-
Chương 121-125
Chương 121 Hỏa Phượng Thiên Thai
Tốc độ hắn quá nhanh, chớp mắt đã tới trước mặt Lục Linh, Lục Linh chỉ cảm thấy trước mắt hoa lên, sau đó cổ bị một chiếc kìm sắt bắt lấy, cả người bị nhấc nổi lên.
- A...
Bốn thiếu nữ trên phi thuyền thiết giáp giữa trời và hai người Tử Liên Nhi Dạ Vũ Hàm đều không đành lòng quay đầu đi. Cảnh tượng diễn ra sau đó quá máu tanh bạo lực, một thiếu nữ đang tuổi dậy thì bị người sống sờ sờ xé thành mười mấy mảnh, chỉ nghĩ đến thôi đã thấy kinh khủng.
- Đệ đệ, bắn chết hắn!
Khắc này, Lục Linh gian nan bật ra một tiếng, Triệu Côi theo bản năng khẽ giật mình, đang định quay đầu mới ngớ ra là không đúng, bởi vì phía sau không nghe được bất kỳ thanh âm nào.
- Trúng kế
Hắn cảm giác được Lục Linh đột nhiên vung tay lên, tiếp đó vung vẫy ở giữa trời. Hắn không chút nghĩ ngợi, tay nắm Lục Linh càng thêm dùng sức, định bóp nát cổ Lục Linh.
- A, a...
Đợi lúc hắn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Lục Linh chật vật cười một tiếng, tiếp sau nàng phun ra một búng máu tươi, xối đầy mặt Triệu Côi.
Bồng…
Chuyện quỷ dị lần nữa phát sinh...
Trên thân Triệu Côi bỗng bùng lên liệt hỏa hừng hực, hỏa diễm vẫn cứ là màu lam, hỏa diễm này cháy rất bất ngờ, đột nhiên liền phát hỏa.
- Đây là thứ quỷ gì?
Triệu Côi tiện tay ném thi thể Lục Linh sang một bên, cuống quít dập lửa trên đầu và trên người. Nhưng lửa này không làm sao diệt được, hắn lăn lộn trên đất, nhưng căn bản vẫn vô dụng, hỏa diễm càng đốt càng lớn, Triệu Côi tru lên thống khổ, không ngừng lăn lộn.
- Cái này...
Liễu Di đang trốn trong hẻm khẽ run lên, hỏa diễm màu màu lam này nàng từng thấy qua. Địch Bá chính là bị nó thiêu chết, lại không ngờ Lục Linh cũng có thể dùng nó thiêu chết Triệu Côi.
Liễu Di nhìn sang Lục Linh, thần sắc chợt biến, bởi vì trên thân Lục Linh cũng dính bột màu trắng, lúc này trên người nàng cũng đang bùng lên liệt hỏa hừng hực, thân thể sắp bị đốt thành một đống than đen.
- Ồ?
Tình hình quỷ dị bên dưới tự nhiên cũng kinh động tới đám người Tử Liên Nhi. Bốn thiếu nữ trên phi thuyền thiết giáp đồng loạt kinh hô:
- Đây là hỏa diễm gì? Sao lại bá đạo cư thế, không ngờ có thể thiêu chết cả Hồn Đàm cảnh. Mỗ mỗ, mau đến xem.
Bà lão tay chống quải trượng hình rồng đi ra từ trong khoang thuyền, nàng liếc nhìn một cái, trên mặt chớp qua một tia kinh ngạc, kinh nghi nói:
- Cái này hỏa diễm chẳng lẽ là U Minh Thiên Hỏa trong truyền thuyết? Rốt cuộc hai người kia làm sao bốc lửa?
Một thiếu nữ chỉ vào Lục Linh sắp bị đốt thành than đen nói:
- Thiếu nữ này vẩy ra một ít bột màu trắng, sau đó hai người liền phát lửa, ừ... hình như sau cùng còn phun ra một búng máu.
- Quả nhiên là U Minh Thiên Hỏa!
Bà lão khẽ gật đầu, sau đó lại kinh nghi nhìn thi thể Lục Linh nói:
- Ở quận thành nho nhỏ này, không ngờ lại có người hiểu được chế tác U Minh Thiên Độc phấn sớm đã thất truyền? Đáng tiếc tiểu nha đầu đã chết, bằng không có thể mang về Thần Nữ cung chúng ta.
Nhìn ánh mắt nghi hoặc của bốn thiếu nữ, bà lão giải thích nói:
- U Minh Thiên Độc phấn này là do Thiên Hận lão nhân nghiên cứu ra. Trăm năm trước Thiên Hận lão nhân dùng U Minh Thiên Độc phấn đốt sống trăm vạn người một gia tộc lục phẩm, chấn kinh toàn bộ Thần Châu. U Minh Thiên Độc phấn gặp lửa liền cháy, dù có là Quân Hầu cảnh đỉnh phong cũng bị đốt chết như thường.
- Chẳng qua bởi vì trăm năm trước Thiên Hận lão nhân thiêu chết trăm vạn người quá mức tàn độc, một cường giả Nhân Hoàng Trung Châu đã đích thân ra tay chém giết hắn. Bí phương chế tác U Minh Thiên Độc phấn cũng từ đó thất truyền, không ngờ lại xuất hiện ở quận thành nho nhỏ này.
- Đáng tiếc...
Bốn thiếu nữ âm thầm thở dài, nếu sớm biết Lục Linh có thể chế tác độc phấn như thế, các nàng tuyệt đối sẽ để bà lão ra tay cứu Lục Linh, mang về tông phái, giờ Lục Linh đã hóa thành than cốc, hết thảy đều đã muộn.
- Đây là hỏa diễm gì?
Đầu bên kia Tử Liên Nhi và Dạ Vũ Hàm cũng kinh nghi bất định, có thể thiêu sống cường giả Hồn Đàm cảnh hậu kỳ, hỏa diễm này thực sự quá bá đạo.
Đám hộ vệ bên cạnh hai người đều chau mày, không ai liên tưởng đến Thiên Hận lão nhân trăm năm trước. Có lẽ bởi bọn hắn chưa từng nghe qua qua, thế nên trong lòng chỉ có chút chấn kinh mà thôi.
- Ồ? Không đúng…
Một tên cường giả chiến giáp hoàng kim bên người Tử Liên Nhi đột nhiên kinh hô, mắt nhìn chằm chằm thi thể Lục Linh, miệng môi mấp máy, trong mắt toàn là kinh ngạc, thì thào nói:
- Làm sao có thể sống được đến giờ?
- A Thúc, cái gì sống được?
Tử Liên Nhi nghi hoặc hỏi, cường giả kia lại không đáp lời, nàng quay đầu nhìn lại đám hộ vệ một lượt, phát hiện thần tình tất cả mọi người đều như là gặp quỷ.
Thần sắc cường giả bên người Dạ Vũ Hàm cũng tương tự, A Thúc bên người Tử Liên Nhi rốt cục hồi thần lại, chỉ vào thi thể Lục Linh nói:
- Thiếu nữ bị thiêu chết kia... trong người còn sinh cơ, hơn nữa thương thế chính đang khôi phục!
- Làm sao có thể?
Tử Liên Nhi và Dạ Vũ Hàm nhìn nhau, trong mắt đều là chấn kinh. Bị đốt thành như thế mà còn sống được? Đừng nói Lục Linh căn bản không phải võ giả, dù có là võ giả Mệnh Luân Bất Diệt cảnh đều tất phải chết không nghi ngờ.
- Cái này...
Bà lão chống quải trượng trên phi thuyền thiết giáp cũng phát hiện ra tình hình quỷ dị bên dưới. Nàng tử tế cảm ứng một lát, sau đó mới nghi hoặc thì thào:
- U Minh Thiên Hỏa đều đốt không chết? Không hợp lý. Dục hỏa mà sinh? Niết Bàn trùng tạo! Chẳng lẽ nha đầu này là Hỏa Phượng Thiên Thai trong truyền thuyết?
Ba!
Ngoài cửa Nam, một tấm ngọc phù trong tay trưởng lão Triệu gia đột nhiên vỡ vụn, lúc cửa Nam vẫn còn đang đại chiến, chết mất một hai tên cường giả là điều rất bình thường, trưởng lão Triệu gia tùy ý lướt nhìn qua một cái, vốn cũng không quá để tâm.
Chẳng qua đợi lúc hắn nhìn thấy sợi dây màu đỏ trên tấm bản mệnh ngọc phù, đôi mắt bỗng chốc trợn trừng, bởi vì bản mệnh ngọc phù này là của Triệu Côi, nói cách khác... Triệu Côi chết rồi!
- Tộc trưởng…
Cả người trưởng lão Triệu gia run lên, bởi vì sợ hãi, tay hắn cũng run rẩy.
Chương 122 Minh Xà bà bà
Hắn là trưởng lão Nội đường Triệu gia, dù không phải cùng một mạch với Triệu Côi, nhưng Triệu Côi chết đi, đối với trọn cả Triệu gia mà nói thì chính là tai họa ngập đầu.
Hắn chỉ tự hỏi khoảnh khắc, sau đó lập tức rút chân chạy về phía đại viện Triệu gia. Hắn nhất định phải bẩm báo tin tức này cho Triệu Hi, sau đó để Triệu Hi mời Vũ đại nhân chủ trì đại cục.
Tối nay đã đại thắng, sáng mai Vũ Lăng thành sẽ đổi sang họ Triệu. Ở thời điểm quan trọng như thế, Triệu Côi lại chết, vậy thì sau sáng mai Vũ Lăng thành có phải họ Triệu hay không? Ai cũng không biết. Thậm chí có thể Trần gia và Hà gia sẽ quay sang ra tay với Triệu gia. Bởi thế lúc này hắn cảm thấy phải để Vũ đại nhân ra mặt mới ổn định được đại cục, mới có thể giữ được Triệu gia.
Chiến đấu ở cửa đông và cửa bắc cũng đã sắp hạ màn, chiến hỏa ở cửa nam lại vẫn rất mãnh liệt. Nhị trưởng lão dẫn theo một đám trưởng lão và võ giả Nội đường Liễu gia liều chết chiến tử, dù trên người bọn họ đã đầy thương tích, nhưng trong thời gian ngắn, chiến đấu e rằng khó mà kết thúc.
Trên trời, đám người Tử Liên Nhi đã không chú ý tới cửa Nam nữa, ánh mắt đều khóa chặt lên bộ thi thể đang thiêu đốt ở Tây viện.
Triệu Côi không còn lăn lộn, xem ra đã triệt để chết cháy. Thân thể Lục Linh cũng không nhúc nhích, bề ngoài cháy đen một mảnh, thấy không rõ đâu là mũi đâu là miệng, nhìn bề ngoài không khác gì đã bị thiêu chết.
