Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 29: Hoàng đế ngầm
Hiện tại có nhiều website sao chép đăng lại truyện từ VietWriter.vn trái phép, gây thiệt hại về kinh tế và ảnh hưởng tới tốc độ ra chương mới. Chúng tôi rất mong quý độc giả ủng hộ, đẩy lùi nạn sao chép trái phép bằng cách chỉ đọc truyện trên VietWriter.vn. Xin cảm ơn!
**********
Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại VietWriter.vn
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Tô Hoài Dương nghe thấy vợ nói liên nhíu mày hỏi: "Ngọc Như gặp rắc rối gì sao?"
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Cô em vợ này lại gây chuyện gì? Hai ngày nay không phải cô đang đi làm ở tập đoàn Ánh Dương sao?
Giang Ngọc Hằng lo lắng thúc giục “Em cũng không rõ, con bé không nói với em, anh đi nhanh lên chút đi
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Tô Hoài Dương đành phải nói: "Anh đi bây giờ đây
Vừa dứt lời Tô Hoài Dương liên nhận được chuyển khoản ba trăm năm mươi triệu từ Giang Ngọc Hằng cùng với địa chi.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Sau đó Tô Hoài Dương liên quay lại nói với ba vợ: "Ba, con đi đón Ngọc Như, ba tự lái xe về nhà có được không.
Giang Chí Lâm không thích Tô Hoài Dương, nghe thể liên xua tay nói: “Đi nhanh đi, một mình ba lái xe về nhà còn thoải mái hơn.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Tô Hoài Dương nghe vậy chỉ cười khổ một tiếng cũng không giải thích gì, liền vậy một chiếc taxi.
Sau khi lên xe.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Nhìn thấy tin nhắn Giang Ngọc Hằng gửi đến Tầng một Sài Gòn International”, sắc mặt Tô Hoài Dương vô cùng nghi ngờ.
Sài Gòn International là tòa nhà mang tính bước ngoặt của toàn tỉnh, cao mười chín tầng, nằm ở lô đất vàng ngay tại trung tâm thành phố Sài Gòn.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Mà mấy tầng trên cùng của Sài Gòn
International chính là Sky Rose, nơi Tôi Hoài Dương chuẩn bị tổ chức kỉ niệm ngày cưới
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Sky Rose là sản nghiệp của Quang Diệu, cô em vợ sao lại có thể gặp phiền phức ở nơi này được?
Hơn mười phút qua đi, ở cửa tòa nhà Sài Gòn International.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Sau khi xuống xe, Tô Hoài Dương đi thang máy lên thẳng tầng một của Sài Gòn International.
Vừa vào cửa Tô Hoài Dương đã thấy Giang Ngọc Như mặt trắng bệch đứng bên cạnh một cái bàn ăn.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Ba người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi hung tợn nhìn cô, phía sau còn có một thanh niên ngôi bắt chéo chân.
Vừa nhìn thấy Tô Hoài Dương, Giang Ngọc Như đã vội vàng hét: "Sao anh đến chậm vậy, có mang tiên đến không?”
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Tô Hoài Dương nhíu mày nói: "Mang đến rồi, nhưng rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?"
Vẻ mặt Giang Ngọc Như đau khổ nói: "Vừa rồi tôi không cẩn thận làm đổ rượu vào người này, người ta muốn tôi bồi thường.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Tô Hoài Dương nghe thấy vậy nhìn lướt qua người thanh niên kia, cậu ta ăn mặc đẹp để sang trọng, khí chất kiêu ngạo, trên ngực áo thật sự có một mảng bị ướt, ngoài ra còn có những vết nhỏ ở xung quanh.
Thoạt nhìn qua, quả thật là Giang Ngọc Như đuổi lý, quần áo đối phương mặc đều là đồ thiết kế riêng, trình độ thiết kế và tay nghề đều rất tốt, một bộ đồ nhìn thế nào cũng khoảng ba trăm năm mươi triệu. Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại VietWriter.vn
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Nghĩ vậy, Tô Hoài Dương liên dùng giọng điệu ôn hòa nói với thanh niên kia. "Thật ngại quá, tôi là anh rể của cô ấy, chúng ta thương lượng một chút về khoản tiền đền bù được không?”
Thanh niên kia nghe thế nghiên ngầm cười lạnh một tiếng: "Bồi thường đi! Anh bị ngu sao?”
