Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 47: Nhà họ Vương đến xin lỗi? Không thể nào!
Hướng dẫn: Để tìm đọc các bộ truyện hot khác, các bạn lên Google Search gõ tên truyện + VietWriter.vn và chọn kết quả đầu tiên . Xin cảm ơn
**********
Nhớ đọc truyện trên VietWriter.vn để ủng hộ team nha !!!
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Nhà họ Giang bên này lập tức có người mở miệng nói: "Ngài Vương, thắng bỏ đi Tô Hoài Dương kia làm gì cũng không liên quan đến chúng ta" “Đúng đấy! Anh ta chính là kẻ ti tiện không biết từ nơi nào đến, lúc trước nhà họ Giang chúng ta nhìn anh ta đáng thương cho anh ta cơm ăn. Nhưng nếu như anh ta làm gì bên ngoài thì sống hay chết cũng đều là tự mình anh ta tìm lấy
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Bà cụ Giang tùy ý nói ra những lời này, sau đó lại thêm một câu: "Ông cụ Vương yên tâm, tôi sẽ bắt Tô Hoài Dương quỳ xuống xin lỗi cậu chủ nhà họ Vương, lại đánh gãy một chân, ngài còn chưa hài lòng thì chộp thăng gieo tại họa kia tới mặc cho ngài xử lý.
Mọi người nhà họ Vương hai mặt nhìn nhau khi nhìn thấy khung cảnh này, những lời trốn tránh này của nhà họ Giang khiến bọn họ cảm thấy buồn nôn,
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Nhưng càng khiến bọn họ khó mà tin nổi vẫn là người nhà họ Giang dám chửi bởi ngài Tô mà đến hoàng để thể giới ngầm Sài Gòn cũng có thể tùy ý điều động.
Tuy rằng đoán Tô Hoài Dương thích ẩn mình, khiến ông nội Vương Tài không dám thể hiện quá cung kính, nhưng nghe người nhà họ Giang anh một câu tôi một câu nói như vậy vẫn khiến người ta cảm thấy sợ hãi.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Những câu nói này người nhà họ Vương có đều nghe được, lỡ như để người ta biết, cho dù ngài Tô không tính toán nhưng còn người khác thì sao?
Ông nội Vương Tài lập tức nói với bà cụ Giang: "Bà cụ Giang hiểu lầm rồi, chúng tôi đến để xin lỗi ngài Tô.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Bà cụ Giang nghe vậy sững sở, hoài nghi nói: "Ông cụ Vương đùa tôi à?”
Không đợi ông nội Vương Tài mở miệng, bà cụ Giang liên tiếp tục nói: “Ông yên tâm, nhà họ Giang chắc chắn sẽ không bao che cho tên bỏ đi Tô Hoài
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Dương kia.
Ông nội Vương Tài nghĩ tới đây thì không nói nữa, nói thẳng: “Vẫn xin mời ngài Tô đi ra rồi nói sau.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Người nhà họ Giang thấy thái độ này của ông nội Vương Tài đều kinh ngạc, lẽ nào thật sự đến xin lỗi? Nhưng việc này nghĩ như thế nào cũng không thế.
Bà cụ Giang cũng cảm thấy nhà họ Vương huy động nhân lực như thế tới đây, không thể chỉ vì xin lỗi được.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Nhưng dù sao nhà họ Vương nhà lớn việc lớn, không thể so với nhà họ Giang, người khác nói, bà cụ Giang cũng không dám không theo.
Bà cụ Giang liền lập tức giải thích: “Tô Hoài Dương không ở đây, kính xin ông cụ Vương chờ thêm một chút, Giang Minh Nguyên lập tức đưa cậu ta đến.”
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Ông nội Vương Tài nghe nói như thế xém chút phun ra máu, bây giờ đối với nhà họ Vương mà nói, từng giây từng phút đều có thể là mạng sống! Kết quả vậy mà lãng phí nhiều thời gian ở đây với nhà họ Giang như vậy.
Lần này ông nội Vương Tài cũng không để ý giọng điệu, ngược lại nhìn người nhà họ Giang có quan hệ không tốt với ngài Tô thì trực tiếp ra lệnh: "Bảo người trở về đi. Nói địa chỉ của ngài Tôi cho tôi, tự tôi đi. Cập nhật nhanh nhất trên VietWriter.vn
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Giọng điệu ông nội Vương Tài này ngược lại khiến người họ Giang yên tâm hơn, lúc này mới đúng là thái độ nhà họ Vương đối xử với họ.
Bà cụ Giang lập tức cười làm lành, biểu hiện cũng tự nhiên hơn, vội nói: “Vâng vâng vâng! Đều nghe theo sắp xếp của ông cụ Vương!