Lục Ly sau khi bị nện vào trong thành bảo, một mực không thấy động tĩnh, chẳng biết là hôn mê hay sớm đã chết đi.
Trong hẻm nhỏ cách đó không xa, Liễu Di cũng đứng im, nàng không phải bị dọa cho ngây người, cũng không phải đã nhìn ra tình huống quỷ dị trên thân Lục Linh.
Sở dĩ nàng bất động là bởi cảm giác được có mấy cỗ thần niệm đang khóa chặt bên này.
Nàng là đại tiểu thư Liễu gia, đọc qua không ít sách, hiểu được một vài bí mật thường nhân không tư cách biết. Nàng biết cường giả có thể phát ra thần niệm thăm dò phải là Bất Diệt cảnh trở lên, điều đó chứng tỏ đang có rất nhiều võ giả Bất Diệt cảnh quan sát bên này, nàng tự nhiên không dám loạn động.
- Đúng là đang không ngừng khôi phục, sinh cơ càng lúc càng tràn đầy!
A Thúc tra xét một lúc lâu, rất khẳng định thấp nói:
- Nha đầu này sống lại, bị hỏa diễm khủng bố như thế thiêu đốt mà vẫn còn sống, nha đầu này quỷ dị phi thường!
Tử Liên Nhi không có thần niệm, không cách nào tra xét được. Chẳng qua nàng rất tin tưởng A Thúc, nàng nghĩ nghĩ rồi thấp giọng hỏi:
- A Thúc, ngươi nói thiếu nữ này có khả năng là thiên địa thần thai không?
A Thúc và mấy tên cường giả khoác chiến giáp hoàng kim nhìn nhau, ánh mắt khẽ sáng lên, quát khẽ nói:
- Chẳng lẽ là Hỏa Phượng Thiên Thai?
- A Thúc!
Trong mắt Tử Liên Nhi chớp qua một tia kiên định, hạ lệnh:
- Bất kể có phải Hỏa Phượng Thiên Thai hay không, ngươi lập tức xuống dưới dẫn thiếu nữ kia lên đây.
Hưu
A Thúc còn chưa động, trên phi thuyền thiết giáp nơi xa, một đạo bóng đen đã vạch phá bầu trời bắn thẳng xuống Tây viện. Tốc độ bóng đen quá nhanh, rất nhiều người căn bản không hề phát giác, một bà lão tóc bạc trắng liền đã đứng ở bên người Lục Linh.
Khóe miệng A Thúc nhếch lên vẻ cười khổ, nói:
- Người Thần Nữ cung xuất động, xem ra đúng thật là Hỏa Phượng Thiên Thai, chúng ta phản ứng quá chậm.
- Chậm một bước.
Tử Liên Nhi có chút không cam tâm thở dài, bên kia Dạ Vũ Hàm và cường giả bên người trao đổi một phen, tựa hồ cũng nhìn ra chỗ lạ thường của Lục Linh. Nàng quay mắt nhìn sang Tử Liên Nhi nói:
- Tử Liên Nhi, hay là chúng ta liên thủ đoạt người có Hỏa Phượng Thiên Thai này? Về nhà ta hay nhà ngươi đều được, chứ đừng để tiện nghi người Thanh Châu.
- Ha ha!
Tử Liên Nhi lắc đầu nói:
- Lão thái bà kia không phải người bình thường, nếu ta đoán không sai, nàng hẳn là nhân vật số hai Thần Nữ cung Thanh Châu, Minh Xà bà bà, có được huyết mạch thất phẩm Minh Xà. Chúng ta gộp lại đều không vào được mắt nàng.
- Huyết mạch thất phẩm Minh Xà?
Trên mặt Dạ Vũ Hàm chớp qua một tia sợ hãi, lè lè lưỡi, không dám nói gì nữa.
Dù trên cổ bà lão phía dưới không có huyết mạch ấn ký, nhưng nàng rất rõ ràng với cường giả, huyết mạch ấn ký có thể che giấu, chỉ khi phóng thích huyết mạch thần kỹ mới sẽ hiển lộ. Tử Liên Nhi chắc không nói nhảm, vừa khéo quải trượng bà lão chống trên tay cũng có hình rắn, điều này khiến nàng không thể không cẩn thận.
- Đúng thật là Minh Xà bà bà.
A Thúc khẽ gật đầu, cười khổ nói:
- Đám người chúng ta gộp lại đều không vào được mắt nàng, đừng nghĩ tới người có Hỏa Phượng Thiên Thai kia nữa.
Phía dưới bà lão đứng bên cạnh thân thể cháy đen của Lục Linh, lại không mạo muội hành động. Cứ thế lẳng lặng nhìn nàng, đôi mắt già mờ đục nhìn chằm chằm Lục Linh.
Ầm!
Phía nam, nhị trưởng lão lần nữa bị tộc trưởng Trần gia và tộc trưởng Hà gia liên thủ đánh bay, lúc này khắp người đã toàn là thương tích, triệt để không gượng dậy nổi nữa. Sĩ khí của đám trưởng lão Liễu gia còn lại nhanh chóng trượt xuống, rất nhiều trưởng lão Ngoại đường bắt đầu rút lui.
Toàn bộ võ giả Hồn Đàm cảnh Liễu gia đều đã chết, bá chủ Vũ Lăng thành xưa kia sắp bị diệt tộc. Ai cũng không muốn chết, dù mấy năm nay bọn họ được đến rất nhiều từ Liễu gia, nhưng giờ còn không đi, tiếp sau sẽ là kết cục bồi táng cùng Liễu gia.
Cây đổ khỉ chạy, hơn bốn mươi Thần Hải cảnh Liễu gia còn sót lại, thoáng chốc đã đi phân nửa, hơn nữa còn là đào thoát với tốc độ nhanh nhất, chẳng mấy chốc đều ra khỏi thành.
Trên mặt đám người Thất trưởng lão chất đầy ảm đạm và tuyệt vọng, bọn hắn không trốn, bốn đại gia tộc sẽ không để bọn hắn dễ dàng đào tẩu, bởi vậy bọn hắn chỉ có thể tử chiến đến cùng.
Hưu!
Phía nam, từ trong đại viện Triệu gia, hai thân ảnh lao vút lên trời, chính là Vũ Phi Giáp và Vũ Hận.
Trong ngực Vũ Phi Giáp ôm theo một thiếu nữ, hơn nữa thiếu nữ này chỉ mặc áo lót, còn có chút xộc xệch, tựa hồ vừa mới làm xong chuyện khó nói kia.
Chương 123 Thần Nữ cung
Nét mặt xinh đẹp của thiếu nữ nay lại rất khó coi, trong mắt toàn là nước mắt, nàng đã biết tin về cái chết của Triệu Côi, quỳ xuống khẩn cầu Vũ Phi Giáp ra tay báo thù giúp phụ thân, lúc này Vũ Phi Giáp mới tự thân xuất mã.
Hai người vừa lên đến giữa trời, trong tay Vũ Hận lập tức lóe lên quang mang, một cỗ chiến xa nhỏ cấp tốc phóng đại, cuối cùng biến thành chiến xa hoàng kim. Vũ Phi Giáp ôm theo Triệu Hi bay vụt mà vào, Vũ Hận theo sát phía sau, chiến xa lấp lánh quang mang, bắn thẳng tới đại viện Liễu gia.
- Ồ?
Đến trên không Tây viện, Vũ Phi Giáp liếc nhìn vài lần, sắc mặt trở nên có chút khó coi.
Hắn thấy được thi thể Triệu Côi, chiến giáp Huyền khí Địa giai Triệu Côi mang trên người chưa bị thiêu hủy hoàn toàn. Hắn cũng thấy được Minh Xà bà bà, tưởng là Triệu Côi bị nàng giết chết.
Hắn nhíu mày, điều khiển chiến xa hoàng kim chậm rãi hạ xuống, trầm giọng hỏi:
- Người Thần Nữ cung, sao ngươi lại nhúng tay vào chuyện Bắc Mạc chúng ta?
Minh Xà bà bà ngẩng đầu nhìn Liễu Vũ Phi Giáp một cái, hờ hững nói:
- Lão thân hơi đâu mà nhúng tay vào chuyện nội đấu của Bắc Mạc các ngươi, người của ngươi không phải lão thân giết.
Triệu Hi nhận ra chiến giáp Triệu Côi, còn thấy cả thi thể Triệu Duệ, nàng bi phẫn hét lên:
- Không phải ngươi giết? Phụ thân ta là Hồn Đàm cảnh hậu kỳ, ngoại trừ ngươi còn ai có thể giết hắn?
- Câm mồm, nơi này không đến lượt ngươi lên tiếng.
Vũ Phi Giáp quát lạnh một tiếng, cường giả cần gì phải nói dối, chí ít với loại chuyện này Minh Xà bà bà không đáng phải nói dối, dám làm mà không dám nhận. Hắn nhíu mày nhìn Minh Xà bà bà nói:
- Không phải ngươi giết, vậy thì là ai giết?
Minh Xà bà bà chỉ vào Lục Linh ở trước mặt nói:
- Là con bé này giết.
Vũ Phi Giáp và Vũ Hận khẽ cả kinh, Triệu Hi rõ ràng không tin tưởng, chẳng qua đã không dám xen lời. Vũ Phi Giáp nhìn chằm chằm Lục Linh mấy lần, lập tức phát hiện ra vấn đề, kinh nghi lẩm bẩm nói:
- Người này bị đốt thành như thế mà vẫn chưa chết? Hơn nữa thương thế còn đang phục hồi? Không đúng, kinh mạch nàng không thông, không có bất kỳ tu vi nào cả.
Đúng lúc này, Lục Linh cháy đen như than chậm rãi mở mắt ra...
- Quả nhiên là Hỏa Phượng Thiên Thai!
A Thúc cảm khái một tiếng, những người còn lại cũng đồng ý điểm này.
Lục Linh không có bất kỳ tu vi nào, kinh mạch bị tắc nghẽn, cũng không phục dụng đan dược. Bị hỏa diễm khủng bố như thế thiêu đốt, lại có thể nhanh chóng khôi phục, ngoại trừ Hỏa Phượng Thiên Thai dị thường hiếm thấy trong truyền thuyết ra, chẳng còn lời giải thích hợp lý nào nữa cả.
- Hỏa Phượng Thiên Thai?
Nghe được mấy tiếng kia, Vũ Phi Giáp hơi ngớ, mày kiếm dựng đứng lên. Hắn rất rõ ràng sự kỳ diệu của loại thiên địa thần thai này, hắn đã từng được đến một bản cổ tịch, trên đó có ghi chép về các loại thiên địa thần thai.
