-
Chương 41-45
Chương 41 Thiên Lân Đao
Lục Ly nhìn lưỡi đao rạn nứt, khe khẽ thở dài, nếu như Huyền khí này không bị hủy hoại, nhất định có thể tăng cường rất nhiều chiến lực.
- Bất quá, nếu như không bị chặt đứt, cũng sẽ không đặt ở chỗ này rồi, lấy nó a!
Lục Ly cầm đoạn đao đi ra ngoài, nhìn lão giả chắp tay nói:
- Đại nhân, có thể đổi thanh đoạn đao này cho ta không, ta dùng toàn bộ vàng lá của mình để đổi.
- Thiên Lân Đao?
Lão giả đảo qua chuôi đao, khóe miệng lộ ra đùa cợt nói:
- Tiểu tử, thanh Thiên Lân Đao này là Huyền khí Địa giai, còn là binh khí tộc trưởng đời trước dùng qua. Mặc dù hủy diệt, nhưng cũng đâu phải ngươi có thể đổi? Đừng nói hơn một trăm vàng lá, cho dù mười vạn vàng lá cũng không đổi được, trả lại đi.
- Mười vạn?
Lục Ly há miệng thật to, thanh đoạn đao này lại đáng giá như vậy? Mười vạn vàng lá cũng có thể xếp thành một ngọn núi nhỏ rồi, hắn phải săn giết bao nhiêu dã thú mới có thể đổi được?
- Trả lại đi?
Lục Ly có chút không nỡ, cây đao này nặng hơn hai ngàn cân, hơn nữa chất liệu đặc thù, phỏng chừng Huyền khí bình thường không cách nào chém đứt. Có được cây đao này, chiến lực của hắn ít nhất có thể gia tăng mấy thành. Nếu như ở Địch Long bộ lạc hắn có cây đao này mà nói... Một đao có thể chém giết một người, Địch Hỏa căn bản không có khả năng chạy trốn.
Hắn cầu khẩn lão giả:
- Đại nhân, ta thật rất cần cây đao này, ngươi xem cần điều kiện gì? Ta có thể trả từ từ được không, cho dù mười vạn vàng lá ta cũng có thể trả.
- Không được!
Lão giả nói:
- Quy củ chính là quy củ, ngươi lại càn quấy, ta sẽ ném ngươi ra ngoài.
Lục Ly cắn răng khom người thi lễ:
- Đại nhân, van cầu ngươi, ngài cứ ra điều kiện đi, ta chỉ muốn cây đao này.
- Ngươi muốn cây đao này, giản đơn!
Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến giọng nữ dễ nghe, một bóng hình xinh đẹp đẩy cửa đi vào, nói:
- Chỉ cần ngươi gia nhập Ngoại đường, đừng nói thanh phá đao này, vũ khí tốt hơn ta cũng có thể để gia tộc ban cho ngươi.
- Di tiểu thư...
Lục Ly ngẩng đầu nhìn thoáng qua.
Liễu Di đi tới, mở miệng đã muốn đưa binh khí tốt cho hắn, nhưng điều kiện kia hắn căn bản không tiếp thu được.
- Lục Ly!
Liễu Di nghiêm nghị nói:
- Thiên phú của ngươi rất biến thái, chỉ cần gia nhập Ngoại đường của Liễu gia, ta sẽ để gia tộc toàn lực bồi dưỡng ngươi, đan dược huyền kỹ binh khí muốn cái gì có cái đó. Không ra mấy năm, ngươi tuyệt đối có thể trở thành cường giả Thần Hải cảnh, thậm chí... Còn có thể bước vào Hồn Đàm cảnh, đến lúc đó ngươi sẽ trở thành cường giả mà cả Vũ Lăng Thành đều biết, Liễu gia chúng ta cũng sẽ cho ngươi đầy đủ quyền thế và địa vị. Cho dù ngươi muốn cưới tiểu thư trực hệ của gia tộc, cũng không phải là không thể nào.
Liễu Di cho ra điều kiện rất mê người, còn nói có hi vọng trở thành con rể của Liễu gia. Đây đối với võ giả bình thường mà nói, là hấp dẫn cực kỳ lớn, dù sao Liễu gia cũng là bá chủ Vũ Lăng Thành. Trở thành con rể của Liễu gia, đó chính là một bước lên trời.
- Xin lỗi...
Lục Ly cười khổ lắc đầu, Lục Linh đã nói cực kỳ rõ ràng, đừng nói tiểu thư trực hệ của Liễu gia, cho dù là Di tiểu thư nói có thể gả cho hắn, hắn cũng sẽ không dao động.
- Vậy thì thôi!
Sắc mặt của Liễu Di có chút ảm đạm, nàng nhìn đoạn đao trong tay Lục Ly hỏi:
- Ngươi rất ưa thích cây đao này? Kỳ thực đao này không có tác dụng gì, rạn nứt căn bản không cách nào tu bổ, đã không phải Huyền khí nữa. Không cách nào quán chú huyền lực vào, càng không cách nào phóng thích huyền kỹ.
Lục Ly rất kiên định nói:
- Ta không quan tâm nó có phải Huyền khí hay không, ta chỉ ưa thích cây đao này, Di tiểu thư có thể giúp ta lần này hay không, ân tình này Lục Ly ta nhớ kỹ, ngày sau tất sẽ báo đáp.
Nhìn ánh mắt nóng rực của Lục Ly, Liễu Di nhớ lại thời điểm các nàng bị Hồng Lân Ưng tấn công, Lục Ly cầm mộc côn tiến tới, nàng trầm ngâm chốc lát nói:
- Hạ lão, ta giúp hắn đổi cây đao này, cần bao nhiêu điểm cống hiến, ta sẽ trả.
Liễu Di lấy ra một lệnh bài, lão giả tò mò quét qua Lục Ly, nhận lấy lệnh bài quán chú huyền lực. Trên lệnh bài của Liễu Di sáng lên một chữ ""nội"", phía sau còn có một loạt con số, bất quá con số kia nhanh chóng thay đổi, thiếu đi một trăm.
Lục Ly tò mò dò hỏi:
- Đây là cái gì?
Liễu Di giải thích:
- Mấy chữ này là điểm cống hiến, ngươi thay gia tộc làm việc, chiến đấu, thi hành nhiệm vụ đều sẽ có điểm cống hiến. Gia nhập Ngoại đường mà nói... mỗi tháng có mười điểm cống hiến. Khách đường cũng có, bất quá một tháng chỉ có một điểm. Dựa vào điểm cống hiến ngươi có thể ở trong gia tộc đổi thành binh khí, đan dược, huyền kỹ, thậm chí quyền sở hữu bộ lạc trấn nhỏ...
- Vậy sao!
Lục Ly bừng tỉnh đại ngộ, xem ra lúc kéo quan, những hộ vệ Liễu gia kia cũng có điểm cống hiến, những đại gia tộc này cũng rất công bình nha. Xuất lực làm việc đều sẽ có điểm cống hiến, có thể đổi thành các loại thứ tốt.
- Được rồi, ngươi trở về đi, sáng mai phải lên đường đi Hàn Băng Thâm Uyên rồi.
Thấy khuyên không có hiệu quả, Liễu Di mất đi tâm tình trò chuyện, xoay người rời đi.
Lục Ly hưng phấn cầm Thiên Lân Đao trở lại Khách đường, Thành Khuất thấy Lục Ly đeo Thiên Lân Đao, ánh mắt kinh ngạc đi tới hỏi thăm. Sau khi biết được là Liễu Di giúp hắn đổi, Thành Khuất dùng ánh mắt khác thường nhìn Lục Ly nói:
- Tiểu tử, không tệ, Di tiểu thư là minh châu của Vũ Lăng Thành, đệ nhất tiểu thư của Liễu gia, tùy thời có thể đột phá Thần Hải cảnh, nếu như ngươi cua được nàng, sau này tuyệt đối sẽ lên như diều gặp gió.
Lục Ly bị nói đỏ bừng cả khuôn mặt, không biết đáp lời như thế nào. Thành Khuất cười to rời đi, Lục Ly đi vào tiểu viện của mình, Lục Linh đang ngồi ở trong tiểu viện, phỏng chừng nàng nghe được hắn và Thành Khuất đối thoại, cũng cười nhạo nói:
- Lục Ly, đệ coi trọng Di tiểu thư? Vị tiểu thư này làm người không tệ, mặt mũi cũng tạm được, miễn cưỡng xứng với đệ.
Chương 42 Lục Ly ra khỏi thành
- Đương nhiên... làm chính thê là không thể nào, đệ phải nhớ kỹ, chính thê của đệ nhất định phải sinh ở danh môn, ít nhất cũng phải là tiểu thư của Vương tộc ngũ phẩm, mới có tư cách xứng với đệ!
- Lại tới nữa...
Lục Ly trợn mắt, Lục Linh nói chuyện luôn nói một nửa, không nói cho hắn biết tình huống chân chính. Nếu như những lời này không phải Lục Linh nói, hắn sẽ tát cho đối phương thanh tỉnh.
Hắn đóng cửa lại, khẽ vuốt chiến đao trong tay. Sau đó vận chuyển huyền lực vào tay phải, nhất thời cảm giác lực lượng của cánh tay tăng nhiều, hắn vung Thiên Lân Đao lên.
- Khúc khích...
Đao càng lúc càng nhanh, đao phong phá không, hắn càng múa càng hưng phấn, trong sân, bụi đất đầy trời, Lục Linh vội vàng đi vào phòng.
- Tốt!
Luyện một lúc, Lục Ly dừng lại, trong mắt tinh mang rạng rỡ, sắc mặt đỏ rực, cả người yên lặng ở trong vui sướng. Hắn quay đầu lại nhìn Lục Linh nói:
- Tỷ tỷ, có cây đao này, cho dù là Huyền Vũ cảnh đỉnh phong, ta đều có nắm chắc chiến một trận!
Lục Linh đi ra, đưa một cái nỏ tới, nhàn nhạt cười nói:
- Cộng thêm cái nỏ này, đệ có thể vô địch dưới Thần Hải cảnh. Đệ phải nhớ kỹ, bất kể là ai, chỉ cần là kẻ địch thì quyết không được lưu tình, giết rồi hãy nói!
Sáng sớm ngày thứ hai, Lục Ly đã thức dậy thật sớm, Lục Linh một người đi tới tây môn chờ đợi.
Ngoài tây môn đứng yên từng dãy võ giả, nhìn qua ít nhất cũng ba trăm người. Toàn bộ mặc chiến giáp màu trắng bạc của Liễu gia, cưỡi đại mã cao to, trước nhất có bảy tám người cưỡi Ngân Lang, Liễu Di còn chưa tới, hiển nhiên là chưa tới giờ.
