Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 37: Tự mình cho là đúng
Hướng dẫn: Để tìm đọc các bộ truyện hot khác, các bạn lên Google Search gõ tên truyện + VietWriter.vn và chọn kết quả đầu tiên . Xin cảm ơn
**********
Nhớ đọc truyện trên VietWriter.vn để ủng hộ team nha !!!
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tô Hoài Dương không biết cái người được gọi là Cửu gia, đoán chắc là một đại ca nào đó trong giới xã hội đen.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tuy nhiên, Vương Tài gào thét trước mặt người đứng đầu thế giới ngầm như Tô Hoài Dương, thì anh ta đã được định sẵn không có kết quả tốt.
Khoản một lát sau, một người đàn ông trung niên gầy gò xuất hiện đi lướt qua giữa đám đông.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Đôi mắt người đàn ông này âm u lạnh lùng, trên người mặc bộ vest giản dị, chân thì lại mang một đôi dép lê trong thật buồn cười.
Người vẫn còn chưa bước đến, Vương Tài đã nhào đến chào hỏi: "Cửu gia, lâu rồi không đến thăm ông, mong ông bỏ qua bó qua cho
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Giọng điệu của Vương Tài nhiệt tình chào hỏi, người đàn ông trung niên được gọi là Cửu gia cũng nhiệt tình nói: "Nói đi! Nhóc con cậu đã gặp phải phiền phức gì rồi?"
Vương Tài nhanh chóng chỉ tay hưởng của Tô Hoài Dương nói. “Ba mươi lăm tỷ, làm cho thằng nhóc bên đó quỳ xuống xin lỗi tôi, và phế đi một cánh tay của tháng đó!” ve
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Cửu gia nghe thể tim liền đập nhanh, trước đây tên nhóc Vương Tài này thường xuyên vì chuyện gà chó nhỏ nhặt mà chạy đến nhà hàng Morningstar này tìm ông ta, mỗi lần ra giả đều cao như lốc xoáy vậy, hoàn toàn giống như là đứa con ngu ngốc của địa chú!
Kết quả lần này cũng không ngoại lệ, tuy hiện tại bây giờ bản thân ông ta đã không còn giống như trước đây thiếu chút tiền này nữa, nhưng mà nể tình mối quan hệ trước đây, Cửu gia liền đồng ý: "Được thôi.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Sau đó Cửu gia lại nói với Vương Tài: “Sau này mấy chuyện nhỏ nhặt này đừng có đến tìm tôi nữa, giao cho cấp dưới làm là được rồi."
Vương Tài nghe vậy vẻ mặt không vui, trong mắt của Vương Tài những người được gọi là đại ca xã hội đen đều là một nhóm người nhận tiền làm việc, bây giờ còn kén chọn thần tài của họ à!
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nhưng mà Vương Tài cũng không mang lời thật lòng nói ra, ngược lại khách sáo nói: "Vậy lần này phiền đến Cửu gia rồi!”
Cửu gia không trả lời anh ta, mà ra lệnh cho những người phía sau: "Mấy người các người, nhanh chóng đi xử lý cái thắng đã đắc tội với cậu chủ Vương di!"
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Mấy người được Cửu gia chỉ điểm ngay lập tức đi theo hướng mà lúc này Vương Tài chỉ.
Vương Tài cũng nhanh chân đi theo, vừa đi vừa ngạo mạn nói: “Tao đã nói rồi, hôm nay không lấy một cánh tay của mày tao không phải họ Vương!”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tô Hoài Dương đang dựa lưng vào ghế sô pha nghe thế thì đứng dậy: "Tao vừa nghĩ dùm mày một cái họ, họ Phân có được không?” “Mẹ mày!" Vương Tài lớn tiếng chửi người, cầm lấy một chai rượu ở bên cạnh mình nhấm thẳng đến Tô Hoài Cập nhật chương mới nhất tại VietWriter.vn
Dương mà ném qua.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tuy nhiên mới vừa tiến lên hai bước, bằng nghe thấy âm thanh kinh ngạc từ sau lưng vọng đến. "Ngài Tô!"
Vương Tài nghe thấy thế cũng dừng lại, nghi ngờ nhìn qua hai người sau lung.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Chỗ Tô Hoài Dương ngôi lưng hướng về phía mọi người, cho nên đợi đến khi Tô Hoài Dương đứng dậy, Cửu gia mới biết người Vương Tài muốn ông ta giải quyết là ai!
