Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2173
Chương 2173
Tống Vy ừ một tiếng: “Đúng vậy đó.”
Bởi vì quá quan tâm, cho nên cô không muốn nhận thua trước.
Nhưng mà bây giờ hình như là cô không thể không lui.
“Vy Vy, bây giờ cậu định làm như thế nào?” Trần Châu Ánh nhìn Tống Vy rồi hỏi.
Tống Vy xoa xoa mũi: “Còn có thể làm gì được nữa, đương nhiên là phải thỏa hiệp rồi, cậu cũng đã nói rõ ràng như thế, bản thân tớ cũng biết rõ nếu như mình không đi thì sẽ khiến Hạo Tuấn phải lo lắng cỡ nào, vậy đương nhiên là tớ phải lựa chọn rời đi rồi, không thể liên lụy anh ấy được.”
“Như vậy mới đúng chứ.” Trần Châu Ánh thở phào một hơi, mỉm cười gật đầu.
Tống Vy kéo kéo khóe miệng, cầm thìa lên không yên lòng khuấy khuấy cháo trong chén.
Trần Châu Ánh lại hỏi: “Vậy cậu dự định đến lúc nào sẽ tìm sếp Đường để nói rõ suy nghĩ của mình?”
“Chờ đến lúc anh ấy về.” Tống Vy nói.
Trần Châu Ánh gật đầu: “Cũng đúng, tớ quên mất sếp Đường ra ngoài rồi, lúc nãy cậu còn cầm điện thoại, lo lắng cho sếp Đường lắm hả.”
“Ai lo lắng cho anh ấy.” Tống Vy đỏ mặt lập tức phản bác.
Trần Châu Ánh lườm nhìn cô: “Còn không chịu thừa nhận nữa chứ, lo lắng thì nói lo lắng, vì đó là chồng của cậu mà còn xấu hổ cái gì?”
“Được rồi nha.” Tống Vy giận dỗi trừng mắt nhìn Trần Châu Ánh.
Trần Châu Ánh. cười ha hả: “Rồi rồi rồi, tớ không nói nữa, không nói nữa, nhưng mà đúng là ngày hôm nay sếp Đường ra ngoài từ rất sớm, vội vội vàng vàng, chắc chắn là có chuyện gì đó xảy ra. Nếu như cậu thật sự lo lắng thì vẫn nên hỏi một chút đi, không thì trong lòng cậu không thấy yên tâm được, nếu xảy ra chuyện gì, có lẽ là cậu sẽ hối hận tại sao bây giờ mình lại không chịu hỏi.”
Tống Vy lại im lặng.
Đúng vậy, bây giờ không chịu hỏi, nếu như thật sự có chuyện gì đó thì hối hận không kịp.
Thấy biểu cảm của Tống Vy đã thả lỏng, Trần Châu Ánh mỉm cười đưa điện thoại di động của cô cho cô: “Được rồi, gọi điện thoại cho sếp Đường nhanh đi, hỏi xem anh ta đang đi làm cái gì, đúng lúc mượn cuộc điện thoại này để mở lời hóa giải cuộc chiến tranh lạnh giữa hai vợ chồng.”
“Tớ đã biết rồi, đừng có hối thúc nữa.” Tống Vy ngượng ngùng trừng mắt nhìn cô, sau đó cầm lấy điện thoại mở khóa chuẩn bị gọi điện thoại cho Đường Hạo Tuấn.
Nhưng mà lúc cô kéo đến số điện thoại của Đường Hạo Tuấn, cô lại chậm chạp không nhấn vào.
Trần Châu Ánh thấy thế, không vui liếc mắt nhìn: “Không phải là cậu không chịu vứt bỏ thể diện đó chứ, tớ xin cậu đấy Vy Vy, đây chính là người chồng thân yêu của cậu mà, có đôi khi thể diện phải bỏ qua một bên, lúc nào không cần thể diện thì phải bỏ nó, nếu không thì làm sao hai vợ chồng có thể ở bên nhau?”
Tống Vy nghe cô nói như vậy thì dở khóc dở cười: “Nghe cậu nói cứ như là cậu hiểu cách sống chung với vợ chồng hơn cả tớ đó, không phải là cậu vẫn còn chưa theo đuổi sư huynh xong à?”
“Cái này…” khóe miệng Trần Châu Ánh giật giật, cuối cùng ưỡn thẳng sống lưng, trả lời rất hùng hồn: “Mặc dù tớ vẫn còn chưa theo đuổi sư huynh, nhưng mà bởi vì theo đuổi sư huynh mà tớ đã học hỏi rất nhiều bài học và chiến lược tình yêu, cho nên đối với chuyện chung đụng cả bạn trai và chồng mình tới dám, chắc là mình biết nhiều hơn cậu ít nhất là bàn về lý thuyết thì tớ hiểu hơn cậu.”
Thấy cô như vậy, Tống Vy buồn cười lắc đầu: “Rồi rồi, cậu nói có lý. Được thôi, vậy thì tớ sẽ làm theo cậu nói, bỏ thể diện mình qua một bên.”
“Làm vậy mới đúng.” Trần Châu Ánh cười nói.
Tống Vy hít thở sâu, lần này, rốt cuộc ngón tay cũng đã ấn vào gởi cho Đường Hạo Tuấn.