- Liễu gia quả nhiên cường đại!
Lục Ly nhìn lướt qua, thấy ba trăm người này đều là võ giả Huyền Vũ cảnh, Huyền Vũ cảnh hậu kỳ không ít. Đây không phải một hai người, mà là ba trăm người. Đây chỉ là một phần võ giả của Ngoại đường, toàn bộ thành vệ quân trong thành đều là võ giả của Liễu gia.
- Vượt qua mỗi một cảnh giới đều khó như lên trời, xem ra châm ngôn nói không sai!
Hơn ba trăm người, Lục Ly cảm ứng một lúc, lại không có ai là Thần Hải cảnh, hắn âm thầm cảm khái. Hoàn cảnh sinh tồn của Bắc Mạc ác liệt, người người sùng vũ, con dân các bộ lạc ở lúc tuổi còn trẻ đều là thợ săn tốt nhất. Bất quá chỉ một hai phần mười có thể tu luyện ra huyền lực, có thể đột phá Thần Hải cảnh, mấy trăm võ giả Huyền Vũ cảnh lại chỉ có một hai người.
Huyền Vũ, Thần Hải, Hồn Đàm, Mệnh Luân, Bất Diệt, Quân Hầu, Nhân Hoàng!
Đột phá bất kỳ một cảnh giới nào cũng cực kỳ khó khăn, mà một khi đột phá, thực lực sẽ nâng cao mấy lần, thân phận địa vị quyền thế cũng sẽ gia tăng thật lớn. Tỷ như Địch Bá đột phá Thần Hải cảnh, ở Hàn Băng Thâm Uyên lập tức được Triệu gia chiêu dụ, về sau lập xuống công lớn liền được đề bạt làm trưởng lão Ngoại đường.
Mặc dù một đại gia tộc có rất nhiều trưởng lão Ngoại đường, nhưng có thể trở thành trưởng lão, địa vị ở gia tộc này sẽ nâng cao thật lớn, có khả năng lấy được tài nguyên cũng gia tăng.
- Tiểu tử, tới đây!
Liễu Ngọc thấy Lục Ly ngây ngốc đứng ở ngoài tây môn, liền nhìn hắn khẽ kêu một tiếng, sau đó phân phó người bên cạnh:
- Cho hắn một con ngựa.
- Nha!
Lục Ly vội vàng bước lại, có người dắt tới cho hắn một con ngựa. Lục Ly gãi gãi đầu, hắn không biết cưỡi ngựa, trước kia ở bộ lạc hắn cũng không dám cao điệu như vậy, chưa từng cỡi ngựa qua.
- Không biết cưỡi? Tự mình nhìn rồi học đi, đừng bị ngã chết là được.
Liễu Ngọc liếc mắt nhìn hắn, cũng không có chỉ dẫn quá nhiều, Lục Ly không biết phân biệt cố ý gia nhập Khách đường, khiến Liễu Ngọc nhìn hắn hơi có chút khó chịu.
Lục Ly sờ mũi, thân thể nhảy lên lưng ngựa, bất quá không dám lộn xộn, chỉ có thể nắm chặt dây cương.
Đát đát đát!
Chốc lát sau, ba con Ngân Lang từ trong cửa Tây phi nhanh ra, phía trước nhất là một cô gái mặc nhuyễn giáp màu bạc, sau lưng buộc áo choàng màu đỏ, mặt đẹp như hoa, kiều nhan như ngọc, anh tư hiên ngang, để một đám võ giả trẻ tuổi của Liễu gia ánh mắt nóng bỏng.
Hôm nay Liễu Di không có mặc áo lông cáo, mà mặc nhuyễn giáp, vóc dáng linh lung không bị che lấp, ngược lại có loại phong tình khác.
Ánh mắt của nàng đảo qua mọi người, hơi dừng lại ở trên người Lục Ly một chút,
Xác định người đã đến đủ, nàng khẽ kêu lên:
- Nuôi binh ngàn ngày, dụng binh nhất thời, trong ngày thường Liễu gia đối đãi chư vị không tệ. Lúc này là thời khắc Liễu gia nguy nan nhất, mời chư vị giúp Liễu gia ta một tay, san bằng Hàn Vân Sơn!
- San bằng Hàn Vân Sơn!
Vô số người vung cánh tay hô to, thanh âm vang dội khắp nơi, chấn màng nhĩ của Lục Ly ong ong, phía dưới chiến mã xao động bất an, thiếu chút nữa hất Lục Ly xuống.
- Tốt, lên đường, mục tiêu Hàn Vân Sơn!
Liễu Di cầm một thanh trường kiếm màu bạc, nàng rút trường kiếm ra khỏi vỏ, kiếm chỉ phương bắc, dẫn đầu cưỡi Ngân Lang gào thét lao đi. Phía sau mười Ngân Lang Hộ Vệ lập tức đuổi theo, tiếp đó là ba trăm võ giả Liễu gia, chỉnh tề đi theo chạy băng băng.
- Giá, giá, giá!
Lục Ly không biết cưỡi ngựa, vốn ở trước đội ngũ, lại từ từ đến cuối cùng. Hắn nhìn đại bộ đội sắp đi xa mà nóng nảy, không ngừng thúc giục chiến mã đi về phía trước.
Địch Bá là muốn chém hắn thành muôn mảnh, phỏng chừng võ giả Triệu gia cũng sẽ không bỏ qua hắn, nếu như thoát khỏi đại bộ đội, hắn hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Chưa ăn thịt heo, cũng thấy qua heo chạy. Lục Ly học theo, chiến mã rốt cục miễn cưỡng đi theo đại bộ đội. Bất quá hắn có chút thảm, cả người không ngừng xóc nảy, mấy lần té xuống, không thể không nhảy lên lưng ngựa lần nữa...
- Ha ha ha, ngươi xem người nọ!
- Đây là người của Liễu gia? Sao nhìn giống như tên hề vậy?
Trên đường phố có rất nhiều người đi đường, thấy Lục Ly thỉnh thoảng từ trên lưng ngựa rơi xuống, giống như hầu tử chạy nhanh nhảy lên lưng ngựa thì đều cười lớn. Ở Vũ Lăng Thành, võ giả đâu đâu cũng có, ai không biết cưỡi ngựa chứ?
Sau khi ngã hơn mười lần, Lục Ly rốt cục nổi giận, giơ tay lên tát chiến mã một cái. Khí lực của hắn lớn bao nhiêu? May mắn thu lực kịp, nếu không đầu ngựa đã bị đập vỡ.
Chương 43 Thú hoàng
- Tê...
Chiến mã bị đau, vó trước hất lên cao, ngửa mặt lên trời hí dài, Lục Ly lại lăn xuống đất. Nhưng chờ hắn lên lưng ngựa, lần này chiến mã đã thành thật hơn rất nhiều, chạy cũng vững vàng hơn, không đến nỗi hất người rơi xuống.
- Đi mau, nếu không đập chết ngươi!
Lục Ly tàn bạo nhìn chiến mã nói, trên người lộ ra sát khí nhàn nhạt, chiến mã tựa hồ sợ rồi, rất thành thật nghe lời, một đường chạy như điên, đuổi theo đại bộ đội.
Rất nhanh đã ra khỏi cửa thành bắc, Lục Ly nắm giữ một ít bí quyết, thân thể theo tiết tấu của chiến mã lay động, như vậy sẽ không bị rơi, hơn nữa cũng sẽ không ỉu xìu như vừa rồi.
- Ồ?
Ra khỏi thành, Liễu Di khống chế Ngân Lang ngừng lại, nàng đợi tất cả mọi người đến, mới nhìn lướt qua phía sau. Thấy Lục Ly đi theo lên rất nhanh, mắt không khỏi lộ ra dị sắc.
Vừa rồi Liễu Ngọc nói, Lục Ly không biết cưỡi ngựa, cho nên nàng mới cố ý ngừng lại ở cửa thành. Lại không nghĩ rằng mới chút ít thời gian, Lục Ly đã học được, hơn nữa nhìn bộ dạng đã có thể khống chế chiến mã.
- Đi!
Nàng cũng không nói gì, lần nữa phi nhanh về phương bắc, mấy trăm người theo sát phía sau, xếp thành hai hàng chỉnh tề bôn tẩu. Chiến giáp bị ánh mặt trời phản xạ ra lãnh quang, cách xa cả dặm cũng có thể nhìn thấy.
- Lục Ly ra khỏi thành rồi, đi theo Liễu Di, hẳn là tới Hàn Vân Sơn!
Ngoài cửa thành có hai trung niên nhìn bức họa trong tay mấy lần, sau đó nhanh chóng đi về nội thành, tiến vào một tiểu viện bình thường.
Chỉ chốc lát sau, một con thương ưng từ trong tiểu viện bay lên, thẳng tắp lao về phương bắc.
Hai thám báo từ trong biệt viện đi ra, con ngươi như độc xà nhìn về phương bắc, một người cười lạnh nói:
- Hắc hắc, Lục Ly, ngươi lại dám ra khỏi thành? Cho dù đi theo Liễu Di cũng phải chết không thể nghi ngờ!
- Đúng vậy!
Một người khác gật đầu nói:
- Lúc này Hàn Vân Sơn nhân xà hỗn tạp, mấy gia tộc, mười mấy bộ lạc toàn bộ ở đây, khắp nơi đều là Huyền thú. Nghe nói Địch trưởng lão dùng linh dược, đã đột phá Thần Hải cảnh trung kỳ? Muốn giết chết hắn rất đơn giản, Liễu Di không có khả năng ngày ngày đi theo hắn?
- Hừ!
Người đầu tiên cười lạnh nói:
- Cho dù Liễu Di đi theo thì thế nào? Liễu gia bọn họ gặp phải đại biến, lần này lại chết nhiều người như vậy. Mà Triệu gia chúng ta đã đi theo Vũ đại nhân, nói không chừng mấy tháng sau Vũ Lăng Thành này chính là của Triệu gia chúng ta rồi.
- Phải...
Một người khác phụ họa:
- Cho dù Địch trưởng lão cường hoành chém chết Lục Ly, Liễu gia lại dám nói cái gì? Đi thôi, chúng ta hoàn thành nhiệm vụ, chuyện kế tiếp không cần chúng ta quản nhiều.
Hai người nhanh chóng rời đi, chui vào trong ngõ nhỏ biến mất không thấy.
Ba trăm con chiến mã bôn tẩu ở trong hoang lĩnh, làm cho mặt đất chấn động. Gió tuyết đã ngừng một đoạn thời gian, nhưng không có hòa tan, cũng may tuyết đọng không dày, lại bị chà đạp thường xuyên nên đi khá dễ dàng.