Ánh mắt hắn tức thì nóng rực, gấp gáp nói:
- Người Thần Nữ cung, nếu người này đã giết Triệu Côi, vậy nhất định phải giao cho ta!
- Hừ!
Minh Xà bà bà cười lạnh một tiếng, ngẩng đầu lên nói:
- Hỏa Phượng Thiên Thai này lão thân phát hiện ra trước, ai muốn cướp đoạt, người đó chính là kẻ địch của lão thân.
Vũ Phi Giáp khá là tức giận, lạnh giọng nói:
- Nơi này không phải Thanh Châu, đây là Bắc Mạc. Dù Thần Nữ cung cường đại, nhưng cường long còn không áp địa đầu xà.
Minh Xà bà bà không cho là đúng, nhàn nhạt nói:
- Cường long đúng là không áp địa đầu xà, nhưng ở Bắc Mạc, ngươi còn chưa được tính là địa đầu xà.
Lục Linh mở mắt, chẳng qua vẫn còn hư nhược dị thường, hơn nữa lông mi và mí mắt đều bị đốt trụi, con mắt không thể mở ra hết, chỉ lộ một khe nhỏ. Ánh mắt nàng có chút mê mang, không phải mình đã chết rồi ư? Tại sao còn có thể nghe được tiếng người nói chuyện?
Nàng híp mắt nhìn mấy lần, gian nan mở ra miệng đã cháy khét, nhìn Minh Xà bà bà ở trước mắt, phát ra một tiếng cực nhỏ yếu:
- Ngươi... là ai?
Minh Xà bà bà nghe được Lục Linh cất tiếng, nàng không để ý tới Vũ Phi Giáp nữa, trên mặt tràn đầy nếp nhăn hiện ra ý cười, tựa như một lão bà bà hiền từ, nhẹ giọng nói:
- Nhóc, đừng sợ, ta là Thần nữ cung Minh Xà bà bà. Ta không chỉ không làm hại ngươi, sẽ còn mang ngươi về Thần Nữ cung, ban cho ngươi một phần cơ duyên lớn bằng trời.
Lục Linh tựa hồ hiểu ra, nàng dừng một chút mới gian nan nói tiếp:
- Ngươi... mang... ta... đi... đâu... cũng... được. Nhưng... ta... tất... phải... dẫn... theo... đệ... đệ!
Lục Linh nói chuyện rất khó khăn, tiếng nói cực nhỏ, Minh Xà bà bà lại vẫn nghe được rõ ràng. Ý cười trên mặt nàng cứng lại, dứt khoát lắc đầu nói:
- Thần Nữ cung chúng ta chưa từng thu nam đệ tử, bất kỳ nam nhân nào cũng đều không thể tiến vào Thần Nữ cốc, đây là quy củ cung chủ đời thứ nhất lập ra, thế nên tuyệt đối không được!
Quang mang trong mắt Lục Linh chợt ảm đạm, dù nàng không hiểu được mình bị thiêu chết lại vẫn sống rốt cục là chuyện gì? Vì sao mình không chết? Vì sao bà lão này phải mang mình về Thần Nữ cung?
Nhưng nàng cực kì thông minh, chỉ thoáng trầm mặc mấy giây liền lần nữa nói:
- Vậy giúp ta giết cường giả bốn đại gia tộc, còn nữa, giết luôn Vũ đại nhân, sau đó ta sẽ theo ngươi đi Thần Nữ cung. Bằng không ngươi dẫn ta trở về, cũng là dẫn theo một người chết.
Ngữ khí Minh Xà bà bà vô cùng cường ngạnh, xem ra cũng là một lão thái thái cực kỳ cố chấp. Bởi thế bà ta tuyệt đối sẽ không mang đi Lục Ly, mà nhìn thần sắc và ngữ khí kia, bà ta chắc chắn sẽ cường hành mang mình đi.
Lục Linh đành nghĩ đến một cách bớt tồi tệ nhất, đó chính là để Minh Xà bà bà giết chết cường giả bốn đại gia tộc và Vũ đại nhân. Như thế Liễu gia liền có thể bảo tồn, Lục Ly tự nhiên cũng được an toàn.
Nàng quá hư nhược, cảm giác tùy thời đều có thể ngất đi, nàng không có thời gian đi tranh luận quá nhiều với Minh Xà bà bà, đây là cách duy nhất là giờ nàng có thể nghĩ ra được. Nếu Minh Xà bà bà không đáp ứng, thứ mang đi tuyệt đối sẽ là thi thể của nàng.
Chương 124 Tỷ tỷ, tỷ tỷ
Thấy vẻ kiên định trong mắt Lục Linh, Minh Xà bà bà thoáng chần chờ, nàng trầm mặc mấy giây, sau đó dứt khoát nói:
- Được rồi, ta đáp ứng ngươi, chẳng qua không thể giết Vũ Phi Giáp, ta chỉ có thể giúp ngươi đánh lui hắn.
Hưu!
Lục Linh biết đây là giới hạn của Minh Xà bà bà, nháy nháy mắt biểu thị đồng ý. Minh Xà bà bà lập tức tung người bay lên giữa trời, trên cổ lấp lánh quang mang, một ấn ký hình rắn nhỏ màu đen hiển hiện, từ trên thân nàng toát ra một cỗ khí tức vô cùng cường đại, nháy mắt liền bao phủ toàn thành.
- A
Tử Liên Nhi Dạ Vũ Hàm biến sắc, đám hộ vệ bên cạnh các nàng dồn dập bước lên chắn ở đằng trước, đồng thời điều khiển chiến xa cấp tốc lùi lại.
Vũ Phi Giáp cũng biến sắc, trên cổ hiện lên ấn ký một thanh kiếm, bộ dạng như gặp đại địch.
Còn về đám võ giả vẫn đang khai chiến bên dưới, tất cả đều bị khí tức cường đại của Minh Xà bà bà trấn áp cho không dám động đậy.
Nếu nói Mệnh Luân bảy màu của Vũ Hận khi trước khiến chúng võ giả tại trường cảm thấy giống như Huyền thú cường đại không thể địch lại, như vậy khí tức Minh Xà bà bà lúc này lại khiến bọn hắn cảm thấy như là đang đối diện với Thần Ma!
- Minh Xà, đi ra!
Minh Xà bà bà quát khẽ một tiếng, con rắn đen trên cổ nàng lấp lánh hắc quang vạn trượng, quải trượng hình rắn trong tay nàng cũng hắc quang đại thịnh. Minh Xà bà bà ném mạnh quải trượng lên không, giữa không trung quải trượng từ từ phân giải, hóa thành mấy ngàn con rắn đen nhỏ bé.
Vù vù!
Những rắn đen nhỏ bé kia tựa như tia chớp phá không mà đi, lần lượt tìm đến từng tên võ giả bốn đại gia tộc, thoáng chốc liền chui vào trong thân thể bọn họ.
Phanh phanh phanh phanh phanh
Một màn khiến tất cả võ giả Liễu gia kinh hoàng xảy ra, phàm là võ giả bị rắn đen chui vào, thân thể đột ngột nổ tung, hóa thành một đoàn thịt nát, bao gồm cả cường giả Hồn Đàm cảnh như tộc trưởng Trần gia Hà gia cũng đều bạo thể mà vong.
- Người Thần Nữ cung, ngươi quá phận!
Vũ Phi Giáp bạo nộ, không ngờ đối phương lại giết người ngay trước mặt hắn, đây là đang đánh mặt hắn a. Hắn chính là nhân vật tiếng tăm lừng lẫy Bắc Mạc, như thế sau này hắn làm gì còn mặt mũi gặp người.
Ông!
́n ký thanh kiếm trên cổ hắn phát sáng lên, cũng phóng thích ra huyết mạch thần kỹ. Nhưng không đợi hắn kịp ra tay, khí tức trên thân Minh Xà bà bà đã lần nữa tăng cường, hơn nữa còn tăng cường gấp mấy lần.
- Chỉ với chút thực lực đó của ngươi mà cũng dám xưng địa đầu xà?
Minh Xà bà bà cười lạnh một tiếng, hai tay khua múa, đám rắn nhỏ đầy trời tức tốc chen chúc về phía ba người Vũ Phi Giáp.
- Quân Hầu cảnh?
Trường kiếm trong tay Vũ Phi Giáp vừa ra khỏi vỏ, lập tức lại thu về. Hắn không chút do dự, thân thể hóa thành một đạo bóng đen bay vút về hướng đông.
Tốc độ hắn rất nhanh, nhưng tốc độ Vũ Hận lại không được, Triệu Hi càng là chỉ có Huyền Vũ cảnh, thoáng chốc liền bị vô số rắn đen chui vào trong cơ thể. Nháy mắt, Triệu Hi hóa thành thịt nát, hương tiêu ngọc vẫn, Vũ Hận chỉ kiên trì được một nhịp thở, sau đó cũng bạo thể mà vong.
- Đi!
Đám Tử Liên Nhi quan chiến phía đằng xa đều bị dọa cho mất mật, không dám ở lại nhìn nhiều, vội điều khiển chiến xa hoàng kim trốn đi. Minh Xà bà bà không phải người Bắc Mạc, đại khai sát giới ở Bắc Mạc đã là quá giới, vạn nhất nàng sợ cường giả Bắc Mạc trả thù, chạy lại đây giết người diệt khẩu thì sao?
- Người Thần Nữ người, ngươi khinh người quá lắm, khinh người quá lắm! Đợi đấy, tộc trưởng chúng ta sẽ truy sát các ngươi!
Vũ Phi Giáp đã xông ra Vũ Lăng thành, hắn quay đầu nổi giận gầm lên một tiếng, tiếp đó thân thể tiếp tục lao nhanh về nơi xa, chỉ mấy chớp mắt liền hoàn toàn tan biến.
- Ha ha!
Minh Xà bà bà không để uy hiếp của Vũ Phi Giáp ở trong lòng, đám rắn đen bay trở lại chỗ nàng, ngưng tụ lại thành hình quải trượng như cũ.
Nàng hạ xuống, ôm lấy Lục Linh bay lên phi thuyền thiết giáp trên không. Suy nghĩ một lát, nàng lại truyền lời xuống nói:
- Các ngươi phải đối tốt với đệ đệ con bé này một chút, đệ đệ nàng mà có nửa điểm vấn đề, lão thân diệt tộc các ngươi.
Xem ra Minh Xà bà bà rất là coi trọng Lục Linh, dặn dò người Liễu gia tự nhiên là để khiến Lục Linh an tâm.
Nói xong, Minh Xà bà bà về lại trên phi thuyền thiết giáp, phi thuyền lóe lên quang mang, hiển lộ giữa trời. Sau đó hóa thành một Cự Thú Hư Không lao về hướng nam phá không mà đi, chớp mắt đã tan biến phía chân trời.
