Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 15: KIỂM TRA DẤU VÂN TAY
CHƯƠNG 15: KIỂM TRA DẤU VÂN TAY
"Kiểm tra dấu vân tay, đơn giản vậy thôi sao?" Mạc Vân cảm thấy Tống Vy đang cố tẩy trắng cho bản thân, lỡ như cô đeo găng tay thì sao? Tống Vy biết Mạc Vân đang nghĩ gì, liền nói: "Cô Mạc, cô có thể kiểm tra camera ngoài hành lang, xem xem tôi có ném thứ gì đi không"
Copy từ web VietWriter
Lời nói rất thẳng thắn. Câu nói tiếp theo của Tống Vy đã dần dần xua tan sự nghi ngờ của Mạc Vân.
Nhưng tính đố kị ganh ghét nổi lên, cô ta cho rằng dựa vào cái gì mà Tống Vy có thể nói chuyện cùng Đường Hạo Tuấn?
"Bảo vệ! Đi kiểm tra camera cho tôi!" Mạc Vân gọi nhân viên bảo vệ đến, cô ta nhất định phải tìm ra bằng chứng Tống Vy ăn trộm sợi dây chuyền.
Đọc tiếp tại VietWriter nhé !
Lúc này, mọi chuyện ngày càng trở nên nghiêm trọng và có lẽ sẽ không dừng lại ở đây.
Trong lúc chờ đợi, Đường Hạo Tuấn vắt chân ngồi trên ghế sô pha, trên tay cầm một ly rượu đỏ, uống một hớp liền quay đầu lại, tầm mắt rơi trên người Tống Vy đang đứng cách đó không xa.
Nhìn kỹ lại một lượt, Đường Hạo Tuấn phát hiện người phụ nữ này tuy vẻ ngoài rất lả lơi nhưng đôi mắt lại thanh thuần, khác hẳn với ánh mắt mờ đục của những người phụ nữ hám lợi khác.
Thấy cô bình tĩnh xử lý tình huống không có lợi cho mình này, Đường Hạo Tuấn nhướn mày, xem ra không cần anh ra tay, người phụ nữ này vẫn có thể tự mình đối phó. Nửa giờ sau, đội trưởng an ninh từ bên ngoài đi vào, nói nhỏ vào tai Mạc Vân: "Thưa cô, không có gì ạ"
Họ cũng đã tìm kiếm một lượt bãi cỏ bên ngoài nhưng không thấy bất kỳ công cụ phạm tội nào. Nghe vậy, sắc mặt Mạc Vân thoáng biển sắc. "Sao rồi? Cô Mạc" Tống Vy bước tới. Thật ra cô đã biết trước Mạc Vân sẽ không tìm được gì cả.
Chuyện đến nước này, tất cả mọi người đều tin rằng Tống Vy vô tội. Nhưng Mạc Vân vẫn không cam tâm: "Kiểm tra dấu vân tay cho tôi!" "Đủ rồi! Om sòm quá rồi đấy!" Đột nhiên có giọng nói cao vút của một ông cụ vang lên cắt ngang lời Mạc
Vân.
Tất cả mọi người đều quay lại nhìn, thì ra người nhà họ Mạc tới, đi đầu là chủ nhà đức cao vọng trọng của nhà họ Mạc.
Sau khi hỏi qua ý kiến của Tống Vy, câu chuyện lấy trộm dây chuyền đến đây là kết thúc. Dù sao chuyện xảy ra tối nay cũng chẳng đẹp mặt gì.
Nhưng người đang nấp trong bóng tối, Tống Huyền âm thầm siết chặt nắm đấm, cô ta không cam tâm dễ dàng bỏ qua cho Tống Vy như vậy.
Chỉ cần nhìn thấy Tống Vy đứng bên cạnh Đường Hạo Tuấn, cô ta liền ghen tị đến phát điên.
Từ năm năm trước khi cô ta thay thế Tống Vy, chỉ cần nói một tiếng với Đường Hạo Tuấn thì muốn gió được gió, muốn mưa có mưa.
ở trong mắt người ngoài, vị trí mợ Đường chính là của cô ta, nhưng chỉ có cô ta mới biết, Đường Hạo Tuấn hoàn toàn không để mình trong lòng, cũng chưa từng chạm qua cô ta! Rõ ràng, cô ta chỉ là tấm bình phong che chắn cho Đường Hạo Tuấn mà thôi!
Không được, cô ta nhất định phải tìm cách xử lý Tống Vy và hai đứa trẻ không rõ lai lịch kia, phải nhổ cỏ tận gốc!