Đi tầm hai canh giờ, Lục Ly liền triệt để khống chế chiến mã, hắn một đường quan sát võ giả Liễu gia phía trước, vừa nhìn vừa học, nắm lấy bí quyết cưỡi ngựa.
Cưỡi ngựa không thể dùng lực lượng quá lớn, mà phải linh hoạt, không chỉ muốn ngựa phối hợp với người, người còn phải phối hợp với ngựa. Như vậy ngựa chạy băng băng mới sẽ không cố sức, nó cũng sẽ nhận thức chủ nhân mới trên lưng.
Giữa trưa, đại bộ đội dừng lại nghỉ ngơi ở bên một rừng cây, võ giả Liễu gia nổi lửa nướng thịt. Lục Ly không quen những võ giả Liễu gia này, cũng không có người để ý đến hắn, hắn chỉ có thể ngồi ở dưới tàng cây, lấy thịt khô mà Lục Linh chuẩn bị cho hắn gặm ăn.
Nơi xa Liễu Di bị một đám người vây quanh, như chúng tinh phủng nguyệt, nàng nhìn thoáng qua bên này, nhưng không có gọi hắn cùng đi ăn cơm. Lục Ly cũng không tự đòi mất mặt, một người gặm thịt khô, nghe mấy võ giả ở cách đó không xa tán gẫu.
- Lần này bị những đại gia tộc kia hại thảm rồi...
- Đúng vậy, bọn họ vì có được bổn nguyên tinh huyết của Thú Hoàng, làm hại chúng ta gặp tai ương, Tam ca của ta đã chiến tử ở Hàn Vân Sơn rồi!
- Thú Hoàng, kia là cường giả có thể sánh bằng Nhân Hoàng cảnh. Mặc dù Thú Hoàng kia vừa mới sinh, hơn nữa đã đến ngày đại hạn, nhưng thực lực đáng sợ cỡ nào? Những đại gia tộc kia sợ rằng cũng đã chết không ít người? Lâu như vậy vẫn không thể đánh giết được Thú Hoàng...
- Cũng không biết lần thú triều này khi nào mới có thể trấn áp? Nếu còn kéo dài, những gia tộc ở Vũ Lăng Thành kia cũng không chịu nổi!
- ...
Nghe một lúc, từ trong miệng các võ giả Liễu gia, Lục Ly lấy được rất nhiều tình báo, cũng rõ ràng nguyên nhân của lần thú triều này.
Nghe những võ giả kia nói, trong Hàn Băng Thâm Uyên có một con Thú Hoàng sắp chết già, nhưng lại sinh ra hậu đại, nguyên khí tổn thương nặng nề.
Những gia tộc siêu cấp kia biết được tin tức này, toàn bộ chen chúc đến, muốn đạt được bổn nguyên tinh huyết và nội đan tài liệu quý giá trong thân thể Thú Hoàng.
Bất quá bọn họ đánh giá thấp lực lượng của Thú Hoàng, bị Thú Hoàng đánh lui mấy lần, hao binh tổn tướng. Thú Hoàng trong cơn giận dữ, hiệu lệnh vô số Huyền thú xung kích, dẫn phát thú triều lúc trước.
Mặc dù các gia tộc phái tới không ít cường giả, nhưng nhiều Huyền thú như vậy, có khả năng vây được sao? Cho nên chỉ có thể dựa vào các gia tộc ở Vũ Lăng Thành. Tất cả gia tộc ở Vũ Lăng Thành đều xuất động, còn có nam tử trưởng thành của các bộ lạc, lúc này đều ở Hàn Vân Sơn hợp thành mấy phòng tuyến, chống cự thú triều xung kích.
- Thú Hoàng...
Lục Ly nghe mà thổn thức không ngớt, Thú Hoàng là Huyền thú thất phẩm, phỏng chừng tùy tiện nhất kích cũng có thể hủy diệt Vũ Lăng Thành? Những cường giả gia tộc siêu cấp kia khai chiến với Thú Hoàng, sẽ là một hình ảnh tráng lệ dọa người bực nào.
...
Nghỉ ngơi nửa canh giờ, đại bộ đội lên đường lần nữa, lần này chạy đến lúc hoàng hôn mới ngừng lại.
Phía trước có một sơn mạch to lớn như lạch trời ngăn cản, từ trong miệng võ giả Liễu gia biết được, nơi đây nhất định Hàn Vân Sơn rồi, vượt qua Hàn Vân Sơn chính là địa giới của Hàn Băng Thâm Uyên.
Chương 44 Gieo gió gặt bão
Đát đát đát!
Nơi xa có vài thớt Ngân Lang phi nhanh đến, cùng Liễu Di trò chuyện mấy câu, Liễu Di vung tay lên nói:
- Đi Hàn Vân Cốc, lần này nhiệm vụ của chúng ta là thủ Hàn Vân Cốc nửa tháng.
Liễu Di mang theo đại bộ đội dọc theo sơn đạo quanh co đi về phía trước, ở lúc sắc trời hoàn toàn đen lại, đại bộ đội đã tới ngoài một hẽm núi. Nơi này có rất nhiều lều, cũng có không ít võ giả Liễu gia.
Thảm thiết!
Nương theo ánh đuốc, Lục Ly đánh giá bốn phía, nội tâm âm thầm ngơ ngác. Khắp nơi đều là vết máu và hài cốt Huyền thú, ở cửa cốc, trên cự thạch mặt đất đều là vết cắt, rất rõ ràng nơi đây đã xảy ra vô số lần chiến đấu thảm thiết. Võ giả ở trong doanh trại, rất nhiều đều bị thương nặng, có người gãy tay đứt chân...
Có người đến dàn xếp võ giả Liễu gia, Lục Ly được phân vào trong một trướng bồng lớn. Bên trong sặc mùi thảo dược, bên cạnh nằm năm người bị thương, thấy Lục Ly cũng không để ý, riêng phần mình nghỉ ngơi điều dưỡng.
Lục Ly ăn chút lương khô, cái gì cũng không quan tâm, ngồi ở trên giường nhập định tu luyện. Đối với hắn mà nói, mỗi giây mỗi phút đều cực kỳ quý giá, mỗi nâng cao một phần chiến lực, thì có thể nhiều một phần cơ hội sống sót.
Tu luyện đến nửa đêm, Lục Ly ngủ thật say, lúc hừng đông, trong cốc truyền đến tiếng huyên náo, còn có tiếng gầm giận dữ của Huyền thú.
Hắn đứng dậy đi ra ngoài nhìn, chỉ thấy ở cửa cốc có hai mươi mấy võ giả Liễu gia, đang ngăn chặn đám Huyền thú gầm gừ lao ra.
Lục Ly không phải quân sĩ Liễu gia, chẳng qua là tới tham gia nhiệm vụ khảo hạch, nên căn bản không có ai phái hắn đi tham chiến. Hắn suy nghĩ một chút, qua loa ăn ít thịt khô, sau đó cầm Thiên Lân Đao đi về phía cửa cốc.
Nhiệm vụ khảo hạch là phải săn giết một trăm con Huyền thú nhất phẩm, hoặc một con Huyền thú nhị phẩm. Lần này lao ra rõ ràng đều là Huyền thú nhất phẩm, hắn mới có thể ung dung chém giết.
Ở bên ngoài thời thời khắc khắc đều có thể gặp phải nguy hiểm, ai biết sẽ xuất hiện ngoài ý muốn lúc nào? Lục Ly càng muốn nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ.
Hắn nhanh chóng đ tới cửa cốc, thấy Liễu Di và Hồng lão đều ở phụ cận, còn có một cường giả trung niên của Liễu gia, cảm thụ khí tức một chút, hẳn là đã đạt đến Thần Hải cảnh. Bất quá bọn họ đều không có xuất thủ, chỉ ở xa xa quan chiến.
- Di tiểu thư, ta muốn tham chiến!
Lục Ly đi tới xin chỉ thị của Liễu Di, nàng hơi gật đầu, Lục Ly giống như một con mãnh hổ lao ra cửa cốc.
- Ô ô...
Trong cốc không quá rộng, chỉ có thể cho mười mấy con Huyền thú song song thông qua, xa xa đều là Huyền thú, là một bầy đại lang màu đen.
Những con sói này không giống sói bình thường, trên đầu có sừng sắc bén, trên lưng còn có mấy cây cốt thứ (gai xương), răng nanh rất dài, hình thể lớn hơn sói bình thường gấp đôi, có thể sánh bằng Ngân Lang mà Liễu Di cưỡi.
Thiết Thứ Lang!
Đây là một loại Huyền thú tương đối thường gặp, trước kia Lục Ly cũng gặp qua, đương nhiên... nếu hắn gặp phải mà nói, thường thường sẽ lập tức quay đầu bỏ chạy.
Bởi vì Thiết Thứ Lang này hoặc là không xuất động, vừa xuất động ít nhất trên trăm con, trước kia hắn không tu huyền lực, nếu như bị vây công, thì hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Lục Ly chạy nhanh ra, xâm nhập vào trong đám người, hắn thấy một con Thiết Thứ Lang gào thét lao đến, liền vận chuyển huyền lực vung Thiên Lân Đao chém xuống.
- Phanh!
Lục Ly có vạn cân cự lực, lúc này sử dụng huyền lực, lực lượng gia tăng mấy ngàn cân, cộng thêm Thiên Lân Đao nặng hơn hai ngàn cân. Cho nên một đao kia lực lượng rất mạnh, một đao nện bay Thiết Thứ Lang, hơn nữa đầu bị chém nát, biến thành một đoàn thịt nhão.
- Tốt!
Một võ giả Liễu gia ở bên cạnh lớn tiếng khen ngợi, hắn là Huyền Vũ cảnh trung kỳ, nhưng đối phó Thiết Thứ Lang lại có chút miễn cưỡng. Lục Ly vừa ra tay liền đánh chết Thiết Thứ Lang, không thể nghi ngờ là một viện quân mạnh mẽ, để áp lực của hắn giảm nhiều.
Đám người Liễu Di cũng chú ý bên này, nàng và Hồng lão đều thở dài, trưởng lão Ngoại đường của Liễu gia kia nhướng mày hỏi:
- Di tiểu thư, thiếu niên này khí lực thật lớn, lại là Huyền Vũ cảnh trung kỳ, coi như hạt giống không tệ, vì sao không nhận vào Ngoại đường?
- Đâu chỉ là không tệ.
Liễu Di lắc đầu nói:
- Ta phỏng chừng hắn tu luyện ra huyền lực đến Huyền Vũ cảnh trung kỳ, chỉ dùng không tới một tháng, thiên tư cực kỳ khủng bố.
