỏa thì bắt xe đi Phi Sắc Niên Hoa.
Khi đến, Kiều Phàm đang ngồi trên ghế.
Tống Vy đi tới: “Xin lỗi Phàm, tôi tới muộn rồi, trên đường có chút kẹt xe.”
Cô ngượng ngùng nói.
Kiều Phàm giúp cô đặt túi qua một bên, khẽ cười cười: “Không có, tôi cũng vừa tới không lâu, em mau ngồi đi.”
Tống Vy ừ một tiếng, vuốt vuốt váy ngồi xuống, sau đó phát hiện thiếu người, nhìn Kiều Phàm: “Hạ còn chưa tới sao?”
Nụ cười trên mặt Kiều Phàm lập tức nhạt đi, anh ta cụp mắt trả lời: “Hạ vừa gửi tin cho tôi, nói cô ấy tạm thời có việc, không tới được.”
“Vậy thật đáng tiếc.” Tống Vy cũng không nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy có chút tiếc nuối.
Kiều Phàm mỉm cười đưa menu cho cô: “Em gọi món ăn đi, nhìn xem muốn ăn chút gì không?”
“Vậy tôi không khách khí rồi.” Tống Vy nhận menu lật ra.
Sau khi gọi ba món ăn, cô đưa lại menu cho Kiều Phàm.
Kiều Phàm chỉ nhìn một chút, không gọi đồ ăn, mà gọi một chai Louie XIII sức ngắm về sau rất cao.
Thấy vậy, Tống Vy hơi lo lắng: “Phàm, chúng ta đừng uống rượu, tôi nghe nói uống rượu dễ ảnh hưởng đến tính ổn định của tay, anh là bác sĩ, ngộ nhỡ khi làm phẫu thuật…”
“Không sao, hôm nay vui vẻ, uống một chút không có gì đáng ngại.” Kiều Phàm cười cười, biểu thị không có việc gì.
Anh ta cũng đã nói như vậy, Tống Vy còn có thể làm sao, đành phải nghe theo.
Rượu và đồ ăn nhanh chóng được mang tới.
Kiều Phàm mở nắp chai rượu, rót hai ly rượu, đẩy một ly đến trước mặt Tống Vy.
Tống Vy nâng lên, khẽ cụng ly với anh ta, sau đó ngửa đầu nâng ly, một ngụm uống sạch.
Louie XIII là loại mạnh nhất trong các rượu nổi tiếng, hương vị cũng rất mạnh, một ly vào trong bụng, mặt Tống Vy lập tức đỏ lên, đuôi mắt cũng ẩm ướt.
Thấy thế, khóe môi Kiều Phàm bị ly rượu ngăn trở nên không thể nhếch lên.
Tống Vy không hề phát hiện, uống một hớp, sau khi đè ép mùi rượu trong miệng, lấy từ trong túi ra một hộp quà nhỏ tỉnh xảo đưa cho anh ta: “Phàm, quà luận văn.”
Kiều Phàm không ngờ cô còn chuẩn bị quà tặng cho mình, không khỏi sửng sốt một chút.
Nhưng anh ta nhanh chóng khôi phục nụ cười ôn hòa, mở quà ra.
Trong hộp là một đồng hồ nhãn hiệu xa xỉ, mặc dù không bằng xa xỉ phẩm chân chính, nhưng giá cả cũng không rẻ.
Kiều Phàm lập tức tháo đồng hồ đang đeo trên cỗ tay xuống, đeo đồng hồ mà Tống Vy tặng lên, sau đó lắc lư cổ tay: “Vy Vy, cám ơn em, tôi rất thích.”
“Thích thì tốt.” Tống Vy cao hứng gật đầu.
Kiều Phàm lại rót cho cô ly rượu.
Trong phòng ăn VIP của tầng hai, hai người đàn ông một cao một tháp đứng ở cửa sổ nhìn xuống.
Người đàn ông thấp chọt chậc chậc hai tiếng, nói với người đàn ông bên cạnh: “Hạo Tuần, Kiều Phàm này cũng không có ý gì tốt đâu.”