Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 52: Suy tính viễn vông
Các bạn vào để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
**********
Nhớ đọc truyện trên VietWriter.vn để ủng hộ team nha !!!
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
"Ngọc Hằng! Cháu đến đây, bà nội thương lượng với cháu một chuyện."
Bà cụ Giang nói với vẻ hiền lành hiếm có.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Giang Ngọc Hằng bối rối bước tới, thấy bà cụ họ Giang đang đẩy rất nhiều tài liệu sang: "Đây đều là tài sản do bà đứng tên. Nói ra thì không hay lắm, mặc dù cháu đã tiếp nhận cái vị trí làm chủ của nhà họ Giang rồi, nhưng phần lớn tài sản của nhà ta vẫn nằm trong bay bà già mãi không chịu xuống lỗ như bà!
Giang Ngọc Hằng lướt qua tập tài liệu dày cộp, rồi quay lại.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Sau khi lên làm chủ gia đình, bà nội chỉ cho cô một số tài sản không đáng kể của nhà họ Giang. Còn phần lớn những tài sản khác bà vẫn hoàn toàn nắm quyền quản lý.
Về việc này, Giang Ngọc Hằng thấy không có vấn đề gì, cô không muốn tranh giành những thứ đó, chỉ cần vẫn còn cái danh chủ nhà này, không ai có thể ép buộc cô làm điều mà cô không muốn làm l
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Những bà nội lại đột nhiên giao hết những thứ này ra, vậy thì chắc chắn chúng đi kèm với điều kiện!
Giang Ngọc Hàng không phải là một cô gái ngây ngô không biết gì, bây giờ thứ duy nhất có thể trao đổi chính là biệt thự ven biển của Tô Hoài Dương
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Giang Ngọc Hằng lập tức từ chối: “Bà ơi, bà nên giữ những tài sản này đi!
Biệt thự ven biển kia là của Tô Hoài Dương, cháu không thể tự mình quyết định được!" "Em họ, sao em lại không tự quyết định được chứ! Anh ta chỉ ở rể thôi, trong nhà này chẳng phải lời em nói mới có tính sao! Chữ ký của em cũng mới được chấp nhận mà!"
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Vừa nghe Giang Ngọc Hằng từ chối, Giang Minh Nguyên bỗng nhiên không thể khống chế được cơn nóng giận của anh ta. Mấy ngày nay anh ta luôn cảm thấy Tô Hoài Dương rất bất thường, nhà họ Vương tuy rằng đã rời khỏi Sài Gòn, nhưng anh ta không muốn chờ đến sau khi Tô Hoài Dương ra mặt rồi mới xảy ra rủi ro gì.
Cần phải biết rằng hầu hết các tài liệu trên bàn đều là giả mạo. Hôm qua anh ta và bà đã phải bỏ ra 3,5 tỷ mới tìm được người giúp họ làm được những hợp đồng này.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Sau khi làm xong hợp đồng, nếu bên làm giả không chỉ ra những điểm không giống với giấy tờ thật, thì họ thậm chí không thể biết được số giấy tờ giả này có vấn đề gì.
Bây giờ chỉ cần Giang Ngọc Hằng ký tên nữa thôi là căn biệt thự ven biển sẽ thuộc về họ.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Còn Giang Ngọc Hằng, tất cả những gì cô có được chỉ là chút tài sản bên rìa, tổng giá trị của số tài sản đó thậm chí còn chưa đến 70 tỷ
Khi Giang Minh Nguyên còn đang mong chờ điều đó xảy ra thì lại nhìn thấy Giang Ngọc Hằng dứt khoát từ chối, không mảy may do dự.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Sau đó Giang Minh Nguyên nói: "Em họ, em nghĩ xem. Tuy rằng căn biệt thự ven biển vừa đẹp vừa có giá trị, nhưng rốt cuộc nó cũng chẳng thể sinh lời! Bây giờ nhà họ Giang đã nhận được một khoản đầu tư của Ánh Dương, chỉ mấy năm nữa thôi là giá trị thị trường sẽ vượt qua khu biệt thự ven biển kia!"