Trong mắt trưởng lão Ngoại đường lóe sáng, lòng có chút nghi ngờ, Hồng lão giải thích:
- Không phải tiểu thư không nguyện ý chiêu dụ, mà là tiểu tử này chỉ nguyện ý gia nhập Khách đường, khuyên như thế nào cũng không chịu...
- Không biết phân biệt!
Ánh mắt trưởng lão Ngoại đường lạnh lùng nói:
- Không có tài nguyên của gia tộc bồi dưỡng, cho dù thiên tư khá hơn nữa cũng có tiền đồ gì? Tiểu tử này quá ngu xuẩn rồi.
Thần Hải, Hồn Đàm, Mệnh Luân, Bất Diệt!
Bất kỳ một cảnh giới nào tăng lên, đều khó như lên trời, tỷ như ngưng tụ Thần Hải, nếu có đại gia tộc giúp đỡ, ban cho đan dược quý trọng... tốc độ ngưng tụ sẽ nâng cao rất nhiều.
Ngược lại dựa vào mình đi thu thập linh tài sẽ cực kỳ khó khăn, không có linh tài phụ trợ, ngưng tụ Thần Hải sẽ rất khó.
Võ giả Huyền Vũ cảnh của các bộ lạc không ít, nhưng cường giả Thần Hải cảnh lại ít đến đáng thương. Tỷ như Địch Long bộ lạc, chỉ có Địch Bá là Thần Hải cảnh, nguyên nhân bởi vì không có tài nguyên.
Vì sao Địch Bá phải gia nhập Triệu gia, bị Triệu gia quản lý? Bởi vì Triệu gia có tài nguyên mà Địch Long bộ lạc không có, có thể để tốc độ tu luyện của hắn tăng nhanh, để hắn trở nên mạnh hơn.
- Quả thực rất ngu xuẩn!
Liễu Di than thở, bất đắc dĩ nói:
- Nếu như vẫn khư khư cố chấp, ta sẽ không quản hắn nữa. Nếu như bị Địch Bá ám sát, chính là hắn gieo gió gặt bão.
- Uống!
Ngoài Hàn Vân Cốc, Lục Ly cực kỳ mãnh liệt, mỗi lần vung vẩy Thiên Lân Đao đều có một con Thiết Thứ Lang bị thương hoặc chết. Hắn không biết huyền kỹ, chỉ mượn lực lượng khủng bố và Thiên Lân Đao cứng rắn chém xuống.
Chương 45 Ta theo ngươi xuất chiến
Chương 45: Ta theo ngươi xuất chiến
Mặc dù Thiên Lân Đao gãy rồi, nhưng không thể không nói là bảo đao tuyệt thế, chất liệu đặc biệt, cực kỳ sắc bén, chém sắt như chém bùn.
Lục Ly có một loại đao pháp rất biến thái, là tốc độ bổ ra chiến đao của hắn quá nhanh, cho dù cầm Thiên Lân Đao, mỗi một hơi cũng có thể bổ ra năm ba đao.
Gần nửa canh giờ!
Lục Ly đã đánh chết hai mươi bảy con Thiết Thứ Lang, tốc độ nhanh hơn võ giả Liễu gia ở bên cạnh rất nhiều, thậm chí Huyền Vũ cảnh đỉnh phong cũng không nhanh bằng hắn.
Cửa cốc đã chất đầy mấy trăm thi thể Thiết Thứ Lang, võ giả Liễu gia có một người bị cắn chết, mấy người thụ thương, Thiết Thứ Lang rốt cục lui vào trong cốc, biến mất không thấy.
- Thu binh, quét dọn chiến trường.
Liễu Di quát khẽ, sau đó đi vào trướng bồng của mình. Hồng lão phái người đi thu thập thi thể, trị liệu võ giả Liễu gia bị thương...
Lục Ly xách đao lui xuống, vị trưởng lão Thần Hải cảnh kia đi tới, nét mặt trang nghiêm nói:
- Ngươi gọi Lục Ly?
Lục Ly lau máu sói trên mặt, gật đầu nói:
- Đúng vậy, đại nhân!
- Ta là Thái Huy, một trong mấy trưởng lão Ngoại đường của Liễu gia, ngươi có thể gọi ta Thái trưởng lão!
Trưởng lão Ngoại đường này hơn 40 tuổi, vóc người khôi ngô, mặc chiến giáp màu bạc của Liễu gia, tay cầm một thanh trường đao, khí thế như núi, hắn nhìn chằm chằm Lục Ly nói:
- Ngươi đi theo ta.
Lục Ly đàng hoàng đi theo Thái trưởng lão vào một trướng bồng, sau khi Thái trưởng lão tiến vào thì ngồi vào chủ vị, nhìn Lục Ly hỏi:
- Tiểu tử, ngươi hiểu tu luyện được bao nhiêu?
Lục Ly ngượng ngùng sờ mũi, nói:
- Không quá hiểu, chỉ biết tu luyện cảnh giới, hiểu chút ít tu luyện ở Huyền Vũ cảnh.
- Ân.
Thái trưởng lão hơi gật đầu, sau đó nói:
- Bây giờ ngươi ở Huyền Vũ cảnh, mới vừa tiến vào đại môn võ đạo. Chờ ngươi đạt tới Huyền Vũ cảnh đỉnh phong, thì cần ngưng tụ Thần Hải, xung kích Thần Hải cảnh.
Cái này Lục Ly hiểu, hắn gật đầu nhìn Thái trưởng lão. Người sau dừng một chút, lại nói:
- Đả thông kinh mạch toàn thân, huyền lực thông suốt là có thể dùng huyền lực đi ngưng tụ Thần Hải. Này nói rất đơn giản, nhưng làm lại cực kỳ khó. Trăm vạn võ giả trong các bộ lạc, có thể thành công ngưng tụ Thần Hải, nhiều nhất một ngàn người, ngươi có biết vì nguyên nhân gì không?
Có người giảng giải phương pháp tu luyện cho mình, Lục Ly cầu cũng không được, hắn chắp tay nói:
- Lục Ly không biết, cầu Thái trưởng lão giải thích nghi hoặc.
Thái độ của Lục Ly không tệ, sắc mặt của Thái trưởng lão hơi dễ nhìn hơn, hắn giải thích:
- Ngưng tụ Thần Hải giản đơn, nhưng rất dễ dàng sụp đổ. Nếu như không có pháp môn tốt, không có đan dược quý giá, khả năng thành công ngưng tụ Thần Hải sẽ rất thấp.
Lục Ly bừng tỉnh đại ngộ, Thái trưởng lão đứng dậy tiếp tục nói:
- Về phần Thần Hải cảnh xung kích Hồn Đàm cảnh, lại khó càng thêm khó. Hồn Đàm Hồn Đàm, đó là ở trong linh hồn chế tạo một cái đầm, linh hồn là căn bản của con người, một khi đột phá cảnh giới xảy ra sai lầm, sẽ rất dễ hồn phi phách tán. Cho nên đột Phá Hồn Đàm cảnh, cần các loại đan dược linh thảo quý giá. Loại đan dược hay linh thảo này, mỗi một loại đều có giá trên trời, có thể bằng một bộ lạc tích lũy tài phú trăm năm.
- Mệnh Luân cảnh, tu luyện là Mệnh Luân, chắc hẳn ngươi cũng đã được nghe nói. Võ giả tu luyện ra một Mệnh Luân, có thể gia tăng năm trăm năm thọ nguyên, Mệnh Luân cảnh đỉnh phong có ba Mệnh Luân, có được một ngàn năm trăm năm thọ nguyên!
- Nhưng ngươi có khả năng không biết, tu luyện ra một Mệnh Luân cần linh tài, ít nhất phải rút đi ba thành tài phú của Liễu gia hiện tại. Nếu như Liễu gia có ba võ giả muốn tu luyện ra Mệnh Luân, như vậy Liễu gia sẽ thành ăn mày. Hơn nữa ba võ giả tu luyện ra Mệnh Luân kia cơ hội không tới một thành. Nói cách khác, tất cả tài phú của Liễu gia cũng chưa hẳn tạo ra được một võ giả Mệnh Luân cảnh...
- A?
Lục Ly kinh hãi, trước kia không ai dạy hắn kiến thức ở phương diện tu luyện, những chuyện này hắn còn là lần đầu nghe nói.
Nội tâm của hắn cực kỳ kinh ngạc, hắn biết võ đạo chi lộ cực kỳ khó khăn, lại không nghĩ rằng khó khăn đến trình độ này. Liễu gia xưng bá Vũ Lăng Thành trăm năm, có bao nhiêu mạch khoáng, bao nhiêu dược sơn, bao nhiêu tài nguyên tài phú? Lại chỉ đủ ba Hồn Đàm đỉnh phong xung kích Mệnh Luân cảnh ba lần?
Đây là Mệnh Luân cảnh, phía sau còn có Bất Diệt cảnh, Quân Hầu cảnh, Nhân Hoàng cảnh, thì cần bao nhiêu tài nguyên? Tài phú của một ngàn cái, một vạn cái Liễu gia, có thể tạo ra được sao?
Thái trưởng lão trầm mặc không nói, chờ nội tâm Lục Ly bình phục kinh hãi, mới tiếp tục nói:
- Bây giờ ngươi đã rõ chưa? Không có ủng hộ của gia tộc, bất kỳ võ giả nào, dựa vào mình là không thể lấy được đại thành tựu. Lúc còn trẻ tốc độ tu luyện nhanh, nhưng dựa vào một người làm sao có thể đạt được nhiều tài nguyên như vậy? Chờ ngươi tập hợp đủ tài nguyên, tuổi đã lớn, cơ hồ không thể xung kích cảnh giới quá cao.
- Nếu muốn có được gia tộc ủng hộ, ngươi nhất định phải trung thành với gia tộc này. Trên thế giới không có bữa trưa miễn phí, đại gia tộc không có khả năng lãng phí tài nguyên ở trên người một khách khanh tùy thời có khả năng rời khỏi gia tộc. Cho nên ngươi muốn đột phá cảnh giới càng cao, có được quyền thế và địa vị lớn hơn nữa, ngươi chỉ có thể gia nhập Ngoại đường của một gia tộc, tuyên thệ thần phục gia tộc này, ngươi đã hiểu chưa?
Thái trưởng lão nói hồi lâu, cuối cùng cũng nói mục đích của mình.
Lục Ly đã hiểu, nhưng hắn chỉ cười khổ chắp tay nói:
- Đa tạ Thái trưởng lão chỉ điểm, ta sẽ suy tính chuyện này.
Lục Ly nói như vậy rõ ràng là uyển chuyển cự tuyệt, sắc mặt của Thái trưởng lão có chút khó coi, hắn khoát tay nói:
- Được rồi, chuyện này về sau lại nói, lát nữa ngươi có thể tự do chiến đấu, sẽ không ai ước thúc ngươi.