Ầm!
Không bao lâu sau, một bóng người gian nan đi ra từ trong thạch bảo Tây viện Liễu gia, trên mặt trên người hắn toàn là máu tươi, ngực lõm sâu, bộ dạng vô cùng thê thảm.
Hắn lăn lộn trên đất vài vòng, giãy dụa bò dậy, hướng về bầu trời phía nam không ngừng gào thét:
- Tỷ tỷ, tỷ tỷ...
Lục Ly một mực chưa hề ngất đi, chỉ là bị thương quá nặng, căn bản không cách nào động đậy.
Thật ra sự tình xảy ra sau đó hắn đều thấy được qua lỗ ở trên tường, hắn trơ mắt nhìn Lục Linh bị thiêu chết mà đành bất lực. Khắc đó hắn thiếu chút ngất đi, tiếp sau Minh Xà bà bà bay xuống, hắn mới cố gắng gượng theo dõi tình hình.
Khi này hắn đã định lao ra, nhưng khí tức Minh Xà bà bà quá cường đại, ép cho hắn không động được. Thẳng đến lúc Minh Xà bà bà mang theo Lục Linh rời đi, hắn mới triệu tập Huyền lực, nín hơi cường hành đụng tường đi ra.
Nhưng mà...
Hắn đi ra quá trễ, chiếc phi thuyền thiết giáp sớm đã tan biến không thấy tăm hơi trên bầu trời phương nam, người tỷ tỷ mà hắn yêu quý nhất cũng không biết bị mang đến phương nào.
Phốc!
Gào thét khiên động vết thương, hai mắt Lục Ly tối sầm, cuồng phún một búng máu, cả người ngã vật xuống đất, triệt để ngất đi.
Hí hí
Tiểu Bạch từ bên trong thạch bảo lao ra, thấy Lục Ly hôn mê, nó kêu lên nôn nóng, chạy vòng vòng quanh Lục Ly.
Hưu!
Liễu Di đứng trong hẻm nhỏ rốt cục hồi thần lại, bước nhanh chạy vội mà đến, nàng không quản Tiểu Bạch, khoái tốc nhét một viên thuốc chữa thương vào miệng Lục Ly.
Giờ Lục Ly không thể chết, lão thái bà khủng bố kia nói, phải đối tốt với đệ đệ Lục Linh, bằng không nàng sẽ diệt tộc Liễu gia.
Chương 125 Ngoan tâm
Lúc này bên phía Nam viện đã sôi trào, hiện tại võ giả Liễu gia còn sống đã không nhiều, hơn nữa về cơ bản ai nấy đều mang thương. Toàn bộ Hồn Đàm cảnh đều chết, rất nhiều người Ngoại đường bỏ chạy, Thần Hải Cảnh cũng chỉ sót lại hai mươi mốt người, võ giả Huyền Vũ cảnh thì còn chưa đến ba trăm người.
Những người này đều có chút mơ hồ, không biết đã xảy ra chuyện gì, vì sao cường giả bốn đại gia tộc bỗng chốc bị giết sạch, chẳng sót lại một ai.
Ngay cả gia nô của Vũ đại nhân là Vũ Hận đều bị giết? Vũ đại nhân cũng hoảng hốt đào tẩu? Lão thái bà khủng bố kia là ai? Thủ đoạn kinh thiên của nàng rốt cục là thần thông gì? Vì sao nàng phải giúp Liễu gia?
- Tây viện!
Lão ẩu kia sau khi hạ xuống từ phi thuyền thiết giáp liền trực tiếp lao xuống Tây viện, tiếp đó lại từ Tây viện ôm đi một người đã bị đốt thành than đen. Khi ấy Vũ Phi Giáp cũng đi Tây viện, lúc nãy Triệu Côi cũng đi Tây viện, hết thảy hết thảy đều thuyết minh ngọn nguồn sự tình phát sinh từ Tây viện.
Cường giả mạnh nhất còn sót lại của Liễu gia là Thất trưởng lão, hắn trầm mặc thoáng chốc, sau đó lập tức bước nhanh tới Tây viện. Hắn gấp gáp muốn làm rõ chuyện này, để còn xác định bước tiếp theo.
Hắn dẫn theo hai tên trưởng lão bôn tẩu mà đi, rất nhanh liền tìm được Liễu Di, hắn thấy Liễu Di ôm Lục Ly, nhíu mày hỏi:
- Di nhi, vừa rồi đã xảy ra chuyện gì? Cường giả kia là ai? Tại sao lại giúp Liễu gia chúng ta?
Liễu Di tận mắt chứng kiến toàn bộ mọi việc, rất nhanh liền nghĩ thông suốt vấn đề, giải thích nói:
- Người kia là đại nhân vật Thần Nữ cung Thanh Châu, nguyên nhân giúp chúng ta là bởi vì hắn!
- Lục Ly?
Đám người Thất trưởng lão thấy Liễu Di chỉ vào Lục Ly, lập tức kinh ngạc không thôi. Trong lòng Thất trưởng lão, ấn tượng về Lục Ly rất không tốt, thậm chí hắn từng hạ lệnh làm khó Lục Ly.
Lục Ly chỉ là tiểu nhân vật đi ra từ bộ lạc Địch Long, làm sao có thể có quan hệ dính líu với đại nhân vật Thần Nữ cung? Điều này khiến Thất trưởng lão khó mà tiếp nhận cho được.
Liễu Di sắc mặt phức tạp nhìn Lục Ly, trong lòng không khỏi bùi ngùi cảm khái, nàng cũng đã từng thất vọng về Lục Ly, lại không ngờ tối nay chính chị em Lục Ly đã cứu cả Liễu gia.
Nàng dừng một lát sau đó kể lại toàn bộ những gì mình nhìn thấy, sau khi nghe xong, ba người Thất trưởng lão vẫn cảm thấy khó mà tin tưởng.
Thất trưởng lão hỏi:
- Ngươi nói Lục Ly giết rất nhiều người, còn bắt sống Triệu Duệ, sau đó Triệu Côi tới, lại bị tỷ tỷ hắn thiêu chết. Cuối cùng tỷ tỷ hắn sống lại, dẫn đến đại nhân vật Thần Nữ cung chú ý, sau cùng đại nhân vật Thần Nữ cung kia vì tỷ tỷ Lục Ly yêu cầu, ra tay giết sạch người bốn đại gia tộc?
Chuyện này nếu không phải tận mắt chứng kiến, chính bản thân Liễu Di đều cảm thấy khó tin, chẳng qua sự thật mà nàng suy đoán chính là như vậy, thế là bèn gật đầu nói:
- Đúng thật là thế, chẳng lẽ sau cùng các ngươi không nghe thấy đại nhân vật Thần Nữ cung kia nói phải đối tốt với Lục Ly, bằng không liền diệt tộc chúng ta.
- Bị thiêu chết rồi sống lại…
Ánh mắt Thất trưởng lão khẽ lấp lánh, tựa hồ nhớ ra điều gì, kinh hô thất thanh:
- Chẳng lẽ tỷ tỷ Lục Ly là Hỏa Phượng Thiên Thai trong truyền thuyết, bởi thế mới dẫn lên cường giả Thần Nữ cung chú ý. Đúng rồi, nhất định là đúng rồi, nếu không phải Hỏa Phượng Thiên Thai thì làm sao có thể thiêu chết rồi sống lại?
Dù còn rất nhiều chuyện chưa tìm hiểu được, nhưng Thất trưởng lão đã tin tưởng lời kể của Liễu Di, bằng không căn bản không cách nào giải thích sự kiện quái dị đã qua.
- Thất gia gia!
Liễu Di không biết tình hình bên phía cửa Nam, nàng dò hỏi:
- Tình hình gia tộc thế nào? Lần này chết trận bao nhiêu người? Hình như lúc trước ta nghe được tiếng gia gia?
Nói đến đây, thần sắc ba người Thất trưởng lão đều ảm đạm, Thất trưởng lão thống khổ nhắm mắt lại, thở dài nói:
- Gia gia ngươi, Đại gia gia, Nhị gia gia đều chết trận. Lần này chết rất nhiều người, cũng chạy trốn rất nhiều người, hiện tại phỏng chừng chỉ còn không đến hai mươi trưởng lão, đệ tử cũng chỉ còn ba, bốn trăm người.
- Gia gia!
Trước mắt Liễu Di tối sầm lại, cả người xụi lơ trên đất, thiếu chút ngất đi. Vừa rồi nàng mơ hồ nghe được tiếng Liễu Như Phong, lại không dám chắc, bởi vì Liễu Như Phong một mực hôn mê, giờ mới biết thì ra Liễu Như Phong đã tử trận.
Nhìn Liễu Di nước mắt như mưa, Thất trưởng lão cũng rất là cảm thương, song hắn biết giờ này không phải thời khắc để bi thương.
Liễu gia còn chưa triệt để giải trừ nguy cơ, Thần Nữ cung giết người xong vỗ đít rời đi, Vũ đại nhân lại đã trốn, lúc nào cũng có thể dẫn người quay về.
Hai vị lão giả còn lại cũng hiểu được tình thế phải đối mặt bây giờ, một người trong đó trầm mặc một lát rồi hỏi:
- Thất ca, giờ phải làm sao? Vũ Lăng thành này sợ là không thể ở thêm lâu được.
Khi trước bốn đại gia tộc cường công, bọn hắn chỉ nghĩ tử thủ Vũ Lăng thành. Giờ cường giả bốn đại gia tộc gần như tuyệt diệt, bọn hắn thành công sống sót, lại không dám ở lâu trên Vũ Lăng thành.
Sau trận chiến này, Liễu gia đại thương nguyên khí, tất cả võ giả Hồn Đàm cảnh đều chiến tử, võ giả Thần Hải Cảnh cũng sót lại không nhiều. Thậm chí so ra thực lực Liễu gia đã kém xa Lỗ gia Trần gia Hà gia khi trước, biến thành gia tộc nhị phẩm bình thường.
Lấy thực lực Liễu gia, hiện tại tuyệt đối không cách nào khống chế Vũ Lăng thành. Dù Vũ đại nhân không dẫn người về, sợ rằng cũng sẽ có gia tộc nào đó đến chiếm lĩnh Vũ Lăng thành. Bởi thế Vũ Lăng thành này tuyệt đối không thể ở lại, bằng không kết cục chờ đợi Liễu gia chính là triệt để hủy diệt.
Trước kia Liễu gia còn có một tia cơ hội giữ vững Vũ Lăng thành, nhưng lúc này đến cả nửa điểm cơ hội đều không có. Ba người không thể không nghiêm túc cân nhắc tương lai nằm gai nếm mật, từ từ mưu đồ.
