Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 51: Lần nữa nhen nhóm hy vọng
Các bạn vào để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
**********
Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại VietWriter.vn
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Sau khi nghe những lời bà cụ Giang nói, Giang Minh Nguyên không sao hào hứng lên nổi.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Trước đây, đích thân chủ tịch công ty Ánh Dương đã nói rằng, Ánh Dương đầu tư vào nhà họ Giang là vì Giang Ngọc Hằng, bây giờ Tô Hoài Dương lại dựa được vào nhà họ Vương. Hai việc này đã khiến anh ta không còn chút hy vọng nào!
Bà cụ Giang cũng để ý thấy vẻ lo lắng của Giang Minh Nguyên, bà lập tức bảo: "Khoản đầu tư của Ánh Dương đã đến hạn rồi, còn về phần nhà họ Vương, ngày mai họ sẽ phải rời khỏi Sài Gòn rồi!
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Nhà họ Vương muốn rời Sài Gòn!
Tin tức này như quả b nổ bùng trong lòng Giang Minh Nguyên, những người khác trong nhà họ Giang chỉ biết ghen tỵ với căn biệt thự mà nhà họ
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Vương tặng cho Tô Hoài Dương.
Nhưng đối với Giang Minh Nguyên mà nói, chỉ cần nhà họ Vương đi rồi, thì Tô Hoài Dương sẽ mất đi hậu thuẫn. Đến lúc đó Tô Hoài Dương chẳng khác nào một con mèo yếu ớt.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Còn về phía Ảnh Dương, tiền đã thu được rồi, chỉ cần mọi việc xử lý ổn thỏa thì chẳng lẽ bên Ảnh Dương còn gặp rắc rối với chuyện tiền bạc?
Chẳng trách, Giang Minh Nguyên là đứa cháu được bà cụ Giang thương yêu nhất, chớp mắt đã bắt kịp suy nghĩ của bà cụ.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Giang Minh Nguyên lập tức nói với bà mình." Bà ơi, cháu hiểu rồi, lần này chúa nhất định sẽ không khiến và thất vọng!”
Bà cụ Giang nhìn Giang Minh Nguyên, hai mắt lim dim, bà gật đầu. Đứa cháu này chu đáo, hiểu chuyện hơn Giang Ngọc Hằng nhiều
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Sau đó, sắc mặt bà cụ Giang thay đổi, ánh mắt bà quét qua những người trong nhà họ Giang một vòng rồi nói: Tối nay mọi người đều về nhà hết đi, ta không cần biết mọi người nghĩ cách gì, sáng ngày mai mỗi người giao lại 3,5 tỷ cho tôi!”
Thường ngày nói vài ba câu a dua, nịnh hót người trong nhà họ Giang đều biết xếp hàng thế nào nhưng giờ nhắc đến chuyện bỏ tiền nong ra thì ai cũng không vui vẻ gì! "Mẹ, mẹ làm thế này là không công bằng rồi, tại sao chúng con lại phải bỏ tiền ra để trải đường cho nhà anh cả!" “Hơn nữa còn yêu cầu mỗi người 3,5 tỷ, chúng con đầu có nhiều tiền như vậy "Chỗ mẹ có nhiều đồ quý giá như thế, nếu mẹ muốn giúp Minh Nguyên thì không phải bán chỗ những vật đó đi là xong sao! “Sau đó, người trong nhà họ Vương bàn luận ầm ĩ hết cả lên, bà cụ Giang để cho họ tranh luận một lúc nhưng sau đó không thấy họ có ý dừng lại, bèn tức giận quát: "Im lại hết cho tôi.”
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Làm chủ gia đình này đã nhiều năm như vậy, bà cụ Giang đương nhiên là người có uy tín trong gia đình, bà vừa dứt lời, những tiếng xì xào bản luận cũng dứt hẳn.
