-
Chương 3506-3510
Chương 3506 Vũ động phong vân
Chẳng phải là vì tham ngộ đạo ngấn và chân ý trong này ư? Lục Ly vào đây ba năm, lại mất hai năm rưỡi bị trấn áp trong tháp lưu ly bảy màu, bởi thế giờ Kỳ Đinh Đông không dám đi quấy rầy, tránh miễn khiến hắn phiền chán. Tượng Linh Lung thì yên ắng chìm vào trong tham ngộ, nàng tính cách thanh lãnh, đây không phải tính cách dưỡng thành, mà là trời sinh. Có lẽ phần nào liên quan đến chân ý Hàn Băng mà nàng tu luyện, bởi thế rất nhanh nàng liền nhập định, hoàn toàn quên đi hết thảy bên ngoài. Lục Ly trực tiếp tiến vào trạng thái mộng ảo chi cảnh, ở đây tuyệt đối an toàn, thế nên hắn không cần lo lắng điều gì. Trước khi Đạo Thiên Giới lần nữa bóc mở, ai cũng không vào được, cơ hội tốt như vậy hắn há có thể lãng phí? Dần dần, Kỳ Đinh Đông còn lại một mình cũng nhàm chán, bèn cũng bế quan theo, trong Đạo Thiên Giới hoàn toàn yên tĩnh. Nơi duy nhất còn có động tĩnh là ở dưới đất. Huyết Linh Nhi dạo trong lòng đất, Lục Ly lệnh cho nó thăm dò bốn phía. Một là nhìn xem Thần Văn những nơi còn lại, hai là dò la tình hình, nhìn xem liệu còn bảo địa hay thần dược đỉnh cấp nào không. Đạo Thiên Giới có rất nhiều chỗ nguy hiểm, chẳng qua nguy hiểm đều bắt nguồn từ Thần Văn, mà Thần Văn là hoàn toàn không cách nào gây hại Huyết Linh Nhi, để nó đi thăm dò là thích hợp nhất. Trong Đạo Thiên Giới vô cùng an tĩnh, bên ngoài Hàn Triều Hải Vực lại náo nhiệt phi thường, chuyện về Kỳ Thiên Ngữ chẳng mấy chốc đã truyền bá ra, cái tên Lục Sát Thần cũng theo đó biến thành như sấm bên tai. Trước đây cái tên Lục Sát Thần đã từng truyền qua một lần, sở dĩ truyền bá vang dội như vậy thực ra không phải vì hắn mang theo chúng nhân đi ra. Mà nghe đồn hắn nắm xuống Tượng Linh Lung, thường thường loại chuyện tình cảm bát quái thế này càng khiến người yêu thích, cũng càng dễ bị truyền bá. Lần này lại là vì chuyện Đế Binh, ngoài ra còn cả chuyện Luân Hồi Đại Đế đích thân hạ xuống Thần Chỉ, đối với người Hàn Triều Hải Vực mà nói, Luân Hồi Đại Đế chính là Thần tối cao, là vua không ngai ở Hàn Triều Hải Vực, nhất cử nhất động của hắn đều sẽ được chú ý dị thường. Còn một điểm nữa, trước khi chúng nhân rời đi Nhị trưởng lão từng dặn dò, để mọi người đừng nhiều lời về hành tung của Lục Ly. Càng như vậy lại càng dễ sinh ra lời đồn. Kỳ Thiên Ngữ bị nhốt vào Hoàng Tuyền Giới, Lục Ly lại vẫn không có bất cứ tin tức nào truyền ra... Dựa theo lẽ thường mà nói, Kỳ gia hẳn phải phát thông cáo, công bố Lục Ly hoặc là chết, hoặc là bắt, hoặc là mời chào... Chí ít cũng phải có một kết quả. Tối thiểu nhất thì Kỳ gia hẳn nên cầm về tháp lưu ly bảy màu, đồng thời chiếu cáo thiên hạ, như thế mới có thể vãn hồi phần nào mặt mũi. Nhưng Kỳ gia không đưa ra bất kỳ lời giải thích nào, Lục Ly cũng như thể bốc hơi khỏi thế gian, như vậy càng dễ khiến người suy đoán lung tung, đủ loại lời đồn bay đầy trời, khiến cái tên Lục Sát Thần càng thêm vang dội mấy phần. Trước mắt có ba lời đồn truyền được hung nhất, cái thứ nhất là Lục Ly bị Kỳ gia âm thầm giết chết, bởi vì Lục Ly có ân với Kỳ gia, bởi thế Kỳ gia mới không muốn tuyên truyền ra ngoài. Cái thứ hai là Lục Ly cao chạy xa bay, Kỳ gia chính đang bí mật lùng bắt, việc này Kỳ gia không muốn náo đến dư luận xôn xao, định âm thầm lấy về tháp lưu ly bảy màu, sau đó mới sẽ chiêu cáo thiên hạ, vãn hồi danh dự. Còn một cách nói khác, cũng là lời đồn huyền bí và khiến người dễ tiếp nhận nhất. Đó chính là Lục Ly bị Luân Hồi Đại Đế mang đi, Luân Hồi Đại Đế thấy tài nên quý, có ý thu Lục Ly làm đồ đệ, nhưng bởi vì Luân Hồi Đại Đế còn chưa hạ Thần Chỉ, bởi thế Kỳ gia mới tạm thời bảo mật... Lời đồn này hoàn toàn không phải không có căn cứ, Luân Hồi Đại Đế là người lòng dạ cực kỳ rộng lớn, lại rất quý nhân tài, Lục Ly có thể luyện hóa bảo vật của hắn, khiến hắn vô cùng hứng thú, nội dung Thần Chỉ hắn hạ xuống nhiều khả năng là để người Kỳ gia mang Lục Ly đi gặp mình. Tóm lại chuyện này náo đến xôn xao, toàn bộ Hàn Triều Hải Vực đều không ngừng thảo luận việc này, thậm chí còn truyền đến cả Phi Hỏa Đại Lục. Việc này can hệ đến Luân Hồi Đại Đế, mà đối với Phi Hỏa Đại Lục mà nói thì Luân Hồi Đại Đế chính là ác mộng của bọn hắn. - Lục Sát Thần? Chẳng lẽ là tiểu Lục tử? Sau khi được đến tin tức, Thiên Gia Tử lập tức sai người gia tộc đi điều tra tình hình, kết quả rất nhiều chi tiết được ấn chứng, xác định là Lục Ly không sai được, Thiên Gia Tử không khỏi vui mừng, một mình ở lại trong trang viên uống đến nửa đêm, sướng khoái không thôi. Nghịch Long Tộc được đến tin, cũng có người hoài nghi liệu có phải là tên Lục Ly năm đó lẻn vào vô thượng bảo địa? Chẳng qua dù đúng là Lục Ly, bọn hắn cũng bó tay hết cách, người Phi Hỏa Đại Lục làm gì dám đến Hàn Triều Hải Vực, bây giờ đừng nói cường giả, dù là cường giả cấp Đế cũng không dám tới Hàn Triều Hải Vực gây chuyện. Đừng thấy Nghịch Long Tường là cấp Đế, còn là cấp Đế của chủng tộc đặc thù, tính là đệ nhất nhân ở Phi Hỏa Đại Lục, nhưng ngươi bảo Nghịch Long Tường tới Hàn Triều Hải Vực dạo quanh một vòng? Có cho một trăm lá gan hắn cũng không dám đi. Năm đó Luân Hồi Đại Đế từng lấy qua mấy thủ cấp Đại Đế, kiến tạo nên uy danh vô thượng, đủ sức chấn nhiếp tới tận bây giờ. Ba cấp Đế được công nhận mạnh nhất Tam trọng thiên, bao gồm Luân Hồi Đại Đế, Tiêu Dao Đại Đế, Chúc Thiên Đại Đế, ba người này có ai trên tay không nhuộm đầy máu tươi cấp Đế? Giữa Đại Đế với nhau về cơ bản rất ít khi khai chiến, bởi thế ai cũng không biết thực lực người nào càng mạnh, rất khó để phân định thứ hạng. Nhưng có thể kích sát cấp Đế khác tuyệt đối là cường giả đỉnh cấp trong hàng ngũ cấp Đế, tỉ như Dương Đế có thể chém giết Tử Đế, như vậy Dương Đế liền được công nhận là cấp Đế đỉnh cấp. Không ai phủ nhận sự cường đại của Nghịch Long Tường, Nghịch Long Tường cũng diệt sát qua một cấp Đế khác, nhưng so với Luân Hồi Đại Đế thì có vẻ vẫn chưa cùng một đẳng cấp. - Tiểu Lục tử!