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Giọng nói của thanh niên kia vang khắp đại sảnh, nghe có vẻ chói tai.
Thanh niên ngồi dậy từ ghế sô pha, đi về phía Tô Hoài Dương vẻ mặt lạnh lùng: “Anh nói xem tôi có giống người thiếu ba trăm năm mươi triệu không?”
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Nghe thế Tô Hoài Dương không khỏi nhíu mày: "Vậy cậu muốn bao nhiêu?
Thanh niên cười nhạo một chút, sau đó lại lười biếng dựa vào sô pha, hai chân gác lên mặt bàn. “Ông đây bây giờ đổi ý rồi, tôi muốn cô ta phải quỳ xuống... liếm sạch cho ông đây!”
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Nghe vậy Tô Hoài Dương vốn đang mang theo vẻ mặt tươi cười ngay lập tức trầm mặt xuống, lập tức lạnh giọng nói: “Cậu muốn kiếm chuyện sao?”
Người thanh niên nghe vậy thì khỏe miệng nhếch lên, ngạo mạn nói: "Đúng thế thì sao? Thế nào! Không phục à? Không phục thì làm được gì!”
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Người thanh niên nói xong đưa chân đang gác trên bàn về phía Tô Hoài Dương, nói tiếp: "Vốn ông đây định để cho con ả kia liếm một cái, nhưng anh không phục như thế thì cùng nhau quỳ xuống liểm giảy sạch sẽ cho ông đây di!"
Mọi người đang ăn cơm xung quanh vẫn đang chú ý đến tình huống ở đây, có người thấy thế còn đứng lên châm chọc Tô Hoài Dương. “Tên nhóc! Cậu có biết người đang ngồi trước mặt cậu là ai không? Vì này là con trai của hoàng để ngầm ở Sài Gòn, cậu chủ Hồng Hồng Tin Bảo!” “Cậu chủ Hồng bảo cậu quỳ xuống liểm giày là phúc tám đời nhà cậu, cậu còn dám không liếm sao?"
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Nghe mấy lời nịnh bợ rõ ràng này, Tôi Hoài Dương khinh thường cười cười, trên đời luôn luôn có vài người muốn chết, thậm chí còn có người muốn nhảy ra trước mặt diêm vương.
Lúc này tên đang nịnh nọt thấy biểu cảm cười cợt của Tô Hoài Dương liền cầm chai rượu trên bàn đập lên đầu Tôi Hoài Dương.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Đồng thời măng to: "Mày dám cười sao? Mày có biết ông đây là ai không? Ông đây con mẹ nó là Hồng Tín Bảo!”
Mọi người ở đây đều nghĩ rằng đầu
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Tô Hoài Dương sẽ nở hoa vì chai rượu kia, nhưng lại nghe một tràng tiếng bạt tai vang lên, sau đó mọi người thấy Hồng Tin Bảo bị tát bay xa mấy mét, ngã thật mạnh xuống đất. VietWriter.vn trang web cập nhật nhanh nhất
Tiếng răng rơi rụng ở trong bầu không khí im lặng của đại sảnh bây giờ nghe có vẻ rất rõ ràng.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Mọi người lúc này ngoại trừ nghe được tiếng tim mình đập kịch liệt là một loạt tiếng hít khí lạnh. “Mẹ nó, tên điên này dám ra tay, con mẹ nó đây chính là cậu chủ Hồng là con của hoàng đế thế giới ngầm Sài Gòn, Hồng Quốc Chấn đó!”.
Mấy người ngồi đây có thể nói đều là người không phủ thì quý, ai cũng biết thân phân của thanh niên này.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Có một câu nói có thể diễn tả hoàn hảo sức mạnh của hoàng đế thế giới ngầm Sài Gòn, cho dù tập đoàn Quang Diệu ngàn tỷ có gục ngã thì hoàng đế thế giới ngầm Sài Gòn cũng sẽ không sao!
Một câu nói có vẻ khoe khoang nếu như người bình thường nói lại là sự diễn tả hoàn hảo về hoàng đế thế giới ngầm
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Sài Gòn.