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Bà cụ Giang nói xong liền sai người viết địa chỉ ra, sau khi ông nội Vương Tài có được địa chỉ thì quay đầu bước đi, khí thể hung hằng kiêu ngạo, lúc này người nhà họ Giang đều thở phào nhẹ nhõm. "Cũng còn may không tìm chúng ta gây phiền phức." Giang Vĩnh Phát thở phào một hơi, sau đó nói với bà cụ Giang: “Mẹ, Tô Hoài Dương gieo tai họa kia không thể giữ lại. Lần này đắc tội nhà họ Vương, lần sau thì sao? Sớm muộn cũng sẽ liên lụy nhà họ Giang!”
Bà cụ Giang nghe vật gật đầu, đến bây giờ bà cũng không cho rằng nhà họ
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Vương đến xin lỗi, dù nhà họ Vương ngay cả nhà họ Giang cũng dám đắc tội
Nhà họ Vương xin lỗi Tô Hoài Dương? Dựa vào cái gì?
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Tuy rằng không tin, bà cụ Giang vẫn lấy điện thoại ra gọi cho Giang Minh Nguyên, có tin hay không là một chuyện, chuyện nhà họ Vương sắp xếp muốn làm hay không là chuyện khác.
Sau khi nhận điện thoại, Giang Minh Nguyên liên cười làm lành nói: "Bà nội, cháu lập tức tới nhà Giang Ngọc Hằng ngay, bà đừng nói vội, trước tiên xem xem cái đã.”
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Bà cụ Giang nghe vậy, nhướng mày nói: “Trước tiên đưa người tới nhưng đừng ra tay, nhà họ Vương nói đến xin lỗi. Chuyện dường như không đúng lắm.
Bà cụ Giang nói xong thì cúp điện thoại, nói với Giang Vĩnh Phát: "Đi mở xe, bà cũng đi xem thử rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Người nhà họ Giang nghe vậy đều không kiềm chế nổi sự tò mò, từng người lái xe đến ngăn cản Tô Hoài
Dương trong nhà.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Mà Giang Minh Nguyên trên xe, sau khi cúp điện thoại, Giang Trúc Nhi tò mò hỏi: “Bà nội nói gì với anh?"
Giang Minh Nguyên thuận miệng nói: "Bà nội bảo anh trước tiên hãy chờ đợi, nói nhà họ Vương đến xin lỗi Tô Hoài Dương.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Giang Trúc Nhi nghe vậy trợn to đôi mắt: “Nhà họ Vương xin lỗi Tô Hoài Dương? Chuyện đó sao có thể?”
Giang Minh Nguyên lạnh lùng rên một tiếng: "Đương nhiên không thể, vì thể nên chuyện chúng ta làm vẫn là không thể thu lại. Nói thế nào Vương Tài cũng là bạn anh, bây giờ anh ta cũng phải vào bệnh viện. Người bạn như anh không thể làm chút chuyện được sao?”
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Giang Trúc Nhi nghe vậy thì khỏe miệng cười lạnh, cơ hộp chỉnh Tô Hoài Dương và Giang Ngọc Hằng này, cô ta thật sự không muốn bỏ qua. Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại VietWriter.vn
Hơn nữa vừa này Giang Minh Nguyên không phải đã nói rồi sao? Cậu chủ cả nhà họ Vương là bạn anh. Cho dù nhà họ Vương thực sự đến xin lỗi, chẳng lẽ còn có thể làm khó dễ các hại người các cô giúp cậu chủ nhà họ Vương trút giận cho bạn à?
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Hai người ngầm hiểu ý, thậm chí Giang Minh Nguyên còn giục tài xế lái nhanh một chút, mười mấy phút hai người đã đến dưới lầu nhà Tô Hoài Dương.
Sau khi lên lầu, Giang Minh Nguyên đã có hơi thở hồng hộc, không khỏi mằng: “Ố chó này anh thực sự không muốn nhớ đến lần nào nữa.”
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Giang Minh Nguyễn nói xong tho một hơi rồi đạp lên trên cửa trước.
Đá mấy cái qua, Ngô Tâm vừa nghe được động tĩnh trong phòng khách, liền mằng: "Ai vậy?! Đi viếng mộ tổ tiên hay sao mà động tĩnh lớn như vậy?
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Ngô Tâm vừa mở cửa, thấy là hai anh em Giang Minh Nguyên thì giận không có chỗ trút giận, trách móc: "Hai người có còn chút phép tắc nào hay không?”