Người trong nhà ai ai cũng kinh sợ bà, nhưng đằng sau sự kinh nể đó cũng có không ít bất mãn. VietWriter.vn trang web cập nhật nhanh nhất
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Ngay sau đó, bà cụ lại lên tiếng: "Mẹ và anh cả các con sẽ ra mặt trả tiền! Lần này, mặc dù là bảo giúp đỡ Minh Nguyên, nhưng sau này các con cũng sẽ được lợi nhiều, đừng có ôn nghèo kể khổ với mẹ.”
Tuy bà cụ đã nói vậy nhưng mọi người vẫn tỏ vẻ miễn cưỡng ra mặt.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Lúc bà cụ Giang đang thầm toan tính, mưu mô thì Tô Hoài Dương ở trong nhà cũng không yên.
Lúc này, người trong nhà đều đi đến nhà của anh và Giang Ngọc Hằng, căn phòng hai người vốn đã nhỏ, không gian này lại càng chật chội.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Ngô Tâm, bà mẹ vợ anh không ngừng lải nhải, nói tới nói lui thì cũng là chuyện muốn vào ở trong biệt thự gần biển kia, nhưng lại bị Tô Hoài Dương dứt khoát từ chối.
Tính cách Ngô Tâm thế nào, Tôi Hoài Dương còn không rõ sao, dù gì cũng đã sống cùng mái nhà ba năm nay rồi, nếu mà để bà ta vào ở trong căn biệt thự thật thì lại sinh ra làm chuyện phải bận tâm, nhọc lòng.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Giang Chí Lâm thường ngày cũng thật thà, nhưng khi đứng trước căn biệt thự ven biển trị giá cả trăm tỷ cũng không cưỡng lại được cám dỗ, anh ta liền nói với Tô Hoài Dương: “Con rể à, nói thế nào thì chúng ta cũng là người một nhà, căn biệt thự to như thế mình còn sống cũng không hết “Người một nhà?” Vẻ mặt Tô Hoài Dương bỗng trở nên khó coi. “Vừa nãy lúc nói tôi không xứng sao không nghĩ đến chúng ta đều là người một nhà!”
Tô Hoài Dương vừa dứt lời, tất cả mọi người đều quay sang nhìn Ngôi Tâm, đến ngay cả người bình thường không dám thốt ra một lời than vãn, phàn nàn nào như Giang Chi Lâm cũng buông lời oán trách; "Bà xem sao bà lại nói ra được những lời như thếBà mau xin lỗi con rể đi, người một nhà cả thì có gì mà không giải quyết được!” “Xin lỗi!
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Rồi Ngô Tâm lạnh lùng hừ một tiếng, miệng méo xệch: "Tô Hoài Dương, người ta cho cậu thể diện mà cậu còn không cần phải không! Căn biệt thự gần biển kia, Ngọc Hằng nhà tôi cũng có nửa phần, tại sao tôi không được vào đó ở chứ!” "Nếu cậu cảm thấy hiện tại giàu có rồi, coi thường nhà chúng tôi rồi, thế thì đưa một nửa tiền cho chúng tôi đi, sau này coi như không ai biết ai!"
Thấy tình hình lúc này đang rất khó xử, liền nhỏ nhẹ nói: "Mẹ! Biệt thự đó là của Tô Hoài Dương, không liên quan gì đến con"
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Nghe vậy, Ngô Tâm đến ngôi bên cạnh Giang Ngọc Hằng và thuyết phục cô. "Con sao mà ngốc nghếch thế Con mà cứ thế này thì sau này không biết sẽ phải chịu bao nhiêu thiệt thòi đầu. "Đàn ông khi có tiền thì dù không muốn biến thành người xấu cũng luôn có người bám lấy. Đến lúc con bị nó đã đi rồi thì cũng chỉ có mình con khóc thôi!"
Giang Ngọc Hằng vô thức liếc nhìn Tô Hoài Dương, sau đó vội vàng quay đầu lại, nhưng cái liếc mặt này khiến cô vừa lúng túng vừa áy náy vô cùng. Cô làm như thế là vì không tin Tô Hoài VietWriter.vn trang web cập nhật nhanh nhất
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Dương sao?