Chương 3507 Điên dại
Trong một trang viên tại Đại Phật Sơn, Thiên Gia Tử một mình nằm trên ghế mây, cười tủm tỉm nhìn về hướng bắc, nhấp ngụm rượu, sau đó thì thào nói: - Ngươi phải nỗ lực thêm nữa mới được, thế giới này bình tĩnh nhiều năm vậy rồi, đoán chừng sắp có đại biến. Sau đại biến, nếu ngươi còn chưa thể đạt tới cấp Lĩnh Chủ, sợ rằng đến cả cơ hội lên đài đều vuột mất, càng đừng nói tới vũ động phong vân. … Nửa năm sau, Kỳ gia vẫn không đưa ra bất kỳ thông báo nào, Lục Ly cũng chưa từng xuất hiện, sự tình cứ thế dần dần lắng xuống. Cái thế giới này thiếu ai cũng vẫn vận chuyển như thường, chuyện nào đi qua rồi là thôi. Tỷ như Nghịch Long Tường Phi Hỏa Đại Lục đánh chết cấp Đế Lâm gia, mới đầu vô số người chấn kinh, khắp thế giới đều đàm luận việc này, nhưng sau một thời gian ngắn, rất nhanh liền bị người vứt qua sau gáy, chỉ thỉnh thoảng mới bị người cầm ra làm ví dụ nói chuyện, hoặc là lúc nhắc đến Nghịch Long Tộc Nghịch Long Tường mới sẽ nói tới tên cấp Đế bị chém giết kia. Không quản khi còn sống ngươi vinh diệu thế nào, cường đại ra sao, một khi chết đi liền sẽ dần bị người quên lãng, thậm chí bị người khinh thường, nhất là loại như Đại Đế như Tử Đế Lâm gia, cuối cùng thành là bàn đạp đúc nên uy danh vô thượng cho Dương Đế Nghịch Long Tường. Thế nhân đều hay quên, chuyện xảy ra ở Tam trọng thiên lại quá nhiều, rất nhanh liền có chuyện khác xảy ra, mọi người chẳng mấy chốc sẽ chuyển dời chú ý. Mặt bắc Hàn Triều Hải Vực xuất hiện một hung thú kinh thế, diệt đi một tiểu gia tộc, lúc này hung thú kinh thế kia còn đang tứ ngược, có mấy chiếc thương thuyền bị hủy diệt, chết mấy ngàn người. Việc này dẫn lên bốn đại thế lực coi trọng, rốt cuộc hung thú kia đang uy hiếp nghiêm trọng đến sự an nguy của con dân Hàn Triều Hải Vực, bốn đại thế lực đều phái cường giả tới, chuẩn bị trấn áp hung thú kinh thế này. Bốn đại thế lực lần lượt phái mấy tên Lĩnh Chủ đi qua, vốn tưởng có thể nhẹ nhàng trấn áp, ai ngờ hung thú kinh thế kia vô cùng cường đại, mười tên Lĩnh Chủ đi qua chết mất năm người, số còn lại đều bại lui. Kỳ gia chết một tên Lĩnh Chủ, chọc cho cường giả Kỳ gia phẫn nộ, một hơi xuất động hai tên lão tổ cấp Chuẩn Đế, các gia tộc còn lại cũng phái ra cường giả cấp Chuẩn Đế, lần này rốt cục thành công trấn áp đại hung thú kia. Đại hung thú kia bị đánh cho vết thương chồng chất, sau cùng bị Chuẩn Đế Kỳ gia mang về, định thuần phục xong sẽ dùng làm Thần thú trấn sơn. Tính ra chuyện lần này giày vò tận hơn nửa năm, sau đó Hàn Triều Hải Vực mới dần bình tĩnh lại. Trong Hoàng Tuyền Giới, Kỳ Thiên Ngữ sắp phát điên, nửa năm qua hắn đã dạo quanh hai vòng Hoàng Tuyền Giới, tử tế thăm dò hai lần, nhưng không có tìm được bất cứ lối ra nào, ngay cả vị trí không gian bạc nhược đều không có. Hắn đành phải đưa ra kết luận sơ bộ, rằng Hoàng Tuyền Giới này hẳn không ra được. Chẳng qua ngẫm lại thì cũng hiểu được, Hoàng Tuyền Giới từng giam bao nhiêu người? Trăm vạn năm tới nay, đây một mực là nơi Kỳ gia dùng làm lưu vong chi địa, trong lịch sử từng có Lĩnh Chủ bị giam vào, đoán chừng cũng có không ít người thăm dò qua, nếu thực sự có lối ra, sớm đã có người thoát ra rồi mới đúng. Ở chỗ này Kỳ Thiên Ngữ còn thấy được rất nhiều hài cốt, đây đều là hài cốt người bị lưu vong trước đó chết đi bỏ lại. Gia tộc không đi thu hồi di thể, chứng tỏ những người này nhất định đã phạm vào trọng tội, bị trục xuất khỏi gia tộc, lưu vong đến đây. Lúc này Kỳ Thiên Ngữ tóc tai bù xù, quần áo tả tơi, so với bộ dạng công tử văn nhã trước kia thì khác biệt một trời một vực, nếu đổi thành khi trước, hắn tuyệt đối khó mà chịu nổi, phải biết hắn là người vô cùng để ý dung nhan. Trong mắt hắn lấp lánh hồng quang, cơ mặt run run, thoạt nhìn như một con dã thú hung ác, giờ hắn đang lao nhanh trên hoang nguyên, miệng không ngừng thở dốc, cố gắng áp chế dục vọng giết chóc trong lòng, nơi đây không có sinh vật, cây cỏ đều không mọc được. Hắn trừ đánh nát núi non ra thì chẳng làm được gì nữa cả. Hắn đã nện nát rất nhiều núi nao, tiếp tục đánh, hắn sợ lệ khí trong lòng sẽ không giảm bớt, ngược lại còn gia tăng, đến lúc đó ma chướng sẽ càng lúc càng mạnh, cuối cùng biến thành một tên điên. - Ta nên làm gì? Kỳ Thiên Ngữ thì thào, hai tay hắn vò đầu, tóc tai tán loạn, thống khổ nhắm mắt lại, nửa năm qua hắn không có lấy một đêm ngon giấc, cả ngày suy nghĩ miên man, trạng thái tinh thần vô cùng kém, đã có xu thế sắp sụp đổ đến nơi. Nửa năm! Giờ mới qua nửa năm mà thôi, nửa năm hắn đều không chống nổi, vậy làm sao vượt qua vạn năm? Hiện tại đã không cần đi đoán cũng biết, nếu còn không nghĩ được cách đi ra, hắn chỉ có con đường chết. - Ta nên làm gì? Ta nên làm gì? A, a, a... Kỳ Thiên Ngữ gầm gào, hồng quang trong ánh mắt càng lúc càng nồng nặc, hắn cứ thế hét lên vô định, sau đó tế ra hồ lô đỏ tía, hồ lô biến lớn, ầm ầm nện tới sơn phong xung quanh. Rầm rầm rầm! Từng mảnh từng mảnh sơn phong quanh bốn phía bị đụng nát, đá vụn bay đầy trời, bụi mù cuốn thốc, vốn quanh bốn phía có mấy chục ngọn sơn phong lớn nhỏ, giờ đây lại đã biến thành một vùng bình địa. - Tỉnh táo, tỉnh táo, tỉnh táo! Kỳ Thiên Ngữ đột nhiên tự tát mình mấy cái, đánh cho mặt mũi sưng hết cả lên, thống khổ khiến hắn bình tĩnh lại, hắn ngồi bệt trên đất, bắt đầu tỉnh táo phân tích. Hoàng Tuyền Giới này không lớn, không cần đi thăm dò thêm nữa làm gì, tuyệt đối không có lối ra nào khác, bởi thế hắn không ra được. Như vậy hắn chỉ có thể bị nhốt chết ở đây vạn năm? Hắn chịu được ư? Đáp án là phủ định. Bởi thế sau cùng hắn chỉ có hai kết cục, hoặc là chết đi, hoặc là điên mất! Hai kết cục này đều không phải điều Kỳ Thiên Ngữ mong muốn, hắn còn trẻ như vậy, hắn đã là Ngũ Kiếp đỉnh phong, hắn vẫn đinh ninh cho rằng, sau này mình nhất định sẽ trở thành Đại Đế, sẽ lưu lại tên tuổi trong sử sách Tam trọng thiên. Hắn còn tưởng tượng mình thành nhân vật như Luân Hồi Đại Đế, thành là Chí Tôn ở Tam trọng thiên.
Chương 3508 Ma Uyên
Lại không ngờ nhân sinh sẽ đọa lạc đến bước này, không chỉ không thuận gió lên trời, còn vĩnh viễn bị nhốt trong cái nơi hoang vu quỷ quái này, biến thành một bộ hài cốt, thậm chí có thể gia tộc sẽ không thu liễm thi thể cho hắn. Đấy không phải kết quả hắn muốn, nhân sinh của hắn không thể thế được. - Dù ta có biến thành ma quỷ, biến thành ma nô dưới Ma Uyên, ta cũng không thể cứ vậy yên ắng chết đi! Kỳ Thiên Ngữ gầm gào, sau đó đột nhiên hơi ngớ, hắn nhớ được trước kia trong gia tộc từng thấy được một quyển sách quý, trong đó ghi chép một ít bí mật mà thế nhân không biết. - Không, ta không thể, không thể! Kỳ Thiên Ngữ đột nhiên kinh hô, mồ hôi lạnh chảy dọc trên trán, tựa hồ đang nhớ tới chuyện gì đó cực kỳ khủng bố, hắn không ngừng lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: - Ta không thể đọa lạc, nếu không sẽ vạn kiếp bất phục, ta không thể... Kỳ Thiên Ngữ nhớ tới chuyện được trong ghi chép trong quyển sách quý kia, hắn tìm thấy một tia hi vọng sống, chỉ là tuyến sinh cơ này lại có thể khiến hắn vĩnh viễn trầm luân, vĩnh viễn không quay đầu lại được. Nếu hắn dám làm vậy, tất sẽ biến thành công địch của nhân loại. Khi đó hắn không còn là nhân loại nữa, mà sẽ biến thành một loại ma hồn, biến thành thứ người không ra người quỷ không ra quỷ. Giáo dục từ nhỏ của gia tộc khiến Kỳ Thiên Ngữ tuyệt đối không cho phép hắn tiếp xúc với thứ này, tuyệt đối không thể sa đọa, dù chết cũng không thể biến thành thứ như thế. Nhưng sâu trong lòng hắn lại nảy sinh một tia tâm tư phản nghịch, nếu gia tộc đã vứt bỏ hắn, nếu hắn đã nhất định phải tiêu vong, vậy thì hắn còn cố kỵ gì nữa? Biến thành ma hồn, tuy sau này không còn là nhân loại, nhưng ít ra hắn vẫn còn ý thức, chỉ cần linh hồn vẫn còn, hắn không tính là chết đi, trên thế giới này vẫn lưu giữ sự tồn tại của hắn. Hô hô, hô hô! Kỳ Thiên Ngữ thở dốc hổn hển, một mình đi tới đi lui, ánh mắt lấp lóe quang mang, nét mặt âm tình bất định, cả người như cô hồn dã quỷ cứ thế đảo quanh suốt mười mấy ngày. Đến ngày thứ mười ba, Kỳ Thiên Ngữ rốt cục ngừng lại, trong mắt chớp qua một tia kiên định, trầm hống: - Dù sao cũng là đường chết, chết rồi chỉ là một đống đất vàng, không còn gì nữa cả. Không điên cuồng không sống được, Ma Uyên thì Ma Uyên, chỉ cần có thể giết chết Lục Sát Thần, dù ta có vĩnh viễn đọa lạc Ma Uyên thì đã sao? Ma Uyên! Đây là tồn tại cấm kỵ ở Tam trọng thiên, người bình thường căn bản không biết, tiểu gia tộc bình thường cũng đều chưa từng nghe qua cái tên này, chỉ có đại gia tộc và một ít lão ma cường đại mới biết được. Thế giới này có quang minh và cũng có hắc ám, có dương và cũng có âm, có toàn vẹn tự nhiên cũng có khiếm khuyết, bất kỳ chuyện gì cũng đều không phải chỉ có một mặt độc lập, mà đều có tồn tại đối lập. Thế giới này cũng có một tồn tại đối lập, đó chính là Ma Uyên! Nếu thế giới này là một người, vậy Ma Uyên chính là cái bóng của người