Nghe vậy, Giang Ngọc Hằng cầm tập tài liệu lên lật xem. Nếu thể thật thì đổi một biệt thự bên bờ biển lấy tài sản của nhà họ Giang tính ra không hề lỗi Cập nhật nhanh nhất trên VietWriter.vn
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Trong khi Giang Ngọc Hằng đang lật xem từng trang, bà cụ Giang cũng lèo lái với giọng già yếu: "Bà giờ đã là người gần đất xa trời rồi, bà muốn đến biệt thự ven biển sống nốt phần còn lại Ngọc Hằng! Nhà họ Giang giờ đã giao hết cho cháu, chuyện trước đây bỏ qua hết đi, cháu cố gắng để mọi người còn kiếm cái ăn."
Nghe vậy, Giang Minh Nguyên lập tức thành khẩn nói: "Đúng vậy, em họ! Trước đây là anh đã sai, sau này em quản lí hết tài sản nhà họ Giang rồi, thì đừng để anh chết đói đấy nhé!"
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Cả hai đều nói với thái độ thành khẩn, tùy theo số mệnh, nhưng như thế vẫn không lừa được Giang Ngọc Hằng, cho đến khi nó lừa được Ngô Tâm, người đang đứng nhìn!
Ngô Tâm bước lên trước, năm lấy tay Giang Ngọc Hằng: "Ngọc Hằng! Con còn nhìn cái gì nữa? Mau kỷ đi! Đi đầu mà tìm được cơ hội tốt như thế này nữa!"
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Sau khi nói xong những lời sốt sắng, Ngô Tâm cầm cây bút lên và nhét vào tay Giang Ngọc Hằng
Giang Ngọc Hằng cầm bút lên, không ký tên ngay mà nói với Ngô Tâm: "Mẹ! Mẹ phải đợi con đọc xong những tài liệu này đã!
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nghe vậy, Ngô Tâm tỏ vẻ thận trọng, cổ nên giọng nói với Giang Ngọc Hằng "Còn xem cái gì nữa!Còn xem nữa là không kịp đâu!"
Nói xong, Ngô Tâm len lén nhìn về căn phòng của Tô Hoài Dương giống như một tên trộm. Sau đó bà ta nói với Giang Ngọc Hằng: "Sao con lại ngốc như vậy! Dù sao nếu để biệt thự đó dưới tên của thắng vô dụng kia thì con cũng chỉ được chia có một nửa thôi mà!" "Giờ chỉ cần con kí tên vào đây thì sau này toàn bộ tài sản nhà họ Giang sẽ là của con! Cho dù cái thắng vô dụng kia có làm ầm ĩ lên, thì chỉ cần con có tài sản của nhà họ Giang, còn sợ không kiếm được tiền sao? Đến lúc đó chỉ cần gửi cho cậu ta một ít tiền là được rồi"
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nghe vậy, lòng Giang Ngọc Hằng như có trăm nghìn vuốt nhọn đang cào vào, hai bên đều là những người quan trọng với mình, nhưng mẹ của cô bất kể là việc gì cũng muốn ác ý nhằm vào Tô Hoài Dương!
Khác với Giang Ngọc Hằng, bà cụ Giang và Giang Minh Nguyên rất vui khi nghe Ngô Tâm nói vậy. Ước gì Ngô Tâm có thể nói thêm vài câu, tốt nhất là nên nằm lấy tay Giang Ngọc Hằng rồi ký tên luôn
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tuy nhiên, mơ tưởng của một số người còn quá sớm, Giang Ngọc Hằng đã đặt đống giấy tờ xuống và nói với Ngô Tâm: "Mẹ, con chỉ định kiểm tra những hợp đồng này trước. Còn việc có ký hay không thì còn tùy Tô Hoài Dương có muốn hay không" "Tôi không có ý định ký
Tô Hoài Dương mới đi ra sau khi đã nhờ người thu xếp xong việc trang trí căn biệt thự ven biển.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tô Hoài Dương lập tức dập tắt áo tưởng hão huyền của Giang Minh Nguyên, anh đi tới chỗ Giang Ngọc Hằng, cầm đồng hợp đồng lên đọc "Những giấy tờ này, em thấy thế nào?"
Giang Ngọc Hằng hơi sửng sốt, đây là lần đầu tiên cô thấy Tô Hoài Dương nghiêm túc như vậy.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Không đúng! Giang Ngọc Hằng đã nhiều lần thấy anh nghiêm túc, nhưng chưa lần nào đẹp trai như bây giờ! Nhớ đọc truyện trên VietWriter.vn để ủng hộ team nha !!!
