Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2179
Chương 2179
Thái độ của Kiều Phàm đối với cô lạnh nhạt như thế, như vậy mới khiến cô nhẹ nhõm.
Dù sao thì tình yêu của Kiều Phàm quá ngột ngạt, khiến cho người khác phải nghẹt thở, cũng rất đáng sợ. Được yêu bởi một người như vậy, thật ra thì cũng không tốt đẹp gì.
Đương nhiên, trừ phi bệnh tâm lý của Kiều Phàm chuyển biến tốt đẹp.
Nhưng mà bây giờ Kiều Phàm yêu Hạ, cũng không biết là tình huống tâm lý của Phàm như thế nào rồi.
Nhưng đối với chuyện này, có suy nghĩ cũng không thể nghĩ ra một đáp án cụ thể.
Dù sao thì bản thân Kiều Phàm không chịu nói thì ai mà biết tình huống tâm lý của anh ta đã khôi phục đến đâu.
Hơn nữa bản thân anh cũng là một bác sĩ tâm lý, anh muốn che giấu tình huống tâm lý của mình thì chắc chắn sẽ có cách, người khác sẽ không thể nhìn ra được điểm bất thường.
Cho nên, người ngoài căn bản không thể biết rõ tình huống tâm lý của anh rốt cuộc là như thế nào.
Cùng với việc suy đoán, còn không bằng hỏi trực tiếp.
Cuộc trò chuyện kết thúc, Tống Vy bỏ điện thoại di động xuống, sau đó gọi vệ sĩ của mình kêu anh ta lái xe đến sân bay đón Kiều Phàm.
Vệ sĩ gật đầu rồi lập tức làm theo.
Sau đó, Tống Vy lại suy nghĩ rồi lại soạn tin nhắn với nội dung Kiều Phàm sắp đến, sau đó gửi cho Đường Hạo Tuấn.
Mặc dù Đường Hạo Tuấn biết Kiều Phàm sẽ đến đây hỗ trợ, nhưng bây giờ Kiều Phàm đến đây thì vẫn phải nói cho Đường Hạo Tuấn một tiếng.
Đường Hạo Tuấn trả lời rất nhanh, trong nội dung tin nhắn chỉ có một câu ngắn gọn: được rồi mợ chủ, tôi sẽ nói với tổng giám đốc.
Thông qua đó, cô biết rằng Đường Hạo Tuấn vẫn còn đang bận, căn bản không nhìn thấy tin nhắn, người nhìn thấy tin nhắn và trả lời đều là Trình Hiệp.
Tống Vy cũng không thất vọng chút nào, chỉ cần không phải là Đường Hạo Tuấn cố ý tránh né cô, anh có bận cái gì thì cô cũng không có ý kiến.
Trần Châu Ánh nhìn thấy Tống Vy để điện thoại di động xuống, có lẽ là đã đoán được gì đó, cô hỏi: “Sếp Đường vẫn còn chưa xử lý xong chuyện hả?”
“Chưa.” Tống Vy lắc đầu.
Trần Châu Ánh nghỉ nghỉ rồi vỗ vỗ vai cô: “Đừng hụt hẫng, chờ sau khi sếp Đường trở về thì kêu anh ấy đền bù cho cậu thật tốt.”
Tống Vy cười khẽ: “Tớ không có hụt hẫng, anh ấy bận rộn chứ không phải là cố ý không trả lời tin nhắn của tớ, cho nên tại sao tớ phải hụt hẫng cơ chứ, tớ cũng không phải là người cố tình gây sự.”
“Vậy à.” Trần Châu Ánh gật đầu, sau đó lại nhíu mày hỏi: “À đúng rồi Vy Vy, cậu mới cho người đi đón Kiều Phàm, anh ta muốn đến đây hả?”
“Ừ.” Tống Vy trả lời.
Trần Châu Ánh mím môi: “Anh ta đến đây làm gì, anh ta không quan tâm Hạ nữa hả? Trước đó vì để tìm được Hạ mà phải hao tâm tổn sức như thế, bây giờ là chạy đến đây làm cái gì chứ?”
Tống Vy bật cười: “Anh ta đến đây để hỗ trợ.”
“Hỗ trợ?” Trần Châu Ánh bất ngờ: “Hỗ trợ cái gì?”
“Hạo Tuấn và Đường Hạo Minh quyết đấu với nhau, trong quá trình chắc chắn không thể tránh khỏi việc bị thương, anh ta là bác sĩ, đến đây để giúp đỡ.” Tống Vy giải thích.
Trần Châu Ánh giật mình: “Hóa ra là như vậy à, tớ còn tưởng là anh ta đến đây tìm cậu gây phiền phức chứ, dù sao thì trước đó cậu đã giúp Hạ thoát khỏi anh ta mà.”
