Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2184
Chương 2184
“Lúc đó là khoảng thời gian em vừa về nước không lâu.” Kiều Phàm cụp mắt xuống, tay miết tách trà trong tay, biểu cảm lạnh nhạt: “Thật ra thì lúc em quyết định về nước, tôi đã không đồng ý để em trở về, khi đó trong lòng tôi có một giọng nói đang nói với tôi rằng lần này em về nước thì em sẽ không rời đi nữa. Giọng nói ấy khiến tôi cảm thấy rất khủng hoảng, rất sợ hãi, tôi sợ em sẽ ở lại thành phố Giang và không chịu về. Nhưng mà cuối cùng sự thật đã chứng minh trực giác của tôi không hề sai, quả nhiên là em đã ở lại.”
Tống Vy mím môi không nói chuyện.
Kiều Phàm cũng không quan tâm, anh tiếp tục nói: “Bởi vì lúc đó tôi cảm thấy tôi rất yêu em, cho nên sau khi em về nước thật ra thì tôi vẫn luôn phái người theo dõi em, cho nên trong khoảng thời gian em về nước, tôi biết tất cả mọi hành động của em.”
“Cái gì?” Tống Vy kinh ngạc mở to.
Kiều Phàm không hề bất ngờ gì về phản ứng của cô, bởi vì tất cả đều nằm trong dự đoán của anh.
“Anh lại cho người theo dõi tôi?” Tống Vy cắn môi, cô không thể nào chấp nhận nổi.
Kiều Phàm từ chối cho ý kiến: “Đúng vậy, tôi đã cho người theo dõi em, tôi xin lỗi vẫn luôn không nói cho em biết chuyện này.”
Tống Vy chớp chớp mắt, nói không nên lời.
Làm sao cô có thể nói đây?
Bây giờ cô đang rất tức giận.
Dù sao thì chẳng có ai thích bị theo dõi.
Làm như vậy trông giống như mình là một kẻ phạm tội.
Nói tóm lại là trong lòng thật sự rất chán ghét.
Tống Vy mím chặt đôi môi đỏ, biểu cảm trên mặt không tốt cho lắm.
Kiều Phàm cũng biết Tống Vy tức giận, anh cũng hiểu, dù sao thì là do anh sai mà.
Anh nhấp một ngụm trà rồi tiếp tục nói: “Bởi vì cứ luôn cho người theo dõi em, cho nên khoảng thời gian mà em về nước, em gặp phải chuyện gì, gặp ai, tôi đều biết rất rõ ràng. Lúc đầu tôi không có ý định đến thành phố Giang, nhưng sau đó tôi đột nhiên lại đến thành phố Giang theo em, em có biết tại sao không?”
Đầu tiên, Tống Vy im lặng một hồi, dường như là đang suy nghĩ cái gì đó, nhưng mà rất nhanh cô liền hiểu rõ, cô ngẩng đầu lên nhìn anh: “Bởi vì Hạo Tuấn.”
Khi đó, Phàm cảm thấy mình yêu cô.
Cho nên ngoại trừ Hạo Tuấn, cô không biết anh là bởi vì nguyên nhân gì mà lại vội vội vàng vàng về nước.
Dù sao thì lúc đó cô và Hạo Tuấn rất thân thiết với nhau.
Đương nhiên cũng không phải là có quan hệ gì khác với Hạo Tuấn, chỉ là bởi vì lúc ấy cô đảm nhận một dự án trình diễn thời trang của công ty quần áo mới mở của Hạo Tuấn, cho nên không thể tránh khỏi việc cô và Hạo Tuấn gần gũi.
Mà Phàm cảm thấy mình yêu cô, thấy bên cạnh cô xuất hiện một người đàn ông khác, làm sao có thể không để ý được chứ.
“Đúng vậy.” Quả nhiên suy nghĩ của Tống Vy đã được chứng thực, Kiều Phàm gật đầu thừa nhận: “Đúng thật là bởi vì Đường Hạo Tuấn, cho nên tôi mới vội vội vàng vàng từ chức công việc ở nước ngoài rồi trở về thành phố Giang. Tôi nghe thấy người mà tôi sắp xếp bên cạnh em nói rằng em rất thân thiết với một người đàn ông, mặc dù lúc đó tôi để ý, nhưng mà cũng không hoàn toàn quyết định muốn trở về. Bởi vì tôi tin tưởng em, em sẽ không thể tùy tiện có hứng thú với một người đàn ông nào đó. Thẳng cho đến khi tôi xem ảnh chụp của Đường Hạo Tuấn được gửi tới từ người mà tôi sắp xếp theo dõi em, tôi hoàn toàn khiếp sợ, bởi vì gương mặt của Đường Hạo Tuấn và Hải Dương gần như là giống nhau như đúc.”