Hôm qua tại tòa nhà cao tầng Sky
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Rose, ngay cả ông chủ lớn Hồng Quốc Chẩn vua của thế giới ngầm cũng phải quỳ gối trước anh ta! Lúc đó bọn họ ở sau lưng, ngay cả tư cách nói chuyện cũng không có.
Cửu gia trong chốc lát liền hoảng hốt, nhưng đồng thời cũng không quên lời cảnh cáo hoàng đế thế giới ngầm Hồng Quốc Chấn, chuyện ở Sky Rose, tuyệt đối không được để lộ ra ngoài dù chỉ là nửa câu, coi như chưa từng xảy ra chuyện gì!
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Trong lúc Cửu gia đang suy nghĩ, Tô Hoài Dương đột nhiên mở miệng nói: "Cửu gia! Không ngờ hôm qua mới tạm biệt, hôm nay lại gặp nhau rồi!”
Nghe thấy cách gọi này gan của Cửu gia thiếu chút nữa là bị xé rách ra, ông chủ của ông ta còn phải quỳ gối cầu xin người nay tha mạng, mà giờ Tôi Hoài Dương lại gọi ông ta là Cửu gia? Trừ khi anh ta không còn muốn sống nữa mới dám nhận.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Cửu gia bổng hiểu ra là do Tô Hoài Dương không muốn để lộ thân phận mình, phối hợp ha ha cười nói: “Ngài Tô quá khách sáo rồi! Tên thật của tôi là Mã Cửu, ông cứ gọi tôi là Nhóc Mã cũng được."
Tô Hoài Dương thản nhiên cười cười: "Vậy thì cứ gọi là Mã Cửu đi."
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lúc này, giọng điệu tức giận của Vương Tài vang lên: “Tao không cần biết hai người là quan hệ gì! Mã Cửu gia, ông đã nhận tiền của tôi thì phải làm việc cho tôi, nhanh phế một cánh tay của thắng đó cho tôi, sau đó đánh thắng đó quỳ xuống cho tôi
Mã Cửu gia trợn mắt kinh ngac nhìn Vương Tài, sau đó là một cái bạt tại gián xuống trên mặt Vương Tài: “Cái con mẹ mày, mày cho mày là ai! Dám ăn nói vậy với ngài Tô đây. "Còn muốn ngài Tô quỳ gối trước mặt mày, chán sống rồi có đúng không há?"
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Mã Cửu gia chửi xong gương mặt lại hòa nhã nói với Tô Hoài Dương: "Ngài Tô thật ngại quá, thắng nhóc này đã làm dơ mắt của ngài rồi, tôi ngay lập tức xử lý nó cho ngài!”
Hai từ giải quyết trong lời nói của Mã Cửu gia, chính là giết chết luôn! Nếu như là ở thế giới ngầm, Tô Hoài Dương sẽ mặc kệ không nói lời nào.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nhưng thân phận của anh ta bây giờ một người bình thường sống trong xã hội bình thường, đương nhiên sẽ không trực tiếp đồng ý cách giải quyết phạm pháp này.
Cảnh sát Việt Nam một khi điều tra, thân phận của Tô Hoài Dương sẽ không thể che giấu được nữa. Cập nhật chương mới nhất tại VietWriter.vn
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Thế nên Tô Hoài Dương chỉ đành nói: “Không cần đâu, dạy dỗ một trận, nói anh ta đổi tên đi là được rồi.
Nhưng mà đổi lại sự nhường nhịn của Tô Hoài Dương lại là sự chế giễu của Vương Tài: "Không phải chỉ là quen biết với mấy con chó nhận tiền làm việc sao? Thật sự coi bản thân tài giỏi à?”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Sau đó Vương Tài dùng tay chỉ vào mặt hai người Tô Hoài Dương và Mã Cửu: "Hôm nay hai người, đều con mẹ nó quỳ xuống cho tạo. Tạo sẽ cho chúng mày biết cái gì gọi là bản lĩnh thật sự! Nếu muốn chơi thì cứ thử đến đây xem, nhà họ Vương của tao gia tài đến hơn nghìn tỷ, dư sức đập chết chúng mày đó!”
Mọi người nghe vậy đều cau mày lại. Đôi mắt thâm sâu của Mã Cửu liếc nhìn thân hình của Vương Tài, nếu nhân vật chính của vụ việc này không phải là Tô Hoài Dương! Tô Hoài Dương không lên tiếng trước ông ta cũng không dám vượt quyền giải quyết, thì Mã Cửu sớm đã tiến lên nhổ hết răng của Vương Tài ra rồi.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Bản thân ông ta tốt xấu gì cũng là người của hoàng đế thế giới ngầm, từ lúc nào mà lại trở thành loại chó nhận tiền làm việc thế? Với lại có mấy nghìn tỷ thôi mà muốn ném chết người của hoàng đế thế giới ngầm sao, đúng thật là buồn cười!