- Đi!
Tốc độ hắn quá nhanh, chớp mắt đã tới trước mặt Lục Linh, Lục Linh chỉ cảm thấy trước mắt hoa lên, sau đó cổ bị một chiếc kìm sắt bắt lấy, cả người bị nhấc nổi lên.
- A...
Bốn thiếu nữ trên phi thuyền thiết giáp giữa trời và hai người Tử Liên Nhi Dạ Vũ Hàm đều không đành lòng quay đầu đi. Cảnh tượng diễn ra sau đó quá máu tanh bạo lực, một thiếu nữ đang tuổi dậy thì bị người sống sờ sờ xé thành mười mấy mảnh, chỉ nghĩ đến thôi đã thấy kinh khủng.
- Đệ đệ, bắn chết hắn!
Khắc này, Lục Linh gian nan bật ra một tiếng, Triệu Côi theo bản năng khẽ giật mình, đang định quay đầu mới ngớ ra là không đúng, bởi vì phía sau không nghe được bất kỳ thanh âm nào.
- Trúng kế
Hắn cảm giác được Lục Linh đột nhiên vung tay lên, tiếp đó vung vẫy ở giữa trời. Hắn không chút nghĩ ngợi, tay nắm Lục Linh càng thêm dùng sức, định bóp nát cổ Lục Linh.
- A, a...
Đợi lúc hắn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Lục Linh chật vật cười một tiếng, tiếp sau nàng phun ra một búng máu tươi, xối đầy mặt Triệu Côi.
Bồng…
Chuyện quỷ dị lần nữa phát sinh...
Trên thân Triệu Côi bỗng bùng lên liệt hỏa hừng hực, hỏa diễm vẫn cứ là màu lam, hỏa diễm này cháy rất bất ngờ, đột nhiên liền phát hỏa.
- Đây là thứ quỷ gì?
Triệu Côi tiện tay ném thi thể Lục Linh sang một bên, cuống quít dập lửa trên đầu và trên người. Nhưng lửa này không làm sao diệt được, hắn lăn lộn trên đất, nhưng căn bản vẫn vô dụng, hỏa diễm càng đốt càng lớn, Triệu Côi tru lên thống khổ, không ngừng lăn lộn.
- Cái này...
Liễu Di đang trốn trong hẻm khẽ run lên, hỏa diễm màu màu lam này nàng từng thấy qua. Địch Bá chính là bị nó thiêu chết, lại không ngờ Lục Linh cũng có thể dùng nó thiêu chết Triệu Côi.
Liễu Di nhìn sang Lục Linh, thần sắc chợt biến, bởi vì trên thân Lục Linh cũng dính bột màu trắng, lúc này trên người nàng cũng đang bùng lên liệt hỏa hừng hực, thân thể sắp bị đốt thành một đống than đen.
- Ồ?
Tình hình quỷ dị bên dưới tự nhiên cũng kinh động tới đám người Tử Liên Nhi. Bốn thiếu nữ trên phi thuyền thiết giáp đồng loạt kinh hô:
- Đây là hỏa diễm gì? Sao lại bá đạo cư thế, không ngờ có thể thiêu chết cả Hồn Đàm cảnh. Mỗ mỗ, mau đến xem.
Bà lão tay chống quải trượng hình rồng đi ra từ trong khoang thuyền, nàng liếc nhìn một cái, trên mặt chớp qua một tia kinh ngạc, kinh nghi nói:
- Cái này hỏa diễm chẳng lẽ là U Minh Thiên Hỏa trong truyền thuyết? Rốt cuộc hai người kia làm sao bốc lửa?
Một thiếu nữ chỉ vào Lục Linh sắp bị đốt thành than đen nói:
- Thiếu nữ này vẩy ra một ít bột màu trắng, sau đó hai người liền phát lửa, ừ... hình như sau cùng còn phun ra một búng máu.
- Quả nhiên là U Minh Thiên Hỏa!
Bà lão khẽ gật đầu, sau đó lại kinh nghi nhìn thi thể Lục Linh nói:
- Ở quận thành nho nhỏ này, không ngờ lại có người hiểu được chế tác U Minh Thiên Độc phấn sớm đã thất truyền? Đáng tiếc tiểu nha đầu đã chết, bằng không có thể mang về Thần Nữ cung chúng ta.
Nhìn ánh mắt nghi hoặc của bốn thiếu nữ, bà lão giải thích nói:
- U Minh Thiên Độc phấn này là do Thiên Hận lão nhân nghiên cứu ra. Trăm năm trước Thiên Hận lão nhân dùng U Minh Thiên Độc phấn đốt sống trăm vạn người một gia tộc lục phẩm, chấn kinh toàn bộ Thần Châu. U Minh Thiên Độc phấn gặp lửa liền cháy, dù có là Quân Hầu cảnh đỉnh phong cũng bị đốt chết như thường.
- Chẳng qua bởi vì trăm năm trước Thiên Hận lão nhân thiêu chết trăm vạn người quá mức tàn độc, một cường giả Nhân Hoàng Trung Châu đã đích thân ra tay chém giết hắn. Bí phương chế tác U Minh Thiên Độc phấn cũng từ đó thất truyền, không ngờ lại xuất hiện ở quận thành nho nhỏ này.
- Đáng tiếc...
Bốn thiếu nữ âm thầm thở dài, nếu sớm biết Lục Linh có thể chế tác độc phấn như thế, các nàng tuyệt đối sẽ để bà lão ra tay cứu Lục Linh, mang về tông phái, giờ Lục Linh đã hóa thành than cốc, hết thảy đều đã muộn.
- Đây là hỏa diễm gì?
Đầu bên kia Tử Liên Nhi và Dạ Vũ Hàm cũng kinh nghi bất định, có thể thiêu sống cường giả Hồn Đàm cảnh hậu kỳ, hỏa diễm này thực sự quá bá đạo.
Đám hộ vệ bên cạnh hai người đều chau mày, không ai liên tưởng đến Thiên Hận lão nhân trăm năm trước. Có lẽ bởi bọn hắn chưa từng nghe qua qua, thế nên trong lòng chỉ có chút chấn kinh mà thôi.
- Ồ? Không đúng…
Một tên cường giả chiến giáp hoàng kim bên người Tử Liên Nhi đột nhiên kinh hô, mắt nhìn chằm chằm thi thể Lục Linh, miệng môi mấp máy, trong mắt toàn là kinh ngạc, thì thào nói:
- Làm sao có thể sống được đến giờ?
- A Thúc, cái gì sống được?
Tử Liên Nhi nghi hoặc hỏi, cường giả kia lại không đáp lời, nàng quay đầu nhìn lại đám hộ vệ một lượt, phát hiện thần tình tất cả mọi người đều như là gặp quỷ.
Thần sắc cường giả bên người Dạ Vũ Hàm cũng tương tự, A Thúc bên người Tử Liên Nhi rốt cục hồi thần lại, chỉ vào thi thể Lục Linh nói:
- Thiếu nữ bị thiêu chết kia... trong người còn sinh cơ, hơn nữa thương thế chính đang khôi phục!
- Làm sao có thể?
Tử Liên Nhi và Dạ Vũ Hàm nhìn nhau, trong mắt đều là chấn kinh. Bị đốt thành như thế mà còn sống được? Đừng nói Lục Linh căn bản không phải võ giả, dù có là võ giả Mệnh Luân Bất Diệt cảnh đều tất phải chết không nghi ngờ.
- Cái này...
Bà lão chống quải trượng trên phi thuyền thiết giáp cũng phát hiện ra tình hình quỷ dị bên dưới. Nàng tử tế cảm ứng một lát, sau đó mới nghi hoặc thì thào:
- U Minh Thiên Hỏa đều đốt không chết? Không hợp lý. Dục hỏa mà sinh? Niết Bàn trùng tạo! Chẳng lẽ nha đầu này là Hỏa Phượng Thiên Thai trong truyền thuyết?
Ba!
Ngoài cửa Nam, một tấm ngọc phù trong tay trưởng lão Triệu gia đột nhiên vỡ vụn, lúc cửa Nam vẫn còn đang đại chiến, chết mất một hai tên cường giả là điều rất bình thường, trưởng lão Triệu gia tùy ý lướt nhìn qua một cái, vốn cũng không quá để tâm.
Chẳng qua đợi lúc hắn nhìn thấy sợi dây màu đỏ trên tấm bản mệnh ngọc phù, đôi mắt bỗng chốc trợn trừng, bởi vì bản mệnh ngọc phù này là của Triệu Côi, nói cách khác... Triệu Côi chết rồi!
- Tộc trưởng…
Cả người trưởng lão Triệu gia run lên, bởi vì sợ hãi, tay hắn cũng run rẩy.
Chương 122 Minh Xà bà bà
Hắn là trưởng lão Nội đường Triệu gia, dù không phải cùng một mạch với Triệu Côi, nhưng Triệu Côi chết đi, đối với trọn cả Triệu gia mà nói thì chính là tai họa ngập đầu.
Hắn chỉ tự hỏi khoảnh khắc, sau đó lập tức rút chân chạy về phía đại viện Triệu gia. Hắn nhất định phải bẩm báo tin tức này cho Triệu Hi, sau đó để Triệu Hi mời Vũ đại nhân chủ trì đại cục.
Tối nay đã đại thắng, sáng mai Vũ Lăng thành sẽ đổi sang họ Triệu. Ở thời điểm quan trọng như thế, Triệu Côi lại chết, vậy thì sau sáng mai Vũ Lăng thành có phải họ Triệu hay không? Ai cũng không biết. Thậm chí có thể Trần gia và Hà gia sẽ quay sang ra tay với Triệu gia. Bởi thế lúc này hắn cảm thấy phải để Vũ đại nhân ra mặt mới ổn định được đại cục, mới có thể giữ được Triệu gia.
Chiến đấu ở cửa đông và cửa bắc cũng đã sắp hạ màn, chiến hỏa ở cửa nam lại vẫn rất mãnh liệt. Nhị trưởng lão dẫn theo một đám trưởng lão và võ giả Nội đường Liễu gia liều chết chiến tử, dù trên người bọn họ đã đầy thương tích, nhưng trong thời gian ngắn, chiến đấu e rằng khó mà kết thúc.
Trên trời, đám người Tử Liên Nhi đã không chú ý tới cửa Nam nữa, ánh mắt đều khóa chặt lên bộ thi thể đang thiêu đốt ở Tây viện.
Triệu Côi không còn lăn lộn, xem ra đã triệt để chết cháy. Thân thể Lục Linh cũng không nhúc nhích, bề ngoài cháy đen một mảnh, thấy không rõ đâu là mũi đâu là miệng, nhìn bề ngoài không khác gì đã bị thiêu chết.