“Lúc đó là khoảng thời gian em vừa về nước không lâu.” Kiều Phàm cụp mắt xuống, tay miết tách trà trong tay, biểu cảm lạnh nhạt: “Thật ra thì lúc em quyết định về nước, tôi đã không đồng ý để em trở về, khi đó trong lòng tôi có một giọng nói đang nói với tôi rằng lần này em về nước thì em sẽ không rời đi nữa. Giọng nói ấy khiến tôi cảm thấy rất khủng hoảng, rất sợ hãi, tôi sợ em sẽ ở lại thành phố Giang và không chịu về. Nhưng mà cuối cùng sự thật đã chứng minh trực giác của tôi không hề sai, quả nhiên là em đã ở lại.”
Tống Vy mím môi không nói chuyện.
Kiều Phàm cũng không quan tâm, anh tiếp tục nói: “Bởi vì lúc đó tôi cảm thấy tôi rất yêu em, cho nên sau khi em về nước thật ra thì tôi vẫn luôn phái người theo dõi em, cho nên trong khoảng thời gian em về nước, tôi biết tất cả mọi hành động của em.”
“Cái gì?” Tống Vy kinh ngạc mở to.
Kiều Phàm không hề bất ngờ gì về phản ứng của cô, bởi vì tất cả đều nằm trong dự đoán của anh.
“Anh lại cho người theo dõi tôi?” Tống Vy cắn môi, cô không thể nào chấp nhận nổi.
Kiều Phàm từ chối cho ý kiến: “Đúng vậy, tôi đã cho người theo dõi em, tôi xin lỗi vẫn luôn không nói cho em biết chuyện này.”
Tống Vy chớp chớp mắt, nói không nên lời.
Làm sao cô có thể nói đây?
Bây giờ cô đang rất tức giận.
Dù sao thì chẳng có ai thích bị theo dõi.
Làm như vậy trông giống như mình là một kẻ phạm tội.
Nói tóm lại là trong lòng thật sự rất chán ghét.
Tống Vy mím chặt đôi môi đỏ, biểu cảm trên mặt không tốt cho lắm.
Kiều Phàm cũng biết Tống Vy tức giận, anh cũng hiểu, dù sao thì là do anh sai mà.
Anh nhấp một ngụm trà rồi tiếp tục nói: “Bởi vì cứ luôn cho người theo dõi em, cho nên khoảng thời gian mà em về nước, em gặp phải chuyện gì, gặp ai, tôi đều biết rất rõ ràng. Lúc đầu tôi không có ý định đến thành phố Giang, nhưng sau đó tôi đột nhiên lại đến thành phố Giang theo em, em có biết tại sao không?”
Đầu tiên, Tống Vy im lặng một hồi, dường như là đang suy nghĩ cái gì đó, nhưng mà rất nhanh cô liền hiểu rõ, cô ngẩng đầu lên nhìn anh: “Bởi vì Hạo Tuấn.”
Khi đó, Phàm cảm thấy mình yêu cô.
Cho nên ngoại trừ Hạo Tuấn, cô không biết anh là bởi vì nguyên nhân gì mà lại vội vội vàng vàng về nước.
Dù sao thì lúc đó cô và Hạo Tuấn rất thân thiết với nhau.
Đương nhiên cũng không phải là có quan hệ gì khác với Hạo Tuấn, chỉ là bởi vì lúc ấy cô đảm nhận một dự án trình diễn thời trang của công ty quần áo mới mở của Hạo Tuấn, cho nên không thể tránh khỏi việc cô và Hạo Tuấn gần gũi.
Mà Phàm cảm thấy mình yêu cô, thấy bên cạnh cô xuất hiện một người đàn ông khác, làm sao có thể không để ý được chứ.
“Đúng vậy.” Quả nhiên suy nghĩ của Tống Vy đã được chứng thực, Kiều Phàm gật đầu thừa nhận: “Đúng thật là bởi vì Đường Hạo Tuấn, cho nên tôi mới vội vội vàng vàng từ chức công việc ở nước ngoài rồi trở về thành phố Giang. Tôi nghe thấy người mà tôi sắp xếp bên cạnh em nói rằng em rất thân thiết với một người đàn ông, mặc dù lúc đó tôi để ý, nhưng mà cũng không hoàn toàn quyết định muốn trở về. Bởi vì tôi tin tưởng em, em sẽ không thể tùy tiện có hứng thú với một người đàn ông nào đó. Thẳng cho đến khi tôi xem ảnh chụp của Đường Hạo Tuấn được gửi tới từ người mà tôi sắp xếp theo dõi em, tôi hoàn toàn khiếp sợ, bởi vì gương mặt của Đường Hạo Tuấn và Hải Dương gần như là giống nhau như đúc.”