Có vẻ như trước đây, những lúc Tô Hoài Dương nghiêm túc là những lúc anh giúp cô giải quyết phiền phức, nhưng lần này, trông Tô Hoài Dương giống như một cầu học trò đang chăm chủ vào những trang sách vậy.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Trái tim Giang Ngọc Hằng lúc này rung động như những cô gái mới lớn vậy, cô đã quên trả lời câu hỏi của Tô Hoài Dương, cho đến khi Ngô Tâm giật lấy những giấy tờ trong tay anh, và mỉa mai: "Cậu giả vờ làm gì, không hiểu thì đừng đọc!"
Nghe xong Giang Ngọc Hằng tỉnh dậy, nói với Tô Hoài Dương: "Em cảm thấy một số thuật ngữ rất mơ hồ."
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nghe những lời này, Giang Ngọc
Hằng định thần lại, cô nói với Tô Hoài Dương: "Em cảm thấy những hợp đồng này rất mơ hồ."
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tô Hoài Dương nói thẳng: "Không cần phải đọc nữa! Những giấy tờ này chắc chắn có vấn đề “Những hợp đồng này thì có vấn đề gì! Anh đọc không hiểu thì đừng có nói lung tung."
Mặt Giang Minh Nguyên tối sầm lại, anh ta mắng Tô Hoài Dương.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lúc này bà cụ Giang cũng rất khó chịu, bà ta cho rằng Giang Ngọc Hằng sẽ không phát hiện ra những giấy tờ này có vấn đề gì, còn Tô Hoài Dương thì càng không cần phải nói
Chỉ là đang cố bởi lông tìm vết mà thôi, sau đó bà già nói một cách kỳ lạ. "Nếu cậu sợ rằng tôi sẽ lừa cậu thì hãy để Ngọc Hằng xem kĩ xem những hợp đồng này có vấn đề gì! Đừng để lòng tốt của người khác bằng lại thành lòng lang dạ thủ thế"
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Giang Minh Nguyên nghe xong thi đưa tờ tờ hợp đồng cho Giang Ngọc Hằng, nhưng Giang Ngọc Hằng không đưa tay ra nhận, mà nói: "Không cần đọc nữa!" "Cô nói thế là có ý gì?" Giang Minh
Nguyên nói.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Những giấy tờ này phải tiêu tốn đến 3,5 tỷ mới làm được, nhưng thái độ không thèm nhìn của Giang Ngọc Hằng khiến Giang Minh Nguyên như đấm trúng bị bông.
Nếu Giang Ngọc Hằng thậm chí còn không thèm nhìn lấy một cái, vậy thì anh ta có bỏ ra cả 3,5 tỷ để làm giả giấy tờ thì cũng chẳng để làm gì!
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Giang Ngọc Hằng cũng không trực tiếp nói cô tin rằng giấy tờ mà Giang Minh Nguyên và bà cụ Giang đưa cho có vấn đề. Thay vào đó, có nói: "Tô Hoài Dương đã nói rằng anh ấy sẽ không ký. Thế thì tôi còn xem làm gì.
Nghe vậy, Giang Minh Nguyên đập đống giấy tờ xuống bàn rồi giận dữ hét lên: "Giang Ngọc Hằng! Tôi biết cô có thành kiến với tôi và bà, nhưng bây giờ bà cho cô cả nhà họ Giang chỉ để đổi lại một nơi nghỉ ngơi lúc về giả. Ngay cả mong muốn này của bà mà cô cũng không thể đồng ý sao?"
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Giang Minh Nguyên ném chiếc mũ xuống, trong lòng thầm đắc ý, nếu hôm nay Giang Ngọc Hằng không ký vào đó, thì chắc chắn anh đã bị anh ta nằm đẳng chuỗi rồi!
Sau đó sẽ bỏ ra một ít tiền để phóng đại lên, đồn ra ngoài răng Giang Ngọc Hằng chỉ biết tiền mà không thèm quan tâm người thân, thậm chí đến việc bà nội mình muốn một nơi nghỉ ngơi tuổi già cũng không cho.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Đến lúc đó, danh tiếng của Giang Ngọc Hằng sẽ vô cùng thảm hại
Cập nhật nhanh nhất trên VietWriter.vn
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
**********
Nhớ đọc truyện trên VietWriter.vn để ủng hộ team nha !!!