Giang Minh Nguyên nghe vậy thì lại cười lạnh chen vào một tiếng, sau khi nhìn xung quanh một vòng thì kiêu căng nói: “Tô Hoài Dương đâu? Gọi anh ta ra đây”
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Giang Minh Nguyên này hung hăng kiêu ngạo khiến Ngô Tâm ấm ức trong lòng, bản thân tốt xấu gì cũng là trưởng bối của anh ta, đã vậy còn quá đề cao bản thân.
Nhưng mà còn chưa chờ Ngô Tâm tức giận, Tô Hoài Dương và Giang Ngọc Hằng nghe được tiếng động thì từ trong phòng đi ra.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Vừa nhìn thấy Tô Hoài Dương, Giang Minh Nguyên liên chà chà nở nụ cười: “Tô Hoài Dương, anh cũng thật lợi hại. Ngay cả cậu chủ Vương nhà họ Vương mà anh cũng dám đắc tội."
Nghe được tên Vương Tài, Ngô Tâm tỉnh táo lại, bà đã sớm nhìn Tô Hoài Dương không hợp mắt, nếu như bởi vì chuyện này mà nhà họ Giang gây khó dễ cho Tô Hoài Dương, đó chính là điều Ngô Tâm muốn thấy.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Mà Tô Hoài Dương nhìn thấy Giang Minh Nguyên thì đương nhiên cũng không có sắc mặt gì tốt, trực tiếp quát lớn: "Có việc thì nói, không có việc thì cút đi.”
Loại người Giang Minh Nguyên này, Tô Hoài Dương sớm đã muốn chỉnh đến, nhưng hôm nay thật vất vả mới có thể ôm Giang Ngọc Hằng ngủ. Lại bị tên này phá đảm, vì thế con kiến Giang Minh Nguyên này, hôm nay Tô Hoài Dương thật sự muốn giảm.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Mà Giang Minh Nguyên thấy thế thì ảnh mắt hung tợn nhìn chăm chăm Tô Hoài Dương, anh ta nhớ từng cái tát mà anh ấy đã phải chịu trong những ngày này, chỉ chờ đáp trả Tô Hoài Dương.
Bây giờ thật vất vả có cơ hội, nhưng Giang Minh Nguyên không tính trực tiếp gọi người ra tay mà châm chọc nói: “Bây giờ anh lợi hại ghê, có phải cảm thấy Giang Ngọc Hằng lên làm chủ
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Nhớ đọc truyện trên VietWriter.vn để ủng hộ team nha !!!
**********
Nhớ đọc truyện trên VietWriter.vn để ủng hộ team nha !!!
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Nhà họ Giang bên này lập tức có người mở miệng nói: "Ngài Vương, thắng bỏ đi Tô Hoài Dương kia làm gì cũng không liên quan đến chúng ta" “Đúng đấy! Anh ta chính là kẻ ti tiện không biết từ nơi nào đến, lúc trước nhà họ Giang chúng ta nhìn anh ta đáng thương cho anh ta cơm ăn. Nhưng nếu như anh ta làm gì bên ngoài thì sống hay chết cũng đều là tự mình anh ta tìm lấy
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Bà cụ Giang tùy ý nói ra những lời này, sau đó lại thêm một câu: "Ông cụ Vương yên tâm, tôi sẽ bắt Tô Hoài Dương quỳ xuống xin lỗi cậu chủ nhà họ Vương, lại đánh gãy một chân, ngài còn chưa hài lòng thì chộp thăng gieo tại họa kia tới mặc cho ngài xử lý.
Mọi người nhà họ Vương hai mặt nhìn nhau khi nhìn thấy khung cảnh này, những lời trốn tránh này của nhà họ Giang khiến bọn họ cảm thấy buồn nôn,
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Nhưng càng khiến bọn họ khó mà tin nổi vẫn là người nhà họ Giang dám chửi bởi ngài Tô mà đến hoàng để thể giới ngầm Sài Gòn cũng có thể tùy ý điều động.
Tuy rằng đoán Tô Hoài Dương thích ẩn mình, khiến ông nội Vương Tài không dám thể hiện quá cung kính, nhưng nghe người nhà họ Giang anh một câu tôi một câu nói như vậy vẫn khiến người ta cảm thấy sợ hãi.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Những câu nói này người nhà họ Vương có đều nghe được, lỡ như để người ta biết, cho dù ngài Tô không tính toán nhưng còn người khác thì sao?
Ông nội Vương Tài lập tức nói với bà cụ Giang: "Bà cụ Giang hiểu lầm rồi, chúng tôi đến để xin lỗi ngài Tô.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Bà cụ Giang nghe vậy sững sở, hoài nghi nói: "Ông cụ Vương đùa tôi à?”