Nghĩ kỹ lại thì có vẻ cũng không phải vậy, chỉ vì cô không tự tin rằng Tô Hoài Dương sẽ luôn luôn đối xử tốt với mình.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Sau đó Giang Ngọc Hằng nói: "Việc này lúc nào có thời gian chúng ta hằng nói đi!"
Nghe thấy con gái nói vậy, ánh mắt Ngô Tâm bằng trở nên lạnh tanh, bà ta thầm oán thán những lời vô ích. Vốn còn muốn khiến Giang Ngọc Hằng động não để thêm tên của cô vào giấy chứng nhận quyền sở hữu bất động sản, đến lúc đó bà ta cũng sẽ thu được món lợi béo bở. Nhưng nhìn Giang Ngọc Hằng nhu nhược thế này, e rằng sẽ không dễ dàng như vậy!
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Ngô Tâm lập tức nhìn Tô Hoài Dương bằng ánh mắt tràn đầy oán hận, thời gian gần đây cái đồ vô dụng này dường như đã thay đổi, như biến thành một người hoàn toàn khác vậy.
Nếu là trước đây, nếu Ngô Tâm nói căn biệt thự này là của bà ta thì có ai trong căn nhà này dám phản đối chứ?
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Nhưng ngay cả bây giờ, Ngô Tâm cũng không có ý định buông bỏ "quyền lực" của mình để yên ổn sống qua ngày. "Biệt thự gần biển sớm muộn gì mình cũng phải lấy về!” Ngô Tâm thầm nghĩ, sau đó cầm tài liệu vừa giành được lên, nói với Tô Hoài Dương: "Tôi sẽ giữ những tài liệu này trước.”
Nói rồi Ngô Tâm rời khỏi phòng, sau khi bà ta đi ra, Giang Chi Lâm và Giang Ngọc Như cũng theo sau bà ta đi ra ngoài. “Em xin lỗi.” Khi mọi người đã đi hết,
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Giang Ngọc Hằng mới lên tiếng, mặt cô đỏ như một bông hồng đang xấu hổ.
Tô Hoài Dương hiểu ý của Giang Ngọc Hằng, cái liếc mắt vừa nãy khiến cô cảm thấy áy náy
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Sau đó Tô Hoài Dương cười. "Không sao, chúng ta nghỉ ngơi sớm đi
Giang Ngọc Hằng đang định nói chuyện thì điện thoại đột nhiên rung lên.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Giang Ngọc Hằng cầm điện thoại lên nhìn.
Tô Hoài Dương tò mò hỏi: "Ai vậy!
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Sao lại gửi tin nhắn vào lúc này?" "Bạn học của em, mấy ngày nữa là kết hôn rồi."
Nói rồi, Giang Ngọc Hằng chui vào chăn bông, kéo chăn bông lên rồi cuộn tròn trong chăn: "Đến lúc đó, nếu có thời gian thì đi với em nhé!"
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Tô Hoài Dương cũng cuộn mình vào trong chăn: "Được rồi, đến lúc đó anh sẽ đi cùng em!"
Hai người chìm vào giấc ngủ l
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Ngày hôm sau, cả hai người đều ngủ đến gần trưa, đến lúc có tiếng gõ cửa mới tỉnh. "Ngọc Hằng, con đi ra ngoài này một lúc, bà nội tìm con." Tiếng gõ cửa của Ngô Tâm vang lên bên ngoài.
Giang Ngọc Hằng dậy khỏi giường khi nghe thấy tiếng gọi, Tô Hoài Dương nhân lúc đó liên lạc với Chu Hoàng Nhật và nhờ anh ta sắp xếp một đội đến trang trí căn biệt thự gần biển.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Sau khi Giang Ngọc Hằng đi ra ngoài, cô nhìn thấy bà cụ Giang đang ngôi trên ghế sô pha với Giang Minh
Nhớ đọc truyện trên VietWriter.vn để ủng hộ team nha !!!