Lục Ly sau khi bị nện vào trong thành bảo, một mực không thấy động tĩnh, chẳng biết là hôn mê hay sớm đã chết đi.
Trong hẻm nhỏ cách đó không xa, Liễu Di cũng đứng im, nàng không phải bị dọa cho ngây người, cũng không phải đã nhìn ra tình huống quỷ dị trên thân Lục Linh.
Sở dĩ nàng bất động là bởi cảm giác được có mấy cỗ thần niệm đang khóa chặt bên này.
Nàng là đại tiểu thư Liễu gia, đọc qua không ít sách, hiểu được một vài bí mật thường nhân không tư cách biết. Nàng biết cường giả có thể phát ra thần niệm thăm dò phải là Bất Diệt cảnh trở lên, điều đó chứng tỏ đang có rất nhiều võ giả Bất Diệt cảnh quan sát bên này, nàng tự nhiên không dám loạn động.
- Đúng là đang không ngừng khôi phục, sinh cơ càng lúc càng tràn đầy!
A Thúc tra xét một lúc lâu, rất khẳng định thấp nói:
- Nha đầu này sống lại, bị hỏa diễm khủng bố như thế thiêu đốt mà vẫn còn sống, nha đầu này quỷ dị phi thường!
Tử Liên Nhi không có thần niệm, không cách nào tra xét được. Chẳng qua nàng rất tin tưởng A Thúc, nàng nghĩ nghĩ rồi thấp giọng hỏi:
- A Thúc, ngươi nói thiếu nữ này có khả năng là thiên địa thần thai không?
A Thúc và mấy tên cường giả khoác chiến giáp hoàng kim nhìn nhau, ánh mắt khẽ sáng lên, quát khẽ nói:
- Chẳng lẽ là Hỏa Phượng Thiên Thai?
- A Thúc!
Trong mắt Tử Liên Nhi chớp qua một tia kiên định, hạ lệnh:
- Bất kể có phải Hỏa Phượng Thiên Thai hay không, ngươi lập tức xuống dưới dẫn thiếu nữ kia lên đây.
Hưu
A Thúc còn chưa động, trên phi thuyền thiết giáp nơi xa, một đạo bóng đen đã vạch phá bầu trời bắn thẳng xuống Tây viện. Tốc độ bóng đen quá nhanh, rất nhiều người căn bản không hề phát giác, một bà lão tóc bạc trắng liền đã đứng ở bên người Lục Linh.
Khóe miệng A Thúc nhếch lên vẻ cười khổ, nói:
- Người Thần Nữ cung xuất động, xem ra đúng thật là Hỏa Phượng Thiên Thai, chúng ta phản ứng quá chậm.
- Chậm một bước.
Tử Liên Nhi có chút không cam tâm thở dài, bên kia Dạ Vũ Hàm và cường giả bên người trao đổi một phen, tựa hồ cũng nhìn ra chỗ lạ thường của Lục Linh. Nàng quay mắt nhìn sang Tử Liên Nhi nói:
- Tử Liên Nhi, hay là chúng ta liên thủ đoạt người có Hỏa Phượng Thiên Thai này? Về nhà ta hay nhà ngươi đều được, chứ đừng để tiện nghi người Thanh Châu.
- Ha ha!
Tử Liên Nhi lắc đầu nói:
- Lão thái bà kia không phải người bình thường, nếu ta đoán không sai, nàng hẳn là nhân vật số hai Thần Nữ cung Thanh Châu, Minh Xà bà bà, có được huyết mạch thất phẩm Minh Xà. Chúng ta gộp lại đều không vào được mắt nàng.
- Huyết mạch thất phẩm Minh Xà?
Trên mặt Dạ Vũ Hàm chớp qua một tia sợ hãi, lè lè lưỡi, không dám nói gì nữa.
Dù trên cổ bà lão phía dưới không có huyết mạch ấn ký, nhưng nàng rất rõ ràng với cường giả, huyết mạch ấn ký có thể che giấu, chỉ khi phóng thích huyết mạch thần kỹ mới sẽ hiển lộ. Tử Liên Nhi chắc không nói nhảm, vừa khéo quải trượng bà lão chống trên tay cũng có hình rắn, điều này khiến nàng không thể không cẩn thận.
- Đúng thật là Minh Xà bà bà.
A Thúc khẽ gật đầu, cười khổ nói:
- Đám người chúng ta gộp lại đều không vào được mắt nàng, đừng nghĩ tới người có Hỏa Phượng Thiên Thai kia nữa.
Phía dưới bà lão đứng bên cạnh thân thể cháy đen của Lục Linh, lại không mạo muội hành động. Cứ thế lẳng lặng nhìn nàng, đôi mắt già mờ đục nhìn chằm chằm Lục Linh.
Ầm!
Phía nam, nhị trưởng lão lần nữa bị tộc trưởng Trần gia và tộc trưởng Hà gia liên thủ đánh bay, lúc này khắp người đã toàn là thương tích, triệt để không gượng dậy nổi nữa. Sĩ khí của đám trưởng lão Liễu gia còn lại nhanh chóng trượt xuống, rất nhiều trưởng lão Ngoại đường bắt đầu rút lui.
Toàn bộ võ giả Hồn Đàm cảnh Liễu gia đều đã chết, bá chủ Vũ Lăng thành xưa kia sắp bị diệt tộc. Ai cũng không muốn chết, dù mấy năm nay bọn họ được đến rất nhiều từ Liễu gia, nhưng giờ còn không đi, tiếp sau sẽ là kết cục bồi táng cùng Liễu gia.
Cây đổ khỉ chạy, hơn bốn mươi Thần Hải cảnh Liễu gia còn sót lại, thoáng chốc đã đi phân nửa, hơn nữa còn là đào thoát với tốc độ nhanh nhất, chẳng mấy chốc đều ra khỏi thành.
Trên mặt đám người Thất trưởng lão chất đầy ảm đạm và tuyệt vọng, bọn hắn không trốn, bốn đại gia tộc sẽ không để bọn hắn dễ dàng đào tẩu, bởi vậy bọn hắn chỉ có thể tử chiến đến cùng.
Hưu!
Phía nam, từ trong đại viện Triệu gia, hai thân ảnh lao vút lên trời, chính là Vũ Phi Giáp và Vũ Hận.
Trong ngực Vũ Phi Giáp ôm theo một thiếu nữ, hơn nữa thiếu nữ này chỉ mặc áo lót, còn có chút xộc xệch, tựa hồ vừa mới làm xong chuyện khó nói kia.
Chương 123 Thần Nữ cung
Nét mặt xinh đẹp của thiếu nữ nay lại rất khó coi, trong mắt toàn là nước mắt, nàng đã biết tin về cái chết của Triệu Côi, quỳ xuống khẩn cầu Vũ Phi Giáp ra tay báo thù giúp phụ thân, lúc này Vũ Phi Giáp mới tự thân xuất mã.
Hai người vừa lên đến giữa trời, trong tay Vũ Hận lập tức lóe lên quang mang, một cỗ chiến xa nhỏ cấp tốc phóng đại, cuối cùng biến thành chiến xa hoàng kim. Vũ Phi Giáp ôm theo Triệu Hi bay vụt mà vào, Vũ Hận theo sát phía sau, chiến xa lấp lánh quang mang, bắn thẳng tới đại viện Liễu gia.
- Ồ?
Đến trên không Tây viện, Vũ Phi Giáp liếc nhìn vài lần, sắc mặt trở nên có chút khó coi.
Hắn thấy được thi thể Triệu Côi, chiến giáp Huyền khí Địa giai Triệu Côi mang trên người chưa bị thiêu hủy hoàn toàn. Hắn cũng thấy được Minh Xà bà bà, tưởng là Triệu Côi bị nàng giết chết.
Hắn nhíu mày, điều khiển chiến xa hoàng kim chậm rãi hạ xuống, trầm giọng hỏi:
- Người Thần Nữ cung, sao ngươi lại nhúng tay vào chuyện Bắc Mạc chúng ta?
Minh Xà bà bà ngẩng đầu nhìn Liễu Vũ Phi Giáp một cái, hờ hững nói:
- Lão thân hơi đâu mà nhúng tay vào chuyện nội đấu của Bắc Mạc các ngươi, người của ngươi không phải lão thân giết.
Triệu Hi nhận ra chiến giáp Triệu Côi, còn thấy cả thi thể Triệu Duệ, nàng bi phẫn hét lên:
- Không phải ngươi giết? Phụ thân ta là Hồn Đàm cảnh hậu kỳ, ngoại trừ ngươi còn ai có thể giết hắn?
- Câm mồm, nơi này không đến lượt ngươi lên tiếng.
Vũ Phi Giáp quát lạnh một tiếng, cường giả cần gì phải nói dối, chí ít với loại chuyện này Minh Xà bà bà không đáng phải nói dối, dám làm mà không dám nhận. Hắn nhíu mày nhìn Minh Xà bà bà nói:
- Không phải ngươi giết, vậy thì là ai giết?
Minh Xà bà bà chỉ vào Lục Linh ở trước mặt nói:
- Là con bé này giết.
Vũ Phi Giáp và Vũ Hận khẽ cả kinh, Triệu Hi rõ ràng không tin tưởng, chẳng qua đã không dám xen lời. Vũ Phi Giáp nhìn chằm chằm Lục Linh mấy lần, lập tức phát hiện ra vấn đề, kinh nghi lẩm bẩm nói:
- Người này bị đốt thành như thế mà vẫn chưa chết? Hơn nữa thương thế còn đang phục hồi? Không đúng, kinh mạch nàng không thông, không có bất kỳ tu vi nào cả.
Đúng lúc này, Lục Linh cháy đen như than chậm rãi mở mắt ra...
- Quả nhiên là Hỏa Phượng Thiên Thai!
A Thúc cảm khái một tiếng, những người còn lại cũng đồng ý điểm này.
Lục Linh không có bất kỳ tu vi nào, kinh mạch bị tắc nghẽn, cũng không phục dụng đan dược. Bị hỏa diễm khủng bố như thế thiêu đốt, lại có thể nhanh chóng khôi phục, ngoại trừ Hỏa Phượng Thiên Thai dị thường hiếm thấy trong truyền thuyết ra, chẳng còn lời giải thích hợp lý nào nữa cả.
- Hỏa Phượng Thiên Thai?
Nghe được mấy tiếng kia, Vũ Phi Giáp hơi ngớ, mày kiếm dựng đứng lên. Hắn rất rõ ràng sự kỳ diệu của loại thiên địa thần thai này, hắn đã từng được đến một bản cổ tịch, trên đó có ghi chép về các loại thiên địa thần thai.