Tô Hoài Dương ngược lại đã nhìn quen mấy thằng nhà giàu hống hách này rồi cũng không thấy làm lạ, mấy năm này chuyện kỳ quái nào cũng thấy qua rồi, một thăng nhóc con không biết trời cao thôi, vẫn còn chưa đến mất khiến cho Tô Hoài Dương để mắt đến.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Vương Tài thấy mọi người không ai lên tiếng, còn tưởng là gia tài mấy trăm tỷ của nhà Vương đã dọa hết mọi người, xấc xược chỉ huy Mã Cửu nói: “Cho ông một cơ hội, dựa theo ý vừa này của tôi nói mà làm, sao đó xin lỗi tôi, tôi sẽ không tính toán cái tát tại vừa rồi của ông
Mã Cửu ánh mắt nhìn Tô Hoài Dương xin chỉ thị, ông ta không vì sự xấc xược này của Vương Tài mà cảm thấy tức giận, việc lớn trước mắt, là giải quyết mọi chuyện sao cho Tô Hoài Dương hài lòng!
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Chỉ cần một câu nói của Tô Hoài Dương, ông ta liền như con cá sấu nhảy khỏi cửa lớn
Tô Hoài Dương nhìn thấy ánh mắt của Mã Cửu khẽ khẽ gật đầu, sau đó kéo lấy tay của Giang Ngọc Hằng nói: "Vợ ơi, xem ra bản hợp đồng phải tính kế lâu dài rồi, hay là hôm nay mình về nhà trước đi!”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Giang Ngọc Hằng ngầm hiểu chỗ này chút nữa sẽ xảy ra chuyện gì đó, Tôi Hoài Dương là đang muốn dẫn cô rời khỏi đây.
Dù sao hôm nay náo loạn như vậy, hợp đồng sợ là không thể nói tiếp được nữa rồi, Giang Ngọc Hằng nghĩ vậy: “Được thôi! Nhưng mà anh nói với bạn anh một tiếng đi, đừng làm lớn chuyện quát
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Cập nhật chương mới nhất tại VietWriter.vn
**********
Nhớ đọc truyện trên VietWriter.vn để ủng hộ team nha !!!
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tô Hoài Dương không biết cái người được gọi là Cửu gia, đoán chắc là một đại ca nào đó trong giới xã hội đen.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tuy nhiên, Vương Tài gào thét trước mặt người đứng đầu thế giới ngầm như Tô Hoài Dương, thì anh ta đã được định sẵn không có kết quả tốt.
Khoản một lát sau, một người đàn ông trung niên gầy gò xuất hiện đi lướt qua giữa đám đông.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Đôi mắt người đàn ông này âm u lạnh lùng, trên người mặc bộ vest giản dị, chân thì lại mang một đôi dép lê trong thật buồn cười.
Người vẫn còn chưa bước đến, Vương Tài đã nhào đến chào hỏi: "Cửu gia, lâu rồi không đến thăm ông, mong ông bỏ qua bó qua cho
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Giọng điệu của Vương Tài nhiệt tình chào hỏi, người đàn ông trung niên được gọi là Cửu gia cũng nhiệt tình nói: "Nói đi! Nhóc con cậu đã gặp phải phiền phức gì rồi?"
Vương Tài nhanh chóng chỉ tay hưởng của Tô Hoài Dương nói. “Ba mươi lăm tỷ, làm cho thằng nhóc bên đó quỳ xuống xin lỗi tôi, và phế đi một cánh tay của tháng đó!” ve
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Cửu gia nghe thể tim liền đập nhanh, trước đây tên nhóc Vương Tài này thường xuyên vì chuyện gà chó nhỏ nhặt mà chạy đến nhà hàng Morningstar này tìm ông ta, mỗi lần ra giả đều cao như lốc xoáy vậy, hoàn toàn giống như là đứa con ngu ngốc của địa chú!
Kết quả lần này cũng không ngoại lệ, tuy hiện tại bây giờ bản thân ông ta đã không còn giống như trước đây thiếu chút tiền này nữa, nhưng mà nể tình mối quan hệ trước đây, Cửu gia liền đồng ý: "Được thôi.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Sau đó Cửu gia lại nói với Vương Tài: “Sau này mấy chuyện nhỏ nhặt này đừng có đến tìm tôi nữa, giao cho cấp dưới làm là được rồi."