**********
Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại VietWriter.vn
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Sau khi nghe những lời bà cụ Giang nói, Giang Minh Nguyên không sao hào hứng lên nổi.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Trước đây, đích thân chủ tịch công ty Ánh Dương đã nói rằng, Ánh Dương đầu tư vào nhà họ Giang là vì Giang Ngọc Hằng, bây giờ Tô Hoài Dương lại dựa được vào nhà họ Vương. Hai việc này đã khiến anh ta không còn chút hy vọng nào!
Bà cụ Giang cũng để ý thấy vẻ lo lắng của Giang Minh Nguyên, bà lập tức bảo: "Khoản đầu tư của Ánh Dương đã đến hạn rồi, còn về phần nhà họ Vương, ngày mai họ sẽ phải rời khỏi Sài Gòn rồi!
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Nhà họ Vương muốn rời Sài Gòn!
Tin tức này như quả b nổ bùng trong lòng Giang Minh Nguyên, những người khác trong nhà họ Giang chỉ biết ghen tỵ với căn biệt thự mà nhà họ
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Vương tặng cho Tô Hoài Dương.
Nhưng đối với Giang Minh Nguyên mà nói, chỉ cần nhà họ Vương đi rồi, thì Tô Hoài Dương sẽ mất đi hậu thuẫn. Đến lúc đó Tô Hoài Dương chẳng khác nào một con mèo yếu ớt.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Còn về phía Ảnh Dương, tiền đã thu được rồi, chỉ cần mọi việc xử lý ổn thỏa thì chẳng lẽ bên Ảnh Dương còn gặp rắc rối với chuyện tiền bạc?
Chẳng trách, Giang Minh Nguyên là đứa cháu được bà cụ Giang thương yêu nhất, chớp mắt đã bắt kịp suy nghĩ của bà cụ.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Giang Minh Nguyên lập tức nói với bà mình." Bà ơi, cháu hiểu rồi, lần này chúa nhất định sẽ không khiến và thất vọng!”
Bà cụ Giang nhìn Giang Minh Nguyên, hai mắt lim dim, bà gật đầu. Đứa cháu này chu đáo, hiểu chuyện hơn Giang Ngọc Hằng nhiều
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Sau đó, sắc mặt bà cụ Giang thay đổi, ánh mắt bà quét qua những người trong nhà họ Giang một vòng rồi nói: Tối nay mọi người đều về nhà hết đi, ta không cần biết mọi người nghĩ cách gì, sáng ngày mai mỗi người giao lại 3,5 tỷ cho tôi!”
Thường ngày nói vài ba câu a dua, nịnh hót người trong nhà họ Giang đều biết xếp hàng thế nào nhưng giờ nhắc đến chuyện bỏ tiền nong ra thì ai cũng không vui vẻ gì! "Mẹ, mẹ làm thế này là không công bằng rồi, tại sao chúng con lại phải bỏ tiền ra để trải đường cho nhà anh cả!" “Hơn nữa còn yêu cầu mỗi người 3,5 tỷ, chúng con đầu có nhiều tiền như vậy "Chỗ mẹ có nhiều đồ quý giá như thế, nếu mẹ muốn giúp Minh Nguyên thì không phải bán chỗ những vật đó đi là xong sao! “Sau đó, người trong nhà họ Vương bàn luận ầm ĩ hết cả lên, bà cụ Giang để cho họ tranh luận một lúc nhưng sau đó không thấy họ có ý dừng lại, bèn tức giận quát: "Im lại hết cho tôi.”
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Làm chủ gia đình này đã nhiều năm như vậy, bà cụ Giang đương nhiên là người có uy tín trong gia đình, bà vừa dứt lời, những tiếng xì xào bản luận cũng dứt hẳn.