Ánh mắt hắn tức thì nóng rực, gấp gáp nói:
- Người Thần Nữ cung, nếu người này đã giết Triệu Côi, vậy nhất định phải giao cho ta!
- Hừ!
Minh Xà bà bà cười lạnh một tiếng, ngẩng đầu lên nói:
- Hỏa Phượng Thiên Thai này lão thân phát hiện ra trước, ai muốn cướp đoạt, người đó chính là kẻ địch của lão thân.
Vũ Phi Giáp khá là tức giận, lạnh giọng nói:
- Nơi này không phải Thanh Châu, đây là Bắc Mạc. Dù Thần Nữ cung cường đại, nhưng cường long còn không áp địa đầu xà.
Minh Xà bà bà không cho là đúng, nhàn nhạt nói:
- Cường long đúng là không áp địa đầu xà, nhưng ở Bắc Mạc, ngươi còn chưa được tính là địa đầu xà.
Lục Linh mở mắt, chẳng qua vẫn còn hư nhược dị thường, hơn nữa lông mi và mí mắt đều bị đốt trụi, con mắt không thể mở ra hết, chỉ lộ một khe nhỏ. Ánh mắt nàng có chút mê mang, không phải mình đã chết rồi ư? Tại sao còn có thể nghe được tiếng người nói chuyện?
Nàng híp mắt nhìn mấy lần, gian nan mở ra miệng đã cháy khét, nhìn Minh Xà bà bà ở trước mắt, phát ra một tiếng cực nhỏ yếu:
- Ngươi... là ai?
Minh Xà bà bà nghe được Lục Linh cất tiếng, nàng không để ý tới Vũ Phi Giáp nữa, trên mặt tràn đầy nếp nhăn hiện ra ý cười, tựa như một lão bà bà hiền từ, nhẹ giọng nói:
- Nhóc, đừng sợ, ta là Thần nữ cung Minh Xà bà bà. Ta không chỉ không làm hại ngươi, sẽ còn mang ngươi về Thần Nữ cung, ban cho ngươi một phần cơ duyên lớn bằng trời.
Lục Linh tựa hồ hiểu ra, nàng dừng một chút mới gian nan nói tiếp:
- Ngươi... mang... ta... đi... đâu... cũng... được. Nhưng... ta... tất... phải... dẫn... theo... đệ... đệ!
Lục Linh nói chuyện rất khó khăn, tiếng nói cực nhỏ, Minh Xà bà bà lại vẫn nghe được rõ ràng. Ý cười trên mặt nàng cứng lại, dứt khoát lắc đầu nói:
- Thần Nữ cung chúng ta chưa từng thu nam đệ tử, bất kỳ nam nhân nào cũng đều không thể tiến vào Thần Nữ cốc, đây là quy củ cung chủ đời thứ nhất lập ra, thế nên tuyệt đối không được!
Quang mang trong mắt Lục Linh chợt ảm đạm, dù nàng không hiểu được mình bị thiêu chết lại vẫn sống rốt cục là chuyện gì? Vì sao mình không chết? Vì sao bà lão này phải mang mình về Thần Nữ cung?
Nhưng nàng cực kì thông minh, chỉ thoáng trầm mặc mấy giây liền lần nữa nói:
- Vậy giúp ta giết cường giả bốn đại gia tộc, còn nữa, giết luôn Vũ đại nhân, sau đó ta sẽ theo ngươi đi Thần Nữ cung. Bằng không ngươi dẫn ta trở về, cũng là dẫn theo một người chết.
Ngữ khí Minh Xà bà bà vô cùng cường ngạnh, xem ra cũng là một lão thái thái cực kỳ cố chấp. Bởi thế bà ta tuyệt đối sẽ không mang đi Lục Ly, mà nhìn thần sắc và ngữ khí kia, bà ta chắc chắn sẽ cường hành mang mình đi.
Lục Linh đành nghĩ đến một cách bớt tồi tệ nhất, đó chính là để Minh Xà bà bà giết chết cường giả bốn đại gia tộc và Vũ đại nhân. Như thế Liễu gia liền có thể bảo tồn, Lục Ly tự nhiên cũng được an toàn.
Nàng quá hư nhược, cảm giác tùy thời đều có thể ngất đi, nàng không có thời gian đi tranh luận quá nhiều với Minh Xà bà bà, đây là cách duy nhất là giờ nàng có thể nghĩ ra được. Nếu Minh Xà bà bà không đáp ứng, thứ mang đi tuyệt đối sẽ là thi thể của nàng.
Chương 124 Tỷ tỷ, tỷ tỷ
Thấy vẻ kiên định trong mắt Lục Linh, Minh Xà bà bà thoáng chần chờ, nàng trầm mặc mấy giây, sau đó dứt khoát nói:
- Được rồi, ta đáp ứng ngươi, chẳng qua không thể giết Vũ Phi Giáp, ta chỉ có thể giúp ngươi đánh lui hắn.
Hưu!
Lục Linh biết đây là giới hạn của Minh Xà bà bà, nháy nháy mắt biểu thị đồng ý. Minh Xà bà bà lập tức tung người bay lên giữa trời, trên cổ lấp lánh quang mang, một ấn ký hình rắn nhỏ màu đen hiển hiện, từ trên thân nàng toát ra một cỗ khí tức vô cùng cường đại, nháy mắt liền bao phủ toàn thành.
- A
Tử Liên Nhi Dạ Vũ Hàm biến sắc, đám hộ vệ bên cạnh các nàng dồn dập bước lên chắn ở đằng trước, đồng thời điều khiển chiến xa cấp tốc lùi lại.
Vũ Phi Giáp cũng biến sắc, trên cổ hiện lên ấn ký một thanh kiếm, bộ dạng như gặp đại địch.
Còn về đám võ giả vẫn đang khai chiến bên dưới, tất cả đều bị khí tức cường đại của Minh Xà bà bà trấn áp cho không dám động đậy.
Nếu nói Mệnh Luân bảy màu của Vũ Hận khi trước khiến chúng võ giả tại trường cảm thấy giống như Huyền thú cường đại không thể địch lại, như vậy khí tức Minh Xà bà bà lúc này lại khiến bọn hắn cảm thấy như là đang đối diện với Thần Ma!
- Minh Xà, đi ra!
Minh Xà bà bà quát khẽ một tiếng, con rắn đen trên cổ nàng lấp lánh hắc quang vạn trượng, quải trượng hình rắn trong tay nàng cũng hắc quang đại thịnh. Minh Xà bà bà ném mạnh quải trượng lên không, giữa không trung quải trượng từ từ phân giải, hóa thành mấy ngàn con rắn đen nhỏ bé.
Vù vù!
Những rắn đen nhỏ bé kia tựa như tia chớp phá không mà đi, lần lượt tìm đến từng tên võ giả bốn đại gia tộc, thoáng chốc liền chui vào trong thân thể bọn họ.
Phanh phanh phanh phanh phanh
Một màn khiến tất cả võ giả Liễu gia kinh hoàng xảy ra, phàm là võ giả bị rắn đen chui vào, thân thể đột ngột nổ tung, hóa thành một đoàn thịt nát, bao gồm cả cường giả Hồn Đàm cảnh như tộc trưởng Trần gia Hà gia cũng đều bạo thể mà vong.
- Người Thần Nữ cung, ngươi quá phận!
Vũ Phi Giáp bạo nộ, không ngờ đối phương lại giết người ngay trước mặt hắn, đây là đang đánh mặt hắn a. Hắn chính là nhân vật tiếng tăm lừng lẫy Bắc Mạc, như thế sau này hắn làm gì còn mặt mũi gặp người.
Ông!
́n ký thanh kiếm trên cổ hắn phát sáng lên, cũng phóng thích ra huyết mạch thần kỹ. Nhưng không đợi hắn kịp ra tay, khí tức trên thân Minh Xà bà bà đã lần nữa tăng cường, hơn nữa còn tăng cường gấp mấy lần.
- Chỉ với chút thực lực đó của ngươi mà cũng dám xưng địa đầu xà?
Minh Xà bà bà cười lạnh một tiếng, hai tay khua múa, đám rắn nhỏ đầy trời tức tốc chen chúc về phía ba người Vũ Phi Giáp.
- Quân Hầu cảnh?
Trường kiếm trong tay Vũ Phi Giáp vừa ra khỏi vỏ, lập tức lại thu về. Hắn không chút do dự, thân thể hóa thành một đạo bóng đen bay vút về hướng đông.
Tốc độ hắn rất nhanh, nhưng tốc độ Vũ Hận lại không được, Triệu Hi càng là chỉ có Huyền Vũ cảnh, thoáng chốc liền bị vô số rắn đen chui vào trong cơ thể. Nháy mắt, Triệu Hi hóa thành thịt nát, hương tiêu ngọc vẫn, Vũ Hận chỉ kiên trì được một nhịp thở, sau đó cũng bạo thể mà vong.
- Đi!
Đám Tử Liên Nhi quan chiến phía đằng xa đều bị dọa cho mất mật, không dám ở lại nhìn nhiều, vội điều khiển chiến xa hoàng kim trốn đi. Minh Xà bà bà không phải người Bắc Mạc, đại khai sát giới ở Bắc Mạc đã là quá giới, vạn nhất nàng sợ cường giả Bắc Mạc trả thù, chạy lại đây giết người diệt khẩu thì sao?
- Người Thần Nữ người, ngươi khinh người quá lắm, khinh người quá lắm! Đợi đấy, tộc trưởng chúng ta sẽ truy sát các ngươi!
Vũ Phi Giáp đã xông ra Vũ Lăng thành, hắn quay đầu nổi giận gầm lên một tiếng, tiếp đó thân thể tiếp tục lao nhanh về nơi xa, chỉ mấy chớp mắt liền hoàn toàn tan biến.
- Ha ha!
Minh Xà bà bà không để uy hiếp của Vũ Phi Giáp ở trong lòng, đám rắn đen bay trở lại chỗ nàng, ngưng tụ lại thành hình quải trượng như cũ.
Nàng hạ xuống, ôm lấy Lục Linh bay lên phi thuyền thiết giáp trên không. Suy nghĩ một lát, nàng lại truyền lời xuống nói:
- Các ngươi phải đối tốt với đệ đệ con bé này một chút, đệ đệ nàng mà có nửa điểm vấn đề, lão thân diệt tộc các ngươi.
Xem ra Minh Xà bà bà rất là coi trọng Lục Linh, dặn dò người Liễu gia tự nhiên là để khiến Lục Linh an tâm.
Nói xong, Minh Xà bà bà về lại trên phi thuyền thiết giáp, phi thuyền lóe lên quang mang, hiển lộ giữa trời. Sau đó hóa thành một Cự Thú Hư Không lao về hướng nam phá không mà đi, chớp mắt đã tan biến phía chân trời.