này, thế giới này là quang minh, vậy Ma Uyên chính là hắc ám, chúng là hai mặt đối lập bổ sung cho nhau. Nếu thế giới này là dương quang, Ma Uyên là hắc ám, vậy thứ trong Ma Uyên tự nhiên đều là tà ác, đều là ma vật. - Là các ngươi bức ta, là các ngươi bức ta! Kỳ Thiên Ngữ gầm gào, tròng mắt càng lúc càng đỏ ngầu, trong lòng chất đầy hận ý, hiện tại hắn đã triệt để mất đi lý trí, trong đầu chỉ còn mỗi phẫn hận và sát ý vô tận. Dù sao trước mặt cũng là đường chết, bởi thế hắn định phóng thích một loại bí thuật cấm kỵ, đó chính là triệu hoán Ma Chủ Ma Uyên, chuyển hóa mình thành ma hồn. Sau đó Ma Chủ liền có thể cường hành mang linh hồn hắn đến Ma Uyên, nhờ đó thoát khỏi Hoàng Tuyền Giới. Đây là cách đào thoát duy nhất mà hắn có thể nghĩ ra, bằng không kết cục dành cho hắn sẽ chỉ là hoặc điên mất hoặc chết mất. Mặc dù sau khi rơi vào Ma Uyên, hắn sẽ không còn là nhân loại, nhưng như thế ít nhất cũng đỡ hơn chết đi, tối thiểu ý thức hắn vẫn còn đó. Hắn bắt đầu bố trí, triệu hoán Ma Chủ không phải chuyện có thể tùy tiện làm ra được, mà cần phải bố trí tương đối phức tạp, hơn nữa còn chưa chắc có thể thành công. Bí thuật triệu hoán Ma Chủ này không phải nhìn thấy trong bí sử gia tộc, mà là hắn nhìn thấy trong một tàn quyển ngẫu nhiên đạt được. Lúc ấy hắn còn tưởng đây là một loại thần thuật cường đại, đến sau mới phát hiện là bí thuật triệu hoán Ma Chủ. Sau đó chính bởi vì cảm thấy hứng thú mới đi đến Tàng Thư Các gia tộc để lật xem tư liệu liên quan tới Ma Uyên. Hắn lấy ra một ít trận thạch để bố trí, đối với Thần Văn hắn cũng hiểu rõ ít nhiều, tuy bố trí tương đối phiền phức, song cuối cùng vẫn thành công. Pháp trận không lớn, trận văn lại chi chít, như là mạng nhện đan chéo vào nhau, Kỳ Thiên Ngữ xếp bằng ở trung tâm mạng nhện. Hắn hít mấy hơi thật sâu, cắn răng lấy ra một chiếc chủy thủ, bắt đầu kích phát pháp trận. Hắn cắt đứt mạch máu nơi cổ tay, máu tươi lập tức cuồng phún ra, đại trận triệu hoán Ma Chủ cần dùng máu tươi làm chất dẫn, lượng máu phải cần còn rất lớn. Sau khi rót máu tươi vào đại trận, đại trận lập tức sáng lên, một đạo hắc khí hiện ra trong đại trận, bao phủ lấy Kỳ Thiên Ngữ. Mắt hắn càng lúc càng đỏ, máu tươi nơi tay phun ra càng lúc càng nhiều, nét mặt hắn dần trở nên dữ tợn, nhìn hệt như Lệ Quỷ. Phốc! Đột nhiên đại trận ảm đạm, Kỳ Thiên Ngữ phun ra một búng máu tươi, sắc mặt trắng bệch, trong mắt hiện đầy kinh hãi, không ngờ đại trận lại khởi động thất bại? Hắn nhớ không bố trí sai, cũng không thấy có vấn đề, hoàn toàn làm theo đúng những gì được ghi trong tàn quyển kia. Nghỉ ngơi một lát sau đó đứng dậy, tử tế quan sát hồi lâu, vẫn không phát hiện thấy có vấn đề, hắn trầm ngâm. Mãi nửa canh giờ sau, mắt hắn mới sáng lên, lần nữa xếp bằng ở trung tâm đại trận. Xùy! Lần này hắn cắt máu ở cả hai tay, hai bên đồng thời phun ra huyết dịch, đại trận lần nữa sáng lên, hắc khí không ngừng cuộn trào, hoàn toàn bao phủ Kỳ Thiên Ngữ.
Chương 3509 Ma Uyên
Huyết dịch trong hai tay Kỳ Thiên Ngữ không ngừng chảy ra, không ngừng rót vào trong đại trận, sắc mặt hắn theo đó càng lúc càng trắng bệch, cứ theo tốc độ này, rất nhanh huyết dịch sẽ chảy khô, nếu huyết dịch chảy khô mà đại trận vẫn chưa hoàn toàn kích phát, vậy hắn tất sẽ ngất đi, thậm chí trực tiếp tử vong. Ông! Lúc huyết dịch sắp chảy khô, đại trận đột nhiên phóng ra hắc quang vạn trượng, hắc quang kia phóng lên tận trời, sau đó đột nhiên tan biến giữa hư không. Mắt Kỳ Thiên Ngữ sáng rực, rốt cục cũng thành công, Ma Chủ Ma Uyên trong truyền thuyết sắp hàng lâm rồi ư? Lúc này hắn nín thở, khẩn trương chờ đợi. Chỉ mười mấy giây, nhưng Kỳ Thiên Ngữ lại cảm thấy như đã qua mấy trăm năm, lúc này hư không đột nhiên nổi gió, tiếp đó một đạo hắc khí tràn ngập ra, những hắc khí kia hội tụ giữa trời, cuối cùng hình thành một đôi mắt khổng lồ. - A... Nhìn đôi mắt kia, cả người Kỳ Thiên Ngữ khẽ run lên, nhìn vào đôi mắt đó, hắn thậm chí cảm thấy còn đáng sợ hơn cả hung thú nhìn thấy khi còn bé, đôi mắt kia khiến linh hồn hắn băng lãnh, toàn thân như bị đông cứng. Như là con thỏ nhìn thấy thiên địch, theo bản năng cảm giác được sợ hãi. - Là ngươi đang triệu hoán bản tọa? Một tiếng nói âm lãnh trực tiếp vang lên trong linh hồn Kỳ Thiên Ngữ, tiếng nói kia khiến Kỳ Thiên Ngữ kinh hồn bạt vía, thân thể mềm nhũn thiếu chút xụi lơ xuống đất. Thân là công tử Kỳ gia, kiêu ngạo từ trong cốt tủy khiến Kỳ Thiên Ngữ không quỳ xuống, hắn cắn răng nói: - Ngươi chính là Ma Chủ Ma Uyên? - Đúng! Ma Chủ không nói nhảm, khoái tốc đáp: - Bản tọa chỉ có thể ngưng tụ phân thần nửa nén hương, nếu ngươi tiếp tục lề mề, đợi lát nữa phân thần bản tọa tiêu tán, ngươi liền không còn cơ hội. Sắc mặt Kỳ Thiên Ngữ trầm xuống, cắn răng nói: - Ta muốn đi Ma Uyên, nhưng ta có điều kiện! - Ngươi không tư cách đưa ra điều kiện! Ma Chủ lạnh giọng nói: - Ngươi chỉ có thể tuyệt đối phục tùng, như vậy mới có tư cách trở thành ma nô của ta. Ngươi biểu hiện tốt, bản tọa sẽ ban ân cho ngươi. Nhớ kỹ, một khi ngươi trở thành ma nô của bản tọa, ngươi không tư cách đặt điều kiện với chủ nhân. - Vậy ta thà chết còn hơn! Ngạo khí khiến Kỳ Thiên Ngữ không cam tâm, hắn cắn răng nói: - Ta nguyện vĩnh viễn đọa lạc Ma uyên, ta chỉ muốn báo thù, nếu ngay cả cơ hội báo thù đều không có, vậy ta còn tới Ma Uyên làm gì? - Báo thù? Ha ha ha! Ma Chủ bật cười ha hả, nói: - Vậy ngươi đến đúng nơi rồi, hơn nữa bản tọa còn có thể nói rõ cho ngươi biết, Ma Uyên đã mưu đồ rất nhiều năm, rất nhanh liền sẽ tấn công thế giới các ngươi, bởi thế ngươi không thiếu cơ hội báo thù. Ngươi ở Nhân tộc chắc cũng tính là cường giả, đi Ma Uyên chưa hẳn không thể đề thăng, thậm chí ngươi còn có cơ hội trở thành Ma Chủ, đến lúc đó xưng bá một phương, suất lĩnh đại quân Ma Uyên đánh vào Tam trọng thiên, khi ấy ngươi muốn báo thù thế nào mà chẳng được. - Ma Uyên đánh vào Tam trọng thiên? Kỳ Thiên Ngữ không cho là đúng, nói: - Tam trọng thiên cường giả như mây, chỉ bằng đám yêu ma quỷ quái Ma Uyên mà cũng dám đánh vào Tam trọng thiên? - Ha ha ha! Nghe vậy, Ma Chủ không chỉ không tức giận, ngược lại còn bật cười ha hả nói: - Thanh niên, đó là ngươi không hiểu Ma Uyên chúng ta, Ma Uyên chúng ta không hề nhỏ thua Tam trọng thiên, cường giả ở đó cũng như mây, trên chúng ta còn có Ma Tôn và Ma Tổ, hơn nữa số lượng còn không ít, thực lực mỗi một Ma Tôn đều không kém thua cấp Đế của các ngươi, chiến lực Ma Tổ cũng ngang với Thánh Hoàng. Ngươi thật tưởng Ma Uyên chúng ta chỉ là một tiểu thế giới? Nói cho ngươi biết, Ma Uyên cũng là đại thế giới không thua gì nơi này! - Ách? Kỳ Thiên Ngữ hơi ngớ, chuyện này hắn không thấy ghi trong bí sử gia tộc, hắn thoáng trầm ngâm một lúc, sau đó cả người bắt đầu run rẩy, cắn răng gầm lên: - Được, ta gia nhập Ma Uyên các ngươi, ta muốn báo thù, ta muốn bầm thây vạn đoạn, xé xác Lục Sát Thần. - Rất tốt! Ma Chủ cười, tiếng nói tràn ngập mê hoặc vang lên: - Thanh niên, Ma Uyên hoan nghênh ngươi, triệt để rộng mở tâm linh đi, bản tọa sẽ dẫn ngươi tới một thế giới thần kỳ và mỹ lệ. … Ba ngày sau, người Kỳ gia phát hiện Kỳ Thiên Ngữ chết đi, Kỳ gia không phải đã vứt bỏ Kỳ Thiên Ngữ, dù sao hắn cũng là một tên Ngũ Kiếp đỉnh phong, còn là con em dòng chính. Bản mệnh ngọc phù của Kỳ Thiên Ngữ luôn có người giám sát, hắn vừa chết liền lập tức bị người phát hiện. Sau khi bản mệnh ngọc phù hắn vỡ vụn, phụ thân Kỳ Thiên Ngữ lập tức dẫn người tiến vào điều tra, kết quả phát hiện Kỳ Thiên Ngữ ngồi xếp bằng trên một đại trận kỳ dị, huyết dịch toàn thân chảy cạn. Hệt như một bộ thây khô, tử trạng vô cùng thảm liệt, khiến phụ thân Kỳ Thiên Ngữ nhìn mà đau lòng không thôi. Cùng theo phụ thân Kỳ Thiên Ngữ tiến vào còn có một vị trưởng lão, hắn lại để ý đến đại trận kia, đồng thời cảm thấy tử trạng Kỳ Thiên Ngữ có gì đó bất thường, bèn lập tức báo chuyện này lên. Gia tộc cũng vô cùng chú trọng, hạ phái một lão tổ tông đi xuống, sau khi quan sát đại trận kia một lúc, sắc mặt lão tổ tông kia tức thì đại biến. - Đây là đại trận triệu hoán Ma Chủ, tên súc sinh này dám đầu nhập Ma Uyên? Lão tổ kia nổi giận hét lớn, báo về tình hình bên này, Kỳ gia không khỏi chấn động. Ma Uyên là tử địch của toàn bộ Nhân tộc, cũng là tử địch của thế giới này. Không ngờ con em dòng chính Kỳ gia lại nương nhờ Ma Uyên. Việc này mà truyền ra, trọn cả Kỳ gia đều sẽ thành công địch của Nhân tộc. Gia chủ Kỳ gia triệu tập chúng trưởng lão thương nghị đến quá trưa, sau cùng quyết định vĩnh viễn khai trừ Kỳ Thiên Ngữ khỏi Kỳ gia, tránh miễn liên lụy về sau. Phụ thân Kỳ Thiên Ngữ cũng là một vị trưởng lão, hắn còn đang chìm đắm trong thống khổ mất con, nghe được vĩnh viễn khu trục Kỳ Thiên Ngữ ra khỏi gia tộc, lập tức phẫn nộ nói: - Chuyện Thiên Ngữ đi đến cực đoan, Lục Sát Thần không thoát khỏi liên quan, ta đề nghị gia tộc phái cường giả cường hành tiến vào Đạo Thiên Giới, bắt về Lục Sát Thần.