Người trong nhà ai ai cũng kinh sợ bà, nhưng đằng sau sự kinh nể đó cũng có không ít bất mãn. VietWriter.vn trang web cập nhật nhanh nhất
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Ngay sau đó, bà cụ lại lên tiếng: "Mẹ và anh cả các con sẽ ra mặt trả tiền! Lần này, mặc dù là bảo giúp đỡ Minh Nguyên, nhưng sau này các con cũng sẽ được lợi nhiều, đừng có ôn nghèo kể khổ với mẹ.”
Tuy bà cụ đã nói vậy nhưng mọi người vẫn tỏ vẻ miễn cưỡng ra mặt.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Lúc bà cụ Giang đang thầm toan tính, mưu mô thì Tô Hoài Dương ở trong nhà cũng không yên.
Lúc này, người trong nhà đều đi đến nhà của anh và Giang Ngọc Hằng, căn phòng hai người vốn đã nhỏ, không gian này lại càng chật chội.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Ngô Tâm, bà mẹ vợ anh không ngừng lải nhải, nói tới nói lui thì cũng là chuyện muốn vào ở trong biệt thự gần biển kia, nhưng lại bị Tô Hoài Dương dứt khoát từ chối.
Tính cách Ngô Tâm thế nào, Tôi Hoài Dương còn không rõ sao, dù gì cũng đã sống cùng mái nhà ba năm nay rồi, nếu mà để bà ta vào ở trong căn biệt thự thật thì lại sinh ra làm chuyện phải bận tâm, nhọc lòng.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Giang Chí Lâm thường ngày cũng thật thà, nhưng khi đứng trước căn biệt thự ven biển trị giá cả trăm tỷ cũng không cưỡng lại được cám dỗ, anh ta liền nói với Tô Hoài Dương: “Con rể à, nói thế nào thì chúng ta cũng là người một nhà, căn biệt thự to như thế mình còn sống cũng không hết “Người một nhà?” Vẻ mặt Tô Hoài Dương bỗng trở nên khó coi. “Vừa nãy lúc nói tôi không xứng sao không nghĩ đến chúng ta đều là người một nhà!”
Tô Hoài Dương vừa dứt lời, tất cả mọi người đều quay sang nhìn Ngôi Tâm, đến ngay cả người bình thường không dám thốt ra một lời than vãn, phàn nàn nào như Giang Chi Lâm cũng buông lời oán trách; "Bà xem sao bà lại nói ra được những lời như thếBà mau xin lỗi con rể đi, người một nhà cả thì có gì mà không giải quyết được!” “Xin lỗi!
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Rồi Ngô Tâm lạnh lùng hừ một tiếng, miệng méo xệch: "Tô Hoài Dương, người ta cho cậu thể diện mà cậu còn không cần phải không! Căn biệt thự gần biển kia, Ngọc Hằng nhà tôi cũng có nửa phần, tại sao tôi không được vào đó ở chứ!” "Nếu cậu cảm thấy hiện tại giàu có rồi, coi thường nhà chúng tôi rồi, thế thì đưa một nửa tiền cho chúng tôi đi, sau này coi như không ai biết ai!"
Thấy tình hình lúc này đang rất khó xử, liền nhỏ nhẹ nói: "Mẹ! Biệt thự đó là của Tô Hoài Dương, không liên quan gì đến con"
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Nghe vậy, Ngô Tâm đến ngôi bên cạnh Giang Ngọc Hằng và thuyết phục cô. "Con sao mà ngốc nghếch thế Con mà cứ thế này thì sau này không biết sẽ phải chịu bao nhiêu thiệt thòi đầu. "Đàn ông khi có tiền thì dù không muốn biến thành người xấu cũng luôn có người bám lấy. Đến lúc con bị nó đã đi rồi thì cũng chỉ có mình con khóc thôi!"
Giang Ngọc Hằng vô thức liếc nhìn Tô Hoài Dương, sau đó vội vàng quay đầu lại, nhưng cái liếc mặt này khiến cô vừa lúng túng vừa áy náy vô cùng. Cô làm như thế là vì không tin Tô Hoài VietWriter.vn trang web cập nhật nhanh nhất
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Dương sao?