Vương Tài nghe vậy vẻ mặt không vui, trong mắt của Vương Tài những người được gọi là đại ca xã hội đen đều là một nhóm người nhận tiền làm việc, bây giờ còn kén chọn thần tài của họ à!
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nhưng mà Vương Tài cũng không mang lời thật lòng nói ra, ngược lại khách sáo nói: "Vậy lần này phiền đến Cửu gia rồi!”
Cửu gia không trả lời anh ta, mà ra lệnh cho những người phía sau: "Mấy người các người, nhanh chóng đi xử lý cái thắng đã đắc tội với cậu chủ Vương di!"
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Mấy người được Cửu gia chỉ điểm ngay lập tức đi theo hướng mà lúc này Vương Tài chỉ.
Vương Tài cũng nhanh chân đi theo, vừa đi vừa ngạo mạn nói: “Tao đã nói rồi, hôm nay không lấy một cánh tay của mày tao không phải họ Vương!”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tô Hoài Dương đang dựa lưng vào ghế sô pha nghe thế thì đứng dậy: "Tao vừa nghĩ dùm mày một cái họ, họ Phân có được không?” “Mẹ mày!" Vương Tài lớn tiếng chửi người, cầm lấy một chai rượu ở bên cạnh mình nhấm thẳng đến Tô Hoài Cập nhật chương mới nhất tại VietWriter.vn
Dương mà ném qua.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tuy nhiên mới vừa tiến lên hai bước, bằng nghe thấy âm thanh kinh ngạc từ sau lưng vọng đến. "Ngài Tô!"
Vương Tài nghe thấy thế cũng dừng lại, nghi ngờ nhìn qua hai người sau lung.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Chỗ Tô Hoài Dương ngôi lưng hướng về phía mọi người, cho nên đợi đến khi Tô Hoài Dương đứng dậy, Cửu gia mới biết người Vương Tài muốn ông ta giải quyết là ai!
Hôm qua tại tòa nhà cao tầng Sky
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Rose, ngay cả ông chủ lớn Hồng Quốc Chẩn vua của thế giới ngầm cũng phải quỳ gối trước anh ta! Lúc đó bọn họ ở sau lưng, ngay cả tư cách nói chuyện cũng không có.
Cửu gia trong chốc lát liền hoảng hốt, nhưng đồng thời cũng không quên lời cảnh cáo hoàng đế thế giới ngầm Hồng Quốc Chấn, chuyện ở Sky Rose, tuyệt đối không được để lộ ra ngoài dù chỉ là nửa câu, coi như chưa từng xảy ra chuyện gì!
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Trong lúc Cửu gia đang suy nghĩ, Tô Hoài Dương đột nhiên mở miệng nói: "Cửu gia! Không ngờ hôm qua mới tạm biệt, hôm nay lại gặp nhau rồi!”
Nghe thấy cách gọi này gan của Cửu gia thiếu chút nữa là bị xé rách ra, ông chủ của ông ta còn phải quỳ gối cầu xin người nay tha mạng, mà giờ Tôi Hoài Dương lại gọi ông ta là Cửu gia? Trừ khi anh ta không còn muốn sống nữa mới dám nhận.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Cửu gia bổng hiểu ra là do Tô Hoài Dương không muốn để lộ thân phận mình, phối hợp ha ha cười nói: “Ngài Tô quá khách sáo rồi! Tên thật của tôi là Mã Cửu, ông cứ gọi tôi là Nhóc Mã cũng được."
Tô Hoài Dương thản nhiên cười cười: "Vậy thì cứ gọi là Mã Cửu đi."
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lúc này, giọng điệu tức giận của Vương Tài vang lên: “Tao không cần biết hai người là quan hệ gì! Mã Cửu gia, ông đã nhận tiền của tôi thì phải làm việc cho tôi, nhanh phế một cánh tay của thắng đó cho tôi, sau đó đánh thắng đó quỳ xuống cho tôi
Mã Cửu gia trợn mắt kinh ngac nhìn Vương Tài, sau đó là một cái bạt tại gián xuống trên mặt Vương Tài: “Cái con mẹ mày, mày cho mày là ai! Dám ăn nói vậy với ngài Tô đây. "Còn muốn ngài Tô quỳ gối trước mặt mày, chán sống rồi có đúng không há?"