Lục Ly nhìn lưỡi đao rạn nứt, khe khẽ thở dài, nếu như Huyền khí này không bị hủy hoại, nhất định có thể tăng cường rất nhiều chiến lực.
- Bất quá, nếu như không bị chặt đứt, cũng sẽ không đặt ở chỗ này rồi, lấy nó a!
Lục Ly cầm đoạn đao đi ra ngoài, nhìn lão giả chắp tay nói:
- Đại nhân, có thể đổi thanh đoạn đao này cho ta không, ta dùng toàn bộ vàng lá của mình để đổi.
- Thiên Lân Đao?
Lão giả đảo qua chuôi đao, khóe miệng lộ ra đùa cợt nói:
- Tiểu tử, thanh Thiên Lân Đao này là Huyền khí Địa giai, còn là binh khí tộc trưởng đời trước dùng qua. Mặc dù hủy diệt, nhưng cũng đâu phải ngươi có thể đổi? Đừng nói hơn một trăm vàng lá, cho dù mười vạn vàng lá cũng không đổi được, trả lại đi.
- Mười vạn?
Lục Ly há miệng thật to, thanh đoạn đao này lại đáng giá như vậy? Mười vạn vàng lá cũng có thể xếp thành một ngọn núi nhỏ rồi, hắn phải săn giết bao nhiêu dã thú mới có thể đổi được?
- Trả lại đi?
Lục Ly có chút không nỡ, cây đao này nặng hơn hai ngàn cân, hơn nữa chất liệu đặc thù, phỏng chừng Huyền khí bình thường không cách nào chém đứt. Có được cây đao này, chiến lực của hắn ít nhất có thể gia tăng mấy thành. Nếu như ở Địch Long bộ lạc hắn có cây đao này mà nói... Một đao có thể chém giết một người, Địch Hỏa căn bản không có khả năng chạy trốn.
Hắn cầu khẩn lão giả:
- Đại nhân, ta thật rất cần cây đao này, ngươi xem cần điều kiện gì? Ta có thể trả từ từ được không, cho dù mười vạn vàng lá ta cũng có thể trả.
- Không được!
Lão giả nói:
- Quy củ chính là quy củ, ngươi lại càn quấy, ta sẽ ném ngươi ra ngoài.
Lục Ly cắn răng khom người thi lễ:
- Đại nhân, van cầu ngươi, ngài cứ ra điều kiện đi, ta chỉ muốn cây đao này.
- Ngươi muốn cây đao này, giản đơn!
Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến giọng nữ dễ nghe, một bóng hình xinh đẹp đẩy cửa đi vào, nói:
- Chỉ cần ngươi gia nhập Ngoại đường, đừng nói thanh phá đao này, vũ khí tốt hơn ta cũng có thể để gia tộc ban cho ngươi.
- Di tiểu thư...
Lục Ly ngẩng đầu nhìn thoáng qua.
Liễu Di đi tới, mở miệng đã muốn đưa binh khí tốt cho hắn, nhưng điều kiện kia hắn căn bản không tiếp thu được.
- Lục Ly!
Liễu Di nghiêm nghị nói:
- Thiên phú của ngươi rất biến thái, chỉ cần gia nhập Ngoại đường của Liễu gia, ta sẽ để gia tộc toàn lực bồi dưỡng ngươi, đan dược huyền kỹ binh khí muốn cái gì có cái đó. Không ra mấy năm, ngươi tuyệt đối có thể trở thành cường giả Thần Hải cảnh, thậm chí... Còn có thể bước vào Hồn Đàm cảnh, đến lúc đó ngươi sẽ trở thành cường giả mà cả Vũ Lăng Thành đều biết, Liễu gia chúng ta cũng sẽ cho ngươi đầy đủ quyền thế và địa vị. Cho dù ngươi muốn cưới tiểu thư trực hệ của gia tộc, cũng không phải là không thể nào.
Liễu Di cho ra điều kiện rất mê người, còn nói có hi vọng trở thành con rể của Liễu gia. Đây đối với võ giả bình thường mà nói, là hấp dẫn cực kỳ lớn, dù sao Liễu gia cũng là bá chủ Vũ Lăng Thành. Trở thành con rể của Liễu gia, đó chính là một bước lên trời.
- Xin lỗi...
Lục Ly cười khổ lắc đầu, Lục Linh đã nói cực kỳ rõ ràng, đừng nói tiểu thư trực hệ của Liễu gia, cho dù là Di tiểu thư nói có thể gả cho hắn, hắn cũng sẽ không dao động.
- Vậy thì thôi!
Sắc mặt của Liễu Di có chút ảm đạm, nàng nhìn đoạn đao trong tay Lục Ly hỏi:
- Ngươi rất ưa thích cây đao này? Kỳ thực đao này không có tác dụng gì, rạn nứt căn bản không cách nào tu bổ, đã không phải Huyền khí nữa. Không cách nào quán chú huyền lực vào, càng không cách nào phóng thích huyền kỹ.
Lục Ly rất kiên định nói:
- Ta không quan tâm nó có phải Huyền khí hay không, ta chỉ ưa thích cây đao này, Di tiểu thư có thể giúp ta lần này hay không, ân tình này Lục Ly ta nhớ kỹ, ngày sau tất sẽ báo đáp.
Nhìn ánh mắt nóng rực của Lục Ly, Liễu Di nhớ lại thời điểm các nàng bị Hồng Lân Ưng tấn công, Lục Ly cầm mộc côn tiến tới, nàng trầm ngâm chốc lát nói:
- Hạ lão, ta giúp hắn đổi cây đao này, cần bao nhiêu điểm cống hiến, ta sẽ trả.
Liễu Di lấy ra một lệnh bài, lão giả tò mò quét qua Lục Ly, nhận lấy lệnh bài quán chú huyền lực. Trên lệnh bài của Liễu Di sáng lên một chữ ""nội"", phía sau còn có một loạt con số, bất quá con số kia nhanh chóng thay đổi, thiếu đi một trăm.
Lục Ly tò mò dò hỏi:
- Đây là cái gì?
Liễu Di giải thích:
- Mấy chữ này là điểm cống hiến, ngươi thay gia tộc làm việc, chiến đấu, thi hành nhiệm vụ đều sẽ có điểm cống hiến. Gia nhập Ngoại đường mà nói... mỗi tháng có mười điểm cống hiến. Khách đường cũng có, bất quá một tháng chỉ có một điểm. Dựa vào điểm cống hiến ngươi có thể ở trong gia tộc đổi thành binh khí, đan dược, huyền kỹ, thậm chí quyền sở hữu bộ lạc trấn nhỏ...
- Vậy sao!
Lục Ly bừng tỉnh đại ngộ, xem ra lúc kéo quan, những hộ vệ Liễu gia kia cũng có điểm cống hiến, những đại gia tộc này cũng rất công bình nha. Xuất lực làm việc đều sẽ có điểm cống hiến, có thể đổi thành các loại thứ tốt.
- Được rồi, ngươi trở về đi, sáng mai phải lên đường đi Hàn Băng Thâm Uyên rồi.
Thấy khuyên không có hiệu quả, Liễu Di mất đi tâm tình trò chuyện, xoay người rời đi.
Lục Ly hưng phấn cầm Thiên Lân Đao trở lại Khách đường, Thành Khuất thấy Lục Ly đeo Thiên Lân Đao, ánh mắt kinh ngạc đi tới hỏi thăm. Sau khi biết được là Liễu Di giúp hắn đổi, Thành Khuất dùng ánh mắt khác thường nhìn Lục Ly nói:
- Tiểu tử, không tệ, Di tiểu thư là minh châu của Vũ Lăng Thành, đệ nhất tiểu thư của Liễu gia, tùy thời có thể đột phá Thần Hải cảnh, nếu như ngươi cua được nàng, sau này tuyệt đối sẽ lên như diều gặp gió.
Lục Ly bị nói đỏ bừng cả khuôn mặt, không biết đáp lời như thế nào. Thành Khuất cười to rời đi, Lục Ly đi vào tiểu viện của mình, Lục Linh đang ngồi ở trong tiểu viện, phỏng chừng nàng nghe được hắn và Thành Khuất đối thoại, cũng cười nhạo nói:
- Lục Ly, đệ coi trọng Di tiểu thư? Vị tiểu thư này làm người không tệ, mặt mũi cũng tạm được, miễn cưỡng xứng với đệ.
Chương 42 Lục Ly ra khỏi thành
- Đương nhiên... làm chính thê là không thể nào, đệ phải nhớ kỹ, chính thê của đệ nhất định phải sinh ở danh môn, ít nhất cũng phải là tiểu thư của Vương tộc ngũ phẩm, mới có tư cách xứng với đệ!
- Lại tới nữa...
Lục Ly trợn mắt, Lục Linh nói chuyện luôn nói một nửa, không nói cho hắn biết tình huống chân chính. Nếu như những lời này không phải Lục Linh nói, hắn sẽ tát cho đối phương thanh tỉnh.
Hắn đóng cửa lại, khẽ vuốt chiến đao trong tay. Sau đó vận chuyển huyền lực vào tay phải, nhất thời cảm giác lực lượng của cánh tay tăng nhiều, hắn vung Thiên Lân Đao lên.
- Khúc khích...
Đao càng lúc càng nhanh, đao phong phá không, hắn càng múa càng hưng phấn, trong sân, bụi đất đầy trời, Lục Linh vội vàng đi vào phòng.
- Tốt!
Luyện một lúc, Lục Ly dừng lại, trong mắt tinh mang rạng rỡ, sắc mặt đỏ rực, cả người yên lặng ở trong vui sướng. Hắn quay đầu lại nhìn Lục Linh nói:
- Tỷ tỷ, có cây đao này, cho dù là Huyền Vũ cảnh đỉnh phong, ta đều có nắm chắc chiến một trận!
Lục Linh đi ra, đưa một cái nỏ tới, nhàn nhạt cười nói:
- Cộng thêm cái nỏ này, đệ có thể vô địch dưới Thần Hải cảnh. Đệ phải nhớ kỹ, bất kể là ai, chỉ cần là kẻ địch thì quyết không được lưu tình, giết rồi hãy nói!
Sáng sớm ngày thứ hai, Lục Ly đã thức dậy thật sớm, Lục Linh một người đi tới tây môn chờ đợi.
Ngoài tây môn đứng yên từng dãy võ giả, nhìn qua ít nhất cũng ba trăm người. Toàn bộ mặc chiến giáp màu trắng bạc của Liễu gia, cưỡi đại mã cao to, trước nhất có bảy tám người cưỡi Ngân Lang, Liễu Di còn chưa tới, hiển nhiên là chưa tới giờ.