Chương 3510 Tà Vương Đế Tinh, Tử Vi Đế Tinh
- Người này còn dám cướp đoạt Thần Binh của Tộc Vương, tội không thể tha, nhất định phải nghiêm trừng. Lời này của phụ thân Kỳ Thiên Ngữ được rất nhiều trưởng lão tán đồng, có một vị trưởng lão nói: - Không sai, Tộc Vương hạ xuống Thần Chỉ, mật thiết chú ý việc này, đến giờ chúng ta còn chưa cho Tộc Vương một lời giải thích hợp lý. Ta cảm thấy Tộc Vương nhất định không vui khi chí bảo của hắn lưu lạc bên ngoài, cho nên chúng ta vẫn phải có trách nhiệm. - Chuyện cười! Lúc này Nhị trưởng lão lại cất tiếng cười nhạo, hắn nói: - Đầu đuôi sự thể rất rõ ràng, hoàn toàn là Kỳ Thiên Ngữ tự mình tìm chết, sau khi tiến vào Đạo Thiên Giới thì tìm đủ mọi cách hãm hại Lục Sát Thần, còn dùng tháp lưu ly bảy màu trấn áp. Nếu không phải Lục Sát Thần luyện hóa ngược tháp lưu ly bảy màu, không chừng chính hắn đã chết trong đó rồi. Hơn nữa nếu không nhờ hắn luyện hóa ngược tháp lưu ly bảy màu, e rằng Đinh Đông và nha đầu Tượng gia kia sớm đã chết. Kỳ Thiên Ngữ tự mình đi đường tà đạo, lại muốn trách đến người khác? Sao các ngươi không nghĩ kỹ lại xem, mấy năm này phải chăng đã quá phóng túng với hắn? Khiến hắn dưỡng thành tính cách kiêu hoành ngang ngược, ngoài ra hắn chủ động nương nhờ Ma Uyên, tội này không thể tha, các ngươi đừng có tẩy trắng thay cho hắn. Phụ thân Kỳ Thiên Ngữ cuống lên, đang muốn giải thích, gia chủ Kỳ gia Kỳ Vọng Sơn lại vung tay quát khẽ nói: - Đủ rồi, đừng làm ồn nữa! Kỳ Thiên Ngữ tự làm tự chịu, việc này không cần thảo luận. Còn về chuyện Lục Sát Thần, lát nữa lão Nhị ngươi theo ta đi gặp Tộc Vương, báo cáo lại tình hình, thỉnh thị Tộc Vương xử lý. - Được rồi, tất cả giải tán! Kỳ Vọng Sơn bá đạo vung tay lên, sau cùng không quên dặn dò: - Đoạn thời gian này Tình Báo Đường mật thiết lưu ý tình hình các nơi, xem ra Ma Uyên sắp có hành động. Bọn hắn am hiểu nhất là ngấm ngầm khống chế cường giả Nhân tộc, đừng để đám sâu mọt kia tiềm phục được ở Hàn Triều Hải Vực, sau này đánh cho chúng ta trở tay không kịp. Kỳ Vọng Sơn mang theo Nhị trưởng lão đi ra thành bảo, sau đó tiến vào một thành bảo khác để truyền tống rời đi. Bạch quang lóe lên, hai người tới dưới một ngọn núi xanh, ngọn núi này rất bình thường, dưới núi có sông nhỏ vờn quanh, cảnh vật rất nên thơ hữu tình. Một lối nhỏ uốn lượn leo thẳng lên đỉnh núi, hai người không dám phi hành mà men theo bậc thang đi lên, bước đi rất nhẹ, nét mặt trang nghiêm, cứ thế đi suốt hai nén hương mới đến đỉnh núi. Trên đỉnh núi có một tòa cổ tháp, hai người không đi vào cổ tháp, mà đến trong đình nhỏ phía sau. Đình này ở bên bờ vực, bên trong có một trung niên chính đang đứng chắp tay quay lưng với hai người, tay kia thì cầm Cổ Quyển. Người này tóc dài đen nhánh, thân khoác đạo bào màu xanh, gió nhẹ quét qua thổi nhẹ tà áo, mang đến cảm giác như tiên nhân ngắm cảnh. Bịch! Kỳ Vọng Sơn và Nhị trưởng lão nhìn đăm đăm bóng lưng người kia, trong mắt hiện đầy vẻ sùng bái và tôn kính, hai người quỳ gối xuống đất, trùng trùng dập đầu nói: - Tham kiến Tộc Vương. - Đứng lên đi! Tiếng nói bình thản như nước vang lên, hai người vái ba vái sau đó mới đứng dậy, Kỳ Vọng Sơn chắp tay bẩm báo nói: - Tộc Vương, gần đây có chút chuyện, chúng ta tới báo, đồng thời xin ngài chỉ điểm. Luân Hồi Đại Đế không đáp lời mà chỉ khoát tay, ra hiệu Kỳ Vọng Sơn nói tiếp. Kỳ Vọng Sơn kể lại đầu đuôi sự thể ở Đạo Thiên Giới một lượt, không thêm mắm thêm muối mà chỉ bẩm báo như thực. Sau đó lại kể chuyện Kỳ Thiên Ngữ, cuối cùng chắp tay nói: - Tộc Vương, chuyện Thiên Ngữ là do chúng ta quản giáo không nghiêm, xin Tộc Vương trách phạt. - Ai... Luân Hồi Đại Đế khẽ thở dài, nói: - Nên tới rốt cục cũng tới, việc này không trách các ngươi, đoạn thời gian trước ta quan sát thiên tượng, phát hiện Kỳ gia tất có một kiếp, kiếp này e là sẽ xuất hiện trên thân đứa nhỏ Thiên Ngữ. Thực ra từ lúc đứa nhỏ này sinh ra, ta đã nhìn thấy trong cốt tủy hắn có ma tính, sớm muộn sẽ xảy ra chuyện. Bởi vì ma tính trên người, sau này tới Ma Uyên, hắn tất thẳng tới mây xanh, cuối cùng trở thành tồn tại đỉnh cấp trong Ma Uyên, khi ấy chắc chắn sẽ liên luỵ Kỳ gia. - Cái này... Kỳ Vọng Sơn và Nhị trưởng lão liếc mắt nhìn nhau, trên mặt cả hai đều không giấu được vẻ kinh ngạc, lời Luân Hồi Đại Đế, hai người không chút hoài nghi, chỉ là Luân Hồi Đại Đế nói thế thì huyền quá? Kỳ Thiên Ngữ đi Ma Uyên ngược lại sẽ thẳng tới mây xanh? Cuối cùng thành là tồn tại đỉnh cấp ở Ma Uyên? - Tà Vương Đế Tinh tối, Tử Vi Đế Tinh sáng! Một kiếp một mạng, tự có định số! Luân Hồi Đại Đế đột nhiên lần nữa cất tiếng: - Đứa nhỏ luyện hóa tháp lưu ly bảy màu, trấn áp Thiên Ngữ tên là Lục Sát Thần? - Vâng! Nhị trưởng lão vội khom người đáp: - Đứa nhỏ này không biết xuất hiện từ đâu, không chỉ mang đám người Đinh Đông ra khỏi tiểu thế giới kỳ dị kia, còn luyện hóa ngược tháp lưu ly bảy màu, đồng thời phá giải Thần Văn, lần nữa cứu được bọn Đinh Đông. Hiện tại hắn hẳn đang tham ngộ loại quy tắc nào đó trong Đạo Thiên Giới, thậm chí còn giữ lại Đinh Đông và một nha đầu Tượng gia trong đó. - Hắn rất có thể chính là Tử Vi Đế Tinh, tân nhiệm Đế Tinh! Luân Hồi Đại Đế đột nhiên nói một câu khiến hai người Kỳ Vọng Sơn Nhị trưởng lão khẽ run lên, sau đó đợi một lát mới lại nói tiếp: - Thiên Ngữ là Tà Vương Đế Tinh không sai, hắn có thể trấn áp Thiên Ngữ, đồng thời khiến Thiên Ngữ rơi vào Ma Uyên, vậy khả năng rất lớn hắn là Tử Vi Đế Tinh. Tòa bảo tháp kia cứ cho hắn đi, tính là Kỳ gia kết thiện duyên với hắn, ngày sau nếu ta không còn, Kỳ gia cũng sẽ nhờ hắn mà được bảo tồn. - Không còn? Tộc Vương! Kỳ Vọng Sơn và Nhị trưởng lão đồng thời run lên, vội vàng quỳ xuống, Kỳ Vọng Sơn thần sắc khẩn trương nói: - Tộc Vương, ngươi đừng nói thế, Kỳ gia không thể không có ngài! Trong mắt Nhị trưởng lão lại chớp qua một tia kinh nghi, thọ nguyên Luân Hồi Đại Đế còn vô cùng dài, trọn cả Tam trọng thiên người có thể đối địch với hắn chỉ đếm được trên đầu ngón tay, sao Luân Hồi Đại Đế lại nói hắn không còn?