Tô Hoài Dương nghe vậy nhíu nhíu mày, hóa ra là con trai của hoàng đế thế giới ngầm Sài Gòn.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Tiếc là cho dù hoàng đế thế giới ngâm ra mặt thì cũng phải cung kính gọi anh một câu Long chủ
Bởi vì tất cả các tỉnh phía bắc Hà Nam, thế lực ngâm đều do Long Môn quản lý
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Lúc này sợ hãi nhất phải là ba vệ sĩ phụ tránh bảo vệ Hồng Tín Bảo.
Bọn họ ở cách Tô Hoài Dương chỉ một bước chân, đã chuẩn bị tốt phòng lúc cậu chủ nhà mình ra tay.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Dù đã như vậy nhưng bọn họ cũng không thể ngăn cản Tô Hoài Dương cho Hồng Tín Bảo mấy bạt tai.
Cảm giác Tô Hoài Dương đem lại cho bọn họ giống như một cái bóng xẹt qua!
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Hồng Tín Bảo nằm trên mặt đất lăn lóc một chút rồi đứng lên, vẻ mặt dữ tợn nhìn Tô Hoài Dương, nước bọt lẫn với máu loãng chảy ra từ khỏe miệng, giống như một dã thú phát điên. "Mẹ nó, đánh gãy chân nó cho tao
Giọng Hồng Tín Bảo nghiến răng nghiến lợi vang lên, tất cả mọi người đều nghĩ rằng Tô Hoài Dương chắc chân không thấy được mặt trời ngày mai.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Ba tên vệ sĩ cũng kiên trì phóng lên, nhưng Tô Hoài Dương cười khẩy một cái, một đạp đá bay bọn họ ra ngoài, ngã thật mạnh xuống đất.
Hồng Tín Bảo thấy vậy thì kinh ngạc, ba vệ sĩ này không phải chọn bừa, tất cả đều là bộ đội đặc chủng xuất ngũ, ở trong quân đổi cũng đều là lên đến cấp tá.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Trong lòng cậu ta không khỏi thầm nghĩ: “Mẹ nó, tên này không dễ xơi rồi! Phải gọi ba đến
Nghĩ vậy, Hồng Tín Bảo liền nở một nụ cười dữ tợn: “Đánh hay đấy! Biết ba tạo là ai không? Là hoàng đế thế giới ngầm Hồng Quốc Chấn. Cả Sài Gòn, tạo đều không chấp “Mày dám đánh tao, thì hôm nay xác định chết ở đây đi!”
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Cập nhật chương mới nhất tại VietWriter.vn
**********
Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại VietWriter.vn
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Tô Hoài Dương nghe thấy vợ nói liên nhíu mày hỏi: "Ngọc Như gặp rắc rối gì sao?"
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Cô em vợ này lại gây chuyện gì? Hai ngày nay không phải cô đang đi làm ở tập đoàn Ánh Dương sao?
Giang Ngọc Hằng lo lắng thúc giục “Em cũng không rõ, con bé không nói với em, anh đi nhanh lên chút đi
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Tô Hoài Dương đành phải nói: "Anh đi bây giờ đây
Vừa dứt lời Tô Hoài Dương liên nhận được chuyển khoản ba trăm năm mươi triệu từ Giang Ngọc Hằng cùng với địa chi.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Sau đó Tô Hoài Dương liên quay lại nói với ba vợ: "Ba, con đi đón Ngọc Như, ba tự lái xe về nhà có được không.
Giang Chí Lâm không thích Tô Hoài Dương, nghe thể liên xua tay nói: “Đi nhanh đi, một mình ba lái xe về nhà còn thoải mái hơn.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Tô Hoài Dương nghe vậy chỉ cười khổ một tiếng cũng không giải thích gì, liền vậy một chiếc taxi.
Sau khi lên xe.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Nhìn thấy tin nhắn Giang Ngọc Hằng gửi đến Tầng một Sài Gòn International”, sắc mặt Tô Hoài Dương vô cùng nghi ngờ.
Sài Gòn International là tòa nhà mang tính bước ngoặt của toàn tỉnh, cao mười chín tầng, nằm ở lô đất vàng ngay tại trung tâm thành phố Sài Gòn.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Mà mấy tầng trên cùng của Sài Gòn
International chính là Sky Rose, nơi Tôi Hoài Dương chuẩn bị tổ chức kỉ niệm ngày cưới
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Sky Rose là sản nghiệp của Quang Diệu, cô em vợ sao lại có thể gặp phiền phức ở nơi này được?