Không đợi ông nội Vương Tài mở miệng, bà cụ Giang liên tiếp tục nói: “Ông yên tâm, nhà họ Giang chắc chắn sẽ không bao che cho tên bỏ đi Tô Hoài
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Dương kia.
Ông nội Vương Tài nghĩ tới đây thì không nói nữa, nói thẳng: “Vẫn xin mời ngài Tô đi ra rồi nói sau.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Người nhà họ Giang thấy thái độ này của ông nội Vương Tài đều kinh ngạc, lẽ nào thật sự đến xin lỗi? Nhưng việc này nghĩ như thế nào cũng không thế.
Bà cụ Giang cũng cảm thấy nhà họ Vương huy động nhân lực như thế tới đây, không thể chỉ vì xin lỗi được.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Nhưng dù sao nhà họ Vương nhà lớn việc lớn, không thể so với nhà họ Giang, người khác nói, bà cụ Giang cũng không dám không theo.
Bà cụ Giang liền lập tức giải thích: “Tô Hoài Dương không ở đây, kính xin ông cụ Vương chờ thêm một chút, Giang Minh Nguyên lập tức đưa cậu ta đến.”
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Ông nội Vương Tài nghe nói như thế xém chút phun ra máu, bây giờ đối với nhà họ Vương mà nói, từng giây từng phút đều có thể là mạng sống! Kết quả vậy mà lãng phí nhiều thời gian ở đây với nhà họ Giang như vậy.
Lần này ông nội Vương Tài cũng không để ý giọng điệu, ngược lại nhìn người nhà họ Giang có quan hệ không tốt với ngài Tô thì trực tiếp ra lệnh: "Bảo người trở về đi. Nói địa chỉ của ngài Tôi cho tôi, tự tôi đi. Cập nhật nhanh nhất trên VietWriter.vn
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Giọng điệu ông nội Vương Tài này ngược lại khiến người họ Giang yên tâm hơn, lúc này mới đúng là thái độ nhà họ Vương đối xử với họ.
Bà cụ Giang lập tức cười làm lành, biểu hiện cũng tự nhiên hơn, vội nói: “Vâng vâng vâng! Đều nghe theo sắp xếp của ông cụ Vương!
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Bà cụ Giang nói xong liền sai người viết địa chỉ ra, sau khi ông nội Vương Tài có được địa chỉ thì quay đầu bước đi, khí thể hung hằng kiêu ngạo, lúc này người nhà họ Giang đều thở phào nhẹ nhõm. "Cũng còn may không tìm chúng ta gây phiền phức." Giang Vĩnh Phát thở phào một hơi, sau đó nói với bà cụ Giang: “Mẹ, Tô Hoài Dương gieo tai họa kia không thể giữ lại. Lần này đắc tội nhà họ Vương, lần sau thì sao? Sớm muộn cũng sẽ liên lụy nhà họ Giang!”
Bà cụ Giang nghe vật gật đầu, đến bây giờ bà cũng không cho rằng nhà họ
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Vương đến xin lỗi, dù nhà họ Vương ngay cả nhà họ Giang cũng dám đắc tội
Nhà họ Vương xin lỗi Tô Hoài Dương? Dựa vào cái gì?
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Tuy rằng không tin, bà cụ Giang vẫn lấy điện thoại ra gọi cho Giang Minh Nguyên, có tin hay không là một chuyện, chuyện nhà họ Vương sắp xếp muốn làm hay không là chuyện khác.
Sau khi nhận điện thoại, Giang Minh Nguyên liên cười làm lành nói: "Bà nội, cháu lập tức tới nhà Giang Ngọc Hằng ngay, bà đừng nói vội, trước tiên xem xem cái đã.”
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Bà cụ Giang nghe vậy, nhướng mày nói: “Trước tiên đưa người tới nhưng đừng ra tay, nhà họ Vương nói đến xin lỗi. Chuyện dường như không đúng lắm.
Bà cụ Giang nói xong thì cúp điện thoại, nói với Giang Vĩnh Phát: "Đi mở xe, bà cũng đi xem thử rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Người nhà họ Giang nghe vậy đều không kiềm chế nổi sự tò mò, từng người lái xe đến ngăn cản Tô Hoài
Dương trong nhà.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Mà Giang Minh Nguyên trên xe, sau khi cúp điện thoại, Giang Trúc Nhi tò mò hỏi: “Bà nội nói gì với anh?"