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
"Ngọc Hằng! Cháu đến đây, bà nội thương lượng với cháu một chuyện."
Bà cụ Giang nói với vẻ hiền lành hiếm có.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Giang Ngọc Hằng bối rối bước tới, thấy bà cụ họ Giang đang đẩy rất nhiều tài liệu sang: "Đây đều là tài sản do bà đứng tên. Nói ra thì không hay lắm, mặc dù cháu đã tiếp nhận cái vị trí làm chủ của nhà họ Giang rồi, nhưng phần lớn tài sản của nhà ta vẫn nằm trong bay bà già mãi không chịu xuống lỗ như bà!
Giang Ngọc Hằng lướt qua tập tài liệu dày cộp, rồi quay lại.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Sau khi lên làm chủ gia đình, bà nội chỉ cho cô một số tài sản không đáng kể của nhà họ Giang. Còn phần lớn những tài sản khác bà vẫn hoàn toàn nắm quyền quản lý.
Về việc này, Giang Ngọc Hằng thấy không có vấn đề gì, cô không muốn tranh giành những thứ đó, chỉ cần vẫn còn cái danh chủ nhà này, không ai có thể ép buộc cô làm điều mà cô không muốn làm l
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Những bà nội lại đột nhiên giao hết những thứ này ra, vậy thì chắc chắn chúng đi kèm với điều kiện!
Giang Ngọc Hàng không phải là một cô gái ngây ngô không biết gì, bây giờ thứ duy nhất có thể trao đổi chính là biệt thự ven biển của Tô Hoài Dương
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Giang Ngọc Hằng lập tức từ chối: “Bà ơi, bà nên giữ những tài sản này đi!
Biệt thự ven biển kia là của Tô Hoài Dương, cháu không thể tự mình quyết định được!" "Em họ, sao em lại không tự quyết định được chứ! Anh ta chỉ ở rể thôi, trong nhà này chẳng phải lời em nói mới có tính sao! Chữ ký của em cũng mới được chấp nhận mà!"
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Vừa nghe Giang Ngọc Hằng từ chối, Giang Minh Nguyên bỗng nhiên không thể khống chế được cơn nóng giận của anh ta. Mấy ngày nay anh ta luôn cảm thấy Tô Hoài Dương rất bất thường, nhà họ Vương tuy rằng đã rời khỏi Sài Gòn, nhưng anh ta không muốn chờ đến sau khi Tô Hoài Dương ra mặt rồi mới xảy ra rủi ro gì.
Cần phải biết rằng hầu hết các tài liệu trên bàn đều là giả mạo. Hôm qua anh ta và bà đã phải bỏ ra 3,5 tỷ mới tìm được người giúp họ làm được những hợp đồng này.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Sau khi làm xong hợp đồng, nếu bên làm giả không chỉ ra những điểm không giống với giấy tờ thật, thì họ thậm chí không thể biết được số giấy tờ giả này có vấn đề gì.
Bây giờ chỉ cần Giang Ngọc Hằng ký tên nữa thôi là căn biệt thự ven biển sẽ thuộc về họ.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Còn Giang Ngọc Hằng, tất cả những gì cô có được chỉ là chút tài sản bên rìa, tổng giá trị của số tài sản đó thậm chí còn chưa đến 70 tỷ
Khi Giang Minh Nguyên còn đang mong chờ điều đó xảy ra thì lại nhìn thấy Giang Ngọc Hằng dứt khoát từ chối, không mảy may do dự.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Sau đó Giang Minh Nguyên nói: "Em họ, em nghĩ xem. Tuy rằng căn biệt thự ven biển vừa đẹp vừa có giá trị, nhưng rốt cuộc nó cũng chẳng thể sinh lời! Bây giờ nhà họ Giang đã nhận được một khoản đầu tư của Ánh Dương, chỉ mấy năm nữa thôi là giá trị thị trường sẽ vượt qua khu biệt thự ven biển kia!"