Hơn mười phút qua đi, ở cửa tòa nhà Sài Gòn International.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Sau khi xuống xe, Tô Hoài Dương đi thang máy lên thẳng tầng một của Sài Gòn International.
Vừa vào cửa Tô Hoài Dương đã thấy Giang Ngọc Như mặt trắng bệch đứng bên cạnh một cái bàn ăn.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Ba người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi hung tợn nhìn cô, phía sau còn có một thanh niên ngôi bắt chéo chân.
Vừa nhìn thấy Tô Hoài Dương, Giang Ngọc Như đã vội vàng hét: "Sao anh đến chậm vậy, có mang tiên đến không?”
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Tô Hoài Dương nhíu mày nói: "Mang đến rồi, nhưng rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?"
Vẻ mặt Giang Ngọc Như đau khổ nói: "Vừa rồi tôi không cẩn thận làm đổ rượu vào người này, người ta muốn tôi bồi thường.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Tô Hoài Dương nghe thấy vậy nhìn lướt qua người thanh niên kia, cậu ta ăn mặc đẹp để sang trọng, khí chất kiêu ngạo, trên ngực áo thật sự có một mảng bị ướt, ngoài ra còn có những vết nhỏ ở xung quanh.
Thoạt nhìn qua, quả thật là Giang Ngọc Như đuổi lý, quần áo đối phương mặc đều là đồ thiết kế riêng, trình độ thiết kế và tay nghề đều rất tốt, một bộ đồ nhìn thế nào cũng khoảng ba trăm năm mươi triệu. Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại VietWriter.vn
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Nghĩ vậy, Tô Hoài Dương liên dùng giọng điệu ôn hòa nói với thanh niên kia. "Thật ngại quá, tôi là anh rể của cô ấy, chúng ta thương lượng một chút về khoản tiền đền bù được không?”
Thanh niên kia nghe thế nghiên ngầm cười lạnh một tiếng: "Bồi thường đi! Anh bị ngu sao?”
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Giọng nói của thanh niên kia vang khắp đại sảnh, nghe có vẻ chói tai.
Thanh niên ngồi dậy từ ghế sô pha, đi về phía Tô Hoài Dương vẻ mặt lạnh lùng: “Anh nói xem tôi có giống người thiếu ba trăm năm mươi triệu không?”
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Nghe thế Tô Hoài Dương không khỏi nhíu mày: "Vậy cậu muốn bao nhiêu?
Thanh niên cười nhạo một chút, sau đó lại lười biếng dựa vào sô pha, hai chân gác lên mặt bàn. “Ông đây bây giờ đổi ý rồi, tôi muốn cô ta phải quỳ xuống... liếm sạch cho ông đây!”
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Nghe vậy Tô Hoài Dương vốn đang mang theo vẻ mặt tươi cười ngay lập tức trầm mặt xuống, lập tức lạnh giọng nói: “Cậu muốn kiếm chuyện sao?”
Người thanh niên nghe vậy thì khỏe miệng nhếch lên, ngạo mạn nói: "Đúng thế thì sao? Thế nào! Không phục à? Không phục thì làm được gì!”
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Người thanh niên nói xong đưa chân đang gác trên bàn về phía Tô Hoài Dương, nói tiếp: "Vốn ông đây định để cho con ả kia liếm một cái, nhưng anh không phục như thế thì cùng nhau quỳ xuống liểm giảy sạch sẽ cho ông đây di!"
Mọi người đang ăn cơm xung quanh vẫn đang chú ý đến tình huống ở đây, có người thấy thế còn đứng lên châm chọc Tô Hoài Dương. “Tên nhóc! Cậu có biết người đang ngồi trước mặt cậu là ai không? Vì này là con trai của hoàng để ngầm ở Sài Gòn, cậu chủ Hồng Hồng Tin Bảo!” “Cậu chủ Hồng bảo cậu quỳ xuống liểm giày là phúc tám đời nhà cậu, cậu còn dám không liếm sao?"
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Nghe mấy lời nịnh bợ rõ ràng này, Tôi Hoài Dương khinh thường cười cười, trên đời luôn luôn có vài người muốn chết, thậm chí còn có người muốn nhảy ra trước mặt diêm vương.