Chẳng phải là vì tham ngộ đạo ngấn và chân ý trong này ư? Lục Ly vào đây ba năm, lại mất hai năm rưỡi bị trấn áp trong tháp lưu ly bảy màu, bởi thế giờ Kỳ Đinh Đông không dám đi quấy rầy, tránh miễn khiến hắn phiền chán. Tượng Linh Lung thì yên ắng chìm vào trong tham ngộ, nàng tính cách thanh lãnh, đây không phải tính cách dưỡng thành, mà là trời sinh. Có lẽ phần nào liên quan đến chân ý Hàn Băng mà nàng tu luyện, bởi thế rất nhanh nàng liền nhập định, hoàn toàn quên đi hết thảy bên ngoài. Lục Ly trực tiếp tiến vào trạng thái mộng ảo chi cảnh, ở đây tuyệt đối an toàn, thế nên hắn không cần lo lắng điều gì. Trước khi Đạo Thiên Giới lần nữa bóc mở, ai cũng không vào được, cơ hội tốt như vậy hắn há có thể lãng phí? Dần dần, Kỳ Đinh Đông còn lại một mình cũng nhàm chán, bèn cũng bế quan theo, trong Đạo Thiên Giới hoàn toàn yên tĩnh. Nơi duy nhất còn có động tĩnh là ở dưới đất. Huyết Linh Nhi dạo trong lòng đất, Lục Ly lệnh cho nó thăm dò bốn phía. Một là nhìn xem Thần Văn những nơi còn lại, hai là dò la tình hình, nhìn xem liệu còn bảo địa hay thần dược đỉnh cấp nào không. Đạo Thiên Giới có rất nhiều chỗ nguy hiểm, chẳng qua nguy hiểm đều bắt nguồn từ Thần Văn, mà Thần Văn là hoàn toàn không cách nào gây hại Huyết Linh Nhi, để nó đi thăm dò là thích hợp nhất. Trong Đạo Thiên Giới vô cùng an tĩnh, bên ngoài Hàn Triều Hải Vực lại náo nhiệt phi thường, chuyện về Kỳ Thiên Ngữ chẳng mấy chốc đã truyền bá ra, cái tên Lục Sát Thần cũng theo đó biến thành như sấm bên tai. Trước đây cái tên Lục Sát Thần đã từng truyền qua một lần, sở dĩ truyền bá vang dội như vậy thực ra không phải vì hắn mang theo chúng nhân đi ra. Mà nghe đồn hắn nắm xuống Tượng Linh Lung, thường thường loại chuyện tình cảm bát quái thế này càng khiến người yêu thích, cũng càng dễ bị truyền bá. Lần này lại là vì chuyện Đế Binh, ngoài ra còn cả chuyện Luân Hồi Đại Đế đích thân hạ xuống Thần Chỉ, đối với người Hàn Triều Hải Vực mà nói, Luân Hồi Đại Đế chính là Thần tối cao, là vua không ngai ở Hàn Triều Hải Vực, nhất cử nhất động của hắn đều sẽ được chú ý dị thường. Còn một điểm nữa, trước khi chúng nhân rời đi Nhị trưởng lão từng dặn dò, để mọi người đừng nhiều lời về hành tung của Lục Ly. Càng như vậy lại càng dễ sinh ra lời đồn. Kỳ Thiên Ngữ bị nhốt vào Hoàng Tuyền Giới, Lục Ly lại vẫn không có bất cứ tin tức nào truyền ra... Dựa theo lẽ thường mà nói, Kỳ gia hẳn phải phát thông cáo, công bố Lục Ly hoặc là chết, hoặc là bắt, hoặc là mời chào... Chí ít cũng phải có một kết quả. Tối thiểu nhất thì Kỳ gia hẳn nên cầm về tháp lưu ly bảy màu, đồng thời chiếu cáo thiên hạ, như thế mới có thể vãn hồi phần nào mặt mũi. Nhưng Kỳ gia không đưa ra bất kỳ lời giải thích nào, Lục Ly cũng như thể bốc hơi khỏi thế gian, như vậy càng dễ khiến người suy đoán lung tung, đủ loại lời đồn bay đầy trời, khiến cái tên Lục Sát Thần càng thêm vang dội mấy phần. Trước mắt có ba lời đồn truyền được hung nhất, cái thứ nhất là Lục Ly bị Kỳ gia âm thầm giết chết, bởi vì Lục Ly có ân với Kỳ gia, bởi thế Kỳ gia mới không muốn tuyên truyền ra ngoài. Cái thứ hai là Lục Ly cao chạy xa bay, Kỳ gia chính đang bí mật lùng bắt, việc này Kỳ gia không muốn náo đến dư luận xôn xao, định âm thầm lấy về tháp lưu ly bảy màu, sau đó mới sẽ chiêu cáo thiên hạ, vãn hồi danh dự. Còn một cách nói khác, cũng là lời đồn huyền bí và khiến người dễ tiếp nhận nhất. Đó chính là Lục Ly bị Luân Hồi Đại Đế mang đi, Luân Hồi Đại Đế thấy tài nên quý, có ý thu Lục Ly làm đồ đệ, nhưng bởi vì Luân Hồi Đại Đế còn chưa hạ Thần Chỉ, bởi thế Kỳ gia mới tạm thời bảo mật... Lời đồn này hoàn toàn không phải không có căn cứ, Luân Hồi Đại Đế là người lòng dạ cực kỳ rộng lớn, lại rất quý nhân tài, Lục Ly có thể luyện hóa bảo vật của hắn, khiến hắn vô cùng hứng thú, nội dung Thần Chỉ hắn hạ xuống nhiều khả năng là để người Kỳ gia mang Lục Ly đi gặp mình. Tóm lại chuyện này náo đến xôn xao, toàn bộ Hàn Triều Hải Vực đều không ngừng thảo luận việc này, thậm chí còn truyền đến cả Phi Hỏa Đại Lục. Việc này can hệ đến Luân Hồi Đại Đế, mà đối với Phi Hỏa Đại Lục mà nói thì Luân Hồi Đại Đế chính là ác mộng của bọn hắn. - Lục Sát Thần? Chẳng lẽ là tiểu Lục tử? Sau khi được đến tin tức, Thiên Gia Tử lập tức sai người gia tộc đi điều tra tình hình, kết quả rất nhiều chi tiết được ấn chứng, xác định là Lục Ly không sai được, Thiên Gia Tử không khỏi vui mừng, một mình ở lại trong trang viên uống đến nửa đêm, sướng khoái không thôi. Nghịch Long Tộc được đến tin, cũng có người hoài nghi liệu có phải là tên Lục Ly năm đó lẻn vào vô thượng bảo địa? Chẳng qua dù đúng là Lục Ly, bọn hắn cũng bó tay hết cách, người Phi Hỏa Đại Lục làm gì dám đến Hàn Triều Hải Vực, bây giờ đừng nói cường giả, dù là cường giả cấp Đế cũng không dám tới Hàn Triều Hải Vực gây chuyện. Đừng thấy Nghịch Long Tường là cấp Đế, còn là cấp Đế của chủng tộc đặc thù, tính là đệ nhất nhân ở Phi Hỏa Đại Lục, nhưng ngươi bảo Nghịch Long Tường tới Hàn Triều Hải Vực dạo quanh một vòng? Có cho một trăm lá gan hắn cũng không dám đi. Năm đó Luân Hồi Đại Đế từng lấy qua mấy thủ cấp Đại Đế, kiến tạo nên uy danh vô thượng, đủ sức chấn nhiếp tới tận bây giờ. Ba cấp Đế được công nhận mạnh nhất Tam trọng thiên, bao gồm Luân Hồi Đại Đế, Tiêu Dao Đại Đế, Chúc Thiên Đại Đế, ba người này có ai trên tay không nhuộm đầy máu tươi cấp Đế? Giữa Đại Đế với nhau về cơ bản rất ít khi khai chiến, bởi thế ai cũng không biết thực lực người nào càng mạnh, rất khó để phân định thứ hạng. Nhưng có thể kích sát cấp Đế khác tuyệt đối là cường giả đỉnh cấp trong hàng ngũ cấp Đế, tỉ như Dương Đế có thể chém giết Tử Đế, như vậy Dương Đế liền được công nhận là cấp Đế đỉnh cấp. Không ai phủ nhận sự cường đại của Nghịch Long Tường, Nghịch Long Tường cũng diệt sát qua một cấp Đế khác, nhưng so với Luân Hồi Đại Đế thì có vẻ vẫn chưa cùng một đẳng cấp. - Tiểu Lục tử!