Tống Vy ừ một tiếng: “Đúng vậy đó.”
Bởi vì quá quan tâm, cho nên cô không muốn nhận thua trước.
Nhưng mà bây giờ hình như là cô không thể không lui.
“Vy Vy, bây giờ cậu định làm như thế nào?” Trần Châu Ánh nhìn Tống Vy rồi hỏi.
Tống Vy xoa xoa mũi: “Còn có thể làm gì được nữa, đương nhiên là phải thỏa hiệp rồi, cậu cũng đã nói rõ ràng như thế, bản thân tớ cũng biết rõ nếu như mình không đi thì sẽ khiến Hạo Tuấn phải lo lắng cỡ nào, vậy đương nhiên là tớ phải lựa chọn rời đi rồi, không thể liên lụy anh ấy được.”
“Như vậy mới đúng chứ.” Trần Châu Ánh thở phào một hơi, mỉm cười gật đầu.
Tống Vy kéo kéo khóe miệng, cầm thìa lên không yên lòng khuấy khuấy cháo trong chén.
Trần Châu Ánh lại hỏi: “Vậy cậu dự định đến lúc nào sẽ tìm sếp Đường để nói rõ suy nghĩ của mình?”
“Chờ đến lúc anh ấy về.” Tống Vy nói.
Trần Châu Ánh gật đầu: “Cũng đúng, tớ quên mất sếp Đường ra ngoài rồi, lúc nãy cậu còn cầm điện thoại, lo lắng cho sếp Đường lắm hả.”
“Ai lo lắng cho anh ấy.” Tống Vy đỏ mặt lập tức phản bác.
Trần Châu Ánh lườm nhìn cô: “Còn không chịu thừa nhận nữa chứ, lo lắng thì nói lo lắng, vì đó là chồng của cậu mà còn xấu hổ cái gì?”
“Được rồi nha.” Tống Vy giận dỗi trừng mắt nhìn Trần Châu Ánh.
Trần Châu Ánh. cười ha hả: “Rồi rồi rồi, tớ không nói nữa, không nói nữa, nhưng mà đúng là ngày hôm nay sếp Đường ra ngoài từ rất sớm, vội vội vàng vàng, chắc chắn là có chuyện gì đó xảy ra. Nếu như cậu thật sự lo lắng thì vẫn nên hỏi một chút đi, không thì trong lòng cậu không thấy yên tâm được, nếu xảy ra chuyện gì, có lẽ là cậu sẽ hối hận tại sao bây giờ mình lại không chịu hỏi.”
Tống Vy lại im lặng.
Đúng vậy, bây giờ không chịu hỏi, nếu như thật sự có chuyện gì đó thì hối hận không kịp.
Thấy biểu cảm của Tống Vy đã thả lỏng, Trần Châu Ánh mỉm cười đưa điện thoại di động của cô cho cô: “Được rồi, gọi điện thoại cho sếp Đường nhanh đi, hỏi xem anh ta đang đi làm cái gì, đúng lúc mượn cuộc điện thoại này để mở lời hóa giải cuộc chiến tranh lạnh giữa hai vợ chồng.”
“Tớ đã biết rồi, đừng có hối thúc nữa.” Tống Vy ngượng ngùng trừng mắt nhìn cô, sau đó cầm lấy điện thoại mở khóa chuẩn bị gọi điện thoại cho Đường Hạo Tuấn.
Nhưng mà lúc cô kéo đến số điện thoại của Đường Hạo Tuấn, cô lại chậm chạp không nhấn vào.
Trần Châu Ánh thấy thế, không vui liếc mắt nhìn: “Không phải là cậu không chịu vứt bỏ thể diện đó chứ, tớ xin cậu đấy Vy Vy, đây chính là người chồng thân yêu của cậu mà, có đôi khi thể diện phải bỏ qua một bên, lúc nào không cần thể diện thì phải bỏ nó, nếu không thì làm sao hai vợ chồng có thể ở bên nhau?”
Tống Vy nghe cô nói như vậy thì dở khóc dở cười: “Nghe cậu nói cứ như là cậu hiểu cách sống chung với vợ chồng hơn cả tớ đó, không phải là cậu vẫn còn chưa theo đuổi sư huynh xong à?”
“Cái này…” khóe miệng Trần Châu Ánh giật giật, cuối cùng ưỡn thẳng sống lưng, trả lời rất hùng hồn: “Mặc dù tớ vẫn còn chưa theo đuổi sư huynh, nhưng mà bởi vì theo đuổi sư huynh mà tớ đã học hỏi rất nhiều bài học và chiến lược tình yêu, cho nên đối với chuyện chung đụng cả bạn trai và chồng mình tới dám, chắc là mình biết nhiều hơn cậu ít nhất là bàn về lý thuyết thì tớ hiểu hơn cậu.”
Thấy cô như vậy, Tống Vy buồn cười lắc đầu: “Rồi rồi, cậu nói có lý. Được thôi, vậy thì tớ sẽ làm theo cậu nói, bỏ thể diện mình qua một bên.”
“Làm vậy mới đúng.” Trần Châu Ánh cười nói.
Tống Vy hít thở sâu, lần này, rốt cuộc ngón tay cũng đã ấn vào gởi cho Đường Hạo Tuấn.