"Kiểm tra dấu vân tay, đơn giản vậy thôi sao?" Mạc Vân cảm thấy Tống Vy đang cố tẩy trắng cho bản thân, lỡ như cô đeo găng tay thì sao? Tống Vy biết Mạc Vân đang nghĩ gì, liền nói: "Cô Mạc, cô có thể kiểm tra camera ngoài hành lang, xem xem tôi có ném thứ gì đi không"
Copy từ web VietWriter
Lời nói rất thẳng thắn. Câu nói tiếp theo của Tống Vy đã dần dần xua tan sự nghi ngờ của Mạc Vân.
Nhưng tính đố kị ganh ghét nổi lên, cô ta cho rằng dựa vào cái gì mà Tống Vy có thể nói chuyện cùng Đường Hạo Tuấn?
"Bảo vệ! Đi kiểm tra camera cho tôi!" Mạc Vân gọi nhân viên bảo vệ đến, cô ta nhất định phải tìm ra bằng chứng Tống Vy ăn trộm sợi dây chuyền.
Đọc tiếp tại VietWriter nhé !
Lúc này, mọi chuyện ngày càng trở nên nghiêm trọng và có lẽ sẽ không dừng lại ở đây.
Trong lúc chờ đợi, Đường Hạo Tuấn vắt chân ngồi trên ghế sô pha, trên tay cầm một ly rượu đỏ, uống một hớp liền quay đầu lại, tầm mắt rơi trên người Tống Vy đang đứng cách đó không xa.
Nhìn kỹ lại một lượt, Đường Hạo Tuấn phát hiện người phụ nữ này tuy vẻ ngoài rất lả lơi nhưng đôi mắt lại thanh thuần, khác hẳn với ánh mắt mờ đục của những người phụ nữ hám lợi khác.
Thấy cô bình tĩnh xử lý tình huống không có lợi cho mình này, Đường Hạo Tuấn nhướn mày, xem ra không cần anh ra tay, người phụ nữ này vẫn có thể tự mình đối phó. Nửa giờ sau, đội trưởng an ninh từ bên ngoài đi vào, nói nhỏ vào tai Mạc Vân: "Thưa cô, không có gì ạ"
Họ cũng đã tìm kiếm một lượt bãi cỏ bên ngoài nhưng không thấy bất kỳ công cụ phạm tội nào. Nghe vậy, sắc mặt Mạc Vân thoáng biển sắc. "Sao rồi? Cô Mạc" Tống Vy bước tới. Thật ra cô đã biết trước Mạc Vân sẽ không tìm được gì cả.
Chuyện đến nước này, tất cả mọi người đều tin rằng Tống Vy vô tội. Nhưng Mạc Vân vẫn không cam tâm: "Kiểm tra dấu vân tay cho tôi!" "Đủ rồi! Om sòm quá rồi đấy!" Đột nhiên có giọng nói cao vút của một ông cụ vang lên cắt ngang lời Mạc
Vân.
Tất cả mọi người đều quay lại nhìn, thì ra người nhà họ Mạc tới, đi đầu là chủ nhà đức cao vọng trọng của nhà họ Mạc.
Sau khi hỏi qua ý kiến của Tống Vy, câu chuyện lấy trộm dây chuyền đến đây là kết thúc. Dù sao chuyện xảy ra tối nay cũng chẳng đẹp mặt gì.
Nhưng người đang nấp trong bóng tối, Tống Huyền âm thầm siết chặt nắm đấm, cô ta không cam tâm dễ dàng bỏ qua cho Tống Vy như vậy.
Chỉ cần nhìn thấy Tống Vy đứng bên cạnh Đường Hạo Tuấn, cô ta liền ghen tị đến phát điên.
Từ năm năm trước khi cô ta thay thế Tống Vy, chỉ cần nói một tiếng với Đường Hạo Tuấn thì muốn gió được gió, muốn mưa có mưa.
ở trong mắt người ngoài, vị trí mợ Đường chính là của cô ta, nhưng chỉ có cô ta mới biết, Đường Hạo Tuấn hoàn toàn không để mình trong lòng, cũng chưa từng chạm qua cô ta! Rõ ràng, cô ta chỉ là tấm bình phong che chắn cho Đường Hạo Tuấn mà thôi!
Không được, cô ta nhất định phải tìm cách xử lý Tống Vy và hai đứa trẻ không rõ lai lịch kia, phải nhổ cỏ tận gốc!