- Liễu gia quả nhiên cường đại!
Lục Ly nhìn lướt qua, thấy ba trăm người này đều là võ giả Huyền Vũ cảnh, Huyền Vũ cảnh hậu kỳ không ít. Đây không phải một hai người, mà là ba trăm người. Đây chỉ là một phần võ giả của Ngoại đường, toàn bộ thành vệ quân trong thành đều là võ giả của Liễu gia.
- Vượt qua mỗi một cảnh giới đều khó như lên trời, xem ra châm ngôn nói không sai!
Hơn ba trăm người, Lục Ly cảm ứng một lúc, lại không có ai là Thần Hải cảnh, hắn âm thầm cảm khái. Hoàn cảnh sinh tồn của Bắc Mạc ác liệt, người người sùng vũ, con dân các bộ lạc ở lúc tuổi còn trẻ đều là thợ săn tốt nhất. Bất quá chỉ một hai phần mười có thể tu luyện ra huyền lực, có thể đột phá Thần Hải cảnh, mấy trăm võ giả Huyền Vũ cảnh lại chỉ có một hai người.
Huyền Vũ, Thần Hải, Hồn Đàm, Mệnh Luân, Bất Diệt, Quân Hầu, Nhân Hoàng!
Đột phá bất kỳ một cảnh giới nào cũng cực kỳ khó khăn, mà một khi đột phá, thực lực sẽ nâng cao mấy lần, thân phận địa vị quyền thế cũng sẽ gia tăng thật lớn. Tỷ như Địch Bá đột phá Thần Hải cảnh, ở Hàn Băng Thâm Uyên lập tức được Triệu gia chiêu dụ, về sau lập xuống công lớn liền được đề bạt làm trưởng lão Ngoại đường.
Mặc dù một đại gia tộc có rất nhiều trưởng lão Ngoại đường, nhưng có thể trở thành trưởng lão, địa vị ở gia tộc này sẽ nâng cao thật lớn, có khả năng lấy được tài nguyên cũng gia tăng.
- Tiểu tử, tới đây!
Liễu Ngọc thấy Lục Ly ngây ngốc đứng ở ngoài tây môn, liền nhìn hắn khẽ kêu một tiếng, sau đó phân phó người bên cạnh:
- Cho hắn một con ngựa.
- Nha!
Lục Ly vội vàng bước lại, có người dắt tới cho hắn một con ngựa. Lục Ly gãi gãi đầu, hắn không biết cưỡi ngựa, trước kia ở bộ lạc hắn cũng không dám cao điệu như vậy, chưa từng cỡi ngựa qua.
- Không biết cưỡi? Tự mình nhìn rồi học đi, đừng bị ngã chết là được.
Liễu Ngọc liếc mắt nhìn hắn, cũng không có chỉ dẫn quá nhiều, Lục Ly không biết phân biệt cố ý gia nhập Khách đường, khiến Liễu Ngọc nhìn hắn hơi có chút khó chịu.
Lục Ly sờ mũi, thân thể nhảy lên lưng ngựa, bất quá không dám lộn xộn, chỉ có thể nắm chặt dây cương.
Đát đát đát!
Chốc lát sau, ba con Ngân Lang từ trong cửa Tây phi nhanh ra, phía trước nhất là một cô gái mặc nhuyễn giáp màu bạc, sau lưng buộc áo choàng màu đỏ, mặt đẹp như hoa, kiều nhan như ngọc, anh tư hiên ngang, để một đám võ giả trẻ tuổi của Liễu gia ánh mắt nóng bỏng.
Hôm nay Liễu Di không có mặc áo lông cáo, mà mặc nhuyễn giáp, vóc dáng linh lung không bị che lấp, ngược lại có loại phong tình khác.
Ánh mắt của nàng đảo qua mọi người, hơi dừng lại ở trên người Lục Ly một chút,
Xác định người đã đến đủ, nàng khẽ kêu lên:
- Nuôi binh ngàn ngày, dụng binh nhất thời, trong ngày thường Liễu gia đối đãi chư vị không tệ. Lúc này là thời khắc Liễu gia nguy nan nhất, mời chư vị giúp Liễu gia ta một tay, san bằng Hàn Vân Sơn!
- San bằng Hàn Vân Sơn!
Vô số người vung cánh tay hô to, thanh âm vang dội khắp nơi, chấn màng nhĩ của Lục Ly ong ong, phía dưới chiến mã xao động bất an, thiếu chút nữa hất Lục Ly xuống.
- Tốt, lên đường, mục tiêu Hàn Vân Sơn!
Liễu Di cầm một thanh trường kiếm màu bạc, nàng rút trường kiếm ra khỏi vỏ, kiếm chỉ phương bắc, dẫn đầu cưỡi Ngân Lang gào thét lao đi. Phía sau mười Ngân Lang Hộ Vệ lập tức đuổi theo, tiếp đó là ba trăm võ giả Liễu gia, chỉnh tề đi theo chạy băng băng.
- Giá, giá, giá!
Lục Ly không biết cưỡi ngựa, vốn ở trước đội ngũ, lại từ từ đến cuối cùng. Hắn nhìn đại bộ đội sắp đi xa mà nóng nảy, không ngừng thúc giục chiến mã đi về phía trước.
Địch Bá là muốn chém hắn thành muôn mảnh, phỏng chừng võ giả Triệu gia cũng sẽ không bỏ qua hắn, nếu như thoát khỏi đại bộ đội, hắn hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Chưa ăn thịt heo, cũng thấy qua heo chạy. Lục Ly học theo, chiến mã rốt cục miễn cưỡng đi theo đại bộ đội. Bất quá hắn có chút thảm, cả người không ngừng xóc nảy, mấy lần té xuống, không thể không nhảy lên lưng ngựa lần nữa...
- Ha ha ha, ngươi xem người nọ!
- Đây là người của Liễu gia? Sao nhìn giống như tên hề vậy?
Trên đường phố có rất nhiều người đi đường, thấy Lục Ly thỉnh thoảng từ trên lưng ngựa rơi xuống, giống như hầu tử chạy nhanh nhảy lên lưng ngựa thì đều cười lớn. Ở Vũ Lăng Thành, võ giả đâu đâu cũng có, ai không biết cưỡi ngựa chứ?
Sau khi ngã hơn mười lần, Lục Ly rốt cục nổi giận, giơ tay lên tát chiến mã một cái. Khí lực của hắn lớn bao nhiêu? May mắn thu lực kịp, nếu không đầu ngựa đã bị đập vỡ.
Chương 43 Thú hoàng
- Tê...
Chiến mã bị đau, vó trước hất lên cao, ngửa mặt lên trời hí dài, Lục Ly lại lăn xuống đất. Nhưng chờ hắn lên lưng ngựa, lần này chiến mã đã thành thật hơn rất nhiều, chạy cũng vững vàng hơn, không đến nỗi hất người rơi xuống.
- Đi mau, nếu không đập chết ngươi!
Lục Ly tàn bạo nhìn chiến mã nói, trên người lộ ra sát khí nhàn nhạt, chiến mã tựa hồ sợ rồi, rất thành thật nghe lời, một đường chạy như điên, đuổi theo đại bộ đội.
Rất nhanh đã ra khỏi cửa thành bắc, Lục Ly nắm giữ một ít bí quyết, thân thể theo tiết tấu của chiến mã lay động, như vậy sẽ không bị rơi, hơn nữa cũng sẽ không ỉu xìu như vừa rồi.
- Ồ?
Ra khỏi thành, Liễu Di khống chế Ngân Lang ngừng lại, nàng đợi tất cả mọi người đến, mới nhìn lướt qua phía sau. Thấy Lục Ly đi theo lên rất nhanh, mắt không khỏi lộ ra dị sắc.
Vừa rồi Liễu Ngọc nói, Lục Ly không biết cưỡi ngựa, cho nên nàng mới cố ý ngừng lại ở cửa thành. Lại không nghĩ rằng mới chút ít thời gian, Lục Ly đã học được, hơn nữa nhìn bộ dạng đã có thể khống chế chiến mã.
- Đi!
Nàng cũng không nói gì, lần nữa phi nhanh về phương bắc, mấy trăm người theo sát phía sau, xếp thành hai hàng chỉnh tề bôn tẩu. Chiến giáp bị ánh mặt trời phản xạ ra lãnh quang, cách xa cả dặm cũng có thể nhìn thấy.
- Lục Ly ra khỏi thành rồi, đi theo Liễu Di, hẳn là tới Hàn Vân Sơn!
Ngoài cửa thành có hai trung niên nhìn bức họa trong tay mấy lần, sau đó nhanh chóng đi về nội thành, tiến vào một tiểu viện bình thường.
Chỉ chốc lát sau, một con thương ưng từ trong tiểu viện bay lên, thẳng tắp lao về phương bắc.
Hai thám báo từ trong biệt viện đi ra, con ngươi như độc xà nhìn về phương bắc, một người cười lạnh nói:
- Hắc hắc, Lục Ly, ngươi lại dám ra khỏi thành? Cho dù đi theo Liễu Di cũng phải chết không thể nghi ngờ!
- Đúng vậy!
Một người khác gật đầu nói:
- Lúc này Hàn Vân Sơn nhân xà hỗn tạp, mấy gia tộc, mười mấy bộ lạc toàn bộ ở đây, khắp nơi đều là Huyền thú. Nghe nói Địch trưởng lão dùng linh dược, đã đột phá Thần Hải cảnh trung kỳ? Muốn giết chết hắn rất đơn giản, Liễu Di không có khả năng ngày ngày đi theo hắn?
- Hừ!
Người đầu tiên cười lạnh nói:
- Cho dù Liễu Di đi theo thì thế nào? Liễu gia bọn họ gặp phải đại biến, lần này lại chết nhiều người như vậy. Mà Triệu gia chúng ta đã đi theo Vũ đại nhân, nói không chừng mấy tháng sau Vũ Lăng Thành này chính là của Triệu gia chúng ta rồi.
- Phải...
Một người khác phụ họa:
- Cho dù Địch trưởng lão cường hoành chém chết Lục Ly, Liễu gia lại dám nói cái gì? Đi thôi, chúng ta hoàn thành nhiệm vụ, chuyện kế tiếp không cần chúng ta quản nhiều.
Hai người nhanh chóng rời đi, chui vào trong ngõ nhỏ biến mất không thấy.
Ba trăm con chiến mã bôn tẩu ở trong hoang lĩnh, làm cho mặt đất chấn động. Gió tuyết đã ngừng một đoạn thời gian, nhưng không có hòa tan, cũng may tuyết đọng không dày, lại bị chà đạp thường xuyên nên đi khá dễ dàng.