Chương 3507 Điên dại
Trong một trang viên tại Đại Phật Sơn, Thiên Gia Tử một mình nằm trên ghế mây, cười tủm tỉm nhìn về hướng bắc, nhấp ngụm rượu, sau đó thì thào nói: - Ngươi phải nỗ lực thêm nữa mới được, thế giới này bình tĩnh nhiều năm vậy rồi, đoán chừng sắp có đại biến. Sau đại biến, nếu ngươi còn chưa thể đạt tới cấp Lĩnh Chủ, sợ rằng đến cả cơ hội lên đài đều vuột mất, càng đừng nói tới vũ động phong vân. … Nửa năm sau, Kỳ gia vẫn không đưa ra bất kỳ thông báo nào, Lục Ly cũng chưa từng xuất hiện, sự tình cứ thế dần dần lắng xuống. Cái thế giới này thiếu ai cũng vẫn vận chuyển như thường, chuyện nào đi qua rồi là thôi. Tỷ như Nghịch Long Tường Phi Hỏa Đại Lục đánh chết cấp Đế Lâm gia, mới đầu vô số người chấn kinh, khắp thế giới đều đàm luận việc này, nhưng sau một thời gian ngắn, rất nhanh liền bị người vứt qua sau gáy, chỉ thỉnh thoảng mới bị người cầm ra làm ví dụ nói chuyện, hoặc là lúc nhắc đến Nghịch Long Tộc Nghịch Long Tường mới sẽ nói tới tên cấp Đế bị chém giết kia. Không quản khi còn sống ngươi vinh diệu thế nào, cường đại ra sao, một khi chết đi liền sẽ dần bị người quên lãng, thậm chí bị người khinh thường, nhất là loại như Đại Đế như Tử Đế Lâm gia, cuối cùng thành là bàn đạp đúc nên uy danh vô thượng cho Dương Đế Nghịch Long Tường. Thế nhân đều hay quên, chuyện xảy ra ở Tam trọng thiên lại quá nhiều, rất nhanh liền có chuyện khác xảy ra, mọi người chẳng mấy chốc sẽ chuyển dời chú ý. Mặt bắc Hàn Triều Hải Vực xuất hiện một hung thú kinh thế, diệt đi một tiểu gia tộc, lúc này hung thú kinh thế kia còn đang tứ ngược, có mấy chiếc thương thuyền bị hủy diệt, chết mấy ngàn người. Việc này dẫn lên bốn đại thế lực coi trọng, rốt cuộc hung thú kia đang uy hiếp nghiêm trọng đến sự an nguy của con dân Hàn Triều Hải Vực, bốn đại thế lực đều phái cường giả tới, chuẩn bị trấn áp hung thú kinh thế này. Bốn đại thế lực lần lượt phái mấy tên Lĩnh Chủ đi qua, vốn tưởng có thể nhẹ nhàng trấn áp, ai ngờ hung thú kinh thế kia vô cùng cường đại, mười tên Lĩnh Chủ đi qua chết mất năm người, số còn lại đều bại lui. Kỳ gia chết một tên Lĩnh Chủ, chọc cho cường giả Kỳ gia phẫn nộ, một hơi xuất động hai tên lão tổ cấp Chuẩn Đế, các gia tộc còn lại cũng phái ra cường giả cấp Chuẩn Đế, lần này rốt cục thành công trấn áp đại hung thú kia. Đại hung thú kia bị đánh cho vết thương chồng chất, sau cùng bị Chuẩn Đế Kỳ gia mang về, định thuần phục xong sẽ dùng làm Thần thú trấn sơn. Tính ra chuyện lần này giày vò tận hơn nửa năm, sau đó Hàn Triều Hải Vực mới dần bình tĩnh lại. Trong Hoàng Tuyền Giới, Kỳ Thiên Ngữ sắp phát điên, nửa năm qua hắn đã dạo quanh hai vòng Hoàng Tuyền Giới, tử tế thăm dò hai lần, nhưng không có tìm được bất cứ lối ra nào, ngay cả vị trí không gian bạc nhược đều không có. Hắn đành phải đưa ra kết luận sơ bộ, rằng Hoàng Tuyền Giới này hẳn không ra được. Chẳng qua ngẫm lại thì cũng hiểu được, Hoàng Tuyền Giới từng giam bao nhiêu người? Trăm vạn năm tới nay, đây một mực là nơi Kỳ gia dùng làm lưu vong chi địa, trong lịch sử từng có Lĩnh Chủ bị giam vào, đoán chừng cũng có không ít người thăm dò qua, nếu thực sự có lối ra, sớm đã có người thoát ra rồi mới đúng. Ở chỗ này Kỳ Thiên Ngữ còn thấy được rất nhiều hài cốt, đây đều là hài cốt người bị lưu vong trước đó chết đi bỏ lại. Gia tộc không đi thu hồi di thể, chứng tỏ những người này nhất định đã phạm vào trọng tội, bị trục xuất khỏi gia tộc, lưu vong đến đây. Lúc này Kỳ Thiên Ngữ tóc tai bù xù, quần áo tả tơi, so với bộ dạng công tử văn nhã trước kia thì khác biệt một trời một vực, nếu đổi thành khi trước, hắn tuyệt đối khó mà chịu nổi, phải biết hắn là người vô cùng để ý dung nhan. Trong mắt hắn lấp lánh hồng quang, cơ mặt run run, thoạt nhìn như một con dã thú hung ác, giờ hắn đang lao nhanh trên hoang nguyên, miệng không ngừng thở dốc, cố gắng áp chế dục vọng giết chóc trong lòng, nơi đây không có sinh vật, cây cỏ đều không mọc được. Hắn trừ đánh nát núi non ra thì chẳng làm được gì nữa cả. Hắn đã nện nát rất nhiều núi nao, tiếp tục đánh, hắn sợ lệ khí trong lòng sẽ không giảm bớt, ngược lại còn gia tăng, đến lúc đó ma chướng sẽ càng lúc càng mạnh, cuối cùng biến thành một tên điên. - Ta nên làm gì? Kỳ Thiên Ngữ thì thào, hai tay hắn vò đầu, tóc tai tán loạn, thống khổ nhắm mắt lại, nửa năm qua hắn không có lấy một đêm ngon giấc, cả ngày suy nghĩ miên man, trạng thái tinh thần vô cùng kém, đã có xu thế sắp sụp đổ đến nơi. Nửa năm! Giờ mới qua nửa năm mà thôi, nửa năm hắn đều không chống nổi, vậy làm sao vượt qua vạn năm? Hiện tại đã không cần đi đoán cũng biết, nếu còn không nghĩ được cách đi ra, hắn chỉ có con đường chết. - Ta nên làm gì? Ta nên làm gì? A, a, a... Kỳ Thiên Ngữ gầm gào, hồng quang trong ánh mắt càng lúc càng nồng nặc, hắn cứ thế hét lên vô định, sau đó tế ra hồ lô đỏ tía, hồ lô biến lớn, ầm ầm nện tới sơn phong xung quanh. Rầm rầm rầm! Từng mảnh từng mảnh sơn phong quanh bốn phía bị đụng nát, đá vụn bay đầy trời, bụi mù cuốn thốc, vốn quanh bốn phía có mấy chục ngọn sơn phong lớn nhỏ, giờ đây lại đã biến thành một vùng bình địa. - Tỉnh táo, tỉnh táo, tỉnh táo! Kỳ Thiên Ngữ đột nhiên tự tát mình mấy cái, đánh cho mặt mũi sưng hết cả lên, thống khổ khiến hắn bình tĩnh lại, hắn ngồi bệt trên đất, bắt đầu tỉnh táo phân tích. Hoàng Tuyền Giới này không lớn, không cần đi thăm dò thêm nữa làm gì, tuyệt đối không có lối ra nào khác, bởi thế hắn không ra được. Như vậy hắn chỉ có thể bị nhốt chết ở đây vạn năm? Hắn chịu được ư? Đáp án là phủ định. Bởi thế sau cùng hắn chỉ có hai kết cục, hoặc là chết đi, hoặc là điên mất! Hai kết cục này đều không phải điều Kỳ Thiên Ngữ mong muốn, hắn còn trẻ như vậy, hắn đã là Ngũ Kiếp đỉnh phong, hắn vẫn đinh ninh cho rằng, sau này mình nhất định sẽ trở thành Đại Đế, sẽ lưu lại tên tuổi trong sử sách Tam trọng thiên. Hắn còn tưởng tượng mình thành nhân vật như Luân Hồi Đại Đế, thành là Chí Tôn ở Tam trọng thiên.
Chương 3508 Ma Uyên
Lại không ngờ nhân sinh sẽ đọa lạc đến bước này, không chỉ không thuận gió lên trời, còn vĩnh viễn bị nhốt trong cái nơi hoang vu quỷ quái này, biến thành một bộ hài cốt, thậm chí có thể gia tộc sẽ không thu liễm thi thể cho hắn. Đấy không phải kết quả hắn muốn, nhân sinh của hắn không thể thế được. - Dù ta có biến thành ma quỷ, biến thành ma nô dưới Ma Uyên, ta cũng không thể cứ vậy yên ắng chết đi! Kỳ Thiên Ngữ gầm gào, sau đó đột nhiên hơi ngớ, hắn nhớ được trước kia trong gia tộc từng thấy được một quyển sách quý, trong đó ghi chép một ít bí mật mà thế nhân không biết. - Không, ta không thể, không thể! Kỳ Thiên Ngữ đột nhiên kinh hô, mồ hôi lạnh chảy dọc trên trán, tựa hồ đang nhớ tới chuyện gì đó cực kỳ khủng bố, hắn không ngừng lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: - Ta không thể đọa lạc, nếu không sẽ vạn kiếp bất phục, ta không thể... Kỳ Thiên Ngữ nhớ tới chuyện được trong ghi chép trong quyển sách quý kia, hắn tìm thấy một tia hi vọng sống, chỉ là tuyến sinh cơ này lại có thể khiến hắn vĩnh viễn trầm luân, vĩnh viễn không quay đầu lại được. Nếu hắn dám làm vậy, tất sẽ biến thành công địch của nhân loại. Khi đó hắn không còn là nhân loại nữa, mà sẽ biến thành một loại ma hồn, biến thành thứ người không ra người quỷ không ra quỷ. Giáo dục từ nhỏ của gia tộc khiến Kỳ Thiên Ngữ tuyệt đối không cho phép hắn tiếp xúc với thứ này, tuyệt đối không thể sa đọa, dù chết cũng không thể biến thành thứ như thế. Nhưng sâu trong lòng hắn lại nảy sinh một tia tâm tư phản nghịch, nếu gia tộc đã vứt bỏ hắn, nếu hắn đã nhất định phải tiêu vong, vậy thì hắn còn cố kỵ gì nữa? Biến thành ma hồn, tuy sau này không còn là nhân loại, nhưng ít ra hắn vẫn còn ý thức, chỉ cần linh hồn vẫn còn, hắn không tính là chết đi, trên thế giới này vẫn lưu giữ sự tồn tại của hắn. Hô hô, hô hô! Kỳ Thiên Ngữ thở dốc hổn hển, một mình đi tới đi lui, ánh mắt lấp lóe quang mang, nét mặt âm tình bất định, cả người như cô hồn dã quỷ cứ thế đảo quanh suốt mười mấy ngày. Đến ngày thứ mười ba, Kỳ Thiên Ngữ rốt cục ngừng lại, trong mắt chớp qua một tia kiên định, trầm hống: - Dù sao cũng là đường chết, chết rồi chỉ là một đống đất vàng, không còn gì nữa cả. Không điên cuồng không sống được, Ma Uyên thì Ma Uyên, chỉ cần có thể giết chết Lục Sát Thần, dù ta có vĩnh viễn đọa lạc Ma Uyên thì đã sao? Ma Uyên! Đây là tồn tại cấm kỵ ở Tam trọng thiên, người bình thường căn bản không biết, tiểu gia tộc bình thường cũng đều chưa từng nghe qua cái tên này, chỉ có đại gia tộc và một ít lão ma cường đại mới biết được. Thế giới này có quang minh và cũng có hắc ám, có dương và cũng có âm, có toàn vẹn tự nhiên cũng có khiếm khuyết, bất kỳ chuyện gì cũng đều không phải chỉ có một mặt độc lập, mà đều có tồn tại đối lập. Thế giới này cũng có một tồn tại đối lập, đó chính là Ma Uyên! Nếu thế giới này là một người, vậy Ma Uyên chính là cái bóng của người