Nghe vậy, Giang Ngọc Hằng cầm tập tài liệu lên lật xem. Nếu thể thật thì đổi một biệt thự bên bờ biển lấy tài sản của nhà họ Giang tính ra không hề lỗi Cập nhật nhanh nhất trên VietWriter.vn
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Trong khi Giang Ngọc Hằng đang lật xem từng trang, bà cụ Giang cũng lèo lái với giọng già yếu: "Bà giờ đã là người gần đất xa trời rồi, bà muốn đến biệt thự ven biển sống nốt phần còn lại Ngọc Hằng! Nhà họ Giang giờ đã giao hết cho cháu, chuyện trước đây bỏ qua hết đi, cháu cố gắng để mọi người còn kiếm cái ăn."
Nghe vậy, Giang Minh Nguyên lập tức thành khẩn nói: "Đúng vậy, em họ! Trước đây là anh đã sai, sau này em quản lí hết tài sản nhà họ Giang rồi, thì đừng để anh chết đói đấy nhé!"
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Cả hai đều nói với thái độ thành khẩn, tùy theo số mệnh, nhưng như thế vẫn không lừa được Giang Ngọc Hằng, cho đến khi nó lừa được Ngô Tâm, người đang đứng nhìn!
Ngô Tâm bước lên trước, năm lấy tay Giang Ngọc Hằng: "Ngọc Hằng! Con còn nhìn cái gì nữa? Mau kỷ đi! Đi đầu mà tìm được cơ hội tốt như thế này nữa!"
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Sau khi nói xong những lời sốt sắng, Ngô Tâm cầm cây bút lên và nhét vào tay Giang Ngọc Hằng
Giang Ngọc Hằng cầm bút lên, không ký tên ngay mà nói với Ngô Tâm: "Mẹ! Mẹ phải đợi con đọc xong những tài liệu này đã!
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nghe vậy, Ngô Tâm tỏ vẻ thận trọng, cổ nên giọng nói với Giang Ngọc Hằng "Còn xem cái gì nữa!Còn xem nữa là không kịp đâu!"
Nói xong, Ngô Tâm len lén nhìn về căn phòng của Tô Hoài Dương giống như một tên trộm. Sau đó bà ta nói với Giang Ngọc Hằng: "Sao con lại ngốc như vậy! Dù sao nếu để biệt thự đó dưới tên của thắng vô dụng kia thì con cũng chỉ được chia có một nửa thôi mà!" "Giờ chỉ cần con kí tên vào đây thì sau này toàn bộ tài sản nhà họ Giang sẽ là của con! Cho dù cái thắng vô dụng kia có làm ầm ĩ lên, thì chỉ cần con có tài sản của nhà họ Giang, còn sợ không kiếm được tiền sao? Đến lúc đó chỉ cần gửi cho cậu ta một ít tiền là được rồi"
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nghe vậy, lòng Giang Ngọc Hằng như có trăm nghìn vuốt nhọn đang cào vào, hai bên đều là những người quan trọng với mình, nhưng mẹ của cô bất kể là việc gì cũng muốn ác ý nhằm vào Tô Hoài Dương!
Khác với Giang Ngọc Hằng, bà cụ Giang và Giang Minh Nguyên rất vui khi nghe Ngô Tâm nói vậy. Ước gì Ngô Tâm có thể nói thêm vài câu, tốt nhất là nên nằm lấy tay Giang Ngọc Hằng rồi ký tên luôn
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tuy nhiên, mơ tưởng của một số người còn quá sớm, Giang Ngọc Hằng đã đặt đống giấy tờ xuống và nói với Ngô Tâm: "Mẹ, con chỉ định kiểm tra những hợp đồng này trước. Còn việc có ký hay không thì còn tùy Tô Hoài Dương có muốn hay không" "Tôi không có ý định ký
Tô Hoài Dương mới đi ra sau khi đã nhờ người thu xếp xong việc trang trí căn biệt thự ven biển.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tô Hoài Dương lập tức dập tắt áo tưởng hão huyền của Giang Minh Nguyên, anh đi tới chỗ Giang Ngọc Hằng, cầm đồng hợp đồng lên đọc "Những giấy tờ này, em thấy thế nào?"
Giang Ngọc Hằng hơi sửng sốt, đây là lần đầu tiên cô thấy Tô Hoài Dương nghiêm túc như vậy.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Không đúng! Giang Ngọc Hằng đã nhiều lần thấy anh nghiêm túc, nhưng chưa lần nào đẹp trai như bây giờ! Nhớ đọc truyện trên VietWriter.vn để ủng hộ team nha !!!