Đi tầm hai canh giờ, Lục Ly liền triệt để khống chế chiến mã, hắn một đường quan sát võ giả Liễu gia phía trước, vừa nhìn vừa học, nắm lấy bí quyết cưỡi ngựa.
Cưỡi ngựa không thể dùng lực lượng quá lớn, mà phải linh hoạt, không chỉ muốn ngựa phối hợp với người, người còn phải phối hợp với ngựa. Như vậy ngựa chạy băng băng mới sẽ không cố sức, nó cũng sẽ nhận thức chủ nhân mới trên lưng.
Giữa trưa, đại bộ đội dừng lại nghỉ ngơi ở bên một rừng cây, võ giả Liễu gia nổi lửa nướng thịt. Lục Ly không quen những võ giả Liễu gia này, cũng không có người để ý đến hắn, hắn chỉ có thể ngồi ở dưới tàng cây, lấy thịt khô mà Lục Linh chuẩn bị cho hắn gặm ăn.
Nơi xa Liễu Di bị một đám người vây quanh, như chúng tinh phủng nguyệt, nàng nhìn thoáng qua bên này, nhưng không có gọi hắn cùng đi ăn cơm. Lục Ly cũng không tự đòi mất mặt, một người gặm thịt khô, nghe mấy võ giả ở cách đó không xa tán gẫu.
- Lần này bị những đại gia tộc kia hại thảm rồi...
- Đúng vậy, bọn họ vì có được bổn nguyên tinh huyết của Thú Hoàng, làm hại chúng ta gặp tai ương, Tam ca của ta đã chiến tử ở Hàn Vân Sơn rồi!
- Thú Hoàng, kia là cường giả có thể sánh bằng Nhân Hoàng cảnh. Mặc dù Thú Hoàng kia vừa mới sinh, hơn nữa đã đến ngày đại hạn, nhưng thực lực đáng sợ cỡ nào? Những đại gia tộc kia sợ rằng cũng đã chết không ít người? Lâu như vậy vẫn không thể đánh giết được Thú Hoàng...
- Cũng không biết lần thú triều này khi nào mới có thể trấn áp? Nếu còn kéo dài, những gia tộc ở Vũ Lăng Thành kia cũng không chịu nổi!
- ...
Nghe một lúc, từ trong miệng các võ giả Liễu gia, Lục Ly lấy được rất nhiều tình báo, cũng rõ ràng nguyên nhân của lần thú triều này.
Nghe những võ giả kia nói, trong Hàn Băng Thâm Uyên có một con Thú Hoàng sắp chết già, nhưng lại sinh ra hậu đại, nguyên khí tổn thương nặng nề.
Những gia tộc siêu cấp kia biết được tin tức này, toàn bộ chen chúc đến, muốn đạt được bổn nguyên tinh huyết và nội đan tài liệu quý giá trong thân thể Thú Hoàng.
Bất quá bọn họ đánh giá thấp lực lượng của Thú Hoàng, bị Thú Hoàng đánh lui mấy lần, hao binh tổn tướng. Thú Hoàng trong cơn giận dữ, hiệu lệnh vô số Huyền thú xung kích, dẫn phát thú triều lúc trước.
Mặc dù các gia tộc phái tới không ít cường giả, nhưng nhiều Huyền thú như vậy, có khả năng vây được sao? Cho nên chỉ có thể dựa vào các gia tộc ở Vũ Lăng Thành. Tất cả gia tộc ở Vũ Lăng Thành đều xuất động, còn có nam tử trưởng thành của các bộ lạc, lúc này đều ở Hàn Vân Sơn hợp thành mấy phòng tuyến, chống cự thú triều xung kích.
- Thú Hoàng...
Lục Ly nghe mà thổn thức không ngớt, Thú Hoàng là Huyền thú thất phẩm, phỏng chừng tùy tiện nhất kích cũng có thể hủy diệt Vũ Lăng Thành? Những cường giả gia tộc siêu cấp kia khai chiến với Thú Hoàng, sẽ là một hình ảnh tráng lệ dọa người bực nào.
...
Nghỉ ngơi nửa canh giờ, đại bộ đội lên đường lần nữa, lần này chạy đến lúc hoàng hôn mới ngừng lại.
Phía trước có một sơn mạch to lớn như lạch trời ngăn cản, từ trong miệng võ giả Liễu gia biết được, nơi đây nhất định Hàn Vân Sơn rồi, vượt qua Hàn Vân Sơn chính là địa giới của Hàn Băng Thâm Uyên.
Chương 44 Gieo gió gặt bão
Đát đát đát!
Nơi xa có vài thớt Ngân Lang phi nhanh đến, cùng Liễu Di trò chuyện mấy câu, Liễu Di vung tay lên nói:
- Đi Hàn Vân Cốc, lần này nhiệm vụ của chúng ta là thủ Hàn Vân Cốc nửa tháng.
Liễu Di mang theo đại bộ đội dọc theo sơn đạo quanh co đi về phía trước, ở lúc sắc trời hoàn toàn đen lại, đại bộ đội đã tới ngoài một hẽm núi. Nơi này có rất nhiều lều, cũng có không ít võ giả Liễu gia.
Thảm thiết!
Nương theo ánh đuốc, Lục Ly đánh giá bốn phía, nội tâm âm thầm ngơ ngác. Khắp nơi đều là vết máu và hài cốt Huyền thú, ở cửa cốc, trên cự thạch mặt đất đều là vết cắt, rất rõ ràng nơi đây đã xảy ra vô số lần chiến đấu thảm thiết. Võ giả ở trong doanh trại, rất nhiều đều bị thương nặng, có người gãy tay đứt chân...
Có người đến dàn xếp võ giả Liễu gia, Lục Ly được phân vào trong một trướng bồng lớn. Bên trong sặc mùi thảo dược, bên cạnh nằm năm người bị thương, thấy Lục Ly cũng không để ý, riêng phần mình nghỉ ngơi điều dưỡng.
Lục Ly ăn chút lương khô, cái gì cũng không quan tâm, ngồi ở trên giường nhập định tu luyện. Đối với hắn mà nói, mỗi giây mỗi phút đều cực kỳ quý giá, mỗi nâng cao một phần chiến lực, thì có thể nhiều một phần cơ hội sống sót.
Tu luyện đến nửa đêm, Lục Ly ngủ thật say, lúc hừng đông, trong cốc truyền đến tiếng huyên náo, còn có tiếng gầm giận dữ của Huyền thú.
Hắn đứng dậy đi ra ngoài nhìn, chỉ thấy ở cửa cốc có hai mươi mấy võ giả Liễu gia, đang ngăn chặn đám Huyền thú gầm gừ lao ra.
Lục Ly không phải quân sĩ Liễu gia, chẳng qua là tới tham gia nhiệm vụ khảo hạch, nên căn bản không có ai phái hắn đi tham chiến. Hắn suy nghĩ một chút, qua loa ăn ít thịt khô, sau đó cầm Thiên Lân Đao đi về phía cửa cốc.
Nhiệm vụ khảo hạch là phải săn giết một trăm con Huyền thú nhất phẩm, hoặc một con Huyền thú nhị phẩm. Lần này lao ra rõ ràng đều là Huyền thú nhất phẩm, hắn mới có thể ung dung chém giết.
Ở bên ngoài thời thời khắc khắc đều có thể gặp phải nguy hiểm, ai biết sẽ xuất hiện ngoài ý muốn lúc nào? Lục Ly càng muốn nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ.
Hắn nhanh chóng đ tới cửa cốc, thấy Liễu Di và Hồng lão đều ở phụ cận, còn có một cường giả trung niên của Liễu gia, cảm thụ khí tức một chút, hẳn là đã đạt đến Thần Hải cảnh. Bất quá bọn họ đều không có xuất thủ, chỉ ở xa xa quan chiến.
- Di tiểu thư, ta muốn tham chiến!
Lục Ly đi tới xin chỉ thị của Liễu Di, nàng hơi gật đầu, Lục Ly giống như một con mãnh hổ lao ra cửa cốc.
- Ô ô...
Trong cốc không quá rộng, chỉ có thể cho mười mấy con Huyền thú song song thông qua, xa xa đều là Huyền thú, là một bầy đại lang màu đen.
Những con sói này không giống sói bình thường, trên đầu có sừng sắc bén, trên lưng còn có mấy cây cốt thứ (gai xương), răng nanh rất dài, hình thể lớn hơn sói bình thường gấp đôi, có thể sánh bằng Ngân Lang mà Liễu Di cưỡi.
Thiết Thứ Lang!
Đây là một loại Huyền thú tương đối thường gặp, trước kia Lục Ly cũng gặp qua, đương nhiên... nếu hắn gặp phải mà nói, thường thường sẽ lập tức quay đầu bỏ chạy.
Bởi vì Thiết Thứ Lang này hoặc là không xuất động, vừa xuất động ít nhất trên trăm con, trước kia hắn không tu huyền lực, nếu như bị vây công, thì hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Lục Ly chạy nhanh ra, xâm nhập vào trong đám người, hắn thấy một con Thiết Thứ Lang gào thét lao đến, liền vận chuyển huyền lực vung Thiên Lân Đao chém xuống.
- Phanh!
Lục Ly có vạn cân cự lực, lúc này sử dụng huyền lực, lực lượng gia tăng mấy ngàn cân, cộng thêm Thiên Lân Đao nặng hơn hai ngàn cân. Cho nên một đao kia lực lượng rất mạnh, một đao nện bay Thiết Thứ Lang, hơn nữa đầu bị chém nát, biến thành một đoàn thịt nhão.
- Tốt!
Một võ giả Liễu gia ở bên cạnh lớn tiếng khen ngợi, hắn là Huyền Vũ cảnh trung kỳ, nhưng đối phó Thiết Thứ Lang lại có chút miễn cưỡng. Lục Ly vừa ra tay liền đánh chết Thiết Thứ Lang, không thể nghi ngờ là một viện quân mạnh mẽ, để áp lực của hắn giảm nhiều.
Đám người Liễu Di cũng chú ý bên này, nàng và Hồng lão đều thở dài, trưởng lão Ngoại đường của Liễu gia kia nhướng mày hỏi:
- Di tiểu thư, thiếu niên này khí lực thật lớn, lại là Huyền Vũ cảnh trung kỳ, coi như hạt giống không tệ, vì sao không nhận vào Ngoại đường?
- Đâu chỉ là không tệ.
Liễu Di lắc đầu nói:
- Ta phỏng chừng hắn tu luyện ra huyền lực đến Huyền Vũ cảnh trung kỳ, chỉ dùng không tới một tháng, thiên tư cực kỳ khủng bố.
Trong mắt trưởng lão Ngoại đường lóe sáng, lòng có chút nghi ngờ, Hồng lão giải thích:
- Không phải tiểu thư không nguyện ý chiêu dụ, mà là tiểu tử này chỉ nguyện ý gia nhập Khách đường, khuyên như thế nào cũng không chịu...