này, thế giới này là quang minh, vậy Ma Uyên chính là hắc ám, chúng là hai mặt đối lập bổ sung cho nhau. Nếu thế giới này là dương quang, Ma Uyên là hắc ám, vậy thứ trong Ma Uyên tự nhiên đều là tà ác, đều là ma vật. - Là các ngươi bức ta, là các ngươi bức ta! Kỳ Thiên Ngữ gầm gào, tròng mắt càng lúc càng đỏ ngầu, trong lòng chất đầy hận ý, hiện tại hắn đã triệt để mất đi lý trí, trong đầu chỉ còn mỗi phẫn hận và sát ý vô tận. Dù sao trước mặt cũng là đường chết, bởi thế hắn định phóng thích một loại bí thuật cấm kỵ, đó chính là triệu hoán Ma Chủ Ma Uyên, chuyển hóa mình thành ma hồn. Sau đó Ma Chủ liền có thể cường hành mang linh hồn hắn đến Ma Uyên, nhờ đó thoát khỏi Hoàng Tuyền Giới. Đây là cách đào thoát duy nhất mà hắn có thể nghĩ ra, bằng không kết cục dành cho hắn sẽ chỉ là hoặc điên mất hoặc chết mất. Mặc dù sau khi rơi vào Ma Uyên, hắn sẽ không còn là nhân loại, nhưng như thế ít nhất cũng đỡ hơn chết đi, tối thiểu ý thức hắn vẫn còn đó. Hắn bắt đầu bố trí, triệu hoán Ma Chủ không phải chuyện có thể tùy tiện làm ra được, mà cần phải bố trí tương đối phức tạp, hơn nữa còn chưa chắc có thể thành công. Bí thuật triệu hoán Ma Chủ này không phải nhìn thấy trong bí sử gia tộc, mà là hắn nhìn thấy trong một tàn quyển ngẫu nhiên đạt được. Lúc ấy hắn còn tưởng đây là một loại thần thuật cường đại, đến sau mới phát hiện là bí thuật triệu hoán Ma Chủ. Sau đó chính bởi vì cảm thấy hứng thú mới đi đến Tàng Thư Các gia tộc để lật xem tư liệu liên quan tới Ma Uyên. Hắn lấy ra một ít trận thạch để bố trí, đối với Thần Văn hắn cũng hiểu rõ ít nhiều, tuy bố trí tương đối phiền phức, song cuối cùng vẫn thành công. Pháp trận không lớn, trận văn lại chi chít, như là mạng nhện đan chéo vào nhau, Kỳ Thiên Ngữ xếp bằng ở trung tâm mạng nhện. Hắn hít mấy hơi thật sâu, cắn răng lấy ra một chiếc chủy thủ, bắt đầu kích phát pháp trận. Hắn cắt đứt mạch máu nơi cổ tay, máu tươi lập tức cuồng phún ra, đại trận triệu hoán Ma Chủ cần dùng máu tươi làm chất dẫn, lượng máu phải cần còn rất lớn. Sau khi rót máu tươi vào đại trận, đại trận lập tức sáng lên, một đạo hắc khí hiện ra trong đại trận, bao phủ lấy Kỳ Thiên Ngữ. Mắt hắn càng lúc càng đỏ, máu tươi nơi tay phun ra càng lúc càng nhiều, nét mặt hắn dần trở nên dữ tợn, nhìn hệt như Lệ Quỷ. Phốc! Đột nhiên đại trận ảm đạm, Kỳ Thiên Ngữ phun ra một búng máu tươi, sắc mặt trắng bệch, trong mắt hiện đầy kinh hãi, không ngờ đại trận lại khởi động thất bại? Hắn nhớ không bố trí sai, cũng không thấy có vấn đề, hoàn toàn làm theo đúng những gì được ghi trong tàn quyển kia. Nghỉ ngơi một lát sau đó đứng dậy, tử tế quan sát hồi lâu, vẫn không phát hiện thấy có vấn đề, hắn trầm ngâm. Mãi nửa canh giờ sau, mắt hắn mới sáng lên, lần nữa xếp bằng ở trung tâm đại trận. Xùy! Lần này hắn cắt máu ở cả hai tay, hai bên đồng thời phun ra huyết dịch, đại trận lần nữa sáng lên, hắc khí không ngừng cuộn trào, hoàn toàn bao phủ Kỳ Thiên Ngữ.
Chương 3509 Ma Uyên
Huyết dịch trong hai tay Kỳ Thiên Ngữ không ngừng chảy ra, không ngừng rót vào trong đại trận, sắc mặt hắn theo đó càng lúc càng trắng bệch, cứ theo tốc độ này, rất nhanh huyết dịch sẽ chảy khô, nếu huyết dịch chảy khô mà đại trận vẫn chưa hoàn toàn kích phát, vậy hắn tất sẽ ngất đi, thậm chí trực tiếp tử vong. Ông! Lúc huyết dịch sắp chảy khô, đại trận đột nhiên phóng ra hắc quang vạn trượng, hắc quang kia phóng lên tận trời, sau đó đột nhiên tan biến giữa hư không. Mắt Kỳ Thiên Ngữ sáng rực, rốt cục cũng thành công, Ma Chủ Ma Uyên trong truyền thuyết sắp hàng lâm rồi ư? Lúc này hắn nín thở, khẩn trương chờ đợi. Chỉ mười mấy giây, nhưng Kỳ Thiên Ngữ lại cảm thấy như đã qua mấy trăm năm, lúc này hư không đột nhiên nổi gió, tiếp đó một đạo hắc khí tràn ngập ra, những hắc khí kia hội tụ giữa trời, cuối cùng hình thành một đôi mắt khổng lồ. - A... Nhìn đôi mắt kia, cả người Kỳ Thiên Ngữ khẽ run lên, nhìn vào đôi mắt đó, hắn thậm chí cảm thấy còn đáng sợ hơn cả hung thú nhìn thấy khi còn bé, đôi mắt kia khiến linh hồn hắn băng lãnh, toàn thân như bị đông cứng. Như là con thỏ nhìn thấy thiên địch, theo bản năng cảm giác được sợ hãi. - Là ngươi đang triệu hoán bản tọa? Một tiếng nói âm lãnh trực tiếp vang lên trong linh hồn Kỳ Thiên Ngữ, tiếng nói kia khiến Kỳ Thiên Ngữ kinh hồn bạt vía, thân thể mềm nhũn thiếu chút xụi lơ xuống đất. Thân là công tử Kỳ gia, kiêu ngạo từ trong cốt tủy khiến Kỳ Thiên Ngữ không quỳ xuống, hắn cắn răng nói: - Ngươi chính là Ma Chủ Ma Uyên? - Đúng! Ma Chủ không nói nhảm, khoái tốc đáp: - Bản tọa chỉ có thể ngưng tụ phân thần nửa nén hương, nếu ngươi tiếp tục lề mề, đợi lát nữa phân thần bản tọa tiêu tán, ngươi liền không còn cơ hội. Sắc mặt Kỳ Thiên Ngữ trầm xuống, cắn răng nói: - Ta muốn đi Ma Uyên, nhưng ta có điều kiện! - Ngươi không tư cách đưa ra điều kiện! Ma Chủ lạnh giọng nói: - Ngươi chỉ có thể tuyệt đối phục tùng, như vậy mới có tư cách trở thành ma nô của ta. Ngươi biểu hiện tốt, bản tọa sẽ ban ân cho ngươi. Nhớ kỹ, một khi ngươi trở thành ma nô của bản tọa, ngươi không tư cách đặt điều kiện với chủ nhân. - Vậy ta thà chết còn hơn! Ngạo khí khiến Kỳ Thiên Ngữ không cam tâm, hắn cắn răng nói: - Ta nguyện vĩnh viễn đọa lạc Ma uyên, ta chỉ muốn báo thù, nếu ngay cả cơ hội báo thù đều không có, vậy ta còn tới Ma Uyên làm gì? - Báo thù? Ha ha ha! Ma Chủ bật cười ha hả, nói: - Vậy ngươi đến đúng nơi rồi, hơn nữa bản tọa còn có thể nói rõ cho ngươi biết, Ma Uyên đã mưu đồ rất nhiều năm, rất nhanh liền sẽ tấn công thế giới các ngươi, bởi thế ngươi không thiếu cơ hội báo thù. Ngươi ở Nhân tộc chắc cũng tính là cường giả, đi Ma Uyên chưa hẳn không thể đề thăng, thậm chí ngươi còn có cơ hội trở thành Ma Chủ, đến lúc đó xưng bá một phương, suất lĩnh đại quân Ma Uyên đánh vào Tam trọng thiên, khi ấy ngươi muốn báo thù thế nào mà chẳng được. - Ma Uyên đánh vào Tam trọng thiên? Kỳ Thiên Ngữ không cho là đúng, nói: - Tam trọng thiên cường giả như mây, chỉ bằng đám yêu ma quỷ quái Ma Uyên mà cũng dám đánh vào Tam trọng thiên? - Ha ha ha! Nghe vậy, Ma Chủ không chỉ không tức giận, ngược lại còn bật cười ha hả nói: - Thanh niên, đó là ngươi không hiểu Ma Uyên chúng ta, Ma Uyên chúng ta không hề nhỏ thua Tam trọng thiên, cường giả ở đó cũng như mây, trên chúng ta còn có Ma Tôn và Ma Tổ, hơn nữa số lượng còn không ít, thực lực mỗi một Ma Tôn đều không kém thua cấp Đế của các ngươi, chiến lực Ma Tổ cũng ngang với Thánh Hoàng. Ngươi thật tưởng Ma Uyên chúng ta chỉ là một tiểu thế giới? Nói cho ngươi biết, Ma Uyên cũng là đại thế giới không thua gì nơi này! - Ách? Kỳ Thiên Ngữ hơi ngớ, chuyện này hắn không thấy ghi trong bí sử gia tộc, hắn thoáng trầm ngâm một lúc, sau đó cả người bắt đầu run rẩy, cắn răng gầm lên: - Được, ta gia nhập Ma Uyên các ngươi, ta muốn báo thù, ta muốn bầm thây vạn đoạn, xé xác Lục Sát Thần. - Rất tốt! Ma Chủ cười, tiếng nói tràn ngập mê hoặc vang lên: - Thanh niên, Ma Uyên hoan nghênh ngươi, triệt để rộng mở tâm linh đi, bản tọa sẽ dẫn ngươi tới một thế giới thần kỳ và mỹ lệ. … Ba ngày sau, người Kỳ gia phát hiện Kỳ Thiên Ngữ chết đi, Kỳ gia không phải đã vứt bỏ Kỳ Thiên Ngữ, dù sao hắn cũng là một tên Ngũ Kiếp đỉnh phong, còn là con em dòng chính. Bản mệnh ngọc phù của Kỳ Thiên Ngữ luôn có người giám sát, hắn vừa chết liền lập tức bị người phát hiện. Sau khi bản mệnh ngọc phù hắn vỡ vụn, phụ thân Kỳ Thiên Ngữ lập tức dẫn người tiến vào điều tra, kết quả phát hiện Kỳ Thiên Ngữ ngồi xếp bằng trên một đại trận kỳ dị, huyết dịch toàn thân chảy cạn. Hệt như một bộ thây khô, tử trạng vô cùng thảm liệt, khiến phụ thân Kỳ Thiên Ngữ nhìn mà đau lòng không thôi. Cùng theo phụ thân Kỳ Thiên Ngữ tiến vào còn có một vị trưởng lão, hắn lại để ý đến đại trận kia, đồng thời cảm thấy tử trạng Kỳ Thiên Ngữ có gì đó bất thường, bèn lập tức báo chuyện này lên. Gia tộc cũng vô cùng chú trọng, hạ phái một lão tổ tông đi xuống, sau khi quan sát đại trận kia một lúc, sắc mặt lão tổ tông kia tức thì đại biến. - Đây là đại trận triệu hoán Ma Chủ, tên súc sinh này dám đầu nhập Ma Uyên? Lão tổ kia nổi giận hét lớn, báo về tình hình bên này, Kỳ gia không khỏi chấn động. Ma Uyên là tử địch của toàn bộ Nhân tộc, cũng là tử địch của thế giới này. Không ngờ con em dòng chính Kỳ gia lại nương nhờ Ma Uyên. Việc này mà truyền ra, trọn cả Kỳ gia đều sẽ thành công địch của Nhân tộc. Gia chủ Kỳ gia triệu tập chúng trưởng lão thương nghị đến quá trưa, sau cùng quyết định vĩnh viễn khai trừ Kỳ Thiên Ngữ khỏi Kỳ gia, tránh miễn liên lụy về sau. Phụ thân Kỳ Thiên Ngữ cũng là một vị trưởng lão, hắn còn đang chìm đắm trong thống khổ mất con, nghe được vĩnh viễn khu trục Kỳ Thiên Ngữ ra khỏi gia tộc, lập tức phẫn nộ nói: - Chuyện Thiên Ngữ đi đến cực đoan, Lục Sát Thần không thoát khỏi liên quan, ta đề nghị gia tộc phái cường giả cường hành tiến vào Đạo Thiên Giới, bắt về Lục Sát Thần.