Có vẻ như trước đây, những lúc Tô Hoài Dương nghiêm túc là những lúc anh giúp cô giải quyết phiền phức, nhưng lần này, trông Tô Hoài Dương giống như một cầu học trò đang chăm chủ vào những trang sách vậy.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Trái tim Giang Ngọc Hằng lúc này rung động như những cô gái mới lớn vậy, cô đã quên trả lời câu hỏi của Tô Hoài Dương, cho đến khi Ngô Tâm giật lấy những giấy tờ trong tay anh, và mỉa mai: "Cậu giả vờ làm gì, không hiểu thì đừng đọc!"
Nghe xong Giang Ngọc Hằng tỉnh dậy, nói với Tô Hoài Dương: "Em cảm thấy một số thuật ngữ rất mơ hồ."
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nghe những lời này, Giang Ngọc
Hằng định thần lại, cô nói với Tô Hoài Dương: "Em cảm thấy những hợp đồng này rất mơ hồ."
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tô Hoài Dương nói thẳng: "Không cần phải đọc nữa! Những giấy tờ này chắc chắn có vấn đề “Những hợp đồng này thì có vấn đề gì! Anh đọc không hiểu thì đừng có nói lung tung."
Mặt Giang Minh Nguyên tối sầm lại, anh ta mắng Tô Hoài Dương.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lúc này bà cụ Giang cũng rất khó chịu, bà ta cho rằng Giang Ngọc Hằng sẽ không phát hiện ra những giấy tờ này có vấn đề gì, còn Tô Hoài Dương thì càng không cần phải nói
Chỉ là đang cố bởi lông tìm vết mà thôi, sau đó bà già nói một cách kỳ lạ. "Nếu cậu sợ rằng tôi sẽ lừa cậu thì hãy để Ngọc Hằng xem kĩ xem những hợp đồng này có vấn đề gì! Đừng để lòng tốt của người khác bằng lại thành lòng lang dạ thủ thế"
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Giang Minh Nguyên nghe xong thi đưa tờ tờ hợp đồng cho Giang Ngọc Hằng, nhưng Giang Ngọc Hằng không đưa tay ra nhận, mà nói: "Không cần đọc nữa!" "Cô nói thế là có ý gì?" Giang Minh
Nguyên nói.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Những giấy tờ này phải tiêu tốn đến 3,5 tỷ mới làm được, nhưng thái độ không thèm nhìn của Giang Ngọc Hằng khiến Giang Minh Nguyên như đấm trúng bị bông.
Nếu Giang Ngọc Hằng thậm chí còn không thèm nhìn lấy một cái, vậy thì anh ta có bỏ ra cả 3,5 tỷ để làm giả giấy tờ thì cũng chẳng để làm gì!
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Giang Ngọc Hằng cũng không trực tiếp nói cô tin rằng giấy tờ mà Giang Minh Nguyên và bà cụ Giang đưa cho có vấn đề. Thay vào đó, có nói: "Tô Hoài Dương đã nói rằng anh ấy sẽ không ký. Thế thì tôi còn xem làm gì.
Nghe vậy, Giang Minh Nguyên đập đống giấy tờ xuống bàn rồi giận dữ hét lên: "Giang Ngọc Hằng! Tôi biết cô có thành kiến với tôi và bà, nhưng bây giờ bà cho cô cả nhà họ Giang chỉ để đổi lại một nơi nghỉ ngơi lúc về giả. Ngay cả mong muốn này của bà mà cô cũng không thể đồng ý sao?"
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Giang Minh Nguyên ném chiếc mũ xuống, trong lòng thầm đắc ý, nếu hôm nay Giang Ngọc Hằng không ký vào đó, thì chắc chắn anh đã bị anh ta nằm đẳng chuỗi rồi!
Sau đó sẽ bỏ ra một ít tiền để phóng đại lên, đồn ra ngoài răng Giang Ngọc Hằng chỉ biết tiền mà không thèm quan tâm người thân, thậm chí đến việc bà nội mình muốn một nơi nghỉ ngơi tuổi già cũng không cho.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Đến lúc đó, danh tiếng của Giang Ngọc Hằng sẽ vô cùng thảm hại
Cập nhật nhanh nhất trên VietWriter.vn
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”