- Không biết phân biệt!
Ánh mắt trưởng lão Ngoại đường lạnh lùng nói:
- Không có tài nguyên của gia tộc bồi dưỡng, cho dù thiên tư khá hơn nữa cũng có tiền đồ gì? Tiểu tử này quá ngu xuẩn rồi.
Thần Hải, Hồn Đàm, Mệnh Luân, Bất Diệt!
Bất kỳ một cảnh giới nào tăng lên, đều khó như lên trời, tỷ như ngưng tụ Thần Hải, nếu có đại gia tộc giúp đỡ, ban cho đan dược quý trọng... tốc độ ngưng tụ sẽ nâng cao rất nhiều.
Ngược lại dựa vào mình đi thu thập linh tài sẽ cực kỳ khó khăn, không có linh tài phụ trợ, ngưng tụ Thần Hải sẽ rất khó.
Võ giả Huyền Vũ cảnh của các bộ lạc không ít, nhưng cường giả Thần Hải cảnh lại ít đến đáng thương. Tỷ như Địch Long bộ lạc, chỉ có Địch Bá là Thần Hải cảnh, nguyên nhân bởi vì không có tài nguyên.
Vì sao Địch Bá phải gia nhập Triệu gia, bị Triệu gia quản lý? Bởi vì Triệu gia có tài nguyên mà Địch Long bộ lạc không có, có thể để tốc độ tu luyện của hắn tăng nhanh, để hắn trở nên mạnh hơn.
- Quả thực rất ngu xuẩn!
Liễu Di than thở, bất đắc dĩ nói:
- Nếu như vẫn khư khư cố chấp, ta sẽ không quản hắn nữa. Nếu như bị Địch Bá ám sát, chính là hắn gieo gió gặt bão.
- Uống!
Ngoài Hàn Vân Cốc, Lục Ly cực kỳ mãnh liệt, mỗi lần vung vẩy Thiên Lân Đao đều có một con Thiết Thứ Lang bị thương hoặc chết. Hắn không biết huyền kỹ, chỉ mượn lực lượng khủng bố và Thiên Lân Đao cứng rắn chém xuống.
Chương 45 Ta theo ngươi xuất chiến
Chương 45: Ta theo ngươi xuất chiến
Mặc dù Thiên Lân Đao gãy rồi, nhưng không thể không nói là bảo đao tuyệt thế, chất liệu đặc biệt, cực kỳ sắc bén, chém sắt như chém bùn.
Lục Ly có một loại đao pháp rất biến thái, là tốc độ bổ ra chiến đao của hắn quá nhanh, cho dù cầm Thiên Lân Đao, mỗi một hơi cũng có thể bổ ra năm ba đao.
Gần nửa canh giờ!
Lục Ly đã đánh chết hai mươi bảy con Thiết Thứ Lang, tốc độ nhanh hơn võ giả Liễu gia ở bên cạnh rất nhiều, thậm chí Huyền Vũ cảnh đỉnh phong cũng không nhanh bằng hắn.
Cửa cốc đã chất đầy mấy trăm thi thể Thiết Thứ Lang, võ giả Liễu gia có một người bị cắn chết, mấy người thụ thương, Thiết Thứ Lang rốt cục lui vào trong cốc, biến mất không thấy.
- Thu binh, quét dọn chiến trường.
Liễu Di quát khẽ, sau đó đi vào trướng bồng của mình. Hồng lão phái người đi thu thập thi thể, trị liệu võ giả Liễu gia bị thương...
Lục Ly xách đao lui xuống, vị trưởng lão Thần Hải cảnh kia đi tới, nét mặt trang nghiêm nói:
- Ngươi gọi Lục Ly?
Lục Ly lau máu sói trên mặt, gật đầu nói:
- Đúng vậy, đại nhân!
- Ta là Thái Huy, một trong mấy trưởng lão Ngoại đường của Liễu gia, ngươi có thể gọi ta Thái trưởng lão!
Trưởng lão Ngoại đường này hơn 40 tuổi, vóc người khôi ngô, mặc chiến giáp màu bạc của Liễu gia, tay cầm một thanh trường đao, khí thế như núi, hắn nhìn chằm chằm Lục Ly nói:
- Ngươi đi theo ta.
Lục Ly đàng hoàng đi theo Thái trưởng lão vào một trướng bồng, sau khi Thái trưởng lão tiến vào thì ngồi vào chủ vị, nhìn Lục Ly hỏi:
- Tiểu tử, ngươi hiểu tu luyện được bao nhiêu?
Lục Ly ngượng ngùng sờ mũi, nói:
- Không quá hiểu, chỉ biết tu luyện cảnh giới, hiểu chút ít tu luyện ở Huyền Vũ cảnh.
- Ân.
Thái trưởng lão hơi gật đầu, sau đó nói:
- Bây giờ ngươi ở Huyền Vũ cảnh, mới vừa tiến vào đại môn võ đạo. Chờ ngươi đạt tới Huyền Vũ cảnh đỉnh phong, thì cần ngưng tụ Thần Hải, xung kích Thần Hải cảnh.
Cái này Lục Ly hiểu, hắn gật đầu nhìn Thái trưởng lão. Người sau dừng một chút, lại nói:
- Đả thông kinh mạch toàn thân, huyền lực thông suốt là có thể dùng huyền lực đi ngưng tụ Thần Hải. Này nói rất đơn giản, nhưng làm lại cực kỳ khó. Trăm vạn võ giả trong các bộ lạc, có thể thành công ngưng tụ Thần Hải, nhiều nhất một ngàn người, ngươi có biết vì nguyên nhân gì không?
Có người giảng giải phương pháp tu luyện cho mình, Lục Ly cầu cũng không được, hắn chắp tay nói:
- Lục Ly không biết, cầu Thái trưởng lão giải thích nghi hoặc.
Thái độ của Lục Ly không tệ, sắc mặt của Thái trưởng lão hơi dễ nhìn hơn, hắn giải thích:
- Ngưng tụ Thần Hải giản đơn, nhưng rất dễ dàng sụp đổ. Nếu như không có pháp môn tốt, không có đan dược quý giá, khả năng thành công ngưng tụ Thần Hải sẽ rất thấp.
Lục Ly bừng tỉnh đại ngộ, Thái trưởng lão đứng dậy tiếp tục nói:
- Về phần Thần Hải cảnh xung kích Hồn Đàm cảnh, lại khó càng thêm khó. Hồn Đàm Hồn Đàm, đó là ở trong linh hồn chế tạo một cái đầm, linh hồn là căn bản của con người, một khi đột phá cảnh giới xảy ra sai lầm, sẽ rất dễ hồn phi phách tán. Cho nên đột Phá Hồn Đàm cảnh, cần các loại đan dược linh thảo quý giá. Loại đan dược hay linh thảo này, mỗi một loại đều có giá trên trời, có thể bằng một bộ lạc tích lũy tài phú trăm năm.
- Mệnh Luân cảnh, tu luyện là Mệnh Luân, chắc hẳn ngươi cũng đã được nghe nói. Võ giả tu luyện ra một Mệnh Luân, có thể gia tăng năm trăm năm thọ nguyên, Mệnh Luân cảnh đỉnh phong có ba Mệnh Luân, có được một ngàn năm trăm năm thọ nguyên!
- Nhưng ngươi có khả năng không biết, tu luyện ra một Mệnh Luân cần linh tài, ít nhất phải rút đi ba thành tài phú của Liễu gia hiện tại. Nếu như Liễu gia có ba võ giả muốn tu luyện ra Mệnh Luân, như vậy Liễu gia sẽ thành ăn mày. Hơn nữa ba võ giả tu luyện ra Mệnh Luân kia cơ hội không tới một thành. Nói cách khác, tất cả tài phú của Liễu gia cũng chưa hẳn tạo ra được một võ giả Mệnh Luân cảnh...
- A?
Lục Ly kinh hãi, trước kia không ai dạy hắn kiến thức ở phương diện tu luyện, những chuyện này hắn còn là lần đầu nghe nói.
Nội tâm của hắn cực kỳ kinh ngạc, hắn biết võ đạo chi lộ cực kỳ khó khăn, lại không nghĩ rằng khó khăn đến trình độ này. Liễu gia xưng bá Vũ Lăng Thành trăm năm, có bao nhiêu mạch khoáng, bao nhiêu dược sơn, bao nhiêu tài nguyên tài phú? Lại chỉ đủ ba Hồn Đàm đỉnh phong xung kích Mệnh Luân cảnh ba lần?
Đây là Mệnh Luân cảnh, phía sau còn có Bất Diệt cảnh, Quân Hầu cảnh, Nhân Hoàng cảnh, thì cần bao nhiêu tài nguyên? Tài phú của một ngàn cái, một vạn cái Liễu gia, có thể tạo ra được sao?
Thái trưởng lão trầm mặc không nói, chờ nội tâm Lục Ly bình phục kinh hãi, mới tiếp tục nói:
- Bây giờ ngươi đã rõ chưa? Không có ủng hộ của gia tộc, bất kỳ võ giả nào, dựa vào mình là không thể lấy được đại thành tựu. Lúc còn trẻ tốc độ tu luyện nhanh, nhưng dựa vào một người làm sao có thể đạt được nhiều tài nguyên như vậy? Chờ ngươi tập hợp đủ tài nguyên, tuổi đã lớn, cơ hồ không thể xung kích cảnh giới quá cao.
- Nếu muốn có được gia tộc ủng hộ, ngươi nhất định phải trung thành với gia tộc này. Trên thế giới không có bữa trưa miễn phí, đại gia tộc không có khả năng lãng phí tài nguyên ở trên người một khách khanh tùy thời có khả năng rời khỏi gia tộc. Cho nên ngươi muốn đột phá cảnh giới càng cao, có được quyền thế và địa vị lớn hơn nữa, ngươi chỉ có thể gia nhập Ngoại đường của một gia tộc, tuyên thệ thần phục gia tộc này, ngươi đã hiểu chưa?
Thái trưởng lão nói hồi lâu, cuối cùng cũng nói mục đích của mình.
Lục Ly đã hiểu, nhưng hắn chỉ cười khổ chắp tay nói:
- Đa tạ Thái trưởng lão chỉ điểm, ta sẽ suy tính chuyện này.
Lục Ly nói như vậy rõ ràng là uyển chuyển cự tuyệt, sắc mặt của Thái trưởng lão có chút khó coi, hắn khoát tay nói:
- Được rồi, chuyện này về sau lại nói, lát nữa ngươi có thể tự do chiến đấu, sẽ không ai ước thúc ngươi.