Chương 3510 Tà Vương Đế Tinh, Tử Vi Đế Tinh
- Người này còn dám cướp đoạt Thần Binh của Tộc Vương, tội không thể tha, nhất định phải nghiêm trừng. Lời này của phụ thân Kỳ Thiên Ngữ được rất nhiều trưởng lão tán đồng, có một vị trưởng lão nói: - Không sai, Tộc Vương hạ xuống Thần Chỉ, mật thiết chú ý việc này, đến giờ chúng ta còn chưa cho Tộc Vương một lời giải thích hợp lý. Ta cảm thấy Tộc Vương nhất định không vui khi chí bảo của hắn lưu lạc bên ngoài, cho nên chúng ta vẫn phải có trách nhiệm. - Chuyện cười! Lúc này Nhị trưởng lão lại cất tiếng cười nhạo, hắn nói: - Đầu đuôi sự thể rất rõ ràng, hoàn toàn là Kỳ Thiên Ngữ tự mình tìm chết, sau khi tiến vào Đạo Thiên Giới thì tìm đủ mọi cách hãm hại Lục Sát Thần, còn dùng tháp lưu ly bảy màu trấn áp. Nếu không phải Lục Sát Thần luyện hóa ngược tháp lưu ly bảy màu, không chừng chính hắn đã chết trong đó rồi. Hơn nữa nếu không nhờ hắn luyện hóa ngược tháp lưu ly bảy màu, e rằng Đinh Đông và nha đầu Tượng gia kia sớm đã chết. Kỳ Thiên Ngữ tự mình đi đường tà đạo, lại muốn trách đến người khác? Sao các ngươi không nghĩ kỹ lại xem, mấy năm này phải chăng đã quá phóng túng với hắn? Khiến hắn dưỡng thành tính cách kiêu hoành ngang ngược, ngoài ra hắn chủ động nương nhờ Ma Uyên, tội này không thể tha, các ngươi đừng có tẩy trắng thay cho hắn. Phụ thân Kỳ Thiên Ngữ cuống lên, đang muốn giải thích, gia chủ Kỳ gia Kỳ Vọng Sơn lại vung tay quát khẽ nói: - Đủ rồi, đừng làm ồn nữa! Kỳ Thiên Ngữ tự làm tự chịu, việc này không cần thảo luận. Còn về chuyện Lục Sát Thần, lát nữa lão Nhị ngươi theo ta đi gặp Tộc Vương, báo cáo lại tình hình, thỉnh thị Tộc Vương xử lý. - Được rồi, tất cả giải tán! Kỳ Vọng Sơn bá đạo vung tay lên, sau cùng không quên dặn dò: - Đoạn thời gian này Tình Báo Đường mật thiết lưu ý tình hình các nơi, xem ra Ma Uyên sắp có hành động. Bọn hắn am hiểu nhất là ngấm ngầm khống chế cường giả Nhân tộc, đừng để đám sâu mọt kia tiềm phục được ở Hàn Triều Hải Vực, sau này đánh cho chúng ta trở tay không kịp. Kỳ Vọng Sơn mang theo Nhị trưởng lão đi ra thành bảo, sau đó tiến vào một thành bảo khác để truyền tống rời đi. Bạch quang lóe lên, hai người tới dưới một ngọn núi xanh, ngọn núi này rất bình thường, dưới núi có sông nhỏ vờn quanh, cảnh vật rất nên thơ hữu tình. Một lối nhỏ uốn lượn leo thẳng lên đỉnh núi, hai người không dám phi hành mà men theo bậc thang đi lên, bước đi rất nhẹ, nét mặt trang nghiêm, cứ thế đi suốt hai nén hương mới đến đỉnh núi. Trên đỉnh núi có một tòa cổ tháp, hai người không đi vào cổ tháp, mà đến trong đình nhỏ phía sau. Đình này ở bên bờ vực, bên trong có một trung niên chính đang đứng chắp tay quay lưng với hai người, tay kia thì cầm Cổ Quyển. Người này tóc dài đen nhánh, thân khoác đạo bào màu xanh, gió nhẹ quét qua thổi nhẹ tà áo, mang đến cảm giác như tiên nhân ngắm cảnh. Bịch! Kỳ Vọng Sơn và Nhị trưởng lão nhìn đăm đăm bóng lưng người kia, trong mắt hiện đầy vẻ sùng bái và tôn kính, hai người quỳ gối xuống đất, trùng trùng dập đầu nói: - Tham kiến Tộc Vương. - Đứng lên đi! Tiếng nói bình thản như nước vang lên, hai người vái ba vái sau đó mới đứng dậy, Kỳ Vọng Sơn chắp tay bẩm báo nói: - Tộc Vương, gần đây có chút chuyện, chúng ta tới báo, đồng thời xin ngài chỉ điểm. Luân Hồi Đại Đế không đáp lời mà chỉ khoát tay, ra hiệu Kỳ Vọng Sơn nói tiếp. Kỳ Vọng Sơn kể lại đầu đuôi sự thể ở Đạo Thiên Giới một lượt, không thêm mắm thêm muối mà chỉ bẩm báo như thực. Sau đó lại kể chuyện Kỳ Thiên Ngữ, cuối cùng chắp tay nói: - Tộc Vương, chuyện Thiên Ngữ là do chúng ta quản giáo không nghiêm, xin Tộc Vương trách phạt. - Ai... Luân Hồi Đại Đế khẽ thở dài, nói: - Nên tới rốt cục cũng tới, việc này không trách các ngươi, đoạn thời gian trước ta quan sát thiên tượng, phát hiện Kỳ gia tất có một kiếp, kiếp này e là sẽ xuất hiện trên thân đứa nhỏ Thiên Ngữ. Thực ra từ lúc đứa nhỏ này sinh ra, ta đã nhìn thấy trong cốt tủy hắn có ma tính, sớm muộn sẽ xảy ra chuyện. Bởi vì ma tính trên người, sau này tới Ma Uyên, hắn tất thẳng tới mây xanh, cuối cùng trở thành tồn tại đỉnh cấp trong Ma Uyên, khi ấy chắc chắn sẽ liên luỵ Kỳ gia. - Cái này... Kỳ Vọng Sơn và Nhị trưởng lão liếc mắt nhìn nhau, trên mặt cả hai đều không giấu được vẻ kinh ngạc, lời Luân Hồi Đại Đế, hai người không chút hoài nghi, chỉ là Luân Hồi Đại Đế nói thế thì huyền quá? Kỳ Thiên Ngữ đi Ma Uyên ngược lại sẽ thẳng tới mây xanh? Cuối cùng thành là tồn tại đỉnh cấp ở Ma Uyên? - Tà Vương Đế Tinh tối, Tử Vi Đế Tinh sáng! Một kiếp một mạng, tự có định số! Luân Hồi Đại Đế đột nhiên lần nữa cất tiếng: - Đứa nhỏ luyện hóa tháp lưu ly bảy màu, trấn áp Thiên Ngữ tên là Lục Sát Thần? - Vâng! Nhị trưởng lão vội khom người đáp: - Đứa nhỏ này không biết xuất hiện từ đâu, không chỉ mang đám người Đinh Đông ra khỏi tiểu thế giới kỳ dị kia, còn luyện hóa ngược tháp lưu ly bảy màu, đồng thời phá giải Thần Văn, lần nữa cứu được bọn Đinh Đông. Hiện tại hắn hẳn đang tham ngộ loại quy tắc nào đó trong Đạo Thiên Giới, thậm chí còn giữ lại Đinh Đông và một nha đầu Tượng gia trong đó. - Hắn rất có thể chính là Tử Vi Đế Tinh, tân nhiệm Đế Tinh! Luân Hồi Đại Đế đột nhiên nói một câu khiến hai người Kỳ Vọng Sơn Nhị trưởng lão khẽ run lên, sau đó đợi một lát mới lại nói tiếp: - Thiên Ngữ là Tà Vương Đế Tinh không sai, hắn có thể trấn áp Thiên Ngữ, đồng thời khiến Thiên Ngữ rơi vào Ma Uyên, vậy khả năng rất lớn hắn là Tử Vi Đế Tinh. Tòa bảo tháp kia cứ cho hắn đi, tính là Kỳ gia kết thiện duyên với hắn, ngày sau nếu ta không còn, Kỳ gia cũng sẽ nhờ hắn mà được bảo tồn. - Không còn? Tộc Vương! Kỳ Vọng Sơn và Nhị trưởng lão đồng thời run lên, vội vàng quỳ xuống, Kỳ Vọng Sơn thần sắc khẩn trương nói: - Tộc Vương, ngươi đừng nói thế, Kỳ gia không thể không có ngài! Trong mắt Nhị trưởng lão lại chớp qua một tia kinh nghi, thọ nguyên Luân Hồi Đại Đế còn vô cùng dài, trọn cả Tam trọng thiên người có thể đối địch với hắn chỉ đếm được trên đầu ngón tay, sao Luân Hồi Đại Đế lại nói hắn không còn?
Bình luận facebook