Nghĩ kỹ lại thì có vẻ cũng không phải vậy, chỉ vì cô không tự tin rằng Tô Hoài Dương sẽ luôn luôn đối xử tốt với mình.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Sau đó Giang Ngọc Hằng nói: "Việc này lúc nào có thời gian chúng ta hằng nói đi!"
Nghe thấy con gái nói vậy, ánh mắt Ngô Tâm bằng trở nên lạnh tanh, bà ta thầm oán thán những lời vô ích. Vốn còn muốn khiến Giang Ngọc Hằng động não để thêm tên của cô vào giấy chứng nhận quyền sở hữu bất động sản, đến lúc đó bà ta cũng sẽ thu được món lợi béo bở. Nhưng nhìn Giang Ngọc Hằng nhu nhược thế này, e rằng sẽ không dễ dàng như vậy!
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Ngô Tâm lập tức nhìn Tô Hoài Dương bằng ánh mắt tràn đầy oán hận, thời gian gần đây cái đồ vô dụng này dường như đã thay đổi, như biến thành một người hoàn toàn khác vậy.
Nếu là trước đây, nếu Ngô Tâm nói căn biệt thự này là của bà ta thì có ai trong căn nhà này dám phản đối chứ?
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Nhưng ngay cả bây giờ, Ngô Tâm cũng không có ý định buông bỏ "quyền lực" của mình để yên ổn sống qua ngày. "Biệt thự gần biển sớm muộn gì mình cũng phải lấy về!” Ngô Tâm thầm nghĩ, sau đó cầm tài liệu vừa giành được lên, nói với Tô Hoài Dương: "Tôi sẽ giữ những tài liệu này trước.”
Nói rồi Ngô Tâm rời khỏi phòng, sau khi bà ta đi ra, Giang Chi Lâm và Giang Ngọc Như cũng theo sau bà ta đi ra ngoài. “Em xin lỗi.” Khi mọi người đã đi hết,
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Giang Ngọc Hằng mới lên tiếng, mặt cô đỏ như một bông hồng đang xấu hổ.
Tô Hoài Dương hiểu ý của Giang Ngọc Hằng, cái liếc mắt vừa nãy khiến cô cảm thấy áy náy
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Sau đó Tô Hoài Dương cười. "Không sao, chúng ta nghỉ ngơi sớm đi
Giang Ngọc Hằng đang định nói chuyện thì điện thoại đột nhiên rung lên.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Giang Ngọc Hằng cầm điện thoại lên nhìn.
Tô Hoài Dương tò mò hỏi: "Ai vậy!
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Sao lại gửi tin nhắn vào lúc này?" "Bạn học của em, mấy ngày nữa là kết hôn rồi."
Nói rồi, Giang Ngọc Hằng chui vào chăn bông, kéo chăn bông lên rồi cuộn tròn trong chăn: "Đến lúc đó, nếu có thời gian thì đi với em nhé!"
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Tô Hoài Dương cũng cuộn mình vào trong chăn: "Được rồi, đến lúc đó anh sẽ đi cùng em!"
Hai người chìm vào giấc ngủ l
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Ngày hôm sau, cả hai người đều ngủ đến gần trưa, đến lúc có tiếng gõ cửa mới tỉnh. "Ngọc Hằng, con đi ra ngoài này một lúc, bà nội tìm con." Tiếng gõ cửa của Ngô Tâm vang lên bên ngoài.
Giang Ngọc Hằng dậy khỏi giường khi nghe thấy tiếng gọi, Tô Hoài Dương nhân lúc đó liên lạc với Chu Hoàng Nhật và nhờ anh ta sắp xếp một đội đến trang trí căn biệt thự gần biển.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Sau khi Giang Ngọc Hằng đi ra ngoài, cô nhìn thấy bà cụ Giang đang ngôi trên ghế sô pha với Giang Minh
Nhớ đọc truyện trên VietWriter.vn để ủng hộ team nha !!!