Lúc này tên đang nịnh nọt thấy biểu cảm cười cợt của Tô Hoài Dương liền cầm chai rượu trên bàn đập lên đầu Tôi Hoài Dương.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Đồng thời măng to: "Mày dám cười sao? Mày có biết ông đây là ai không? Ông đây con mẹ nó là Hồng Tín Bảo!”
Mọi người ở đây đều nghĩ rằng đầu
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Tô Hoài Dương sẽ nở hoa vì chai rượu kia, nhưng lại nghe một tràng tiếng bạt tai vang lên, sau đó mọi người thấy Hồng Tin Bảo bị tát bay xa mấy mét, ngã thật mạnh xuống đất. VietWriter.vn trang web cập nhật nhanh nhất
Tiếng răng rơi rụng ở trong bầu không khí im lặng của đại sảnh bây giờ nghe có vẻ rất rõ ràng.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Mọi người lúc này ngoại trừ nghe được tiếng tim mình đập kịch liệt là một loạt tiếng hít khí lạnh. “Mẹ nó, tên điên này dám ra tay, con mẹ nó đây chính là cậu chủ Hồng là con của hoàng đế thế giới ngầm Sài Gòn, Hồng Quốc Chấn đó!”.
Mấy người ngồi đây có thể nói đều là người không phủ thì quý, ai cũng biết thân phân của thanh niên này.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Có một câu nói có thể diễn tả hoàn hảo sức mạnh của hoàng đế thế giới ngầm Sài Gòn, cho dù tập đoàn Quang Diệu ngàn tỷ có gục ngã thì hoàng đế thế giới ngầm Sài Gòn cũng sẽ không sao!
Một câu nói có vẻ khoe khoang nếu như người bình thường nói lại là sự diễn tả hoàn hảo về hoàng đế thế giới ngầm
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Sài Gòn.
Tô Hoài Dương nghe vậy nhíu nhíu mày, hóa ra là con trai của hoàng đế thế giới ngầm Sài Gòn.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Tiếc là cho dù hoàng đế thế giới ngâm ra mặt thì cũng phải cung kính gọi anh một câu Long chủ
Bởi vì tất cả các tỉnh phía bắc Hà Nam, thế lực ngâm đều do Long Môn quản lý
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Lúc này sợ hãi nhất phải là ba vệ sĩ phụ tránh bảo vệ Hồng Tín Bảo.
Bọn họ ở cách Tô Hoài Dương chỉ một bước chân, đã chuẩn bị tốt phòng lúc cậu chủ nhà mình ra tay.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Dù đã như vậy nhưng bọn họ cũng không thể ngăn cản Tô Hoài Dương cho Hồng Tín Bảo mấy bạt tai.
Cảm giác Tô Hoài Dương đem lại cho bọn họ giống như một cái bóng xẹt qua!
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Hồng Tín Bảo nằm trên mặt đất lăn lóc một chút rồi đứng lên, vẻ mặt dữ tợn nhìn Tô Hoài Dương, nước bọt lẫn với máu loãng chảy ra từ khỏe miệng, giống như một dã thú phát điên. "Mẹ nó, đánh gãy chân nó cho tao
Giọng Hồng Tín Bảo nghiến răng nghiến lợi vang lên, tất cả mọi người đều nghĩ rằng Tô Hoài Dương chắc chân không thấy được mặt trời ngày mai.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Ba tên vệ sĩ cũng kiên trì phóng lên, nhưng Tô Hoài Dương cười khẩy một cái, một đạp đá bay bọn họ ra ngoài, ngã thật mạnh xuống đất.
Hồng Tín Bảo thấy vậy thì kinh ngạc, ba vệ sĩ này không phải chọn bừa, tất cả đều là bộ đội đặc chủng xuất ngũ, ở trong quân đổi cũng đều là lên đến cấp tá.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Trong lòng cậu ta không khỏi thầm nghĩ: “Mẹ nó, tên này không dễ xơi rồi! Phải gọi ba đến
Nghĩ vậy, Hồng Tín Bảo liền nở một nụ cười dữ tợn: “Đánh hay đấy! Biết ba tạo là ai không? Là hoàng đế thế giới ngầm Hồng Quốc Chấn. Cả Sài Gòn, tạo đều không chấp “Mày dám đánh tao, thì hôm nay xác định chết ở đây đi!”
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Cập nhật chương mới nhất tại VietWriter.vn