Thái độ của Kiều Phàm đối với cô lạnh nhạt như thế, như vậy mới khiến cô nhẹ nhõm.
Dù sao thì tình yêu của Kiều Phàm quá ngột ngạt, khiến cho người khác phải nghẹt thở, cũng rất đáng sợ. Được yêu bởi một người như vậy, thật ra thì cũng không tốt đẹp gì.
Đương nhiên, trừ phi bệnh tâm lý của Kiều Phàm chuyển biến tốt đẹp.
Nhưng mà bây giờ Kiều Phàm yêu Hạ, cũng không biết là tình huống tâm lý của Phàm như thế nào rồi.
Nhưng đối với chuyện này, có suy nghĩ cũng không thể nghĩ ra một đáp án cụ thể.
Dù sao thì bản thân Kiều Phàm không chịu nói thì ai mà biết tình huống tâm lý của anh ta đã khôi phục đến đâu.
Hơn nữa bản thân anh cũng là một bác sĩ tâm lý, anh muốn che giấu tình huống tâm lý của mình thì chắc chắn sẽ có cách, người khác sẽ không thể nhìn ra được điểm bất thường.
Cho nên, người ngoài căn bản không thể biết rõ tình huống tâm lý của anh rốt cuộc là như thế nào.
Cùng với việc suy đoán, còn không bằng hỏi trực tiếp.
Cuộc trò chuyện kết thúc, Tống Vy bỏ điện thoại di động xuống, sau đó gọi vệ sĩ của mình kêu anh ta lái xe đến sân bay đón Kiều Phàm.
Vệ sĩ gật đầu rồi lập tức làm theo.
Sau đó, Tống Vy lại suy nghĩ rồi lại soạn tin nhắn với nội dung Kiều Phàm sắp đến, sau đó gửi cho Đường Hạo Tuấn.
Mặc dù Đường Hạo Tuấn biết Kiều Phàm sẽ đến đây hỗ trợ, nhưng bây giờ Kiều Phàm đến đây thì vẫn phải nói cho Đường Hạo Tuấn một tiếng.
Đường Hạo Tuấn trả lời rất nhanh, trong nội dung tin nhắn chỉ có một câu ngắn gọn: được rồi mợ chủ, tôi sẽ nói với tổng giám đốc.
Thông qua đó, cô biết rằng Đường Hạo Tuấn vẫn còn đang bận, căn bản không nhìn thấy tin nhắn, người nhìn thấy tin nhắn và trả lời đều là Trình Hiệp.
Tống Vy cũng không thất vọng chút nào, chỉ cần không phải là Đường Hạo Tuấn cố ý tránh né cô, anh có bận cái gì thì cô cũng không có ý kiến.
Trần Châu Ánh nhìn thấy Tống Vy để điện thoại di động xuống, có lẽ là đã đoán được gì đó, cô hỏi: “Sếp Đường vẫn còn chưa xử lý xong chuyện hả?”
“Chưa.” Tống Vy lắc đầu.
Trần Châu Ánh nghỉ nghỉ rồi vỗ vỗ vai cô: “Đừng hụt hẫng, chờ sau khi sếp Đường trở về thì kêu anh ấy đền bù cho cậu thật tốt.”
Tống Vy cười khẽ: “Tớ không có hụt hẫng, anh ấy bận rộn chứ không phải là cố ý không trả lời tin nhắn của tớ, cho nên tại sao tớ phải hụt hẫng cơ chứ, tớ cũng không phải là người cố tình gây sự.”
“Vậy à.” Trần Châu Ánh gật đầu, sau đó lại nhíu mày hỏi: “À đúng rồi Vy Vy, cậu mới cho người đi đón Kiều Phàm, anh ta muốn đến đây hả?”
“Ừ.” Tống Vy trả lời.
Trần Châu Ánh mím môi: “Anh ta đến đây làm gì, anh ta không quan tâm Hạ nữa hả? Trước đó vì để tìm được Hạ mà phải hao tâm tổn sức như thế, bây giờ là chạy đến đây làm cái gì chứ?”
Tống Vy bật cười: “Anh ta đến đây để hỗ trợ.”
“Hỗ trợ?” Trần Châu Ánh bất ngờ: “Hỗ trợ cái gì?”
“Hạo Tuấn và Đường Hạo Minh quyết đấu với nhau, trong quá trình chắc chắn không thể tránh khỏi việc bị thương, anh ta là bác sĩ, đến đây để giúp đỡ.” Tống Vy giải thích.
Trần Châu Ánh giật mình: “Hóa ra là như vậy à, tớ còn tưởng là anh ta đến đây tìm cậu gây phiền phức chứ, dù sao thì trước đó cậu đã giúp Hạ thoát khỏi anh ta mà.”