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Mã Cửu gia chửi xong gương mặt lại hòa nhã nói với Tô Hoài Dương: "Ngài Tô thật ngại quá, thắng nhóc này đã làm dơ mắt của ngài rồi, tôi ngay lập tức xử lý nó cho ngài!”
Hai từ giải quyết trong lời nói của Mã Cửu gia, chính là giết chết luôn! Nếu như là ở thế giới ngầm, Tô Hoài Dương sẽ mặc kệ không nói lời nào.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nhưng thân phận của anh ta bây giờ một người bình thường sống trong xã hội bình thường, đương nhiên sẽ không trực tiếp đồng ý cách giải quyết phạm pháp này.
Cảnh sát Việt Nam một khi điều tra, thân phận của Tô Hoài Dương sẽ không thể che giấu được nữa. Cập nhật chương mới nhất tại VietWriter.vn
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Thế nên Tô Hoài Dương chỉ đành nói: “Không cần đâu, dạy dỗ một trận, nói anh ta đổi tên đi là được rồi.
Nhưng mà đổi lại sự nhường nhịn của Tô Hoài Dương lại là sự chế giễu của Vương Tài: "Không phải chỉ là quen biết với mấy con chó nhận tiền làm việc sao? Thật sự coi bản thân tài giỏi à?”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Sau đó Vương Tài dùng tay chỉ vào mặt hai người Tô Hoài Dương và Mã Cửu: "Hôm nay hai người, đều con mẹ nó quỳ xuống cho tạo. Tạo sẽ cho chúng mày biết cái gì gọi là bản lĩnh thật sự! Nếu muốn chơi thì cứ thử đến đây xem, nhà họ Vương của tao gia tài đến hơn nghìn tỷ, dư sức đập chết chúng mày đó!”
Mọi người nghe vậy đều cau mày lại. Đôi mắt thâm sâu của Mã Cửu liếc nhìn thân hình của Vương Tài, nếu nhân vật chính của vụ việc này không phải là Tô Hoài Dương! Tô Hoài Dương không lên tiếng trước ông ta cũng không dám vượt quyền giải quyết, thì Mã Cửu sớm đã tiến lên nhổ hết răng của Vương Tài ra rồi.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Bản thân ông ta tốt xấu gì cũng là người của hoàng đế thế giới ngầm, từ lúc nào mà lại trở thành loại chó nhận tiền làm việc thế? Với lại có mấy nghìn tỷ thôi mà muốn ném chết người của hoàng đế thế giới ngầm sao, đúng thật là buồn cười!
Tô Hoài Dương ngược lại đã nhìn quen mấy thằng nhà giàu hống hách này rồi cũng không thấy làm lạ, mấy năm này chuyện kỳ quái nào cũng thấy qua rồi, một thăng nhóc con không biết trời cao thôi, vẫn còn chưa đến mất khiến cho Tô Hoài Dương để mắt đến.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Vương Tài thấy mọi người không ai lên tiếng, còn tưởng là gia tài mấy trăm tỷ của nhà Vương đã dọa hết mọi người, xấc xược chỉ huy Mã Cửu nói: “Cho ông một cơ hội, dựa theo ý vừa này của tôi nói mà làm, sao đó xin lỗi tôi, tôi sẽ không tính toán cái tát tại vừa rồi của ông
Mã Cửu ánh mắt nhìn Tô Hoài Dương xin chỉ thị, ông ta không vì sự xấc xược này của Vương Tài mà cảm thấy tức giận, việc lớn trước mắt, là giải quyết mọi chuyện sao cho Tô Hoài Dương hài lòng!
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Chỉ cần một câu nói của Tô Hoài Dương, ông ta liền như con cá sấu nhảy khỏi cửa lớn
Tô Hoài Dương nhìn thấy ánh mắt của Mã Cửu khẽ khẽ gật đầu, sau đó kéo lấy tay của Giang Ngọc Hằng nói: "Vợ ơi, xem ra bản hợp đồng phải tính kế lâu dài rồi, hay là hôm nay mình về nhà trước đi!”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Giang Ngọc Hằng ngầm hiểu chỗ này chút nữa sẽ xảy ra chuyện gì đó, Tôi Hoài Dương là đang muốn dẫn cô rời khỏi đây.
Dù sao hôm nay náo loạn như vậy, hợp đồng sợ là không thể nói tiếp được nữa rồi, Giang Ngọc Hằng nghĩ vậy: “Được thôi! Nhưng mà anh nói với bạn anh một tiếng đi, đừng làm lớn chuyện quát
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Cập nhật chương mới nhất tại VietWriter.vn