Ầm!
Không bao lâu sau, một bóng người gian nan đi ra từ trong thạch bảo Tây viện Liễu gia, trên mặt trên người hắn toàn là máu tươi, ngực lõm sâu, bộ dạng vô cùng thê thảm.
Hắn lăn lộn trên đất vài vòng, giãy dụa bò dậy, hướng về bầu trời phía nam không ngừng gào thét:
- Tỷ tỷ, tỷ tỷ...
Lục Ly một mực chưa hề ngất đi, chỉ là bị thương quá nặng, căn bản không cách nào động đậy.
Thật ra sự tình xảy ra sau đó hắn đều thấy được qua lỗ ở trên tường, hắn trơ mắt nhìn Lục Linh bị thiêu chết mà đành bất lực. Khắc đó hắn thiếu chút ngất đi, tiếp sau Minh Xà bà bà bay xuống, hắn mới cố gắng gượng theo dõi tình hình.
Khi này hắn đã định lao ra, nhưng khí tức Minh Xà bà bà quá cường đại, ép cho hắn không động được. Thẳng đến lúc Minh Xà bà bà mang theo Lục Linh rời đi, hắn mới triệu tập Huyền lực, nín hơi cường hành đụng tường đi ra.
Nhưng mà...
Hắn đi ra quá trễ, chiếc phi thuyền thiết giáp sớm đã tan biến không thấy tăm hơi trên bầu trời phương nam, người tỷ tỷ mà hắn yêu quý nhất cũng không biết bị mang đến phương nào.
Phốc!
Gào thét khiên động vết thương, hai mắt Lục Ly tối sầm, cuồng phún một búng máu, cả người ngã vật xuống đất, triệt để ngất đi.
Hí hí
Tiểu Bạch từ bên trong thạch bảo lao ra, thấy Lục Ly hôn mê, nó kêu lên nôn nóng, chạy vòng vòng quanh Lục Ly.
Hưu!
Liễu Di đứng trong hẻm nhỏ rốt cục hồi thần lại, bước nhanh chạy vội mà đến, nàng không quản Tiểu Bạch, khoái tốc nhét một viên thuốc chữa thương vào miệng Lục Ly.
Giờ Lục Ly không thể chết, lão thái bà khủng bố kia nói, phải đối tốt với đệ đệ Lục Linh, bằng không nàng sẽ diệt tộc Liễu gia.
Chương 125 Ngoan tâm
Lúc này bên phía Nam viện đã sôi trào, hiện tại võ giả Liễu gia còn sống đã không nhiều, hơn nữa về cơ bản ai nấy đều mang thương. Toàn bộ Hồn Đàm cảnh đều chết, rất nhiều người Ngoại đường bỏ chạy, Thần Hải Cảnh cũng chỉ sót lại hai mươi mốt người, võ giả Huyền Vũ cảnh thì còn chưa đến ba trăm người.
Những người này đều có chút mơ hồ, không biết đã xảy ra chuyện gì, vì sao cường giả bốn đại gia tộc bỗng chốc bị giết sạch, chẳng sót lại một ai.
Ngay cả gia nô của Vũ đại nhân là Vũ Hận đều bị giết? Vũ đại nhân cũng hoảng hốt đào tẩu? Lão thái bà khủng bố kia là ai? Thủ đoạn kinh thiên của nàng rốt cục là thần thông gì? Vì sao nàng phải giúp Liễu gia?
- Tây viện!
Lão ẩu kia sau khi hạ xuống từ phi thuyền thiết giáp liền trực tiếp lao xuống Tây viện, tiếp đó lại từ Tây viện ôm đi một người đã bị đốt thành than đen. Khi ấy Vũ Phi Giáp cũng đi Tây viện, lúc nãy Triệu Côi cũng đi Tây viện, hết thảy hết thảy đều thuyết minh ngọn nguồn sự tình phát sinh từ Tây viện.
Cường giả mạnh nhất còn sót lại của Liễu gia là Thất trưởng lão, hắn trầm mặc thoáng chốc, sau đó lập tức bước nhanh tới Tây viện. Hắn gấp gáp muốn làm rõ chuyện này, để còn xác định bước tiếp theo.
Hắn dẫn theo hai tên trưởng lão bôn tẩu mà đi, rất nhanh liền tìm được Liễu Di, hắn thấy Liễu Di ôm Lục Ly, nhíu mày hỏi:
- Di nhi, vừa rồi đã xảy ra chuyện gì? Cường giả kia là ai? Tại sao lại giúp Liễu gia chúng ta?
Liễu Di tận mắt chứng kiến toàn bộ mọi việc, rất nhanh liền nghĩ thông suốt vấn đề, giải thích nói:
- Người kia là đại nhân vật Thần Nữ cung Thanh Châu, nguyên nhân giúp chúng ta là bởi vì hắn!
- Lục Ly?
Đám người Thất trưởng lão thấy Liễu Di chỉ vào Lục Ly, lập tức kinh ngạc không thôi. Trong lòng Thất trưởng lão, ấn tượng về Lục Ly rất không tốt, thậm chí hắn từng hạ lệnh làm khó Lục Ly.
Lục Ly chỉ là tiểu nhân vật đi ra từ bộ lạc Địch Long, làm sao có thể có quan hệ dính líu với đại nhân vật Thần Nữ cung? Điều này khiến Thất trưởng lão khó mà tiếp nhận cho được.
Liễu Di sắc mặt phức tạp nhìn Lục Ly, trong lòng không khỏi bùi ngùi cảm khái, nàng cũng đã từng thất vọng về Lục Ly, lại không ngờ tối nay chính chị em Lục Ly đã cứu cả Liễu gia.
Nàng dừng một lát sau đó kể lại toàn bộ những gì mình nhìn thấy, sau khi nghe xong, ba người Thất trưởng lão vẫn cảm thấy khó mà tin tưởng.
Thất trưởng lão hỏi:
- Ngươi nói Lục Ly giết rất nhiều người, còn bắt sống Triệu Duệ, sau đó Triệu Côi tới, lại bị tỷ tỷ hắn thiêu chết. Cuối cùng tỷ tỷ hắn sống lại, dẫn đến đại nhân vật Thần Nữ cung chú ý, sau cùng đại nhân vật Thần Nữ cung kia vì tỷ tỷ Lục Ly yêu cầu, ra tay giết sạch người bốn đại gia tộc?
Chuyện này nếu không phải tận mắt chứng kiến, chính bản thân Liễu Di đều cảm thấy khó tin, chẳng qua sự thật mà nàng suy đoán chính là như vậy, thế là bèn gật đầu nói:
- Đúng thật là thế, chẳng lẽ sau cùng các ngươi không nghe thấy đại nhân vật Thần Nữ cung kia nói phải đối tốt với Lục Ly, bằng không liền diệt tộc chúng ta.
- Bị thiêu chết rồi sống lại…
Ánh mắt Thất trưởng lão khẽ lấp lánh, tựa hồ nhớ ra điều gì, kinh hô thất thanh:
- Chẳng lẽ tỷ tỷ Lục Ly là Hỏa Phượng Thiên Thai trong truyền thuyết, bởi thế mới dẫn lên cường giả Thần Nữ cung chú ý. Đúng rồi, nhất định là đúng rồi, nếu không phải Hỏa Phượng Thiên Thai thì làm sao có thể thiêu chết rồi sống lại?
Dù còn rất nhiều chuyện chưa tìm hiểu được, nhưng Thất trưởng lão đã tin tưởng lời kể của Liễu Di, bằng không căn bản không cách nào giải thích sự kiện quái dị đã qua.
- Thất gia gia!
Liễu Di không biết tình hình bên phía cửa Nam, nàng dò hỏi:
- Tình hình gia tộc thế nào? Lần này chết trận bao nhiêu người? Hình như lúc trước ta nghe được tiếng gia gia?
Nói đến đây, thần sắc ba người Thất trưởng lão đều ảm đạm, Thất trưởng lão thống khổ nhắm mắt lại, thở dài nói:
- Gia gia ngươi, Đại gia gia, Nhị gia gia đều chết trận. Lần này chết rất nhiều người, cũng chạy trốn rất nhiều người, hiện tại phỏng chừng chỉ còn không đến hai mươi trưởng lão, đệ tử cũng chỉ còn ba, bốn trăm người.
- Gia gia!
Trước mắt Liễu Di tối sầm lại, cả người xụi lơ trên đất, thiếu chút ngất đi. Vừa rồi nàng mơ hồ nghe được tiếng Liễu Như Phong, lại không dám chắc, bởi vì Liễu Như Phong một mực hôn mê, giờ mới biết thì ra Liễu Như Phong đã tử trận.
Nhìn Liễu Di nước mắt như mưa, Thất trưởng lão cũng rất là cảm thương, song hắn biết giờ này không phải thời khắc để bi thương.
Liễu gia còn chưa triệt để giải trừ nguy cơ, Thần Nữ cung giết người xong vỗ đít rời đi, Vũ đại nhân lại đã trốn, lúc nào cũng có thể dẫn người quay về.
Hai vị lão giả còn lại cũng hiểu được tình thế phải đối mặt bây giờ, một người trong đó trầm mặc một lát rồi hỏi:
- Thất ca, giờ phải làm sao? Vũ Lăng thành này sợ là không thể ở thêm lâu được.
Khi trước bốn đại gia tộc cường công, bọn hắn chỉ nghĩ tử thủ Vũ Lăng thành. Giờ cường giả bốn đại gia tộc gần như tuyệt diệt, bọn hắn thành công sống sót, lại không dám ở lâu trên Vũ Lăng thành.
Sau trận chiến này, Liễu gia đại thương nguyên khí, tất cả võ giả Hồn Đàm cảnh đều chiến tử, võ giả Thần Hải Cảnh cũng sót lại không nhiều. Thậm chí so ra thực lực Liễu gia đã kém xa Lỗ gia Trần gia Hà gia khi trước, biến thành gia tộc nhị phẩm bình thường.
Lấy thực lực Liễu gia, hiện tại tuyệt đối không cách nào khống chế Vũ Lăng thành. Dù Vũ đại nhân không dẫn người về, sợ rằng cũng sẽ có gia tộc nào đó đến chiếm lĩnh Vũ Lăng thành. Bởi thế Vũ Lăng thành này tuyệt đối không thể ở lại, bằng không kết cục chờ đợi Liễu gia chính là triệt để hủy diệt.
Trước kia Liễu gia còn có một tia cơ hội giữ vững Vũ Lăng thành, nhưng lúc này đến cả nửa điểm cơ hội đều không có. Ba người không thể không nghiêm túc cân nhắc tương lai nằm gai nếm mật, từ từ mưu đồ.
- Đi!