Giang Minh Nguyên thuận miệng nói: "Bà nội bảo anh trước tiên hãy chờ đợi, nói nhà họ Vương đến xin lỗi Tô Hoài Dương.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Giang Trúc Nhi nghe vậy trợn to đôi mắt: “Nhà họ Vương xin lỗi Tô Hoài Dương? Chuyện đó sao có thể?”
Giang Minh Nguyên lạnh lùng rên một tiếng: "Đương nhiên không thể, vì thể nên chuyện chúng ta làm vẫn là không thể thu lại. Nói thế nào Vương Tài cũng là bạn anh, bây giờ anh ta cũng phải vào bệnh viện. Người bạn như anh không thể làm chút chuyện được sao?”
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Giang Trúc Nhi nghe vậy thì khỏe miệng cười lạnh, cơ hộp chỉnh Tô Hoài Dương và Giang Ngọc Hằng này, cô ta thật sự không muốn bỏ qua. Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại VietWriter.vn
Hơn nữa vừa này Giang Minh Nguyên không phải đã nói rồi sao? Cậu chủ cả nhà họ Vương là bạn anh. Cho dù nhà họ Vương thực sự đến xin lỗi, chẳng lẽ còn có thể làm khó dễ các hại người các cô giúp cậu chủ nhà họ Vương trút giận cho bạn à?
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Hai người ngầm hiểu ý, thậm chí Giang Minh Nguyên còn giục tài xế lái nhanh một chút, mười mấy phút hai người đã đến dưới lầu nhà Tô Hoài Dương.
Sau khi lên lầu, Giang Minh Nguyên đã có hơi thở hồng hộc, không khỏi mằng: “Ố chó này anh thực sự không muốn nhớ đến lần nào nữa.”
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Giang Minh Nguyễn nói xong tho một hơi rồi đạp lên trên cửa trước.
Đá mấy cái qua, Ngô Tâm vừa nghe được động tĩnh trong phòng khách, liền mằng: "Ai vậy?! Đi viếng mộ tổ tiên hay sao mà động tĩnh lớn như vậy?
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Ngô Tâm vừa mở cửa, thấy là hai anh em Giang Minh Nguyên thì giận không có chỗ trút giận, trách móc: "Hai người có còn chút phép tắc nào hay không?”
Giang Minh Nguyên nghe vậy thì lại cười lạnh chen vào một tiếng, sau khi nhìn xung quanh một vòng thì kiêu căng nói: “Tô Hoài Dương đâu? Gọi anh ta ra đây”
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Giang Minh Nguyên này hung hăng kiêu ngạo khiến Ngô Tâm ấm ức trong lòng, bản thân tốt xấu gì cũng là trưởng bối của anh ta, đã vậy còn quá đề cao bản thân.
Nhưng mà còn chưa chờ Ngô Tâm tức giận, Tô Hoài Dương và Giang Ngọc Hằng nghe được tiếng động thì từ trong phòng đi ra.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Vừa nhìn thấy Tô Hoài Dương, Giang Minh Nguyên liên chà chà nở nụ cười: “Tô Hoài Dương, anh cũng thật lợi hại. Ngay cả cậu chủ Vương nhà họ Vương mà anh cũng dám đắc tội."
Nghe được tên Vương Tài, Ngô Tâm tỉnh táo lại, bà đã sớm nhìn Tô Hoài Dương không hợp mắt, nếu như bởi vì chuyện này mà nhà họ Giang gây khó dễ cho Tô Hoài Dương, đó chính là điều Ngô Tâm muốn thấy.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Mà Tô Hoài Dương nhìn thấy Giang Minh Nguyên thì đương nhiên cũng không có sắc mặt gì tốt, trực tiếp quát lớn: "Có việc thì nói, không có việc thì cút đi.”
Loại người Giang Minh Nguyên này, Tô Hoài Dương sớm đã muốn chỉnh đến, nhưng hôm nay thật vất vả mới có thể ôm Giang Ngọc Hằng ngủ. Lại bị tên này phá đảm, vì thế con kiến Giang Minh Nguyên này, hôm nay Tô Hoài Dương thật sự muốn giảm.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Mà Giang Minh Nguyên thấy thế thì ảnh mắt hung tợn nhìn chăm chăm Tô Hoài Dương, anh ta nhớ từng cái tát mà anh ấy đã phải chịu trong những ngày này, chỉ chờ đáp trả Tô Hoài Dương.
Bây giờ thật vất vả có cơ hội, nhưng Giang Minh Nguyên không tính trực tiếp gọi người ra tay mà châm chọc nói: “Bây giờ anh lợi hại ghê, có phải cảm thấy Giang Ngọc Hằng lên làm chủ
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Nhớ đọc truyện trên VietWriter.vn để ủng hộ team nha !!!